Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,772
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPSnmJrDYhdO5OSK6pAYJ0A3OEfawNHJEXB7mEZQZzvaWDQeb11VnzwlDdzFepQv18RA52cF8y7A5IxNlNlKySYhvWrgAzq7Xp7upojTBTIWGeTYUo5bCTpIFncGu4cdPfkUWVMo6ne1twKDbE6sjtm=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, ta hướng về hệ thống mà nói rằng muốn gỡ liên kết.

Hệ thống mang chút hưng phấn, vội hỏi:

【Ký chủ, người quả thật muốn gỡ liên kết sao? Sau khi gỡ liên kết, người có thể quay về thế giới nguyên bản.】

Ta vừa định gật đầu xác nhận, chợt trong đầu bỗng vẳng lên mấy hàng chữ như mây bay:

【Nữ chính giả dạng hệ thống, lại đang mê hoặc nữ phụ.】

【Thân là công cụ, nữ phụ quả thật đáng thương. Thân xác ở thế giới nguyên bản bị nữ chính giày vò thảm hại, giờ đây nàng ta lại muốn quay về chiếm lại.】

【Ngày đêm lo việc bếp núc, uốn nắn tra nam, dạy dỗ thiếu gia hư hỏng, còn cực hơn cả 007 – khổ nhất vẫn là nữ phụ.】

【Nuôi sói mắt trắng thành áo bông nhỏ, cải tạo tra nam thành kẻ si tình, đến lúc này nữ chính lại muốn trở về hưởng thụ thành quả, thật khiến người ta xót xa cho nữ phụ.】

Do lòng hiếu kỳ trỗi dậy, giữa lúc hệ thống không ngừng thúc giục, ta khẽ thốt:

"Không, hãy chờ thêm một chút."​
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 1: Chương 1



1

Niềm hân hoan của hệ thống vụt tắt trong chớp mắt:

【Ký chủ vừa nói gì? Cái gì mà “chờ thêm một chút”?!】

Ta lại liếc nhìn đám chữ mờ chưa tan trong óc, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới mở lời:

"Ngươi chắc chứ? Ta thật sự có thể quay về sao?"

Giọng hệ thống bỗng trở nên lớn hơn vài phần:

【Dĩ nhiên là có thể!】

Ngay sau đó, những dòng chữ kia lại hiện lên:

【Về làm gì? Thân xác của mình đã sớm bị nữ chính phá hủy rồi.】

【Thành thật mà nói, nữ chính của quyển truyện này có phần đáng ghét.】

【Tội nghiệp nữ phụ, bị ép kéo đến thế giới này làm c* li đã đành, thân thể ở thế giới cũ còn bị nữ chính hành cho thành một thân bệnh tật.】

【Ký chủ, xin hãy đồng ý gỡ liên kết đi, một trăm lượng hoàng kim thưởng đã chuẩn bị sẵn cho người rồi.】

Hệ thống lại lên tiếng lần nữa.

Ngay lập tức, đám chữ lại thay đổi:

【Là mấy thỏi vàng mã bán năm đồng một tấm ở âm phủ thôi, đừng tin nó!】

【Không hiểu sao, thấy nữ phụ thế này, ta – một kẻ đi làm thuê – lại cảm thấy đồng cảm.】

【Lầu trên +1.】

Nghe lời họ, ăn no bữa, ta lại lần nữa từ chối lời dụ dỗ của hệ thống.

Hệ thống có phần giận dữ, vội chất vấn:

【Ký chủ còn lo điều gì?】

【Là không muốn rời xa cuộc sống nơi đây? Là đã quen với việc được người hầu hạ?】

【Không muốn trở thành nữ chính thời đại mới – độc lập, tự cường, danh chấn thiên hạ?】

【Nhưng người phải nghĩ lại, người vốn không thuộc về thế giới này…】

Lời hệ thống càng nói càng lấn lướt.

Ta vội ngắt lời:

"Không phải. Ta chỉ muốn viết nốt đoạn thoại bản còn dang dở."

Nghe ta nói vậy, giọng hệ thống mới dịu xuống:

【Ta biết mà, ký chủ không phải hạng người tham phú phụ bần. Vậy người mau viết đi, viết xong rồi gỡ liên kết cũng chưa muộn.】

Dứt lời, hệ thống liền biến mất.

Cùng lúc, những dòng chữ phiền nhiễu cũng tan vào hư không.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đặt chân đến thế giới này đã năm năm có lẻ.

So với những kiểu xuyên thư đầy bi kịch như đột tử hay tai nạn xe, cách ta đến đây quả thực... có phần đặc biệt.

Chỉ là một giấc ngủ say, tỉnh dậy thì đã xuyên rồi.

Theo cùng ta đến là một thứ tự xưng là "hệ thống".

Nó sơ lược kể cho ta nghe thân phận mình, cùng thế cuộc nơi đây.

Nguyên chủ là phu nhân của Tuyên Bình hầu.

Hệ thống bảo ta đã bị trói định vào một nhiệm vụ cứu rỗi, hoàn thành rồi sẽ được trở về thế giới cũ.

Ta hỏi, ta phải cứu rỗi điều gì?

【Chỉ cần giúp Thế tử gia thi đỗ tiến sĩ, coi như hoàn tất.】

Ta nghe xong, mừng rỡ trong lòng – chẳng phải đúng với sở trường của ta sao? Ta vốn là giáo viên trung học.

Hệ thống nói Thế tử gia tính tình hồn nhiên, đôi chút nghịch ngợm.

Nó không nói thật.

Chương Mặc Tồn – Thế tử gia – là một tiểu công tử ăn chơi trác táng chính hiệu.

Lần đầu gặp mặt, hắn ném cả nắm bùn vào người ta.

Tính ta nóng nảy, lập tức cho hắn một trận đòn nhớ đời.

Nửa đêm, hắn khóc lóc ầm ĩ như quỷ đòi mạng, khiến ta không sao ngủ được.

Ta ném cho hắn một lọ kim sang dược, bảo đừng kêu la nữa.

Hắn hất thuốc xuống chân ta, quát:

"Cút! Ai cần ngươi giả nhân giả nghĩa!

Ta muốn Thục di nương làm mẫu thân, chứ không phải độc phụ như ngươi!"

Ta nhịn không nổi, lại dạy dỗ hắn thêm một lần.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nửa đêm về sau, hắn cũng yên tĩnh đi không ít. Cuối cùng, ta cũng được yên giấc.

Sáng hôm sau, Chương Mặc Tồn đuổi hết ba vị tiên sinh mà ta cất công mời đến.

Không còn cách nào khác, đành đích thân ta ra tay dạy dỗ hắn.

Cách dạy thì có nhiều, mà để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, ta lựa cách đơn giản nhất – kích tướng.

Từ đó về sau, mỗi ngày đều là một trận đấu trí căng não giữa ta và hắn, ép hắn phải học hành nghiêm túc.

Trời chẳng phụ người có lòng, một năm sau, Chương Mặc Tồn đỗ tú tài.

Đêm ấy, Tuyên Bình hầu lần đầu xuất hiện trong phòng ta vào giờ tý.

Hắn nồng nặc mùi rượu, nói muốn ban thưởng cho ta.

Ta có chút xúc động, đưa tay chờ xem hắn sẽ thưởng bao nhiêu ngân lượng.

Nào ngờ, hắn lại bảo ta thay y phục cho hắn, còn nói đêm nay sẽ “tận tình sủng ái” ta.

Tức giận, ta không nói không rằng, tặng hắn một cú vật qua vai – đánh ngất luôn Tuyên Bình hầu.

Chó thật! Ta cứ tưởng có bạc cơ đấy.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 2: Chương 2



3

Ta dùng tròn năm năm dạy dỗ thiếu gia Chương Mặc Tồn, từ một kẻ ngỗ nghịch lêu lổng, biến thành một bậc văn nhã ôn nhuận, văn võ song toàn.

Ngay cả Tuyên Bình hầu cũng âm thầm sửa mình.

Kinh thành ai nấy đều khen rằng Tuyên Bình hầu phu nhân dạy phu quân sống có đạo lý, dạy nhi tử trưởng thành đúng đắn.

Vậy mà giờ đây, là cớ làm sao?

Những dòng đạc mạc kia đều nói rằng ta bị nữ chính đội lốt hệ thống cưỡng ép kéo vào thế giới này.

Chưa hết, thân thể của ta còn bị nàng ta chiếm lấy để làm chuyện bậy bạ.

Nếu lời đạc mạc là thực, thì ta tuyệt đối không thể gỡ liên kết!

Ta há lại ngu si cam tâm làm công cụ cho nữ chính?

Ngay khi Tuyên Bình hầu lại mặt dày đến cầu hoan, hệ thống đã mấy ngày chẳng thấy tăm hơi đột nhiên xuất hiện.

Nói cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên hệ thống chứng kiến cảnh tượng này.

Tuyên Bình hầu nịnh nọt:

"Phu nhân à, Mặc Tồn nay đã khôn lớn, chi bằng chúng ta sinh thêm một đứa nối dõi?"

Hệ thống tức đến phát cuồng, gào thét:

【Tên cẩu nam nhân này!】

【Ký chủ! Người còn chưa viết xong thoại bản sao? Mau mau gỡ liên kết thôi!】

【Lẽ nào... Người thật sự muốn cùng lão nam nhân này phát sinh điều gì sao?】

Lời hệ thống vừa dứt, đạc mạc liền rào rào hiện ra:

【Hắn cặn bã thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ?】

【Cười c.h.ế.t ta! Gấp rồi! Nữ chính gấp rồi!】

【Nữ phụ chưa chắc muốn, nhưng nữ chính ngươi lại nôn nóng đến vậy kia mà, hahaha!】

Ta nhịn cười, phong tư đoan trang, lễ độ từ chối:

“Hầu gia, hôm nay nguyệt sự của thiếp thân đến.”

Tuyên Bình hầu lộ vẻ thất vọng:

“Phu nhân, nàng thương ta một chút đi. Tròn năm năm rồi, năm năm nàng chẳng cho ta chạm vào.

Vì nàng, ta giải tán hậu viện, đuổi cả ngoại thất, không còn lui tới thanh lâu.

Nàng... dùng tay cũng được mà?”

Hệ thống nhảy nhót trong đầu ta:

【Ô uế! Ô uế quá rồi!】

【Ký chủ, người còn không chịu gỡ liên kết? Gỡ liên kết rồi thì nguyên chủ sẽ quay về!】

【Gấp thật rồi! Không còn giả bộ thanh cao nữ thần nữa rồi!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Cười c.h.ế.t mất, nữ chính đúng là yêu nam chính điên cuồng, dù bị tổn thương bao nhiêu, dù dùng thân thể người khác ngủ bao nhiêu người, vẫn cứ yêu, yêu c.h.ế.t đi được ấy chứ】

Ta khẽ giơ tay làm động tác kẹp cổ Tuyên Bình hầu.

Rượu tỉnh đến chín phần, hắn lập tức cúi đầu cầu xin:

“Phu nhân, ta sai rồi! Vì phu nhân, vi phu tự xử, lập tức rời đi, lập tức đi ngay!”

Dứt lời, hắn lảo đảo chạy mất.

Những năm này, hễ hắn say là lại mò đến phòng ta tìm chuyện.

Ta đều đánh ngất hắn, để mặc nằm lạnh cả đêm trên đất.

Mùa hạ thì không sao, mùa đông thì lạnh đến phát sốt, vậy mà khỏi bệnh lại đến nữa.

Tuyên Bình hầu đích thực là hạng người tiện.

Ta càng không để tâm, hắn lại càng dây dưa.

Hệ thống nhất thời ngẩn ngơ, hồi lâu mới hỏi:

【Ký chủ, người vẫn luôn đối xử với Hầu gia như thế ư?】

Ta đắc ý gật đầu.

Hệ thống uể oải:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

【Người chưa từng nghĩ đến tình cảnh nguyên chủ sau khi trở lại sao? 】

Quả nhiên, đạc mạc lại nổi lên:

【Nữ chính thật mặt dày! Cớ gì nữ phụ phải nghĩ cho ngươi khi ngươi quay về?】

【Buồn nôn, sao không tự hỏi bản thân đã làm gì trong thân thể người ta đi?】

Ta xin tuyên bố: đạc mạc chính là tiếng lòng của ta!

Cùng lúc, ta cũng sinh nghi — rốt cuộc nữ chính đã dùng thân thể ta làm điều gì?

Ta lạnh giọng hỏi hệ thống:

“Gỡ liên kết cũng được, nhưng ta phải tận mắt thấy ta ở thế giới ban đầu sống ra sao.”

Giọng hệ thống bỗng yếu đi:

【Tốt lắm chứ...】

【Ký chủ, thân thể người ở thế giới cũ đang say ngủ, không làm gì cả.】

Ta hừ lạnh:

“Ta không tin.”

Hệ thống nhảy nhót trong đầu một hồi rồi nói:

【Vậy người muốn thế nào?】

“Trừ phi để ta tự mắt chứng kiến.”

Hệ thống lập tức biến mất.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 3: Chương 3



4

Nửa tháng trôi qua, hệ thống vẫn chưa quay lại.

Chương Mặc Tồn vừa đỗ tiến sĩ, chức quan đã định.

Chỉ một tháng nữa, nó sẽ từ kinh thành xuất phát, đến nhận chức tại Định Châu.

Ngày chức quan vừa định xong, Mặc Tồn liền tới phòng ta báo tin.

Năm nay nó mười tám tuổi, lễ độ nhã nhặn, chẳng còn giống đứa trẻ mười ba tuổi hay quậy phá năm xưa.

Nó cười, cúi mình hành lễ:

“Mẫu thân, hài nhi sắp đi Định Châu. Đường sá xa xôi, nếu người rảnh, xin cùng hài nhi lên đường.”

Dừng một chút, nó lại cúi đầu nói:

“Nếu người không muốn, hài nhi sẽ thường xuyên viết thư về nhà, mong mẫu thân hồi âm.”

Ta ngoắc tay gọi nó lại, nó liền ngoan ngoãn quỳ gối bên ta.

“Mặc Tồn, nếu một ngày nào đó, ta lại biến thành người như xưa... con sẽ làm sao?”

Khuôn mặt ngoan hiền bỗng chốc sa sầm:

“Hài nhi... sẽ không quay về nhà nữa.”

Dứt lời, nó chỉnh lại áo mũ, trang nghiêm nói:

“Mẫu thân không cần lo nghĩ. Hài nhi chỉ nhận người là mẫu thân.

Nếu thật sự có ngày đó, hài nhi nguyện dốc hết sức lực, đưa mẫu thân trở về.”

Lòng ta không khỏi cảm động.

Không hổ là đứa con ta dốc tâm dạy dỗ suốt năm năm — giống ta!

“Được! Vậy chúng ta sẽ làm thế này... rồi thế kia...”

Ta kề tai con thì thầm, định hiệu ám ngữ.

Chẳng trách Mặc Tồn từng oán hận nguyên chủ đến tận xương tuỷ.

Đổi là ta, cũng hận.

Khi ta vừa xuyên qua, hệ thống không nói rõ sự tình, Mặc Tồn lại thường chống đối ta.

Bất đắc dĩ, ta đánh nó ba lần, nửa đêm còn đưa thuốc ba lần.

Lần thứ ba, nó chống gậy tập tễnh đến tìm ta.

Câu đầu tiên nó hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta gọi hệ thống trong lòng, nhưng không thấy phản hồi, đành viện cớ lấp l**m.

Nó không tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi không phải bà ta. Bà ta không bao giờ tốt bụng như ngươi.”

Đứa trẻ nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp, nhất định đòi hỏi đáp án.

Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi v.ú nuôi đến dẫn nó đi.

Không lâu sau, v.ú nuôi tìm đến ta.

Bà quỳ lạy, cầu xin ta tha thứ cho thiếu gia.

“Thế tử ở tiền viện, thường sinh bệnh, Hầu gia cũng chỉ đến tiền viện thăm ngài ấy.

Phu nhân... xin người nể tình, tha cho Thế tử.”

Vú nuôi nói bóng gió, nhưng ta nghe ra chỗ bất thường.

Sau một hồi ta gặng hỏi, bà mới cắn răng hé lời:

“Thế tử hồi bé ở viện của phu nhân, thường bị bệnh. Mỗi lần bệnh, Hầu gia liền đến thăm.”

Lời ấy khiến ta lạnh buốt tận xương.

Ta từng xem qua nhiều vở cung đấu, tâm tư lập tức bay xa.

Ta hỏi vì sao Mặc Tồn lại bệnh, v.ú nuôi không đáp.

Chẳng biết từ lúc nào, đứa trẻ trốn sau vách đá lớn tiếng mắng:

“Ta vì sao bệnh, bà chẳng rõ?

Là bà, nửa đêm rút chăn của ta để ta nhiễm hàn; đẩy ta xuống nước khiến ta mắc chứng hàn; còn hạ độc khiến ta hôn mê nhiều ngày.

Chỉ khi ta bệnh, phụ thân mới đến phòng bà.

Hầu phu nhân, ta muốn sống!”

Lời của thiếu niên như từng nhát d.a.o xoáy vào tim ta.

Nguyên chủ... thực chẳng ra gì.

Chỉ vì muốn nam nhân không yêu mình đến phòng nhiều hơn mấy lượt, lại dồn tâm mưu hại chính con ruột.

Chương Mặc Tồn còn sống đến hôm nay, thực chẳng dễ dàng.

“Về sau... sẽ không như thế nữa.”

Ta trịnh trọng hứa với nó.

Nó đỏ mắt, hồi lâu mới lí nhí: “Biết rồi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Từ sau đêm đó, ta và Mặc Tồn càng thêm ăn ý, nó cũng ngày càng hiểu chuyện, hiếu thuận.

Về phần Tuyên Bình hầu, vốn trăng hoa phong lưu, từ khi ta dửng dưng, hắn lại bớt xằng bậy.

Khi một tiểu thiếp sảy thai đổ vạ cho ta, hắn chẳng những không trách, còn lập tức đem nàng bán đi.

Còn ngoại thất hắn nuôi, sau khi đến chùa giả vờ thanh tâm, dám đến trước mặt ta đắc ý, bị hắn tức tốc đưa khỏi kinh.

Về phần thanh lâu kỹ viện, chẳng hiểu sao, mấy năm rồi hắn cũng không lui tới nữa.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 4: Chương 4



5

Chương Mặc Tồn sắp rời phủ, hệ thống đã biến mất bấy lâu lại đột nhiên hiện thân.

Lại một lần nữa giục giã ta:

【Ký chủ, ngươi còn năm ngày cuối cùng, xin mau mau gỡ liên kết, trở về thế giới ban đầu.】

Ta không đáp, chỉ đợi màn "đạc mạc" tiết lộ tình hình.

Quả nhiên, đạc mạc tới đúng lúc:

【Nữ chính thật vô sỉ, ta muốn xông vào xé xác nàng ta! Mẹ kiếp!】

【Phải đó, lấy thân người khác làm tiểu tam, bị chính thất đánh cho không ngẩng đầu lên nổi, giờ còn muốn để nữ phụ chịu tội thay.】

Ta mặt không đổi sắc, từ chối dứt khoát:

“Không được đâu, thoại bản còn chưa viết xong.”

Hệ thống nghiến răng:

【Nguyên chủ còn năm ngày sẽ trở lại, ký chủ, đừng làm khó ta.】

【Cười c.h.ế.t mất, hệ thống chính là nguyên chủ, giả dối hơn cả túi nhựa.】

【Nếu ký chủ năm ngày sau không hoàn trả thân xác, sẽ hồn phi phách tán.】

【Nữ phụ, đừng tin nó, nó đâu có tư cách khiến ngươi hồn phi phách tán.】

Nhờ đạc mạc phân tích sâu sắc, lòng ta an ổn không ít.

Vốn dĩ đã xui xẻo khi bị kéo đến một thế giới cổ đại không có lấy một món hàng hiện đại, nay còn biết thân thể mình ở thế giới cũ đã bị kẻ đầu têu phá nát, ta há lại ngốc đến mức tự mình gỡ liên kết?

“Được, vậy chờ thêm năm ngày.”

Hệ thống câm nín, khuyên không nổi, cũng chẳng biến mất như mọi lần.

Nó không biến, đạc mạc cũng cứ ở mãi không đi.

【Hu hu hu, nếu tỷ tỷ nữ phụ quay về mà phát hiện bản thân trở thành tiểu tam của một lão già bóng nhẫy, chắc buồn nôn c.h.ế.t mất.】

【Đều là lỗi của nữ chính, cớ gì nữ phụ phải gánh chịu! Mệnh của người làm thuê chẳng phải là mệnh hay sao?】

【Ta xin tiết lộ, ta là hội viên SVIP, chỉ cần nữ phụ không đồng ý gỡ liên kết, nữ phụ sẽ không thể quay về thế giới cũ.】

Đạc mạc, thật đáng mặt anh hùng.

Năm ngày vèo cái trôi qua, trong khoảng thời gian ấy, ta luôn tranh thủ lúc hệ thống không ở đó để âm thầm bày mưu tính kế.

Ta chuẩn bị đầy đủ, tính cùng hệ thống đấu một trận lâu dài.

Ta không gỡ liên kết, xem nó có thể làm gì ta.

Nhưng hiển nhiên, ta đã đánh giá thấp độ vô sỉ của nguyên chủ.

Vừa tỉnh dậy, linh hồn ta đã bị nguyên chủ đẩy ra ngoài.

Nàng ta lại một lần nữa đoạt lấy thân thể.

May thay, ta không bị ép quay về thế giới cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ ta như hồn ma phiêu đãng, lơ lửng trên không, dõi theo hành động của nguyên chủ.

Kể từ hôm ta cùng Chương Mặc Tồn đàm đạo, hằng ngày hắn đều đến trao đổi ám ngữ với ta.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nguyên chủ chẳng hề biết ám ngữ giữa ta và Chương Mặc Tồn.

Chương Mặc Tồn như lệ thường, cất tiếng:

“Mẫu thân, vẫn khỏe chứ?”

Nguyên chủ ngớ ra một chốc, bắt chước dáng vẻ thường ngày của ta, đáp:

“Nhi tử, nhọc lòng rồi.”

Chương Mặc Tồn mặt thoáng biến sắc, lại nói:

“Mẫu thân, đã dùng bữa chưa?”

Có lẽ vì quá nhớ hắn, nguyên chủ không cầm được nước mắt.

Nước mắt tuôn rơi lả tả, hồi lâu nàng ta mới thốt:

“Cùng mẫu thân dùng bữa, có được không?”

Chương Mặc Tồn nhìn nàng từ đầu đến chân:

“Hài nhi có việc phải ra ngoài, người cứ dùng trước.”

Dứt lời, hắn sải bước rời đi.

Ta toan đuổi theo bước chân hắn, ai ngờ vừa lướt qua ngưỡng cửa đã bị bật ngược trở về, rơi ngay bên người nguyên chủ.

Nguyên chủ xua tay đuổi bọn nha hoàn, bắt đầu cắm đầu ăn sáng như hổ đói.

Vừa ăn vừa lẩm bẩm:

“Vẫn là ngày tháng có người hầu hạ cơm dâng áo mặc sung sướng hơn. Sau này, ta sẽ sống cho tốt với hầu gia, chẳng cần giả vờ thanh cao làm chi nữa.

“Còn cái thế giới kia... cứ để con ả xui xẻo đó tự mình xoay xở.

“Nhi tử thì tài giỏi, trượng phu lại chung thủy, ta chính là người chiến thắng trong cuộc đời này.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta tức đến đỏ mắt, lao đến bổ nhào vào nguyên chủ – nàng chẳng hề hay biết.

Nàng không nhìn thấy ta.

Đạc mạc gần như muốn nổ tung, các tỷ tỷ chẳng nể nang gì nữa:

【Á á á, ngủ dậy một giấc trời long đất lở, sao nữ chính lại quay về thân xác mình rồi? Nữ phụ đâu? À, đang lơ lửng ở kia.】

【Khoan đã, chẳng phải có kẻ nói chỉ cần nữ phụ không đồng ý gỡ liên kết, nữ phụ sẽ không thể quay về sao?】

【o(^▽^)┛, ta chỉ nói là nữ phụ sẽ không thể trở lại thế giới cũ, nào có nói nàng ấy không bị đẩy ra ngoài đâu, nàng ấy chẳng đang bay bổng đó sao? Muốn ta spoil tiếp không?】

【Ta biết ngươi thích spoil, nhưng giờ khoan đi, hãy cùng nhau phỉ nhổ nữ chính không biết xấu hổ kia trước đã!】

【Ta tán đồng.】

【(ง’̀-‘́)ง,Ta cùng tán đồng +1!】
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 5: Chương 5



6

Chỗ nào nguyên chủ ở, ta liền bay tới đó.

Hai ngày trước, vị Tuyên Bình hầu– Phong Hàn – vừa bị ta bổ một nhát đến hôn mê nằm thẳng cẳng suốt một đêm, hôm nay lại lết xác đến tìm ta như kẻ hèn mọn.

Lúc này ta vẫn đang bay bổng giữa không trung, người hắn nhìn thấy dĩ nhiên là nguyên chủ.

Có lẽ đã lâu không gặp Tuyên Bình hầu, khóe mắt nguyên chủ thoắt cái đỏ hoe.

Nàng ta mềm mỏng cúi người hành lễ với Hầu gia:

“Thưa Hầu gia, đã lâu không gặp.”

Phong Hàn vốn quen thói cà lơ phất phơ, nghe một câu ấy suýt nữa ngã lăn khỏi ghế.

Năm năm nay, hắn chưa từng nghe từ miệng ta câu nào dịu dàng đến vậy.

“Phu nhân, nàng… hôm nay…”

Nguyên chủ vừa giơ tay lên, Phong Hàn theo bản năng co rụt cổ lại.

Như sực nhớ ra điều gì, nguyên chủ vội thu tay về, dịu dàng hỏi:

“Hầu gia, chàng tìm thiếp có chuyện gì?”

Phong Hàn nhìn đông ngó tây, lấy hết can đảm nói:

“Phu nhân… đêm nay, ta… ta có thể tới không?”

Ánh mắt nguyên chủ ánh lên niềm vui không giấu được, nàng e lệ khẽ gật đầu.

Phong Hàn bị dọa đến rụt người thêm mấy phần, hỏi lại không chắc chắn:

“Thật sự có thể?”

Nguyên chủ thẹn thùng lườm y một cái:

“Hầu gia, chàng thật là…”

Phong Hàn ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch như trống trận:

“Phu nhân, đêm nay hãy chờ ta.”

Nói xong, vui mừng quá độ, hắn bước ra khỏi viện mà tay chân lóng ngóng như kẻ tập đi.

Hắn vừa đi khỏi, nguyên chủ cong môi, tự nói với bản thân:

“Bổn Hầu phu nhân cuối cùng cũng lại được Hầu gia sủng ái rồi.”

Ta tức giận đến mức tung vài cước vào nàng ta giữa không trung.

Đá cũng như không.

Hứng khởi qua đi, nguyên chủ bắt đầu lẩm bẩm nghi ngờ:

“Không biết mấy năm qua, tiện nhân kia có dùng thân thể ta quyến rũ Hầu gia hay không…”

Lẩm bẩm xong, nàng liền hô to gọi người chuẩn bị nước tắm.

“Tắm cho sạch sẽ vào, tối nay phải cùng Hầu gia ôn lại chuyện cũ thật tốt, nhất định phải giữ tim Hầu gia lại bên ta!”

Ta trong không trung tức đến độ xoay vòng như chong chóng.

Đám đạn mạc bay cùng ta cũng nhìn đến kinh tâm động phách.

【Xong rồi, nữ phụ ở thế giới kia thành người thực vật, giờ chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để sống.】

【Ta không thể không spoil, yên tâm đi, nữ phụ sẽ không chết.】

【Lại là ngươi, đồ spoil giả! Cút cút!】

Ta phải cảm tạ đám đạn mạc ấy, nếu không có chúng, ta vẫn còn bị nguyên chủ gạt gẫm.

Nguyên chủ giả làm hệ thống trước kia từng bảo, một năm ở thế giới này chỉ bằng một giờ ở thế giới kia.

Ta tin thật, cứ ngỡ mình ở lại vài năm, hoàn thành nhiệm vụ, thì như vừa chợp mắt một cái.

Nào ngờ, tất cả chỉ là dối trá. Hai thế giới thời gian vốn đồng tốc.

Năm năm! Nàng ta đã chiếm thân thể ta suốt năm năm trời!

Đám đạn mạc nói, năm năm qua nàng ta dùng thân thể ta mà chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp.

Nếu giờ bắt ta quay lại thế giới cũ, ta sẽ không phục.

Không phục, tự nhiên phải đấu.

Chương Mặc Tồn không khiến ta thất vọng. Trời chưa tối, hắn đã dẫn một vị đạo sĩ lão luyện về phủ.

Vị đạo sĩ này là người ta gặp bên ngoài trường thi một tháng trước.

Ông ta chỉ mới nhìn ta đã bảo:

“Ngươi không phải nguyên chủ.”

Ta bảo ông ta đừng nói bừa, ông chỉ cười bảo ta ngu ngốc.

Vài lời qua lại, ông ta đã lừa ta hai mươi lượng bạc trắng.

Trước khi đi, ông ta cầm thỏi bạc lên nói:

“Dùng tiền giải nạn, đã nhận bạc của ngươi, lão đạo ắt phải giúp ngươi tiêu tai.”

“Gầm cầu đầu Đông thành, một tháng là đủ.”

Lạ lùng thay, chỉ hai ngày sau khi gặp ông, ta đã bắt đầu thấy được đạn mạc bay trên trời.

Vì thế, ta còn cố tình vòng đường đến gầm cầu xem thử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến nơi, ông ta đang nhập định tọa thiền.

Ta định quỳ tạ, ông ta ngăn lại bảo:

“Thời cơ chưa đến, không vội, không vội.”

Mà nay Chương Mặc Tồn đã mời được ông ta tới phủ, ắt là thời cơ đã tới.

Người luôn lễ độ như Chương Mặc Tồn nay lại đá tung cửa phòng, làm nguyên chủ đang trang điểm trong phòng giật nảy mình.

Nàng gượng cười hỏi:

“Tồn nhi, có chuyện gì vậy?”

Chương Mặc Tồn chớp mắt, ngơ ngác nhìn về phía ta.

Nguyên chủ thấy hắn không đáp, lại hỏi lần nữa:

“Tồn nhi, con làm gì thế?”

Chương Mặc Tồn lúc ấy mới lạnh nhạt liếc nàng một cái:

“Không có gì.”

Dứt lời, hắn đưa tay chỉ vào chỗ ta đang bay, rồi xoay người bước đi.

Ta như diều theo gió, bị kéo đi theo hắn.

Hắn đi trước, sải bước vững vàng, còn ta do dự chẳng biết có nên hỏi.

Mãi đến khi vào đến tiểu viện của hắn, hắn mới mở miệng:

“Hóa ra người trông thế này.”

Nói rồi, hắn quay sang vị đạo sĩ đang ăn uống trong viện:

“Đạo trưởng, người ta dẫn đến rồi, giờ phải làm sao?”

Đạo sĩ nuốt sạch thức ăn trong miệng, lau miệng rồi bảo:

“Chớ vội, chớ vội. Để lão đạo ăn thêm chút đã.”

Chương Mặc Tồn mặt đầy vạch đen nhìn ông ta.

Lão đạo sĩ thì vẫn thong thả ăn từng miếng.

Ta không có việc gì làm, chỉ quanh quẩn bên hai người mà xoay tròn.

Một khắc sau, lão đạo sĩ vẫn ăn. Chương Mặc Tồn nhíu mày bảo:

“Người đừng xoay nữa, làm ta chóng mặt.”

Ta nhe răng hỏi hắn:

“Vậy sao ngươi nhìn thấy ta được?”

Ta là hồn thể, Chương Mặc Tồn chẳng phải người có mắt âm dương, sao lại thấy được?

Lão đạo sĩ đang ăn bỗng mở miệng:

“Ưm... tất nhiên là nhờ ta mà hắn thấy được ngươi.”

“Thôi, lão đạo không ăn nữa, để dành tối ăn tiếp.”

Nói rồi, ông lấy khăn trong tay áo lau miệng sạch dầu mỡ.

“Tiểu hữu, ngươi muốn làm sao?”

Ta chỉ vào mình hỏi:

“Ta sao?”

Lão đạo vuốt râu gật đầu.

“Đương nhiên là: lấy oán trả oán!”

Ta vốn là kẻ không chịu thiệt, càng chẳng nhịn được oan uổng.

Lão đạo sĩ cười híp mắt nói:

“Thật là bản tính thẳng thắn, lão đạo thích người như ngươi – không giả dối lươn lẹo.”

“Tiểu tử, đi thôi, dẫn lão đạo đến gặp kẻ ấy một phen.”

Lão đạo sĩ vung tay áo đạo bào, sai khiến Chương Mặc Tồn.

Chương Mặc Tồn ngoan ngoãn dẫn đường phía trước.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Trên đường, ta bay bên tai hắn hỏi:

“Kẻ ấy là mẫu thân ruột của ngươi, ngươi nỡ ra tay sao?”

Chương Mặc Tồn mặt đã căng, nay càng thêm căng cứng:

“Bà ta chưa từng coi ta là con ruột. Mẹ không từ, con sao hiếu?”

“Trong lòng ta, người mới là mẫu thân chân chính. Chỉ là ta không ngờ người lại trẻ đến thế.”

“Không trẻ đâu, ta chỉ nhỏ hơn mẫu thân ruột ngươi ba tuổi thôi đấy.”

Ta chạm vào mặt mình cảm khái nói.

Chương Mặc Tồn đỏ rần cả vành tai.

Xem ra ta nuôi hắn quá thanh thuần rồi, gái gú còn chưa từng gặp mấy lần, thế là không ổn.

Nam nhân mà quá trong trắng, dễ bị lừa lắm đấy.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 6: Chương 6



7

Khi chúng ta tới viện của nguyên chủ, nàng ta đang nổi giận.

Trong phòng, nàng quát mắng đám nha hoàn hầu hạ không tận tâm.

Những nha hoàn hầu hạ bên người nguyên chủ hiện tại đều là ta sau khi xuyên tới dần dần lựa chọn và đào tạo. So với việc chăm sóc chủ tử, các nàng càng giỏi quản lý việc nhà, tính toán sổ sách.

Việc nội trợ trong phủ cùng với sản nghiệp bên ngoài như điền trang, cửa tiệm đều do các nàng phụ trách, ta chỉ cần mỗi tháng xem xét ba lần là đủ.

Ta vốn là người sớm muộn gì cũng phải trở về thế giới ban đầu, sao có thể để bản thân quen với việc được người khác hầu hạ?

Nguyên chủ mắng các nàng, trong lòng ta thật xót xa. Dù sao cũng là tâm huyết ta vun bồi bao lâu nay.

Con đường hậu vận cho các nàng, ta gần như đã chuẩn bị thỏa đáng. Nào ngờ mới ngủ một giấc, đã bị nguyên chủ chen ra ngoài.

Lão đạo sĩ lắc đầu, than rằng:

“Dâm phụ kia, tác oai tác quái, lại còn ngang ngược vô đạo.”

Dứt lời, ông ta ra hiệu cho Chương Mặc Tồn mở cửa viện.

Chương Mặc Tồn đi trước, ta bị hắn kéo đi, chỉ đành đi theo sau.

Lão đạo sĩ thì lại nép mình ngoài cửa viện, không bước vào trong.

Vừa thấy Chương Mặc Tồn, nguyên chủ lập tức thu lại nét mặt giận dữ, dịu dàng hỏi:

“Tồn nhi, tới tìm mẫu thân có việc gì?”

Chương Mặc Tồn nhìn nàng thật lâu mới nói:

“Mẫu thân dạo này có phần bất đồng so với trước.”

Nguyên chủ thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, giả vờ thản nhiên hỏi:

“Chỗ nào? Ta chẳng phải vẫn là ta sao?”

Chương Mặc Tồn nhàn nhạt “ồ” một tiếng:

“Mẫu thân, mấy hôm trước, người nói lòng thấy bất an, bảo ta mời đạo sĩ đến trừ tà. Hôm nay, đạo sĩ đã mời đến rồi, kính xin mẫu thân theo ta một chuyến.”

Nguyên chủ lùi về sau một bước, lắp bắp:

“Ta? Phải không đó!”

Chương Mặc Tồn làm vẻ ngạc nhiên:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Mẫu thân chẳng lẽ đã quên rồi? Không thể nào, trí nhớ mẫu thân vẫn luôn siêu quần, sao có thể quên chuyện này?”

Nguyên chủ cười khan gượng gạo:

“Phải rồi, sao có thể quên được. Đạo sĩ ở đâu? Dẫn đến để ta nhìn xem.”

Chương Mặc Tồn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp nàng:

“Mẫu thân, theo ta đến đây.”

Hắn đưa nguyên chủ đến Đông sương phòng.

Chương Mặc Tồn không nhận ra điều gì, nhưng ta nhìn rõ, nguyên chủ run rẩy suốt dọc đường.

Không biết nàng đang thì thầm gì trong lòng, đạn mạc thì cứ bay lượn trên không:

【Cười c.h.ế.t mất, nếu đúng là nguyên chủ thì sợ cái gì, còn khấn niệm lão đạo sĩ làm gì!】

【Chưa từng thấy nguyên chủ nào chột dạ đến vậy. Chẳng lẽ nàng cũng tự biết mình sai khi chiếm đoạt thân thể nữ phụ?】

【Các vị đừng lo, nguyên chủ sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.】

【Spoil nữa là bị đuổi đó!】

Trong Đông sương phòng, lão đạo sĩ phong thái đạo cốt thần tiên, đang ngồi thiền trên giường. Vừa thấy có người bước vào, ông ta vung phất trần về phía nguyên chủ, làm nàng ta suýt nữa quỳ xuống vì sợ.

Cũng may Chương Mặc Tồn kịp thời kéo nàng ta lại.

Lão đạo sĩ mở mắt, chỉ tay vào nguyên chủ quát:

“Nghiệt chướng! Còn không mau quỳ xuống!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên chủ hừ một tiếng, chỉ vào lão đạo sĩ mắng chửi:

“Từ đâu chui ra cái đạo sĩ mũi trâu, giở trò tà đạo lừa gạt nhi tử của ta!”

Lão đạo sĩ nhắm mắt thở dài:

“Lão đạo là đang khuyên ngươi, ngươi có biết không?”

Nguyên chủ nghe có vẻ hữu ích, liếc mắt về phía Chương Mặc Tồn dò xét.

Ta gật đầu với Chương Mặc Tồn, hắn khẽ hành lễ rồi rời khỏi Đông sương phòng.

Hắn đi rồi, nhưng ta vẫn còn ở lại.

Ta lơ lửng trong phòng, muốn xem lão đạo sẽ nói gì để đối phó với nguyên chủ.

Ban đầu, nguyên chủ không tin, nhưng sau khi nhận lấy chiếc kính đồng từ lão đạo sĩ nhìn vào, lập tức kinh hô:

“Sao ta phải chịu năm năm khổ cực thay cho ả, còn ả vừa về liền trở thành thiên kim hào môn?”

Lão đạo sĩ liếc nàng một cái, hỏi:

“Ngươi chịu khổ thay người khác?”

Nguyên chủ không có lý lẽ, nhưng vẫn cao giọng:

“Tất nhiên rồi! Ta giúp ả trèo lên nấc thang cuộc đời, gánh chịu những đòn roi thay ả, thì cũng nên hưởng thụ vinh hoa mà ả có được!”

Lão đạo không nể mặt mà chê bai thẳng:

“Lời ấy mà ngươi cũng dám nói ra khỏi miệng sao?”

Đạn mạc bùng nổ:

【Đúng vậy! Lấy đâu ra mặt mũi mà nói? Người ta đang sống tốt, thì bị phá tan nát, lại còn chen chân làm tiểu tam, mà gọi là leo lên nấc thang cuộc đời á?】

【Làm tiểu tam đã đành, còn bị chính thất đánh, mà cũng dám nói là thay người chịu khổ, đúng là không biết xấu hổ!】

Nguyên chủ bùng nổ:

“Ta mặc kệ! Nơi rách nát này, ta không muốn ở lại thêm một ngày! Ngay cả mạng cũng không vào được! Ta biết, ngươi là đạo sĩ thật, nhất định có cách, giúp ta quay về đi!”

Lão đạo thần bí nói:

“Có thì có… nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?”

Nguyên chủ tháo ngọc bội bên hông đưa lão đạo sĩ:

“Đạo sĩ các người chẳng phải coi trọng ngọc khí sao? Ngọc bội này tặng ngươi.”

Lão đạo không đưa tay nhận, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Chỉ là phàm vật mà thôi.”

Nguyên chủ sốt ruột hỏi:

“Vậy ta phải làm sao mới có thể quay về?”

Lão đạo sĩ vừa định mở lời, thì bên ngoài viện vang lên tiếng của Tuyên Bình hầu:

“Nương tử, ta về rồi đây!”

Ta liếc nhìn bầu trời, nắng chang chang, không khỏi nghẹn họng.

Tuyên Bình hầu này, cũng thật là gấp gáp quá rồi.

Nguyên chủ cũng bị tiếng gọi ấy làm xao động, nàng do dự nói:

“Qua hôm nay rồi hãy nói tiếp. Ta sẽ tìm ngươi sau.”

Dứt lời, nàng ta xách váy toan chạy đi đón Tuyên Bình hầu.

Lão đạo sĩ ho khan hai tiếng, đúng lúc cất lời:

“Thời gian không đợi người. Đêm nay, nàng ấy sẽ tỉnh lại, khi ấy, không thể vãn hồi.”

Nghe thế, bước chân nguyên chủ chững lại, rồi nàng bật cười lạnh lẽo:

“Lão đạo sĩ, ngươi sai rồi. Ta đã từng kéo ả ra được một lần, thì lần hai cũng chẳng có gì khó. Ngươi không làm gì được ta đâu.”

Nói rồi, nàng ta tiếp tục nhấc váy chạy ra khỏi Đông sương phòng.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 7: Chương 7



8

Năm năm qua, ta sớm đã thấu rõ tính tình của Tuyên Bình hầu.

Người này, bản tính trái ngang, càng thấy ai chủ động càng muốn né tránh.

Quả nhiên, vừa thấy nguyên chủ như thiêu thân lao vào lửa, hắn liền nghiêng người né tránh.

Nguyên chủ suýt chút nữa đ.â.m đầu vào gốc cây, khó nhọc giữ vững thân hình, cất tiếng hỏi:

“Hầu gia, chàng làm vậy là có ý gì?”

Hầu gia Tuyên Bình đánh liều vươn tay chạm lấy tay nàng.

Nguyên chủ lập tức đan mười ngón tay cùng hắn.

Hầu gia toàn thân run rẩy, ngờ vực hỏi:

“Nương tử, nàng có uống nhầm thuốc không?”

Lời nói này chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim, khiến nguyên chủ suýt rơi lệ, vành mắt hoe đỏ hỏi:

“Hầu gia, ý chàng là sao?”

Hầu gia vội hất tay nàng ra, nghiêm mặt nói:

“Bổn hầu còn có việc, sẽ quay lại sau, quay lại sau vậy.”

Dứt lời, bất chấp nguyên chủ lưu luyến, hắn quay người chạy thẳng, không ngoảnh đầu lại.

Để lại nguyên chủ ngẩn ngơ trong viện, ngơ ngác như mất hồn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta, kẻ chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tuyên Bình Hầu đã quen bị ta đánh đòn, nay đột nhiên thấy dịu dàng lại không thích ứng được.

Nguyên chủ làm sao hiểu được, vì sao vài năm không gặp, phu quân lại thay đổi tính nết đến vậy?

Nếu nàng ta hiểu hắn thêm chút nữa, tất sẽ không bị từ chối như thế.

Cũng may nhờ Tuyên Bình Hầu bỏ đi, nguyên chủ mới chịu quay về Đông sương phòng.

Lúc ấy, đạo sĩ vẫn ngồi yên nơi giường gỗ, thần thái tiên phong đạo cốt, như cao nhân đắc đạo.

Nguyên chủ nhẹ giọng gọi ba tiếng, đạo trưởng mới mở miệng:

“Còn chuyện gì?”

Nguyên chủ hỏi:

“Lời đạo trưởng nói... là thật không?”

Đạo sĩ chậc một tiếng rồi đáp:

“Tin thì có, không tin thì không, lão đạo định rời đi, không quay lại nữa.”

Vừa nói, liền đứng dậy.

Nguyên chủ vội đưa tay ngăn lại:

“Ả... thật là thiên kim nhà hào môn sao?”

Đạo sĩ im lặng.

Nguyên chủ lại hỏi:

“Nếu ta muốn trở thành ả, thì nay phải làm sao?”

Vẫn không một lời đáp lại.

“Hay là... một khi ta đã thành ả, liền không thể quay về?”

Lúc ấy, đạo trưởng mới mở miệng:

“Đã sai thì sai tiếp, có gì không thể?”

Nguyên chủ thoáng do dự:

“Nhưng nay, nhi tử của ta đã có tiền đồ, phu quân cũng không có chuyện thị thiếp, nếu ta rời đi, chẳng phải tiện nghi cho người khác sao? Ta không cam tâm.”

Đạo sĩ bèn giơ ba ngón tay.

Nguyên chủ mừng rỡ:

“Ý đạo trưởng là... ta có ba cơ hội lựa chọn?”

Đạo sĩ lắc đầu:

“Không. Chỉ còn ba tuần trà để ngươi suy xét. Qua ba tuần trà, mọi chuyện đã định, không thể quay đầu.

“Ngươi có thể kéo nàng một lần, nhưng kéo không nổi lần thứ hai.

“Nàng được thương nhân giàu có tìm thấy, đều là nhờ ngươi ép nàng lên truyền hình.”

Lời đạo sĩ vừa dứt, nguyên chủ nghiến răng quyết ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy được! Ta muốn làm thiên kim hào môn, không muốn làm cái gì Hầu phu nhân rách nát!

“Đời ta còn chưa hưởng thụ đủ, Tồn nhi cũng sắp trưởng thành, chẳng bao lâu sẽ cưới thê tử, ta chẳng muốn lo toan hậu viện mãi. Còn cái lão Tuyên Bình Hầu kia... ta đã là thiên kim hào môn, sợ gì không tìm được người hơn hắn?”

Chỉ chốc lát, nguyên chủ đã tự thuyết phục được mình.

Đạo sĩ nghiêm nghị hỏi:

“Ngươi thật sự chắc chắn, không đổi lại nữa?”

Nguyên chủ thoáng chần chừ.

Đạo trưởng liền đưa ra chiếc kính đồng.

Nguyên chủ không do dự thêm, trịnh trọng gật đầu.

Vừa gật đầu, thân thể nàng ta liền mềm nhũn, linh hồn bay ra.

Ta – đã chuẩn bị từ lâu – liền nhào tới túm tóc nàng, đạp cho một trận tơi bời.

Nguyên chủ bị đánh đến k** r*n thảm thiết, khi muốn phản kháng thì đã bị ta đè xuống đất, động đậy không nổi.

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, hồn phách suýt bay mất:

“Ngươi... sao lại ở đây? Nếu ngươi ở đây, vậy trong kính đồng là ai?”

Lúc này, trong tay đạo sĩ, kính đồng đã hóa thành điện thoại.

Lão đạo liếc nhìn nguyên chủ đang nằm bẹp dưới đất, thản nhiên đáp:

“Tất nhiên là công nghệ AI mới nhất.

“Cười c.h.ế.t mất! Lão đạo – quân đạn mạc– đã ẩn mình một tháng, rốt cuộc cũng đợi được ngươi, thứ tiện nhân vô liêm sỉ!"

“Ngươi đúng là nỗi nhục của hình tượng nữ chính cao lãnh lãnh đạm!

“Nữ phụ phản diện người ta còn tốt bụng hơn ngươi!

“Quả đắng ngươi gieo, hãy tự mình nuốt lấy.”

Nói xong, lão đạo sĩ liền lôi hồn nguyên chủ biến mất trước mặt ta.

Mà linh hồn ta, liền bị hút vào thân thể nguyên chủ.

9

Ta vừa mở mắt ra, liền thấy hai đôi mắt thâm quầng đang chăm chú nhìn mình.

Vừa thấy ta tỉnh lại, Tuyên Bình hầu liền ôm lấy ta mà mừng rỡ cười nói:

“Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”

Chương Mặc Tồn thì khẽ đẩy tay Tuyên Bình hầu đang ôm lấy ta, nói nhẹ:

“Phụ thân, mẫu thân còn yếu, chớ động vào người.”

Tuyên Bình hầu lúc này mới buông tay, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp hỏi:

“Phu nhân... lời nàng nói ban ngày hôm qua... còn tính không?”

Ta liếc hắn một cái, hừ lạnh:

“Đương nhiên là không tính!”

Tuyên Bình hầu tỏ vẻ “ta đã liệu trước”, thở dài:

“Ha, ta biết mà, phu nhân chê ta bẩn.”

【Tên tra nam có chút tự biết thân biết phận.】

【Đừng trách hắn, là nguyên chủ tự chuốc lấy!】

【Sau khi thành thân, Tuyên Bình hầu vốn không định nạp thiếp, là nguyên chủ vì muốn tỏ vẻ rộng lượng, còn mang thai lại đích thân chọn thiếp cho hắn.】

【Đúng vậy, nam nhân mà, có người tự dâng đến cửa, chẳng lẽ không hưởng sao?】

【Giờ lại thấy tò mò, liệu nữ phụ có đồng ý cùng Tuyên Bình hầu sống tốt không nhỉ?】

Hừ, ta từ chối.

Ta thừa nhận, Tuyên Bình hầu đúng là thay đổi nhiều, nhưng vậy không có nghĩa ta sẽ miễn cưỡng bản thân.

Nếu không phải vì hắn xưa nay không đoái hoài nguyên chủ, ta cũng không bị kéo đến đây để dạy dỗ hài tử.

Nếu không dạy Chương Mặc Tồn, ta đã là một giáo viên nội trú, ngày dạy từ sáng bảy giờ đến tối mười giờ rồi.

Lý tưởng nhân sinh của ta là: nuôi dạy ra từng lớp nhân tài.

Nam nhân, xưa nay không nằm trong lý tưởng ấy.

Dù hiện tại, ta cũng chẳng hề có ý định thay đổi lý tưởng này.

Nhờ lão đạo sĩ cổ quái kia giúp đỡ, rút cuộc cũng giải quyết được nguyên chủ.

Hiện giờ, ta nên sống vì chính mình.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 8: Chương 8



10

Sau khi ta nói với Tuyên Bình hầu và Chương Mặc Tồn rằng mình muốn theo hắn đến Định Châu, phản ứng của phụ tử hai người hoàn toàn khác biệt.

Tuyên Bình hầu chỉ tay vào ta, “nàng nàng nàng” cả nửa ngày không thốt nên lời.

Còn Chương Mặc Tồn thì tay run run, tai đỏ ửng, nghẹn ngào hỏi:

“Mẫu thân... người thật muốn theo con đến Định Châu sao? Người chắc chứ?”

Ta gật đầu dứt khoát.

Tuyên Bình hầu vì lời ta nói mà tức đến muốn đập đầu.

Ta không đoái hoài gì hắn, mấy ngày nay đều ra ngoài, mang theo số bạc kiếm được từ cửa tiệm suốt bao năm qua, đi khắp nơi mua giấy bút, mực nghiên, cùng một ít sách.

Còn Chương Mặc Tồn thì bận rộn chuẩn bị đường đi.

Đến ngày xuất phát, Tuyên Bình hầu – người bấy lâu không thấy bóng – lại xuất hiện.

Hắn mặt đen như đáy nồi, sai thị vệ cản ta không cho đi.

Ta liếc nhìn hắn:

“Nếu hầu gia muốn hòa ly, xin cứ việc.”

Tuyên Bình hầu do dự chốc lát, rồi vội thay ngay gương mặt nịnh bợ:

“Phu nhân đừng đùa, những người này là ta cử đến bảo vệ nàng trên đường đến Định Châu.”

“Nàng cứ yên tâm đi theo Tồn nhi, kinh thành đã có ta trấn giữ.”

Hắn nói rất đường hoàng. Ta đặt viên gạch trên tay xuống, khẽ thi lễ:

“Hầu gia, phủ đệ giao cho chàng vậy.”

Lúc này, đạn mạc lại hiện lên:

【A a, nữ phụ đừng đi! Nữ chính sẽ xuyên hồn về chiếm đoạt thân xác cũ của ngươi, chờ lúc ngươi đi rồi mới xuất hiện đấy.】

【Đúng vậy! Tuyên Bình hầu sẽ bị nàng ta mê hoặc, còn sinh ra một đứa con trai nữa kìa.】

【Ôi trời! Thế tử gia trên đường về kinh nhận chức sẽ bị sát hại, nữ phụ vì thương con mà bệnh càng nặng, về lại kinh thành thì thấy hầu gia ôm trái ôm phải, còn có một tiểu hài tử, thật bi thảm quá đi!】

Ta bật cười.

Chỉ tay ra hiệu yên tâm với đám đạn mạc kia.

Ta đã nói rồi, nam nhân vốn không nằm trong lý tưởng nhân sinh của ta, đã không có thì có mất cũng chẳng sao.

Hắn ở bên ai, ta không màng.

Chỉ khổ Chương Mặc Tồn, vừa đến huyện Khúc thuộc Định Châu, ta đã thuê ba vị võ sư đến dạy võ cho hắn.

Một huyện thừa như hắn, mỗi ngày phải dậy sớm luyện võ, đánh đến mức mặt mũi bầm dập, huyện thái gia còn tưởng thế tử nhà người ta bị cướp!

Ba năm ròng rã, Chương Mặc Tồn từ một công tử văn nhã, biến thành một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn.

Võ công tuy không phải vô địch thiên hạ, nhưng tay không đấu mười người thì dư sức.

Còn ta, trong ba năm ấy, dùng số bạc của mình mở một thư viện nhỏ miễn phí ở thôn quê huyện Khúc.

Thư viện ấy là m.á.u tim ta rót vào.

Không uổng công, năm nay có một hài tử thi đỗ đồng sinh.

Ba năm nhiệm kỳ vừa hết, điều lệnh triệu Chương Mặc Tồn hồi kinh cũng tới.

Huyện thái gia đưa tiễn mẫu tử ta, còn thêm một người nữa – chính là trưởng nữ của ông ta.

Chương Mặc Tồn cưới nàng cách đây một năm, người làm mối là ta.

Thằng nhóc này không ngoan, vừa thấy cô nương người ta là mê mẩn, suốt ngày tìm cớ đến nhà Huyện thái gia.

Phu nhân thái gia mất sớm, việc nhà đều do trưởng nữ quản lý, hai người sớm tối gặp nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Ta thấy có ý, lặng lẽ hỏi họ một câu.

Chương Mặc Tồn đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ta, còn tiểu cô nương thì thẹn thùng gật đầu:

“Con... con thích huynh ấy.”

Thế là tốt rồi.

Tám năm ngắn ngủi, ta không những không cần chịu cơn đau đẻ con sinh cái, mà còn được làm mẹ chồng người ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi hai đứa thành thân, ta gửi thư về kinh thành xin Tuyên Bình hầu ít bạc.

Hắn gửi về năm trăm lượng, thư thì không một chữ. Ta biết ngay, đạn mạc lại đoán trúng nữa rồi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nghĩa là chuyện Chương Mặc Tồn bị tập kích trên đường về kinh cũng là thật.

Năm qua, ta không ngừng nhắc hắn về ý thức phòng thân.

Trước ngày hồi kinh, ta thuê luôn ba tiêu cục lớn của huyện Khúc hộ tống.

Quả nhiên, tới huyện Thương, gặp cướp.

Vừa thấy số người cướp, ta cười.

Vỏn vẹn hai mươi tên, dám đấu với đoàn hai trăm người?

Chỉ sau một khắc, bọn cướp bị tiêu sư đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Chương Mặc Tồn ra lệnh trói toàn bộ, giao cho quan binh địa phương.

Vị huyện thái gia ở đây cũng là nhân vật thú vị.

Ông ta đem ra trước toàn dân một trăm lượng bạc, hướng về chúng ta hành lễ, nói:

“Bọn cướp hung ác này đã g.i.ế.c không ít dân trong huyện. Đa tạ các vị tráng sĩ trừ tai họa. Đây là chút tấm lòng của bách tính bản huyện, xin hãy nhận lấy.”

Chương Mặc Tồn nhìn ta.

Ta phất tay, lấy ra chín thỏi bạc, chia đều cho ba tiêu cục:

“Lời thái gia nặng quá. Công lao thuộc về các vị tiêu sư, mỗi tiêu cục ba thỏi bạc, xin nhận cho.”

Huyện thái gia cười đến mức nếp nhăn chồng nếp nhăn.

Ta thầm nghĩ: Hỏng rồi, trúng kế rồi.

Quả nhiên, ông ta nói tiếp:

“Chỉ là chưa bắt được thủ lĩnh của bọn cướp, mong các vị tráng sĩ vào núi cùng bản quan tróc nã.”

Lần này, Chương Mặc Tồn mở lời:

“Lời thái gia chí phải. Việc này, ta đã gửi thư cho vị tướng quân trú đóng huyện bên, hai ngày nữa họ sẽ phái binh đến vây bắt.”

Huyện thái gia suýt nữa không giữ được nụ cười.

Ông ta gượng cười, lại mời chúng ta ở lại dùng bữa.

Chương Mặc Tồn lấy lý do vội về kinh nhận chức, từ chối.

Huyện thái gia không còn cách nào, đành để chúng ta rời đi.

Trên đường, Chương Mặc Tồn nghiến răng:

“Gian quan! Đồng lõa với cường đạo, ắt không được c.h.ế.t tử tế!”

Ta không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Thiếu niên ấy, đã thật sự trưởng thành.

Quan trường, rất hợp với hắn.

Khác với hắn là, ta biết bí mật huyện thái gia cấu kết cường đạo là do đạn mạc tiết lộ.

Còn Chương Mặc Tồn là dựa vào hành vi kỳ lạ của vị kia mà suy đoán.

Huyện thái gia cố tình thưởng bạc trước mặt dân chúng, tưởng ta sẽ không dám nhận.

Nực cười, ta xuất lực xuất tiền, sao lại không nhận?

Nhưng bạc ấy, ta tặng lại cho tiêu sư trước mặt mọi người, để dân biết ai đã bắt cướp, ghi ơn cũng nhớ đến họ.

Thấy chúng ta nhận bạc, lại lấy cớ đi bắt thủ lĩnh, định bắt chúng ta lại.

Thực chất thủ lĩnh đã nằm trong hai mươi tên cướp kia.

Còn mời ăn cơm, chính là yến tiệc Hồng Môn.

Chúng ta thiếu gì bữa cơm ấy?

Lão hồ đồ kia không nghĩ tới: tay chân bọn cướp đều bị tiêu sư phế sạch, chẳng còn sức cầm dao.

Còn kết cục thế nào?

Ta để lại mười mấy thị vệ Tuyên Bình hầu phái theo, dặn họ trông coi cướp.

Canh không nổi thì đừng quay về nhận chức nữa.
 
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta
Chương 9: Chương 9



11

Sau khi hồi kinh, ba người chúng ta không lập tức trở về phủ Tuyên Bình hầu.

Chúng ta tạm trú tại khách đ**m lớn nhất trong kinh thành.

Chờ Chương Mặc Tồn rửa mặt chỉnh tề xong liền vào cung yết kiến Thánh Thượng.

Còn ta cùng nàng dâu Dương thị thì tụ họp lại, thương nghị chuyện hồi phủ sau này.

Ta đem những việc có thể phát sinh sau khi về phủ nói rõ cho Dương thị.

Dương thị giơ ngón tay cái với ta:

“Mẫu thân à, người thật lợi hại!”

Ta không chút khách khí mà gật đầu.

Dĩ nhiên là ta lợi hại, nếu không, làm sao sống sót đến nay?

“Con dâu bội phục nhất chính là người.”

Ta bật cười, vỗ tay nàng mà rằng:

“Con đừng lo, vì Mặc Tồn, ta quyết không cùng Tuyên Bình hầu hòa ly.”

Dương thị nước mắt rưng rưng, gật đầu lia lịa:

“Người vất vả rồi.”

Vất vả gì chứ? Ngày làm Thái phu nhân của ta cũng chẳng còn xa, có khổ nỗi gì.

Sáng sớm hôm sau, ta liền dẫn Chương Mặc Tồn hồi phủ Tuyên Bình hầu.

Cả phủ trên dưới đều thay da đổi thịt, ngay cả tiểu tư giữ cửa ta cũng chẳng nhận ra.

Tên ấy vênh váo hất mặt nhìn chúng ta, quát lớn:

“Cút nhanh!”

Ta lấy lệnh bài hầu phủ ra:

“Ai cho ngươi lá gan chó ấy? Hầu phu nhân hồi phủ!”

Tiểu tư dụi mắt, lẩm bẩm:

“Kỳ lạ thật, sao chưa từng nghe nói trong phủ còn có Hầu phu nhân khác?”

Chương Mặc Tồn bước tới:

“Ngay cả Thế tử gia cũng không nhận ra sao?”

Nói rồi, hắn đạp tung cửa lớn, nghênh ta hồi phủ.

Chúng ta đi dọc đường, toàn là người hầu xa lạ.

Chương Mặc Tồn mặt mày sầm sì, không giận mà vẫn uy nghiêm.

Còn ta với Dương thị thì ngắm nghía bố trí trong phủ.

Nói thế nào nhỉ, nhìn đâu cũng thấy quen quen, lại quá mức tân thời.

Tuyên Bình hầu quả thật sủng ái tiểu thiếp ấy đến tận trời.

Chẳng bao lâu, chúng ta gặp được nữ chính trong lời đồn của đạn mạc.

Vừa nhìn thấy nàng ta, ta sững sờ tại chỗ, Chương Mặc Tồn cũng nhìn ta đầy kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải gì khác – nữ nhân kia có gương mặt y hệt ta ở thế giới trước.

Nàng ta ôm trong lòng một đứa trẻ có đến tám phần giống mình, trông thấy chúng ta liền sợ đến suýt đánh rơi nó.

Quả nhiên là nguyên chủ!

Không biết nàng ta dùng cách gì, vậy mà có thể xuyên trở về – lại còn mượn thân thể ta mà xuyên!

Một lúc kinh hoảng qua đi, nàng ta lấy lại bình tĩnh, hỏi chúng ta:

“Các ngươi là ai?”

Chương Mặc Tồn chỉ liếc nhìn nàng ta, không đáp lời.

Ta liền mở miệng:

“Ta là Hầu phu nhân, ngươi là ai?”

Nữ tử kia khinh miệt cười lạnh:

“Ta mới là Hầu phu nhân. Ngươi là đồ giả mạo, cũng dám tự xưng Hầu phu nhân?

Làm vài năm Hầu phu nhân liền quên cả thân phận mình sao?”

Nàng chẳng buồn che giấu nữa.

Chương Mặc Tồn hỏi nàng ta:

“Hài tử trong lòng ngươi, là của ai?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn:

“Tự nhiên là của phụ thân ngươi, chẳng lẽ còn là của ai khác?”

Ta cùng Chương Mặc Tồn liếc nhau, không nhịn được cười ra tiếng:

“Ngươi sợ là quên mất, Hầu gia đã sớm bị ngươi hại đến đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy:

“Các ngươi… làm sao biết được?”

Còn chưa dứt lời, Tuyên Bình hầu đã vang giọng mắng lớn, rồi tát nàng một cái:

“Tiện phụ! Dám làm loạn huyết mạch của bản hầu!”

Nàng cúi đầu ôm lấy đứa nhỏ, khóc lóc van nài:

“Hầu gia, đừng nghe bọn họ nói bậy! Thiếp làm sao hại người được chứ!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Thật nực cười! Nếu không phải nàng cho Tuyên Bình hầu uống thuốc tuyệt hậu, thì với bản tính hoa tâm của hắn ta, sao lại chỉ có mỗi Chương Mặc Tồn là con nối dõi?

Còn đứa bé trong lòng nàng ta, ai mà biết là của ai!

Lâu rồi không thấy, đạn mạc lại trôi qua dày đặc.

【Nữ phụ vẫn lợi hại như xưa, một câu liền vạch trần chân tướng.】

【Không phải nói chứ, mệnh nữ chính cũng cứng thật, biết mình không phải thiên kim hào môn, vậy mà tìm mọi cách xuyên về. Không biết kiếp trước có phải cứu cả ngân hà không nữa.】

【Có lẽ đây chính là hào quang nữ chính.】

【A a a a, cái hào quang đáng c.h.ế.t đó, ta muốn nữ phụ! Nữ phụ uy vũ bá đạo!】

【Kẻ spoiler ta đây ghé qua ~ nữ chính sắp đi đời nhà ma rồi ~ rất nhanh thôi!】

【Thật lòng mà nói, đây là lần đầu ta không ghét người spoiler.】
 
Back
Top Bottom