Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch San Phẳng Núi Non

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,303
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOmHETSQIZsVyw1svRQdyATcQ5fu3jjJ3ehh8JrjvanRJLPdv3J6EOn93Jw3SzSlP3tNgmByqfMXcpXbf_MUeXiLtqEN7xCj2yl2JAWyFj4A9giSgi5gcOCnZXwy5OH6pFvtDL8pP2AOpApHa1gI516=w215-h322-s-no-gm

San Phẳng Núi Non
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm đói khổ nhất.

Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.

Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.

Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.

Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.

Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.

"Lĩnh Nam có núi không?"

"Có."

"Lĩnh Nam có biển không?"

"Có."

Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.

"Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"​
 
San Phẳng Núi Non
Chương 1: Chương 1



Năm đói khổ nhất.

Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.

Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.

Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.

Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.

Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.

"Lĩnh Nam có núi không?"

"Có."

"Lĩnh Nam có biển không?"

"Có."

Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.

"Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"

1

Ta tên Giang Ngư.

Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.

Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.

Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.

Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.

Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.

Thấy sắc mặt Thiếu gia tím tái, sắp tắt thở.

Ta nhớ lại hồi nhỏ ở bờ biển, từng thấy ông lão chài thổi hơi vào miệng người c.h.ế.t đuối, người đó sống lại.

Ta vung tay áo, vứt chổi, lao đến chỗ Thiếu gia, câu giờ cho thần y được mời đến cứu mạng.

Ngày hôm sau, Thiếu gia đã mở mắt.

Người chàng khẽ run lên, bình tĩnh nhìn ta, đôi môi tái nhợt từ từ mở ra.

"A Ngư có ơn cứu mạng với ta, muốn gì nào?"

Thiếu gia vậy mà biết tên ta!

Cảm động quá.

Ta l.i.ế.m li3m môi.

Đồ ăn của Thiếu gia là tinh xảo nhất, nhưng chàng chỉ động một hai đũa rồi bảo người dọn đi.

Thế là ta liều mình mở lời.

"A Ngư muốn ăn cơm thừa canh cặn của Thiếu gia."

Chàng lại cười với ta.

Ánh nắng vụn vỡ xuyên qua song cửa, rải lên khuôn mặt tuấn mỹ đó, như tiên nhân hạ phàm bước ra từ trong tranh.

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!

Ta dụi dụi mắt.

Gió xuân thổi lay cành liễu, khiến lòng người ngứa ngáy.

2

Thiếu gia cho người mang đến những món ăn nổi tiếng Kinh thành.

Bánh nướng mè, thịt dê hầm, hoành thánh gà...

Ta cười rạng rỡ, nhìn mà hoa cả mắt.

"Thiếu gia, người không ăn sao?"

Thiếu gia lắc đầu.

Thấy ta ăn đến không khép được miệng, khóe miệng chàng cong lên thành một vầng trăng khuyết.

Ta ôm cái bụng tròn vo, ngồi dưới sập trong sân, cùng Thiếu gia đọc sách.

Hoa rơi vương trên ngọn tóc.

Chàng giơ bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên, nhẹ nhàng gỡ hoa xuống, tiện tay véo má ta, nói ta ngoan như một thúc thỏ.

"Cốt cách của A Ngư rất tốt, chỉ là hơi gầy."

Ta chống cằm, thầm hạ quyết tâm.

Vì Thiếu gia, ta quyết chiến với đồ ăn ngon các ngươi.

Đùi dê nướng, chè hạnh nhân, cánh gà nướng, bánh ú ngọt, bánh anh đào, bánh ngọc lộ...

Cứ thế ăn vào bụng như nước chảy.

Ba tháng sau, người như cành liễu đ.â.m chồi ngày xuân, dần dần trổ mã.

Thiếu gia có thêm một thú vui, là ngày ngày nhìn ta ăn cơm, như đang cho cá koi nhỏ trong hồ ăn, nụ cười cũng nhiều hơn.

Ta ăn uống siêng năng, làm việc nhanh nhẹn, như cái đuôi nhỏ, léo nhéo quanh Thiếu gia.

"Thiếu gia, người phải ăn đúng giờ, nếu không dạ dày vốn yếu ớt sẽ bị yêu ma quỷ quái quấy phá đó!"

"Thiếu gia, thức khuya đọc sách quá là hại mắt. Hay là, ta xuống bếp nhỏ bưng lên bát chè hạt sen bạch hợp nhé?"

"Trời lạnh rồi, Thiếu gia ra ngoài nhớ mang áo choàng, lỡ nhiễm phong hàn, thuốc vừa đắng vừa khó uống lắm đó."

...

Người trong phủ ngày càng thích ta.

Phu nhân hiền hòa độ lượng, khen ta có phúc, giám sát Thiếu gia ăn cơm, khiến sức khỏe chàng ngày một tốt hơn.

Đoạn ma ma quản sự nói lúc ta mới đến mặt vàng như nghệ, giờ đã trổ mã xinh đẹp động lòng người.

Tam thiếu gia nhỏ hơn Thiếu gia một tuổi, hai tai không màng chuyện bên ngoài, chỉ thích đọc sách, lúc nghiêm mặt trông y như ông đồ già nghiêm nghị.

Tứ tiểu thư năm nay tám tuổi, xinh như tượng tạc bằng ngọc, lúm đồng tiền sâu, thích nhất là đèn lồng cá chép ta làm.

Chỉ có Đại tiểu thư là tính tình tệ nhất, cứ như thể mọi người đều nợ nàng ta mười hai cái đùi gà vậy.

Nàng ta ghét ta, mắng ta có vẻ mặt hồ ly tinh.

Chẳng phải chỉ vì lúc về lại mặt, tân lang của nàng ta nhìn ta thêm một cái thôi sao?

Ta còn chưa kịp tố cáo, Đại tiểu thư còn muốn Thiếu gia cưới cô em chồng mặt rỗ luôn ngưỡng mộ chàng, để đổi lấy địa vị của mình ở nhà chồng kìa!

Lêu lêu.

Mặt dày thật!
 
San Phẳng Núi Non
Chương 2: Chương 2



3

Thiếu gia nhét một quả mơ xanh vào miệng ta.

"Hôm nay đã luyện chữ chưa?"

Chàng mong mỏi được ngao du sông hồ núi non, ghét tranh quyền đoạt lợi.

Khổ nỗi sau trận bệnh nặng, phu nhân không cho chàng đặt chân đến những nơi xa xôi hoang vu, chỉ có thể lật giở những câu chuyện trong sách vở, xem những chuyện kỳ thú.

Ta trở thành "ân nhân cứu mạng" của Thiếu gia, trong phủ không còn sắp xếp việc cho ta nữa, chỉ cần mài mực khi chàng viết chữ là được.

Ăn no uống đủ, Thiếu gia cẩn thận lau sạch tay cho ta, dạy ta từng nét một.

Chữ của chàng nét mạnh mẽ, rồng bay phượng múa.

Nhưng ta viết không đẹp, tiu nghỉu cúi đầu.

Một bàn tay ấm áp xoa đầu ta.

"Người có khúc, sông có đoạn.

"Chữ của A Ngư tuy như gà bới, nhưng mỗi lần dẫn ngươi ra ngoài nghe gánh hát hát tuồng, giai điệu khó đến mấy, tiếng lóng chưa từng nghe qua, chỉ cần nghe qua một lần là nhớ được."

Hình như đang khen ta, lại hình như không phải.

Ta cắn một miếng hết nửa quả đào.

Mắt chàng ánh lên ý cười, ấm áp như gió, chọc chọc vào má phúng phính của ta.

Ta nuốt nước bọt.

Nhất thời không hiểu nổi, sao Thiếu gia trông lại còn ngon hơn cả quả đào mật ngọt lịm thế này?

Thì ra đây chính là mỹ sắc khả Xan?

Chẳng trách thỉnh thoảng chàng đi dự tiệc, một đám tiểu thư quyền quý lại trốn sau rèm tranh nhau nhìn trộm.

4

Nhưng ngày vui thường quá ngắn ngủi.

Lâm lão gia đắc tội với Lữ tướng ở trên triều.

Thánh thượng chìm đắm vào luyện đan hỏi thuốc, Lữ tướng một tay che trời, thao túng triều chính.

Ông ta muốn Thiên tử hạ lệnh tịch biên Lâm gia, nam xử trảm, nữ bán làm nô, con gái đã gả đi không bị liên lụy.

Trong phủ lập tức hỗn loạn cả lên.

Tam thiếu gia mím chặt môi, quyển sách yêu thích nhất cũng vứt sang một bên.

Tứ tiểu thư mắt ngấn lệ, ôm con búp bê vải hình người cá ta làm cho, ngồi thụp trong góc.

Phu nhân bảo Đoạn ma ma trả lại khế ước bán thân cho hạ nhân, người mới đến được mười lạng, nô tỳ sinh ra trong nhà được mười lăm lạng, cả trăm người biến mất không dấu vết chỉ sau một đêm.

Ta sợ lắm.

Thiếu gia đẹp như vậy, mất đầu rồi thì còn đẹp nỗi gì?

Đêm khuya sương nặng.

Ta giấu khế ước bán thân và bạc ma ma đưa cho trong người, lén trèo tường về lại viện của Thiếu gia.

Dưới ánh nến leo lét, hình như ta nghe thấy chàng đang nói chuyện với ai đó.

"Lâm đại nhân là tấm gương cho văn thần, ta sẽ liên lạc với các văn quan dâng sớ cầu xin.

"Hành Chi, vùng đất chướng khí khiến người ta e ngại, đến Lĩnh Nam ngươi hãy bảo trọng."

Thiếu gia tên là Lâm Hành Chi.

Người nói chuyện với chàng, thân hình cao ráo, khí chất bất phàm.

Ta từng gặp ở phòng riêng của trà lâu bên ngoài rạp hát, Thiếu gia còn bảo ta canh chừng nữa.

"Ai đó?"

Một tiếng quát lớn.

Ta ngã sõng soài trên đất.

Thiếu gia khẽ ho hai tiếng.

"Là con cá nhỏ tham ăn trong hồ của ta thôi."

"Cũng quan tâm ngươi thật đấy, người ta đi hết rồi, còn dám chạy về."

Đến khi ta ngẩng đầu lên, trong căn phòng tối om chỉ còn lại một mình Thiếu gia.

"Thiếu gia, người sắp đi Lĩnh Nam sao? Cái đầu giữ được chứ?"

"Ừ."

"Lão gia, phu nhân và tiểu thư, thiếu gia thì sao?"

"Ừ, đều giữ được."

5

Ngày hôm sau, thái giám tuyên chỉ đến.

Cùng đến còn có Võ Định Hầu thế tử.

Hắn ghen ghét vì Lữ Kiều, tiểu thư nhà Lữ tướng, thích Thiếu gia.

Vẻ mặt hắn âm u.

Giống hệt con rắn độc nấp trong bóng tối, bất thình lình cắn ngươi một phát.

"Lâm Hành Chi, coi như ngươi mạng lớn, cả nhà chỉ có cha ngươi bị lưu đày.

"Nhưng mà, Lâm gia bị tịch biên, công tử giàu sang số phận đã định sẽ thành kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.

"Quỳ xuống cầu xin ta, ta xem xét đưa ngươi lên làm đệ nhất kỹ nam."

Ta đứng trong góc, nắm chặt con sâu độc định ra tay.

Một đám người vây quanh tiểu thư nhà Lữ tướng đi tới.

Lữ Kiều đó có một đôi mắt phượng, mặc váy lụa hoa lệ, đầy người châu ngọc.

Nàng ta đẩy mạnh Võ Định Hầu thế tử ra.

"Lư Ngao, ngươi câm miệng!"

Nàng ta đến trước mặt Thiếu gia, mang theo hai phần áy náy, tám phần e lệ của thiếu nữ.

"Lâm Hành Chi, không ngờ cha ta lại ra tay với Lâm gia.

"Đừng đi Lĩnh Nam, nơi đó côn trùng độc hại hoành hành, hoang vu hẻo lánh, ngươi sẽ c.h.ế.t đó."

Thiếu gia vẫn giữ phong thái quân tử, nhàn nhạt nói.

"Chuyện của Lâm gia, không phiền Lữ tiểu thư bận tâm."

Nhưng chàng càng nói vậy, Lữ Kiều càng đau lòng.

"Là ta liên lụy ngươi, ta đi tìm cha nói giúp."

Võ Định Hầu thế tử chế nhạo.

"Tướng gia đã hạ cờ thì không hối hận, Lữ tiểu thư nên về phủ rồi."

Thấy Lữ Kiều bị người ta mời lên kiệu, ta đảo mắt một vòng, đi theo sau.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 3: Chương 3



6

Lão gia bị quan sai áp giải đi rồi.

Ông là văn quan, thân thể không được khỏe mạnh cho lắm.

Gấm vóc lụa là của phu nhân và thiếu gia tiểu thư, biến thành một thân áo vải thô.

Là Đoạn ma ma kiên quyết ở lại, tìm được từ phòng hạ nhân.

Lâm phủ bị niêm phong, cửa son bị dán niêm phong to đùng.

Đại tiểu thư ngồi kiệu trở về.

Ừm, về để từ mặt gia đình.

Nhà chồng nàng ta nịnh bợ được Lữ tướng, sợ bị Lâm gia liên lụy.

Đại tiểu thư sinh được con trai, tự thấy đã đứng vững ở nhà chồng, quyết đoán vứt bỏ nhà mẹ đẻ.

Phu nhân cười khổ một tiếng.

Ta siết chặt nắm đấm!

Trong phòng lão gia chỉ có một phu nhân, không có thiếp thất nào khác.

Trước kia ở trong phủ, đồ tốt đều ưu tiên cho Đại tiểu thư, nuông chiều nàng ta thành cành vàng lá ngọc, cũng dung túng nàng ta ích kỷ chỉ biết lợi mình.

"Mẫu thân, đừng trách con!

"Chỉ trách cha không biết thời thế, đắc tội Lữ tướng, đến của hồi môn của mẫu thân cũng không giữ được.

"Còn cả nhị đệ nữa, đệ sớm xem mắt em chồng ta có phải tốt rồi không?

"Lữ tiểu thư là thiên kim của Tướng gia, bao nhiêu người nhòm ngó. Đệ lại cứ trêu chọc nàng ấy, tự dưng rước họa vào nhà."

Nói nhiều như vậy.

Lỗi lầm đều là của người khác, nàng ta chẳng có chút nào.

Dân chúng xem náo nhiệt xì xào.

"Lâm đại nhân làm quan thanh liêm, phu nhân vui vẻ làm việc thiện. Tuy không biết vì sao bị tịch biên gia sản, nhưng hành động của Đại tiểu thư thật khiến người ta lạnh lòng."

Mắt của quần chúng thật là sáng suốt.

Vỗ tay!

Sắc mặt Đại tiểu thư biến đổi liên tục, hoảng sợ bỏ chạy.

Ha ha ha.

Trong kiệu có con sâu độc đang đợi nàng ta đấy!

7

Thiếu gia dẫn mọi người đến quán trà ven đường bàn bạc đường đi nước bước.

Chàng định để Tam thiếu gia ở lại Kinh thành, giao cho bạn bè chăm sóc, tiếp tục đọc sách.

Phu nhân nhất quyết đòi theo đến Lĩnh Nam, bà nói lão gia cả đời chỉ cưới mình bà, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cùng nhau.

Đoạn ma ma là nha hoàn hồi môn của phu nhân, không con không cái, phu nhân đi đâu, bà đi đó.

Vốn dĩ, phu nhân muốn giao Tứ tiểu thư cho Đại tiểu thư.

Ai ngờ thứ đợi được lại là cảnh tượng như Vương Mẫu Nương Nương dùng trâm vàng vạch ra sông Ngân Hà.

"Hu hu, sao tỷ tỷ con lại nhẫn tâm như vậy?"

Trước mặt người ngoài, phu nhân luôn là người cao sang đoan trang.

Chắc là bị Đại tiểu thư làm cho tức quá rồi, bà ôm Tứ tiểu thư, tiếng nức nở dần to lên.

Thiếu gia lấy ra miếng vân văn ngọc bội luôn đeo bên người, định đem đi cầm cố lấy lộ phí.

Tam thiếu gia, người nãy giờ vẫn im như thóc, vẻ mặt cuối cùng cũng giãn ra.

"Huynh trưởng, ngọc bội có tua, quân tử vô cớ, ngọc bất ly thân."

Ta chữ nghĩa không nhiều, biết lõm bõm.

Nhưng đó là của Lâm lão thái gia để lại cho Thiếu gia.

Chưa bao giờ rời thân.

Rất coi trọng.

Trong sự im lặng, ta móc ra một xấp đồ từ trong lòng, yếu ớt nói.

"Thiếu gia, giữ lại ngọc bội đi! Nếu không chê, ta nuôi chàng!"

Trong khoảnh khắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.

8

Tam thiếu gia liếc cũng không thèm liếc đồ của ta một cái, thở ra một hơi dài, lớn tiếng nói.

"Tiểu nha hoàn, ngày thường dựa vào nhị ca mới được ăn miếng ngon, đừng gây thêm phiền phức nữa."

Để chứng minh ta không hề khoác lác.

Ta vội vàng đưa xấp ngân phiếu ra trước mặt mọi người.

Có lẻ có chẵn, cộng thêm tiền phu nhân và Thiếu gia thường ngày thưởng cho, đúng một nghìn ba trăm tám mươi hai lạng.

Thiếu gia hơi kinh ngạc.

"Ở đâu ra vậy?"

Ta cười tủm tỉm nói.

"Học thổ phỉ đi cướp."

"Đừng úp mở nữa, mau nói đi."

Tam thiếu gia không nói thì thôi, hễ nói là như pháo rang.

Ta hoàn toàn coi như không nghe thấy.

"Phần lớn là kiếm được từ Lữ tiểu thư, ta nói Thiếu gia khởi hành đi Lĩnh Nam, từ nay không bao giờ gặp lại.

"Bán tranh chữ của Thiếu gia cho nàng ấy làm kỷ niệm."

"Vậy nên, đêm qua ngươi đã lục tung thư phòng của ta?"

Ta bẻ ngón tay đếm.

"Nhà họ Chu, nhà họ Từ, nhà họ Triệu còn chưa đi đâu!

"Các tiểu thư ngưỡng mộ Thiếu gia đã lâu rồi, biết tin Lâm phủ bị tịch biên, đang lén lút khóc thầm đấy!"

Ý của ta là, bán Thiếu gia đi!

Không, bán những tác phẩm tuyệt bút của Thiếu gia với giá cao, không thành vấn đề.

Thiếu gia xoa xoa đầu ta, nghiêm mặt nói.

"Lộ phí đủ rồi, không được đi nữa."

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng chàng do dự.

"A Ngư, ngươi cũng đi Lĩnh Nam?"

"Vâng! Thiếu gia đã nói chỉ cần ta ở lại Lâm phủ, sẽ nuôi ta cả đời. Sao thế! Ta nói sai chỗ nào chứ! Ta biết Lĩnh Nam có chướng khí, nhưng cũng có chim bay thú chạy ăn không hết, đừng hòng bỏ rơi ta."

Thiếu gia bất đắc dĩ mỉm cười, nhẹ nhàng véo véo tay ta.

Tam thiếu gia hơi lúng túng.

Nhưng phu nhân, tiểu thư, và cả Đoạn ma ma cũng cười.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 4: Chương 4



9

Chiếc xe ngựa màu xanh xám đỗ ven đường.

Tam thiếu gia vừa đi vừa ngoái đầu lại.

Thiếu gia dùng số bạc ta đưa, đến nhà lao lo lót cho quan sai.

Lão gia thấy người nhà bình an vô sự, xương sống đã bị suy sụp làm cong đi, lại thẳng tắp như vừa được tiêm m.á.u gà.

Ông muốn khuyên phu nhân đừng đi, nhưng phu nhân nói đường phía trước chưa biết thế nào, cả nhà đông đủ bên nhau là quan trọng nhất.

Mọi người ôm nhau khóc một trận hu hu.

Ta lấy ra một tay nải lớn, có quần áo giày dép chuẩn bị cho lão gia, còn có thảo dược và bột thuốc đuổi côn trùng.

Thiếu gia đưa hai trăm lạng cho nha dịch áp giải phạm nhân, bảo hắn trên đường chiếu cố lão gia nhiều hơn.

Hu hu, đó là hai trăm lạng đó!

Sớm biết lo lót tốn nhiều như vậy, phải bán Thiếu gia thêm vài lần nữa mới phải.

Chúng ta ở lại Kinh thành thêm một ngày, Thiếu gia dẫn ta đi hết chợ Đông, lại dạo chợ Tây.

Mua vải cát bá và vải gai cho Đoạn ma ma may quần áo, mua thêm lương khô, thịt muối, mứt quả, còn có ngải cứu dùng để đuổi côn trùng.

Sức khỏe của Thiếu gia tốt hơn trước, nhưng ít làm việc nặng, mệt đến thở hổn hển, ta tranh xách đồ trên lưng.

Đi được một đoạn, cảm giác sau lưng nhẹ đi một nửa.

Thiếu gia, người chưa từng làm việc nặng, đang dùng một tay đỡ lấy, chỉ sợ ta mệt.

Trong lòng ta vui sướng, nhưng không biết nói thế nào.

10

Thiếu gia tìm một đoàn buôn, thuê phu xe, đưa chúng ta chen chúc trên xe ngựa lên đường.

Người đứng đầu đoàn buôn tên Nam thúc, khoảng ba mươi tuổi, vô cùng thẳng thắn.

Ông vận chuyển đồ sứ Lĩnh Nam đến Kinh thành, rồi lại mang lụa là và nông cụ bằng sắt về.

Lúc nghỉ ngơi, ta thấy trên chân ông có vết thương, liền mang thuốc mỡ qua.

Nam thúc vui vẻ nhận lấy, vỗ ngực.

"Có mắt nhìn đấy! Sau này đi theo Nam thúc, thúc che chở cho các ngươi."

Ông rất thích tán gẫu.

Mấy ngày sau, ta đã nắm rõ tình hình nhà Nam thúc có một vợ một thiếp, ba con trai, hai con chó.

Tứ tiểu thư tuổi tác tương đương với con trai út của ông, suốt đường ngoan ngoãn theo phu nhân học thuộc thơ viết chữ, Nam thúc thích vô cùng.

"Ba thằng con trai nhà ta gộp lại cũng không ngoan bằng một đứa con gái nhà người ta."

Đi hết đường bộ lại đi đường thủy, thuyền buôn lắc lư.

Giữa cảnh "núi lùi xa nhường chỗ đồng bằng, sông đổ vào nơi hoang vu rộng lớn" đầy chòng chành, đường thủy kết thúc.

Tiếp theo, phải chuyển sang đường bộ, vượt qua Đại Dữu Lĩnh.

Núi non Lĩnh Nam hùng vĩ xanh tươi, như con mãnh thú khổng lồ đang nằm phục.

Có người săn được một con thỏ rừng, hưng phấn huýt sáo.

Suốt đường đi, mọi người toàn gặm lương khô, nhìn thấy thịt cá là hai mắt sáng rực.

Lập tức nhặt củi tại chỗ, gác con thỏ rừng chẳng được mấy miếng thịt lên lửa nướng, rồi rắc bột thì là và muối.

Hương thơm bay tới, thịt thỏ nướng ngoài giòn trong mềm, khiến giun trong bụng cũng phải cồn cào.

Ta chỉ hận mình có phần nhìn, không có phần ăn.

Nam thúc khoe cái đùi thỏ nướng vừa được chia, chép miệng thưởng thức.

Ta nuốt nước miếng nói.

"Trong sách Thiếu gia có nhắc, vùng Lĩnh Nam này lắm thú dữ."

"Nướng thơm thế này, không sợ dụ hổ đến à?"

Nam thúc cười ha hả.

"Vùng núi này có hổ thì không lạ, nhưng gần đường này thì hiếm lắm."

Đúng là nói gở thì linh.

Một tiếng gầm đột ngột vang lên, trong nháy mắt, cả núi rừng vang vọng dư âm kinh hoàng.

11

Mặt ai nấy đều tái mét.

Nam thúc sợ đến hai chân run lẩy bẩy, thịt thỏ trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.

"Đi bao nhiêu lần có gặp đâu, phen này đúng là gặp ma rồi!"

Phu nhân ôm chặt Tiểu thư, Thiếu gia kéo chúng ta ra sau lưng che chở.

Một con hổ vằn hung dữ đằng đằng sát khí lao ra từ rừng rậm.

Đám đông tán loạn bỏ chạy, người trèo cây, kẻ tìm vũ khí bằng sắt.

Trong nháy mắt, con mãnh hổ đã ngoạm lấy đùi một người.

"Anh rể, cứu mạng!"

Mặt Nam thúc tái mét, toàn thân run lên bần bật.

Thì ra, người bị cắn là em vợ của ông ấy, Trịnh Cường, kẻ đầu têu vụ hò hét bắt thỏ rừng lúc nãy.

Mọi người không ai dám tiến lên, chỉ sợ chọc giận mãnh hổ, nó cắn đứt cổ họng anh ta mất.

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo ta.

Ta trông thấy cái mõ đồng Nam thúc mua cho con trai.

Ta vỗ đầu một cái, rồi gõ mạnh vào mõ.

Tiếng mõ vang lên như sấm dậy giữa rừng.

Con hổ nào đã thấy cảnh tượng này bao giờ.

Nó sợ đến mức nhả miệng ra, bỏ lại Trịnh Cường rồi quay đầu chạy biến vào rừng.

Nam thúc vội chạy tới xem cái chân đang chảy m.á.u của em vợ, may mà chưa gãy.

"Con bé này, may mà có cháu! Không thì thúc về nhà thể nào cũng bị phu nhân mắng chết."

"Mà này, sao cháu biết hổ sẽ sợ mà bỏ chạy?"

"Trong sách có câu, 'Tiếng chuông vang vọng, dọa hổ chạy xa'."

Biết được ta bị Thiếu gia "ép" đọc sách nên mới vô tình cứu được em vợ ông ấy, Nam thúc cảm khái.

"Đọc sách tốt thật! Về nhà nhất định thúc sẽ bắt mấy thằng nhóc nhà thúc học hỏi Thiếu gia nhà cháu nhiều vào."
 
San Phẳng Núi Non
Chương 5: Chương 5



12

Đi ròng rã hơn ba tháng trời.

Lúc đến được Lĩnh Nam thì đã qua tiết Lập Thu, cái nóng 'Hổ mùa thu' vẫn còn gay gắt lắm.

Chúng ta đi theo đoàn buôn của Nam thúc, học được không ít tiếng địa phương.

Nam thúc khen ta lanh lợi, dạy một lần là nhớ, chỉ cần ở đây nửa năm thì ai cũng tin ta là người Lĩnh Nam gốc cho mà xem.

Vợ ông ấy là Trịnh Tam Nương nghe chuyện đệ đệ gặp nạn thì vô cùng cảm kích chúng ta.

Biết Phu nhân và Thiếu gia muốn đến Lĩnh Nam định cư, bà đã giúp thuê một căn nhà có sân vườn.

Trước cửa nhà có con sông nhỏ, sau nhà có rừng trúc, trong sân có giếng nước, còn có cả một cây hoa quế vươn mình duyên dáng.

Nhìn là biết người chọn nhà rất có tâm.

Bóng chiều ngả dài, ánh nắng vàng lướt qua ngọn cây, rải xuống mặt đất những vệt loang lổ.

Thiếu gia chẳng nói chẳng rằng, xắn tay áo lên múc nước.

Ta và Đoạn ma ma hợp sức dọn dẹp nhà cửa, Phu nhân và Tiểu thư thì trải chăn nệm.

Thấy trời sắp tối, ta mặc kệ mặt mũi bị khói hun đen nhẻm, bới từ trong đống lửa dưới bếp ra mấy củ khoai sọ.

Nhẹ nhàng bóc lớp vỏ ngoài cháy đen, mùi thơm của khoai lập tức xộc vào mũi.

Ta thổi nguội rồi đút vào miệng Tứ tiểu thư.

Cô bé cười tít mắt, sung sướng vung vẩy đôi chân nhỏ.

Hơn ba tháng trời lang bạt, Tiểu thư quên mình là tiểu thư, Phu nhân cũng không còn coi ta là nha hoàn nữa.

Bà nói nếu không có số bạc của ta, cả nhà đã phải ở lại Kinh thành làm ăn mày rồi.

"Đừng gọi Tứ tiểu thư nữa, cứ gọi con bé là Huệ Chi đi."

Ta liếc trộm Thiếu gia.

Rõ ràng chàng có quý nhân chống lưng, không có ta thì chắc chắn cũng đến được Lĩnh Nam thôi.

Chàng không cho Phu nhân biết, e là có chuyện còn quan trọng hơn cả tính mạng cả nhà.

Thấy ta ngẩn người, Thiếu gia cúi đầu ghé sát lại.

"Cho ta một miếng."

Ta lập tức nhét vào miệng chàng.

Đoạn ma ma cười, Phu nhân cũng cười, trêu ghẹo.

"Có tiền đồ ghê!"

13

Ngày thứ ba, Trịnh Tam Nương ghé thăm.

Bà là người xởi lởi, sau khi chào hỏi Phu nhân xong thì niềm nở nắm lấy cổ tay ta.

"Cô nương tốt bụng, ta chỉ có một đứa đệ đệ này thôi, đa tạ con đã nhanh trí cứu mạng nó."

"Mõ đồng là của Nam thúc, kiến thức là của Thiếu gia, con chỉ lanh một chút thôi ạ."

Mắt Trịnh Tam Nương đảo qua mọi người trong nhà, cười không khép được miệng.

"Thiếu gia tuấn tú, Tiểu thư xinh đẹp, Phu nhân thật tốt phúc."

Bà mang tới mấy con gà, bảo chúng ta thả nuôi ở sân sau, để Tiểu thư sau này ngày nào cũng có trứng ăn, gà con nuôi lớn thì thịt.

Uống xong tuần trà, Trịnh Tam Nương cho tỳ nữ bê một cái vại gốm vào.

"Cua xanh tháng mười là béo nhất, bổ đôi ra, băm thêm gừng dại với thù du để át tanh, nêm đủ nước mắm cho dậy vị tươi, lại múc thêm một thìa đường từ hũ mà con trai ta giấu trên xà nhà, ngâm trong rượu hai ngày một đêm."

Vại gốm mở ra, vỏ cua ngâm thành màu hổ phách, gạch cua màu đỏ cam như thạch sữa đông khẽ rung rinh, thịt cua quyện lẫn mùi mặn mòi tươi rói xộc thẳng vào mũi.

"Ối chà, đồ sống!"

Đoạn ma ma sợ hãi lùi lại.

Trịnh Tam Nương cười ha hả.

"Cua ngâm mà, cua ngâm đương nhiên là sống rồi."

"Để con!"

Thấy cả nhà không ai dám động đũa, ta đưa tay về phía miếng cua.

Vừa cho vào miệng, hương vị biển cả tươi ngon đã lâu không gặp ập tới, gạch cua béo ngậy tan chảy trên đầu lưỡi.

Thấy ta không nói gì nữa, Thiếu gia lặng lẽ cầm đũa lên.

Chàng hiểu ta mà.

Mỗi lần ta ăn gì mà im lặng tức là món ngon trên bàn không thể bỏ lỡ.

Lúc vỏ cua chất thành núi nhỏ, Phu nhân và Tiểu thư do dự mãi rồi cũng nhập hội ăn cua ngâm.

Dù ăn không nhiều, Trịnh Tam Nương vẫn cười hài lòng.

Đây là cách đãi khách của bà, đem thứ tốt nhất trong nhà chia sẻ cho khách quý từ phương xa tới.

14

Lĩnh Nam tháng mười không có sương tuyết.

Đoạn ma ma không ngờ mùa này vẫn có thể xới xáo vườn tược, h@m muốn làm vườn trỗi dậy.

Ta giúp bà vót cọc gỗ, dựng giàn trong vườn, gieo hạt xong, mấy ngày sau đã thấy mầm xanh nhú lên.

Huệ Chi đuổi theo đàn gà cục tác, nóng đến mồ hôi nhễ nhại.

Phu nhân vốn rất yêu hoa cỏ, cũng khai phá một mảnh đất nhỏ trồng hoa, đợi Lão gia tới sẽ có trà hoa nhài để uống.

Ta ngáp dài đứng dậy, mang theo tấm lụa choàng che nắng, đi ra ngoài cùng Thiếu gia.

Luồn lách trong nội thành gần nửa ngày, không ngờ lại ra tới bờ biển.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 6: Chương 6



Gió biển mang theo vị mặn, nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Nhìn thấy biển rộng đã lâu không gặp, ta chẳng màng lễ nghi học được trong phủ, cứ thế chân trần chạy trên bãi cát, đuổi theo những con sóng bạc đầu.

Thiếu gia mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ toàn hình bóng vui vẻ của ta.

Đúng là sở hữu một đôi mắt cực kỳ đẹp.

Nhưng mà, Lĩnh Nam nóng quá đi!

Chưa được bao lâu, ta đã thở hổn hển.

Thiếu gia vận bạch y, cầm ô giấy dầu che trên đầu ta, đi về phía ruộng muối.

Những phạm nhân áo quần rách rưới, nối gót phu muối vai trần đen bóng, đang nấu muối, vận chuyển muối dưới nắng gắt.

Phạm nhân lớn tuổi hơi chậm một chút liền bị quất một roi vào vai lưng.

Chỉ thấy người đó gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã vật xuống, mặt cà vào cát đá, đau đến toàn thân co giật.

Tên lại mục lạnh lùng ra lệnh.

"Đứng dậy."

Ta rụt người lại, nắm chặt lấy tay áo Thiếu gia.

"Lão gia bị đày tới Lĩnh Nam, có bị phạt làm việc ở ruộng muối không ạ?"

"Không đâu!"

Thiếu gia nói chắc như đinh đóng cột.

Ánh mắt sắc như đuốc của chàng dừng trên người một người đàn ông khác.

Người đó thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ, đi cà nhắc trong ruộng muối dưới nắng gắt, trông rất sa sút.

Hắn đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc, không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bên má phải lộ ra một vết sẹo d.a.o dài.

Nhìn mà giật mình.

Ta vỗ vỗ ngực.

Trẻ con mà thấy chắc tối về khóc ré.

"Đi thôi!"

Thiếu gia nắm tay ta, đi đến chợ cá ồn ào.

Từng cái sọt tre đầy ắp cá tươi vừa đánh bắt lên.

Cá mú nhảy tanh tách, cua sống khua khoắng càng kẹp, cá vược há miệng quẫy đạp...

Ta trả mấy đồng tiền, để Thiếu gia ngồi lên chiếc xe bò kẽo kẹt.

"Đi nào, về nhà thôi!"

Đêm đó, Đoạn ma ma dùng công thức Trịnh Tam Nương đưa, nấu một nồi hải sản hầm tươi ngon đến rụng rời.

Hải sản hầm vừa mềm vừa thơm, thêm một nắm rau mùi xanh non mới hái, phải gọi là thơm nức mũi.

Mớ cá ô muối ta mới phơi trên sào tre, như một chuỗi bùa bạc, đung đưa trong gió đêm.

15

Lúc Nam thúc đến thăm chúng ta, ông mang theo một chú chó con màu trắng.

Huệ Chi thích mê, cứ chạy tới chạy lui đuổi theo Tiểu Bạch.

Ta đang làm bánh dưới bếp.

Hẹ tươi rửa sạch thái nhỏ, trứng gà đánh tan, nhào bột làm bánh, dầu nóng thì cho phôi bánh hẹ vào, lửa nhỏ rán từ từ, rán đến khi hai mặt vàng ruộm thì vớt ra.

Nam thúc ngửi thấy mùi thơm, trêu chọc.

"Tiểu nha đầu A Ngư, cháu biết nấu ăn à?"

Còn phải nói!

Trước kia ở trong phủ, nhờ phúc Thiếu gia mà được ăn ngon, lại chẳng phải làm gì, đúng là lãng phí tài năng của ta mà.

Ông ấy bán tín bán nghi, nhưng sau khi cắn một miếng thì hai mắt sáng rực.

Ta cắn một miếng bánh hẹ, thơm nức mũi, lỡ miệng khoe khoang.

"Lần đầu bị bán đi, con mới bảy tuổi. Làm nha đầu nhóm lửa ba năm, A Cầm tỷ tỷ còn khen hạt dẻ con nướng ngon lắm đó!"

Phu nhân và Thiếu gia cùng lúc nhìn ta.

Đây là lần đầu tiên họ nghe ta kể chuyện trước kia.

Bảy tuổi bị bán đi, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.

Nhưng ta xưa nay không thích kể khổ.

Ta lảng sang chuyện khác.

"Nam thúc, chân em vợ thúc đỡ chưa ạ?"

Ông vỗ đùi một cái.

"May mà xương không gãy, vết thương ngoài da dưỡng vài bữa là khỏi."

"Tam Nương nhà thúc véo tai thúc mắng suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa không cho lên giường ngủ."

Phụt!

"Thúc không phải có tiểu thiếp sao?"

"Tiểu nha đầu này biết gì chứ, thúc một lòng một dạ với phu nhân thôi, ba thằng con trai ở nhà đều do bà ấy sinh cả."

"Tiểu thiếp là con nhà nghèo khổ, bị bán vào thanh lâu, là phu nhan mua về cho thúc để giữ thể diện đó."

"Nói thật nhé, tiểu thiếp nhà thúc đàn tỳ bà hay lắm. Nếu không chê, hôm nào đàn cho các cháu nghe."

Sau đó, mọi người cầm bánh hẹ lên.

Người một cái, ta một cái, thoáng chốc đã chén sạch thành quả cả buổi chiều của ta.

Thiếu gia pha một ấm trà, Nam thúc khoan khoái uống một ngụm.

"Lâm thiếu gia, cửa tiệm cậu muốn tìm, có manh mối rồi."

16

Lúc đi đường thủy, Thiếu gia đã hỏi dò Nam thúc xem ở Lĩnh Nam làm nghề gì thì phù hợp.

Cả nhà toàn nữ quyến không làm được việc nặng, tốt nhất là buôn bán nhỏ lẻ.

Hồi ở Kinh thành, Thiếu gia khá am hiểu về "Trà Kinh", thường cùng bạn bè thưởng trà đàm đạo, còn bắt ta học cách pha trà nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, mở một quán trà cũng không tệ.

Nam thúc nói, mở quán trà ở phố xá sầm uất thì tiền thuê quá cao; còn ở bến tàu thì toàn dân lao động buôn gánh bán bưng, không hợp với phong cách của Thiếu gia.

Có một cửa hàng ở cạnh thư viện, gần nha môn, giới văn nhân nhã sĩ thích tụ tập ở đó bàn thơ luận đạo, mức chi tiêu cũng không thấp.

Quan trọng nhất là, chủ cũ của cửa hàng này ngưỡng mộ người đọc sách, nên tiệm được trang hoàng rất trang nhã, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.
 
San Phẳng Núi Non
Chương 7: Chương 7



"Con trai ông ấy làm quan rồi, ông chủ theo con đi hưởng phúc nên mới muốn sang nhượng cửa tiệm gấp!"

Ông ngoại của Phu nhân là thương nhân, nên bà không thấy việc kinh doanh có vấn đề gì.

Ở Kinh thành, bà từng tự mình quản lý các cửa tiệm dưới tên mình, tiếc là lúc nhà bị tịch biên thì cũng mất hết.

Nhẩm tính sơ qua tiền thuê, Phu nhân mỉm cười.

"Nam tiên sinh, chắc hẳn còn có chuyện muốn nói?"

"Phu nhân thật thông tuệ. Thằng ba nhà ta tên Tuấn Tuấn, bằng tuổi Tứ tiểu thư, nhưng chẳng ham đọc sách chút nào."

"Ta muốn nhờ Phu nhân và Thiếu gia lúc dạy Tiểu thư đọc thơ biết chữ, có thể dạy kèm nó một hai phần được không?"

Vợ chồng Nam thúc giúp chúng ta thuê nhà, tìm cửa tiệm, lại còn viện đủ cớ để mang đồ ăn thức uống đến, mà lần nào cũng khác lần nào.

Phu nhân sảng khoái đồng ý, bảo ông lúc nào rảnh thì đưa Tuấn Tuấn qua.

17

Đêm đến, ta về phòng mình.

Ai ngờ vừa đẩy cửa vào đã thấy Thiếu gia ngồi trên ghế cạnh giường.

Chàng nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười tủm tỉm.

"Thiếu gia, sao chàng lại ở trong phòng ta!"

"Ta sắp mở quán trà, nàng từng nói sẽ nuôi ta mà."

Ta thở phào một hơi.

"Tiền không phải đã đưa hết cho chàng rồi sao?"

"Cũng phải được nàng đồng ý rồi mới dùng chứ."

Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thiếu gia đột nhiên giữ chặt eo ta.

"Sau này, A Ngư chính là bà chủ quán trà."

Ta không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.

"Không không không, chàng và Phu nhân mới là chủ, ta chỉ là tiểu nha hoàn thôi."

Giọng Thiếu gia hơi trầm xuống, trán chàng vùi vào cổ ta.

"Mẫu thân ta từng nói Lâm gia đã bị tịch biên, làm gì còn thiếu gia với nha hoàn nữa?"

Chàng đổi giọng, thanh âm trầm thấp.

"A Ngư trước kia, chịu khổ nhiều lắm phải không?"

Cảm nhận hơi nóng từ người chàng, mặt ta đỏ bừng.

"Đều... đều qua cả rồi."

"Đúng vậy, chuyện buồn đều qua cả rồi."

"Sau này, gọi ta là Hành Chi."

18

Một đêm không ngủ.

Ta tỉnh dậy với quầng thâm dưới mắt.

Thiếu gia như không có chuyện gì xảy ra, xoa đầu ta, đưa cho cái bánh bao Đoạn ma ma làm.

Nam thúc mang một cây mía dài đến, dẫn Tuấn Tuấn tới trước mặt Huệ Chi.

Hai đứa nhỏ chơi với nhau, chạy ra sân trêu Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, sau này tụi mình cùng học bài, cậu làm thư đồng nha."

"Gâu gâu!"

"Tiểu Bạch, nếu Tuấn Tuấn đọc không tốt, tớ sẽ không cho cậu bánh đâu, biết chưa?"

"Gâu gâu!"

Tiểu Bạch tức giận đuổi theo ống quần Tuấn Tuấn, Huệ Chi vỗ tay cười vui vẻ.

"Cái này gọi là cháy thành vạ lây đó. Tuấn Tuấn, xem cậu còn dám không nhớ bài không!"

Nam thúc dẫn chúng ta đến quan phủ đăng ký, còn giới thiệu mấy người bạn thương nhân, hẹn ngày khác uống trà.

Cửa tiệm dọn dẹp xong xuôi, Trịnh Tam Nương mang đến bộ ấm chén men xanh kiểu dáng trang nhã, trông rất có phong cách.

"A Ngư, Thiếu gia, quán trà của hai người định đặt tên là gì?"

Phượng Hoàng Tê Vân.

Núi non Lĩnh Nam mây mù bao phủ, dẫn dụ phượng hoàng đến đậu.

Trịnh Tam Nương vỗ đùi một cái.

"Người có học đặt tên đúng là khác biệt, dân địa phương chúng ta thích uống trà Phượng Hoàng Sơn lắm."

Thiếu gia ung dung tự tại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm bút lông viết tên tiệm, Nam thúc tìm người làm chữ thành biển hiệu.

Ta cười hì hì lấy ra một tờ giấy, bên trên viết mấy món điểm tâm ăn kèm với trà.

Là những món ta từng theo sau Thiếu gia đến các quán trà ở Kinh thành ăn thử.

Ta cùng Đoạn ma ma bàn bạc làm lại, cải tiến thêm, cho vào cả mứt quả mà người địa phương thích ăn.

Ta mang cho Trịnh Tam Nương thử, nhà bà có tửu lầu, hiểu lòng thực khách nhất, ăn xong cứ khen mãi.

19

Ngày khai trương, trước cửa bày một máng nước bằng tre đơn sơ.

Chén trà trôi theo dòng nước, mô phỏng theo lối "khúc thủy lưu thương", thu hút một đám người chạy tới vây xem.

Ta hắng giọng.

"Chư vị, quán trà hôm nay khai trương, ai ứng tác thơ hay sẽ được miễn tiền trà."

Phu nhân dẫn khách vào tiệm, Thiếu gia hôm nay đích thân pha trà.

Trước bàn trà, chàng đưa ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ấm trà lên bếp lửa.

Đợi nước sôi lần hai, chàng đổ bột trà đã nghiền mịn như sương khói vào ấm, dùng kẹp tre khuấy nhanh tay, hương trà lập tức lan tỏa khắp nơi.

Chỉ thấy nước trà nổi lên từng lớp bọt sữa trắng, tựa như sương sớm lượn lờ nơi sườn núi.

Mọi người chen lên trước, tranh nhau làm thơ, chỉ muốn được nếm thử chén trà thơm do chính tay Thiếu gia pha.

Nam thúc thì thầm bên tai ta.

"Mấy cậu công tử với văn nhân thích nhất mấy trò tao nhã từ Kinh thành tới, Thiếu gia nhà cháu đúng là khiến họ được mở rộng tầm mắt."
 
San Phẳng Núi Non
Chương 8: Chương 8



Đoạn ma ma và Phu nhân bưng ra từng đĩa bánh ngọt.

Ta tranh thủ ra sức mời chào.

"Bánh thấu hoa từ, bánh sữa hấp đường, bánh đậu đỏ - những món nổi tiếng nhất từ các trà lầu Kinh thành đây ạ! Hôm nay mua một tặng một, mong quý ông, quý cậu chiếu cố ủng hộ ạ!"

Quán trà dần dần đông kín khách.

Một thư sinh trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, kích động nói.

"Trong bức tranh này, tùng bách đứng trên vách núi nghìn trùng, sương núi phía xa lại mềm mại tựa sông Hàn. Bút pháp quả là tuyệt đỉnh, không biết là tác phẩm của vị nào?"

"Là của Thiếu gia nhà ta, Lâm Hành Chi."

Ta lấy ra "Giấy Ấn Trà Khách" đã chuẩn bị sẵn bằng giấy da.

「Khách hàng nếu thích, tiêu dùng đủ mười lần đóng dấu sẽ được Thiếu gia tặng chữ một lần, đủ hai mươi lần sẽ được tặng một bức tranh. Chỉ giới hạn trong sáu tháng đầu khai trương, ai đến trước được trước.」

Ở chỗ dễ thấy trong đám đông, Thiếu gia vẫn luôn ung dung bình tĩnh, không vội không gấp pha trà.

Có người bắt đầu dò hỏi chàng đã kết hôn chưa, trưởng bối trong nhà là ai.

Trịnh Tam Nương suýt nữa thì cười bò ra đất.

「A Ngư, con định bán Thiếu gia đấy à?

「Với khí chất và tài hoa của cậu ấy, chưa đầy ba ngày, e là bà mối cả thành này sẽ đạp mòn ngưỡng cửa mất thôi.」

Đúng là Thiếu gia, đi đâu cũng như Đường Tăng lạc vào Nữ Nhi Quốc vậy.

Ta liếc nhìn ra ngoài cửa, không ít cô nương túm tụm lại một chỗ, mặt xinh đỏ bừng, cười khúc khích nhìn trộm.

「Chẳng phải ngươi thích nhất công tử đẹp trai sao? Nhìn xem, đẹp trai biết bao.」

「Nhìn mặt chàng ấy, ta có thể ăn liền ba bát cơm cá một hơi.」

Bình tĩnh, bình tĩnh nào!

Ở Kinh thành, Thiếu gia đã quen với sóng to gió lớn rồi, chút chuyện cỏn con này không làm khó được chàng đâu.

20

Chữ và tranh của Thiếu gia giống như một con cá béo bở.

Thu hút đám văn nhân và học sĩ mắc câu, rảnh rỗi lại chạy đến quán trà.

Họ đối đáp thơ từ phong nguyệt, bàn luận chuyện quốc sự trong triều.

「Thuế thiên hạ, lợi muối phân nửa. Thuế muối tăng, thương nhân muối cũng theo đó tăng giá muối.」

「Chúng ta ở ven biển mà còn sắp không ăn nổi muối, lấy chút nước biển về nhà nấu thì lại tốn củi, gánh nặng của bá tánh càng thêm nặng nề.」

「Triều đình nội ưu ngoại loạn, Lữ tướng quyền khuynh triều chính, vậy mà không tìm nổi một viên mãnh tướng.」

「Thời Trụ Quốc Đại Tướng Quân cầm quân, đánh cho Tây Hạ tan tác tả tơi.」

「Đừng nhắc tới ông ta nữa, vì một công chúa nước địch mà hại cả nhà bị chém, đến đứa con trai năm tuổi cũng không tha.」

Đôi mắt đẹp của Thiếu gia phủ thêm một tầng u ám.

Vầng trăng treo cao.

Ánh trăng trong trẻo rải xuống khoảng sân nhỏ của châu phủ Lĩnh Nam.

Tiếng mõ canh xa xa vọng lại uể oải.

Ta nghe thấy động tĩnh, mặc quần áo đứng dậy.

Ra khỏi sân, ngõ phố tĩnh lặng.

Thiếu gia men theo con đường đá quanh co, đi về phía bờ biển.

Quen đường thuộc lối thế này.

Xem ra không phải chỉ ra ngoài một lần.

Ghê thật.

Lẽ nào hẹn hò với mỹ nhân nào, nửa đêm gặp gỡ?

Gió biển thổi vào mặt, mang theo vị mằn mặn.

Quanh qua bảy cua tám quẹo.

Ta ngáp một cái.

Trong khoảnh khắc, mây đen che khuất ánh trăng.

Cả con ngõ tối om.

Một bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo ta vào góc tường.

Đang định hét lên.

Hai mảnh mềm mại đáp xuống.

Chặn môi ta lại.

Tim lập tức đập loạn xạ.

Như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

21

Ta sợ hãi đẩy mạnh ra.

Tiếng cười trầm quen thuộc vang lên.

「Lâm Hành Chi!」

Đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng tên Thiếu gia.

Mặt trăng lại ló ra.

Chàng nhìn ta chăm chú, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Má ta hơi ửng hồng.

Tiếng sóng, tiếng gió, dường như đều dần xa xăm.

Ta nghe Thiếu gia nói.

「Nhát gan thế này, sao còn đi theo?」

Ta nói bừa.

「Sợ chàng ăn vụng đồ ngon, không mang phần ta.」

Chàng véo mũi ta, vén lại giúp ta mấy sợi tóc bị gió biển thổi rối.

Đã đến bờ biển.

Thiếu gia dẫn ta về phía ruộng muối.

Một tiếng r*n r* đau đớn vang lên.

Gã mặt sẹo gặp ở bờ biển hôm đó đang nằm trên đất.

Bên cạnh còn có một mảnh sắt dính máu.

Mặt gã bẩn thỉu, quần áo rách nát, cực kỳ thảm hại.

Cánh tay và bắp đùi đen nhẻm có hàng chục vết sẹo sâu nông khác nhau.

Chỗ cổ đang rỉ m.á.u róc rách.

Thiếu gia rửa vết thương cho gã, cẩn thận băng bó.

「Các hạ hà tất phải tự làm khổ mình?

「Thuốc bột ngày bôi hai lần, nhớ đừng dùng sức quá mạnh, kẻo rách vết thương.」

Người đàn ông hồi lâu không lên tiếng.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bẩn thỉu của gã.

Trời sắp sáng, Thiếu gia kéo ta đi.

Trong tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, dường như xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ.

「Thiếu gia, hắn chính là mục đích chàng đến Lĩnh Nam?」

「Ừ!」

「Hắn là ai?」

「Trụ Quốc Đại Tướng Quân, Lý Lẫm Tiêu.」

「Á!」
 
San Phẳng Núi Non
Chương 9: Chương 9



22

Lý Lẫm Tiêu là thiếu niên tướng quân, một tài năng quân sự bẩm sinh.

Những trận chiến có hắn tham gia, chưa từng thất bại.

Hai năm trước, trên chiến trường hắn được một nữ tử cứu giúp.

Nữ tử đó xinh đẹp phóng khoáng, thân thủ phi phàm, có thể cưỡi ngựa bất kham, thông hiểu mưu lược, cùng ông xông pha trận mạc phá địch.

Người bên cạnh đều coi nàng là tướng quân phu nhân.

Thế nhưng, ở quê nhà Lĩnh Nam của Lý Lẫm Tiêu, đã sớm có thê tử định sẵn, còn sinh cho hắn một đứa con trai.

Nửa năm trước, Tây Hạ tấn công quy mô lớn.

Lý Lẫm Tiêu vốn nên chủ trì chiến sự.

Giữa chừng nghe tin nữ tử kia rơi vào bẫy địch, hắn chạy đi cứu người thương, giao quyền chỉ huy cho phó tướng, chỉ mang theo một đội quân nhỏ.

Trận chiến đó thất bại thảm hại.

Lý Lẫm Tiêu bị tập kích, từ đó một đi không trở lại.

Thiên tử nổi giận.

Lữ tướng sai người điều tra ra, nữ tử kia chính là công chúa Tây Hạ.

Ông ta ở trên đại điện tố cáo Lý Lẫm Tiêu thông đồng phản quốc, cả nhà ba mươi sáu người lập tức c.h.é.m đầu thị chúng, để làm gương răn đe.

Có Lữ tướng ở đó, đao phủ thi hành rất nhanh.

Người vợ ở Lĩnh Nam xa xôi của Lý Lẫm Tiêu bị xử lăng trì, thịt trên người bị cắt từng nhát, c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng.

Không ai biết, Trụ Quốc Đại Tướng Quân ngày xưa đã đi đâu.

Thân tín của Lữ tướng là Triệu Khác, đã thay thế vị trí của hắn.

Đáng tiếc, năng lực cầm quân của Triệu Khác kém xa Lý Lẫm Tiêu, bá tánh và tướng sĩ biên giới chịu đủ khổ cực.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

「Là người của Lữ tướng tìm thấy Lý tướng quân, đày ông ta đến Lĩnh Nam làm khổ sai?」

Thiếu gia nhìn ta chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm.

「Nếu là Lữ tướng, đã sớm xử ông ta nghìn d.a.o vạn quả, trừ khử phe đối lập rồi.」

「Vậy là người chàng quen biết sao?」

Chàng khẽ nheo mắt, tỏ ý thừa nhận.

「Vết thương trên người họ Lý, là ai gây ra?」

Nghĩ đến việc Lý Lẫm Tiêu vì công chúa nước địch mà hại cả nhà c.h.ế.t thảm, ta chẳng có chút thiện cảm nào.

Thiếu gia xoa đầu ta.

「Là hắn ta tự làm!

「Cha mẹ, vợ con và huynh đệ tỷ muội bị liên lụy, hắn ta vốn định tự sát.

「Tam hoàng tử sai người cứu xuống, bảo hắn ta về Lĩnh Nam suy nghĩ cho kỹ, có muốn lập công chuộc tội hay không.

「Ruộng muối là hắn ta xin đến, thân thể chịu đủ giày vò, mới có thể miễn cưỡng đè nén nỗi đau trong lòng.」

Ta thầm chế nhạo trong lòng.

Trên đời này không thiếu nhất chính là chuyện hối hận.

Người đã khuất, cũng không thể sống lại từ đầu mà nhìn họ diễ màn hối hận này đâu.

23

Chớp mắt đã là tháng Giêng năm sau.

May mà mùa đông ở đây không giống Kinh thành, ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng.

Lão gia cuối cùng cũng đến được Lĩnh Nam.

Một đường xóc nảy, trèo đèo lội suối, ông gầy đi nhiều, trông già đi mấy tuổi.

Phu nhân bụm miệng khóc nức nở.

「Bình an là tốt rồi!」

Quý nhân của Thiếu gia thật lợi hại.

Lão gia cuối cùng cũng đến được Lĩnh Nam.

Lão gia đắc tội với Lữ tướng, vậy mà vẫn có thể tạm trú trong dãy nhà phía sau quan xá, làm công việc văn thư, không phải lao dịch.

Năm mới cũng đến rồi, nhà nhà treo ngải cứu và cành đào trước cửa để trừ tà tránh tai ương.

Trong sân ấm áp, khói bếp lượn lờ.

Phu nhân mặc một bộ váy gấm màu trơn, nụ cười tươi tắn hơn ngày thường, dẫn mọi người làm món bánh mới học được.

Một nắm ngải cứu non cho vào cối đá, dùng chày gỗ giã thành bùn cỏ, trộn với bột gạo trong chậu, tạo thành khối bột màu xanh lục nhạt.

Đoạn ma ma chia bột thành từng miếng nhỏ, khéo léo nặn thành từng chiếc vỏ bánh, thêm tôm khô và nấm rừng đã chuẩn bị sẵn vào, nặn kín lại, cho vào khuôn bánh ấn chặt, úp ngược ra, lót lá chuối hấp chín.

Mùi thơm thanh khiết lan tỏa, Huệ Chi thích mê, ăn liền ba cái rưỡi, nửa cái còn lại lưu luyến nhét cho Tiểu Bạch.

Lão gia được phê chuẩn, xin nghỉ một ngày, đến tiểu viện.

Phu nhân học theo người dân địa phương, dùng heo, gà, cá làm lễ tam sinh, cầu thần linh phù hộ lão gia mọi việc thuận lợi, người nhà khỏe mạnh.

Bà lấy mặt dây chuyền ngọc Như Ý trên cổ xuống, đặt vào tay ta.

「Đây là của mẫu thân ta để lại, vốn tưởng phải bán đi mới đủ tiền lộ phí. May mà có A Ngư, cuộc sống của chúng ta mới được thong dong.」

Viên ngọc màu xanh biếc trong suốt không tì vết, vô cùng đẹp mắt.

Ta kinh ngạc thất sắc, muốn trả lại.

「Đây là đồ của phu nhân, con không thể nhận.」

Bà lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cười tủm tỉm nhìn Thiếu gia đang đứng bên cạnh.

「Sau này chúng ta là người một nhà, cứ đeo đi.」
 
Back
Top Bottom