Trong con hẻm vắng ở khu đô thị, một chiếc lá ngô đồng vàng úa chao nghiêng theo gió, chầm chậm rơi xuống mặt đất.Một người đàn ông đang nằm đó.Tiết trời vừa chớm đông, lá rụng phủ lên người anh một lớp mỏng.Không biết đã bao lâu trôi qua, những ngón tay hơi co lại của anh khẽ động đậy, rồi chầm chậm mở mắt.Cú va chạm do vụ tai nạn để lại cảm giác choáng váng, nhưng cơn đau như bị đè nén, xé rách da thịt đã biến mất.Ôn Chung Ý theo bản năng đặt tay lên bụng.Đứa trẻ còn quá nhỏ, chưa có phản ứng rõ rệt.
Nhưng một cách kỳ diệu, anh có thể cảm nhận được con vẫn còn nguyên vẹn trong cơ thể mình.Anh nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng ngay giây sau, hơi thở ấy bỗng chốc nghẹn lại.Ôn Chung Ý vịn vào thân cây đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đôi mày dài, đen nhánh khẽ nhíu lại, trong ánh mắt phảng phất nét mơ hồ.Đây là đâu?Rõ ràng anh đã lái xe ra vùng ngoại ô, nếu may mắn sống sót, đáng lẽ phải ở nguyên chỗ cũ hoặc trong bệnh viện, sao lại xuất hiện ở nơi xa lạ này?Anh đi dọc theo con hẻm ra phía ngoài, dừng chân bên lề đường.Khác hẳn với cảnh hoang tàn đang trong giai đoạn phục hưng của nước độc lập, nơi đây san sát những tòa cao ốc, xe cộ tấp nập, các bức tường kính phản chiếu ánh hoàng hôn, khiến Ôn Chung Ý có cảm giác như lạc vào một thế giới khác.Một cậu bé chạy xe thăng bằng từ phía đối diện đến, sợ va vào anh nên vội vẫy tay gọi:— "Anh ơi, anh nhường đường giúp em với ạ!"
Ôn Chung Ý hơi nghiêng người, cậu bé lướt qua bên cạnh, tươi cười nói:— "Cảm ơn anh!"
Làn gió theo sau bước chân cậu bé mang theo sự khô ráo của cuối thu, phảng phất hương thơm nhẹ, không giống chất dẫn dụ mà có lẽ là mùi bột giặt.Là một beta.Bố mẹ cậu bé nhanh chóng chạy tới, áy náy gật đầu chào anh, sau đó vội vàng đuổi theo con mình.Họ cũng là beta.Ôn Chung Ý cứ thế đi về phía trước, rồi sớm nhận ra một sự thật vô cùng nực cười—Nơi này, tất cả mọi người đều là beta.Dù có vài người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy mang theo hương thơm thoang thoảng, nhưng đó rõ ràng là mùi nước hoa.Anh hít sâu một hơi, cơn lạnh lẽo không thể kiểm soát từ đáy lòng lan ra, khiến toàn thân tê buốt.Rốt cuộc đây là đâu?Là ảo giác trước khi chết, hay anh đã thực sự xuyên đến một thế giới khác?Bên đường có một tòa nhà kính phản chiếu bóng dáng anh.Gương mặt trắng bệch, mái tóc đen hơi rối, chiếc áo khoác dính bụi, thân hình gầy gò, đơn bạc.Nhìn qua vẫn có vẻ bình tĩnh.Anh siết chặt bàn tay buông bên người, cảm giác móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói khiến anh chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.Sau khi đã từng chấp nhận chuyện Mạnh Xuyên là người ngoài hành tinh, thì việc bản thân xuyên đến một thế giới khác dường như cũng không còn quá khó để tiếp thu.Anh bước vào một cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên thu ngân đang chán chường nghịch tay, thấy có khách liền vội đứng dậy, mỉm cười chào:— "Chào mừng quý khách!"
Ôn Chung Ý hơi gật đầu, lịch sự hỏi:— "Xin hỏi tôi có thể xem TV ở đây một lát không?"— "Hả?"
Nhân viên thu ngân rõ ràng chưa từng gặp yêu cầu như vậy, ngẩn ra một giây rồi nhìn lên chiếc TV đang phát bản tin, chậm rãi gật đầu:— "Được ạ."— "Cảm ơn."
Ôn Chung Ý nói.Trong cửa hàng không có khách nào khác, nhân viên thu ngân trơ mắt nhìn anh đi vào khu ăn uống, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống.Anh theo thói quen giữ thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình trên tường.Sau khi bản tin trong nước kết thúc là tin tức quốc tế.
Dù chưa thể nắm rõ toàn bộ, nhưng ít nhất anh cũng có nhận thức sơ bộ về thế giới này.Anh xem hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc đó nhân viên thu ngân mang tới cho anh một cốc nước ấm và một chiếc khăn ướt.— "Ở đây này."
Nhân viên chỉ vào bên má, nhắc nhở, "Anh bị dính chút bụi."
Ôn Chung Ý lau mặt, đột nhiên hỏi:— "Cậu có biết bài hát chúc mừng sinh nhật không?"— "Tất nhiên là biết chứ."
Nhân viên ngẩn người.Ôn Chung Ý khe khẽ ngâm nga vài câu, rồi xác nhận lại:— "Là giai điệu này đúng không?"
Nhân viên tròn mắt đầy dấu chấm hỏi nhưng vẫn gật đầu.Anh như trút được gánh nặng, mỉm cười:— "Tốt rồi, cảm ơn cậu."— "...Không có gì."
Đúng lúc này, bản tin kết thúc, màn hình chen vào một đoạn quảng cáo điện thoại.Ôn Chung Ý nhìn vài giây, sau đó lấy từ túi áo ra một xấp tiền giấy, nhẹ nhàng hỏi:— "Xin hỏi, số tiền này có thể dùng ở đây không?"
Nhân viên thu ngân chỉnh lại kính, tò mò:— "Đây là tiền nước nào vậy?"— "Nước độc lập Sanka."— "Có quốc gia này sao?"
Nhân viên nhíu mày, "Hình như thầy dạy Địa lý chưa từng nhắc đến."
Cậu ta còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, nhìn Ôn Chung Ý:— "Xin lỗi, môn Địa của tôi không giỏi lắm...
Nhưng cửa hàng này không nhận ngoại tệ, anh có thể ra ngân hàng đổi tiền."
Ôn Chung Ý khẽ cười, cúi mắt cất lại xấp tiền.
Nếu nơi này không có Sanka, vậy số tiền này cũng chỉ là giấy vụn.— "Anh là người nước ngoài à?"
Nhân viên tò mò hỏi, "Là người nước San... gì đó ạ?"
Anh gật đầu.— "Nhưng tiếng Trung của anh giỏi thật đấy."
Ôn Chung Ý cười nhẹ.Nhân viên là người thích nói nhiều, đã bắt đầu thì không dừng lại được.
Cậu ta giới thiệu tên mình, trường học, còn kể nhiều điều mà TV không thể cung cấp.Ví dụ như đây là một thành phố ven biển, kinh tế phát triển, họ đang ở khu trung tâm, gần một làng đại học.Ví dụ như giá cả ở đây khá cao, giá nhà đất cũng đắt đỏ, nhiều người phải thuê trọ.Cậu ta còn kể vài chuyện lặt vặt.
Ví dụ như thiếu gia nhà tập đoàn Hoàn Vũ mất tích nhiều năm, đột nhiên trở về, còn nguyên vẹn không chút thương tổn, khiến truyền thông đua nhau đưa tin.Ôn Chung Ý lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời.Cậu sinh viên năm hai hai mươi tuổi này đơn thuần mà nhiệt tình.
Khi nghe Ôn Chung Ý nói rằng mình không có người thân, không có tiền, cũng chẳng có chỗ ở, ánh mắt cậu ta vô thức lộ ra vẻ thương cảm.Không có chứng minh nhân dân thì không thể thuê nhà, cũng chẳng thể ở khách sạn.Dưới sự giúp đỡ của Dương Gia Nhiên, anh tìm được một nhà trọ lậu trên mạng.Nhà trọ nằm ở góc khuất nhất của thành phố, là nơi tập trung đủ mọi thành phần phức tạp, đầy rẫy tệ nạn.Ôn Chung Ý bước qua cửa cuốn, nhíu mày quan sát xung quanh.Bên trong tối tăm, ẩm thấp, mùi hôi tanh khó tả xộc vào mũi khiến người ta chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.Nhưng anh vẫn ở lại, vì chẳng còn lựa chọn nào khác.Anh nhờ Dương Gia Nhiên đưa mình đến một tiệm cầm đồ gần đó, tạm thời cầm cố chiếc đồng hồ quả quýt trên người.
Đó là quà sinh nhật cha anh tặng, anh vẫn luôn mang theo bên mình, may mà chưa bị vỡ.Số tiền cầm được đủ trả tiền thuê phòng nửa tháng nhưng chẳng thấm vào đâu với những chi phí khác.
Anh cần mua thêm một số vật dụng thiết yếu.Lúc Dương Gia Nhiên cho anh vay tiền, cậu ta hơi do dự, hỏi: "Anh không lừa tôi đấy chứ?"
Ôn Chung Ý nghiêm túc đáp: "Không."
Nhưng lời nói suông thì chẳng ai tin.
Anh suy nghĩ một lúc rồi tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út xuống.
Đó là nhẫn cưới của anh và Mạnh Xuyên, cũng là tài sản đáng giá cuối cùng anh còn giữ lại."
Tôi..."
"Ấy ấy ấy, không cần đâu."
Dương Gia Nhiên lập tức ngăn anh lại: "Có hai trăm tệ thôi mà, nhẫn quý như thế, tôi còn sợ làm mất đấy.
Tôi tin anh không phải kẻ lừa đảo."
Ôn Chung Ý mím môi, nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảm kích, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lại tiền sớm nhất có thể."
"Ôi dào, ai chẳng có lúc khó khăn."
Dương Gia Nhiên gãi đầu cười: "Không vội, bao giờ anh tìm được việc rồi trả cũng được."
Sau khi Dương Gia Nhiên rời đi, Ôn Chung Ý ăn một bát mì gói, rồi đi tắm.
Anh mặc bộ đồ ngủ rẻ tiền vừa mua, nằm lên chiếc giường lạ lẫm.Ánh trăng nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu xuống sàn nhà.
Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, thẫn thờ hồi lâu.Không biết cha và ba anh thế nào rồi, chắc họ đau khổ lắm khi biết anh gặp tai nạn.
Anh không muốn họ buồn, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.Nếu dấu vết về sự tồn tại của anh cũng bị xóa sạch, liệu nỗi đau của họ có thể vơi bớt một chút không?Ôn Chung Ý khẽ thở dài, nâng tay trái lên, ánh bạc trên chiếc nhẫn ở ngón áp út lấp lánh dưới ánh trăng.Anh không chắc bài hát chúc mừng sinh nhật đó có phải là thứ thuộc về thế giới này hay không, nhưng bằng một trực giác kỳ lạ, anh tin chắc Mạnh Xuyên cũng đang ở đây.Anh phải tìm được Mạnh Xuyên.—Một tuần sau.Trong khách sạn sang trọng rực rỡ ánh đèn, nhà hàng cao cấp trên tầng thượng quy tụ vô số nhân vật có máu mặt trong giới.
Bản nhạc piano du dương lan tỏa trong không khí.Quý Thù nhìn đồng hồ, thở dài một hơi, tìm một góc yên tĩnh rồi gọi điện thoại:"Còn hai phút nữa, cậu mà biết điều thì đến đây nhanh lên.
Nhìn sắc mắt của cha cậu, hôm nay cậu mà không đến thì chắc chắn tối nay sẽ xong đời."
Đầu dây bên kia bật cười đầy bất cần: "Tớ phải sợ ông ấy à?"
Một chiếc siêu xe màu bạc lao đến, phanh gọn gàng trước cửa khách sạn.Mạnh Xuyên cầm điện thoại trong tay trái, tay phải kẹp điếu thuốc, dứt khoát đóng sập cửa xe, sải bước lên bậc thềm, ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ."
Hồi còn đi học buộc phải cúi đầu trước sự độc tài của ông ấy, nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ, tớ đã nghe lời bao giờ đâu?"
Hắn tiện tay vứt đầu thuốc vào thùng rác, bước vào thang máy, giọng điệu lười nhác:"Nếu mẹ không khóc lóc ầm ĩ rồi đòi chết đòi sống, tớ đời nào chịu rời quân đội để về tiếp quản đống lộn xộn này."
"Ừ ừ ừ."
Quý Thù hùa theo một cách hờ hững.
Là bạn nối khố, anh ta quá hiểu con người Mạnh Xuyên rồi."
Được rồi, bớt ba hoa đi.
Cha cậu vừa móc điện thoại ra đấy.
Tớ cúp máy trước đây, tự lo liệu đi nhé."
Dứt lời, anh ta dứt khoát ngắt máy.Giây tiếp theo, cánh cửa lớn nặng nề từ từ mở ra, tất cả ánh mắt trong sảnh lập tức đổ dồn về phía cửa.
Không khí im lặng trong thoáng chốc.Mạnh Xuyên khoác lên mình bộ vest cắt may tinh xảo, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng dài.
Hắn vừa đi vừa cởi áo khoác, tiện tay vắt lên khuỷu tay.
Ống tay áo sơ mi xắn đến khuỷu, để lộ đường nét cơ bắp săn chắc.Lông mày hắn khẽ nhướng lên, đường nét gương mặt cứng cỏi, toát lên vẻ ngông cuồng bất kham.Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, Mạnh Xuyên mỉm cười thản nhiên, nhìn đồng hồ rồi nhàn nhã nói:"Vừa kịp, không muộn."
Mất tích bốn năm trời, giờ đây hắn bình an vô sự trở về, không ai có thể đoán được vị thiếu gia nhà Hoàn Vũ này đang nghĩ gì.Mọi người cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, vừa lúng túng vừa lễ độ.Mạnh Xuyên nhìn qua đám đông, chạm phải ánh mắt của ông bố nhà mình.
Hắn hơi nghiêng đầu cười cợt, tỏ vẻ chẳng hề để tâm.Cha hắn giật giật khóe mắt, trông như muốn mắng một trận, nhưng nghĩ đến việc đứa con trai này sống sót trở về cũng chẳng dễ dàng gì, ông đành nuốt cục tức xuống.Bữa tiệc chính thức bắt đầu.Mạnh Xuyên bị bố kéo đi, hết mời rượu chú này lại trò chuyện với đối tác nọ.
Quay một vòng, chẳng nhớ nổi mặt ai, chỉ biết là đã uống đến say mèm.Có người tò mò hỏi:"Tiểu Xuyên, bốn năm qua cậu đi đâu thế?
Bố mẹ cậu tìm cậu đến phát điên luôn đấy."
Câu hỏi này không biết đã bị hỏi bao nhiêu lần rồi.
Chính hắn cũng từng cố gắng nhớ lại.Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất hắn nhớ được là bốn năm trước, sau khi đua xe với Quý Thù và đám bạn, hắn đã gặp tai nạn.
Còn những chuyện sau đó...Mạnh Xuyên đáp:"Tôi không nhớ."
Trí nhớ bốn năm trời như bị xóa sạch, không để lại một dấu vết nào.Hắn từng đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, đã gặp những ai... tất cả đều biến mất khỏi đầu óc hắn.Hơn nửa tháng trước, hắn tỉnh dậy trên một chiếc ghế dài trong công viên, mặc trên người bộ đồ ở nhà mềm mại.Một nhân viên vệ sinh đi ngang qua lay hắn dậy, hỏi hắn có phải uống say quá rồi ngủ quên không.Mạnh Xuyên hoang mang tột độ.
Giây trước hắn còn ở hiện trường vụ tai nạn, sao giây sau lại bình yên vô sự nằm đây?Hắn như kẻ mộng du trở về nhà, gây ra một phen chấn động lớn.Mẹ hắn ôm chặt hắn khóc nức nở, ngay cả ông bố luôn nghiêm nghị cũng đỏ mắt.Sau khi biết hắn mất trí nhớ, bố mẹ chỉ vỗ vai hắn, khẽ lẩm bẩm:"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Sau đó, Mạnh Xuyên được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói ký ức đã mất của hắn phần lớn sẽ không thể khôi phục, vì dù áp dụng bất kỳ phương pháp điều trị rối loạn trí nhớ nào, cơ thể hắn cũng không có phản ứng.Hắn còn làm kiểm tra sức khỏe.Điều đáng ngạc nhiên là trên người hắn có vô số vết thương lớn nhỏ, đáng sợ nhất là vết sẹo tròn ngay giữa lồng ngực.Bác sĩ bảo đó có thể là dấu vết do tai nạn xe gây ra, có lẽ khi ấy hắn bị thanh thép xuyên qua người.
Mạnh Xuyên chấp nhận lời giải thích này.Nhưng có một vết sẹo lại không thể lý giải được.—— Là chỗ gồ lên sau gáy hắn.Bác sĩ nói nếu không ảnh hưởng đến sinh hoạt thì không cần bận tâm.Mạnh Xuyên từng nghi ngờ rằng mình đã bị một tổ chức bí mật nào đó bắt cóc để làm thí nghiệm trên cơ thể người.
Nếu không thì tại sao mỗi lần ấn vào chỗ gồ lên ấy, hắn lại thấy cổ họng khô khốc đến khó hiểu?..."
Trốn không?"
Quý Thù ghé sát lại, nháy mắt đầy ẩn ý.Mạnh Xuyên liếc nhìn cha mình đang trò chuyện với người khác, lập tức gật đầu dứt khoát: "Đi."
Hai phút sau, bảy tám cậu ấm lặng lẽ chuồn khỏi bữa tiệc.Mạnh Xuyên đi đầu, ấn thang máy, tiện tay vẫy gọi đám bạn thân theo sau.Hắn hỏi: "Đi đâu?"
Quý Thù đáp: "Đi hát KTV."
Cả nhóm kéo nhau ra khỏi thang máy, rầm rộ tiến về cửa chính.Bầu trời bên ngoài âm u, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, xem chừng sắp đổ xuống.Mạnh Xuyên nới lỏng cổ áo sơ mi, bỗng dưng cảm thấy bức bối trong lồng ngực, như thể có điều gì đó khiến hắn vướng bận."
Xe đặt trước đến rồi."
Quý Thù nhắc.Mạnh Xuyên "ừ" một tiếng, nhanh chóng gạt bỏ cảm giác kỳ lạ ấy sang một bên, bước xuống bậc thềm, đi về phía cửa xe.Mới đi được hai bước, hắn chợt nghe thấy một giọng nói vọng đến từ không xa."
Mạnh Xuyên."
Có người gọi tên hắn, giọng rất nhẹ, mang theo chút run rẩy khó nhận ra.Mạnh Xuyên theo phản xạ quay đầu lại, thấy một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi mỏng manh.Đôi mắt người đó đen láy, đường nét sắc sảo, nhưng làn da lại trắng bệch đến nhợt nhạt.
Anh nhìn hắn chăm chú, đuôi mắt hơi ửng đỏ.Mạnh Xuyên sững sờ.Quý Thù cũng nhìn theo ánh mắt hắn, tò mò hỏi: "Cậu quen à?"
Mạnh Xuyên quan sát người kia vài giây, rồi chậm rãi lắc đầu:"Không quen."