Ngôn Tình Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,862
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNXX8mrUEaLMVcLBIAI8Dvly6ZdJxGly6lQ09gWk2Z1I-RVezi02sWcyXjAb6ICQMihaqWKOE60O8TkB7jPmS1R1hUYrxQ5oc35hSjB0KN2XGGiawuxb_E0D3XTkOcLB2jQ7B1cDVF2MozsC6mrgNX_=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Tác giả: Thiên Cách
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thiên Cách

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Ngược, Gả Thay

Team dịch: Cá không vây

Giới thiệu:

Trong ngày đính hôn của Hình Dục và chị tôi, tôi ngồi ngay hàng ghế đầu, ở vị trí nổi bật nhất.

Anh ta vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng chốc tràn đầy kinh ngạc rồi như thể… thở phào nhẹ nhõm.

“Lâm Tả Ức, cuối cùng em cũng thôi làm loạn rồi à? Đến đây nhận sai với anh đi, anh sẽ—”

Nhưng câu nói của anh ta chưa kịp dứt, cả khán phòng đã vỡ òa trong hoảng loạn.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, mặt mũi trắng bệch, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt anh ta.

Bởi vì…

Tôi đã c.h.ế.t rồi.

Hôm nay, chính là ngày thất đầu của tôi.​
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 1: Chương 1


Ngày hôm trước khi tôi c.h.ế.t, Hình Dục đề nghị chia tay với tôi.

Bởi vì anh ta sắp đính hôn với chị tôi.

Tôi lấy hết can đảm, giọng nói run rẩy mà hỏi anh ta:

“Hình Dục, nếu… anh không cưới chị ấy… được không?”

Sắc mặt Hình Dục lập tức sa sầm, đôi mày đen sắc nét nhíu lại đầy khó chịu.

Bàn tay to của anh ta siết chặt lấy eo tôi, giọng nói lạnh lùng như dao:

“Lâm Tả Ức, thiếu tiền thì nói thẳng, đừng có giả vờ đáng thương làm người ta buồn nôn.”

“Đừng quên, tại sao cô lại được sinh ra.”

“Cô thích tiền đến vậy à? Thích giành giật đồ của người khác? Đồ hèn hạ.”

Tôi lặng người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.

Tôi không quên.

Tôi chưa từng quên lý do mình được sinh ra.

Bởi vì chị tôi, Lâm Tư Vũ, mắc bệnh tim, không thể vận động mạnh.

Nhưng bố mẹ tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội bám vào gia đình quyền thế của Hình Dục.

Thế nên… họ đẩy tôi ra làm kẻ thế thân.

Một “đứa con nợ” — từ ngữ mà họ vẫn dùng để gọi tôi.

Tôi được sinh ra chỉ để thay chị tôi “hầu hạ” Hình Dục.

Hầu hạ — một từ nghe thật mỉa mai và nhục nhã.

Nhưng trong một mối quan hệ mà địa vị và quyền lực quá chênh lệch, trong một gia đình mà ngay cả bố mẹ ruột cũng không xem mình là con người, thì…

Nhân quyền? Nữ quyền?

Tất cả đều chỉ là hư vô.

“Chị mày sắp khỏe rồi, sắp ra viện, chuẩn bị đính hôn và kết hôn.”

“Còn đồ hàng giả như mày, cút nhanh đi! Mày đừng mơ tưởng đến việc cướp chồng chị mày.”

“Chị mày mệnh gì? Mày mệnh gì? Mày cũng xứng à?”

Giọng mắng nhiếc cay nghiệt của mẹ vẫn vang vọng bên tai, từng câu từng chữ đều như d.a.o đ.â.m vào tim tôi.

Cơn đau tức n.g.ự.c lan ra từng chút, nhưng tôi lại chỉ cười nhạt, vòng tay ôm lấy cổ Hình Dục.

“Ừ, cũng hơi thiếu tiền thật.”

“Thêm năm trăm ngàn nữa đi.”

Ánh sáng lờ mờ trong phòng che giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.

Cũng chẳng ai tin rằng kẻ thế thân như tôi lại thực sự yêu Hình Dục.

Tôi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy, khẽ mỉm cười.

“Nhìn anh đính hôn xong, tôi cũng muốn hoàn lương rồi.”

“Số tiền này… cứ coi như quà cưới anh tặng tôi, vì đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 2: Chương 2


Ngày tôi c.h.ế.t.

Tâm trạng của Hình Dục thật sự rất tệ.

Sau khi nghe tôi nói câu muốn lấy chồng, gương mặt anh ta lập tức lạnh băng, không chút do dự tránh xa tôi, khiến tôi cảm thấy đau đớn.

Rồi anh ta đưa ra hai lựa chọn:

“Rút lại câu vừa rồi, hoặc cút đi.”

Trước đâyHình Dục luôn thích bắt tôi chọn lựa như vậy.

Phần lớn thời gian, lựa chọn đều là: “Xin lỗi, hoặc cút ra ngoài.”

Mà tôi… gần như luôn chọn cách đầu tiên.

Bởi vì nếu chọn cách thứ hai, anh ta thật sự sẽ đuổi tôi ra ngoài, đứng phơi mình trước cửa cả đêm.

Nhưng lần này, tôi dứt khoát chọn cách thứ hai.

Trước khi nhảy xuống giường thu dọn đồ đạc, tôi vẫn không kìm được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Hình Dục.

“Hình Dục, ba năm qua, cảm ơn anh đã ‘chiếu cố’. Tạm biệt.”

Tôi cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt đã ngập tràn đau đớn.

Ngoài những thứ Hình Dục mua cho tôi, đồ đạc thật sự thuộc về tôi chẳng có bao nhiêu.

Vì người không có nơi gọi là nhà… làm gì dám có quá nhiều vật dụng chứ?

Dọn dẹp xong hành lý, trời cũng gần sáng.

Tôi kéo vali, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Hình Dục đã mặc bộ đồ ở nhà, ngồi chờ sẵn trong phòng khách.

Anh ta ném thẳng tờ séc chia tay năm trăm ngàn lên bàn, gương mặt chưa bao giờ u ám đến thế.

Rồi điều khiến tôi thật sự sững sờ là anh ta lại mở lời lần nữa:

“Lâm Tả Ức, bây giờ cô ngoan ngoãn xin lỗi tôi thì vẫn còn kịp.”

“Không phải cô muốn tiền à? Tôi cho cô là được.”

Lời nói đó, với tôi mà nói, chẳng khác nào… một hành tinh va thẳng vào trái đất.

Hình Dục, thiếu gia nhà họ Hình.

Bao năm nay, toàn là người khác cúi đầu cầu xin anh ta nể tình bỏ qua.

Chưa bao giờ, chưa từng có chuyện… anh ta tự mình hạ thấp, cho người ta một lối thoát như thế.

Nhưng dù có là vinh hạnh lớn lao đến đâu, tôi cũng chưa từng có ý định bước xuống bậc thang đó, Hình Dục à.

“Anh rể à, chúc anh và chị tôi…hôn nhân hạnh phúc.”

Tôi mỉm cười chân thành, quay người rời đi.

Phía sau nụ cười ấy, nước mắt tôi không ngừng rơi.

Ngón tay siết chặt cần kéo vali đến trắng bệch, tôi vừa khóc, vừa cười cay đắng.

Cũng tốt thôi.

Không còn người tôi yêu, nhưng có được năm trăm ngàn.

Đủ phí phẫu thuật của bà nội rồi.

Bà sẽ sống khỏe mạnh, sống thật lâu, sống thật tốt.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 3: Chương 3 + 4


03

Tôi c.h.ế.t rồi.

Canh Mạnh Bà nhạt quá.

“Không có hành lá, không ngon đâu bà ơi…” Tôi ngẩng đầu, cố gắng kéo lên một nụ cười nhợt nhạt.

“Bà ơi, bà có thấy bà nội tôi không? Bà ấy chắc mới qua trước tôi, chỉ nửa tiếng thôi…”

“Bà… bà học bà ấy nấu canh đi…”

Hai hàng lệ m.á.u lặng lẽ chảy dài trên má tôi. Tôi cười, nụ cười đầy đau đớn và tuyệt vọng.

“Canh bà nấu là món ngon nhất thế giới này”

“Bà cũng là người duy nhất thương tôi…”

“Là tôi không tốt, tôi không cứu được bà… Nhưng vì sao chứ bà ơi… rõ ràng tôi chỉ còn thiếu một bước nữa thôi… chỉ một bước nữa thôi mà…”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Mạnh Bà lặng lẽ nhìn tôi, không chớp.

Rồi bà vươn tay, xoa nhẹ lên đầu tôi. Tay bà lạnh lẽo, nhưng lại khiến tôi cảm nhận được một luồng ấm áp len lỏi vào tim.

“Đứa trẻ ngốc… con đã cố hết sức rồi…”

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt tôi.

Khi tôi mở mắt lần nữa…

Tôi đã quay về nhân gian.

Chỉ là… tôi không còn là con người nữa.

Tôi trở thành một linh hồn bị trói buộc, quanh quẩn trong phạm vi năm mét bên cạnh Hình Dục.

04

Ngày đầu tiên sau khi c.h.ế.t.

Tôi lơ lửng trong không khí, chán nản nhìn Hình Dục làm việc.

Anh ấy vẫn đẹp trai như mọi khi — áo vest vắt hờ trên lưng ghế, chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc. Cái khuy măng-sét kia vẫn là cái mà tôi chọn cho anh.

Nhưng mà thì sao chứ? Dù tôi có chăm sóc anh tốt đến mức nào, tôi cũng chỉ là cái bóng thay thế cho chị mình.

Dù sao thì cũng phải xem xem chị tôi mệnh gì, còn tôi mệnh gì chứ, nhỉ?

Trong mắt Hình Dục, chị tôi là thanh mai trúc mã duy nhất, là nàng công chúa được anh ấy nâng niu từ bé. Làm sao anh ấy nỡ để chị ấy động tay vào những chuyện nhỏ nhặt, phiền phức như một bà quản gia chứ?

Còn tôi đứa con không ai thương, bị coi là “nghiệt chướng”, thì cứ thoải mái mà sai bảo. Anh ấy chẳng ngại chút nào.

Nhưng hôm nay, Hình Dục có vẻ như đang đợi tin tức gì đó.

Đợi mãi vẫn không thấy.

Anh liên tục cầm điện thoại lên, mở khóa, kiểm tra, rồi lại bực bội ném xuống bàn.

Đặc biệt là đến gần giờ tan làm, sắc mặt anh đen đến mức như muốn nhỏ ra mực.

Lạ thật.

Nhưng mà cũng phải công nhận, không có tôi nhắc anh ăn cơm đúng giờ, dặn anh mang ô khi trời mưa, kể mấy chuyện linh tinh vụn vặt, tin nhắn trong điện thoại anh đúng là ít đi hẳn.

Thì ra trước đây, tôi nhiều chuyện đến thế cơ à?

Bảo sao anh ấy lại thấy phiền tôi đến vậy.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 4: Chương 5 + 6


05

Ngày thứ hai sau khi tôi c.h.ế.t.

Sắc mặt Hình Dục ngày càng tệ.

Vừa về đến nhà, anh đã gom hết những món đồ nhỏ xinh từng thuộc về tôi, rồi thẳng tay quăng hết vào thùng rác.

Quá đáng!

Anh tặng chị tôi toàn kim cương, trang sức đắt đỏ, còn tôi? Mấy món quà khuyến mãi, tặng kèm, tôi cũng chưa từng chê, vẫn coi như bảo bối mà giữ gìn cẩn thận.

Vậy mà bây giờ anh ấy lại dám vứt sạch không chút do dự.

Bà Vương, quản gia của nhà anh, nhìn cảnh đó mà cũng sốt ruột, thấp thỏm lên tiếng:

“Cậu chủ, hay là cậu gọi cô Lâm về đi?”

Tôi đứng cạnh mà không nhịn được phải lắc đầu.

Tôi c.h.ế.t rồi. Gọi kiểu gì được nữa?

Với cả, cũng đâu phải là “gọi”, mà là “vớt” thì đúng hơn.

Hình Dục lạnh mặt, chẳng thèm nhìn bà Vương lấy một cái, chỉ xoay người bước thẳng lên lầu.

“Không cần.”

Thế mà kỳ lạ thay.

Đêm hôm đó, anh ấy lại ngủ trong căn phòng của tôi.

Vòng tay ôm chặt lấy chiếc gối tôi hay dùng, chìm vào giấc ngủ.

06

Ngày thứ ba sau khi tôi c.h.ế.t, thứ Bảy.

Hình Dục nghỉ làm, ở nhà… và đốt hết ảnh của tôi.

Tuy hai nhà Hình – Lâm là bạn bè lâu năm, nhưng từ năm tôi mười tuổi, tôi đã không còn sống cùng ba mẹ nữa.

Vì thế, so với chị tôi – người lớn lên cùng anh, tôi chẳng thể nào sánh bằng.

Khó khăn lắm, làm “thế thân” suốt ba năm, vậy mà tôi và anh còn chẳng có nổi một bức ảnh chụp chung đàng hoàng.

Những bức ảnh bị thiêu rụi này đều là tôi lén chụp, phải tốn bao công sức mới có được.

Vậy mà anh ấy chỉ cần một mồi lửa đã xóa sạch tất cả.

Hay là anh đốt luôn cả tôi đi cho rồi?

Dưới đáy sông lạnh lắm…

Ngày thứ tư sau khi tôi c.h.ế.t, Chủ Nhật.

Hình Dục cầm rìu, chặt sạch hàng cây tôi đã dày công vun trồng suốt ba năm.

Anh ấy tận tay nhổ bật từng gốc hoa hồng mà tôi đã nâng niu, chăm sóc như báu vật.

Cành gãy, lá rơi, cánh hoa tả tơi…

Cứ như thể anh muốn xoá sạch mọi dấu vết về tôi.

Anh ấy đúng là kẻ không có trái tim.

Rõ ràng anh ấy biết đây đều là tâm huyết của tôi.

Vì chị tôi thích hoa, nhưng chỉ thích những bông hoa rực rỡ nhất, vậy nên mẹ tôi ép tôi đổi nguyện vọng thi đại học, bắt tôi học ngành làm vườn. Sau khi đi theo Hình Dục, anh ấy còn bỏ ra một số tiền lớn, dành riêng một mảnh đất trong vườn để tôi trồng hoa. Ngày nào tôi cũng lựa những bông hoa đẹp nhất, tươi nhất đưa đến phòng bệnh của chị tôi. Giờ chị ấy sắp khỏi bệnh rồi, anh ấy bèn thẳng tay nhổ sạch tất cả?

Thôi vậy, tôi không tính toán nữa.

Dù sao tôi cũng c.h.ế.t rồi, không còn ai chăm sóc chúng, sớm muộn gì chúng cũng c.h.ế.t thôi.

Giống như tôi vậy. Nếu năm xưa không có bà nội nhặt tôi về nuôi, ngày ngày nhặt ve chai, mót từng miếng ăn để nuôi tôi khôn lớn thì một tiểu thư nhà họ Lâm như tôi chắc cũng c.h.ế.t đói ngoài đường không ai nhặt x.á.c từ lâu rồi.

Giờ không còn bà, tôi cũng c.h.ế.t rồi. Những bông hoa này cũng thế.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 5: Chương 7


Ngày thứ năm sau khi chết.

Hình Dục vẫn ngủ trong phòng tôi, như kiểu sống hẳn trong đó luôn vậy.

Ba mẹ tôi và chị tôi đến, cười nói vui vẻ cùng Hình Dục bàn về quy trình đính hôn, dù phần lớn là họ tự bàn với nhau.

Hình Dục giữ im lặng, đôi mắt u ám nhìn vào, một lúc sau, đột nhiên hỏi:

“Lâm Tả Ức sao không tới?”

Ba mẹ và chị tôi đều ngạc nhiên một chút. Sau đó mẹ tôi cười khan hai tiếng, vẻ mặt bình thản nói:

“Con bé từ trước tới giờ rất ngông cuồng, chúng tôi cũng không quản nổi nó.”

“Ai mà biết nó lại đi đâu chơi bời, chẳng ở nhà bao giờ.”

Tôi đứng bên cạnh, không khỏi bĩu môi. Không phải là không quản được, mà là căn bản họ chẳng bao giờ quản.

Mẹ tôi khi sinh tôi và chị tôi, gặp phải tai nạn sản khoa, suýt nữa đã c.h.ế.t trên bàn mổ. Kết quả, chị tôi bị bệnh tim, còn tôi lại khỏe mạnh.

Người ta nói, sinh đôi thường là kẻ thù, một người đến trả nợ, một người đến đòi nợ. Trường hợp của tôi, rõ ràng tôi là người đến đòi nợ.

Ông bà nội tôi vốn dĩ đã không ưa mẹ tôi, lấy đó làm lý do, cứ mỗi lần gặp là lại chê trách mẹ tôi vô dụng, toàn sinh ra đồ bỏ đi.

Mẹ tôi đem tất cả sự oán hận này đổ lên đầu tôi. Bà cho rằng chính tôi đã cướp đi dưỡng chất của chị tôi trong bụng mẹ, làm cho chị tôi từ khi sinh ra đã chịu khổ, cũng khiến bà bị ông bà nội trách móc.

Vì vậy, tôi phải nhường chị tôi mọi thứ.

Chị tôi đau khổ trong bệnh viện, tôi thì ngay cả nhà cũng không xứng đáng được về.

Họ căn bản không biết tôi sống ở đâu, càng đừng nói tới tôi hiện giờ đang ở đâu.

Hình Dục chỉ “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.

Chị tôi trong mắt lóe lên một tia ghen tỵ, sau đó liền nép vào Hình Dục, tựa vào vai anh.

“A Dục, chắc là Tả Ức vẫn đang giận em.”

“Đều tại em không tốt, cơ thể yếu đuối, làm liên lụy Tả Ức, nếu không có em, nó chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn.”

“Nếu Tả Ức cũng thích A Dục như vậy, em sẵn sàng nhường cho nó.”

Lời của chị tôi vừa nói ra, mẹ tôi càng thêm tức giận, vội vàng nắm tay chị tôi, vỗ về nhẹ nhàng.

“Tư Vũ, con đừng nghĩ linh tinh, con là người có phúc nhất rồi.”

“Tả Ức là cái đồ nuôi ong tay áo, ngay cả trong bụng mẹ còn tranh cướp con, làm sao có thể cướp luôn chuyện hôn nhân của con?”

Khi mẹ tôi nói vậy, trong mắt bà lộ rõ nỗi thương tiếc, ôm chị tôi vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng.

“Nếu nó không đến, thì càng tốt. Không có nó thì đỡ phiền phức.”

Chị tôi co rúm người trong vòng tay mẹ, yếu ớt nức nở.

“Nhưng… dù sao bọn con cũng là chị em cùng một mẹ sinh ra, khi kết hôn, con vẫn mong có sự chúc phúc của em ấy.”

Nói xong, ánh mắt chị tôi lóe lên sự tìm tòi, lén lút liếc nhìn Hình Dục.

Hình Dục lại cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi đi tới trước mặt họ, làm một trò nghịch ngợm, thổi một hơi lạnh vào tai chị tôi.

“Lâm Tư Vũ, chị đang nói dối.”

“Rõ ràng là chị đứng nhìn tôi chết, mà vẫn giả vờ không biết.”

“Chị thật là xấu xa.”

Nói xong, tôi đưa tay về phía mẹ tôi, thì thầm đầy tiếc nuối:

“Mẹ ơi, vòng tay của mẹ… ấm không?”

Được mẹ ôm, cảm giác thế nào nhỉ?

Chắc hẳn là giống như lúc bà ngoại ôm tôi lúc trước.

Ừm, chắc là vậy.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 6: Chương 8 + 9


08

Ngày thứ sáu sau khi tôi c.h.ế.t.

Suốt cả ngày, có người đến tìm Hình Dục để xác nhận các vấn đề lớn nhỏ liên quan đến lễ đính hôn vào ngày mai, nhưng Hình Dục có vẻ hơi mất tập trung. Cuối cùng, anh nói với trợ lý nhỏ của mình, Tiểu Tả:

“Tìm Lâm Tả Ức đi.”

Cùng lúc đó, anh cũng gửi cho tôi một tin nhắn WeChat:

“Lâm Tả Ức, trở về đi, muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cô là được.”

Tôi không khỏi mỉm cười, sao anh lại nghĩ tôi chỉ thích tiền như vậy? Tôi đã c.h.ế.t rồi, tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng tôi không muốn để Hình Dục tìm thấy tôi. Tôi không muốn anh thấy cái x.á.c thảm hại, xấu xí của tôi.

Hình Dục tự nhiên không nhận được câu trả lời của tôi, tức giận vứt điện thoại sang một bên, mặt anh tối sầm lại, nói:

“Có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay lại.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trẻ con như vậy.

Tôi vừa tức cười vừa đau lòng. Hình Dục, lần này tôi mà về được thì có bản lĩnh quá lớn rồi.

09

Ngày thứ bảy sau khi tôi c.h.ế.t.

Lễ đính hôn.

Dù chỉ là một sự kiện trong hai gia đình, nhưng khách mời rất đông. Rất nhiều người đang bàn tán về họ, rằng cặp đôi này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thật sự rất xứng đôi. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, muốn tận mắt chứng kiến người đàn ông tôi yêu nhất cưới chị gái tôi, người đẹp tuyệt vời và hạnh phúc.

Nhưng mẹ tôi, Phương Vân Vân, ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt nghiêm trọng, gửi tin nhắn cho bố tôi:

“Ông c.h.ế.t ở đâu rồi? Lâm Tả Ức không muốn đến thì thôi, ông mau đến đi! Có gì quan trọng hơn việc Tư Vũ kết hôn không?”

Ba tôi ở đầu bên kia đang“đang nhập”, mãi một lúc sau mới gửi về một câu:

“Tả Ức c.h.ế.t rồi.”

“Bảy ngày trước nó nhảy xuống hồ t.ự t.ử.”

Mẹ tôi trố mắt, sắc mặt chợt tái đi, như thể không thể tin vào những gì mình vừa đọc được. Tin nhắn của bố tôi vẫn tiếp tục gửi đến:

“X.á.c được vớt lên từ tối qua, tin tức giải trí đều đã đưa tin, hầu như cả thành phố đều biết rồi.”

Ngày hạnh phúc của chị gái lại trùng với ngày tôi chết. Thật là mỉa mai không phải sao? Cả thành phố đều biết tôi c.h.ế.t rồi, nhưng ba mẹ ruột của tôi lại đang bận rộn tổ chức đám cưới cho chị gái mà chẳng hay biết gì. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy thế giới này thật đáng cười.

Bố tôi tiếp tục gửi tin:

“Hôm nay đúng là ngày thất đầu, sao lại xui xẻo thế này…”

Ồ, hóa ra là ông trách tôi c.h.ế.t vào thời điểm không thích hợp, khiến Tư Vũ đính hôn gặp xui xẻo sao? Bố à, con c.h.ế.t không phải lỗi của con, là chị ta chọn ngày đó để ép con c.h.ế.t thôi.

Cũng có thể coi là chị ta tự làm tự chịu.

Lúc này, tiếng nhạc và lễ nghi bắt đầu vang lên. Hình Dục bước vào, nắm tay chị gái tôi, từ từ tiến lên bục tuyên thệ. Hôm nay anh ấy thật đẹp trai, dù vẫn là bộ vest đó, nhưng hôm nay trông anh ấy đẹp lạ kỳ. Chị tôi cũng rất xinh đẹp.

Chị đã trang điểm, không còn vẻ yếu ớt như trước, càng thêm phần xinh đẹp. Thật sự chúng tôi là chị em ruột, sở thích của cả hai giống nhau, và tôi nhận ra chị ấy cũng chọn chiếc váy cưới đính đá mà tôi yêu thích nhất. Váy trễ vai tôn lên cổ chị, vai và dáng người tuyệt đẹp. Thật tuyệt vời.

Nếu nói rằng chỉ có một trong chúng tôi được hạnh phúc, có lẽ chị tôi sẽ thay tôi mang theo phần hạnh phúc của tôi, để sống hạnh phúc gấp đôi. Nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cảm thấy căm hận nhiều nữa, dù sao thì tôi cũng đã c.h.ế.t rồi.

Tuy nhiên, kỳ lạ là, khi chị tôi đứng ở đó xinh đẹp như vậy, ánh mắt của Hình Dục lại liên tục đảo quanh khán đài, như thể anh ấy đang tìm kiếm ai đó.

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh ấy lại thực sự đang nhìn thẳng vào tôi.

Như thể vừa thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nhìn tôi từ trên cao, giọng điệu ngạo mạn nhưng lại mang theo chút gì đó nhẹ nhõm khó hiểu:

“Lâm Tả Ức, cuối cùng thì em cũng dừng làm loạn rồi sao? Chỉ cần em chịu nhún nhường với tôi một chút, tôi…”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 7: Chương 10


Sắc mặt chị tôi lập tức thay đổi, gần như buột miệng thốt ra: “A Dục, anh đang nói gì thế? Rõ ràng là Tả Ức…”

Tôi nhướng mày, thầm nghĩ: “Ồ hô, sắp lỡ miệng rồi sao?” Nhưng chị tôi đúng là chị tôi, nhanh chóng nuốt lại câu nói, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Tả Ức rõ ràng nói là… sẽ không đến…”

Mẹ tôi bên cạnh thì không bình tĩnh được như thế, bà gần như bị dọa phát điên bởi lời của Hình Dục, mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía tôi: “A… A Dục, con nói linh tinh gì vậy? Đ… đâu có ai chứ?”

Mẹ tôi hoảng loạn đến mức sắp ngã. Nhưng Hình Dục lại ngẩn người, chỉ thẳng về phía tôi, ánh mắt quét qua đám khách khứa: “Cô ấy đứng ngay đây, mọi người không thấy sao?”

Sắc mặt chị tôi và mẹ tôi đồng loạt thay đổi, còn đám khách mời thì ồ lên một trận. Một số người yếu bóng vía đã bắt đầu hoảng loạn chạy ra ngoài. Dù gì cũng là ngày thất đầu của tôi, không tin cũng khó.

Chị tôi bước lên, một tay kéo cánh tay Hình Dục, tay còn lại đặt lên ngực, cắn môi, đôi mắt yếu đuối, vẻ mặt mong manh đáng thương đến mức ngay cả tôi nhìn cũng muốn ôm lấy.

“A Dục, đừng đùa nữa, Tả Ức nói sẽ không đến mà.”

“Bây giờ mọi người đang náo loạn như thế, em thấy sợ lắm, tim em đập loạn, không thoải mái chút nào…”

“Chúng ta còn đang trong buổi lễ, đừng vì chuyện nhỏ này mà…”

Nhưng Hình Dục không để ý đến chị ấy, hất tay ra, sắc mặt tối sầm, sải bước lớn đến trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt.

“Lâm Tả Ức, em lại đang diễn trò gì vậy?”

Tôi hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tôi thấy chiêu “bệnh tim” của chị tôi không thể giữ chân được Hình Dục.

Trước đây, chỉ cần chị ấy kêu đau tim, dù là ba giờ sáng, Hình Dục cũng bỏ mặc tôi để đến bên chị ấy. Thậm chí, có lần tôi bị viêm ruột thừa cấp, đang trên đường được anh ta chở đến bệnh viện thì chị tôi chỉ cần gọi một câu, tôi liền bị đẩy xuống giữa đường, mặc kệ sống c.h.ế.t.

Nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn Hình Dục, nở một nụ cười nhàn nhạt. Tôi chỉ là một hồn ma bị trói buộc, có thể diễn trò gì chứ?

Thấy tôi im lặng, sự kiên nhẫn của Hình Dục gần như cạn sạch, không biết anh ta đang vội vã điều gì.

“Lâm Tả Ức! Em nói gì đi chứ!”

Lần này, đám khách bỏ chạy càng nhiều hơn. Ngay cả mẹ tôi cũng lùi ra mấy bước.

Chỉ có chị tôi vẫn đứng đó, mặt mày tái mét, siết chặt nắm tay, ánh mắt căng thẳng dán chặt vào chỗ tôi đứng. Nhưng từ cách chị ấy tập trung ánh mắt, tôi dám chắc… chị ấy không nhìn thấy tôi.

Giữa dòng người bỏ chạy, chỉ có một người duy nhất đi ngược chiều — Tiểu Tả. Cậu ấy băng qua đám đông, vẻ mặt trầm trọng bước đến trước mặt Hình Vũ, ngập ngừng một lát rồi hít sâu một hơi.

“Hình tổng… đã tìm thấy tiểu thư Tả Ức rồi.”

“Cô ấy… bảy ngày trước đã nhảy xuống hồ tự tử… t.h.i t.h.ể hiện đang ở bệnh viện…”

Hình Dục như bị sét đánh, đôi mắt sâu thẳm đen láy tràn ngập vẻ không thể tin nổi, chằm chằm nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu, nở một nụ cười thê lương: “Không lừa anh đâu… tôi c.h.ế.t thật rồi.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 8: Chương 11


Hình Dục nhìn thấy tôi — chuyện này không chỉ vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, mà hiển nhiên cũng vượt ngoài cả sự hiểu biết của anh ta.

Dù tin tức về cái c.h.ế.t của tôi, thậm chí cả t.h.i t.h.ể cũng đã đặt trước mắt, anh ta vẫn không dám tin.

Ngón tay run rẩy vươn ra, muốn chạm vào gương mặt tôi.

Tôi không né tránh, cứ đứng yên nhìn anh ta đưa tay về phía mình.

Nhưng rồi, những ngón tay ấy xuyên qua người tôi — chỉ chạm vào một khoảng không lạnh lẽo.

Cảm giác chạm vào hư vô ấy, tôi nghĩ, còn đáng sợ hơn bất cứ t.h.i t.h.ể nào.

Trong khoảnh khắc tay anh ta xuyên qua cơ thể tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ấy bắt đầu tan vỡ.

Từng mảnh cảm xúc vụn vỡ, từng chút từng chút một, sụp đổ thành nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.

Anh ta điên cuồng vươn tay, hết lần này đến lần khác muốn chạm vào tôi, muốn ôm tôi, muốn níu giữ tôi — nhưng tất cả đều vô ích.

Từ góc nhìn của chị tôi và mẹ tôi, trông Hình Dục lúc này chẳng khác nào một kẻ mất trí.

“Không thể nào… Không thể nào…” Anh ta lắc đầu, không cam lòng vươn tay lần nữa, giọng nói khàn đặc.

Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn anh ta, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt thì lạnh buốt.

“Hình Dục, tôi c.h.ế.t rồi.”

Tôi c.h.ế.t rồi, vậy mà giờ anh ta mới bàng hoàng như vậy sao?

Không phải anh ta chưa từng coi tôi ra gì sao?

Không phải tôi cũng chỉ là người thay thế trên chiếc giường lạnh lẽo kia sao?

Vì chị tôi, bao nhiêu năm nay anh ta hành hạ tôi đâu có ít?

Giờ lại làm bộ làm tịch thế này, tôi suýt nữa đã tin anh ta thật sự yêu tôi rồi.

Ngoài bà nội ra, trên đời này, còn ai thật lòng thương yêu Lâm Tả Ức tôi chứ?

“Ngày chúng ta chia tay tôi đã c.h.ế.t rồi.”

“C.h.ế.t dưới lòng con sông cách bệnh viện không xa.”

“Nước vào buổi tối, lạnh lắm, lạnh đến thấu tim gan.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi nghiêng đầu, khẽ cười:

“Thi thể bà nội tôi vẫn còn ở bệnh viện, không biết họ xử lý thế nào rồi…”

“Nếu anh còn chút lương tâm, nếu ba năm qua tôi hầu hạ anh cũng coi như có chút công lao…”

“Phiền anh… hãy để tôi và bà được chôn cùng nhau.”

“Tôi sợ bà không tìm thấy tôi ở thế giới bên kia.”

Bàn tay siết chặt bên người Hình Dục run lên bần bật.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe, rồi bất ngờ gầm lên một tiếng, quay người đá mạnh vào hàng ghế bên cạnh.

Cú đá dội lại âm thanh vang dội khiến tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ.

“Cô còn giả vờ cái gì hả, Lâm Tả Ức?!”

“Tôi bảo cô đừng diễn nữa! Ra đây! Ngay lập tức!”

“Đừng có đùa giỡn kiểu này với tôi! Ra đây!”

Vẫn là cái tính nóng nảy ấy.

Vẫn là cái kiểu gào thét ấy.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — phải chăng anh ta chỉ nhìn thấy tôi, nhưng không nghe được lời tôi nói?

Chắc không đến mức nghĩ tôi là hình ảnh 3D chứ?

Nếu tôi biến thành một cây nấm, không biết anh ta có tin không nhỉ?

“Thiếu gia, xin anh bình tĩnh!”

Cuối cùng, vẫn là trợ lý Tiểu Tả ra mặt.

Sợ rằng Hình Dục thật sự nổi điên, Tiểu Tả vội vàng bước tới kéo cánh tay anh ta.

“Thiếu gia, xin anh nghe tôi nói, t.h.i t.h.ể của cô Lâm thật sự đang ở nhà xác bệnh viện. Đã xác nhận cô ấy qua đời được bảy ngày rồi.”

Mẹ tôi và chị tôi nghe đến đây, sắc mặt lập tức trắng bệch, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Tiểu Tả dùng ánh mắt ngăn lại.

Rồi cậu ta quay sang nhìn Hình Dục, giọng nói khẩn trương:

“Hay là chúng ta đến bệnh viện nhận t.h.i t.h.ể trước, rồi hẵng… hẵng quyết định bước tiếp theo?”

Nói xong, sợ Hình Dục lại bùng nổ, cậu ta lập tức buông tay và lùi về phía sau mấy bước.

Tôi nhìn cảnh ấy, không khỏi thầm thán phục.

Không hổ danh là trợ lý đặc biệt, đúng là biết cách xử lý tình huống.

Có lẽ làm ma rồi nên cảm xúc và phản ứng của tôi đều trở nên chậm chạp.

Bây giờ đối diện với Hình Dục, tôi lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

“Cậu Tiểu Tả nói đúng đấy, anh rể à.” Tôi khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Hôm nay là ngày đầu thất của tôi, anh nhìn thấy tôi cũng coi như có chút duyên phận hoặc là chút gì đó liên quan đến tâm linh đi.”

“Biết đâu sáng mai tỉnh dậy, anh sẽ chẳng còn thấy tôi nữa.”

“Vậy thì hãy giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đi. Dù sao ba năm qua, anh cũng hành hạ tôi đủ rồi mà…”

“Nếu không muốn giúp cũng chẳng sao cả. Tôi bây giờ làm gì được anh nữa?”

Hình Dục đứng đó, nhìn tôi thật sâu.

Ngực anh ta phập phồng dữ dội, những đường gân xanh trên cổ đều nổi hẳn lên.

Tôi còn tưởng anh ta sắp xông tới đánh người rồi.

Nhưng không.

Cuối cùng, anh ta chỉ thốt ra một từ, giọng khàn đặc:

“Đi.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 9: Chương 12.1


Tự mình nhìn thấy chính t.h.i t.h.ể mình — cảm giác này, quả thật kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức tôi chỉ muốn che mặt lại.

Xấu quá.

X.á.c ngâm dưới nước bảy ngày, đúng là xấu đến thảm thương.

Làn da trắng bệch, phù nề, sưng phồng đến mức đôi giày bà nội mua cho tôi cũng nứt toác.

Mẹ tôi, người từ lâu đã quên mình còn một đứa con gái như tôi, giờ đây lại đứng c.h.ế.t lặng, ngơ ngẩn nhìn t.h.i t.h.ể ấy không rời mắt.

Rõ ràng lúc nhận được tin nhắn báo tôi c.h.ế.t, bà chỉ hơi kinh ngạc thôi, vậy mà bây giờ, khi tận mắt thấy tôi rồi, ánh mắt ấy bỗng chốc mang theo một nỗi buồn xa lạ.

“Sao lại… c.h.ế.t rồi chứ?” Giọng bà khẽ run.

“Cô ấy t.ự s.á.t.”

Trong phòng lạnh lẽo, hai cảnh sát — một nam, một nữ.

Người lên tiếng là nữ cảnh sát, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng, tay đưa ra một xấp hồ sơ, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Ánh mắt cô ấy lướt qua chị gái tôi trong bộ váy cưới trắng tinh, mẹ tôi với bộ xường xám đỏ rực, rồi đến cha tôi trong bộ vest chỉnh tề.

Cái nhìn ấy đầy châm chọc, còn giọng điệu thì mỉa mai:

“Em gái mất tích bảy ngày vậy mà vẫn không làm lỡ đám cưới được nhỉ?”

“Thật ra, các người cũng chẳng cần vội đến vậy đâu. Có thể đợi cưới xong, đợi về nhà chồng, đợi sinh con, đợi con lớn biết quỳ lạy khóc thương rồi đến v.i.ế.n.g m.ộ cũng được mà.”

“Hiệu quả chắc cũng không khác nhau là mấy đâu.”

Mẹ tôi cứng họng, mặt mày lúng túng, vẻ như muốn khóc mà lại không dám khóc, nhìn mà buồn cười.

Chị tôi nhanh chóng kéo mẹ ra sau lưng, nở nụ cười dịu dàng đầy áy náy:

“Xin lỗi… mẹ tôi chỉ là đau lòng quá, nhất thời chưa chấp nhận được chuyện này.”

Cô cảnh sát nữ lạnh nhạt liếc qua chiếc váy cưới lộng lẫy của chị tôi, hờ hững đáp:

“Ồ.”

Tôi thầm giơ ngón cái, âm thầm tán thưởng cô ấy.

Đúng lúc đó, Hình Dục bước vào.

Anh ta chỉ liếc nhìn t.h.i t.h.ể tôi đúng một cái rồi quay đi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt anh ta khóa chặt vào l.i.n.h h.ồ.n tôi, giọng nói cố chấp nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Cô ấy không phải Lâm Tả Ức.”

“Lâm Tả Ức đang đứng ngay trước mặt tôi đây này.”

Tôi không trả lời, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi lướt xuống nhìn tay anh ta.

Nếu bàn tay ấy không run đến mức dữ dội như vậy, tôi còn suýt tin lời anh ta rồi đấy.

Rõ ràng là anh ta đã nhận ra tôi. Chỉ là anh ta không muốn thừa nhận.

Hình Dục lại vươn tay về phía tôi, định nắm lấy tay tôi.

Nhưng khi sắp chạm đến, như thể bị sợ hãi điều gì, anh ta lại rụt tay về.

Đôi mắt kiên quyết, giọng nói vẫn cố chấp như cũ:

“Lâm Tả Ức, theo anh về nhà.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 10: Chương 12.2


Cả hai cảnh sát, cùng cha tôi — tất cả đều nhìn anh ta như thể đang nhìn một kẻ điên.

Chị tôi thì sau cơn kinh ngạc ban đầu, đã nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Cô ta dịu dàng giải thích:

“Chắc là cú sốc quá lớn, nên sinh ra ảo giác thôi.”

Nam cảnh sát lướt mắt qua bộ vest chú rể trên người Hình Dục, như chợt hiểu ra điều gì, buột miệng:

“À thì ra quan hệ anh rể với em vợ… thân thiết như vậy.”

Cô cảnh sát nữ thì chỉ khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ.

Tôi bất giác nhướn mày, liếc nhìn người phụ nữ ấy.

Ồ ánh mắt này, đúng là người từng trải.

Chắc cũng rất hiểu chuyện “anh rể với em vợ” đây nhỉ.

Nếu không phải tôi đã c.h.ế.t, chắc tôi thật sự muốn ngồi xuống, cùng cô ấy tâm sự về ba năm làm thế thân trên giường của mình. Ba năm sống không chút nhân quyền, chẳng khác gì một món đồ chơi bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Hình Dục chẳng buồn để tâm đến những lời xung quanh.

Anh ta vẫn cố chấp lặp lại lần nữa: “Lâm Tả Ức, theo anh về nhà.”

Tôi khẽ cười: “Nhà? Tôi chưa từng có nhà, Hình Dục ạ.”

“Nhà… đáng lẽ phải là nơi mà người ta không bao giờ lo sợ mình bị đuổi đi, đúng không?”

Một nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị tống ra ngoài — thì sao có thể gọi là nhà?

Hình Dục, anh quên rồi sao?

Mỗi lần từ bệnh viện về, thấy chị tôi đau khổ, anh đều giận dữ đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà.

Dù là nửa đêm, dù trời mưa hay rét buốt, tôi đều phải ngủ ngoài băng ghế dài trong sân.

Chỉ cần chị tôi không hài lòng, tôi liền bị đuổi đi, bất kể lúc nào hay thời tiết như thế nào.

Thậm chí, ngay cả khi tôi lạnh cóng đến sốt run người, vẫn phải lập tức xuất hiện khi chị tôi cần, làm bất cứ điều gì chị ấy muốn.

Chị ấy muốn ăn cua vào giữa đêm, tôi liền vội vàng nấu, rồi kiên nhẫn bóc từng chút, từng chút một.

Nhưng nếu chậm trễ dù chỉ một phút, tôi sẽ phải đứng chờ cả tiếng đồng hồ ngoài cửa phòng bệnh, rồi tận mắt nhìn anh ta thẳng tay ném phần thịt cua tôi tỉ mỉ chuẩn bị vào thùng rác.

Vì chị tôi vốn dĩ không thể ăn đồ lạnh.

Vậy nơi đó sao có thể là nhà?

Có lẽ Hình Dục đã nhớ ra rồi.

Vì vậy, anh ta đứng lặng — ánh mắt đầy phức tạp và nặng nề.

Thế nhưng cuối cùng, anh ta vẫn lạnh lùng quay đi, giọng nói cố chấp đến mức tàn nhẫn:

“Cô ấy không phải Lâm Tả Ức. Không thể nhận x.á.c.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 11: Chương 13


Nữ cảnh sát hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn không kìm được vẻ mặt mình.

Cô ấy trầm giọng, giận dữ nện xấp hồ sơ xuống mặt bàn. Giấy tờ bay tán loạn, không ít rơi lả tả xuống sàn.

“Người cũng đã c.h.ế.t rồi! Không thể để cô ấy được y.ê.n n.g.h.ỉ sao?”

“Suốt đời Lâm Tả Ức đã chịu bao nhiêu khổ sở mà c.h.ế.t rồi cũng không được yên ổn à?”

“Rốt cuộc là anh hận cô ấy đến mức nào?”

Hận sao?

Thật ra từ này không chính xác lắm.

Hình Dục không hẳn là hận tôi. Anh ta chỉ là ghét bỏ, khinh thường tôi mà thôi.

Thật ra trước năm mười tuổi, chúng tôi cũng từng chơi với nhau.

Khi ấy, anh ta rất tốt với tôi — là một người anh dịu dàng, luôn quan tâm tôi.

Mỗi lần thăm chị tôi xong, anh đều ở lại chơi cùng tôi, chẳng chút ngại ngần.

Chỉ là đúng năm đó, bệnh tình của chị tôi trở nên nghiêm trọng nhất.

Cứ thấy tôi, chị lại khóc.

Khóc vì sức khỏe của chị ấy bị tôi “cướp mất”.

Khóc vì tôi khiến chị ấy phải chịu nỗi đau không sao chịu đựng nổi.

Khóc vì tôi được sống vui vẻ, vô ưu vô lo, còn chị thì không.

Khóc vì tôi dám chơi với “anh Hình Dục” của chị ấy.

Và những giọt nước mắt ấy, khiến mẹ tôi đau lòng đến tan nát.

Ánh mắt bà nhìn tôi, từ thương yêu hóa thành căm ghét.

Tối hôm đó, bà giận dữ hất văng chén cơm của tôi xuống đất, quát lớn:

“Mày không tim không phổi à? Chị mày bệnh đến thế này, mà mày còn ăn được cơm sao?”

Khi bà giơ tay định đánh tôi, cha tôi lại thản nhiên buông một câu nhẹ bẫng:

“Dù sao nhà cũng rộng, nếu Tư Vũ không muốn thấy con bé, không muốn nó qua lại với Hình Dục thì để nó dọn ra ngoài sống đi.”

“Bao giờ Tư Vũ khỏi bệnh, thì đón nó về sau cũng được.”

Chỉ một câu nói đó, năm tôi mười tuổi, tôi rời khỏi nhà họ Lâm.

Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Hình Dục.

Mãi đến ba năm trước, khi gặp lại nhau, tôi trở thành thế thân trên giường của chị mình.

Còn anh ta, trở thành kẻ “bao nuôi” tôi.

Tôi vẫn nhớ như in ngày mưa âm u nặng trĩu hôm ấy.

Đứng trong phòng khách nhà Hình Dục, lòng tôi ngập tràn háo hức, hồi hộp.

Vậy mà, chỉ vì một câu nói đầu tiên của anh ta, tất cả nhiệt tình đều lập tức đông cứng.

“Lâm Tả Ức, lâu ngày không gặp, cô vẫn giữ cái thói thích giành đồ của người khác nhỉ.”

Khoảnh khắc đó, tôi như thấy lại hình bóng cha mẹ mình.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều rõ ràng: Ở trước mặt Hình Dục, tôi mãi mãi chỉ là một kẻ tội đồ.

Một kẻ mang tội với chị mình và phải dùng cả đời để chuộc lỗi.

Bỗng cha tôi nhíu mày, cúi xuống nhặt lên một tờ giấy.

Đó là sao kê tài khoản ngân hàng của tôi.

Phần lớn giao dịch đều là chuyển khoản cho cùng một người.

Ông nhớ lại một lúc, rồi như chợt nhận ra điều gì: “Vương Văn Thúy?”

“Chẳng phải là người giúp việc từng bị đuổi vì ăn c.ắ.p sao? Sao Tả Ức lại chuyển tiền cho bà ta?”

“Hừ!”

Nữ cảnh sát buông một tiếng cười nhạt, lạnh lùng.

Cô thu lại ý cười, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cha tôi, chậm rãi nói từng câu rõ ràng:

“Bởi vì bà ấy là người duy nhất tốt với Lâm Tả Ức suốt ngần ấy năm.”

“Bởi vì suốt tám năm qua, nhờ nhặt ve chai, làm thuê làm mướn, bà ấy đã giúp đỡ, nuôi dưỡng Lâm Tả Ức để cô ấy không c.h.ế.t đói, không c.h.ế.t rét.”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng lập tức chìm trong tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như không còn ai thở.

Chị tôi bàng hoàng, hai tay che miệng, mắt mở lớn đầy kinh ngạc:

“Sao… sao có thể…”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 12: Chương 14


“Phải rồi, sao có thể chứ! Nhị tiểu thư nhà giàu họ Lâm, suýt nữa c.h.ế.t đói đầu đường xó chợ đấy.”

Nữ cảnh sát nhún vai, giọng điệu đầy châm biếm.

Chị tôi bị vạch trần hai lần liên tiếp, cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ mặt dịu dàng nữa.

Chị ta ngước lên, nhìn Hình Dục đang im lặng, sắc mặt âm u. Sau đó, quay đầu, mắt long lanh ngấn lệ, nhìn về phía ba mẹ tôi, bàn tay mảnh dẻ đặt lên ngực, giọng nói run rẩy:

“Ba, mẹ, sao Tả Ức lại sống khổ sở như vậy? Sao hai người không nói với con?”

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

Nói cứ như họ từng quan t@m đến tôi ấy.

Họ chưa từng để ý đến tôi, làm sao biết được người quản gia họ giao phó hoàn toàn không gửi khoản sinh hoạt phí nào như đã hứa?

Đứa trẻ không được ba mẹ thương, thì ai còn thương?

Số tiền ít ỏi tôi nhận được mỗi tháng chỉ đủ đóng học phí và các khoản cố định. Số còn lại chưa tới sáu mươi tệ.

Vừa vặn đủ mua hai chiếc bánh bao mỗi ngày, ăn cùng dưa muối U Giang khuyến mãi mua năm tặng một.

Nếu lỡ mua thêm bút chì, tẩy hay thứ gì đó ngoài dự tính, tôi phải nhịn đói vài ngày.

Năm đó, khi tôi gần ngất xỉu vì đói trên đường, tôi may mắn gặp lại bà nội — người từng chăm sóc tôi lúc nhỏ.

Nhưng vì quá thật thà, bà bị người ta hãm hại, vu oan và đuổi khỏi nhà họ Lâm.

Bà nhận ra tôi, cưu mang tôi, nuôi dưỡng tôi.

Bà là người duy nhất cho tôi hơi ấm của một mái nhà — và là người duy nhất ôm tôi vào lòng khi tôi khóc.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không bảo vệ được bà.

“Ba năm trước, Vương Văn Thúy được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, phải nhập viện điều trị. Suốt khoảng thời gian ấy, chính Lâm Tả Ức đã chi trả toàn bộ chi phí y tế đắt đỏ cho bà ấy.”

“Và trùng hợp làm sao, sáng hôm Lâm Tả Ức thanh toán xong chi phí phẫu thuật, Vương Văn Thúy không qua khỏi và mất ngay trên bàn mổ.”

“Nửa tiếng sau, Lâm Tả Ức nhảy sông tự sát.”

Nữ cảnh sát ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt chị tôi và ba mẹ tôi.

“Chuyện này các người biết được bao nhiêu?”

Câu hỏi ấy khiến cả căn phòng chìm vào cơn im lặng nghẹt thở.

Mẹ tôi liên tục lắc đầu, giọng điệu đầy chột dạ nhưng vẫn cố giữ vẻ tự tin:

“Nó, nó không có tiền sao không nói với chúng ta? Những năm qua đâu phải chúng ta chưa từng đón nó về đoàn tụ… Nó…”

Nói đến đây, bà nghẹn lại, không thể tiếp tục. Một tia hối hận thoáng qua gương mặt bà.

Vì bà chắc chắn đã nhớ ra, tôi từng nói với họ không biết bao nhiêu lần.

Tôi bảo họ rằng khoản tiền quản gia gửi không đủ sống, nhờ họ kiểm tra giúp.

Nhưng họ đã đáp lại tôi thế nào?

“Chị mày ở bệnh viện khổ sở thế kia, mày còn dám mở miệng xin tiền?”

“Muốn tiền đến mức bịa đặt trắng trợn! Mày không biết xấu hổ à?”

Và lần gần đây nhất họ tự nguyện gửi tiền cho tôi lại là vì tôi đồng ý làm thế thân của chị mình.

Họ không muốn tôi ăn mặc quá nghèo nàn, sợ làm mất mặt Hình Dục.

Phòng bệnh im ắng đến đáng sợ.

Hình Dục quay sang nhìn chị tôi, ánh mắt lạnh lùng đến mức tôi cũng thấy rùng mình.

Giọng anh ta buốt giá như gió mùa đông, từng chữ đều sắc như dao:

“Đây là cái mà em nói với tôi à? Em bảo rằng Lâm Tả Ức đồng ý ở bên tôi là vì ghen tị với em?”

“Ghen tị vì em có vị hôn phu giàu sang quyền thế như tôi?”

Chị tôi lập tức tái mét, sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy ôm ngực, hơi thở đứt quãng.

“Anh Dục… em… em không biết… em thực sự nghĩ rằng…”

Chị ta quay sang cầu cứu mẹ tôi, giọng nói yếu ớt, đứt quãng:

“Mẹ… mẹ ơi… con… con đau n.g.ự.c quá…”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 13: Chương 15


Mẹ tôi mặt mày trắng bệch, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vì cái c.h.ế.t của tôi, nhưng tiếng kêu đau đớn của Lâm Tư Vũ lập tức kéo bà trở lại thực tại. Bà cuống quýt ôm lấy chị ta, như một con gà mái già che chở con mình.

“Là tôi nói. Tôi sợ Tả Ức sinh lòng tham nên mới cố ý nói với Tư Vũ như vậy.”

Tôi cúi mắt xuống, hoàn toàn không hề ngạc nhiên.

Mẹ của Lâm Tư Vũ, đúng là một người mẹ tốt.

Nhưng mẹ của Lâm Tả Ức, thì không.

“Tham lam ư?”

Nữ cảnh sát chậm rãi lặp lại hai chữ ấy, rồi bật cười khinh miệt. Nhưng trong đôi mắt chị ấy, nước mắt đã lặng lẽ dâng đầy.

“Cô ấy vì gom tiền chữa bệnh cho bà Vương Văn Thúy mà từng đi bán máu, suýt nữa còn bị phòng khám chui lừa gạt… định bán thận.”

“Bà Lâm, tôi không hiểu. Cùng là con gái của bà, Tả Ức đã làm gì sai? Bà là người sinh ra cô ấy, đưa cô ấy đến thế giới này mà, đúng không?”

“Khi Lâm Tả Ức khổ sở, cùng quẫn như vậy, bà đã từng một lần đứng ra bảo vệ cô ấy giống như hôm nay chưa?”

Nước mắt rơi xuống. Nữ cảnh sát quay đầu, nhìn t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của tôi, giọng nói run rẩy đến mức nghẹn ngào:

“Trừ bà nội ra, cô ấy chưa từng cảm nhận được chút hơi ấm nào cả.”

“Đến cả khi c.h.ế.t, cô ấy cũng phải c.h.ế.t một cách lạnh lẽo như thế. Nước đêm rất lạnh, khi tôi vớt cô ấy lên, cái lạnh ấy như thấm vào tận xương tủy, lạnh đến mức tôi không ngừng run rẩy.”

“Cô ấy rốt cuộc đã làm gì sai chứ?”

Phải đó. Tôi đã làm gì sai?

Việc chị tôi mắc bệnh đâu phải lỗi của tôi.

Việc ông bà nội ghét bỏ mẹ tôi, cũng đâu phải vì tôi sinh ra mới có.

Nếu có thể chọn, tôi thà là người mang bệnh tim còn hơn.

Tôi đã sai ở đâu chứ?

Tôi cướp mất cái gì của họ?

Tại sao dù tôi có cố gắng đến đâu, họ vẫn không yêu tôi?

Trước những câu hỏi liên tiếp của nữ cảnh sát, mẹ tôi mặt cắt không còn giọt máu. Bà đã quen đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi, nhưng lần này bà không tìm được ai để đẩy trách nhiệm nữa.

Khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng giờ đây hoàn toàn tái nhợt, bà hít sâu vài hơi nhưng vẫn loạng choạng lùi lại mấy bước, gần như đứng không vững.

“Con… con bé… nó cướp đi sức khỏe của Tư Vũ… cướp đi…cướp đi…”

Chân bà lảo đảo, rồi ngã ngồi xuống đất.

Tầm mắt bà vừa vặn chạm vào t.h.i t.h.ể trắng bệch của tôi, khiến bà hít sâu một hơi lạnh buốt, hoảng sợ đến mức không ngừng lắc đầu.

“Nó… nó… tôi…”

“Mẹ! Con đau quá… Con không thở nổi nữa!”

Lâm Tư Vũ đột nhiên ôm chặt ngực, gập người xuống, ra vẻ đau đớn cùng cực, th* d*c từng cơn.

Thế mà Hình Dục, người từ trước đến nay luôn bảo vệ chị ta, lần này lại chẳng hề nhúc nhích.

Từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nhưng ba tôi thì hốt hoảng lao tới, bế bổng chị ta lên, sải bước nhanh ra cửa.

“Mau đi theo! Đừng để Tư Vũ ở lại cùng người c.h.ế.t!”

“Dù Lâm Tả Ức trước kia thế nào, thì giờ chúng ta cũng chỉ còn một đứa con gái này thôi, không thể để mất nó được!”

Mẹ tôi nghe thấy vậy thì lập tức bừng tỉnh, quay đầu liếc tôi một cái, rồi nghiến răng vội vã chạy theo.

Nữ cảnh sát tức giận đến mức siết chặt nắm tay, giọng nói đầy căm phẫn:

“Cái gia đình này mới đáng c.h.ế.t!”

“Nếu tôi là Lâm Tả Ức, tôi thà hóa thành quỷ cũng phải kéo bọn họ xuống địa ngục cùng mình!”

“Chị à, quỷ không có khả năng lớn như thế đâu…”

Tôi lơ lửng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi chị ấy.

“Cảm ơn chị, người xa lạ.”

“Lâm Tả Ức… nói cảm ơn chị.”

Bỗng nhiên, Hình Dục lên tiếng. Giọng anh ta khàn đặc, đôi mắt đỏ hoe, cố chấp nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát.

Chị ấy sững người, rồi bất ngờ quay mặt đi, nước mắt lại lặng lẽ rơi.

“Anh không xứng thay cô ấy nói lời cảm ơn.”

“Trong mắt tôi… các người, chẳng ai là người tốt cả.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 14: Chương 16


Thi thể tôi cuối cùng vẫn nằm lại trong nhà x.á.c bệnh viện, không ai đến nhận.

Hình Dục mặc kệ nữ cảnh sát đang phẫn nộ, mặt lạnh tanh cùng Tiểu Tả rời khỏi bệnh viện.

Trở lại xe, sắc mặt anh ấy đen kịt, bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Tôi lơ lửng ở ghế sau, không cam lòng mà lên tiếng:

“Hình Dục, qua thất đầu rồi, có lẽ tôi thực sự sẽ tan biến. Anh giúp tôi thu xếp hậu sự với bà nội được không?”

“Câm miệng!”

Hình Dục đột nhiên gầm lên, khiến tôi và Tiểu Tả đều giật b.ắ.n mình.

Tiểu Tả dè dặt hỏi: “Hình… Hình tổng…”

“Xuống xe.” Giọng Hình Dục lạnh lùng.

Tiểu Tả lập tức hiểu ý, mở cửa chuẩn bị bước xuống. Nhưng vừa tới cửa, Hình Dục lại bổ sung một câu:

“Tra xem Vương Văn Thúy được chôn ở đâu.”

“Vâng.”

Cửa xe đóng lại.

Hình Dục khởi động xe, vẫn không quay đầu nhìn tôi lấy một lần.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ cứ thế lùi dần lại, bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi lặng lẽ trôi về phía trước, ngồi xuống ghế phụ.

“Hình Dục, tôi—”

“Câm miệng.”

Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào con đường phía trước, đường nét gương mặt sắc lạnh như d.a.o khắc.

“Nhất định tôi sẽ giữ được em.”

Tôi bất lực: “Nhưng tôi c.h.ế.t rồi mà. Chẳng phải anh đã tận mắt thấy t.h.i t.h.ể của tôi sao?”

Hình Dục đột ngột siết chặt vô lăng, giọng nói cao lên, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm:

“Em đang đứng ngay trước mặt tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi phải chấp nhận chuyện em đã c.h.ế.t? T.h.i t.h.ể đó không phải là em,tôi sẽ không c.h.ô.n c.ấ.t em.”

Tôi lại giật mình lần nữa: “Anh hung dữ quá. Sao lúc nào tính tình anh cũng tệ thế?”

Tôi c.h.ế.t rồi mà còn bị mắng sao?

Hình Dục nghiến chặt răng, quai hàm khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn buông ra hai từ:

“Tôi sửa.”

Tôi sững sờ.

Anh ấy tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, thậm chí mang theo chút cầu khẩn:

“Sau này, những gì em không thích, tôi đều sửa, chỉ cần em ở lại.”

“Lâm Tả Ức, nói cho tôi biết, làm thế nào để cứu em sống lại?”

Tôi khẽ nhíu mày, không hiểu nổi, cứu tôi làm gì chứ?

Tôi t.ự s.á.t mà.

T.ự s.á.t nghĩa là tôi không còn vương vấn gì với thế giới này nữa.

Bà nội không còn, tôi sống còn có ý nghĩa gì?

Tôi im lặng, Hình Dục cũng không nói gì. Anh ta chỉ lặng lẽ lái xe về nhà, sau đó điên cuồng huy động mọi mối quan hệ, tìm kiếm cách giữ hồn hoặc hồi sinh.

Trước đây tôi không tin vào chuyện ma quái. Nhưng giờ tôi chính là “ma” đây, sao dám không tin?

Tôi lơ lửng giữa không trung, tò mò chờ xem liệu thế giới này có thật sự tồn tại cách nào kỳ dị có thể giữ tôi lại hay không.

Mà Hình Dục không hổ Hình Dục.

Dưới sức mạnh của tiền bạc và quyền lực, đến tám giờ tối, quả thực đã có người đề xuất một phương pháp nghe chừng có vẻ đáng tin.

“Trong phim mạng đều nói đốt sừng tê giác có thể gọi hồn…”

Sừng tê giác — thứ hương liệu quý hiếm, giá trị cả nghìn lượng vàng nhưng với Hình Dục, tiền không phải vấn đề.

Tin tức thu mua sừng tê giác với giá cao nhanh chóng lan truyền.

Hình Dục đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.

Trên gương mặt anh ta không biểu lộ rõ sự phấn khích, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên.

“Chẳng bao lâu nữa sẽ có người mang sừng tê giác tới, Lâm Tả Ức, tôi giữ được em, nhất định giữ được em.”

Tôi từ từ lướt xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt ngập tràn điên cuồng ấy.

“Hình Dục, anh quên rồi sao? Anh là anh rể của tôi. Anh từng cưng chiều, yêu thương chị tôi đến mức nào, vì chị ấy mà hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi.”

“Chị ấy khóc, tôi phải khóc gấp đôi. Chị ấy đau, tôi phải đau gấp bội.”

“Vậy bây giờ, anh làm tất cả để giữ tôi lại để làm gì?”

“Chẳng lẽ anh thấy tôi dùng mạng mình để trả cho chị ấy vẫn chưa đủ? Anh muốn kéo tôi quay về để tiếp tục chuộc tội sao?”

“Chị ấy là bảo bối trong mắt tất cả mọi người, còn tôi, chẳng lẽ chỉ đáng là cỏ rác thôi sao?”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 15: Chương 17


Hình Dục khựng lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại cụp mắt, tránh nhìn thẳng vào tôi.

Hồi lâu sau, anh ấy mới cất lời, giọng nói rất nhẹ, nhưng tôi nghe rõ mồn một:

“Anh không muốn mất em.”

Đây không phải là câu trả lời tôi từng nghĩ đến. Nhưng may mắn thay cũng không phải điều tôi sợ phải nghe.

Những ngày lơ lửng bên cạnh anh ấy, nhìn lại từng hành động, từng ánh mắt… tôi mới nhận ra, có lẽ anh ấy thực sự đã yêu tôi.

Tôi đột nhiên lên tiếng, đổi chủ đề:

“Hình Dục, anh biết vì sao tôi thích anh không?”

Cơ thể Hình Dục chấn động mạnh, nét mặt thoáng vẻ bàng hoàng.

“Viên kẹo đầu tiên tôi ăn là anh cho. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ mùi vị ấy, hóa ra trên đời lại có thứ ngọt ngào đến thế.”

“Tôi thực sự quá thiếu thốn tình thương, cũng quá khao khát được ai đó yêu thương mình. Chỉ cần ai cho tôi một chút ấm áp, tôi sẽ bất chấp tất cả để đến gần người ấy.”

“Vậy nên khi nhận lời bố mẹ đến bên anh, thật ra không chỉ vì tiền. Mà còn là vì tôi muốn tự hoàn thành mộng tưởng ngốc nghếch của mình.”

Ba năm qua, cuộc giao dịch ấy vừa cứu được bà nội, vừa là cơ hội để tôi nuông chiều trái tim mù quáng của mình — trái tim đã lỡ yêu Hình Dục.

Nhưng dù yêu đến đâu thì tôi vẫn có giới hạn.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi cùng anh ta đến cuối. Chỉ muốn khi giao dịch kết thúc, bà nội được cứu, tôi sẽ dứt khoát rời đi.

Vậy mà khi “yêu” chị tôi, Hình Dục lại có thể chấp nhận biến tôi thành kẻ thế thân — một hành động quá sức nực cười và nhục nhã.

Anh ta không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn làm hoen ố hai từ “thích” ấy.

Tôi càng không thể chấp nhận việc cả gia đình mình đều mặc nhiên thừa nhận chuyện này, thậm chí chẳng ai thấy có gì sai.

Vì vậy, ngày tôi chia tay anh ta, điều tôi nói là: “Đừng cưới Lâm Tư Vũ.” Chứ không phải “Đừng cưới cô ấy, hãy cưới em.”

Vì đó là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho anh ta. Chỉ thế mà thôi.

Chị tôi tim không tốt, nhưng tâm cơ thì thừa thãi.

Chị ấy thực sự không phải là người phù hợp để làm vợ.

Thế nhưng Hình Dục lại dùng ba chữ “đồ rẻ mạt” để đáp trả tôi.

Dùng ba năm sỉ nhục và khinh thường để đối xử với tôi.

“Vậy nên, Hình Dục, đừng bao giờ nói anh yêu tôi. Nghe ghê tởm lắm.”

Vẻ mặt Hình Dục cứng đờ.

Đôi môi anh ta run rẩy, như muốn lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại đổ chuông.

Âm thanh gấp gáp ấy như xé toạc bầu không khí nặng nề, cũng giúp tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hình Dục lau mặt, nhấc máy. Là Tiểu Tả.

“Hình tổng, có người vừa mang đến một khối sừng tê giác nặng hai cân. Tiền cũng đã giao đủ rồi.”

“Ngoài ra, nơi an táng của bà Vương Văn Thúy cũng đã tìm thấy.”

“Ngài xem có cần đưa t.h.i t.h.ể tiểu thư Lâm…?”

Ngón tay Hình Dục siết chặt điện thoại đến trắng bệch, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến thấu xương: “Không cần.”

Tôi nhướn mày, nhưng chẳng hề bất ngờ.

Tiểu Tả cũng không ngạc nhiên, ngừng một lát rồi bổ sung:

“Khi tìm t.h.i t.h.ể của bà Vương, tôi đã xem lại camera bệnh viện.”

“Người cuối cùng gặp cả tiểu thư Lâm và bà Vương trước khi họ qua đời… đều là cùng một người.”

Lông mày Hình Dục nhíu chặt, giọng nói trầm xuống:

“Ai?”

“Vợ chưa cưới của anh — Lâm Tư Vũ.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 16: Chương 18


Không biết có phải liệu sừng tê giác thực sự có linh nghiệm hay không, nhưng qua thất đầu, tôi vẫn chưa biến mất.

Đêm hôm đó, Hình Dục không hề chợp mắt, cứ thế thức trắng cùng tôi cho đến khi trời sáng.

Khoảnh khắc mặt trời ló rạng, bờ n.g.ự.c căng cứng của anh ta cuối cùng cũng thả lỏng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở một nụ cười của kẻ chiến thắng:

“Lâm Tả Ức, anh giữ được em rồi.”

Tôi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm làn khói trắng từ sừng tê giác bay lên, không quay đầu lại. Nhưng trong lòng lại khẽ đáp:

“Thật sự giữ được sao?”

“Anh… thật sự giữ nổi sao?”

Dù anh ta muốn giữ tôi nhưng sẽ có người để anh ta giữ tôi lại sao?

Quả nhiên, đến chiều, bố mẹ tôi dẫn theo chị gái đến.

Sắc mặt chị tôi đã khá hơn nhiều, nhưng vẻ mặt lại đầy âu sầu và hoảng loạn.

Mẹ tôi trông tiều tụy thấy rõ, người lúc nào ra ngoài cũng phải trang điểm kỹ lưỡng, giờ đây lại lần đầu xuất hiện với bộ dạng đầu bù tóc rối.

Còn bố tôi.

Ha.

Người đàn ông mà ngay cả chuyện vợ mình bị ông bà nội ức h.i.ế.p suốt bao năm cũng chẳng thèm đứng ra bảo vệ thì tôi còn mong đợi gì được nữa?

Ông nội bà nội tôi trọng nam khinh nữ, nên đương nhiên bố tôi cũng vậy.

Ông có hai đứa con gái, nhưng chẳng mấy khi để tâm thật sự.

Chỉ là từ nhỏ mọi người đều bảo tôi là kẻ “đòi nợ”, thế nên bố càng ghét bỏ tôi hơn.

Cái ngày chị tôi phát bệnh, cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy hoảng hốt đến vậy vì cái c.h.ế.t của tôi.

Vì tôi c.h.ế.t rồi, ông ấy chỉ còn lại một đứa con gái duy nhất.

Từ giờ không thể buông xuôi mặc kệ như trước nữa.

Nếu chẳng may Lâm Tư Vũ lại xảy ra chuyện gì thì ông ấy sẽ hoàn toàn trắng tay.

Gần 50 tuổi rồi, muốn sinh thêm một đứa nữa cũng đâu dễ dàng gì.

“Hình Dục, t.h.i t.h.ể của Tả Ức đã để trong nhà x.á.c quá lâu rồi, cũng nên để bố mẹ nhận về h.ỏ.a t.á.n.g đi thôi.”

“Bây giờ cả thành phố đều đang xôn xao, mọi người đều chờ xem chúng ta xử lý thế nào. Nếu còn chần chừ, sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cả hai nhà.”

Bố tôi nói, đồng thời cau mày nhìn Hình Dục với ánh mắt không hài lòng.

Dù gì ông ta cũng là bố vợ tương lai của anh ta, bình thường thái độ lạnh nhạt cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại càng…

“Lâm Tả Ức còn sống, không được hỏa táng.”

Giọng nói lạnh băng của Hình Dục cất lên, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào ba người trước mặt.

Ánh nhìn đó khiến cả ba đều ngẩn ra.

Lâm Tư Vũ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nặn ra một nụ cười yếu ớt, bước đến gần, kéo nhẹ tay áo Hình Dục:

“Hình Dục, hôm qua em bệnh tình nguy kịch vậy mà anh chẳng đến thăm. Có phải vì chuyện của Tả Ức mà giận em không?”

“Chuyện của Tả Ức, em cũng rất đau lòng, em thực sự không biết bố mẹ lại—”

“Cô biết.”

Tôi từ tốn cất lời, ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Tư Vũ, hoàn toàn không để ý đến việc mẹ tôi bỗng quay phắt về phía tôi với vẻ mặt hoảng sợ tột độ.

“Cái ngày tôi c.h.ế.t, cô có mặt ở bờ sông.”

“Cô tận mắt nhìn tôi buộc đá vào chân, tận mắt thấy tôi nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo ấy.”

Ánh mắt tôi ghim chặt vào chị ta, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.

Bên cạnh, Hình Dục cũng khẽ bật cười — một tiếng cười lạnh lẽo, như thể cuối cùng đã nhận ra bản chất thật của người con gái trước mặt.

Anh ta nhìn khuôn mặt có bảy tám phần giống tôi kia, cười một cách tự giễu:

“Tư Vũ, từ nhỏ em đã lớn lên cùng bệnh viện, vì thế cả anh và bố mẹ em đều mặc nhiên tin rằng…”

“Em là một cô gái đơn thuần, lương thiện và trong sáng.”

“Nhưng bây giờ xem ra —”

“Em nói dối không hề chớp mắt. Chẳng trách bao năm qua, dựa vào tấm bùa hộ mệnh mang tên bệnh tim ấy, em đã xoay cả bọn anh như chong chóng trong lòng bàn tay.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 17: Chương 19


Sắc mặt Lâm Tư Vũ lập tức thay đổi, nụ cười gượng gạo, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Nhưng khi ngước mắt lên lần nữa, chị ta lại khoác lên vẻ yếu đuối đáng thương của một mỹ nhân bị bệnh:

“A Dục, anh đang nói gì vậy? Ngay cả mọi người còn không biết chuyện, sao em lại có thể biết được?”

“Thật sao?”

Hình Dục cười lạnh, bất ngờ ném một xấp tài liệu dày xuống bàn trà!

Tiếng bộp vang lên sắc lạnh, chấn động cả căn phòng.

Trên bàn là những tấm ảnh chụp từ camera giám sát, hình ảnh rõ nét đến mức khiến người ta rùng mình.

Chúng ghi lại cảnh chị ta ngồi bên giường bà tôi, giả vờ khóc lóc thảm thiết…

Cũng ghi lại cảnh chị ta đứng bên hành lang bệnh viện, dõi mắt nhìn bà tôi được đẩy vào phòng cấp cứu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ác độc.

Và cuối cùng là khoảnh khắc chị ta đối diện với tôi, khi tôi gào khóc, suy sụp, thì chị ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, chế giễu.

Những hình ảnh này khác xa với bộ dạng dịu dàng, yếu ớt mà chị ta vẫn luôn thể hiện.

Cả bố mẹ tôi đều sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.

Nhất là mẹ tôi, bà nhìn Lâm Tư Vũ, vẻ mặt đầy sự kinh hoàng và ngờ vực:

“Tư Vũ, con quen biết bà Vương Văn Thúy? Con… con tìm bà ấy làm gì?”

“Con… con…”

Lâm Tư Vũ mấp máy môi, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước cả lời nói.

“Phải, con biết bà ấy! Con biết bà ấy là người đã nuôi nấng Tả Ức khôn lớn!”

“Con đến tìm bà ấy chỉ vì sợ rằng Tả Ức sẽ cứ bám lấy A Dục, không chịu rời đi, tiếp tục phá hoại cuộc hôn nhân của con!”

“Con… con chỉ muốn nhờ bà ấy khuyên Tả Ức, đừng quyến rũ chồng sắp cưới của mình nữa, đừng làm kẻ thứ ba xen vào giữa hai vợ chồng!”

“Con thực sự không ngờ… không ngờ bà ấy lại đột ngột phát bệnh, càng không ngờ…”

Càng không ngờ bà tôi lại ra đi mãi mãi trên bàn mổ, không thể cứu vãn.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng vẫn không thể làm dịu đi ngọn lửa hận đang thiêu đốt trong lòng.

Bà tôi yêu tôi biết bao.

Làm sao bà có thể chịu nổi cú sốc như vậy?

Tôi còn nhớ rất rõ hôm đó trời âm u, hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Mỗi lần hít thở, tôi đều cảm thấy như từng giọt nước trong người mình bị rút cạn, biến thành những lưỡi d.a.o sắc lạnh cắt qua từng mạch máu.

Bác sĩ và y tá đứng trước mặt tôi, bằng giọng điệu tàn nhẫn nhất, thông báo rằng: “Bà cụ đi rồi.”

Tôi phát điên, tôi muốn tìm Lâm Tư Vũ để bắt chị ta đền mạng.

Nhưng lúc đó, chị tôi lại đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kiêu ngạo và khinh miệt.

Chị ta nói:

“Lâm Tả Ức, mày dựa vào cái gì mà bắt tao đền mạng? Tao còn chưa đòi mày trả mạng cho tao đấy!”

“Chỉ cần tao còn bệnh tim thì mẹ sẽ mãi mãi thương tao và ghét bỏ mày. Dù Hình Dục có nghiện ngủ với mày thế nào đi nữa, thì chỉ cần tao còn ở đây, mày mãi mãi chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”

“Mày biết không? Mười năm trước, hôm đó tao cố tình khóc lóc, tố cáo mày vì tao thấy Hình Dục chơi cùng mày trong vườn, thấy anh ấy cho mày viên kẹo, còn mỉm cười với mày.”

“Anh ấy chưa từng cười với tao như thế, anh ấy lúc nào cũng chỉ bảo tao cố gắng mau khỏe lại.”

“Tại sao chứ? Tại sao mày có thể có được nụ cười đó, còn tao thì không?”

Vậy nên…

Chị ta đã lợi dụng căn bệnh của mình, dùng vài lời than khóc nhẹ nhàng, đã khiến bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà.

Khiến tôi biến mất khỏi thế giới của Hình Dục.

“Lâm Tả Ức, chỉ cần tao còn tồn tại sẽ không ai trên đời này thực lòng yêu mày đâu.”

Phải rồi.

Bà tôi đã đi rồi.

Từ nay còn ai thật lòng yêu thương tôi nữa đây?

“Lâm Tả Ức, mày thật đáng thương.”

“Vì một bà lão không hề có chút quan hệ m.á.u mủ mà mày lại dốc hết sức bảo vệ.”

“Thay vì nghĩ cách kéo tao c.h.ế.t chung thì chi bằng mày hãy mau mau đi c.h.ế.t đi.”

“Để bà ta dưới suối vàng khỏi phải cô đơn một mình!”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 18: Chương 20.1


Camera giám sát lạnh lùng phát lại từng lời độc địa của Lâm Tư Vũ, rõ ràng đến mức không thể chối cãi.

Mẹ tôi đứng đó, hai tay run rẩy che miệng, nước mắt tuôn rơi như mưa, ánh mắt đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.

“Con… con ép c.h.ế.t Tả Ức sao? Tư Vũ, nó là em gái con mà! Dù con có hận nó đến đâu, muốn nó trả nợ con thế nào cũng được nhưng sao con lại có thể…”

Tôi bật cười, nhưng tiếng cười ấy nghẹn ngào và chua chát đến cùng cực.

Đây là suy nghĩ của bà sao? Chỉ cần tôi còn sống, thì mọi tổn thương, đau đớn tôi phải chịu đều không quan trọng? Chỉ cần giữ tôi thoi thóp một hơi, thì bà vẫn có thể tự nhận mình là một người mẹ tốt ư?

Thật nực cười.

Bà thậm chí còn không bằng Lâm Tư Vũ — ít nhất chị ta còn dứt khoát đẩy tôi vào chỗ c.h.ế.t.

“Mẹ à, mẹ tỉnh lại đi!”

Lâm Tư Vũ thấy tình hình bất lợi, cũng không buồn giữ lại vẻ yếu đuối dịu dàng nữa. Ánh mắt chị ta tràn ngập hận thù, nhìn mẹ tôi như muốn thiêu cháy bà.

Vẻ mặt chị ta vì phẫn nộ mà trở nên méo mó, xấu xí đến mức khiến người ta rùng mình.

“Mẹ, mẹ với con đều giống nhau cả thôi! Đều là những kẻ đáng thương bị Lâm Tả Ức làm liên lụy!”

“Nó c.h.ế.t rồi chẳng phải tốt hơn sao? Nó c.h.ế.t rồi thì cả thế giới đều được yên ổn!”

“Nó còn nên cảm ơn con vì đã giúp nó tỉnh ngộ, để nó biết mình nên c.h..ế.t đi nữa kìa!”

Phải.

Chị ta nói đúng.

Chính những lời ấy của chị ta đã đẩy tôi, một kẻ đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đến bước đường cùng.

Hôm đó, tôi thậm chí còn không kịp lo chuyện hậu sự cho bà tôi.

Người cũng đã mất rồi thì x.á.c còn quan trọng gì?

Tôi chỉ muốn đi theo bà thật nhanh.

Bà yêu tôi nhất trên đời này.

Trên con đường hoàng tuyền lạnh lẽo, tôi không thể để bà phải cô đơn một mình được.

Vậy nên tôi đã chạy đi như điên khỏi bệnh viện, không hề do dự mà nhảy xuống dòng sông ấy.

Và tôi vẫn nhớ rất rõ

Khoảnh khắc tôi chìm xuống, Lâm Tư Vũ đứng bên bờ sông.

Chị ta không ngăn cản cũng chẳng hề hoảng hốt.

Chỉ lặng lẽ đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi chìm dần, như thể đang xem một màn kịch nhàm chán.

“Mẹ, con…”

Lời của Lâm Tư Vũ khiến mẹ tôi c.h.ế.t lặng.

Sắc mặt bà tái nhợt, cả người run rẩy, như thể đến lúc này mới thực sự nhận ra mình đã tàn nhẫn với tôi đến mức nào.

Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 19: Chương 20.2


Tôi nhìn họ, lòng đã nguội lạnh.

“Lâm Tư Vũ, chị thắng rồi.”

“Có lẽ song sinh vốn dĩ là như vậy.”

“Một người đến để đòi nợ…”

”…Còn người kia, sinh ra để trả nợ.”

Tôi cười khẽ, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng.

“Bây giờ nghĩ lại từ giây phút chị mắc bệnh tim, tôi đã là kẻ đòi nợ rồi.”

“Tôi tự hỏi lúc còn trong bụng mẹ, liệu tôi có thực sự là người giành chiến thắng không?”

“Nếu biết trước mẹ là người như thế này thì thà tôi nhường hết mạng sống cho chị, để chị sống phần đời của cả hai chúng ta, có lẽ còn tốt hơn.”

Nói xong, tôi thở dài, cảm giác mỏi mệt như xâm chiếm cả linh hồn.

Tôi không muốn tiếp tục nghe màn kịch này nữa.

Vậy nên tôi xoay người, lặng lẽ rời đi.

“Không! Tả Ức, đừng đi!”

Tiếng hét xé lòng vang lên từ phía sau, khiến tôi sững người.

Tôi quay lại, và nhìn thấy mẹ tôi.

Bà ấy không biết từ lúc nào đã trở nên hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập tơ m.á.u vì mệt mỏi và đau khổ.

Tim tôi chợt thắt lại.

Chẳng lẽ bà ấy cũng thấy tôi sao?

Giữa lúc tôi còn đang ngỡ ngàng, mẹ tôi đã lao về phía tôi, nước mắt tuôn như mưa.

Thế nhưng, bao năm lạnh lùng đã khiến bà chẳng thể thốt ra nổi một lời xin lỗi tử tế.

“Tả Ức… thật sự là con sao? Tả Ức…”

“Đừng đi được không con? Chị con… chị con không cố ý ép con đến bước này, hãy tha thứ cho chị, cũng… cũng hãy tha thứ cho mẹ…”

Đến nước này rồi, bà vẫn còn bênh vực Lâm Tư Vũ.

Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi giày da mà bà tôi đã mua cho tôi.

Một nụ cười bất lực và chua xót hiện lên trên môi.

“Thật ra tôi từng mong, có một ngày mẹ sẽ ôm tôi vào lòng.”

“Nhưng mẹ thấy đấy chúng ta quả nhiên không có duyên phận mẹ con.”

“Ngay cả khi tôi đã c.h.ế.t mẹ cũng không thể ôm được tôi nữa rồi.”

“Người mẹ như mẹ không xứng làm mẹ của Lâm Tả Ức.”

“Kiếp sau mong rằng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Mẹ tôi run rẩy, đưa tay ra, cố gắng ôm lấy tôi nhưng làm sao bà có thể chạm vào tôi được?

Tôi đã không còn là người.

Đúng lúc đó, Hình Dục bỗng đứng bật dậy, siết chặt lấy tay mẹ tôi, giọng đầy kinh ngạc:

“Bà cũng nhìn thấy cô ấy sao?!”

Mẹ tôi quay sang, vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng đến cực điểm, điên cuồng gật đầu:

“Phải, tôi nhìn thấy. Hình Dục, cậu… cậu nhất định có cách đúng không? Cậu… cậu có thể cứu con bé không? Nó… nó vẫn còn cứu được, đúng không?”
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom