Tâm Linh Rừng thông và mặt Hồ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395426254-256-k820455.jpg

Rừng Thông Và Mặt Hồ
Tác giả: TrcNguyn587914
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mỗi lần sắp không kìm được mà khóc nghẹn, tớ thường tự nhủ bản thân thế này.

"Đừng khóc nữa, làm ơn, đừng khóc nữa Vân ơi, cậu đâu có chỗ dựa hay người đến dỗ dành giữa trăm ngàn nỗi u uất cuộc đời...

Vậy nên hãy cố gắng, đừng khóc nữa."

Và rồi...tớ sẽ cam chịu, kìm nén mọi cảm xúc như chỉ chờ trực dâng trào, thở chung với dòng tâm trạng phẫn uất ấy mà không một lời oán than.

Tất cả những điều tớ chịu đựng, chính là để chờ đến một ngày...

Ngày hào quang xán lạn nở rộ và ôm tớ vào lòng!​
 
Rừng Thông Và Mặt Hồ
Chương 1: Ánh nhìn tội lỗi


Chương 1: Ánh nhìn tội lỗiTiếng reo hòVỗ tayTiếng hét vui sướngCuối cùng thì sau từng ấy năm khổ cực, vật lộn với chính tư tưởng của mình..."

Xin được chúc mừng nghệ sĩ Trịnh Thị Quỳnh Vân với tác phẩm "Bước qua lệ thương đau" đã xuất sắc giành được giải thưởng nghệ sĩ ưu tú của năm và bản tình ca mùa hạ lãng mạn nhất năm 2025 – 2026."...cô ấy đã làm được!Cô gái với chiếc đầm dự tiệc đen trang trọng, từ tốn từng bước tiến lên sân khấu trao giải.

Khi cô xuất hiện, mọi ánh đèn lấp lánh đều bắt kịp để chiếu sáng bước đường cô đi, có lẽ là chúng sợ nếu không soi sáng lối đi kịp thời, cô sẽ lại vấp ngã một cú điếng người lần nữa."

Chào mọi người, mình là Quỳnh Vân, nghệ sĩ dương cầm trực thuộc công ty giải trí trách nhiệm hữu hạn Ánh Sáng."

Lần nữa, khán giả phía dưới lại nhiệt liệt dành cho cô nghệ sĩ trẻ một tràng pháo tay.

Giờ đây, trong ánh mắt họ chỉ tràn ngập nỗi niềm tự hào về một con dân gốc Việt tài năng, đem vinh quang về cho đất nước, có lẽ, chẳng mấy ai còn nhớ đến tiếng tăm của cô ở 3 năm trước nữa rồi.Thật may mắn và biết ơn làm sao."

Nhận được sự yêu thích và nhiệt tình của quý vị khán giả, thật lòng Vân cảm thấy bản thân mình đã rất rất có phúc, Vân thấy vui lắm ạ, vì cuối cùng mọi nỗ lực của bản thân đều đã được mọi người nhìn thấy rồi.

Mỗi một giải thưởng, Vân sẽ thật trân trọng, luôn biết ơn đến các thầy cô giáo đã dạy dỗ mình, các đàn anh, đàn chị đã giúp đỡ Vân phát triển từng ngày...biết ơn khán giả, những người lắng nghe cảm xúc trong giai điệu của từng nốt nhạc trong bản nhạc của chính mình.

Thật lòng, cảm ơn mọi người rất nhiều!"

Quỳnh Vân cúi sâu người để tỏ lòng biết ơn sâu sắc của cô tới khán giả.

Fancam ở phía dưới phóng lại gần, phóng rõ hơn rồi mới biết, thì ra là cô đang khóc, rất nhiều, chỉ là đang cố gắng che giấu nó bằng việc cúi đầu.

Chắc hẳn trong cô ấy đang vỡ òa lắm.

Được chừng 5 – 6 phút, Vân đứng nghiêm trang trở lại.

Ánh mắt cô lia một lượt từ mé trái qua phải, những ánh đèn flash sáng chói phía dưới chính là ước mơ của cô từ ba năm về trước, từng nụ cười vui sướng và mãn nguyện khi thấy cô giành được giải thưởng danh giá kia nữa...tất cả đều thật ấm áp làm sao.Nhưng chúng không thể sưởi ấm cô được bao lâu.

Ánh nhìn của Vân dừng lại tại hàng ghế VIP đầu tiên ngoài cùng bên phải, vốn dĩ là đã ngừng khóc rồi, cố để giấu đi rồi nhưng cuối cùng, lại không thể kiềm chế được mà vỡ òa tức khắc.Người khác nhìn vào ánh mắt của Quỳnh Vân, họ nghĩ rằng cô cảm động vì khung cảnh hào nhoáng lấp lánh này.

Duy chỉ cô biết rằng, phía dưới khán đài, khuôn mặt ấy, liền khiến ánh mắt cô chứa chan sự tội lỗi.

Là cô ấy kìa!Cô ấy dõi theo mình cùng một ánh mắt buồn bã,Trông cô ấy có vẻ như đã sống rất mệt mỏi, trên môi không còn nụ cười năm nào nữa rồi.Liệu có xứng đáng không?...Liệu có được không, nếu mình cứ nhận giải và sống một cuộc đời thành công như này...sau bao chuyện mình đã gây ra trong quá khứ.Liệu có công bằng không?"

Chị Mi."*
 
Rừng Thông Và Mặt Hồ
Chương 2: Cô ấy là thần tượng của tôi


Chương 2: Cô ấy là thần tượng của tôiChị ấy đẹp thật đẹp...khuôn mặt, ngoại hình, đôi tay của chị ấy...đúng là không có khuyết điểm gì hết.Tuyệt thật."

Chị Mi, em rất hâm mộ chị, các video buổi hòa nhạc trên kênh của trường đăng tải về chị em đều xem đi xem lại rất nhiều ạ.

Xin chị hãy, cho phép em đi theo chị để học hỏi thật nhiều điều bổ ích từ chị ạ!!!"

Cô gái nhỏ cúi người thật sâu, bày tỏ lòng thành kính và mến mộ của mình đến người chị tên Mi đó.

Cô gái run đến không dám ngước mắt lên, để lén nhìn sự ngơ ngác từ người mà cô hâm mộ.

Mi gấp lại cuốn sách, cô thẹn thùng đưa tay lên chọt vào má mình.

Là lần đầu có người bày tỏ với cô ấy một cách trực tiếp như thế này.

Nói đúng hơn thì, đây là lần đầu có người dũng cảm dám đứng trước mặt cô nói hết lòng mình.Cảm giác...thích thật."

Tên em là gì thế?"

"Vân ạ, Trịnh Thị Quỳnh Vân ạ."

"Ngẩng đầu lên đi, mặt chị ở dưới đất à mà cúi gằm xuống thế?"

"Vâng ạ."

Vân đứng ngay ngắn lại, ánh mắt cô dè dặt dõi theo biểu cảm của người chị.

Mi đang cười gì thế nhỉ, cười cho sự thơ ngây của Vân, hay cười vì cảm thấy cách Vân hành động quá trẻ con?"

Nghe cổ điển nhỉ, em họ Trịnh còn chị họ Lê ấy.

Nghe hợp nhỉ, giống nghệ sĩ đời ông cha mình ấy."

"Dạ?

À, dạ vâng, haha."

Chị ấy phản ứng có chút phấn khích nhỉ?

Đây là lần đầu có fan đến gặp chị ấy à?

Đáng yêu thật."

Thật ra...mọi người gọi em là đứa bé có năng khiếu về piano đấy ạ.

Nên là chị đào tạo và dạy bảo em không mệt đâu, chị cho phép em được theo học từ chị nhé?"

"Có năng khiếu hả, chị cũng xuất phát từ điểm này để trở thành một thiên tài.

Chúng ta có thêm điểm chung rồi, vậy là phải làm bạn với nhau thôi nhỉ?!"

Mi thoải mái thể hiện nụ cười tươi sáng của mình, không chút dè chừng nào nữa, Vân lập tức nhảy cẫng lên, cô khoái chí lắm.

Cuối cùng thì người mà cô hâm mộ đã trở thành người bạn của cô, nó hệt như một giấc mơ tại địa đàng vậy, vô thực.

Nhưng là sự thực, họ đã trở thành bạn bè.

Việc kết bạn hẳn là khiến họ cảm thấy hạnh phúc lắm, khó mà giấu được sự sung sướng trong ánh mắt kia đi. ...Nhưng mà...niềm vui có bao giờ chịu hạ mình mà ở lại thật lâu đâu.

Nó biết nó được coi trọng, nó biết nó là thứ mà dốc bao tâm huyết mới có được, nên lòng kiêu hãnh thúc giục nó rời đi nhanh lắm.

Và thế chỗ cho niềm vui, chính là nỗi buồn cùng những giọt nước mắt lăn dài trên gò má."

Cậu cút đi, biến đến một nơi khác đi.

Đồ vô ơn, đồ độc ác!"

Vân sững sờ khi nghe những lời từ chính người bạn thân mình thốt ra, sao mà cậu ta chửi người tàn độc thế?

Nhưng cô không thể phản kháng được gì, vì chính Vân cũng cảm thấy, bản thân đúng là, vô ơn.Vô ơn?"

Từ nay trở đi đừng xuất hiện trước mặt tôi, cút đi đến một nơi và sống với niềm tội lỗi cả đời cậu đi.

Sao cậu có thể...hại sự nghiệp của cô ấy như vậy. hả Vân?"

"Sang, Sang à tớ xin lỗi, cậu cho tớ gặp chị Mi lần cuối cùng này thôi, tớ xin cậu..."

"Gặp?

Hờ, sau những gì cậu gây ra cho Mi, cậu vẫn còn mặt mũi gặp cô ấy?

Cậu không thấy nhục nhã và có lỗi với cô ấy à?

Cậu có còn là con người không hả?"

Cậu...hãy lẳng lặng mà rời khỏi nơi này điHãy rời đi và đừng bao giờ quay trở lại nữaTâm hồn mục nát của cậu không xứng đáng ở lạiHãy rời đi...và đừng bao giờ tới đây nữa!!!...chị à, em xin lỗi nhé, vì đã gây ra bao chuyện cho chị mà rời đi chẳng nói một lời.Em sẽ, từ bỏ piano, không bao giờ đặt chân tới đây nữa, không bao giờ nữa đâu.

Vì để có thể chuộc lỗi lầm của mình với chị.Chị Mi...xin lỗi. *
 
Rừng Thông Và Mặt Hồ
Chương 3: Sự trở lại của kẻ vô ơn


Chương 3: Sự trở lại của kẻ vô ơn"Mẹ, con dự định sẽ quay lại chơi đàn."

Vân nghiêm chỉnh đứng sau lưng người mẹ.

Bà ấy đang chăm chú việc bếp núc, bỗng nghe được câu từ như tiếng sét nổ bên tai, mọi hành động của bà cũng dừng lại, để lắng nghe trái tim mình đang đập thình thịch từng hồi."

Ngày mai con đi, mẹ nhé."

"Mày không thể an phận à con?"

"Con suy nghĩ về chuyện này cũng lâu rồi, công ty Ánh Sáng là nơi duy nhất chịu thuê con làm nghệ sĩ thời hạn, mẹ biết mà, rằng con yêu đàn như thế nào."

"Và mày để niềm yêu của mày bay cao bay xa rồi lại phạm phải lỗi lầm như trước à?!

Tỉnh táo lại đi, con ạ.

Cuộc đời của mày bây giờ là chuỗi ngày tội lỗi, chứ không phải ra đi và tiếp nhận hào quang đâu."

Dù mẹ có nói gì chăng nữa...dù có ngăn cản đủ điều như nàoCon vẫn sẽ đi thôi.

Cùng ước mơ tiến bước, khiến con dũng cảm lạ thường, và mọi nỗi sợ đã không còn khắc chế được con nữa....Và đó là lý do tại sao..."

Trịnh Thị Quỳnh Vân?!"...tại sao cô ấy quay trở lại đây rồi?"

Cậu dai như đỉa đói vậy à?"

"Sau 3 năm, cậu không thay đổi chút nào nhỉ."

"Cậu cũng vậy, mục nát, ghê tởm.

Cậu không nhớ mồm cậu năm đó đã hứa hẹn điều gì à?"

À, đừng bao giờ quay trở lại sân khấu lần nữa.

Hứa rằng cả đời sẽ không chạm tay tới đàn nữa.

Khó lắm, khó quá, điều khó khăn như vậy, người hèn nhát như Vân không bao giờ có thể làm được.

Nhưng mà, người hèn nhát nhất cũng vô tình lại là người dũng cảm nhất."

Tại sao đang yên ổn, cậu quay trở lại làm gì?

Lần này tới lại là để hại ai nữa đây, điên thật tôi có nên nói với họ quá khứ vô ơn của cậu không nhỉ?"

"Lần này tớ trở lại chỉ là để chơi đàn thôi."

Người bạn nam cười khẩy một cái, rồi cậu nhắm nghiền mắt lại, như để đè ép sự nóng giận trong mình.

Lúc lâu đi qua sự tĩnh lặng, cậu cất lời."

Này, cút đi, trước khi tôi thẳng thừng tống cổ cậu khỏi nơi này.

Tôi sẽ không thở chung bầu không khí với đứa vô ơn, mặt dày và thất hứa như cậu đâu.

Biết điều thì nên cút đi, càng sớm càng tốt, cút đi."

Nói rồi, người con trai quay người tiến bước.

Cách đi của cậu ta tức khắc khiến Vân nhớ đến một hình ảnh rất xưa cũ rồi, là kỷ niệm giữa ba người họ.

Dù cậu ta bực dọc thế nào, phong thái bước đi vẫn khoan thai, ung dung, đững đạc.

Những lời lẽ nặng nề của cậu ta giành cho Vân, cô không thể oán trách được.

Chẳng phải là chuyện gì cũng vô lý mà có, tất cả dều có nguyên do.

Nhưng lần này trở lại, không phải là để lần nữa rời đi.

Mà là vĩnh viễn ở lại, để được sống tiếp với ước mơ của chính mình.Vân sẽ không rời đi nữa!"

Sang."

Nghe tiếng gọi từ đằng sau, chàng trai do dự ngừng bước.

Cậu không quay đầu lại phía Vân, chỉ lẳng lặng nhìn xuống sàn nhà, cùng ánh mắt trĩu nặng uất ức."

Dù cậu có đuổi tớ thế nào, tớ cũng không đi đâu hết."..."

3 năm qua, tớ sống như đã chết vậy.

Tớ quay lại không phải vì đã quên sạch chuyện cũ, chưa một ngày nào trước đó tớ quên đi cả, tớ đã luôn sống với điều đó.

Tớ trở lại, vì là thấy quá bất công cho ước mơ còn đang dở dang của mình thôi.

Sang ạ."

Đợi Vân nói hết, chàng trai tên Sang đó mới rảo bước rời đi.

Chắc cậu ấy coi thường Vân lắm, người mà trong mắt cậu ấy là kẻ vô ơn, đáng khinh.

Người mà đã hứa hẹn rằng sẽ không bao giờ quay lại và sẽ ẩn mình trong niềm tội lỗi cả đời.

Giờ lại xuất hiện giữa chốn hào hoa, lấp lánh này.

Vân thở hắt như trút bớt đi sự nặng nề trong mình, cô khẽ tiến vào hội trường hợp xướng.

Nơi này, so với 3 năm trước cũng chẳng khác là bao.

Vẫn là một gam màu thân quen, ấm áp lạ thường.

Vân hướng tầm nhìn về sân khấu biển diễn, nơi đó có rất nhiều nhạc cụ đang trưng bày chuẩn bị cho lễ hội hợp ca sắp tới.

Nhưng có một nỗi gì kỳ lạ lắm, khi tách rời sự tác động của con người, các loại nhạc cụ vẫn như đang chìm đắm vào khung cảnh nhộn nhịp, huyên náo trước đó.

Như thể chúng nhầm lẫn với không gian thực tại và khoảng định hư vô vậy.

Không gian hoài niệm, tức khắc gợi cho Vân nhớ lại chính mình của 3 năm trước.

Vân của khi ấy, run rẩy, dè dặt đặt tay lên từng phím đàn, dù có được mệnh danh là "thiên tài dương cầm", thì khi biểu diễn hay luyện tập, cô vẫn luôn mang trong mình sự lo lắng.

Nhưng mỗi lần cô có nỗi lo, đều sẽ có người động viên cô bằng nụ cười xinh đẹp.

Chính nhờ nụ cười chân thành, ấm áp của chị,khiến một đứa bé hèn nhát như em cũng đột nhiên trở nên dũng cảm hơn.Đây là nơi chúng ta đã từng cùng nhau tập luyện,kể khổ,thậm chí là lén ăn vặt và bàn tán về người khácmột cách vui vẻnhưng giờ đây, lặng im quá."

Em nhớ chị quá."

Được quay trở lại rồi.Cuối cùng, cũng có thể sống như đúng nghĩa của chữ "sống" rồi."

Tốt thật, Vân ơi." *
 
Rừng Thông Và Mặt Hồ
Chương 4: Thực tại chính là như thế đó


Chương 4: Thực tại chính là như thế đó"Tập trung, tập trung!!!

Ánh Sáng, tập hợp lại đây."

Nghe tiếng thét từ người thầy điều hành, toàn bộ học viên đều nhanh nhẹn tập hợp ở trung tâm phòng tập.

Người thầy tiến ngày một gần hơn, phía sau thầy còn lấp ló dáng hình một thiếu nữ.

Cô gái vừa dè dặt tiến đến, đứng đối diện với hội học viên xong liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Một loại cảm giác ngộp thở đến lạ kỳ, đến nỗi cô chẳng còn dám ngẩng đầu lên nữa."

E hèm, Ánh Sáng chúng ta có một thành viên mới, giới thiệu bản thân đi em."

"À dạ.

Chào mọi người, em là Vân, chuyên mảng piano, rất...mong được đồng hành cùng mọi người ạ."

"Đồng hành?"

Tiếng nói đanh thép của một chàng trai khiến Vân giật thót.

Cô ngẩng mặt, chẳng cần phải theo dõi xem ai phản ứng, cô cũng biết tiếng nói đó phát ra từ ai.

Khi đến nơi đây, người cô quan ngại nhất là Sang thôi, nhưng giờ cô mới nhận ra, vẫn còn một người mà cô cần đặt tâm trí mình tới đó.

"Đã 3 năm rồi nhỉ, Quân Anh."

"Mới 3 năm thôi mà, cậu hoàn toàn quên mọi chuyện rồi à?"..."

Đồng hành, cùng cậu hả?

Ở ĐÂY SẼ CÓ AI MUỐN TẬP CÙNG CẬU HẢ?"

Quân Anh hét lớn, tiếng hét từ cậu bạn vang vọng trong khu phòng tập kín.

Thông qua ánh mắt của cậu, Vân cảm thấy được lòng tức tối, điều đó càng khiến Vân trở nên dè dặt hơn.

Hai tay cô đan chặt vào nhau, ánh mắt dõi xuống tầm thấp hơn, đến khi thấp tới mức như không còn dễ dàng ngước mắt lên nữa, cô nghe tiếng từ thầy giáo can rào."

Hai cái đứa này làm sao ấy nhỉ?

Thích ăn phạt không thầy lại trừ lương đi bây giờ?"..."

Ừ, Vân à.

Piano và Violin sẽ đôi diễn với nhau, trong khi đó Violin, Viola và Cello là bộ 3 tương thích, nên em sẽ đồng thời hòa tấu với 3 loại nhạc cụ này.

Tuy nhiên, khi thi đấu thì chỉ cần chơi solo hoặc kết hợp cùng Violin là được."

"Dạ."

"Còn về nguyên tắc hòa tấu giữa 4 nhạc cụ thì thầy không nói với em nữa.

Trung tâm mình có 2 người chơi Violin, 3 Viola và 2 Cello."

Theo sự giới thiệu của thầy, lần lượt người chơi trong từng mảng tiến lên đứng thành một hàng riêng biệt.

Ở mảng Cello, Vân thấy Quân Anh cũng tiến bước.

Dự là tháng ngày sau này sẽ khó mà làm việc chung nhóm với cậu ấy...có lẽ cứ né nhau ra là phương pháp tốt nhất."

Chú ý nhé Vân.

Đây là Quyết và Nhân, mảng violin.

Nguyên, Duy, Khanh mảng viola.

Quân Anh và Khánh Linh chuyên cello.

Trước mắt thì em cần tìm một partner violin, viola và cello có thể dần dần hẵn nghĩ tới cũng được."

"Dạ."

Trước phản ứng nhạt nhòa của Vân, thầy giáo chớp chớp mắt một vài lần, rồi ho hắt một tiếng, sau đó rời khỏi phòng tập.

Có vẻ như mấy ngày đầu này sẽ cho học viên thoải mái sáng tạo và tập luyện, xem ra áp lực không toát ra từ người thầy dẫn dắt này rồi.Giờ mới là phần khó này, tìm một đồng đội sẵn lòng cùng Vân hòa âm.Giữa Quyết và Nhân, trông chẳng ai có vẻ là tình nguyện tiến đến gần cô cả.

Có khả năng cô sẽ phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất, rằng không ai muốn làm bạn đồng hành của cô ạ.

"Tớ..."

"Vân, chọn tớ làm bạn tập của cậu đi."

Vân ngẩn người hướng ánh nhìn của mình về nơi phát ra tiếng nói.

Cậu ấy là người đứng đầu hàng, nếu dóng theo thứ tự mà thầy giới thiệu, chắc cậu ấy tên Quyết.

Lạ lùng, tất cả đều né tránh cô ra mặt, sao cậu ấy lại tự nguyện mời cô chọn cậu ấy nhỉ?

Thiết nghĩ lời nói suông không thuyết phục được Vân chọn mình, Quyết nở nụ cười rạng ngời của cậu ấy.

Yên bình thật, nụ cười đó.

Sao mà có thể mỉm cười một cách vô lo vô nghĩ thế được nhỉ?

Trông cậu ấy như một chàng trai được bao bọc bởi tình thương và chưa một lần chạm mặt với nỗi đau trong cuộc đời này vậy.

Trông Quyết thật giống với Vân của ngày trước."

Cậu thấy ổn không, nếu tớ là bạn tập của cậu?"

"Không chỉ là ổn đâu, quá tốt đi ấy chứ.

Cùng tập thôi."

Cùng nhau luyện tập thôi.Vân nhìn Quyết mà hai mắt rưng rưng, đỏ hoe lên, và rồi không kiềm được cảm xúc của mình, Vân cúi gằm mặt xuống.

Vì sợ nếu ngày đầu tiên mà lệ đã đổ đầy, cô còn cố ý tiến lại gần cây dương cầm, ngón tay thanh thoát đặt lên vài phím đàn, cứ vậy mà tạo ra một giai điệu bay bổng.

Lâu rồi, cô không có cảm xúc được trân trọng đến vậy.

Mọi việc cứ xảy đến theo trạng thái tồi tệ, và rồi di chứng của nó là những lần chủ động của cô, chủ động đến hèn mọn, nhưng không làm vậy lại chẳng nhận được gì, ngoài sự hắt hủi và tình người hạn hẹp.

Ước gì cuộc đời từ nay về sau cứ ấm áp như này thì tốt,không lo nghĩ,hối hận,hay buồn rầuTỉ dụ cuộc đời cứ mãi ngọt ngào như thế này thì tuyệt rồi. *
 
Back
Top Bottom