Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi

Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 10: Chương 10



Anh thoáng lúng túng, nhưng theo phản xạ, tay vẫn đưa lên định lau nước mắt cho tôi.

Chỉ là khi đầu ngón tay vừa chạm vào má tôi, anh bất chợt khựng lại.

Chỉ trong thoáng chốc, anh lại kiên định tiếp tục lau nước mắt đi cho tôi.

“Vì sao em khóc? Anh nói gì khiến em buồn à? Hay là… nhớ lại chuyện gì không vui?” – anh khẽ hỏi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng chỉ cứng nhắc đáp:

“Chỉ là… em vui quá thôi. Cảm ơn anh.”

Anh hơi nghi ngờ nhìn tôi, nhưng rồi vẫn theo đúng kế hoạch — mở tủ lạnh, lấy ra chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

“Ban đầu anh định tự làm, nhưng làm hỏng mất. Cái này là anh đi mua.” – anh hơi ngại ngùng nói.

Anh tắt hết đèn, thắp nến, mời tôi ngồi xuống, nhắm mắt ước một điều ước.

Tôi hơi trống rỗng trong đầu, nhưng vẫn nghiêm túc nhắm mắt lại và thầm ước một điều gì đó.

Tiểu Tuyết cũng nhảy lên bàn, nằm bên cạnh chiếc bánh sinh nhật, dõi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót — cái đuôi bông xù của nó thật sự đáng yêu.

“Tách!” — một tiếng vang nhỏ vang lên.

Tôi mở mắt ra, thấy Lý Tự đang giơ máy ảnh về phía mình.

“Anh chụp cho em vài tấm ảnh.” – anh nói, rồi đèn flash lại sáng lên lần nữa.

Trong ảnh, khuôn mặt tôi dưới ánh nến trở nên rực rỡ đến lạ, bên cạnh là chú mèo tam thể đáng yêu và chiếc bánh sinh nhật.

Bố cục rất vừa ý tôi.

Tôi thổi tắt nến, Lý Tự lấy ra món quà sinh nhật dành cho tôi — một sợi dây chuyền có mặt cỏ bốn lá.

Anh nói:

“Anh hy vọng em sẽ luôn gặp may mắn.”

Thật ra nếu nhìn lại quãng đời trước đây, tôi không thể coi là người được số phận ưu ái.

Nhưng dường như, kể từ khi tôi đặt chân đến London năm ngoái, từ khi quen biết gia đình bà Tô… mọi thứ bắt đầu đổi khác.

Lý Tự đeo sợi dây chuyền lên cổ cho tôi.

Khoảng cách gần đến mức, trong không gian nhỏ này chỉ có tôi và anh — bầu không khí như có gì đó đổi khác.

Anh cúi đầu nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

“Có một chuyện, nếu anh không nói… em có cảm nhận được không?” – anh bất ngờ hỏi.

“Hửm?” – tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Lý Tự bật cười khẽ:

“Không có gì.”

Anh ấy có chút kỳ lạ.

Bà Tô và ông Lý hình như biết được sinh nhật tôi từ miệng con trai mình, còn đặc biệt gọi điện chúc mừng.

Tôi thực sự rất vui.

Mùa đông năm nay, Lý Tự đến London nhiều lần. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-10.html.]

Lúc đầu còn viện lý do nhớ Tiểu Tuyết, sau này thì chẳng nói lý do gì nữa.

Anh cứ đến căn biệt thự nhỏ của tôi, yên lặng ngồi một bên nhìn tôi vẽ bản thiết kế.

Tôi có thể kiên nhẫn như thế vì tôi thật sự yêu việc vẽ.

Còn sự kiên nhẫn của anh — tôi không rõ là vì điều gì.

Danh tiếng của tôi trên mạng dường như ngày càng lan rộng.

Một vài thương hiệu bắt đầu liên hệ, muốn hợp tác, thậm chí muốn mua bản thiết kế của tôi.

Khi tôi lọc danh sách trong hệ thống liên lạc, phát hiện… cả studio tôi đang thực tập cũng nằm trong số đó.

Lúc ấy, ông Lý đang trượt tuyết ở Thụy Sĩ.

Chỉ cần xem trang cá nhân của bà Tô là biết họ đang rất vui.

Tôi nhắn hỏi ý kiến hai người họ.

Đây là lần đầu tiên ông Lý tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của tôi, sau khi thấy tranh và lượng người theo dõi, vô cùng bất ngờ.

“Chờ chút, để chú gọi bạn bàn xem sao.”

Không rõ ông đã nói chuyện với ai, nhưng vài ngày sau, người phụ trách studio nơi tôi thực tập tìm đến và hỏi:

“Em có muốn trở thành nhà thiết kế chính thức của studio không?”

“Không còn là thực tập sinh nữa — mà là nhân viên thực thụ.”

Dù tôi vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng nhiều chính sách và quyền lợi có thể được cam kết và triển khai trước.

Rõ ràng, có người đã mở đường giúp tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được thế nào là “đặc quyền rơi đúng vào đầu mình”.

Bà Tô nói với tôi:

“Đường Đường, trên đời này chẳng có điều gì là tuyệt đối công bằng. Nhưng ở nhiều trường hợp, người ta vẫn sẵn sàng phá lệ vì tài năng. Con xứng đáng được ưu ái như thế.”

Về sau tôi mới biết, vợ chồng bà đã cố tình mặc những bộ đồ tôi thiết kế khi đi gặp bạn bè — chính là ông chủ lớn của studio nơi tôi thực tập.

Họ đã giới thiệu rất chi tiết về tôi, vì vậy mới giành được cơ hội lần này.

Sự ưu ái mà tôi nhận được, một nửa đến từ sự công nhận tài năng.

Một nửa — là vì uy tín của đôi vợ chồng ấy.

Chúng tôi vốn chẳng phải m.á.u mủ ruột rà gì cả.

Vậy mà bà Tô lại nói:

“Con xứng đáng được ưu ái.”

Tôi đã có văn phòng làm việc riêng và một trợ lý.

Những bản thiết kế từng chỉ tồn tại trên giấy, giờ đây dần dần được biến thành sản phẩm thật.

Khi tôi tốt nghiệp, Lý Tự xuất hiện, trên tay là một bó hoa.

Cả bà Tô và ông Lý cũng đến.

Họ cùng tôi chụp một bộ ảnh tốt nghiệp. Trong ảnh, bốn người đứng cạnh nhau — nhìn chẳng khác gì một gia đình thật sự.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 11: Chương 11



“Đẹp quá Đường Đường à.” – bà Tô khen.

“Dì xem bài tốt nghiệp của con rồi, đẹp giống như chính con vậy.”

“Chúc mừng tốt nghiệp.” – ông Lý vẫn kiệm lời như mọi khi.

Sau buổi lễ, hai người họ lại lên đường, chỉ còn Lý Tự ở lại.

Trông anh chẳng có gì bận rộn — mỗi ngày đều quanh quẩn giữa hai khu vườn, cắt tỉa cây cối, chải lông cho mèo.

Một hôm, có một người mẫu quen biết tiễn tôi về tận cửa.

Khi tôi bước xuống xe, Lý Tự đang đứng trong sân, ôm Tiểu Tuyết, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy… có chút khó nói.

Thật ra cảm giác “khó nói” ấy đã xuất hiện từ trước đó.

Vì Tiểu Tuyết được nuôi bên cạnh tôi nên đương nhiên tôi là mẹ nó.

Nhưng rồi một hôm, tôi nghe thấy Lý Tự tự xưng là “ba của nó.”

Hiện tại, anh đang bế “con”, im lặng nhìn tôi — có vẻ như đang đợi tôi lên tiếng trước.

Một lúc sau, tôi nói:

“Chỉ là đồng nghiệp tiện đường đưa em về thôi.”

Lý Tự vừa vuốt lông mèo vừa nói:

“Ba anh để cái xe đó nằm phủ bụi không đi, em có thể dùng đi làm. Chìa khóa nằm trong chùm chìa khóa mà mẹ anh đưa em đấy.”

“…Không cần đâu.”

Nếu ông Lý mà biết con trai mình cứ đem đồ mình ra “rao bán”, chắc tức đến đỏ mặt.

Lý Tự lại đi dạo quanh vườn tôi, đút cho Tiểu Tuyết một thanh pate mèo, rồi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tôi:

“Em có thích đàn ông mặt Tây không?”

Hả?

Tôi hơi sững người, rồi lắc đầu.

“Vậy… đàn ông châu Á thì sao?”

Tôi lại lắc đầu.

Lý Tự nhìn tôi chăm chú:

“Chẳng lẽ… em thích con gái à?”

“…”

Tôi ôm bảng vẽ, vẽ một bức ký họa đơn giản về Tiểu Tuyết.

Nó đang nằm trong một vòng tay — mà vòng tay ấy là của Lý Tự.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, im lặng chờ tôi vẽ xong.

Khi bức vẽ hoàn thành, anh lại mở miệng:

“Em cứ luôn né tránh chủ đề này.”

Anh đã vạch trần điều tôi vẫn luôn cố gắng phớt lờ.

Tôi không thể tiếp tục giả vờ không biết anh đang nghĩ gì, hay đang muốn gì nữa. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-11.html.]

“Lý Tự… nhưng anh chưa thực sự hiểu rõ em.”

Anh không biết con người thật sự của tôi tệ đến mức nào — hướng nội, nhạy cảm, ít nói, đôi khi ở bên cạnh còn khiến người ta mệt mỏi.

Một người như vậy… sao có thể xứng đáng để anh thích?

Nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt rất kiên định:

“Thì em nên cho anh cơ hội để hiểu.”

“Anh thích em. Còn em thì sao?”

Chưa kịp để tôi đáp, anh đã nói tiếp:

“Em có thể từ chối, nhưng anh tin em ít nhất cũng có cảm tình với anh. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Trước hôm nay — trước lời tỏ tình này, anh đã thử thăm dò nhiều lần.

Dần dần bước vào cuộc sống riêng của tôi, từng chút một, ngay cả việc can thiệp vào thói quen ăn uống vốn không lành mạnh của tôi.

Tôi để mặc anh bước vào.

Nhưng đến lúc thật sự đối diện, tôi vẫn thấy bối rối.

Tôi sợ… mối quan hệ giữa chúng tôi rồi cũng sẽ dần dần đi vào ngõ cụt như nhiều điều khác trong đời tôi.

Thế nhưng Lý Tự nắm lấy tay tôi.

Anh nói:

“Chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi. Còn hợp hay không, là chuyện của sau này. Không ai sinh ra đã là một nửa hoàn hảo dành cho nhau cả.”

Và thế là, trong ngày hôm đó —

Anh trở thành bạn trai của tôi.

Còn tặng tôi một nụ hôn.

Mùa hè năm thứ hai ở London, con trai nhà hàng xóm chính thức trở thành bạn trai tôi.

Lý Tự mỗi tháng đến London một lần, mỗi lần ở lại khoảng một tuần rồi lại bị cấp dưới réo gọi về nước.

Dạo gần đây, tôi không hiểu vì sao các bài đăng của mình lại xuất hiện ngày càng nhiều bình luận tiếng Trung, hoặc tiếng Anh dịch máy — hầu hết đều là từ cư dân mạng Trung Quốc.

Họ ào ạt lao vào khu bình luận, điên cuồng hỏi tôi:

“Cô và Khương Nhược Dao có quan hệ gì?”

Khương Nhược Dao.

Cái tên ấy, không hề báo trước, bất ngờ một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài này tôi đã vận hành được khoảng hai năm, nhờ nó tôi có được lượng lớn người hâm mộ.

Đặc biệt là sau khi studio tôi đang làm việc chính thức xác nhận danh tính tôi trên tài khoản chính thức, tôi đã trở thành một nhà thiết kế thời trang đúng nghĩa — có sản phẩm được sản xuất, hiện đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi thiết kế quốc tế.

Sau khi tìm hiểu, tôi mới biết — có lẽ từ năm ngoái, đã có vài cư dân mạng trong nước bắt đầu cắt ghép các buổi livestream của tôi rồi đăng tải lại lên nền tảng mạng xã hội nội địa.

Nhờ hiệu ứng lan truyền và thuật toán gợi đề xuất, lượng người xem tăng vọt.

Có vài người trong số đó bắt đầu cảm thấy… có điều gì đó “không đúng lắm”.

Tôi luôn để lại chữ ký trong mỗi bản thiết kế — là chữ cái “T” được cách điệu theo nhiều phong cách nghệ thuật khác nhau.

Dần dà, dân mạng bắt đầu biến việc “tìm chữ T trong tranh” thành một trò chơi — như kiểu soi từng pixel để tìm lỗi.

Cách đây hơn hai năm, loạt bản thiết kế tôi từng định mang đi dự thi cũng có chữ ký “T”.

Tiếc là khi đó Khương Nhược Dao không để ý, mà dân mạng khi ấy cũng chưa phát hiện ra.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 12: Chương 12



Không rõ ai là người đầu tiên phát hiện ra sự trùng hợp kỳ lạ ấy, nhưng hiện tại — câu chuyện đã lan truyền khắp các nền tảng trong nước.

Có người đoán rằng chủ tài khoản này chính là “công chúa Nhược Dao” của họ — nhưng chẳng mấy chốc đã bị phản bác, vì Khương Nhược Dao vẫn luôn ở trong nước.

Lý Tự lại đến.

Anh có vẻ quan tâm đặc biệt đến dư luận trên mạng về tôi.

Anh ôm tôi trước, rồi cúi đầu hỏi:

“Em họ Khương, người trong nước kia cũng họ Khương. Giờ em có thể kể cho anh nghe về gia đình mình rồi chứ?”

Từ trước đến nay, lần đầu tiên tôi có thể dùng một giọng điệu bình tĩnh để kể lại hơn hai mươi năm cuộc đời mình — đầy những tình tiết ly kỳ, lộn xộn.

Nền giáo dục của gia đình Lý Tự rõ ràng khác hẳn.

Sau khi nghe xong, anh lặng người khá lâu, rồi lại ôm tôi lần nữa.

“Vậy em còn giữ lại được chứng cứ trong quá trình sáng tác không?”

Anh vuốt nhẹ gò má tôi, khẽ hỏi:

“Sao em mềm mỏng đến vậy chứ, bị người ta bắt nạt đến mức đó mà cũng không phản kháng.”

“Đường Đường à, em là nhà thiết kế. Danh tiếng rất quan trọng. Anh nghĩ em cần được trả lại sự trong sạch.”

Anh nói tôi là một cái “bánh bao mềm”.

Còn lấy tay chọc nhẹ má tôi, cười nhăn mắt bảo:

“Thật sự mềm thật đấy.”

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Anh càng cười vui hơn.

Bộ sưu tập vài bản thiết kế trước kia, hiện giờ đã trở thành những sản phẩm đầu tiên cho thương hiệu mà Khương Nhược Dao đứng tên.

Tôi cũng từng thấy hình ảnh sản phẩm đó — thật lòng mà nói, bản hoàn thiện chẳng giống thiết kế ban đầu của tôi mấy.

Sau đó, tôi cũng không quan tâm nữa.

Nhưng tôi nghĩ kỹ rồi.

Tôi lục lại tất cả bản ghi màn hình lúc vẽ và các bản thảo cũ vẫn lưu trên máy tính.

Rồi tôi đăng một bài viết mới.

Công khai.

Sau đó, tôi cập nhật lại thông tin cá nhân trên trang chính thức của mình:

Khương Tế Đường.

Còn sự thật thế nào, để mọi người tự suy nghĩ vậy.

Chỉ là… có một chuyện xảy ra khiến tôi hơi bất ngờ:

Không biết ai đã lên tiếng trên mạng xã hội trong nước, tiết lộ bí mật mà nhà họ Khương từng cố che giấu — chuyện giữa tôi và Khương Nhược Dao. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-12.html.]

Người đó viết dưới dạng góc nhìn thứ ba, không chỉ đích danh ai cả.

Nhưng tin tức vẫn lan truyền chóng mặt.

Thực ra, trong giới họ cũng không phải toàn những kẻ ngốc.

Làm gì có chuyện một gia đình quyền quý lại “bỗng dưng” nhận nuôi một đứa trẻ hơn mười tuổi mà chẳng có lý do?

Trước đây, họ chỉ nghĩ tôi là con riêng ngoài giá thú của nhà họ Khương.

Không ai ngờ — đây lại là một vở kịch cẩu huyết kinh điển: “thiên kim giả – thiên kim thật.”

Hôm đó, vừa bước ra khỏi studio, tôi bất chợt nghe thấy có người gọi tên mình — bằng tiếng Trung.

Quay đầu lại, đập vào mắt tôi là một gương mặt… như đến từ một thế giới khác.

Khương Kỳ Hoài.

Tôi không rõ lắm tình hình hiện tại của anh ta, chỉ biết anh ấy đã kết hôn từ năm ngoái.

Khương Kỳ Hoài tiến lại gần, đi một mình, ánh mắt nhìn tôi mang theo cảm xúc phức tạp — có lẽ đến chính anh ta cũng không phân biệt rõ được.

“Tìm em khó thật đấy.” – anh ta mở lời.

Khương Tế Đường của hơn hai năm trước và tôi của hôm nay — đúng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Tôi hiểu mình đã thay đổi.

Tôi không biết Khương Kỳ Hoài nhìn tôi như thế nào — người con gái từng bị họ định sẵn phải “biến mất” bằng cách gửi đến một trường đại học tầm thường, để khỏi chướng mắt họ.

Nhưng tôi lại vào được một học viện thiết kế danh tiếng thế giới, và hiện tại đã trở thành một nhà thiết kế có chút tiếng tăm.

“Là em thuê người tung tin thân phận thật của Nhược Dao đúng không?” – anh ta hỏi thẳng.

“Anh đến đây chỉ để nói chuyện đó sao?” – tôi thật sự không hiểu lý do khiến anh ta vượt ngàn dặm đến tìm tôi.

Khương Kỳ Hoài khựng lại, rồi nói:

“Nhược Dao vì chuyện này mà phát bệnh tim, phải nhập viện. Tình hình rất nghiêm trọng. Gia đình nhà họ Triệu vốn đã không ưa gì nó, giờ thân phận bị lộ, họ muốn hủy hôn. Cổ phiếu nhà họ Khương cũng rớt mấy phiên liền. Ba mẹ tức đến mức không dám ra khỏi nhà. Đây là điều em muốn thấy sao?”

Ra là đến… đòi lại công bằng cho Khương Nhược Dao.

“Các người giấu nhẹm thân phận thật của cô ta, vốn dĩ là lừa gạt trong hôn nhân. Người ta đòi hủy hôn chẳng phải quá hợp lý sao?”

Khương Kỳ Hoài nghiêm mặt:

“Em cũng là người nhà họ Khương. Chúng ta là một thể.”

“Có thể là tôi không phải đâu.” – tôi đáp khẽ.

“Tôi nhớ hộ khẩu của tôi là tách riêng. Người một nhà… là các người mới đúng.”

Anh ta đứng sững, nhìn tôi rất lâu.

Một lúc sau, tôi nghe thấy anh ta nói:

“Lúc trước… tụi anh không biết em đã nộp đơn xin du học. Em chưa bao giờ nói muốn đi.”

“Cho dù tôi có nói thì sao? Các người cũng chẳng tin tôi sẽ đậu vào trường đó, chỉ cho là tôi mơ mộng hão huyền.”

“Em đột ngột bỏ đi, không nói tiếng nào. Anh và ba mẹ không thể liên lạc được với em…”
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 13: Chương 13



Tôi lạnh nhạt sửa lại:

“Tôi là bị đuổi đi.”

Khương Kỳ Hoài nghẹn lại.

Anh ta im một chút rồi tiếp lời:

“Suốt hơn hai năm trời em không hề có một chút tin tức nào. Bọn anh thật sự đã tìm em khắp nơi…”

“Tôi từng nghe Khương Uẩn Châu nói với anh: ‘Biết thế thì đã chẳng nên đưa tôi về nhà’.”

Tôi nhìn anh ta, giọng điềm đạm:

“Bây giờ mọi chuyện đúng như ý các anh rồi, chẳng phải tốt sao?”

Sắc mặt Khương Kỳ Hoài cuối cùng cũng thay đổi.

Anh ta không ngờ tôi từng nghe thấy câu đó.

Chuyện đó xảy ra sau một lần Khương Nhược Dao lên cơn đau tim — tôi cũng quên mất lúc đó là vì chuyện gì.

Cô ta ôm ngực, khóc lóc rồi ngã xuống, cả nhà nháo nhào đưa đi viện, còn tôi thì bị mắng té tát chẳng vì lý do gì.

Nhưng tôi luôn nhớ câu mà Khương Uẩn Châu nói sau đó.

Và lúc ấy — Khương Kỳ Hoài không hề phản bác.

“Về chuyện bản thiết kế…” – cuối cùng anh ta cũng nhắc đến.

“Lúc trước em không làm lớn chuyện, sao bây giờ lại công khai?”

“Tôi bị lấy mất tác phẩm, lại còn bị vu oan. Giờ anh hỏi tôi vì sao muốn làm rõ sự thật à?” – tôi phản hỏi.

“Anh không có ý đó. Ý anh là… lúc đó…”

Tôi cắt lời:

“Đừng nói ‘lúc đó’. Bởi vì tất cả các người đều tin lời Khương Nhược Dao, dĩ nhiên sẽ không tin cô ta có thể lẻn vào phòng tôi để ăn cắp. Dù tôi có đưa ra bằng chứng, mấy người cũng sẽ bảo tôi bịa chuyện.”

“Bây giờ tôi muốn đăng thì đăng. Anh lấy tư cách gì mà can thiệp?”

“Chuyện này đúng là Nhược Dao sai, nhưng bây giờ em ấy đang nằm viện, không chịu được kích động…”

“Thì liên quan gì đến tôi?” – tôi lạnh nhạt đáp.

“Đường Đường!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lý Tự đến đón tôi tan làm.

Anh bước tới, một cách rất tự nhiên khoác tay qua vai tôi, nhìn người đối diện với vẻ bình thản:

“Anh là anh Khương đúng không? Nghe danh đã lâu.”

“Anh là…?”

“Tôi là bạn trai của Đường Đường — Lý Tự.”

Anh tự giới thiệu mình như vậy.

Khương Kỳ Hoài quan sát Lý Tự, hơi nhíu mày, một lúc sau mới nói:

“Anh Lý nhìn có vẻ quen quen, chúng ta từng gặp ở đâu chưa?”

Lý Tự đáp dửng dưng:

“Thật sao? Tôi thì không nhớ.”

Rồi anh nói tiếp:

“Chúng tôi phải về rồi. Gần đây chắc chuyện gia đình anh cũng rối ren lắm — nếu không có gì quan trọng thì đừng đến làm phiền bạn gái tôi nữa.”

“Còn nếu ai đó phải gánh hậu quả vì làn sóng dư luận hiện tại thì… đáng đời thôi. Anh thấy đúng không?”

Lý Tự ôm vai tôi rời đi.

Tôi khẽ hỏi:

“Cái chuyện thuê người viết truyện ‘thiên kim thật – giả’ kia… là anh làm à?”

Lý Tự đáp:

“Thuê gì mà thuê? Tự anh viết đấy, chỉ nhờ người khác đăng thôi.” [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-13.html.]

“…Ừm…Văn phong cũng khá đấy.”

Không biết từ lúc nào, bà Tô và ông Lý đã biết hết mọi chuyện.

Họ trở về căn nhà bên cạnh.

Bà Tô nhìn tôi, ánh mắt đầy xót xa:

“Đường Đường, không sao đâu. Bọn dì cũng có thể trở thành người thân của con.”

Hai mươi mấy năm trước đó, tôi cứ ngỡ mình luôn đơn độc.

Nhưng đến khoảnh khắc này, tôi mới thật sự cảm nhận được cảm giác bình yên, có chốn để dựa vào.

Có điều, vợ chồng họ về nhà được mấy hôm, thì Lý Tự lại… chuyển sang ở hẳn nhà tôi.

Ba mẹ anh chẳng hề phản đối.

Bà Tô thậm chí còn trừng mắt:

“Biết ngay tên nhóc này không có ý tốt mà. Trước kia có bao giờ thấy nó hiếu thảo, chịu khó về thăm nhà đâu.”

Lý Tự mặc áo ba lỗ trắng, nằm co trong chiếc ghế lười của tôi, ôm mèo.

Ngón trỏ dài gầy gầy gảy nhẹ vào râu mép của Tiểu Tuyết.

Mèo nổi giận — há miệng cắn anh.

Nhưng chỉ làm bộ thôi, chẳng hề dùng sức.

Xong rồi chạy đi, thân tròn ục ịch, chân ngắn cũn cỡn.

Lý Tự bật cười:

“Con mèo mập này đúng là…”

Nếu mèo mà nghe hiểu được chắc sẽ càng tức hơn.

Lý Tự nhìn tôi, rồi dang tay ra:

“Muốn được ôm một cái không?”

Cái không khí dịu dàng này, cộng thêm nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi anh — đúng là quá khó cưỡng.

Thế là tôi ngồi luôn vào lòng anh, Lý Tự đưa tay ôm lấy, khẽ nâng tôi lên một chút như đang cân đo.

Tôi hỏi anh:

“Em cũng mập rồi à?”

“Không, nhẹ lắm.” – anh đáp,

“Khác xa với con mèo kia.”

Tôi khẽ khuyên:

“Hay anh cứ về nhà ở đi, ở đây hoài cũng không hay lắm…”

Lý Tự cầm điện thoại lên, không biết đang gõ gì.

Tôi cảnh giác:

“Anh làm gì đó?”

“Nhắn tin cho mẹ anh, bảo họ quay lại Thụy Sĩ đi. Bạn gái anh bắt đầu ngại rồi.”

Tôi đ.ấ.m anh một cái.

Nhưng chuyện nhà họ Khương thì vẫn chưa dừng lại.

Khương Kỳ Hoài vẫn chưa rời khỏi London.

Lần nữa, anh ta chặn tôi trước cửa studio.

Anh ta muốn tôi về cùng.

Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi:

“Tôi đang làm việc ở đây, về với anh làm gì?”

“Em đang sống yên ổn với thân phận một thiên kim tiểu thư, hà tất phải chịu khổ đi làm thuê làm mướn?”

“Nếu thiên kim tiểu thư thật sự không cần làm gì, vậy tại sao Khương Nhược Dao lại phải ăn cắp thiết kế của tôi để lập thương hiệu thời trang?”

Tôi đáp trôi chảy, lời lẽ sắc bén hơn hẳn trước kia.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 14: Chương 14



“Dù sao thì… nhìn thương hiệu của cô ta, chắc hai năm nay cũng chẳng kiếm được bao nhiêu đâu nhỉ?”

“Khương Tế Đường!” – Khương Kỳ Hoài đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng rồi cố gắng kìm lại, nói tiếp:

“Em về với anh đi. Anh sẽ bảo Nhược Dao xin lỗi em. Dù gì ba mẹ cũng từng nuôi em vài năm, chi phí sinh hoạt của em cũng không ít. Mẹ gần đây sức khỏe kém, bà muốn gặp em một lần.”

Nghe đến đây, tôi ngẩng đầu lên lần nữa, bình thản nói:

“Anh quên rồi à? Năm nhất đại học, Khương Nhược Dao nói mất sợi dây chuyền, cuối cùng ‘vô tình’ tìm thấy trong phòng tôi.”

“Mẹ liền nói sẽ cắt tiền sinh hoạt của tôi. Và sau đó cũng chẳng bao giờ khôi phục lại.”

Khương Kỳ Hoài rõ ràng nhớ chuyện này — anh ta sững người:

“Sau đó… không được khôi phục lại thật sao?”

Nhưng chưa kịp nói thêm, anh ta lại chống chế:

“Nhưng… khi đó sợi dây chuyền thực sự ở trong phòng em…”

Giọng nói càng về sau càng nhỏ lại.

Bởi vì… giờ sự thật về thiết kế bị đánh cắp sau hơn hai năm đã sáng tỏ — hình ảnh “hoàn hảo” của Khương Nhược Dao trong lòng anh ta đã rạn nứt.

Một người đã có thể ăn cắp bản thiết kế rồi còn quay sang đổ lỗi cho nạn nhân, thì chuyện cô ta vu khống tôi ăn cắp… chẳng phải cũng có khả năng rất cao sao?

Có quá nhiều chuyện, thật sự không chịu nổi nếu bị truy xét lại.

Ngày đó tôi khóc sưng cả mắt, nói rằng mình không hề lấy —

Nhưng không một ai tin tôi.

Tôi nói:

“So với tôi, số tiền mỗi năm mà ba mẹ đầu tư vào ba anh em các anh vượt xa không biết bao nhiêu lần. Nếu cảm thấy thiệt, cứ kiện tôi ra tòa, yêu cầu hoàn trả.”

Tôi biết họ sẽ không kiện.

Gia đình họ Khương — vẫn còn giữ sĩ diện.

Lần này, Khương Kỳ Hoài cuối cùng cũng rời đi.

Không còn quấy rầy tôi nữa.

Tôi bận rộn cùng đội ngũ đi thi đấu, khoảng thời gian đó cực kỳ căng thẳng — nhưng may mắn là kết quả hoàn toàn xứng đáng.

Sau khi giành được giải thưởng ấy, tôi mới thật sự bắt đầu được chú ý trong giới thời trang.

Bà Tô và ông Lý lại tiếp tục lên đường du lịch, trước khi đi không quên dặn tôi:

“Phải tận hưởng tình yêu của mình cho tốt, đừng áp lực gì cả.”

Lý Tự lười biếng tựa vào khung cửa nhà tôi, tiễn ba mẹ đi như một “anh hàng xóm nhiều chuyện”, còn hóng hớt vài câu về hành trình của họ.

“…”

Thời gian cứ thế trôi qua, không nhanh không chậm.

Thêm một cái Tết nữa lại đến.

Lý Tự mặc chiếc áo phao đỏ rực rỡ, kéo vali sang nhà tôi ăn Tết cùng tôi.

Ba mẹ anh năm nay đang ở Thụy Sĩ.

Người con hiếu thảo này nói:

“Anh cảm thấy chắc là em nhớ anh nên mới đến. Còn ba mẹ anh thì chả thèm nhớ gì anh cả.”

Đêm giao thừa đó thuộc về riêng hai đứa tôi. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-14.html.]

Chúng tôi cuộn tròn trên sofa, cùng mèo xem lại chương trình gala đón Tết được ghi hình từ trước.

Do lệch múi giờ, ở bên kia bán cầu thì Tết đã qua từ lâu rồi.

Những ngày thế này — thực ra rất yên ổn và dễ chịu.

Chỉ là, bên nhà họ Khương thì vẫn chưa chịu yên.

Một hôm, tôi nhận được một cuộc gọi.

“Tế Đường, con thật sự không muốn về nhà sao?” – là giọng mẹ ruột của tôi.

Nghĩ cũng lạ — cuộc đời tôi có đến hai cặp ba mẹ.

Thế mà duy chỉ có bà Tô là người duy nhất khiến tôi cảm nhận được sự bao dung thật sự của một người mẹ dành cho con cái.

Tôi đáp:

“Con đã có công việc và cuộc sống riêng, vậy thì về để làm gì?”

“Anh cả con nói với mẹ, rằng bao năm qua con đã chịu nhiều ấm ức. Con về đi, ba mẹ sẽ bù đắp cho con… được không?”

Tôi vẫn giữ thái độ lễ phép:

“Không cần đâu ạ. Cảm ơn.”

“Chẳng lẽ… con muốn cả đời không qua lại gì với gia đình mình sao?”

Người mẹ vốn luôn tao nhã của tôi, giờ trong giọng nói lại mang theo sự nghẹn ngào.

“Con là do mẹ sinh ra. Chẳng lẽ… đến huyết thống này con cũng không nhận nữa sao?”

Lời bà nói khiến tôi một lần nữa nhớ lại sáu năm sống ở nhà họ Khương.

Cuộc sống có thể gọi là xa hoa, đủ đầy — nhưng nếu đem so với ba người con còn lại, sự chênh lệch thật sự quá rõ ràng.

Tôi vẫn luôn thắc mắc:

Nếu đã cảm thấy tôi không xứng với gia đình danh giá đó.

Vậy tại sao còn đưa tôi về?

Tại sao lại chẳng chịu cho tôi dù chỉ một chút bao dung, một chút tin tưởng?

“Giá như chưa từng thì tốt rồi.” – tôi vô thức lẩm bẩm.

“Con nói gì?” – giọng mẹ tôi bên kia điện thoại đầy kinh ngạc.

“Không có gì. Vậy thôi, nếu không có việc gì thì đừng liên lạc với con nữa.”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Gần đây, tôi cũng ít livestream hơn.

Rồi một đêm, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ Trung Quốc.

Giọng nói bên kia khiến tôi hơi bất ngờ — là Khương Uẩn Châu.

Anh ta hình như đã uống rượu, cảm xúc rất kích động, gào lên hỏi tôi có phải muốn nhìn thấy gia đình họ tan vỡ không.

Nói Khương Nhược Dao bị huỷ hôn rồi, tôi hài lòng chưa?

Anh ta là người thân thiết nhất với cô em gái ấy.

Tôi chỉ trả lời một câu:

“Anh còn nhớ cô gái mà anh từng thích hồi mới tốt nghiệp đại học không?”

“Thật ra cô ấy cũng thích anh. Cô ấy đã nhờ Nhược Dao đưa thư tình cho anh.”

“Tôi đã thấy Nhược Dao xé nó.”
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 15: Chương 15



Nói xong, tôi cúp máy.

Sau khi giành được vài giải thưởng trong các cuộc thi thiết kế, Lý Tự bắt đầu cùng tôi bàn đến chuyện tương lai.

Anh nói tôi có thể mở thương hiệu riêng — giống như ba anh từng làm.

Tôi thành thật:

“Em không có tiền.”

“Anh có.” – anh đáp gọn gàng.

Tôi hơi lưỡng lự — cảm thấy nếu nhận tiền của anh, bản chất mối quan hệ này sẽ thay đổi.

Nhưng Lý Tự cười, nói:

“Em nghĩ có bao nhiêu doanh nhân thật sự khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng? Không tin thì hỏi ba anh đi — ngày xưa ông ấy không có tiền, còn phải ‘bán thân’ cho mẹ anh mới khởi nghiệp được đấy.”

Ông Lý chắc không biết con trai mình lại tiếp tục “bịa chuyện” sau lưng mình.

Sự thật là — ông Lý kiên quyết khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Ông bà nội của Lý Tự sợ con trai làm ăn thua lỗ sẽ không ai thèm cưới, nên bắt ông phải “lập gia đình trước rồi mới được lập nghiệp”.

Vậy là ông Lý kết hôn với bạn gái thời đó — cũng chính là bà Tô.

Sau này, tôi và Lý Tự ký hợp đồng chính thức:

Anh trở thành nhà đầu tư, nắm giữ 20% cổ phần thương hiệu mà tôi sáng lập.

Thời điểm đó, tôi đã quyết định trở về nước khởi nghiệp.

Nhưng không lâu sau khi tôi về nước, Lý Tự… cầu hôn tôi.

Sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, số tiền anh đầu tư cho tôi… bỗng nhiên trở nên khó phân rõ là “đầu tư” hay “tiền chung.”

Vì tôi quá bận, lễ cưới được dời sang năm sau.

Nhưng Lý Tự thì nôn nóng quá trời, nên ép tôi đi đăng ký kết hôn trước.

Lúc này tôi đã 27 tuổi, còn anh lớn hơn tôi 3 tuổi, đang chuẩn bị đón sinh nhật bước sang tuổi 30.

Anh cằn nhằn bảo:

“Đàn ông đến 30 là bắt đầu xuống giá rồi đấy. Em thương anh một chút đi chứ.”

Chuyện kết hôn, khi bà Tô và ông Lý biết thì ban đầu mắng chúng tôi một trận — bảo sao chuyện quan trọng như thế lại không hề bàn với gia đình.

Nhưng sau đó, hai người vẫn đặc biệt bay về nước, mang theo quà cưới cho chúng tôi.

Họ thật sự đã trở thành ba mẹ của tôi.

Thấm thoắt đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp bà Tô.

Bà ấy tươi sáng, dịu dàng, vừa thanh lịch vừa gần gũi.

Bà nắm lấy tay tôi, khuyên tôi nên suy nghĩ lại về mối quan hệ với gia đình ruột thịt.

Dù gì thì… lễ cưới có mời hay không là quyền của tôi, nhưng bà cũng lo thiên hạ sẽ nói ra nói vào.

Tôi còn chưa nghĩ kỹ thì — cuộc gặp với nhà họ Khương đã đến trước.

Đó là một buổi tiệc.

Lý Tự đưa tôi đi dự, anh luôn không yên tâm để tôi đối mặt một mình với những người ngoài kia, sợ tôi chịu thiệt.

Nên lần này xem như… đưa tôi đi “thực tập trước”.

Tại buổi tiệc đó, tôi gặp lại ba mẹ ruột — và vợ chồng Khương Kỳ Hoài.

“Tế Đường.” – là Khương Kỳ Hoài nhận ra tôi trước.

Nghe thấy tên tôi, ba mẹ ruột tôi cũng đứng khựng lại. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-15.html.]

Tôi và họ… đã hơn bốn năm không gặp.

Tôi nghĩ, trong mắt họ, tôi có lẽ đã thay đổi rất nhiều.

Khương Kỳ Hoài nói:

“Thấy em đăng ký tài khoản mạng xã hội trong nước, anh đoán là em sẽ về.”

Thật ra, sau khi tôi đăng ký tài khoản, có không ít người vào bình luận, nhắn tin hỏi tôi có quan hệ gì với nhà họ Khương —

Dân hóng chuyện đúng là ở đâu cũng có.

Mẹ tôi nhìn tôi, vẻ mặt có phần xa lạ. Giọng nói của bà cũng khác trước nhiều:

“Tế Đường, từng ấy năm rồi… con vẫn không định về nhà một chuyến sao?”

“Không đâu ạ, con bận lắm.” – tôi thản nhiên đáp.

Người ba ruột từng tát tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà năm xưa giờ nét mặt gượng gạo, rõ ràng không hài lòng với thái độ của tôi.

Muốn nói điều gì đó — nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Tôi nghĩ một lát rồi giới thiệu:

“Đây là chồng con, Lý Tự.”

“Con kết hôn rồi?” – họ đồng thanh kinh ngạc.

Ba tôi cuối cùng cũng mở miệng:

“Hôn nhân đại sự như vậy, con không nói với gia đình một tiếng nào, có phải quá vô lý rồi không?”

“Bác trai ạ,” – Lý Tự mỉm cười mở lời,

“Chuyện này là do cháu. Nghe nói nhà bác chỉ nhận một người con gái, còn ba mẹ cháu thì lại mong có thêm con dâu, nên cháu vội vàng đưa người về ra mắt. Mong bác thông cảm.”

Anh vốn rất giỏi kiểu nói móc nhẹ nhàng nhưng đau điếng thế này.

Và xem ra, gia đình họ cũng đã biết thân phận thật của Lý Tự.

Anh hiện đang tiếp quản sự nghiệp bên phía gia đình bà Tô — chuyên kinh doanh chuỗi khách sạn 5 sao.

Lý Tự giàu hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tối hôm đăng ký kết hôn, anh đưa cả mã két sắt trong nhà cho tôi.

“Đường Đường à, bọn họ không cần em, nhưng nhà anh thì quý lắm.”

“Đừng buồn nữa, giờ mình có gia đình rồi.”



Tôi quay lại nhà họ Khương lần nữa, là vì Khương Kỳ Hoài nói mẹ tôi bệnh.

Tôi trở về, vừa bước đến cửa thì thấy Khương Uẩn Châu.

Tôi định bước thẳng qua anh ta.

“Khương Tế Đường, em không thấy anh sao?” – anh ta lên tiếng.

“Thấy rồi.”

Tôi vẫn tiếp tục bước vào.

Khương Uẩn Châu vẫn là kiểu người nóng nảy như xưa, đột ngột chắn trước mặt tôi:

“Anh có chuyện muốn hỏi.”

“Hỏi đi.”

Anh ta sững người, có lẽ vì bất ngờ với thái độ bình thản của tôi.

“Năm đó em đã thấy… thấy Nhược Dao xé bức thư đó, sao không nói với anh?”

Ánh mắt anh ta thoáng qua vẻ không cam lòng.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 16: Chương 16



Tôi đoán, anh ta đã từng đối chất với Khương Nhược Dao.

Người em gái mà anh ta từng thương yêu nhất, lại chính là người chặn đứng đoạn tình cảm trong sáng của anh ta.

Giờ thì cô gái anh ta từng thích cũng đã lấy chồng.

“Nếu tôi nói, thì anh có tin không?” – tôi hỏi ngược lại.

Khương Uẩn Châu im lặng.

Hồi lâu, môi anh ta mấp máy, nhưng chẳng nói được gì.

Tôi vào trong, nhìn mẹ ruột đang nằm trên giường.

Trông bà thật sự tiều tụy.

Tôi nghe người giúp việc nhỏ giọng bàn tán — rằng bà từng cãi nhau một trận lớn với Khương Nhược Dao, người con gái mà bà từng hết mực cưng chiều.

“Tế Đường…” – mẹ tôi mở mắt nhìn tôi, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Chúng ta không biết con đã kết hôn. Trước đó chưa kịp chuẩn bị sính lễ… Trên bàn có một tấm thẻ, là chút lòng thành của ba mẹ, coi như món quà cưới.”

“Không cần đâu ạ. Khi nào tổ chức hôn lễ, con sẽ gửi thiệp mời.”

Tôi luôn cảm thấy, những bù đắp và sự thân tình đến muộn như thế này… đã mất đi cái cốt lõi vốn có.

Bà Tô — mẹ chồng tôi — từng nói:

Có vài chuyện xã giao nên làm một cách khéo léo, chứ đừng tuyệt tình quá.

Khi ra về, tôi nghe Khương Uẩn Châu bất mãn nói nhỏ với Khương Kỳ Hoài:

“Bây giờ đến một tiếng ‘anh hai’ mà nó cũng chẳng buồn gọi…”

Sau đó, tôi nghe nói Khương Nhược Dao sức khỏe đã yếu đến mức phải ở lại viện điều dưỡng lâu dài.

Trước đây cô ta rất thích giả vờ lên cơn đau tim.

Có lẽ cô ta chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày… không cần phải giả vờ nữa.

Dù vậy, vẫn xem như cô ta may mắn — nhà họ Khương vẫn chịu bỏ tiền thuốc men đắt đỏ để nuôi cô ta.

Vị hôn phu cũ của cô ta thì đã kết hôn rồi.

Còn Khương Uẩn Châu — người anh trai từng hết lòng vì cô ta, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn rõ một vài sự thật ẩn sau lớp mặt nạ.

Tại sao Khương Nhược Dao phải phá hoại mối lương duyên của anh ta?

Vì cô ta không cho phép trong cái nhà đó có một người phụ nữ nào được cưng chiều hơn mình.

Càng vì cô ta biết, Khương Uẩn Châu thật lòng với cô gái ấy, nên càng không thể để mối tình đó thành hiện thực.

Còn Khương Kỳ Hoài thì sao?

Vợ anh ta là người môn đăng hộ đối, do gia đình sắp đặt.

Với mối hôn sự đó, Khương Nhược Dao không thể can thiệp.

Khương Uẩn Châu suy sụp một thời gian.

Thậm chí, có lần say rượu rồi phát rồ, chạy đến trước mặt người con gái năm xưa, hỏi cô ấy có từng thích anh không, van xin cô ly hôn để quay lại với anh.

Kết quả bị chồng của người ta đ.ấ.m cho một trận.

Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

Cô gái ấy đến với chồng hiện tại một cách đàng hoàng, yêu đương đàng hoàng, cưới xin đàng hoàng.

Khương Uẩn Châu càng không buông được, chuyện ấy càng giống cái xương mắc ngang cổ, nuốt không trôi mà nhả không được.

Và mối quan hệ anh em giữa anh và Khương Nhược Dao cũng từ đó mà rạn nứt.

Tôi biết chuyện này qua lời kể của vợ Khương Kỳ Hoài.

Không rõ cô ấy vô tình hay cố ý — dù sao thì cũng đã bỏ tiền nhờ tôi thiết kế lễ phục, với khách hàng thì tôi vẫn cần giữ sự nhẫn nại tối thiểu. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-16.html.]

Cô ấy từng nói:

“Nói thật nhé, lúc chị mới cưới anh trai em, chị đã không ưa Khương Nhược Dao rồi. Cô ta cứ hở tí là ‘khó chịu’, rồi gọi điện cho anh ấy. Nhưng mà cũng khó trách — ai lại đi chấp một cô em chồng có bệnh tim chứ.”

“Mãi sau này mới biết… cô ta không phải con ruột.”

Cô ta cười nhạt, kéo nhẹ khóe môi:

“Biết sớm thế thì chị đã không lấy anh cả của em rồi.”

“Giờ nhìn lại, cảm giác cô ta với mấy người đàn ông nhà em cứ… mờ ám kiểu gì ấy. Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn nũng nịu y như con bé mười mấy, nhìn mà phát ngán.”

Tôi chỉ lặng lẽ nghe, không bình luận gì.

“Ban đầu chị định có con vào năm ngoái.”

Cô ấy khẽ nói, nhấp một ngụm cà phê.

“Nhưng vì cô ta, chị nghĩ mình nên chờ thêm một thời gian nữa.”

“Bác sĩ nói, nếu không thay tim… cô ta tối đa chỉ còn sống được hai năm.”

Trái tim — có người cả đời cũng chẳng đợi được.

“Tế Đường, em còn hận họ không?”

Cô ấy dè dặt hỏi tôi, không rõ là do tò mò, hay đang thay Khương Kỳ Hoài dò hỏi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

“Không hận. Cũng không còn quan trọng nữa.”

Với tôi, họ đã không còn quan trọng.

Bởi vì… tôi đã có gia đình mới, một gia đình thật sự của riêng tôi.



Khi trở về nhà, Lý Tự đang bận rộn trong bếp, đeo tạp dề chỉnh tề.

Tôi đi đến, ôm lấy anh từ phía sau như đang “sạc thêm năng lượng”.

“Sao lại tự xuống bếp thế này?” – tôi hỏi.

“Gần đây anh học được vài món mới. Làm cho em ăn thử.” – anh đáp, giọng thoải mái.

“Anh nói thật nhé, mấy đứa bạn anh đứa nào lấy vợ sớm cũng đều nhờ biết nấu ăn để trói được cái bụng vợ. Anh không thể thua kém bọn nó.”

Tôi dụi dụi vào người anh, nhỏ giọng:

“Anh không biết nấu ăn thì vẫn tuyệt.”

Tiểu Tuyết – chú mèo béo đáng yêu theo chúng tôi về nước – đang ngồi chồm hổm dưới chân, kêu “meo meo” như đang trách tôi mới về mà không ôm nó trước.

“Meo!”

Tôi ôm lấy nó — béo tròn, ấm áp như một cục bông mềm.

Lý Tự quay người lại, hôn nhẹ lên trán tôi:

“Ngoan nào, ra kia chờ một lát, sắp xong rồi.”

Hoàng hôn buông xuống ngoài khung cửa sổ, ánh chiều tà màu cam đỏ phủ lên mọi thứ — cả chú mèo nhỏ của tôi cũng được nhuộm thành sắc màu ấm áp.

Một cảm giác ấm lòng lan khắp không gian.

Vậy là, sau tất cả… tôi đã có một mái nhà.

Một cuộc sống bình yên.

Một người chồng tốt.

Một chú mèo nhỏ.

Và cả hoàng hôn cũng dịu dàng hơn.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 17: Ngoại truyện – Góc nhìn của bà Khương + Kỳ Hoài + Lý Tự



(Góc nhìn của bà Khương)

Tôi chưa từng nghĩ rằng, đứa con gái yếu ớt mắc bệnh tim bẩm sinh, được tôi nâng niu bảo vệ suốt bao năm… lại không phải con ruột của mình.

Con gái ruột của tôi — đã bị người khác cố tình tráo đổi ngay từ lúc mới sinh ra.

Nhưng trẻ con thì vô tội.

Tôi đã dành trọn mười bảy năm yêu thương cho Nhược Dao, tình cảm ấy không dễ gì buông bỏ.

Cô bé ấy… rời khỏi nhà họ Khương rồi, với thể trạng như vậy, e là cũng chẳng còn được bao lâu.

Vì thế, cả nhà chúng tôi quyết định giữ Nhược Dao lại.

Còn với đứa con gái ruột vừa trở về — tôi thật sự muốn thương nó, nhưng… nó quá xa lạ.

Tôi chỉ cố bù đắp cho con về mặt vật chất.

Nhưng con bé lớn lên bên ngoài quá lâu, đã nhuốm phải quá nhiều thói xấu: nói dối, trộm cắp, đố kỵ.

Tôi quyết định dạy cho nó một bài học — nên đã cắt tiền sinh hoạt của nó.

Ban đầu, tôi chỉ định cắt trong ba tháng.

Nhưng không hiểu sao… tôi lại quên mất.

Lúc Tế Đường bỏ nhà ra đi, ban đầu tôi không để tâm.

Nửa tháng sau, tôi bàn với chồng: nếu con bé chịu nhận sai, thì cho quay về.

Nhưng số điện thoại của nó không liên lạc được nữa.

Tôi tưởng nó còn đang giận dỗi.

Rồi một tháng nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì — tôi bắt đầu thấy lo.

Nhược Dao nói, có lẽ Tế Đường vẫn còn tức giận.

Ba tháng sau, chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chúng tôi đi tìm tất cả những nơi con bé có thể đến, liên lạc với tất cả những người có thể liên quan — vẫn không tìm được.

Đứa con ruột mà chúng tôi vất vả tìm lại được… giờ lại mất tích.

Tôi từng định báo cảnh sát, nhưng việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình, nên lại nhẫn nhịn.

Về sau, dần dần… không có tin tức lại trở thành một kiểu yên tâm.

Tôi từng nghĩ, Tế Đường trở về đã khiến gia đình này trở nên hỗn loạn.

Nhưng… hình như khi con bé rời đi rồi, mọi chuyện rối ren còn nhiều hơn.

Hôn sự của Kỳ Hoài sắp đến, tôi đành gác lại chuyện này.

Mà sự trì hoãn đó… kéo dài đến tận hai năm sau.

Khi câu chuyện Tế Đường “ăn cắp” bản thiết kế của Nhược Dao bất ngờ bị lật ngược.

Kỳ Hoài bắt đầu nghi ngờ, nó hỏi han Nhược Dao rất nhiều.

Nhược Dao không thể chối cãi.

Và cuối cùng, chúng tôi cũng xác nhận — năm xưa, quả thật đã trách nhầm Tế Đường.

Nhưng ngay sau đó, thân thế thật sự của Nhược Dao và Tế Đường bị tung lên mạng.

Gia đình nhà họ Triệu làm ầm ĩ, đòi hủy hôn.

Nhược Dao lên cơn đau tim, phải nhập viện.

Còn đứa con gái ruột mà trước kia chúng tôi từng không coi trọng,

Lại một thân một mình ngoài kia, tự mình gây dựng sự nghiệp.

Lúc gặp lại, tôi nhìn ra được — nó đã khác xưa.

Nó đã kết hôn.

Người mà nó chọn, nó chưa từng đưa về cho tôi và ba nó xem mắt.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng —

Nó đã hoàn toàn rời khỏi gia đình này.

Về sau, tôi nghe thấy con bé ngoan ngoãn gọi người khác là “ba” và “mẹ.”

Mà nó đã bao lâu rồi… không còn gọi tôi là “mẹ” nữa.

Lần đầu tiên, tôi thật sự cảm nhận được —

Ở một mức độ nào đó, tôi đã mất đi đứa con gái ruột của mình.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ… [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-th...yen-goc-nhin-cua-ba-khuong-ky-hoai-ly-tu.html.]

Cảm giác hạnh phúc đến phát khóc khi năm xưa tìm lại được nó.

Giờ đây, tôi thực sự thấy hối hận.

Nhưng… tôi chẳng thể làm gì.

Mọi chuyện… không thể quay lại được nữa rồi.

(Góc nhìn của Khương Kỳ Hoài)

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, với tư cách là con trai trưởng trong nhà, mình đã đối xử công bằng với các em.

Nhược Dao sức khỏe yếu, cả nhà đều vô thức dành cho em ấy sự quan tâm nhiều hơn.

Chuyện ấy… đã trở thành thói quen từ lâu rồi.

Tôi đã quên mất —

Tất cả những gì lẽ ra Tế Đường phải được nhận, con bé lại chẳng có gì cả.

Về sau, khi tôi cố đặt mình vào vị trí của con bé để suy nghĩ, tôi mới nhận ra:

Với tư cách là thiên kim tiểu thư của nhà họ Khương, là em gái ruột của tôi, con bé luôn là người bị trách mắng.

Tôi đã kết hôn, tình cảm với vợ cũng tốt.

Nhưng cô ấy thường xuyên giận tôi… vì Nhược Dao.

Sau khi biết được sự thật — rằng Nhược Dao không phải em gái ruột, và biết được rằng chúng tôi đã đuổi đứa con gái ruột cũng như em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì người ngoài,

Cô ấy mắng cả nhà chúng tôi bị điên, suýt nữa thì ly hôn với tôi.

Nhưng sai lầm đã gây ra… thì không thể sửa được nữa.

Khương Tế Đường — hóa ra còn xuất sắc hơn tất cả những gì chúng tôi tưởng tượng.

Nhược Dao ở lại nhà điều dưỡng là tốt cho cả em ấy lẫn gia đình.

Còn có đợi được trái tim mới hay không…thì phải xem số phận của em ấy.

Gia đình này đã tan vỡ.

Có phần lỗi của Nhược Dao.

Và cũng có lỗi của chính chúng tôi.

Sau khi Tế Đường kết hôn, tôi biết con bé không còn lý do gì để quay lại nữa.

Người chồng kia — có thể cho nó những thứ mà chúng tôi không thể.

Uẩn Châu có lần bảo tôi:

“Năm đó khi đón con bé về, lẽ ra nên để Nhược Dao ra ngoài sống mới phải.”

Câu nói ấy, nghe không khác gì năm xưa nó từng nói:

“Giá như đừng đón con bé đó về…”

Nhưng có lẽ, đó mới là điều đúng đắn.

Chúng tôi đã đảo lộn thật – giả.

Rồi cuối cùng lại mất cả hai.

Ba tôi sau đó có bàn với tôi, muốn để lại một phần cổ phần cho Tế Đường.

Tôi không có ý kiến.

Nhưng con bé từ chối.

Cũng đúng thôi.

Giờ đây, nó đâu cần gì từ chúng tôi nữa.

Ba vẫn quyết định viết tên nó vào di chúc.

Không rõ là để xoa dịu lương tâm, hay là vì điều gì khác.

(Góc nhìn của Lý Tự)

Lần đầu gặp Đường Đường, trong mắt cô ấy là cả một dải ngân hà vỡ vụn —

Vừa đẹp đẽ, vừa như thiếu đi một mảnh linh hồn.

Về sau, tôi ở bên cô ấy, cùng nhau tìm lại phần linh hồn đã thiếu ấy.

Để đến một ngày, trong mắt cô ấy sẽ là những vì sao lấp lánh, sáng rực như bầu trời đêm.

Cô ấy không biết rằng, bản thân mình chính là ngôi sao rực rỡ nhất.

Hết.
 
Back
Top Bottom