Chương 3: Sự trở lại của kẻ vô ơn"Mẹ, con dự định sẽ quay lại chơi đàn."
Vân nghiêm chỉnh đứng sau lưng người mẹ.
Bà ấy đang chăm chú việc bếp núc, bỗng nghe được câu từ như tiếng sét nổ bên tai, mọi hành động của bà cũng dừng lại, để lắng nghe trái tim mình đang đập thình thịch từng hồi."
Ngày mai con đi, mẹ nhé."
"Mày không thể an phận à con?"
"Con suy nghĩ về chuyện này cũng lâu rồi, công ty Ánh Sáng là nơi duy nhất chịu thuê con làm nghệ sĩ thời hạn, mẹ biết mà, rằng con yêu đàn như thế nào."
"Và mày để niềm yêu của mày bay cao bay xa rồi lại phạm phải lỗi lầm như trước à?!
Tỉnh táo lại đi, con ạ.
Cuộc đời của mày bây giờ là chuỗi ngày tội lỗi, chứ không phải ra đi và tiếp nhận hào quang đâu."
Dù mẹ có nói gì chăng nữa...dù có ngăn cản đủ điều như nàoCon vẫn sẽ đi thôi.
Cùng ước mơ tiến bước, khiến con dũng cảm lạ thường, và mọi nỗi sợ đã không còn khắc chế được con nữa....Và đó là lý do tại sao..."
Trịnh Thị Quỳnh Vân?!"...tại sao cô ấy quay trở lại đây rồi?"
Cậu dai như đỉa đói vậy à?"
"Sau 3 năm, cậu không thay đổi chút nào nhỉ."
"Cậu cũng vậy, mục nát, ghê tởm.
Cậu không nhớ mồm cậu năm đó đã hứa hẹn điều gì à?"
À, đừng bao giờ quay trở lại sân khấu lần nữa.
Hứa rằng cả đời sẽ không chạm tay tới đàn nữa.
Khó lắm, khó quá, điều khó khăn như vậy, người hèn nhát như Vân không bao giờ có thể làm được.
Nhưng mà, người hèn nhát nhất cũng vô tình lại là người dũng cảm nhất."
Tại sao đang yên ổn, cậu quay trở lại làm gì?
Lần này tới lại là để hại ai nữa đây, điên thật tôi có nên nói với họ quá khứ vô ơn của cậu không nhỉ?"
"Lần này tớ trở lại chỉ là để chơi đàn thôi."
Người bạn nam cười khẩy một cái, rồi cậu nhắm nghiền mắt lại, như để đè ép sự nóng giận trong mình.
Lúc lâu đi qua sự tĩnh lặng, cậu cất lời."
Này, cút đi, trước khi tôi thẳng thừng tống cổ cậu khỏi nơi này.
Tôi sẽ không thở chung bầu không khí với đứa vô ơn, mặt dày và thất hứa như cậu đâu.
Biết điều thì nên cút đi, càng sớm càng tốt, cút đi."
Nói rồi, người con trai quay người tiến bước.
Cách đi của cậu ta tức khắc khiến Vân nhớ đến một hình ảnh rất xưa cũ rồi, là kỷ niệm giữa ba người họ.
Dù cậu ta bực dọc thế nào, phong thái bước đi vẫn khoan thai, ung dung, đững đạc.
Những lời lẽ nặng nề của cậu ta giành cho Vân, cô không thể oán trách được.
Chẳng phải là chuyện gì cũng vô lý mà có, tất cả dều có nguyên do.
Nhưng lần này trở lại, không phải là để lần nữa rời đi.
Mà là vĩnh viễn ở lại, để được sống tiếp với ước mơ của chính mình.Vân sẽ không rời đi nữa!"
Sang."
Nghe tiếng gọi từ đằng sau, chàng trai do dự ngừng bước.
Cậu không quay đầu lại phía Vân, chỉ lẳng lặng nhìn xuống sàn nhà, cùng ánh mắt trĩu nặng uất ức."
Dù cậu có đuổi tớ thế nào, tớ cũng không đi đâu hết."..."
3 năm qua, tớ sống như đã chết vậy.
Tớ quay lại không phải vì đã quên sạch chuyện cũ, chưa một ngày nào trước đó tớ quên đi cả, tớ đã luôn sống với điều đó.
Tớ trở lại, vì là thấy quá bất công cho ước mơ còn đang dở dang của mình thôi.
Sang ạ."
Đợi Vân nói hết, chàng trai tên Sang đó mới rảo bước rời đi.
Chắc cậu ấy coi thường Vân lắm, người mà trong mắt cậu ấy là kẻ vô ơn, đáng khinh.
Người mà đã hứa hẹn rằng sẽ không bao giờ quay lại và sẽ ẩn mình trong niềm tội lỗi cả đời.
Giờ lại xuất hiện giữa chốn hào hoa, lấp lánh này.
Vân thở hắt như trút bớt đi sự nặng nề trong mình, cô khẽ tiến vào hội trường hợp xướng.
Nơi này, so với 3 năm trước cũng chẳng khác là bao.
Vẫn là một gam màu thân quen, ấm áp lạ thường.
Vân hướng tầm nhìn về sân khấu biển diễn, nơi đó có rất nhiều nhạc cụ đang trưng bày chuẩn bị cho lễ hội hợp ca sắp tới.
Nhưng có một nỗi gì kỳ lạ lắm, khi tách rời sự tác động của con người, các loại nhạc cụ vẫn như đang chìm đắm vào khung cảnh nhộn nhịp, huyên náo trước đó.
Như thể chúng nhầm lẫn với không gian thực tại và khoảng định hư vô vậy.
Không gian hoài niệm, tức khắc gợi cho Vân nhớ lại chính mình của 3 năm trước.
Vân của khi ấy, run rẩy, dè dặt đặt tay lên từng phím đàn, dù có được mệnh danh là "thiên tài dương cầm", thì khi biểu diễn hay luyện tập, cô vẫn luôn mang trong mình sự lo lắng.
Nhưng mỗi lần cô có nỗi lo, đều sẽ có người động viên cô bằng nụ cười xinh đẹp.
Chính nhờ nụ cười chân thành, ấm áp của chị,khiến một đứa bé hèn nhát như em cũng đột nhiên trở nên dũng cảm hơn.Đây là nơi chúng ta đã từng cùng nhau tập luyện,kể khổ,thậm chí là lén ăn vặt và bàn tán về người khácmột cách vui vẻnhưng giờ đây, lặng im quá."
Em nhớ chị quá."
Được quay trở lại rồi.Cuối cùng, cũng có thể sống như đúng nghĩa của chữ "sống" rồi."
Tốt thật, Vân ơi." *