Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNVlpXoBDIa6hFsO3Z97eYH4LXSufMQSTwkFraGfWMlng13sddplqPOU_tyI7yoA0jmN0FTPdmVAixGY2YTxoiD0QKQwvwS-xSiZHQmW-a0AYATBJi1yMGFRjBAC4fihm_mihas4F6vN81VI2rfi9mr=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Tác giả: Tháp Tháp
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bà bà ta là một nữ tử xuyên không, khác hẳn các bà bà khác ở Kinh thành.

Người chưa từng hối thúc ta sinh hài nhi, cũng không cho phép phu quân nạp thiếp.

Bởi công công đã hứa với bà nhất sinh nhất thế nhất song nhân nên bà cũng mong ta có được một cuộc hôn nhân viên mãn.

Nhưng hôm ấy bà bà lại đỏ mắt gạt lệ: “Công công con đem về một nữ tử.”

Tim ta chợt thắt lại: “Phu quân con cũng đem về một nữ tử!”

Bà vỗ bàn giận dữ: “Từ già trẻ đều không ra gì! Phường bạc tình không có cũng được!”

Ta cũng gật đầu theo: “Tất cả nghe mẫu thân!”

Chúng ta gom hết vàng bạc, phóng hỏa giả chết rồi đào thoát.

Ba năm sau.

Công công và phu quân chặn đường mẫu tử ta trước cửa, hai hài đồng ngửa cổ lên kêu: “Không được ức hiếp mẫu thân ta!”

Mặt công công biến sắc: “Nàng sinh cho ta một nữ nhi sao?”

Phu quân sững người: “Nàng sinh cho ta một nam nhi sao?”​
 
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 1: Chương 1



Bà bà ta là một nữ tử xuyên không, khác hẳn các bà bà khác ở Kinh thành.

Người chưa từng hối thúc ta sinh hài nhi, cũng không cho phép phu quân nạp thiếp.

Bởi công công đã hứa với bà nhất sinh nhất thế nhất song nhân nên bà cũng mong ta có được một cuộc hôn nhân viên mãn.

Nhưng hôm ấy bà bà lại đỏ mắt gạt lệ: “Công công con đem về một nữ tử.”

Tim ta chợt thắt lại: “Phu quân con cũng đem về một nữ tử!”

Bà vỗ bàn giận dữ: “Từ già trẻ đều không ra gì! Phường bạc tình không có cũng được!”

Ta cũng gật đầu theo: “Tất cả nghe mẫu thân!”

Chúng ta gom hết vàng bạc, phóng hỏa giả chết rồi đào thoát.

Ba năm sau.

Công công và phu quân chặn đường mẫu tử ta trước cửa, hai hài đồng ngửa cổ lên kêu: “Không được ức h**p mẫu thân ta!”

Mặt công công biến sắc: “Nàng sinh cho ta một nữ nhi sao?”

Phu quân sững người: “Nàng sinh cho ta một nam nhi sao?”

1

Người đời nói nữ tử có hai cơ duyên đổi mệnh.

Một là lúc đầu thai, hai là khi xuất giá.

Thiên ý không bạc ta, cả hai cơ duyên này ta đều nắm chắc.

Ta sinh ra không chỉ phú quý mà còn gả được cho một người tốt.

Bởi bà bà ta là Chu Vân Lam xuyên không, cùng Lục Văn Duẫn cầm sắc hòa minh, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Bản thân bà hạnh phúc nên càng yêu thương ta.

“Ta thấy con còn trẻ, đừng vội sinh hài tử, phải dưỡng thân trước.”

Khi mọi người thúc giục ta sinh con, mẫu thân bảo ta khoan hãy vội.

Người cũng không cho phép Lục An Hành nạp thiếp.

Ta nhận được đãi ngộ rất tốt.

Nhưng hôm nay, bà bà lại đỏ mắt xông vào phòng: “Niệm Vi, công công con dắt về một nữ tử.”

Dứt lời, nước mắt liền rơi xuống: “Nàng ta yểu điệu như liễu, mềm mại thỏ thẻ, vừa nhìn đã biết là đồ trà xanh bạch liên hoa!”

“Con nói xem, công công con chẳng lẽ thích kiểu này sao? Hắn chắc đã chán nản với cái tính nóng nảy của ta…”

Lòng ta chua xót, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.

Bà lau khóe mắt: “Con đừng xót ta, ta đã sống đến cái tuổi này, gió sóng gì mà chưa từng thấy…”

Nhưng người mới ba mươi mấy, suốt đời thuận buồm xuôi gió, nào đã gặp phải sóng to gió lớn gì.

Lệ ta rơi không phải vì người, mà là vì chính ta.

“Mẫu thân, phu quân… phu quân con cũng dắt về một nữ tử!”

Ta khóc nức nở, tâm tư đề nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể thổ lộ.

“Nàng ta ở biệt viện, hắn còn tưởng ta không hay biết gì cả!”

Bà bà đập bàn: “Sao? Lâu chưa? Ta vậy mà cũng không biết!”

“Đã được một thời gian rồi… Ngày ngày hắn luôn qua biệt viện thăm nàng ta. Con hỏi thì hắn bảo ra gặp bạn học, còn gạt ta!”

Ta vò chiếc khăn đã ướt lệ, nghẹn ngào nói: “Con vào cửa đã lâu mà chưa sinh nổi một đứa con, có lẽ hắn nóng ruột…”

Mẫu thân đi lại bực dọc: “Không sinh hài tử thì liên quan gì đến con! Chính ta là người bảo con còn trẻ, sinh sớm sẽ hại thân, hắn nóng vội gì chứ!”

“Hừ! Chắc chắn là cái cớ để tìm tình mới! Cẩu nam nhân không cần cũng được!”

“Con ngoan, con đừng khóc. Họ tìm người khác, chúng ta khóc làm gì!”

Ta hít khẽ: “Nhưng họ là phu quân…”

Từ bé sinh mẫu đã dạy ta phải coi phu là trời, giờ ta biết làm sao.

“Phì! Hôm nay ta cho con biết, nữ nhân cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời!”

Bà hừ lạnh: “Kẻ bạc tình xứng đáng bị nuốt một vạn cây kim!”

Vừa mắng xong liền nghe nha hoàn chạy đến báo Lục An Hành trở về.

“Phu quân.”

Ta cúi đầu gọi.

Mặt hắn lạnh tanh, nhíu mày nhìn cảnh tượng trong phòng: “Sao mẫu thân lại giận dữ như vậy?”

Ta giật thót tim, sợ hắn tưởng ta làm mẫu thân hắn tức giận.

“Ngươi nói năng kiểu gì vậy?”

Bà bà trầm giọng: “Bình thường ngươi cũng nói chuyện với Niệm Vi như thế sao?”

Lục An Hành mím môi: “Hài nhi biết lỗi.”

“Ngươi đi đâu về?”

Mẫu thân lạnh mắt: “Phụ thân ngươi không phải cùng ngươi ra ngoài sao? Ông ấy về chưa?”

“Trong cung mở tiệc, bệ hạ giữ phụ thân lại để đàm thoại. Hài nhi về phủ thay y phục rồi tới dự sau.”

Nghe xong, ta liền sai nha hoàn chuẩn bị, vì đến yến tiệc trong cung đều phải dắt theo gia quyến.

Bà bà cũng hít sâu rồi hơi, rồi định trở về thay y phục.

“Không cần chuẩn bị, yến tiệc này… không cần dẫn hai người theo.”

Lòng ta trĩu nặng, bà bà quay đầu ra hiệu cho nha hoàn.

Lục An Hành vội vàng ra cửa, nha hoàn lặng yên không một tiếng đầu theo sau.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa nén hương sau, nha hoàn mang theo mồ hôi đầy đầu trở về:

“Nô tì theo sau công tử… Lúc đầu công tử đi gặp một đại nhân, sau đó tới biệt viện.”

“Rồi dẫn một mỹ nhân lên xe ngựa.”

“Vị đại nhân ấy còn gọi… gọi…”

“Gọi gì?”

Nha hoàn thở sâu, lộ vẻ không đành lòng:

“Gọi một tiếng… tẩu.”

2

“Quả nhiên là vậy.”

Ta cười thê lương: “Hắn còn không thèm kiêng kị trước đồng liêu.”

“Đến danh xưng tẩu tử cũng gọi ra.”

Nàng ta là tẩu tử, ta bỗng nhiên trở thành đại phòng.

“Hôm nay hắn dẫn nàng ta tham dự yến tiệc, chắc hẳn là muốn nhờ Hoàng thượng làm chủ.”

Mặt bà xanh xao: “Bọn họ sợ không chấp thuận đến nỗi dám để Hoàng thượng khai khẩu.”

“Việc hoang đường như thế mà công công ngươi cũng giúp nó che giấu.”

“Cũng đúng, chính hắn cũng có ý định nạp thiếp, đúng là rắn chuột một ổ.”

Ta thất hồn lạc phách ngồi bên cạnh.

“Hắn từng nói thích ta hoạt bát chân thành, không thích nữ tử yêu kiều ủy mỵ.”

Thanh âm bà mơ hồ: “Không thể ngờ bây giờ hắn lại dẫn một nữ nhân mềm mại như nước về nhà.”

“Có lẽ nam nhân tới một độ tuổi nhất định đều thích hoa giải ngữ, thích được người ta sùng bái.”

Ta vội vàng cúi đầu lau đi những giọt nước mắt đang rơi.

Ta muốn an ủi bà ấy, nhưng ta cũng nào có khá hơn?

Chuyện tình tuyệt đẹp giữa Lục Văn Duẫn và Chu Vân Lam từng nổi tiếng khắp Kinh thành.

Ai cũng biết Dung Quốc Công Lục Văn Duẫn từng đứng trước chúng dân hứa hẹn với thê tử Chu Vân Lam nhất sinh nhất thế nhất song thân.

Nhiều năm qua hai người chẳng cãi nhau lần nào.

Thiên hạ quý nữ ai nấy đều mong được gả vào nhà ấy, không ngờ lại để ta nhặt được của hời.

Khi sinh mẫu nói Quốc công phủ đến cầu hôn, ta còn mình đang nằm mơ.

Thế tử của Dung Quốc công - Lục An Hành - ngọc thụ lâm phong, quân tử khiêm nhường.

Quan trọng nhất chính là việc hắn không dính nữ sắc, là ứng cử viên tốt nhất để làm phu quân.

Người như thế làm sao có thể coi trọng ta?

Thế rồi khi ta gả vào, bà bà hiền từ, phu quân săn sóc ôn nhu khiến ta thực sự cảm thấy bản thân đã rơi vào ổ phúc.

Nhưng ai cũng không thể tưởng tượng được.

Trái tim của nam nhân có thể thay đổi dễ dàng, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Phu quân nuôi ngoại thân ngoài biệt viện.

Công công cũng dắt một nữ tử về nhà.

Quả đúng là phụ tử.

Thời điểm trung thành thì cùng nhau trung thành, thời điểm thay lòng đổi dạ tất nhiên cũng nhất trí.

“Nam nhân đã hai lòng, có cố giữ cũng vô dụng.”

Bà bà nhắm mắt: “Ép dạ cầu toàn chỉ khiến giới hạn của mình ngày càng giảm thôi.”

“Chúng ta sẽ nhẫn, nhưng nhẫn đến trình độ nhất định sẽ thành oán, oán đủ rồi lại thành hận. Hận đến cuối cùng… sẽ biến thành bộ dáng mà chính bản thân cũng không nhận ra.”

Bà càng nói, ta càng cảm thấy buồn.

Ta đã thấy quá nhiều nữ nhân như vậy.

Ta từng thấy sinh mẫu ngồi yên lạnh rơi lệ ở mép giường.

Bà khóc vì phu quân vô tình, khóc vì thiếp thất càn rỡ,

“Niệm Vi, con có phúc, con đừng bao giờ theo vết xe đổ của mẫu thân.”

Trước khi xuất giá, người đã nắm tay ta căn dặn: “Con phải cùng phu quân sống thật hạnh phúc.”

Ta cũng muốn cùng Lục An Hành sống hạnh phúc trọn đời.

Nhưng bây giờ, ta nên làm thế nào để sống với hắn như trước?

Nghĩ cảnh ngày sau ta sẽ đi lại con đường của sinh mẫu, thê thiếp tranh đấu, khổ sở thương tâm, ta nhịn không nổi mà rùng mình một cái.

“Phu quân vô tình thì ta bỏ.”

Bà bà hít sâu, dứt khoát nói.

“Chúng sẽ không chịu hòa ly, kiện tụng mất thời gian… Chi bằng chúng ta cao chạy xa bay đi!”

Ta tròn mắt: “Con nghe mẫu thân.”

“Mấy năm nay, gia sản phủ này đều nằm trong tay ta.”

Bà ấy đếm đếm của cải: “Mấy hôm nay ta đã thu gom chút ngân phiếu với vàng bạc.”

“Con cũng đi kiểm lại của hồi môn nhé, dù bỏ trốn cũng phải sống sung sướng.”

Ta vội vàng gật đầu, bà bà lắm mưu nhiều kế, nghe theo bà quả không sai!

“Ta thấy tốn bình thường thì khó an toàn, đã đứt thì phải đứt hẳn, giả chết là tốt nhất!”

Bà ấy hừng hực khí thế.

“Cây cỏ trong phủ đều do ta bỏ tâm huyết, nếu để lại thì khác gì cho hồ ly tinh được của hời!”

“Đúng thật, để hồ ly tinh ngủ với nam nhân của ta, ngủ trên giường của ta… Nằm mơ đi!”

Trong đầu ta thoáng hiện lên một cảnh tượng, Lục An Hành ân ái sung sướng cùng một nữ nhân khác trên giường ta từng ngủ.

Một cơn buồn nôn ngay lập tức dâng lên.

“Mẫu thân nói phải, tuyệt đối không thể!”

Nhưng làm sao đây, vàng bạc ngân phiếu có thể mang đi, nhưng phòng ở sao mà mang được?

Bà bà nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.

“Không mang theo được thì phá! Tóm lại không thể để hồ ly tinh hưởng lợi!”

“Đốt!”
 
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 2: Chương 2



3

Chúng ta thu dọn đồ đạc rất nhanh.

Bao năm qua ta chưa từng đụng đến của hồi môn, ăn mặc dùng đều do phủ sắm sửa.

Còn lại… trang sức Lục An Hành tặng ta.

Ta nhìn đống vàng ngọc ấy mà lòng quạnh vắng.

Từng này trang sức đều do hắn tự mình thiết kế rồi tìm người chế tạo.

“Nương tử đẹp tuyệt trần, ta sợ rằng mình ngay cả một phần vạn cũng không bằng nàng.”

Hắn chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi ta, tựa như ta là nữ thần trong mắt hắn.

Nhưng rõ ràng ta chỉ là một nữ nhân bình thường.

Bây giờ ta đã mất đi tình yêu của phu quân, làm sao còn có thể xứng đáng với những món đồ trang sức này?

Lục An Hành đi cả đêm không về.

Sáng hôm sau, ta gặp bà bà đang thất hồn lạc phách.

“Mẫu thân, có chuyện gì xảy ra sao?”

Ta vội vàng đỡ bà ngồi xuống.

Bà bà là người rất có sức sống, chẳng sợ ngày hôm qua tức giận cũng không bao giờ mất hồn mất vía như thế này.

“Công công con đi cả đêm không về.”

Giọng bà run rẩy: “Hắn chưa bao giờ ngủ bên ngoài suốt đêm.”

Ta nghẹn ngào: “Lục An Hành cũng không về.”

Chúng ta nhìn nhau mà lặng lẽ rơi lệ.

Bọn họ dắt ngoại thất dự yến rồi một đêm không về.

Không cần nghĩ cũng biết đã ngủ ở đâu.

“Đồ đạc thu dọn đủ cả chứ?”

Thật lâu sau, bà nói với giọng khàn khàn:

“Phải đi, phải nhanh chóng.”

“Ở thêm một ngày lại thêm đau thương.”

Ta cố cười: “Đã thu dọn đầy đủ.”

Có lẽ biết chuyện cả đêm không về khó ăn nói nên Lục An Hành mang quà về cho ta.

“Nương tử, đây trâm ngọc ta tự thiết kế, nàng xem thích không?”

Hắn mỉm cười đưa ra một cây trâm ngọc.

Ta không nói một lời đem trâm ngọc cài lên búi tóc.

“Đẹp lắm.”

Hắn ôm ta vào trong ngực, cúi đầu hôn vào cổ ta, song trong đầu ta chỉ hiện ra cảnh tượng hắn ôm

“Ta thì có gì đẹp?”

Lần đầu tiên ta làm Lục An Hành mất hứng lúc hắn đang đ ộng tình:

“Ta rõ ràng chỉ là một nữ tử bình thường.”

“Nếu ngoài kia có nữ nhân khác xinh đẹp ôn nhu, có phải phu quân cũng sẽ thích nàng?”

Lục An Hành sửng sốt: “Trong lòng ta chỉ có nương tử, nữ nhân khác thì liên quan gì đến ta chứ?”

Dối trá.

Ta nhìn hắn nói dối mà mặt không hề biến sắc, cõi lòng chỉ cảm thấy bi thương.

Còn có chút ghê tởm.

“An Hành, vì sao lúc trước chàng lại chọn ta?”

Ta hỏi ra thắc mắc chôn dưới đáy lòng: “Sao phải là ta?”

Hắn hôn hôn vào giữa mày ta, kéo ta vào màn trướng.

“Tất nhiên là duyên trời định…”

Ta bị một nam nhân dơ bẩn chạm vào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ta nghĩ đến đó mà ghê tởm muốn nôn ra.

Lục An Hành tỉnh dậy liền vội vàng ra ngoài.

Một lúc sau, bà bà đến tìm ta: “Đêm nay chính là thời cơ tốt.”

Hành tung của công công và Lục An Hành thần bí, đêm nay lại không trở về phủ.

Nhưng lần này bọn họ còn thông minh báo trước, còn dặn chúng ta yên tâm.

“Yên tâm? Hừ, bọn họ vẫn cho rằng chúng ta không biết gì hết!”

Bà bà phỉ nhổ: “Hai hôm trước đi cả đêm không về, ngủ với nữ nhân bên ngoài. Hôm qua trở về ngủ với chúng ta, đêm nay lại ngủ với ngoại thất!”

“Tốn công tốn sức, bôn ba như vậy cũng không sợ tinh tẫn nhân vong!”

Trăng đen gió lớn, thích hợp phóng hỏa.

Ta và bà bà cõng tay nải, nhìn nhau cười, ném đuốc trong tay xuống đất.

Vách tường trong phòng ngủ sớm đã bị chúng ta thấm đầy dầu.

Giây tiếp theo, ngọn lửa bùng lên hừng hực.

“Cháy! Cháy! Đi lấy nước!”

Quốc công phủ náo loạn theo tiếng tôi tớ hét lên.

Mẫu tử ta mặc y phục dạ hành, lợi dụng bóng đêm thoát ra.

Chúng ta chạy chầm chậm tới bến tàu phía đông:

“Mẫu thân, chúng ta đi đâu đây?”

“Dương Châu!”

Bà bà vỗ tay cười lớn: “Lén nuôi ngoại thất sau lưng ta? Ta đốt sạch nhà ngươi!”

“Thật sảng khoái!”

Thấy bà phấn khởi như thế, ta cũng nhẹ lòng: “Dương Châu, được!”

Ánh mắt ta sáng lên “Nghe nói Dương Châu nhiều ‘ngựa gầy’, không chỉ có ngựa gầy nữ mà còn có ngựa gầy nam!”

4

Đêm ấy, ngọn lửa ở Quốc công phủ cháy dữ dội, ráng đỏ phủ nửa bầu trời Kinh thành.

Ta và bà bà hoàn toàn không hay biết, cùng lúc ấy, Quốc công Lục Văn Duẫn và Lục An Hành mang theo hai nữ mật thám bất ngờ tập kích phủ Nghịch Vương.

Nghịch Vương bèn chó cùng rứt giậu, khởi binh quyết chiến.

Một đêm kinh tâm động phách trôi qua, cuối cùng bè đảng Nghịch Vương cũng bị bắt gọn.

Khoảnh khắc phụ tử đang ở trong cung bẩm báo thắng lợi thì chợt nghe tin Quốc công phủ phát hỏa.

“Lửa lớn quá, hai vị phu nhân đều không kịp chạy thoát…”

Quan trấn thủ Kinh thành khóc lóc: “Hạ quan… vô năng.”

Phụ tử Dung Quốc công khiếp sợ nhìn cột lửa cao tận trời, phát cuồng lao khỏi cung.

Thời điểm họ về tới phủ, chỉ thấy nha hoàn thân cận của chúng ta quỳ ngoài cổng gào khóc.

Nghe nói, hai người bất chấp tất cả xông vào biển lửa, nhưng chẳng tìm thấy gì.

“Cháy lớn thế này, e là tro tàn cũng chẳng còn.”

Không biết ai buột miệng nói một câu.

Lửa lớn cháy suốt một đêm.

Tại gian phòng ngủ, Lục An Hành nhặt được một chiếc trâm ngọc:

“Trang sức do phu quân thiết kế cho ta, ta nhất định ngày nào cũng mang không rời thân.”

Nụ cười lúc trước của ta chợt hiện lên.

Não Lục An Hành như nổ tung, miệng “hộc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Quốc công Lục Văn Duẫn lục tìm giữa đống tro tàn thê lương, muốn tìm ra chút tung tích của thê tử:

“Vân Lam… Vân Lam!”

Ông gào lên cực kỳ bi thương với Quốc công phủ đã bị đốt thành tro.

Tin hậu sự ở Kinh thành, ta và mẫu thân đều chẳng hay biết.

Chúng ta đối mặt với một vấn đề mới.

Chúng ta trốn ở bến tàu, khi sắc trời vừa lóe rạng đông thì liền đi thuyền xuống phía Nam.

Phong cảnh đúng thật hữu tình, nhưng ai cũng không tưởng tượng được rằng chúng ta sẽ say sóng.

Suốt dọc đường đi cứ cảm thấy buồn nôn, khó chịu muốn chết, nào còn tâm trí gì để ngắm phong cảnh.

“Từ nghèo biến giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.”

Bà bà dựa vào đầu giường cảm thán: “Phải chi biết mang theo nha hoàn.”

Ta hổ thẹn trong lòng, bèn gượng dậy: “Mẫu thân, để con hầu hạ người.”

“Con nghỉ ngơi đi, trông sắc mặt con còn khó coi hơn ta.”

“Hai ta đều phải nghỉ ngơi, một lát là tốt thôi.”

Nhưng nghỉ cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Thấy sắc mặt chúng ta ngày càng tái nhợt, thuyền trưởng cũng lo lắng không thôi:

“Hay là mời đại phu khám xem?”

Nếu người ta ở trên thuyền mà xảy ra chuyện gì thì thuyền trưởng cũng không gánh vác nổi.

Bà bà nhìn khuôn mặt trắng bệch của ta, cắn răng nói: “Được!”

“Dù sao cũng đi được xa thế này rồi, không cần sợ lộ hành tung nữa.”

Du y trên thuyền cẩn thận bắt mạch, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng ta:

“Không biết… hai vị có quan hệ thế nào với nhau?”

“Đây là hôn tử của ta.”

“Vậy xin chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân đã hoài thai.”

“Ta có… thai?”

Ta kinh hô.

Đại phu tươi cười vuốt râu: “Lão phu thấy cách ăn mặc của phu nhân còn tưởng là nữ tử chưa gả nên mới do dự nói ra.”

“Nếu là bà bà và hôn tử thì tất nhiên là hỷ sự.”

Ta sững sờ xoa bụng, không ngờ trong ấy có sinh linh.

Bên kia, lão y lại tiếp tục bắt mạch cho bà bà.

Nhưng sắc mặt ông có vẻ kỳ dị như không thể tin nổi, bắt mạch tay trái rồi lại chuyển quả tay phải.

“Bà bà ta có chuyện gì sao?”

Thấy ông không nói gì, ta suốt ruột muốn xoay vòng.

Lão y trầm ngâm, tay vuốt râu đến nỗi rớt vài cọng.

“Ông mau nói ra đi.”

“Xin chúc mừng phu nhân.”

Đại phu đứng dậy hành lễ với ta.

“Ta biết ta mang thai, ông không cần chúc mừng ta, bà bà ta thế nào?”

Sắc mặt bà tái nhợt, lo lắng không thôi.

“Chúc mừng phu nhân, bà bà của phu nhân cũng mang thai.”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

“Ta… cũng mang thai?”

Bà ấy kêu lên: “Cái tuổi này?”

“Phu nhân nói sai rồi, ngài chưa đến tứ tuần, thân thể lại khỏe mạnh, có thai chẳng có gì lạ.”

Lão y cười ha hả để lại mấy thang thuốc an thai rồi thong thả rời thuyền.

Ta và mẫu thân mỗi người ôm bụng, tròn mắt nhìn nhau.

5

Lúc trước còn nghĩ hai phú bà sẽ đi đến Dương Châu, cầm vạn quan kim ngân tìm vài nam “ngựa gầy” để tiêu dao.

Ta cũng muốn thử hưởng thụ cảm giác vui thú trong chốn rượu thịt xa hoa ấy.

Nào ngờ lúc rời đi lại mang theo một hài tử trong bụng.

Ngựa gầy nam kia tạm thời cưỡi không được.

Ta và bà bà xuống thuyền giữa đường, tạm dừng chân ở một trấn nhỏ hẻo lánh để dưỡng thai.

“Cũng tốt thôi, có hài tử rồi, nửa đời sau của chúng ta cũng có nơi để nương tựa.”

Bà xoa xoa bụng, nói: “Tài khoản lớn của ta coi như bỏ, mở tài khoản nhỏ “cày” lại từ đầu.”

Ta chẳng hiểu tài khoản lớn, tài khoản phụ nghĩa là gì, chỉ biết rằng, bản thân sắp có một đứa con.

Chúng ta giả vờ làm một đôi bà bà - hôn tử góa bụa, sắm sửa một căn nhà, thuê mướn gia nhân.

Người ta nói trước cửa nhà quả phụ thì lắm chuyện thị phi, hai quả phụ thì càng nhiều chuyện hơn.

May mà trong tay chúng ta không thiếu tiền, đóng cửa lại thì cuộc sống ngày thường vẫn trôi qua sung sướng.

Phận nữ nhân mang thai vốn chẳng dễ dàng, đến khi gần sinh, chúng ta đã bị giày vò không ít.

“Ta là sản phụ lớn tuổi, còn con là lần đầu mang thai, chưa có kinh nghiệm.”

Mỗi khi đau đớn, bà bà lại vừa thở hổn hển vừa giảng cho ta mấy điều về việc sinh nở: “Đừng sợ, nhất định sẽ thuận lợi thôi.”

“Chết tiệt, hai tên nam nhân khốn kiếp ấy di tình biệt luyến, lại còn hại chúng ta phải sinh con cho bọn họ!”

Mỗi lần không suôn sẻ, bà bà lại lôi tên công công ra mắng.

Mắng xong công công lại đến nhi tử, ta cười đến rơi cả nước mắt.

Mười tháng hoài thai, một ngày vượt cạn.

Bà bà sinh một nữ nhi còn ta sinh một nam nhi.

“Những đứa nhỏ này là chúng ta trải qua muôn vàn cay đắng mới sinh ra được, đương nhiên phải mang họ của chúng ta.”

Bà phất tay nói lớn: “Con gái ta sẽ mang họ Chu, gọi là Chu Hinh.”

Ta ôm nhi tử, nước mắt tuôn rơi: “Vậy con trai của con sẽ mang họ Thẩm, tên là Thẩm Sanh.”

Những sinh mệnh mới, từ nay về sau, chúng ta cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Thời gian dần trôi qua, bọn trẻ cũng lớn lên từng ngày.

Hinh tỷ nhi có đôi mắt đôi mày giống y như bà bà, tính cách hoạt bát, đáng yêu vô cùng.

Sanh ca nhi lại mang khuôn mặt rất giống Lục An Hành, không biết bao lần đã làm ta ngẩn ngơ khi nhìn vào cặp mắt ấy.

“Chuyện cũ đã qua.”

Bà ấy nắm lấy tay ta: “Hài tử vô tội.”

Ta khẽ gật đầu.

Dẫu trong lòng ta có thất vọng và đau đớn vì Lục An Hành, nhưng đứa bé là cốt nhục thân sinh của ta, ta chỉ biết thương yêu nó đến tận xương tủy.
 
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 3: Chương 3



Khi hai đứa trẻ lên hai, cuối cùng chúng ta cũng quyết định chuyển đến Dương Châu.

“Nơi này hẻo lánh, không có thầy giỏi. Chúng ta phải đưa bọn nhỏ đến học đường ở Dương Châu.”

Bà nói: “Dù nghèo đến đâu cũng không thể để con cái thiếu giáo dục, nhất định phải chuyển nhà.”

Ta gật đầu tán đồng: “Mẫu thân nói phải.”

“Đến Dương Châu rồi, ta cũng muốn mở mang tầm mắt một phen…”

Mặt bà bà đầy ý cười, ta che miệng, nhỏ giọng nói: “Ngựa gầy nam?”

Ý hợp tâm đầu, lập tức hành động.

Chúng ta nhanh chóng chuyển nhà, nửa tháng sau đã tới Dương Châu.

Phong cảnh Dương Châu quả nhiên tuyệt đẹp, nước trong, người cũng đẹp.

Ta và bà bà ngồi trên thuyền hoa, ca cơ nở nụ cười tươi rói, hát khúc tiểu từ vang vang.

Ngày tháng như thần tiên, có lẽ cũng chỉ đến thế là cùng.

Các cô nương trên thuyền hoa rất quý mến hai mẫu tử - chúng ta hào phóng, lại không giống đàn ông thô lỗ quấy nhiễu.

Chỉ cần hát vài khúc, nói dăm ba câu chuyện tỉ muội đã có thể nhận được tiền thưởng.

Khách như thế, ai mà không thích?

Chúng ta ở Dương Châu ăn chơi đàng đi3m, chẳng hề hay biết, ngôi làng nhỏ nơi chúng ta từng sống đã rúng động đến trời long đất lở.

Cả làng bị gọi ra tra hỏi từng người một.

Thị vệ bao vây kín căn nhà cũ của chúng ta - giờ đây đã vắng bóng người.

Trước cổng nhà, có hai bóng người cao lớn đứng lặng.

“Đến Dương Châu à?”

Người trẻ hơn khẽ hỏi: “Đi mua ngựa?”

“Nghe... nghe nói là đi mua ngựa!”

Một dân làng giơ tay đáp lời: “Nghe bảo là mua ngựa đực, còn phải là con gầy một chút... Hai quả phụ đó ăn xài phung phí, chắc cũng chẳng còn bao nhiêu bạc... Có lẽ là... ngựa gầy thì rẻ hơn?”

Lục An Hành nhíu mày, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Ta biết, hôm đó ta lén nghe thấy họ nói muốn đi mua ngựa gầy nam!”

Một giọng trẻ con non nớt vang lên.

“Chát.”

Chiếc roi ngựa trong tay công công lập tức bị siết đứt.

6

Đã được thưởng thức phong thái của ngựa gầy nữ, ta và bà bà muốn quyết định đi xem thử ngựa gầy nam một phen.

“Niệm Vi, thân mật một chút thì được, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện động chạm gì đâu đấy.”

Bà căn dặn: “Đừng đệ bị dính bệnh tình d*c, thời đại này không có kháng sinh, bệnh bẩn khó trị lắm.”

Ta chẳng rõ ‘kháng sinh’ là gì, nhưng lời bà nói luôn đúng.

Khi ta sinh con xong, cũng là nhờ theo bà bà luyện cái gì mà ‘cách nhĩ vận động’, thân thể mới hồi phục nhanh như thế.

Bà ấy bảo quê nhà của bà phát triển, nên bà biết rất nhiều thứ mà ta không biết.

Ta chỉ cần học theo là được rồi.

“Mẫu thân, người cứ yên tâm!”

Ta nghiêm túc gật đầu.

“Ngoan lắm, ta sẽ để ý giúp con, nếu có ai còn chưa tiếp khách, thân thế trong sạch thì cũng có thể cân nhắc giữ lại qua đêm.”

Bà bà vừa cười vừa lấy ra bạc vàng đã chuẩn bị sẵn.

“Đi thôi~”

“Đi thôi!”

Ta hứng thú bừng bừng đi theo sau lưng bà bà, bước vào Thanh Phong Các nức tiếng gần xa.

“Các công tử ra tiếp khách~”

Tú bà vừa cất lời, các công tử tuấn tú liền đồng loạt xông tới.

Ta và bà bà vốn có dung mạo xinh đẹp, lại ra tay rộng rãi khiến đám công tử tranh nhau tiếp đón đến mức suýt đánh nhau.

Bà bà ôm một công tử bên trái, một công tử bên phải, vừa v3 vãn vừa nâng chén rượu uống không ngừng.

Ta cũng rúc trong lòng một công tử, miệng thì ăn nho do một công tử khác tận tay bóc cho.

“Tỷ tỷ, ngọt không?”

Công tử trẻ tuổi mặt hơi ửng hồng làm tim ta như tan chảy: “Ngọt! Thưởng!”

Dứt lời, ta vung tay tung một nắm hạt vàng lên không trung: “Tất cả đều có thưởng!”

Các công tử cùng trầm trồ khen ngợi, thay phiên nhau mời rượu ta.

Trong men say lờ mờ, ta từ vòng tay này lại ngả sang vòng tay khác.

“Hửm? Sao ngươi lại xông tuyết tùng?”

Ta lơ mơ ngồi dậy: “Ai cho ngươi xông hương tuyết tùng hả?”

“Xông hương tuyết tùng không tốt sao? Nàng không thích à?”

Nghe giọng nói mơ hồ vang bên tai, ta bỗng thấy tim đau nhói, viền mắt đỏ hoe.

“Không thích.”

Ngày trước, Lục Hành An thích nhất là hương tuyết tùng, trong vòng tay hắn lúc nào cũng phảng phất mùi hương dịu nhẹ ấy.

“Những kẻ xông tuyết tùng đều là đồ bạc tình, sau này ngươi không được xông nữa.”

Ta say đến mơ màng, cố hết sức mở mắt để nhìn rõ gương mặt hắn.

“Đừng nhúc nhích! Để ta xem ngươi trông thế nào.”

Ta loạng choạng nâng mặt hắn lên: “He he, ngươi không chỉ thích xông cùng loại hương với kẻ phụ tình… mà còn trông cũng giống kẻ phụ tình nữa.”

Ta ghé sát mặt hắn, in lên môi hắn một nụ hôn.

“Ngươi... ngươi từng tiếp khách chưa?”

“Chưa.”

“Vậy... thân thể ngươi sạch sẽ chứ?”

Ta luôn ghi nhớ lời bà bà dặn dò: muốn đưa về nhà thì phải là người chưa từng tiếp khách, thân thể phải sạch sẽ.

“Sạch.”

Giọng hắn trầm thấp.

Ta bật cười rồi lại hôn lên môi hắn một cái: “Sạch sẽ thì theo ta về nhà đi…”

Yêu tinh giao đấu quả thực tốn sức.

Vì lâu rồi không “giao thủ” với ai nên ta chẳng trụ được mấy chiêu đã thua trận.

Ta bị lật tới lật lui như cái bánh rán, giò, cháo, quẩy mà bà bà làm cho ta ăn buổi sáng vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau ta như búa bổ, chẳng rõ là do rượu hay do mệt.

Cái vị công tử đêm qua nói là chưa từng tiếp khách, nhưng trải nghiệm lại khiến ta vô cùng hài lòng.

“Khụ, ngươi đã theo ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ta nhớ lại những lời đám công tử phong lưu trong thoại bản hay nói.

“Ta đã lấy đi thân trong trắng của ngươi, tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi…”

Chưa nói hết câu, người nằm quay lưng về phía ta liền hừ lạnh một tiếng.

Tóc gáy ta bỗng dưng dựng hết lên, một linh cảm chẳng lành ập tới.

“Nàng định chịu trách nhiệm thế nào?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, vị công tử ấy xoay người lại, một gương mặt phóng to đột ngột hiện ra trước mắt.

Lục An Hành giận dữ trừng mắt nhìn ta.

Ta hét lên một tiếng, hoảng hốt bật dậy khỏi giường.

“Sao lại là ngươi!”

7

Hương thơm quen thuộc, gương mặt tương tự…

Cảnh tượng hoang đường đêm qua chợt ùa về trong đầu ta.

Ta thật sự không thể ngờ được - vị công tử đêm qua lại chính là Lục An Hành!

Trong lòng ta có hơi chột dạ, mình rõ ràng là đi tìm ngựa gầy, thế mà người tìm được lại là… phu quân cũ.

Ngay cả mấy quyển thoại bản cũng không dám viết kiểu này.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt tức giận của Lục An Hành, ta đột nhiên chẳng còn thấy chột dạ nữa.

Hắn có thể nuôi ngoại thất, cớ gì ta lại không được tìm ngựa gầy?

Huống hồ, phu nhân hắn đã chết rồi, ta bây giờ hoàn toàn tự do!

“Đã là ngươi thì không cần chịu trách nhiệm nữa.”

Ta đứng dậy mặc lại y phục, tay run lẩy bẩy vì quá mệt mỏi.

“Dựa vào đâu mà với ta lại không cần chịu trách nhiệm?”

Lục An Hành hừ lạnh một tiếng, bước tới giúp ta buộc dây áo: “Đêm qua chẳng phải ta hầu hạ nàng rất tốt sao?”

Mặt ta đỏ bừng bừng: “Ngươi… ngươi nói dối!”
 
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 4: Chương 4



“Ngươi vốn không hề sạch sẽ!”

Sắc mặt Lục An Hành lập tức trầm xuống:

“Ta thì có gì mà không sạch sẽ? Ta còn chưa nói nàng trái ôm phải ấp, giờ nàng lại chê ta không sạch?”

“Ngươi nuôi nữ nhận bên ngoài! Bà bà ta nói rồi, nam nhân lén lút nuôi ngoại thất đều là đồ bẩn thỉu!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lục An Hành lập tức tái nhợt.

“Cho nên… nàng giả chết rồi bỏ trốn, phải không?”

Giọng hắn trầm thấp đầy đau đớn: “A Vi, nàng có biết lúc ta và phụ thân nhìn thấy đám cháy ấy, lại nghe người ta nói các nàng đã chết… lòng chúng ta thế nào không?”

Một trận hỏa hoạn thiêu rụi phủ Quốc công, hai vị phu nhân bị cho là đã chết trong biển lửa.

Kinh thành đều than thở rằng hồng nhan bạc mệnh, nhưng phụ tử họ lại không tin chúng ta thật sự chết.

Ai nấy đều nói bọn ta chết không còn cả tro cốt.

“Người chết, dù có thiêu đến mấy cũng không thể chẳng còn lại chút xương nào cả.”

Lục An Hành bật cười chua chát: “Ta và phụ thân đều nghi ngờ hai người bỏ trốn, nhưng lại chẳng hiểu vì sao lại phải bỏ trốn.”

“Sau đó, ta tìm được cây trâm này trong đống tro tàn.”

Hắn lấy ra từ tay áo một cây trâm ngọc trong suốt, ấm áp:

“Đây là thứ duy nhất nàng để lại cho ta.”

“Ta đã tặng nàng biết bao trang sức, cuối cùng lại chỉ tìm được mỗi thứ này… Ta nghĩ, đây là thứ nàng cố ý để lại.”

Ta nhìn cây trâm quen thuộc ấy, nỗi xót xa xưa cũ lại trào dâng trong lồ ng ngực.

“Phải.”

Bao nhiêu trang sức do hắn tự tay thiết kế cho ta lúc tình cảm còn mặn nồng nhất, ta đều mang theo, vì ta không nỡ vứt bỏ.

Nhưng riêng cây trâm này là món quà sau khi hắn có nữ nhân khác bên ngoài rồi mới đưa cho ta.

Ta không cần, cũng chẳng trân trọng.

“Vì sao lại thế…”

Đôi mắt Lục An Hành đỏ hoe, “Niệm Vi, nàng sao lại phải làm đến mức này…”

Họ đã chắc chắn rằng chúng ta không chết, tiếp theo là âm thầm điều tra - cuối cùng tra được manh mối tại bến tàu.

Trùng hợp thay, hôm đó có đến mười sáu cặp mẫu tử và bà bà - hôn tử rời bến.

Sáu cặp đi về phương Bắc, sáu cặp xuống phía Nam, còn bốn cặp khác thì xuôi về hướng Tây.

Bọn họ phái người âm thầm điều tra tốn không ít thời gian, sau cùng mới khoanh vùng được sáu cặp đi về phương Nam.

Suốt ba năm ròng, người của bọn lặn lội khắp Giang Nam nhưng vẫn không sao tìm được tung tích của chúng ta.

“Mãi đến sau này, ta lần theo dấu vết bắt được một gã du y, mới biết được…”

“Có một đôi bà bà và hôn tử từ phương Bắc đến, giữa đường đã xuống thuyền để sinh con.”

Lục An Hành lập tức hiểu ra.

Chả trách tìm mãi mà không thấy tung tích của chúng ta.

Nếu ta và bà bà trốn vào một thôn trang vô danh, đóng cửa không ra ngoài thì làm sao có thể dò hỏi được?

Hắn và công công xin nghỉ phép, lần theo các thôn trấn ven sông, dò xét từng thôn một.

Cuối cùng cũng hỏi thăm được ngôi làng chúng ta đã ở suốt ba năm.

"Chúng ta đến đó thì các ngươi đã đi rồi."

"Người trong làng nói các ngươi tới Dương Châu mua ngựa gầy nam!"

Lục An Hành nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi có biết khi ta nghe được tin này, trong lòng tức giận đến mức nào không!"

Hắn thúc ngực chạy đến nỗi chết hai con, chỉ sợ đến chậm một bước.

8

"Giờ nói mấy chuyện này thì có ích gì chứ!"

Ta vung tay áo bỏ ra ngoài, không muốn nghe hắn thổ lộ thâm tình.

Chủ yếu là vì nghe hắn miêu tả cảnh ta đi tìm ngựa gầy nam thật sự quá mất mặt.

Mới đi được vài bước đã thấy bà bà hấp tấp chạy vào sân nhà ta.

Tóc búi rối tung, trên cổ còn hằn rõ dấu vết nông sâu của những nụ hôn - vừa nhìn đã biết đêm qua cũng đi đánh trận với yêu tinh rồi.

"Người đừng vào trong!"

Ta vội vàng chặn bà lại, sợ nhi tử của bà trông thấy bộ dạng này của bà.

"Chúng ta chạy hướng kia!"

Ta chỉ về phía tây: "Chỗ đó có một cửa nhỏ vốn định làm hang cho chó."

Nhưng chó còn chưa kịp nuôi, chúng ta đã phải chạy trước rồi.

"Các ngươi còn tính chạy đi đâu!"

Phía sau bỗng vang lên hai giọng nói.

Chúng ta cứng đờ tại chỗ, công công và Lục An Hành mặt mày âm trầm sải bước đi tới.

"Muốn chạy đi đâu?"

"Bọn ta chạy đi đâu liên quan gì tới các ngươi!" Bà bà hất tóc: "Sao hả, hai kẻ bạc tình các ngươi có thể phản bội lời hứa, còn bọn ta lại không thể chạy sao?"

"Đúng thế!"

Ta cười lạnh một tiếng: "Chúng ta không chỉ phải chạy, còn phải đi tìm nam nhân khác nữa!"

Sắc mặt công công sầm lại, từng chút một vuốt lại mái tóc rối tung của bà bà rồi cài trâm lên cẩn thận: "Vân Lam, đừng làm loạn nữa, có chuyện gì thì về nhà nói cho đàng hoàng."

"Còn dẫn theo hôn tử làm loạn, không sợ người ta chê cười hay sao."

"Chê cười?"

Bà bà khinh thường cười khẩy một tiếng: "Ngươi còn chẳng sợ bị chê cười, ta còn sợ gì nữa?"

Lục An Hành bước lên nắm lấy tay ta: "Niệm Vi, tất cả chỉ là hiểu lầm, chuyện này nói ra rất dài dòng…"

"Hiểu lầm?"

Ta quay người nhìn hắn: "Chuyện ngươi nuôi một nữ nhân ở tiểu viện, có thật không?"

"Thật."

"Ngươi dẫn nàng ta ra vào trong ngoài hoàng cung, có thật không?"

"… Thật, nhưng mà…"

"Những đồng liêu của ngươi gọi nàng ta là tẩu tử, chuyện đó có thật không!"

Ta gào lên, gần như bật khóc: "Có phải không!"

Hắn nhìn ta chằm chằm, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng: "Phải."

Ta gắng sức đè nén nỗi đau trong lòng, gượng cười chua chát: "Ngươi đi đi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Bà bà và công công lặng lẽ nhìn chúng ta.

"Mẫu thân, nếu người và công công đã hóa giải hiểu lầm, người muốn về thì cứ về đi."

Ta cười thê lương: "Còn ta, ta sẽ không quay về nữa."

Bà bà lao đến nắm chặt tay ta: "Con không đi, ta cũng không đi!"

Trong lúc bầu không khí căng thẳng, ngoài cửa viện vang lên tiếng cười của trẻ thơ.

"Mẫu thân ơi, Sanh Nhi ngủ dậy rồi ạ."

"Mẫu thân ơi, Hinh Nhi cũng ngủ dậy rồi ạ."

Hai đứa trẻ nghiêng ngả chạy vào.

Hôm qua ta và bà bà muốn đi xem ngựa gầy nên đã để hai đứa lại cho hạ nhân trông nom, sắp xếp ngủ ở tiểu viện bên kia hoa viên.

Giờ chúng thấy mắt ta và bà bà đỏ hoe, trong mắt ta còn vương nước mắt, hai người xa lạ còn đứng chắn bên cạnh chúng ta.

“Không được bắt nạt mẫu thân ta!”

Hai cục bột nhỏ lon ton bước tới, lảo đảo xông đến trước mặt Lục An Hành và công công.

“Đồ xấu xa! Đi ra ngoài đi!”

Vẻ mặt công công chấn động, ánh mắt dán chặt vào cô bé có ngũ quan giống bà bà y như đúc.

“Đây là nữ nhi nàng sinh cho ta sao?”

Lục An Hành kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên cậu bé có khuôn mặt rất giống hắn.

“Đây là nam nhi nàng sinh cho ta sao?”

“Là chúng ta tự sinh cho chính mình!”

Ta và bà bà đồng thanh nói.

“Không liên quan gì đến các người cả!”

Dứt lời, chúng ta liền mạnh tay đẩy hai kẻ đứng đờ đẫn kia ra khỏi cửa nhỏ bên hông.

“Đi đi, đồ tra nam, đừng bao giờ đến tìm chúng ta nữa!”
 
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 5: Chương 5 (Hoàn)



Ta đóng cửa “sầm” một tiếng, chẳng thèm nhìn gương mặt bàng hoàng của bọn họ.

Ngoài cửa.

Công công đá một cú vào đùi Lục An Hành: “Khốn kiếp! Bảo ngươi chơi đùa cho có lệ, vậy mà ngươi lại làm ra một tẩu tử tặng cho ta!”

“Hại ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà! Nếu ngươi muốn phụ thân ngươi làm kẻ cô đơn cả đời thì cứ nói thẳng!”

Mắng xong vẫn chưa hả giận, ông lại quay đầu đá thêm hai cú: “Tẩu tử!”

“Ta cho ngươi tẩu tử này!”

9

“A Vi, ta với nữ nhân đó thực sự trong sạch.”

Đã là ngày thứ bảy rồi.

Lục An Hành ngồi xổm dưới cửa sổ phòng ta, từng câu từng chữ giải thích chuyện năm xưa.

Nghị vương có mưu đồ tạo phản, cố ý phái người tới quyến rũ hắn và công công, thế là bọn họ dứt khoát tương kế tựu kế.

“... Nữ nhân đó là mật thám dưới trướng Nghị vương, nắm giữ rất nhiều tin tức về hắn...”

“... Bệ hạ lệnh cho ta và phụ thân điều tra chuyện mưu phản của Nghị vương, chỉ thiếu chút bằng chứng then chốt nữa là có thể một lưới bắt hết đám người đó...”

Ta dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong thì ngồi trong phòng, lặng lẽ lắng nghe hắn kể lại từng lời từng chữ.

“Phụ thân bảo ta không được để lộ sơ hở, nếu không sẽ uổng công từ trước đến giờ. Ta mới phải nhẫn nhịn nữ nhân kia trăm điều, nhưng ta cũng chưa từng chạm vào nàng ta một chút!”

“Hôm đó đưa nàng ta vào cung cũng là diễn cho đồng bọn của Nghị vương xem, tiếng gọi ‘tẩu tử’ kia cũng chỉ để mê hoặc bọn họ thôi...”

“Mấy ngày đó ta và phụ thân không dám về phủ, sợ mật thám kia bất ngờ đổi ý rồi bỏ trốn, mãi đến khi sự việc xong xuôi mới bắt giam bọn họ.”

Thấy ta không có phản ứng gì, Lục An Hành đau lòng, thẫn thờ nói: “A Vi, trong lòng ta chỉ có mình nàng, mấy năm nay không có nàng bên cạnh, ta đêm nào cũng mất ngủ, chỉ trách bản thân đã làm nàng tổn thương.”

“Nghe nói nàng một mình sinh con bên ngoài, ta càng lo nàng chịu khổ, ân hận không thôi.”

Ta bước từng bước đến bên cửa sổ, nhìn hắn qua bức tường ngoài.

“Ngươi có biết, nếu đêm đó người ngồi trong phòng đó không phải là ngươi mà là một thiếu niên trong sạch khác, có lẽ ta cũng có thể đã đồng ý không?”

Lục An Hành đứng dậy, đưa tay chạm nhẹ lên má ta.

“Ta biết.”

Trong mắt hắn tràn đầy tiếc nuối, lộ rõ sự ân hận: “Nếu như nàng thực sự làm như thế... ta cũng sẽ không trách nàng.”

“Tất cả là do ta tự chuốc lấy, ta khiến nàng tổn thương, đánh mất nàng.”

“Nhưng ta sẽ không buông tay. Ta tin, sẽ có một ngày nàng sẽ tha thứ cho ta.”

Tim ta chấn động mãnh liệt, không ngờ hắn có thể vì ta mà làm được đến mức này.

“Ngươi hà tất phải như vậy chứ?”

Ta lẩm bẩm: “Tuy ta là thê tử của ngươi, nhưng cũng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các khác... chỉ là một người để sinh con dưỡng cái mà thôi...”

Hắn đi đến đâu mà chẳng tìm được một nữ nhân sẵn lòng gả cho hắn?

“Nàng đúng là thê tử của ta, nhưng cũng không phải là một thê tử bình thường trong khuê phòng.”

Lục An Hành rưng rưng nước mắt, mỉm cười nhìn ta: “Nàng là thê tử ta yêu sâu đậm.”

“Ta từng hỏi bản thân vì sao lại cưới nàng làm vợ. A Vi, chúng ta đến với nhau là mối nhân duyên do trời định sẵn.”

Ta ngây người nhìn hắn.

“Lúc nhỏ ta thích đến trang viện ở Tây Sơn để thư giãn, có một năm hè, ta gặp một cô bé trốn dưới gốc cây ăn vụng khoai nướng.”

Tim ta thắt lại - nhà ta đúng là có một trang viện ở Tây Sơn.

Khi còn nhỏ, ta thèm ăn khoai nướng nhưng sinh mẫu nói đó là đồ thô t ục của hạ nhân, tiểu thư khuê các không thể ăn thứ đó.

Thế là ta lén lấy một củ khoai rồi trốn sau gốc cây ăn vụng.

“Hồi đó, ta ngồi trên cây nhìn nàng, nàng ở dưới cùng nha hoàn ăn vụng khoai, vừa ăn vừa than phiền những chuyện phiền muộn.”

Cổ họng ta nghẹn lại - những chuyện này, ta chưa từng hay biết.

“Từ năm đó trở đi, mỗi mùa hè, ta đều đến đó chờ. Cô bé ấy năm nào cũng tới tránh nóng, nàng luôn thích chơi dưới gốc cây kia.”

“Ta nhìn nàng lớn lên từng năm một, có thêm những sở thích khác biệt, càng nhìn càng thấy lòng rung động.”

“Nghe tin nàng sắp cập kê, ta sốt ruột giục phụ mẫu lập tức tới cầu thân, chỉ sợ nàng bị người khác cưới mất.”

Không biết từ khi nào Lục An Hành đã vào trong phòng.

Hắn vươn tay ôm ta vào lòng.

“Là ông trời sắp đặt để ta gặp được nàng, yêu nàng, cưới nàng làm thê tử.”

Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên khuôn mặt ta.

Chẳng trách sau khi thành thân, những món quà hắn tặng đều đúng ngay tâm ý ta.

Thì ra, hắn đã âm thầm yêu ta suốt từng ấy năm.

10

Lục An Hành đã giải thích mọi hiểu lầm một cách rõ ràng rành mạch.

Theo lý mà nói, ta nên tha thứ cho hắn, nên chấp nhận hắn.

Thế nhưng không rõ vì sao, trong lòng ta vẫn cứ nghẹn ứ một hơi không trút ra được.

Sắc mặt bà bà cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Cho dù các người đã giải thích rõ mọi chuyện, nhưng hiện giờ lại có vấn đề mới, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.”

Bà nhìn công công và Lục An Hành đang đứng giữa đại sảnh.

“Chuyện lớn như vậy, vì sao các người không nói sớm cho chúng ta biết?”

“Trong mắt các người, chúng ta chẳng qua chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chẳng có kiến thức, căn bản không đáng được tôn trọng.”

“Vân Lam! Tuyệt đối không phải vậy!”

Công công vội vàng lắc đầu: “Ta kính trọng nàng, tin tưởng nàng, điều đó nàng rõ hơn ai hết!”

Lục An Hành cũng bước lên một bước, gương mặt tràn đầy khẩn thiết: “A Vi, nàng biết là ta không phải là người như vậy mà.”

“Vậy lúc đó vì sao không sớm nói rõ với chúng ta?”

Bà bà cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ các người cảm thấy chúng ta sẽ phá hỏng đại sự của các người sao?”

Lòng ta như bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu được cơn giận mơ hồ kia từ đâu mà đến.

Nếu thật sự vì đại sự, những chuyện này hoàn toàn có thể nói với ta một tiếng từ trước.

Hà tất phải yên lặng để kéo theo bao nhiêu hiểu lầm và đau khổ như vậy?

Suy cho cùng, Lục An Hành vẫn là không tin tưởng ta.

“Chuyện này hệ trọng, bệ hạ đã dặn dò tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai...”

Lục An Hành không nhịn được mà biện giải: “Đều là tại bệ hạ cả!”

"Xúi quẩy! Ta không tin, ngươi nằm trong chăn, chẳng lẽ còn có thám tử xốc chăn lên?"

Bà bà tức giận cầm chiếc cốc trà trên bàn ném vào người Lục An Hành.

"Trốn vào chăn rồi lén lút nói với thê tử ngươi một câu: Ta đang làm một việc quan trọng, không thể nói rõ, nhưng nàng nhớ cho, ta tuyệt đối không phản bội nàng."

"Ai biết được cơ chứ?!"

Lục An Hành đứng yên, đầu đầy lá trà, nước trà rơi xuống má.

Hắn ngạc nhiên há hốc miệng, lẩm bẩm: "Còn có thể thế này sao?"

"Phụ thân! Phụ thân có chiêu này sao không nói cho con biết?!"

Mặt mày công công đầy ngạc nhiên, nét mặt đầy khổ sở: "Ta... lúc đó ta cũng không nghĩ ra chiêu này..."

"Phụ thân, vẫn là lỗi của người! Con nghe lời phụ thân nên mới không nói gì, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy!"

Lục An Hành tức giận phàn nàn: "Người cứ dặn con phải diễn sao cho thật, hoàng thượng đã ra chỉ thị, phải hành động bí mật... người làm con suýt nữa thê ly tử tán!"

"Ta không phải là muốn ngươi sớm lập công để tức phụ ngươi được ban cáo mệnh?"

Công công trừng mắt: "Đồ phản bội! Ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy sao?"

Đang lúc hai người sắp đánh nhau, Sanh ca nhi và Hinh tỷ nhi chập chững bước vào.

"Phụ thân ngươi thật hung dữ."

"Phụ thân ngươi cũng dữ đấy."

Hai đứa trẻ ngậm kẹo nhìn hai vị phụ thân đang trừng mắt nhìn nhau.

"Mẫu thân, phụ thân này không tốt, chúng ta đổi người khác đi."

Vừa dứt lời, hai người mặt đầy tức giận lập tức thay đổi sắc mặt.

"Phụ thân tốt, không được đổi người."

"Nào, đến đây để phụ thân ôm một cái."

Kể từ ngày đó, trong nhà rơi vào một sự cân bằng kỳ quái.

Ta và bà bà chẳng ai nhắc đến chuyện tha thứ, còn Lục An Hành và công công thì tiếp tục ở lại trong nhà.

Mỗi ngày, họ ngoài việc dỗ dành trẻ con ra thì chỉ biết làm nũng, hạ mình tìm cách lấy lòng chúng ta.

"Các người không có công vụ sao? Không về kinh à?"

Ta không nhịn được mà hỏi.

Cả ngày bám theo chúng ta như vậy thì làm được gì chứ?

"Đã xin phép hoàng thượng rồi."

Lục An Hành ôm đứa trẻ mỉm cười: "Phụ thân tự tay viết sổ con xin nghỉ phép, nếu không tìm lại được thê tử thì sẽ không về kinh."

Sổ con của công công viết đầy ngắn gọn, thô bạo: "Để giúp ngài xử lý công chuyện mà nhà thần bị cháy, thê tử bỏ đi, hài tử không nhận phụ thân, hoàng thượng, ngài xem phải làm sao bây giờ."

Sau trận hỏa hoạn ở phủ Quốc Công, phụ tử nhà Dung Quốc Công thương tâm vô cùng, ai nấy đều thấy rõ.

Hoàng thượng sờ sờ mũi, vung tay một cái: "Trẫm chuẩn!"

"Từ nay về sau, dù việc lớn hay nhỏ, nhất định sẽ thảo luận với nàng trước..."

"Trừ nàng ra, những nữ nhân khác ta không nhìn một cái, không nghe một chữ."

Trong sân, công công lại đang thề thốt với bà bà.

Bà bà đẩy đứa trẻ vào tay ông, bước vào nhà, cầm tách trà uống cạn.

"Con xem?"

Bà bà hất cằm ra hiệu về phía ta.

"Con đều nghe lời mẫu thân!"

Ta vội vàng lên tiếng.

"Về kinh thôi!"

Bà ấy vung tay:

"Để sự nghiệp vinh quang ấy không ai hưởng? Ta không phải là kẻ ngốc!"

"Ôi..."

Ta trả lời một tiếng mềm mại.

Công công và Lục An Hành vui vẻ đi thu dọn hành lý.

"Chúng ta đã tiêu hết gần hết tiền rồi, biểu hiện của bọn họ cũng tạm chấp nhận được, chúng ta cứ về trước đi."

Bà ghé sát tai ta thì thầm:

"Sau này nếu họ có biểu hiện không tốt thì chúng ta lại có thể rời đi..."

Ta kiềm chế nụ cười trong lòng, gật đầu.

"Tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời mẫu thân!”

(Toàn văn hoàn).
 
Back
Top Bottom