Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,170
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOdCCVHqSR0o_IKQsZ69pg-AUTWFEhqEAGNP_iaz0pxr8H8CK-16Odp51GSWULNc84T2QDrha8riSVRUEAPxsg27yOLdpjeMz8gCclFK4sNpRkcPlrthD2uj3E9G4IWrMOz_CZMgaZJq7G4K1IzwWPS=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Tác giả: Kinh Nhĩ
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án:

Em gái tôi vì muốn gả vào hào môn, cưới Thái tử gia của giới quyền quý kinh thành, đã điên cuồng giảm cân, mong tự biến mình thành một mỹ nhân gầy gò.

Cho đến khi cô ấy giảm cân quá độ, ngất xỉu và ngã gãy chân.

Tôi có lòng tốt khuyên nhủ, nói rằng giảm cân cấp tốc không chỉ dễ bị tăng cân trở lại mà còn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.

Sau khi nghe tôi nói, em gái đổi sang phương pháp giảm cân khoa học.

Nhưng rồi, khi thấy tin Thái tử gia đính hôn với một mỹ nhân gầy gò khác, cô ấy liền đổ hết tội mất cơ hội vào hào môn lên đầu tôi.

Cuối cùng, cô ấy liên kết với người nhà, nhốt tôi lại, cắt nước cắt cơm, cho đến khi tôi bị đói đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy em gái đang uống cà phê đen, liền ân cần đưa thêm cho cô ấy một ly nước ép cần tây.

Lần này, tôi sẽ giúp em gái gầy nhanh đến mức như một tia chớp.​
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 1: Chương 1



“Mẹ! Lần này con thật sự quyết tâm giảm cân rồi, mẹ đừng cho con ăn mấy thứ đồ ăn vặt rác rưởi này nữa!”

“Con nhất định phải giảm còn bảy mươi cân! Thái tử gia thích đúng chuẩn cân nặng đó! Con làm vậy là vì vinh hoa phú quý sau này của cả nhà mình, mẹ đừng kéo chân con!”

Em gái tôi luyến tiếc liếc nhìn bàn ăn đầy gà rán và hamburger, nhắm chặt mắt, ngửa đầu tu ừng ực ly cà phê đen.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Con gái ngoan, mẹ ủng hộ con. Chỉ cần con câu được chàng rể vàng này, nửa đời sau của mẹ sẽ không cần lo nghĩ gì nữa! Mẹ sẽ vứt hết mấy thứ này đi, vứt hết!”

Mẹ tôi vội vàng dọn đồ ăn trên bàn, định ném hết vào thùng rác.

Cảm giác bị đói đến c.h.ế.t vẫn còn ám ảnh trong đầu, tôi lập tức chặn tay mẹ lại.

“Mẹ, đừng vứt, đừng vứt! Đây là đồ mua bằng tiền đó. Nếu Trân Trân không ăn vì muốn giảm cân, thì con ăn! Đừng phí của.”

Vừa nói, tôi vừa cầm lấy một cái hamburger bằng tay trái, tay phải thì chụp ngay cái đùi gà, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.

Không kịp nhấm nháp gì hết, bản năng sinh tồn chỉ thôi thúc tôi phải ăn thật no để sống sót. Cảm giác được ăn lại khiến tôi không kìm được mà nước mắt giàn giụa.

Mẹ tôi bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ, em gái thì nhìn tôi vùi đầu ăn, lén nuốt nước miếng, sau khi định thần lại thì cất giọng giễu cợt:

“Lâm Diệu Thanh, ăn thì ăn, khóc cái gì! Giống như ma đói mấy năm chưa được ăn ấy!”

“Sau này nếu tôi gả cho Thái tử gia, cái kiểu ăn uống này của chị chẳng ra thể thống gì cả, đừng để người ta cười chê nhà mình không có giáo dục!”

Mẹ tôi cũng hùa theo, châm chọc tôi.

“Đúng thế, cái kiểu ăn như mày mà truyền ra ngoài, người ta còn tưởng nhà mình ngược đãi, không cho mày ăn cơm ấy chứ!”

Tôi không để tâm đến những lời mỉa mai đó, ăn liền hai cái hamburger, ba cái cánh gà, chỉ đến khi bụng no căng tới tận cổ họng mới chịu dừng lại.

Tôi ợ một cái no nê đầy thỏa mãn, lúc đó mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tôi đã sống lại. Lúc này tôi vẫn chưa bị hai người trước mặt nhốt lại cho đến c.h.ế.t đói.

“Sao chị nhìn bọn tôi như thế? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Nhìn cái bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của chị kìa, ăn có mỗi cái hamburger thôi mà.”

Em gái tôi bị ánh mắt tôi nhìn làm cho hơi chột dạ.

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng bề ngoài lại nở nụ cười lấy lòng.

“Trân Trân nói cũng đúng. Lúc nãy chị ăn có hơi không đẹp mắt, không thể lên được bàn tiệc lớn. Sau này vẫn phải nhờ mẹ với Trân Trân dạy bảo nhiều hơn.”

“Hừ, thế còn nghe được. Cà phê đen này đắng quá, chị gọi giúp tôi một ly trà sữa không đường đi.”

Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra, rồi chợt nghĩ ra điều gì, quay sang nói với mẹ:

“Mẹ, mẹ cho con ít tiền sinh hoạt đi, con đặt trà sữa cho Trân Trân.”

“Cái gì? Lâm Diệu Thanh, mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi tiền mẹ? Tiền lương của mày đâu?”

“Con đưa hết lương tháng cho mẹ rồi mà. Tháng này công ty làm ăn không tốt, chưa phát tiền.” Tôi giả vờ ấm ức, đưa tay ra xin tiền thì bị mẹ gạt phắt đi.

“Cái gì? Lâm Diệu Thanh! Mày làm được gì? Từ nhỏ đã không bằng em mày, lớn lên đi làm thì mỗi tháng kiếm được có vài đồng bạc, lại còn không biết tiết kiệm! Nếu không phải mẹ giữ tiền giúp mày, mày ăn gì, tiêu gì hả?”

Mẹ tôi vừa chỉ tay vừa mắng xối xả, nhưng không hề có ý định móc ví lấy tiền.

Cùng là con gái, nhưng trong mắt mẹ tôi, tôi chỉ là cái máy kiếm tiền.

Lương của tôi, chỉ vào mà không ra, mà dù có ra, cũng không bao giờ dùng cho tôi.

Quần áo mẹ tôi và Trân Trân mặc, đồ ăn họ ra ngoài dùng đều từ tiền lương của tôi, còn tôi thì ngày ngày chỉ được ăn mấy món thừa họ đem về.

Có khi đến cả đồ thừa cũng không có, mẹ tôi sẽ ném cho tôi một gói mì ăn liền, bắt tôi tự nấu.

Nếu tôi cho nhiều nước quá, bà còn mắng tôi một trận tơi bời.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 2: Chương 2



Thấy mẹ sắp sửa lại tiếp tục mắng, tôi liếc mắt thấy bó cần tây ở góc bếp, liền vội vã chạy vào trong.

Tôi loay hoay trong bếp một lúc, rồi bưng ra một ly nước ép cần tây.

“Trân Trân này, chị thấy trên mạng bảo mấy loại trà sữa bị phanh phui có thành phần toàn là chất hóa học với phụ gia độc hại, cơ thể mình hoàn toàn không chuyển hóa nổi đâu.

Em uống ly nước ép cần tây này đi, theo góc độ dinh dưỡng thì nó cực kỳ hiệu quả trong việc tiêu mỡ, giảm cân tốt lắm!”

Nước ép cần tây trong ly còn nổi cả bọt, màu sắc thì trông rất là “lành mạnh”.

Em gái tôi nhăn mặt chán ghét, nhưng vừa nghe đến “giảm cân hiệu quả” liền miễn cưỡng nhận lấy.

Vừa ngửi một cái, Trân Trân đã muốn nôn tại chỗ.

“Ọe! Chị cho cái quái gì vào đây vậy? Sao vừa chua lại vừa đắng thế này!”

Tôi đưa tiếp cho em một chiếc ống hút.

“Dùng ống hút đi, chị cố tình cho thêm nước chanh vào đấy, vừa giúp làm trắng da, lại còn tiêu mỡ!”

“Chuyện này cũng là vì Thái tử gia mà, em giảm được sớm ngày nào thì tốt ngày đó, kẻo để lâu lại lắm mộng, Thái tử gia quay sang thích người khác thì khổ.”

“Đúng đấy Trân Trân, chị con là chuyên gia dinh dưỡng, không nói sai được đâu.” Mẹ tôi cũng lập tức phụ họa.

Em gái tôi nhìn chăm chăm vào ly nước một lúc, cuối cùng cũng đưa ống hút lên miệng, hít sâu mấy hơi rồi dốc sức hút cạn ly nước cần tây đặc chế của tôi.

Ngay cả phần xác tôi cố tình không lọc cũng bị nó uống hết — đúng là không uổng công tôi đổ vào nửa chai giấm tinh.

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi và mẹ, cuối cùng Trân Trân cũng uống xong “đặc chế phẩm”.

Nó lập tức đập mạnh cái ly lên bàn, hướng về phía tôi hét lên:

“ỌE!! Chị! Cái thứ chị cho tôi uống này thật sự ổn không vậy? Ghê c.h.ế.t đi được! Tôi buồn nôn quá!”

Mẹ tôi vừa xoa lưng cho Trân Trân, vừa trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy uy h**p:

“Tao nói cho mày biết, Lâm Diệu Thanh! Nếu mày làm hại em mày thì tao bắt mày đền mạng đấy!”

Trong lòng tôi âm thầm mắng chửi cái kiểu thiên vị đến lố bịch này.

Rõ ràng đều là con gái bà ta sinh ra, mà lại một trời một vực.

Tôi chính là kẻ dưới đáy đó.

Vịt Bay Lạc Bầy

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ em gái tôi muốn, tôi đều phải nhường. Nó muốn ăn gì, tôi đều phải đưa cho nó, cứ như thể bọn họ mới là một nhà, còn tôi chỉ là người ngoài.

Tôi vội xua tay:

“Mẹ, Trân Trân, hai người nói gì vậy chứ, sao con dám hại nó. Con còn đang trông mong Trân Trân gả vào nhà giàu, trở thành phu nhân nhà quyền quý để nâng đỡ cả nhà mình nữa mà.”

Em gái tôi vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, tôi liền tranh thủ nịnh tiếp:

“Trân Trân à, chị thấy số em đúng là tốt thật, người như Thái tử gia – nhân vật tầm cỡ như thế – mà em cũng có thể quen biết. Sau này nhớ dẫn dắt chị với nha, vận mệnh nhà mình có phát lên được hay không, đều trông vào em cả đấy.”

Tôi bước nhanh lên, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của em gái.

Ban đầu Trân Trân còn cười hí hửng khi nghe tôi nịnh nọt, định lên tiếng, nhưng có vẻ bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, chột dạ ngậm miệng im lặng.

Mẹ tôi cũng dường như nghe ra chút gì từ lời tôi nói, liền kéo em gái tôi lại, nhỏ giọng hỏi han.

Nhưng nhà có mấy mét vuông, hai người họ có nói nhỏ cỡ nào thì tôi vẫn nghe rõ.

Mẹ cúi sát vào tai Trân Trân, ánh mắt cảnh giác liếc về phía tôi.

Tôi lập tức quay đầu, giả vờ loay hoay dọn dẹp bàn ăn.

“Con gái ngoan, nói mẹ nghe xem, con quen Thái tử gia từ bao giờ, quen kiểu gì? Mẹ còn biết đường mà góp ý cho con.”

“Con… con có quen anh ấy đâu, nhưng anh ấy chưa biết con. Nhưng thế thì sao chứ! Với nhan sắc trời ban thế này, đợi con gầy đi, nhất định sẽ trở thành vạn người mê! Chỉ cần con xuất hiện trước mặt anh ấy, Thái tử gia kiểu gì chẳng vội vàng đến cưới con!”

Tôi lạnh lùng cười trong bụng: nhan sắc trời ban, mà cô ta cũng dám nói ra mồm được.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 3: Chương 3



Em gái tôi không thể nói là xấu, chỉ có thể gọi là tướng mạo phổ thông. Đừng nói là Thái tử gia, ngay cả tôi, lúc đi dạo phố mà đông người còn dễ nhận nhầm bóng lưng của nó.

Nhưng mà, chính là cần cái sự tự tin đó của nó, nếu không tôi biết dỗ dành nó kiểu gì?

Lời tuyên bố đầy tự tin của em gái lại thật sự khiến mẹ tôi bị dỗ ngọt đến choáng váng.

Bà ngây người, há hốc miệng ra không nói được gì, một lúc sau lại khẽ gật đầu.

“Trân Trân, sao mẹ nhìn thấy mặt con hình như nhỏ đi một chút rồi thì phải?”

Tôi dọn dẹp xong bàn ăn, giả vờ như lơ đãng nhìn em gái rồi sửng sốt thốt lên.

Em gái tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng dưới sự khen ngợi “tận tâm tận lực” của tôi, nó bắt đầu lâng lâng.

Mẹ tôi thì mắt vốn dĩ đã kém, căn bản không nhìn ra có khác biệt gì, nên cũng không lên tiếng nữa cho lành.

“Chị nghe nói cà phê đen có tác dụng giảm sưng, giảm cân rất tốt, chẳng lẽ là nhờ ly cà phê đen hồi nãy em uống? Là hiệu gì thế, chị cũng mua về uống thử.”

Tôi móc điện thoại ra, làm bộ muốn xin link từ em gái.

Em gái tôi rời mắt khỏi gương, liếc tôi một cái:

“Chị, chị thì cần gì phải giảm cân? Nhà mình có một người xinh như hoa là tôi là đủ rồi. Cái dáng người của chị dù có gầy đi thì cũng chẳng cứu vãn được gì đâu. Hay là…”

Giọng nó khựng lại, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt, “Hay là… chị muốn quyến rũ Thái tử gia của tôi?”

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn — câu này của nó vừa vặn giẫm trúng “điểm mù” của mẹ tôi.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi không cho phép tôi đụng vào bất cứ món đồ nào của em gái, dù chỉ là một cây bút. Cho dù chính miệng Trân Trân nói không cần nữa, tôi cũng không có tư cách chạm vào.

Bây giờ với câu nói mập mờ của nó, ánh mắt mẹ nhìn tôi càng thêm hung dữ, đầy cảnh giác.

“Trân Trân, em nói gì vậy!” Tôi lập tức giả vờ hoảng sợ hét lên.

“Sao chị có thể có ý nghĩ sai trái như thế chứ! Chị chẳng qua là nghĩ, sau này em gả vào hào môn, chị đừng có quá lôi thôi thì cũng là cho em thêm thể diện, chẳng phải sao?”

Lúc này mẹ tôi mới dịu xuống một chút, khẽ gật đầu đồng tình.

“Trân Trân, chị con nói cũng có lý, nó làm vậy là vì nghĩ cho thể diện của con đó, con cứ gửi link cho nó đi.”

Em gái tôi lúc này mới thu lại nụ cười giễu cợt, gửi link cho tôi.

Tôi giả vờ vui vẻ, mở link ra xem, vừa xem vừa xuýt xoa cảm thán:

“Ui chao, bây giờ mấy sản phẩm này làm hay thật đó nha, cà phê mà cũng có loại giảm cân, giới thiệu còn bảo uống một hộp là giảm được mười cân! Mà nếu thật sự tốt vậy thì ai còn đi tập gym nữa chứ.”

Vừa nói, tay tôi làm bộ như lỡ chạm sai, chia sẻ luôn link cà phê giảm cân đó cho em gái.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Trân Trân, chị lỡ tay bấm nhầm thôi, em xóa đi là được.”

Em gái tôi cầm điện thoại lên, tắt thông báo tin nhắn rồi lại tiếp tục soi gương.

Chỉ cần có động tác này, tôi đã nắm chắc: nó sẽ không thể tránh khỏi thấy lại quảng cáo cà phê đó.

Dù sao thì, thuật toán hiện giờ mạnh lắm, chỉ cần xem qua một lần, kiểu gì cũng bị đề xuất lại ít nhất năm sáu lần.

Huống hồ, em gái tôi thì chuyên like video giảm cân.

Kiếp trước, loại cà phê giảm cân này không lâu sau sẽ bị phanh phui có chứa lượng lớn thuốc xổ cấm.

Rất nhiều người tiêu dùng vì uống loại này lâu dài mà ban đầu thì tiêu chảy liên tục, về sau thì tắc ruột không đi nổi vệ sinh, dẫn tới đủ loại bệnh đường tiêu hóa như tắc ruột.

Quả nhiên, vài ngày sau, vừa bước vào nhà, tôi đã thấy em gái đang khui đống hàng mới giao.

Trong đống sản phẩm giảm cân đó, nổi bật chính là hộp cà phê giảm cân hôm trước tôi gửi cho nó.

Mẹ tôi vốn đã không vừa lòng với cái tính tiêu xài phung phí của em gái, đi ngang qua còn bị mấy cái hộp ngã lăn lóc làm suýt vấp ngã.

“Lâm Diệu Trân! Con tính làm cái gì đây hả? Mới kiếm được mấy đồng mà suốt ngày chỉ biết mua với sắm, đống đồ rác rưởi này có ích gì cơ chứ!!”

Vừa mắng, mẹ tôi vừa lấy chân đá mấy cái hộp carton nằm lăn lóc trên sàn.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 4: Chương 4



Em gái tôi lập tức bật dậy, chắn trước mặt mẹ, ngăn cản hành động của bà.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy! Mấy cái này đều là sản phẩm giảm cân đó! Là những thứ có thể giúp con giảm cân nhanh chóng, mẹ mà đá hỏng hết, không ăn được nữa thì con còn giảm cái gì!”

“Hừ, giảm cân cái gì chứ! Mẹ thấy con là bị mẹ nuông chiều quá rồi, bây giờ hết nước giảm cân rồi đến cơm giảm cân, ngày xưa người ta nhịn ăn là tự nhiên gầy rồi!”

“Sao lại không tốt chứ! Mấy thứ này con đều xem kỹ rồi, toàn là chuyên gia dinh dưỡng khuyên dùng cả đấy!”

“Chuyên gia ngoài kia thì làm sao thân bằng chị con! Con hỏi chị con xem, mấy cái thứ này có tốt cho cơ thể không!”

Mẹ tôi chỉ tay về phía tôi, hai người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm, như chờ câu trả lời phán xét.

Tôi cười gượng, hơi lúng túng đáp:

“Mẹ, Trân Trân, hai người nói đều có lý cả. Cái kiểu không ăn uống gọi là ‘bế cốc’, còn nếu chỉ uống nước mà không ăn gì thì gọi là ‘nhịn lỏng’.”

Tôi ngừng một chút rồi tiếp tục:

“Hai cách này trong số khách hàng của chị cũng có người dùng để dưỡng sinh, nhưng người ta toàn là quý phu nhân hay thiên kim tiểu thư, trong nhà có cả bác sĩ riêng theo dõi. Nhưng hai cách này tuyệt đối không thể dùng lâu dài.”

Tôi cố tình nhấn mạnh mấy chữ “quý phu nhân”, quả nhiên em gái tôi — người luôn ôm mộng một bước lên mây thành bà chủ hào môn — liền lập tức nâng giọng át cả câu sau của tôi.

“Đúng vậy! Chị tôi còn nói thế cơ mà, tôi là người sắp trở thành phu nhân nhà giàu, tất nhiên phải dùng cách giảm cân của phu nhân nhà giàu rồi! Mấy món này toàn là đồ uống, tôi quyết định sẽ dùng phương pháp nhịn lỏng này!”

“Mẹ, con nói cho mẹ biết, mẹ đừng có chỉ huy lung tung. Đến lúc con không lấy được Thái tử gia, cái giàu sang phú quý mẹ mơ cũng tan thành bọt nước đấy!”

Câu nói đầy đe dọa của em gái khiến mẹ tôi lập tức tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nhớ ra là nó đang giảm cân để làm gì.

Thấy em gái giận dỗi mặt mày phùng phùng, mẹ tôi vội vàng nở nụ cười lấy lòng, đưa tay ôm lấy nó.

“Ấy da, Trân Trân à, mẹ đúng là hồ đồ quá rồi, đừng giận nữa. Nào nào nào, để mẹ giúp con khui mấy cái hộp này, sao có thể để tương lai quý phu nhân nhà giàu tự làm được!”

Mẹ tôi lập tức bế lấy một thùng hàng, nhét vào tay tôi, rồi nhanh nhẹn dúi cho tôi một cái kéo:

“Mau lên, nhanh giúp Trân Trân khui đồ ra, đừng làm chậm quá trình giảm cân của con bé!”

Nói xong, bà lại quay sang dỗ dành cô con gái cưng, sợ nhỡ đâu sau này con gái giàu sang mà lại không thèm đoái hoài đến mình.

Đợi tôi khui hết hàng hóa, dọn dẹp gọn gàng xong xuôi, em gái cũng đã nguôi giận dưới sự dỗ ngọt của mẹ. Nó lại sán tới hỏi tôi:

“Chị, cái ‘nhịn lỏng’ mà chị nói là gì vậy?”

“Là mỗi ngày chỉ uống nước, không ăn gì cả. Nước thì không giới hạn, nước gì cũng được, như cà phê, trà sữa, nước ép hoa quả… đều tính.”

Em gái đưa hộp cà phê trong tay tới trước mặt tôi:

“Vậy cái cà phê này cũng được đúng không?”

Tôi nhìn hộp trong tay nó, gật đầu:

“Cà phê tất nhiên là được rồi, hơn nữa cà phê còn giúp đốt mỡ tốt hơn nữa đấy.”

“Được! Vậy mai tôi bắt đầu nhịn lỏng! Cà phê này nói giảm cân rất tốt, kết hợp với nhịn lỏng, chắc chắn tôi sẽ gầy siêu nhanh!”

Tôi gật đầu cười, không nói gì thêm.

Sáng hôm sau, em gái tôi dậy sớm, uống một ly cà phê đen có chứa thuốc xổ. Trưa đến là một chai nước ép giảm cân, tối lại một chai nước gầy pha thêm cà phê thuốc xổ.

Chưa từng nhịn lỏng bao giờ, đột nhiên không ăn bất kỳ thứ gì, dạ dày nó bắt đầu phản ứng dữ dội.

Mỗi lần nó muốn ăn, lại bị mẹ tôi dúi cho ly cà phê chặn ngang miệng.

Để giúp nó “giữ vững lập trường”, chúng tôi còn phải ăn cơm lén lút, nếu không chỉ cần để nó ngửi thấy mùi thức ăn, chắc chắn nó sẽ nổi đóa lên.

Nó uống nước quá nhiều nên chạy vào nhà vệ sinh suốt, cộng thêm thuốc xổ trong cà phê, sau một ngày nhịn lỏng, giấy vệ sinh trong nhà tiêu hết tận hai cuộn.

Nhưng sáng hôm sau, con số hiện lên trên cân khiến nó phấn khích vô cùng — giảm hẳn 5 cân.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nó ôm cái cân, phấn khởi hét lên:

“Quả nhiên tôi là thánh thể giảm cân trời ban! Một ngày xuống 5 cân, vậy 10 ngày sẽ là 50 cân, tôi nhất định đạt được cân nặng lý tưởng! Thái tử phi chắc chắn là tôi!”
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 5: Chương 5



Dữ liệu giảm được trong một ngày “nhịn lỏng” quả thực rất hấp dẫn, khiến em gái tôi kiên trì tiếp tục thêm ba ngày nữa.

Nước và cặn bã thức ăn trong cơ thể đã được đào thải sạch sẽ ngay từ ngày đầu tiên, làm gì còn gì để mà giảm tiếp.

Những ngày sau, mỗi ngày chỉ giảm được đúng một cân, em gái tôi bắt đầu kích động.

“Cái gì!! Tại sao lại thế!! Sao lại giảm ít vậy chứ!!”

Mẹ tôi cũng bắt đầu sốt ruột, thấy tôi đứng im bên cạnh không nói gì liền bước tới, vặn tay tôi rồi gặng hỏi:

“Lâm Diệu Thanh! Con nhìn cái kế mà con bày cho Trân Trân kìa, hiệu quả kém như vậy, có phải con cố ý không muốn để nó gầy đi, không muốn nó gả vào hào môn đúng không!”

Tôi vừa xoa cánh tay đỏ ửng vì bị vặn, vừa đỏ hoe mắt nói:

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, sao con có thể làm thế được, con đã nói từ đầu rồi, ‘nhịn lỏng’ không thể dùng lâu dài, Trân Trân nên ăn một chút gì đó mới được.”

Nhưng em gái tôi lập tức bác bỏ:

“Không được! Không ăn mà còn chỉ giảm một cân, ăn vào chắc còn không giảm nổi một lạng! Tôi không thể ăn!”

Nói rồi, nó lại cầm điện thoại lên tra video liên quan đến “nhịn lỏng”, chỉ vào một video nói:

“Chị xem nè, người này còn ‘bế cốc’ 21 ngày không ăn không uống mà không sao, tôi mỗi ngày đều uống nước mà, chắc chắn không có vấn đề gì, tôi phải tiếp tục!”

Mẹ tôi không hiểu gì về mấy kênh truyền thông quảng cáo hiện nay, bà chỉ quan tâm một điều — con gái bà có thể gả vào hào môn hay không, để bà được vinh hoa phú quý nửa đời sau.

Dù tôi có “giả bộ” khuyên nhủ bằng thiện ý, nhưng không hề lay chuyển được quyết tâm của hai người họ.

Đương nhiên, tôi từng trải qua cái chết, sao có thể thật lòng khuyên can — cũng chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.

Mẹ tôi để cổ vũ Lâm Diệu Trân, thậm chí còn cùng con gái “nhịn lỏng”, cùng uống cà phê đen có thuốc xổ.

Em gái tôi vì giảm cân mà thậm chí nghỉ luôn công việc, suốt ngày ở nhà “nhịn lỏng”.

Sau đó, nó càng lúc càng điên cuồng. Ngoài những loại cà phê và nước ép giảm cân trước đó, hễ trên mạng có blogger nào giới thiệu bất kỳ loại đồ uống nào có tác dụng giảm cân, nó đều mua về thử.

Mỗi ngày nó uống toàn những thứ nước trông như nước độc phù thủy trong truyện cổ tích: xanh đỏ tím vàng đủ cả, chẳng thèm quan tâm công dụng riêng biệt là gì, chỉ biết đổ vào miệng là được.

Một tuần trôi qua, em gái tôi thật sự giảm được mười cân. Nhưng kéo theo đó là gương mặt nó bắt đầu tái nhợt như sáp nến.

Dù vậy, nó không hề dừng lại mà còn mua hàng loạt thức uống làm trắng da và mặt nạ trắng da, gọi là “dưỡng trong lẫn ngoài”.

Tuy nhiên, chế độ giảm cân “nhịn lỏng” này không duy trì được lâu thì bị buộc phải gián đoạn, bởi vì em gái tôi ngất xỉu trong nhà vệ sinh, phải được mẹ tôi đưa đi cấp cứu.

Bác sĩ chẩn đoán là do đi vệ sinh quá nhiều, dẫn đến kiệt sức.

Sau vài ngày nằm viện nghỉ ngơi, vừa về đến nhà, em gái tôi liền sốt sắng lên cân.

Số cân từng giảm được nhờ “nhịn lỏng” — 20 cân — thì nay đã tăng lại đến 15 cân.

Tôi vừa tan làm về tới nhà đã thấy em gái nằm vật trên ghế sofa, vừa ăn vừa khóc như mưa, bên cạnh là cái cân bị đập vỡ vụn.

Xung quanh nó là một đống hộp đồ ăn nhanh, vừa ăn vừa sụt sịt:

“Tại sao chứ, tôi vất vả giảm cân như vậy, mà lại mập lại nhanh như thế này! Mẹ, tất cả là lỗi của mẹ! Chẳng phải con chỉ ngủ gật trên bồn cầu thôi sao, mẹ cứ phải đưa con đến bệnh viện làm gì!”

Mẹ tôi nhíu mày nhìn cái cân bị đập tan tành, không dám lên tiếng.

“Con mỗi ngày đều nhịn lỏng! Ý chí của con mạnh như thế cơ mà! Vậy mà bị mẹ phá hỏng hết! Bây giờ con còn gả được cho Thái tử gia gì nữa chứ! Mẹ, mẹ phải nuôi con cả đời đấy!”

Nghe đến câu này, mẹ tôi không ngồi yên được nữa.

Cái khoản tiền riêng ít ỏi của bà sao nỡ mang ra nuôi nó cả đời?

Ánh mắt bà lập tức lia qua nhìn tôi — người vừa mới bước vào cửa.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 6: Chương 6



Mẹ tôi lập tức kéo tôi đến trước mặt em gái:

“Trân Trân, chị con không phải là chuyên gia dinh dưỡng sao! Để chị con giúp con giảm cân, để nó làm thực đơn dinh dưỡng cho con!”

Giống hệt như kiếp trước — sau khi em gái vì ăn kiêng quá mức mà ngất xỉu phải nhập viện, lại tăng cân trở lại, mẹ tôi liền kéo tôi ra bắt làm đồ ăn giảm cân cho em.

Vì muốn em có thể giảm cân một cách khoa học, tôi chấp nhận nhiệm vụ này. Ngoài việc lên thực đơn hằng ngày cho nó, thỉnh thoảng tôi còn tự tay chuẩn bị các món ăn giảm béo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ba bữa mỗi ngày đều do tôi bắt đầu chuẩn bị từ lúc tan làm buổi tối, ngày nào cũng phải thức đến tận nửa đêm, còn phải nghiên cứu hôm sau nên làm món gì, kết hợp ra sao để em gái ăn mà không thấy ngán.

Lượng làm dư, tôi mang chia cho đồng nghiệp ở công ty ăn thử, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.

Nhưng cuối cùng, em gái lại chê các món ăn giảm cân của tôi hiệu quả quá chậm, để Thái tử gia công khai bạn gái là người khác. Nó cùng mẹ tôi giận dữ giam tôi lại cho đến c.h.ế.t đói.

Nghĩ đến đây, tay tôi bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Mẹ tôi vẫn nắm lấy tay tôi, không hề nhận ra có gì bất ổn, chỉ háo hức bàn bạc cách tôi sẽ làm đồ ăn giảm cân cho em gái, giúp nó “giảm cân lành mạnh”.

Những lời thuyết phục của bà khiến em gái tôi cũng bắt đầu d.a.o động, hai người đang hào hứng tưởng tượng thì tôi lắc đầu.

Thấy tôi lắc đầu, họ tưởng tôi từ chối, sắc mặt lập tức sầm lại.

“Sao hả? Lâm Diệu Thanh, bảo mày giúp em gái mày mà mày dám từ chối?”

“Lâm Diệu Thanh! Đừng quên, tôi là người sắp gả vào hào môn đấy! Chị còn muốn được thơm lây không hả!”

Mẹ tôi vừa nói, vừa siết tay tôi mạnh hơn, như thể muốn móng tay cắm sâu vào thịt.

Tôi mặc kệ cơn đau, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mẹ, không phải con không muốn làm đồ ăn giảm béo đâu. Nếu có thể giúp Trân Trân giảm cân thành công, gả vào nhà giàu, con chắc chắn không ngại hy sinh.

Nhưng mà, đồ ăn giảm béo thì hiệu quả chậm lắm, hơn nữa con còn phải đi làm mỗi ngày, thời gian đâu mà đi chợ mua đồ, chỉ sợ làm lỡ kế hoạch giảm cân của em thôi.”

“Có gì khó đâu! Mua đồ thì để mẹ mua, mỗi ngày chị liệt kê danh sách ra là được. Chị chuẩn bị đồ ăn trước khi đi làm, mẹ với tôi ở nhà ăn, tôi giảm cân cùng mẹ, mẹ ăn sao thì tôi ăn vậy.”

Mẹ tôi không ngờ đòn bẩy lại quay về trúng mình, vội xua tay. Nhưng bị em gái tôi lườm một cái sắc lẹm, bà liền im bặt.

Tôi nhanh chóng gật đầu:

“Vậy thì không thành vấn đề. Mẹ mua đồ chắc chắn là sạch sẽ tươi ngon. Nhưng mà, Trân Trân, mẹ, con nói trước, đồ ăn giảm béo không thể hiệu quả nhanh như nhịn lỏng được đâu. Nó có thể ăn được, không đến mức đói triền miên, nhưng hiệu quả thì phải từ từ.”

Em gái tôi nuốt miếng cuốn vịt quay, gật đầu:

“Được! Chị, chị không cần lo gì hết, mua đồ cứ để mẹ lo. Chị chỉ cần tập trung làm đồ ăn giảm béo, giúp cả hai mẹ con tôi giảm cân — chủ yếu là tôi.”

Mẹ tôi thấy không trốn được việc đi chợ, liền đưa tay ra trước mặt tôi, “Đưa tiền mua đồ đây.”

Giọng điệu tự nhiên như thể đang bảo tôi đưa điều khiển tivi.

Tôi cười khổ:

“Mẹ, tiền lương tháng trước con đã đưa mẹ rồi, tháng này vẫn chưa được phát. Mấy hôm trước con chẳng đã nói với mẹ rồi sao?”

“Cái gì? Thế giờ mày bảo tao lấy gì đi chợ?”

“Ai da, mẹ, giờ này còn so đo mấy chuyện đó làm gì, chẳng phải mẹ vẫn còn tiền mà trước đây Lâm Diệu Thanh đưa cho mẹ sao? Cứ lấy ra dùng trước đi, đợi sau khi chị ấy có lương lại đưa mẹ. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là con giảm cân! Mẹ đừng có gây rối.”

Bị con gái mắng cho một trận, dù mẹ tôi có không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành im miệng, chỉ hung dữ lườm tôi một cái.

Bị bà ấy lườm suốt cả đời, giờ tôi đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 7: Chương 7



Mỗi ngày tôi đều chuẩn bị phần ăn giảm béo với định lượng cố định cho hai mẹ con họ, còn phần còn lại tôi đóng gói cẩn thận, mang đến công ty chia cho những khách hàng của mình.

Dù gì thì giới chuyên gia dinh dưỡng rất nhỏ, người vừa làm được món ăn ngon vừa đảm bảo dinh dưỡng lại càng hiếm hoi, nên tôi vẫn luôn chờ đợi một cơ hội.

Hôm nay, khi ông chủ đưa địa chỉ của một khách hàng đặc biệt cho tôi, bảo tôi tiếp nhận đơn hàng dinh dưỡng này và đích thân đến tận nhà chế biến, tôi liền biết — cơ hội đã đến.

Tôi ấn chuông cửa của một căn biệt thự nguy nga trước mặt, sau đó được quản gia dẫn vào nhà bếp của biệt thự.

Suốt quá trình, tôi không ngó nghiêng lung tung, cũng không hề có hành động nào tò mò muốn biết chủ nhân căn biệt thự là ai.

Khi đến bếp, dù trong lòng đã có chuẩn bị, tôi vẫn bị sự khí thế của căn bếp choáng ngợp đến bất ngờ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi lập tức thu lại tâm trí, tập trung chuẩn bị nguyên liệu, chế biến món ăn.

Chẳng bao lâu sau, từng món ăn ngon miệng và đầy đủ dinh dưỡng được bày ra.

Sau đó các món ăn được đưa ra ngoài, tôi thì yên lặng ngồi chờ trên ghế nghỉ dành cho người giúp việc trong bếp. Không phải chờ lâu, đã có người gọi tôi ra ngoài.

Trong khi đó, em gái tôi thì mỗi ngày cứ an tâm ở nhà ăn cơm giảm cân do tôi chuẩn bị.

Nó không thích uống nước lọc, nên dưới sự “dẫn dắt có chủ ý” của tôi, nó lại quay lại uống mấy thứ từng dùng khi nhịn lỏng.

Nó vẫn uống linh tinh như trước, nhưng vì lượng nước nhiều, nên tần suất đi vệ sinh cũng ít dần.

Hôm ấy về nhà, tôi không như thường lệ treo túi xách lên tường mà tiện tay vứt luôn lên ghế sofa chỗ em gái đang ngồi.

Em tôi mắt tinh, lập tức nhìn thấy trong túi tôi có một tấm thiệp mời tinh xảo lấp ló.

Nó liền rút ra xem kỹ, rồi la lớn.

Tiếng la to khiến cả mẹ tôi và tôi đều chạy ra.

“Chị! Cái này là gì vậy?!”

Tôi khó hiểu, lấy lại thiệp từ tay nó xem qua, sau đó tiện tay vứt sang bên, thản nhiên nói:

“À, ông chủ chị đưa đấy. Bảo là khách hàng tổ chức tiệc, kêu chị đi giao lưu một chút, tiện kết nối thêm khách hàng.”

Thiệp mời tôi ném đi được em gái nhặt lại cẩn thận, nó xác nhận lại nội dung lần nữa, kích động nói:

“Chị! Buổi tiệc này, dẫn tôi đi theo!”

Mẹ tôi ngạc nhiên: “Trân Trân, tiệc công ty chị con tổ chức, con đi làm gì?”

Em gái liếc mẹ tôi một cái, rồi đọc to nội dung trên thiệp:

“Mẹ! Buổi tiệc này có cả Thái tử gia trong danh sách khách mời! Cơ hội tốt thế này, con tất nhiên phải đi rồi!”

Tôi tỏ ra khó xử: “Trân Trân, đúng là có tên Thái tử gia trong danh sách thật, nhưng chị nghe ông chủ bảo là… anh ta hình như không đến đâu.”

“Cái gì? Lâm Diệu Thanh, chị không muốn dẫn tôi theo đúng không?!”

“Chị định giấu cơ hội gặp Thái tử gia cho riêng mình, rồi một bước lên trời gả vào hào môn, bỏ mặc tôi lại chứ gì!” — Lâm Diệu Trân giận dữ, siết chặt thiệp mời, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy căm hận.

Vừa nghe xong, mẹ tôi lập tức lao lên tát tôi một cái. Tôi không kịp né, ăn trọn cái bạt tai.

“Con đ ĩ con này! Đến cả chồng tương lai của em gái mày cũng muốn cướp!”

“Mày thật không biết xấu hổ!”

Cái tát rát bỏng, mắt bị đánh cũng đau đến nỗi nước mắt trào ra.

Chính cái tát này đã đánh bật ra tất cả những uất ức bao năm nay, cùng với mối hận vẫn còn âm ỉ từ kiếp trước, trước lúc chết.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 8: Chương 8



Thế nhưng, nhìn hai người trước mặt với khí thế hống hách ngút trời, tôi cắn chặt môi, dù trong miệng đã dậy lên vị tanh ngọt của m.á.u nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Mẹ tôi thấy tôi không nói lời nào, lại giơ tay lên định tát thêm cái nữa.

Tôi thấy vậy, lập tức tránh sang một bên.

Không ngờ động tác của tôi khiến bà ta hụt đà, loạng choạng ngã nhào vào người em gái tôi.

Tôi quát to:

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Hai người dường như chưa bao giờ thấy tôi to tiếng như thế, lập tức đứng sững tại chỗ.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ mong mẹ có thể nhìn tôi thêm một chút. Nhưng thực tế thì chẳng bao giờ xảy ra.

Mẹ tôi lại càng coi sự nhún nhường của tôi là điều hiển nhiên, tiếp tục nuông chiều em gái đến mức vô pháp vô thiên.

“Tôi vừa rồi có nói không đưa em ấy đi à? Hai người còn chưa để tôi nói xong! Giờ thì hay rồi, mẹ đánh tôi thành ra thế này, tôi còn đi tiệc thế nào để gặp khách hàng? Tôi không đi được, thì Trân Trân có đi được không?”

“Mày không đi được, thì em mày không đi được chắc? Với lại tao sinh mày nuôi mày, tao tát mày một cái thì sao? Hôm nay tao phải xem xem tao có đánh được mày không!”

Mẹ tôi vẫn cố chấp vô lý như mọi khi.

Bà ta từ người em gái tôi trèo xuống, lại định giơ tay đánh tiếp, nhưng cái tát lần này không rơi xuống—bởi vì tay bà bị Lâm Diệu Trân nắm chặt lấy.

“Mẹ! Đừng đánh chị! Nếu mẹ đánh hỏng mặt chị, ai dẫn con đi gặp Thái tử gia? Mẹ đừng phá hỏng chuyện tốt của con!”

Sau đó, Lâm Diệu Trân chạy lại chỗ tôi, khoác tay tôi, dịu giọng chưa từng có mà nói:

“Chị yêu quý của em, chị thật sự sẽ dẫn em đi à?”

Tôi lau nước mắt còn sót lại trên mặt, lạnh nhạt gật đầu.

Lâm Diệu Trân lập tức reo lên vui vẻ, chạy vào phòng chọn váy:

“Mẹ! Mau vào giúp con chọn váy với!”

Mẹ tôi vẫn còn đứng đơ tại chỗ cũng vội vã chạy theo.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người đang hí hửng trong phòng ngủ, khẽ hừ một tiếng:

“Cứ để các người vui thêm được vài ngày nữa.”

Đến ngày diễn ra buổi tiệc, Lâm Diệu Trân quả thật đã chuẩn bị từ đầu đến chân không sót một ly nào: đi spa dưỡng da, làm móng, uốn tóc, còn mời hẳn chuyên gia trang điểm từng làm cho minh tinh tới trang điểm. Váy dạ hội thì là đồ cao cấp mua ở trung tâm thương mại.

Còn tôi thì chỉ chọn một chiếc váy trắng đơn giản từ tủ đồ.

Hai người đứng cạnh nhau, chẳng khác nào một căn nhà được trang trí nội thất sang trọng so với một căn nhà thô mới chỉ trát vữa trắng.

Nhưng cũng chẳng sao, tôi vốn dĩ không phải vai chính.

Lâm Diệu Trân đúng là may mắn, vì buổi tiệc mới bắt đầu không lâu thì Thái tử gia đã xuất hiện.

Vừa bước vào, mọi ánh mắt nữ giới trong hội trường lập tức đổ dồn về phía anh ta.

Lâm Diệu Trân còn khoa trương hơn, chạy thẳng đến bắt chuyện trước.

Thấy có người chủ động bắt chuyện, những cô gái khác cũng không chịu kém, lập tức túa lại vây quanh anh ta.

Còn tôi thì nhớ rõ nhiệm vụ ông chủ giao, đứng một bên chăm sóc khách hàng cũ, lại còn tiện thể tiếp xúc thêm với khách hàng tiềm năng.

Mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Diệu Trân mới từ tầng hai chạy xuống, mắt đỏ hoe, lao thẳng về phía tôi.

Tôi hỏi thế nào nó cũng không chịu nói đã xảy ra chuyện gì.

Về đến nhà, mẹ tôi vừa nghe thấy hai chị em về đến là lập tức chạy ra hỏi tình hình giữa Diệu Trân và Thái tử gia.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Lâm Diệu Trân lập tức òa khóc:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Hu hu, mẹ ơi, Thái tử gia nói con béo! Anh ấy nói anh ấy thích mấy cô gầy, mắt to cơ!”

Câu này vừa thốt ra, mẹ tôi cũng ngồi sụp xuống ghế sofa, ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung như thể đang nhìn thấy giấc mộng làm mẹ vợ nhà giàu dần tan thành mây khói.
 
Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò
Chương 9: Chương 9



Lâm Diệu Trân chưa khóc được bao lâu thì đột nhiên bật dậy:

“Không được! Tôi phải tăng cường giảm cân! Chị ơi, thực đơn giảm mỡ của chị hoàn toàn không ổn!

Tôi muốn cắt bữa bằng nước, ba ngày không ăn, một ngày xả — như vậy chắc chắn sẽ giảm cân!”

Tôi không nói gì, ngược lại mẹ tôi lại có chút lo lắng:

“Trân Trân, con làm vậy được không? Lần trước cũng vì cái kiểu ‘cắt gì đó’ mà phải vào viện rồi. Thôi bỏ đi, đừng làm loạn nữa, có phải chỉ có mỗi Thái tử gia là đại gia đâu.”

“Mẹ thì biết gì, con mặc kệ, con nhất định phải lấy anh ấy! Hôm nay tận mắt gặp anh ấy rồi, con lại càng chắc chắn hơn nữa — anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV nhiều!”

Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Diệu Trân lại bật cười khúc khích:

“Hề hề, đến lúc tôi xinh đẹp thon thả rồi xuất hiện trước mặt anh ấy, lại bày trò ‘ngã vào lòng’, đảm bảo làm anh ấy mê mệt đến mức cầu hôn tôi ngay tại chỗ!

Vì ngày đó đến sớm hơn, chịu khổ chút cũng chẳng sao. Ai mà dám ngáng đường tôi— đừng trách tôi trở mặt!”

Ba chữ cuối cùng được cô ta nghiến ra qua kẽ răng, khiến giọng nói trở nên lạnh lẽo rợn người.

Tôi như thấy lại con quỷ từng nhốt tôi đến c.h.ế.t trong kiếp trước, không khỏi rùng mình.

Từ sau buổi tiệc, Lâm Diệu Trân quả thật quyết tâm giảm cân — ba ngày nhịn hoàn toàn, một ngày ăn xả, cứ thế lặp lại.

Mẹ tôi dù không tình nguyện nhưng do từng nói sẽ “cùng Trân Trân giảm cân” nên giờ cũng đành làm theo.

Vậy là hai mẹ con cùng nhau nhịn, cùng nhau ăn xả.

Mỗi lần đến ngày xả, hộp đựng đồ ăn ngoài chất đầy ba túi rác lớn — đủ để thấy sức ăn khủng khiếp của hai người.

Dù vậy, kiểu giảm cân này lại thật sự giúp họ ốm hơn hẳn so với phương pháp cắt nước hoàn toàn trước kia, thân hình cũng có vẻ thon gọn hơn.

Ngoài giảm cân, phần lớn thời gian mỗi ngày của Lâm Diệu Trân đều dành để soi gương — khi thì kéo khóe mắt, khi thì bóp sống mũi, tự ngắm rồi lại tự nghi ngờ bản thân.

Xung quanh cô ta toàn là ảnh của những “mỹ nhân gầy, mắt to” mà Thái tử gia từng khen.

Lúc đi ngang qua, tôi cũng nhìn thấy vài tấm, không khỏi cảm thán:

“Haiz, đúng là nền tảng của Trân Trân em tốt thật đấy. Chứ như chị mà muốn hóa thành mỹ nhân kiểu này thì chắc phải phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân mất rồi.”

“Phẫu thuật thẩm mỹ?”

Lâm Diệu Trân lặp lại, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này.

Chỉ vài ngày sau, mắt cô ta được băng bó kín mít, khiến mẹ tôi hoảng hốt:

“Con gái yêu quý của mẹ ơi! Mắt con làm sao thế này? Bị thương ở đâu vậy?”

Trước cơn cuống cuồng của mẹ tôi, Lâm Diệu Trân chỉ phẩy tay:

“Xì, mẹ làm gì dữ vậy, con chỉ đi cắt mí mắt thôi mà. Thái tử gia đã nói rõ là thích con gái mắt to rồi, con không đáp ứng sở thích của ảnh thì còn gì là cơ hội nữa.”

Trong lúc dưỡng thương, Lâm Diệu Trân vẫn tiếp tục chế độ “cắt nước giảm cân”, đến ngày xả thì càng ăn thoải mái, thèm gì ăn nấy, hoàn toàn không kiêng cữ vết thương ở mắt.

Kết quả, đến ngày tháo băng, Lâm Diệu Trân c.h.ế.t đứng.

Vì ăn uống bừa bãi, toàn là đồ cay nóng, nên vết thương chẳng những không lành mà còn bắt đầu có dấu hiệu mưng mủ.

Cô ta hoảng loạn đòi kiện bệnh viện.

Bệnh viện cũng giật mình — họ từng thấy phẫu thuật hỏng, nhưng chưa từng thấy khách tự hủy kết quả điều trị.

Nhưng vì không có bằng chứng, họ đành phải thực hiện phẫu thuật chỉnh sửa lại cho cô ta.

Vết thương chưa lành đã phải mổ lại để làm sạch, phần mí mắt đã cắt cũng phải lấy thêm một đoạn nữa để chỉnh lại.

Cuối cùng, mắt đúng là to thật — nhưng là to kiểu… mắt ếch. Cả nhãn cầu đều như lồi ra.

Bệnh viện chẳng những không được cảm ơn vì sửa lại, mà còn bị bắt bồi thường, đến mức chính họ cũng thấy oan ức vô cùng.
 
Back
Top Bottom