Trận mưa đêm đó không ngớt suốt ba ngày ba đêm.
Chúng như một sự báo hiệu xấu được trút xuống không ngừng.
Từng tiếng mưa vang vẳng bên tai, hòa cùng hơi lạnh buốt của thời tiết, len lỏi trong từng kẽ da thịt.Hoàng Đức Duy bị xiềng bằng ma khóa lạnh buốt, tay chân rách nát.
Từ những vết thương, máu phù thủy nhễ nhại chảy xuống nền đất khô.
Áo choàng sũng máu.
Cậu quỳ giữa quảng trường phán xét nơi từng được xem là trái tim của giới pháp sư chính thống.Cậu không nói gì, từ lúc bị bắt đến giờ.
Không phải vì không còn sức để nói.
Mà bởi... không còn ai đáng để cậu cất lời nữa.
Đôi mắt tuyệt vọng.
Đôi ngươi từng sáng rực như một niềm hy vọng, giờ đây trở nên vô hồn đến đáng thương.
Bị phản bội.
Bị đè nén.
Bị đẩy vào cùng cực của hận thù.
Ánh sáng của một pháp sư toàn năng...
đã bị dập tắt.Giữa đám đông, những khuôn mặt quen thuộc giờ chỉ còn là những chiếc mặt nạ méo mó.
Những ánh mắt nhìn Đức Duy cay nghiệt và giễu cợt.
Một sự thỏa mãn man rợ hiện rõ trong ánh mắt của những kẻ đang sắp giết chết người mạnh nhất nơi đây.“Pháp sư Hoàng Đức Duy.
Kẻ đã xâm phạm cấm thuật, tạo ra Dị Giới, phản loạn hệ thống và có dấu hiệu liên hệ với Tà Giáo.
Hội đồng tuyên án: Tử hình theo nghi thức thiêu linh hồn tại Cột Hỏa Pháp.”
Cậu không phản bác.
Vì mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Cái chết của cậu... là một vở diễn.
Và những người từng được cậu tin tưởng nhất... chính là biên kịch.
Nỗi đau lúc này không còn là thể xác, mà khắc sâu đến tận trái tim.Thành An người bạn thân nhất đứng ở hàng đầu tiên.
Tay cầm bản cáo trạng run run, ánh mắt cố tình tránh né ánh mắt Duy.
Gương mặt nhút nhát ấy giờ đây như một cú tát bóp méo cả nhận thức hiện tại.
Duy trừng trừng nhìn cậu ta, nhớ lại những gì từng làm vì người bạn này trên danh nghĩa "bạn thân"...
Giờ, tất cả chỉ còn lại một từ: Phản bội.Người từng thề rằng:
"Tao sẽ luôn đứng về phía mày, kể cả khi cả thế giới chống lại."
Những lời thề hóa ra chỉ là sự ích kỷ được tô vẽ.
Cuối cùng, mạng sống của chính họ... vẫn là thứ họ bảo vệ bằng mọi giá.Và rồi...
Thành An là người đầu tiên ký tên xác nhận việc Duy sở hữu cấm thuật, đổi lấy một chiếc ghế trong Hội đồng.“Xin lỗi…”
Thành An từng thì thầm trong gió.
Tay chân run rẩy.
Ánh mắt lảng tránh.
Sự sợ hãi bao trùm toàn thân.
Hắn luôn như thế.
Hèn nhát.
Bỉ ổi.
Và giờ...
ích kỷ."
Tao không thể chết vì mày được."
Bảo Khang người từng cùng Duy nghiên cứu Cấm Thuật Đệ Thất.
Khi cảm thấy công trình quá nguy hiểm, hắn đã đánh cắp kết quả, tráo bản gốc, rồi trình lên như công trình của chính mình.Duy từng tin rằng hắn sẽ là người đồng hành, xây dựng lại đế chế phép thuật.
Nhưng... chính hắn đã cướp đi thành quả ngàn năm của em.Cái ngày em quỳ xuống nhìn mọi thứ bị đánh cắp...
Em hiểu rằng lòng tin đôi khi là thứ vũ khí nguy hiểm nhất."
Mày quá nhân từ để giữ quyền lực đó.
Tao thì không."
Duy nhớ ánh mắt hắn khi nói câu đó.Lạnh lẽo.
Dứt khoát.
Tàn nhẫn.
Như đang mổ xẻ một sinh vật thí nghiệm... chứ không phải con người.Trần Đăng Dương nhân chứng duy nhất biết sự thật.
Nhưng gã đã chọn im lặng.
Chọn cúi đầu.
Vì... không muốn rước họa.Trong thâm tâm, gã biết: Dù có nói, cũng không ai đứng về phía gã."
Tao… không muốn dính dáng.
Mày hiểu mà, đúng không?"
"Chỉ là vài chữ ký thôi.
Ai cũng làm vậy cả."
Lời nói ấy như kim nhọn xuyên qua tim Duy.Một con người im lặng nhìn bạn mình bị xé xác... chỉ để giữ mình an toàn.Bùi Anh Tú người thầy, người thủ lĩnh tinh thần.
Chính ông là người ban án.
Chính ông là người đã từng nâng niu Duy như thiên tài hiếm có.Nhưng giờ đây...
ông cũng quay lưng.Vì em quá nguy hiểm?
Hay vì em đã tạo ra thứ cấm thuật đe dọa đến trật tự của thế giới?"
Con quá nguy hiểm khi lòng tốt đi kèm với quyền năng.
Xin lỗi… ta phải làm vậy vì đại cuộc."
Lưỡi gươm của ông cắm xuống nền đá, chạm vào nơi linh hồn Duy bị phong ấn.
Không một cái chớp mắt.
Không một chút tiếc nuối.
Không một ánh nhìn.Nguyễn Thái Sơn tên cai ngục từng tra tấn Duy không vì lý do gì, chỉ vì "cho vui".Gã rút từng móng tay, thả độc hồn mỗi đêm.
Cười khi thấy Duy co giật như thú vật."
Tao thích cảm giác mày run rẩy vì tao.
Thiên tài cũng chỉ là đồ chơi của kẻ cầm khóa."
"Mày thấy trò chơi của tao vui chứ?
Nhìn mày kìa đang hưởng thụ thành quả của chính mày mà."
Nguyễn Trường Sinh người thầy dạy pháp thuật đầu tiên.
Giờ đứng về phía kẻ mạnh.
Chính ông là người thi triển kết giới khóa hồn."
Đừng trách ta.
Kẻ không biết vâng lời sẽ chết."
Nguyễn Quang Anh người yêu cũ.
Cúi đầu giữa đám đông.
Không đến thăm cậu suốt thời gian bị giam.Vì sao?Vì anh ta đã bị tiêm nhiễm bởi hai chữ “Trả thù.”
Cậu không còn nhận ra ánh mắt ấy nữa.
Đó không phải người từng nắm tay cậu trong cơn mưa đầu tiên."
Chết đi."
Duy nhớ vòng tay anh trong đêm mưa.
Giờ... cơn mưa ấy cũng là thứ kết thúc tất cả.Lê Quang Hùng pháp sư truyền thông.Chưa từng gặp Duy một lần.
Nhưng chính hắn là kẻ biến em từ anh hùng thành kẻ phản loạn.Chỉ vì yêu Đặng Thành An."
Hoàng Đức Duy kẻ sử dụng tà thuật.
Một con quỷ mang hình hài con người."
Nguyễn Thanh Pháp người từng nói:"Tôi sẽ bảo vệ cậu, bằng mọi giá."
Nhưng khi thời điểm tới, cậu là người ký lệnh cấp ngân sách cho cuộc thanh trừng... nơi Duy là nạn nhân đầu tiên.Vì giữ ghế.
Vì giữ hình ảnh.Trần Minh Hiếu người cuối cùng.
Hứa sẽ cứu Duy.
Đưa em ra khỏi ngục.Nhưng cuối cùng... hắn dùng thân thể Duy làm vật tế cho nghi thức thất bại."
Thứ sức mạnh cậu chạm tới… tôi cần nó.
Xin lỗi."
___________________________________Đêm đó, tại Cột Hỏa Pháp, giữa lửa và tro, người ta nói cậu không la hét, không rơi nước mắt, không gào thét.Chỉ mỉm cười.
Như một lời cảnh báo.Nhìn về phía bầu trời đầy sao ánh mắt xuyên thấu không gian.Vì em biết, phản kháng hay báo thù...
đều vô ích.
Em đã chết.
Vì chính lòng tin ngây thơ của mình.Nhưng...Không ai biết rằng, trong khoảnh khắc linh hồn tan rã, Duy đã khắc tên từng người vào tâm trí.
Tạo nên một lời nguyền.
Không ai có thể phá."
Các ngươi rồi cũng sẽ chết..."
____________________________________Và ở một chiều không gian khác, nơi thời gian rạn nứt...Một bản thể đang bước qua biên giới giữa tương lai và quá khứ, mang theo tro tàn, máu lạnh và giấc mộng trả thù."
Tỉnh dậy đi.
Ngươi đã được tự do rồi."
Một bóng đen không rõ hình hài D lặng lẽ nhìn Đức Duy.Giọng nói như vọng từ cõi âm, đánh thức linh hồn vừa mới tan rã."
Ngươi là ai?"
Đức Duy thoáng hoang mang, nhìn về phía kẻ kia.D chỉ nhếch mép, ánh mắt u ám:"Tôi là cậu... của tương lai.
Nói đúng hơn là kiếp sau.
Tôi đến đây để giúp cậu."
"Giúp...?"
"Trả thù."
D dứt khoát.Tiếng cười man rợ vang vọng khắp chiều không gian đen đặc.Hắn tiến đến, nâng cằm Duy lên.
Ánh mắt như chiêm ngưỡng thân thể sắp chiếm hữu.Một tay nâng cằm, một tay đặt vào linh hồn đang tan chảy.
Duy chỉ kịp nhận ra... mình đang bị nuốt trọn ký ức, thân thể, linh hồn."
Đến lúc ma pháp trở lại rồi.
Tôi đã nói... sẽ trả thù cho cậu."
End