Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch San Phẳng Núi Non

San Phẳng Núi Non
Chương 20: Chương 20



49

Hơi thở quyện vào nhau, bên tai vang lên tiếng "Ái da".

Thì ra là Phu nhân và Đoạn ma ma chuẩn bị vào, thấy cảnh tượng tình tứ trước mắt, không cẩn thận đụng vào nhau, đầu cụng vào đầu.

Ta ngượng ngùng đẩy Thiếu gia ra.

Phu nhân thân mật vuốt tóc ta, nhìn vết thương của ta, đau lòng đến đỏ hoe mắt.

Ta thở chậm lại, cố giữ giọng ổn định nói.

"Phu nhân, con không sao, không đau chút nào."

"Đứa nhỏ ngốc này, làm gì có ai không sợ đau chứ."

Đoạn ma ma bưng một bát thuốc đen sì tới, nhìn ta uống xong, nhét cho một viên mứt.

"Sau này không được một mình xông vào chỗ hiểm nữa, Phu nhân và Thiếu gia chưa hề chợp mắt, mắt Tứ tiểu thư khóc đỏ như mắt thỏ rồi."

Cảm giác được quan tâm thật tốt.

A Trân tỷ tỷ gõ cửa.

"Mọi người lâu rồi chưa ăn gì, bụng chắc đang réo rồi. Ta chuẩn bị ít cháo, cùng ăn chút nhé!"

Nàng ấy nấu ăn rất khéo, cho gà ta tươi vào nồi đất, thêm nước sạch, gừng thái lát ninh nhỏ lửa.

Bắc một nồi khác, cho gạo đã vo sạch vào, nấu đến khi nửa chín thì đổ thịt gà đã ninh cả nước dùng vào nồi cháo.

Thịt gà xé sợi, hòa vào cháo, thơm nức mũi, cực kỳ bổ dưỡng.

Nấu đến khi sền sệt, thêm lượng muối vừa đủ, rắc hành lá, uống vào phải gọi là ngon tuyệt.

A Trân tỷ tỷ còn làm một đĩa ngó sen trộn chua ngọt, thân sen trắng như ngọc, dường như mang theo hơi ẩm của hồ sen, ăn rất giòn mát.

Ta cúi đầu húp một ngụm cháo gà, tấm tắc khen.

"Thơm quá! Tay nghề của A Trân tỷ tỷ thật tốt."

Nhìn vẻ mặt muốn được khen của Huệ Chi.

Ta cắn một miếng đùi gà to mà cô bé cố ý để dành cho ta, cười tủm tỉm nói.

"Huệ Chi là công thần lớn nhất, ngày nào cũng đuổi gà chạy vòng vòng, gà béo ú ụ đều biến thành gà đi bộ săn chắc hết rồi!"

Mọi người cười rộ lên.

50

Thiếu gia không cho ta xuống giường, bắt phải dưỡng thương cho tốt.

Ta thề.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta nằm lâu như vậy, xương cốt sắp mục rã rồi.

Ta phản đối.

"Thuốc bổ toàn mùi đắng nghét, ngày nào ta cũng phải uống ba bát lớn.

"Vậy mà chàng ngày nào cũng mang thương tích ra ngoài, không cho ta ra ngoài hít thở không khí."

"Ai bảo nàng không nghe lời, không biết tự bảo vệ mình."

Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Nhìn Thiếu gia với vẻ đáng thương, cố gắng chuyển chủ đề.

"Bắt được đám trộm cướp đó chưa?"

Đêm cứu Thiếu gia về, Võ Định Hầu thế tử phát hiện quan binh đuổi tới, đã bỏ trốn ngay trong đêm.

Hắn nào muốn người ta biết, đường đường là hoàng thân quốc thích lại cấu kết với hải khấu.

"Thứ sử đại nhân đã dùng bồ câu đưa tin, yêu cầu các khu vực lân cận cử binh chi viện, liên thủ các bên phòng ngự và phản công.

"Đám hải khấu chiếm cứ bến tàu thấy cả người Liêu cũng nhúng tay vào, lại nghe tin đồn ly gián do quan phủ tung ra, sợ bị một lưới bắt hết, đã lái thuyền rời khỏi cảng.

"Nhưng, Thứ sử đại nhân đang chiêu binh rồi.

"Triều đình đã ban bố lệnh chiêu an, cho những người vốn dĩ nhà không sống nổi mới phải làm giặc cỏ đi làm ngư dân hoặc thủy quân.

"Tam hoàng tử cũng có tin tốt, đã giành trước Lữ tướng hồ muối Phù Vân Sơn, cung cấp muối cho dân chúng mười hai châu phủ.

"Lý tướng quân đã ra biên quan, thay lão tướng quân lao lực đến thổ huyết, đánh cho Tây Hạ trở tay không kịp."

Thiếu gia ôm ta, phả hơi nóng vào tai ta, giọng khàn khàn nói.

"Đều nhờ có nàng, nếu không ta đã không đợi được tin thắng trận báo về."

"Không được nói bậy."

Ta bịt miệng chàng lại.

Mặt hai người kề sát, hơi thở ấm áp quấn quýt, làm lòng đối phương ngứa ngáy.

Ánh mắt Thiếu gia dần sâu thẳm, dường như sắp hôn xuống.

Ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc.

Đang chuẩn bị đón nhận thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

51

Hu hu, lại là ai phá đám chuyện tốt của ta và Thiếu gia thế?

Đoạn ma ma bưng lễ vật hậu hĩnh của Tống viên ngoại vào, giải thích lý do.

"Tống tiểu thư đến để cảm tạ ơn cứu mạng của A Ngư."

Thiếu gia bế ta đến gian nhà chính.

Ánh mắt Tống Trân Châu ngơ ngác khóa chặt vào chúng ta, vành mắt đỏ hoe.

Tống viên ngoại mở lời trước.

"Trân Châu, còn không mau đến cảm ơn Giang Ngư cô nương?"

Tống tiểu thư như một đóa hoa phú quý đã héo úa.

Không còn trợn mắt nhìn ta nữa, thậm chí còn mang theo vẻ xấu hổ không nói nên lời.

Tống viên ngoại thở dài.

"Hôm đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Trân Châu về nhà xong cứ nhốt mình trong phòng không nói năng gì. Nhắc đến chuyện gả chồng thì càng ôm tai hét lên."

Khụ khụ, Tống viên ngoại đúng là không khách sáo chút nào, nói thẳng những chuyện này trước mặt con gái mình.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 21: Chương 21



Ta đại khái đoán được rồi.

Tống Trân Châu dù có ngang ngược đến đâu, cũng khó mà quên được cảnh bị đàn ông lột váy, hôn khắp người.

Đó là dấu ấn của sự nhục nhã và ph*ng đ*ng.

Nếu bị người khác biết, trên đời này không có nữ tử nào chịu nổi lời đàm tiếu.

Nhưng mà, kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng là tên cướp làm nhiều việc ác, thấy sắc nổi lòng tham kia chứ!

Ta nhớ đến chuyện A Trân tỷ tỷ suýt bị dìm lồng heo, thế mà lại hơi lo Tống Trân Châu nghĩ quẩn.

Đầu óc xoay chuyển một vòng.

Ta cố ý cười nói.

"Mấy ngày không gặp, cô vẫn là Tống Trân Châu kiêu ngạo tự phụ mà ta biết sao?

"Vẻ rạng rỡ kiêu kỳ của cô đâu rồi? Chẳng qua chỉ là bị hải tặc bắt lên thuyền, đ.â.m hắn mấy nhát d.a.o thôi mà, sao lại tự dọa mình mất hết hồn vía thế?

"Nhà cô tiền nhiều đến mức ba đời tiêu không hết, có thể kế thừa sản nghiệp kinh doanh, cũng có thể tìm một chàng rể ở rể về hầu hạ.

"Có chí tiến thủ hơn thì còn có thể làm nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam.

"Chút sóng gió nhỏ này có là gì? So với thuyền lớn thì chẳng thấm vào đâu."

Tống Trân Châu sững sờ tại chỗ.

Dường như không ngờ rằng, ta, "tình địch" này, lại không hề kể chuyện trên thuyền của nàng ta cho người khác biết, còn khuyên nàng ta phấn chấn lên.

Hồi lâu sau, Tống Trân Châu bật khóc nức nở.

"Ngươi nói đúng! Ta quá sợ hãi cảnh tượng m.á.u me đó."

Tốt lắm, không phải là không cứu được.

Ta cười nói.

"Tống lão gia, xem ra ông phải đưa Tống tiểu thư đi cúng Thần Cây Đa, xua đuổi tà ma rồi."

"Phải đi, phải đi."

Thấy thần sắc Tống Trân Châu khá hơn nhiều so với lúc mới đến.

Tống viên ngoại cảm động vô cùng, lập tức cho người mang thêm một xe kim ty yến Xiêm La đến tặng ta.

Trước khi đi, Tống Trân Châu nhìn ta với ánh mắt biết ơn.

Ta cũng nhìn nàng ta với ánh mắt biết ơn.

Tống viên ngoại hào phóng quá.

Lúc ở bến tàu nói chuyện với thương nhân ngoại quốc, ta đã biết kim ty yến Xiêm La có thể dùng làm đồ tiến cống.

Một tổ năm mươi lạng.

Đổi thành bạc, đủ nuôi Thiếu gia cả đời rồi.

52

Trung thu đến rồi, trên phố là cảnh tượng náo nhiệt ngút trời.

Huệ Chi và Tuấn Tuấn đang rung cây quế trong sân, Tiểu Bạch vẫy đuôi hóng chuyện.

Đoạn ma ma trải một tấm vải dưới gốc cây, hứng những cánh hoa rơi lả tả.

Phu nhân nét mặt hiền hòa, giọng nói dịu dàng.

"Hoa này vừa nhiều vừa thơm, làm bánh hoa quế chắc chắn sẽ rất ngon."

Ta cười đáp lại.

"Phu nhân nói phải, hôm nay nhất định phải làm nhiều một chút, cho Lão gia nếm thử."

Bà véo mũi ta.

"Biết ngay con hiếu thảo mà, làm đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cha chồng tương lai."

Mặt ta đỏ bừng.

Huệ Chi nhảy chân sáo lấy giỏ tre, bỏ từng đóa hoa quế vào giỏ, ngẩng đầu nói.

"A Ngư tỷ tỷ, khi nào tỷ làm tẩu tẩu của muội?

"Tuấn Tuấn nói phong tục ở Lĩnh Nam, phải tặng tân nương những viên trân châu thật to thật lớn, muội muốn xem lắm."

Trời nóng quá.

Ta cố dùng tay quạt gió, che đi khuôn mặt đỏ bừng.

Đôi mắt đen láy của Thiếu gia nhìn ta, cười mà không nói.

Ta mặc kệ họ trêu chọc.

Giúp Đoạn ma ma đổ gạo nếp và gạo tẻ vào cối đá, cầm chày gỗ, nhẹ nhàng giã.

Sau đó cho hoa quế đã rửa sạch vào nước đường phèn đun nhỏ lửa, đợi nước dần chuyển sang màu vàng óng thì đổ bột gạo đã giã vào, nhào thành khối bột tròn trịa mũm mĩm, chia thành từng miếng nhỏ, nặn thành hình đẹp mắt.

Xong xuôi, cho bánh vào xửng hấp, hương thơm nức mũi, bánh hoa quế mềm dẻo thơm ngọt.

Gương mặt trắng như tuyết của Huệ Chi cong cong mày mắt, vừa ăn vừa tranh đi đưa cho Lâm lão gia, Tuấn Tuấn đuổi theo sau.

Ánh mắt trìu mến của Phu nhân chuyển sang ta, rồi nhìn con trai, như đang ám chỉ điều gì đó.

53

Trăng sáng treo cao, gió biển thổi nhẹ.

Thiếu gia đeo vòng hoa kết bằng hoa nhài lên cổ tay ta.

Tay ta nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.

Nóng rực.

Nóng đến mức ta muốn rút ra, nhưng chàng lại ôm càng chặt hơn.

Chóp mũi chạm chóp mũi.

Ta nghe Thiếu gia nói.

"A Ngư, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Ta bất giác cúi đầu.

"Chàng là Thiếu gia, đợi chuyện của Tam hoàng tử thành công, chắc chắn sẽ phải về Kinh thành."

"Ta không phải Thiếu gia, ta là Lâm Hành Chi, là Hành Chi của A Ngư.

"Sau này nàng ở đâu, ta cũng ở đó."

Ta đỏ mặt vì ngượng.

Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa như ánh trăng sáng.

Chàng không chê thân phận của ta, còn đặt ta trong lòng, bảo ta sao không vui mừng?

Ta gật đầu.

Những nụ hôn rơi xuống tới tấp.

"Lấy đây làm dấu, nàng không được đổi ý đâu đấy."

Ta nhìn thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Hành Chi.

Chúng ta nắm tay nhau về lại tiểu viện.

Ánh trăng trong vắt, mái ngói xanh trên nóc nhà như được phủ một lớp đường sương.

Phu nhân chuẩn bị khoai sọ, củ ấu, bánh trung thu, học theo bà cụ hàng xóm cúng chị Hằng.

Nghe bà nói với Đoạn ma ma.

"Đứa bé A Ngư này nhìn là biết có phúc khí, không biết con trai ta gặp vận may gì mà được nó cứu mạng những ba lần bảy lượt, mong con bé quãng đời còn lại thuận lợi bình an."

"Phu nhân và gia đình đều là người tốt, A Ngư cũng là người tốt, cho nên mới có thể về chung một nhà."
 
San Phẳng Núi Non
Chương 22: Chương 22



Nghe người ta khen sau lưng, ta cố gắng mím chặt khóe miệng đang cong lên vì đắc ý.

Ta chọc chọc vào vạt áo Lâm Hành Chi, vô cùng cảm khái.

"Ta từ nhỏ đã mồ côi, nhưng suốt chặng đường qua, đã gặp được rất nhiều người tốt."

Bị bán đi bán lại ba lần, không những giữ được mạng nhỏ, còn gặp được Lâm gia lương thiện khoan dung, sao không khiến người ta trân trọng vô cùng.

"Đó là vì A Ngư của ta, bản thân đã là một cô nương cực kỳ tốt rồi."

54

Phu nhân tìm Trịnh Tam Nương đến, hỏi về phong tục cưới hỏi ở Lĩnh Nam.

Trịnh Tam Nương cười sảng khoái.

“Lần đầu gặp A Ngư, ta đã thấy con bé như tiên nữ giáng trần, vừa xinh đẹp lại tốt bụng.

“Phu nhân thì dịu dàng đức độ, lão gia đức cao vọng trọng, thiếu gia lại càng khí phách hiên ngang. Đúng là điển hình của gái có phúc vào nhà có phúc lớn mà.”

Đây là muốn khen mình nở hoa luôn đây mà.

Ngại c.h.ế.t đi được!

Phu nhân tìm thợ thêu giỏi nhất gấp rút may chăn đệm và hỉ phục, áo cưới tân nương lấy lụa Thục cẩm làm nền, thêu lên đôi uyên ương biểu tượng cho trăm năm hòa hợp.

Nam thúc tặng một bộ đồ trà men xanh gồm ba mươi sáu món, Trịnh Tam Nương thì mang vò Nữ nhi hồng đã cất giữ nhiều năm tới.

Bà không có con gái, nên tiễn ta xuất giá, cũng là để thỏa cái thú được làm nhạc mẫu một lần.

Trịnh Cường trêu ghẹo.

“Tỷ à, tỷ quý A Ngư thế, sao không mang luôn vò rượu mơ ngâm mật rắn giấu dưới gầm giường đến đây?”

“Chỉ có cậu là lắm mồm!”

“Ái da! Muốn g.i.ế.c đệ đệ ruột hả! Đau!”

Trịnh Cường lĩnh trọn một cú búng trán rõ kêu.

Thứ sử không quên công lao của ta và Lâm Hành Chi, sai người mang đến bút tích mà giới hương thân thổ hào cầu còn không được.

Mãnh Kha đại diện bộ lạc, tặng ta một đôi vòng bạc chạm khắc hoa văn trống đồng.

Tống Trân Châu giàu nứt đố đổ vách, mang đến một chiếc tráp trang điểm đồi mồi khảm xà cừ và một chiếc gương đồng mạ vàng hình uyên ương.

Chỉ là lúc nhìn ta, vẻ mặt nàng ấy cứ chua chua, không dám liếc nhìn Lâm Hành Chi thêm cái nào.

55

Ngày đón dâu.

Lâm Hành Chi cưỡi con ngựa hồng táo cao lớn tuấn mã, mình vận cẩm bào đỏ thẫm, bên hông đeo ngọc bội, dáng vẻ anh tư hiên ngang.

Chàng dẫn theo đoàn đón dâu đông đảo rầm rộ đến nhà Trịnh Tam Nương rước ta.

Ta đầu đội phượng quan, mình khoác phượng bào, ngồi trên kiệu hoa, đi một vòng quanh thành.

Về đến tiểu viện, Đoạn ma ma dán chữ Hỷ thật to lên cổng chính, cây quế được quấn những dải lụa ngũ sắc.

Gió nhẹ thổi qua, lụa bay phấp phới, trông đẹp mắt vô cùng.

Dưới bếp bận rộn túi bụi.

A Trân tỷ tỷ làm cho ta hai mươi vò hàu muối để đãi khách, còn đang chỉ huy đầu bếp xử lý đám cua béo ngậy và cá vược tươi ngon mới đánh bắt.

Ngồi trên giường, bộ áo cưới màu đỏ càng tôn lên làn da trắng ngần của ta.

Huệ Chi dúi cho ta miếng chả cá.

“Tẩu tẩu, mẫu thân sợ tẩu đói, ăn lót dạ đi ạ.”

Ta véo véo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của con bé, hít hít mũi.

Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết tiệc cưới có món hào chiên giòn rụm, canh cá viên ngọt thanh.

Thèm c.h.ế.t đi được.

56

Khách khứa lần lượt vào bàn.

Lâm lão gia mời Thứ sử đại nhân ngồi bàn trên cùng trò chuyện, phu nhân thì nhiệt tình tiếp đãi các học trò của lão gia, tiếng nói của Tống viên ngoại và Nam thúc át cả tiếng sóng.

Ta đang ăn vụng ngon lành thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Tin khẩn của triều đình, phải lập tức trình lên cho Lâm thiếu gia.”

Tim ta chợt thắt lại, trong đầu vụt qua vô số khả năng.

Có người bàn tán.

“Hay là chiến sự biên cương căng thẳng, hoặc là trong kinh thành xảy ra biến cố?”

Sắc mặt Lâm Hành Chi lập tức trở nên nặng nề.

“Thiên tử bệnh nặng, Lý Lẫm Tiêu bị thương nặng trên chiến trường, Tam hoàng tử triệu ta về kinh gấp.”

Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi về phía phòng tân hôn.

“A Ngư, ta không muốn xa nàng trong ngày đại hỷ, nhưng đây là việc liên quan đến xã tắc.”

Lâm Hành Chi tháo miếng ngọc tùy thân đưa cho ta, giọng trầm xuống.

“Chỉ đưa cho một mình nương tử mà thôi.”

Ta mân mê miếng ngọc ấm áp, nhìn khắp phòng dán đầy chữ Hỷ và hoa cắt giấy, hạ quyết tâm.

“Hành Chi, chàng từng nói với ta, nước mất nhà tan, dân biết nương tựa vào đâu?

“Chàng về kinh thành cũng được, nhưng phải mang ta theo.”

“Ngoan nào.”

Chàng dỗ ta như dỗ trẻ con.

“Đợi xử lý xong việc, ta sẽ mang một hộc trân châu về đoàn tụ với nàng.”
 
San Phẳng Núi Non
Chương 23: Chương 23



Nghe vậy, sắc mặt ta biến đổi.

Nước mắt không kìm được nữa, lăn dài trên má.

“Năm bảy tuổi, cha nói với mẹ sẽ mang về cho bà viên trân châu lớn nhất, rồi không bao giờ trở lại nữa.”

“Nhưng chuyến đi kinh thành này đường xa lại nguy hiểm, nàng thật sự muốn đi cùng ta sao?”

“Từ làng chài đến kinh thành, từ kinh thành đến Lĩnh Nam, sức khỏe của ta rất tốt, ta không sợ khổ, càng không sợ nguy hiểm!”

Lâm Hành Chi nhíu chặt mày, trong mắt vẫn đầy lo lắng.

Ánh mắt ta kiên định, giọng nói nhẹ nhàng mà quả quyết:

“Chàng và ta đã là phu thê, sống c.h.ế.t có nhau, ta sẽ không để chàng một mình đơn độc đối mặt hiểm nguy.”

Chàng bất đắc dĩ thở dài, biết rõ không thể thuyết phục được ta.

Đành phải từ biệt cha mẹ và bạn bè thân thích, đỡ ta lên ngựa.

Ánh trăng rải trên đường quan, dây cương siết chặt, chúng ta phóng ngựa về hướng kinh thành.

57

Cưỡi ngựa đến mức m.ô.n.g muốn nở hoa, cuối cùng cũng tới được chân Hoàng thành.

Trên đường đi, Lâm Hành Chi lo lắng Lữ tướng sẽ phong tỏa hoàng cung, khống chế Bệ hạ, g.i.ế.c hại triều thần.

Dù sao trong số các hoàng tử đã trưởng thành, ngoài Tam hoàng tử, những người còn lại không ham mê tửu sắc thì cũng nhát gan yếu đuối, khó gánh vác trọng trách.

Hoàn toàn không thấy được hùng tài đại lược mà bậc đế vương nên có.

Dám phản kháng chẳng có mấy người.

Nhưng tình hình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tam hoàng tử xuất thân hèn mọn, nhưng tài năng kinh người, lại giao hảo với các bề tôi thanh liêm.

Ngài ấy tài trợ cho học trò nghèo khó ăn học, giúp người nhà bị bệnh của họ chữa trị.

Trong số những người này có trạng nguyên, thám hoa, bảng nhãn, rải rác khắp nơi trong triều, dần dần hình thành một thế lực.

Giống như, thiếu gia đỡ một mũi tên độc cho Tam hoàng tử, Tam hoàng tử liền xem thiếu gia là ân nhân, thay chàng tìm kiếm danh y khắp thiên hạ.

Một chủ quân nhớ ơn như vậy, ai mà không muốn đi theo?

Ánh mắt Tam hoàng tử lướt qua mặt Lâm Hành Chi, mỉm cười nói.

“Xin lỗi, ta không biết hôm đó là ngày đại hỷ của khanh, làm lỡ việc tốt của khanh và phu nhân.”

“A Ngư là người hiểu chuyện nhất, nếu ngày sau việc thành, xin Tam hoàng tử ban thưởng cho nàng ấy nhiều một chút.”

Đòi quà cấp trên mà cũng thẳng thắn thế này được à?

Thấy ta kinh ngạc.

Tam hoàng tử cười ha hả, giơ ngón cái với Lâm Hành Chi.

Ta hành lễ, vui vẻ nói.

“Vậy xin đa tạ Tam hoàng tử và phu quân trước.”

58

Lữ tướng đã khống chế Ngự Lâm Quân.

Các hoàng tử và cung phi chỉ có thể chờ ở đại điện bên ngoài, không có chiếu chỉ không được gặp mặt.

Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Lữ tướng muốn trước khi hoàng đế già toi mạng, lập Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất lên ngôi?

Lâm Hành Chi giải đáp thắc mắc cho ta.

“Mấy năm trước, quân vương bận rộn cầu tiên hỏi đạo, Lữ tướng một tay che trời, đương nhiên nói gì là cái đó.

“Nhưng thế lực của Tam hoàng tử nổi lên rất nhanh, khai thác hồ muối, ổn định giá muối, được dân chúng vô cùng ủng hộ.”

Lý Lẫm Tiêu ra chiến trường, với thân phận Quỷ Diện tướng quân, đã c.h.é.m g.i.ế.c tám vạn binh lính Tây Hạ, thu hồi lại các thành trì đã mất.

Ông ấy là người của Tam hoàng tử, đại diện cho một phần lớn binh quyền.

Nay hắn bị thương mất tích, hoàng đế hôn mê.

Lữ tướng muốn độc đoán chuyên quyền, cũng phải cân nhắc thêm vài phần.

Hai bên giằng co, ngôi vị Thái tử mãi chưa quyết định được.

Ta thầm lè lưỡi.

Bảo sao, Lâm Hành Chi phải đến Lĩnh Nam, ba lần đến lều tranh mời Lý Lẫm Tiêu “xuất sơn”.

Người này đúng là kỳ tài cầm quân, bất kể trận chiến khó khăn đến đâu cũng có thể giành thắng lợi.

Chỉ tiếc cho gia đình hắn ta.

Thấy sắc mặt ta thay đổi liên tục, muốn nói lại thôi.

Lâm Hành Chi xoa đầu ta.

“Bản tính con người vốn phức tạp, không có người nào phẩm hạnh tuyệt đối cao thượng, cũng chẳng có kẻ ác nào hoàn toàn vô dụng.

“Thế gian có quá nhiều cám dỗ, chỉ xem ai có thể giữ vững sơ tâm.”

Ta vòng tay qua cổ chàng, thăm dò:

“Nếu lần này, chàng cùng Tam hoàng tử đánh cược thắng, một bước lên mây làm quan lớn, chàng có nạp thiếp cưới bình thê không?”

Lâm Hành Chi ôm chặt ta vào lòng, giọng khàn khàn.

“Không bao giờ.”

59

Hoàng đế già phần lớn thời gian đều hôn mê.

Thi thoảng tỉnh lại, nhưng mãi không lập Cửu hoàng tử làm thái tử.

Bởi vì, Tam hoàng tử đã tố giác âm mưu của Lữ tướng.

Tên ranh con lòng lang dạ sói đó, quốc sư mà lão tìm đến chỉ là một tên lừa đảo giang hồ.

Từng viên đan dược Thiên tử uống vào, thực chất là kịch độc đòi mạng.

Lữ tướng kêu oan ầm ĩ, mua chuộc công công được sủng ái, tung tin đồn Tam hoàng tử muốn g.i.ế.c cha.

Hoàng đế già lòng nghi ngờ cực nặng.

Cho rằng trong cung không ai đáng tin, tâm tư d.a.o động giữa hai bên.

Cho đến khi Triệu Khác dẫn năm vạn binh mã thẳng tiến đến Hoàng thành, bắt gia quyến nữ giới của các trọng thần vào cung.

Lữ tướng đã phát điên rồi, lão không muốn đợi nữa, quyết định mưu phản cướp ngôi.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 24: Chương 24



Trong một đêm, gió mưa sắp đến.

Tam hoàng tử và Lâm Hành Chi ở doanh trại ngoại ô, tập hợp binh mã chuẩn bị tấn công vào hoàng cung.

Các gia đình kêu khóc thảm thiết, lần lượt quỳ xuống trước mặt Tam hoàng tử.

Thuộc hạ của Triệu Khác nổi tiếng tàn bạo đê tiện.

Chỉ cần một đêm, e rằng danh tiết của các nữ quyến sẽ bị hủy hoại hết, chỉ còn nước thắt cổ bằng dải lụa trắng.

Không thể chờ đợi được nữa.

Tam hoàng tử lập tức hạ lệnh tiến cung.

Cổng thành vững như tường đồng vách sắt, tấn công mãi không hạ được.

Ta nhìn hào nước bao quanh thành, kéo tay Lâm Hành Chi hỏi:

“Nếu ta bơi vào từ đây, có thể giúp chàng mở một cánh cửa nào không?”

Chàng nhíu mày.

“A Ngư, hoàng cung đã bị bao vây, ta sẽ không để nàng một mình mạo hiểm.”

“Chàng biết chuyện của A Trân tỷ tỷ mà, nếu xảy ra chuyện, viện binh tới cũng vô ích thôi.”

Tam hoàng tử quay đầu nhìn ta.

“Hào nước thông đến cửa Bắc, gần lãnh cung nhất, phòng thủ yếu nhất.

“Giang Ngư, sau khi việc thành, ta nhất định phong nàng làm Huyện chủ.”

Không cần đâu ạ, đổi thành vàng bạc là được rồi.

Dù sao nuôi thiếu gia nhà ta tốn kém lắm!

60

Ta mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Hành Chi, thay bộ dạ hành y tiện cho việc bơi lội.

Binh lực Tam hoàng tử tập hợp được hơn hai vạn.

Lấy ít địch nhiều, tỷ lệ thắng không cao.

Nhưng Tam hoàng tử biết, hoàng đế già vẫn còn trong cung, nước cờ này bắt buộc phải đi.

Vẻ mặt Lâm Hành Chi nặng nề.

Nhìn ta như một con cá lặn xuống nước, biến mất trong nháy mắt.

Nước vào đông lạnh thấu xương, ta rùng mình một cái, lặn xuống dưới.

Trên bờ truyền đến tiếng bước chân binh lính, tiếng la hét của cung nữ, còn có tiếng khóc lóc vì bị phóng hỏa cướp bóc.

Lữ tướng điên rồi sao?

Làm hoàng cung trở nên hỗn loạn bẩn thỉu, còn làm hoàng đế kiểu gì nữa?

Ta thở hổn hển bò lên bờ, mở cửa Bắc, cho người của Tam hoàng tử vào.

Lâm Hành Chi nhanh chóng dùng áo choàng lớn quấn chặt lấy ta, sắc mặt nặng nề.

“Triệu Khác bề ngoài kích động Lữ tướng xưng đế, nhưng sau lưng lại cấu kết với Tây Hạ, cùng mưu đồ chiếm giang sơn Đại Sở.”

Thế mới nói xuôi được chứ!

Cái tên họ Triệu kia mất thành trì đâu phải một hai lần, cho dù Lữ tướng lên ngôi hoàng đế, cũng sẽ xử lý hắn đầu tiên.

Chẳng bằng ra tay trước chiếm lợi thế.

Người của hai phe g.i.ế.c đến đỏ mắt, thương vong vô số.

Trăng lạnh treo cao, bao phủ hoàng cung rộng lớn.

Tam hoàng tử mặc áo giáp, đích thân đến Tử Thần Điện cứu giá.

Trước điện t.h.i t.h.ể chất thành núi, nữ quyến trong cung bị nhốt ở thiên điện, ai nấy ôm đầu khóc rống.

Biến hóa xảy ra trong nháy mắt.

Lý Lẫm Tiêu mình đầy bụi đất, dẫn theo thân binh kịp thời chạy tới.

Hắn một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t Triệu Khác, kẻ kích động Lữ tướng lên ngôi, đầu nát như hoa.

Cục diện lập tức đảo ngược.

Binh lính Tây Hạ giả dạng thành tướng sĩ Đại Sở, thừa nước đục thả câu, lần lượt trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm.

Lữ tướng không ngờ lại bị ngã ngựa bởi chính người của mình, mặt mày ủ rũ.

“Tha cho ta, hổ phù trả lại cho ngươi!”

Ở biên quan, Triệu Khác thừa lúc Lý Lẫm Tiêu bị trọng thương, đã làm giả thánh chỉ trộm hổ phù, điều binh về kinh.

Còn sai người ám sát.

Lý Lẫm Tiêu không chết, tập hợp thuộc hạ và người của Bồ lão tướng quân, cùng nhau tiến đến kinh thành.

Giữa đường gặp bão tuyết, nên mới đến muộn mấy ngày

61

Lữ tướng đại thế đã mất, phe cánh ủng hộ Cửu hoàng tử cùng bị tống vào ngục.

Lão hoàng đế trước lúc lâm chung lập chiếu thư, truyền ngôi cho Tam hoàng tử có công cứu giá.

Các đại thần có gia quyến bị nhốt, lần lượt quỳ xuống tạ ơn.

“Xin Bệ hạ đăng cơ!”

Tân đế dáng người cao thẳng, ngồi vững trên đài cao.

Tiếp theo, kẻ cần thanh trừng thì thanh trừng, người cần trọng thưởng thì trọng thưởng.

Lữ tướng kết bè kéo cánh mưu lợi riêng, tham ô nhận hối lộ, phạm tội chồng chất, tịch biên gia sản diệt tộc, lập tức hành hình.

Thị vệ lôi Lư Ngao vào địa lao.

Tên tay sai trung thành này của Lữ tướng, giống như con ch.ó mất chủ sủa loạn, dập đầu lạy lục cầu xin tha mạng.

“Lâm Hành Chi, uổng công ta thật lòng với ngươi, tại sao không cầu xin Bệ hạ tha cho cha ta?”

Giọng nói này, dù ta có tan thành tro cũng nhận ra được.

Là Lữ Kiều.

Ả ta nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi, như ác quỷ từ địa ngục bò lên, đau đớn kể lể mình không tham gia mưu nghịch, không đáng bị cha liên lụy.

“Giang Ngư, đồ tiện nhân! Ngươi lừa tiền của ta, đi lừa gạt Lâm Hành Chi.”

Ả ta chửi hơi bẩn.

Ta không nhịn được phản pháo lại.

“Ngươi luôn miệng nói không mưu nghịch, không đáng bị liên lụy.

“Nhưng ngươi lấy cớ b.ắ.n hươu, đến chân công chúa cũng dám bắn. Cậy vào quyền thế của Lữ tướng, động một tí là xử c.h.ế.t nha hoàn gia đinh, coi mạng người như cỏ rác.”

Đanh đá ngang ngược thế này, đáng bị xuống địa phủ cải tạo lại nhân cách.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 25: Chương 25



62

Tân đế ra lệnh trả lại Lâm phủ, còn ban thưởng luôn hai tòa phủ đệ bên cạnh.

Lão gia được phục chức, đưa phu nhân về kinh.

Không, phải đổi cách xưng hô thành cha mẹ rồi.

Chúng ta quây quần bên bàn ăn.

Lâm Hành Chi kể lại chuyện ta lặn xuống hào nước mở cổng cung, mẹ kéo tay ta, xót xa hỏi cơ thể có bị nhiễm lạnh không.

Huệ Chi la hét đòi ăn gà ăn mày của kinh thành, Tam thiếu gia nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nhưng ta thấy cậu ấy lén bảo tỳ nữ gắp thức ăn cho ta.

Lão gia rất vui, lấy rượu ngự ban ra, chúc mừng trời đất đổi mới.

Tam hoàng tử mới lên ngôi là một vị vua nhân đức sáng suốt.

Quét sạch tàn dư của Lữ tướng, mở rộng khoa thi ân điển, không câu nệ tiểu tiết mà trọng dụng nhân tài.

Tam thiếu gia chuẩn bị tham gia kỳ thi Xuân, ngày đêm khổ học, quầng thâm dưới mắt càng rõ hơn.

Mỗi lần gặp ta, đều cung kính chắp tay hỏi thăm tẩu tẩu.

Huệ Chi đã lớn hơn nhiều, vụt trở thành tiểu thư khuê các tỏa sáng nhất kinh thành, đi đứng với dáng vẻ vênh váo không coi ai ra gì.

Đêm cung biến đó, rất nhiều người nghe được chuyện ta lặn xuống hào nước mở cổng cung, và chuyện Lâm Hành Chi theo Tân đế xông vào hoàng cung.

Thấy các cung nữ bị làm nhục khắp nơi, nữ quyến của các trọng thần trong lòng vô cùng cảm kích.

Chỉ có một người không liên quan đến vinh quang này.

Tỷ tỷ ruột của Lâm Hành Chi đã trở về.

Lâm đại tiểu thư cao cao tại thượng ngày xưa, giờ khóc lóc đến xé lòng.

“Cha, mẹ, không phải lỗi của con!

“Mấy năm nay, con ở nhà chồng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, sống sót còn khó khăn, làm sao có cách cứu cha mẹ được.

“Con muốn hòa ly với phu quân, sau này mẹ lại giúp con tìm một nhà quyền quý khác để kết hôn, đệ đệ, muội muội cũng được thơm lây.”

Nhà chồng của đại tiểu thư là người của Lữ tướng, cùng bị tống giam.

Nể tình nàng là con gái Lâm gia, mới tha cho một mạng.

Nàng ta đến con trai cũng không cần, muốn cắt đứt quan hệ, quay về Lâm gia làm đại tiểu thư.

Thế nhưng, sẽ không còn ai che chở cho nàng ta nữa.

Người nhà lặng lẽ nhìn, dường như đang đợi nàng ta làm loạn xong, không ai nói lời thừa thãi.

Lão gia quay về thư phòng, phu nhân bảo quản gia đưa nàng ta đến Bắc cảnh, tránh xa sự phồn hoa của kinh thành.

Đối với một nữ tử lòng cao hơn trời, phần đời còn lại bị giam cầm trong sân viện hoang vu gió cát mịt mù, cũng coi như một loại trừng phạt thích đáng.

63

Lý Lẫm Tiêu được gia phong Trụ Quốc Đại Tướng Quân Hầu, thưởng ban như nước chảy đưa vào Lý phủ.

Nhưng hắn chẳng vui chút nào.

Trong phủ không có nữ chủ nhân, nha hoàn và ma ma cũng không tuyển thêm một người.

Hôm đó, một nữ tử mặc hồng y rách nát bị ném tới trước mặt hắn.

Là Đỗ Linh đã mất tích từ lâu.

“Tướng quân hầu, ta không phải công chúa Tây Hạ.

“Là Lữ tướng dùng cha mẹ anh em uy h**p, ép ta tiếp cận ngài, vu khống ngài, ta chưa bao giờ thực sự muốn hại ngài.”

Trước kia, Lữ tướng dã tâm cực lớn, một lòng muốn nắm binh quyền Đại Sở.

Lý Lẫm Tiêu không muốn đứng về phe nào.

Mưu sĩ của Lữ tướng bèn bày ra mỹ nhân kế.

Dựa theo sở thích của Lý đại tướng quân tìm kiếm rất lâu, mới tìm được một nữ tử có dã tâm, cho nàng ta học cưỡi ngựa, luyện thương pháp, huấn luyện hai năm mới đưa đến bên cạnh hắn.

Để hãm hại Lý Lẫm Tiêu, Lữ tướng đã gán cho nàng ta thân phận công chúa Tây Hạ, tàn sát cả nhà Lý gia.

“Lẫm Tiêu, ta đối với ngài là thật lòng. Ngài không có người nhà, ta cũng không còn người nhà nữa rồi.”

“Chuyện cũ trước kia có thể xóa bỏ hết không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Nàng nói ra những lời như vậy, là có sự tự tin.

Trước kia, Đỗ Linh từng vì Lý Lẫm Tiêu mà đỡ một mũi tên, khiến chàng vô cùng thương tiếc.

Vì nàng ta mà chàng quên cả người vợ ở Lĩnh Nam xa xôi, giống như một cặp vợ chồng bình thường, ân ái trước toàn quân suốt hai năm trời.

Thế nhưng những người đã chết, lại vì thân phận giả mạo của nàng ta mà hoàn toàn biến mất.

64

Mặt Lý Lẫm Tiêu lạnh như băng giá, hắn nói với thuộc hạ một chữ.

「Đánh!」

Quân côn nặng trịch giáng xuống, Đỗ Linh không hề rơi một giọt nước mắt.

Nàng ta lau vết m.á.u nơi khóe miệng, bò dậy quỳ thẳng người, vừa bướng bỉnh lại vừa tủi thân, như một con chim ưng mái kiêu hãnh không chịu khuất phục.

Đây chính là át chủ bài của nàng ta.

Trước đây, mỗi khi tướng quân ra trận không mang theo nàng ta, nàng ta liền giở trò như vậy để hắn phải thỏa hiệp.

Nhưng tình yêu là một con d.a.o hai lưỡi.

Khiến người ta nhớ nhung đến phát điên, cũng khiến người ta trở nên lạnh lùng vô tình.

Đỗ Linh vừa ngẩng đầu nhìn Tướng quân hầu, lại thấy hắn ta đang siết chặt nắm tay.

Một mũi trường thương, chuẩn xác đ.â.m vào vị trí cách tim nàng ta ba tấc.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 26: Chương 26



Đỗ Linh run run rẩy rẩy đưa tay lên, chỉ về phía hắn.

「Chàng... sao chàng nỡ lòng g.i.ế.c ta?」

Chắc hẳn đã từng yêu nhau sâu đậm lắm.

Mới có thể tự tin nói rằng người đàn ông có cả nhà vì mình bị g.i.ế.c sạch sẽ không nỡ g.i.ế.c nàng ta.

Lý Lẫm Tiêu đau thấu tim gan.

Không phải vì Đỗ Linh, mà là trách bản thân mình ngu ngốc.

Nhân lúc Đỗ Linh vẫn còn hơi thở, hắn sai người lóc từng miếng thịt của nàng ta xuống, tế người vợ đã khuất.

65

Nghe được tin này, Lâm Hành Chi cảm khái.

「Tướng quân hầu đời này có hai điều hận, một hận tình nghĩa đặt sai chỗ, hai hận nhìn người không rõ, trao chân tình cho một kẻ lừa đảo.」

Ta lại nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Kẻ đầu sỏ gây tội thật sự là phụ nữ sao?

Đỗ Linh kẻ đã hủy hoại nửa đời Lý Lẫm Tiêu, chẳng phải do chính hắn dung túng mà ra ư?

hắn ta quỳ xuống, hắn ta hối hận thì đã muộn, chẳng qua là vì cái giá phải trả quá đau đớn mà thôi.

Lý Lẫm Tiêu bảo vệ quê hương đất nước, dãi dầu mưa nắng nơi biên ải, nhận được đều là lời khen ngợi của bá tánh.

Nếu như cha mẹ họ hàng của hắn vẫn còn, nếu như Đỗ Linh ngay từ đầu đã vạch trần âm mưu của Lữ tướng, thì người vợ tào khang của hắn sợ rằng đã đối mặt với một hoàn cảnh khác rồi.

Nói cho cùng, con người đều là ích kỷ và phức tạp.

Chuyện cũ khó lòng níu kéo.

Chỉ mong hắn sớm ngày thoát khỏi gông xiềng, tìm lại dáng vẻ thiếu niên tướng quân hào hùng thuở nào.

Lý Lẫm Tiêu không ở lại Kinh thành lâu, niêm phong phủ đệ, trở về biên cương tung hoành ngang dọc.

Bảy năm sau, Tây Hạ diệt quốc, bá tánh biên thành được hưởng thái bình dài lâu.

Hắn kéo lê thân thể lao lực thành bệnh, hướng về quê nhà, c.ắ.t c.ổ tự vẫn.

Đây là chuyện về sau.

66

Tân Đế triệu ta vào hoàng cung.

「Giang Ngư đâu?」

Ta dùng lễ nghi mà Đoạn ma ma vội vàng dạy cho, hành đại lễ.

「Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.」

Thấy bộ d*ng ch*n tay luống cuống của ta, Thiên tử mỉm cười.

「Ngươi bất chấp nguy hiểm xông vào hoàng cung, lập đại công. Nay phong làm Huyện chủ, thưởng trăm lạng vàng!」

Ra khỏi cung, ta ôm một hòm vàng, cười phá lên như heo kêu.

「Cha, mẹ, con gái có tiền đồ rồi!」

Lâm Hành Chi bị bộ dạng mê tiền của ta chọc cười.

「Thích bạc đến vậy sao?」

Năm đó, sau khi A Cầm tỷ tỷ xuất giá khỏi phủ, chủ nhà dời lên phương bắc, không cần nhiều người hầu nữa.

Ta bị bán cho một nhà khác, bà chủ hà khắc, chưa từng cho ăn một bữa no.

Sau này nữa, gia đình đó phá sản gặp nạn, ta lưu lạc đầu đường, như lục bình trôi dạt.

Dù chỉ là một cọng lục bình nhỏ bé, cũng muốn sống tiếp, không cúi đầu trước số phận.

Ta từng ở trong ngôi miếu nát, gió lùa mưa dột, sống vô cùng thê thảm.

Những ngày đông giá rét cắt da cắt thịt, ta đi giặt đồ thuê, chỉ để đổi lấy hai cái bánh bao.

Sau đó, ta nghe nói kinh thành đâu đâu cũng là vàng, bèn đi bộ một mạch đến đó.

Cuối cùng gặp được Lâm phu nhân tốt bụng, thấy ta giành đồ ăn với chó hoang, bà mua ta vào phủ làm nha hoàn quét dọn.

Mới có được ngày sau này, thuyền nhẹ lướt qua muôn trùng non.

Lâm Hành Chi bị ta làm cho không nói nên lời.

Không biết nên an ủi thế nào, chàng bảo xa phu dừng xe, mua cho ta loại bánh ngọt ta thích nhất.

「A Ngư có biết, miếng ngọc bội trên người nàng có tác dụng gì không?」

「Chẳng phải là quà tân hôn chàng tặng ta sao?」

「Đây là chìa khóa kho riêng của ta, bên trong chứa đầy đồ cổ thư họa, vàng bạc châu báu.」

Mắt ta sáng rực lên.

Chủ động vòng tay qua cổ chàng, hôn một cái thật kêu.

Khóe môi Lâm Hành Chi nhếch lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt như chứa đựng làn nước xuân sóng sánh, nóng bỏng đến mức núi sông cũng phai màu.

67

Năm sau, chúng ta lại đặt chân đến Lĩnh Nam.

Dưới mái hiên sân nhỏ, tổ én ríu ra ríu rít, chim chóc cùng chúng ta đúng hẹn trở về.

Lâm Hành Chi đến gặp phủ nha.

Hoàng đế vốn muốn chàng nhậm chức Thượng thư lệnh trẻ tuổi nhất triều đình.

Chàng đã uyển chuyển từ chối, chỉ nhận một chức vụ nhàn rỗi ở Bộ Công, chuyên tâm tiếp tục cải tiến phương pháp phơi muối.

Đặng Thứ sử vô cùng kích động, phương pháp phơi muối cải tiến đã rút ngắn đáng kể thời gian phơi, hơn nữa hạt muối làm ra càng thêm trắng tinh, sản lượng cũng tăng mạnh.

Hoàng đế hạ chỉ phổ biến phương pháp này, tăng thêm một khoản tiền lớn cho quốc khố, ổn định lòng dân, cường thịnh quốc lực.

Chúng ta đến thăm Trịnh Tam Nương.

Bà ấy đầy đặn hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, đang bưng một bát canh gà uống.

Không đợi ta mở lời, Nam thúc đã ôm một đứa bé bụ bẫm đáng yêu như ngọc như tuyết ra khoe.

「Ấy chà, A Ngư nha đầu, sao cháu biết ta có con gái rồi?

「Xem con gái ta có giống Tứ tiểu thư không, trắng trẻo nõn nà, sau này chắc chắn là mỹ nhân.」

Vị tiểu thiếp biết đàn tỳ bà kia, không còn hầu hạ bên cạnh Nam thúc nữa, mà đang cười tủm tỉm giúp phu nhân cho con vẹt nhỏ của Tuấn Tuấn ăn, không tranh không giành.

Phu nhân uống canh, Nam thúc dỗ con, tiểu thiếp cho chim ăn.

Cảnh tượng hài hòa đến lạ.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 27: Chương 27 - Hết



Ta giao lại trà lâu cho A Trân tỷ tỷ trông coi.

Trịnh Cường ngày ngày đến cửa tỏ vẻ ân cần, nói sớm muộn gì cũng thi đỗ trạng nguyên trở về, để tỷ ấy làm trạng nguyên phu nhân, vả mặt Trương Minh một cái thật đau.

Ta thầm nghĩ bụng: Gã này đúng là c.h.é.m gió thành bão!

Trịnh Cường tuy về sau mới cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn thua kém rất nhiều so với những người khổ học thi thư từ nhỏ.

Lâm Tam thiếu gia nhà ta khổ học bao năm, còn chẳng dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo nữa là!

A Trân tỷ tỷ không vạch trần, chỉ đẩy nhẹ Trịnh Cường.

「Chỉ có ngươi là lắm lời! Mãnh Kha không phải mang về cho ngươi một con rắn từ trên núi để ngâm rượu sao? Không ngâm thì thả về núi đi.」

「Lên núi chắc là không được rồi, nhưng có thể là vào nồi đấy.」

Ta ôm bụng cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

「Trải qua sự phản bội của tên Trương Minh đó, tỷ còn dám yêu Trịnh Cường không?」

「Sao lại không dám? Ta chỉ yêu sai người, chứ đâu phải mất đi khả năng yêu.」

Khí hậu Lĩnh Nam nóng bức, đã hun đúc cho nữ tử nơi đây sự nhiệt tình và dũng khí dám yêu dám hận.

Tống Trân Châu thay đổi rất nhiều.

Nàng thề phải trở thành nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam.

Nàng dẫn một đám nữ tử đến Tô Hàng học thêu thùa, mang về những người thợ giỏi nhất mở phường thêu.

Hàng thêu tinh xảo vượt biển xuất ngoại, bán cho thương nhân ngoại quốc, kiếm bộn tiền.

Nàng nói.

「Tiếng kim tệ rơi leng keng, nghe hay hơn nhiều so với việc nghe mẹ chồng và phu quân trách mắng sau khi lấy chồng.」

Ta bật cười thành tiếng.

「Tống viên ngoại ngồi trên núi vàng núi bạc, kẻ nào không có mắt, dám tỏ thái độ với Tống đại tiểu thư chứ.」

「Giang Ngư, không phải ai cũng may mắn như ngươi, gặp được cả nhà Lâm gia toàn người tốt.

「Nhà ta phú quý ngút trời, thế mà những kẻ đến cầu hôn, trong nhà có chút chức quan, đều chê ta là con nhà buôn không làm rạng danh gia tộc.」

May mắn là, nàng đã tìm được cơ hội, thi triển hoài bão của mình.

Tống Trân Châu còn muốn tuyển mấy phu quân đẹp trai hơn cả Lâm Hành Chi.

Một người đ.ấ.m lưng, một người bóp chân, một người cùng nàng đi xã giao, một người phụ trách hát hò.

Ta mừng cho nàng.

Trời đất vốn rộng lớn, ai nói nữ nhi không thể cầm kiếm tung hoành?

68

Lâm Hành Chi muốn đến Tây Nam, xem đom đóm trong hang động ngàn tầng.

Muốn đến Mạc Bắc, xuyên qua tầng tầng cát vàng, đuổi theo tiếng lạc đà và khói chiều đơn độc.

Còn muốn đến Đông Hải, xem đảo tiên Bồng Lai khói sóng mờ ảo, liệu có thật sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết?

Ta như hình với bóng.

Đường đời dài đằng đẵng, đương nhiên phải cùng người mình thích, đuổi theo ánh hoàng hôn đẹp nhất, đi khắp đất trời rộng lớn này.

Chàng đưa ta về nơi ta sinh ra.

Vật còn đó mà người đã khác.

Người ta yêu, kẻ ta hận, đều đã không còn.

Ánh tà dương còn sót lại, rải xuống mặt biển một vầng sáng vàng óng.

Ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân, ta thả hai chiếc đèn hoa đăng xuống biển, siêu độ cho vong hồn cha mẹ.

Ráng chiều tan hết, sắc xanh đen mờ ảo qua đi là sao trời đầy trời.

「Phu quân, chàng thích ta từ khi nào?」

「Tình không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng đã nảy nở thì ngày càng sâu đậm.」

「Nhưng chàng biết tên của một nha hoàn quét dọn như ta từ rất sớm kia mà.」

Dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt Lâm Hành Chi ánh lên hơi nước.

Chàng nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của ta.

「Ngày ấy ta bệnh nặng nguy kịch, không còn gì luyến tiếc cuộc sống, chỉ có thể tựa vào trước cửa sổ. Nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền nhảy vào hồ cá, như một chú cá nhỏ vui vẻ.」

Khoảnh khắc đó có sức sống, có linh động, có sự hồn nhiên không sợ hãi, có sức sống mãnh liệt.

Lâm Hành Chi đang bệnh bỗng bật cười, nâng bát thuốc đắng ngắt, uống một hơi cạn sạch.

Về sau này, bất kể trải qua gian khổ thế nào, chẳng qua cũng chỉ là người yêu cách trở núi sông mà thôi, nào có hề chi, núi sông nào đều có thể vì tình yêu mà san bằng thành đường đi tới.

Hết
 
Back
Top Bottom