Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 30: Tâm Cơ



Nhà họ Chu, xét trên thương trường thì đúng là mấy gã khổng lồ oai vệ, nhưng cứ bước chân vào chuyện đời thường thì y như lũ tí hon lủi thủi.

Mà trong cái xóm tí hon đó, Chu Mính Viễn còn là “tí hon mẫu mực” ở vài khía cạnh sinh hoạt lặt vặt, đặc biệt là trong chuyện ăn uống – thứ vốn tốn thời gian và sức lực. Nhìn anh ăn uống, thoạt trông cũng đẹp đấy, nhưng toàn nhờ cái mặt đẹp gỡ điểm. Cứ nhìn kỹ thì… ôi thôi, thảm họa cho đôi mắt!

Chẳng hạn như cái vụ bóc tôm. Ờ thì bóc tôm, nhưng ai đời lại bóc từ đuôi tôm bóc lên?

Đó, thế là Thư Diêu vừa ăn mấy con tôm hùm đất được anh bóc sẵn, ăn chưa đủ đã chê bai:“Bó tay! Tiểu Chu, anh bóc tôm thế này… không được rồi!?”

Chu Mính Viễn ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng đủ để đóng băng cả cái khí trời oi bức.

Thư Diêu nhận ra mình lỡ lời, vội sửa lại, giọng ngọt như rót mật:
“Ý người ta không phải bảo anh không được đâu nha, chỉ là… cái cách anh bóc tôm nó không được… chuẩn chỉnh cho lắm! Tôm hùm đất ngon nhất là phần đầu cơ, trong đó có cái gạch tôm ấy. Bóc kiểu này thì gạch tôm đứt hết rồi còn đâu!”

Mặc kệ đôi găng tay dùng một lần dính đầy dầu đỏ, Thư Diêu bám lấy tay anh, chỉ đạo trực tiếp:
“Đây này, anh phải giữ chỗ này, rồi xoay nhẹ thế này, xong kéo một phát—”

“—Đấy! Nhìn này!”

Thư Diêu cười tươi rói, khuôn mặt phảng phất vẻ đắc ý như vừa khám phá ra chân lý vũ trụ:
“Cái tôm này bóc ra, tuyệt mỹ!”

Ngồi bên cạnh, trợ lý Bạch Hủ há hốc mồm, gần như không tin vào mắt mình. Đời cậu ta lần đầu chứng kiến cảnh có người dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ đạo Chu Mính Viễn làm việc!

Bạch non tơ đinh ninh thể nào cũng có màn “băng sơn tổng tài” lườm nguýt, kèm theo câu “phí thời gian”.

Thế mà mãi không thấy gì, ngược lại còn nghe Chu Mính Viễn, lần đầu trông giống người thường, khen cô một câu:
“Phương pháp này ổn đấy. Nhưng cô không phải không ăn được mấy thứ này à? Sao bóc tôm trơn tru thế?”

Con tôm vừa bóc xong thì đã bị Thư Diêu cướp mất, cô nhàn nhã lột tiếp phần đuôi:
“Tôi ấy hả? Nói thẳng là chả có chí lớn gì. Ước mơ lớn nhất đời tôi chỉ là ăn cả thế giới, ăn sáng, trưa, tối, ăn khuya, ăn xuyên đêm, nửa đêm còn có thể chạy ra mua cả đống đồ ăn vặt về. Vì thế, tôi dành cả thanh xuân nghiên cứu trên mạng mấy mẹo ăn uống. Nào là làm sao ăn xiên mà không trôi son, nào là bóc ghẹ, bóc tôm hùm đất, bóc hạt dẻ…”

Câu cuối của Thư Diêu nhẹ bẫng như một tiếng thở dài:
“Đáng tiếc, mấy kỹ năng này đều ít khi dùng đến.”

Trong tất cả những lần trò chuyện giữa hai người, đây là lần cô bộc bạch nhất, không chút giấu diếm.

Chu Mính Viễn nhận ra, chỉ cần anh đừng nghiêm nghị như tượng đồng, thì Thư Diêu cũng sẽ thoải mái tự nhiên hơn.

Thế nhưng, điều đó chẳng khiến anh cảm thấy chút thành tựu nào. Ngược lại, câu “đáng tiếc” ấy như một mảnh vảy rồng sắc nhọn, lướt qua lồng ngực, làm anh đau đến khó chịu.

Ngay khi còn đang suy nghĩ, một miếng tôm hùm đất được bóc sạch sẽ đã được Thư Diêu chìa tới miệng anh:
“Cho anh đấy, tôi chỉ làm mẫu thôi mà.”

Chu Mính Viễn thoáng sững sờ. Anh không thể để cô… đút mình ăn chứ?

Cầm lấy đũa định nhận miếng tôm, nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thư Diêu reo lên. Cô đặt miếng tôm lên đĩa nhỏ trước mặt anh, rồi quay đi tìm điện thoại.

Bàn trà trước mặt bị cô bày bừa đủ thứ. Cái chén cá viên hấp vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cuối cùng, Chu Mính Viễn phải vươn tay dời hộp khăn giấy đi, chiếc điện thoại mới lộ ra nửa bên.

Là một cuộc gọi video.

Thư Diêu dứt khoát bấm nhận mà chẳng thèm nhìn ai gọi, vừa lau tay vừa cầm điện thoại ra ngoài.

Trước khi cô rời đi, Chu Mính Viễn kịp liếc thấy màn hình thoáng hiện khuôn mặt một người đàn ông. Khuôn mặt quen quen, chẳng phải tên Sầm Nguyệt Bạch, mà là người đàn ông từng đi ăn chiều cùng cô tại quán trà Hoa Đô. Hôm đó, cả hai còn mặc áo khoác đen giống nhau.

Ký ức ngày ấy bỗng hiện lại, khi hai người cười nói vui vẻ. Lông mày Chu Mính Viễn chau lại.
Lẽ nào, đây mới là “bạch nguyệt quang” của cô ấy?

Ngoài hành lang, tiếng cười trong trẻo của Thư Diêu vọng lại, khiến chân mày người nào đó nhíu chặt hơn.

“Nhà tớ giờ chẳng khác gì chuồng lợn! Lợn tới chắc cũng chê không thèm ở!”

Trong màn hình, Tề Ngôn Thanh vừa nhăn nhó vừa lia camera quay cảnh đống lộn xộn xung quanh.
“Diêu Diêu à, bao giờ Lăng Tử mới về? Tớ sắp chịu không nổi nữa. Con Bánh Quy của con nhỏ này suýt phá tung cả nhà tớ rồi!”

Cảnh tượng hiện ra thực sự bi thảm, nhà cửa bừa bộn chẳng khác gì bãi chiến trường, đến cả ghế sô pha cũng bị gặm thủng.

Thư Diêu cười lớn, không quên chọc ghẹo:
“Cũng ngang lũ Mưa Đá và Bão Táp nhà cậu, cũng chẳng phải dạng vừa đâu!”

Cuối cùng, Tề Ngôn Thanh thấp giọng hỏi:
“À này, lúc nãy tớ thấy trên màn hình có thoáng qua một góc áo vest… Là người mà tớ nghĩ đấy à?”

“Ừ, đang ăn trưa cùng nhau.”

“Ui chà, thế nào rồi? Chuyện cậu kể tiến triển không?”

“Cảm giác là có, mà cũng như không.”

Thư Diêu liếc về phía văn phòng, thở dài não nề:
“Khó quá đi thôi.”

Cuộc gọi kéo dài hơn mười phút. Đến khi quay lại, bữa trưa của Chu Mính Viễn và Bạch Hủ đã qua. Phần canh cá diếp với đậu phụ non của cô được ai đó đặt lên bếp giữ ấm.

Ban đầu, cô nghĩ là Bạch Hủ. Nhưng nhìn cách cái thìa nhỏ và khăn giấy được xếp ngay ngắn, mép khăn còn phẳng phiu… cô liền đoán ngay là Chu Mính Viễn.

Thư Diêu tiện tay gấp một tờ giấy nhớ thành máy bay, đặt nó bên môi, hà hơi hai cái, rồi phi thẳng về phía hắn:
“Anh Mính Viễn thật chu đáo, yêu anh lắm, sa-rang-hae!”

Tiếc rằng, lời yêu có vẻ quá nặng nề, khiến chiếc máy bay lao chưa được nửa mét đã… rớt thảm.

Chu Mính Viễn đang bận gõ phím lách cách, chỉ liếc mắt lên, coi như hồi đáp.

Dù sao, chuyến đi Hàn Quốc vừa rồi cũng đã làm cô mệt rũ, ngủ không đủ giấc, thậm chí còn thức đêm hai lần để luyện tập. Uống hết bát canh, Thư Diêu chuẩn bị về nhà ngủ bù.

Khi cô đi, Chu Mính Viễn đang nghe điện thoại, cô không làm phiền, chỉ chào qua Bạch Hủ.

Ngoài văn phòng, Bạch Hủ liến thoắng:
“Cô ở đây đúng là ánh sáng của tòa nhà tài chính! Bình thường cấm mang đồ ăn vào mà giờ chẳng ai nói gì. Mai cô lại tới nhé?”

“Xem tình hình đã. Ngủ bù xong rồi tính.”

Thư Diêu rời đi. Trong văn phòng, Bạch Hủ cầm tập tài liệu đến để bàn chuyện công tác Nam Phi.

Chu Mính Viễn đang đứng bên cửa sổ, trên bậu kính là chiếc máy bay giấy méo mó. Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt hướng xuống phố xá.

Tầng 100 yên ắng lạ thường, hoàn toàn cách biệt với dòng xe tấp nập bên dưới. Nhưng khung cảnh đó, anh đã nhìn đến nhàm chán.

“Tiểu Chu Tổng, ngày kia đi Nam Phi đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu tổng bộ có hỏi, ý tôi là, nếu ông cụ bên nhà hỏi, tôi trả lời sao đây? Nói anh đi Nam Phi à?”

Chu Mính Viễn thoáng nhìn Bạch Hủ.

Ánh mắt ấy, dù rất nhẹ, nhưng ẩn chứa sự tán thưởng.

Bạch Hủ nói vậy hoàn toàn vì muốn tốt cho anh.

Dự án y tế ở Nam Phi là canh bạc lớn nhất đời Chu Mính Viễn. Anh đã dốc hết vốn liếng và nó đang dần đi đến thành công.

Nhưng điều này, tốt nhất là đừng để tổng bộ hay ông cụ nhà họ Chu biết.

Ông ta, vốn chẳng bao giờ công bằng.

Mỗi lần dự án trong tay Chu Mính Viễn hóa từ “rác rưởi” thành “châu báu” , ông già trong nhà lại tìm cách đến “cướp công” bằng đủ loại lý do nghe mà tức ói máu. Cướp xong? Lại tiện tay quăng cho Chu Mính Viễn một đống rác khác, như thể cuộc đời anh chỉ để dọn rác giùm người khác.

Ban đầu, Bạch Hủ ngây thơ nghĩ, “Ơ kìa, nhà họ Chu muốn rèn giũa người kế thừa thôi mà.”
Nhưng nhìn kỹ lại: “Ủa alo? Rèn gì mà rèn lắm thế, rèn từ nhỏ tới lớn rồi còn chưa xong à?”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Chu Mính Viễn vẫn lạnh như băng. Kiểu như đi trong bão tuyết suốt bao nhiêu năm, giờ cả đồng tử cũng bị phủ sương.

Bạch Hủ nghĩ, “Vẫn là lúc có Thư Diêu bên cạnh tốt hơn.”
Có cô ấy, Chu Mính Viễn tự dưng sẽ bóc tôm hùm đất, sẽ hâm nóng canh cá, thậm chí sẽ để lộ ra vẻ bất lực không biết phải nói sao. So với ngày thường? Nói nhiều hơn tận… hai câu!

Thư Diêu đúng kiểu sinh ra để khiến người ta trở nên liều lĩnh. Đến cả Bạch Hủ – cái người từng nhịn nhục biết bao năm – cũng phải bùng nổ:
“Nhị thiếu! Lần này… đừng nhường nữa!”

Ngay cả khi có những lý do cậu ta không rõ, Bạch Hủ vẫn thấy họ quá đáng quá trời quá đất.

Trong tầm mắt của Chu Mính Viễn, Thư Diêu đã xuất hiện. Tầng cao quá, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy cô mặc áo khoác dài màu be, vừa đi vừa vung vẩy túi xách, nhảy chân sáo rời đi.

Chu Mính Viễn thu ánh mắt lại, nhàn nhạt hỏi:
“Vừa nói gì cơ?”

“À thì…”
Bạch Hủ bất chấp luôn:
“Ý tôi là, nếu lần này ông cụ lại muốn nhúng tay vào dự án ở Nam Phi…”

Chu Mính Viễn bỗng nhếch môi cười lạnh, sắc bén như lưỡi dao:
“Ông ta mơ đi. Dự án Nam Phi? Đừng có mơ tưởng.”

Đúng lúc đó, điện thoại riêng trong túi quần anh rung lên. Vừa bắt máy, giọng Thư Diêu vui vẻ vang lên:
“Chu Mính Viễn! Lúc nãy tôi đi, anh đang nghe điện thoại, Bạch Hủ bảo có tôi trong văn phòng là tốt nhất. Anh thì sao? Anh cũng thấy tôi ở đây là tốt, đúng không?”

“Ồn ào.”

“Ơ hay, tôm hùm tôi mua còn chưa tiêu, canh cá còn chưa kịp lạnh, anh đã chê tôi ồn ào rồi!”

Thư Diêu lầu bầu một tràng, sau đó đổi giọng, hớn hở như trẻ con xin kẹo:
“Mính Viễn ca ca, anh tự sờ tay lên tim mà nói, có tôi ở bên cạnh, có tôm để ăn, có canh để uống, có phải cực kỳ tuyệt vời không?”

Chu Mính Viễn im lặng vài giây, mới “Ừm” một tiếng.

Thật ra, Thư Diêu đúng là rất tốt.

Hai mươi mấy năm qua, Chu Cảnh đã cố gắng nhốt mọi thứ ấm áp ngoài thế giới của Chu Mính Viễn. Còn Thư Diêu? Cô lại mạnh mẽ xông vào, bẻ gãy cả bức tường thành mà anh dựng lên, để lộ một khe nhỏ đủ cho ánh sáng chiếu vào.

Nhưng chuyện cô nói “hình với bóng không rời” xem ra không dễ thực hiện.

Nghĩ đến chuyến đi Nam Phi sắp tới, trong đầu Chu Mính Viễn chợt loé lên một ý tưởng. Anh chậm rãi nói với Thư Diêu trong điện thoại:
“Thư Diêu, tôi cũng không phải lúc nào cũng ở trong nước.”

“Vậy anh đi đâu?”

“Nam Phi. Hai ngày nữa xuất phát.”

Điện thoại truyền đến giọng cô đầy kinh ngạc:
“Wow! Mính Viễn ca ca, anh nuôi cô vợ nhỏ xinh xắn nào ở Nam Phi à? Sao cứ chạy qua đó hoài vậy?”

Chu Mính Viễn còn chưa kịp đáp, cô đã cúp máy cái “cạch.”

Nhìn điện thoại, anh bỗng thấy kỳ lạ, giống như đang chờ đợi điều gì.

Đặt cược kiểu này, trong đời anh cũng là lần đầu tiên.

Hai phút sau, điện thoại lại rung. Chu Mính Viễn mỉm cười – cược đúng rồi.

Thư Diêu gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Sợ anh không dẫn cô đi, cô không chỉ đặt vé máy bay mà còn làm xong thủ tục check-in:
[Kính gửi hành khách Thư Diêu, quý khách đã làm thủ tục chuyến bay EKF309 thành công. Số ghế của quý khách là 2A, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 6h50 sáng hai ngày tới…]

Chưa xem xong, tin nhắn tiếp theo đã tới:
Thư Diêu:
[Mính Viễn ca ca, tự giác đổi sang cùng chuyến bay với tôi đi, ngồi ghế 2B kế bên luôn nhé.]

Chu Mính Viễn cố gắng đè nén khóe môi đang nhếch lên, quay sang đưa điện thoại cho Bạch Hủ:
“Đổi vé đi. Làm theo lời cô ấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh! Chu Mính Viễn tâm cơ online.
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 31: Tâm Cơ



Nhà họ Chu, xét trên thương trường thì đúng là mấy gã khổng lồ oai vệ, nhưng cứ bước chân vào chuyện đời thường thì y như lũ tí hon lủi thủi.

Mà trong cái xóm tí hon đó, Chu Mính Viễn còn là “tí hon mẫu mực” ở vài khía cạnh sinh hoạt lặt vặt, đặc biệt là trong chuyện ăn uống – thứ vốn tốn thời gian và sức lực. Nhìn anh ăn uống, thoạt trông cũng đẹp đấy, nhưng toàn nhờ cái mặt đẹp gỡ điểm. Cứ nhìn kỹ thì… ôi thôi, thảm họa cho đôi mắt!

Chẳng hạn như cái vụ bóc tôm. Ờ thì bóc tôm, nhưng ai đời lại bóc từ đuôi tôm bóc lên?

Đó, thế là Thư Diêu vừa ăn mấy con tôm hùm đất được anh bóc sẵn, ăn chưa đủ đã chê bai:“Bó tay! Tiểu Chu, anh bóc tôm thế này… không được rồi!?”

Chu Mính Viễn ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng đủ để đóng băng cả cái khí trời oi bức.

Thư Diêu nhận ra mình lỡ lời, vội sửa lại, giọng ngọt như rót mật:
“Ý người ta không phải bảo anh không được đâu nha, chỉ là… cái cách anh bóc tôm nó không được… chuẩn chỉnh cho lắm! Tôm hùm đất ngon nhất là phần đầu cơ, trong đó có cái gạch tôm ấy. Bóc kiểu này thì gạch tôm đứt hết rồi còn đâu!”

Mặc kệ đôi găng tay dùng một lần dính đầy dầu đỏ, Thư Diêu bám lấy tay anh, chỉ đạo trực tiếp:
“Đây này, anh phải giữ chỗ này, rồi xoay nhẹ thế này, xong kéo một phát—”

“—Đấy! Nhìn này!”

Thư Diêu cười tươi rói, khuôn mặt phảng phất vẻ đắc ý như vừa khám phá ra chân lý vũ trụ:
“Cái tôm này bóc ra, tuyệt mỹ!”

Ngồi bên cạnh, trợ lý Bạch Hủ há hốc mồm, gần như không tin vào mắt mình. Đời cậu ta lần đầu chứng kiến cảnh có người dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ đạo Chu Mính Viễn làm việc!

Bạch non tơ đinh ninh thể nào cũng có màn “băng sơn tổng tài” lườm nguýt, kèm theo câu “phí thời gian”.

Thế mà mãi không thấy gì, ngược lại còn nghe Chu Mính Viễn, lần đầu trông giống người thường, khen cô một câu:
“Phương pháp này ổn đấy. Nhưng cô không phải không ăn được mấy thứ này à? Sao bóc tôm trơn tru thế?”

Con tôm vừa bóc xong thì đã bị Thư Diêu cướp mất, cô nhàn nhã lột tiếp phần đuôi:
“Tôi ấy hả? Nói thẳng là chả có chí lớn gì. Ước mơ lớn nhất đời tôi chỉ là ăn cả thế giới, ăn sáng, trưa, tối, ăn khuya, ăn xuyên đêm, nửa đêm còn có thể chạy ra mua cả đống đồ ăn vặt về. Vì thế, tôi dành cả thanh xuân nghiên cứu trên mạng mấy mẹo ăn uống. Nào là làm sao ăn xiên mà không trôi son, nào là bóc ghẹ, bóc tôm hùm đất, bóc hạt dẻ…”

Câu cuối của Thư Diêu nhẹ bẫng như một tiếng thở dài:
“Đáng tiếc, mấy kỹ năng này đều ít khi dùng đến.”

Trong tất cả những lần trò chuyện giữa hai người, đây là lần cô bộc bạch nhất, không chút giấu diếm.

Chu Mính Viễn nhận ra, chỉ cần anh đừng nghiêm nghị như tượng đồng, thì Thư Diêu cũng sẽ thoải mái tự nhiên hơn.

Thế nhưng, điều đó chẳng khiến anh cảm thấy chút thành tựu nào. Ngược lại, câu “đáng tiếc” ấy như một mảnh vảy rồng sắc nhọn, lướt qua lồng ngực, làm anh đau đến khó chịu.

Ngay khi còn đang suy nghĩ, một miếng tôm hùm đất được bóc sạch sẽ đã được Thư Diêu chìa tới miệng anh:
“Cho anh đấy, tôi chỉ làm mẫu thôi mà.”

Chu Mính Viễn thoáng sững sờ. Anh không thể để cô… đút mình ăn chứ?

Cầm lấy đũa định nhận miếng tôm, nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thư Diêu reo lên. Cô đặt miếng tôm lên đĩa nhỏ trước mặt anh, rồi quay đi tìm điện thoại.

Bàn trà trước mặt bị cô bày bừa đủ thứ. Cái chén cá viên hấp vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cuối cùng, Chu Mính Viễn phải vươn tay dời hộp khăn giấy đi, chiếc điện thoại mới lộ ra nửa bên.

Là một cuộc gọi video.

Thư Diêu dứt khoát bấm nhận mà chẳng thèm nhìn ai gọi, vừa lau tay vừa cầm điện thoại ra ngoài.

Trước khi cô rời đi, Chu Mính Viễn kịp liếc thấy màn hình thoáng hiện khuôn mặt một người đàn ông. Khuôn mặt quen quen, chẳng phải tên Sầm Nguyệt Bạch, mà là người đàn ông từng đi ăn chiều cùng cô tại quán trà Hoa Đô. Hôm đó, cả hai còn mặc áo khoác đen giống nhau.

Ký ức ngày ấy bỗng hiện lại, khi hai người cười nói vui vẻ. Lông mày Chu Mính Viễn chau lại.
Lẽ nào, đây mới là “bạch nguyệt quang” của cô ấy?

Ngoài hành lang, tiếng cười trong trẻo của Thư Diêu vọng lại, khiến chân mày người nào đó nhíu chặt hơn.

“Nhà tớ giờ chẳng khác gì chuồng lợn! Lợn tới chắc cũng chê không thèm ở!”

Trong màn hình, Tề Ngôn Thanh vừa nhăn nhó vừa lia camera quay cảnh đống lộn xộn xung quanh.
“Diêu Diêu à, bao giờ Lăng Tử mới về? Tớ sắp chịu không nổi nữa. Con Bánh Quy của con nhỏ này suýt phá tung cả nhà tớ rồi!”

Cảnh tượng hiện ra thực sự bi thảm, nhà cửa bừa bộn chẳng khác gì bãi chiến trường, đến cả ghế sô pha cũng bị gặm thủng.

Thư Diêu cười lớn, không quên chọc ghẹo:
“Cũng ngang lũ Mưa Đá và Bão Táp nhà cậu, cũng chẳng phải dạng vừa đâu!”

Cuối cùng, Tề Ngôn Thanh thấp giọng hỏi:
“À này, lúc nãy tớ thấy trên màn hình có thoáng qua một góc áo vest… Là người mà tớ nghĩ đấy à?”

“Ừ, đang ăn trưa cùng nhau.”

“Ui chà, thế nào rồi? Chuyện cậu kể tiến triển không?”

“Cảm giác là có, mà cũng như không.”

Thư Diêu liếc về phía văn phòng, thở dài não nề:
“Khó quá đi thôi.”

Cuộc gọi kéo dài hơn mười phút. Đến khi quay lại, bữa trưa của Chu Mính Viễn và Bạch Hủ đã qua. Phần canh cá diếp với đậu phụ non của cô được ai đó đặt lên bếp giữ ấm.

Ban đầu, cô nghĩ là Bạch Hủ. Nhưng nhìn cách cái thìa nhỏ và khăn giấy được xếp ngay ngắn, mép khăn còn phẳng phiu… cô liền đoán ngay là Chu Mính Viễn.

Thư Diêu tiện tay gấp một tờ giấy nhớ thành máy bay, đặt nó bên môi, hà hơi hai cái, rồi phi thẳng về phía hắn:
“Anh Mính Viễn thật chu đáo, yêu anh lắm, sa-rang-hae!”

Tiếc rằng, lời yêu có vẻ quá nặng nề, khiến chiếc máy bay lao chưa được nửa mét đã… rớt thảm.

Chu Mính Viễn đang bận gõ phím lách cách, chỉ liếc mắt lên, coi như hồi đáp.

Dù sao, chuyến đi Hàn Quốc vừa rồi cũng đã làm cô mệt rũ, ngủ không đủ giấc, thậm chí còn thức đêm hai lần để luyện tập. Uống hết bát canh, Thư Diêu chuẩn bị về nhà ngủ bù.

Khi cô đi, Chu Mính Viễn đang nghe điện thoại, cô không làm phiền, chỉ chào qua Bạch Hủ.

Ngoài văn phòng, Bạch Hủ liến thoắng:
“Cô ở đây đúng là ánh sáng của tòa nhà tài chính! Bình thường cấm mang đồ ăn vào mà giờ chẳng ai nói gì. Mai cô lại tới nhé?”

“Xem tình hình đã. Ngủ bù xong rồi tính.”

Thư Diêu rời đi. Trong văn phòng, Bạch Hủ cầm tập tài liệu đến để bàn chuyện công tác Nam Phi.

Chu Mính Viễn đang đứng bên cửa sổ, trên bậu kính là chiếc máy bay giấy méo mó. Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt hướng xuống phố xá.

Tầng 100 yên ắng lạ thường, hoàn toàn cách biệt với dòng xe tấp nập bên dưới. Nhưng khung cảnh đó, anh đã nhìn đến nhàm chán.

“Tiểu Chu Tổng, ngày kia đi Nam Phi đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu tổng bộ có hỏi, ý tôi là, nếu ông cụ bên nhà hỏi, tôi trả lời sao đây? Nói anh đi Nam Phi à?”

Chu Mính Viễn thoáng nhìn Bạch Hủ.

Ánh mắt ấy, dù rất nhẹ, nhưng ẩn chứa sự tán thưởng.

Bạch Hủ nói vậy hoàn toàn vì muốn tốt cho anh.

Dự án y tế ở Nam Phi là canh bạc lớn nhất đời Chu Mính Viễn. Anh đã dốc hết vốn liếng và nó đang dần đi đến thành công.

Nhưng điều này, tốt nhất là đừng để tổng bộ hay ông cụ nhà họ Chu biết.

Ông ta, vốn chẳng bao giờ công bằng.

Mỗi lần dự án trong tay Chu Mính Viễn hóa từ “rác rưởi” thành “châu báu” , ông già trong nhà lại tìm cách đến “cướp công” bằng đủ loại lý do nghe mà tức ói máu. Cướp xong? Lại tiện tay quăng cho Chu Mính Viễn một đống rác khác, như thể cuộc đời anh chỉ để dọn rác giùm người khác.

Ban đầu, Bạch Hủ ngây thơ nghĩ, “Ơ kìa, nhà họ Chu muốn rèn giũa người kế thừa thôi mà.”
Nhưng nhìn kỹ lại: “Ủa alo? Rèn gì mà rèn lắm thế, rèn từ nhỏ tới lớn rồi còn chưa xong à?”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Chu Mính Viễn vẫn lạnh như băng. Kiểu như đi trong bão tuyết suốt bao nhiêu năm, giờ cả đồng tử cũng bị phủ sương.

Bạch Hủ nghĩ, “Vẫn là lúc có Thư Diêu bên cạnh tốt hơn.”
Có cô ấy, Chu Mính Viễn tự dưng sẽ bóc tôm hùm đất, sẽ hâm nóng canh cá, thậm chí sẽ để lộ ra vẻ bất lực không biết phải nói sao. So với ngày thường? Nói nhiều hơn tận… hai câu!

Thư Diêu đúng kiểu sinh ra để khiến người ta trở nên liều lĩnh. Đến cả Bạch Hủ – cái người từng nhịn nhục biết bao năm – cũng phải bùng nổ:
“Nhị thiếu! Lần này… đừng nhường nữa!”

Ngay cả khi có những lý do cậu ta không rõ, Bạch Hủ vẫn thấy họ quá đáng quá trời quá đất.

Trong tầm mắt của Chu Mính Viễn, Thư Diêu đã xuất hiện. Tầng cao quá, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy cô mặc áo khoác dài màu be, vừa đi vừa vung vẩy túi xách, nhảy chân sáo rời đi.

Chu Mính Viễn thu ánh mắt lại, nhàn nhạt hỏi:
“Vừa nói gì cơ?”

“À thì…”
Bạch Hủ bất chấp luôn:
“Ý tôi là, nếu lần này ông cụ lại muốn nhúng tay vào dự án ở Nam Phi…”

Chu Mính Viễn bỗng nhếch môi cười lạnh, sắc bén như lưỡi dao:
“Ông ta mơ đi. Dự án Nam Phi? Đừng có mơ tưởng.”

Đúng lúc đó, điện thoại riêng trong túi quần anh rung lên. Vừa bắt máy, giọng Thư Diêu vui vẻ vang lên:
“Chu Mính Viễn! Lúc nãy tôi đi, anh đang nghe điện thoại, Bạch Hủ bảo có tôi trong văn phòng là tốt nhất. Anh thì sao? Anh cũng thấy tôi ở đây là tốt, đúng không?”

“Ồn ào.”

“Ơ hay, tôm hùm tôi mua còn chưa tiêu, canh cá còn chưa kịp lạnh, anh đã chê tôi ồn ào rồi!”

Thư Diêu lầu bầu một tràng, sau đó đổi giọng, hớn hở như trẻ con xin kẹo:
“Mính Viễn ca ca, anh tự sờ tay lên tim mà nói, có tôi ở bên cạnh, có tôm để ăn, có canh để uống, có phải cực kỳ tuyệt vời không?”

Chu Mính Viễn im lặng vài giây, mới “Ừm” một tiếng.

Thật ra, Thư Diêu đúng là rất tốt.

Hai mươi mấy năm qua, Chu Cảnh đã cố gắng nhốt mọi thứ ấm áp ngoài thế giới của Chu Mính Viễn. Còn Thư Diêu? Cô lại mạnh mẽ xông vào, bẻ gãy cả bức tường thành mà anh dựng lên, để lộ một khe nhỏ đủ cho ánh sáng chiếu vào.

Nhưng chuyện cô nói “hình với bóng không rời” xem ra không dễ thực hiện.

Nghĩ đến chuyến đi Nam Phi sắp tới, trong đầu Chu Mính Viễn chợt loé lên một ý tưởng. Anh chậm rãi nói với Thư Diêu trong điện thoại:
“Thư Diêu, tôi cũng không phải lúc nào cũng ở trong nước.”

“Vậy anh đi đâu?”

“Nam Phi. Hai ngày nữa xuất phát.”

Điện thoại truyền đến giọng cô đầy kinh ngạc:
“Wow! Mính Viễn ca ca, anh nuôi cô vợ nhỏ xinh xắn nào ở Nam Phi à? Sao cứ chạy qua đó hoài vậy?”

Chu Mính Viễn còn chưa kịp đáp, cô đã cúp máy cái “cạch.”

Nhìn điện thoại, anh bỗng thấy kỳ lạ, giống như đang chờ đợi điều gì.

Đặt cược kiểu này, trong đời anh cũng là lần đầu tiên.

Hai phút sau, điện thoại lại rung. Chu Mính Viễn mỉm cười – cược đúng rồi.

Thư Diêu gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Sợ anh không dẫn cô đi, cô không chỉ đặt vé máy bay mà còn làm xong thủ tục check-in:
[Kính gửi hành khách Thư Diêu, quý khách đã làm thủ tục chuyến bay EKF309 thành công. Số ghế của quý khách là 2A, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 6h50 sáng hai ngày tới…]

Chưa xem xong, tin nhắn tiếp theo đã tới:
Thư Diêu:
[Mính Viễn ca ca, tự giác đổi sang cùng chuyến bay với tôi đi, ngồi ghế 2B kế bên luôn nhé.]

Chu Mính Viễn cố gắng đè nén khóe môi đang nhếch lên, quay sang đưa điện thoại cho Bạch Hủ:
“Đổi vé đi. Làm theo lời cô ấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh! Chu Mính Viễn tâm cơ online.
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 32: Bị Nhốt



Chu Mính Viễn lại nhét mảnh vải mốc vào miệng Thư Diêu.Tiếng khóc của cô lập tức tắt lịm.

Cô trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu:
Anh đẹp trai, anh có biết cái miếng vải này bốc mùi cỡ nào không?
Không biết thương hoa tiếc ngọc, anh đúng là không phải người.

Nhưng Chu Mính Viễn đang bị cô nhìn chằm chằm như kẻ thủ ác, lại chỉ bình thản nhìn thẳng lại cô.
Cứ thế, hai ánh mắt giao nhau, rơi vào im lặng.

Đến khi chắc chắn cô không phát ra tiếng nữa, Chu Mính Viễn mới chuyển hướng ánh nhìn, liếc qua khung cửa sổ mục nát bị đóng chặt bằng những tấm ván bên ngoài.

Bên ngoài thế nào họ không thấy được.

Chỉ có thể cẩn thận mọi bề.

Cái liếc mắt ấy, với sự tiết chế trong cảm xúc của Chu Mính Viễn, như muốn nhắn với cô:
Bọn bắt cóc có thể quay lại bất cứ lúc nào, đừng làm ồn.

Nhưng ngay sau đó, đôi lông mày cậu hơi cau lại, có vẻ như nhận ra việc này thật khó với một kẻ “ngốc nghếch tự chui đầu vào rọ” như Thư Diêu.

Vậy nên, tuy rất miễn cưỡng, Chu Mính Viễn vẫn nâng tay lên, đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Không dừng lại ở đó, cậu còn liếc Thư Diêu, lạnh lùng nói thêm:
“Đừng làm ồn.”

Thư Diêu nhìn cậu, lòng thầm nghĩ: Người đâu mà ít nói, lại lạnh lùng.
Nhưng trong hoàn cảnh này, sự điềm tĩnh đến mức trưởng thành của Chu Mính Viễn lại là điểm tựa duy nhất.

Đến lúc Chu Mính Viễn rút mảnh vải mốc ra khỏi miệng cô, đôi mắt Thư Diêu đỏ hoe, đã ngoan ngoãn im lặng.
Không còn mùi hôi thối hành hạ, nhưng cô lập tức nhận ra căn phòng này chẳng thơm tho gì hơn.

Mùi mốc meo tràn ngập, quyện với sự mục ruỗng của gỗ và bụi bặm lâu ngày.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua một con nhện to gần bằng ngón tay cái, đang yên vị giữa mạng nhện.

Thư Diêu sợ đến mức lập tức quay đi, cô quyết định chỉ nhìn Chu Mính Viễn.
Trong căn phòng nát bươm này, người duy nhất “dễ nhìn” chính là cậu ta.

Chu Mính Viễn vì cố phá vỡ chiếc ghế sau lưng, đã để lại không ít vết trầy xước trên cơ thể.
Cổ tay bị dây trói siết chặt đến mức rướm máu.

Vậy mà cậu chẳng hề tỏ vẻ đau đớn.
Không nói lời nào, Chu Mính Viễn đi về phía bên kia căn phòng, nhặt lên một chiếc kéo gỉ sét.

Thành thật mà nói, dáng vẻ cậu lúc đó… hơi đáng sợ.

Một chàng trai với làn da tái nhợt đứng giữa căn nhà cũ kỹ, ánh mắt lạnh nhạt, không mang chút cảm xúc nào nhìn bạn.
Sau lưng cậu là khung cửa sổ bị đóng kín bằng những tấm ván gỗ cũ, tường bong tróc và sàn nhà ngổn ngang vụn gỗ.
Ánh sáng duy nhất đến từ một lỗ thủng trên trần nhà, chiếu xuống bộ vest trắng đã lấm bẩn của cậu, tạo nên khung cảnh chẳng khác gì phim kinh dị.

Cậu cầm một chiếc kéo gỉ sét, từng bước tiến về phía Thư Diêu.

Thư Diêu mím môi, mũi cay xè, nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Ban đầu, Chu Mính Viễn dường như không để ý đến cảm xúc của cô, chỉ tập trung dùng chiếc kéo cùn để cắt dây thừng trói trên tay và người cô.
Sau khi mất không ít thời gian mới cởi được dây, cậu ngẩng lên, nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
“Khóc cái gì?”

Thư Diêu không dám nói mình bị cậu dọa khóc, bèn sụt sịt bịa ra lý do:
“Bọn chúng thậm chí không cho chút gì để ăn.”
Cô lẩm bẩm, vẻ mặt bất mãn:
“Tại sao không cho chúng ta ăn chứ? Đói muốn chết rồi…”

Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở của hai người, những lời thì thầm của Thư Diêu cũng chẳng thoát khỏi tai Chu Mính Viễn.

Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu gặp một kiểu “ngốc nghếch” như vậy. Sau một lúc im lặng, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, cười khẩy:
“Đây là bắt cóc, không phải bọn chúng thiếu tổ tiên để mang cậu về cúng bái.”

Lời nói đầy mỉa mai.

Nhưng Thư Diêu lại sáng mắt:
“Này, nghe giọng cậu, cậu là người Đế Đô à?”

Chu Mính Viễn liếc cô một cái, không trả lời.

“Cậu thật đa nghi quá rồi đấy.”
Giọng Thư Diêu khàn khàn vì lâu không được ăn uống.

Cô nhăn mặt, thầm nghĩ: Gương mặt thì như chú hề, giọng thì như con quạ… Bảo sao cậu ta không muốn để ý đến mình.

Nhìn thấy Chu Mính Viễn đang tự cầm kéo cố cắt dây thừng trên tay, Thư Diêu giật lấy chiếc kéo:
“Để tôi làm cho. Giờ chỉ còn hai chúng ta, phải giúp đỡ nhau chứ.”

Dứt lời, cô bắt đầu cắt dây. Động tác của cô vụng về nhưng nghiêm túc, không quên lẩm bẩm:
“Tay cậu lạnh thật đấy.”

Khi dây được cắt xong, ánh mắt Chu Mính Viễn trở nên phức tạp. Nhưng cậu không nói gì, chỉ quan sát cô đứng dậy loạng choạng.

Thư Diêu hoạt động một chút để giãn gân cốt, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống làm một động tác xoạc chân điêu luyện.

Chu Mính Viễn, đang tìm cách phá cửa, quay lại nhìn cô, ngạc nhiên thấy cô ngồi dưới đất như vậy.

Thư Diêu cười rạng rỡ:
“Không sao, tôi chỉ đang vận động chút thôi.”

Rồi trước ánh mắt không thể tin nổi của cậu, cô tiếp tục cúi người uốn dẻo, động tác uyển chuyển và dứt khoát.

“…Cậu học ballet à?”

Thư Diêu gật đầu, vuốt lại kiểu tóc búi ballet của mình.
“Đúng vậy, tôi học từ năm 3 tuổi.”

Nhưng sau đó, như bị k.ích th.ích bởi hoàn cảnh, cô bất ngờ thở dài:
“Nhưng tôi thật sự không thích ballet chút nào, thậm chí còn ghét.”

Lời nói khiến không khí trở nên trầm lắng. Nhưng Chu Mính Viễn chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ừ, có những chuyện như vậy. Làm, nhưng không thích.”

Sự đồng cảm này khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại. Họ bắt đầu phối hợp, Thư Diêu tìm thức ăn và nước uống, còn Chu Mính Viễn tìm lối ra.

Sau khi lục soát khắp nơi mà chẳng tìm thấy gì ăn được, Thư Diêu ngồi xổm dưới lỗ thủng trần nhà, ủ rũ:
“Thật sự không có gì ăn. Một chút cũng không.”

Chu Mính Viễn tìm được một chiếc búa, bước đến gần, tháo áo vest của mình ra, vứt lên vai Thư Diêu:
“Hối hận không?”

Thư Diêu ngẩng đầu nhìn cậu, cảm nhận sự ấm áp còn sót lại trên chiếc áo.
Cô ôm lấy áo vest, thầm nghĩ: Không phải ánh nắng, mà là cậu ấy… mới thật sự ấm áp.

“Chịu gì nổi!” – Thư Diêu không khách sáo, kéo chặt chiếc áo vest, ngước mắt nhìn Chu Mính Viễn, cười nửa miệng:
“Muốn xanh cả ruột, tui đói muốn chết đây này!”

Chu Mính Viễn ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc hết sức, buông lời:
“Cậu không nên dính vào chuyện này đâu. Gọi là bắt cóc còn nhẹ đấy. Cậu vẫn chưa nhận ra à?”

Cậu dừng lại, mắt sâu thẳm, từng chữ như đập thẳng vào tim:
“Đây là một vụ giết người.”

Thư Diêu ngồi trên lầu, trầm tư giữa ký ức đan xen.

Chỉ khi bản nhạc Kẹp hạt dẻ của Thư Uyên đổi sang Hồ Thiên Nga, cô mới bừng tỉnh, nhẹ phủi lớp bụi mỏng trên tấm ảnh, rồi cẩn thận cất lại vào album.

Chu Mính Viễn nói đúng.

Năm đó, việc cô tự xông vào rõ ràng là một tội ác.

Đám bắt cóc không thèm gọi đòi tiền chuộc, chỉ nhốt họ trong căn nhà hoang ấy, rõ ràng muốn bỏ đói đến chết.

May mà Chu Mính Viễn khi ấy mới 17 tuổi đã rất lanh trí, cái kiểu cứng đầu không chịu khuất phục nghịch cảnh. Cậu kéo Thư Diêu cùng nhau thoát ra khỏi cái địa ngục đó.

Giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy mà rùng mình. Hai đứa trẻ ấy cuối cùng cũng kiệt sức, sốt đến lả người, như chỉ chực gặp Diêm Vương bất cứ lúc nào.

Cái áo vest của Chu Mính Viễn – vẫn là nó – luôn quấn chặt lấy cô.

Họ đốt cháy căn nhà hoang, rồi mệt lử tựa vào nhau, chờ đợi.

Khói lửa bốc lên, ai biết là sẽ gọi được người cứu hay lại dụ đám bắt cóc quay lại?

Giọng Chu Mính Viễn, đang sốt đến mơ màng, lần đầu mang chút ngây ngô, như bỏ lại chiếc vỏ bọc người lớn vốn chẳng thuộc về anh:
“Tôi tên là Chu Mính Viễn. Chu là nhà Chu, Mính là say khướt, Viễn là xa gần. Cậu nhất định phải nhớ kỹ tôi đó!”

Ngẫm mà xem.

Lúc 17 tuổi, Chu Mính Viễn đáng yêu biết bao nhiêu.

“Không chỉ nhớ kỹ anh, tôi còn tìm tới tận đây rồi này,” Thư Diêu nhăn mũi, vẻ hờn dỗi nhưng vẫn không quên cà khịa:
“Chỉ là, anh quá khó chiều. Lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng, tôi còn chẳng biết có kéo nổi anh ra khỏi vũng lầy không nữa.”

Tôi đã bước ra khỏi cái cuộc đời chán ngắt kia rồi. Còn anh Mính Viễn, bao giờ anh mới thoát ra đây?

Tiếng chuông điện thoại làm Thư Diêu giật mình. Cô lôi máy ra, không khỏi ngạc nhiên.

Là Chu Mính Viễn gọi đến.

“Chà, linh thật?” – Thư Diêu mỉm cười, bắt máy, đổi giọng ngọt như đường:
“Anh Mính Viễn ơi, buổi chiều tốt lành nha! Có chuyện gì thế hử?”

Đầu dây bên kia, Chu Mính Viễn im lặng đúng 2 giây, rồi hơi gượng gạo hỏi:
“Cô đang làm gì vậy?”

Thư Diêu híp mắt cười ranh mãnh:
“Tui á hả? Tui đang hồi tưởng về ánh trăng sáng của đời mình đây này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mính Viễn: …Ồ, vậy à.
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 33: Súp gà



Trước khi bấm gọi cuộc điện thoại ấy, Chu Mính Viễn đã đắn đo rất lâu.

Việc đến Nam Phi vốn là anh cố tình tạo cơ hội để Thư Diêu đi cùng, kiểu như một thoáng bồng bột, đơn thuần là không muốn rời xa sự vui vẻ và ấm áp cô mang lại.

Nhưng nghĩ lại, anh lại thấy mình hơi quá đáng.

Nam Phi nào phải nơi dễ chịu gì, viện nghiên cứu và xưởng đều nằm ngoài ngoại ô, điều kiện kém, đường xá xa xôi, xe cộ mệt mỏi.

Với dáng người nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh của Thư Diêu, thêm cái dạ dày yếu ớt của cô, kéo cô đi theo làm gì cơ chứ?

Thế nhưng, bảo anh từ bỏ việc đồng hành cùng cô, không hiểu sao lại có chút không cam lòng.

Vậy là, sau một hồi đấu tranh nội tâm, Chu Mính Viễn quyết định: Trước hết mời cô đi ăn tối, rồi tính tiếp chuyện có nên ngăn cô lại hay không.

Với tính cách ưu tiên hiệu quả trong mọi việc, việc mất cả buổi suy nghĩ một chuyện vặt vãnh thế này thực sự không giống anh chút nào.

Đã thế, nhà hàng đặt bàn lần này cũng chẳng phải gu của anh, mà hoàn toàn theo sở thích của Thư Diêu.

Vậy mà khi vừa nghe máy, câu đầu tiên của cô lại là: “Tui á hả? Tui đang hồi tưởng về ánh trăng sáng của đời mình đây này.”

Không chờ anh kịp phản ứng, cô nói tiếp một mạch: “Không có chuyện gì thì để tôi cúp nhé, tôi đang đến đoạn cao trào.”

Cuộc gọi bị ngắt, khuôn mặt Chu Mính Viễn từ đó đến hết chiều đen như than.

Hôm nay Thư Diêu cũng không ghé tòa nhà tài chính, văn phòng lại chìm vào im lặng.

Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, ánh sáng chuyển từ rực rỡ sang chạng vạng, rồi cuối cùng chìm vào màn đêm sâu thẳm.

Đèn đường của Đế Đô bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng nhân tạo khắp nơi. Đứng dậy từ ghế văn phòng, anh tiện tay nới lỏng cà vạt, xuống tầng hầm lấy xe và lái về căn hộ hiện tại của mình.

Suốt cả quãng đường, đôi lông mày của anh nhíu lại không ngừng. Đến một ngã tư đèn đỏ, anh cuối cùng cũng thở dài, đánh tay lái, quay đầu xe chạy thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.

Nhà hàng nằm trong khu phố ăn uống sầm uất, chẳng thua kém gì lần trước ghé ngang Hành Độ. Chỉ riêng việc lái xe vào khu này đã mất cả tiếng đồng hồ vì kẹt xe, rồi thêm nửa tiếng để tìm chỗ đậu.

Khi bước vào nhà hàng, đã là hai tiếng sau, và vẻ mặt anh vẫn nặng nề như lúc đầu.

Nhà hàng nổi tiếng nhất với món cua Alaska hấp trứng và súp gà hầm vi cá. Cả hai món đều dễ tiêu hóa, rất hợp với khẩu vị của Thư Diêu.

Không hẹn được người, cuối cùng anh vẫn tự mình đến mua mang về.

Câu nói ấy lại vang lên trong đầu anh: “Tôi đang ôn lại ký ức với ánh trăng sáng đời mình đây.”

Ánh mắt Chu Mính Viễn thoáng lạnh đi, khiến nhân viên đóng gói đồ ăn bên cạnh cũng vô thức run tay. Khi anh mang hộp súp gà hầm vi cá nóng hổi về đến khu Đông Cẩn, Thư Diêu đang nằm dài trên sofa, quấn chăn lười biếng.

Cô quả thực hơi đói, nhưng lại ngại vào bếp. Chỉ muốn nằm yên như thế. Biệt thự trong khu Đông Cẩn vốn cách xa nhau, nhìn qua cửa sổ thậm chí không thấy bóng dáng nhà hàng xóm, chỉ có từng lớp cây xanh bao quanh.

Sống trong môi trường yên tĩnh như thế, khi không bật nhạc sôi động, thậm chí có thể nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ chạy.

Lúc tiếng động nhỏ đầu tiên vang lên bên ngoài, cô chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ đó là tiếng gió đập vào cửa.

Nhưng rồi lại nghe thêm một âm thanh tương tự. Thư Diệu giật mình, cảnh giác ngay lập tức.

Cánh cửa chính của căn biệt thự này được thiết kế rất cầu kỳ, chi phí cũng không nhỏ. Nếu chỉ là gió mà cũng khiến cửa rung, chẳng lẽ đây là một công trình “đậu hũ” sao?



Thư Diêu ôm cái chăn lông, rón rén bước từ sofa ra cửa. Nhẹ nhàng áp tai vào cửa, cô nhìn qua mắt mèo.

Nhìn một phát, thấy ngay Chu Mính Viễn đứng đó.

Gương mặt anh đen như bầu trời sắp bão, chân mày cau lại, còn chặt hơn hồi anh bị bắt cóc ngày xưa. Một tay xách cái túi to đùng, tay còn lại lủng lẳng chìa khóa – loại chìa khóa dự phòng của khóa vân tay.

Bên ngoài truyền đến tiếng lạch cạch khe khẽ. Chỗ tra chìa khóa của loại này phải lật nắp bên dưới mới tìm được, mà góc độ lại oái oăm. Chu Mính Viễn loay hoay mãi không mở nổi, sắc mặt càng lúc càng tối, như thể sắp quay người bỏ đi.

Không được để anh đi! Túi kia nhìn phát biết là đồ ăn ngon.

Thư Diêu nén cười, đứng trong nhà gọi to:“Anh Mính Viễn ơi~!”

Chu Mính Viễn cau mày ngước mắt, nhìn vào mắt mèo.

Vù một phát, Thư Diêu mở toang cửa, niềm nở đón anh vào nhà. Rồi cô nhiệt tình vòng qua cái túi, hít hà:
“Anh Mính Viễn, anh mua gì thế? Thơm quá à!”

Chu Mính Viễn lườm cô: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Ò,” Thư Diêu tay vẫn ôm cái chăn lông, đầu thì gần như thò vào miệng túi, “Anh mua cho tôi hả? Thơm vậy chắc là đồ ngon lắm đây.”

Lúc này Chu Mính Viễn mới chịu đưa túi cho cô: “Gà hầm bóng cá.”

Đôi mắt đói meo của Thư Diệu lập tức bừng sáng, ôm túi chạy thẳng vào bếp. Chạy đến cửa bếp, như sực nhớ điều gì, cô quay đầu lại, thả một chiếc hôn gió:
“Cảm ơn anh Mính Viễn, tôi sắp chết đói rồi đây này!”

Trong khi đó, sofa phòng khách vẫn bừa bộn với tiểu thuyết, loa nghe nhạc và bình nước ấm. Minh Viễn kéo ghế ngồi vào bàn, bỗng dưng thấy câu “Sắp chết đói rồi đây” quen quen, như thể ai đó từng nói với anh.

Còn chưa nghĩ ra, ánh mắt anh đã rơi xuống cái gạt tàn trên bàn.

Chu Mính Viễn cũng hút thuốc, nhưng không nghiện. Anh vốn ghét những gì gây nghiện, cho rằng con người cần tỉnh táo mọi lúc. Bởi vậy, biệt thự này chẳng bao giờ có gạt tàn hay kệ rượu.

Vậy cái gạt tàn này là của Thư Diêu?

“Thư Diêu, cô hút thuốc à?”

Đang mải mê với nồi gà hầm, Thư Diêu đáp bâng quơ:
“Tôi không hút, anh hút thì hút đi. Gạt tàn chắc ở trên bàn đó.”

Cô không hút? Thế mẩu thuốc trong gạt tàn là của ai? Chu Mính Viễn đột nhiên nghĩ đến “bạch nguyệt quang,” mặt lại tối thêm một tầng.

Lúc mua gà hầm về, anh mắc kẹt ở khu thương mại cả tiếng, trong lúc rảnh đã tra thử “bạch nguyệt quang.” Thế quái nào lại vào diễn đàn tâm sự, đọc được bài của cô gái than vãn:
“Vì thất vọng với bạch nguyệt quang, tôi đành cưới đại một người, làm bạn thân để níu kéo bạch nguyệt quang. Mỗi ngày nhìn chồng, trong đầu toàn nghĩ về bạch nguyệt quang…”

Phía dưới là cả đống bình luận:

“Chồng cô đúng là bụt sống.”
“Anh chồng này khổ ghê, bị xanh lè như Hulk.”
“Khổ thân ông chồng.”

Nhớ lại đống ấy, Chu Mính Viễn chẳng hiểu sao lại tự thấy bực. Giờ lại thêm cái gạt tàn…

“Thư Diêu,” anh gọi lần nữa.

“Ơ? Anh gọi tôi làm gì?” Thư Diêu ló đầu ra từ bếp, ánh mắt vẫn luyến tiếc nồi gà hầm đang sôi sùng sục.

Chu Mính Viễn chạm lưỡi vào má, chỉ thẳng vào gạt tàn: “Có người từng đến đây?”

Thư Diêu ngơ ngác. Tại sao anh lại hỏi vậy? Nhưng vì anh là ân nhân mua gà hầm bóng cá, cô thật thà đáp:
“Chị Triệu đến, quản lý của Sầm Nguyệt Bạch ấy.”

Sắc mặt Chu Mính Viễn dịu đi đôi chút.

Thư Diêu bưng nồi gà hầm ra, đặt lên bàn. Nước dùng vàng óng ánh, hương thơm lan tỏa. Vừa ngồi xuống, cô đã nghe anh bảo:
“Thư Diêu, điều kiện bên Nam Phi khắc nghiệt lắm.”

“Tôi đâu phải kiểu công chúa kiêu kỳ gì” cô đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào nồi gà, “Sẽ không kéo chân anh đâu, yên tâm.”

Chu Mính Viễn cúi đầu nghĩ: Mình nhắc vậy, mà cô ấy lại mong đi thế cơ.

Thư Diêu xúc một miếng bóng cá, vươn tay dài qua bàn, đưa đến gần miệng anh:
“Căm mon, U-ri Mính Viễn oppa, mở miệng ra nào!”

Chu Mính Viễn nhìn cô. Khuôn mặt ấy cười rạng rỡ, mắt cong cong, má lúm đồng tiền hiện rõ, nốt ruồi đỏ dưới mắt cũng ánh lên sự vui vẻ.

Anh mất hai giây mới nhận ra cô đang trộn tiếng Anh, tiếng Hàn và tiếng mẹ đẻ với nhau.

Thư Diêu chắc mỏi tay, liền giục: “Mau lên, há miệng ra, á~! Chúng ta không phải luôn có luật ai mua cơm người đó làm bố à? Hôm nay đến lượt anh rồi đấy.”

Thư Diêu hôm nay mặc áo len rộng rãi, lớp lót bên trong hơi trễ. Tay cô vươn ra, để lộ xương quai xanh tinh tế, phía dưới là làn da trắng mịn, thấp hơn chút nữa còn thấp thoáng viền nội y.

Chu Mính Viễn vội dời mắt, nhăn mặt, ăn miếng bóng cá cô đưa.

Và thế là anh đã ăn xong.

Mềm mại, dẻo dai?

Chỉ một từ thôi cũng đủ làm mí mắt Chu Mính Viễn giật nhẹ.

Cơ mà, cô nàng đang mặc áo ren nhỏ nhắn lại chẳng hay biết gì. Tay cô vẫn cầm cái muôi, phe phẩy trước mặt anh:
“Ủa anh đại gia, sao mà lạnh lùng thế? Không nói được câu nào luôn hả?”

Ánh mắt Chu Mính Viễn chạm phải phần da trắng nõn lộ ra dưới cổ áo cô, đầu anh lập tức nhói lên. Bất lực, anh giơ tay ấn nhẹ đầu Thư Diêu xuống, nói như thở dài:
“Ngồi xuống, ngoan nào.”

“Ò.”

May thay, nồi gà hầm bóng cá vẫn là “nam chính” hôm nay. Thư Diêu ngoan ngoãn cúi đầu, tập trung vào chén canh của mình.

Chu Mính Viễn chậm rãi tự múc một bát, ngước lên thì thấy Thư Diêu đã uống sạch nửa bát từ lúc nào. Nhưng cái muôi cô dùng…

Hình như là cái vừa nãy dùng để đút anh?

Chu Mính Viễn nhíu mày:
“Muôi của cô…”

“Hửm?” Thư Diêu ngẩng đầu lên, đầu lưỡi còn li.ếm nhẹ vệt nước gà quanh miệng. “Muôi làm sao?”

Môi cô ánh lên vẻ mềm mại, còn sót lại chút nước canh, trong suốt và quyến rũ đến kỳ lạ.

Mí mắt Chu Mính Viễn lại giật lần hai. Anh đành nói trống không:
“Không có gì.”

Hai người rơi vào im lặng. Chu Mính Viễn không biết đang nghĩ gì, còn Thư Diêu thì toàn tâm toàn ý tận hưởng món gà hầm bóng cá.

Chỉ đến khi Thư Diêu ăn no căng, cô mới nhướn mắt nhìn Chu Mính Viễn, đùa:
“À mà, sao hôm nay anh lại tốt đột xuất thế? Xách cả đồ ăn đến đây. Chắc không phải bị tiểu tình nhân nào đuổi ra khỏi nhà đấy chứ?”

Câu này vốn chỉ là đùa vu vơ.

Vậy mà Chu Mính Viễn đột nhiên đặt muỗng xuống, nhìn thẳng vào cô.

Biểu cảm anh nghiêm túc đến nỗi Thư Diêu nhớ lại ngày anh 17 tuổi, lạnh lùng nói với cô:
“Đây không phải bắt cóc, đây là mưu sát.”

Cảm giác căng thẳng lan tỏa.

Thư Diêu tự giác nghiêm túc theo:
“Sao thế?”

Nhưng ai ngờ, Chu Mính Viễn chỉ cau mày, lạnh lùng trả lời:
“Tôi không có tình nhân, một người cũng không.”

“…Ò.”

Thư Diêu ngơ ngác.

Không có thì thôi, việc gì mà nghiêm trọng vậy?

Tác giả có lời muốn nói:Chu Mính Viễn: Tôi chỉ đang bảo vệ sự trong sạch của mình!
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 34: Giống nhau



Dùng bữa xong, dàn chén đĩa toàn đồ dùng một lần, mà tâm trạng của cô nàng thoải mái đến nỗi bật cả nhạc nhảy tưng tưng, lắc lư cái đầu mà vừa ngân nga vừa thu dọn bàn ăn, từng món một tống hết vào thùng rác.

Trong khi đó, Chu Mính Viễn thì nép mình bên cửa sổ phòng khách, đôi mắt lạnh nhạt rũ xuống, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.

Phải công nhận, người này đúng kiểu “mẫu mực”, có lẽ là do bị ông cụ Chu Cảnh rèn giũa quá nghiêm khắc, nên ngoài cái dáng vẻ xa cách khó gần, anh còn mang theo khí chất kiểu “con nhà người ta” chính hiệu.

Khí chất này nói sao nhỉ… kiểu như, làm gì cũng đúng bài bản, từ tư thế ngồi cho đến đứng, không dư một động tác thừa, lúc nào cũng chỉn chu gọn gàng. Vậy nên, cái cảnh anh dựa hờ vào cửa sổ thế này, thật sự hiếm thấy.

Giữa tiếng nhạc nhộn nhịp, Thư Diêu vừa thu dọn vừa liếc mắt qua.

Chắc sắp đến giữa tháng âm lịch rồi, vầng trăng ngoài kia cũng tròn chưa tròn, méo chưa méo, nhìn cứ như bị ai đó ấn dẹp xuống vậy, trông đáng yêu phết.

Nhưng người ta đứng cạnh cửa sổ thường sẽ ngắm trăng, còn Chu Mính Viễn thì cứ lặng thinh, mắt cũng chẳng buồn ngước lên.

Cơm đã ăn xong, đêm cũng muộn rồi, thế mà anh ta không nói về cũng chẳng bảo ở, rốt cuộc là định diễn vai người đàn ông u sầu đến khi nào đây?

Nghĩ vậy, cô bèn quay đầu hỏi thẳng:

“Chu Mính Viễn, anh có về không đấy?”

Nhạc trong phòng khách vẫn còn rộn ràng, chẳng thể gọi là yên tĩnh được. Anh nghe hỏi, trông như bị giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Chu Mính Viễn khẽ nhắm mắt một giây, rồi mới quét mắt sang, mất thêm nửa giây nữa mới đáp:

“Hôm nay ngủ lại đây.”

Ủa? Người này mà cũng chủ động ở lại à?

Cô hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Chỗ này cách sân bay không xa, sáng mai Bạch Hủ tới đón thì tiện thể đón luôn cô, đỡ phải đi riêng.

Cô vui vẻ gật đầu:

“Vậy thì tốt quá! Mai đi sân bay tôi còn được ké xe.”

Chu Mính Viễn lôi chiếc giường xếp từ góc phòng khách ra, thờ ơ “ừ” một tiếng.

Chốt kèo xong, cô phấn khởi nhảy chân sáo lên lầu. Nhưng đi được mấy bậc, bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc hẳn:

“Chu Mính Viễn.”

Người kia đang loay hoay dựng giường xếp, nghe gọi liền ngẩng lên, thấy cô lại hăm hở chạy xuống, đứng ngay trước mặt.

Cô giơ ngón út ra, ngoắc ngoắc:

“Lại đây, móc nghéo cái coi! Sáng mai cùng nhau đi Nam Phi, đừng có lén trốn lúc tôi còn ngủ đấy!”

Anh hơi nhíu mày, chắc là chưa từng chơi cái trò con nít này bao giờ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chìa ngón tay út ra.

Cô cười tít mắt, móc tay anh một cái rồi phán:

“Ngủ ngon nhé!”

Nói rồi, lại tung tăng chạy lên lầu, còn chu đáo tắt luôn đèn chùm trong phòng khách, chỉ để lại một dải đèn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ.

Đèn cảm ứng trên bậc thang lần lượt sáng lên theo từng bước chân cô, rồi dần tắt khi bóng dáng ấy khuất hẳn nơi khúc ngoặt.

Chu Mính Viễn cúi đầu nhìn ngón tay vừa bị cô nắm qua.

Không biết có phải do cô ăn ít quá không, mà tay lúc nào cũng mát lạnh.

Anh ngồi xuống giường, day day ấn đường.

Lúc nãy đứng bên cửa sổ nhìn bóng cây dưới trăng, bất giác nhớ lại một chuyện cũ.

Cũng là câu “Tôi đói sắp chết rồi” đó, nhưng là anh từng nghe ở đâu nhỉ?

À, là năm anh 17 tuổi.

Có lẽ do suốt ngày đầu óc chỉ toàn hợp đồng với số liệu, nên anh rất ít khi nằm mơ. Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, trước khi ngủ còn nhớ về vụ bắt cóc năm ấy, thế là mơ thấy luôn.

Trong giấc mơ, anh bị nhốt trong một căn nhà đổ nát, đang loay hoay nghĩ cách thoát thân, bỗng quay sang, thấy một cô gái với khuôn mặt vẽ thành hình chú hề, đang ngồi thu lu dưới vạt nắng xuyên qua mái nhà.

Có lẽ, bất cứ sinh vật nào khi co ro lại đều sẽ toát ra nét yếu ớt khác hẳn khí chất thường ngày.

Khoảnh khắc đó, Chu Mính Viễn nhớ đến con mèo hoang gầy còm từng nuôi.

Anh cởi áo vest, ném sang cho cô gái kia, rồi hỏi:

– Hối hận chưa?

Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt hòa lẫn lớp trang điểm chú hề lem nhem, nặn ra một nụ cười:“Giờ mà hối hận chắc ruột gan cũng xoắn hết lại rồi. Tôi sắp chết đói mất.”

Tôi thật sự đói đến sắp chết rồi.

Tôi thật sự sắp chết đói rồi.

Hai câu này nghe qua thì giống hệt nhau.

Trong giấc mơ, Chu Mính Viễn cảm thấy như mình vừa nắm bắt được điều gì đó, nhưng giấc mơ không theo ý anh, chỉ có thể đứng nhìn mình cất giọng nghiêm túc nói với cô gái kia:
“Em không nên nhúng tay vào chuyện này. Gọi là bắt cóc đã là nhẹ, em còn chưa nhận ra sao? Đây là một vụ mưu sát.”

Lúc đó, Chu Mính Viễn thực sự có ý muốn dọa cô một chút.

Nhưng mà… cô gái này đúng là nhân tài hiếm có.

Tự mình yêu cầu bị bắt cóc, cả người sắp treo lơ lửng giữa ranh giới sống chết mà thứ duy nhất cô bất mãn lại là… không có gì để ăn. Còn có thể thảnh thơi mà xoạc chân, uốn dẻo trong căn phòng này.

Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe cô òa khóc nức nở.

Không ngờ, cô lại mở to mắt, ánh mắt sáng rực nhìn anh:
“Thế thì làm sao giờ, tôi đã dấn thân vào rồi. Mà thực ra cũng vui lắm, đây là lần đầu tiên… thật sự là lần đầu tiên tôi tự quyết định chuyện của mình, mặc dù có vẻ hơi ngu một chút.”

Cảm giác đó… Chu Mính Viễn hiểu.

Cuộc sống như con rối bị giật dây chẳng dễ chịu gì, như con thú bị nhốt trong lồng, muốn thoát ra nhưng không thể.

Giây phút đứng trong căn nhà hoang này, anh không phải xử lý đống tài liệu dày cộp, không cần học những thứ kiến thức thương mại khô khan. Ngay khoảnh khắc đó, Chu Mính Viễn cũng từng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì cùng chung cảm giác, anh ngồi xuống, lấy từ túi áo sơ mi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt lăn dài trên má cô, sau đó nhét vào tay cô:
“Có thực lực mới có thể chống đỡ tham vọng của mình. Mà cách chạy trốn của cô đúng là hơi ngu thật.”

Cô gái mím môi:
“Ngốc thì ngốc, có khi chẳng còn cơ hội làm lại đâu.”

Trên chiếc khăn tay là vệt màu loang lổ từ lớp trang điểm của cô. Cô nhìn chằm chằm vào vết bẩn đó, lẩm bẩm:
“Càng nghĩ càng thấy tiếc, còn chưa kịp ăn lẩu, ăn đồ nướng. Một đứa dân Bắc Kinh như tôi mà đến vịt quay cũng chưa từng nếm thử.”

Không đồ ăn, không nước uống, cũng không có đường thoát ra.

Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ chết đói, chết khát trong căn nhà hoang tàn này.

Chu Mính Viễn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Thư Diêu.

Từ sau lần tạm nuôi một con mèo nhỏ hồi bé, anh chưa từng chủ động thân thiết với bất kỳ ai hay bất kỳ con vật nào nữa. Khi bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của Thư Diêu, anh hơi dừng lại vì không quen.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói:
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài, cho em một cơ hội khác để lựa chọn. Đừng khóc.”

Đó đúng là một lời tuyên bố hùng hồn giữa nghịch cảnh, nhưng may thay, anh đã làm được.

Họ nhai nuốt đám cỏ dại mọc trong nhà để cầm hơi, mất trọn năm ngày cầm búa đập vỡ từng lớp ván gỗ đóng kín cửa sổ.

Cô gái ấy rất kiên cường, không khóc thêm lần nào nữa.

Cô chui ra ngoài từ lỗ hổng trên cửa sổ, không may giẫm phải ván gỗ đầy đinh. Chu Mính Viễn muốn giúp cô cởi giày kiểm tra vết thương, nhưng cô rụt chân lại, giọng nhẹ bẫng nhưng kiên quyết:
“Đừng nhìn, chân tôi xấu lắm. Dân học ballet, ngón chân bị biến dạng hết rồi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Mính Viễn đột nhiên bừng tỉnh.

Là vì anh vừa nhìn thấy Thư Diêu.

Cô đang quỳ trên tấm nệm đơn nơi anh nằm, chỉ mặc một chiếc quần short, đôi chân dài, thẳng tắp, đường cong hoàn mỹ.

Cô cúi người xuống, giọng nói mềm mại đến đáng ngờ:
“Mính Viễn ca ca~”

Cô vẫn mặc chiếc áo len và áo lót tối qua, cổ áo hơi rộng, cúi xuống như vậy lại lộ ra mép ren của lớp vải bên trong.

Đầu ngón tay cô chạm vào má anh, mang theo hơi lạnh.

“Renggggg——”

Điện thoại báo thức vang lên.

Chu Mính Viễn giật mình.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng khi mở mắt ra, trước mặt anh vẫn là Thư Diêu.

Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cúi xuống nhìn anh.

Cảnh tượng vừa mở mắt ra đã thấy có người dí sát mặt vào mình, người bình thường chắc sợ xanh mặt.

Nhưng Chu Mính Viễn chỉ vô thức đưa mắt nhìn xuống cổ áo của cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ, cổ áo không rộng lắm.

Thư Diêu có vẻ buồn ngủ đến cực hạn, ngay cả nốt ruồi son dưới mắt cũng bị cô dụi đỏ ửng. Cô ngáp một cái, lí nhí nói:
“Cho tôi nửa tiếng… để tỉnh táo lại.”

Chu Mính Viễn hoàn toàn tỉnh giấc, lạnh nhạt đáp:
“Đi mà tỉnh táo đi, còn kịp.”

Nói xong, anh bỗng nhận ra Thư Diêu luôn mang giày lười bít mũi ở nhà.

Sáng sớm mùa thu, không khí lạnh lẽo, trời cũng chưa sáng hẳn. Mới hơn bốn giờ sáng, bầu trời vẫn tối đen.

Khoảng một tiếng sau, Bạch Hủ xuất hiện, rất có tâm mà mang theo bữa sáng cho Thư Diêu.

Nhưng kế hoạch “tỉnh táo lại” của cô hoàn toàn thất bại, uể oải uống hai ngụm cháo rồi quấn khăn len ngủ luôn trên xe.

Từ lúc đó cho đến khi ra sân bay, lên máy bay, cô vẫn nhắm tịt mắt.

Bạch Hủ xách hành lý, đẩy vali, hộ tống cả hai đi lối VIP. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta thấy có người ngủ nhiều đến mức này.

Không mở mắt đã đành, ngay cả vé máy bay, giấy tờ tùy thân cũng đều nằm trong tay Chu Mính Viễn. Đến cả chiếc túi nhỏ cô hay đeo trên vai, cuối cùng cũng bị Chu Mính Viễn đeo lên vai mình.

Tổng giám đốc lạnh lùng, hô phong hoán vũ trên thương trường, giờ phút này… trông chẳng khác gì bảo mẫu riêng.

Lúc lên máy bay, Thư Diêu có tỉnh táo lại được một chút.

Cô mở mắt, tựa vào ghế hạng thương gia, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh:
“Mính Viễn ca ca, ngồi đi. 2B là một vị trí đẹp, rất hợp với anh.”

Chu Mính Viễn khẽ nhếch môi, tiện tay vứt chiếc khăn quàng vào mặt Thư Diêu.

Khi anh ngồi xuống ghế 2B, Thư Diêu đã cuộn người trong khăn quàng, nhắm mắt lại.

Cảnh nhốn nháo lúc lên máy bay, thậm chí cả lúc tiếp viên phục vụ bữa ăn, cũng chẳng thể đánh thức cô.

Cô ngủ thẳng một mạch hơn ba tiếng, đến khi tỉnh lại thì vừa vặn thấy Chu Mính Viễn đang cảm ơn một tiếp viên hàng không khá xinh đẹp.

Chưa đầy một phút sau, tiếp viên mang đến một chiếc chăn, Chu Mính Viễn nhận lấy rồi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Thư Diêu.

“Dậy rồi à?” Anh đưa chăn cho cô, giọng điềm tĩnh. “Tự đắp đi, máy lạnh hơi thấp.”

Thư Diêu kéo chăn phủ lên chân. Tiếp viên mỉm cười hỏi cô:
“Chuyến bay còn dài, cô có muốn thay dép đi trong cabin không ạ?”

Ghế ngồi trên máy bay khá rộng rãi, nhưng hành trình dài dễ khiến chân tay bị phù. Thay dép đi trong cabin có thể giúp thoải mái hơn so với mang giày da hay sneakers.

Nhưng Thư Diêu lắc đầu, có lẽ vì vừa ngủ dậy, giọng cô còn chút ngái ngủ, nửa khuôn mặt vẫn rúc trong chăn, giọng khẽ khàng:
“Không cần đâu, cảm ơn cô. Chân tôi không đẹp lắm, đổi giày hơi bất tiện.”

Chân tôi không đẹp lắm.

Câu nói ấy… quá quen thuộc.

Chu Mính Viễn lập tức quay ngoắt đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thư Diêu.

Tác giả có lời muốn nói:
【Chương 1 lên sóng, chương 2 sẽ đăng vào khoảng 10h nhé!】

Lại là một ngày đăng hai chương đấy ~
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 35: Nam Phi



Ghế ngồi của Thư Diêu nằm sát cửa sổ, cửa sổ sử dụng kính điện quang, không có tấm che nắng, chỉ cần nhấn nút là có thể điều chỉnh độ tối của kính để ngăn ánh sáng mặt trời.

Cô lên máy bay rồi ngủ một giấc ngon lành, chẳng hề động vào nút bấm. Theo lý mà nói, ánh nắng chói chang bên ngoài khoang hành khách đáng lẽ phải xuyên qua cửa sổ mà tràn vào.

Có lẽ Chu Mính Viễn đã điều chỉnh giúp cô từ trước, tấm kính mờ đi thành một màu xanh đậm, chặn đứng ánh sáng.

Vậy nên Thư Diêu không thấy rõ biểu cảm trong mắt Chu Mính Viễn khi anh bất chợt quay đầu lại.

Khoang máy bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ bay vút qua không trung. Thư Diêu vẫn còn chút ngái ngủ, kéo khăn quàng xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi:

“Anh nhìn gì vậy?”

Cô chưa từng thấy Chu Mính Viễn có động tác quay đầu đột ngột như thế.

Anh không trả lời.

Nhưng lần này Thư Diêu đã nhìn rõ biểu cảm của anh – nói là nghi hoặc thì không hẳn, có lẽ là một loại suy nghĩ sâu xa nào đó.

Chuyện gì đáng để một người luôn điềm tĩnh như anh phải thất thần như vậy trên máy bay?

Lẽ nào cô thức dậy không đúng lúc, vô tình làm phiền anh trò chuyện với nữ tiếp viên xinh đẹp?

Chuyến đi này chỉ có hai người họ, Bạch Hủ ở lại Đế Đô để thay Chu Mính Viễn xử lý công việc. Chu Mính Viễn không biết vì sao lại trở nên trầm lặng lạ thường, cả hành trình sau đó gần như không mở miệng nói câu nào.

Rõ ràng mấy ngày trước tâm trạng anh đã có phần dễ đoán hơn rồi, không hiểu lại xảy ra chuyện gì nữa. Thư Diêu nghĩ thầm, tính cách người này quả thật khó nắm bắt.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy có thể mình đã phá hỏng cuộc trò chuyện nào đó của anh.

Nhưng dù sao lý do cũng không quan trọng lắm, cô không đoán nữa. Hiện tại, cô quan tâm đến Nam Phi hơn.

Thư Diêu lấy một quyển tạp chí giới thiệu về Nam Phi, chăm chú đọc.

Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Cape Town. Trong suốt chặng bay, cô đã chợp mắt thêm mấy lần. Khi ra khỏi khoang, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường đang đợi sẵn với chiếc xe đón hai người.

Như thường lệ, Chu Mính Viễn giúp cô xách hành lý, cũng cầm hộ cô khăn quàng cổ. Nhưng không hiểu sao, Thư Diêu vẫn cảm thấy anh có điều gì đó đang đè nén trong lòng.

Xuống máy bay, anh cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cô ngồi ghế sau cùng anh, vô tình liếc qua màn hình – không phải là email công việc.

Hình như là giao diện trò chuyện WeChat?

Cô suýt nghĩ rằng Chu Mính Viễn thật sự đã kết nối được với nữ tiếp viên xinh đẹp lúc cô đang ngủ.

Trung tâm nghiên cứu thiết bị y tế của Nam Phi nằm ở vùng ngoại ô. Xe chạy xuyên qua Cape Town, Thư Diêu hạ cửa kính xuống một nửa, để không khí ấm áp ùa vào.

Phía bên phải là đại dương xanh thẳm, phía bên trái là những tòa nhà trắng xám san sát nhau, khung cảnh khiến lòng người dễ chịu.

Không biết qua bao lâu, phong cách kiến trúc hai bên đường bỗng nhiên thay đổi.

Những căn nhà biến thành một dãy dài rực rỡ sắc màu – ngôi nhà tím nối tiếp ngôi nhà vàng, phía sau nhà vàng lại là một căn màu xanh lá. Thư Diêu chống tay lên cửa kính xe, có cảm giác như mình lạc vào một thị trấn cổ tích.

Có lẽ biểu cảm của cô quá mức ngạc nhiên, Chu Mính Viễn cuối cùng cũng lên tiếng:“Đây là khu phố Bo-Kaap của Cape Town, nổi tiếng với những tòa nhà đầy màu sắc.”

Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cảnh vật bên ngoài.

Thư Diêu rất thích những khoảnh khắc ngồi trên xe ngắm nhìn phong cảnh. Suốt hai mươi năm qua, cuộc sống của cô bị bó buộc bởi ballet, quá mức khép kín, kiến thức còn chẳng bằng một chú ếch ngồi đáy giếng.

Mỗi lần được đi qua những thành phố và con phố xa lạ, cô đều cảm thấy như mình cuối cùng cũng được dang rộng đôi cánh, tự do bay lên bầu trời.

Cô cứ thế chăm chú dõi theo từng góc nhỏ lướt qua cửa kính. Chu Mính Viễn ngồi bên cạnh, tắt màn hình điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.

Đoạn đường rời khỏi khu Bo-Kaap gồ ghề hơn, xe hơi xóc nảy, nhưng Thư Diêu vẫn hứng thú quan sát khung cảnh.

Chu Mính Viễn nhìn cô nghiêng mặt, lại nhìn đôi mắt sáng rực rỡ kia, khẽ cau mày.

Nhiều năm trước, vào một đêm mưa ở Pháp, cô gái ngốc nghếch vẽ mặt hề, tự đẩy mình vào vụ bắt cóc năm ấy cũng từng như vậy, ngồi trong xe của bọn bắt cóc, lắc lư trên con đường núi gập ghềnh, nhưng ánh mắt vẫn sáng rỡ khi nhìn ra ngoài cửa kính.

Khi đó, cảnh sắc bên ngoài còn lâu mới đẹp bằng Nam Phi, chỉ có những tán cây đen kịt dưới màn đêm và những hạt mưa lốm đốm rơi trên kính xe.

Thế nhưng đôi mắt cô ấy lại tràn đầy khao khát, giống như một miếng bọt biển khô cứng bị đặt dưới ánh mặt trời, tham lam hút lấy mọi hình ảnh trước mắt.

Vậy nên… Thư Diêu thực sự là cô gái năm đó sao?

Cô cũng từng học ballet sao?

Chu Mính Viễn thu ánh nhìn, mở điện thoại ra. Bạch Hủ đã gửi cho anh rất nhiều bức ảnh cũ của Thư Diêu.

Bạch Hủ:
“Tiểu Chu Tổng, Thư Diêu đúng là từng học ballet. Cô ấy bắt đầu từ năm ba tuổi, nhưng đến năm 19 thì không vào được đoàn múa Hoàng Gia. Chắc là sốc nặng quá, nên bỏ luôn ballet.”

“11 năm trước có đến Pháp hay không thì tôi chưa tra được, nhưng có một số cuộc thi ballet quốc tế được tổ chức ở đó, có lẽ cô ấy từng đi.”

“Tôi tìm thấy một đoạn video – là cảnh cô ấy biểu diễn ballet trong hôn lễ của hai người. Cậu xem đi.”

“À, còn một số ảnh hồi nhỏ của Thư Diêu nữa. Cô ấy đáng yêu lắm, mặt tròn hơn bây giờ nhiều hahaha.”

Chu Mính Viễn nhìn dòng tin nhắn dài, chỉ lặng lẽ gõ một chữ:

“Ừm.”

Khoảng cách từ Cape Town đến viện nghiên cứu còn rất xa, nếu muốn đến nơi trước khi trời tối, họ phải đi thêm hơn 600 cây số nữa.

Người lái xe là nhân viên kỳ cựu của viện, trên đường đi, ông ghé vào một quán ăn khá ổn ở rìa thành phố, định bụng cho họ nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó.

“Ông chủ, nếu vậy hay là mua ít đồ ăn nhanh để lót dạ trên đường, rồi tiếp tục đi tiếp?”

Tài xế nhìn sang cô gái ngồi cạnh, dò hỏi: “Bà chủ có muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút không? Chặng đường phía trước còn khá dài đấy.”

Thư Diêu lắc đầu, nửa đùa nửa thật: “Đi tiếp thôi, tôi là kiểu người chỉ cần uống sương sớm cũng có thể sống sót mà.”

Chu Mính Viễn nhìn cô một cái.

Cái kiểu lạc quan đến mức ngốc nghếch này, cũng giống hệt trước đây.

Một khi bắt đầu để ý đến sự trùng hợp, những dấu hiệu tương đồng cứ liên tiếp hiện ra trước mắt.

Anh không tin rằng trong mười mấy năm qua, số phận có thể đưa đẩy để anh gặp hai cô gái vừa học múa ba lê, vừa vô tình bước vào cuộc đời anh.

Điều đó… quá trùng hợp.

Sau đó, Thư Diêu đổi lên ghế trước ngồi, cô thích vị trí này hơn vì có thể nhìn thấy cảnh vật rõ ràng.

Bác tài vui vẻ bắt chuyện với cô: “Lần đầu tiên bà chủ đến Nam Phi sao?”

Nghe cách tài xế nói chuyện với Chu Mính Viễn, Thư Diêu đoán ông ấy là người quen lâu năm, vậy nên cũng không giữ khoảng cách, cười đáp: “Đúng vậy, bác cứ gọi cháu là Thư Diêu đi. Gọi ‘bà chủ’ nghe cứ như 60 tuổi ấy.”

Tài xế liếc mắt lên kính chiếu hậu, thấy Chu Minh Viễn không phản đối thì cũng thoải mái hơn, thuận theo ý cô: “Thư Diêu, phía trước là Simon’s Town, có thể nhìn thấy chim cánh cụt đấy.”

Cô bất ngờ: “Chim cánh cụt? Không phải chúng sống ở Nam Cực sao?”

“Loài này khác, đây là chim cánh cụt châu Phi, chúng sống trên bờ biển. Chỉ khoảng mười phút nữa là có thể thấy rồi.”

Trong khi hai người trò chuyện vui vẻ ở hàng ghế trước, Chu Mính Viễn lặng lẽ ngồi phía sau, mở ra bức ảnh chụp Thư Diêu khi còn nhỏ. Mạng không quá nhanh, hình ảnh tải xuống mất hai giây mới hiện rõ.

Quả thật giống như Bạch Hủ nói, lúc nhỏ, khuôn mặt cô tròn trịa hơn bây giờ một chút, đôi má bầu bĩnh, đáng yêu.

Tấm nào cũng mặc váy múa ba lê, tóc búi gọn gàng, kiểu dáng chuẩn mực của một vũ công ba lê. Tư thế của cô rất đẹp, dáng vẻ mang nét kiêu hãnh, nhưng ánh mắt lại chẳng hề sáng rực niềm vui.

Dường như… chỉ là đang mỉm cười theo yêu cầu, chứ không thực sự hạnh phúc.

“Tôi thật ra không hề thích ba lê, thậm chí là rất ghét.”

Vậy có phải là em không?

Thư Diêu, em chính là cô gái ấy sao?

Anh thử hình dung, nếu như khuôn mặt này được vẽ thêm nét trang điểm hình chú hề, có lẽ sẽ giống hệt bóng dáng trong ký ức của anh.

Đang mải suy nghĩ, thì phía trước vang lên tiếng reo vui vẻ của Thư Diêu:

“Trời ơi, thật sự có chim cánh cụt! Dễ thương quá!”

Chu Mính Viễn khẽ nâng tầm mắt, trong âm thanh hào hứng ấy, cảm giác muốn xác nhận thân phận của cô ngày càng mãnh liệt hơn.

Anh đeo tai nghe, nhấn mở đoạn video mà Bạch Hủ đã gửi đến.

Trong màn hình, sảnh tiệc được trang trí vô cùng lộng lẫy, Thư Diêu mặc một chiếc váy cưới đơn giản, đứng một mình trên sân khấu.

Cô rất đẹp, đẹp hơn bất cứ cô dâu nào mà anh từng gặp.

Có lẽ thấy tấm khăn voan hơi vướng víu, cô đưa tay hất nhẹ, sau đó thẳng thắn cầm lấy micro.

Trước khi cất lời, cô nở một nụ cười.

Nụ cười nheo nheo mắt này, Chu Mính Viễn quá quen thuộc.

Mỗi lần trong đầu cô có âm mưu quỷ quái gì đó, hoặc đang rắp tâm tính toán điều gì, đều sẽ mang dáng vẻ như vậy.

Trong video, cô nói một cách tự nhiên, phong thái vô cùng bình tĩnh:

“Em biết anh đi Nam Phi, chuyện gia tộc quan trọng hơn, nên em không bận tâm chuyện hôn lễ chỉ có một mình em. Ngài chủ hôn, có thể đưa nhẫn giúp tôi được không?”

Một người đàn ông mặc vest đen cung kính dâng chiếc hộp nhẫn. Cô cầm chiếc nhẫn kim cương lên, dứt khoát lồng vào ngón áp út của mình, rồi giơ tay về phía khách khứa, hào phóng khoe ra.

“Được rồi, coi như em đã nói ‘em đồng ý’. Mọi người đến đây không dễ dàng gì, vậy em sẽ tặng cả nhà một điệu múa nhé.”

Rõ ràng cô đã chuẩn bị từ trước, chiếc váy cưới bồng bềnh nhanh chóng được tháo xuống, bên trong là trang phục múa ba lê, cùng đôi giày múa.

Cô đứng giữa ánh đèn sân khấu, dưới tấm khăn voan bay bay, uyển chuyển khiêu vũ.

Chính là cô.

Chắc chắn là cô.

Tài xế và Thư Diêu phía trước lại đang nói chuyện gì đó, giọng cô lẫn vào âm thanh trong tai nghe, vọng đến tai anh:

“Lam Hạc sao? Chúng thật sự rất tao nhã, bảo sao lại được chọn làm quốc điểu của Nam Phi.”

Chiếc xe từ từ dừng lại, tài xế quay đầu báo với anh:

“Thư Diêu nói muốn xuống xem Lam Hạc, tôi liền dừng xe.”

Chu Minh Viễn gật đầu, nhìn theo hướng của cô.

Trên cánh đồng phủ đầy những khóm hoa tím lạ lẫm, một đàn Lam Hạc đang dừng chân nghỉ ngơi. Thư Yếu dang rộng hai tay chạy về phía đàn chim, những cánh chim xanh chớp động, vỗ cánh bay lên.

Cô cũng giống như muốn bay theo, nâng cao hai cánh tay, xoay người thật nhẹ nhàng.

Đó là một động tác của ba lê.

“Tôi thật sự rất ghét ba lê, có lẽ vì nó đã nhốt tôi vào một tấm lưới, một tấm lưới không bao giờ có thể thoát ra được.”

“Nếu có một ngày tôi có thể thoải mái khiêu vũ mà không còn vướng bận gì, có lẽ là khi tôi đã thật sự thoát ra rồi. Và là thoát ra mãi mãi.”

Những ngày cùng nhau đối diện sống chết, họ đã từng nói với nhau rất nhiều điều.

Có lẽ vì đồng cảnh ngộ, nên cả hai đều có cảm giác tri kỷ hiếm hoi.

Khi đó, cả hai đều sốt cao, cố gắng đến giây phút cuối cùng, cắn răng châm lửa đốt căn nhà gỗ, đặt cược toàn bộ hy vọng vào ánh lửa rực trời.

Khói đen cuồn cuộn, cả hai chẳng còn sức lực, tựa vào nhau.

Thư Diêu đã nói:

“Nếu lần này thoát ra được, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ càng, sau đó sẽ không bao giờ quay về nữa.”

Chu Mính Viễn mệt lử, nhưng vẫn khẽ cười:

“Đừng có để bị bắt cóc nữa đấy.”

Ngoài cửa xe, bầu trời Nam Phi bị hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa. Chu Mính Viễn nhìn Thư Diêu đang chạy nhảy giữa đàn Lam Hạc, chợt nghĩ:

Người trong lòng cô ấy là ai, anh không rõ. Nhưng người trong lòng anh… hình như tìm thấy rồi.

Ngay giây tiếp theo, “bạch nguyệt quang” của anh từ giữa đàn hạc hớn hở chạy lại, bám lên cửa xe.

Chạm phải ánh mắt anh, Thư Diêu cười đến nỗi đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Nụ cười này…

Chu Mính Viễn còn chưa kịp cảm khái, “bạch nguyệt quang” của anh đã vô cùng chân thành thổ lộ:

“Chu Mính Viễn, tôi vừa thấy một con rùa siêu to, nhìn y hệt anh luôn á!”



Chu Mính Viễn: …



Tác giả có lời muốn nói:

Chương này viết hơi lâu hơn dự tính nè, để mọi người đợi lâu rồi, hẹn mai gặp lại nhé!
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 36: Chương 36



Bác tài xế đứng bên cạnh xe nhìn mà cười mỉm, ông bác có vẻ rất khoái tính cách của Thư Diêu.

Ở bên Nam Phi này đã ba năm, mấy năm qua, bất kể đường xa hay gần, ông bác đều là người đưa đón Chu Mính Viễn.

Bác lúc nào cũng thấy cậu này trầm quá, kiểu siêu lạnh lùng, ít nói, không dễ lại gần.

Vậy mà vợ cậu ta lại là một người năng động, hoạt bát thế này?!

Thư Diêu mà vẫn chịu được cái tính ít nói của Chu Mính Viễn, chắc chắn là yêu đậm sâu rồi!

Bác tài còn đang cảm thán thì thấy cô vợ trẻ tung tăng chạy lại, phía sau là hoàng hôn rực đỏ và một con sếu xanh đang dang cánh. Cô cười tít mắt, lao thẳng về ghế sau của xe.

— Gặp cảnh đẹp là phải chia sẻ ngay với người mình yêu thương.

Thật sự là chân ái mà!

Bác tài nhìn mà cười mãn nguyện.

Dưới ánh chiều tà, gương mặt Thư Diêu ánh lên sắc đỏ, giọng cô đầy hớn hở:

“Chu Mính Viễn! Vừa nãy tôi thấy một con rùa bự chà bá, trông y chang anh luôn ấy!!!”

Bác tài: “……”

Ở bãi cỏ bên cạnh, một cục đá màu đất từ từ vươn cổ ra, lộ ra một cái đầu, hóa ra là một con rùa cạn to đùng. Đối với họ hàng nhà rùa mà nói thì nó cũng khá đẹp trai đấy, nhưng…

Làm sao mà nhìn giống người được hả trời?

Bác tài lén quay sang nhìn Chu Mính Viễn.

Anh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí trông như đã nghe quen rồi.

Ừm… đúng là thế hệ trẻ bây giờ, bác không hiểu nổi tình yêu của bọn trẻ nữa rồi.

— Già rồi, già thật rồi…

Đến viện nghiên cứu thì đã gần 7 giờ tối. Thư Diêu ngó ra ngoài cửa sổ xe, không thấy tòa nhà cao chọc trời nào cả.

Bác tài đỗ xe lại: “Đến rồi.”

Trước mặt cô là một tòa nhà ba tầng, ánh đèn xe rọi sáng, lộ ra vẻ cũ kỹ.

So với tòa cao ốc hơn trăm tầng ở Đế Đô, thì đúng là một trời một vực.

Thậm chí còn thua xa cái “tòa nhà ma ám” lỗi thời của Thuỵ Mỹ Ân Nhạc nữa.

Nhưng mà thôi, cũng chẳng bất ngờ lắm.

Trước khi đi, Chu Mính Viễn đã bảo trước là điều kiện bên này không được tốt.

Thư Diêu quay đầu nhìn Chu Mính Viễn đang ngồi ghế sau. Suốt quãng đường, anh chẳng ư hử câu nào, cứ đeo tai nghe chăm chú xem cái gì đó.

Giờ đến chỗ làm rồi, sắc mặt còn thêm phần lạnh lùng nữa.

Nhìn mà phát chán luôn á trời!

Thư Diêu ôm một bụng suy tư.

Cô cất công chen chân vào cuộc sống của anh, chẳng phải là để cứu vớt cái tảng băng di động này, giúp anh ta bớt nhạt bớt vô cảm đi hay sao?

Mấy hôm trước còn thấy có tiến triển mà?!

Sao hôm nay lại tụt mood thế này?!

Cô chỉ muốn túm cổ áo anh mà hét lên:

“Anh bạn à! Tỉnh táo lại đi!!! Đang tan chảy mà tự dưng đông cứng lại là sao?!”

Bác tài ở lại ngoài cổng, Thư Diêu lầm bầm trong lòng rồi theo Chu Mính Viễn bước vào.

Bên trong trông khá giống văn phòng công ty tài chính, chỉ là có thêm một số nhân viên người Phi da đen.

Dù đã vào buổi tối, ai cũng nghiêm túc, hoặc gõ bàn phím lạch cạch, hoặc kẹp điện thoại bên tai, bận rộn vô cùng.

Đi qua đại sảnh là một hành lang dài, dẫn đến khu nghiên cứu phía sau.

Đèn hành lang không sáng lắm, Thư Diêu đi theo sau Chu Mính Viễn, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng trong trẻo chiếu xuống khu vườn xanh um tùm.

Lúc gần đến khu nghiên cứu, Chu Mính Viễn đột nhiên dừng bước:

“Thư Diêu.”

“Ơi?”

Cô rời mắt khỏi cây lô hội khổng lồ ngoài cửa sổ, quay sang nhìn anh. Đúng lúc đó, cô phát hiện Chu Mính Viễn có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ lầm bầm hai chữ:

“Thôi bỏ đi.”

Thư Diêu còn chưa kịp trêu chọc, anh đã nhanh miệng hơn:

“Tôi có việc cần xử lý, khoảng nửa tiếng. Cửa màu nâu kia là phòng làm việc của tôi, cô vào đó nghỉ ngơi đi.”

Ý là cô không được theo vào chứ gì?

Thư Diêu phẩy tay: “Đi đi, lo việc của anh đi, đừng quan tâm đến tôi.”

Thực ra, Chu Mính Viễn đang phân vân không biết có nên nói ra không.

Nếu nói thì chẳng khác gì thừa nhận họ từng gặp nhau. Mối quan hệ của họ sẽ đổi thành “cố nhân tái ngộ”.

Nhưng anh lại không biết mục đích thật sự của Thư Diêu khi kết hôn với mình.

Lỡ như cô chỉ muốn trốn khỏi những ngày tháng bị ép nhảy múa, nên mới lợi dụng cuộc hôn nhân này để tự cứu lấy bản thân?

Nếu đúng vậy, thì chuyện họ từng gặp nhau cũng chẳng đáng nhắc tới làm gì.

Còn hơn là nói ra mà chẳng có ý nghĩa gì, thà hỏi giáo sư Lis xem có cách nào cải thiện dạ dày của Thư Diêu không.

Trung tâm nghiên cứu vắng lặng hơn khu làm việc bên ngoài.

Do chứa nhiều dược phẩm và thiết bị y tế, nên điều hòa cũng bật lạnh hơn.

Chu Mính Viễn bước vào, thấy giáo sư Lý Tư đang mặc áo blouse trắng, chăm chú ghi chép dữ liệu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Tư quay lại. Đôi mắt nâu của ông lúc nào cũng ánh lên vẻ hiền hòa, rất dễ gần—hoàn toàn trái ngược với cái mặt lạnh của Chu Mính Viễn.

“Ồ, Tiểu Chu đến rồi à? Đúng lúc lắm, có số liệu mới đây, cậu xem đi.”

Chu Mính Viễn nhận lấy tập tài liệu, lật xem cẩn thận. Đọc đến cuối, ngay cả một người mặt đơ level max như anh cũng phải hơi nhướng mày một cái:

“Thành công trên 98%?”

“Chính xác là 98.47%, gần 98.5% rồi.”

Dự án bên này ở Nam Phi là nghiên cứu phát triển thiết bị y tế vi phẫu chuyên dùng cho phẫu thuật bệnh van tim.

Căn bệnh này thường gặp ở người lớn tuổi, nhưng công nghệ hiện tại còn hạn chế, chưa thể đại trà hóa.

Nếu dự án thành công, trong tương lai sẽ có nhiều cụ ông cụ bà được cứu nhờ phương pháp phẫu thuật ít xâm lấn hơn.

Mắt Chu Mính Viễn hơi sáng lên. Nhưng giáo sư Lý Tư thì rõ ràng đang muốn xem thử anh có kích động nhảy cẫng lên không, bèn bồi thêm một cú chốt đơn:

“Nếu thành công, tỷ lệ tử vong phẫu thuật sẽ giảm khoảng 52% so với hiện nay.”

Chu Mính Viễn có hơi xao động một giây, nhưng sau đó lại về trạng thái cũ, chỉ vỗ nhẹ vai Lý Tư một cái:

“Vất vả rồi.”

Giáo sư Lý Tư đẩy kính lên, thất vọng ra mặt:

“Cứ tưởng được thấy Tiểu Chu tổng hét lên một tiếng cơ. Tôi lại mơ mộng quá rồi.”

Chu Mính Viễn đặt tài liệu xuống bàn, chợt nhớ ra một chuyện:

“Giáo sư, dự án ‘Thiên Sứ B-T’ mà lần trước ông nhắc đến ấy. Nếu có tình nguyện viên từ dự án đó đến đây, với công nghệ hiện tại của chúng ta, liệu có thể kiểm tra sức khỏe chi tiết hơn bệnh viện bình thường không?”

Lý Tư nhíu mày: “Cậu có người quen tham gia cái dự án dở hơi đó à?”

“Ừm.”

Chu Mính Viễn đáp gọn lỏn, nhưng rồi không biết nghĩ gì mà lại bổ sung thêm một câu rất không hợp phong cách của mình:

“Không phải bạn, mà là vợ tôi.”

Lý Tư biết là Tiểu Chu tổng này đã lập gia đình, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhắc đến vợ mình. Ông suy nghĩ một lát rồi nói:

“Nếu vợ cậu đến Nam Phi, chúng ta có thể dùng máy ZY kiểm tra dạ dày cô ấy kỹ hơn bình thường. Nhưng có chi tiết đến mức nào thì tôi chưa chắc.”

Chu Mính Viễn cười nhẹ.

Xem ra lần này dẫn Thư Diêu qua đây đúng là quyết định chính xác.

“Cô ấy đang ở ngoài trung tâm nghiên cứu.”

Lần đầu tiên trong đời, Reese được chứng kiến Tiểu Chu tổng nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Ông sởn da gà.

“Thôi thôi, cậu đừng cười nữa. Tôi nổi hết cả gai ốc rồi đây này.”

Lúc Chu Mính Viễn và Lý Tư bước ra khỏi trung tâm nghiên cứu, Thư Diêu đang ngồi xổm trước cửa văn phòng của anh.

Chỗ này không thể so với đế đô, cả khu nghiên cứu nằm ngay vùng ngoại ô.

Trước đây nơi này từng là một nhà máy thiết bị y tế cũ, sau khi Chu Mính Viễn đến mới cải tạo lại dần dần. Nhưng ngoài máy móc trong trung tâm nghiên cứu ra thì văn phòng các thứ vẫn thuộc dạng “chắp vá cho có”.

Cửa văn phòng của Chu Mính Viễn là một khoảng đất hoang chưa được dọn dẹp, một nửa bức tường còn mọc đầy rêu xanh.

Khí hậu nhiệt đới ở đây khiến cây cối phát triển um tùm, có một cây lô hội cao gần bằng người trưởng thành và một bụi cúc vạn thọ vàng rực.

Thư Diêu ngồi xổm bên cạnh bụi hoa, không biết đang nghịch gì.

Vì đi xa, cô không mặc váy mà chọn áo phông rộng rãi và quần bò bó sát. Dáng người gầy gò, khi ngồi co chân còn có thể thấy cả phần xương sống hơi nhô ra dưới lớp áo.

Lý Tư vốn rất ghét những kẻ không tôn trọng mạng sống, cũng cực kỳ chướng mắt cái dự án “Thiên Sứ B-T”. Ông cứ nghĩ vợ của Chu Mính Viễn chắc cũng sẽ là một cô gái gầy yếu, mặt mũi xanh xao, mang vẻ u sầu bệnh tật.

Thế mà…

Lại thấy Thư Diêu ngồi xổm tròn mắt ngắm một con thú nhỏ có cái mũi dài thườn thượt.

Lý Tư bước tới gần, giọng điệu ôn hòa như đang dỗ bệnh nhân:

“Đây là chuột chù voi.”

Thư Diêu ngước lên nhìn ông, cười tươi như hoa nở:

“Chuột chù voi á? Lần đầu tiên tôi thấy đấy, nó đáng yêu quá!”

Lý Tư sững người, tự dưng thấy hơi hoang mang.

Không phải chứ?

Một người đến ăn cơm còn chẳng ăn được cho đàng hoàng, mà vẫn có thể vui vẻ thế này sao?

Thư Diêu đứng dậy, chỉ vào con chuột chù voi đang nhúc nhích cái mũi:

“Chu Mính Viễn, phong cảnh trước cửa văn phòng anh đẹp hơn tòa tài chính ở đế đô nhiều đấy.”

Có lẽ chỉ mỗi cô mới có thể đưa ra kết luận như vậy.

Chuột chù voi bé xíu, cỡ bàn tay, màu xám xịt. Nếu nhìn thoáng qua còn tưởng là chuột cống.

Năm ngoái, người phụ trách bên Nam Phi từng đưa vợ con đến đây chơi. Con gái ông ta, một cô tiểu thư 20 tuổi ăn mặc sang chảnh, nhìn thấy chuột chù voi liền la hét ầm trời vì tưởng là chuột, tức giận suốt cả ngày, hôm sau thì xách vali bay thẳng về nước.

Còn Thư Diêu?

Cô hào hứng chìa ngón tay ra, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Tôi chạm vào nó được không? Cái mũi trông mềm mềm ghê.”

Chu Mính Viễn bật cười, hiếm khi có tâm trạng tán gẫu:

“Nó là chuột chù voi đực đấy.”

Lý Tư nhìn nụ cười tươi rói của anh, lại nổi da gà, bèn chủ động lên tiếng giải thích:

“Nó đã có vợ rồi. Cả hai còn sinh ra mấy đứa con. Trước đây, chuột chù voi bố từng bị lạc đến một nơi cách đây 50 cây số, chúng tôi cứ nghĩ nó không thể quay lại được nữa. Thế mà chỉ sau hai ngày, nó đã tìm về được tổ.”

Thư Diêu nghe xong, hai mắt long lanh:

“50 cây số xa lắm mà! Làm thế nào mà nó tìm được đường về thế? Kỳ diệu thật đấy.”

Lý Tư nhún vai: “Có lẽ là vì tình yêu.”

Chu Mính Viễn sững người.

Trước giờ, anh vẫn luôn đoán Thư Diêu lấy anh chỉ để thoát khỏi nhà họ Thư.

Chắc chắn không thể là vì chút giao tình trẻ con mười năm trước.

Nhưng bây giờ…

Trong đầu anh bỗng xuất hiện một suy nghĩ mới.

Lỡ như…

Lỡ như cô thực sự thích anh mà bước vào thế giới của anh thì sao?

Chu Mính Viễn bỗng nhớ đến video Bạch Hủ gửi cho anh.

Trong video, Thư Diêu mặc một chiếc váy cưới trắng muốt, tóc búi cao, tự mình đeo nhẫn vào ngón áp út, cười rạng rỡ:

“Xong rồi, thế coi như tôi đã nói ‘Em đồng ý’ nhé.”

Rồi anh nhớ xa hơn một chút.

Lần cả hai bị kẹt trong thang máy, Thư Diêu từng nói về “bạch nguyệt quang” của cô.

Tôi từng gặp một tình huống giống thế này rồi, nhưng còn nguy hiểm hơn nhiều.

Khi đó tôi thực sự rất sợ, nhưng may mắn là đã gặp được một người.

Thì ra, chuyện bị kẹt trong thang máy đó lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy trong lòng cô sao?

Lẽ nào… anh chính là “bạch nguyệt quang” của Thư Diêu?

Chu Mính Viễn bỗng nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Trong đầu vang lên một câu chắc nịch:

Hóa ra, Thư Diêu thích mình đến thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh tỉnh lại đi = =
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 37: Ghen bóng ghen gió



Ở bên Nam Phi này, có cả đống việc bắt Chu Mính Viễn phải đích thân lo liệu. Nếu không có chuyện gấp thật sự thì anh đâu rảnh mà bay một chuyến dài hơi đến vậy. Trong lúc anh bận tối mắt tối mũi, Thư Diêu và bác sĩ Lis lại rất nhanh trở thành… “cạ thân”.

Lý Tư là người Mỹ gốc Hoa, mặt mũi thì không phải kiểu nam thần gì cho cam, nhưng được cái có đôi mắt biết cười, chưa nói đã thấy ba phần dễ gần. Cái kiểu người nhìn phát là biết ai cũng quý, ai cũng muốn bắt chuyện.

Không chỉ Thư Diêu, mà cả đám nhân viên ở viện nghiên cứu cũng đều quý ông như người nhà.

Hôm đó Chu Mính Viễn đang họp với vài lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị, thì Thư Diêu ngồi trong phòng lab của Lý Tư, chờ kết quả kiểm tra dạ dày.

Cô cúi gằm mặt, nhìn điện thoại, mà cái điện thoại thì liên tục rung lên vì tin nhắn nhóm:

【Cậu đi Nam Phi làm gì vậy?】

【Thư Diêu!!! Cậu bay tận Nam Phi mà dám không nói với tớ một tiếng! Tớ còn là bạn cậu không đó!!!】

【Nghe nói bào ngư Nam Phi ngon lắm, nhớ mua mang về nha~】

【Nói thiệt đi! Có phải tên Chu “cẩu” đó dạy hư cậu rồi không!!!】

【Bên đó thời tiết ổn chứ?】

【Cậu ở đâu bên đó vậy!!! Đừng nói là… ngủ chung giường với Chu cẩu nha???!!!】



Nhóm này gồm Thư Diêu, Phùng Lăng Tử và Tề Ngôn Thanh.

Tề Ngôn Thanh là kiểu người lúc nào cũng nhẹ nhàng, nói chuyện toàn đồ ăn với thời tiết, phong cách như mây trôi nước chảy.

Còn Phùng Lăng Tử thì… chỉ cần nhắc đến Chu Mính Viễn là y như dị ứng, dị ứng kiểu nặng, không có dấu chấm than là không sống được!

Thư Diêu mới trả lời được vài câu thì Lý Tư đã bước ra từ phòng trong, tay cầm kết quả kiểm tra.

Máy kiểm tra này là thiết bị mới, thuộc dự án hỗ trợ phẫu thuật tim của bên Nam Phi, còn chưa được chính thức tung ra thị trường. Dùng để soi tim thì siêu chuẩn, mà lôi ra soi dạ dày thì… hơi quá sức.

Lý Tư đẩy gọng kính trên sống mũi, cười cười kiểu hơi gượng gạo:“Vẫn chưa tra ra hợp kim mềm trong dạ dày cô là gì. Tôi sẽ thử liên hệ vài đồng nghiệp khác xem có ai từng đụng mấy người làm trong dự án ‘Thiên sứ bi.ến th.ái’ đó không.”

Thư Diêu cười nhẹ: “Cảm ơn ông.”

Cô cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này, không quá bận lòng. Đúng lúc đó, Chu Mính Viễn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.

Một tay anh đút túi quần tây, tay kia cầm điện thoại, bước đi băng qua hành lang đầy cây cỏ mọc chen chúc mà không thèm né. Bước chân vừa nhanh vừa dứt khoát, cứ như một cơn gió lướt ngang.

Thư Diêu giơ tay định chào, nhưng Chu Mính Viễn lại đi vèo qua như không thấy cô.

Cái tay đang giơ ra bèn biến thành nắm đấm, Thư Diêu quay người múa múa trước bóng lưng anh như đang… phát tín hiệu cấp cứu bằng Morse code.

Ba ngày nay Chu Mính Viễn cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến cả cơm cũng không thèm ăn với cô. Chỉ nhắn đúng một câu:
“Đợi tôi xong việc, có chuyện muốn nói với em.”

Lý Tư thấy cô chu môi nhăn mũi, tay múa quyền trước cửa sổ thì khẽ cười:
“Cậu Chu bận thật.”

Thư Diêu bĩu môi: “Kệ ảnh chứ, bận cho cố vô.”

Thực ra cô đâu phải giận chuyện anh bận, mà là lo. Lo rằng khi bận rộn rồi, anh lại quay về trạng thái cũ:
Lạnh lùng.
Lý trí.
Bình thản đến mức… chẳng buồn vui.

Có thể do bạn thân cô toàn người trong ngành y, một đứa là con nhà nòi, đứa kia là nghiên cứu sinh tiến sĩ y khoa, nên thấy người mặc áo blouse trắng là cô dễ thân, dễ tin tưởng hơn bình thường. Cô thoải mái trút bầu tâm sự:
“Hay là tôi kiếm ít thuốc làm tan băng, đổ cho cái cục băng đó uống.”

Lý Tư chớp mắt: “Cục băng? Cậu Chu hả?”

Thư Diêu cầm tờ kết quả chẳng có thông tin gì, phe phẩy cho mát:
“Còn ai nữa?”

Lý Tư ngớ người, rồi phá lên cười. Sau đó nháy mắt đầy ẩn ý:
“Trước kia muốn thấy cậu Chu đổi sắc mặt thì khó thật. Giờ ấy à, cô chỉ cần tới đây nhiều chút là thấy ngay.”

Ủa? Có người dám nói thấy Chu Mính Viễn biến sắc là “dễ”?

Thư Diêu còn đang ngạc nhiên, chợt nhớ Bạch Hủ từng nói:

Lý Tư là trụ cột của mọi dự án ở Nam Phi, là người mà Chu Mính Viễn tốn cả đống tiền mới mời về.

Nghĩ một hồi, cô đập tay xuống bàn, mắt sáng rỡ:
“Ý ông là, tôi cứ chạy tới chạy lui ở đây nhiều vào, quấy rầy – trụ cột quốc dân – rồi tức á?”

Lý Tư không nói gì, chỉ cười cười. Trong lòng thầm nghĩ:
“Không chỉ tức đâu, có người chuẩn bị nổi trận lôi đình vì… ghen đấy.”

Và đúng thật.

Ba ngày sau, khi Chu Mính Viễn tạm giải quyết xong đống việc quan trọng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thư Diêu suốt ngày quanh quẩn bên Lý Tư, cười cười nói nói, ăn cũng ăn chung.

Đứng ở cửa văn phòng, từ xa chưa tới 20 mét, anh nhìn hai người từ phòng nghiên cứu bước ra. Đáng ra đi vài bước là tới, mà hai người đó lại vừa đi vừa tán, đi mấy phút chưa tới nơi.

Thư Diêu và Lý Tư đứng chặn ngay cửa trung tâm, còn đang nói chuyện rất say mê về một con côn trùng có màu sắc… khá chói mắt.

Khoảng cách không xa, Chu Mính Viễn nghe rõ tiếng Lý Tư giảng giải cho Thư Diêu:
“Con đó gọi là châu chấu sa mạc, là loài châu chấu đặc trưng ở châu Phi.”

Thư Diêu quay đầu, nhìn Lý Tư với ánh mắt đầy sùng bái:
“Ông cái gì cũng biết hết trơn.”

Lý Tư cười đáp:
“Lúc đầu đâu có biết. Tò mò thì tìm hiểu nhiều chút thôi mà.”

Chu Mính Viễn hừ lạnh một tiếng.

Vì một con sâu dở hơi vậy mà hai người đứng đó tám tới tận… ba phút.

Cuối cùng cũng nói xong chủ đề đó, Chu Mính Viễn nghĩ: Lần này chắc tới nơi rồi chứ?

Kết quả, mới đi được hai bước, Thư Diêu lại bật người lùi nửa bước:
“Lý Tư, mấy cây này nè, mấy cây bị khoanh tròn á, ai trồng vậy? Thuốc à?”

Lý Tư đáp ngay:
“Không phải đâu, đó là Rooibos, một loài cây đặc hữu ở Nam Phi. Dùng làm trà, ở Cape Town có hẳn một thị trấn chuyên trồng nó. Trà này có mùi trái cây nhẹ nhẹ, hình như tôi có để ít trong tủ, chiều pha cho cô uống thử nhé?”

“Thích quá, được đó!” — Thư Diêu đáp liền, mắt sáng rỡ.

Chu Mính Viễn nhíu mày đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Uống trà thôi mà, có gì đáng vui dữ vậy trời!

Nói xong về trà, cuối cùng hai người kia cũng bắt đầu di chuyển, không còn đứng lại luyên thuyên nữa, bước về phía anh.

Lúc đi ngang cửa văn phòng Chu Mính Viễn, Thư Diêu và Lý Tư vẫn tiếp tục cười cười nói nói, đổi chủ đề sang… món hầm trong căn tin hôm nay.

Lý Tư thấy Chu Mính Viễn, chỉ nghiêng đầu gật nhẹ một cái, coi như chào hỏi xong.

Thư Diêu thì còn đỉnh hơn — chào cũng không thèm chào, ánh mắt nửa cái cũng không liếc tới, cứ thế đi thẳng qua mặt anh.

Chu Mính Viễn nghiến răng nghiến lợi, cười mà tức.

Anh biết Thư Diêu thấy mọi thứ ở Nam Phi đều mới lạ, sợ cô ở viện nghiên cứu buồn chán nên mấy hôm nay chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày để rút ngắn tiến độ công việc. Anh tính dọn dẹp xong sớm, tranh thủ dẫn cô ra ngoài đi dạo, cũng nhân tiện… nói chuyện quá khứ.

Ai ngờ mấy hôm nay anh đầu tắt mặt tối, còn cô thì vui vẻ như trẩy hội, chẳng có tí gì gọi là “buồn chán”. Cạnh cô giờ còn xuất hiện thêm một ông “thần tượng khoa học”.

Hết châu chấu sữa lại tới trà Rooibos.

Chu Mính Viễn ngồi trong văn phòng ôm cục tức cả buổi chiều, cũng không thấy Thư Diêu tới tìm.

Thò đầu ra ngoài nhìn thử, thì thấy cô đang mặc váy tầng màu vàng rực, chạy tới chạy lui trong trung tâm nghiên cứu, dáng vẻ tung tăng như con bướm.

Anh thật ra muốn hỏi cô một câu:

“Em đối xử với ánh trăng sáng của em kiểu vậy hả?”

Nhưng nghĩ lại, nhìn cái đãi ngộ hiện tại của mình… có khi, còn chẳng bằng ánh trăng mờ.

Càng nghĩ càng thấy bực mình. Đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, mây đỏ rực nhuộm nửa bầu trời.

Mây trôi lững lờ như bị ai châm lửa, cháy âm ỉ theo gió. Giống như có người muốn đốt cháy cả bầu trời để giữ lại chút ánh sáng dài lâu cho màn đêm.

Chu Mính Viễn mặt không cảm xúc đứng bật dậy, sập cửa văn phòng rồi đi thẳng tới trung tâm nghiên cứu.

Lúc anh đến nơi, Thư Diêu đang đứng cạnh cửa sổ, gọi video với Phùng Linh Tử. Lý Tư vẫn rảnh rỗi như mọi khi, thấy anh liền vẫy tay nhiệt tình:

“Ô, Tiểu Chu Tổng nay rảnh à?”

Chu Mính Viễn giọng lạnh tanh:
“Không rảnh như giáo sư.”

Lý Tư nín cười, rồi hất cằm về phía cửa sổ, nơi Thư Diêu đang đứng:
“Đến tìm tôi, hay tìm vợ cậu?”

Chu Mính Viễn chẳng buồn đáp, quay sang nhìn Thư Diêu.

Mùa này ở Nam Phi thường có mây lửa đỏ như vậy, Chu Mính Viễn chưa bao giờ thấy có gì đặc biệt.

Nhưng từ góc anh đứng, nắng chiều cam rực rỡ đang nghiêng hẳn về phía Thư Diêu, một nửa gương mặt cô được ánh sáng nhuộm hồng. Trông như một cô gái đang ngượng ngùng, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở.

Không biết người trong điện thoại nói gì, Thư Diêu khẽ cúi đầu, cười cong cả mắt.

Chu Mính Viễn chợt thấy thị lực của mình… tốt đến vô lý.

Khoảng cách xa như vậy, mà anh vẫn thấy rõ từng sợi mi của cô bị ánh chiều tà nhuộm thành màu nâu đỏ, cong vút, dày rợp như nhung.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi kia cứ như xuyên không gian mà cào nhẹ vào tim anh, khiến bàn tay buông thõng bên hông cũng vô thức siết lại.

“Tiểu Chu?” — Lý Tư lên tiếng.

“Ừm?” — Chu Mính Viễn hoàn hồn, quay sang, cau mày:
“Gì vậy?”

Lý Tư cười tới mức mắt gần như ti hí, còn không quên trêu thêm câu:
“Nhìn người ta đắm đuối dữ vậy cha.”

Chu Mính Viễn không buồn đáp, vài giây sau mới lạnh lùng nói:
“Tôi nhớ là mời giáo sư đến để nghiên cứu thiết bị y tế.”

Lý Tư giả vờ oan ức:
“Tôi có bỏ ăn bỏ ngủ nghiên cứu rồi còn gì?”

Chu Mính Viễn:
“Tôi thấy ông bỏ ăn bỏ ngủ để nghiên cứu mấy con sâu với đám cỏ rác thì có.”

Chu Mính Viễn hiếm khi nói mấy câu móc mỉa kiểu này, mà cái mặt vẫn lạnh như tiền nữa chứ. Nghe vừa buồn cười vừa… trẻ con.

Lý Tư nghe xong thì cười muốn xỉu.

Lúc này Thư Diêu vừa tắt điện thoại, thấy Chu Mính Viễn đứng đó thì hỏi:

“Ủa, hôm nay anh không bận hả?”

Câu hỏi nghe thì vô tư lắm, nhưng đúng là… có người vừa mới hỏi một câu y chang.

Lọ dấm của Tiểu Chu Tổng vỡ tan luôn rồi.
Anh ném lại một câu đầy bực dọc:
“Thư Diêu, đi theo tôi.”

Rồi sải bước rời khỏi trung tâm nghiên cứu, chẳng thèm ngoái đầu lại.

Thư Diêu ngơ ngác, còn tưởng anh thấy cô suốt ngày lượn lờ làm phiền Lý Tư, nên mới nổi giận.

Cô quay sang Lý Tư, cười toe toét:
“Kế hoạch thành công!”

Hai người giơ tay lên định high-five. Lý Tư cố nín cười đến đỏ cả mặt, chìa tay ra.

Hai bàn tay vừa chạm nhau thì — Chu Mính Viễn dừng bước quay đầu lại.
Sắc mặt càng thêm đen như mực:
“Thư Diêu.”

“Rồi rồi, tới liền nè!” — Thư Diêu cười hì hì, chạy lúp xúp đuổi theo.

Phía sau, Lý Tư gọi với theo, còn vẽ vời trong không khí một dấu “thập”:
“Nhớ dùng chiêu đó nha!”

Thư Diêu gật đầu lia lịa.

Cái “chiêu” mà Lý Tư nói, chính là cú… “bóp cơ mông thần thánh”.

Chuyện là hồi nãy gọi video với Phùng Linh Tử, hai đứa đang tám chuyện tiêm thuốc. Phùng Linh Tử than phiền:
“Cái chỗ mông á, đau dã man luôn. Không hiểu sao tiêm chỗ đó đau nhất quả đất.”

Thư Diêu từng bị tiêm mông, lập tức gật đầu đồng tình:
“Đúng, đau khủng khiếp.”

Vừa lúc đó Lý Tư đi ngang, nhảy vô tám ké. Lén lén lút lút mách cho Thư Diêu một chiêu:
“Cô không muốn thấy mặt Tiểu Chu tổng biến sắc à? Bóp đúng chỗ đó, đảm bảo mặt lạnh mấy cũng phải nhăn lại.”

Thư Diêu: “Tui đâu biết cơ mông nằm đâu.”

Lý Tư: lôi cái mô hình cơ thể ra, vẽ một cái dấu “thập”, chỉ vào hai chỗ phía trên:
“Đây nè, nhìn thấy cái mặt lạnh đó khó ưa không? Nhắm ngay đây mà xuống tay!”



Lúc này, Thư Diêu đi theo sau Chu Mính Viễn, thấy anh bước càng lúc càng nhanh, mặt thì lạnh như băng.

Cô quyết định: đã đến lúc triển khai chiêu “cơ mông biến sắc thần pháp”!

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng lá cây dọc hành lang. Chu Mính Viễn, mặc một bộ vest xám nhạt, bước đi giữa bóng nắng vàng cam, cảnh tượng này mà chụp lại thì chẳng khác nào poster phim nghệ thuật.

Nhưng Thư Diêu hoàn toàn không lãng mạn.

Ánh mắt cô dán chặt vào mông của Chu Mính Viễn, trong đầu còn tưởng tượng ra cái dấu “thập” ngay vị trí chiến lược.

Cô nhắm chuẩn mục tiêu.
Nhanh chóng bước lên, bóp một phát!



Không khí lập tức ngưng đọng.

Chu Mính Viễn dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Gương mặt… không hề co giật như cô mong đợi.

Ủa?
Không hiệu nghiệm sao?

Thư Diêu nghi ngờ là lực tay mình chưa đủ mạnh, nên… dứt khoát bóp thêm một cái.

Cảm giác đầu tiên không phải là thành công…
Mà là…

— Cái mông này, thật là… căng, chắc, đầy đặn.

Cô thầm nghĩ:
Cái tay này đúng là có lời.
Chậc chậc chậc.

Chu Mính Viễn nhíu mày, giọng lạnh tanh:
“Thư Diêu, em giải thích hành vi vừa rồi đi.”

Thư Diêu rụt tay lại, giấu ra sau lưng, cười hì hì:
“Anh Mính Viễn ơi, hồi nãy có con muỗi bay ngang, đậu ngay mông anh, tôi đập chết giùm rồi đó. Tôi có phải rất chu đáo không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mính Viễn: ………………
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 38: Ba ngày



Cái lý do “đập muỗi” củ chuối kia, Chu Mính Viễn dĩ nhiên không tin nổi. Nhưng anh cũng chẳng buồn truy cứu thêm với Thư Diêu, chỉ lặng thinh dẫn cô ra khỏi viện nghiên cứu.

Một chiếc xe đen đậu bên ngoài bật sáng cả đèn trước lẫn đèn sau. Chu Mính Viễn mở cửa ghế lái, ngồi vào trong:

“Lên xe.”

Lúc đó trời đã bắt đầu ngả tối. Thư Diêu cứ tưởng anh chỉ đưa cô ra ngoài ăn tối cho khuây khỏa, ai ngờ ăn xong món hầm đặc trưng của Nam Phi, anh lại không quay đầu xe về hướng cũ.

Thư Diêu cũng chẳng hỏi gì, ngoan ngoãn dựa vào ghế phụ, để mặc số phận đưa đẩy.

Hoàng hôn ở Nam Phi kéo dài một cách kỳ lạ, như một dải thời gian không bao giờ dứt.

Ngồi bên ghế phụ, Thư Diêu nhìn vầng mặt trời màu cam nhạt dần dần trôi xuống đường chân trời. Mỗi lần tưởng nó sắp biến mất rồi, thì nó lại chỉ dịch thêm một chút xíu, nhỏ tới mức gần như không thể thấy được.

Cả con đường hai bên phủ kín những loại thực vật nhiệt đới. Những thứ mà ở các thành phố phương Bắc chỉ là mấy chậu cây cảnh nhỏ xíu, thì tại đây, chúng vươn cao vạm vỡ thành cả hàng cây rợp bóng. Ngay cả xương rồng cũng cao gần bằng người.

Chu Mính Viễn không chạy xe trong nội đô. Đường vắng, đèn cũng thưa, không giống Đế Đô – nơi chỉ mới nhá nhem tối là cả rừng đèn đã thi nhau bật sáng như sợ muộn.

Ở đây chỉ có cây cối dần chìm vào lớp ánh sáng nhạt nhoà, khung cảnh như một giấc mộng đang trôi. Thư Diêu chợt có cảm giác: chiếc xe này không còn là cái Mercedes của Chu Mính Viễn, mà là một con tàu xuyên qua giấc mơ.

Cảm giác ấy — vừa kỳ lạ, vừa dễ chịu.

Mà dễ chịu nhất là, Chu Mính Viễn không phải kiểu người nói nhiều. Không như mấy cậu trai trong nhóm Healer, cứ tíu tít ồn ào tới mức làm cô đau cả đầu. Giờ phút này, cô có thể thoải mái tận hưởng sự yên bình…

Chưa kịp nghĩ hết câu, thì người đang im lặng lái xe bên cạnh bỗng lên tiếng:

“Đó là hai nhánh cây lô hội khổng lồ.”

“……Hả?”

Thư Diêu quay đầu nhìn anh, ngơ ngác.

Ai hỏi gì anh đâu?

Giữa không gian tĩnh lặng, anh đột nhiên giới thiệu… thực vật?

Bị lôi khỏi “con tàu giấc mơ”, Thư Diêu đành ngó ra ngoài cửa kính. Ven đường là một hàng cây nhìn như bông cải xanh mọc chân dài, được ánh chiều tà nhuộm thành màu cam ấm.

Cảm giác như đang nhìn món bông cải xào cà chua.

“Lô hội này là loài đặc hữu của Nam Phi, ban đầu mọc ở sa mạc.” — Chu Mính Viễn tiếp tục, giọng đều đều.

Thư Diêu ừ đại: “À.”

“Phía trước là cây keo gai. Ở Đế Đô, keo có hoa màu hồng, còn ở đây là giống khác.”

“Cái cây thân to kia là cây bao báp, lá có thể ăn được. Một số người bản địa ở Nam Phi hay dùng lá này để nấu canh…”



Thư Diêu nãy giờ vẫn cố giữ bình tĩnh, giờ thì không nhịn được nữa.

Thư Diêu trừng mắt nhìn góc nghiêng của anh, trong đầu chỉ có đúng một câu:Anh không phải là núi băng mặt lạnh à? Sao tự dưng lắm lời thế?!

“Chu Mính Viễn,” cô dứt khoát nói thẳng, “anh có thể để tôi yên lặng ngắm cảnh một lát không?”

Cả chiếc xe lập tức yên ắng trở lại.
Nếu lắng nghe kỹ, có khi còn nghe được tiếng Chu Mính Viễn nghiến răng.

Tiểu Chu Tổng tức muốn tống cổ cô gái họ Thư này ra khỏi xe.

Người khác nói thì cô há hốc mồm ngưỡng mộ, tới lượt anh nói thì cô bảo “im lặng giùm cái”.

Rất tốt.

Xe rẽ vào một trạm xăng.

Chu Mính Viễn xuống xe đổ xăng.
Thư Diêu thì lục túi nhỏ, lôi ra một cặp kính râm, rất tự nhiên mà… đeo lên mặt anh.

Cô chỉ nghĩ đơn giản: ánh hoàng hôn chiếu vào đúng mặt tài xế thì rất dễ lóa mắt.

Cô có bị chói cũng chẳng sao, nhưng nếu Chu Mính Viễn không thấy đường mà tông vào đâu đó thì tiêu luôn cả hai người.

Ấy thế mà gương mặt căng cứng của Chu Mính Viễn lại dịu đi thấy rõ.

Anh nghĩ:
Cô ấy vẫn thích mình.
Mỗi có một cặp kính mà cũng nhường cho mình đeo.

Xe đổ xăng xong, tiếp tục lên đường.

Thư Diêu nhìn ra được, chắc anh sợ cô cứ ru rú trong viện nghiên cứu mãi sẽ bí bức, nên mới chở cô ra ngoài đi chơi một vòng.

Nhưng với cái kiểu tính cách của anh thì… nói không bao giờ nói.
Chỉ âm thầm lái xe, cũng chẳng chịu tiết lộ đi đâu.

Nghĩ thông suốt rồi, cô thảnh thơi dựa vào ghế phụ, chờ đợi điểm đến.

Trong đầu cô đã vẽ ra mấy viễn cảnh lãng mạn lắm rồi: nào là lên đ.ỉnh núi ngắm sao, hoặc đi vào rừng xem đom đóm, dù gì trời cũng đã tối, không còn gì để tham quan nữa ngoài những thứ lung linh kiểu đó.

Xe cứ đều đều chạy.

Giữa đường Thư Diêu còn ngủ một giấc.

Tới khi cảm nhận được xe dừng hẳn, cô dụi mắt tỉnh dậy – đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Gần 11 giờ đêm, Chu Mính Viễn tắt máy xe.

Trước mắt họ – không có đỉnh núi sao trời, cũng không có lấy một con đom đóm.

Thư Diêu vừa ngáp vừa lau khóe mắt:
“Chúng ta tới đâu vậy?”

Chu Mính Viễn nhìn cô, giọng bình thản:

“Ngủ.”

“?”

Thư Diêu vừa bước xuống xe đã lật đật chạy theo Chu Mính Viễn, níu lấy tay áo sơ mi của anh, ngẩng đầu hỏi đầy nghi ngờ:
“Anh chạy cả một quãng đường xa thế này, chỉ để dẫn tôi đi ngủ thôi á?”

Câu hỏi vừa dứt, cơn buồn ngủ của cô cũng bay biến sạch. Nghĩ lại thấy hơi kỳ kỳ, cô lúng túng tự chữa cháy:
“Ý tôi là… không phải chỉ để ngủ thôi chứ hả…”

Nghe vẫn có gì đó không ổn?
Cái từ “ngủ” này sao bỗng dưng nghe… nóng mặt thế?

Lúng túng thêm hai câu, trí óc Thư Diêu mới kịp kết nối lại. Cô nghiêng đầu, hất nhẹ cằm về phía mông Chu Mính Viễn, nhướn mày:
“Mính Viễn cưa cưa, tôi chỉ nhéo có một cái, không lẽ… bắt tôi chịu trách nhiệm luôn?”

Chu Mính Viễn bình tĩnh đáp, giọng không nhanh không chậm:
“Hai cái.”

Thư Diêu tròn xoe mắt.
Ngẫm lại… đúng thật là hai.

Hiếm khi thấy Thư Diêu á khẩu, Chu Mính Viễn bật cười khẽ:
“Ngủ đi. Mai đưa em đi xem Kimberley.”

“Kimberley? Là gì vậy?”

“Kim cương Nam Phi, em từng nghe chưa? Kimberley chính là cái mỏ kim cương nổi tiếng thế giới.”

Rời khỏi trung tâm nghiên cứu, Chu Mính Viễn cởi bỏ áo vest, chỉ còn chiếc quần xám nhạt và sơ mi trắng. Cúc cổ cũng tháo, vừa đi vừa trò chuyện vu vơ. Dáng vẻ này khiến Thư Diêu nhớ đến mấy ngày họ từng bị kẹt chung, sát cánh bên nhau.

Thư Diêu cười tủm tỉm:
“Vậy có nhặt được viên nào không?”

Chu Mính Viễn nhướng mày, giọng lơ lớ kiểu Bắc Kinh:
“Em nghĩ gì vậy, cái hố kim cương đó bị nước mưa với nước ngầm lấp đầy từ lâu rồi. Nhặt được thì cũng tới lượt người khác trước em rồi!”

“Thế thì đi làm gì nữa, không đi đâu!”

Nói không đi là vậy, hôm sau Thư Diêu vẫn lẽo đẽo theo Chu Mính Viễn tới Kimberley.

Chuyến đi rõ ràng được anh lên kế hoạch từ trước, trong cốp xe còn có cả quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô. Anh thay vest bằng quần kaki màu be nhạt và sơ mi xanh nhạt, tới gõ cửa phòng Thư Diêu.

Cô mở cửa, nhìn bộ đồ bảnh bao của anh, khẽ chớp mắt, rồi lém lỉnh nói:
“Mính Viễn ca ca, anh mặc đẹp vậy là đi xem mắt hả?”

“Có vợ rồi, cảm ơn.”

“Vậy là đi ngoại tình à?”

Chu Mính Viễn lười đôi co, lôi cô đi ăn sáng rồi hai người thẳng tiến Kimberley.

Cái hố kim cương ngập nước nhìn vẫn hoành tráng. Trong khu triển lãm ghi lại đủ thứ về quá trình gian khổ của người dân Nam Phi khi đào mỏ.

Hồi đó không có máy móc hiện đại, chỉ toàn cuốc xẻng đơn sơ, mà đào được cái hố sâu hơn ngàn mét.

Người tham quan tấm tắc mãi, chụp ảnh lia lịa, khen ngợi bằng đủ thứ tiếng.

Chỉ riêng Thư Diêu là đứng đơ trước tủ kính trưng bày kim cương, lẩm bẩm:
“Hơn ba tấn kim cương… trời ơi, vậy là bao nhiêu tiền ta…”

Cái mặt đơ đơ đầy mộng tưởng đó, chẳng khác nào con nghiện tiền.

Chu Mính Viễn nhìn cô, mặt vốn dửng dưng cũng phải ngoảnh đi bật cười.

Ra khỏi Kimberley, họ tiếp tục chạy xe về hướng đông bắc, men theo sông Vaal. Khi băng qua cánh đồng lúa mì vàng óng, Thư Diêu mở cửa trời, thò đầu ra ngoài, hét lên phấn khích:
“Mính Viễn! Tôi thấy người rơm kìa! Người rơm!”

Chu Mính Viễn vừa cười vừa mắng:
“Vào trong mau. Xe chạy nhanh, lỡ văng trúng đá là đầu em nứt như trái dưa đấy!”

Bị mắng, cô chu chu môi chui vào, ngoan được chưa tới hai phút lại gõ cửa kính:
“Lúc nãy có con chim đen to ơi là to bay ngang! Đuôi dài lấp lánh luôn, đẹp lắm!”

“Chim đuôi dài xinh xinh đó gọi là goá phụ áo đen đuôi dài ( long-tailed widowbird)”

Thư Diêu liếc anh đầy nghi ngờ:
“Anh ngày nào cũng ôm đống dữ liệu, sao biết mấy thứ này?”

Chu Mính Viễn không đáp.

Chẳng lẽ nói vì thấy cô mê tít cái ông giáo sư Lý Tư, nên đêm đó anh tức tốc học thuộc sách động vật Nam Phi, còn tranh thủ tua nhanh hai tập Animal Planet?

Ngày thứ ba, họ đến thác Tugela.

Chu Mính Viễn bảo, đây là thác nước cao nhất Nam Phi, thuộc top ba thế giới.

Làm hướng dẫn viên cho một khách duy nhất, Chu Mính Viễn vô cùng chuyên nghiệp, truyền thuyết địa phương, phong tục tập quán… cái gì cũng kể rành rọt.

Thư Diêu vừa “ừ ừ” gật đầu, vừa cầm cành cây dính vài chiếc lá, chấm nước rồi… vẩy nguyên một mặt nước lên Chu Mính Viễn.

Anh quay sang nhìn, mặt tỉnh bơ.

Cô cười như được mùa:
“Anh có coi Tây Du Ký chưa? Quan Âm Bồ Tát cũng dùng cành dương liễu nhúng nước rồi vẩy vậy đó, người nào dính là sống lại liền!”

Chu Mính Viễn nhếch môi:
“Ý em là tôi chết rồi?”

“Không có nha, tôi vẩy vậy là để anh sống lâu trăm tuổi.”

Thư Diêu lại nhúng nước, vẩy thêm phát nữa, giọt nước rơi tí tách lên mặt Chu Mính Viễn. Anh chau mày, hơi nghiêng đầu tránh, còn nghe cô hí hửng khoe:
“Giờ thì sống tới hai trăm tuổi luôn đó!”

Ở thác Tugela vừa mới mưa xong, đá trên đường đều ươn ướt, phía sau lưng Thư Diêu là một vòm cầu vồng vắt ngang bầu trời. Cô vừa mới vẩy được hai nhát nước, chiếm được chút “tiện nghi” liền cười đến mức suýt thở không nổi, ôm bụng ngồi thụp xuống mép suối.

Chu Mính Viễn cũng ngồi xuống cạnh, tiện tay tạt một vốc nước sang phía cô, bắt chước giọng điệu vừa rồi:
“Sống lâu trăm tuổi.”

“Chu Mính Viễn!”

Thư Diêu lau mấy giọt nước trên mặt, nhào tới định lấy cành cây quật cho anh mấy phát.

Chu Mính Viễn né rất nhanh, còn bật cười ha hả.

Không rõ là vì thật sự vui, hay là đang cười cô hậu đậu.

Thật ra mỏ kim cương Kimberley hay thác Tugela, năm đầu tiên anh sang Nam Phi đã từng đi hết rồi.

Hồi ấy vừa tiếp nhận đống việc ngổn ngang nơi này, tâm trạng tệ, hiệu suất làm việc cũng tụt dốc. Thế là anh lái xe đi lang thang, không quen ai, không biết đâu, cứ lái đến đâu thì xuống xe đi dạo đến đó.

Cũng từng có vài khoảnh khắc bất chợt nghĩ: Nếu lúc này có ai đó bên cạnh thì tốt biết mấy.

Nhưng anh chưa từng nghĩ, cái suy nghĩ viển vông đó lại có ngày thành sự thật.

Thư Diêu theo Chu Mính Viễn chơi suốt ba ngày. Trở về từ thác Tugela, họ ở một khách sạn đậm phong cách Nam Phi.

Đi chơi bao giờ cũng mệt. Thư Diêu như bị rút hết xương, dựa vào vách thang máy mềm nhũn như bún.

Thang máy đang đi lên, cô đột nhiên quay đầu nhìn sang Chu Mính Viễn hỏi:
“Lúc trước anh nói, chờ làm xong việc sẽ nói chuyện với tôi. Mà rốt cuộc là chuyện gì mà khó mở miệng đến vậy? Dẫn tôi chơi ba ngày trời mà vẫn chưa chịu nói.”

Thang máy rộng rãi, chỉ có hai người họ. Thư Diêu đứng dựa vào bên trái, Chu Mính Viễn đứng phía bên phải, giữa hai người cách nhau tầm hai mét.

Cô hỏi xong, Chu Mính Viễn nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Thư Diêu ngẩn người.

Cô từng nói, Chu Mính Viễn trắng như ma cà rồng quý tộc. Nhưng khác với trên phim, ma cà rồng trong phim nhìn người rất tình cảm, còn ánh mắt của Chu Mính Viễn thì lúc nào cũng lạnh như băng.

Cô còn từng âm thầm chê bai: nếu Chu Mính Viễn là ma cà rồng thật, chắc không ai tình nguyện để anh hút máu đâu.

Nhưng ánh mắt vừa rồi anh nhìn cô… lại không giống như trước.

Thư Diêu bỗng nghĩ, Nếu anh thực sự là ma cà rồng, vậy thì cứ để anh cắn một cái cũng được.

Hai mét chẳng xa, chỉ là chuyện Chu Mính Viễn bước tới hai bước. Anh đi đến bên cô, bỗng nâng tay đỡ nhẹ sau đầu Thư Diêu, cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Cảm ơn em, đã đến bên tôi.”

Đồng tử Thư Diêu co lại.

Anh biết rồi sao?

Ngay sau đó, hơi thở ấm nóng từ môi lưỡi anh lướt qua vành tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
“Anh có thể biết lý do không? Lý do em đến tìm tôi.”

— Phải chăng là vì em thích tôi?

Tác giả có lời muốn nói:
【Cập nhật lần một, lần hai lúc 11 giờ】
 
Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 39: Tái Ngộ



“Tôi có thể biết lý do được không? Lý do em đến tìm tôi.”

Chu Mính Viễn vốn là người ít nói, những tình huống cần anh mở lời đa phần đều là trên thương trường – nơi mà lợi ích qua lại luôn đi kèm với đề phòng, đề phòng người khác tính toán mình, cũng đề phòng bản thân vô ý để người ta nắm thóp.

Vì thế giọng nói của anh từ trước đến nay luôn bình thản, rõ ràng, không gấp không chậm, mang theo một sự chín chắn vượt quá tuổi.

Nhưng câu nói vừa rồi, khi môi anh chỉ cách tai Thư Diêu gang tấc, lại nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân tháng ba.

Tim Thư Diêu khẽ loạn nhịp một nhịp, nhưng cô tự nhủ đó là vì quá bất ngờ.

Chu Mính Viễn nói xong, thu tay từ sau đầu cô về, lùi nửa bước, hai tay đút lại vào túi quần, chỉ còn ánh mắt là bình tĩnh dừng lại trên gương mặt cô, chờ câu trả lời.

Thang máy lơ lửng mùi bưởi nhẹ dịu, chẳng rõ là do khách sạn cố tình dùng loại xịt phòng này, hay trước đó có ai bóc bưởi trong thang.

Thư Diêu đưa tay sờ vành tai, ngẩng đầu, gương mặt không gợn sóng:“Còn vì cái gì được nữa, mẹ tôi bắt tôi lấy chồng thôi.”

“Thôi đi,” Chu Mính Viễn bật cười, “Không phải mẹ em là kiểu người ngoài ba lê ra thì chẳng quan tâm chuyện gì à? Cả đời sống vì ba lê? Mà bà ấy lại ép em lấy chồng? Tôi có xem video đám cưới rồi đấy, trông em lúc múa vui lắm mà, lấy tôi là tự em quyết định đúng không?”

Giọng điệu Chu Mính Viễn nói mấy lời này rất tự nhiên, như thể khoảng cách mười một năm chưa từng tồn tại.

Cũng như thể, từ lúc họ gặp nhau trong lần bị nhốt, hai người chưa từng rời xa nhau.

Thang máy đến nơi, Thư Diêu là người nhảy ra trước, cũng bật cười theo.

Cô đi ngược lại phía hành lang, đối diện với Chu Mính Viễn, vừa đi vừa chỉ vào anh:
“Anh nhớ kỹ thế cơ à, chuyện từ tám trăm năm trước rồi đấy, sao anh vẫn nhớ rõ thế!”

“Tôi nói thì em lại không nhớ à?”

Họ về muộn, hành lang khách sạn vắng hoe, rất yên tĩnh.

Thư Diêu sợ làm phiền những khách đang nghỉ, hạ giọng nhỏ xuống:
“Nhớ chứ, nhớ rõ là đằng khác, đặc biệt là câu ‘Tôi sẽ đưa em ra ngoài, cho em một cơ hội lựa chọn lại.’ Tôi nhớ rất rõ, lúc đó trong lòng tôi, anh giống như vị cứu tinh vậy.”

Cô vừa nói xong, thấy Chu Mính Viễn nghiêng đầu khẽ ho một tiếng.

Anh rất ít có mấy hành động giống thiếu niên như vậy. Lúc Thư Diêu quen anh, Chu Mính Viễn mới mười bảy, người khác ở tuổi đó còn đang mơ mộng linh tinh, còn anh đã chín chắn đến mức gần như “quá chín”.

Nên khi anh quay đầu khẽ ho, Thư Diêu không nghĩ anh ngại, còn tưởng anh bị sặc.

“Anh đỏ tai làm gì? Nói mấy câu thôi mà tự làm mình sặc nước bọt à?”

Cô nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đầu óc vẫn còn vướng trong bất ngờ vì bị nhận ra:
“Chu Mính Viễn, sao anh nhận ra tôi vậy? Tôi thay đổi nhiều lắm mà?”

“Lúc đầu không nhận ra. Nhưng tình cờ phát hiện em biết múa ba lê, tôi quen có một cô gái như thế thôi, quá trùng hợp.”

Giọng điệu Chu Mính Viễn lúc nói chuyện bình thường rất dễ chịu, pha chút âm điệu đặc trưng của người thủ đô, lọt vào tai Thư Diêu lại càng khiến cô thấy thoải mái.

Cô nhảy lên mấy bước, đưa tay nhéo má anh:
“Biết sớm là anh nói chuyện dễ thương như vậy, tôi đã sớm nói cho anh biết thân phận rồi!”

Bàn tay nghịch ngợm kia bị Chu Mính Viễn gạt ra:
“Em vẫn chưa nói cho tôi biết lý do đấy.”

Thư Diêu vung tay, vừa đi lùi vừa nhảy một bước:
“Còn có lý do gì nữa? Trước đây chúng ta đã nói rồi mà, lúc chia tay tôi có nói sẽ đến tìm anh.”

Khoảng thời gian bị nhốt trong căn phòng nhỏ chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại là khoảng thời gian “nhàn rỗi” hiếm có nhất của họ. Bình thường, một người bị ba lê chiếm trọn, một người bận rộn giữa thương trường, không ai thực sự sống như chính mình.

Chỉ có mấy ngày đó, họ mới thật sự đặt xuống gánh nặng không thuộc về mình, mới dám mở lòng ra.

Khi đó Thư Diêu ngây thơ đến ngốc nghếch, là Chu Mính Viễn dạy cô: làm gì cũng không thể vội vàng, nếu muốn đạt được điều mình muốn, nhất định phải từng bước lên kế hoạch.

Sau khi quay về học viện múa, Thư Diêu bắt đầu trầm lặng hơn, bắt đầu lên kế hoạch làm sao thoát khỏi ba lê một cách triệt để.

Câu trả lời của Thư Diêu nhẹ nhàng như không, Chu Mính Viễn chỉ hơi gật đầu, như đang suy ngẫm điều gì, nhưng không hỏi thêm nữa.

Hành lang khách sạn được trải thảm dệt họa tiết phức tạp màu nâu đỏ. Thư Diêu cứ đi lùi như vậy, không để ý gót chân đạp vào một nếp gấp nhỏ, loạng choạng ngã ra sau.

Chu Mính Viễn kịp thời nắm lấy tay cô, kéo một cái về phía mình. Thư Diêu nhẹ hều, theo lực kéo nghiêng người về trước, ngã nhào vào lòng anh.

Đúng lúc ấy, hai người đứng ngay trước cửa phòng Chu Mính Viễn. Anh buông tay ra:
“Ngủ đi thôi, mai còn về.”

Nếu đổi lại là cô gái khác, đứng gần Chu Mính Viễn đến vậy chắc chắn sẽ đỏ mặt tim đập, thế mà Thư Diêu lại chỉ vỗ nhẹ lên ngực anh, tươi cười rạng rỡ:
“Ngủ ngon nhé.”

Phòng của Chu Mính Viễn ngay sát bên cạnh. Anh đưa thẻ phòng áp vào máy quét, một tiếng “tít” vang lên, cửa mở ra. Anh bước vào không quay đầu lại:
“Ngủ ngon.”

Cánh cửa đang khép lại chợt bị chặn bởi một vật gì đó. Chu Mính Viễn cúi mắt xuống nhìn – giữa khe hẹp giữa khung cửa và cánh cửa, kẹt lại một chiếc giày da nữ màu đen kiểu dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn bám lấy khung cửa, Thư Diêu thò đầu vào:
“Chu Mính Viễn, tôi thấy tôi ngủ không được.”

“Rồi sao nữa?”

“Tái ngộ sau bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không thấy xúc động gì à?”

Vừa nói, cô vừa chen người đẩy cửa, nửa thân trên đã nghiêng vào trong:
“Hay là tụi mình ngủ chung một phòng đi, dù sao cũng là phòng tiêu chuẩn mà.”

Phòng khách sạn rộng rãi. Trước kia khi còn ở Đông Cẩn, thỉnh thoảng đêm khuya họ cũng từng ở chung một phòng, thực ra để Thư Diêu vào cũng chẳng có gì.

Chỉ là trước khi đến Nam Phi, Chu Mính Viễn từng mơ một giấc mơ, nội dung giấc mơ đó… nói sao nhỉ, không tiện lắm.

Thế nên lúc Thư Diêu nghiêng người vào, tầm mắt anh vô thức liếc qua cổ áo của cô.

May quá, không phải là chiếc áo cổ trễ hôm trước.

Chu Mính Viễn im lặng đứng đó, rơi vào mắt Thư Diêu chẳng khác gì đang đề phòng. Cô bĩu môi:
“Tránh ra đi, chắn cửa làm gì. Tôi có định giở trò gì đâu, chẳng lẽ nói chuyện với anh cũng không được à? Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh lắm.”

Chu Mính Viễn nhích người tránh ra. Thư Diêu vui vẻ chui vào, chạy một mạch đến bên giường, đá văng giày rồi ngồi phịch xuống.

Lúc nhận phòng, lễ tân nói chỉ còn phòng tiêu chuẩn. Khi đó Chu Mính Viễn còn cau mày, thấy giường phòng tiêu chuẩn nhỏ, sợ nghỉ ngơi không ngon.

Giờ nhìn lại, có hai chiếc giường cũng tốt. Giường tuy nhỏ, nhưng ít ra là riêng biệt.

Chứ với tính cách của Thư Diêu, nếu là một chiếc giường lớn thì cô thật sự có thể chui lên nằm chung với anh, rồi đề nghị “nói chuyện dưới chăn cho ấm” cũng nên.

Vậy thì anh còn ngủ kiểu gì?

Chu Mính Viễn ngồi lên chiếc giường còn lại:
“Không thể để mai nói à? Phải thức đêm bằng được sao?”

“Anh không hiểu đâu, tâm sự là phải tùy cảm xúc. Giờ tôi đang rất có nhu cầu chia sẻ, anh nghe không?”

“…Nói đi.”

Thư Diêu dựng gối đầu lên, tựa lưng, chọn một tư thế thoải mái rồi mới mở lời:
“Năm tôi mười chín tuổi, từng gặp anh một lần ở Anh. Nhưng anh không nhận ra.”

Chu Mính Viễn khựng lại.

Ở Anh?

Mọi người đều nghĩ năm đó Thư Diêu không trúng tuyển vào đoàn ba lê hàng đầu nên quá đau lòng, mới dứt khoát từ bỏ ba lê để nhảy đường phố. Nhưng sự thật không phải vậy.

Bài thi năm ấy ở Anh, thật ra Thư Diêu đã qua rồi.

Điểm kỹ thuật của cô, tất cả giám khảo đều cho A hoặc A+. Chỉ là đến vòng phỏng vấn, vị giám khảo chính ngồi dưới sân khấu hỏi cô một câu:
“Do you like ballet or not?”

Câu hỏi này vốn chỉ là hình thức, không có vũ công nào sẽ trả lời “không thích”.

Câu trả lời chẳng cần xuất sắc gì, với thành tích đứng đầu như cô, chỉ cần nhẹ nhàng nói “yes” là cánh cửa của đoàn múa sẽ mở rộng.

Nhưng đó có phải điều cô thật sự muốn?

Không.

Ba lê là tình yêu của mẹ cô, là tất cả của bà – nhưng không phải của cô. Từ năm ba tuổi, cô đã muốn nói với gia đình mình:

Em không yêu ba lê.

Thư Diêu đứng trên sân khấu, mặc váy voan trắng trang nhã, khoảnh khắc đó cô gần như run rẩy, vì cô đã đợi ngày này quá lâu, quá nhiều năm.

Cô dõng dạc đáp:

“No.”

Bên dưới sân khấu vang lên những tiếng xôn xao, các giám khảo đều vô cùng sửng sốt.

Chỉ có vị giám khảo chính vẫn bình tĩnh ngồi đó. Đó là một cựu vũ công ba lê tóc vàng, bà cúi đầu nhìn bảng điểm của Thư Diêu, rồi lại ngẩng lên hỏi lại lần nữa:
“Do you like ballet?”

Thư Diêu hiểu, đó là một cơ hội thứ hai – hiếm hoi và quý giá, là vị giám khảo ấy phá lệ mà cho cô.

Nhưng cô không hề do dự, giọng điệu dứt khoát đến không thể kiên định hơn:
“Never.”

Tôi chưa từng yêu nó.

Hôm đó, Thư Diêu rời khỏi sân khấu thi tuyển trong nước mắt. Mọi người xung quanh đều bị che mắt – ai cũng nghĩ cô không biểu diễn tốt, nghĩ cô buồn vì thất bại, rồi vây quanh muốn an ủi cô.

Nhưng khoảnh khắc ấy, Thư Diêu thật sự rất cô đơn.

Cô có một suy nghĩ táo bạo, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai. Cô đã đưa ra quyết định mà mình ao ước từ lâu, nhưng lại chẳng thể thốt ra được.

Vì nếu nói ra, người khác chỉ thấy cô “khác người”, chỉ thấy cô “kỳ quặc”.

Thư Diêu khóc không kiềm chế nổi, từ chối mọi lời dỗ dành, một mình bước đi trên những con phố London.

Chỉ có cô biết rõ — cô đang vui.

Cô vui vì cuối cùng đã tự mình thoát khỏi mọi thứ mà cô luôn muốn trốn khỏi.

Và kể từ giây phút đó, mọi thứ cô không yêu, sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Cô ngồi xổm bên vệ đường khóc rất lâu. Đường phố London xe cộ tấp nập, sương mù lảng bảng, đèn đỏ vừa bật lên, một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô.

Thư Diêu theo phản xạ ngẩng đầu, thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống. Trong xe là một chàng trai trẻ, da trắng, ánh mắt lạnh nhạt. Anh đưa tay ra, trao cho cô một chiếc khăn tay.

Chiếc khăn tay màu xám lạnh, hoạ tiết kẻ của Burberry, sạch sẽ tinh tươm. Thư Diêu đón lấy.

Đèn xanh bật lên, cậu thiếu niên kia kéo cửa kính lên, chiếc xe hoà vào dòng người mà lăn bánh rời đi.

Đó chính là Chu Mính Viễn, năm ấy 22 tuổi.

Anh xuất hiện vừa vặn đến không ngờ. Như thể chiếc khăn tay ấy là món quà chúc mừng cô thoát khỏi ngục tù của riêng mình.

Giờ ngồi trên giường, Thư Diêu mỉm cười kể lại:
“Không hiểu là duyên số gì, mà cả hai lần tôi bỏ trốn, đều bị anh bắt gặp.”

Chu Mính Viễn nghe cô kể, trong đầu lờ mờ có hình ảnh mơ hồ. Khi ấy anh không biết cô gái đó là Thư Diêu, nhưng anh vẫn nhớ — nhớ rõ hình ảnh cô gái nhỏ búi tóc ba lê, ngồi bên lề đường, gương mặt nhòe nước mắt.

Giống hệt cô gái trong căn nhà đổ nát năm xưa, hoá trang thành chú hề mà ngồi co ro.

Chiếc khăn tay đó, anh đưa cho “cô gái hề” trong trí nhớ.

Không ngờ… lại thật sự chính là cô.

Thư Diêu nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Chu Mính Viễn, nhẹ nhàng ôm lấy anh một cái:
“Chu Mính Viễn, là anh khiến cho mỗi lần tôi chạy trốn, đều không còn đơn độc.”

Trên người Thư Diêu có một mùi hương dịu nhẹ, thơm thoang thoảng như hoa mới nở đầu xuân. Khoảnh khắc bị làn hương đó bao trùm, Chu Mính Viễn bất giác nghĩ:

Cô ấy… sắp tỏ tình với mình à?

Con gái chủ động thế này, chắc là hơi ngại ngùng lắm?
Hay là… mình nói trước luôn?

Chu Mính Viễn không tự nhiên li.ếm nhẹ khoé môi, hơi thăm dò hỏi:
“Thư Diêu, em có phải là… thích tôi không?”

Thư Diêu vừa mới buông anh ra, đang lười nhác lăn trở lại giường. Nghe thấy câu hỏi đó, cô quay đầu lại, mặt đầy khó hiểu:
“Tôi mới ôm anh một cái thì đã thành thích rồi? Rõ ràng là ôm cảm ơn mà, anh trai à!”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: …Cô ấy vừa gọi tôi là gì cơ???
 
Back
Top Bottom