Tâm Linh Sau cái chết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
350812854-256-k909282.jpg

Sau Cái Chết
Tác giả: Blacktime2222
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

người lạnh lùng, ngạo kiều thụ x không phải người cố chấp công
thể loại: kinh dị tâm linh, trường học, tâm lý Tags: dammy​
 
Sau Cái Chết
Chương 1: Ngày nhận lớp


Sân trường nhộn nhịp người đến người đi khiến bầu không khí ngày hạ vắng bóng trở nên ồn ào hơn hẳn, cánh phượng giờ đầy đã nằm rải rác dưới góc cây, tiếng ve kêu cũng chẳng xuất hiện lởn vởn bên tai.Mùa hè chạy nhảy tung tăng không phiền lo dần thay thế cho thời gian học tập miệt mài, những sĩ tử của chúng ta phải tiếp tục đối mặt với hàng ngàn kiến thức cùng các bài kiểm tra sắp tới.Từng tốp học sinh chen nhau tìm lớp, có đứa vui vẻ nói cười, có đứa lại buồn bã ủ rũ khi biết lớp của mình, cho đến khi tiếng trống trường vang lên mới khiến sân trường lác đác có vài bóng hình, bởi vì hôm nay là ngày nhận lớp.trong phòng học của lớp 11A4 những tiếng chuyện trò cười nói rôn rả khắp, bỗng nhiên chợt im bặt.

Một tốp học sinh tiến vào, điều đặc biệt là chúng chẳng giống như những học sinh bình thường là mấy, quần áo không chỉnh tề, không hợp với quy định của nhà trường, hơn nữa lại còn nhuộm tóc xanh tóc đỏ đủ cả màu.Nếu để sao đỏ bắt gặp cũng phải trừ hết điểm tuần này của lớp thành 1 con số, chỉ có điều lại chẳng ai dám hó hé một câu mà im lặng vờ như không nhìn thấy.Bạn hỏi vì sao lại như vậy à?

đơn giản thôi chỉ cần bạn là con của một vị hiệu trưởng độc tài thì bạn chẳng cần phải sợ bố con thằng nào cả.

Bởi vậy chúng luôn chẳng coi ai ra gì hay mặc kệ cái luật lệ được mọi người tuân theo, những thành phần như này cũng không thiếu mặt trong các cuộc ẩu đả và bắt nạt học đường.Đúng lúc này từ cửa phòng học tiếp tục xuất hiện một bóng dáng bước vào lớp, vừa thấy người nọ bầu không khí liền như được nung lại khỏi lớp băng, những lời xì xào bàn tán càng lúc càng thêm náo nhiệt.Ai đó vừa che miệng vừa liếc nhìn người mới đến nói: "kìa mày nhìn kìa tao cứ nghĩ nó không dám vác mặt đến trường nữa rồi chứ"người bên cạnh đáp lại: "chắc là chưa no đòn mặt còn dày hơn lớp mỡ trên người nó nữa""chẳng biết ai kia lấy đâu ra tự tin thế mà lại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga""bởi vậy nó bị đánh là đúng hahahahah....

"Những lời nói đùa cợt ác ý cứ thay nhau mà tập kích dồn dập nhưng lại chẳng thể lay động được tâm tình vững vàng của Trần Hải Minh, dù sao thì cũng không đau không ngứa cần gì phải tốn thời gian bận tâm tới.chỉ có điều, cậu liếc nhìn thoát qua bóng mờ còn đang thẫn thờ bên cạnh, nếu để ai đó nhìn thấy được có khi còn nghĩ là một cặp song sinh với nhan sắc không hợp mắt nhưng đáng tiếc họ chỉ nhìn thấy được cậu còn người bên cạnh thì lại chỉ là một hồn ma, y cuối gằm mặt tay nắm chặt đến nỗi vò nhăn hết cả một mảng lớp áo sơ mikhông chỉ có một linh hồn lởn vởn bên cậu mà khắp mọi nơi đều là những bóng mờ đen trắng kì quặc cũng chỉ có mình Hải Minh là nhìn được thấy, điều này khiến cậu nhăn mặt khó chịu."em đứng đây làm gì sao không về chỗ ngồi đi?" một giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng Hải Minh, là giáo viên chủ nhiệm cậu ngước mắt lên nhìn rồi cũng lập tức quay về chỗ ngồi của mìnhnhững vết chữ đỏ đen trên mặt bàn của cậu đầy kín lời nói xúc phạm sỉ vả đến chủ nhân của thân thể này, nhìn là biết quan hệ bạn bè trong lớp học tốt như nào rồi.Hải Minh mặc kệ vẫn nằm trườn ra ngáp ngắn ngáp dài cũng không thèm nhìn đến hồn ma đang ũ rũ bên cạnh, cậu lại bất giác nhớ đến chuyện xảy ra trước đây trong giấc ngủ

____Đó là một ngày âm u ở khu phố mang chút hơi thở mờ ám, dù là vậy nhưng cũng không ít người đến người đi dưới ánh đèn đỏ chói nổi bật cùng âm thanh chào hàng vẫy gọi.Nơi đây thường tập chung kinh doanh những mặt hàng trái pháp luật, nhưng vì được ngụy trang một cách cẩn thận dưới vỏ bọc của một khu phố buôn bán bình thường nên rất ít khi bị chính quyền ngó đến.Người phụ nữ trung niên mập mạp chậm rãi bước vào căn phòng vip số 02, bà híp mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước gương khẽ nói: "xong rồi à?"

"ừm" mang theo giọng nói mềm mại cùng lạnh lẽo nhưng lại khiến ta không khỏi bị thu hút, bóng hình bước ra khỏi ánh sáng đến bên người phụ nữ.

Khuôn mặt người nọ quả thật có thể khiến người ta tim đập chân run, để phải hình dung thì chỉ có thể gọi là thiên sứ giáng trần, quả thật rất phù hợp với giọng nói đầy câu dẫn ấy.Hai người bước ra khỏi căn phòng, phía sau cánh cửa là một bộ thi thể của người đàn ông

trần trụi trên tấm ga giường thấm màu máuNgười phụ nữ cười nói: "Vị khánh tiếp theo rất quan trọng nên phải nhờ vào cậu rồi"Trần Hải Minh chỉ ừ một cái lạnh nhạt, khẽ vuốt ve cây dao trong túi quần: "sau này nên đổi cái khác thôi tôi phải đâm bốn nhát mới giết được gã"Người phụ nữ biết cậu đang nói đến thứ hung khí đã lấy đi sinh mạng của không ít kẻ giàu có quyền lực, bà chỉ cười nói đầy bất đắc dĩ: "cậu chịu thay rồi à còn không phải vì cậu cố chấp dùng nó""dùng lâu rồi đổi cái khác không quen" cậu hờ hững đáp lời.Họ là một tổ chức buôn bán mại dâm có tiếng trong giới, trước kia vốn không có hoạt động này nhưng từ khi Minh tới thì nơi đây đã được nâng cấp thêm dịch vụ ám sát, hầu như là các ông lớn hay người của quyền thế chuyên ghé thăm.Bởi vậy mà luôn có những tin tức về các vụ án giết người trong giới thượng lưu mặc dù đã có rất nhiều vệ sĩ vây quanh bảo vệ nhưng vẫn bị ám hại và luôn được thiết kế thành một hiện trường giả nhằm qua mắt kẻ khác.Vậy nên có thể trách ai bây giờ chứ cũng chỉ có thể trách bản thân họ đã đắc tội với quá nhiều người.END
 
Sau Cái Chết
Chương 2: Chuyện quá khứ


Người phụ nữ trung niên mập mạp đưa cậu đến trước mặt một vị khách đang lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, mắt gã nhìn chăm chú một hàng ngang gồm 7 người trước mặt, trong đó không thiếu trai xinh gái đẹp quả thật khiến người ta nhìn mà sướng mắt"ôi ôi khách quý tôi mang đến cho ngài cực phẩm ở khu chúng tôi này" bà cười híp mắt lại gần bóp vai lấy lòng người đàn ông"đây tên là Hải Minh có phải rất đẹp không?

"Gã đàn ông mắt sáng hoắc nhìn từ trên xuống dưới cậu dò xét rồi dừng lại trước cặp chân trắng nõn mềm mại, gã cười khà khà đầy lưu manh ngoắc ngón tay ý bảo cậu lại gần: "quả là mặt hàng tốt"Trần Hải Minh chậm rãi bước đến, trên khuôn mặt dần xuất hiện một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy vẻ dối trá, cậu ép sát lại gần gã đàn ông cướp lấy ly ruợu vang đang uống dở nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ chảy ra khỏi khóe môi lan đến chiếc cổ mảnh mai.Gã đàn ông đang ngơ ngác trước cảnh đẹp ý vui này chợt cảm nhận được một thứ mềm mại chà sát bên môi mình, lúc này gã đã không kiềm lại được vội vàng vồ lấy người đẹp đang tích cực câu dẫn, thế nhưng bị chặn lại bởi bàn tay mịn mànggã nhăn mày không vui cứ nghĩ người nọ đang kháng cự: "sao thế?

""muốn làm gì cũng nên vào phòng đúng không?

" cậu liếc qua hàng người đang đứng trước mặt"ồ em là mong tôi làm gì đây hả bảo bối"Minh nheo mắt cười tiếp lời: "đương nhiên là những chuyện mà không ai biết""khách quý chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng vip cho ngài rồi đây" người phụ nữ xoa hai bàn tay vào nhau niềm nở cười.

Gã cũng rất vui vẻ ôm lấy eo cậu, bàn tay cũng không khỏi xoa nắm cặp mông đầy đặn bên dưới, càng lúc càng cảm thấy hài lòng với ngày hôm nayHai hình bóng dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, đột nhiên một cô gái bước lên nắm lấy cẳng tay mũm mĩm của người phụ nữ, giọng điệu có phần chanh chua với vẻ mặt không vui: "Má hai rõ ràng đã nói sẽ tạo cơ hội cho con mà!?

"Bà ta không mấy nổi giận với tính khí của cô gái có lẽ là đã sớm quen với cái nết ồn ào này quá rồi: "đương nhiên là má sẽ tạo cơ hội cho con nhưng vị khách lần này cần phải cẩn trọng nếu làm hỏng việc chẳng phải phía trên sẽ trách lên đầu má sao?

""nhưng mà con cũng có thể....!!

" cô gái không chịu khuất phục còn đang muốn đôi co thì bị người phụ nữ ngăn lại rồi giải tán những người trong căn phòng lớn, cô ta không cam lòng dậm chân, lửa giận đã muốn uất nghẹn trong tâm nhưng cũng biết mình chẳng thể làm gì được_________Bầu trời vẫn âm u như thế, gió lạnh mạnh mẽ làm những hàng cây phải nghiêng ngã qua lại đến rụng rời, dường như sẽ có một trận mưa lớn sắp ập đếnChàng trai trên hành lang hẹp nhỏ lẳng lặng hứng gió trời, không ngần ngại để chúng thổi bay hết từng mùi hương gắt mũi trên cơ thể, cậu nhìn điện thoại chăm chú không mấy để tâm đến bóng người vừa đến"Chậc, ôi trời sao đệ nhất mỹ nhân đây lại ở cái chỗ lạnh đến phát run thế này" giọng nói biến đổi âm điệu lúc cao lúc xuống như muốn thể hiện sự khinh bỉ mỉm mai của mìnhCô ta không thấy cậu phản ứng lại càng nói càng hăng: "cứ tưởng là được cung phụng trên giường nào ngờ đâu cũng chỉ được vậy, chẳng biết thân phân mình thế nào mà ai kia cứ tỏ ra thanh cao trong sạch làm như mình không phải là một thằng trai bao đê tiện!!

""mày ấy có giỏi đến mấy cũng chỉ là loại lẳng lơ bị người ta chơi đến hỏng!!

" cô ta tiến lại gần định đẩy vai Hải Minh nhưng lại bị hẫng một nhịp nhất thời cảm thấy không vui ngông mặt lên"sao? tao nói sai à?

""cô không sai chỉ là... cũng nên nhìn lại bản thân rồi hãy nói đến người khác"Hải Minh tắt điện thoại cho vào túi quần cũng chẳng thèm ngó ngàng đến sắc mặt đã sớm vặn vẹo của cô ta, cậu đứng đây cũng sắp chục phút rồi cả cơ thể lại đang đau nhức khó chịu nên định về phòng ngủ một giấc.Tuy nhiên có vẻ ai kia không muốn như vậy cô ta chợt hét lên gọi tên cậu, tay dùng sức cực lớn đẩy Minh đụng vào chiếc lan can đã lâu ngày không được tu sửaCậu theo quán tính bắt lấy thanh sắt mục nát nhưng rồi nhận lại là cái rơi từ không trung, cũng may lan can chưa rớt hẳn xuống cậu vẫn có thể kiên trì trụ lại được.

Chắc có lẽ vì sốc quá độ khiến chân cô ta bũn rũn ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt cũng tái mét tràn ngập sợ hãi"Tr...

Trần Hải Minh!!" vài giây sau thoát khỏi kinh hoàng cô vội vàng đến chỗ cậu xem tình hình, thấy cậu vẫn chưa nằm trên vũng máu mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta đang định kéo người lên thì cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, đầu óc cứ xoay mòng mòng như bị thứ gì đó nhồi nhét vào trong"Giết cậu ta!!

""Chỉ cần cậu ta chết thì sẽ chẳng còn ai chiếm hết chỗ tốt của cô nữa""hơn nữa còn có thể trở mình thoát khỏi đây rồi, nào mau mau giết cậu ta đi sẽ không ai biết được cô đã ra tay đâu"Đôi mắt dần mất đi tiêu cự theo từng đợt dụ dỗ, giọng nói ấy cứ hiện hữu trong tâm trí cô ta đến mức thật sự muốn ra tayGió mạnh thổi qua càng lúc càng dữ dội, những căn nhà xập xệ tồi tàn bên dưới cũng có dấu hiệu lật mái, ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ông trời thế mà lại phụ lòng người, không cần để cô gái phía trên ra tay Hải Minh đã dần cảm thấy nhẹ nhõm không còn chút sức lực nào nơi bàn tayCơn đau ập đến khắp cơ thể tê dại bởi lực va chạm mạnh mẽ, các giác quan cũng cũng chẳng thể cảm nhận được gì kể cả tiếng la hét thất thanh xung quanhThế nhưng một giọng nam trầm thấp lại lọt vào tai Hải Minh cứ ngỡ đó là ảo giác, hắn nói với ngữ điệu đầy oán thán cùng nuông chiều"ta đã nói rồi con người là thế đấy vốn là bản chất thì làm sao có thể bất biến được chứ, vậy nên sẽ chẳng có ngoại lệ đâu, em cũng thật là...

""chẳng thà đến với ta....

"Đệt mẹ ồn ào quáGiọng nói văng vẳng bên tai không ngừng chúng cứ lấn đến dụ hoặc cậu lún sâu vào trong bóng tối để rồi nuốt chửng toàn bộ, vậy nên giờ đây cậu chỉ muốn ngay lập tức bóp chết cái thứ phiền phức kiaCậu biết chuyện vừa rồi là thành quả mà hắn tạo ra nhằm muốn dồn cậu vào chỗ chết."tôi sẽ không dừng lại" Không nhanh không chậm cũng chẳng hề có chút nào núng trong thâm tâm của cậuEND
 
Back
Top Bottom