Ngôn Tình Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
109,459
0
36
AP1GczOJRhaxgTcH-7C4GvVhitZRBhpAxuWTNiMCfKB0KvIk_zQh5pCGxBDf_bU-HX2nm74YIOaRMHJO4-Sqj1OpzZxwlCmG0qiPPgtus3Ud7TNPuRzVh_NNebWfM4S6ke5kG6J9KlUU9KnPENpa2NUNK_kn=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Khi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.

[Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]

[Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?

[Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]

[Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]

Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.

Tôi bật cười.

Một người không có tiền đi học, một người không có tiền chữa bệnh.

Nam nữ chính trọng sinh, nhưng chọn sai thời điểm rồi đấy.​
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 1


Khi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.

[Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]

[Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]

[Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]

[Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]

Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.

Tôi bật cười.

Một người không có tiền đi học, một người không có tiền chữa bệnh.

Nam nữ chính trọng sinh, nhưng chọn sai thời điểm rồi đấy.

1.

Hà Kiểu Kiểu ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, khoác tay người đàn ông đi thẳng đến, ngồi trên sofa.

Cô ta liếc xéo tôi, khóe môi nhếch lên:

“Tô Dạng, đây là Tiêu Hạc.”

“Bạn, trai, tôi.”

“Cô đừng có biết rõ rồi mà còn cố tình chen chân nhé.”

Cô ta nói với lý lẽ chắc nịch, như thể tin chắc tôi sẽ yêu người đàn ông bên cạnh mình.

Lúc này, đạn mạc trước mắt lại vùn vụt trôi qua, toàn là lời khen ngợi:

[Đã quá! Vừa trọng sinh đã tỏ tình rồi thành đôi, không bị nữ phụ chen ngang rồi bỏ lỡ tám năm!]

[Kiếp trước, nữ phụ mê gương mặt nam chính, thừa lúc anh ấy cần tiền chữa bệnh mà ép anh ấy lấy thân báo đáp, khiến nữ chính phải làm chim hoàng yến suốt tám năm bên ngoài, quá tàn nhẫn!]

[May mà nam chính vì nữ chính, sau khi tiếp quản công ty nhà nữ phụ, đã bày mưu khiến ba mẹ nữ phụ chết vì tai nạn xe, còn nhét nữ phụ vào trại tâm thần. Trong truyện, đám cưới thế kỷ của nam nữ chính khiến cả công chúa hoàng gia nhà hàng xóm cũng phải ghen tị.]

[Đúng là hình mẫu tình yêu hai chiều đỉnh nhất, ngọt chết tôi rồi!]

Tôi cau mày nhìn hai người đang thân mật bên nhau trước mặt.

Người đàn ông đó ngồi thẳng lưng, bình thản nhìn tôi, khí chất áp đảo lan tỏa xung quanh.

Mà khuôn mặt nhợt nhạt cùng chiếc áo sơ mi rẻ tiền kia lại cực kỳ lạc lõng.

Còn Hà Kiểu Kiểu thì càng tỏ ra đắc ý, nửa cười nửa không, như thể nắm chắc phần thắng.

Đạn mạc vẫn không ngừng cuộn trào.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra —

Tôi chính là nữ phụ độc ác trong miệng bọn họ.

Trong cốt truyện, lúc Tiêu Hạc nói không có bạn gái, tôi liền đưa ra một triệu, nói sẽ giúp anh chữa bệnh, điều kiện là phải ở bên tôi.

Tuy Tiêu Hạc đồng ý, nhưng trong lòng luôn chừa chỗ cho Bạch Nguyệt Quang mà hắn thầm yêu —

Hà Kiểu Kiểu.

Một bên là con gái người giúp việc, một bên là người chồng ở rể.

Thế mà hai kẻ đó lại lén lút vụng trộm sau lưng tôi suốt tám năm.

Dựa vào tôi mà có được địa vị, tiền tài, danh vọng.

Đến khi ba mẹ tôi qua đời, chúng cấu kết lại bán khống tôi, tùy tiện làm giả báo cáo bệnh tâm thần của tôi, tống tôi vào trại tâm thần.

Còn bọn chúng thì tiêu xài tài sản nhà tôi, công khai khoe mẽ tình yêu.

Đáng tiếc thay, khi chúng đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, máy bay lại gặp tai nạn.

Cả hai cùng chết, nhưng cũng trọng sinh cùng lúc.

Việc đầu tiên chúng làm sau khi trọng sinh—

Là đến trước mặt tôi, một nữ phụ ác độc, tuyên bố chủ quyền?

Tôi nở nụ cười châm chọc.

Một Tiêu Hạc không có tiền chữa ung thư xương.

Một Hà Kiểu Kiểu sống nhờ vào tiền nhà tôi.

Hai kẻ này mà cũng gọi là trọng sinh đúng thời à?

Tôi gọi quản gia đến, lạnh nhạt nói:

“Ờ.”

“Chú Cố, đuổi bọn họ ra ngoài.”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 2


2.

Hà Kiểu Kiểu khựng lại, trên mặt thoáng qua một tia giận dữ.

“Tô Dạng, sao cô lại có thái độ như vậy?”

“Bạn trai tôi dạo này không khỏe, tiền thuê nhà cũng vừa hết hạn. Tôi là bạn gái anh ấy, đương nhiên phải chăm sóc cho anh ấy. Cô đuổi anh ấy đi, thế tôi biết ở đâu?”

Tôi lạnh nhạt ngẩng đầu, khẽ cười:

“Hiểu rồi, tôi thông cảm được.”

“Cho nên, tôi đuổi cả hai người.”

“Hà Kiểu Kiểu, đây là nhà tôi. Cô đã có bạn trai, cũng có chỗ dựa rồi, không cần tiếp tục bám lấy nhà tôi nữa.”

Hà Kiểu Kiểu sững sờ hoàn toàn.

Cô ta hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Hạc.

Đạn mạc lập tức bị phủ kín bởi hàng loạt dấu hỏi:

[Nữ phụ bị sao vậy? Không phải cô ta nên vừa gặp đã yêu nam chính, cung phụng nam nữ chính như khách quý à?]

[Sao cô ta không đi theo cốt truyện? Nam nữ chính trong tay không có tiền, bị đuổi đi thì lấy đâu ra chỗ ở?]

[Nữ phụ không phải nên vừa gặp đã yêu nam chính sao? Chắc là đang chơi chiêu "lạt mềm buộc chặt", cố ý thu hút sự chú ý của nam chính đúng không? Đợi đấy, lát nữa kiểu gì cô ta cũng sẽ khóc lóc cầu xin nam chính đừng đi cho xem.]

Tiêu Hạc lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt phượng lạnh lùng, sắc bén:

“Tô Dạng, tôi biết cô cố ý đuổi tôi và Hiểu Hiểu đi chỉ để thu hút sự chú ý của tôi.”

“Nhưng đời này, tôi sẽ không khuất phục trước đồng tiền bẩn thỉu của cô đâu!”

“Nếu cô biết điều mà yên phận ở nhà, đừng chọc giận tôi, tôi sẽ để lại cho cô một chỗ trong cái nhà này.”

“À phải, tôi quen ngủ phòng chính rồi, cô tự dọn đồ của mình ra đi.”

Tôi không nhịn được mà trợn mắt.

Mấy người ở đạn mạc thì tự cho mình là đúng, mà tên “nam chính” này cũng không kém phần ảo tưởng.

Trọng sinh mà không mang não về à?

Đây là nhà tôi, hắn dựa vào cái gì mà “để lại cho tôi một chỗ”?

Sắc mặt tôi lạnh xuống, vung tay ra hiệu —

Vệ sĩ lập tức đuổi Hà Kiểu Kiểu và Tiêu Hạc ra ngoài.

Hai kẻ kia giận dữ hét lớn, đe dọa, nhưng tất cả đều bị cánh cửa lớn ngăn cách lại phía sau.

Tôi tiện tay khóa luôn thẻ phụ từng đưa cho Hà Kiểu Kiểu.

Người bạn thân Lục Khê của tôi nghe xong, kích động hẳn lên:

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ cái bộ mặt ghê tởm của Hà Kiểu Kiểu rồi à?”

Lục Khê vốn dĩ chẳng ưa Hà Kiểu Kiểu.

Nhưng vì tôi nặng tình nghĩa, mà chúng tôi lại lớn lên cùng nhau, nên mới không để tâm mà đưa cô ta thẻ phụ, cho cô ta tiêu xài thoải mái.

Con gái mà, có chút hư vinh, thích đẹp là bình thường.

Nhưng nếu không biết chừng mực, dám động vào lợi ích của tôi —

Thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.

Còn chuyện cô ta có chỗ ở hay không, sống nổi hay không, thì tôi chẳng quan tâm.

Tôi mỉm cười, khoác tay Lục Khê, chuyển chủ đề:

“Mấy hôm trước giám đốc Lâm có nói với tớ, Dạng Tô vừa nhập thêm mấy mẫu trang sức và quần áo mới, chúng ta đi xem đi, nếu thích thì lấy luôn, cứ ghi vào tài khoản của tớ.”

Lục Khê cười đến mức cong cả mắt:

“Tiểu thư Tô hào phóng quá! Vậy thì tớ không khách sáo đâu nha.”

“À đúng rồi, hôm nay anh tớ về nước, lát nữa tớ gọi anh ấy tới đón mình.”

Tôi gật đầu, vừa lúc nhìn thấy đạn mạc bắt đầu hô hào:

[Tối nay nhà nam phụ có tiệc chào đón, chỉ cần nam nữ chính bám được quan hệ với nam phụ thì sẽ lấy lại được vinh quang kiếp trước!]

[Trời ơi, nam chính dắt nữ chính ra ngoài đi mua sắm rồi, khí chất tổng tài bá đạo quyến rũ quá đi!]

[Tuy studio thời trang nổi tiếng trong nước Dạng Tô là của nữ phụ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tay nam chính thôi. Mượn trước hai bộ lễ phục thì có sao? Nữ phụ chắc không nhỏ mọn tới mức đó chứ?]

Hử? Đến studio của tôi mượn lễ phục?

Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc —

Tôi thấy Hà Kiểu Kiểu khoác tay Tiêu Hạc bước vào cửa hàng phía dưới.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 3


3.

Tiêu Hạc không thèm ngẩng đầu, ra lệnh cho nhân viên:

“Đem lễ phục mùa mới nhất tới.”

“Còn nữa, dẫn tiểu thư Hiểu Hiểu đi trang điểm.”

Hà Kiểu Kiểu thì càng không khách khí, đi thẳng lên lầu, nhưng lại bị giám đốc Lâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

“Xin lỗi, trên lầu đang có khách quý. Phiền hai vị chờ ở sảnh một chút.”

Hà Kiểu Kiểu tỏ rõ vẻ khó chịu:

“Khách quý nào? Có quan trọng bằng tôi không? Không nhận ra tôi là ai sao?”

Giám đốc Lâm toát mồ hôi lạnh, cuống quýt chạy lên hỏi ý tôi.

Cửa hàng này là thuộc quyền sở hữu của tôi, tầng dưới bày vài mẫu trang sức và lễ phục cao cấp, còn tầng trên là khu vực riêng tư, tôi dùng để làm khu chỉnh trang cho riêng mình.

Trước đây, tôi từng đưa Hà Kiểu Kiểu đến vài lần, lúc vui vẻ còn tặng cô ta không ít trang sức.

Nhưng giờ cô ta đã bị tôi đuổi khỏi nhà rồi, sao vẫn không hiểu vị trí của mình?

Tôi nhàn nhạt nói:

“Đã tới mua đồ thì là khách, các người cứ phục vụ theo đúng quy trình.”

“Thu tiền giá gốc, không trả được thì báo công an.”

Giám đốc Lâm gật đầu, xuống lầu, kiếm cớ dẫn Hà Kiểu Kiểu vào phòng VIP tầng một.

Tôi và Lục Khê cũng không rảnh rỗi, vừa chọn mấy món đồ mới, vừa ngó xuống dưới nhìn hai con khỉ diễn trò.

Chúng tôi vừa chọn xong, xuống lầu thì đã thấy nhân viên chặn hai người định rời đi.

“Xin lỗi, cô Hà, hôm nay tổng cộng tiêu hết 58.020, xin hỏi cô muốn thanh toán thế nào?”

Hà Kiểu Kiểu giật mình đến độ giọng cũng the thé lên:

“Còn bắt tôi thanh toán? Mấy người không biết tôi là ai à? Bình thường tôi đến đây toàn ghi sổ thôi mà!”

“Xin lỗi cô Hà, hiện tại cửa hàng không còn cho phép kiểu đó nữa. Phiền cô thanh toán.”

Hà Kiểu Kiểu bất mãn rút thẻ đen ra, nhưng lại nhận được tin sét đánh — tài khoản đã bị đóng băng, không thể sử dụng.

Lúc này cô ta mới bắt đầu hoảng loạn:

“Sao có thể được… Thẻ này là của Tô Dạng mà…”

Cô ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện ánh mắt của tôi.

Đạn mạc cũng bắt đầu chửi rủa tôi không tiếc lời:

[Nữ phụ ghê tởm quá, có năm mươi mấy ngàn cũng phải tính toán với nữ chính!]

[Kiếp trước nữ phụ đã dùng tiền làm chướng ngại vật ngăn cản tình yêu của nam nữ chính, kiếp này vẫn không thay đổi bản chất!]

[Nữ phụ không hiểu nổi, tình yêu là cho đi chứ không phải đòi hỏi! Một kẻ toan tính như vậy, nam chính làm sao có thể yêu cô ta được?]

Hiển nhiên, Tiêu Hạc – vị “nam chính” này cũng nghĩ như vậy về tôi.

Hắn liếc mắt, đầy vẻ chán ghét, tưởng như đang nói với Hà Kiểu Kiểu, nhưng câu nào cũng nhắm vào tôi:

“Không sao đâu Hiểu Hiểu, có người vốn thích làm trò. Tưởng rằng đóng băng thẻ là có thể ép anh cúi đầu mà cưới cô ta.”

“Nhưng cô ta lại không biết, càng làm trò thì càng chẳng có đàn ông nào thích.”

“Nhưng buổi tiệc tối nay rất quan trọng, Hiểu Hiểu, em tạm thời đem dây chuyền này đi cầm đã.”

Tiêu Hạc dịu dàng v**t v* má Hà Kiểu Kiểu, hứa hẹn:

“Anh biết em rất quý sợi dây chuyền này, nhưng yên tâm, sau đêm nay, anh sẽ để em lại một lần nữa được tiêu tiền như nước, đến lúc đó ta sẽ chuộc lại sợi dây chuyền này.”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 4


4.

Tôi thật sự cạn lời rồi.

Ngay trước mặt chủ nhân của sợi dây chuyền mà dám công khai bàn bạc đem nó đi cầm cố.

Hắn đúng là loại không biết xấu hổ.

Lục Khê thì khỏi cần nói nhiều, lập tức tiến tới giật phắt sợi dây chuyền từ cổ Hà Kiểu Kiểu.

“Các người có biết liêm sỉ không đấy? Sợi dây chuyền này là của Tô Dạng! Mau trả lại cho cô ấy!”

Hà Kiểu Kiểu đau điếng, hằn học trừng mắt nhìn tôi:

“Tô Dạng, bây giờ cô đã khiến tôi không có nhà để về, còn muốn cướp lại cả sợi dây chuyền cô từng tặng tôi sao?”

“Đã là quà tặng thì là của tôi, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi! Các người lo chuyện bao đồng à?”

Tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta:

“Hà Kiểu Kiểu, sợi dây chuyền đó là do nhà thiết kế hàng đầu làm riêng cho tôi, duy nhất trên đời, trên đó còn có khắc tên viết tắt của tôi.”

“Hồi đó cô nói thấy đẹp, xin tôi đeo vài hôm, tôi đồng ý. Nhưng tôi có nói là tặng cô chưa?”

“Cô không chịu trả, thì tôi đành báo công an thôi.”

Mặt Hà Kiểu Kiểu tối sầm, nhưng cũng chẳng còn mặt mũi nào để tranh giành quyền sở hữu với tôi.

Tôi tiện tay thu luôn mấy món trang sức còn sót lại trên người cô ta.

Cô ta lại trở thành một kẻ tay trắng.

Giám đốc Lâm rất biết điều, lập tức lên tiếng:

“Hai vị, có thể thanh toán rồi chứ?”

“Nếu không thể, xin hoàn trả lại hàng hóa.”

Hà Kiểu Kiểu vội kéo tay áo Tiêu Hạc:

“A Hạc, anh còn tiền không? Mau thanh toán đi, chẳng phải anh lúc nào cũng rộng rãi sao——”

Dường như cô ta bỗng nhớ ra, cái gọi là “rộng rãi” đó… Toàn là tiền của tôi.

Tiếng chất vấn cũng lập tức im bặt.

Cô ta tức tối trừng mắt nhìn tôi – người đang nhàn nhã xem kịch:

“Tất cả là tại Tô Dạng! Vài món trang sức cũ cũng keo kiệt không buông! Cả sợi dây chuyền em đã đeo ba tháng mà cũng cướp về!”

“Tiêu Hạc, anh đừng đứng như tượng nữa! Mau nghĩ cách đi! Những thứ này không thể trả lại được, nếu trả thì em mất mặt lắm!”

Tôi im lặng, còn Lục Khê cười, hí hửng hô lên:

“Mất mặt thì mua hết đi! Mua rồi cũng coi như đưa tiền cho Tô Dạng, lời cả đôi bên!”

Cả hai người kia mặt đen như đít nồi.

Cuối cùng, Tiêu Hạc nghiến răng tháo bỏ áo khoác, kéo Hà Kiểu Kiểu định bỏ đi.

“Đừng khinh người trẻ tuổi nghèo. Cô chờ đấy, chỉ cần tôi gặp được Lục thiếu gia, lập tức sẽ có tiền——”

Chưa kịp nói hết câu, Lục thiếu gia mà hắn nói tới – anh trai của Lục Khê, Lục Tầm – đã bước vào.

“Gặp tôi? Tô Dạng, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Hạc vừa thấy Lục Tầm, lập tức kích động, cùng Hà Kiểu Kiểu vây quanh lấy anh ấy.

“Chào anh Lục, tôi họ Tiêu, Tiêu Hạc. Đây là bạn gái tôi, Hà Kiểu Kiểu.”

“Không biết anh có rảnh không, tôi có một dự án muốn bàn với anh.”

Đạn mạc cũng vì động thái của Tiêu Hạc mà sôi trào:

[Nam chính giỏi quá, chủ động ra tay, nắm lấy cơ hội kinh doanh, sắp lật mình làm trùm rồi!]

[Kiếp trước, lúc này nam phụ trở về nước, giành được dự án phát triển phía Nam, tài sản tăng mấy tỷ luôn.]

[Tuy kiếp trước, nam chính nhờ nữ phụ mới quen được nam phụ, nhưng kiếp này anh ấy có ký ức kiếp trước, lật lại thế cờ chẳng phải dễ như chơi sao?]

Tôi cười khẽ.

Mấy cái bình luận này thật ngây thơ.

Có ký ức kiếp trước thì sẽ khôi phục lại quan hệ xã hội được à?
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 5


Những mối quan hệ đó… Chẳng phải đều là của tôi sao?

Và phản ứng của Lục Tầm cũng không khiến tôi thất vọng.

Anh ấy nghi hoặc nhìn Tiêu Hạc một cái, thậm chí không thèm bắt tay, trực tiếp bước tới chỗ tôi và Lục Khê.

“Tiểu Khê, Dạng Dạng, hai người chọn xong chưa?”

“Anh đến sớm quá à?”

Sự phớt lờ thẳng thừng ấy khiến hai người kia lúng túng đến mức không biết giấu mặt đi đâu.

Hà Kiểu Kiểu xấu hổ ôm ngực, không dám ngẩng đầu.

Tiêu Hạc thì nhìn về phía chúng tôi, sắc mặt phức tạp.

Bọn chúng vẫn chưa thoát khỏi ảo mộng xa hoa của kiếp trước.

Còn tưởng mình là cậu ấm cô chiêu danh gia vọng tộc.

Nhưng những thứ bọn chúng từng có… Chẳng phải cũng là dựa vào tôi hay sao?

Coi thường tiền nhà tôi, nhưng lại sống chết hưởng thụ những thứ vật chất mà tôi mang lại.

Vừa muốn vừa giả thanh cao.

Tôi cười, trực tiếp bảo quản lý gói mấy bộ lễ phục vừa chọn cho tôi và Lục Khê.

Lục Tầm cũng rất tự nhiên mà cầm lấy.

Tôi chọn thêm một chiếc cà vạt, đưa cho anh ấy.

“Anh Lục Tầm vừa về nước đã tới đón bọn em, đây là quà cảm ơn.”

Lục Tầm mỉm cười, lập tức tháo cà vạt đang đeo, đổi sang cái tôi tặng.

“Mắt thẩm mỹ của Dạng Dạng đúng là đỉnh, anh rất thích, cảm ơn em.”

Tôi cười, liếc qua hai người đang đen mặt đứng đó.

Rồi tôi dứt khoát dẫn mọi người rời đi.

“Đứng lại!”

Tôi quay đầu, nhìn vào khuôn mặt u ám như mây giông của Tiêu Hạc.

[Nữ phụ thật thâm hiểm, cố tình tặng quà cho người khác ngay trước mặt nam chính. Đúng là mưu sâu kế độc!]

[Nam chính không lấy được dự án của Lục Tầm thì khởi đầu coi như xong rồi. Làm sao bây giờ?]

[Không thể như vậy! Chẳng lẽ nam chính lại bị ép quay về với nữ phụ, còn nữ chính tiếp tục uất ức tám năm nữa sao? Nữ phụ mà cũng xứng à?]

Tôi im lặng, không buồn để ý.

Chỉ thấy Tiêu Hạc như thể bị sỉ nhục tột độ, bước đến trước mặt tôi, ánh mắt chứa đầy sự căm hận.

Hắn quay mặt, nhắm mắt nói:

“Tô Dạng, lần này coi như cô giỏi. Tôi thừa nhận, hành động của cô thật sự thu hút được sự chú ý của tôi.”

“Cô chẳng qua là muốn tôi làm bạn trai cô thôi.”

“Cô cho tôi cơ hội tham gia dự án mới của Lục Tầm, tôi có thể suy nghĩ chuyện cùng cô đi ăn bữa cơm.”

Chưa kịp để tôi phản ứng, Lục Tầm đã cười khinh khỉnh:

“Tô Dạng, con cóc ghẻ này đòi ăn cơm với em, mà còn đòi tham gia dự án của anh trước à?”

“Cái thằng đầu óc ngu ngốc này, em quen ở đâu vậy?”

Câu nói châm chọc của Lục Tầm khiến Tiêu Hạc chết đứng tại chỗ.

Tôi nhịn cười, nhàn nhạt đáp:

“Là bạn trai của con gái người giúp việc nhà em, không thân.”

“Cửa hàng đồ hiệu bên cạnh cũng là của em mở đấy, mình đi xem tiếp không?”

5.

Tiêu Hạc trơ mắt nhìn tôi mua sắm mọit cách điên cuồng, quét sạch từng món đồ.

Cứ như tám năm thấp hèn, nhún nhường trong kiếp trước bỗng chốc hiện về rõ mồn một, nhắc nhở hắn về sự nhục nhã ê chề của hiện tại.

Sắc mặt hắn càng ngày càng tái đi.

"Tô Dạng, cứu tôi..."

Tiêu Hạc yếu ớt lên tiếng, giây tiếp theo liền choáng váng ngã quỵ xuống đất.

Nhưng khi tỉnh lại trong phòng bệnh, cảnh tượng hắn nhìn thấy chỉ là Hà Kiểu Kiểu đang không ngừng oán trách.

"Anh ngất lúc nào không ngất, sao cứ phải chọn ngay lúc đó?"

"Anh không biết đâu, mấy nhân viên bán hàng lúc đó nhìn em cứ như đang nhìn một kẻ lừa đảo ấy! Cứ như sợ em chạm vào cái gì là đổ hết lên người họ vậy!"

"Em – Hà Kiểu Kiểu đây bao năm rồi chưa từng bị người ta khinh thường như thế! Tiêu Hạc, anh từng hứa đời này sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào mà!"

Tiêu Hạc cúi đầu nhìn lỗ kim truyền nước trên tay, lòng rối như tơ vò.

Những gì hắn từng tưởng tượng khi sống lại là phải trả hết mọi nhục nhã trong tám năm cho Tô Dạng, phải khiến cô nếm trải mọi cay đắng…

Ấy vậy mà chỉ mới vài tiếng đồng hồ.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 6


Tất cả đã tan tành như bong bóng xà phòng.

Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ lại lúc mới quen Tô Dạng.

Khi đó, hắn cũng từng ngất một lần.

Là Tô Dạng tự mình đưa hắn vào bệnh viện, ở bên hắn, chăm sóc từng chút một.

Cô, người tiểu thư tay ngọc chưa từng đụng đến nước lã, lần đầu tiên tự tay gọt cho hắn một quả táo.

Vết gọt lồi lõm, méo mó, trông đến là buồn cười.

Tiêu Hạc chợt thấy trống rỗng lạ thường, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt, nặng nề thiếp đi.

Ít nhất đêm nay, hắn vẫn còn một mái che đầu, không phải ngủ ngoài đường.

6.

Sau khi thấy đủ loại bình luận đau lòng cho nam chính, cảm thông cho nữ chính, tôi liền nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lâm.

Lúc này, tôi mới hiểu rõ tình hình.

"Biết rồi, nhớ kiểm tra camera giám sát, xem có món đồ quý nào bị lén lấy không."

Tôi cúp máy, nhận lấy ly rượu từ tay Lục Tầm.

"Anh Lục Tầm, lần này anh về nước là vì công việc à?"

"Ừ, ở thành phố phía Nam có một dự án cần theo sát."

Tôi gật đầu, ban đầu định nhắc anh ấy đề phòng Tiêu Hạc.

Nhưng nghĩ lại, Lục Tầm đâu phải kẻ ngốc.

Anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, đã tiếp quản công ty gia đình từ sớm, loại người kỳ quái nào mà anh chưa từng gặp qua?

Làm sao lại bị một tên tự phụ, ngạo mạn như Tiêu Hạc lừa được?

Lục Tầm nhấp rượu, rồi nói tiếp:

"Chờ dự án này xong, tôi cũng không định đi nữa."

"Về sau chắc sẽ ở trong nước luôn."

Bình luận bùng nổ, còn hơn tôi tưởng:

[Cốt truyện này sai sai rồi nha, kiếp trước nam phụ làm xong dự án ở phía Nam là ra nước ngoài mà? Sao giờ lại quyết định ở lại? Lỡ anh ta cản đường nam chính thì sao?]

[Tôi nhớ là nam phụ từng thích nữ phụ, kiếp trước về nước, biết nữ phụ đã bên nam chính nên mới dứt khoát bỏ đi. Giờ nam chính không còn bên nữ phụ, chẳng lẽ cốt truyện thay đổi rồi?]

[Đừng mà! Nếu nam phụ đến với nữ phụ, vậy nam chính với nữ chính phải làm sao? Nam chính còn chưa thành tỷ phú mà!]

Tôi thấy thật nực cười.

Tôi bắt buộc phải yêu Tiêu Hạc – cái gọi là "nam chính" ấy sao? Phải làm bàn đạp cho sự nghiệp thành công của hăn sao?

Dù gì tôi cũng là người có tài sản cả chục tỷ, chẳng lẽ không tìm nổi một đối tượng chất lượng?

Còn về Lục Tầm.

Tôi bán tín bán nghi với mấy lời trong bình luận. Dù sao tiếng tăm "không gần nữ sắc" của anh ấy, trong giới, ai mà không biết.

Chẳng lẽ vì thân thiết với tôi nhờ mối quan hệ với Lục Khê, thì mặc định là thích tôi?

Sau buổi tiệc, tôi bỗng nổi hứng đăng một bài trên vòng bạn bè.

Chín bức ảnh ghép, toàn là những khoảnh khắc xa hoa trong buổi tiệc.

Không lâu sau, tôi thấy Hà Kiểu Kiểu cũng đăng một bài.

Trong ảnh, cô ta nắm chặt tay Tiêu Hạc.

[Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua.]

Mấy người trong đạn mạc cười phá trời, mỉa mai tôi dùng tâm cơ thất bại.

[Nữ phụ tự cho mình là đúng, tưởng ngăn được nam chính nữ chính đi dự tiệc là chia rẽ được họ? Đúng là trò hề.]

Tôi nhướng mày.

Vậy sao?

Không biết bệnh ung thư xương của Tiêu Hạc… Còn trụ được bao lâu nữa.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 7


.

Chỉ là tôi không ngờ, nửa tiếng sau đã nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi.

“Tô Dạng, con càng lúc càng quá đáng rồi đấy!”

“Tiểu Kiểu chẳng qua chỉ muốn dẫn con làm quen một người bạn mới, sao con lại bảo người ta đuổi họ đi?”

Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau khi tôi truy hỏi, cuối cùng cũng biết được sự thật.

Thì ra mẹ của Hà Kiểu Kiểu – dì Giang, mỗi ngày đều gọi điện cho mẹ tôi, lấy cớ là báo cáo tình hình gần đây của tôi.

Mỗi, ngày, đều, gọi.

Lén đổi trắng thay đen, đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi.

Bảo sao tôi cứ cảm thấy ba mẹ ngày càng thất vọng về tôi, ngược lại lại luôn khen ngợi Hà Kiểu Kiểu là hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

Hà Kiểu Kiểu còn giả vờ an ủi tôi, nói tôi quá nhạy cảm, vì lâu rồi không gặp ba mẹ nên mới thấy xa cách.

Tôi mất hơn một tiếng đồng hồ tranh luận với ba mẹ, lý lẽ đầy đủ, phản bác từng lời vu khống của mẹ con nhà họ Hà.

Bao gồm cả chuyện cô ta dẫn đàn ông lạ về nhà, còn định ở lì lại, tôi cũng nói hết ra.

Sợ ba mẹ không tin, tôi trực tiếp gửi video giám sát đã lưu lại từ trước.

Cuối cùng họ cũng hiểu, bảo mọi chuyện cứ để tôi toàn quyền xử lý, có gì thì họ đứng sau gánh vác.

Lòng tôi ấm áp hẳn lên, liền gọi người tới đạp cửa phòng dì Giang.

Lần trước, Hà Kiểu Kiểu dẫn Tiêu Hạc tới nhà, dì Giang không có ở đó, thành ra tôi quên mất chưa xử lý người này.

Đã đuổi thì phải đuổi cho sạch sẽ.

Dì Giang có vẻ hoang mang, không vui, hỏi tôi:

“Cô Tô, tiệc không ăn no à? Giờ này rồi còn bắt tôi nấu bữa khuya, không thấy quá đáng sao?”

“Tôi là bảo mẫu nhà cô, chứ không phải nô lệ. Tôi cũng có quyền tự do của mình.”

Tôi lạnh lùng bật cười, mở đoạn video giám sát đã lưu trong điện thoại.

“Được thôi, trả bà cái quyền tự do đó. Miếu nhà tôi nhỏ, không chứa nổi đại Phật như bà.”

“Bà bị sa thải rồi, lập tức cút ngay cho tôi!”

Nghe vậy, mặt dì Giang cuối cùng cũng biến sắc, hoảng hốt hỏi tôi lý do.

Tôi mất kiên nhẫn, thẳng tay ném mấy video cũ vào mặt bà ta.

“Chỉ riêng việc bà từng lén lấy không ít đồ cổ trong kho nhà tôi, tôi đã đủ tư cách đuổi bà rồi, hiểu chưa?”

Trước kia khi phát hiện việc đó, tôi vốn định nói với ba mẹ.

Nhưng nghĩ dì Giang làm việc ở nhà tôi cũng nhiều năm, mấy món đồ đó cũng không phải thứ quý giá hay đặc biệt.

Tôi đã từng nhắc khéo, sau đó bà ta cũng lén trả lại rồi, nên tôi bỏ qua.

Nhưng rõ ràng, quá tử tế chỉ khiến kẻ tiểu nhân được đà làm tới.

Dì Giang tối đó bị tôi đuổi ra khỏi nhà.

Sáng hôm sau, Hà Kiểu Kiểu liền chạy đến chất vấn tôi.

Chỉ là cô ta tới không đúng lúc.

Tôi đang cho người kiểm kê lại số túi xách và trang sức đã từng cho Hà Kiểu Kiểu mượn.

Kết quả là phát hiện điều bất thường.

Không ít mẫu Hermès phiên bản giới hạn đều bị tráo thành hàng fake.

Cả một số trang sức kim cương cũng bị thay bằng đá zircon.

Tôi nheo mắt, nhìn cô ta – người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt.

Cô ta lập tức quay đầu né tránh ánh nhìn, rồi toan bỏ chạy.

Nhưng cô ta lại bị vệ sĩ của tôi chặn lại ngay lập tức.

Tôi bỗng nhớ ra, trước đó dì Giang từng vô tình buột miệng.

Bà ta nói mình đã mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sáu triệu, đã trả xong hai triệu tiền cọc.

Nhưng hai mẹ con nhà họ ăn ở trong nhà tôi, mỗi tháng lương chỉ có mười nghìn, lại còn phải nuôi một ông chồng mê cờ bạc…

Lấy đâu ra hai triệu?

Số tiền tráo đổi túi xách ấy đã đi đâu, đã quá rõ ràng.

Tôi lạnh mặt, gọi điện cho chuyên viên giám định đến.

Tất cả đồ đạc được kiểm tra lại, định giá rõ ràng.

“Tổng cộng hai triệu năm trăm tám mươi ngàn. Tôi làm tròn cho cô, tính hai triệu sáu.”

“Bao giờ trả?”

Hà Kiểu Kiểu lại còn tức giận trước.

“Tô Dạng, chỉ vì người cô yêu không yêu cô mà yêu tôi, nên cô phải nhắm vào tôi như vậy sao?”

“Mấy món đồ đó vốn là của tôi, tôi xử lý thế nào là chuyện của tôi. Cô dựa vào đâu mà bắt tôi trả tiền!”

Đạn mạc cũng nhao nhao chỉ trích tôi:

[Đúng đó, kiếp trước nữ phụ tặng cho nữ chính một căn phòng đầy đồ cũng không đòi lại. Giờ chỉ vì nam chính không chọn cô ta, cô ta liền trở mặt? Quả là trà xanh đích thực.]

[Nữ phụ quả là đầu óc chim sẻ, không sợ nam chính biết chuyện này rồi cho cô ta chết luôn à?]

Tôi cười khẽ, vung tờ hóa đơn vào thẳng mặt Hà Kiểu Kiểu.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 8


8.

“Những thứ đó đều do thẻ của tôi thanh toán, quyền sở hữu chưa bao giờ thuộc về cô.”

“Một tháng. Không trả được thì gặp nhau ở toà.”

Tôi chẳng buồn dây dưa với Hà Kiểu Kiểu nữa, ra lệnh cho người tống cô ta ra ngoài.

Sau đó giao toàn bộ sự việc cho luật sư riêng của tôi xử lý.

Xử lý xong chuyện bên phía Hà Kiểu Kiểu, trong lòng tôi vẫn bực bội không thôi.

Đúng lúc Lục Tầm hẹn tôi ăn tối, nói muốn hợp tác phát triển dự án ở khu Nam thành phố.

Tiền tự dâng đến cửa, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.

Mới ăn được một lúc, phía đạn mạc lại bắt đầu thương xót cho nam chính.

[Thật khó quá… Nam chính thật sự phải nhượng bộ nữ phụ rồi sao?]

[Haiz, mà nam chính còn đang mắc bệnh ung thư xương, không có tiền phẫu thuật nữa, vốn còn cơ hội tìm đến nam phụ, mà bị nữ phụ phá hỏng rồi.]

[Tôi chỉ muốn xem nam nữ chính yêu nhau ngọt ngào thôi mà, sao phải ngược đãi họ thế này?]

Tôi hơi nhíu mày, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Hạc đi tới.

Hắn đút tay vào túi quần, đứng trên cao nhìn xuống tôi.

Trong mắt toàn là sự thù hận, liếc tôi một cái rồi lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Tô Dạng, tôi thừa nhận cô rất có bản lĩnh.”

“Tôi biết cô yêu tôi, nên mới cố tình phá rối, cố tình nhắm vào Tiểu Kiểu.”

“Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội. Chuyện hôm qua tôi nói vẫn còn hiệu lực — cô giúp tôi trả viện phí, đợi tôi khỏi bệnh rồi, tôi có thể miễn cưỡng chia tay với Tiểu Kiểu, làm bạn trai cô ba năm.”

Tiêu Hạc dừng lại một chút, như thể thấy quyết định đó thật sự rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi bổ sung:

“Chỉ ba năm, đó là giới hạn cuối cùng của tôi.”

Tôi bật cười, hỏi ngược lại:

“Xin hỏi, tôi từng nói là thích anh lúc nào vậy?”

Tiêu Hạc cười, đầy vẻ tự tin:

“Cô không cần nói, tôi cũng biết.”

“Tô Dạng, tôi hiểu rõ cô. Cô vừa gặp tôi đã phải lòng, không tiếc cách để chia rẽ—”

Hắn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

Lục Tầm kéo tôi ra sau lưng anh, anh ấy khó chịu nhìn Tiêu Hạc:

“Sao lại là anh nữa? Trốn khỏi viện tâm thần rồi chẳng ai đi tìm à?”

Tiêu Hạc thu lại nụ cười, giọng lập tức trở nên lạnh lẽo:

“Lục Tầm, chuyện giữa tôi và Tô Dạng không đến lượt anh xen vào.”

“Anh là cái thá gì?”

Đạn Mạc lập tức tán dương nam chính bá đạo điển trai.

Còn tôi thì không ngừng thở dài.

Tiêu Hạc rõ ràng vẫn chưa chấp nhận được thân phận hiện tại của mình, trong lòng còn canh cánh chuyện hôm qua bị Lục Tầm phớt lờ.

Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ sự thật.

Bây giờ, hắn—

Không xu dính túi, bệnh sắp chết.

Không có lấy một chút tư cách để đối đầu với tôi.

“Dựa vào việc tôi là người theo đuổi Tô Dạng, dựa vào việc nhà tôi và nhà họ Tô là bạn lâu năm, tôi đương nhiên có quyền.”

Chỉ một câu nói, hạ màn ván cờ.

Nhưng tôi lại đánh giá thấp sự tự luyến của Tiêu Hạc.

Hắn bật cười khinh:

“Tô Dạng, tôi biết cô vẫn canh cánh chuyện tôi với Tiểu Kiểu bên nhau, nên mới cố ý tìm Lục Tầm để k*ch th*ch tôi.”

“Không sao, tôi không để tâm đâu. Lời tôi nói vừa rồi vẫn còn giá trị, chỉ cần cô—”

“Không cần đâu.”

Tôi thẳng thừng ngắt lời, khinh bỉ đáp:

“Anh nghèo rớt mồng tơi, còn tự luyến mù quáng. Tôi có mù cũng chẳng thèm anh!”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 9


9.

Không biết có phải câu “nghèo rớt mồng tơi” của tôi đã đả kích Tiêu Hạc quá nặng hay không, mà suốt hơn một tháng sau đó, hắn không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi thì mừng rỡ vì được yên thân, chuyên tâm tận hưởng kỳ nghỉ.

Nhưng phần đạn mạc thì thỉnh thoảng vẫn nhảy ra cập nhật tình hình nam nữ chính.

Tiêu Hạc không có tiền, cũng không còn tôi – “nữ phụ ác độc” này – để dựa vào.

Hắn chỉ còn cách sống dựa vào Hà Kiểu Kiểu – nữ chính.

Mẹ ruột của Hà Kiểu Kiểu, theo lý mà nói mấy năm qua chắc cũng tiết kiệm được ít tiền.

Nhưng chồng bà ta lại là kẻ mê cờ bạc, có bao nhiêu tiền đều nướng hết, chẳng còn dư lại gì.

Kiểu Kiểu, đến tiền tiêu vặt cũng không có – ngày trước đều dùng thẻ phụ tôi cấp.

Giờ còn phải đối mặt với khoản bồi thường hơn hai triệu, suýt nữa bị dồn đến mức phát điên.

Căn hộ cao cấp vừa mua còn chưa kịp dọn vào ở đã phải vội vàng bán lại để xoay tiền.

Cuối cùng ba người bọn chúng phải chen chúc trong một căn nhà thuê 500 tệ một tháng, tìm đủ cách làm việc kiếm sống.

Tất nhiên cũng chẳng còn thời gian mà gây chuyện nữa.

Còn phần đạn mạc thì đổ hết lỗi lên đầu tôi.

Bọn họ trách tôi không chịu tiêu tiền giúp hai nhân vật chính – nam nữ chính “đáng thương” của họ.

Mỗi lần thấy mấy lời đó, tôi không nhịn được mà bật cười.

Thương nhân đầu tư thì phải tính đến hồi báo.

Hoặc là giá trị cảm xúc, hoặc là giá trị thương mại.

Còn hai người họ thì chỉ biết ngồi ăn bám, tôi việc gì phải đổ tiền vào cái hố không đáy ấy?

Đúng lúc trường đại học khai giảng, Hà Kiểu Kiểu chắc chẳng có tiền đóng học phí.

Nếu không có gì bất ngờ thì sau này cũng chẳng còn liên hệ gì nữa.

Tôi và Lục Khê vừa thu dọn xong ký túc xá, vừa xuống lầu thì...

Bị Hà Kiểu Kiểu giơ điện thoại đập thẳng vào người.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mặt tôi đã xuất hiện trong phòng livestream của cô ta.

“Mọi người nhìn đi! Chính là cô ta! Chính cái con tiện nhân này đã hại tôi thê thảm như thế!”

Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hà Kiểu Kiểu.

Chỉ một tháng ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi quá nhiều.

Vẻ thanh cao tự cho là đúng ngày xưa biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự mệt mỏi và tàn tạ không thể che giấu.

Mỹ phẩm rẻ tiền chẳng thể nào che nổi quầng thâm dưới mắt.

Hà Kiểu Kiểu hung hăng giơ điện thoại lên mắng chửi tôi – kẻ đầu sỏ khiến cô ta khốn đốn.

Nói tôi dựa vào tiền nhà mình để ức h**p cô ta.

“Cô ta ngoài việc có tiền hơn tôi, thì còn có gì hơn chứ? Từ nhỏ đã không xinh đẹp bằng tôi, cũng không được mọi người yêu quý như tôi. Ngay cả ba mẹ cô ta cũng thích tôi hơn, đến cả người cô ta thích cũng chỉ yêu tôi!”

“Cô ta ghen tị với tôi, nên mới dùng quan hệ, bỏ tiền ra mua chuộc trường học để ép tôi phải thôi học!”

“Tôi đã từ bỏ biết bao nhiêu cơ hội vui chơi, đăng ký biết bao lớp học thêm mới thi đỗ được vào ngôi trường này! Còn cô ta – Tô Dạng – từ nhỏ đã sống sung sướng trong nhung lụa, vậy mà đến cả cơ hội duy nhất để tôi ngẩng đầu lên cũng muốn cướp luôn!”

Phần bình luận cũng lập tức bị cô ta dắt mũi, sục sôi mắng chửi tôi – “tên tư bản ác độc”.

Khoảng cách giàu nghèo, quả nhiên là vũ khí dư luận lợi hại nhất.

Các bạn học xung quanh cũng dừng lại, bàn tán xôn xao, chỉ trỏ về phía tôi.

Tôi đang định phản bác thì Lục Khê đã ra tay trước, không chút do dự, tát cho cô ta một cái.

“Màn kịch này cũ quá rồi đấy, không thấy chán à?”

“Nói bạn chúng tôi – Tô Dạng – không cho cô học tiếp? Có chứng cứ không? Chúng tôi thì có đấy – chứng cứ cô lén bán đồ hiệu của Tô Dạng, bao gồm cả video giám sát mẹ cô hồi làm giúp việc trong nhà họ Tô, ăn cắp đồ cổ. Muốn tôi chiếu luôn lên livestream cho mọi người xem không?”

“Còn bạn trai cô nữa – nghèo rớt mồng tơi, mắc ung thư xương, vậy mà còn ngang nhiên đòi Tô Dạng bỏ tiền ra chữa bệnh cho hắn?”

“Ngoài mồm thì cô mắng người ta là tư bản thối nát, vậy mà lại ba lần bảy lượt vừa ăn bám vừa ra vẻ đạo đức, còn đứng đó mà ngửa tay xin tiền à?”

“Từ nhỏ cô đã sống trong nhà Tô Dạng, ăn đồ nhà người ta, dùng tiền nhà người ta, vì muốn mua quần áo mà còn định bán dây chuyền của người ta lấy tiền – mấy chuyện đó sao cô không kể luôn trong livestream của mình đi?”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 10


10.

Phần đạn mạc trên không trung lập tức im bặt, trống trơn như tờ giấy trắng.

Nhưng trong phòng livestream thì vẫn còn cuộn lên không ngừng.

Các bạn học xung quanh cũng nhìn chằm chằm Hà Kiểu Kiểu, đánh giá cô ta từ đầu đến chân.

Họ thấy Hà Kiểu Kiểu không phản bác được, trong lòng đương nhiên đã có phán đoán của riêng mình.

“Chậc chậc, không ngờ lại lật xe thế này. Tôi nói rồi mà, nhìn ngoại hình tiểu thư nhà người ta thế kia, cần gì phải ghen với cái cô này chứ.”

“Tham lam vô độ, cứ thích dùng dư luận để tạo thanh thế, đúng là muốn nổi tiếng đến mức phát điên rồi.”

Tiêu Hạc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới.

Hắn thở hồng hộc, kéo Hà Kiểu Kiểu sang một bên.

“Kiểu Kiểu, em đừng làm loạn nữa.”

“Mau tắt livestream đi.”

Giọng hắn hạ xuống rất thấp, nhưng vì đứng gần nên tôi vẫn nghe rõ câu đó:

“Thế này mất mặt quá rồi.”

Mà câu nói này lại khiến Hà Kiểu Kiểu nổi điên.

“Em làm vậy không phải cũng là vì anh sao?”

“Anh cả ngày ăn của em, dùng của em, hết lần này tới lần khác vào viện cấp cứu, ngoài mấy lời hứa suông thì còn cho được em cái gì?”

Bình luận lại bắt đầu xuất hiện, nhưng không còn mù quáng bênh vực “nữ chính” Hà Kiểu Kiểu nữa.

[Câu này của nữ chính có phần quá đáng rồi, đâm vào lòng tự trọng của nam chính quá. Cô ấy vốn là người hiểu rõ nam chính nhất cơ mà.]

[Tôi cảm thấy nữ chính đời này khác quá, kiếp trước cô ấy dịu dàng hiểu chuyện biết bao nhiêu.]

[Kiếp trước, nữ chính là người được lợi, chẳng cần bỏ ra gì cả. Giờ lại là người phải trả giá, tâm lý đương nhiên thay đổi.]

Tôi cười nhạt, chẳng buồn quan tâm.

Bị ép bước vào cuộc sống cơm áo gạo tiền quá sớm, còn phải tính toán từng đồng.

Làm sao có thể “ngọt ngào mãi mãi” như phần đạn mạc mộng tưởng được?

Kiếp trước, bọn họ yêu nhau tám năm, tất cả đều dựa vào nền tảng vật chất mà tôi cung cấp.

Bây giờ đến chuyện sinh tồn còn là vấn đề, còn tâm trí đâu mà mơ mộng tình yêu hay lý tưởng?

Xem xong trò cười, tôi liền giục Lục Khê rời đi.

“Lúc nãy Lục Tầm nhắn tin bảo đã đến cổng trường rồi. Giờ chắc cũng tới rồi, chúng ta đi nhanh lên.”

Lục Khê nhướng mày, cười trêu tôi:

“Ây chà, bây giờ cậu nắm rõ lịch trình anh tớ còn hơn em ruột là tớ đây nữa nhỉ?”

“Thế có phải tớ nên sớm tập gọi cậu là chị dâu rồi không?”

Tôi cười khẽ, không phủ nhận.

Lục Tầm đã bày tỏ rõ ràng, muốn tôi cho anh ấy một cơ hội.

Tôi không từ chối thẳng thừng, giờ cũng đang dần tiếp xúc thử.

Chúng tôi vừa bước ra được mấy bước thì Tiêu Hạc bất ngờ quay đầu kéo lấy tay tôi.

“Sở Dạng!”

Hắn tức giận trừng tôi, rồi bất lực nhắm mắt lại.

“Tôi nhận thua rồi, lần này cô thắng.”

“Tình trạng bệnh của tôi ngày càng nặng, đã bắt đầu lan rộng, bác sĩ bảo không thể kéo dài nữa.”

“Chỉ cần cô chịu bỏ tiền tìm người mổ cho tôi, điều kiện gì cô đưa ra, tôi cũng…”

Tiếng động cơ xe thể thao vang lên át cả lời hắn.

Lục Tầm bước xuống từ chiếc Koenigsegg, tiến nhanh đến, hất tay Tiêu Hạc ra.

“Sao lại là anh nữa vậy? Anh có bệnh à? Nếu thật sự không tìm được đường về, tôi có thể gọi người giúp anh.”

“Nhưng anh không thể cứ lợi dụng tính cách tốt của Dạng Dạng rồi suốt ngày đến làm phiền cô ấy như thế được!”

Tiêu Hạc sững người, mắt dán chặt vào chiếc xe của Lục Tầm.

Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, như đang chìm trong hồi ức.

Xem ra là lại nhớ về cuộc sống xa hoa khi xưa rồi.

Tôi bật cười, cố ý hỏi Lục Tầm:

“Sao hôm nay lại lái xe này đến? Anh vẫn thường đi Cullinan mà?”

“Người mình thích còn đang học đại học, anh đương nhiên phải trẻ trung, nổi bật một chút, tránh để vài kẻ không biết thân phận mơ tưởng đến.”

“Con người, quý nhất là biết mình đang ở đâu.”

Tôi phì cười, lặng lẽ nhìn Hà Kiểu Kiểu đang mon men chạm vào chiếc siêu xe ở không xa.

Cô ta mà dám để lại dù chỉ một vết xước, tôi sẽ kiện đến mức cô ta phá sản luôn.

Nhưng rõ ràng cô ta cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại, đành lưu luyến thu tay lại.

“Thôi, màn hài kịch kết thúc rồi. Mau đi ăn thôi, tớ đói sắp chết rồi.”

Lời của Lục Khê khéo léo phá tan bầu không khí, tôi cũng nhanh chóng kéo cô ấy và Lục Tầm rời đi.

Tiêu Hạc vẫn chưa chịu từ bỏ, lại gọi tôi thêm lần nữa.

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, bực bội nói:

“Chúng ta quen thân lắm sao? Nghe mấy lời nhảm của anh đã khiến tôi tốn bao nhiêu thời gian rồi anh có biết không?”

“Anh bị bệnh thì tự đi kiếm tiền mà chữa, không kiếm nổi thì ra đường mà ăn xin đi!”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 11


11.

Đươngnhiên, Tiêu Hạc rất để ý đến lòng tự trọng của mình.

Hắn không thể hạ mình đi ăn xin.

Tôi biết được từ phần đạn mạc trực tiếp rằng hôm đó Tiêu Hạc bị tôi kích động mạnh.

Hắn bắt đầu vay tiền đầu tư chứng khoán.

Với ký ức từ kiếp trước, chỉ cần hắn nhớ lại một chút là có thể tìm được kẽ hở để kiếm được một khoản.

Nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra.

Đã bị mắng là nữ phụ ác độc rồi…

Vậy nếu tôi không làm chút gì ác độc thì chẳng phải uổng công bị chửi suốt bấy lâu sao?

Tôi luôn theo dõi hành động của Tiêu Hạc thông qua phần đạn mạc trực tiếp.

Cổ phiếu nào hắn mua, tôi cũng lập tức mua theo.

Tôi còn kéo cả hai anh em Lục Tầm cùng tham gia.

Đợi đến khi Tiêu Hạc kiếm được vài chục vạn.

Quả nhiên, bọn họ không nhịn được mà bắt đầu vay đòn bẩy, tăng thêm số lượng cổ phiếu.

Ngay cả mẹ ruột của Hà Kiểu Kiểu và gia đình cậu ruột cô ta cũng nhập hội.

Tôi rất vui lòng khi thấy điều đó. Người càng nhiều thì càng thú vị.

Khi tất cả đã mắc câu, tôi lập tức bán khống cổ phiếu.

Toàn bộ số tiền Tiêu Hạc và Hà Kiểu Kiểu cực khổ kiếm được đều mất sạch.

Lỗ đến tận gốc rễ.

Còn tôi và hai anh em nhà họ Lục thì thu về đầy túi, mỗi người mua một căn biệt thự, ba nhà cạnh nhau.

Bên kia, cậu của Hà Kiểu Kiểu cảm thấy mình bị lừa, ngày nào cũng đến làm loạn đòi bồi thường.

Ba của Hà Kiểu Kiểu – một con nghiện cờ bạc – còn phát điên, đập nát hết đống đồ đạc ít ỏi trong nhà.

Tất cả áp lực, vì thế đều đổ lên người Hà Kiểu Kiểu.

Còn Tiêu Hạc, vì thua lỗ nghiêm trọng trên sàn chứng khoán, bị đả kích lớn khiến bệnh tình tái phát nặng hơn.

Phải nhập viện một lần nữa.

Hắn lại cố tìm bác sĩ từng phẫu thuật cho hắn ở kiếp trước.

Nhưng mãi cũng không tìm được.

Cũng đúng thôi.

Đạn mạc nói, kiếp trước tôi đã bỏ ra số tiền cực lớn, mời bác sĩ hàng đầu từ nước ngoài về bằng chuyên cơ riêng, để làm phẫu thuật cho Tiêu Hạc.

Hắn mà tìm được mới là chuyện lạ.

Còn Hà Kiểu Kiểu thì phải đối mặt với sự đòi hỏi từ cha mẹ ruột và cả cậu ruột.

Chưa kể còn phải lo chi phí phẫu thuật đắt đỏ cho Tiêu Hạc.

Cô ta, người từng làm kẻ hút máu người khác cả đời, nay chỉ mới trải qua có nửa tháng làm “túi máu” thôi mà đã không chịu nổi.

Thế là cô ta cãi nhau ầm ĩ với Tiêu Hạc ngay trong bệnh viện, sau đó bỏ mặc hắn lại mà đi.

Những bình luận từng ủng hộ nữ chính cũng bắt đầu lung lay.

[Nữ chính hơi quá đáng rồi, lúc nam chính cần cô ấy nhất thì lại bỏ đi, tám năm tình cảm mà không bằng chút tiền sao.]

[Tất cả là lỗi của nữ phụ, nếu nữ phụ chịu bỏ tiền cứu nam chính từ đầu thì nữ chính đâu phải chia tay nam chính? Nam chính đã hạ mình cầu xin được làm bạn trai của nữ phụ rồi mà cô ta còn coi thường, thật ghê tởm.]

[Nhưng… Nữ phụ đâu biết gì đâu? Cô ta đâu có trọng sinh mà biết trước được tương lai?]

Tôi chỉ cười nhạt, không để trong lòng, tập trung nộp đơn xin học cao học ở nước ngoài.

Vì chuyện hiểu lầm tôi do nghe lời nói dối của bảo mẫu trước đó, ba mẹ tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Họ quyết định giao cho tôi một công ty con để tôi bắt đầu thử sức quản lý.

Đương nhiên, tôi phải chăm chỉ học hành, bảo vệ tài sản của chính mình.

Chỉ nghe mấy bình luận đó thôi, tôi đã thấy rùng mình.

Tôi tuyệt đối không muốn rơi vào cảnh phải tranh cơm với bệnh nhân trong viện tâm thần.

May mà giờ, tôi còn có Lục Tầm – thiên tài tài chính – ở bên cạnh.

Có anh ấy chỉ dạy, tôi càng thêm vững tin.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 12


12.

Những ngày ở trường trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ.

Lục Tầm đặc biệt đặt chỗ ở một nhà hàng để chúc mừng tôi và Lục Khê bước vào kỳ nghỉ.

Chỉ là Lục Khê đột nhiên đau bụng.

“Dạng Dạng, cậu cứ lên xe anh tớ trước đi, lát nữa tớ bảo tài xế đưa tớ đến sau.”

Tôi đành đi cùng Lục Tầm đến nhà hàng trước.

Mãi đến khi nhìn thấy sàn nhà ngập đầy bóng bay màu hồng và cả một bức tường phủ đầy hoa hồng…

Tôi mới hiểu ra mọi chuyện.

Tôi nhướng mày.

Lục Tầm hiếm khi lộ vẻ căng thẳng, cầm bó hoa, hai chân quỳ xuống thẳng tắp.

Tôi không nhịn được bật cười.

Lục Tầm ngượng ngùng cười, vội đổi thành quỳ một chân.

“Xin lỗi, anh không có kinh nghiệm.”

“Dương Dương, anh biết bây giờ em muốn tập trung vào việc học, sợ yêu đương sẽ phân tâm.”

“Nên anh vẫn luôn không dám tỏ tình, chỉ muốn tiếp tục ở bên em với thân phận là anh trai của Lục Khê.”

“Anh từng tự tin rằng, chỉ cần anh đủ ưu tú, chỉ cần anh xuất hiện đủ nhiều trước mặt em, thì em sẽ không để mắt đến người đàn ông nào khác.”

“Nhưng khi Tiểu Khê nói với anh rằng mỗi ngày em đều nhận được thư tình ở trường… Anh thật sự hoảng rồi.”

Ồ~ thì ra là vì chuyện đó à.

Tôi mỉm cười, nhận lấy bó hoa.

Trò này làm tôi suýt nữa tưởng là cầu hôn rồi.

Có điều, Lục Tầm nói một điều rất đúng.

Nửa năm nay anh ấy không ngừng “tạo độ hiện diện”, khiến tôi thực sự khó mà chú ý đến những người khác.

Dù Lục Tầm đi du học từ rất sớm, mỗi năm chỉ về nước một hai lần.

Nhưng khoảng thời gian này ở bên nhau lại khiến chúng tôi thân thiết trở lại.

Mà so với tên ăn bám Tiêu Hạc kia thì…

Lục Tầm đúng là hoàn hảo không có chỗ chê.

Tôi chẳng thể tìm ra lý do nào để từ chối anh ấy.

Tôi đang mỉm cười định gật đầu thì—bỗng từ khu bếp, có người khó nhọc lao ra.

“Tôi không đồng ý!”
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 13


13.

Mãi đến khi dòng đạn mạc lờ mờ lướt qua, tôi mới dám chắc người gầy trơ xương trước mắt chính là Tiêu Hạc.

Nửa năm nay, đôi khi trong dòng đạn mạc cũng có nhắc đến tình hình của hắn và Hà Kiểu Kiểu, nhưng toàn là mấy chữ như "đáng thương", "vất vả kiếm tiền"…

Tôi sống rất tốt, cũng chẳng có tâm trạng mà hả hê cười nhạo gì. Thấy thì thấy, xong là quên luôn.

Nhưng tôi thật sự không ngờ, Tiêu Hạc giờ lại thê thảm đến mức này.

Hắn đi khập khiễng, mỗi bước đi đều toát mồ hôi đầm đìa, vành mắt thâm đen gần chiếm nửa gương mặt, nhìn mà phát khiếp.

Trong tay hắn còn cầm một quả bóng bay.

“Tô Dạng, em… Em nghe thấy không? Tôi không đồng ý!”

Tôi cạn lời bĩu môi:

“Anh có đồng ý hay không thì liên quan gì đến tôi? Tiêu Hạc, giữa chúng ta hình như… Chẳng còn quan hệ gì nữa đâu?”

“Có! Có chứ!”

Hắn vội vàng đáp, nhưng lại xấu hổ không nói nên lời.

“Tô Dạng, lúc này rồi, đừng giở trò nữa…”

“Tôi biết trong lòng em có tôi. Bệnh của tôi thật sự không thể kéo dài thêm nữa, tôi cũng chia tay với Hà Kiểu Kiểu rồi.”

“Tôi đồng ý làm bạn trai em.”

“Cho dù…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, căm hận, nói:

“Cho dù là ba người cũng được!”

Tôi cạn lời luôn, còn Lục Tầm thì trực tiếp chắn trước mặt tôi.

“Vậy thì càng không được. Dạng Dạng và tôi đều là kiểu cổ hủ, chơi không nổi mấy trò lăng nhăng này.”

“Gia đình chúng tôi cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy.”

Tôi gật đầu tán đồng.

Không khí lãng mạn bị hắn phá tan tành, tôi thật sự chẳng còn tâm trạng để mà để ý đến hắn nữa.

Huống hồ dòng đạn lại bắt đầu ngồi nói đạo lý, xót xa cho nam chính Tiêu Hạc.

Thật sự làm người ta tụt mood đấy.

Tôi liền đề nghị với Lục Tầm: Đổi chỗ khác để tiếp tục ăn mừng.

Còn Tiêu Hạc?

Đã bị người mà Lục Tầm gọi tới lôi ra khỏi nhà hàng rồi.

Cái công việc vất vả lắm mới kiếm được của hắn, chắc cũng đi tong.

Nhưng nếu tôi biết rằng đổi chỗ sẽ đụng phải Hà Kiểu Kiểu…

Thì có chết tôi cũng không đổi.

Cô ta lại không tự biết xấu hổ, mặt dày đến bắt chuyện với tôi, nói mấy chuyện tình cũ gì đó.

Nhưng màn nhớ về quá khứ ấy nhanh chóng bị một cú điện thoại cắt ngang.

Hà Kiểu Kiểu bực bội bắt máy:

“Ai vậy? Đang bận!”

“Cái gì? Cấp cứu ư?”

“Ồ, Tiêu Hạc lại ngất nữa à? Liên quan gì đến tôi, chúng tôi chia tay lâu rồi!”

Cô ta cáu kỉnh cúp máy, lại mặt dày quay sang nhìn tôi.

Dòng đạn mạc không nhịn nổi nữa, thi nhau chỉ trích:

[Dù sao cũng là tình cảm tám năm, bệnh viện gọi mà nữ chính còn không thèm đi gặp nam chính một lần sao?]

[Chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể cùng chịu khổ – thứ tình yêu này thật nực cười.]

[Không biết bọn họ có hối hận vì được trọng sinh không, kiếp này nhìn thật sự quá thảm hại rồi.]

Tôi không biết Tiêu Hạc và Hà Kiểu Kiểu có hối hận không.

Nhưng tôi thì chắc chắn rất hài lòng với lựa chọn hiện tại.

Người như thế nào thì nên làm việc như thế ấy.

Thứ không thuộc về mình, cướp được rồi cũng sẽ bị báo ứng.

Thấy Hà Kiểu Kiểu cứ muốn sán lại gần tôi, tôi liền gọi ông chủ quán bar ra.

Ngay trước mặt cô ta, tôi nói hết mọi quá khứ của Hà Kiểu Kiểu cho ông chủ biết.

Dù sao tôi cũng bị gán mác nữ phụ ác độc rồi.

Vậy thì dứt khoát ác độc cho trót.

Ai bảo cô ta cứ nhất quyết phải đến làm tôi buồn nôn chứ.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại
Chương 14: Hết


14.

Tiêu Hạc bị tiếng ồn đánh thức.

Nhìn trần nhà quen thuộc, hắn thấy khá may mắn—may vì mình vẫn còn sống.

Cảm giác lúc chết ở kiếp trước vẫn còn in đậm trong ký ức, hắn quá sợ cái chết rồi.

Nhưng sống thành thế này… Hình như còn thảm hơn cả chết.

Y tá nhanh chóng phát hiện hắn đã tỉnh lại, vẫn như trước, nói bệnh tình của hắn đang nguy kịch thế nào, thúc giục hắn mau chóng gom tiền phẫu thuật.

Bệnh nhân cùng phòng lên tiếng an ủi, thậm chí còn đề nghị hắn thử gây quỹ trên mạng.

Nhưng hắn không thể vứt bỏ lòng tự tôn.

Kiếp trước, việc cúi đầu làm rể họ Tô đã bẻ gãy cả lưng hắn.

Kiếp này, hắn chỉ muốn sống một cách đàng hoàng, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nhưng hình như… Hắn đã tự dồn mình vào ngõ cụt.

Hắn khinh bỉ chính bản thân, lại rơi vào vòng luẩn quẩn của sự nghi ngờ chính mình.

Khi biết bệnh viện từng liên hệ Hà Kiểu Kiểu nhưng bị cúp máy, Tiêu Hạc lại nhớ đến kiếp trước—Tô Dạng lặng lẽ ngồi bên giường bệnh canh chừng hắn.

Hắn bắt đầu hối hận.

Hình như… Tô Dạng cũng chẳng có gì không tốt.

Lòng tự trọng thật sự quan trọng đến vậy sao?

So với cái chết, hình như cũng chẳng là gì cả.

Tiêu Hạc siết chặt nắm đấm, đứng trước cổng nhà họ Tô quen thuộc, do dự không yên.

Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm gọi cho Tô Dương—nhưng chỉ nghe được âm báo: Máy đang tắt.

Hắn cố chịu đau, chống gậy, gõ cửa nhà họ Tô.

Hắn nghĩ, là Tô Dạng khiến hắn mất việc, khiến hắn tức giận đến mức ngất xỉu phải nhập viện, đáng lẽ cô phải chịu trách nhiệm.

Nhưng khi biết Tô Dạng nhờ đầu tư cổ phiếu mà mua được biệt thự cạnh nhà anh em nhà họ Lục, dọn sang làm hàng xóm…

Hắn chết sững.

“Vậy khi nào Tô Dạng về?”

Bệnh của hắn… Thật sự không thể chần chừ được nữa.

Bảo vệ nhà họ Tô khinh thường liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

“Không được tiết lộ.”

Tiêu Hạc hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn sợ Tô Dạng sẽ thật sự thoát khỏi sự kiểm soát, hoàn toàn không còn là của hắn nữa.

Giờ hắn vẫn chưa phải là chồng hợp pháp của Tô Dạng, căn bản không có quyền thừa kế tài sản.

Tiêu Hạc khựng lại, mãi lâu sau mới sực nhớ ra.

Phải rồi—kiếp này, hắn sớm đã công khai tình cảm với Hà Kiểu Kiểu.

Hắn và Tô Dạng… Chẳng có mối quan hệ gì cả.

Tiêu Hạc tuyệt vọng tột độ, chẳng nghĩ ra được cách nào để vãn hồi cục diện nữa.

Hắn thất hồn lạc phách lang thang ngoài đường, y như cái ngày biết mình mắc ung thư rồi lại tình cờ gặp Hà Kiểu Kiểu.

Và hắn đúng lúc thấy Hà Kiểu Kiểu lâu lắm không liên lạc.

Cô ta đang quấn lấy một ông bụng phệ đầu hói, vừa từ khách sạn bước ra.

Người đàn ông kia móc từ ví ra mấy tờ tiền đỏ, Hà Kiểu Kiểu cười tươi nhận lấy, còn hôn hắn một cái.

Tiêu Hạc lập tức cảm thấy buồn nôn.

Bộ dạng của Hà Kiểu Kiểu khiến hắn phát tởm.

Hắn định xoay người rời đi—thì thấy mẹ ruột của Hà Kiểu Kiểu cùng ông cậu của cô ta chạy tới.

Bọn họ không nói một lời liền giật lấy tiền trên tay Hà Kiểu Kiểu.

Tiêu Hạc ngẩn ra, rồi bật cười nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên hắn thấy… Hình như thân thể không còn đau đến thế.

Nhưng kh*** c*m ấy nhanh chóng tan biến, cơn đau lại trào lên dữ dội.

Tiêu Hạc bỗng thấy hối hận.

Nếu sớm biết Hà Kiểu Kiểu là loại người này…

Thì hắn đã chẳng vì cô ta mà chống lại Tô Dạng.

Để giờ đây, hắn trắng tay.

Giá như…

Giá như có thể làm lại từ đầu…

Thì tốt biết mấy.

Hắn lảo đảo bước ra giữa đường, nhìn ánh đèn chói mắt phía xa.

Nếu có thể trọng sinh một lần…

Thì liệu… Có thể trọng sinh thêm lần nữa không?

15.

Tôi vừa xuống máy bay, thấy dòng đạn mạc đang gào thét không ngừng, mới biết được hành vi ngu xuẩn của Tiêu Hạc.

Nhưng nhìn phản ứng của đám bình luận, có vẻ cuối cùng hắn vẫn quay trở lại vỉa hè.

Dù sao thì, một người từng chết một lần—ắt hẳn sẽ biết quý trọng mạng sống hơn ai hết.

Tôi chẳng mấy để tâm, yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ của mình.

Chỉ tiếc là kỳ nghỉ quá ngắn, chớp mắt đã đến lúc nhập học.

Tôi bịn rịn tạm biệt bố mẹ, rồi cùng Lục Tầm trở về nước.

Dòng đạn mạc thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, cố gắng níu kéo sự tồn tại của mình.

Nghe nói cuối cùng Tiêu Hạc đã cúi đầu, dựa vào vẻ ngoài khá được, lên mạng van nài cầu xin giúp đỡ.

Còn mở cả tài khoản gây quỹ.

Cuối cùng cũng gom đủ tiền phẫu thuật.

Nhưng tế bào ung thư đã di căn, hai chân bị cắt bỏ.

Từ giờ, cuộc sống phải tự lo liệu cũng đã là vấn đề.

Tôi vừa về đến nhà, bác Cố đã bảo Tiêu Hạc có đến tìm tôi một lần không lâu trước đó.

Còn mang quà tặng tôi.

Ngay khoảnh khắc bác Cố lấy món đó ra, tôi đã nhíu mày, chán ghét nhắm mắt lại.

Đó là một quả cầu tuyết thủy tinh rẻ tiền, vừa nhìn đã biết là hàng lề đường.

Nhưng dòng bình luận lại nói—đây là món quà mà nam chính cất công lựa chọn.

[Tôi nhớ đời trước nam chính chạy mấy chục chỗ để tìm quả cầu tuyết này tặng nữ phụ, nữ phụ vui đến mức tặng lại hắn chiếc đồng hồ hai triệu tệ lận đấy.]

[Nam chính đang cố gợi lại tình cảm của nữ phụ chăng?]

Nhưng với tôi mà nói, một cái đồng hồ hai triệu tệ chẳng đáng là gì.

Còn cái quả cầu tuyết này, đến cả chó nhà tôi còn chẳng thèm chơi!

Tôi ghét bỏ bảo bác Cố vứt đi, rồi vui vẻ ngắm nghía món cổ vật tôi đấu giá được ở hội đấu giá mấy hôm trước.

Lục Tầm rất thích mấy thứ này, nên tôi lén chụp lại rồi định dùng làm quà tặng anh ấy.

Quà cáp—từ trước đến nay đều nằm ở tấm lòng.

Là có chuẩn bị kỹ càng, hay chỉ qua loa chiếu lệ.

Người khác tôi không hiểu, nhưng tôi lại không hiểu chính mình sao?

Chiếc đồng hồ hai triệu chỉ có thể làm cảm động được dòng bình luận và Tiêu Hạc mà thôi.

Năm học mới sắp bắt đầu, tôi cũng chính thức bước vào việc quản lý công ty của mình.

Nhưng biệt thự tôi đang ở lại quá xa trường học và công ty.

Tôi dứt khoát mua một căn hộ gần đó rồi chuyển vào, vừa hay lại trở thành hàng xóm của Lục Tầm.

Mỗi ngày Lục Tầm đều đưa đón tôi, mà tôi cũng chẳng còn gặp lại Tiêu Hạc hay Hà Kiểu Kiểu nữa.

Bình luận dần dần ít hẳn, thi thoảng còn sót lại một hai câu cảm thán.

Tôi nghe nói Hà Kiểu Kiểu bị bố mẹ ruột và ông cậu ruồng bỏ, cuối cùng bị đẩy lên giường một ông già giàu có.

Ngày ngày phải làm chim hoàng yến nuôi cả gia đình bọn họ.

Xem như cuối cùng vẫn chẳng khác gì kiếp trước.

Rồi lại qua một thời gian, những dòng đạn mạc vốn đã thưa thớt…

Đột ngột dừng hẳn khi Tiêu Hạc đẩy xe lăn lao xuống biển tự sát.

Một tiếng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

Họ nói là Tiêu Hạc để lại một bức thư cho tôi.

“Cô Tô, cô có thể đến lấy một chút không?”

Tôi nhìn Lục Tầm đang đứng trước cửa, khẽ mỉm cười.

“Không rảnh.”

“Nếu không có gì quan trọng… Thì mấy người cứ vứt đi là được rồi.”

-Hết-
 
Back
Top Bottom