Siêu Nhiên Sát Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
167430997-256-k102148.jpg

Sát Thần
Tác giả: RoyAquarius
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thiên thần
Ác quỷ
Thần thánh
Con người
Các sinh vật siêu nhiên
Và một giống loài, một người duy nhất là một loại hình sinh vật siêu nhiên:
Sát Thần Tags: angeldevilfantastichắc-ámnữnữ-cườngsiêu-nhiênsức-mạnh​
 
Sát Thần
Giới thiệu chung


Chào các bạn.

Truyện này chủ yếu là về nữ chính nên mình cũng không biết có nam chính ko.

Theo kế hoạch thì chưa có ai cả.Đôi khi sức mạnh của nữ chính sẽ bị nâng lên quá đà hoặc giống như vô dụng hay ko có gì đặc sắc.

Ngoài ra , các nhân vật trong truyện đều là tự tạo dựng dựa trên một số tư liệu ít ỏi của tác giả.

Nên đừng trách móc ta họ phải thế này thế kia vì theo thực tế là như vậy!

Còn nội dung gì, mình sẽ cập nhật sau.

Cảnh cáo, đây không phải ngôn tình hay truyện ngọt.

Các độc giả sẽ nhìn nhận truyện này theo cách khách quan nhất về các nhân vật có trong truyện.

Với mục đích nêu cao quan niệm KHÔNG AI LÀ NGƯỜI XẤU.
 
Sát Thần
Chương 1


Trên đồng cỏ nhuốm màu cam u ám của mặt trời lúc xế chiều, có một nhóm người ăn mặc kì dị đang đứng vây quanh một cô gái trẻ.

Tất cả mang trên người một bộ đồ đen từ đầu tới chân.

Một gã cao kều, áo khoác đen có mũ trùm từ đầu tới chân, tay cầm một chiếc lưỡi hái còn dài hơn chính hắn.

Đứng sau hàng ngũ tay sai, hắn ngẩng đầu lên, để lộ cái đầu lâu trắng bóc 💀, hốc mắt và mũi tối om.

Nếu để ý kĩ, dường như trong đó vang lên tiếng thét gào ám ảnh của hàng ngàn con người tội lỗi đang bị đày ải dưới 18 tầng địa ngục.

Cái miệng chỉ toàn xương trắng theo giọng nói, cử động lên xuống :

- Vigil esen, cô bị buộc tội sát hại hàng loạt và tra tấn dã man con người.

Đã có hơn 100 người đã bị cô giết hại.

Hình phạt mà Chúa dành cho cô là đày đến tầng địa ngục thứ 18 trong 100 năm Địa Ngục, tuy nhiên, Ngài đã rộng lượng vì cô là một thiếu nữ chưa đủ chín chắn về suy nghĩ và tâm lí nên đã giảm sự đau đớn khi chịu hình phạt cho cô.

Bây giờ, hãy ngưng chạy trốn đi và đi theo bọn ta.

Cô gái mà Thần Chết đang nói đứng im lặng, quay lưng về phía hắn, đôi mắt đen huyền như vực sâu không đáy không chớp nhìn cảnh mặt trời lặn.

Một dáng người gầy nhỏ trong bộ váy đen và mái tóc đen đang bay bay trong gió.

Gương mặt ánh lại sắc cam yếu ớt từ những tia nắng cuối cùng của Mặt Trời, không tồn tại bất kì cảm xúc nào.

Có lẽ cô chẳng nghe thấy Thần Chết nói gì, hoặc có nghe nhưng không muốn để ý.

Cô khẽ quay đầu, đưa đôi mắt đen lạnh lẽo vô cảm lại nhìn đám người Thần Chết.

Môi cong thành một nụ cười đầy ẩn ý._______________________________Mọi câu chuyện đều có một khởi đầu và kết thúc.

Tôi lại chẳng rõ chuyện của mình bắt đầu như thế nào.

Tôi chỉ biết chuyện đầu tiên liên quan đến sự thay đổi cuộc sống của tôi.

Vào năm tôi 15 tuổi, khi tôi và anh trai đi mua đồ sinh nhật bố, ngang qua một con hẻm hẻo lánh, tối tăm thì bị hai tên côn đồ đẩy vào đó, chỗ đã được mai phục sẵn bởi bảy tên khác.

Anh tôi, người đã hạ mình nhún nhường trước, mong rằng bọn họ có thể lấy bất kì thứ gì, tiền nong, quần áo chỉ cần tha cho tôi và hộp bánh kem dành cho bố chúng tôi.

Nhưng bọn chúng lấy đó là một trò đùa, buông lời lăng nhục anh tôi và nói những lời thô lỗ với tôi.

Khi thấy một thằng côn đồ định chạm vào tôi, anh trai để chiếc bánh xuống và lao tới, ôm lấy hắn từ đằng sau và ngã xuống.

Mấy tên khác thấy thế, xông lên đạp anh, sỉ vả anh trong khi đám còn lại chèn ép tôi vào tường.

Một nỗi sợ, nỗi đau chưa từng có dâng lên mạnh mẽ, chiếm lấy toàn bộ lí trí của tôi.

Âm thanh nhịn đau từ những cái đạp chân của anh tôi dần trở nên yếu ớt, máu từ miệng chảy ra, cả người in đầy những dấu giày khó phủi sạch, cả quần áo... và mặt!

Lúc bấy giờ, tôi chỉ có một ý niệm duy nhất là giết chết toàn bộ bọn chúng.

Một đám vô giáo dục, vô nhân cách phải bị giày xéo dưới những mũi đinh nhọn, phải chịu mức đau đớn gấp 10 lần mức anh trai đã phải chịu do bọn họ gây ra.

Sau đó, không biết thứ gì đã hất văng chín thằng côn đồ bay khỏi hai anh em tôi, đập vào tường, trên da nhanh chóng xuất hiện những chấm đỏ sâu và đang bị chảy máu, như thể bị đinh gằm phải.

Bọn chúng không kìm nổi đau đớn đã la um lên.

Không để ý tới họ, ngay khi thoát khỏi sự khống chế của bọn côn đồ, tôi đã chạy nga tới chỗ anh trai nằm, đỡ anh dậy và xách bánh rời đi.

Nhìn những vết bầm tím trên mặt anh, tôi căm giận liếc nhìn 9 nơi đang gào thét kia.

Ngay tức thì, bọn chúng gục xuống, không còn thêm một âm thanh ồn ào nào nữa.

Một tấm gương gần đó phản chiếu lại gương mặt tôi, đặc biệt là đôi mắt đỏ thẫm hắc ám.

Ở nước Anh, không nên tồn tại những thứ bất lịch sự như vậy!

Hôm sau, trên bản tin thời sự và cả các trang mạng xã hội đăng tràn lan, rầm rộ tin 9 côn đồ của một băng đảng khét tiếng đã bị giết một cách dã man.

Đây có thể coi là hành động trả thù, tuy có vẻ là tốt nhưng cảnh sát vẫn đang hết tốc lực làm rõ vụ việc.

Anh trai tôi dường như không nhớ gì về chuyện tối hôm trước.

Bởi vì anh em tôi đang trong phạm vi bị tình nghi.

Họ thấy trên camera rằng anh em tôi bị bọn chúng dồn vào trong ngõ, nơi có góc khuất của camera.

Và rời đi vài phút sau đó, anh thì bị thương còn tôi có vẻ vẫn lành lặn như bình thường.

Cảnh sát không nghi ngờ anh em tôi vì theo học bạ, chúng tôi là những học sinh ngoan, phụ huynh chưa từng bị gọi lên gặp giáo viên.

Nhưng vì là nhân chứng và nghi can duy nhất, gần nạn nhân nhất nên khó có thể bỏ qua.

Và nói dối cũng không tốt.

Tôi chỉ có thể kể cho họ nghe sự việc xảy ra như thế nào, chi tiết lúc bọn họ bị hất đi và bị giết thay thế bằng việc tôi đã bị đánh ngất và lúc tỉnh lại đã không thấy bọn họ đâu và muốn nhanh chóng đưa anh về nhà.

Vài hôm sau, cảnh sát không tìm tới hỏi han nữa.

Coi như được yên ổn thì hôm sau, trên đường đi học về, tôi bị đánh ngất và lôi tới một nhà kho cũ.

Lúc tỉnh lại tôi thấy mình bị trói chặt vào cột trụ, trước mặt là một gã xăm trổ uốn lượn, có vẻ là đại ca ở đây.

Xung quanh là rất nhiều đàn em cơ bắp cuồn cuộn, mặt đầy phẫn nộ chực lao tới xé xác kẻ đã giết chết anh em của chúng.

- Nói, mày là thứ gì?

- một gã mạnh miệng lên tiếng.

Tôi không trả lời, cúi mặt xuống đất che đi vẻ mặt nhăn nhó thậm tệ của mình.

Thầm nhủ mọi người đừng lo lắng về sự biến mất của mình.

Bọn chúng lại tưởng ta hoảng sợ, kiêu căng lớn tiếng :

- Này con quỷ cái!

Trả lời đi!

Tôi ngước đầu lên một cách từ từ, vẻ mặt phiền phức nhìn bọn họ.

Chúa à, nếu ngài hiển linh thì, hãy giúp con thoát khỏi đám người này với!

Tôi vốn không tin tưởng lắm vào cái gọi là thần linh hay Chúa trời.

Tôi thích tin vào thực tại và bản thân hơn.

Những nhân vật tâm linh đó dùng để nói chuyện lúc ở một mình rất hữu ích!

Thấy ánh mắt không cảm xúc của tôi nhìn, bọn chúng chợt trở nên chột dạ, gầm gừ:- Mày nhìn cái đ*o gì hả con nhóc kia?

Màu có tin tao chọc lòi mắt mày ra không?

Hôm nay, tao phải báo thù cho những anh em bị mày sát hại!

Đừng tưởng tao giống mấy thằng cha cảnh sát kia, ngu người đi tin sự ngây thơ giả dối của mày!

Hắn toan lao tới thì gã đại ca khoát tay, hai đàn em tiến lên giữ hắn lại, lôi khỏi nhà kho.

- Cô bé, cho ta biết, em làm sao có thể giết được 9 đàn em của anh?

-Tôi không biết!

- Haha!

-gã đại ca nhìn tôi với đôi mắt thích thú, nhưng nhanh chóng chuyển thành oán giận.

Hắn phẫn nộ- Giết nó!

Kì lạ thật!

Bọn họ cứ hở ra lại cáu giận, hở ra là dọa giết!

Thật nhàm chán mà!

Ngay khi bọn chúng, với gậy sắt và nắm đấm đang định lao tới thì đột nhiên cả không gian ngưng đọng.

Một luồng ánh sáng chói lòa rọi tới.

Sau khi nó dịu đi, xuất hiện một người đàn ông mặc vest màu sữa bảnh bao, gương mặt ôn hòa và mái tóc vàng, nâu xen lẫn tạo thành một tác phẩm hoàn mỹ và ôn hòa.

Ta giật mình khi thấy dây trói tay mình đã biến mất từ khi nào và hiện tại đang đứng đối diện người đàn ông đó ở bên ngoài nhà kho, cũng là nơi đầy phế liệu cũ rích, gỉ sắt.

- Xin chào, Vigil!
 
Sát Thần
Chương 2


Người đàn ông lạ mặt nở nụ cười thân thiện với tôi, nhưng tôi lại không có hứng thú với sự thân thiện kì lạ đó một chút nào.

- Chú là ai?

- Ta là Thiên Thần Aliat, theo lệnh của Chúa đến báo tin cho ngươi.

Gắt đến như vậy sao?-Chúa?

Chúa có tồn tại hay sao?

Ngài ấy đâu, có chuyện gì muốn nói sao không nói thẳng với tôi?

Nếu không gặp mặt trực tiếp thì thôi đi!Ngay lập tức, một áp lực đè nén, nâng tôi lên cao khiến dạ dày nhộn nhạo, bữa sáng ít ỏi trong bụng trực trào ra.

-Đừng nói về Người như vậy!

Chính Người đã cho phép ngươi tồn tại trên thế giới này.

Vì thế hãy biết tôn trọng một chút.

Dù ngươi không đặt niềm tin vào Người.Tôi được thả trở lại mặt đất.

Đợi tôi đứng dậy xong, Aliat nói tiếp:- Cô, Vigil Lantesen, từ giờ trở đi cô trở thành Sát Thần, người nắm giữ khả năng giết chóc và phán xử tội giết người, trợ thủ và đồng nghiệp của Thần Chết và Diêm Vương.

Và nhiều điều khác tôi không còn nhớ rõ.

Tôi cũng được cảnh báo về chuyện 'lỡ' tay giết người mấy hôm trước.

Họ, người của Chúa, đã phải xóa hết kí ức và thông tin về chuyện đó của tất cả những người biết (trừ tôi) và tạo dựng lên cốt truyện khác cho cái chết của chín người kia.

Tôi hỏi, đến khi nào mới được gặp 'đồng nghiệp' của mình.

Aliat không trả lời, ném mộ ánh mắt kì quặc cho tôi rồi biến mất.

Dòng thời gian lại trở lại như cũ, tôi đã được dịch chuyển về nhà, trên thời sự và báo lá cải cũng không còn bất kì thông tin gì về những tên côn đồ đã bị 'xử lí'.

Mọi chuyện tiếp tục tuần tự bình thường như những gì nó sẽ phải diễn ra.

Cùng với một vấn đề đáng quan ngại đó là cách điều khiển và khai thác sức mạnh tôi mang bên mình, mặc dù chưa vô ý làm hại ai sau lần kia.

Điều đáng buồn là chẳng có thiên thần hay ác quỷ nào tới tìm tôi sau Aliat.

Thế họ bảo tôi tin vào Chúa kiểu gì?

Tin và Chúa tể Địa Ngục hay Satan thì còn được!Tôi cũng đã thử vào nhà thờ và cầu nguyện với Chúa, vào phòng xưng tội hỏi xem liệu Chúa có thật không hay chỉ là một nhân vật tâm linh.- Cha đã thấy Chúa chưa?- Chúa trong tim con, Vigil.- Thế tức là Cha chưa thấy.

Vậy sao cha biết Chúa tồn tại?

Ngài nói chuyện với Cha sao?- Người không nói nhưng Người, theo một cách riêng biệt, sẽ chỉ cho chúng ta những điều đúng đắn nên làm.

Người giúp chúng ta có cuộc sống....Tôi đã bỏ đi trước khi Cha sứ kịp nói xong.

Từ đó, tôi không tới nhà thờ nữa.

Nhưng trước sự bỏ đi đột ngột của tôi, Cha đã gọi lại và khuyên:- Vigil, nếu con lo lắng về sự tồn tại của Người như vậy, sao con không tìm hiểu về Chúa.

Biết đâu con sẽ có được câu trả lời cho mình. __________________________Tôi đã lên mạng đọc những bài kinh thánh, tìm những vụ việc siêu nhiên mà khoa học không thể lí giải.

Mọi thứ cũng chẳng kéo dài được lâuMột tuần sau khi gặp Aliat, cũng chẳng còn ai tới tìm tôi.

Vậy muốn tôi sử xự với sức mạnh này như thế nào đây?Trong thư viện, tôi ngấu nghiến chồng sách cuối cùng về kinh thánh trước khi chuyển sang sách về các thể loại khác nhau của những sinh vật siêu nhiên.

Chợt bóng đèn nhấp nháy rồi sáng lại như bình thường.

Thấy lạ, tôi ngẩng đầu lên.

Nếu hồi còn ở trạng thái người thường, tôi sẽ không thể ngồi đọc liền tù tì mấy cuốn sách trong một tiếng thì bây giờ, trực giác và tất cả các giác quan cũng tinh nhạy lên không ít.

Tôi cảm nhận được không khí quái dị trong thư viện.

Giờ là bốn rưỡi chiều, nắng đang ngả dần sang màu vàng cam.

Có lẽ nên để hôm khác đọc tiếp vậy!

Trực giác tôi mách bảo rằng không nên dây dưa ở nơi này quá lâu.

Sau khi thông báo cho thủ thư, tôi khoác áo rời thư viện.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, luồng khí ma quái ập đến.

Những con người trông rất đỗi bình thường đang đi lại trước mặt tôi dần trở nên kì lạ.

Khắp người bốc lên làn khói đen mờ ảo.

Đôi mắt chuyển sang màu đỏ, răng nanh dài ra, nhọn hoắt, tay chân thô ráp, tím đen, tóc tai bù xù.

Dù đã đọc kinh thánh nhưng tôi vẫn chưa thể nhận ra loài quái vật này.

Để sau này phải ôn lại vậy!Bọn chúng khát máu nhìn tôi.

Bầu trời cũng vì thế mà trở nên u ám hơn.

Đừng đùa chứ!

Tôi còn chưa thuần thục sức mạnh của mình, cũng chẳng biết đám quái vật dị hợm kia là nhập vào con người hay chui từ xó xỉnh nào đó dưới Địa Ngục lên.

Điều này ảnh hưởng tới quyết định về hành động tiếp theo để đối phó bọn chúng trong tôi.

Ầm!Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng lao tới.

May là tôi kịp tránh sang một bên.

Cơ thể được " nâng cấp " thật tốt, dù cho trong tình thế này tốc độ của tôi và chúng gần như tương đồng nhau.

Không muốn nán lại, tôi đeo chắc chắn lại túi xách, chạy nhanh hết mức có thể khỏi đám quái vật đông nghịt này.Từ thư viện, tôi luồn lách qua các xó xỉnh, theo sau là tiếng gầm rú không ngớt của bọn quái vật.

Đôi mắt đỏ long lên sòng sọc, móng tay và lớp lông lá dài ra thêm làm rách bộ quần áo trên người.

Còn có nước dãi rỏ tong tong qua cái miệng đầy răng nhọn hoắt.

Một con nhảy từ đâu xuống ngay bên cạnh đường đi của tôi, thuận đà chạy, tôi dùng hai tay đẩy nó sang một bên khiến nó ngã đập vào tường.

Thấy thế, bọn bám đuôi tôi càng trở nên điên cuồng hơn.Trên đường, người người đi lại bình thường, dường như không nhận thấy một cô bé bị một đám lông lá lúc nhúc bám theo sau chạy " marathon " cạnh họ.Vừa kịp chạy tới quảng trường, nhưng rốt cuộc lại bị dồn vào đường cùng.

Trước mặt là sông Thames tĩnh lặng đang phản chiếu lại nét u ám của bầu trời cũng tự nhiên mất đi vẻ thanh bình vốn có, tôi đứng dựa lưng vào lan can bên sông.

Không có lựa chọn.

Một là nhảy xuống dòng sông đang trong cuối thu đầu đông ( điều này không thể xảy ra được!

Tôi sẽ chết cóng mất.) hai là đối mặt với bọn quái vật.

Tôi chỉ mang trong đầu lựa chọn duy nhất: đối đầu (dù việc này thật ngu ngốc khi khả năng của tôi còn chưa ...)Thấy tôi dừng lại, bọn chúng thôi thét gào thay vào đó là những tiếng rin rít kì lạ.

Chúng đang cười chăng?

Hình như bọn chúng không biết nói hay sao ý mà cứ thế xông lên tấn công tôi.

Được, lên đi.

Nước tới đất ngăn.

Ta không sợ.Tôi ra thế chuẩn bị, trong đầu nghĩ đến cảnh tàn sát toàn bộ đám quái vật kì dị này.

Một con lao tới, trong đôi mắt đỏ của nó ánh lên đôi mắt đỏ thẫm hắc ám của đối phương.

Khi nó gần tới tầm tay của tôi, tay phải tôi đưa lên, cảm giác nguồn năng lượng mới mẻ khác lạ giống lần ở trong cái ngõ kia trỗi dậy, thét gào khát máu.

Một tay bổ xuống ngay yết hầu con quái vật.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây trôi qua.

Không có tiếng thét gào, không có những tiếng rin rít và không có dòng máu bắn lên trong không gian.Tình hình không có lựa chọn đã có hướng giải quyết.

Một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt mặc bộ comple đen xuất hiện ngay bên phải tôi, một tay giữ cánh tay đang định hạ thủ của tôi, tay còn lại đưa lòng bàn tay ra phía trước chặn đứng toàn bộ hành động của bọn quái vật.

Lại ai nữa đây ?- Chú là ai?Người đàn ông thu tay lại khi thấy tôi trở lại bình thường.

Hắn cao hơn tôi một cái đầu rưỡi.

Vâng hơn hẳn một cái đầu rưỡi.

Người đâu mà cao thế?

May mà tôi chưa ngừng phát triển nếu không chắc sẽ tức ói máu vì độ thấp của mình.

- Cô không được phép giết chúng.

- Tại sao?

- Tôi cau mày nhìn.- Bởi vì đến sức mạnh của mình cô còn chưa thành thạo, làm sao có thể giết bọn quái vật này trong khi chúng đang trú ngụ trong cơ thể con người?

Tôi bàng hoàng.

Chúng...

đội lốt con người sao?

Vậy... có con nào chết chưa?

Tôi không muốn giết người quá mức như lần trước.

Chín mạng người đó, sau khi tôi suy nghĩ thông suốt, họ không đáng bị như vậy.

Còn người nhà, anh em bạn bè của họ thì sao?

Không phải tất cả sẽ mất một chỗ dựa tinh thần hay sao?

Gia đình mất một đứa con, anh chị mất một người em, em mất một người anh, xã hội mất đi nguồn lao động.

Bọn họ có thể làm người tốt mà, phải không?Tôi nghe lời châm chọc của người đàn ông, trong lòng không tức giận mà sợ hãi, sợ tay mình sẽ lại nhuốm máu người vô tội.

Nhưng...- Chú là ai?

Sao lại biết chuyện của tôi?

Có phải chú là người đã sai khiến bọn chúng truy sát tôi không?

Người đàn ông nhìn tôi bằng đôi mắt hổ phách vô cảm, cười khẩy.

Lòng tôi chợt chấn động.- Cô bé, đừng tự đề cao bản thân quá.

Bọn chúng đều là quân của Diêm vương gửi tới thử cô thôi...- Ngưng một chút, người đàn ông phất tay, những con quái vật kia bốc thành làn khói đen bay ra khỏi người nạn nhân, bay lên cao rồi lao ùn ùn qua lớp nhựa đường.Anh ta nói tiếp: - Chúa tể Địa Ngục đang đợi.

Rốt cuộc thì....

_________________________________

Lạnh quá!

Tê cứng tay luôn rồi!

Miền Bắc năm nay lạnh hơn năm ngoái.

Vì ngày mai được nghỉ nên hôm nay tác giả viết nốt chương này.

Chương mới, truyện mới mặc dù tôi biết là tôi sẽ không thể kiêm nổi tất cả với bản tính lười trời ban từ thưở tồn tại.

Chúc mừng mùa đông! ( lạnh quá!

Cóng hết tay rồi!)
 
Sát Thần
Chap 3


Tôi là người từ bé vốn đã không tin vào các thế lực siêu nhiên.

Tôi luôn bàng quan trước những câu chuyện thần kì mà mọi người hay kể.

Những đức tin, lời cầu nguyện, lời ban phước, lễ rửa tội... tuy không mang ý nghĩa mù quáng trong từ điển của tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy nó có cái gì đó không thực tế.

Mấy bộ phim giả tưởng từ nổi tiếng đến thông thường cũng chỉ để đầu óc tôi được giải trí.Và khi bị thực tế đập vào mặt, tôi mới biết thế giới siêu nhiên còn hơn phim ảnh và kinh giáo nhiều lần.

Với một cái búng tay, gã lạ mặt và tôi xuất hiện trước một cánh cổng to lớn, sừng sững với những hoa văn diễn tả những cảnh chém giết, tra tấn dã man hoàn toàn ngập trong sắc đỏ gai góc.

Mà những cảnh đó được khắc to cỡ người thường khiến chúng trở nên rất sinh động, tới mức khiến tôi lầm tưởng những người đó thật sự đang chịu cực hình.

Toàn bộ bức tranh chạm khắc nổi kéo dài từ mặt đất lên tít bầu trời, cũng lộng một màu đỏ của máu và lửa, trải dài không thấy giới hạn.

Cách cánh cửa một khoảng, ngay trước mặt chúng tôi hiện lên một dòng chữ được viết lên từ ngọn lửa không nhiệt độ đang hừng hực cháy.

Gã đứng cạnh tôi bấy giờ mới lên tiếng, giọng trang nghiêm:- Chào mừng tới Địa Ngục.

Dòng chữ dần biến mất và cánh cửa nặng nề dịch chuyển, vừa hay không va vào bất kì ai trong hai người bọn tôi.Phía bên kia khung cửa, một màu đỏ rực.___________________________________- Cánh cổng này là cổng đầu dẫn tới Hỏa Ngục, nhà ngục thứ nhất của Địa Ngục.

Phía bên kia cánh cổng , một màu đỏ rực.

Tuy không nổi bật như thế giới trên kia nhưng nó là một sắc gì đó quỷ dị, ma quái.

Đỏ là tông chính.

Bên cạnh đó là dòng người chết sắc mặt bơ phờ và có vẻ như còn nuối tiếc cuộc sống trần gian.

Bọn họ nối tiếp nhau từ cổng thành một hàng dài, uốn lượn quanh mặt đất đổ nát đầy khói bụi và lửa.Bầu trời đã nhạt màu đỏ, thay vào đó là sắc đen u ám.

Hướng mắt đi xa là những quả núi xơ xác, ghồ ghề trơ trọi.

Giờ tôi đã hiểu những hình ảnh và dòng chữ miêu tả địa ngục trên phim ảnh và trong cuốn Kinh thánh, tuy không giống hoàn toàn với thực tế nhưng vẫn đúng phần nào.Với bước chân ngập ngừng đầy nghi hoặc về khung cảnh trước mắt, tôi chầm chậm bước qua ranh giới giữa Trần Gian và Địa Ngục.

Gã đưa tôi tới đây đứng đằng sau chờ tôi chấp nhận sự thật với thái độ khinh khỉnh.Chợt, cánh tay tôi bị nắm chặt, kéo lại về phía sau.

- Cẩn thận nham thạch.

- Gã nói.Theo bản năng, tôi đứng lùi lại,nhìn chỗ chân mình vừa định đặt xuống.

Đó là một dòng dung nham đỏ quạnh rộng mênh mông, tạo thành một cái hồ, phân cách hai bên bờ cổng Địa Ngục và dòng người phía xa kia.

- Chỉ những người chết mới được phép đi qua con sông này.

- Gã lại nhả ra một câu nữa không có màu sắc.Và tất nhiên tôi cảm thấy quái lạ khi người đàn ông này đưa mình đến nơi mà chỉ người đã chết mới có thể đi lại.

Chả nhẽ ... tôi đã...chết rồi ?!

Hay gã cũng phải có cái gì đó, hoặc cách gì đó đưa mình qua chứ!

Vẫn giữ thái độ khinh khỉnh ấy, hắn cười khẩy trước gương mặt đã hơi méo mó của tôi.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn ta đủng đỉnh đi trước, tới mép dòng sông nham thạch thì dừng lại.Tôi đang tò mò với thế giới này, tất nhiên ánh mắt thi thoảng vẫn bấu víu vào kẻ đã đưa mình đến đây, thì thấy gã gõ lần lượt hai gót chân trái và phải vào nhau.

Hình ảnh gã trở nên uốn éo và biến mất.

Và nếu tôi nhìn không nhầm, gã đó còn tặng kèm một cái nhếch mép trước khi trở nên ... uốn éo!Một cái nhếch mép, nữa ư?Hắn có vấn đề gì với mình vậy nhỉ?Mà hình như ...gã ta bỏ mình mình lại đây rồi?Hơ hơ!Liệu có phải...

Vừa nãy gã vừa chỉ cho mình cách đi đâu đó (mà khả năng cao là vào sâu trong Địa Ngục).

Bước tới mép bờ sông nham thạch, tôi làm theo cách mà gã đã làm, gõ hai gót chân trái và phải lần lượt vào nhau.

Mọi chuyện trông có vẻ dễ dàng khi tôi còn chưa kịp nghĩ xem sẽ có cảm giác như thế nào khi mình 'uốn éo' thì đã ở trong một không gian khác.

Hay nói đúng hơn là trong một căn phòng khác.Nơi này cũng có sắc màu nóng như ngoài kia nhưng tông chủ đạo là cam và nâu.

Không sáng không tối.

Nhưng với cách bày trí rất nhiều đồ đạc mang tính biểu tượng của siêu nhiên thì đây ngay lập tức có sự phù hợp của riêng nó.

Và điều đó khiến cho căn phòng trông chả khác gì phòng truyền thống lai với phòng triển lãm cả.Nhưng mà đây là đâu?Tôi đi vòng quanh căn phòng và thỏa mãn sự tò mò của mình đang đặt trên mọi thứ trong này.

Biết đâu lại có thể cho nình một câu trả lời.

Khắp bốn bức tường là những bức tranh lớn mà tôi không hề biết là nó có tồn tại.

Giống như nét vẽ về Chúa và những đứa con của Ngài, những bức tranh tả những cảnh được coi là câu chuyện, dấu ấn trong lịch sử liên quan tới Chúa.

Giữa mỗi bức tranh là mỗi cái đầu trông khá ghê rợn như đầu của lũ quỷ.

Bên dưới chúng là đống đồ đủ thể loại được bày biện theo nhiều cách khác nhau.Thật sự những thứ ở đây tôi chưa từng một lần thấy qua hay có chút kí ức nào về những thứ trông tương tự.

Như thể chúng bị thất lạc hàng nghìn năm hay lấy được ở hành tinh khác vậy!

Khi đã gần hoàn thành một vòng quanh căn phòng rộng rãi nhưng bị những món đồ làm giảm bớt nhận thức về diện tích ban đầu của nó, một món đồ hiện ra.

Và tôi dám chắc nó là thứ duy nhất tôi thấy thân quen trong căn phòng ngập đồ này.

Đó là một cái tượng nhỏ bằng nắm đấm, có ba cái đầu chĩa ra ba hướng (vâng, lại thêm những cái đầu nữa), mỗi cái đầu một màu hay đúng hơn thì là một chất.

Cái đầu phía bên trái màu đồng, cái ở giữa màu bạc và cái cuối cùng bên phải màu vàng kim.

Nó gợi tôi liên tưởng đến con chó ba đầu trong phim Harry Potter.

Nhưng tiếc là ba cái đầu này không phải hình đầu chó mà là đầu quỷ.

Chúng đang há cái miệng đầy răng và dương đôi mắt dữ tợn nhìn thẳng về phía trước.

Biết đâu đây lại là quỷ Satan ba đầu như miêu tả của Dan Brown* thì sao?* trong tác phẩm Hỏa ngục.

Tôi lướt ngón tay mình qua ba cái đầu và thấy thỏa mãn sự tò mò của bản thân.

Một cảm giác kì lạ thôi thúc khiến tôi càng say mê và tò mò với cái tượng này hơn.

Tôi cầm nó lên trên tay.

Tiếng khóa cửa bật ra đột ngột vang lên cái cạch to rõ mồn một trong không gian vắng lặng vốn có mỗi mình tôi.

Như thể lấy lại được hoàn toàn sự kiểm soát bản thân, tôi đã bỏ quên cái tượng lại và mở cửa bước ra ngoài.Và tôi đã không thấy ba đôi mắt của bức tượng nhìn theo mình, cũng như tất cả đôi mắt khác đã nhìn bóng lưng tôi khuất sau cánh cửa.

____________________________Cánh cửa hé mở ở nơi tôi không ngờ tới, hay nói chính xác là nó vốn không có ở đó cho tới khi tôi cầm bức tượng lên.

Từ khe cửa, tôi có thể thấy ánh đèn vàng và sáng hơn hẳn so với không gian trong này.

Dường như ở đó còn có âm thanh văng vẳng vào.Tôi bước tới chỗ cửa, mở rộng ra, bước qua nó và đóng lại mà không quay lại nhìn căn phòng hiếm gặp kia lấy một lần.

Cánh cửa dẫn tôi tới một không gian khác trông có vẻ giống phòng tiếp khách - chính sự của mấy bậc quý tộc xưa.

Chỉ có điều là nơi này trông hiện đại hơn.

- Cậu vẫn không thể từ bỏ cô ấy hay sao?- ...

Tôi..Trên đại điện có hai người đang nói chuyện với nhau, một ngồi trên ngai vàng lấp lánh, một đứng với dáng cung kính bậc trên.- Ah, cuối cùng cô cũng tới!Người ngồi trên ngai ngắt câu trả lời, nhìn lên tôi và nở một nụ cười.

Người đó có đôi mắt đỏ ngầu như bầu trời nơi tôi đứng khoảng nửa tiếng trước, mái tóc đen bóng không được chau chuốt tỉ mỉ lắm : nửa vào nếp, nửa lòa xòa xuống mặt.

Trông người đàn ông đó khá trẻ, mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen.

Một kẻ mang thần thái cao quý huy hoàng ngồi trên ngai của chính mình, ngạo nghễ và hiên ngang.Nghe câu nói khác thường của người bề trên, người kia theo ánh mắt nhìn, xoay người lại nhìn tôi.Thì ra là gã đó!

Tên rảnh hơi ấm đầu!Sự tự cao trong máu đã không cho phép tôi để ý đến gã mà quan sát người còn lại nhiều hơn.- Lại đây đi.

- Người đó ra lệnh.

Tuy tông giọng khá nhẹ nhàng tới mức bình thường nhưng đó vẫn là một mệnh lệnh được đưa ra từ người ngồi cao cao tại thượng trên chiếc ngai vàng rọi của mình.Theo vô thức tôi bước lại, đứng ngang hàng với gã.- Cô Landesen, ta là Lucifer.

Hừm...Ánh mắt Lucifer dán lên tôi.

Anh ta ngân dài chữ hừm ở cuống họng.

Có điều gì ... hay ho lắm ở đây à?- Đây là lần đầu tiên ta thấy có một người đi ra từ căn phòng đó trong ba kiếp.

Ừm....hình như.... tôi không liên quan lắm ở đây hay là có chuyện cực kỳ liên quan nhưng bản thân tôi lại không biết?Chuyện bị Lucifer gọi là 'cô' hơi già so với tuổi tác hiện tại của tôi thì có thể bỏ qua, nhưng chuyện câu nói úp úp mở mở không rõ đầu đuôi kia thì không.

Tôi chính xác là người đã bước qua căn phòng đó, hoặc có thể là cả gã đứng cạnh.

Nhưng tôi không chắc chắn với phỏng đoán thứ hai cho lắm vì lúc nói câu ấy Lucifer đã dồn sự chú ý lên tôi.

Vậy thì cơ chuyện gì đó liên quan tới mình rồi, trực giác của tôi đang ong lên vì điều đó.

Và tôi có niềm tin vô điều kiện vào trực giác của tôi nên không có lí do gì để nghi ngờ nó cả.- Phải rồi, cô vẫn chưa nhớ ra gì cả.

Helius, ngươi biết phải làm gì rồi đấy!

- Thu lại ánh mắt xăm xoi của mình, Lucifer lười nhác đưa ra một mệnh lệnh như thể anh ta đã làm nhiều lần như thế trước đây rồi vậy.

Không sao, điều có ích nhất là giờ tôi đã biết được tên của gã rảnh hơi kia.

Tôi cười thầm trong lòng.

Helius đánh sang tôi ánh mắt khinh khỉnh (lần nữa) rồi cất bước.- Đừng như lần trước!

- Trước khi gã kịp đi xa, Lucifer lại thả ra một câu không đầu không đuôi (với tôi) khác.Helius hơi khựng lại rồi cất bước nhanh hơn, người chúi về phía trước.

- Tạm biệt, Vigil!

Giọng Lucifer vang vọng bên tai tôi dù chính mắt tôi không thấy anh ta hé môi chỉ một chút.' Chắc là mình nghe nhầm.' tôi lẩm bẩm trong đầu như thế khi đi theo Helius.
 
Sát Thần
Chap 4


Thực sự trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc, cái này nối tiếp cái kia, nhiều tới nỗi tôi không còn nhớ nổi câu hỏi ban đầu của mình là gì nữa.

Helius vẫn bước những sải dài trên hành lang tối được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc đỏ rực.

Mỗi ngọn đuốc nằm trong tay một bức tượng quỷ.

Tôi không biết liệu chúng có phải hàng sống không khi mặt con quỷ nào cũng sừng sừng sộ sộ lên.

Tôi cố gắng bước thật nhanh để đuổi kịp gã đánh ghét kia.

Nếu là vài năm nữa, khi mà tôi hoàn thành cơ bản quá trình dậy thì, chân tôi sẽ đủ dài để không phải thở phì phò như thế này.

Chân tôi mỏi lắm rồi, gã kia.Dường như Helius chả có tí để ý nào tới người phía sau, hắn cứ rảo bước mãi.

Như sực nhớ ra điều gì, hắn đột ngột khựng lại.- Sao thế?

Có việc ...- Ổn!

Hắn ta thô lỗ đáp lại lời hỏi thăm của tôi.

Tôi đã lịch sự như thế rồi mà sao cứ phải gắt gỏng lên vậy?

Tôi chuốc thù oán gì với anh à??Bất ngờ là, bước chân của anh ta ngắn lại hơn trước.

Tôi không còn phải cố sải bước theo nữa.

Cuối cùng, hắn ta dừng lại.

- Ngài cần gì, Helius?Tim tôi suýt thì rớt ra ngoài!

Trời má, hai bức tượng quỷ đứng cạnh cửa vậy mà lại sống thật.

Chỗ nãy rõ yên tĩnh, đột nhiên cái mặt gớm ghiếc kia có tiếng nói làm người ta hết hồn.

- Ta muốn tìm Althee, gã có trong thư viện chứ?- Có, thưa ngài.Kế đó, cánh cửa phát ra mấy tiếng cạch cạch như có cơ quan gì đang hoạt động.

Rồi ầm một cái, nó mở ra.Phía bên kia cánh cửa là căn phòng đầy sắc vàng như ánh nến bao trùm lên hàng ngàn những quyển sách xếp gọn gàng trên những giá gỗ cao đến vài mét.

Địa Ngục mà cũng có thư viện ấy à!

Nó làm tôi liên tưởng đến thư viện của Thần chết trong phim Supernatural*.

Có điều, sách ở đây còn xếp kín mít xung quanh căn phòng, tạo thành một tường sách chính hiệu.

Không biết trong đây có những sách gì nhỉ?*Supernatural: một series phim truyền hình của đài CW, Mỹ nói về chuyến hành trình "hunting demons, saving people, family's businesse" của hai anh em Dean Winchester và Sam Winchester. (Phim hay lắm, fandom hùng hậu ở cả Mỹ và VN, ai rảnh thì ngồi xem 15ss của nó nhé 🙂 )Thư viện thật sự rộng lớn, khoảng nửa sân bóng.

Trần nhà là mái vòm bằng kính có treo mấy chiếc đèn trông như đồ thế kỉ mười tám vậy.

Nó trông không phải chạy bằng nến, phải chăng là một loại phép thuật nào đấy?

Cả thư viện chỉ có mỗi mười mấy cái đèn treo như thế mà không có chút cảm giác tối tăm nào.

So với đèn trong thư viện công cộng còn sáng hơn nhiều.Trong lúc tôi đang mải ngắm nghía trong sự choáng ngợp bởi sự đồ sộ và cổ kính của thư viện thì Helius, với vẻ gì đó rất nóng nảy, gọi lớn tên "Althee" mấy lần- Althee.

Althee.

ALTHEE.

Ló mặt ra đây ngay, Altheeee!Một điểm cộng nữa cho thư viện đó là khả năng hấp thụ âm thanh tốt.

Chính vì thế mà đi cách Helius ba dãy giá sách tôi cũng chỉ cảm thấy giọng của hắn ta ở mức trung bình mà thôi.

Tôi dạo bước trong thư viện.

Lần sờ những gáy sách và xem thử tiêu đề của nó là gì.

Có rất nhiều tiêu đề thú vị, đi kèm bìa sách khá là thu hút, kiểu bí ẩn.

Rất thú vị!

Khi mà hầu hết chúng đều viết bằng tiếng Latin.

Tôi không chăm chỉ lắm với ngôn ngữ này, vì thế dù bìa có trông hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn phải bỏ qua quyển khác.Cứ lần sờ như thế, cuối cùng tôi cũng đến được một dãy có số lượng sách với tiêu đề viết bằng tiếng Anh.

Ồ!

Quyển này có vẻ hay!

Tôi lấy từ trên giá xuống một quyển sách không dày lắm, trông có vẻ mới.

Tiêu đề là "Nàng Ngoại lai và thế giới mà cô ấy không thuộc về".

Bìa vẽ một cô gái có mái tóc đen tuyền, tay cầm lưỡi hái.

Trên đầu cô là một thiên thần có ba đôi cánh đang chĩa giáo xuống, dưới chân cô là một con quỷ đỏ với cặp sừng nhọn hoắt đang cầm rìu chém lên.

Giữa thiên thần và ác quỷ là khung cảnh hoang tàn, hỗn loạn, có vẻ là Nhân gian.

Ngoài ra, tôi còn nhận thấy ở trên tay cô gái còn có một chiếc vòng trắng sáng lấp lánh.

Có điều gì đó mách bảo tôi rằng cái vòng ấy là hi vọng!- Này cô nhóc!Một tiếng quát lớn làm tôi giật nảy người và suýt làm rơi quyển sách trên tay.

Đó là người đàn ông sắp bước vào tuổi xế chiều, tóc hoa râm, thân người hơi béo.

Ánh mắt ông ta nhìn tôi như nhìn một kẻ trộm đã trộm mất thứ mà hắn ta không bao giờ nên lấy.

Ông ta giật lại quyển sách trên tay tôi, lướt mắt qua tấm bìa, chợt bối rối nhìn tôi.

Nhưng lại quát thêm lần nữa:- Con nhóc nghịch ngợm này!

Ai cho mày động vào sách của ta với đôi tay bẩn thỉu đó?

Kẻ nào đã cho mày vào?

Đôi quỷ gác cửa à!

Phải trừng trị chúng mới được!- Ô, ông tìm thấy Vigil Landesen rồi à!Helius xuất hiện sau lưng ông già.

Sao hắn ta lại gọi hẳn tên tôi ra thế?

Như thế vui lắm à?

Ông già kia lập tức quay người lại nhìn Helius - Thật sao?

- Althee, ông rườm rà thế nhỉ!- Ngay trong lúc này ư?- Hoặc chúng ta, hoặc không còn gì cả!Rồi mọi thứ chìm lại vào yên lặng.Tôi không hiểu hai người họ đang nói cái gì, chắc là vì Helius xuất hiện đột ngột quá chăng?Hai người họ bước đi, tôi bám sát ngay sau để cố tỏ ra là mình không hề có ý tọc mạch hay muốn trộm bất kì thứ gì ở đây.

Tôi không muốn bị ông già đó quát.Chúng tôi dừng lại khi đến trước bàn đọc sách lớn cuối hành tá dãy giá sách.

Nơi này thật trống vắng vì chỉ có ba người bọn tôi ở đây.

Chắc mấy con quỷ không thích đọc sách!

Nhưng bàn vẫn sạch tinh tươm và trông như mới chứ không bụi bặm như chốn không người.- Ông biết phải làm gì rồi đúng không?

Tôi đi trước.Helius rời đi luôn, vẫn trong dáng vẻ vội vã như lúc đi vào.

- Anh ta lúc nào cũng thô lỗ như thế à?Tôi nghĩ trong đầu nhưng lại lầm bầm thành tiếng.- Tùy người thôi!

- Althee thở dài trả lời.Tùy người là sao?

Bộ có người nào đó được anh ta đối xử tử tế hơn à?

Well, không phải chuyện của mình, tò mò quá không tốt!Khi cánh cửa thư viện khép lại, tôi bắt đầu thấy không tự nhiên.

Rốt cuộc lôi tôi đến đây làm gì?

Cả một quãng đường xa như thế, từ Nhân gian xuống Địa ngục, lang thang trong căn phòng bí ẩn, gặp Lucifer và tới đây.

Rốt cuộc để làm gì?

Tôi đợi Althee lên tiếng mãi nhưng ông ta chả có tiếng động gì.

Ông ta chỉ đứng đấy.

- Cháu tên là Vigil Landesen đúng không?Gương mặt có tuổi của ông ta trông cứng nhắc như đang kìm nén cảm xúc gì đó bên trong.

Giọng điệu cũng không oang oang giống trước.

Chắc là hết giận tôi rồi nhỉ?- Vâng.- Hẳn là cháu đang có nhiều thắc mắc lắm.

Cứ hỏi những gì cháu muốn, ta sẽ trả lời và sau đó ta sẽ nói cho cháu những gì cháu cần biết ở đây.Có nhiều câu hỏi lắm đấy ạ.

Không biết có khiến ông ấy khó chịu không.

- Mm, trước hết thì cháu xin lỗi vì đã tự tiện cầm sách lên ạ.- Ồ, đừng lo về chuyện đó.

Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cháu.

Cháu có câu hỏi gì không?Tôi nghĩ một lúc, có quá nhiều thứ để hỏi và tôi không thể chịn được cái nào.- Thực ra thì...- một câu hỏi bỗng nhảy vọt ra - Cháu là ai?Althee có vẻ bị bất ngờ với câu hỏi.

Tôi đành phải nói rõ hơn:- Mấy hôm trước cháu chỉ là một đứa con gái 15 tuổi.

Rồi một nhóm côn đồ bị giết, hai anh em cháu trở thành nghi can.

Cháu đã kể cho cảnh sát những gì cháu biết.

Nhưng họ không tin bọn cháu, vì một lý do trời giáng nào đấy!

Rồi đám đàn anh của bọn côn đồ đó túm được cháu trong khi rõ ràng cảnh sát có bố trí người canh chừng.

Và họ cũng không tin cháu luôn.- Thế cháu biết những gì?

Cháu đã kể những gì?

- Ngày hôm đó là sinh nhật bố cháu, hai anh em ra ngoài mua đồ về làm quà sinh nhật.

Rồi một gã bước ra từ trong hẻm tối và giễu cợt chúng cháu.

Anh cháu đã can ngăn nhưng mọi chuyện dần đi ra khỏi tầm kiểm soát.

Điều cuối cùng cháu nhớ là bọn chúng bị đánh văng và cháu dìu anh trai về nhà.

Sáng hôm sau hai cảnh sát tới gõ cửa và thông báo rằng đám côn đồ đã ... không còn hơi thở.

- Kí ức về ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh tôi.

Thậm chí tôi còn gặp ác mộng về một cô gái giống hệt tôi, tóc đen tuyền còn đôi mắt thì đỏ rực.- Vậy thiên thần nào đã giải thoát cháu khỏi đàn anh của đám côn đồ xấu số kia?- Cháu cũng không rõ.

Mọi thứ rất lạ...

Nhưng...

Tôi giật mình, chợt nhận ra bản thân đang ở Địa Ngục, nơi đầy rẫy những con quỷ thèm muốn linh hồn của con người.

Tôi dần bước ra xa khỏi Althee.- Sao ông biết được chuyện đó?

Tôi còn chưa kể.- Ồ thì...

Nếu như quỷ lên Nhân Gian để dụ dỗ con người chìm vào hố đen bên trong tâm hồn họ được thì việc hóng hớt được mấy câu chuyện có hơi của thiên thần dễ lắm.

Thấy tôi vẫn cảnh giác nhìn mình, ông ta nói thêm:- Hơn nữa ta còn là thủ thư cái thư viện này, nên ta không chỉ rõ hầu hết sách ở đây mà còn biết được tất thảy chuyện chúng ma quỷ thì thầm với nhau.- Thế tại sao ông còn hỏi tôi về những chuyện đó?- Ta đâu thể tự nhiên nói ra được.

Cháu chính là người hay cảnh giác ở đây mà.- Được rồi, vậy ta kể cho cháu câu chuyện này nhé.
 
Back
Top Bottom