Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 140: Em Có Để Ý Không?



Thái Lãnh Hàn cảm giác được phía trên lưng bàn tay của mình có một bàn tay mềm mại đang nhè nhẹ vỗ về, gương mặt sắc lạnh của hắn nhanh chóng hoà hoãn lại.

Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng ảo não. Hắn lại để lộ thêm một mặt xấu xí nữa của bản thân ra cho Triệu Uyển Nhu nhìn thấy rồi. Không biết cô có bị dọa cho sợ hãi hay không. Ngộ nhỡ… Bàn tay của Thái Lãnh Hàn vừa thoáng buông lỏng đã lại siết chặt. Triệu Uyển Nhu trong lòng cũng ảo não vô cùng. Cô biết, tảng băng ngốc nhà mình lại suy diễn linh tinh nữa rồi. Thế là Triệu Uyển Nhu đành nhẹ giọng nhắc nhở, cũng là gián tiếp thể hiện cho Thái Lãnh Hàn biết, cô vốn rất quan tâm đến hắn:

- Anh cẩn thận một chút, đừng vì quá xúc động mà để bản thân bị thương.

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay đang nắm chắc ra, tuy nhiên, dưới lực tác động của một tảng băng mang bản chất của một “con chó điên”, chiếc thìa trắng bằng sành sứ yếu ớt kia vẫn bị vỡ ra. Hai hàng chân mày của Triệu Uyển Nhu nhíu lại. Trái tim của Thái Lãnh Hàn như muốn vọt lên tới cổ họng. Cô đang tức giận sao? Hay là chán ghét? Thế nhưng, ánh mắt của Triệu Uyển Nhu khi nhìn vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn lại ngập tràn lo lắng. Bởi vì cô nhìn thấy bên trong lòng bàn tay chai sần của Thái Lãnh Hàn đã hằn sâu một vết đỏ. May mà vẫn chưa chảy máu.

Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng mở rộng lòng bàn tay của Thái Lãnh Hàn ra, xoa xoa vài cái, thổi thổi vài cái rồi phụng phịu lầu bầu:

- Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà anh không nghe. Hằn một vết sâu như thế này, suýt nữa là bị thương rồi. Thật là…

Triệu Uyển Nhu còn đang cằn nhằn thì bàn tay Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Triệu Uyển Nhu trong lòng bàn tay siết nhẹ một cái. Triệu Uyển Nhu sửng sốt một hồi, cô hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.

Thái Lãnh Hàn cũng không biết làm sao mình lại làm ra hành vi như thế, có thể là vừa rồi ngón tay của Triệu Uyển Nhu ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu giữ lại phần cảm giác này. Bị ánh nhìn ngạc nhiên của Triệu Uyển Nhu hướng tới, Thái Lãnh Hàn mặt không đổi sắc mà tiếp tục chủ đề đang bị dang dở:

- Em có để ý không?

- Cái gì?

Triệu Uyển Nhu không kịp phản ứng. Cô còn đang bị chấn động trước cảm giác thô ráp từ bàn tay nào đó truyền tới, vừa nhột lại vừa ngứa. Thái Lãnh Hàn vẫn không buông tay ra, lặp lại câu hỏi một lần nữa:

- Việc bọn họ đồn anh là con riêng. Em có để ý không?

Thì ra là vấn đề này. Thật ra, chuyện này Triệu Uyển Nhu đã sớm suy nghĩ qua ở kiếp trước. Kỳ thật từ lúc cô gả cho Thái Lãnh Hàn, những lời đồn về Thái Lãnh Hàn đều vô tình hay cố ý chạy đến bên tai của Triệu Uyển Nhu. Có bao nhiêu lời chê tiếng cười sau lưng về thân thế của Thái Lãnh Hàn, thì cũng sẽ có bấy nhiêu lời đàm tiếu rằng Triệu Uyển Nhu lại phải gả cho một đứa con riêng. Thậm chí là sau khi hai người ly hôn, bên ngoài còn có tin đồn bay tung tóe. Đại loại như:

Nhìn kìa, Triệu Uyển Nhu rốt cục không chịu nổi, quả nhiên vẫn ly hôn với đứa con riêng kia.

Nhìn kìa, một thằng con riêng hèn hạ đúng là không thể lên nổi mặt bàn, cho dù có dùng thủ đoạn thấp kém để ép buộc thế nào thì cũng chẳng có ai chịu đựng nổi hắn.

Nhìn kìa, đến một người tốt tính và luôn nghĩ cho gia đình như Triệu Uyển Nhu cũng bất chấp sự trả thù của Thái Lãnh Hàn mà nhất định đòi ly hôn, có lẽ gã con riêng của nhà họ Vạn đúng là có quá nhiều thói hư tật xấu rồi.

Còn nhiều, nhiều lắm những lời dè bĩu đầy hả hê như thế.

Nhưng thật ra chẳng có bao nhiêu người biết, kỳ thật việc ly hôn ở đời trước, là do Thái Lãnh Hàn chủ động đề nghị với Triệu Uyển Nhu.

Hoàn toàn chính xác, Triệu Uyển Nhu là vì tập đoàn nhà họ Triệu mới phải bất đắc dĩ gả cho Thái Lãnh Hàn, nhưng trong mấy năm sinh hoạt với Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu rất thưởng thức nam nhân trước mắt này. Hắn vừa trầm ổn kiên cường, vừa tài giỏi cơ trí, lại rất có phong độ lịch lãm, nếu như không phải bởi vì cô biết trong lòng hắn đã yêu người khác, Triệu Uyển Nhu cảm thấy cô có lẽ cũng sẽ bỏ mặc bất cứ thứ gì để yêu tảng băng lạnh lùng ấy.

Cho đến hiện tại đây, sự thưởng thức của kiếp trước đã còn nâng cấp thêm lên với sự xuất hiện của sự ngưỡng mộ, sự thán phục, sự đồng cảm và cả sự yêu thương. Thế nên, Triệu Uyển Nhu càng không bao giờ muốn Thái Lãnh Hàn phải chịu những sự dè bĩu ác ý như trong kiếp trước nữa. Ít ra, Triệu Uyển Nhu sẽ không cho phép Thái Lãnh Hàn cảm thấy rằng cô sẽ để ý, sẽ xem thường hay chàn ghét, khinh bỉ hắn chỉ vì những lời thị phi độc ác kia. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu mở miệng:

- Anh còn nhớ cái lần mà Vạn Thiên Bảo nói rằng tôi đã hành hung hắn không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu, trầm mặc. Hắn vẫn nhớ chứ. Khi đó hắn đã sợ đến xanh hết cả ruột gan còn gì. Thế nhưng tại sao Triệu Uyển Nhu lại nhắc lại chuyện đó? Hơn nữa, cô còn chuyển cách xưng hô trở lại thành “tôi” luôn rồi này.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 141: Anh Có Chê Tôi Không?



Cứ nghĩ tới khả năng Triệu Uyển Nhu đang tức giận và chán ghét mình thì ruột gan của Thái Lãnh Hàn lại bắt đầu xanh xao vàng vọt xoắn xuýt vào với nhau hết cả rồi. Có phải Triệu Uyển Nhu vẫn còn tức giận vì bị Vạn Thiên Bảo chọc ghẹo không? Hay là vì cô cảm thấy hắn có liên quan đến nhà họ Vạn cho nên cũng cảm thấy hắn đáng ghét theo? Hoặc là… Triệu Uyển Nhu còn nhớ đến hình tượng “chó điên” vừa xấu xí vừa đáng sợ của hắn?

Bất giác Thái Lãnh Hàn nới lỏng nắm tay. Hắn bỗng có cảm giác hèn nhát muốn trốn chạy. Thế nhưng lần này đến lượt Triệu Uyển Nhu nắm chặt bàn tay của Thái Lãnh Hàn. Đôi mắt trong veo của cô hướng về phía Thái Lãnh Hàn, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt long lanh khiến Thái Lãnh Hàn dù có muốn bỏ chạy cũng không đủ sức đủ lòng mà nhúc nhích. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được cơ thể đang nhấp nhổm của Thái Lãnh Hàn đã ngồi yên trở lại trên ghế thì hài lòng mỉm cười. Cô chà chà ngón tay vào lòng bàn tay thô sần của tảng băng ngốc nhà mình, ngẫm nghĩ một lúc để lựa chọn cách diễn đạt:

- Thật ra thì khi đó Vạn Thiên Bảo không nói láo. Tôi đã thật sự hành hung hắn. Tôi… đánh cũng không nhẹ đâu. Cho nên… thật ra thì tôi cũng… có khuynh hướng hơi… bạo lực một chút. Anh có để ý không? Anh có chê tôi không?

Thái Lãnh Hàn lắc đầu như trống bỏi. Hỏi đùa sao? Thái Lãnh Hàn khi nào thì dám chê bai Triệu Uyển Nhu? Hơn nữa, nếu Triệu Uyển Nhu có thể có khuynh hướng bạo lực, à nhầm, nếu Triệu Uyển Nhu có thể có khả năng tự vệ tốt như thế thì Thái Lãnh Hàn mừng còn không hết nữa mà. Gã “chó điên” nào đó vô cùng bao che khuyết điểm cho vợ mà nói chắc nịch như c.h.é.m đinh chặt sắt:

- Nếu như em đánh Vạn Thiên Bảo thì chắc chắn là vì nó đã làm gì đó đáng bị đánh. Nó đã chọc ghẹo gì em, đúng không?

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu cân nhắc đến chuyện sẽ lôi đầu Vạn Thiên Bảo về Việt Nam để thay Triệu Uyển Nhu “dạy dỗ” gã thanh niên hư hỏng của nhà họ Vạn một trận. Không chỉ vậy, ngay cả bố mẹ của Vạn Thiên Bảo cũng đã bị Thái Lãnh Hàn liệt vào danh sách “cần phải dạy dỗ”, mặc kệ bố của Vạn Thiên Bảo thật ra cũng là bố ruột của hắn.

Triệu Uyển Nhu nhìn cái đầu vừa mới lắc lia lịa của Thái Lãnh Hàn và gương mặt đã trở nên sắc lạnh của hắn mà đoán không ra được tâm trạng hiện tại của hắn. Thái Lãnh Hàn vừa lắc đầu, chứng tỏ hắn không để tâm, không chê bai cô vì cái gọi là “có khuynh hướng bạo lực”; thế nhưng sao gương mặt của hắn lại lạnh ngắt như thế?

Không muốn tảng băng ngốc nhà mình lại có dịp suy diễn linh tinh, Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi rồi kể lại chuyện cũ:

- Hôm đó tôi đi nhà hàng thử món ăn mới với Thiên Bích, thì gặp Vạn Thiên Bảo.

Nghe được cái tên Vạn Thiên Bảo, lông mày Thái Lãnh Hàn bắt đầu cau lại nhiều hơn. Triệu Uyển Nhu tiếp tục kể:

- Tôi nghe thấy cậu ta nói với người khác về thân thế của anh.

Vạn Thiên Bảo có thể nói ra cái gì, Thái Lãnh Hàn hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Mặt của hắn tái mét. Triệu Uyển Nhu siết nhẹ bàn tay của Thái Lãnh Hàn, nhẹ giọng kể tiếp:

- Lúc ấy tôi đứng ở ngoài cửa, bọn họ không có phát hiện tôi. Sau đó... bọn họ càng nói càng quá đáng. Thế nên, tôi đi vào.

Triệu Uyển Nhu càng nói, không biết vì sao, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy khẩn trương, khiến sức của hắn khi cầm tay Triệu Uyển Nhu cũng tăng thêm mấy phần. Triệu Uyển Nhu nhìn Thái Lãnh Hàn rồi nói nghiêm túc:

- Tôi đạp cho Vạn Thiên Bảo một cái, lật bàn một cái, giẫm vào phía… trước mặt của Vạn Thiên Bảo một cái. Tôi cảnh cáo cậu ta rằng, cho dù ở trước mặt tôi hay ở sau lưng tôi thì tôi cũng không cho phép bất cứ một ai dám nói xấu.. chồng của tôi.

Xoảng.

Thái Lãnh Hàn đứng bật dậy. Bát canh ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn bị hắn hất đổ xuống, bát đũa đang ở trên bàn cũng bị chấn động mà rơi xuống đất. Triệu Uyển Nhu thấy thế thì vội vàng đứng lên muốn xem Thái Lãnh Hàn có sao không, nhưng cô lại bị Thái Lãnh Hàn dùng sức một lần nữa ấn ngồi trở về trên ghế. Triệu Uyển Nhu có chút kinh ngạc nhìn về phía đối diện, đã thấy con mắt Thái Lãnh Hàn loé lên, bàn tay của hắn run run, nắm chặt bàn tay của cô.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc khá lâu, cho đến khi Thái Lãnh Hàn tỉnh táo lại, hắn mới nắm lấy tay Triệu Uyển Nhu, cùng Triệu Uyển Nhu rời khỏi nhà bếp rồi đến ngồi ở ghế sa lon ở phòng khách. Ánh mắt của Triệu Uyển Nhu rơi vào vũng nước lớn trên áo len của Thái Lãnh Hàn, sau đó cô cầm lấy mấy cái khăn giấy muốn lau sạch sẽ vũng nước đó. Thái Lãnh Hàn ngồi im thin thít, hắn chăm chú nhìn bóng dáng của Triệu Uyển Nhu vì hắn mà bận rộn, khóe miệng cười ngây ngô. Triệu Uyển Nhu chà xát nửa ngày, cô cảm thấy vẫn nên thay quần áo thì yên tâm hơn:

- Anh vẫn nên thay quần áo đi, cẩn thận lại bị cảm đấy.

- Triệu Uyển Nhu. - Thái Lãnh Hàn gọi.

- Ừm? - Triệu Uyển Nhu tùy ý đáp.

- Anh không phải là con riêng.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 142: Quá Khứ Của Thái Lãnh Hàn



Thái Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt của Triệu Uyển Nhu, rồi chậm rãi kể lại sự việc,

- Mẹ anh với Vạn Thịnh Hưng là bạn học thời đại học, mẹ anh nhỏ hơn ông ta một khối. Mẹ anh lúc thì rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường, nghe nói rất nhiều người theo đuổi bà ấy, đương nhiên c*̃ng bao gồm Vạn Thịnh Hưng. Mẹ anh đến từ một vùng quê xa xôi, dựa vào việc cầm học bổng đại học, lần đầu tiên tới thành phố lớn nên cũng chưa sự đời. Vạn Thịnh Hưng lại có gia thế và sắc đẹp, giỏi ăn nói, là quân tử, bà ấy cơ hồ không có sức phản kháng.

Câu chuyện quý công tử cùng với thiếu nữ nghèo khó, đây là tiết mục mà nhiều đại thiếu gia ăn chơi trong vòng tròn này yêu thích.

- Nhưng là mẹ anh lại rất bảo thủ, khi bà ấy yêu Vạn Thịnh Hưng thì đã dùng hết tất cả dũng khí của mình. Cho nên lúc Vạn Thịnh Hưng tiến thêm một bước tiếp theo, mẹ anh đã đề nghị đến việc kết hôn.

Thái Lãnh Hàn cười tự giễu một tiếng rồi kể tiếp:

- Anh nghĩ khi đó Vạn Thịnh Hưng ước chừng rất thích mẹ anh, cho nên hai người thật sự chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, thế nhưng trên đường đi thì mẹ anh có triệu chứng ốm nghén, Vạn Thịnh Hưng lại dùng đó làm cái cớ để kéo dài việc đăng ký kết hôn với mẹ của anh. Về sau khi mẹ sinh anh ra, sau đó tốt nghiệp, lại thêm sự việc hào môn cẩu huyết.

Nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí của Thái Lãnh Hàn càng thêm lạnh lùng:

- Nhà họ Vạn không thừa nhận mẹ anh, cũng tuyên bố sẽ không thừa nhận anh. Lúc xuất hiện tình huống đó, Vạn Thịnh Hưng lại hèn nhát trốn tránh mẹ của anh. Nửa năm sau ông ta lại đính hôn với Liễu Thu Hương, hai người cùng ra nước ngoài. Khi họ quay về nước thì mẹ của anh đã trở thành người thứ ba xen vào phá hoại cuộc hôn nhân của họ, còn anh thì lại trở thành đứa con riêng bị người người khinh ghét.

Nghe đến đó, ác cảm của Triệu Uyển Nhu đối với Vạn Thịnh Hưng càng tăng thêm. Mặc dù có thể vì tình cảnh khi đó không chống đỡ được, nhưng ông ta không thể hèn nhát như thế, vứt bỏ người yêu thì thôi đi, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ. Đúng là hèn hạ đến không thể chịu nổi. Thái Lãnh Hàn tiếp tục nói:

- Khi đó thị phi đã vây kín hai mẹ con anh. Kông thể ở được nơi này nữa, mẹ anh đành phải mang anh theo tới thành phố H. Kỳ thật lúc đến thành phố H, anh sống cũng rất tốt. Mẹ anh không suy nghĩ tới Vạn Thịnh Hưng nữa, cố gắng trải qua cuộc sống của mình, thậm chí lúc anh sáu tuổi, bà ấy mới có tình cảm với người khác. Chỉ có điều vận khí của bà ấy không tốt, không dễ dàng gì mới có một cuộc sống mới, nhưng một tai nạn xe cộ đã cướp đi tính mạng của bà ấy. Thật ra thì, chiếc xe đó vốn đ.â.m về phía của anh, nhưng mẹ của anh đã đẩy anh ra…

Chuyện này đã qua hơn mười mấy năm, nhưng lúc Thái Lãnh Hàn nói tới cũng không thể không đau thương, nhưng Triệu Uyển Nhu lại nhịn không được mà đau lòng theo. Triệu Uyển Nhu khịt mũi, hỏi sang chuyện khác để đánh lạc hướng cảm xúc đau lòng:

- Sau đó.. anh đến cô nhi viện sao?

Thái Lãnh Hàn lắc đầu:

- Không phải. Mẹ anh vốn có viết một bức thư, ghi rõ thân thế của anh. Thế nên khi mẹ mất, cảnh sát đưa anh đến nhà họ Vạn.

Chuyện này có chút không giống với chuyện mà Triệu Uyển Nhu đã biết. Triệu Uyển Nhu kinh ngạc buột miệng:

- Thế nhưng.. không phải đến khi anh mười tám tuổi mới quay về nhà họ Vạn sao?

- Lúc anh được đưa đến nhà họ Vạn cũng là lúc Liễu Thu Hương đang mang thai Vạn Thiên Bảo. Bà ta giống như không biết anh tồn tại, lúc trông thấy anh thì hoảng hốt quá mức, suýt chút nữa thì sinh non. Vạn Thịnh Hưng có lẽ đã suy nghĩ thiệt hơn, cảm thấy đứa cháu mà họ Vạn đã sớm vứt bỏ như anh thì làm sao có thể so sánh với đứa bé trong bụng Liễu Thu Hương chứ, tất nhiên là anh không thể ở nhà của bọn họ được nữa, cho nên ông ta quyết định đem anh ném ra ngoài. Ban đầu Vạn Thịnh Hưng có ý định muốn tìm một gia đình khác nuôi dưỡng anh, Liễu Thu Hương vì không cho anh có liên quan gì tới nhà họ Vạn lại muốn giúp anh tìm người nhà để nuôi dưỡng.

Thái Lãnh Hàn nói đến đây thì nhịn không được mà cười lạnh thành tiếng. Triệu Uyển Nhu nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi:

- Vậy tại sao cuối cùng anh lại phải tới cô nhi viện?

- Ngày đó có một cặp vợ chồng trung niên đến đón anh đi. Bọn họ nói với anh rằng, chỗ đến rất xa, anh hãy ngủ một lúc, anh uống chai nước họ đưa cho thì sau đó ngủ mất. Cho đến lúc tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở một đồng cỏ hoang.

- Cái gì?!

Triệu Uyển Nhu không thể tin nổi. Nhà họ Vạn lại vứt bỏ Thái Lãnh Hàn theo cách tàn nhẫn và độc ác như vậy hay sao? Khi đó Thái Lãnh Hàn chỉ là đứa bé sáu tuổi. Bọn họ vứt bỏ một đứa trẻ ở nơi đồng không m.ô.n.g quạnh như thế thì có khác gì muốn hủy hoại hắn đâu cơ chứ? Vạn Thịnh Hưng có biết việc này không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 143: Điều Mà Thái Lãnh Hàn Để Tâm



Ngược lại với sự bức xúc của Triệu Uyển Nhu, thái độ của Thái Lãnh Hàn đã bình tĩnh lại. Hắn thản nhiên kể lại sự việc cứ như là chuyện của người khác:

- Có điều vận may của anh cũng không đến nỗi quá tệ. Anh nhịn đói nhịn khát suốt hai ngày thì gặp được một người cắm trại tốt bụng. Họ nghĩ là anh bị đi lạc nên đã đưa anh đến đồn công an. Nhưng.. lúc có người hỏi anh ở đâu, anh lại không nhớ gì, địa chỉ của nhà họ Vạn khi đó quá khó nhớ đối với anh. Bọn họ hỏi một hồi lâu vẫn không biết được gì, nên anh đề nghị họ đưa anh đến cô nhi viện gần nhất.

- Thái Lãnh Hàn...

Mũi Triệu Uyển Nhu đỏ ửng, hốc mắt cô dần dần đỏ lên. Thái Lãnh Hàn thấy hốc mắt Triệu Uyển Nhu ửng đỏ, phảng phất như muốn khóc lên, chân tay lập tức luống cuống:

- Anh không sao đâu. Em đừng khóc! Xin lỗi! Anh không phải muốn kể chuyện này để em phải khóc. Đừng khóc! Anh xin lỗi!

Thái Lãnh Hàn vừa mở miệng xin lỗi thì nước mắt trong hốc mắt của Triệu Uyển Nhu rốt cuộc cũng không tích tụ được, một giọt nước mắt to như hạt châu rơi vào tay của hai người, khiến Thái Lãnh Hàn lại càng luống cuống tay chân hơn:

- Em đừng khóc.

Thế nhưng mỗi khi Triệu Uyển Nhu đau lòng thì cô căn bản không thể ngăn được nước mắt, Thái Lãnh Hàn càng dỗ dành thì nước mắt của Triệu Uyển Nhu càng chảy nhiều hơn. Thái Lãnh Hàn không biết nên nói như thế nào, lời nói của hắn có chút không mạch lạc:

- Anh nói những lời này không phải muốn chọc em khóc, anh chỉ muốn nói cho em biết về quá khứ của anh thôi, để nếu có ai nhắc đến thì.... Mà thôi, chuyện đã qua lâu lắm rồi, lẽ ra anh không nên nhắc lại. Xin lỗi em, anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Em đừng…

- Xin lỗi anh!

Triệu Uyển Nhu cũng nhịn không được nữa mà nhào vào trong n.g.ự.c Thái Lãnh Hàn, nghẹn ngào nói.

Thái Lãnh Hàn sững sờ ôm Triệu Uyển Nhu, sự vui vẻ cùng đắng chát trong lòng hắn càng hỗn tạp. Hắn không biết Triệu Uyển Nhu khóc thương tâm như vậy, có bao nhiêu sự đau lòng, lại có bao nhiêu sự thương hại.

Thật xin lỗi, Triệu Uyển Nhu lại nói một lần nữa trong lòng. Mấy năm làm bạn đời với nhau ở kiếp trước, cô tự cho là thông minh. Cô biết lòng tự trọng của Thái Lãnh Hàn rất mạnh, biết hắn rất để tâm tới cái nhìn của người khác, cho nên cô chưa từng chủ động hỏi qua chuyện quá khứ của hắn, thậm chí lúc có người nhắc đến thì cô lại còn né tránh.

Nhưng cho tới hôm nay Triệu Uyển Nhu mới hiểu được, điều mà Thái Lãnh Hàn để tâm cho tới bây giờ chỉ luôn là bảo vệ cô trước cái nhìn của người khác, trước thị phi ác ý. Quá khứ Triệu Uyển Nhu kia tự cho là đúng, cô nghĩ rằng bảo vệ lòng tự trọng của Thái Lãnh Hàn, thế nhưng chính sự giả vờ ngó lơ của cô mới thật sự làm tổn thương đến lòng của hắn.

Khi đó, chắc chắn Thái Lãnh Hàn đã cho rằng Triệu Uyển Nhu để ý và không vui vì thân thế của hắn. Cô lại không hề hỏi tới, nếu nghĩ theo hướng khác, chính là sự xa cách và bỏ mặc. Có phải chính vì thế mà Thái Lãnh Hàn đã không dám chần chừ níu kéo khi đến thời hạn đã hứa với Triệu Chân Thành mà chủ động đề nghị ly hôn? Càng nghĩ càng ấm ức, Triệu Uyển Nhu níu lấy áo của Thái Lãnh Hàn, sụt sịt lên tiếng:

- Cuối tuần này, chúng ta đi thăm mẹ đi, mẹ anh đó.

- Ừm.

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu. Mặc kệ, mặc kệ là sự đau lòng hay đồng tình, chỉ cần cô nguyện ý tới gần hắn thì hắn đều có thể mặc kệ, đều có thể chấp nhận.

Triệu Uyển Nhu khóc một lúc thì mỏi mắt, ngủ thiếp đi. Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu vào phòng ngủ, dém chăn cẩn thận cho cô rồi mới chuyển sang phòng sách làm việc đến khuya.

Sáng hôm sau, lúc Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang say giấc thì Thái Lãnh Hàn đã đến công ty.

Tại văn phòng Tổng giám đốc ở Tập đoàn Thắng Lợi. Lê Thiên Chi đưa hợp đồng vừa mới ký sáng nay cho Thái Lãnh Hàn, rồi nói:

- Anh Hàn, anh mà ký cái hợp đồng này thì sẽ không có lợi đâu.

Thái Lãnh Hàn lật từng trang hợp đồng rồi đối chiếu những chỗ quan trọng, điềm nhiên trả lời:

- Không đến mức như vậy đâu, chỉ không có thêm tiền thôi.

Lê Thiên Chi tỏ vẻ không thể hiểu nổi, lại nói:

- Làm một thương nhân, lại chủ động đi ký một hợp đồng không thể kiếm thêm tiền, thật kỳ quái.

Sau khi Thái Lãnh Hàn xem xong văn kiện thì để lên bàn, rồi chẳng hề nói thêm gì nữa. Chỉ có Phương Hiệp Hòa thì không nín nhịn được, thở dài cảnh báo Lê Thiên Chi:

- Không chỉ một cái hợp đồng này đâu. Về sau cậu sẽ còn thấy nhiều hơn đấy.

Lê Thiên Chi kinh ngạc:

- Hả? Anh nói vậy là có ý gì vậy, anh Hòa?

Phương Hiệp Hòa nhìn thoáng qua Thái Lãnh Hàn một cái, thấy hắn không có vẻ muốn giấu giếm Lê Thiên Chi thì nói tiếp, giải thích cho rõ sự việc:

- Mấy hợp đồng này là của công ty Hưng Thịnh, mà Tổng giám đốc của công ty Hưng Thịnh chính là con trai duy nhất của giám đốc ngân hàng tư nhân Thịnh Đạt.

Ngân hàng này nghe cái tên sao lại quen thế nhỉ? Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi sực nhớ ra, buột miệng thốt lên:

- Anh Hàn, nguồn tiền mà anh cho nhà họ Triệu vay cũng có một phần từ ngân hàng Thịnh Đạt đúng không?

- Ừm.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 144: Đứng Sau Lưng Chống Đỡ Bầu Trời



Thái Lãnh Hàn gật đầu. Chuyện này hắn c*̃ng không muốn giấu diếm Lê Thiên Chi. Trước đó, khi công ty của nhà họ Triệu gặp khó khăn liên tục, số tiền hắn ứng trước của tập đoàn Thắng Lợi vẫn chưa thể đủ đáp ứng để vực dậy công ty của nhà vợ. Thế nên Thái Lãnh Hàn đã gợi ý cho ông Triệu Chân Thành đến ngân hàng Thịnh Đạt vay tiền. Dĩ nhiên là với một công ty thua lỗ sắp tiến tới bờ vực phá sản kia, còn lâu lắm ông Triệu Chân Thành mới có thể đủ tư cách để ngân hàng đồng ý cho vay. Tất cả đều là do Thái Lãnh Hàn ở phía sau âm thầm cam đoan cho bọn họ lợi ích tương xứng thì ngân hàng Thịnh Đạt mới đồng ý cho ông Triệu Chân Thành vay thêm vài tỷ.

Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một chút thì hiểu ra ngay. Cậu chàng thảng thốt:

- Điều kiện vay là chúng ta phải luôn ký hợp đồng với công ty Hưng Thịnh đúng không?

Phương Hiệp Hòa gật đầu, trả lời thay giám đốc nhà mình:

- Đúng vậy. Cho nên tôi mới nói, về sau cậu sẽ còn phải thấy rất nhiều những hợp đồng không mang lại lợi ích gì cho chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải ký. Chỉ cần là hợp đồng của công ty Hưng Thịnh, chỉ cần không trái pháp luật, thì chúng ta đều phải ký.

Thái Lãnh Hàn khép lại bản hợp đồng để qua một bên, tiếp tục im lặng. Lê Thiên Chi thì không thể im lặng được, cậu chàng hỏi dồn:

- Vậy anh phải bồi thường bao nhiêu tiền? Cổ đông của Tập đoàn Thắng Lợi sẽ đồng ý sao? Bọn họ sẽ không làm khó anh chứ?

Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, trấn an bạn tốt:

- Yên tâm, về sau những hợp đồng mà tôi hợp tác sẽ không ảnh hưởng đến Tập đoàn Thắng Lợi.

Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi nhìn nhau, vẫn chưa thể hiểu được ý trong câu nói trên của Thái Lãnh Hàn. Ánh mắt của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn quyết định chia sẻ kế hoạch của mình sớm hơn dự định:

- Sắp tới tôi sẽ lập một công ty riêng ở bên ngoài. Tất cả những hợp đồng ký trên danh nghĩa cá nhân của tôi sẽ hoàn toàn do công ty riêng của tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến tập đoàn Thắng Lợi nữa.

Lê Thiên Chi cau mày, lắc đầu:

- Như vậy không ổn đâu, anh Hàn. Chỉ một tập đoàn Thắng Lợi này thôi là đã đủ khiến anh mệt mỏi đến muốn mất nửa cái mạng rồi. Bây giờ anh lại thành lập thêm một công ty riêng nữa, lại còn phải gánh thêm món nợ ân tình với công ty Hưng Thịnh vô dụng kia nữa. Anh muốn mệt c.h.ế.t luôn nửa cái mạng còn lại à?

Phương Hiệp Hòa gật đầu tán đồng:

- Tôi nghĩ Thiên Chi nói đúng đấy, giám đốc. Anh nên nhanh chóng trả tiền cho bọn họ và thoát khỏi vũng nước đục này đi. Anh dùng cổ phần của Tập đoàn Thắng Lợi để thế chấp thì còn được, bây giờ anh lại còn phải giúp con trai của người ta làm ăn như thế nữa. Thật là không đáng.

Mặc kệ Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa thuyết phục, Thái Lãnh Hàn vẫn chỉ im lặng, đường muối gì cũng không chịu ăn. Lê Thiên Chi tức đến bật cười:

- Anh Hàn, anh đừng có nói với tôi là anh đang bị tình yêu làm lu mờ lý trí rồi nhé. Anh vì Triệu Uyển Nhu làm đến mức này, cũng coi như đánh đổi toàn bộ tài sản rồi đấy. Bây giờ anh lại còn muốn lặng lẽ làm anh hùng đứng sau lưng chống đỡ bầu trời cho cả nhà họ Triệu, chỉ vì một Triệu Uyển Nhu thôi ư? Anh có còn là Thái Lãnh Hàn mà tôi biết nữa không đấy?

Thái Lãnh Hàn nghe Lê Thiên Chi nói đến Triệu Uyển Nhu, hắn liền không nhịn được mà nghĩ đến việc tối hôm qua Triệu Uyển Nhu nhào vào n.g.ự.c mình khóc. Còn có dáng vẻ nằm ngủ dịu ngoan như một chú mèo con của cô nữa. Đặc biệt nhất là câu mà cô đã kể lại, không cho phép bất cứ ai nói xấu “chồng của cô”. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn bất giác nở ra trên môi.

Nụ cười đó làm cho Phương Hiệp Hòa và cả Lê Thiên Chi đều sợ tới mức muốn nhảy dựng. Chả có nhẽ Tổng giám đốc nhà họ lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi? Dáng vẻ sợ hết cả hồn của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn có chút ngượng ngùng. Hắn ho khan hai cái rồi lên tiếng đuổi người:

- Thiên Chi, hợp đồng đã ký xong rồi, cậu có thể đi về.

Hả? Lê Thiên Chi há hốc miệng. Cậu ta vừa mới bị đuổi, đúng không? Sáng sớm hôm nay, cậu ta còn chưa ăn sáng cho đàng hoàng đã bị Tổng giám đốc lôi đầu vào văn phòng để hoàn tất thủ tục ký một cái hợp đồng vớ vẩn không thể kiếm được tiền thì thôi đi. Bây giờ hợp đồng vừa ký xong thì cậu ta đã bị Tổng giám đốc thẳng thừng đuổi đi như thế? Thật đúng là vô lương tâm mà. Đúng là qua cầu rút ván mà! Lê Thiên Chi xắn tay áo lên, vừa định sẽ bất chấp tất cả mà đấu võ mồm với vị cấp trên kiêm bạn thân trước mặt mình một trận mấy trăm hiệp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Cốc, cốc, cốc.

Phương Hiệp Hòa nghe tiếng gõ cửa thì mừng rỡ bước ra ngay. Anh đã có cái thang để cho Tổng giám đốc bắc xuống rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 145: “Cơm Chó” Bay Tung Tóe



Ngoài cửa là trợ lý của Phương Hiệp Hòa. Cậu ta đưa cho Phương Hiệp Hòa ba cái ly nhựa to tướng.

Phương Hiệp Hòa cầm ba ly cái ly nhựa kia quay vào trong phòng, đặt một ly vào trong tay Thái Lãnh Hàn, bản thân anh cầm lấy một ly, còn ly còn lại thì đưa cho Lê Thiên Chi.

Lê Thiên Chi xem logo in trên ly nhưa thì liền biết được là mua từ quán cà phê nào đó cách đây vài con phố. Cậu ta lập tức không vui, dấm dẳng nói:

- Phương Hiệp Hòa, tổng giám đốc nhà anh muốn uống đồ uống ở quán của ai kia thì thôi đi, sao anh lại còn mua cho tôi làm gì? Bản thiếu gia chỉ quen uống cà phê thượng hạng nhập khẩu thôi, mấy thứ trà sữa này nọ, tôi không muốn phí tiền làm giàu cho quán của người kia đâu. Chúng ta hao tiền tốn của vì cô ta còn chưa đủ hay sao hả?

Lê đại luật sư quả nhiên là còn ghi thù chuyện Tổng giám nhà mình “hy sinh to lớn” vì nhà họ Triệu nên giọng nói dấm dẳng chua lè chua lét. Phương Hiệp Hòa phì cười, ra vẻ cung kính và giải thích với đại luật sư của nhà mình:

- Dạ thưa đại công tử, đại luật sư, ly của ngài đã được giảm giá rồi, không có hao tiền tốn của gì đâu ạ.

- Hả? Giảm giá ư?

Lê Thiên Chi kinh ngạc hỏi lại.

Phương Hiệp Hòa liếc mắt qua boss nhà mình rồi quay ra giải thích với Lê Thiên Chi:

- Ban nãy lúc Tiểu Lý đi mua cà phê, thì được nhân viên của quán cà phê nào đó thông báo rằng, từ nay về sau chỉ cần là nhân viên của Tập đoàn Thắng Lợi mua thức uống ở đấy thì đều sẽ được giảm giá đến 80%. Cho nên không chỉ là đại luật sư ngài mà cả những nhân viên quèn như chúng tôi cũng không cần phải hao tiền tốn của khi mua thức uống nữa rồi.

Chẳng những giảm giá mà còn giảm đến 80%, thế này so với tặng luôn thì có khác gì nhau? Lê Thiên Chi nhìn thoáng qua tảng băng đang ngồi cười ngốc nghếch nào đó rồi âm dương quái khí nói:

- Hai người các vị đều sẵn lòng phung phí tiền của vì nhau. Quả thật là ân ái. Kẻ phàm tục như tôi đây đúng là không thể nào so sánh được.

Thái Lãnh Hàn nhìn viên kẹo đường nổi bên trong ly mà xuất thần, Phương Hiệp Hòa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tổng giám đốc thì cũng rất ngạc nhiên. Không chỉ vậy, khi nghe lời nói âm dương quái khí của Lê Thiên Chi, Thái Lãnh Hàn chẳng những không tức giận mà khóe miệng của hắn còn khẽ nhếch, cười ra một tiếng cứ như niềm vui dâng trào không thể nào nén nhịn được vậy.

Cơm chó vô hình vô dạng nhưng lại có thể rõ rõ ràng ràng bay tung tóe thế này, một khi đã rải thì ngay lập tức ngược một con cẩu độc thân chưa từng yêu đương Lê Thiên Chi đến ê hết cả hai hàm răng. Không thể nào chịu nổi nữa, Lê Thiên Chi một tay cầm cà phê một tay cầm cặp công văn vừa thở phì phò vừa rời khỏi văn phòng của Thái Lãnh Hàn. Phương Hiệp Hòa cười khẽ hai tiếng, cũng theo sau lưng Lê Thiên Chi mà rời khỏi phòng. Nghĩ đến thần sắc vui vẻ vừa nãy của BOSS, Phương Hiệp Hòa trở lại phòng văn thư rồi bình tĩnh tuyên bố:

- Ngày hôm nay mọi người chắc là có thể tan việc đúng giờ.

Wow~

Phương Hiệp Hòa vừa mới nói xong, mọi người trong phòng văn thư lập tức reo lên vui mừng, làm thư ký của BOSS cuồng công việc, bọn họ cơ hồ đều phải tăng ca mỗi ngày.

Phương Hiệp Hòa cũng cảm thấy, nếu mỗi ngày bị thồn thức ăn của chó mà lại có được phúc lợi như vậy, anh cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

Trong khi đó, đối tượng vừa cùng Thái Lãnh Hàn thồn cơm chó cho Lê Thiên Chi đến nghẹn họng, Triệu Uyển Nhu, lại đang ngồi an tọa ở một chi nhánh mới mở của hệ thống quán cà phê do chính mình lập ra. Đây là chi nhánh mới, vốn chưa có nhiều khách, nhưng vị trí rất thuận lợi vì ở gần trường đại học. Bên trong khuôn viên quán rất rộng, khi nhìn xa thì không giống quán cà phê cho lắm, ngược lại thấy giống thư phòng hơn. Vì thế, đây cũng là cửa tiệm Triệu Uyển Nhu thích đến nhất.

Lúc trời sắp tối, Vương Thiên Bích bỗng nhiên đến đây, cô nàng đem toàn bộ thân thể mình ngã vào bên trong ghế sa lon, hữu khí vô lực nói ra:

- Vẫn là nơi này của cô dễ chịu.

Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất buồn cười, cô rót giúp cô nàng một chén trà rồi nói:

- Cửa tiệm này của tôi làm sao có thể so sánh với nhà hàng của cô được chứ.

Vương Thiên Bích cởi áo khoác trên người ra, sau khi nâng chén trà uống một ngụm thì nói:

- Hai phương thức kinh doanh vốn là khác nhau hoàn toàn, không thể so sánh được. Nhà hàng đó của tôi chỉ là nơi xa hoa, vốn là nơi cho những người nhiều tiền lắm của đến để khoe khoang thôi. Còn quán cà phê này của cô rất có ý nghĩa nội hàm đó chứ, mặc dù có thể kiếm không nhiều tiền bằng nhà hàng, nhưng ở đây dễ chịu. Tôi cứ cảm thấy hai chỗ này giống như hai chúng ta vậy, cô thì là một người vừa cao quý vừa nhã nhặn, còn tôi thì trên người lại chỉ ám đầy mùi tiền.

Triệu Uyển Nhu nhíu mày hỏi:

- Sao thế? Có chuyện gì ấm ức à? Nữ vương của chúng ta khi nào thì lại kể khổ rồi lại tự chế giễu chính mình như vậy?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 146: Tự Giễu Chính Mình



Vương Thiên Bích cười giả lả, không trả lời mà chuyển đề tài:

- Có gì đâu, tại vì tôi bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, hai chúng ta có tính cách trái ngược nhau như thế, đến cả sở thích cũng không giống nhau, không hiểu sao lại có thể chơi thân với nhau như thế nhỉ?

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, đáp lời:

- Vấn đề này thì tôi phải hỏi cô mới đúng chứ. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô gặp tôi, hình như cô rất ghét tôi đấy.

Vương Thiên Bích không thèm chột dạ mà thẳng thắn gật đầu:

- Chứ còn sao nữa? Cô chính là cái loại “con nhà người ta” trong truyền thuyết mà bố mẹ nhà nào cũng thường hay dùng để kh*ng b* con cái của mình đấy. Đừng có nói là tôi, có lẽ trong đám đồng trang lứa với chúng ta, chẳng có ai có thể thích cô được đâu.

Triệu Uyển Nhu có chút ngỡ ngàng. Cô là “con nhà người ta” từ lúc nào thế? Cô chỉ đang cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình thôi mà, điều đó cũng khiến cho người khác khó chịu ư? Không hiểu sao, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy rất châm chọc. Cô nhếch môi , học theo Vương Thiên Bích, tự giễu:

- Nếu thế thì hẳn là lúc này những người đó phải đang hả lòng hả dạ lắm nhỉ?

Một câu tự giễu chính mình này của Triệu Uyển Nhu làm cho Vương Thiên Bích lấy lại tinh thần ngay lập tức. Cô nàng cau mày hỏi ngay:

- Cô nói thế là có ý gì? Có phải lại có ai đó dám nói năng bậy bạ gì về cô nữa không?

Triệu Uyển Nhu giật mình, nhận ra một chút xao lòng cảm thán của mình đã tác động đến bạn thân. Cô vội giải thích:

- Không có. Chẳng có ai nói gì với tôi cả đâu.

Vương Thiên Bích vẫn chưa tin lắm, cố gắng an ủi:

- Cô đừng có để ý tới lũ ác mồm ác miệng đó. Bọn chúng đều là không thể tốt được như cô cho nên mới ghen tị mà sủa bậy văng thị phi ra thế thôi. Như cô nói hôm trước ấy, “miệng chó không mọc ra được ngà voi”. Buồn bã, bực tức vì lũ mồm thối như thế thì không đáng đâu.

Triệu Uyển Nhu cảm động gật đầu. Thật ra cô cũng chưa từng để những thị phi ác ý đó làm tác động tiêu cực đến bản thân mình. Tuy nhiên, đêm qua nghe được câu chuyện cũ của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu cứ nghẹn mãi, không dễ chịu một chút nào. Cái đám người không rõ đầu đuôi sự việc thế nào mà cứ đi buôn chuyện, tung tin đồn để bôi nhọ người khác như thế thật là vừa đáng ghét vừa đáng khinh. Bọn họ dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào hai chữ “nghe nói…” thôi mà đã khiến danh tiếng của một người bị ảnh hưởng, thậm chí còn khiến người ta có thể bị tổn thương nữa. Triệu Uyển Nhu thật mong rằng ông trời có mặt sẽ để cho lũ người kia nhận lấy quả báo thật sớm và thật thích đáng cho nghiệp thị phi của chúng.

Triệu Uyển Nhu im lặng khiến Vương Thiên Bích càng thêm lo lắng. Cô nàng lại bưng trà lên uống, mắt cứ lấm lét nhìn bạn thân.

Cảm nhận được sự quan tâm của Vương Thiên Bích, trong lòng Triệu Uyển Nhu ấm áp vô cùng. Cô chuyển đề tài bằng giọng nhẹ nhàng:

- Thôi, không nhắc những chuyện không vui này nữa. Tôi nghe bên hội chung tay góp sức báo lại là hôm trước cô vừa quyên một số tiền lớn hả?

Vương Thiên Bích cầm một miếng bánh lên ăn, vừa nhai vừa tỏ ra điềm tĩnh nói:

- Đúng vậy. Gần đây bỗng nhiên tôi cảm thấy mình rất có hứng thú làm việc thiện.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, tiếp tục dùng giọng nhẹ nhàng khích lệ:

- Nếu vậy thì tốt quá. Sau này cô góp thêm nhiều nữa nhé.

Vương Thiên Bích đang nuốt xuống thì bỗng mắc nghẹn. Cô nàng vội uống một ngụm trà rồi trợn to mắt nhìn Triệu Uyển Nhu:

- Này, cô có cần thẳng thắn và lộ liễu đến như thế không hả?

Lần này Triệu Uyển Nhu không cười nửa. Cô trầm ngâm một lúc rồi nói như tâm sự:

- Cô cũng biết rồi, mấy năm gần đây gia đình của tôi vẫn còn khó khăn. Có lẽ trong thời gian sắp tới tôi cũng khó mà quyên góp thêm vào ngân sách được bao nhiêu. Nhưng chi tiêu của hội Chung Tay Góp Sức thì cần rất nhiều. Thế nên tôi mới phải nhờ cậy cả vào cô. Chờ đến khi gia đình tôi ổn định lại chút, tôi mới có thể…

Vương Thiên Bích vội vàng ngắt lời:

- Được rồi , được rồi. Tôi cũng chỉ đùa như thế thôi, cô đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế. Giữa chúng ta mà còn cần phải khách sáo như thế nữa hay sao.

Triệu Uyển Nhu lúc này mới có thể mỉm cười trở lại. Giọng của cô vẫn rất nhẹ nhàng:

- Cảm ơn cô rất nhiều!

Hội Chung Tay Góp Sức mà hai người nói tới là quỹ từ thiện của tập đoàn nhà họ Triệu. Trước kia hội này vốn là do bà Lâm Thanh Liên quản lý. Từ sau khi Triệu Uyển Nhu thành niên thì bà Lâm Thanh Liên đã giao lại quyền quản lý cho cô. Đây là quỹ ngân sách lập ra dùng để giúp đỡ các đứa trẻ không cha không mẹ hoặc những đứa trẻ lang thang. Mỗi năm Triệu Uyển Nhu đều tặng quà, bánh, sách vở và vài thứ vật dụng cho trẻ em đang thiếu thốn khó khăn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 147: Chuyện Cũ Của Triệu Uyển Nhu



Năm nay mùa đông lạnh hơn những năm trước, Triệu Uyển Nhu muốn mua một số quần áo mùa đông cho các trẻ em ở một số cô nhi viện, có điều từ khi nhà họ Triệu xuất hiện khó khăn, ngân sách của hội này cũng không còn bao nhiêu tiền nữa. Cho nên khoản tiền quyên góp vừa rồi của Vương Thiên Bích đối với hội Chung tay góp sức có thể xem như là giống với mục đích của Triệu Uyển Nhu, mang đến ấm áp tình người sưởi ấm trong lúc khó khăn lạnh giá.

Vương Thiên Bích cảm thấy không khí đang trầm lắng xuống, bèn tìm cách khuấy động lên. Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Năm nay cô vẫn chủ yếu hỗ trợ cho các cô nhi viện hả?

- Ừ.

Triệu Uyển Nhu không hề giấu giếm, thẳng thắn gật đầu. Vương Thiên Bích lại hỏi:

- Sao cậu không dùng quỹ này để xây trường học hay là tặng học bổng cho học sinh nhỉ?

Triệu Uyển Nhu khó hiểu hỏi lại:

- Sao cô lại hỏi như vậy?

Vương Thiên Bích nhún vai:

- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, nếu chúng ta giúp đỡ cho trường học hay là tặng học bổng cho học sinh thì có thể có lợi lâu dài hơn. Còn mua vật dụng này nọ cho cô nhi viện thì dùng xong là hết, không có lợi ích lâu dài bằng.

Những lời của Vương Thiên Bích khiến Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Cô thật sự không ngờ rằng bạn thân lại có suy nghĩ về lợi ích như thế về việc làm từ thiện. Triệu Uyển Nhu suy nghĩ một lúc, sắp xếp từ ngữ rồi mỉm cười giải thích với Vương Thiên Bích:

- Cô không nên nghĩ như thế. Làm từ thiện mà còn so đo có lợi ích nhiều hay không, có lợi ích lâu dài hay không làm gì? Đối với những đứa trẻ kia, điều mà chúng cần nhất chẳng phải là được ăn no, được mặc ấm, được học hành hay sao? Hơn nữa, mỗi tổ chức từ thiện sẽ có tiêu chí hoạt động khác nhau. Hội Chung Tay Góp Sức của chúng ta sẽ hỗ trợ cho các cô nhi viện, còn những tổ chức khác sẽ hỗ trợ các trường học. Với lại, sao cô dám chắc rằng việc giúp đỡ cô nhi viện là không mang đến lợi ích lâu dài? Những đứa trẻ mồ côi kia, nếu được quan tâm, chăm sóc tốt thì trong tương lai bọn họ đều có khả năng làm được những việc tốt đóng góp cho xã hội. Những người có thể vượt qua được hoàn cảnh khó khăn thì đều có nghị lực và sức chịu đựng rất tốt, không phải sao?

Triệu Uyển Nhu nói một hơi dài, Vương Thiên Bích nghe đến đâu thì gật đầu đến đấy. Bây giờ cô nàng mới cảm thấy bản thân có tầm nhìn thiển cận hơn bạn rất nhiều. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt của nữ vương nhà mình xụ xuống thì hiểu rằng Vương Thiên Bích lại nghĩ ngợi linh tinh. Cô lại mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Không giấu gì cô, thật ra, tiêu chí giúp đỡ cô nhi viện này còn xuất phát từ lòng riêng của tôi nữa.

- Hả?

Vương Thiên Bích ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu, ánh mắt sáng lập lòe hai chữ “tò mò”. Triệu Uyển Nhu từ tốn cất giọng:

- Lúc tôi còn bé, tôi có bị đi lạc một lần, chắc là cô có biết chuyện này chứ?

Vương Thiên Bích gật đầu, biểu thị mình có biết. Triệu Uyển Nhu cũng gật đầu, chậm rãi kể tiếp:

- Lúc ấy tôi chắc khoảng hơn năm tuổi, ngày đó gia đình chúng tôi trở về từ nước ngoài, trên đường về nhà thì mẹ tôi bỗng nhiên phát bệnh, lái xe liền đưa chúng tôi đến bệnh viện công gần nhất. Lúc ấy cha tôi quá lo cho mẹ tôi, nên bảo anh trai trông chừng tôi. Thế nhưng anh ấy ham chơi nên quên mất tôi. Tôi đi lạc ra bên ngoài đường thì vô tình giẫm phải đuôi của một chó hoang, bị nó rượt chạy đến nửa con đường.

- Thì ra vì thế mà lúc đầu tôi nghe nói là cô sợ chó mèo hả? Cô bị con ch.ó hoang đó cắn hả?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, kể tiếp:

- Không. May là lúc ấy có một anh trai xông ra. Anh ấy cầm một nhánh cây đuổi con ch.ó kia giúp tôi. Thấy tôi bị hoảng sợ, anh ấy còn cho tôi ăn kẹo nữa. Có điều khi cha tôi đến tìm thì anh ấy đã rời đi rồi.

Vương Thiên Bích chồm lên, háo hức:

- Anh trai hả? Anh ấy có đẹp trai không? Cậu có phải đã thích anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Đó có phải là mối tình đầu của cậu không?

Triệu Uyển Nhu liếc Vương Thiên Bích trắng mắt. Khi ấy cô chỉ mới năm tuổi thôi đấy. Cô nàng này xem truyện tiểu thuyết vớ vẩn quá một trăm tám chục phút rồi đúng không? Vương Thiên Bích nói xong rồi cũng tự cảm thấy bản thân hơi bị vô duyên, bèn cười giả lả hỏi sang chuyện khác:

- À, ý tôi là, anh trai đó có đẹp trai không? Bây giờ anh ấy như thế nào rồi? Cô có anh trai là ân nhân từ nhỏ như thế mà chẳng giới thiệu gì với tôi cả, thật là…

Triệu Uyển Nhu thở dài, trầm giọng:

- Khi ấy tôi còn quá nhỏ, lại bị sợ hãi như thế, đến lúc có thể bình tĩnh hơn thì tôi đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai đó nữa. Tôi chỉ nhớ là anh ấy từng kể rằng hôm đó anh đi mua thuốc cho viện trưởng, tình cờ thấy tôi bị chó cắn. Anh ấy còn khen ngợi viện trưởng rất nhiều. Thế nên bố mẹ tôi mới đoán rằng anh ấy đang sống ở một cô nhi viện nào đó. Lúc ấy gia đình tôi vừa vặn muốn thành lập quỹ từ thiện, mẹ tôi liền quyết định giúp đỡ cô nhi viện. Có lẽ mẹ tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi giúp đỡ nhiều cô nhi viện thì sẽ có thể gặp được anh trai đó mà cảm ơn người ta. Nhưng mãi cho đến nay tôi vẫn chưa tìm được anh trai đó.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 148: Về Nhà Ăn Cơm?



Vương Thiên Bích nghe kể chuyện xong thì chỉ biết gật đầu đồng cảm mà chẳng biết an ủi Triệu Uyển Nhu như thế nào. Triệu Uyển Nhu thì chẳng cần Vương Thiên Bích an ủi. Chuyện đã qua rất lâu rồi, bây giờ nhớ lại cô chỉ thấy bồi hồi một chút và nuối tiếc một chút khi chưa thể tìm được anh trai nhỏ tốt bụng kia mà cảm ơn người ta. Mặc dù không còn nhớ rõ về gương mặt của anh trai nhỏ kia, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn còn ấn tượng với bóng lưng gầy gò nhưng vững chãi của anh trai nhỏ. Cô còn nhớ rằng anh trai nhỏ kia vì giúp cô mà đã bị con ch.ó hoang đáng sợ đó cắn cho mấy cái rất sâu, m.á.u chảy đầm đìa. Cô còn nhớ vị ngọt ngào của viên kẹo sữa méo mó mà anh trai nhỏ đã tặng để dỗ dành cô,…

Mà lúc này, “anh trai nhỏ” vừa được Triệu Uyển Nhu nghĩ tới đang bước khỏi xe để vào nhà. Một cơn gió lạnh phất qua, Thái Lãnh Hàn hắt hơi một cái vang dội. Hắn khịt mũi vài cái, âm thầm tự nhủ rằng, có lẽ là Triệu Uyển Nhu đang nhớ tới hắn rồi.

Như có tâm linh tương thông, lúc Thái Lãnh Hàn ở nhà nghĩ tới Triệu Uyển Nhu thì trong quán cà phê, Triệu Uyển Nhu cũng cảm thấy mũi hơi nhột. Cô hắt hơi khẽ một cái đúng lúc điện thoại vang lên réo rắt. Triệu Uyển Nhu vừa khịt mũi vừa mở điện thoại:

- A lô, xin hỏi ai đang gọi vậy?

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói dè dặt của thím Hai:

- A lô, cô Uyển Nhu, là tôi đây, thím Hai nấu bếp đây.

- Dạ. Có việc gì không thím?

- Tôi chỉ muốn gọi điện hỏi cô tối nay có về ăn cơm không, để tôi còn biết mà nấu.

Triệu Uyển Nhu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cô phát hiện đã gần sáu giờ rồi. Lúc cô đang do dự không biết có nên bảo thím Hai rằng cô sẽ ăn ở bên ngoài với Thiên Bích hay không thì giọng nói của thím Hai lại truyền tới:

- Hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, đều là món cô thích, Nhưng mà cậu Hàn nói nếu như cô không về ăn tối, thì tôi cất đồ vào tủ lạnh, chờ cô về ăn, còn cậu ấy ăn mỳ gói là được rồi.

Triệu Uyển Nhu sửng sốt:

- Anh Hàn về nhà rồi sao?

Thím Hai đáp một tiếng, rồi như không nhịn được, thím lại nói thêm:

- Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu Hàn tan làm về sớm như thế. Tôi nghĩ là cậu ấy muốn ăn bữa cơm gia đình buổi chiều. Cô… có thể về nhà ăn cơm được không, cô Uyển Nhu?

Triệu Uyển Nhu không cần nghĩ ngợi quá lâu đã đáp ứng ngay:

- Vâng, cháu sẽ về ngay. Thím cứ nấu theo khẩu phần như bình thường nhé. Nấu thêm vài món mà anh Hàn thích ăn nữa. Cháu sẽ thu xếp về ngay đây.

Thím Hai vui vẻ đáp một câu tỏ vẻ đã biết rồi cúp máy. Triệu Uyển Nhu nhìn màn hình điện thoại báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc mà khóe miệng bất giác nhoẻn lên thành nụ cười. Đúng như thím Hai đã nói, rất lâu rồi, tính luôn cả kiếp trước, Thái Lãnh Hàn chưa từng tan làm về nhà đúng giờ để ăn bữa cơm chiều với gia đình. Nếu tảng băng ngốc nghếch kia đã cố gắng thu xếp công việc để tan làm đúng giờ, mong mỏi về nhà ăn bữa cơm gia đình mà lại phát hiện cô đi vắng, chắc chắn là hắn sẽ lại lén lút tủi thân một mình.

Dáng vẻ tủi thân mà vẫn cố gắng tỏ ra không sao của Thái Lãnh Hàn quả thật sẽ khiến người quan tâm hắn cảm thấy rất đau lòng. Thế nên thím Hai mới không chịu nổi mà gọi điện cho Triệu Uyển Nhu, nói xa nói gần để cô về nhà ăn bữa cơm gia đình còn gì. Đến cả thím Hai còn không thể chịu nổi thì Triệu Uyển Nhu sao có thể cầm lòng cho được. Trong lòng của Triệu Uyển Nhu mềm nhũn, nhưng đôi mắt của cô sáng bừng lên, lấp lánh niềm vui không thể che giấu được. Vương Thiên Bích có muốn giả vờ không thấy cũng khó. Cô nàng hỏi dò:

- Sao thế? Ai gọi điện mà cô vui vẻ như vậy?

Triệu Uyển Nhu với tay lấy áo khoác, vừa đứng dậy vừa nói:

- Trong nhà gọi đến, bảo tôi về nhà ăn cơm. Thôi, cô ngồi đây thưởng thức cà phê đi nhé, tôi về nhà ăn cơm đây.

Vương Thiên Bích có chút không tin nổi mà trợn trừng mắt:

- Về nhà ăn cơm? Cô hẹn tôi ra đây, lên kế hoạch đi mua sắm và ăn uống xong cả rồi thì cô vứt tôi lại đây uống cà phê còn cô về nhà ăn cơm à? Cô vứt bỏ bạn bè à? Đồ trọng sắc khinh bạn!

Triệu Uyển Nhu vẫn kiên quyết khoác áo vào, nhẹ giọng nói nhanh:

- Xin lỗi cô! Hôm nào khác tôi sẽ mời cô một bữa để tạ lỗi. Còn bây giờ tôi thật sự phải về nhà ăn cơm rồi.

Lời vẫn chưa dứt, Triệu Uyển Nhu đã bước ra khỏi bàn, nhanh chóng tiến ra cửa lấy xe và chạy ngay về nhà. Mặc dù cô cũng cảm thấy có lỗi với Vương Thiên Bích. Nhưng biết làm sao được. Cô cũng đâu thể bỏ mặc tảng băng ngốc kia một mình tủi thân ăn mỳ gói trong cô đơn như thế.

Chiếc xe máy lăn bánh trên con đường nhạp nhoạng ánh chiều. Lúc Triệu Uyển Nhu trở lại biệt thự, còn chưa kịp dựng chân chống xe xuống thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trước sân nhà. Ban nãy khi thím Hai báo lại rằng Triệu Uyển Nhu sẽ về nhà ăn cơm, Thái Lãnh Hàn đã vội vã chạy ra ngồi ngóng trước sân, giả vờ như đang chơi đùa với Ha Ha. Thế nhưng nhưng ánh mắt vẫn luôn trông ngóng nhìn về phía cổng đã bán đứng tâm trạng của hắn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 149: “Cuộc Cạnh Tranh” Giữa Người Và Chó



Khi tiếng xe vang lên từ xa thì Thái Lãnh Hàn và Ha Ha đều đồng loạt hướng mắt về phía cổng. Thế nên Triệu Uyển Nhu mới chứng kiến cảnh một người một chó đưa hai cặp mắt lấp lánh niềm vui và mong chờ giống hệt nhau cùng hướng về phía cô. Lực sát thương của hai đôi mắt này quá lớn. Triệu Uyển Nhu ngẩn ra một lúc, trong lòng thoáng áy náy. Cô về trễ hơn so với dự kiến. Có lẽ đã khiến chủ của hai ánh mắt kia chờ đợi mỏi mòn rồi. Triệu Uyển Nhu dựng chân chống xe xuống, bước tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn, nhỏ giọng giải thích:

- Xin lỗi, em về hơi muộn. Bởi vì trên đường xảy ra kẹt xe, cho nên em…

- Không sao. Em về là tốt rồi.

Thái Lãnh Hàn đáp lại giống như lơ đãng, nhưng tay hắn lại gắt gao giữ chặt Ha Ha đang nhảy nhót không ngừng. Chú chó nhỏ nào đó từ khi Triệu Uyển Nhu bước tới vẫn luông một lòng muốn nhào vào người “vợ của cha”. Thế nhưng cậu chàng rõ thật là không biết, “cha” của mình không hề thích sự vồ vập ấy của mình dành cho “mẹ”.

Triệu Uyển Nhu hoàn toàn không biết việc một người một chó đang âm thầm phân cao thấp, cô đi đến bên một người một chó, đưa tay xoa xoa cái đầu xù xù của Ha Ha đáng yêu, vui vẻ nói:

- Em đi lên thay quần áo ra cho mát đã, anh ăn cơm trước đi.

- Ừm.

Thái Lãnh Hàn vẫn chỉ gật đầu rồi đáp ngắn gọn. Chờ Triệu Uyển Nhu đi lên lầu, Thái Lãnh Hàn mới ai oán nhìn Ha Ha, lầu bầu:

- Tại sao em lấy lại không sờ sờ đầu của mình vậy? Mình không đáng yêu bằng Ha Ha hay sao?

Nếu Ha Ha mà nghe hiểu tiếng người, hẳn là chú ta sẽ vô cùng khinh bỉ “cha chó điên” của mình. Lúc dùng hai từ “đáng yêu” để so sánh bản thân mình với một con chó, tảng băng ngốc nào đó thật sự không hề cảm thấy cách dùng từ của mình có vấn đề gì luôn ấy. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn thò tay vào túm lấy hai chân trước của Ha Ha, túm “con trai” nâng lên trước mặt, gầm gừ đe dọa:

- Sau này còn không được đến gần vợ của cha đâu đấy! Trước khi em ấy sờ sờ cha thì con không được quanh quẩn bên vợ của cha để dụ dỗ em ấy sờ con!

Hiển nhiên là một chú chó nhỏ xinh đẹp như Ha Ha không thèm sợ một chút nào trước lời đe dọa “dánh dấu chủ quyền” của một gã “chó điên” vẫn luôn chơi đùa và yêu thương chú ta. Chẳng những thế, Ha Ha còn hí hửng sủa lên gâu gâu hai tiếng. Chú ta còn tưởng là “cha” đang chơi đùa với mình mà thôi.

Thái Lãnh Hàn nhìn gương mặt tí tởn của “con trai” nhà mình mà trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại. Dù sao hắn cũng đang là một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, sao lại lưu lạc tới nỗi mà đi đe dọa một chú chó con đến như thế này? Đáng ghét nhất là chú chó con kia chẳng những không thèm sợ mà còn hớn hở ra mặt đến như vậy. Nhóc con chắc chắn là hiểu rõ “cha chó điên” của mình vốn miệng cứng lòng mềm, từ trước tới nay chưa từng dám mắng, càng không nỡ đánh cậu chàng.

Ha Ha sủa xong thì lại thè lưỡi ra, l.i.ế.m tay của Thái Lãnh Hàn, cái đuôi vẫy lia lịa bày tỏ tình cảm với “cha”. Trước sự nồng nhiệt ấy, Thái Lãnh Hàn ngoài cảm thấy bản thân thất bại thì cũng chỉ có thể tiếp tục cảm thấy bản thân càng thêm thất bại. Bởi vì hắn thật sự không có cách nào để tiếp tục “uy h**p” một con ch.ó con hiểu rõ hắn và yêu thương hắn như thế. Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn không thể cam lòng chịu thua. Hắn vô cùng ấu trĩ mà trừng mắt với Ha Ha, tiếp tục gầm gừ tỏ ra bản thân “hữu dụng” hơn nhiều so với “con trai”:

- Hừ, đừng có đắc ý. Con đáng yêu hơn cha thì đã sao chứ? Dù sao thì con cũng không thể chăm sóc vợ của cha tốt bằng cha đâu. Xem đi, cha sắp được cùng ngồi ăn cơm với em ấy đây này. Đúng rồi, cha còn có thể giúp xới cơm và gắp thức ăn cho em ấy. Con chó ngốc như con có muốn làm như thế cũng làm không được đâu! Hừ!

Sau khi “hừ” xong mấy tiếng đầy kiêu ngạo, gã “chó điên” nào đó thả “con trai” xuống và lại tiếp tục kiêu ngạo như một con khổng tước xòe đuôi đi về phía nhà bếp, rửa tay sạch sẽ và lấy chén ra, kiêu hãnh đứng xới cơm cho vợ. Ha Ha lại sủa thêm hai tiếng nữa, chỉ nhận lấy ánh mắt ba phần cao ngạo bảy phần đắc ý của “cha chó điên”. Cậu chàng sủa thêm vài tiếng nữa thì gã “chó điên” nào đó vừa như bực bội lại vừa như chột dạ, bước tới túm cổ “con trai” xách đến ném vào ổ chó của nhóc con. Ha Ha nằm trong ổ chó, phe phẩy đuôi. Dù sao thì một lát nữa cũng sẽ có người mang thức ăn đến tận nơi cho chú ta mà thôi.

Triệu Uyển Nhu lên lầu thì nhanh chóng thay quần áo. Sau đó, cô vội vã bước xuống lầu đi thẳng đến phòng ăn. Vừa bước tới cửa, Triệu Uyển Nhu đã trông thấy dáng cao to của tảng băng ngốc nghếch nào đó đang giúp cô xới cơm.
 
Back
Top Bottom