Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM7AEVhYzqaALMzmCPWe7OzNs9L4eBxpmtkJZ2du3mSBMVkWxZaBvH95gUOKHmC1J1tU4QONvks5KJb0h-9pyvzjckwGb9z9AwFxh9fSMj_WAlSbJBuM9wU117Pk7BTA1k-rPhg2gFLU9bkeblHAt7S=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Tác giả: Ngũ Nguyệt Dữu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Ngũ Nguyệt Dữu

Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Sủng, Hào Môn Thế Gia, Gia Đình, Tổng Tài, Ngọt

Team dịch: Nhà Tôm Ổ Vịt

Giới thiệu

Viên Hi làm thư ký cho Cố Hàn Thần năm năm, nhẫn nhục chịu khó, cả năm không nghỉ ngày nào.

Làm trâu làm ngựa đã đành, cô còn bị bạn thân vị hôn thê của Cố Hàn Thần, Chu đại tiểu thư rêu rao: Thư ký Viên mơ mộng hão huyền chim sẻ hóa thành phượng hoàng, trở thành phu nhân của Cố tổng.

Viên Hi không thể nhịn được nữa, lập tức xin từ chức.

Sau khi từ chức, kiếp sống trâu ngựa lắc mình biến hóa, lại trở thành thiên kim thật Chu gia giàu nhất Giang Thành!

Sau khi Viên Hi trở về Chu gia, cô phát hiện Chu gia đã nhận nuôi một cô gái thay thế cô: Chu Nhan.

Thiên kim giả tỏa sáng phóng khoáng, là đại tiểu thư được người người ngầm công nhận ở Giang Thành.

Dù thiên kim thật trở về, Chu Nhan vẫn là đại tiểu thư của Giang Thành, Viên Hi không thể tránh được lời lẽ so sánh với cuộc sống tốt đẹp của Chu Nhan.

Viên Hi kết hôn nhưng chồng cô lại không có nhà ở trung tâm thành phố Giang Thành.

Mà thiên kim giả Chu Nhan kết hôn với cậu ấm Bạc gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Giang Thành.

Đám người Giang Thành chế giễu Viên Hi không tốt số bằng thiên kim giả, mắt nhìn người cũng không tốt.

Cho đến một ngày, Thước Thần niêm yết thành công, Viên Hi cứ thế vượt qua bố ruột của cô, trở nên giàu có nhất Giang Thành...

Vào ngày đứa con của Viên Hi ra đời, đại lão của Hoắc gia, gia tộc giàu có lâu đời ở thành phố A đã vui mừng thông báo tin vui về cháu trai...

Viên Hi vẫn nghĩ rằng, cô và Hoắc Thời Duyên kết hôn chỉ vì báo hiếu bố mẹ lập gia đình, còn Hoắc Thời Duyên có ánh trăng sáng của anh.

Cho đến mãi sau này, cô mới hiểu, hóa ra ánh trăng sáng đó chính là cô.​
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 1: Chúc mừng, cô mang thai rồi



“Chúc mừng, cô mang thai rồi, là sinh đôi.”

Viên Hi nắm chặt bản báo cáo trong tay, nghe được lời bác sĩ nói, trong lòng cô c.h.ế.t lặng.

Bác sĩ thấy vẻ mặt của cô gái trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh da trời trước mặt không hề vui mừng chút nào: “Nếu cô không muốn thì bây giờ có thể uống thuốc phá thai.”

Viên Hi giữ chặt bản báo cáo: “Không, tôi muốn giữ lại.”

Còn chưa dứt lời, âm thanh du dương của tiếng chuông điện thoại vang lên, Viên Hi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nam nóng nảy.

“Thư ký Viên! Bây giờ là là lúc nào rồi? Thời điểm then chốt công ty niêm yết mà cô vẫn dám xin nghỉ à? Tôi có phê duyệt đơn cho cô sao?”

“Mau đi làm lại ngay!”

“Tôi muốn trong vòng nửa tiếng nữa là nhìn thấy mặt cô.”

Viên Hi nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, cô đưa điện thoại ra xa một chút: “Vâng, Cố tổng, một lúc nữa tôi sẽ đến.”

“Một lúc nữa? Tôi nói cô phải lập tức đến…”

Viên Hi không đợi đối phương nói xong, lập tức cúp điện thoại rồi hỏi chị bác sĩ bên cạnh: “Bác sĩ, tôi muốn giữ lại hai đứa trẻ này.”

Không đợi Viên Hi nói xong, chuông điện thoại của cô lại vang lên, cô biết biết phải nghe như thế nào nữa.

Giọng nói giận dữ của Cố Hàn Thần vọng ra từ điện thoại: “Viên Hi! Cô dám cúp điện thoại của tôi? Ai cho cô lá gan đấy? Cô muốn tiền thưởng cuối năm giảm một nửa sao? Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi ở bệnh viện.” Viên Hi nói bốn chữ: “Cố tổng, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”

“Bệnh viện? Cô bị bệnh gì? Chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì cô phải đi làm lại, tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất Giang Thành đến công ty, bây giờ cô quay về công ty ngay lập tức.”

Viên Hi lại trực tiếp cúp điện thoại rồi hỏi bác sĩ: “Thời điểm tôi dính bầu thì có uống nhiều rượu, bố đứa trẻ… Cũng trong trạng thái say xỉn, điều này có ảnh hưởng đến đứa bé không?”

Bác sĩ nhìn báo cáo trong máy tính: “Bình thường hai người hay say xỉn sao?”

“Không, bình thường uống rất ít rượu, chỉ uống nhiều trong đêm đó thôi.”

Bác sĩ suy nghĩ một hồi: “Trước mắt đứa bé còn nhỏ, tạm thời chưa thể kết luận đứa có hội chứng FAS(1) hay không, cô chỉ cần đi khám thai định kỳ thì sẽ không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó nếu…”

(1) Hội chứng nghiện rượu ở thai nhi: Là một bệnh khiến não bị tổn thương ở trẻ sơ sinh, nguyên nhân là lạm dụng rượu bởi người mẹ khi mang thai, khiến đứa trẻ sinh ra có vấn đề về tinh thần và chậm phát triển về thể chất.

Điện thoại của Viên Hi lại vang lên lần nữa, cô thấy tên Cố Hàn Thần thì trực tiếp cúp điện thoại rồi tắt nguồn điện thoại.

Bác sĩ mỉm cười nói: “Bận rộn như vậy à, đến lúc đó nếu lúc khám thai không ổn thì có thể lựa chọn bỏ, nhưng dù cô có bận thế nào thì cũng phải khám thai đúng hạn, trước hết tôi sẽ kê cho cô ít vitamin B11.”

Viên Hi nói cảm ơn, cô ra khỏi phòng khám thì có một y ta dẫn cô đến phòng phát thuốc lấy vitamin B11.

Lúc Viên Hi trở lại xe, cô kiểm tra điện thoại thì thấy có ba mươi cuộc gọi nhỡ.

Nhìn kỹ thì không phải do Cố Hàn Thần gọi mà là trợ lý Vương gọi.

Viên Hi dựa vào ghế lái day day thái dương, cô làm ở công ty game Mễ Thần đã thành lập được sáu năm.

Viên Hi đến thực tập từ năm tư đại học, sau khi tốt nghiệp cô vẫn ở lại Mễ Thần làm thư ký cho Cố Hàn Thần tận năm năm, chứng kiến Mễ Thần phát triển từ một công ty nhỏ bé vừa mới thành lập trở thành một gã khổng lồ trong ngành công nghiệp game hiện giờ.

Cố Hàn Thần là tiểu thiểu gia của Cố gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Giang Thành, hắn sáng lập công ty game Mễ Thần, ý định ban đầu cũng không muốn điều hành nghiêm túc, chỉ là hắn có rất nhiều tiền ảo, còn bị nhiều công ty game coi là người tiêu tiền như nước nên hắn đã chi ra một số tiền lớn để được chơi game thoải mái.

Mấy năm gần đây, tuy rằng Viên Hi là thư ký của Cố Hàn Thần nhưng cô không hề thoải mái với vị tổng giám đốc Cố Hàn Thần này.

Năm năm qua, cô chưa từng xin nghỉ ngày nào.

Hôm nay là lần đầu tiên cô xin nghỉ kể từ khi trở thành nhân viên chính thức, thế mà lại bị tư bản thúc giục như muốn lấy mạng cô vậy.

Viên Hi kiểm tra tại bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố, cô lái xe hết mười lăm phút thì đến trụ sở chính của Mễ Thần, là tòa nhà chọc trời nằm gần bờ sông.

Vừa mới đỗ xe trong tầng hầm để xe của tòa nhà xong.

Viên Hi thấy có hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi giày cao gót chặn trước xe cô, một người đeo chiếc túi Diana mới nhất của Dior, còn người kia thì đeo chiếc túi xách Hermes mini Kelly.

Viên Hi liếc mắt một cái lập tức nhận ra thân phận của hai người này, một người là vị hôn thê được gia tộc chỉ định của Cố Hàn Thần, một người là thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành Chu Nhan.

Dư Tiêu Tiêu tiến lại gần Iceberry Pink Panamera của Viên Hi, tay vỗ vào đầu xe nói: “Xe mới sao? Là Cố Hàn Thần mua cho cô?”

Sau khi Viên Hi xuống xe, nghe được những lời này của Dư Tiêu Tiêu thì trở nên đau đầu.

Giang Thành có tứ đại gia tộc giàu sang quyền thế, Chu gia, Bạc gia, Cố gia và Dư gia, tứ đại gia tộc này đã kết thông gia, Dư Tiêu Tiêu chính là vị hôn thê được Cố gia chọn trúng cho Cố Hàn Thần.

Nhưng vị Dư đại tiểu thư này vẫn nghĩ cô làm thư ký bên cạnh Cố Hàn Thần năm năm nên có mối quan hệ bí mật với Cố Hàn Thần.

Viên Hi cười khẩy nói: “Dư tiểu thư, xe này là do tiền lương của tôi mua được.”

“Tiền lương của cô?”

Chu Nhan đi đến bên cạnh Viên Hi, cô ta thấp hơn Viên Hi không ít, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự giễu cợt và khinh thường: “Xe này trong mắt chúng tôi không phải một siêu xe đắt tiền gì, nhưng chỉ bằng tiền lương của một thư ký bình thường thì còn lâu mới mua nổi.”

Chu Nhan cảnh cáo nói: “Viên Hi, tôi khuyên cô nên hiểu rõ thân phận của cô, Cố Hàn Thần không phải là người cô có thể mơ mộng đến.”

“Tôi chưa từng mơ mộng đến Cố tổng.”

Viên Hi khó hiểu: “Không có một “con trâu con ngựa” nào lại thích cấp trên của mình.”

Dư Tiêu Tiêu cau mày nói: “Cô còn dám ngụy biện? Mấy ngày nay Cố Hàn Thần vẫn luôn miệng nhắc đến thư ký Viên thư ký Viên, cô còn không thừa nhận?”

“Thân thế của cô tôi không điều tra kỹ, từ nhỏ cô đã bị lừa gạt đem bán, sau khi bố mẹ nuôi của cô qua đời, ngay cả học phí cô đều phải đi vay, tốt nghiệp năm năm, 26 tuổi đã có thể mua xe mua nhà giữa trung tâm thành phố Giang Thành, không phải đều dựa vào việc câu dẫn Cố Hàn Thần sao?”

“Viên Hi, tôi sắp đính hôn với Hàn Thần, cô nên biết điều, mau chóng rời khỏi công ty Mễ Thần.”

Viên Hi cố nặn ra nụ cười công nghiệp: “Dư tiểu thư, tôi chưa từng có suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với Cố tổng, trong mắt tôi, Cố Hàn Thần là cấp trên của tôi, chỉ như vậy thôi.”

Chu Nhan hai tay chống eo nhìn Viên Hi: “Viên Hi, trong cái vòng này của chúng tôi, người muốn thoát kiếp chim sẻ hóa thành phượng hoàng như cô, cũng không ít.”

Ánh mắt Chu Nhan đầy giễu cợt: “Nhưng vịt con xấu xí có thể trở mình thành thiên nga trắng, bởi dĩ nó chính là thiên nga, còn cô, căn bản không bao giờ đủ tư cách trở thành con dâu Cố gia.”

“Tôi khuyên cô, cho bản thân chút mặt mũi mà từ chức sớm đi, đừng mơ mộng hão huyền có thể từ thư ký mà biến thành phu nhân tổng giám đốc.”

Dư Tiêu Tiêu bóp mặt Viên Hi: “Viên Hi, cô đừng mơ mộng có thể cướp được người đàn ông của tôi, cô còn không có đủ tư cách, tôi khuyên cô thức thời ngoan ngoãn xin từ chức đi.”

Viên Hi hất tay Dư Tiêu Tiêu ra: “Dư tiểu thư, tôi không có suy nghĩ vượt quá giới hạn với Cố tổng, mong cô hãy tôn trọng tôi một chút.”

Chu Nhan nói: “Nếu không có gì thì cô từ chức để chứng minh trong sạch đi, hôm nay chúng tôi đã nói đến vậy rồi, cô cũng đừng mặt dày nữa chứ, tôn trọng cũng là tự cô cho cô thôi, cô nên cân nhắc hậu quả nếu dám đắc tội với Chu gia tôi ở Giang Thành.”

Viên Hi xoa chiếc bụng phẳng lì, thấy thang máy dừng ở tầng hầm để xe thì bước vào thang máy, không dây dưa với mấy người Dư Tiêu Tiêu nữa.

Dù sao cũng Chu Nhan cũng nói đúng, ở Giang Thành, bất luận là Chu gia hay Dư gia thì cô đều không đắc tội nổi.

Đến tầng năm mươi tám, thang máy mở ra, cô nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô thư ký nhỏ trong phòng thư ký.

“Chị Hi Hi, rốt cuộc chị cũng trở lại rồi, chị không biết Cố tổng đã nổi điên như thế nào đâu!”

Viên Hi vào văn phòng tổng giám đốc, Cố Hàn Thần lạnh lùng ngồi trên ghế bọc da của tổng giám đốc, trước mặt là ba khung cửa kính trải rộng từ trần kịch xuống sàn, thu tất cả dòng xe cộ tấp nập nhộn nhịp ở trung tâm thành phố Giang Thành phồn hoa vào mắt.

Tổng giám đốc trẻ tuổi khí thế mười phần, nổi cơn thịnh nộ nói với Viên Hi: “Đang là thời điểm then chốt Mễ Thần niêm yết, cô không đợi phê duyệt mà tự tiện nghỉ đến bệnh viên, cô có biết sẽ làm chậm trễ bao nhiêu chuyện không? Còn không nhận điện thoại của tôi, tắt cả nguồn, tôi thấy năm nay cô không muốn nhận thưởng cuối năm nữa thì phải?”

Viên Hi tự nhiên bị buồn nôn, cô lấy tay che miệng rồi chạy đến thùng rác bên cạnh nôn ra.

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi, cười lạnh: “Bệnh dạ dày? Là ung thư bao tử thì cô cũng phải đi làm đầy đủ đến khi công ty niêm yết!”

Viên Hi ôm thùng rác nôn một lúc lâu, nhớ đến những lời của Dư Tiêu Tiêu và Chu Nhan…

Lại nghe được lời nói kiêu căng cao ngạo của Cố Hàn Thần, đột nhiên cô cảm thấy bản thân thật nực cười.

Cô đã làm việc ở Mễ Thần suốt năm năm mà chưa từng nghỉ ngơi, bị vị hôn thê của cấp trên hiểu lầm, cho dù bị “ung thư bao tử” vẫn bị cấp trên chèn ép…

Kiếp làm trâu làm ngựa này, cô không muốn làm nữa.

Viên Hi vịn tay vào bàn làm việc chậm rãi đứng dậy, nhìn Cố Hàn Thần: “Cố tổng, tôi mang thai rồi, tôi muốn từ chức.”

Hết chương 1
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 2: Thiên kim thật của gia tộc giàu nhất



Cố Hàn Thần nghe vậy thì lập tức bật dậy khỏi ghế da, vuốt mái tóc lởm chởm của mình: “Cô đang đùa à? Sao cô lại có thai đúng lúc Mễ Thần niêm yết thế?”

“Không đúng, cô còn chưa kết hôn, sao lại có thai được?”

Giọng nói của Viên Hi hờ hững: “Tôi chưa kết hôn, chẳng qua đứa bé là sự cố ngoài ý muốn.”

“Cố tổng, tôi muốn từ chức.”

Năm năm vừa qua làm việc ở Mễ Thần vô cùng vất vả, nhưng tiền lương của cô cũng không thấp.

Hiện tại không nói về tài sản tự do, nhưng ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng Giang Thành, cô đã có một căn nhà nhỏ rộng 100m² và một chiếc xe đi lại.

Tiền gửi ngân hàng mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để cô sinh con.

Hơn nữa cô còn có cổ phần trong Mễ Thần, đến khi công ty niêm yết thì cũng đủ tiền nuôi lớn hai đứa bé.

Đã đến lúc nên tìm một công việc nhàn hạ hơn rồi, mấy ngày nay có thai nên cô đã nôn rất nhiều, phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Hơn nữa, vị hôn thê của Cố Hàn Thần, Dư Tiêu Tiêu cũng khó đối phó, Dư gia Chu gia cô đều không đắc tội nổi…

Chi bằng nhân lúc này nghỉ việc, còn có thể dưỡng thai cho tốt.

Cố Hàn Thần cau mày nói: “Từ chức? Tuyệt đối không được, bây giờ đang là thời điểm then chốt để Mễ Thần niêm yết theo kế hoạch, sao cô dám từ chức?”

Viên Hi nói: “Mặc dù đứa bé đến bất ngờ, nhưng tôi vẫn muốn dưỡng thai và nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở Mễ Thần không nghỉ một ngày nào, bây giờ có đứa bé, tôi muốn tìm một công việc khác nhàn hạ có thể chăm sóc đứa bé.”

“Tôi không duyệt, cô đừng hòng từ chức!”

Cố Hàn Thần lạnh lùng nói: “Viên Hi, cô nên suy nghĩ rõ ràng, vì đứa bé mà hy sinh công việc giá trị này sao? Bố đứa bé chắc không biết cô có thai?”

“Bố của con cô, ngộ nhỡ hắn ta không muốn chịu trách nhiệm, một mình cô có thể nuôi dưỡng đứa trẻ sao?”

“Cô còn trẻ, sau này vẫn sẽ có con, chi bằng phá thai đi, không có gì quan trọng hơn việc Mễ Thần niêm yết được.”

Viên Hi lạnh nhạt nhìn Cố Hàn Thần, những lời này mà hắn cũng nói ra được sao?

“Cố tổng, từ mười tám tuổi trở đi tôi đã trở thành đứa trẻ mồ côi, tôi mong mỏi có được một đứa con hơn bất kì ai hết, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé này.”

Viên Hi khẽ v**t v* chiếc bụng phẳng lì, càng có thêm ý định từ chức: “Cố tổng, tôi sẽ nộp đơn xin từ chức trên hệ thống OA, trên nguyên tắc tôi bàn giao xong công việc là có thể rời đi, làm phiền ngài nhanh chóng tìm được người thay thế tôi.”

Giọng nói của Cố Hàn Thần lạnh như băng: “Viên Hi, chắc hẳn cô biết hậu quả khi đắc tội với Cố gia ở Giang Thành, nếu cô dám từ chức ở đây, tôi sẽ khiến cô không tìm được việc làm ở Giang Thành, xem cô sẽ nuôi đứa bé như thế nào!”

“Cố tổng, cảnh sát đến, nói muốn gặp Viên Hi.”

Trợ lý Vương mở cửa văn phòng, vội vàng bước vào trong.

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi nói: “Sao lại chọc đến cảnh sát?”

Viên Hi nhìn ra ngoài, bên ngoài là mấy viên cảnh sát cô nhìn quen mắt, phía sau cảnh sát là Chu Khánh giàu nhất Giang Thành và phu nhân của ông ta, Dương Anh.

Còn cả Chu Nhan mới chặn đầu xe của cô vừa nãy, chính là đứa con gái mà Chu Khánh và Dương Anh cưng chiều nhất.

Cảnh sát tiến lại gần Viên Hi: “Viên Hi, chúc mừng cô tìm được bố mẹ, đã có kết quả xét nghiệm ADN, cô và Chu Khánh có quan hệ bố con.”

Viên Hi nghe xong thì sững người tại chỗ, cô còn giật mình ngạc nhiên hơn cả lúc biết tin mình mang thai.

Năm mười tám tuổi, bố mẹ nuôi đột ngột qua đời, vì liên quan đến tiền bồi thường, nhà chú cô vì muốn cướp đi tài sản để lại của bố mẹ nuôi nên đã nói cô là đứa bé mà bố mẹ nuôi mua được rồi đuổi Viên Hi ra khỏi nhà.

Ban đầu Viên Hi còn không tin, nhưng khi xem báo cáo xét nghiệm ở trước mặt, Viên Hi không thể không tin được.

Suốt tám năm qua, Viên Hi một mực đi tìm bố mẹ, nhưng chưa từng nghĩ rằng bố mẹ cô lại là gia tộc giàu nhất Giang Thành!

Sau khi Cố Hàn Thần nghe xong lời của cảnh sát, hắn buồn bực nhìn Chu Khánh: “Chú Chu, đây là chuyện gì vậy ạ? Viên Hi sao lại là con gái chú? Vậy Chu Nhan là?”

Chu Khánh giải thích: “Hai mươi sáu năm qua, lúc Tâm nhi được ba tháng thì bị bảo mẫu ôm đi và ép bọn chú phải trả tiền chuộc, lúc chú đang gom tiền chuộc thì Tâm nhi lại bị người khác bắt cóc ở trạm tàu hỏa, không rõ tung tích.”

“Khi đó dì Dương của cháu quá đau lòng, tìm một năm vẫn không có tung tích nên bọn chú đã nhận nuôi một bé gái ở cô nhi viên để nuôi dưỡng thay thế Tâm nhi, cũng chính là Chu Nhan bây giờ.”

Hốc mắt Dương Anh rưng rưng nước mắt, bà ta ôm Viên Hi vào lòng: “Tâm nhi, mẹ xin lỗi, đều là bố mẹ không tốt, những năm qua bố mẹ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con, lại không ngờ rằng con lại ở Giang Thành, lâu như vậy mới tìm được con.”

Viên Hi ở trong lòng Dương Anh, cô vẫn ngớ người ra, mẹ ôm cô một hồi lâu nhưng cô không cảm nhận được gì.

Thật ra bố mẹ nuôi của cô không phải quá khá giả nhưng đối xử với cô rất tốt, cũng có thể nói rằng trước năm mười tám tuổi cô như một cô công chúa bé nhỏ.

Mẹ nuôi rất thấp, chưa đến một mét năm mà Viên Hi lại cao tận một mét bảy, nhưng lúc nào mẹ nuôi cũng thích ôm cô.

Hôm nay Dương Anh đi giày cao gót nên cao hơn cô một chút, trên người bà ta nhàn nhạt mùi nước hoa đắt tiền, không biết có phải do quan hệ huyết thống tương liên hay không mà chỉ cần ôm một cái đã khiến Viên Hi cảm giác được trở về lúc mẹ nuôi còn sống.

“Mẹ…” Giọng nói của Viên Hi phát ra từ cổ họng: “Mẹ.”

Nước mắt của Dương Anh không ngừng lại được nữa: “Tâm nhi của mẹ, Tâm nhi của mẹ… Cuối cùng mẹ đã tìm được con rồi, về nhà với mẹ nào.”

“Không được.”

Thời khắc xúc động hai mẹ con nhận nhau thì Cố Hàn Thần lại giậm chân nói: “Dì Dương, chú Chu, bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, Viên Hi vẫn là thư ký của cháu, không thể đi theo hai người về nhà!”

Chu Khánh tìm được con gái, hốc mắt cũng ươn ướt nước mắt: “Không làm việc một ngày cũng đâu xảy ra chuyện gì lớn.”

Cố Hàn Thần đau đầu: “Sao lại không xảy ra chuyện gì lớn ạ, có một cổ đông lớn trong Mễ Thần chỉ đích danh Viên Hi đưa báo cáo tài chính cho ngài ấy, bây giờ ngài ấy nắm giữ đại quyền sinh tử của Mễ Thần… Nếu Viên Hi không đi, ngài ấy có thể sẽ rút vốn!”

Chu Khánh nói: “Chỉ vậy thôi sao? Cổ đông lớn rút vốn, chú Chu đầu tư cho cháu.”

Viên Hi nghe được cổ đông lớn trong lời Cố Hàn Thần thì hơi ngạc nhiên, cô rời khỏi người Dương Anh, dùng mu bàn tay lau nước mắt.

“Bố, mẹ, mặc dù con đã xin từ chức, nhưng chưa chính thức nghỉ việc, con muốn tiếp tục làm việc đầy đủ, coi như đến nơi đến chốn.”

Chu Khánh cười nói: “Từ chức xong thì đến nhậm chức ở Chu thị, trước kia nghe anh con nói, Cố Hàn Thần có một thư ký rất lợi hại, con đến công ty gia đình làm, dù sao cũng tốt hơn làm thư ký cho người khác.”

Cố Hàn Thần cau mày, sao Viên Hi lại biến thành con gái Chu gia rồi?

Sao cô ấy có thể là con gái Chu gia?

Mễ Thần có thể không có Cố Hàn Thần hắn, nhưng tuyệt đối không thể không có Viên Hi.

Hắn nhất định không để Viên Hi từ chức.

Chu Khánh và Dương Anh dặn dò Viên Hi tan làm phải về Chu gia ngay, sau khi Viên Hi đồng ý, cô quay về văn phòng và in báo cáo tài chính quý đầu tiên.

Bây giờ đã là tháng Năm, theo lý mà nói, Hoắc Thời Duyên đã xem báo cáo tài chính quý I từ lâu rồi, sao giờ lại cần cô báo cáo?

Sau khi Viên Hi sắp xếp báo cáo xong, cô ngẫm nghĩ một hồi, quyết định nhét báo cáo siêu âm B vào trong tập báo cáo tài chính.

Nhìn báo cáo siêu âm B, Viên Hi khẽ v**t v* chiếc bụng phẳng lì, cũng không biết anh sau khi biết đến đứa bé có bắt cô phá thai hay không…

Hết chương 2.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 3: Lĩnh chứng kết hôn



Lúc Viên Hi lái xe đến chỗ của đại cổ đông Mễ Thần - Hoắc Thời Duyên, cô không hề cảm thấy yên tâm.

Thiên kim của gia tộc giàu nhất, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

Viên Hi đã từng học chung đại học với Chu Nhan.

Chu Nhan là một nhân vật nổi tiếng ở Đại học Giang Thành. Hồi còn là sinh viên năm nhất, cô ta đã lái một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ kiêu kỳ trong khuôn viên trường.

Mà khi đó bố mẹ nuôi Viên Hi vừa qua đời, tài sản họ để lại và tiền bồi thường đều bị chú cướp hết bởi lẽ cô là đứa trẻ thuộc đường dây buôn người chứ không hề được nhận nuôi.

Cho dù cô đã kiện nhưng cũng không nhận lại được bao nhiêu tiền.

Vì tiếp tục con đường học tập, Viên Hi chỉ có thể dậy sớm bí mật đi làm để kiếm tiền nộp học phí và trang trải cuộc sống.

Viên Hi vĩnh viễn không thể quên cái hôm tháng Sáu năm hai đại học, sau khi cơn mưa to vừa ngớt, cô tan làm ở quán trà sữa và đang trên đường trở về trọ.

Chu Nhan lái Bugatti đạp mạnh ga tăng tốc độ phóng vọt qua người cô khiến vũng nước bẩn trên đường b.ắ.n lên làm cô ướt sũng.

Dì quản lý tốt bụng đã cho cô một cốc đồ ăn nhỏ, đây là bữa tối của cô nhưng đã bị nước bẩn hắt vào, không thể ăn được nữa.

Từ xa truyền đến tiếng cười cợt của Chu Nhan và đám bạn cô ta.

Lúc đó Viên Hi rất tức nhưng lại không thể làm gì.

Hôm nay nhớ lại, Viên Hi chỉ cảm thấy nực cười.

Chu Nhan hống hách ngang ngược được cả trường tung hô lại là thiên kim giả, còn cô bị nước bẩn b.ắ.n tung tóe vào người mới là con gái ruột của gia tộc giàu nhất?

Viên Hi đi thẳng đến Nhược Hồ, đường quốc lộ cạnh đó căn bản không có xe chạy qua, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Xe của Viên Hi chạy xuyên qua một khu rừng cạnh Nhược Hồ, sau khi ra khỏi khu rừng đó thì sẽ đến một căn nhà gỗ, sau khi xe của cô đến, quản lý bên trong thấy biển số xe thì vội vàng mở cổng sắt chào đón.

Viên Hi lái xe vào trong, đỗ xe ở bãi đậu xe cạnh cổng rồi đi vào nhà.

Phòng khách của căn nhà gỗ này không nhỏ, được thiết kế theo không gian mở và treo đèn chùm pha lê.

Sau khi Viên Hi bước vào thì gặp một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi trên ghế sô pha dưới ánh đèn pha lê.

Là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen giản dị, thấy Viên Hi bước vào thì gập máy tính lại.

“Thư ký Viên.”

Viên Hi nhìn người đàn ông vô cùng anh tuấn trước mặt, nhớ lại cảnh xuân say rượu ph*ng đ*ng hơn một tháng trước, vành tai cô dần ửng đỏ.

Viên Hi lấy văn kiện từ trong túi xách ra rồi đưa cho Hoắc Thời Duyên, chuyên nghiệp cười nói: “Hoắc tổng, tôi đã gửi bản điện tử báo cáo tài chính quý I vào email của anh, đây là bản giấy.”

Hoắc Thời Duyên mở văn kiện giấy ra, mở tờ thứ nhất thì thấy một bản báo cáo siêu âm B, anh ngước mắt nhìn Viên Hi: “Của tôi sao?”

Viên Hi không thể đoán ra tâm trạng của Hoắc Thời Duyên, gật đầu: “Hoắc tổng, tôi muốn giữ lại hai đứa bé này, nếu anh không muốn nhận thì tôi cũng sẽ không nói cho chúng biết bố chúng là ai.”

Hoắc Thời Duyên nắm chặt báo cáo: “Cô mang theo sổ hộ khẩu không?”

“Dạ?” Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên.

Hoắc Thời Duyên nói: “Có thai rồi, thư ký Viên có thể để tôi chịu trách nhiệm không? Chúng ta kết hôn đi.”

Có lẽ vì hôm nay có quá nhiều đại sự liên tiếp ập đến, khi biết Hoắc Thời Duyên muốn kết hôn với cô, Viên Hi không tỏ ra khiếp sợ nhưng nhất thời chẳng biết nói gì.

“Thư ký Viên, tôi hy vọng con của chúng ta có thể lớn lên trong một gia đình trọn vẹn, có đủ bố đủ mẹ.”

Mặc dù Viên Hi muốn đứa bé được lớn lên trong một gia đình trọn vẹn nhưng cô nghe Cố Hàn Thần nói rằng, Hoắc Thời Duyên có một tiểu thanh mai lớn lên từ nhỏ với anh, là ánh trăng sáng của Hoắc Thời Duyên.

Chắc chắn từ bé Hoắc Thời Duyên đã muốn lấy tiểu thanh mai kia làm vợ rồi, bây giờ anh lại nói muốn kết hôn với cô, vậy ánh trăng sáng của anh thì sao?

Hoắc Thời Duyên cầm điện thoại xem lịch: “Người mười ba tháng Năm, thích hợp để kết hôn, đi thôi.”

Viên Hi hỏi Hoắc Thời Duyên: “Anh không cần tìm luật sư để ký thỏa thuận tài sản gì đó à?”

Mặc dù Hoắc Thời Duyên còn trẻ nhưng hắn là con trai độc đinh của Hoắc gia, có thể nói tài sản lên đến trăm tỷ, thậm chí còn có mấy chục tỷ tiền mặt…

Hoắc Thời Duyên có thể vẫn chưa biết cô là thiên kim Chu gia.

Hoắc Thời Duyên nói: “Không cần.”

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, chuyện chúng ta kết hôn có thể tạm thời không nói với Cố Hàn Thần được không? Tạm thời đừng để ai biết được.”

Hoắc Thời Duyên hơi ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Tôi muốn từ chức, phục vụ Cố Hàn Thần năm năm, tôi không nghĩ đến lúc mang thai vẫn phải chịu tính tình cáu kỉnh của anh ta. Nếu anh ta biết chúng ta kết hôn, tôi sợ rằng anh ta sẽ dồn hết việc lớn việc nhỏ của Mễ Thần cho tôi.”

Dù sao Hoắc Thời Duyên cũng là cổ đông lớn nhất của Mễ Thần, anh nắm trong tay tận bốn mươi chín phần trăm cổ phần.

Sau khi Mễ Thần niêm yết, Hoắc Thời Duyên sẽ là người nhận được nhiều lợi nhuận nhất, nếu Cố Hàn Thần biết cô kết hôn với Hoắc Thời Duyên, chắc chắn lợi dụng cái chức sếp lớn để ném hết tất cả mọi việc lớn nhỏ của Mễ Thần cho cô.

Hoắc Thời Duyên đồng ý: “Được, vậy thì tạm thời không nói với Cố Hàn Thần.”

Buổi chiều tháng Năm nắng chói chang, cục dân chính cũng không có nhiều người.

Sau khi nhận được hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, Viên Hi nhìn bức ảnh trên đó, cô không thể không thừa nhận, có thể kết hôn với Hoắc Thời Duyên là cô được hời rồi.

Năm nay Hoắc Thời Duyên hai mươi bảy tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, với lại gương mặt này của Hoắc Thời Duyên mà tiến vào giới giải trí cũng được xem là đỉnh lưu.

Nếu không thì hơn một tháng trước, cô cũng đã không say rượu và * l**n t*nh m* ở quán rượu…

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi: “Về nhà cô dọn đồ đạc chuyển đến biệt thự Nhược Hồ hay đến trung tâm thương mại mua đồ mới?”

Viên Hi nghe vậy thì hơi ngớ người.

Hoắc Thời Duyên chỉ vào giấy chứng nhận kết hôn: “Viên Hi, chúng ta kết hôn rồi, tôi cũng không muốn ở riêng sau khi kết hôn.”

Viên Hi nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn, nhìn Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, có một chuyện tôi phải nói với anh, tôi tìm được bố mẹ ruột rồi, hôm nay tôi phải về nhà bố mẹ ruột một chuyến nên không thể thu dọn đồ đạc ngay được.”

Hoắc Thời Duyên nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Chúc mừng cô đã tìm được bố mẹ ruột.”

Viên Hi cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong túi xách.

Thật ra thì cô cũng không cảm thấy vui cho lắm.

Bởi vì tất cả những chuyện này rất giống trong tiểu thuyết, mà cô bây giờ chính là thiên kim thật ác độc trong tiểu thuyết…

Nói không hận Chu Nhan thì quá giả tạo rồi.

Dù cô biết Chu Nhan vô tội, cô ta cũng chỉ là đứa trẻ được bố mẹ ruột nhận nuôi mà thôi.

Nhưng hôm bị b.ắ.n nước ướt sũng người đó, cô thấy Chu Nhan và bạn cô ta ở trong xe không hề cảm thấy áy náy, chỉ nhìn cô chật vật bị ướt sũng rồi cười ha hả.

Mà người vốn dĩ ở trong chiếc xe Bugatti đó phải là cô…

Bốn năm đại học của Viên Hi, cô cũng không biết bản thân đã chống cự vượt qua như thế nào, cả ngày lẫn đêm trừ chỉ biết đ.â.m đầu đi làm, nghĩ đủ mọi cách để có tiền ăn và nộp học phí.

Mà trong bốn năm đại học của Chu Nhan, cô ta chưa từng mặc trùng bộ quần áo nào, mà mấy bộ đó trị giá tận mấy vạn tệ.

Rốt cuộc Viên Hi cũng đã hiểu tại sao sau khi thiên kim thật ác độc trong tiểu thuyết trở về sẽ căm hận thiên kim giả đến vậy, mặc dù thiên kim giả vô tội.

Mấy thiên kim thật “ác độc” đương nhiên sẽ cảm thấy thiên kim giả vô tội đã cướp đi tất cả của họ rồi ép thiên kim giả rời khỏi nhà của mình.

Sự tương phản giữa giàu và nghèo đã tạo ra làn sóng bất bình gay gắt, một người đã đi làm năm năm dày dặn kinh nghiệm như Viên Hi cũng nhất thời không thể khôi phục tâm trạng.

Viên Hi thu hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, tôi phải trở về nhà của bố mẹ ruột, anh về biệt thự Nhược Hồ cẩn thận nhé.”

Hoắc Thời Duyên hơi nhướng cặp mày lưỡi mác lên: “Viên Hi, chúng ta kết hôn rồi, chẳng lẽ em không định dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ ruột em sao?”

Hết chương 3.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 4: Chiếc nhẫn kim cương màu xanh



Viên Hi bối rối: “Anh ruột em Chu Lâm và Cố Hàn Thần là anh em nối khố mặc chung một cái quần lớn lên, em dẫn anh về ra mắt bố mẹ em thì chẳng khác nào thông báo với Cố Hàn Thần biết chúng ta đã kết hôn.”

Hoắc Thời Duyên hơi ngạc nhiên về xuất thân của Viên Hi: “Vậy em định giấu Cố Hàn Thần đến khi nào?”

“Sau khi Mễ Thần niêm yết ạ.”

Viên Hi nói: “Em đi trước đây.”

Hoắc Thời Duyên cản Viên Hi lại: “Chờ đã.”

Hoắc Thời Duyên lấy một chiếc hộp gấm từ trong xe rồi mở ra, bên trong là một một viên kim cương màu xanh đậm hình giọt nước khoảng mười hai carat, viên kim cương có màu xanh đậm tựa như biển sâu mênh mông, xung quanh viên kim cương lấp lánh được điểm xuyết một số viên kim cương nhỏ.

Hoắc Thời Duyên đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của Viên Hi, chiếc nhẫn không quá lớn cũng không quá nhỏ, rất vừa vặn.

Viên Hi ngước mắt nhìn Hoắc Thời Duyên nói: “Anh…”

Hoắc Thời Duyên cười nhạt nói: “Lúc anh thấy viên kim cương này thì đã cảm thấy nó rất phù hợp với em.”

Viên Hi nhìn viên kim cương màu xanh đậm trên ngón tay, cô nhớ viên kim cương này được đặt tên là Charlotte Blue Diamond và còn được lên cả hotsearch, chỉ mới được bán đấu giá thành công với mức giá gần 339 triệu tệ.

Sở dĩ Viên Hi hiểu rõ như vậy là bởi anh em chí cốt của Cố Hàn Thần - Bạc Phàm định mua để tặng Chu Nhan làm nhẫn đính hôn, đáng tiếc sau khi viên kim cương được đấu giá lên đến 300 triệu tệ thì đã vượt khỏi dự tính của Bạc Phàm.

Lúc đó trong văn phòng thư ký, có mấy cô thư ký còn bàn tán xem ai sẽ được đeo viên kim cương xanh trị giá bằng cả một dinh thự cổ ở thành phố A này.

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, một tháng trước anh mua viên kim cương này là muốn bù đắp đêm say rượu đó sao?

Hoắc Thời Duyên kéo Viên Hi ngồi vào xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho Viên Hi.

Trong khoảnh khắc mặt Viên Hi áp sát với Hoắc Thời Duyên, cô cảm giác gò má dần nóng bừng lên.

Hoắc Thời Duyên nhẹ giọng nói: “Lúc nào em ra về thì cứ đứng ở Chu gia rồi gọi điện cho anh, anh sẽ cho tài xế đến đón em.”

“Em biết lái xe mà.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Từ Chu gia đến Nhược Hồ phải mất ít nhất bốn mươi phút, vẫn nên để tài xế đón.”

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, anh chắc chắn muốn cô dọn đến biệt thự Nhược Hồ sao…

Đã lĩnh chứng kết hôn rồi, con cũng đã có, Viên Hi không còn lý do nào để từ chối đến Nhược Hồ, cô cười với Hoắc Thời Duyên: “Được, khi nào về em sẽ gọi cho anh.”

Viên Hi lái xe đến Chu gia, làm thư ký cho Cố Hàn Thần năm năm, đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến Chu gia, năm năm qua số lần làm bạn gái(1) của Cố Hàn Thần tham dự tiệc ở Chu gia cũng không ít.

(1) Kiểu người đồng hành nữ đi cùng ấy =)).

Cách đây không lâu, lễ đính hôn của Chu Nhan và Bạc Phàm được tổ chức ở ngay Chu gia, Viên Hi vẫn làm bạn gái của Cố Hàn Thần đến tham gia buổi tiệc đính hôn.

Buổi tiệc đính hôn của Chu Nhan hào nhoáng đến lóa mắt, khiến bao cô gái ở Giang Thành phải ghen tị. Lúc đó cô chưa từng tưởng tượng rằng cô chính là thiên kim của Chu gia.

Xe lái thẳng vào Chu gia, trang viên nhà chính là công trình kiến trúc được thiết kế theo phong cách châu Âu, phía trước còn có đài phun nước.

Lúc Viên Hi đánh xe vòng qua, dòng nước trong đài bay lên tạo thành cầu vồng dưới ánh mặt trời chói chang, vô cùng đẹp mắt.

Viên Hi xuống xe thì thấy Chu Lâm đứng ở cửa.

Cô vừa xuống xe, Chu Lâm lập tức đi đến: “Cơn gió nào đã đưa thư ký Viên đến đây? Hàn Thần bảo cô đến tìm tôi à?”

Viên Hi nhìn Chu Lâm: “Bố mẹ không nói gì với anh sao?”

Chu Lâm khó hiểu: “Cái gì?”

Dương Anh từ trong nhà đi ra, thấy Viên Hi thì cười nói: “Tâm nhi, con về rồi.”

Chu Lâm nghe được cách xưng hô của Dương Anh thì hơi ngạc nhiên: “Tâm nhi? Tâm nhi nào? Mẹ, cô ấy là thư ký bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi.”

Dương Anh nói: “Bên ngoài đang nắng, vào trong rồi hẵng nói.”

Viên Hi đi theo Dương Anh vào trong phòng khách của Chu gia, vẻ đẹp mang phong cách châu Âu hiện lên thật xa hoa.

Dương Anh bảo v.ú Trương gọi Chu Nhan trên tầng xuống.

Lúc Chu Nhan đi xuống, thấy Viên Hi ngồi cạnh Dương Anh thì hơi cau mày: “Viên Hi, sao cô lại đến nhà tôi?”

Chu Nhan rất coi thường Viên Hi, rõ ràng đã biết Cố Hàn Thần có vợ sắp cưới mà Viên Hi vẫn làm bạn gái Cố Hàn Thần tham gia nhiều yến tiệc hội nghị, mấy ả đàn bà muốn một bước lên mây như vậy trong vòng tròn của cô ta có quá nhiều rồi.

Dương Anh nói: “Nhan Nhan, đây là nhà của Tâm nhi, Tâm nhi là Viên Hi, con bé mới là con gái của mẹ.”

Chu Nhan nghe được Dương Anh nói vậy thì đực mặt ra tại chỗ: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Dương Anh cầm tay Chu Nhan kéo xuống bên cạnh bà ấy: “Nhan Nhan, thật ra con là đứa bé được nhà ta nhận nuôi.”

“Lúc ấy Tâm nhi nhà ta mất tích, bố mẹ đã tìm Tâm nhi rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không tìm được con bé nên đã đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé sơ sinh xấp xỉ tuổi Tâm nhi, cũng chính là con.”

“Nhan Nhan, những năm vừa qua, bố mẹ luôn xem con là con gái ruột, sau này con vẫn là con gái của Chu gia chúng ta, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Viên Hi im lặng ngồi trên ghế sô pha, nghe được những lời Dương Anh nói, cô vẫn chỉ duy trì nụ cười giả tạo đã thành thói quen ở nơi làm việc.

Mà Chu Nhan đã bị dọa sợ đến mức không nói nên lời, cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại khiến móng tay đ.â.m thẳng vào thịt, vô cùng đau đớn.

Đây không phải là mơ!

Chu Lâm không thể tin nổi nói: “Mẹ, ý mẹ là, Viên Hi mới là em gái ruột của con?”

“Đúng vậy, Viên Hi mới là Tâm nhi, Chu Tâm Nhan.”

Chu Lâm bắt đầu cẩn thận quan sát tỉ mỉ gương mặt của Viên Hi: “Hóa ra thư ký Viên Viên Hi là em gái ruột của anh.”

Chu Nhan dường như thấy sấm sét giữa trời quang vậy, cô ta nhìn Viên Hi, sóng tóc đen dài bóng mượt của Viên Hi được buộc thành đuôi ngựa, không cần trang điểm nhưng cô vẫn thuộc kiểu đại mỹ nhân, nhìn vô cùng hút mắt, trên người cô mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt trông vô cùng chuyên nghiệp.

Chu Nhan liếc về phía viên kim cương màu xanh trên tay Viên Hi, lấp lánh rực rỡ, viên kim cương này phải mười carat trở lên, nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương đính hôn năm carat này, cô ta thấy vô cùng keo kiệt.

Chu Nhan nhớ đến lời cảnh cáo với Viên Hi ở hầm để xe sáng nay, cô ta nói vịt con xấu xí hóa thành thiên nga là bởi vịt con xấu xí vốn dĩ đã là thiên nga…

Lúc này Chu Nhan cảm thấy cô ta mới là trò cười lớn nhất, hai mươi sáu năm qua cô ta sống dưới thân phận là thiên kim gia tộc giàu nhất, thế mà đến hôm nay cô ta mới biết cô ta là thiên kim giả!

Cô ta chỉ là đứa bé được nhận nuôi mà thôi?

Dương Anh vỗ tay Viên Hi nói: “Tiểu Lâm, nếu Tâm nhi đã về rồi thì sau này không được gọi con bé là Viên Hi nữa.”

Viên Hi sờ viên kim cương đang bị Chu Nhan nhìn chằm chằm, cười nhạt nói: “Mẹ, vẫn nên gọi con là Viên Hi ạ, con quen với cái tên Viên Hi này rồi.”

Dương Anh hơi cau mày nói: “Con đã trở về rồi, sao có thể dùng họ của kẻ đã mua con được chứ, mẹ và bố con đã điều tra được, nhà bố mẹ nuôi của con đối xử với con không tốt chút nào, con vẫn nên dùng tên ban đầu, Chu Tâm Nhan đi.”

Viên Hi nói: “Bây giờ tất cả giấy tờ của con đều ghi là Viên Hi, muốn đổi cũng rất phiền phức.”

Dương Anh cũng không phải phu nhận giàu có chỉ biết dựa vào chồng, thân là phó tổng tập đoàn Chu thị, xưa nay Dương Anh nói một là một hai là hai: “Tâm nhi, con tên là Viên Hi là bởi bị bố mẹ nuôi mua về đặt cho, nếu không phải họ mua con, có lẽ bố mẹ đã tìm được con từ lâu, con nhất quyết dùng cái tên kẻ mua về đặt cho, muốn bố mẹ đau lòng sao?”

Viên Hi nói: “Mẹ, nếu con nói con muốn Chu Nhan rời khỏi đây, người có đồng ý không?”

Chu Nhan nắm c.h.ặ.t c.h.â.n váy màu trắng đến nhàu nhĩ.

Dương Anh nói: “Ban đầu Chu Nhan được bố mẹ nhận nuôi, nuôi con bé từ lúc mới được một tuổi, đến giờ đã được hai mươi lăm năm, đã có tình cảm rất sâu đậm.”

“Bố mẹ nuôi của con cũng đã nuôi con mười tám năm, họ dành con tất cả tình yêu thương vô bờ bến, thậm chí vì muốn cho con có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà đã lao vào làm việc không màng đến tính mạng.”

Viên Hi thấp giọng nói: “Cho nên con xin lỗi… Con không thể từ bỏ cái tên Viên Hi này.”

Chu Lâm bên cạnh hòa giải: “Mẹ, Viên Hi cũng rất hay, mọi người gọi em ấy như vậy quen rồi, giờ đổi thành Tâm nhi mới gây phiền toái.”

Dương Anh cau mày, vì Viên Hi mới trở về nên bà ta cũng không ép cô đổi tên.

Chu Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên tay Viên Hi: “Viên Hi, đeo viên kim cương giả này không tốt cho cơ thể đâu, đá nhuộm màu rất dễ gây viêm da, hơn nữa người nhà ta mà lại đeo nhẫn kim cương giả thì… Không ổn chút nào.”

Dương Anh nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Viên Hi: “Nhìn rất giống thật đó.”

Chu Lâm cũng nhìn qua: “Đây không phải là Charlotte Blue Diamond sao? Không biết ai đã mua viên kim cương này, lúc đó anh cũng ở đấy, 338 triệu tệ mà người mua nói qua điện thoại không chút do dự.”

Chu Nhan nhếch mép: “Anh, viên kim cương xanh 338 triệu tệ vừa mới được mua cách đây không lâu, sao có thể chế tác thành nhẫn nhanh như vậy được.”

Chu Nhan tốt bụng nhìn Viên Hi: “Nếu cô thích kim cương thì cứ đến phòng thay đồ của tôi mà lựa, giới nhà giàu ở Giang Thành rất nhỏ, cô đeo kim cương giả thì không ổn chút nào…”

Hết chương 4.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 5: Bữa tiệc trở về



Chu Lâm sợ Viên Hi khó chịu nên nói: “Giả thật gì chứ, suy cho cùng cũng chỉ là một hòn đá mà thôi, nếu Viên Hi thích thì đợi đến lúc hội đấu giá có viên kim cương tương tự, anh trai sẽ mua cho em.”

Viên Hi cười nhạt, cũng không định giải thích viên kim cương là thật hay là giả.

Dương Anh vỗ tay Viên Hi nói: “Bây giờ đến giờ ăn tối phải đợi mấy tiếng nữa, mẹ dẫn con đi xem phòng của con trước nhé.”

Viên Hi nói: “Không cần ạ, mẹ, con không có ý định ở lại đây…”

“Sao lại không ở đây?” Dương Anh nói tiếp: “Con cũng đã về nhà rồi.”

Viên Hi nhỏ giọng nói: “Nơi này cách công ty con hơi xa, con muốn ở một chỗ gần với nơi làm việc ạ.”

“Không phải con đã từ chức rồi à?” Dương Anh nói.

Viên Hi nói: “Mễ Thần chứa đựng năm năm tâm huyết của con, con vẫn muốn dễ hợp dễ tan(1) với Mễ Thần, sợ rằng bàn giao công việc phải mất khoảng một tháng.”

(1) 好聚好散: Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.

Chu Lâm nói: “Cuối cùng em cũng từ chức, em có thể đi theo chịu đựng cái đồ tính tình nóng nảy thối tha Cố Hàn Thần đó tận năm năm, anh cũng bái phục.”

Viên Hi cười cười: “Cố Hàn Thần cũng cho em rất nhiều(2).”

(2) Ý là tiền lương cao ấy =))) edit xong thấy tối nghĩa quá.

Chu Nhan ngồi cạnh nghe, nắm c.h.ặ.t c.h.â.n váy: “Viên Hi, làm người thì phải biết giới hạn ở đâu, đừng vì nhận được thứ gì đó nhiều mà bán đứng thứ khác.”

Viên Hi nhìn Chu Nhan: “Những lời này của cô tôi nghe không hiểu.”

Chu Nhan mím môi, nhìn Dương Anh: “Mẹ à, mẹ cũng biết hai tháng trước Tiêu Tiêu và Hàn Thần đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, nhưng hai tháng qua Cố Hàn Thần tham gia yến tiệc hội nghị vẫn để Viên Hi làm bạn gái anh ấy, thậm chí trong lễ đính hôn của con, anh ấy vẫn để Viên Hi làm bạn gái. Bây giờ Cố Hàn Thần không còn độc thân nữa, Viên Hi nên tránh xa anh ấy để không bị nghi ngờ…”

Dương Anh nói: “Tâm nhi, con thích Cố Hàn Thần à? Hôn ước của Cố gia và Dư gia cũng chỉ chót miệng nói cho vui thôi chứ chưa có ý định cưới xin gì cả, nếu con thích Cố Hàn Thần thì có thể bàn bạc…”

Viên Hi lập tức lắc đầu: “Mẹ, đầu con không bị úng nước, nếu khắp thiên hạ chỉ còn mỗi Cố Hàn Thần là đàn ông thì con cũng không bao giờ thích anh ta.”

Chu Lâm thuận theo cười một tiếng: “Cố Hàn Thần nghe được mấy lời này của em chắc tức đến xì khói mất thôi.”

Chu Nhan nhìn anh em họ cười nói vui vẻ thì hơi bĩu môi.

Dù Viên Hi là thiên kim thật của Chu gia, nhưng lúc trước cô ỷ vào chức vụ thư ký, muốn dựa vào Cố Hàn Thần để một bước lên mây hóa phượng hoàng cũng là thật.

Chu Nhan vẫn coi thường Viên Hi, cô là thư ký mà lại lái Panamera, đeo nhẫn kim cương giả, còn không dám thừa nhận câu dẫn Cố Hàn Thần, những điều này cũng đủ để thấy cô rất hư vinh…

Chu Khánh về nhà, thấy Viên Hi thì cười nói: “Tâm nhi đã về.”

Viên Hi đứng dậy nói: “Bố.”

Chu Khánh cười: “Đến phòng ăn thôi, hôm nay người một nhà chúng ta mãi mới có thể đoàn tụ nên phải cùng ăn một bữa thật ngon.”

Viên Hi đi theo họ đến phòng ăn, bàn ăn kiểu Pháp chế tác từ gỗ nguyên khối được trang trí bằng hoa tươi và đủ loại đĩa sứ tinh xảo, trên bàn toàn là món ngon, có đủ món mặn món chay, màu sắc trông cực kỳ bắt mắt.

Sau khi Viên Hi ngồi vào bàn ăn, Chu Lâm rót cho Viên Hi một ly rượu vang đỏ đưa đến trước mặt cô: “Chào mừng em đã về nhà, uống một ly nào.”

Viên Hi thấy ly rượu, xua tay nói: “Dạ dày em không tốt, không thể uống rượu.”

“Nghe Cố Hàn Thần nói tửu lượng em không tệ, còn nói tháng trước em còn kính rượu cả cổ đông lớn nhất Mễ Thần nữa…”

Viên Hi căn bản không muốn nhắc đến sự cố say rượu hơn một tháng trước ấy, cũng đều do Cố Hàn Thần đã gây ra nhiều phiền phức.

Dương Anh ân cần hỏi: “Dạ dày không tốt à? Vậy con phải dưỡng bệnh thật tốt, mẹ biết một vị Trung y rất giỏi, để mẹ gọi họ đến khám cho con nhé?”

“Không cần đâu ạ, bệnh vặt thôi, không uống rượu là được.”

Chu Nhan giật lấy ly rượu từ tay Chu Lâm: “Viên Hi không uống được thì để em uống.”

Chu Nhan thành thạo uống một hớp rượu: “Anh à, anh thiên vị thật đó, Romanee-Conti? Bình thường anh cũng không cho em uống.”

Chu Lâm cười cười: “Đâu có? Rượu của anh trong kho em đã uống một nửa rồi, hôm nay Tâm nhi trở về thì phải chiêu đãi em ấy rượu ngon, nhưng đáng tiếc Tâm nhi lại không uống được.”

Viên Hi chuyên nghiệp cười nhạt: “Chờ em khỏi bệnh dạ dày thì sau này sẽ có cơ hội được uống.”

Dương Anh gắp thức ăn cho Viên Hi: “Mẹ cũng không biết con thích ăn cái gì, món tôm hùm này rất tươi ngon, con nếm thử đi.”

Viên Hi nói: “Cảm ơn mẹ.”

Trên bàn ăn Chu gia cũng không có nhiều tiếng nói chuyện, nếu có cũng đều do Chu Nhan nói, chủ đề trò chuyện hôm nay toàn liên quan đến kế hoạch hôn lễ của cô ta và Bạc Phàm.

Dương Anh và Chu Khánh cưng chiều nhìn Chu Nhan: “Con gái Chu gia chúng ta nhất định phải được gả đi một cách đàng hoàng, hôn lễ chỉ cần Nhan Nhan vui là được.”

Vên Hi nhìn Chu Nhan, cô ta dường như không bị chuyện bản thân không phải con ruột ảnh hưởng gì đến, vẫn sáng chói như vậy, vẫn là thiên kim nhà giàu thoải mái hào phóng được cưng chiều hết mực.

Chu Nhan nhìn Viên Hi: “Bố mẹ, con muốn Viên Hi làm phù dâu cho con, có được không ạ?”

Viên Hi không ngờ Chu Nhan sẽ ngỏ ý bảo cô làm phù dâu, lúc cô định từ chối thì có một mùi thịt tanh sống xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy buồn nôn, Viên Hi lập tức đứng dậy.

“Xin lỗi ạ.”

Cũng may phòng ăn Chu gia có một cánh cửa nhỏ thông ra bên ngoài, Viên Hi chạy ra ngoài rồi bắt đầu nôn ọe.

Chu Nhan nhìn thấy bộ dạng nôn mửa của Viên Hi thì hơi nhíu mày.

Dương Anh lao ra ngoài, thấy bộ dạng nôn mửa của Viên Hi thì liên tục hỏi: “Sao vậy? Tâm nhi.”

Viên Hi nói: “Dạ dày con hơi khó chịu thôi ạ, không có gì đâu.”

Dương Anh vuốt lưng Viên Hi, nói: “Đã đi bác sĩ khám chưa?”

“Rồi ạ, hôm nay con vừa mới khám xong, không có gì to tát.”

Chu Nhan đi theo ra ngoài, nhìn Viên Hi, hai tay nắm c.h.ặ.t c.h.â.n váy nhăn nhúm: “Viên Hi, có phải cô không thích tôi? Nên mới…”

Viên Hi nhận lấy cốc nước bà v.ú Chu gia đưa cho, sau khi súc miệng thì lễ phép cười nhạt nói: “Chẳng qua là bệnh dạ dày mà thôi.”

Chu Lâm và Chu Khánh cũng đi theo ra ngoài lo lắng nhìn Viên Hi.

Chu Lâm nói: “Hay là để anh đưa em đến bác sĩ khám nhé?”

“Không cần đâu ạ, hôm nay em mới đến bệnh viện khám rồi.”

Viên Hi trở lại bàn ăn, sợ tự dưng lại buồn nôn nên không dám ăn thêm cái gì.

Sau khi cả nhà cơm nước xong thì ngồi xuống cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Dương Anh nhìn Viên Hi, ánh mắt đầy áy náy: “Tâm nhi, mẹ và bố con định tổ chức một bữa tiệc chào mừng con trở về Chu gia, muốn thông báo với người thân và bạn bè đối tác của chúng ta là con đã trở về rồi.”

Viên Hi nói: “Tạm thời không cần đâu ạ, mẹ, con chưa chính thức nghỉ việc, thời gian chuyển giao công việc có lẽ sẽ rất bận bịu, sợ rằng không rảnh làm tiệc rượu.”

Chu Nhan cười nói: “Bữa tiệc này cứ giao cho con đi, con thích nhất là làm tiệc rượu.”

Chu Khánh nói tiếp: “Đúng, bắt buộc phải làm, bố muốn thông báo cho tất cả mọi người là thiên kim bảo bối, viên ngọc quý của Chu gia đã về nhà, chúng ta đã tìm con rất lâu rồi, bữa tiệc này nhất định phải tổ chức.’

Dương Anh nói: “Tâm nhi, con cũng tốt nghiệp Đại học Giang Thành đúng không? Vậy con và Nhan Nhan là bạn học chung thời đại học sao?”

“Con hơn cô ấy một khóa.” Viên Hi cười nhạt.

Chu Nhan nhìn Viên Hi nói: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là chị nhé, chị, chị thích bữa tiệc chào mừng như thế nào? Chị thích màu gì? Có thương hiệu lễ phục nào yêu thích không? Nếu là lễ phục cao cấp thì phải chờ ít nhất là ba tháng, nếu không thì chỉ mua được lễ phục được may sẵn thôi.”

Viên Hi nhìn đồng hồ, cười nhạt nói: “Bữa tiệc chào mừng đó làm phiền cô rồi, lễ phục tôi sẽ tự chuẩn bị.”

“Bố, mẹ, cũng không còn sớm nữa, con phải về trước.”

Dương Anh vẫn muốn giữ Viên Hi lại: “Phải đi sớm như vậy à? Con thực sự không ở lại đây sao? Buổi sáng bảo tài xế đưa con đi làm là được mà.”

Viên Hi nhìn Dương Anh: “Mẹ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, con muốn có một không gian yên tĩnh để tiếp nhận mọi chuyện ạ.”

“Được rồi.” Dương Anh nói tiếp: “Đến cuối tuần thì ở lại đây hai ngày nhé?”

Viên Hi khổ sở cười một tiếng: “Cuối tuần con không được nghỉ.”

Dương Anh cau mày nói: “Công ty gì gì đó của Hàn Thần đến cả cuối tuần cũng không được nghỉ á? Chu Lâm, con phải nói chuyện rõ ràng với thằng bé.”

Viên Hi lên xe, vẫy tay với Chu Khánh và Dương Anh: “Bố, mẹ, con đi trước.”

“Anh đưa em đi.” Chu Lâm đến gần Viên Hi.

Viên Hi nhìn Chu Lâm, cười cười: “Anh uống rượu rồi, em tự về được.”

Sau khi Viên Hi lái xe rời khỏi trang viên Chu gia, cô nhắn tin cho Hoắc Thời Duyên, lúc lái xe qua hai cột đèn xanh đèn đỏ thì gặp một chiếc Maybach đỗ ở lề đường.

Viên Hi thấy biển số xe quen thuộc, lập tức đánh xe vào lề đường rồi dừng lại.

Hoắc Thời Duyên bước xuống từ Maybach rồi tiến đến trước xe cả VIên Hi, gõ gõ vào cửa sổ.

Viên Hi hạ cửa sổ xuống: “Hoắc tổng, không phải anh nói gọi tài xế đến đón em à?”

Hoắc Thời Duyên cười cười: “Anh có bằng lái xe được chín năm rồi, vẫn tốt hơn tài xế.”

Viên Hi xuống xe rồi ngồi vào ghế lái phụ cạnh người lái, ánh mắt rơi vào Hoắc Thời Duyên đang lái xe, so với việc trở thành thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành, cô cảm thấy việc trở thành vợ của Hoắc Thời Duyên càng giống như đang nằm mơ hơn.

Cô quen biết Hoắc Thời Duyên mới chỉ được một năm, số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng họ lại kết hôn rồi, đêm nay là đêm tân hôn của hai người.

Viên Hi nắm chặt tay, hồi hộp khó giữ được bình tĩnh…

Hết chương 5.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 6: Tiểu Thanh mai của Hoắc Thời Duyên



Chiếc Ice Berry Pink Panamera phóng vù vù trên đường, đèn đường lấp lánh như ánh sao sáng chói rực rỡ.

Sau khi lái xe vào biệt thự Nhược Hồ, Hoắc Thời Duyên nghiêng đầu nhìn Viên Hi: “Chiếc xe này không phù hợp với phụ nữ mang thai, cuối tuần em có rảnh không, anh dẫn em đi đổi xe khác?”

Chiếc xe mới của Viên Hi đúng là có chỗ ngồi không được thoải mái, đặc biệt là với người cao một mét chín như Hoắc Thời Duyên, đến ba tháng cuối của thai kỳ chắc chắn chiếc xe này không còn phù hợp nữa, cô phải đổi xe khác mới được.

“Hoắc tổng, cuối tuần em không được nghỉ.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Vậy thì đợi đến khi em nghỉ việc thì đi mua xe mới, khoảng thời gian này anh sẽ gọi tài xế đưa đón em đi làm.”

Sau khi Hoắc Thời Duyên đỗ xe xong thì anh mở cửa xe cho VIên Hi, Viên Hi đi theo Hoắc Thời Duyên vào trong nhà.

Đến gần cầu thang, bước chân của Viên Hi hơi khựng lại, cô đã đến Nhược Hồ mấy lần để xử lý công việc nhưng lại chưa từng đặt chân đến khu vực từ tầng hai trở lên.

Sát cầu thang có một giá để giày dép, trên đó có một đôi dép lê màu xanh.

Hoắc Thời Duyên xách đôi dép đó đặt xuống dưới rồi nói: “Anh cố ý chọn cho em đấy.”

Viên Hi thay đôi dép Hoắc Thời Duyên đưa cho vào, đi theo anh đến phòng ngủ chính ở tầng ba, khi bước vào trong, trước mắt là một phòng khách nhỏ, đi sâu vào trong mới là phòng ngủ, cả căn phòng mang hai tông màu chủ đạo là trắng xám và đen, rất thích hợp với Hoắc Thời Duyên.

“Đây là phòng ngủ chính, bên kia là nhà tắm, căn phòng bên cạnh là phòng làm việc, còn bên đó là phòng thay đồ và trang điểm của em, mỹ phẩm đều được chọn lựa phù hợp với phụ nữ mang thai, không biết em có thường dùng…”

Viên Hi đi đến phòng thay đồ và trang điểm, có rất nhiều quần áo, nhiều cái còn chưa tháo cả mác, đa số đều là màu xanh nước biển.

VIên Hi nhìn bộ đồ màu xanh nhạt trên người mình: “Hoắc tổng, chẳng lẽ anh thấy hôm nay em mặc đồ màu xanh nước biển nên anh nghĩ em thích màu xanh nước biển à?”

Hoắc Thời Duyên hỏi: “Em không thích màu xanh nước biển?”

Viên Hi cười cười: “Em không có màu nào là đặc biệt yêu thích, quần áo thường ngày toàn là âu phục áo sơ mi công sở, nên em thích thay đổi màu sắc của âu phục để không cảm thấy ngột ngạt. Thật ra em cũng khá thích màu xanh nước biển.”

Có lẽ Hoắc Thời Duyên đã mua hết quần áo màu xanh nước biển từ nhiều thương hiệu khác nhau trong trung tâm thương mại.

Viên Hi nhìn tủ quần áo, tất cả đều là màu xanh nước biển…

Hoắc Thời Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Em thích là được rồi, quần áo sẽ được treo ở đây.”

Viên Hi mở tủ đồ ngủ ra, thấy bộ đồ ngủ bằng lụa bên trong, cũng may đồ ngủ không phải là màu xanh nước biển, nhưng đồ ngủ hai dây trưởng thành này cô chưa mặc bao giờ.

Khi Viên Hi thấy đồ lót trong ngăn kéo dưới tủ đựng đồ ngủ của mình, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

“Hoắc tổng, em đi tắm trước.”

Hoắc Thời Duyên trầm giọng đáp lại một tiếng.

Viên Hi vào nhà tắm, phòng tắm của Hoắc Thời Duyên còn rộng hơn cả phòng ngủ nhỏ ở nhà cô.

Sau khi Viên Hi vội vàng tắm xong, cô sấy khô mái tóc dài, nhìn bản thân mặc đồ ngủ lụa hai dây trong gương.

Xương quai xanh trắng nõn được để lộ ra, cô cố gắng dùng mái tóc dài vừa được sấy khô che hết xương quai xanh trắng nõn lại…

Con cũng có rồi, còn ngại cái gì nữa.

Viên Hi hít một hơi thật sâu, dứt khoát cuộn tròn mái tóc dài lại rồi búi cao lên.

Vào phòng ngủ, Hoắc Thời Duyên cũng đã tắm xong, anh mặc một bộ quần áo ngủ lụa màu xám đen, kín mít không lộ tí da thịt nào.

Hoắc Thời Duyên nghe thấy tiếng động, anh đặt điện thoại xuống, sau khi nhìn thấy Viên Hi thì yết hầu trong cổ họng vô thức trượt lên trượt xuống.

Giường dài hai mét, mà Viên Hi đứng cách Hoắc Thời Duyên có một mét rưỡi, cô cố dựa vào mép giường, cầm điện thoại hết pin: “Hoắc tổng, anh có dây sạc điện thoại không?”

“Có.”

Hoắc Thời Duyên rút dây sạc ở đầu giường ra đưa cho VIên Hi, sau khi Viên Hi sạc điện thoại xong, cô cố kìm nén trái tim đang đập liên hồi vì căng thẳng.

Viên Hi mở nhóm bạn thân trên WeChat và gửi một tin nhắn.

Viên Hi Game Mễ Thần: [Tớ kết hôn rồi.]

Bánh trôi béo ú: [???]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [???]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Tớ từ chức.]

Bánh trôi béo ú: [Cậu chịu vứt bỏ Cố Hàn Thần rồi?]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Thư ký Viên, năm năm trước năm nào cậu cũng nói muốn từ chức, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nghỉ việc.]

Bánh trôi béo ú: [Tên WeChat của cậu ấy vẫn là Game Mễ Thần mà, nếu phải tin cậu ấy từ chức, thì tớ thà tin tớ là thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành còn hơn.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Xin lỗi cậu, tớ mới là thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành.]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Được được được, mấy cậu là thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành, còn tớ là thiên kim gia tộc giàu nhất thành phố A.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Thiên kim gia tộc giàu nhất thành phố A là con gái tớ, tớ có thai rồi.]

Bánh trôi béo ú: [Ngày nào cậu cũng bận rộn đến cái bóng cũng không thấy, lần cuối chúng ta ăn cơm với nhau là từ thời nào rồi, sao tự dưng cậu lại có thai được?]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Nếu phải tin cậu có thai thì tớ thà tin tớ là thiên kim gia tộc giàu nhất thành phố A còn hơn.]

Viên Hi thấy hai đứa bạn thân không tin nên lập tức chụp giấy chứng nhận kết hôn có dấu mộc đỏ gửi đi.

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Tớ cũng kết hôn rồi.]

[Ảnh kết hôn.jdp]

Viên Hi ấn vào ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của Lương Tuế Tuế, chú rể trong bức ảnh nổi bật trên nền giấy đỏ có gương mặt vô cùng tuấn tú.

Viên Hi Game Mễ Thần: [Lương Tuế Tuế, cậu kết hôn khi nào thế?]

Bánh trôi béo ú: [Lương Tuế Tuế, chúng ta chung chồng rồi, Lâm Mộc là chồng tớ!]

Viên Hi: “...”

Sau khi Viên Hi tra cứu tên của chồng Lương Tuế Tuế, hóa ra Lâm Mộc là một ngôi sao trẻ rất nổi tiếng, hiển nhiên ảnh kết hôn của Lương Tuế Tuế là do photoshop.

Bánh trôi béo ú: [Viên Hi, cậu móc đâu ra một anh chàng đẹp trai như vậy để photoshop thành ảnh kết hôn thế? Trên mạng à? Sao tớ chưa từng thấy anh chàng đẹp trai này trên mạng nhỉ?]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Vì anh ấy thực sự là chồng tớ.]

Bánh trôi béo ú: [Không tin, trừ phi có người thật đứng trước mặt tớ!]

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên bắt gặp ánh mắt của Viên Hi thì hỏi: “Sao vậy?”

Viên Hi nói: “Bạn của em muốn gặp ngài Hoắc tổng.”

Hoắc Thời Duyên đáp lại: “Được, em sắp xếp thời gian gặp mặt đi.”

“Còn nữa, chúng ta kết hôn rồi, anh mong em sẽ không gọi anh là Hoắc tổng nữa, có thể gọi anh là Thời Duyên hoặc là… Chồng.”

Mặt Hoắc Thời Duyên áp sát vào mặt Viên Hi.

Viên Hi cảm thấy vành tai nóng lên, nhưng đột nhiên lại vội vàng xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Hoắc Thời Duyên đi theo, thấy cô đang nôn, anh không ghét bỏ mà vuốt lưng cho Viên Hi rồi nói: “Sao thế? Có phải đến bệnh viện không?”

Viên Hi súc miệng, nói: “Tự dưng buồn nôn thôi, không có gì to tát đâu, mấy hôm nay hay bị buồn nôn, chỉ cần ăn vài miếng trái cây ngọt làm dịu đi là được.”

Hoắc Thời Duyên nhìn chiếc bụng phẳng lì của Viên Hi rồi gọi điện cho trợ lý: “Đi mua một ít trái cây ngọt về đây.”

Viên Hi nói: “Không cần đâu, phiền phức lắm.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Không sao, không phiền.”

Viên Hi nói: “Thật sự không cần đâu, em không muốn giống như Cố Hàn Thần, đang nửa đêm khuya khoắt lại bắt thư ký trợ lý đi mua đồ ăn giúp anh ta.”

Cố Hàn Thần bảo cô đi mua đồ ăn lúc đêm tối khi cô đã tắm xong cũng không phải một hai lần.

Hoắc Thời Duyên nói: “Vậy để anh đi mua cho em.”

Lúc Viên Hi vẫn đang ngẩn người ra thì Hoắc Thời Duyên đã ra ngoài.

VIên Hi nghe thấy tiếng ô tô khởi động phóng đi, cô v**t v* bụng, Hoắc Thời Duyên chắc hẳn sẽ là người bố tốt.

Viên Hi nhìn khung ảnh trên đầu giường Hoắc Thời Duyên, cô tiến lại nhìn kỹ hơn thì thấy trong khung ảnh là một cô bé khoảng mười hai tuổi.

Cô bé mặc chiếc váy công chúa Dior màu xanh nước biển, tay cầm cây đũa thần của Balabala.

Nhìn kỹ mặt mũi của cô bé, Viên Hi hơi sửng sốt, cô bé này trông rất giống cô.

Cô bé trong khung hình này, chính là tiểu thanh mai của Hoắc Thời Duyên mà Cố Hàn Thần đã nói sao?

Cho nên Hoắc Thời Duyên không gần nữ sắc trong miệng Cố Hàn Thần, sau khi say rượu lại cùng cô lăn lộn một đêm, là bởi cô giống tiểu thanh mai của anh?

Hết chương 6.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 7: Hóa ra chị thích Bạc Phàm?



Bên ngoài hộp đêm Giang Dạ xa hoa bậc nhất Giang Thành đỗ đủ loại xe sang đắt tiền.

Trong phòng riêng cao cấp, Cố Hàn Thần ủ rũ uống rượu nói: “Mẹ kiếp, ông đây đâu có đối xử tệ bạc với cô ấy? Khắp cái Giang Thành này làm gì có thư ký nào được trả lương cao như cô ấy đâu, cô ấy lại tàn nhẫn từ chức như vậy, còn lâu ông đây mới phê duyệt đơn từ chức của cô ấy!”

Chu Lâm đá mạnh vào người Cố Hàn Thần: “Cậu xưng ông đây với ai thế? Bây giờ Viên Hi là em gái tôi!”

Cố Hàn Thần lại ủ rũ uống hớp rượu.

Bạc Phàm nghe Chu Lâm nói vậy thì hơi ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Thư ký Viên là em gái cậu?”

Chu Lâm nói: “Chuyện này tôi vừa mới biết, hóa ra năm đó tôi có một cô em gái bị lừa bán, Chu Nhan là đứa bé được nhận nuôi, Viên Hi mới là em gái ruột của tôi, quen biết Viên Hi năm năm, không ngờ em ấy là em gái tôi, đây đúng là số mệnh trêu ngươi thế sự vô thường mà.”

Bạc Phàm nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm.

Chu Lâm vỗ vào bả vai Bạc Phàm nói: “Mặc dù Nhan Nhan được nhận nuôi nhưng vẫn là thiên kim của Chu gia chúng tôi, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Cố Hàn Thần ủ rũ uống rượu: “Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào? Cô ấy lại muốn từ chức!”

“Ngay cả cuối tuần cậu còn không cho nghỉ, Viên Hi cũng chỉ nhịn cậu được năm năm thôi.”

Cố Hàn Thần cau mày nói: “Không phải chỉ là cuối tuần nghỉ ngơi thôi sao? Vậy tôi cho cô ấy nghỉ, cho cô ấy xả hơi!”

Bạc Phàm hỏi Cố Hàn Thần: “Sau khi Viên Hi nghỉ việc thì có làm ở đâu không? Không biết cô ấy có hứng thú đến làm thư ký cho tôi không?”

Lúc Chu Nhan đến Giang Dạ tìm Bạc Phàm, đến cửa vừa khéo nghe được những lời này của Bạc Phàm, cô ta đến cạnh anh ta, hai tay vòng qua cổ của Bạc Phàm: “Bạc tổng, anh thiếu thư ký à? Em làm thư ký cho anh có được không?”

Bạc Phàm thấy Chu Nhan thì cười nhạt nói: “Vẫn là để Viên Hi làm thư ký thì tốt hơn, thư ký Viên muốn nghỉ việc, Cố thiếu lại giống như đang thất tình, có thể thấy thư ký Viên rất lợi hại nha, không biết nên trả lương bao nhiêu thì thư ký Viên mới đồng ý làm thư ký cho tôi.”

Chu Nhan vô thức cảm thấy tim đập loạn xạ lên, cô và Bạc Phàm sắp tổ chức hôn lễ rồi.

Bây giờ sau khi Viên Hi trở về, Viên Hi mới thực sự là thiên kim Chu gia, như vậy Viên Hi sẽ cướp đi Bạc Phàm sao?

Dù sao hiện tại trong tứ đại gia tộc hào môn ở Giang Thành, Bạc Phàm và Cố Hàn Thần có thể nói là xuất sắc nhất, Viên Hi nói không thích Cố Hàn Thần, chẳng lẽ lại thích Bạc Phàm?

Chu gia và Bạc gia đã kết thông gia, Viên Hi muốn cướp đi Bạc Phàm sao?

Cố Hàn Thần đứng dậy nói: “Ai cũng đừng hòng giành giật Viên Hi với tôi, Viên Hi là của tôi, của tôi!”

*Gì vậy ông lội =))) mắc cỡ quá.

Chu Lâm cau mày nhìn Cố Hàn Thần, nói: “Cậu uống say rồi.”

Cố Hàn Thần cầm điện thoại lên, gửi voice cho Viên Hi: “Tôi muốn ăn hoành tháng cô nấu, cô mau nấu rồi mang đến Giang Dạ đi.”

“Viên Hi, hoành thánh, hoành thánh, cô mau mang đến cho tôi.”

“Nếu cô không trả lời thì đừng mong cuối năm được thưởng nữa.”



Trong biệt thự Nhược Hồ.

Sau khi Viên Hi đặt khung ảnh xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, không biết có phải do đứa bé không, cô vô cùng buồn ngủ, không đợi được Hoắc Thời Duyên về nhà mà đã ngủ thiếp đi.

Lúc Hoắc Thời Duyên mở cửa vào trong nhà thì đã thấy Viên Hi ngủ say, anh cất trái cây vào trong tủ lạnh.

Thấy điện thoại Viên Hi liên tục vang lên, toàn là tin nhắn của Cố Hàn Thần, Hoắc Thời Duyên dứt khoát kéo âm lượng điện thoại xuống thành yên lặng.

Anh nằm xuống cạnh Viên Hi, kéo cô vào trong ngực.

Khoảnh khắc bị ôm vào lòng, Viên Hi tỉnh lại chớp chớp mắt nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ say.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất cần nghỉ ngơi ổn định tinh thần.



Lúc ánh nắng ban mai chiếu qua tấm rèm lụa trên cửa sổ rơi xuống giường, đồng hồ sinh học của Viên Hi thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo lên đúng năm phút.

Cô mở to mắt nhìn Hoắc Thời Duyên vẫn đang ngủ, ngắm nhìn gương mắt của Hoắc Thời Duyên, Viên Hi nghĩ thế thân thì mãi chỉ là thế thân thôi.

Kết hôn với Hoắc Thời Duyên, bất kể trên phương diện nào thì cô cũng không thua thiệt.

Lúc đồng hồ báo thức reo lên, Viên Hi lập tức tắt đi, nhưng cô cảm giác người nằm cạnh đã mở mắt: “Xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của anh rồi.”

Hoắc Thời Duyên nhìn đồng hồ: “Mới có sáu giờ rưỡi… Không phải chín giờ rưỡi Mễ Thần mới đến giờ làm sao?”

Viên Hi nói: “Giờ làm việc của em không cố định, tám giờ đến công ty, đi trên đường phải mất hơn nửa tiếng, nên luôn đặt báo thức là sáu giờ rưỡi.”

Nhược Hồ xem như ở vùng ngoại ô Giang Thành, mà Mễ Thần nằm ở trung tâm thành phố Giang Thành, giờ cao điểm đi đến đấy phải mất bốn mươi phút.

Cũng may trên đường họ đến Mễ Thần không bị tắc nên hầu như sẽ không bị cản trở trong bốn mươi phút đi đường.

Hoắc Thời Duyên nói: “Anh vốn cảm thấy ở đây không khí trong làm, thích hợp dưỡng thai, nếu đường đi làm của em xa thì anh mua một căn nhà gần Mễ Thần nhé?”

Viên Hi cười cười: “Không cần, dù sao em cũng sắp nghỉ việc rồi, dậy sớm đã thành quen.”

Hoắc Thời Duyên dậy theo Viên Hi: “Anh chở em đến công ty nhé?”

“Thôi đừng, lỡ đâu bị Cố Hàn Thần thấy…”

Hoắc Thời Duyên nói: “Em không thấy trên vòng bạn bè của Cố Hàn Thần có gì à? Đêm qua hai giờ sáng anh ta vẫn ở Giang Dạ chơi bời, hôm nay đến tận trưa em cũng sẽ không thấy mặt mũi anh ta đâu.”

Viên Hi mở điện thoại lên, phát hiện trong WeChat có rất nhiều tin nhắn của Cố Hàn Thần.

“Thư ký Viên, Giang Dạ, hoành thánh.”

“Hoành thánh đâu? Tôi muốn ăn hoành thánh, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn thấy hoành thánh ở đây!”

“Cô không muốn nhận thưởng cuối năm nữa à?”

Lướt gần một phút, trên màn hình tràn ngập biểu tượng bát hoành thánh, cô nghĩ mình ngủ say quá nên không nghe thấy những thông báo tin nhắn này.

Hoắc Thời Duyên liếc qua màn hình điện thoại của Viên Hi, cau mày nói: “Cố Hàn Thần xem em là thư ký hay là bảo mẫu thế?”

Viên Hi không biết nói gì cười cười, lúc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cô thấy bàn chải đánh răng và cốc đều là màu xanh.

Viên Hi mím môi, có lẽ tiểu thanh mai của Hoắc Thời Duyên rất thích màu xanh nước biển nhỉ.

Sau khi cô rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng, xuống dưới tầng, đồ ăn sáng đã được bày biện trên bàn, có sữa đậu nành Trung Quốc, trứng chiên, bánh mì kiểu Tây và yến mạch, vô cùng phong phú.

Hoắc Thời Duyên nói với Viên Hi: “Những món này đều do đầu bếp nấu, không biết khẩu vị của em thế nào nên nấu nhiều món.”

Viên Hi nói: “Em thường không ăn sáng.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Bây giờ em có thai rồi, vẫn nên ăn sáng đi.”

Viên Hi sợ đang đi trên đường thì buồn nôn nên không dám ăn nhiều, tùy tiện ăn một chút, uống tổ yến rồi ra ngoài.

Đến khi Viên Hi đứng trước đầu xe, Hoắc Thời Duyên kéo tay cô dắt đến một chiếc xe khác, mở cửa ghế phụ cho cô: “Ngồi xe này đi, thoải mái hơn.”

Viên Hi cũng không từ chối, vào trong xe, Viên Hi lập tức mở điện thoại ra kiểm tra email.

Sau khi xe dừng lại trước cổng công ty.

Viên Hi tháo dây đai an toàn ra, nói với Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng, anh lái xe về cẩn thận nha.”

Hoắc Thời Duyên vòng tay ôm lấy Viên Hi, mặt áp sát lại, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng được Viên Hi bôi son: “Vẫn gọi là Hoắc tổng à?”

Viên Hi nhìn gương mặt Hoắc Thời Duyên đang áp sát vào mặt mình, sắc mặt cô ửng đỏ: “Thời Duyên, em đi trước.”

Viên Hi vội vàng đi đến văn phòng, vừa mới bước vào thang máy, cô nhận được thông báo từ quầy lễ tân.

VIên Hi đến tầng một, trong khu nghỉ ngơi cạnh quầy lễ tân, Chu Nhan mặt mày cau có nhìn Viên Hi.

Viên Hi thấy Chu Nhan ngay cả quần áo cũng chưa thay, vẫn là chiếc váy màu trắng ngày hôm qua.

*Ê sao ở bẩn dữ vậy.

Chu Nhan từng bước tiến lại gần Viên Hi: “Chị.”

Viên Hi nhìn Chu Nhan, nói: “Mới sáng sớm cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

Chu Nhan nhìn Viên Hi nói: “Bạc Phàm anh ấy muốn chị làm thư ký của anh ấy, chị có đồng ý không?”

Bạc Phàm cũng là anh em nối khố lớn lên cùng Cố Hàn Thần, hai năm qua, đúng là không ít lần Bạc Phàm ngỏ lời muốn Viên Hi làm thư ký cho anh ta.

Viên Hi không đồng ý, vì Bạc Phàm trả lương không cao bằng Cố Hàn Thần.

Chu Nhan “A” một tiếng rồi nói: “Chị sẽ đồng ý phải không?”

Chu Nhan nắm c.h.ặ.t c.h.â.n váy: “Chẳng trách chị nói với mẹ chị không thích Cố Hàn Thần, hóa ra chị thích Bạc Phàm?”

Chu Nhan nhìn chiếc nhẫn kim cương màu xanh đậm trên tay Viên Hi: “Chị biết Bạc Phàm muốn mua viên kim cương này làm nhẫn cưới cho tôi, nên chị đã bắt chước một viên giống vậy?”

Chu Nhan cười lạnh một tiếng: “Tuy Bạc gia và Chu gia kết thông gia, chị thực sự là thiên kim thật có tư cách kết hôn với Bạc gia.”

“Nhưng Viên Hi à, Bạc gia cũng là gia tộc giàu có lâu đời, chị cảm thấy trưởng bối Bạc gia có thể chấp nhận chị… Một cô gái lớn lên ở vùng quê hẻo lánh làm vợ của người thừa kế Bạc gia sao?”

Hết chương 7.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 8: Lễ phục



Viên Hi hơi cau mày: “Chu Nhan, mảnh đất trung tâm thành phố Giang Thành mà cô đang đứng này, mười lăm năm trước vẫn là vùng nông thôn đấy.”

“Còn nữa, Chu Nhan, cô mau đi tìm một công việc để làm đi, đừng suốt ngày nghĩ tôi bàn bạc công việc bình thường là đang muốn cướp người đàn ông của cô.”

Chu Nhan nhìn Viên Hi nói: “Ở nơi làm việc nam nữ nên tránh nhau ra, đừng để bị nghi ngờ.”

Viên Hi không biết nói sao nên cô không để ý đến Chu Nhan nữa mà bước vào thang máy riêng dành cho tổng giám đốc.

Đến văn phòng, Viên Hi lập tức trả lời email, mở hệ thống OA phê duyệt công việc lên, cả ngày hôm qua cô hầu như không đi làm, công việc hôm nay cũng độn lên không ít.

Bận rộn nửa ngày trời, Cố Hàn Thần mới khoan thai chậm rãi đến công ty.

Viên Hi ôm một đống tài liệu dày cộm vào văn phòng Cố Hàn Thần: “Cố tổng, đây là những tài liệu cần ngài ký tên, tôi cũng đã kiểm tra, không có sai sót gì cả.”

Cố Hàn Thần cầm bút máy lên lưu loát ký vào, ký một lúc, Cố Hàn Thần bắt đầu kiểm tra tài liệu đã ký xong, cẩn thận đọc kỹ nội dung tài liệu.

Viên Hi cười nói nói: “Cố tổng không tin tôi sao?”

Cố Hàn Thần ngước mắt lên nhìn Viên Hi: “Lỡ đâu cô lại lén lén lút lút nhét đơn xin từ chức vào trong thì sao?”

VIên Hi: “... Cho dù ngài không ký đơn xin từ chức thì dựa theo kế hoạch, một tháng sau tôi cũng có thể tự động nghỉ việc.”

Cố Hàn Thần hỏi: “Sao hôm qua không mang hoành thánh đến cho tôi?”

Viên Hi bất lực: “Cố tổng, tôi đang mang thai, ngài cảm thấy để một thai phụ ba giờ sáng bò dậy nấu hoành thánh rồi mang đến cho ngài, phù hợp sao?”

Cố Hàn Thần nói: “Cô muốn cái gì thì mới nguyện ý không từ chức? Tôi chuyển cho cô một nửa cổ phần Mễ Thần nhé?”

Viên Hi nhìn Cố Hàn Thần: “Bây giờ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Mễ Thần đang nằm trong tay Hoắc Thời Duyên, ngài chỉ có ba mươi ba phần trăm cổ phần, sau khi niêm yết, cổ phần của ngài sẽ còn ít hơn nữa, sao ngài lại chuyển cho tôi một nửa được?”

Cố Hàn Thần nói: “Tôi cho cô mười phần trăm, cộng với mười phần trăm sẵn có của cô nữa, đến lúc Mễ Thần niêm yết, cô sẽ trở thành cổ đông lớn nhất sau tôi và Hoắc Thời Duyên, cô cũng không cần đề cập đến việc nghỉ việc nữa.”

Viên Hi ngẫm nghĩ, nhìn Cố Hàn Thần: “Không, tôi vẫn sẽ nghỉ việc.”

“Người phụ nữ như cô sao lại cố chấp vậy chứ?”

Cố Hàn Thần cau mày nói: “Cô cho rằng cô là thiên kim thật của Chu gia thì sao? Về nhà làm đại tiểu thư Chu gia thì vẫn phải đi làm chứ? Làm gì có công việc này tốt hơn là làm ở Mễ Thần?”

Viên Hi khẽ v**t v* bụng: “Tôi mang thai, không thể liều mạng làm việc như trước kia, tôi cần một công việc nhàn rỗi hơn. Tôi đã chịu đựng cuộc sống tan làm lúc mười hai giờ đêm, tám giờ đi làm, cả năm không được nghỉ, thâm chí đêm ba mươi Tết vẫn phải ở lại công ty tăng ca đủ rồi.”

Cố Hàn Thần nghiến răng nói: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cuối tuần và các ngày lễ được nghỉ theo luật định, không cần tăng ca, tôi chuyển cho cô mười phần trăm cổ phần, cô không được phép từ chức nữa.”

Viên Hi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Cố Hàn Thần cau mày: “Vậy mà cô vẫn cần cân nhắc?”

Viên Hi gật đầu: “Vâng, ngài nên nhanh chóng ký xong đi, một giờ chiều còn có một buổi họp cần tham gia.”

Cố Hàn Thần nói: “Tôi đã hạ giới hạn xuống thấp như vậy, cô còn cân nhắc cái gì nữa?”

Viên Hi: “Cố tổng, chín giờ làm năm giờ nghỉ, cuối tuần và ngày lễ được nghỉ mà ngài nói đến không phải giới hạn, mà là những điều một ông chủ nên làm.”

Nhìn Cố Hàn Thần cho phép cuối tuần được nghỉ như đang ban ơn vậy.

Cố Hàn Thần nhíu mày, ký hết đống tài liệu.

Viên Hi bận rộn cả ngày, đến khi tan làm thì đã không còn ai. Mà hôm nay Viên Hi lại là người đầu tiên thu dọn đồ đạc, chấm công tan làm.

“Chị Hi Hi, chị đã về rồi sao? Bây giờ mới năm giờ rưỡi mà!”

Viên Hi cười cười nói: “Giờ làm việc của Mễ Thần là từ tám giờ, chín giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi, bây giờ đã là năm giờ rưỡi rồi, chị phải tan làm đúng giờ.”

Cố Hàn Thần ra ngoài thấy Viên Hi sửa soạn túi rời đi, hắn mở to mắt nói: “Giờ cô đã tan làm rồi? Mới có mấy giờ?”

“Năm giờ rưỡi rồi, Cố tổng.”

Cố Hàn Thần nhìn đồng hồ đeo tay, bất đắc dĩ để Viên Hi rời đi.

Viên Hi xuống tầng, đến hầm đỗ xe thì mới nhớ ra hôm nay cô không lái xe đến.

Vừa định gọi điện cho Hoắc Thời Duyên thì có một con Maybach màu đen dừng lại bên cạnh cô.

Hoắc Thời Duyên hạ cửa sổ xuống: “Lên xe đi.”

Viên Hi bước lên chiếc Maybach phía sau: “Sao anh biết hôm nay em tan làm vào lúc này?”

Hoắc Thời Duyên cười nhạt: “Cố Hàn Thần không cho em tan làm vào lúc này thì anh cũng sẽ gọi em đến chỗ anh báo cáo số liệu.”

Viên Hi mím môi, tuy cô nói là tan làm nhưng rốt cuộc vẫn còn một số công việc chưa xử lý xong nên phải lôi máy tính ra tiếp tục làm việc trong xe.

Hoắc Thời Duyên gập máy tính của Viên Hi xuống, nói: “Sau khi tan là thì không cần tặng thêm giờ làm việc cho Cố Hàn Thần, hôm qua anh thấy em có vẻ không hài lòng với đống đồ anh mua cho em, bây giờ đến trung tâm thương mại đi dạo mua sắm một chút nhé?”

“Vâng.”

Viên Hi muốn đến trung tâm thương mại một chuyến, nhưng không phải mua quần áo cho cô mà là mua cho đứa bé trong bụng.

Tuy phải chờ hơn nửa năm nữa đứa bé mới ra đời nhưng nôi cho em bé sợ sẽ khó tránh khỏi mùi formaldehyde và mùi gỗ, vì vậy tốt nhất cô nên chuẩn bị từ sớm để loại bỏ mùi khó chịu.

Từ Mễ Thần đến trung tâm thương mại cao cấp Hằng Phàm của Giang Thành hết khoảng mười lăm phút lái xe, xung quanh có rất nhiều cửa hàng mua sắm lớn nhỏ.

Lúc này vừa khéo là giờ cao điểm, trên đường kẹt xe cứng ngắc.

Lúc đến nơi, trung tâm thương mại Hằng Phàm cũng không còn nhiều người.

Hằng Phàm là sản nghiệp của Bạc gia, sau khi Bạc gia lấy đai đai sở hữu được để lập nghiệp, thành lập công ty điện ảnh và truyền hình thì đã đổi sang hình thức kinh doanh mô hình giải trí, nhưng trung tâm thương mại cao cấp này ở Giang Thành vẫn là sản nghiệp thu hút nhiều người và kiếm được nhiều lợi nhuận nhất trong các sản nghiệp của Bạc gia.

Viên Hi không biết bản thân chưa quay lại trung tâm thương mại bao lâu rồi, lần cuối cô đến trung tâm thương lại là vào hồi đầu năm đi theo bạn gái của Cố Hàn Thần đến đây.

Hoắc Thời Duyên đi theo sau Viên Hi, thấy cô vào cửa hàng chuyên bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, rồi nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Viên Hi thì phì cười một tiếng.

Nhân viên tiếp đón Viên Hi: “Xin chào, chị muốn xem cái gì ạ? Chị định mua quà biếu ạ?”

‘Không, là mua cho tôi.” Viên Hi cười cười nói tiếp: “Tôi muốn tự đi xem trước.”

“Vâng ạ.”

Viên Hi nhìn quần áo và tất bé tí dành cho trẻ sơ sinh, tất cả đều rất dễ thương, cảm giác sắp được làm mẹ của cô càng trở nên mãnh liệt.

Hoắc Thời Duyên đứng cạnh Viên Hi nói: “Cái này trông rất đẹp.”

“Đúng là rất đẹp, đáng tiếc là bảo bảo nhà mình sinh ra vào khoảng tháng Hai, món đồ này mỏng quá, không phù hợp, trước tiên đi xem các loại nôi đã.”

Viên Hi liếc mắt nhìn trúng một chiếc nôi hình bầu dục: “Cái này làm bằng gỗ thật à?”

“Đúng vậy, cô yên tâm, cái này toàn bộ đều được làm bằng gỗ nguyên khối, không hề có mùi formaldehyde.”

Viên Hi hỏi Hoắc Thời Duyên: “Anh cảm thấy giá của chiếc nôi này thế nào?”

Hoắc Thời Duyên cầm phiếu giá trên tay, xem số liệu với Viên Hi: “Giá cả không tệ.”

Nhân viên nhiệt tình cười nói: “Đây là loại nôi tốt nhất trên thị trường hiện nay. Hai vị có muốn đặt hàng ngay bây giờ không ạ? Nếu đặt hàng ngay bây giờ, tôi có thể đăng ký sự kiện “Mẹ và Bé” cho hai vị, hai vị sẽ nhận được nhiều ưu đãi ạ.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Được, tôi sẽ đặt hàng luôn, đặt hai chiếc.”

Sau đó Viên Hi mua không ít đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh rồi định về nhà.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi nói: “Em không định mua gì cho bản thân sao?”

Viên Hi nhớ ra Chu gia muốn tổ chức bữa tiệc chào mừng cô trở về, quả thực cô đang thiếu một bộ lễ phục tham dự bữa tiệc: “Em sẽ đi xem một lúc nữa, có làm chậm trễ anh không?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Sẽ không đâu.”

Hoắc Thời Duyên vừa nói không xong, tiếng chuông điện thoại di động của anh lập tức vang lên, nói một tràng tiếng Đức Viên Hi nghe không hiểu.

Viên Hi thấy một bộ váy ống màu đỏ được trưng bày trong một cửa hàng gần đó, bộ váy này dùng làm lễ phục tham gia bữa tiệc cũng rất ổn, cô ra hiệu cho Hoắc Thời Duyên đến cửa hàng đó trước.

Lúc Viên Hi vừa bước vào thì chạm mặt Bạc Phàm.

“Bạc tổng.”

“Thư ký Viên, thật trùng hợp.”

Bạc Phàm nhìn viên kim cương hình giọt nước màu xanh đậm trên ngón áp út của Viên Hi, đôi mắt phượng hơi híp lại: “Viên Hi, chiếc nhẫn kim cương đó…”

Chu Nhan từ phòng thử đồ đi ra, thấy Viên Hi thì hàng lông mày hơi nhăn lại, lao đến ôm chặt cánh tay của Bạc Phàm, công khai tuyên bố chủ quyền.

“Bạc Phàm, chiếc nhẫn này của chị ấy là giả, không phải là Charlotte Blue Diamond mà anh nhìn trúng lần trước.”

Bạc Phàm: “Vậy sao? Nhưng độ sáng và màu sắc của viên kim cương này đủ để đánh tráo với hàng thật đấy.”

Hết chương 8.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 9: Hai người có con từ khi nào vậy?



Chu Nhan nói: “Chẳng phải bây giờ kim cương nhân tạo có cả đống, tràn lan trên thị trường rồi sao? Em nghe nói nếu không có thiết bị chuyên nghiệp thì không thể phát hiện mấy loại kim cương đó là thật hay giả.”

Chu Nhan đổi thành nắm tay Bạc Phàm, cố lảng tránh sang chủ đề khác: “Bạc Phàm, em mặc bộ lễ phục này có đẹp không? Em mặc bộ này trong tiệc mời rượu hôm đám cưới có được không ạ?”

Chu Nhan lại quay sang nhìn Viên Hi: “Chị ơi, đến đám cưới của em thì chị làm phù dâu cho em nha?”

Viên Hi từ chối nói: “Sợ rằng không được rồi, công việc tôi rất bận rộn.”

Bạc Phàm muốn “đào” Viên Hi về thực sự không phải chuyện đùa: “Thư ký Viên, nghe Hàn Thần nói cô muốn nghỉ việc, vậy cô đã tìm được việc làm nào phù hợp chưa? Công ty giải trí Phàm Nhan đang cần một phó tổng giám đốc.”

Chu Nhan mặt đầy căng thẳng nhìn Viên Hi.

Viên Hi nói: “Vẫn chưa tìm được việc làm nào phù hợp, nhưng tôi cũng không cân nhắc đến Phàm Nhan, tôi muốn tìm một công việc thoải mái nhàn rỗi một chút.”

Bạc Phàm: “Vậy thì đáng tiếc thật, tôi cứ tưởng tương lai có thể làm việc chung với thư ký Viên.”

Chu Nhan ôm chặt cánh tay của Bạc Phàm, lo lắng nhìn Viên Hi.

Viên Hi chỉ vào bộ váy màu đỏ đang được trưng bày và nói với nhân viên: “Tôi muốn thử bộ váy đó.”

Chu Nhan kéo Bạc Phàm rời đi, cô ta cũng không muốn để Bạc Phàm và Viên Hi ở chung một chỗ quá lâu.

“Bạc Phàm, chúng ta đi thôi.”

Bạc Phàm nhìn Chu Nhan nói: “Em không thay lễ phục ra à?”

“Không thay, em chỉ mặc nó hôm nay thôi, dù sao ở nhà vẫn còn vài bộ lễ phục cao cấp khác.”

Bạc Phàm và Chu Nhan rời khỏi cửa hàng, đúng lúc đó Bạc Phàm thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào trong.

Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị, quần áo không có bất kỳ logo nào, đồng hồ đeo trên tay cũng là chiếc đồng hồ Apple bình thường, nhưng cả người lại toát ra một loại khí chất cao quý khó nói nên lời.

Chu Nhan nhìn đồng hồ đeo tay Apple của người đàn ông đó, “xùy” một tiếng: “Từ đầu năm đến giờ đâu có ai dám đến trung tâm thương mại cao cấp, nhưng 520(1) cũng sắp đến rồi, nói không chừng lại nhịn ăn nhịn tiêu để nhanh chóng có tiền mua túi xách đắt tiền làm quà 520 đấy chứ, Bạc Phàm, chúng ta đi thôi.”

(1) Ở Trung Quốc, ngày 20 tháng 5 được viết là 520 và được phát âm gần giống với cụm từ “wǒ ài nǐ” – 我爱你, tức là “tôi yêu bạn”. Vì vậy, ngày 520 được xem là dịp để bày tỏ tình cảm và thể hiện tình yêu của mình với người khác.

Lúc Hoắc Thời Duyên vào trong thì vừa khéo nhìn thấy Viên Hi mặc một bộ váy ống lụa màu đỏ bước ra.

Anh chưa từng thấy Viên Hi mặc váy, một năm qua chỉ thấy Viên Hi không mặc áo sơ mi thì mặc âu phục, dù thời tiết rất nóng thì cũng là váy công sở.

Hoắc Thời Duyên nhìn bả vai trắng nõn của Viên Hi, hô hấp của anh dần trở nên khó khăn.

Viên Hi ngắm nhìn bản thân trong gương rồi nhìn qua Hoắc Thời Duyên: “Anh thấy thế nào?”

“Rất đẹp.”

Hoắc Thời Duyên cầm điện thoại chụp cho Viên Hi một tấm hình.

Viên Hi hỏi: “Sao anh lại chụp?”

Hoắc Thời Duyên cười: “Để cho bà ngoại anh được ngắm cháu dâu bà ấy.”

Viên Hi ngước mắt nhìn Hoắc Thời Duyên: “Người nhà anh biết chúng ta kết hôn rồi á?”

Hoắc Thời Duyên gật đầu nói: “Chuyện kết hôn lớn như vậy, đương nhiên phải nói với người nhà rồi, họ cũng muốn gặp em nhưng lại quá bận rộn, anh sợ sẽ dọa em nên ngăn họ lại.”

Viên Hi nói: “Sao có thể để trưởng bối đến gặp em được? Lẽ ra phải là em đến thăm trưởng bối.”

Hoắc Thời Duyên cười cười nói: “Chờ đến khi em nghỉ việc thì lập tức dẫn em về ra mắt gia đình anh.”

Viên Hi gật đầu: “Vâng.”

Lúc trở về biệt thự Nhược Hồ thì trời đã tối sầm.

Viên Hi nhìn bàn đầy thức ăn rồi nhìn sang Hoắc Thời Duyên: “Mấy món này là ai nấu ạ?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Là đầu bếp nấu, họ ở căn nhà gỗ phía sau, lúc làm việc họ chỉ đến tòa chính thôi, anh cũng chưa hỏi em thích ăn gì nên đã bảo họ làm nhiều món một chút.”

Viên Hi nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, không ăn hết thì rất lãng phí.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Vậy sau này không làm nhiều nữa, hôm nay lãng phí một chút đi.”

Viên Hi ăn cơm, không biết Hoắc Thời Duyên thuê đầu bếp ở nơi nào đến, nấu rất hợp khẩu vị của cô.

VIên Hi: “Ngon quá, nhất là món sườn xào chua ngọt. Bây giờ bên ngoài có rất ít nơi nấu theo kiểu truyền thống, hầu hết đều là sườn xào chua ngọt chế biến sẵn, còn đây mới là sườn xào chua ngọt mà hồi bé em thích ăn.”

Hoắc Thời Duyên: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”

Viên Hi xoa bụng nói: “Em ăn nhiều rồi, đồ ăn còn thừa thì cất vào tủ lạnh, mai em mang đến công ty làm bữa trưa, ăn ở căng tin Mễ Thần năm năm nên em chán ngấy rồi.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Bây giờ em đang mang thai, cẩn thận bị nhiễm khuẩn listeria, tốt nhất không nên ăn đồ ăn thừa cất trong tủ lạnh, trưa mai chờ đầu bếp nấu xong thì anh sẽ đến đưa cho em.”

Viên Hi lập tức nói: “Không cần đâu, lỡ như gặp Cố Hàn Thần thì sao?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Em xuống hầm để xe, không gặp anh ta đâu.”

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, nói: “Hoắc tổng, nếu ngày mai anh đưa đón em đi làm, rồi buổi trưa phải mang đồ ăn cho em, đi đi lại lại hơn một trăm cây, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”

Hoắc Thời Duyên lắc đầu nói: “Không sao hết, không ảnh hưởng, dù sao đứa bé trong bụng em vẫn quan trọng hơn cả.”

Viên Hi nhìn bụng, cô quả thực là được hưởng ké từ hai đứa bé rồi.

Sau khi mang thai, Viên Hi thích nhất là ngủ, sau khi tắm và xử lý một số tài liệu công việc trong phòng làm việc xong, Viên Hi nhìn đồng hồ, mới có chín giờ nhưng cô đã mơ màng buồn ngủ rồi.

Hoắc Thời Duyên đứng cạnh Viên Hi, bế cô đang ngủ gà ngủ gật lên rồi đặt lên giường: “Mệt rồi thì đi ngủ đi.”

Viên Hi thấy động tĩnh, cô nhìn Hoắc Thời Duyên bên cạnh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Hoắc Thời Duyên đắp chăn cho Viên Hi, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon.”



Trước khi Mễ Thần niêm yết, công việc của Viên Hi vẫn rất bận rộn, cô không thể nghỉ việc mà không quan tâm đến Mễ Thần sống c.h.ế.t ra sao.

Sáng sớm đến công ty, Viên Hi lập tức lao vào làm việc, làm một mạch đến trưa, nếu không nhận được điện thoại của Hoắc Thời Duyên thì cô cũng không biết bây giờ đã gần mười hai giờ rồi.

Viên Hi xuống thang máy, đi đến hầm để xe thì thấy chiếc Maybach của Hoắc Thời Duyên, sau khi cô đã ngồi vào trong xe, Hoắc Thời Duyên mở bàn nhỏ ra rồi bày thức ăn lên.

Viên Hi thấy món sườn xào chua ngọt còn bốc hơi nóng ngun ngút, cơn thèm ăn của cô bỗng nhiên ùa đến mãnh liệt.

Hoắc Thời Duyên bóc tôm cho Viên Hi: “Tôm này sáng nay mới được bắt lên từ hồ Nhược Hồ, em nếm thử đi.”

Viên Hi nhận tôm đã được bóc vỏ từ Hoắc Thời Duyên, cười nói: “Ngon thật đó, tôm và cua trong hồ Nhược Hồ là ngon nhất.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Anh cũng thấy tôm và cua trong hồ Nhược Hồ là ngon nhất, mấy năm du học ở nước Mỹ, anh đều rất nhớ mùi vị tôm và cua trong hồ Nhược Hồ.”

Viên Hi ho khan một tiếng, nói: “Vừa khéo, em có một người bạn cũng đi du học ở nước Mỹ, hồi cậu ấy vừa sang đó du học, ngày nào cũng gọi điện cho em nói muốn ăn tôm và cua trong hồ Nhược Hồ.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi nói: “Bạn em?”

Viên Hi gật đầu: “Bạn hồi nhỏ, cậu ấy xuất ngoại từ hồi học cấp hai, sau đó dần mất liên lạc, em không nhận được bất kỳ tin tức gì từ cậu ấy mười ba mười bốn năm rồi, không biết bây giờ cậu ấy thế nào.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi, cô lại không nhận ra anh sao?

“Cộc cộc cộc!”

Cửa sổ Maybach bị gõ, Hoắc Thời Duyên hạ cửa xuống thì thấy Cố Hàn Thần bên ngoài.

Cố Hàn Thần thấy Viên Hi ngồi ở hàng ghế sau đang ăn ngon lành thì ngẩn người ra: “Hoắc tổng, hóa ra là ngài, tôi thấy chiếc xe này giống hệt xe của ngài, nhưng sao Viên Hi lại ở trên xe của ngài… Ăn cơm?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Thư ký Viên đang báo cáo với tôi về ngân sách tháng Sáu và số liệu của trò chơi sắp ra mắt, để tiết kiệm tối đa thời gian thì cô ấy vừa ăn vừa báo cáo.”

“Vậy cũng không cần chen chúc trong xe ăn cơm chứ?” Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi: “Hoắc tổng đến sao không thông báo với tôi? Lại còn làm phiền Hoắc tổng chờ cô ăn cơm dưới hầm để xe? Thật thiếu lễ độ!”

Cố Hàn Thần lại chân chó(2) nhìn Hoắc Thời Duyên cười cười: “Hoắc tổng đến văn phòng của tôi bàn bạc nhé.”

(2) Kiểu hèn hèn lấy lòng ấy =))

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi nói: “Chờ thư ký Viên ăn xong đã, cô ấy là phụ nữ có thai, không thể nhịn đói, cho nên mới vừa ăn vừa báo cáo dưới hầm để xe.”

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi nói: “Ngài cũng biết thư ký Viên có thai? Hừ, bây giờ Viên Hi chỉ quan tâm đến cô ấy và đứa con không rõ lai lịch này, rồi bỏ cả con của tôi và cô ấy.”

“Khụ khụ.”

Viên Hi ngồi ở hàng ghế sau ho khan liên tục.

Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần bên ngoài: “Hai người có con từ khi nào vậy?”

Viên Hi ho khan hai tiếng: “Cố Hàn Thần, chúng ta có con từ khi nào vậy?”

(Ê =)) thằng cha này ăn nói ngu v)

Hết chương 9.
 
Back
Top Bottom