Tâm Linh SÁT SINH QUẢ - TUYỂN TẬP TÂM LINH CÓ THẬT

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
177425779-256-k85961.jpg

Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
Tác giả: Thuclinh1811
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những mẩu chuyện được viết dựa theo những câu chuyện nghiệp báo sát sinh trên khắp cả nước.

Tên nhân vật đã được thay đổi.

-Tác giả Thục Linh- Tags: satsinhquatruyệntâmlinhtruyệntâmlinhhaytruyệntâmlinhhaynhất​
 
Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
CÂU CHUYỆN 1: NHỮNG CỬA HÀNG THỊT CHÓ NHẬT TÂN


Cách đây hơn 10 năm trở về trước, khu vực Nhật Tân luôn luôn nhộn nhịp không phải vì đầu mối chợ hoa, không phải vì chiếc cầu hiện đại nối qua sông Hồng tối tối sáng đèn rực rỡ mà là vì những cửa hàng thịt chó nức tiếng.

Thịt chó Nhật Tân nổi tiếng đến mức những hàng quán nơi đây lúc nào cũng chật kín người ra kẻ vào.

Người dân tìm đến những cửa hàng thịt chó Nhật Tân vì sự hấp dẫn khó cưỡng của thức ăn, đây là nơi chốn tụ tập quen thuộc của những bữa nhậu, hẹn hò, gặp mặt, tất niên.

Những chủ cửa hàng thịt chó trở nên giàu sang rất nhanh chóng nhờ nghề bán hàng ăn này.

Bỗng dưng sau đó, những cửa hàng thịt chó dần biến mất khỏi con phố quen thuộc khiến nhiều người ngỡ ngàng.

Lí do gì khiến chủ những cửa hàng này chấp nhận từ bỏ công việc kinh doanh đang hết sức thành công?

Những người sinh sống tại khu vực này mới có thể hiểu rõ uẩn khúc đứng phía sau.

Có những sự việc kì quái đã xảy ra trong gia đình những người làm chủ khiến họ không thể đủ can đảm đi tiếp con đường kinh doanh thịt chó.

Thời điểm đó, có hai cửa hàng ông D và ông B là hai cửa hàng thịt chó ăn nên làm ra nhất dãy phố ấy.

Người ngoài nhìn vào vô cùng ngưỡng mộ và không ít người mở cửa hàng thịt chó vì khao khát sự giàu sang mà hai gia đình này có được.

Vậy nhưng cái giá mà họ phải trả cũng không hề nhỏ.

Khi làm công việc này, những người chủ cũng đã được nghe lời khuyên răn của mọi người về nghiệp báo sát sinh nhưng đồng tiền đã khiến họ bỏ ngoài tai tất cả.

Một vài năm đầu, số lượng chó bị giết lên tới hàng nghìn con mỗi năm, máu tươi thấm đẫm khu đất ven sông Hồng.

Hàng chục chú chó được nuôi, được bắt về để giết thịt.

Khung cảnh tàn nhẫn vô cùng.


Gia đình ông B chỉ có hai vợ chồng và một đứa con gái.

Qua bao nhiêu năm hiếm muộn, hai người mới đẻ được một mụn con nên tất cả tình yêu thương hai ông bà dồn hết cho đứa con gái bé nhỏ.

Vốn làm nghề giết thịt đem bán tanh tưởi nhưng hai người giữ cô bé tránh xa tất cả những gì liên quan đến công việc của mình.

Cha mẹ giàu có nên con gái được ở trong lầu son gác tía từ sớm, được học hành, chăm sóc đầy đủ.

Chỉ có một điều duy nhất không thể tránh khỏi, đó là nhà ở của cô bé ở ngay sát lò mổ chó của bố mẹ mình.

Từ khi bố mẹ làm nghề, cô bé tên Thư không phải chứng kiến những khung cảnh kinh hoàng ấy, thế nhưng những âm thanh vọng lại đủ khiến cho Thư có một nỗi ám ảnh khôn nguôi.

Những chú chó trong lò mổ biết mình sắp bị giết thịt đều rên ư ử cả đêm.

Mỗi sáng sớm khi bị thợ mổ lôi ra khỏi chuồng, tiếng kêu ăng ẳng, rít lên từng tiếng của chúng khiến Thư không thể ngủ được.

Kinh hoàng nhất là khi những người thợ cầm chày, đá, đập vào đầu những chú chó để giết chúng, chúng kêu lên những tiếng kêu đau đớn cuối cùng váng cả bầu trời khiến ai nghe cũng phải giật mình thương xót.

Cô bé thường xuyên gặp phải ác mộng và tinh thần ngày một đi xuống.

Thư từng muốn van xin bố mẹ từ bỏ nghề nghiệp này nhưng cô bé nghĩ rằng đây là cần câu cơm, kế mưu sinh của cả gia đình nên đành phải ngấm ngầm chịu đựng.

Thư xin chuyển phòng riêng ra xa khỏi khu vực lò mổ nhất có thể.

Cô bé cũng bắt đầu đi học piano, mong rằng tiếng đàn sẽ át đi những tiếng kêu đau thương ngày ngày vọng lên từ dưới sân.

Mọi yêu cầu của Thư đều được bố mẹ đáp ứng dễ dàng.

Mỗi khi gặp ác mộng hay nghe phải những âm thanh ấy, Thư lại rảo tay trên những phím đàn mong tìm được chút bình yên trong tâm hồn.

Tiếng đàn piano trong trẻo hòa quyện vào cùng tiếng rên rỉ của những chú chó tạo thành một bản nhạc ghê rợn.

Nhưng cả gia đình ông B đâu biết rằng con gái mình đã dần mắc phải một căn bệnh trầm kha.

Đó có lẽ cũng chính là nghiệp báo của số phận đang trút lên gia đình ông.

Trong suốt nhiều năm, vì bận rộn công việc ở lò mổ và cửa hàng thịt chó nên vợ chồng ông B ít khi ở nhà.

Thi thoảng, gia đình họ mới có một bữa cơm tối với nhau.

Việc học hành, đi lại, đưa đón Thư đều được giao phó cho những người gia sư, tài xế, giúp việc trong gia đình.

Cuộc sống của Thư luôn luôn cô đơn như chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng vàng nguy nga nhưng lạnh lẽo.

Thư chỉ dành hết thời gian vào việc học và luyện đàn.

Vào năm cô bé học lớp 9, có một ngày Thư ở nhà một mình như mọi khi.

Hôm ấy là chủ nhật nên cô giúp việc nghỉ làm, bố mẹ Thư đã rời nhà đi làm việc từ sớm, chỉ còn mỗi Thư.

Cô bé bị đánh thức bởi cơn đau bụng quằn quại.

Thư vớ lấy chiếc điện thoại, bấm số gọi cho bố mẹ nhưng không ai bắt máy.

Tiếng rên của những chú chó từ lò mổ vẫn vọng lên như thường thấy.

Nghĩ rằng mẹ mình có thể đang giám sát công việc ở đó, Thư cố nén cơn đau để chạy xuống tìm, bất chấp việc rằng bố mẹ đã từng cấm cô bé không được xuống phía lò mổ.

Sự việc mà Thư chứng kiến ngày hôm ấy đã khiến cả gia đình ông B phải trả giá đắt.

Vừa mở cổng dẫn vào con đường tới lò mổ, tiếng kêu rít của những chú chó đã khiến Thư váng cả đầu.

Loạng choạng bước vào khu vực lò mổ, đập vào mắt Thư là một khung cảnh kinh hãi.

Một số chú chó đang bị trói chặt vào trong gậy, rọ mõm nằm dưới sân.

Những chú chó khác đang bị nhốt chật kín trong những chiếc lồng to chật chội, bẩn thỉu.

Có một vài con chó người nhễu nhợt máu bị treo ở một góc sân, máu nhỏ thành giọt chảy lênh láng dưới đất.

Ở giữa sân, hai người thợ đang túm lấy một chú chó lông vàng, lưng có chiếc đốm to, giơ cao chiếc chày gỗ lớn.


"Nó dữ quá!

Đập cho ngắc ngoải đi!" – Một người thợ nói.

Chú chó rít lên những tiếng thét gào ăng ẳng, miệng đã bị rọ lại, quẫy đạp như hoảng loạn tột độ, đôi mắt tuôn những dòng nước mắt giàn giụa như van xin, cầu cứu.

Thế nhưng người thợ vẫn lạnh lùng giáng thẳng chiếc chày lớn xuống đầu chú chó.

Nó kêu lên đau đớn và ngã lăn ra, những dòng máu tươi rỉ ra sân lò.

Họ vẫn tiếp tục đập vào đầu chó đến khi nó nằm yên hẳn.

Chứng kiến hình ảnh tàn độc đó, Thư như bị sốc và vô cùng sợ hãi.

Lúc này những người thợ mới nhận ra sự có mặt của cô bé.

Thư ngã phịch xuống và lịm đi, một phần vì cơn đau, một phần vì khung cảnh gây sang chấn.

Điều cô bé nhìn thấy trước khi ngất đi là một hàng những chú chó đã bị thui cháy treo trên thanh sắt ngoài bờ tường, chuẩn bị được chuyển ra cửa hàng.

Những chú chó thui vàng với đôi mắt vô hồn và hàm răng trắng nhe ra như đang nhìn Thư cười...

Thư được cấp cứu đưa vào viện.

Cô bé được chẩn đoán viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật gấp.

Trải qua ca tiểu phẫu, cô bé tỉnh lại sau khi tan thuốc mê.

Hai vợ chồng ông B bỏ hết công việc túc trực bên con gái.

Vậy nhưng điều đầu tiên Thư làm sau khi tỉnh dậy đó là mở to mắt và gào lên sợ hãi.

Thư rơi vào trạng thái hoảng loạn, liên tục tránh né sự giúp đỡ của tất cả mọi người.

Cô bé hét: "Chó cười!

Chó cười..."

Các bác sĩ phải can thiệp bằng những liều thuốc an thần cho Thư.

Sau khi ổn định lại hơn, Thư mới cho phép mọi người lại gần và nhận ra bố mẹ mình.

Cô bé khóc và nói rằng: cô nhìn khuôn mặt của mọi người đều thành hình đầu chó đang cười với cô, kể cả hai người thân duy nhất.

Nỗi ám ảnh đã dâng lên tột độ khiến Thư bộc phát căn bệnh tâm thần đã âm ỉ trong lòng bao nhiêu năm.

Buồn khổ và hoang mang, hai vợ chồng ông B đành phải đeo khẩu trang mỗi lần lại gần Thư để cô bé không sinh ảo giác.

Thư không còn nhận ra bất kì ai nữa và luôn luôn ở trong tình trạng sợ hãi run rẩy.

Hai vợ chồng ông B tạm thời đóng cửa hàng thịt chó để lo cho con gái.

Sau khi lành vết mổ, Thư được bố mẹ đưa về nhà để chăm sóc.

Vừa được dìu tới cửa nhà, Thư đã hét lên hoảng loạn.

Cô bé nhìn thấy hàng đàn chó mắt đỏ quắc như lửa đang quây xung quanh ngôi nhà của mình, miệng sùi bọt gầm gừ hằn học.

Chúng tủa ra từ con ngõ dẫn sang phía lò mổ.

Vất vả lắm vợ chồng ông B và người tài xế mới đưa được cô con gái vào nhà.

Tiếng chó sủa inh tai vang lên khiến Thư quằn quại ôm đầu dù cho những người xung quanh không hề thấy sự kiện gì bất thường.


Hai vợ chồng đã chạy chữa khắp nơi để giúp con gái thuyên giảm bệnh tình.

Hai người chỉ có một mụn con, nếu như Thư không thể phát triển bình thường sẽ là điều bất hạnh lớn đối với gia đình ông.

Mẹ của Thư đau lòng khi nghe những người thợ kể lại sự việc ngày hôm ấy.

Thư đã nhìn thấy những điều kinh khủng mà bố mẹ mình làm hàng ngày và bà cũng cảm nhận thấy sự kết thúc đang tới gần.

Có lẽ đó chính là quả báo cho những gì hai người đã từng làm.

Vào những năm đầu tiên mở quán, vốn ít không có nhiều, chính tay hai vợ chồng phải giết hàng trăm chú chó để lấy thịt.

Bàn tay hai người đã nhuốm máu tươi và giờ con cái họ phải chịu hậu quả.

Lò mổ chó sau đó cũng được giải tán hoàn toàn để Thư an tâm chữa bệnh.

Thư thường xuyên không ngủ được và nhìn thấy chó ở khắp nơi.

Bà mẹ vái tứ phương, mời cả thầy giỏi về cúng bái.

Người thầy bước vào nhà lắc đầu: "Âm khí của khu nhà này quá nặng.

Có rất nhiều tinh chó quây kín ngoài kia đòi nợ máu.

Gia tiên nhà này cũng chống đỡ đến cạn phúc cạn khí rồi.

Nợ này rồi cũng sẽ phải trả...".

Người thầy nói vậy rồi lập đàn lễ lớn nhưng vô cùng kín đáo trong nhà, tụng kinh gõ mõ suốt 100 ngày trời để giảm bớt tội nghiệt mà hai vợ chồng đã gây ra.

Hai vợ chồng khi nghe nói vậy thì sợ hãi lo lắng, thuê một căn nhà mới để đưa con gái đi.

Việc can thiệp thuốc thang và trị liệu trong vòng một thời gian dài cũng dần phát huy tác dụng, Thư đã bớt nhìn thấy hình ảnh mặt chó cười và nghe thấy tiếng chó rít sát bên tai.

Cô bé đã đi học lại được bình thường nhưng luôn luôn buồn rầu.

Các bác sĩ động viên Thư hãy làm những gì mình yêu thích để lấy lại sự cân bằng.

Thư bèn tìm tới cây đàn piano như thường lệ.

Thế nhưng khi cô bé lướt tay trên phím đàn, Thư nhìn thấy máu tươi tuôn ra từng giọt trên đó.

Cô bé hoảng sợ gào thét, đập vỡ những phím đàn.

Những hình ảnh ngày hôm đó đã ăn sâu vào tâm trí của Thư chưa hề buông tha cho cô bé, những vong hồn những chú chó chết oan uổng vẫn đang hành hạ Thư từng ngày.

Tiếng đồn về bệnh tình của con gái nhà ông B đã lan ra con phố thịt chó khiến người người hoang mang.

Việc cửa hàng ông đóng cửa im ỉm nhiều tháng trời dù đang làm ăn phát đạt phần nào kiểm chứng cho tin đồn ấy.

Ai nấy đều bảo đó là quả báo sát sinh mà gia đình ông phải nhận.


Điều cuối cùng họ nghe được từ gia đình đó chính là một câu chuyện đau xót.

Bà M, mẹ của Thư bị chấn thương sọ não phải vào viện cấp cứu.

Thư đã lấy chiếc chày giã gạo trong nhà để đập vào đầu mẹ mình bởi cơn hoang tưởng bùng phát.

Cô bé nhìn thấy một chú chó đang cười với mình bước vào từ ngoài cửa nên không thể kiểm soát hành vi.

Đã hai ngày Thư uống thuốc không đủ liều...

Năm ấy Thư mới lên lớp 10, không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Gia đình ông B rời khỏi thành phố từ dạo đó.

Những nguồn tin sau này cho biết gia đình ông đã đưa Thư lên chùa để được hồi hướng, cả gia đình ăn chay niệm Phật, một lòng sám hối cho tội lỗi của mình trong quá khứ.

Không chỉ có gia đình ông B, gia đình ông D và một số gia đình khác cũng gặp phải nhiều việc trục trặc trong nội bộ, sức khỏe sa sút, kiệt quệ.

Tiền của giàu sang không đem lại cho họ tiếng cười hạnh phúc nào.

Gia đình ông D chỉ giàu có sau ông B nhưng kết cục cũng không tốt đẹp hơn gì.

Ông D giàu phúc con cái hơn ông B, đẻ được những ba cậu con trai khỏe mạnh, mong sau này sẽ nối nghiệp và phát triển cơ đồ của bố mẹ của mình.

Tuy nhiên càng lớn, vì bố mẹ bận rộn không được kèm cặp nên ba anh con trai đều đổ đốn sinh hư, rượu chè cờ bạc tiêu tán không biết bao nhiêu tài sản.

Việc chủ nợ đến tìm cửa hàng ông D nhiều tới mức khách quen ở đó không còn lạ gì.

Ông D đưa hai đứa con trai lớn vào làm việc trong cửa hàng một phần vì họ học hành không đến nơi đến chốn, không nơi nào nhận việc, một phần để hạn chế các con mải ăn chơi đến khuynh gia bại sản.

Mọi thứ yên ắng được một năm thì trong một lần bất cẩn, người con thứ hai của ông bị chó cắn vào tay.

Chủ quan không đi tiêm phòng, vài ngày sau anh ta lên cơn dại rồi chết trong đau đớn, không thể cứu được.

Chú chó đem lại oan nghiệt đó là một chú chó nhà mà ông D bắt được, không hề có dấu hiệu bệnh dại.

Vậy mà điều không ngờ nhất lại xảy ra.

Gia đình chìm vào tang tóc, đau thương, người vợ của ông D cũng suy nghĩ đến ngã bệnh.

Cũng sau đó không lâu, người con cả trong lúc giết thịt chó đã bất cẩn để con dao chém vào tay, máu tuôn xối xả, tổn thương gân và dây thần kinh, khó có thể hoạt động như bình thường, trở thành tàn phế.

Giờ cả gia đình ông chỉ còn có mỗi người con trai út.

Những sự kiện liên tiếp xảy ra với vợ con mình khiến ông D cũng phải tin vào lời nói của mọi người, đóng cửa hàng dày công xây dựng bao năm của mình, thờ tụng hương khói để giảm bớt nghiệp chướng.

Ông sợ rằng nếu đi tiếp con đường này sẽ đẩy bản thân mình vào con đường tuyệt tự.

Sau khi hai cửa hàng lớn nhất khu lần lượt đóng cửa, những người chủ khác cũng sợ hãi mà dần buông nghề.

Giờ đây, con phố thịt chó Nhật Tân năm nào chỉ còn là dĩ vãng.

Kỳ sau: Tinh lợn – Kẻ không thể chết.

-----
 
Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
CÂU CHUYỆN 2: TINH LỢN - KẺ KHÔNG THỂ CHẾT


Trong dáng hình ẩm thực Việt Nam, không thể không nhắc tới món thịt lợn.

Thịt lợn là món ăn hàng ngày trên mâm trên đĩa của mỗi người dân, đầy quen thuộc và dân dã.

Thịt lợn dễ chế biến, có thể kho, rán, luộc, tẩm ướp nướng, làm thịt đông, giả cầy, xào nấu,... và trong ngày lễ Tết cũng không thể thiếu thịt mỡ đỗ xanh cuộn tròn trong nhân bánh chưng, bánh tét.

Chính vì vậy, thịt lợn vô cùng phổ biến, giá thành rẻ khiến người dân coi rằng thịt lợn là món ăn quen thuộc, cũng không cần bận tâm tới nguồn gốc của chúng.

Buôn bán thịt lợn dù vất vả nhưng nếu đảm bảo được chất lượng, có duyên bán hàng thì không sợ thiếu thốn.

Quả thực vậy, đã có nhiều người đi lên từ nghề buôn mối thịt lợn này.

Cách đây nhiều năm về trước, khu chợ Thanh Lương, Lương Yên là một khu chợ nhỏ nhưng không kém phần nhộn nhịp.

Cư dân ở quanh khu vực đổ về chợ mua bán rau củ quả thịt thà rất đông nên con đường hay trở nên tắc nghẽn.

Nếu để nói đến sạp thịt lợn lớn nhất khu chợ phải nhắc tới ông Kiên, một người đàn ông phốp pháp có giọng nói ồm ồm hay tươi cười xởi lởi.

Ngày xưa ông lập nghiệp ở khu chợ này chỉ bằng một sạp thịt nhỏ nhưng bởi chất lượng thịt tươi cùng sự khéo léo mà khách khứa ngày một đông.

Các sạp thịt xung quanh chỉ mong có khách nếu như sạp của ông hết món khách cần.

Họ cũng có phần ghen tức với ông Kiên nhưng cũng chẳng làm gì được.

Việc buôn bán ngày một phát triển, ông Kiên trở thành đầu mối thịt lớn cho các khu vực khác, cung cấp thịt lợn cho các nhà hàng, các sạp thịt lẻ, các nhà máy,...https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Khi còn buôn bán nhỏ lẻ, ông là người phải mua lại thịt từ các lái buôn khác, thế nhưng khi đã đủ tiềm lực, ông quyết định tự mở lò mổ riêng để phục vụ kinh doanh, việc ăn lãi cũng vì thế mà được nhiều hơn.

Thời gian đầu, ông tự tay mổ lấy cùng với một người em họ xa của mình, đêm giết thịt, ngày đem ra chợ bán.

Sau rồi nhu cầu tăng cao, ông thuê thêm một số người thợ về làm.

Ông Kiên nổi tiếng với việc khắt khe với nhân viên của mình, quanh năm thay thợ như thay áo.

Ông muốn những người thợ nhanh nhẹn, ngoan ngoãn và không đòi hỏi lương thưởng quá cao.

Rồi trong một đợt thay thợ mổ, ông được người quen nhờ nhận việc hai người cháu họ xa là dân tộc Khmer.

Hai người thanh niên đâu khoảng 30 tuổi, trẻ trung và nhanh nhẹn nên ông Kiên thích lắm.

Không những thế họ chỉ cần đồng lương vừa phải để gửi về cho gia đình.

Hai người từng làm việc nặng trên rẫy trên đồng nên sức khỏe cũng có, đáp ứng tốt công việc. https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Hai người thợ gắn bó với lò mổ khoảng hơn năm trời thì trở thành thợ chính, cùng với hơn 5 người thợ khác làm việc cho ông Kiên.

Ông Kiên lập gia đình cũng khá muộn, tới tận năm ngoài 40 mới lấy vợ sau khi công việc làm ăn đã khấm khá hơn.

Vậy nhưng sau khi ông lấy vợ được độ 2 năm đã có những chuyện chẳng lành xảy ra.

Ngày hôm đó ông Kiên dọn hàng như thường lệ nhưng chờ mãi tới khi đến giờ họp chợ cũng không thấy xe của thợ chở thịt ra như mọi khi.

Chờ gần tới trưa ông gọi điện không được, quá sốt ruột vì chậm trễ nên đành bỏ sạp chạy xe qua lò để tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.

Nhà của ông ở trong làng Thanh Lương, cũng khá gần khu chợ ông làm việc.

Lò mổ ông mở cũng ở gần nhà để việc vận chuyển được thuận lợi.

Tùy mỗi ngày mà số lượng lợn mổ khác nhau, ngày ít thì 5,6 con, ngày nhiều thì vài chục con từ sáng tới tối.

Ngày hôm đó có khách đặt làm cỗ nên phải mổ khoảng 6 con, giờ ông vẫn chưa nhận được điện thoại báo đủ của thợ.Nếu ai chưa được chứng kiến cảnh giết lợn sẽ không biết cảnh giết chóc ấy cũng man rợ không kém những cảnh sát sinh các loài vật khác.

Con lợn to lớn được hai người thợ vần ra, trói chặt.

Họ lấy một con dao nhỏ ngọt, sắc, cứa vào động mạch chủ của con lợn rồi lấy tiết đổ ra những chiếc bát lớn.

Con lợn bị chọc tiết kêu la inh ỏi, thê thiết, quẫy đạp nghe đau đớn vô cùng.

Tiếng kêu của lợn chờ chết như tiếng kêu của hàng đàn chim cú heo báo tử, váng cả một vùng trời, đau thương đến rợn người.

Ấy thế rồi khi con lợn đã nằm im, những người thợ dội nước sôi làm sạch lông và xẻ thịt lợn.

Từng mảng, từng phần của con lợn được tận dụng không sót một thứ gì: Từ tai, mắt đến đuôi, chân,...https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Ông Kiên bước vào lò mổ thì thấy không gian im ắng khác thường, không có tiếng kêu thảm thiết của lũ lợn như mọi ngày.

Ông Kiên hết sức ngạc nhiên bước vào xem thì thấy những người thợ đang đứng yên ắng nhìn nhau bên cạnh 2,3 con lợn vừa được mổ.

"Gì thế này!

Sao giờ này vẫn chưa mang đủ thịt ra?

Còn bán gì nữa!"

Ông gắt lên.

"Dạ...Thì...thì..."

Những người thợ lắp bắp.

"Em bảo làm nhanh lên nhưng... nhưng anh Cả lại bảo không làm..."

Một người thợ trẻ nhanh nhảu chỉ về phía 1 trong 2 người thợ Khmer.

"Sao lại không làm?"

Ông Kiên hỏi khó hiểu.

Bình thường hai người thợ này vẫn luôn nhanh nhẹn, biết việc, sao hôm nay lại dở chứng như thế?

"Chúng em không dám đâu anh Kiên ơi...

Heo năm móng, ba giò đấy anh!"

"Heo năm móng ba giò là sao?"

Ông Kiên hỏi.

"Ở dân tộc em...

Heo năm móng ba giò được coi là người.

Là người đấy anh ơi...

Kiếp người đầu thai thành...

Cho nên chúng em không dám giết đâu.

Giết heo năm móng ba giò vật chết mình đấy anh."

"Lấy đâu ra lí lẽ vớ vẩn đó.

Công việc còn đang dồn ứ lên kìa, ngày mai còn 5 đơn nữa.

Các anh làm như thế này mới giết tôi, chứ còn cái ngữ kia thì liên quan gì!"

Ông Kiên cáu ầm lên.

Người thợ Khmer vẫn cố chỉ cho ông Kiên thấy một đôi lợn kì lạ: một con có chân sau có thêm một chiếc móng, con lợn còn lại có một chiếc chân đen còn lại ba chiếc chân khác vẫn bình thường. https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

"Ba giò đó anh!

Bốn giò nhưng một giò màu đen.

Mẹ em có dặn là phải tránh ra mà.

Lạy anh, anh cưu mang giúp đỡ chúng em bấy lâu nay, chúng em nào dám cãi lời.

Chỉ là lần này chúng em không dám thật.

Mong anh phóng thích chúng nó đi được không?"

"Không báo sớm!

Giờ đến trưa rồi, đổi lợn sao kịp làm cho khách được!

Thôi bỏ đấy!

Chúng mày không dám làm thì để tao!".

Ông Kiên nghĩ rằng làm ăn quan trọng là chữ tín, giờ cậy đông khách mà vì việc cỏn con này lại làm nhỡ việc của người ta thì lại chẳng ra gì.

Đây cũng là một dịp hay để ông thị võ ra oai với thợ nhà mình, không chúng lại nghĩ không có chúng ông không làm được gì.

Ông có bàn tay róc thịt khéo léo vô cùng, giờ không thể hiện thì tới lúc nào nữa.

Ông đuổi mấy người thợ đứng ra xa.

Ông vớ lấy chiếc dao nhỏ ngọt sắc tiến lại gần đôi lợn và nhanh chóng kết liễu chúng.

Một tia máu tươi phọt ra từ cổ chú heo bắn vào mắt làm ông Kiên giật mình khó chịu.

Tuy nhiên sau đó ông vẫn kiên trì làm thịt sạch sẽ hai con heo trước sự chứng kiến của những người thợ.

Người thợ Khmer nhìn ông bằng ánh mắt ái ngại và sợ sệt.

Điều đáng tiếc rằng ông đã không nghe lời cảnh báo của họ.

Sau đó ít lâu, ông đã gặp phải một tai nạn mà ít ai ngờ tới.

Đôi mắt của ông bị máu lợn bắn vào đã sưng tấy lên và đỏ ngầu suốt một tuần trời, nhỏ thuốc mãi mới khỏi.

Trong một lần tới thăm thợ của mình, ông đã leo lên mái nhà sửa phần ngói bị vỡ, dột.

Đang loay hoay sửa chữa thì đột nhiên con mắt trái bị máu bắn phải của ông trở nên đau rát như phải bỏng.

Ông Kiên kêu la đau đớn rồi loạng choạng ngã khỏi mái nhà.

Cú ngã chí mạng khiến ông đau đớn nằm im không dậy nổi.

Khi đi cấp cứu, bác sĩ kết luận ông bị tổn thương cột sống, phải nằm liệt giường, hai chi dưới không còn cảm giác.

Từ đó, gia tài của ông bao năm gầy dựng cũng tan biến thành hư không.

Người trong chợ đồn lên ầm ĩ rằng ông Kiên đã gặp quả báo do sát sinh quá nhiều.https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Ông Kiên vô cùng đau đớn căm phẫn, than thân trách phận tại sao lại nên nông nỗi này.

Người vợ trẻ của ông sau vụ tai nạn cũng buồn rầu mà chạy vạy khắp nơi mong chồng sớm phục hồi.

Hồi còn chưa lấy ông Kiên, gia đình cô cũng nói ra vào về nghề nghiệp của chồng nhưng cô thấy anh duyên dáng lại giàu có nên vẫn quyết đến với anh.

Cô cũng chỉ làm công nhân may bình thường, lấy được chồng giàu có cô vẫn coi là phước phận, vậy mà giờ phải gánh nạn chăm sóc một người tật nguyền.

Cô ra ngôi chùa gần nhà để cầu xin ơn phước.

Vị trụ trì thấy người vợ trẻ hay tới chùa, mặt mũi sầu bi cũng lạ mà hỏi chuyện.

Người vợ như được trút nỗi lòng mới kể ra cho vị sư trụ trì hay về gia cảnh của mình, mong có được lối thoát.

Nghe vậy, vị sư mới thốt lên: "Trời ơi!

Đúng là trùng hợp...

Thiện tai..."

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Người vợ hỏi.

Bà sư mới kể cho cô nghe một giấc mơ kì lạ.

Cách đó khoảng hơn tháng, khi bà đang ngủ trong nhà chùa thì mơ gặp được hai người ăn xin rách rưới gõ cửa chùa.

Hai người ăn xin một trai một gái than khóc xin bà cứu giúp, chỉ về phía xa: "Ngày mai con tới đây... sư tìm sư giúp nhé...".

Giấc mơ ngắn ngủi khiến vị sư không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sáng ngày hôm sau và một vài ngày nữa, bà đợi có người tới cũng không thấy có."

Vậy có lẽ... hai chú lợn mà chồng con giết, chính là hai người trong giấc mơ của ta rồi.

Thật đáng tiếc là ta đã không thể giúp họ..."

Bà cũng từng nghe có chuyện lợn tinh do người hóa kiếp đến xin cứu giúp ở chùa Dơi Sóc Trăng.

Bà không ngờ đến việc mình cũng có duyên với loài vật này.

Những chú heo năm móng ba giò theo quan niệm của người Khmer là người kiếp trước mang tội nghiệt mà đầu thai thành, có chút tinh anh hơn những giống lợn khác.

Họ tránh giết thịt những chú heo này để tránh việc giết phải tinh người. https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Người vợ nghe được thông tin đó càng thất thần, hiểu rõ tội nghiệt mà chồng mình đang mang.

Cô hiểu rằng những chú lợn tinh đã quay về báo oán chồng cô.

"Phải giữ lòng thiện tâm, thành thật sám hối mới mong qua kiếp nạn này..."

Vị sư khuyên bảo cô vợ trẻ như vậy.Người vợ về cũng lập đàn cầu lễ cầu siêu cho hai chú lợn năm móng ba giò kia và ăn chay suốt nhiều tháng trời.

Thế nhưng bệnh tình của ông Kiên vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn.

Oán khí của nhiều chú lợn ông đã giết không thể dễ dàng tẩy trắng đi được.

Nằm lâu ở một chỗ, cơ thể ông sinh thêm nhiều tật bệnh, ngày càng mệt mỏi đau ốm.

Người vợ trẻ ở lại chăm sóc chồng được một năm cũng chán nản mà bỏ đi.

Ông Kiên đành phải nương tựa người mẹ già cả dưới quê lên chăm sóc.Được ba năm ròng rã sống vật vờ như vậy, ông Kiên hấp hối.

Điều lạ kì mà những người đi thăm ông chứng kiến đó chính là ông phải trải qua một cái chết đau đớn.

Những căn bệnh đã bào mòn cơ thể ông bao nhiêu năm qua vẫn chưa thể đưa ông đến một kết thúc nhẹ nhàng.

Ông Kiên nằm giữa giường, rít lên từng cơn như lợn bị chọc tiết.

Tiếng kêu kì lạ giống hệt những con lợn đang nằm chờ chết trong lò mổ.

Các bác sĩ can thiệp nhưng bệnh tình không thuyên giảm.

Ông Kiên nằm hấp hối trên giường, giãy giụa, kêu rên như vậy suốt cả một tuần trời.

Mẹ của ông bèn mời một thầy giỏi tới cúng độ siêu cho ông.

Người thầy bước vào nhà cũng liền bảo: "Trên bàn thờ nhà này đang có nhiều tinh lợn quấy phá.

Chính chúng đã gây đau đớn cho anh nhà, đến số chết mà vẫn không thể đi được do lợn cản đường tới Quỷ môn quan..."https://www.facebook.com/truyentamlinhThucLinh/

Người thầy bên làm lễ, tụng kinh gõ mõ cả ngày bên giường bệnh của ông Kiên.

Dần dần những cơn sài giật, tiếng kêu eng éc của ông mới giảm bớt.

Tới ngày thứ 7 thì ông Kiên nhắm mắt xuôi tay.

Người đàn ông tội nghiệp cho tới lúc chết cũng không thể hiểu rõ tội lỗi của mình đã gây ra mà phải gánh chịu cái chết không hề dễ chịu.

Những người dân xung quanh biết chuyện đều gọi ông Kiên là "Kẻ không thể chết của làng Thanh Lương", rỉ tai nhau như một bài học về nhân quả sát sinh.

Kỳ sau: Tinh trâu - Hồn rừng càn quấy.
 
Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
Câu chuyện 3: Tinh trâu - Hồn rừng càn quấy


Từ xưa đến nay, người nông dân Việt Nam luôn coi loài trâu như một người bạn của nhà nông.

Trâu ở bên con người vào những tháng năm nhọc nhằn nhất của đồng ruộng, vào khi nắng xé mưa gào, phong ba bão tố trâu vẫn cùng người oằn lưng cày cấy kiếm cơm ăn.

Trâu là người bạn tâm tình, giãi bày, sẻ chia những nỗi nhọc nhằn ấy ngày ngày tháng tháng.

Trâu còn đi vào thơ ca, hiện lên trong cả những phút giây mộng mơ của những đứa trẻ chăn trâu thổi sáo:

"Trâu ơi ta bảo trâu này

Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta"

Ấy thế mà, khi nghề nông dần được thay thế bởi ngành công nghiệp, thương nghiệp thì trâu không chỉ còn là công cụ sản xuất nữa mà trở thành một món ăn của người Việt Nam.

Người bạn bao đời của người nông dân đã bước vào lò mổ như thế ấy.Phải công nhận rằng thịt trâu ngon.

Thịt trâu thái mỏng xào lên với cần tỏi thì mê đắm không sánh bằng, miếng thịt như tan trong miệng, ngọt bùi.

Thịt trâu thơm ngon và mềm hơn thịt bò nên được nhiều người ưa thích.

Không chỉ có thế, thịt trâu gác bếp cũng là món ăn được nhiều người săn lùng mỗi dịp ghé lên vùng sơn cước.

Thịt trâu gác bếp tẩm ướp đậm đà để nhâm nhi vào những ngày rảnh rỗi là một thú vui của nhiều người.

Thế nhưng, việc giết hại người bạn ân nghĩa của mình bao đời sẽ dẫn đến những hậu quả đau đớn mà nhiều người không hình dung được.

Ở tỉnh Bắc Giang xưa nay có một ngôi làng chuyên nuôi trâu và mổ thịt trâu bán.

Cả làng đều tham gia giết mổ trâu, trở thành nguồn cung cấp thịt lớn nhất khu vực.

Thế nhưng trải qua nhiều năm, khi đất làng đã thấm máu, những oán hồn xưa cũ mới quay trở về để báo oán.

Nhiều người căn cơ có duyên đi qua cũng lắc đầu chán nản vì ngôi làng đã làm ô uế cả một vùng, sát khí ngút trời chỉ cảm nhận thôi là thấy rõ.

Khi đến gần cỡ khoảng 1km đã ngửi thấy mùi hôi thối của gia súc và mùi tanh tưởi của máu.

Bước vào trong ngôi làng, hai bên đường đầy những chất thải của những bầy trâu được nuôi thả, vô cùng ô nhiễm.

Không biết bao nhiêu những chú trâu đã bỏ mạng ở đây, thế nên khu đất như bị nguyền rủa.

Có rất nhiều lần cống xung quanh ngôi làng bị tắc nghẽn, phải thông để cho người dân sinh hoạt.

Thế nhưng mỗi lần những người thợ đến làm công việc khó khăn này thì những thứ chảy trong cống ra chỉ toàn là máu, máu đen đặc thành từng cục như những nỗi oán giận chất chồng.

Ai nấy đều kinh hãi nhưng vì là công việc nên vẫn phải làm.Bi kịch của ngôi làng bắt đầu từ khi một người thợ mổ lành nghề trong làng được mời tới lễ hội đâm trâu ở Tây Nguyên.

Người thợ tên Lý, là tay giết mổ giỏi nhất trong làng, lại có quen biết nên được bạn hữu mời tới lễ hội chơi.

Anh Lý mổ trâu đã lâu năm, nắm rõ những điểm trọng yếu của những con trâu nên rất thích hợp với vai trò người đâm trâu này.

Anh sẽ cùng các trai làng thực hiện màn đâm trâu tạ ơn trời đất đã phù hộ cho buôn làng Tây Nguyên một năm khấm khá, mùa màng tươi tốt.

Lần đầu được tham dự một lễ hội đặc sắc như vậy nên anh háo hức lắm, còn dặn vợ con ở nhà quản lý tốt công việc ở lò mổ, anh sẽ mang quà về cho.

Vậy là vừa mới ra Tết, anh Lý đã thu xếp hành lý bắt xe xuống Tây Nguyên.

Lễ hội đâm trâu năm ấy diễn ra sôi nổi như mọi năm.

Sau phần phát biểu và lễ cúng của già làng, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía chú trâu to lớn được cột dưới cây nêu ở giữa sân nhà Rông.

Tiếng trống chiêng dồn lên như giục giã đầy gay cấn.

Anh Lý trong bộ trang phục đặc trưng của người dân tộc múa lên chiếc giáo nhọn sắc, lấp loáng trong ánh tà dương buổi chiều.

Trong lòng anh dâng lên sự phấn khích: Kết liễu một chú trâu bằng một, hai nhát dao thì đơn giản, nhưng để trình diễn việc giết trâu từ từ dần dần thì lại là một việc khác hẳn.

Đối diện anh Lý bây giờ là một chú trâu khỏe to lực lưỡng, lông ánh đen mượt và trán có một vệt trắng.

Hai chiếc sừng nhọn hơi cong cong của nó cứ giương thẳng ra phía trước như đề phòng.

Chú trâu dường như cảm nhận được cái chết đang tới gần nên nó chạy vòng quanh chiếc cột một cách bế tắc.

Những trai làng khỏe khoắn ở phía đối diện dồn chú trâu vào trong vòng vây.

Chú trâu hoảng loạn thở ra thành tiếng qua chiếc mũi lớn đen nhánh.Anh Lý không hề nao núng mà tiến ngay lại gần, giơ mũi giáo đâm thẳng một nhát vào giữa đùi sau con trâu.

Con trâu rống lên đầy đau đớn rồi gục xuống, một dòng máu tươi chảy ra lênh láng mảnh đất xung quanh.

Tiếng hò reo của những người chứng kiến càng khiến anh Lý hăng máu.

Con trâu rên rỉ nhưng vẫn lê lết cố đứng lên để chạy trốn khỏi những kẻ tàn độc đang muốn cướp mạng nó.

Thế nhưng kiếp con vật đâu thể thoát khỏi bàn tay con người.

Những cậu trai làng khỏe khoắn trêu ghẹo chú trâu thêm vài phút nữa rồi đâm thêm những nhát giáo vào khắp cơ thể trâu.

Giờ thì nó không thể nhúc nhích được nữa mà chỉ quỳ sụp, nghển cổ yếu ớt.

Anh Lý cũng hăng hái góp vào giáo và sau một nhát giáo chí mạng vào vùng cổ con trâu khiến máu tuôn ra òng ọc thì chú trâu gục hẳn, nằm lăn ra mặt đất.

Lúc này những người xung quanh lăn xả vào xẻ thịt nó thành trăm mảnh chia cho người dự lễ hội.

Quả báo đến rất sớm.

Trên con đường trở về với quê hương của mình, anh Lý đã gặp phải một tai nạn thảm khốc.

Anh thuê một chiếc taxi chạy thẳng từ Tây Nguyên ngược lên Bắc Giang.

Xe đang chạy êm ru trong đêm thì đột nhiên tai nạn xảy ra.

Chiếc xe của anh tông thẳng vào một chiếc xe chở sắt thép ở phía trước trên đường quốc lộ.

Những thanh thép dài sắc đã đâm thẳng vào cơ thể của anh Lý khiến anh tử vong ngay tại chỗ.

Người tài xế cũng bị thương nặng phải vào viện cấp cứu.

Hiện trường vụ tai nạn ghê rợn đến mức không ai dám nhìn trực diện.

Vợ con anh Lý nghe được tin thì ngất lên ngất xuống.

Anh là người cáng đáng chính của lò mổ, giờ không có anh, vợ con anh không biết tiếp tục thế nào.

Sau này người tài xế sau khi tỉnh lại mới kể lại câu chuyện gai người: trong đêm tối nhập nhoạng buồn ngủ, anh đã nhìn thấy một con trâu trán trắng chạy băng qua đường.

Anh loạng choạng tránh thì phanh không có dấu hiệu ăn nên đâm phải vào chiếc xe kia ở tốc độ cao.

Từ đó những lời đồn thổi về cái chết của anh Lý đã lan khắp làng.

Nhiều người cho rằng cái chết của anh Lý giống hệt như cái chết đau đớn của con trâu bị đâm nhiều nhát vào người mà anh đã giết...Lời đồn thổi chưa nguôi được bao nhiêu lâu gia đình một người thợ mổ khác lâm tiếp vào bi kịch.

Những gì xảy ra với gia đình họ khó tin tới mức những gia đình khác phải đóng băng chuyện làm ăn trong một thời gian dài.

Nhiều người bỏ đi xa xứ.

Người thợ mổ đó tên Bình, chỉ là một người vào nghề sau những người khác.

Lúc trước anh ta làm nghề buôn bán nhỏ lẻ, sống trong làng.

Nhưng sau thấy những người khác làm ăn khấm khá nhờ nghề giết thịt trâu thì cũng cố gắng học theo.

Thế nhưng tay chân anh Bình vụng về hơn, giết trâu còn lâu và gây đau đớn.

Cách ngày xảy ra biến cố hai năm, anh vẫn còn nhớ hai chú trâu được chở tới lò mổ của anh vào lúc nhập nhoạng tối.

Khi đó vốn anh còn ít nên chủ yếu nhận mổ thuê cho người ta phần nhiều.

Người lái xe vừa mở cửa xe tải phía sau định kéo hai chú trâu xuống thì mới phát hiện ra rằng hai con trâu đều đang quỳ gối hai chi trước xuống, cúi gằm mặt không chịu đi.

Anh còn nhìn thấy rõ một hàng nước kéo dài từ dưới mắt của một chú trâu.

Lúc đó xung quanh có một vài đứa trẻ đứng nhìn, chúng còn kêu lên: "Trâu khóc chúng mày ơi!"

Vợ con anh đứng trong nhà gần đó cũng chạy ra xem.

Vợ anh nhìn thấy cảnh đó cũng xót xa rồi bấm anh: "Hay thôi anh thả chúng nó về, đừng nhận nữa."

Anh Bình lúc đó suy nghĩ mông lung lắm, đâu dễ kiếm được mối làm ăn ở thời buổi cạnh tranh như vậy.

Nghĩ thế rồi anh vẫn quyết nhận trâu, trói vào trong chuồng ở nhà để sáng sớm giết mổ sớm, mặc chúng quỳ gối van xin.

Vợ anh cũng không nói thêm gì được nữa.

Gia đình anh đẻ được hai đứa con trai, cách tuổi nhau khá thưa: một đứa năm ấy đã học cấp 3, một đứa mới chỉ đang đầu Tiểu học.

Đứa con thứ của anh hay chạy chơi trong làng nên cũng quen được nhiều đứa bạn trạc tuổi.

Hôm ấy những đứa trẻ đứng nhìn đều là bạn bè của đứa con trai thứ qua nhà chơi.

Điều anh không thể ngờ rằng đêm hôm ấy đã có sự cố xảy ra.

Một cậu bé bạn con trai anh đã chứng kiến cảnh trâu quỳ nên nảy lòng thương xót, lẻn vào trong chuồng trâu nhà bạn để tháo dây dẫn một chú trâu đi.

Điều này được hậu thuẫn bởi một vài đứa trẻ khác mà cậu con trai thứ không hay biết gì.

Ngôi làng cách rừng không xa nên chú bé đã thả trâu vào rừng.

Sáng hôm sau, anh Bình phát hiện ra sự vụ nên điên tiết, cãi cọ ầm ĩ với vợ còn rồi mới đem giết mổ con trâu còn lại trong sự bực tức.

Một con trâu đã trốn thoát, không rõ số phận ra sao nhưng nó đã không phải chịu án tử vào sáng ngày hôm sau.

Chú trâu còn lại kém may mắn hơn đã bỏ mạng.Hai năm sau, quả báo dồn dập đến với gia đình anh Bình ngay sau khi người thợ Lý bỏ mạng.

Năm ấy con trai cả của anh Bình đã lên học Cao đẳng trên thành phố, tối tối đều về phụ bố mẹ giết mổ trâu.

Ngày trước khi xảy ra chuyện, vợ anh Bình đã nhìn thấy một con bướm đen to lớn bay từ bên ngoài vào đậu trên bàn thờ đã có phần ố vàng của gia đình.

Chị đuổi mãi con bướm không chịu bay đi, cứ vòng vòng trong nhà.

Chị đã linh cảm có chuyện chẳng lành những cũng không biết phòng tránh sao.

Hồm sau, gia đình anh Bình đã nhận phải tin dữ: con trai cả của anh gặp phải tai nạn giao thông, bị xe tải cán ngang qua đầu, chết tại chỗ.

Hai vợ chồng đau đớn đến điên dại không thiết tha việc gì nữa.

Tang đầu của đứa con trai cả chưa được bao lâu thì đứa con trai thứ mới học lớp 5 của anh đột ngột mất tích.

Anh Bình nhờ người dân và các lực lượng chức năng tìm kiếm giúp nhưng hai ngày vẫn chưa thấy.

Đêm đó người vợ lại nằm mơ một khung cảnh ma mị: Đứa con trai yêu quý của chị đang chơi ở trước nhà thì bỗng nhiên có một đàn trâu ùa ra từ bìa rừng phía xa, tiến lại gần chỗ cậu bé.

Nhân tiện nói rằng, khu rừng đó từng chôn khá nhiều xương, da thừa của trâu không dùng tới của ngôi làng.

Con trâu đầu đàn húc vào ngực cậu bé khiến nó ngã lăn ra.

Hàng chục đôi chân to khỏe cũng những con trâu phía sau dẫm đạp lên cơ thể cậu bé rồi cuốn xác đi xa mất, quay trở lại vào rừng.

Chị mơ thấy vậy thì lập tức khấn lễ tại nhà, dập đầu nát trán cả ngày trời cầu mong thần linh phù hộ những gì trong giấc mơ không xảy ra.

Chị nói với chồng rằng những bi kịch gia đình xảy ra bây giờ chính là quả báo về việc giết mổ trâu mấy năm của hai người.

Thế nhưng kì tích đã không xảy ra.

Một ngày sau, cảnh sát đã tìm được xác cậu bé ở trong rừng, ở khu vực khá xa gia đình ở.

Cậu bé có dấu hiệu bị sát hại, cơ thể tổn thương nghiêm trọng và đặc biệt có những vết bầm tím như bị dẫm đạp lên.

Người mẹ thương con tới mức không ăn không ngủ rồi sớm phát bệnh điên, ngày ngày lẩn quẩn ở bìa rừng nói: "Đàn trâu kìa..."

Dù sau này hung thủ sát hại đứa bé đã bị bắt nhưng nỗi đau của người ở lại vẫn không bao giờ nguôi.

Sau khi có những sự kiện ấy, nhiều người dân làng đã sợ hãi mà bỏ đi.

Họ tin rằng có một đoàn trâu với linh hồn căm phẫn đang ẩn náu trong rừng chờ ngày báo thù.

Những người cứng cáp hơn thì vẫn duy trì nghề nghiệp bởi họ không tin có điều đó.

Lại nhắc tới cậu bé nghịch ngợm năm xưa đã đánh liều mà giải cứu trâu thoát chết, cậu bé từng gặp tai nạn sát thân vào năm học lớp 11.

Năm ấy cậu bé cùng nhiều bạn đi tắm ở con sông gần làng.

Thế nhưng khi bơi được cả tiếng thì cậu bé gặp phải vũng nước xoáy cát lún khiến cậu bé bị hút xuống lòng sông, không kêu cứu được.

Trong lúc ở giữa ranh giới sống và chết, cậu lờ mờ nhìn thấy một con trâu trắng phi từ trong bìa rừng ra, lội xuống sông và dùng lưng của nó nâng cậu lên, đưa vào bờ.

Có lẽ nó đã trả ơn nghĩa năm xưa cậu đã giúp đỡ.

Đó là phúc báo cậu bé đáng được nhận.

"Con trâu là đầu cơ nghiệp"Trâu từng là con vật thiêng liêng nhất đối với người dân Việt Nam, là người bạn ân tình chúng ta không nên lãng quên và bội bạc ân nghĩa.

Sát sinh đều sẽ phải nhận quả báo đau đớn.

Sát sinh những loài vật tinh ranh và gắn bó với con người còn là tội lỗi nghiêm trọng hơn nữa.

Phóng sinh rồi sẽ được hái quả ngọt, hương thơm: "Cứu vật, vật trả ơn"

Kỳ sau: Tinh Ngựa - Bạch Mã đầu thai MONG MỌI NGƯỜI TIẾP TỤC ỦNG HỘ
 
Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
CÂU CHUYỆN 4: TINH NGỰA - BẠCH MÃ ĐẦU THAI


Ngựa là loài vật oai phong lẫm liệt, tượng trưng cho sức mạnh hùng dũng nơi sa trường.

Ngựa từng gắn bó với con người trên từng thước đất thước cỏ những ngày tháng chiến tranh, xông pha trận mạc, là phương tiện đi lại phổ biến của con người vào thời trung đại.

Ngựa khỏe khoắn, kéo xe, thồ hàng không chút mệt mỏi, là loài vật may mắn tượng trưng cho sự thuận lợi, thăng tiến, chiến thắng.

Chính vì vậy, từng có thời kỳ ngựa được trân quý hơn tất cả bảo vật trong nhà.

Một con ngựa khỏe, đẹp mã là niềm tự hào của nam tử hán, chở biết bao chí hướng lớn lao: "nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng!"

Vậy nhưng khi những phương tiện hiện đại ra đời, loài ngựa đã dần bị quên lãng.

Chúng không còn phải xông pha ngoài chiến trường, đó là một điều đáng mừng rỡ, thế nhưng giờ chúng phải gánh vác những công việc nặng nhọc khác.

Ngựa được đưa vào sử dụng trong các dịch vụ thương mại, hàng ngày phục vụ kéo xe hàng trăm vị khách nhưng lại bị đối xử tàn tệ: ăn uống không đầy đủ, bị đánh đập, ngược đãi đến mức chỉ còn da bọc xương.

Đôi mắt của chúng luôn trũng buồn, chiếc đuôi ủ rũ thõng xuống, gò lưng lên làm việc.Không chỉ có vậy, cách đây nhiều năm, khắp cộng đồng từng xôn xao vì món thuốc quý là cao ngựa.

Cao ngựa được truyền tai nhau bởi công dụng rất tốt đối với gân cốt, chống loãng xương, suy dinh dưỡng, tăng cường sức khỏe,... kể cả già trẻ gái trai đều có thể sử dụng được.

Cao ngựa được mọi người săn đón tìm mua vì tò mò lợi ích của nó.

Vậy là những nhà nấu cao ngựa được mở ra hàng loạt để phục vụ cho thị hiếu người dân, đào vào nguồn lợi béo bở này.

Cao ngựa được nấu từ xương ngựa, xương được róc ra, trụng nước sôi, lọc qua vải tuyn nhiều lần mới cô được vài kg cao quý giá.

10 kg xương mới có thể cho ra được 1 kg cao cho nên giá cao vô cùng đắt đỏ.

Kèm theo đó là hàng trăm chú ngựa phải bỏ mạng để cung cấp đủ số lượng cao ngựa.

Một loài vật vốn dĩ quen sự oai phong kiêu hãnh ấy, giờ lại chỉ có giá trị khi còn lại bộ xương cốt, thật là đau xót biết nhường nào.

Việc giết hại đi những con ngựa khỏe mạnh chỉ để lấy xương cốt cũng là một việc làm vô nhân tính.

Tuy nhiên để nói về quả báo dành cho những người làm công việc giết ngựa nấu cao này, nhiều người phải xì xầm nói về trường hợp của anh Thái, trú tại tỉnh Sơn La.

Thái chuyển công việc sang làm nghề nấu cao từ khi còn rất trẻ, do có duyên được học nghề nấu cao ngựa từ bác ruột của mình.

Khi ấyThái mới 18 đôi mươi nên rất năng nổ, nhanh nhẹn, mong muốn xây dựng một công ty cao ngựa chất lượng cao và chuyên nghiệp.

Chính vì vậy cả ngày Thái chỉ dành thời gian hì hục làm việc trong nhà nấu cao, tỉ mẩn từng chút một để gây dựng thương hiệu với khách.

Có lần khi mua được một con ngựa đẹp, đem giết thấy tiếc, Thái còn lọc sạch bộ da của nó đem treo ở giữa nhà để kỷ niệm.

Người ngoài nhìn vào có đôi chút sợ hãi bởi tính khí kì lạ của Thái.

Vậy mà mấy năm sau đó Thái cũng lập gia đình, lấy vợ sinh được một đứa con gái cả.

Thế rồi bi kịch ập đến.Ngày hôm đó, tay buôn ngựa dẫn mối quen thuộc của xưởng anh Thái dắt tới một con ngựa quý.

Đó là một con ngựa bạch bắt từ trên rừng về.

Thái vô cùng mừng rỡ bởi vì giống ngựa bạch sẽ nấu ra được loại cao hảo hạng, được giá vô cùng.

Người lái buôn nói rằng khi đang đi hái thảo mộc, bắn chim trong rừng cùng bạn thì bắt gặp con ngựa phi ra từ khe núi.

Anh ta thấy kì quái nên mới chạy theo lùng bắt vì sẵn có roi điện, dây thừng và súng bắn thuốc mê.

Hai người vây bắt cả tiếng đồng hồ mới dồn con ngựa lại được để bắn và bắt.

Sau rồi mới đem xuống bán lại cho Thái.

Thái nhận ngay bởi con ngựa rất đẹp: Lông trắng muốt chỉ có vài vết bẩn lấm lem, bờm và lông mí màu đồng thau mượt, đôi móng cũng màu trắng tinh, đôi mắt đen láy, bốn chân có móng sừng.

Đôi lúc con ngựa lúc lắc cái đầu, toàn thân sóng sánh như có ánh bạc.

"Con ngựa đẹp quá nhỉ!"

Môt vài người đi ngang qua cũng phải trầm trồ lên.

Những người hàng xóm quanh ấy nhìn thấy cũng gạ Thái đừng giết chú ngựa đẹp mà mang bán tới một số khu bảo tồn hoặc trang trại nuôi ngựa nào đó.

Tất nhiên là Thái không muốn như vậy, giống ngựa bạch rất hiếm, lấy đâu ra thêm cơ hội khác, phải nấu ra được loại cao hảo hạng từ con ngựa này.

Vậy là Thái nhất quyết nhốt con ngựa vào trong chuồng nhà, chờ ngày đẹp để giết thịt lấy xương.

Anh cũng đánh tiếng tới một vài tay buôn trong thành phố, tìm khách sộp chịu đầu tư mẻ cao này.Vào dạo ấy, vợ của Thái đang mang thai đứa con thứ hai được 2,3 tháng.

Sau khi con ngựa được nhốt về có mấy ngày thì bỗng nhiên vào buổi trưa yên ắng, người vợ giật mình tỉnh dậy khi vừa ngủ mê man, người toát đầy mồ hôi.

Thái nằm bên cạnh cũng thức giấc mà nói: "Tự nhiên ngồi dậy làm gì thế?"

Người vợ quay sang nói với anh: "Anh ơi, em vừa mơ một giấc mơ kì lạ lắm.

Em mơ thấy em đi qua chuồng ngựa sau nhà... chỗ có nhốt con ngựa bạch ấy... nhưng mà... nhưng mà..."

"Nhưng mà làm sao!"

Thái gắt lên.

"Em không nhìn thấy ngựa mà lại là một người phụ nữ đang bế con ngồi ở giữa đụn rơm trong chuồng, cô ta khóc, mặt trắng bệch, cứ van xin em đừng giết cô ta.

Cô ta bảo hãy để cô ấy sinh con ra đã.

Dòng lệ chảy ra toàn là máu tươi, em sợ lắm!"

"Như vậy là sao?

Toàn mê linh tinh rồi bậy bạ !"

Thái chẳng hiểu gì, nằm xuống nhắm mắt.

"Em nghĩ là... con ngựa bạch đó...

Chính là con ngựa bạch đó, nó là con ngựa cái đấy, không phải ngựa đực gì đâu...

Có thể nó đang mang thai..."

Thái chẳng hề bận tâm chút gì về những giấc mơ kỳ quặc của đàn bà.

Thế nhưng cô vợ thì sợ hãi lắm, ngay ngày hôm sau mời bác sĩ thú ý của khu vực mà nhà cô hay nhờ tới khám cho con ngựa bạch này.

Ông bác sĩ xem ngựa cũng nói: "Giống ngựa này đẹp đấy, nhưng đúng là ngựa cái, không phải ngựa đực.

Anh nhà nấu cao nên chắc cũng không quan trọng cái này lắm nhỉ!"

Thế rồi ông ngồi nắn bụng con ngựa đang ủ rũ trong chuồng rồi bảo: "Cũng có khả năng đang có thai đấy...

Giờ mà giết thì tội...".

Nghe lời bác sĩ, cô vợ xồng xộc đi tìm Thái đang hì hục ở lò nấu cao của nhà.

Cô nằng nặc xin chồng để con ngựa lại tính sau.

"Em cũng đang có bầu, mà con ngựa đó cũng như vậy, sắp tới anh giết nó thì tội lắm!"

Thái cáu giận lắm, anh đã chốt được cho khách sang tuần sẽ làm mẻ cao và giao sớm rồi, tiền họ cũng đã cọc, làm sao mà thất tín được.

Anh gạt bỏ ngoài tai những lời của vợ, kiên quyết làm theo kế hoạch.

Vào sáng ngày đã định, Thái lôi con ngựa bạch ra khỏi chuồng để dóng tới lò mổ ngay cạnh nhà nấu cao.

Nó cứ chùn bước chân, phải dùng sức mấy người mới lôi đi được.

Cột con ngựa vào chiếc cột trong lò mổ, Thái dùng con dao nhọn sắc, cứa đúng vào động mạch cổ của con ngựa.

Những dòng máu tươi phụt ra.

Con ngựa đau đớn hí lên quẫy đạp nhưng ngay lập tức bị tiêm thuốc vào đùi.

Con ngựa gục xuống, vết máu trên cổ chảy không cầm, một lúc sau, chiếc cổ dài kiêu hãnh của nó đã nằm gục xuống đất.

Thái nhanh chóng cùng người bạn lao vào xẻ thịt con ngựa.

Thịt ngựa này có thể bán cho các cửa hàng thịt ngựa nấu lẩu trên vùng cao được, không lo bị bỏ phí.

Thái cũng muốn giữ lại bộ lông ánh bạc của con ngựa đẹp treo lên tường hoặc may túi, áo làm chiến lợi phẩm, vì vậy nên anh lọc da con ngựa với sự cẩn thận tỉ mỉ lắm.

Sau cùng thịt với xương cũng được chia ra riêng rẽ, sẵn sàng để nấu cao.

Khi mổ đến phần bụng của con ngựa, phần nội tạng lòi ra ngoài trông vô cùng thảm thương, Thái còn mò được một bọc đầy máu tươi, bên trong có một con thú chưa thành hình.

Quả thật con ngựa cái này đang mang thai.

Chỉ tội nghiệp cho chú ngựa non còn chưa được ra đời đã bị đoạt đi mạng sống không thương tiếc.

Thái nhờ vợ chôn chiếc bọc thai ra sau vườn rồi cũng chẳng bận tâm gì thêm nữa.

Thái chăm chú nấu cao suốt hai ngày sau đó, đôi mắt sáng bừng khi nghĩ tới món tiền lớn sắp được nhận.

Sau đó gần một tháng, gia đình Thái bỗng nhận thấy nhiều sự kiện lạ.

Vào ban đêm, khi đang trong giấc ngủ say nồng, Thái thường nghe thấy tiếng vó ngựa chạy xung quanh nhà.

Hai vợ chồng bật đèn giữa đêm ra ngoài cửa xem thì không thấy điều gì kì lạ.

Nhiều đêm liên tiếp xảy ra điều ấy, vợ Thái run sợ nhắc đến con ngựa bạch mà chồng đã giết.

Cô sợ chính nỗi oán hận của nó đã quay trở về đe dọa gia đình cô.

Vợ Thái sợ hãi ra chỗ sau vườn đã từng chôn bào thai ngựa con lần trước nhưng bàng hoàng nhận ra chỗ đó đã bị ai hay vật gì đó đào lên lấy mất từ bao giờ.

Vợ anh bèn khấn vái tổ tiên phù hộ mong thoát khỏi thế lực bí ẩn nào đó đang đe dọa gia đình mình.

Thế nhưng càng ngày, càng ngày, tiếng vó ngựa càng gần hơn như để báo hiệu rằng: thời gian sắp hết.

Tròn hai tháng sau khi anh Thái giết con ngựa bạch, đêm ngày hôm ấy, hai vợ chồng Thái vẫn nghe thấy tiếng vó ngựa sát ngay bên tai như thể rất gần rồi.

Dù vợ anh đã bật kinh Phật cả đêm nhưng vẫn không thể át đi tiếng vó ngựa rõ mồn một.

Đột nhiên, có tiếng hét ở bên phòng ngủ của cô con gái cả vang lên.

Vợ Thái, lúc này đã mang thai gần 7 tháng, lật đật chạy sang.

Cô bé đang ngồi khóc tức tưởi, kể với mẹ rằng hôm nay thức dậy giữa đêm thì chợt thấy bóng một con ngựa trắng muốt phi như gió xung quanh ô cửa sổ.

Rồi bất chợt con ngựa với đôi mắt đỏ au như máu xông về hướng cửa sổ mà thở phì phò hung hãn khiến cô bé sợ hãi khóc thét lên.

Đúng lúc mẹ sang thì con ngựa lại biến mất không một dấu vết.

Lời kể của cô con gái cả làm vợ Thái sởn gai ốc khắp người.

Đến lúc này cô đành phải tin rằng hồn ma của con ngựa bạch chồng cô đã giết quay về báo thù.

Cô lầm rầm khấn vái ở ban thờ đến sáng rồi bước ra khỏi cửa đề đi chợ thì bàng hoàng nhận ra khoảng sân vườn phía trước và xung quanh nhà đã bị cày xới nát bươm bơi những vết tròn lõm như dấu móng ngựa...

Vợ Thái hoảng hồn vào đánh thức chồng dậy rồi van xin anh hãy mời thầy trên chùa về xem thử.

Thái đến lúc này cũng có phần kinh hãi, thế nhưng hôm đó anh ta có buổi hẹn nhậu với bạn vào buổi trưa nên anh ta đành hứa với vợ rằng đi nhậu xong sẽ rẽ qua chùa.

Thái rất dễ dàng cáu gắt nếu như vợ mình nói quá nhiều, vì vậy anh ta nhất quyết khăng khăng làm theo ý của mình, không muốn nghe vợ trình bày.Sau đó, vợ Thái ở nhà chờ đợi tới tận tối mịt cũng không thấy chồng mình về, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cô đang tính khoác quần áo đi tìm chồng thì bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới báo hung tin: Thái trên đường về nhà, do uống rượu quá chén nên đã xảy ra va chạm với xe container ngoài đường, bị xe cán nát đầu, tử vong tại chỗ.

Người vợ nghe tin thì sốc tới tột độ, run rẩy vớ lấy chiếc áo khoác phi ngay ra ngoài, mắt đã nhòe lệ.

Vừa ra tới sân, cô bất chợt nhìn thấy một con ngựa bạch lớn đang đứng hiên ngang ở giữa cổng với đôi mắt đỏ ngầu.

Chưa kịp để cô nói gì, con ngựa lao thẳng vào người cô như cơn gió.

Vợ Thái sốc đến ngất đi, khi ấy cô vẫn mang thai 7 tháng.

3 tháng sau cái chết của Thái, dù vẫn còn chưa nguôi ngoai nhưng người vợ đã hạ sinh được một cậu con trai bé nhỏ ở bệnh viện phụ sản tỉnh.

Đứa bé đẻ ra giống bố y như đúc khiến người vợ càng nhìn càng xót xa.

Giờ đây cả gia đình sẽ phải sống một cuộc sống vá víu nghèo khổ khi mất đi trụ cột gia đình.

Cô đã hoàn toàn quên mất hình ảnh con ngựa bạch đứng giữa sân nhà mà mình nhìn thấy trước khi ngất đi.

Sau khi sinh ra, đứa trẻ tỏ ra ốm yếu triền miên.

Khi sinh được tầm 11 tháng, đứa trẻ lâm vào một trận ốm nặng: Nó liên tục quấy khóc, mặt và đầu có dấu hiệu sưng tấy.

Do điều kiện gia đình không còn khấm khá nên cô vợ cũng không thể đưa con đi khám thường xuyên được, cho tới khi bệnh tình trở nặng thì mới đưa con đi khám.

Lời kết luận của bác sĩ làm người mẹ xót xa đến quặn lòng: đứa trẻ vừa được gần 1 tuổi, mới đang bập bẹ tập nói đã mắc phải căn bệnh u xương ác tính.

Việc chạy chữa mất rất nhiều tiền của nên người mẹ không thể lo nổi.

Càng ngày, khối u càng phát triển lớn trên mặt cậu bé, khuôn mặt nhô ra cả 20 cm.

Càng nhìn, cậu bé trông càng giống một con ngựa mõm dài.

Người mẹ nhìn con nhận ra tội lỗi của gia đình mình.

Cô cũng nhớ lại và dần hiểu việc vong con bạch mã lao vào cơ thể đang mang bầu của cô để làm gì.

Nó đã đầu thai vào chính sinh linh của con trai cô để bắt cô phải trả nghiệp báo rồi mới đi.

Chồng cô đã chính tay giết ngựa nhưng cô không thể can ngăn được, vì vậy cô cũng có tội.

Đau thương chồng chất đau thương, người mẹ đưa con trai lên chùa, lúc này đã mù lòa cả hai mắt với khối u to đùng trên mặt để con trai có thể nghe kinh hồi hướng, bỏ bớt oán niệm.

Cô cũng thành tâm sám hối, lo lắng cho con trai đến cùng như một hành động ăn năn hối lỗi.

Cậu bé mặt ngựa ở lại với gia đình cho tới năm 6 tuổi mới mất, gia sản kiếm được nhiều năm của vợ chồng Thái cũng tan biến không còn lại chút gì vì phải lo chạy chữa cho con.

Người mẹ đau khổ đi tu, rời cõi hồng trần.

Khi về với ngôi làng mà gia đình Thái từng sinh sống, ai cũng đều được nghe kể câu chuyện li kì về ngựa đầu thai vào làm người để báo oán.

Kỳ sau: Tinh rắn – Rắn thần miếu hoang
 
Sát Sinh Quả - Tuyển Tập Tâm Linh Có Thật
CÂU CHUYỆN 5: TINH RẮN- RẮN THẦN MIẾU HOANG


Loài rắn trong tín ngưỡng của người Việt Nam luôn mang sắc màu bí ẩn và uy nghiêm.

Ngoài đời sống bình thường, rắn là một loài vật khá đáng sợ với nọc độc và khả năng tấn công khó kiểm soát.

Chính vì vậy, rắn thường nằm trong danh sách nỗi sợ hãi của nhiều người.

Tuy nhiên, rắn trong những câu chuyện dân gian truyền lại đều mang yếu tố thần linh: là sứ giả của Ngọc Hoàng, là vị thần được nhiều người thờ tụng.

Vào thế kỉ 18, khi nghĩa quân Tây Sơn do Nguyễn Huệ chỉ huy chống chúa Nguyễn đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của những vị tướng tài ba và người dân trên khắp cả nước.

Nhiều người cho rằng nghĩa quân Tây Sơn dấy binh chính là hợp ý trời, hợp lòng người.

Mãi sau này, mới có giai thoại tương truyền kể lại rằng: vào một buổi sáng sớm tinh mơ, nghĩa quân khởi binh đi ngang qua đèo An Khê thì bỗng nhiên từ trong bụi rậm xuất hiện hai con rắng hổ mang lớn, thân hình đen tuyền, trên đầu có hai chấm tròn màu vàng, đứng chắn giữa đường.

Binh lính có phần kinh hãi nhưng Nguyễn Huệ lại vô cùng bình tĩnh, miệng nhẩm mà khấn rằng: "Thưa Sơn Thần, Xà Thần, nếu cho rằng việc khởi binh cứu giúp đất nước của thần là đúng thì xin hãy mở đường, bằng không Xà thần hãy trị tội mình thần còn để anh em trở về với gia đình."

Vừa khấn dứt lời, hai con rắn quẫy chiếc đuôi dài, mở đường cho nghĩa quân đi.

Một chú rắn còn cúi đầu rút từ trong bụi cỏ ra một chiếc gươm lớn nạm ngọc, vươn cổ trao cho Nguyễn Huệ.

Vị tướng Nguyễn Huệ kính cẩn nhận lấy, đặt tên là Ô Long Đao – tức là Gươm Rồng Đen, để tưởng nhớ tới nhị vị Thần Xà đã tặng thanh gươm quý cho ông.

Sau này, thanh Ô Long Đao đã góp phần không nhỏ vào những chiến công hiển hách của nghĩa quân Tây Sơn.

Hai chú rắn đen ngày ấy chính là sứ giả của Ngọc Hoàng Đại Đế ban xuống để trợ giúp cho nghĩa quân mà dân gian vẫn hay gọi là Nhị vị Thần Xà.

Trong hệ tín ngưỡng đạo Mẫu cũng có thờ hai Ông Lốt, chính là hai con rắn thần.

Là vị thần oai linh đến thế nhưng sự trả thù của loài rắn cũng kinh khủng không kém gì những loài vật khác.

Nếu như ai còn nhớ vụ án Lệ chi viên năm xưa đã cướp đi tính mạng của vị công thần bậc nhất Đại Việt: Nguyễn Trãi cũng nằm trong truyền thuyết về sự báo thù của loài rắn.

Thuyết kể lại rằng rất lâu rồi, ở làng Nhị Khê, bên cạnh Gò Rùa có một người thầy đồ họ Nguyễn mở trường dạy học.

Thấy vùng đất trên Gò Rùa có vị thế đẹp, ông bèn xin làng cấp cho mình đám đất đó để dựng trường học cho yên tĩnh.

Nào đâu ông có biết rằng ở bên trong Gò Rùa có một chiếc hang của con rắn thần tu đã lâu, sắp thành Xà tinh đi mây về gió, chỉ cần đợi chút thời gian nữa là sẽ thành chính quả.

Ông đồ họ Nguyễn mới nhờ học trò phát quang đám đất bụi cỏ rậm rạp ở trên Gò Rùa đi để dựng trường.

Rắn thần biết được nhà cửa của mình sắp bị phá bỏ, bèn báo mộng xin ông đồ đợi mình thêm ít lâu, nuôi con khôn lớn cứng cáp rồi sẽ đi.

Vậy nhưng đáng tiếc là ông đồ không hiểu được ý nghĩa của giấc mộng đó.

Mấy ngày sau, học trò của ông phát quang Gò Rùa mới báo rằng trong hang đất có một bầy rắn, rắn mẹ sau khi bị chém dao vào đuôi đã bò đi mất, còn ba con rắn con trong hang đều bị giết sạch cả.

Ông đồ lúc này mới nhớ ra lời báo mộng của con rắn thần, nhưng sự đã muộn, ông ân hận mà không thể làm được gì.

Con rắn thấy ông đồ giết hại con cái của mình, đem lòng oán hận vô cùng, thề sẽ gột bỏ nỗi căm hận ấy.

Vào một buổi đêm, con rắn tìm tới ngôi nhà của ông đồ, bò lên mái nhà, định căn lúc ông đồ đọc sách đến khuya để giết hại.

Hôm đó run rủi thế nào, ông đồ lại để ý tới chỗ mưa dột trên mái, phát hiện ra con rắn lớn mới hô hoán lên để mọi người nghe thấy, đem gậy ra đánh đuổi.

Con rắn chưa kịp làm gì ông đồ, bèn nhỏ một giọt máu tươi xuống trang sách mà ông đồ đang đọc dở.

Ông đồ họ Nguyễn mới mở trang sách, thấy giọt máu thấm tới tận 3 trang sau.

Ông thở dài mà lắc đầu: "Rồi nó sẽ báo oán tới đời con cháu của ta..."

Y như vậy, nhiều năm trôi qua, ông đồ cũng mất, con cái tha phương lưu lạc, chỉ còn người cháu lúc đó đang làm quan lớn trên triều đình, tên Nguyễn Trãi.

Con rắn thần sau nhiều năm tu luyện đã chữa lành vết thương, nhớ lại mối thù xưa, quyết tâm tìm con cháu ông đồ để trả mối hận.

Phát hiện ra Nguyễn Trãi đang làm quan, con rắn bèn hóa thành một người phụ nữ xinh đẹp, nét mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển đến trước mặt Nguyễn Trãi.

Nguyễn Trãi thấy thú vị mà đối dăm ba câu thơ, người phụ nữ đối đáp lại trôi chảy.

Ông quý trọng vì tài văn thơ phú, đưa về phủ làm thiếp.

Người con gái đó tên Nguyễn Thị Lộ, ngày ngày gắn với Nguyễn Trãi không rời, làm cả phủ nổi ghen.

Nguyễn Thị Lộ ở bên Nguyễn Trãi lo việc thư phòng đâu ra đấy nên càng khiến ông thêm yêu mến.

Vua Lê nghe tiếng tài năng của Thị Lộ bèn buộc Nguyễn Trãi dâng thiếp cho mình.

Cô gái ở bên vua cũng hết mực cung phụng, được vua phong làm Nữ học sĩ.

Có lần, Thị Lộ còn trổ tài biết thêm y thuật, chữa khỏi bệnh cho Thái hậu nên càng được trọng vọng.

Thế rồi bi kịch ập đến.

Ngày hôm đó, vua đi tuần ở miền Đông, được Nguyễn Trãi đón vào chùa Côn Sơn, nơi mình ở để tiện hầu hạ.

Vua đến Lệ chi viên (nay thuộc tỉnh Bắc Ninh) thì dừng chân nghỉ lại một đêm.

Đi hầu cùng vua năm đó có cả Nguyễn Thị Lộ.

Đêm hôm ấy, vua thức suốt đêm cùng Thị Lộ rồi mất.

Nhà vua có dấu hiệu mệt mỏi đau nhức, Thị Lộ biết thời cơ đã đến thì cắn vào tay vua truyền nọc độc khiến ông mất đột ngột.

Tất cả nỗi hàm oan đều trút lên gia đình Nguyễn Trãi: vì tội giết vua nên phải tru di tam tộc.

Nguyễn Thị Lộ cũng bị bắt giữ đi hành hình nhưng trên đường đi, bà hóa rắn luồn qua song sắt mà trốn mất.

Một người thiếp của Nguyễn Trãi nghe tin quá hoảng sợ bèn trốn sang Trung Hoa, sinh ra được người con duy nhất còn sống của Nguyễn Trãi đặt tên là Nguyễn Anh Vũ.

Sau khi mối hàm oan của gia tộc Nguyễn Trãi được vua Lê Thánh Tông rửa sạch thì Anh Vũ mới được triệu về, phong tước y như cha mình và cấp cho 100 mẫu ruộng.

Thế nhưng con rắn năm xưa vẫn chưa buông mối thù cũ, biết dòng tộc họ Nguyễn vẫn còn sót lại một người thì tức tối lắm, nhất định phải giết cho bằng được.

Vào một lần Anh Vũ đi sứ Trung Quốc, khi đang trên thuyền xuôi bờ sông thì nhìn thấy một con rắn lớn lao theo đòi mạng.

Anh Vũ biết rằng mối thù của tổ tiên để lại vẫn chưa được trả xong, bèn khấn rằng sau khi xong việc nước sẽ nộp lại mạng cho rắn.

Y như rằng, sau khi xong việc sứ vua giao, Anh Vũ dong thuyền trở về quê nhà thì lại bắt gặp con rắn thần.

Ông bèn dặn dò các thuộc hạ những việc quan trọng rồi rút ra một thanh kiếm sắc, mặc nguyên bộ đồ sứ thần nhảy xuống sông, báo thù cho cha.

Mọi người đều kinh hãi nhìn chàng trai trẻ nhảy xuống sông, mặt sông sớm loang máu đỏ ra cả một vùng.

Anh Vũ năm ấy một đi không trở lại.

Không chỉ có trong giai thoại mà ngày nay, sự báo thù của loài vật linh thiêng đó vẫn còn dai dẳng.

Cách đây 3 năm, ở tỉnh Quảng Ngãi có đồn lên một câu chuyện về rắn thần báo oán ở một ngôi làng.

Nguồn cơn sự việc bắt đầu cách đó 10 năm trở về trước.

Ngôi làng ấy ở tình Quảng Ngãi rất rộng, có một số bãi đất bỏ hoang.

Ở một trong những bãi đất rậm rạp sau làng có một ngôi miếu cũ không biết đã nằm ở đấy tựa bao giờ, dưới một gốc cây lớn.

Người dân không dám phá bỏ miếu mà vẫn để ở đó, mỗi tháng tới thắp hương vào Mùng một và ngày Rằm.

Thế nhưng lại có ba thanh niên trong làng, tên Đại, Huỳnh và Nam không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thường xuyên qua lại với nhau chơi bời ở sau làng, nghiện ngập hút chích, thử đủ loại thuốc mới.

Vì ngôi miếu hoang cùng khung cảnh hiu quạnh đó nên khu vực này vắng người qua lại, không ai làm phiền ba người thanh niên trẻ.

Thói quen của ba người vẫn vậy cho tới ngày họ gặp phải một con rắn bò ra từ sau ngôi miếu hoang.

Hôm ấy, Đại, Huỳnh và Nam đang trong cơn phê thuốc thì nhìn thấy từ xa một con rắn cạp nong lớn bò lại gần mình.

Nam hét lên hoảng sợ, loạng choạng lùi lại phía sau.

Sẵn có cơn thuốc trong người, Đại bèn vớ lấy cành cây lớn, cùng kéo Huỳnh chạy vòng ra sau con rắn cẩn thận, rồi dùng gậy và đá đập vào người con rắn mà chẳng có chút sợ hãi, miệng nói: "Giết nó!

Giết nó!".

Con rắn quằn quại chống trả nhưng không thể chống lại hai thanh niên khỏe mạnh.

Những đòn tấn công của nó đều bị Đại lấy gậy gạt đi.

"Đúng thế!

Giết đi không lại bò vào nhà người ta!".

Huỳnh hét.

Huỳnh lấy đá đập vào đầu con rắn be bét máu sau khi Đại đã đập nhiều nhát vào lưng, vào mình con rắn.

Con rắn lăn ra chết hẳn, không cựa quậy gì được nữa.

Lúc này Nam mới dám lại gần xem, còn bị Huỳnh và Đại mắng chửi là kẻ nhát chết.

Huỳnh và Đại liêu xiêu rủ nhau đi mua thêm ít bia để uống còn mình Nam ở lại bên xác con rắn cạp nong.

Nghĩ tới món rượu rắn tuyệt đỉnh, Nam mới kiểm tra kĩ xem con rắn đã chết hẳn chưa rồi mới vác xác con rắn liêu xiêu về nhà.

Tối hôm đó, Nam cùng bố rửa sạch máu rắn, rút hết mật rồi đem ngâm rượu.

Đại và Huỳnh sau đó còn đi khắp làng khoe chiến công giết rắn độc của mình, thi thoảng lại sang nhà Nam nhâm nhi món rượu rắn đại bổ thích thú lắm.

Cả ba người đều không ngờ rằng đó chính là con rắn ngụ ở chiếc hang trong gốc cây sau miếu đã lâu, là con rắn thần canh miếu thiêng nên đã tàn nhẫn mà giết mất.

Sau ngày con rắn chết, ngôi miếu hoang trở nên ẩm thấp, không thể thắp quá một tuần hương.

Người già trong làng đã cho rằng sự việc có phần cổ quái.

Vài năm sau, trưởng làng cũng cho người phá bỏ ngôi mếu, điều đã ảnh hưởng trực tiếp tới cả dòng họ của ông ta.

Thế rồi 10 năm trôi qua, ba thanh niên cũng rời làng làm nhiều ngành nghề khác nhau, lập gia đình.

Thế rồi vòng nghiệp báo lúc ấy mới quay trở về hành hạ từng người đã giết con rắn năm xưa.

Đối với Đại, khi ấy dù mới hơn 30 tuổi đã mắc bệnh rất nặng về cột sống và xương cốt, lúc nào cũng thấy mệt mỏi đau nhức, chữa trị không thể dứt điểm.

Đại đi xem tử vi tướng số thì các thầy đều nói cung mệnh của anh ta không có tồn tại loại bệnh này, nhưng có thể anh đã làm gì tội lỗi trong quá khứ nên mới phải gánh chịu quả báo.

Căn bệnh này của Đại sẽ ngày càng trở nặng khiến anh ta không thể lao động bình thường, sống cuộc sống khổ sở.

Đại mới nhớ tới tội lỗi nhiều năm về trước, nghĩ tới cảnh mình cầm gậy đánh vào người con rắn mà rùng mình...

Dường như từng chỗ đau nhức trên cơ thể anh ta đều giống với vết thương trên người con rắn đó...

Còn Nam, tai nạn dành cho anh ta còn kinh hoàng hơn rất nhiều.

Nam sau khi lớn lên thì học việc thợ mộc, làm trong một xưởng gỗ, làm công việc cưa và bào gỗ.

Trong một lần bất cẩn, Nam đã bị kéo vào máy bào gỗ khiến da ngực và tay bị lột ra hoàn toàn, đau đớn khủng khiếp.

Nam được đưa vào cấp cứu nhưng vết thương quá nặng, khó qua khỏi.

Trong cơn mê man, điều kì lạ là Nam chỉ mơ thấy khung cảnh năm xưa cùng bố móc mật, rửa da con rắn chết.

Anh liên tục lẩm bẩm: Rắn... rắn... giết rắn khiến gia đình hết sức hoang mang.

Sau cùng, Nam qua đời trong bệnh viện.

Tin đồn mới lan dần ra từ ngày đó, cả làng đều cho rằng những việc Nam gặp phải đều trực tiếp liên quan đến con rắn thần năm xưa.

Giờ nay chỉ còn Huỳnh, người đã trực tiếp kết liễu con rắn chưa gặp phải tai nạn gì kinh hoàng.

Anh ta đã trở thành một doanh nhân khá giả, có nhà cửa, xe cộ.

Thế nhưng tất cả nỗi oán hận năm xưa đã dồn vào đứa con trai thứ hai, cũng là người con trai duy nhất của Huỳnh.

Thằng bé sinh ra đến năm 1 tuổi thì phát một cơn sốt nặng, biến chứng lên não, khiến thằng bé bị liệt, thần kinh không phát triển được như những đứa trẻ bình thường.

Việc nằm giường nhiều làm hệ miễn dịch của đứa con trai suy giảm, người liên tục lở loét, kêu la đau đớn, ú ớ.

Bao nhiêu tiền của chạy chữa cũng chỉ khiến đứa trẻ lết được trên giường, trông chẳng khác gì một con rắn.

Vợ chồng Huỳnh vô cùng đau khổ, liên tục đi lễ chùa chiền nhiều nơi, nghe sư thầy giảng giải.

Khi nhắc tới nghiệp báo sát sinh, Huỳnh mới chợt nhớ ra tội lỗi năm xưa của mình.

Anh bèn trút nỗi lòng ra với vị sư trụ trì mới được thầy chỉ đường dẫn lối.

Anh trở về ngôi làng cũ của mình, lập hẳn một chiếc miếu thờ thần Rắn, quanh năm hương khói và làm việc thiện để giảm bớt nghiệp chướng.

Việc Huỳnh phải về tận quê nhà để xây miếu đã khiến tin đồn ngày càng lan rộng, lên cả báo đài, phơi bày bi kịch của những kẻ sát sinh và phá miếu vô tội vạ.

Rắn là loài vật linh thiêng, đôi khi chứa đựng căn cốt của thần, của người.

Nếu gặp rắn bò vào nhà, hãy thả đi chứ đừng giết hại.

Nếu không, quả báo sau này sẽ rất to lớn.P/S: Seri này sẽ tạm dừng để em tập trung vào truyện mới có tên "TỬ HUYẾT TÓC".

Sau khi end em sẽ tiếp tục seri này.

Mọi người nhớ đón đọc nhé
 
Back
Top Bottom