Siêu Nhiên [Sakamoto Days] Nhện Maeko

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390919434-256-k332077.jpg

[Sakamoto Days] Nhện Maeko
Tác giả: Yeutinh_Tu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Yeutinh_Tu.

Tóm tắt ngắn gọn: Hành trình tìm ra sự thật cùng chú nhện thành tinh Maeko.

Truyện ooc, phi logic, có buff .
___
Chốt lần cuối: Truyện có hint harem nhưng kết thì nữ chính về với tôi nhá (◕‿◕✿).

Truyện viết chủ yếu thoả mãn bản thân!

Truyện đăng tải trên nền tảng Wattpad và MangaToon.​
 
[Sakamoto Days] Nhện Maeko
Giới Thiệu


Maeko là một con nhện đã thành tinh.Sau khi rời xa gia đình dọn đến một khu phố ở Nhật Bản sống healing, ban ngày trồng trọt còn ban đêm thì may vá, thực hiện mong muốn bấy lâu nay của chính mình, Maeko hài lòng vô cùng.Nhưng cô là một con nhện đã thành tinh, cha nói không được để người khác biết việc đó, cũng không được cho người khác xem mắt bên trái của mình, nếu xem sẽ bị lộ không phải người.An phận sống được hai năm thì cô mới phát hiện nhà hàng xóm sống đối diện có một tên sát thủ huyền thoại với cái đầu được treo giá 1 tỷ, một thằng nhóc biết đọc suy nghĩ và một mafia Trung Quốc, SOS ai đó mau cứu cô với.Từ ngày phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa ấy, cuộc sống thư giãn cũng vẫy tay tạm biệt cô, dứt khoát quay lưng bỏ đi không ngoảnh đầu lần cuối.Số đã xui nay càng xui hơn, đi đâu cô cùng dính tới mấy vụ đánh bom giết người như ngả rạ, sát thủ chạy vun vút trước mặt, vậy mà tại sao mọi người ở đây trông bình thản thế.SOS, Maeko thà về làm nhện bình thường còn hơn, con người ai cũng nguy hiểm cả, muốn về nhà.Với làm ơn đừng tìm cô nữa mà, cô thực sự là con một đó.
 
[Sakamoto Days] Nhện Maeko
1.Bình yên trước bão tố


Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng nhẹ, gió mát, rất thích hợp để ra ngoài làm vườn.Và đây cũng chính là ngày mà chú nhện thành tinh - Maeko thích nhất.Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà Maeko đã rời nhà sống được hai năm rồi, đến một thành phố xa lạ, kết bạn với những con người xa lạ kia, thậm chí cô đã gần như hoà nhập vào xã hội loài người này rồi.Bước chân ra khỏi nhà, Nhện Tinh đeo một chiếc tạp dề màu xanh dương đậm, trong chiếc túi in hình hoa hướng dương trước bụng đựng đủ loại dụng cụ trồng trọt nhỏ.

Maeko tự tin hôm nay sẽ là một ngày đẹp vô cùng, vườn ớt và bắp cải của cô đã đến lúc thu hoạch rồi.Chú nhện Maeko thật ra cũng chẳng cần lo lắng về vấn đề tiền bạc hay ăn uống, tất cả thứ đó đều được cha cô lo lắng chu toàn, số tiền cha gửi tháng trước thậm chí chỉ mới vơi đi chút ít.Maeko rất thích trồng trọt, tuy không biết thích từ bao giờ nhưng đến tận ngày hôm nay vẫn rất thích trồng trọt.

Cây Hồng đào trong sân trước nhà cũng chính do một tay cô chăm sóc và tỉa tót, mỗi lần nhìn thấy cây Hồng đào phát triển tốt, trái tim nông dân của Nhện Tinh đều tràn ngập niềm vui cùng hãnh diện.Trồng trọt mang lại niềm vui, thực phẩm, trồng trọt cũng mang lại một mối quan hệ tốt với con người nữa.Trồng trọt đã giúp Maeko tạo thiện cảm tốt với mọi người trong khu phố nhỏ này, cô không hiểu con người thích mỗi lần cô cho đồ ăn hay thích nhìn những cây cối cùng hoa cỏ trong vườn nhưng Maeko biết, trồng trọt chính là con đường giúp mình hòa nhập với thế giới con người.Nhớ tới hai năm trước khi bản thân lần đầu rời khỏi nhà, lần đầu tiếp xúc với thế giới loài người, lúc ấy chân cô run kinh khủng, cha nói nếu để bị phát hiện thân phận thì con người sẽ đem cô đi tẩm dầu, sát bột ớt rồi thả vào nồi chiên lên ăn.Nhện Tinh đeo găng tay hái từng trái ớt đỏ mọng, miệng ngâm nga khúc hát trên trương trình Làm Nông tối qua mới xem.

Bụp.Thính giác cùng khứu giác loài nhện rất nhạy, âm thanh một vật nặng va chạm tuy rất nhỏ nhưng vào tai Maeko lại được phóng đại vô cùng, cơ thể Nhện Tinh run nhẹ..Sakamoto Hana đã kết bạn được với chị hàng xóm thân thiện nhà đối diện, chị gái ấy rất xinh xắn, mấy bác trong phố luôn trêu chị ấy ngốc nghếch, Hana chỉ cảm thấy chị gái ấy rất dễ thương.Mỗi khi có người trêu, chị ấy đều nhìn như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại nở một nụ cười ngờ nghệch.Hana tối qua đã năn nỉ mẹ cho sang nhà chị ấy chơi, nhưng lúc đó trời đã tối, mẹ Aoi nói có khi chị ấy ngủ rồi nên em phải chờ đến sáng nay để được chạy tới nhà chị ấy chơi.Nhóc Hana mặc một chiếc váy màu xanh dương thật dễ thương, cầm gói kẹo mà em thích nhất, vui vẻ chạy tới ngôi nhà màu vàng đối diện.Chỉ là em không phải khách đầu tiên của chị hàng xóm, trước cổng trắng đã có hai thằng nhóc đứng đó to nhỏ với nhau điều gì, có vẻ một trong hai đứa đã tức giận, sút quả bóng dưới chân vào người còn lại.Đứa trẻ kia né được.Quả bóng lại đập 'bụp' một tiếng lớn vào chiếc cổng trắng đó, làm nó rung nhẹ.

Hai đứa nhóc ấy không biết đã làm thân từ bao giờ, cùng song bước chạy đi.Chỉ có nhóc Hana nhỏ nhắn đứng trước cổng, tay vẫn ôm chặt túi kẹo, quả bóng kia lăn đến gần chỗ em đứng, đụng vào chân một cái rồi lại bật nhẹ ra...Nhện Tinh không muốn tiếp xúc nhiều với trẻ con, chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản không muốn tiếp xúc quá nhiều với trẻ nhỏ."

Chị Maeko, khi xong việc chị chơi với em nhé?"

Không muốn chơi cùng đâu.Nhóc Hana xinh xắn đứng bên cạnh nhìn Maeko chậm rì rì ngắt từng trái ớt, rất nhiệt tình cổ vũ thôi thúc cô mau chóng hoàn thành công việc."

Em đã xin mẹ đến nhà chị chơi rồi, em có thể chơi với chị tới tối."

Huhu.Maeko chỉ nhớ đứa trẻ này là con gái của nhà tạp hoá đối diện, cô hay đến đó mua đồ.

Lần đầu tiên gặp nhóc này là khi nhóc đứng trước cổng nhà cô, nhỏ giọng hỏi xin cô ăn thử một trái đào.Nhện Tinh khá nhát người, lúc ấy chỉ muốn mau chóng đáp ứng đứa trẻ để nó đừng làm phiền bản thân.Nhưng ai ngờ sau vụ đó nhóc Hana lại liên tục nhảy ton ton trước tầm mắt cô, mỗi ngày đều chạy tới trước mặt chào hỏi cùng nụ cười tươi như hoa.Tuy nhóc con chưa làm gì với Maeko, cơ mà thân thể cô mỗi lần đối mặt với nhóc đó đều không nhịn được run nhẹ.Trên tivi đều chia sẻ hình ảnh hàng xóm cần mẫn giúp đỡ nhau, coi nhau như gia đình, con người chắc chắn đều thích những người hàng xóm tốt bụng và thân thiện.Maeko tốt bụng cho hàng xóm mình một chút rau củ, nhưng lại chẳng muốn tiếp xúc quá lâu với con người.Tiếp xúc với con người vẫn là cái gì đó rất khó khăn đối với chú nhện Maeko này, nhìn thấy con người đều làm cô liên tưởng tới hình ảnh bản thân bị chiên giòn trong chảo.Nhóc Hana nói được làm được, vậy mà đã cắm cọc ở nhà Maeko đến chiều vẫn chưa có dấu hiệu định về nhà.

Được cái nhóc ấy rất ngoan, chỉ lẽo đẽo theo sau cô, khi ăn trưa cũng không thể hiện thái độ ghét bỏ với bất kỳ món ăn nào, bảo ngủ trưa liền trực tiếp nằm lên giường cô nhắm mắt ngủ.Trẻ con loài người đều như vậy hả?"

Em có thể ở nhà chị tối nay không?

Mai em sẽ phải xa chị nửa ngày đó."

Hana ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh dương ở giữa phòng khách, ủ rũ nhìn Maeko."

Nhưng cha mẹ em sẽ rất lo đấy, ở nhà người lạ qua đêm là không được đâu."

Trên mạng có rất nhiều câu chuyện về người hàng xóm xấu xa độc ác, bắt cóc con cái của hàng xóm rồi đem bán, thậm chí có giết người cướp của.Nhện Tinh sẽ không phải loại hàng xóm đó đâu, chỉ là cô không muốn nhóc con này ở lại nhà mình vào buổi tối thôi.Hana tất nhiên không chịu, hết kéo tay lại cho Maeko kẹo, hứa rằng cô bé chỉ ở mỗi hôm nay thôi, Maeko cho phép thì cô bé sẽ về xin mẹ.

Nhện Tinh không bị ảnh hưởng bởi chiêu làm nũng, thứ tác động mạnh mẽ nhất chính là viên kẹo vị đào trong tay.Maeko cắn răng, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, "Vậy chị sang xin cha mẹ em nhé, chị cũng muốn cho cô chú chút bắp cải."

Khi sang đó cô sẽ mua một gói kẹo vị đào, cô nhóc loài người kia đừng hòng dụ dỗ cô thêm lần nào nữa.
 
[Sakamoto Days] Nhện Maeko
2. Phát hiện bí mật động trời


Ngày hôm nay Maeko dậy sớm hơn mọi ngày, khi cô vừa mở mắt ra mới có bốn giờ rưỡi sáng, mặt trời còn chưa lên.Hôm qua Maeko đã đọc được một bài báo rất hay về tác dụng của việc dậy sớm tập thể dục, giúp phát triển chiều cao, cơ thể khỏe khoắn hơn, còn có một cư dân mạng nói rằng khi chúng ta vừa chạy bộ vừa ngắm nhìn bình minh lên, ngày hôm đó sẽ rất may mắn.Dù sống trong xã hội loài người hai năm, kiến thức của Nhện Tinh về loài này vẫn chỉ dừng ở mức hiểu sơ sơ.Maeko nghĩ rằng mình đã thành tinh rồi, cơ thể giống với loài người, họ nói có thể đem lại may mắn thì chắc chắn sẽ có may mắn, Maeko sẽ thử.Vậy nên mới sáng sớm Maeko đã xuất hiện ở công viên, nơi mà cô chẳng bao giờ dám bước tới vì ở đó có quá nhiều người, ngày nào đi chợ cũng thấy nhiều người đi đi lại lại ở đây.

Chắc vì giờ chưa có người dậy, công viên hiện tại rất vắng vẻ, đèn đường vẫn còn bật.Maeko thoả sức chạy mấy vòng quanh công viên, đợi đến lúc nhìn thấy ánh sáng mặt trời lấp lửng ở hướng Đông, Maeko mới chạy về nhà.

Thật ra cô muốn nhìn bình minh lắm, cơ mà trong công viên đã có một đống người tới rồi, nhìn thoáng qua thôi Maeko đã phát hiện có rất nhiều người lớn tuổi cô quen biết.Mấy người đó hỏi toàn cô nhiều thứ trên trời dưới đất, còn có mấy từ ngữ cô không tài nào hiểu nổi.

Tốt nhất vẫn chạy thì hơn..Loài người nói dối, làm gì có tý may mắn nào cơ chứ.Maeko rụt rè cúi đầu nhìn mũi giày, trước mặt là hai người đàn ông cao to đen hôi không đang đứng trước cổng nhà cô, Nhện Tinh và hai người kia chỉ cách nhau một cánh cổng màu trắng.Tự nhiên cô cảm thấy có khứu giác nhạy bén cũng không phải điều tốt, ví như vì khứu giác mà giờ mũi cô ngập tràn mùi máu đến từ hai con người trước mặt này.Người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt đưa một tấm hình trước mặt cô, "Cô có biết người này?"

Trên ảnh là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc màu trắng ngắn được búi gọn ra sau đầu, chỉ nhìn thôi mà Nhện Tinh đã có thể cảm nhận được mùi máu từ người đàn ông này rồi.Maeko hết nhìn bức ảnh lại nhìn mặt người đàn ông có sẹo dài kia, nghĩ một hồi rồi lắc đầu.Người đàn ông mặt sẹo kia có vẻ không hài lòng, định hỏi gì đó lại bị người bên cạnh kéo lùi lại to nhỏ gì đó.Và tất nhiên, với thính giác của loài nhện thì cuộc trao đổi của hai người kia truyền vào tai cô một cách rõ nét, càng nghe mồ hôi càng túa ra như suối.May mắn mà cư dân mạng kia nói đâu!!!Cái gì mà Sakamoto Taro là một tên sát thủ huyền thoại đang bị treo thưởng 1 tỷ, cái gì mà không được giết người vô tội, rồi còn gì mà tra tấn lấy thông tin?Ủa loài người cũng muốn giết nhau như vậy hả?Tình thương giữa người với người mà cô thường thấy trên tivi đâu, sẵn sàng chắn súng cho bạn thân mà cô xem trên mạng đâu?Khi hai người thảo luận xong, người đàn ông mặt sẹo nói với cô từ ngữ gì đó rất khó hiểu, cô chưa từng nghe bao giờ.

Nhưng từ tiếng anh mà người kia nói thì cô hiểu nè, order là đặt hàng, có lẽ người kia muốn mua gì đó trên mạng.Maeko bạo dạn hỏi: "Anh muốn đặt hàng trên mạng hả?"

Mặt sẹo bị sốc trước câu hỏi của người trước mặt, đồng bọn bên cạnh thấy thế thì ngay lập tức nói tạm biệt rồi kéo Mặt sẹo đi.Đến khi bóng dáng hai người đàn ông cao to đi xa, Maeko mới dám thở mạnh.Trời đất, người gì mà đáng sợ thế, con người đáng sợ quá mức rồi..Loài người đáng sợ thật nhưng đồ ăn của loài người ngon quá, túi kẹo cô mới mua mấy ngày trước đã hết mất rồi.

Dù có sợ loài người như thế nào thì Maeko vẫn phải cắn răng lết từng bước tới tiệm Tạp hoá Sakamoto đối diện.

Nhưng có lẽ nay là ngày xui xẻo của Nhện Tinh rồi.Khi cửa kính tự động mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh một thanh niên bị trói trên ghế đang bị nhân viên cửa tiệm chĩa súng đồ chơi (?) vào mặt, chủ quán - Sakamoto thì đang ngồi thảnh thơi ở quầy thu ngân đọc báo.Maeko: ????Lu Xiaotang phát hiện ra sự hiện diện của Maeko, vội vã giật khẩu súng trong tay người kia ném về phía quầy thu ngân, Sakamoto bắt lấy khẩu súng rồi ném nó vào tủ một cách nhanh chóng.Maeko đứng trước cửa chứng kiến một màn này, lặng lẽ thêm một dấu chấm than nữa để bày tỏ cảm xúc của bản thân.Maeko: ????!"

Cậu đến mua kẹo đào đúng không, đây đây đi lối này."

Chẳng để Maeko nói gì, Shin đã đẩy Maeko đến một góc ở trong tiệm, nơi có bày cả tá kẹo muôn màu muôn vẻ, cậu ta còn bồi thêm câu: "Lúc đấy bọn tôi đang đóng vai thôi, cậu muốn mua bao nhiêu thì cứ lấy nhé", nói xong bỏ đi.Maeko ngây ngốc đứng tại đó, tầm nhìn bị kệ che chắn, đầu cô đang phải đối mặt với nguy cơ bốc khói khi tiếp nhận một đống dữ liệu mới."

Mình đã nói ra miệng hả?"

Rõ ràng cô chưa nói gì mà cậu nhân viên kia đã biết cô muốn mua kẹo đào.Mà cái này không phải thứ gây cháy bộ nhớ của cô, cái làm Nhện Tinh bốc khói là câu nói của thanh niên đang bị trói kia.'Đầu cậu được treo giá rồi đấy, Sakamoto à!

Một tỷ yên.'Sáng nay đã có người nói về Sakamoto Taro bị treo giá 1 tỷ, sao cô không nhận ra tên của người bị treo giá đó và chủ tiệm tạp hoá này giống nhau nhỉ?

Mà bây giờ có phải giống nhau nữa đâu, cả hai là một mà.Vậy có nghĩa là cô đã sống đối diện nhà sát thủ hai năm nay à?!SOS, ai đó mau tới cứu cô ra khỏi nơi này đi.Nhưng nếu thật sự mấy người đó là sát thủ thì chắc chắn sẽ đem Maeko đi làm nhện nướng, chưa kể có khi cậu thanh niên bị trói ở trên ghế kia cũng là đồng bọn của mấy người trong cửa hàng này, vì để lộ thông tin cơ mật nên đang bị tra tấn.Maeko đứng tại chỗ bổ não hơn một nghìn tình tiết thường thấy trên phim giang hồ, phải gần một tiếng sau cô mới chậm rì rì bước ra khỏi tiệm với duy nhất một gói kẹo vị đào.
 
[Sakamoto Days] Nhện Maeko
3. Đi chơi thất bại


Quá sợ hãi với thông tin hôm qua mới nhận được, Maeko chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi trên mạng xã hội."

Phát hiện hàng xóm gần nhà là sát thủ thì phải làm sao?"

Khi cô nhấn tìm kiếm, một đống bài đăng có liên quan đã xuất hiện trên điện thoại, Maeko cẩn thận đọc từng bài hết hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng chẳng thể tìm được gì hữu ích.Tại sao mọi người lại tỏ ra bình thản khi bản thân sống gần sát thủ vậy?

Những bài đăng trên mạng đều nói rằng điều đó là may mắn, họ vẫn yêu quý hàng xóm, có người còn nói như vậy thật tiện, có thể thuê họ thủ tiêu chồng.Có lẽ điều này là bình thường, sau khi rút ra được kết luận đó, Maeko thở phào nhẹ nhõm.Thì ra sát thủ trên phim mới đang sợ thôi, sát thủ ngoài đời cũng chỉ là người bình thường làm công việc giết người, còn có bài đăng nói rằng mong muốn trở thành người yêu của một sát thủ đẹp trai nào đó, lại có người chia sẻ rằng bản thân đang tán một cô nàng làm nghề sát thủ.Ồ!

Ra là sát thủ cũng thường thôi.Nhưng khi tìm kiếm ở dưới bình luận của một bài viết, có người khuyên rằng nên đi chơi ở nơi đông người, như vậy tinh thần sẽ vui vẻ, không còn sợ hãi nữa.Maeko không thích tiếp xúc với loài người, chỗ đông người cô cũng không muốn tới, cơ mà đó là cách duy nhất mà Nhện Tinh có thể tìm thấy.Công nhận loài người cũng khó hiểu thật, sống cùng với kẻ có thể giết mình mà còn vui vẻ được như vậy.Nhện khi gặp một kẻ có khả năng giết mình đều sẽ chọn chạy trốn, cùng đường lắm mới lao vào tấn công kẻ đó.

Nhưng giờ đã thành tinh rồi, phải học theo lối sống của loài người, không sợ không sợ..Công viên Tokyo Sugar.Nhện Tinh đáng thương nôn thốc nôn tháo sau khi chơi trò tàu lượn cao tốc, người đi qua đều ngoảnh mặt nhìn.Chắc con người dị nghị mình lắm.Thật ra suy nghĩ đó không hẳn là sai, nhưng cũng chẳng đúng hoàn toàn.Maeko không hề nhận ra sức hút của ngoại hình bản thân.

Một thiếu nữ có mái tóc vàng dài óng, phần đuôi tóc hơi cong.

Dù mắt bên trái bị che đi nhưng chỉ riêng mắt phải thôi đã có sức công kích cực mãnh liệt rồi, mắt Maeko có màu hồng đào, trong mắt còn có ngôi sao lấp lánh trông rất lạ nhưng lại cực kỳ thu hút.Có lẽ vì vậy mà nhóc Hana rất thích nhìn chằm chằm vào mắt Maeko.Maeko nào quan tâm, giờ cô chỉ muốn nôn oẹ oẹ thôi!Chóng mắt, đau bụng, buồn nôn.Trò chơi mà loài người tạo ra nguy hiểm như chính loài người vậy.Đã buồn nôn thì chớ, Nhện Tinh lại thấy hình ảnh ông chủ tạp hoá đối diện đâm bút vào người của bác lao công đằng sau, bác ấy còn bị hai nhân viên của tiệm đó kéo đi nữa."

Oẹ!"

Sao nói là đi chơi thì sẽ hết sợ vậy!Maeko lại nhớ tới một người dùng tả cơn say xe của mình, đầy tinh thần học hỏi lặp lại: "Sắp nôn cả ruột ra rồi..."

Cuối cùng đã có một anh trai loài người tốt bụng xuất hiện, mặc dù anh trai này cũng toát ra mùi máu nồng nặc, tóc chổng ngược lên, hình tam giác ngược dưới hai bên mắt cùng mấy đừng khâu kinh dị nhưng anh trai này đã đưa cho Maeko một chai nước mát.Thì ra câu nói không nên nhìn vẻ ngoài mà đánh giá cả một con người là chính xác.Con người cũng có người this, người that.Maeko làm mấy ngụm nước, thoả mãn rồi mới ngẩng đầu nói chuyện với anh trai nhìn giống người xấu nhưng tâm tốt kia: "Em cảm ơn ạ, chai nước hết bao nhiêu tiền để em trả."

Lúc này cô mới để ý thứ trong tay anh trai kia."

Không cần."

Anh trai kia nói xong thì đứng dậy rời đi.Bỏ lại Maeko một lần nữa rơi vào miền cực lạc, nếu cô nhìn không nhầm, thì anh trai kia đang săn thưởng đầu Sakamoto...chứ không tại sao trong mấy tờ giấy anh trai kia cầm lại có mặt Sakamoto cùng dòng chữ 1 tỷ.À...Thì ra nhìn giống người xấu nhưng là người xấu thật.Ngày đi chơi hôm nay chẳng vui tí nào cả, chơi nhà ma thì được thông báo nhà ma đã hỏng, Maeko đứng ngoài cũng có thể thấy một cái lỗ to đùng, muốn chơi vòng quay lại bị mảnh vỡ thuỷ tinh từ đâu rơi xuống, suýt ngỏm.Huhu, đi chơi không vui tẹo nào, loài người xấu xa.Thậm chí cô còn bị nhóc Hana từ đâu nhảy ra lôi kéo cô đến chỗ mẹ con bé để cùng tìm ba nó - người đang bị treo giá 1 tỷ.

Maeko rất muốn từ chối nhưng nhìn thấy cô Aoi, lời từ chối lại phải nuốt ngược xuống bụng, vậy là cô sắp chui vào miệng sói rồi.Kết quả khi tìm thấy được 'Sakamoto gầy' kia, Aoi vẫn chưa cho cô đi.Mắt Aoi tối đen, cốc nước trên tay bị hút phát ra tiếng 'rộp' một cái, "Rồi sao?"

Maeko ngồi bên cạnh thôi mà thấy nóng hết cả người, đây chính là sự giận dữ của một người mẹ sao, làm cô nhớ tới món nhện đập nát bét.'Sakamoto gầy' ngồi đối diện đầu cúi gằm, khi nói cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Aoi: "Thì là cái đầu của anh...đang bị treo thưởng...nên là có mấy thằng ngu ngục nó dí theo ấy..."

"Hôm nay cũng có nữa..."

Thì ra đây là hình ảnh vợ mắng chồng, cơ mà cô thì liên quan gì đến vụ này vậy?

Sao cũng bị giữ lại xem cho bằng được thế.Maeko chỉ có thể cố giảm bớt sự tồn tại của bản thân, cẩn thận lấy một cái bánh bỏ miệng ăn...bánh này cũng ngon quá, đồ ăn loài người vẫn tốt hơn đồ chơi loài người.Vừa ăn vừa nhìn cảnh gia đình giải đáp khúc mắc cùng nhau, thể hiện sự lo lắng cùng đồng cảm sau đó là tha thứ, ôi cảm động quá chừng, cảm động hơn mấy bộ phim trên mạng nữa."

Quào...vợ thằng Saka...cứng dữ bây!"

Ông chú kì cục đeo kính dâm, đội mũ len nhưng lại mặc áo mùa hè bên cạnh nói.Trông người này kỳ cục thật.Nhện Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh từ trên xuống dưới."

Tôi cũng đồng ý với điều đó."

Shin nhìn cô nàng tóc vàng bên cạnh rồi lại quay sang nhìn lão Boiled, cũng tán thành với suy nghĩ của Maeko.Maeko lại quay sang nhìn cậu nhân viên của tiệm tạp hoá, hình như cậu ta tên Shin, đã có nhiều lần cậu ta nói mấy câu như đang đọc suy nghĩ của cô vậy, loài người ngày càng đáng sợ hơn nữa.'Trông anh cũng kỳ cục lắm.'Shin thấy mình bị xúc phạm trong tâm tưởng, không nghĩ nhiều liền đáp luôn: "Tôi kỳ cục chỗ nào chứ?!"

Vừa nói xong câu đó, cậu đã muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.

Vì cậu đã nhìn thấy hình ảnh bản thân đang nghe một cái loa được cắm trên đầu cô nàng này, cậu trong suy nghĩ của cô nàng còn đang chiên cô ấy lên xèo xèo.Maeko chẳng biết nghĩ gì, che đầu mình lại.

Shin lại nhìn thấy cô nàng đang cố che cái loa trên đầu cô ấy, tiếp đến là hình ảnh mình đem cô nàng đi luộc (?).Shin: ??????Từ khi nào mà cậu trong mắt của người khác lại là một kẻ ăn thịt người vậy?
 
[Sakamoto Days] Nhện Maeko
4. Bạn mới


Trồng trọt quả nhiên chính là con đường đưa Maeko kết nối gần hơn với thế giới loài người, như cô nàng loài người trước mặt Maeko đây nè.Ngày hôm nay trời rất đẹp, khí hậu cũng rất mát mẻ, khi Maeko đang cúi đầu tưới nước cho những chậu hoa đẹp mắt, một cái đầu đỏ không mời mà tới lấp ló sau hàng rào trắng.Lu Xiaotang đã rất để ý tới Maeko từ khi bắt đầu làm việc ở chỗ Sakamoto, ai mà chẳng thích cái đẹp, cô gái này lại vừa đẹp mà nhà cô ấy cũng đẹp phải biết.Một căn nhà hai tầng màu vàng ấm áp cùng cây Hồng đào siêu to trước nhà, chưa kể ở đó còn có trăm hoa đua sắc.

Lu nghe loáng thoáng những người hàng xóm sống bên cạnh nói sau nhà có một khu vườn rất xanh tốt, hầu như mỗi khi đến mùa thu hoặc, Maeko đều sẽ mang sang mỗi nhà một ít.Người đẹp mà tâm cũng đẹp.Mỗi tội cô gái này sống rất nội tâm, hầu như cả ngày nếu không có việc gì quan trọng thì nhất quyết ở nhà, cũng rất ít khi có một cuộc hàn huyên thoải mái với cô nàng.Sao trách Maeko được chứ, chỉ tại mỗi lần nhìn thấy con người cô đều nghĩ đến cách loài người sẽ đem cô đi chế biến món ăn thôi."

Bạn có muốn ăn bánh bao nhân thịt không?

Mình tự làm đấy, bảo đảm ngon tuyệt luôn?"

Lu Xiaotang nở một nụ cười tươi rói.Ghi nhớ trong lòng câu nói phải tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm, Maeko gật đầu nhẹ, chắc là cô nàng này muốn có ấn tượng tốt với cô.Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười tươi rói trên mặt Lu Xiaotang chưa dứt, thậm chí có dấu hiệu tươi tỉnh hơn nữa...Nhện Tinh cứng đờ tại chỗ nhìn cô bạn mới quen kia chạy tung tăng khám phá nhà mình, miệng suýt xoa khen ngợi không ngớt, thậm chí đến cái chổi cũng khen nấy khen nể, mà khen lại chẳng khách sáo chỗ nào."

Nhà cậu đẹp quá trời!

Vừa vào phát mình đã cảm thấy ấm áp rồi."

"Cậu luôn quét dọn nhà thường xuyên sao, sạch bóng không một hạt bụi luôn!"

"Là cậu tự đan cái khăn này hả, trời ơi ngầu quá trời quá đất luôn!"

Maeko: ...Maeko:....thật ra cũng có chút hãnh diện.Nhện Tinh lần đầu được loài người khen nhiệt tình như vậy, thậm chí loài người này còn tặng cô rất nhiều bánh bao ngon không tả nổi, nỗi sợ trong người cũng vơi bớt đi phần nào.Thì ra đây là cảm giác dẫn bạn về nhà mà trên mạng thường nói.Nếu cha nhìn thấy chắc chắn sẽ rất tự hào.

Điều này như một tấm bằng khen cho việc Maeko dần hoà nhập với xã hội loài người.Lu Xiaotang khám phá một hồi hết mọi ngóc ngách trong nhà, rất tự nhiên ngồi tựa lưng trên chiếc sofa nhung màu xanh dương, trời ơi, người đẹp này sống quá gọn gàng và ngăn nắp rồi.Tuy ngôi nhà chỉ có một người sinh sống nhưng Lu Xiaotang vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp khó tả, dường như ở mọi ngóc ngách trong nhà đều có hơi ấm cùng mùi hương của vị chủ nhà kia.Quá tuyệt!

Được ở lại đây còn tuyệt vời hơn nữa."

Bánh bao có ngon không?

Nếu ngon thì ngày nào tớ sẽ làm thật nhiều cho cậu nhé."

"Ngon lắm, nhưng cậu không cần ngày nào cũng tặng bánh bao cho tớ đâu."

Maeko cố gắng tìm một lý do thật hợp lý: "Tớ sẽ không ăn hết được."

Lu Xiaotang đang gần như ngả cả người vào sofa lập tức bật dậy, mắt cô nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào Maeko làm tim cô giật thót, suýt liên tưởng đến hình ảnh moi nội tạng nhện.Cô nàng nhìn một hồi liền cười phá lên, Lu Xiaotang cười đến mức chảy cả nước mắt sinh lý, bụng cũng bắt đầu quặn lại.Maeko tưởng cô nàng kia khóc vì bị mình từ chối, hấp tập chạy tới vỗ nhẹ vào lưng mấy cái, loài người khi dỗ con cũng thường làm động tác này, dù không hiểu nhưng Maeko vẫn vô thức học theo.Trong hiểu biết của Nhện Tinh, loài người khi vui sẽ cười, khi buồn sẽ khóc, còn vừa cười vừa khóc như này thì chưa gặp bao giờ, phạm vi kiến thức này cô chưa học đến.Loài người vừa đáng sợ, vừa khó hiểu vô cùng..Sau ngày hôm đó, Lu Xiaotang thường xuyên chạy tới nhà Maeko, có khi là đưa bánh bao, khi lại giúp Maeko làm vườn, có hôm chỉ đơn giản đến và nằm lười biếng trên ghế sofa.Nhện Tinh nghĩ rằng Lu Xiaotang thật sự giống ý đúc những người bạn mà trên mạng thường nói, mà bạn bè thường sẽ giúp đỡ nhau, Maeko cũng muốn giúp Lu Xiaotang gì đó.Ví dụ như gói bánh bao chẳng hạn, cô đã thức trắng hai đêm để học tập và nhuần nhuyễn cách gói bánh bao chỉ để giúp bạn mình.Nhưng chẳng biết bản thân làm sai ở chỗ nào, Lu Xiaotang mỗi lần đứng cùng cô gói bánh bao đều nhìn rồi cười khúc khích.

Tất nhiên Maeko chỉ dám rủ bạn mình tới nhà cùng gói chứ nhất quyết không dám bước vào tiệm tạp hoá kia, bản thân cô vẫn rén Sakamoto lắm, cô chưa học được cách chấp nhận hàng xóm của mình là sát thủ.Lu Xiaotang làm việc ở tiệm tạp hoá đối diện, bình thường cô nàng sẽ gói bánh bao ngay tại đó, cơ mà mấy ngày nay đều chạy tới nhà đối diện rồi mang về mấy thùng bánh bao.

Dù đi lại hơi mất thời gian và mỗi lần đều bê nặng hằn đỏ cả tay nhưng Lu Xiaotang vẫn nhất quyết muốn cùng gói bánh với Maeko tại nhà.Lu Xiaotang không để ý, Maeko lại để ý.Để ý cực nhiều luôn là đằng khác, huhu.Thế là Nhện Tinh lại lên mạng tìm lời khuyên, lần này kết quả nhận được cực ký khả quan, không còn mấy lời khuyên tàm phào nữa..Vậy nên sáng nay Maeko đã thậm thụt trước cửa kính của tiệm Tạp hoá Sakamoto.Cơ mà có vẻ bạn cô và cậu nhân viên trong kia đang cãi nhau gì đó rồi, cãi nhau rất căng thẳng.

Chẳng biết từ bao giờ mà tất cả kính của tiệm Sakamoto đều được thay bằng một loại kính rất cứng và có chức năng cách âm, Maeko ở bên ngoài chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của hai người trong kia rồi đoán già đoán non ý nghĩa.Nhện Tinh gần như muốn dán cả mặt mình vào cửa kính của tiệm, hận không thể đục một lỗ để nghe cho rõ họ đang cãi nhau cái gì."

Cậu muốn mua cái gì hả?"

Một giọng nam vui vẻ vang lên sau lưng.Maeko đang làm việc xấu bị giật mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên, phải hít vào thở ra mấy hơi cô mới có đủ can đảm nhìn về phía người kia.Một cậu thanh niên tóc đen chổng ngược, đeo một cái băng gạc ở mũi và có một hình xăm kì lạ ở má.

Hơn nữa còn có một con chim...một con chim...Heisuke vui vẻ chào hỏi khách của tiệm, chắc chắn cô gái này cũng không có tiền như cậu ta nên mới nhòm đồ ăn cho đỡ thèm rồi.Như gặp được đồng loại, Heisuke định bắt tay với cô nàng, Piisuke trên vai cũng kêu mấy tiếng thể hiện sự vui vẻ.Chỉ là chờ đợi Heisuke chẳng có cái bắt tay thân thiện nào, chỉ có khuôn mặt từ từ chuyển trắng bệch của cô gái, sau đó là một khoảng không khí không còn bóng người.Heisuke: ??
 
Back
Top Bottom