Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,986
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNHonFNbuXrV_68qLv6yAg6FeZfj-PM_hknz5dNMiRDgo0grGhGx0e3XR39rjsmK8OvWl4tYvARwrsNfuTSy2UUBgGm0I_evQ2wcSouE3vPt8-m3uGSj5cmzPCzRpVIhqYdsjE-cJnx5yqamamGN_c2=w215-h322-s-no-gm

Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Tác giả: Toái Ngân Kỷ Lượng
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Đam Mỹ, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Rapper đạo trưởng và con chó lột xác/ Rapper道長之換皮狗

Thể loại: Hiện đại, Huyền học, Song nam chủ, Phong thủy đạo sĩ, Thuần ái, Kỳ văn dị sự, Kinh dị, OE.

Tác giả: Toái Ngân Kỷ Lượng/ 碎銀幾兩 (Bạc vụn bao nhiêu lượng)

Số chương: 7

Editor: Nkyl_0111

Giới thiệu:

Tôi đăng video chú chó của mình tự đi chợ lên mạng.

Có một rapper kết nối với tôi:

"Cậu có biết nuôi chó không được quá tám năm không?

"Quá tám năm, chó sẽ bắt chước con người đi lại.

"Đợi đến khi nó học nói, thì cũng sắp lột da cậu rồi đấy!"

Có người cười nhạo anh ta mê tín.

Nhưng ngay sau đó, họ lại thấy con chó nhà tôi đi ngang qua cửa.

Bằng hai chân sau.​
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 1: Chương 1



1

Tôi tên là Chu Lý, là một tác giả tiểu thuyết.

Thỉnh thoảng tôi sẽ livestream để độc giả giám sát mình viết truyện.

Ban đêm yên tĩnh, cũng dễ khơi gợi cảm hứng, nên tôi thường phát sóng sau 12 giờ đêm.

Lúc này đa số mọi người đều đã ngủ, ít người xem tôi viết truyện lắm.

Nhưng tối nay sau khi hì hục viết được hai vạn chữ, tôi ngạc nhiên phát hiện số người xem livestream đã tăng lên hơn 100 nghìn.

[Tác giả đại đại, mau xem bình luận dưới video mới nhất của anh kìa.]

[Ôi trời ơi sốt ruột chết mất, sao cậu em không ngẩng đầu lên thế?]

[Nhưng mà... dáng vẻ chăm chú viết truyện của đại đại thật sự rất đáng yêu.]

Mang theo tò mò, tôi mở thẳng video mới đăng.

Đó là một vlog ghi lại cảnh con chó nhà tôi tự mình đi chợ.

Lúc đó cư dân mạng còn khen Phú Quý thông minh, chỉ trong một tuần đã nhận được mấy triệu lượt thích.

Tôi làm theo lời dân mạng bảo, mở phần bình luận, phát hiện có một bình luận mới được đẩy lên trên cùng.

Một tài khoản tên là Quan Ngư bình luận:

[Anh bạn, tốt nhất là bây giờ cậu chạy đi, nhiều nhất 3 ngày nữa, con chó nhà cậu sẽ biến thành người đấy.]

Nhìn thời gian thì bình luận này được đăng vào tối ngày 10.

Cách hạn 3 ngày còn 36 tiếng nữa.

Bên dưới còn rất nhiều bình luận khác:

[Má ơi, đạo trưởng không phải đi thi tuyển tú sao? Sao lại online bắt ma rồi?]

[Anh bạn ơi tin anh ta đi, tôi tận mắt thấy anh ta bắt được một con ma rương báu trong show truyền hình thực tế đấy.]

[Thật thật, rapper đạo trưởng không phải nói chơi đâu, anh ta nói con chó nhà cậu có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề!]

Là một tác giả tiểu thuyết trinh thám, phản ứng đầu tiên của tôi là có người muốn lừa tôi ra ngoài.

Nhưng nghĩ lại, tôi chỉ là một thằng vừa tốt nghiệp, bán bản quyền cũng không ai mua, nghèo rớt mồng tơi, lừa tôi ra ngoài làm gì?

Vì sắc đẹp à?

Tôi chỉnh tối màn hình máy tính.

Ừm, đúng là cũng có chút nhan sắc.

Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên hiện lên một yêu cầu kết nối.

Tuy nghi ngờ nhưng tôi vẫn đeo tai nghe vào.

Đường truyền được kết nối, đối diện lộ ra một khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Anh ta mặc đạo bào màu lam đậm, trên đầu búi tóc kiểu Thái Cực, trên tay còn nghịch một chuỗi xu trừ tà.

Ánh mắt mang theo vẻ lười biếng bất cần đời.

Tôi lập tức nhận ra người này là ai.

Lý Quan Ngư, con trai của Phật tử nhà họ Lý ở Bắc Kinh.

Vì mê tu đạo, trái ngược với tín ngưỡng của gia đình, nên bị ông bố giàu có ném vào show tuyển tú để cải tạo.

Ban đầu anh ta đã được sắp đặt bị loại ngay vòng đầu, xong việc sẽ quay về đạo quán tu luyện, thế mà lại đi hát rap trong cuộc thi hát tình ca.

Không ngờ cư dân mạng bây giờ lại thích làm trái ý người khác, cứ thế đưa anh ta vào đến tận chung kết.

Có người muốn đến Rome nhưng không đến được, có người liều mạng rời khỏi Rome nhưng vẫn không thoát khỏi.

Đúng là hạn hán thì chết khát, lũ lụt thì chết đuối.

Tôi lẩm nhẩm cái tên này.

Quan Ngư, Lý Quan Ngư...

Chẳng lẽ người bình luận dưới video của tôi là anh ta?

Trong màn hình, anh ta nhìn tôi chằm chằm 2 giây, nhíu mày: "Cậu vẫn còn ở nhà à?"

Khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, tôi bị anh ta nhìn đến mức sởn cả gai ốc, yếu ớt đáp một tiếng "Vâng".

"Có vấn đề gì à?"

Anh ta lắc đầu, vẻ thờ ơ: "Vô phương cứu chữa rồi, người tiếp theo."

Tôi: "???"

Gấp thế?

Tôi vội vàng gọi anh ta lại: "Anh nói con chó nhà tôi sắp biến thành người là sao?"

Lý Quan Ngư bảo tôi cầm điện thoại, đi một vòng quanh phòng.

Sau khi xác nhận không có thứ gì khác, anh ta đột nhiên hạ giọng:

"Cậu có biết nuôi chó không được quá 8 năm không?

"Quá 8 năm, chó sẽ bắt chước con người đi lại.

"Đợi đến khi nó học nói..."

Đèn đột nhiên nhấp nháy một cái, tôi nuốt nước bọt: "Thì sẽ?"

"Thì sẽ lột da cậu, tự mình làm người!"

2

Thấy tôi bán tín bán nghi, Lý Quan Ngư tiếp tục hỏi:

"Ba tháng gần đây, nhà cậu có ai chết không?"

Tôi sờ sờ miếng Phật bài trên cổ, mồ hôi đã túa ra ướt đẫm lưng.

"Có ạ, hai tuần trước, bà nội tôi mất."

Từ nhỏ tôi đã không thấy bố mẹ.

Hai tuổi ông nội cũng mất.

Một mình bà nội nuôi tôi khôn lớn, làm 3 công việc để tôi ăn học lên đến đại học.

Vậy mà tôi còn chưa kịp báo hiếu thì bà đã rời xa tôi mãi mãi.

Bí thư chi bộ nói bà không có di vật gì để lại, thứ duy nhất còn sót lại chỉ có một miếng Phật bài và một con chó già tên là Phú Quý.

Lo xong hậu sự cho bà, tôi đeo miếng Phật bài, lén lút đưa Phú Quý về phòng trọ.

Ban đầu, tôi còn lo nuôi chó sẽ bị chủ nhà đuổi đi.

Nhưng mấy hôm nay, Phú Quý không chỉ ngoan ngoãn đến lạ, mà còn thay tôi, một tên suốt ngày ru rú trong nhà, đi chợ.

Tôi chỉ cần bỏ tiền vào giỏ, Phú Quý sẽ ngoạm giỏ đi.

Lúc về thì đầy đủ rau thịt, thậm chí còn trả lại tiền thừa hẳn hoi.

Có lần tôi thấy lạ, còn lén lút đi theo sau Phú Quý quay một vlog.

Tôi không hiểu: "Nhưng bà tôi mất thì có liên quan gì đến con chó chứ?"

Lý Quan Ngư lại hỏi: "Lúc bà sắp mất, trên cổ tay có một đường đen phải không?"

Tôi lắc đầu: "Cái này tôi không biết, lúc tôi về đến nơi thì người trong làng đã hỏa táng thi thể rồi."

Lý Quan Ngư cụp mắt lẩm bẩm: "Xem ra đã thử lột da rồi."

Lúc này trong phòng livestream đã có mấy trăm nghìn người xem, ý kiến bắt đầu hỗn loạn.

[Thôi đi, thời đại nào rồi còn tuyên truyền mê tín dị đoan? Chó nhà tôi nuôi 18 năm rồi, cũng có thấy nó lột da tôi đâu, đây chắc là đang hợp tác lăng xê đấy?]

[Đây là tư duy sai lệch của người sống sót, chó nhà anh không bị, không có nghĩa là chó nhà người khác cũng không bị, anh ta đang cố tình gây chú ý đấy.]

[Đúng vậy, cậu em, chuyện này thà tin là có còn hơn tin là không, cậu cứ nghe đạo trưởng đi.]

[Được rồi, hợp tác lừa đảo đúng không, coi chừng ông ra ngoài tố cáo tụi bây!]

Mọi người tranh cãi không ngừng, thậm chí có người còn đề nghị tôi giết con chó luôn.

Tôi hơi mất kiên nhẫn.

"Chó do bà nội để lại cho tôi, không thể giết."

"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép dừng live."

Lý Quan Ngư ngăn tôi lại.

"Tôi còn một cách nữa, có thể kiểm chứng xem con chó nhà cậu có sắp thành tinh không."

Anh ta chỉ vào phía sau tôi.

"Chó muốn học đi, ban đầu chắc chắn phải dùng hai chân trước bám vào thứ gì đó, cậu đi xem tường nhà hoặc tủ thấp xem có vết móng vuốt của chó không."
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 2: Chương 2



Trong bình luận cũng có người khuyên tôi:

[Hay là đi xem thử đi, dù sao cũng chẳng mất gì.]

[Đúng đấy, tuy anh Quan Ngư hát hò nhảy nhót hơi kém, nhưng trình độ bắt ma thì khỏi phải bàn.]

[Chết rồi, nổi hết da gà.]

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cầm điện thoại đi một vòng quanh nhà.

Lúc đi ngang qua ghế sofa, Phú Quý vẫn đang ngủ.

Không chỉ nằm ngửa bụng, tiếng ngáy còn rung trời.

Nói cũng lạ, Phú Quý đúng là không giống chó lắm.

Nó không ngủ ổ chó, chỉ thích ngủ trên ghế sofa gỗ mà chủ nhà bỏ đi.

Nó không ăn thức ăn cho chó, chỉ thích ăn ké mì tương đen của tôi.

Nó cũng không trông nhà, có người đến thì lười biếng liếc nhìn một cái rồi lại ngủ tiếp.

Cứ như... cứ như một ông lão đã nhìn thấu hồng trần.

"Tôi tìm khắp nơi rồi, không có vết móng vuốt nào cả, giờ thì anh nên tin là chó nhà tôi sẽ không biến thành người rồi chứ."

Phòng livestream cũng ồn ào.

[Chứng nhận của cả đạo quán Mao Sơn đấy, lừa đảo cái gì chứ.]

[Không phải nói người tu đạo đều rất lương thiện sao? Sao lại có ác ý với một con chó?]

[Đúng là mất nhân tính, chó thì vẫn là chó, chính vì có nhiều người như các người nên ngoài kia mới có nhiều chó hoang như vậy!]

[Tôi đã bảo mấy rapper từ show tuyển tú ra thì làm sao mà có tài năng thật được, thôi đi anh em, rõ ràng chỉ coi chúng ta như rau hẹ, đến đây để lừa lượt xem.]

Giữa một rừng tiếng la ó, tôi cũng cảm thấy Lý Quan Ngư quá nhạy cảm.

"Anh gì ơi, chỉ dựa vào việc chó nhà tôi biết đi chợ mà phán nó sắp biến thành người, chuyện này thật..."

Tôi còn chưa nói hết câu, Lý Quan Ngư đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

"Đừng nói gì cả, quay đầu lại."

Tôi theo bản năng quay đầu lại.

Bình luận điên cuồng hỏi:

[Sao thế sao thế? Quay đầu lại có gì?]

[Ôi trời ơi hình ảnh mờ quá, tôi cũng không nhìn thấy.]

[Tôi cũng không nhìn rõ, nhưng hình như có thứ gì đó vừa đi qua cửa.]

Chỉ trong nháy mắt, tôi dựng đứng cả tóc gáy.

Vì tôi thấy rất rõ.

Cái bóng đen vừa lướt qua cửa ban nãy——

Chính là Phú Quý đang nhấc hai chân trước lên!

3

Bình luận ngập tràn màn hình.

Đầu óc tôi ù ù.

May mà Phú Quý không phát hiện ra sự khác thường của tôi, đi loanh quanh một vòng, nhảy lên bàn trà uống hai ngụm nước, rồi lại nằm vật ra ghế sofa ngủ tiếp.

Dân mạng thấy mồ hôi tôi rơi lã chã, cũng khuyên nhủ tôi.

[Má ơi, thảo nào không có vết móng vuốt, hóa ra đã biết đi rồi.]

[Tôi vừa hỏi mẹ tôi, ở quê đúng là có câu "Gà không quá 6, chó không quá 8!"]

[E là con chó già nhà cậu thật sự định làm người một lần đấy.]

[Cậu em còn do dự gì nữa, chạy đi!]

Từ nhỏ bà nội đã dạy tôi 2 điều:

Một là sự bất thường chắc chắn có ẩn tình.

Hai là nghe người ta khuyên thì sẽ no bụng.

Nhưng vấn đề là, chỗ tôi ở khá hẻo lánh, mấy cây số xung quanh chỉ toàn đất hoang.

Thêm vào đó, sau khi lo liệu xong đám tang cho bà nội, số tiền trong người tôi còn chưa đến 100 tệ, số tiền này ngay cả nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn cũng không ở nổi.

Không phải tôi không muốn chạy, mà là điều kiện không cho phép.

Một lát sau, tôi rón rén đi đến cửa, lấy hết can đảm cài then cửa.

Trong màn hình, Lý Quan Ngư nhướng mày.

Mấy sợi tóc rơi xuống, lại bị anh ta khó chịu thổi bay.

"Thôi vậy, lời hay khó khuyên người muốn chết."

Nói xong, anh ta định tắt kết nối.

"Đại sư đại sư!"

Tôi vội vàng gọi anh ta lại.

Lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến sĩ diện nữa, đành phải nói thật tình cảnh túng thiếu của mình.

"Đại sư, thật sự không phải là tôi không tin anh, nhưng giờ đã là nửa đêm rồi, tôi chạy ra ngoài cũng chỉ có nước chết."

Tôi chĩa điện thoại về phía cửa sổ.

Vì giá rẻ nên tôi thuê nhà ở một vùng nông thôn hẻo lánh.

Lúc này, trên bầu trời đêm đen kịt, ngoài những ngôi sao ra thì không còn ánh sáng nào khác.

Lý Quan Ngư dùng vẻ mặt nghiêm nghị nghe tôi nói hết, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt tôi.

Một lúc lâu sau, anh ta thở dài một tiếng.

"Thôi được, giờ đã quá nửa đêm rồi, xem ra con chó đó sẽ không ra tay nữa.

"Tôi dạy cậu một lá bùa, cậu dùng chu sa vẽ một vòng lên cửa."

Tôi mừng rỡ: "Có lá bùa này rồi thì Phú Quý sẽ không vào được nữa đúng không?"

"Nghĩ gì thế?" Lý Quan Ngư bĩu môi, "Với trình độ vẽ bùa nửa vời của cậu thì nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được 1,5 giây để chạy trốn thôi."

Sao lại có cả số lẻ lẫn số chẵn thế.

Mặt tôi xị xuống, nhưng vẫn định làm theo lời anh ta, vẽ bùa lên cửa.

"Không có chu sa, dùng mực đỏ được không?"

Lý Quan Ngư bất lực nhắm mắt lại.

"Thật sự không có."

Nhà người bình thường ai mà chuẩn bị chu sa chứ.

Đang định mắng tôi thì đột nhiên mắt anh ta sáng lên.

"Cái trên cổ cậu, chẳng lẽ là Phật ngọc nghìn năm?"

4

Tôi nhìn ngọc bội trên cổ, hơi thất thần.

Từ nhỏ tôi đã xui xẻo, làm gì cũng xui xẻo.

Năm 6 tuổi, tôi còn bị ốm nặng, đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác cũng không khỏi.

Bà sợ không cứu được tôi, nên đã cố ý đến chùa xin một miếng ngọc.

Chín nghìn bậc thang, bà đi một bước lại lạy một lạy, đầu gối bị trầy xước đỏ tấy rỉ máu.

Nhưng điều kỳ diệu là, sau khi đeo ngọc bội, tôi lại khỏi bệnh.

Bà dặn đi dặn lại tôi không được tháo nó ra.

"Bà nói tôi là mệnh âm, chỉ có đeo Phật ngọc mới sống được."

Tôi gửi tin nhắn riêng ngày tháng năm sinh của mình cho Lý Quan Ngư.

"Thảo nào." Anh ta gật đầu, vẻ trầm ngâm.

Đột nhiên, có người gọi Lý Quan Ngư ở bên ngoài, nói gì mà thiếu gia mì của cậu nấu xong rồi.

Lý Quan Ngư đáp một tiếng, rồi chuẩn bị tắt livestream.

Tôi nhỏ giọng hỏi với theo: "Đại sư, vậy còn tôi..."

Thật ra tôi hơi sợ, nhưng lại không tiện mở lời nhờ anh ta giúp tiếp.

Dù sao thì tôi cũng nghèo rớt mồng tơi.

Lý Quan Ngư chống cằm, ngáp một cái.

"Miếng ngọc trên cổ cậu đúng là có chút linh nghiệm, tối nay đừng tháo ra, chắc sẽ không sao đâu.

"Nhưng tối mai thì khó nói lắm."

Anh ta đột nhiên áp sát màn hình, tắt kết nối.

Tôi bị anh ta dọa giật mình.

Chưa kịp phản ứng thì điện thoại lại nhận được một tin nhắn riêng.

Anh ta gửi đến một dãy số:

[Ban ngày báo mộng, buổi tối gọi điện.]

Tôi phải nghiền ngẫm hai lần mới hiểu được câu này.

Không phải chứ, đạo sĩ cũng ngủ giờ giấc thần tiên à?

Tôi còn chưa kịp gửi chữ [Cảm ơn] thì đối phương đã hiển thị offline.

Màn hình tối đen, tôi càng sợ hơn, cũng chẳng còn tâm trạng viết truyện nữa.

May mà trên mạng có nhiều người tốt, mọi người bảo tôi tối nay đừng ngủ.

Mở livestream, họ sẽ ở bên tôi.

[Lỡ có chuyện gì thì chúng tôi có thể báo cảnh sát ngay.]

[Không phải, báo cảnh sát thì cậu nói thế nào, có một con chó muốn lột da chủ à? Cảnh sát có tin cậu không?]

[Cậu ngốc à, không biết bịa ra lý do khác hả?]
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 3: Chương 3



Cũng có người nghi ngờ.

[Tôi thấy các người bị điên rồi, chỉ vì một con chó mà dọn nhà đi, đầu óc chủ thớt không có vấn đề gì chứ?]

[Đúng đúng, tôi là người yêu chó, cực lực lên án hành vi bỏ rơi thú cưng này!]

[Được thôi, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì mấy người ở trên có chịu trách nhiệm không?]

Bình luận ồn ào hỗn loạn.

Tôi nhớ lại ngày đưa Phú Quý rời khỏi làng, đúng là có rất nhiều chỗ kỳ lạ.

Ví dụ như ban đầu chó trong làng còn sủa ầm ĩ với tôi, nhưng vừa nhìn thấy Phú Quý thì lại kẹp đuôi chui tọt vào một xó.

Ngay cả con chó hung dữ nhà trưởng làng cũng sợ con chó già gầy yếu này.

Còn nữa, Phú Quý không biết nói, vậy thì lần đầu tiên, nó làm thế nào để người bán hàng đưa rau cho nó?

Dù sao thì người bán hàng rong nhìn thấy chó đến gần quầy rau thường sẽ theo bản năng đuổi đi, sợ chúng tè bậy lên rau.

Tôi nghĩ mãi mà không ra.

Do dự một chút, tôi vẫn quyết định tránh đi một thời gian.

Tuy nghe lời Lý Quan Ngư chắc chắn sẽ khiến cuộc sống vốn đã không giàu có của tôi càng thêm khó khăn, nhưng từ nhỏ tôi đã biết quý mạng.

Mỗi sáng, Phú Quý sẽ tự mình ra ngoài đi dạo một vòng.

Tôi có thể nhân lúc đó, mang theo chút đồ đạc ít ỏi rời đi.

Quyết tâm xong, tôi mở camera máy tính, hướng thẳng về phía cửa.

Còn mình thì co ro trên ghế, chờ trời sáng.

[Không sao đâu chàng trai, mấy dì sẽ ở bên cháu.]

Một nhóm các dì các thím bắt đầu buôn chuyện trong phòng livestream của tôi, bình chọn những món ăn quê hương mà người địa phương không ăn.

Tôi xem mà thấy thú vị, không biết từ lúc nào đã mơ mơ màng màng ngủ say.

Lúc tỉnh lại thì chuông đã reo.

5

Đó là chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ mà chủ nhà để lại, sẽ báo thức đúng 6 giờ sáng.

Lúc này, cửa cũng "cạch" một tiếng.

Chắc là Phú Quý tự ra ngoài rồi.

Đúng vậy, nó còn biết mở cửa nữa.

Trước đây tôi chỉ thấy nó thông minh, bây giờ nghĩ lại thì đúng là lạnh sống lưng.

Phú Quý thường ra ngoài dạo chơi 1 tiếng.

Không nên chậm trễ, tôi chuẩn bị nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tối nay đến McDonald's tá túc một đêm.

Kết quả vừa mở cửa, máu tôi như đông cứng lại.

Phòng khách tối om.

Ngoài cửa sổ đầy sao, trăng sáng treo cao.

Đây nào phải trời sáng, rõ ràng vẫn là nửa đêm!

Tôi bỗng nhiên nhớ ra phòng ngủ không có cửa sổ, tôi dựa vào tiếng chuông để phán đoán trời đã sáng.

Tôi theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Trong góc phòng, một đôi mắt xanh lục lập lòe trông vô cùng nổi bật.

Là Phú Quý!

Nó đang bám vào thân đồng hồ, duỗi hai chân trước ra gạt kim đồng hồ về đúng 6 giờ!

Tiếng nuốt nước bọt vang lên rất rõ ràng trong đêm khuya tĩnh mịch.

Phú Quý chậm rãi quay đầu lại, nặn ra một nụ cười cứng ngắc với tôi.

"Khặc khặc, tao còn tưởng mày không nghe thấy chứ?"

Giọng nói khàn khàn khó nghe, như thể đang bị nghẹn một cục đờm đặc.

Mồ hôi lạnh to như hạt đậu lập tức túa ra, chảy từ cổ xuống eo.

Nó, nó biết nói rồi!!!

6

Tôi mở mắt ra!

Trong phòng vẫn là một mảnh tối đen.

Tôi bình tĩnh lại, nhìn màn hình.

5 giờ 59 phút sáng.

Livestream không biết từ lúc nào đã tự động tắt.

May quá, vừa nãy chỉ là một giấc mơ.

"Boong..."

Tiếng chuông 6 giờ đúng giờ vang lên.

Tôi nghe thấy tiếng Phú Quý mở khóa cửa.

Lại lấy điện thoại ra, đối chiếu thời gian với máy tính mấy lần mới dám mở cửa.

Ánh sáng ban mai le lói chiếu vào từ cửa sổ, khiến tôi có cảm giác vui mừng như vừa thoát chết.

Nhưng tôi không dám chần chừ.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi đi thẳng đến McDonald's trong thị trấn.

Mở livestream viết truyện cả buổi sáng.

Đăng xong chương mới, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn một khoản tiền đặt cọc ở chỗ chủ nhà.

Bây giờ không ở đó nữa, vậy tôi có thể đòi lại để tạm thời xoay sở không?

Tôi tìm số liên lạc của chủ nhà, nói không thuê nhà nữa, hỏi ông ta có thể trả lại tiền đặt cọc cho tôi không.

Buổi chiều, chủ nhà đến kiểm tra thiệt hại, gửi cho tôi một loạt ảnh chụp có vết tích sử dụng "rõ ràng" trong nhà.

Rồi trả lời tôi hai chữ: [Mơ đi.]

Khoan đã, mấy vết xước đó có từ khi tôi mới dọn vào mà.

Tôi còn định đôi co thì phát hiện chủ nhà đã xóa kết bạn với tôi.

Đang lo lắng không biết tối nay phải ngủ ở đâu thì có người gọi tôi từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, thì ra là dì Thái và cậu con trai ngốc của dì.

Dì Thái là bạn của bà nội, hồi nhỏ tôi thường xuyên đến nhà dì ăn chực.

Mấy hôm trước, tôi ngạc nhiên phát hiện dì đang bán hàng ở đầu làng.

Hỏi ra mới biết, nhà dì cũ quá rồi không ở được nữa.

Bà cụ quyết định bán nhà, thuê một căn nhà nhỏ ở nơi khác.

Trùng hợp là, căn nhà dì thuê lại ở cùng thị trấn với tôi.

Chỉ có điều một người ở phía Đông, một người ở phía Tây.

Bình thường dì sẽ bán rau ở mấy ngôi làng gần đó, ngày nào Phú Quý ra ngoài cũng đến quầy hàng của dì.

Dì Thái mua cho con trai một cây kem ốc quế, rồi hỏi tôi sao lại ngồi viết truyện ở đây.

Tôi kiếm đại một lý do, nói là tiền thuê nhà tăng, không thuê nổi nữa nên dọn đi.

Không ngờ dì Thái lại tốt bụng, trực tiếp mời tôi đến nhà dì ở.

"Bà cháu với dì thân như chị em, dì có nghèo đến mấy thì cũng lo được cho cháu mấy bữa cơm!"

Lúc này livestream vẫn chưa tắt, bình luận khen ngợi không ngớt:

[Vẫn là người tốt nhiều hơn.]

[Trông bà cụ hiền lành phúc hậu ghê.]

[Con trai bác sẽ được hưởng phúc báo đấy.]

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đến nhà dì Thái ở nhờ hai đêm.

Không vì lý do gì khác, ở ngôi làng nhỏ hẻo lánh này, phải một tuần mới có một chuyến xe lửa.

Tôi quyết định đi chuyến xe lửa vào ngày kia, đến thành phố lớn xông pha một lần.

Nhưng mấy ngày nay, tôi không thể cứ ngủ mãi ở McDonald's được.

...

Nhà dì Thái là một căn nhà nhỏ kiểu tứ hợp viện cũ kỹ.

Để tiện chăm sóc con trai, hai mẹ con dì ở nhà chính.

Phòng phía Đông bỏ trống, phía Tây dùng để chứa đồ.

Trước khi tôi dọn vào, dì Thái còn dặn dò tôi, nhà kho bụi bặm lắm, không có việc gì thì đừng vào.

Tôi hiểu đạo lý khách tùy chủ tiện, đương nhiên không có ý kiến gì.

Rất nhanh đã đến giờ cơm tối, tôi giúp dì bê đĩa thức ăn ra.

Vừa vào bếp đã ngửi thấy một mùi hôi thối.

Dì nói là thịt hun khói bị hỏng, tôi gật đầu, cũng không để ý.

Chỉ là giữa chừng tôi vô tình chạm vào tay dì, dì như bị bỏng, nhảy phắt ra xa một bước.

Cả đĩa thức ăn đổ hết xuống đất.

Tôi vội vàng xin lỗi, tìm đồ để dọn dẹp.

Lúc ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt dì Thái đang nhìn chằm chằm vào miếng Phật ngọc trên ngực tôi.

"Bà cháu cho cháu, cháu vẫn đeo à?"

"Vâng ạ, dì cũng biết mệnh của cháu mà, cháu không dám tháo ra."

Dì Thái cười gượng khen một câu ngoan, rồi lại vào bếp bận rộn.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 4: Chương 4



Tôi cũng không để ý, ăn cơm xong, theo thường lệ lại mở livestream viết truyện.

Kết quả vừa mở, phòng livestream đã tràn vào mấy chục nghìn người.

[Nhiều người thế, mọi người cũng giống tôi, đến hóng kết cục của con chó lột da à?]

[+1 +1, ba ngày mà đạo trưởng nói sắp hết rồi, tôi không nhịn được máu hóng hớt nữa.]

[Đến rồi đến rồi, chuẩn bị xong hạt dưa rồi, anh em ngồi vào chỗ thôi!]

Tôi giật mình.

Quả nhiên, chỉ còn 2 tiếng nữa.

[Nhưng mà nhìn phông nền thì chủ thớt đã đổi chỗ rồi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.]

[Oh, chàng trai vẫn nghe lời khuyên đấy chứ.]

[Đừng có nói quá, chỉ vì một con chó mà chuyển nhà? Tôi thấy cậu ta đúng là nhiều tiền không có chỗ tiêu.]

[Đúng vậy, sao lại có người tin vào mấy thứ này chứ.]

[Tôi nhớ chủ thớt từng nói hồi nhỏ cậu ấy bị thương, chắc là bị lừa đá vào đầu rồi ha ha ha ha.]

Là người viết tiểu thuyết mà, tôi đã quen với việc đối mặt với những bình luận ác ý rồi.

Việc gấp bây giờ là kiếm thêm chút tiền lộ phí, rời khỏi đây.

Tôi cúi đầu tập trung viết truyện, không biết qua bao lâu, trên trời đột nhiên đổ mưa.

Từ nhỏ, tôi đã có nỗi sợ hãi vô cớ với trời mưa.

Trong bình luận có người nói muốn xem cảnh mưa ở nông thôn, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, tiện thể livestream cho họ xem.

Ai ngờ vừa đi đến cửa sổ, trên trời đã giáng xuống một tia sét.

Vì để tiết kiệm điện nên trong nhà không bật đèn.

Mà nhờ ánh sáng của tia chớp.

Một bóng đen lưng gù đột nhiên xuất hiện, đối mặt với tôi.

7

"Cháu không sao chứ?"

Ngoài cửa sổ, dì Thái bỏ mũ áo mưa xuống, bật đèn trong sân.

Tôi "vâng" một tiếng.

Nhìn thì có vẻ không sao, nhưng thật ra tôi đã đi một vòng từ nãy rồi.

"Dì ơi, muộn thế này rồi còn mưa nữa, dì ra ngoài làm gì thế ạ?"

"À, ngoài sân còn mấy cây rau chưa thu hoạch, dì lấy bạt che lại thôi."

Hóa ra là vậy.

Tôi "ồ" một tiếng: "Nhà dì nuôi chó ạ? Vừa nãy hình như cháu nghe thấy tiếng chó sủa."

Dì Thái ngẩn người, rồi lại mỉm cười:

"Chắc là chó nhà hàng xóm đấy, cháu đừng sợ, cửa đã khóa hết rồi, nó không vào được đâu."

"Vâng ạ dì ơi, dì ngủ sớm nhé."

Thấy tôi không sao, dì Thái quay về nhà chính.

Đèn trong sân vừa tắt, sau lưng tôi lập tức dâng lên một trận lạnh toát.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng gọi điện cho Lý Quan Ngư.

"Đại sư đại sư, Phú Quý đến tìm tôi rồi!"

Lý Quan Ngư ở đầu dây bên kia hình như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Hả? Không phải cậu đã chạy rồi sao?"

"Bốn cái chân chó thì chạy sao lại được tàu cao tốc với máy bay?"

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là Phú Quý sẽ lột da.

"Đại sư, tôi thừa nhận là tôi đã hơi coi thường Phú Quý, chạy chưa đủ xa.

"Nhưng bây giờ, xin anh nhất định, nhất định phải cứu tôi!"

Vừa nãy tôi thấy rất rõ.

Cửa ra vào của căn tứ hợp viện này được làm theo kiểu hành lang, mưa không tạt vào được.

Nhưng trên bậc thềm, ngoài dấu giày đi mưa của dì Thái.

Còn có mấy dấu chân hình hoa mai.

Bình luận điên cuồng hỏi:

[Sao cơ? Dấu chân hình hoa mai là sao?]

[Cậu ngốc à, chỉ có động vật mới có dấu chân hình hoa mai.]

[Má ơi má ơi, nổi hết da gà, chắc con chó đó đến thật rồi?]

[Mẹ ơi, xem được chuyện này vào ban đêm, A Di Đà Phật Chúa Giêsu Quan Thế Âm Bồ Tát mau đến phù hộ con!!!]

[Người ở trên, cậu cũng tin tạp ghê.]

Tôi không kịp giải thích nhiều.

Vì những dấu chân đó không phân biệt trước sau.

Chứng tỏ không phải là dấu chân do chó bò bằng bốn chân để lại.

Mà do một con chó, dùng hai chân sau, nhảy lò cò để lại.

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi nảy ra một câu hỏi.

Nhìn cách ăn uống tối nay, để chữa bệnh cho con trai, bình thường dì Thái chắc hẳn rất tiết kiệm.

Vậy sao dì lại dẫn con trai đến McDonald's ăn kem ốc quế 5 tệ một cái?

Lại còn vừa đúng lúc gặp tôi đang không có nhà để về.

5 tệ đủ cho hai mẹ con xào 2 đĩa rau.

Hơn nữa, dì Thái đến thị trấn Hoàng Hôn không lâu sau khi bà nội mất.

Thông thường, cho dù muốn chuyển nhà, người già ở nông thôn cũng sẽ không chọn nơi quá xa quê.

Trong đầu tôi chợt lóe lên rất nhiều chỗ không hợp lý.

Tôi không ngốc đến mức tin rằng, nhà hàng xóm của dì Thái cũng có một con chó biết đi bằng hai chân sau.

Huống hồ, dì Thái còn đang giấu tôi chuyện con chó đó đã vào nhà.

8

"Tôi cách cậu hơi xa, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới đến nơi."

"Cậu cứ tiếp tục mở livestream viết truyện đi, đừng sợ."

"Càng không được để thứ đó biết cậu đã phát hiện ra nó."

Môi tôi run run nói vâng.

Nhưng cơ thể ngồi xuống trước bàn làm việc đã cứng đờ đến mức không thể cứng hơn được nữa.

Bình luận im lặng, nhưng lại trôi rất nhanh.

[Lúc đầu tôi còn thấy hoang đường, nhưng tại sao càng xem càng thấy lạ.]

[Đúng vậy, vừa nãy chủ thớt giơ điện thoại lên, tôi thật sự nhìn thấy những dấu chân đó, rất đáng sợ.]

[Thôi xong, chuyện này đúng là không thể chê vào đâu được, chủ thớt đã nghe lời khuyên chạy rồi mà vẫn bị đuổi kịp.]

[Sao giờ, lần đầu gặp mặt là lúc đếm ngược cái chết của chủ thớt, tôi thấy hơi ngại.]

[Rất tiếc phải quen biết cậu theo cách này, Chu Lý đại đại, đi bình an nhé.]

Cũng có người bày mưu cho tôi:

[Nhanh lên! Chui vào chăn đi, người và ma có giao ước, ma không vào được trong chăn!]

[Vào chăn gì chứ, đó là chó, là vật thể hữu hình!]

[Vậy thì hết cách rồi, không thì chủ thớt chạy tiếp đi.]

[Chạy đi đâu? Ngoài trời đang mưa, nhìn nhà cửa xem, tối nay chủ thớt ở nông thôn đấy. Cậu có biết ruộng ngô có gì không? Ra ngoài sẽ tiêu đời ngay!]

Bình luận ồn ào hỗn loạn, người thì bảo tôi ở lại, người thì bảo tôi đi.

Nhưng đầu óc tôi đã không còn cách nào để suy nghĩ nữa, tuy tay đang gõ chữ, nhưng chữ không thành câu, truyện không thành chương.

Tôi chỉ biết đặt hy vọng duy nhất vào Lý Quan Ngư.

Khoảng 20 phút sau, trên trời lại giáng xuống một tia sét.

Sau ánh sáng chói lòa, màn hình máy tính tắt ngúm.

Hình như mạch điện bị hỏng.

Trong lòng tôi "thịch" một tiếng.

May mà điện thoại đã được sạc đầy, không kết nối với bất kỳ dây cáp dữ liệu nào, vẫn có thể hoạt động bình thường.

"Ui, sao lại mất điện thế? Thôi, đi ngủ."

Tôi cảm thấy lạ, nhưng vẫn cố gắng diễn cho giống một chiến sĩ có chủ nghĩa duy vật.

Nhưng vừa quay người lại——

"Chạy trốn, hư quá."

Giữa nhà, một con chó già gầy trơ xương nhìn tôi cười nửa miệng!

Cảnh tượng trong mơ.

Không ngờ lại trở thành sự thật!!!

9

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 5: Chương 5



Tôi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Nhưng cửa đã bị dì Thái khóa trái.

Dù tôi có dùng hết sức bình sinh...

Cũng không nhúc nhích.

Lúc này đèn ở nhà chính cũng sáng lên, chắc là dì Thái và cậu con trai ngốc của dì sắp ra rồi.

Tuy không biết bọn họ đóng vai trò gì trong chuyện này, nhưng chắc chắn không phải vai tốt.

Mắt tôi đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở đống ve chai cạnh cửa.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi dẫm lên đống đồng nát sắt vụn đó, dùng sức nhảy lên.

Quên mất người đã từng nói, con người khi cực kỳ sợ hãi sẽ có tiềm năng vô hạn.

Tuy bị mảnh thủy tinh trên tường cứa vào, nhưng cuối cùng tôi cũng nhảy ra ngoài được.

Trước khi rời đi, tôi liếc mắt nhìn vào sân.

Chỉ một cái liếc mắt, da đầu tôi lại tê dại.

Hai người một chó, đang mỉm cười nhìn tôi dưới mưa.

Không đuổi theo, cũng không vội vàng.

Như kiểu chắc chắn tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay họ.

Và tôi cũng nhanh chóng hiểu ra tại sao họ lại tự tin như vậy.

Vừa chạy ra khỏi ngõ, đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.

Nhớ đến bát canh mà dì Thái cố ý múc cho tôi lúc ăn tối, tôi chỉ muốn móc ruột mình ra ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Ngoài việc tiếp tục chạy, tôi không còn con đường nào khác.

Khán giả trước màn hình trợn tròn mắt.

[Không phải chứ, con chó đó vừa nói chuyện thật à? Đừng cãi nữa, tôi đang nướng thịt.]

[Thôi được rồi, tôi thừa nhận là cậu đã dọa tôi sợ rồi đấy, bảo con chó đó ngậm miệng lại đi.]

[Chắc là kịch bản thôi, thật đến thế cơ à?]

[Không không không, tôi vẫn không tin, chắc chắn là chủ thớt đang nói tiếng bụng! Là một người duy vật kiên định, nếu chuyện này là thật thì tôi sẽ trồng cây chuối ăn shit!]

Nhưng tôi không có thời gian để xem mấy bình luận này.

Tôi mở livestream là để Lý Quan Ngư biết tình hình của tôi.

Nhưng sao anh ta vẫn chưa đến?

Tiếng cười quái dị vang lên sau lưng.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy dì Thái cầm liềm, đang đi về phía tôi.

Dáng đi của dì không nhanh, giống hệt như những bà cụ bình thường khác, nhưng vẫn dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

À, thì ra do tôi không chạy nổi nữa.

Dưới cơn mưa to, tôi bắt đầu mất nhiệt, dần dần không nhấc nổi chân.

Chỉ có thể dựa vào tường, dùng ý chí để chống chọi.

Không biết từ lúc nào Phú Quý đã xuất hiện sau lưng dì Thái, há cái họng khàn đặc nói:

"Cháu ngoan, đừng sợ, ta đưa cháu về nhà."

Tôi nhắm mắt chờ chết.

Nhưng ngay khi móng vuốt của Phú Quý chỉ còn cách tôi 0.01 cm, thì từ xa vang lên một tiếng hét:

"Giành người với tao à?

"Con chó già nhà mày chán sống rồi hả?"

10

Đột nhiên tôi hiểu được tại sao lại có nhiều người gọi Lý Quan Ngư là chồng yêu đến vậy.

Anh ta cưỡi chiếc xe đạp Thống Nhất đến cứu mạng chó của tôi.

Chả khác gì Tôn Ngộ Không cưỡi mây ngũ sắc đến rước tôi về?

Tôi thề, tiền nhuận bút tháng sau, tháng sau nữa, tôi sẽ dâng hết lên đạo quán Mao Sơn!

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, Lý Quan Ngư lao đến.

Dì Thái lại như thể có mắt sau lưng.

Trước khi Lý Quan Ngư dùng kiếm gỗ đào đâm vào eo Phú Quý, dì đã giơ liềm lên trước.

"Mẹ kiếp, Cổ thi!"

Không chút do dự, Lý Quan Ngư lấy mũi chân làm trụ, nhảy lên yên xe, lao vun vút qua dì Thái.

"Đừng đuổi theo tôi! Muốn giết thì giết thằng nhóc kia kìa!!"

Dì Thái hoang mang.

Dì Thái trầm tư.

Dì Thái hạ liềm xuống.

Lý Quan Ngư...

Chạy mất rồi!!!

Được rồi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ đến đền thắp hương nữa.

Lòng tôi nguội lạnh như tro tàn, nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc giục tôi tiếp tục chạy về phía trước.

Vài giây sau, giọng nói của Lý Quan Ngư lại vang lên trong bộ đàm.

"Cậu mẹ nó sao không nói còn có cả Cổ Thi nữa chứ.

"Không đủ trang bị, cậu cứ chống cự trước đi!"

Tôi.

Vừa phải chống cự Cổ Thi vừa phải chống cự con chó lột da.

Làm sao đây, tôi xin hỏi?

11

Tôi chỉ có thể cắm đầu chạy thục mạng.

Nhưng khi rẽ vào một con hẻm, tôi bị ai đó đánh ngã bằng gậy.

Con trai ngốc của dì Thái cầm một cây gậy gỗ, nhìn tôi cười ngây ngô.

"Cơ thể mới, không được, chạy chạy."

Có ý gì?

Con trai ngốc của dì Thái cũng muốn dùng cơ thể tôi để đổi mạng à?

Nhưng tôi không còn sức để suy nghĩ tiếp.

Trước khi bất tỉnh, một bàn tay nhăn nheo cầm chiếc điện thoại của tôi, tắt nguồn.

Dòng bình luận cuối cùng tôi nhìn thấy là:

[Nói thật, điện thoại của streamer hiệu gì vậy, mưa to như thế mà không hỏng, xin link mua với.]

...

Tỉnh lại lần nữa, mưa đã tạnh.

Trong nhà, nến đỏ lung linh, hương nếp thơm ngào ngạt.

Tay chân tôi bị trói vào 4 góc giường gỗ đỏ, bày ra tư thế xấu hổ đến mức viết trong tiểu thuyết cũng bị cấm.

Dì Thái định c** q**n áo của tôi.

Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc Phật trên ngực tôi, bà ta bị một luồng sáng vàng kim dọa sợ phải lùi lại.

Bà ta nhìn Phú Quý một cái, Phú Quý đi đến bên cạnh con trai ngốc, đưa móng vuốt ra hiệu cho nó đi lấy.

Con trai ngốc hiểu ý, đi đến, dùng liềm móc một cái, miếng ngọc Phật của tôi rơi vào tay nó.

Rồi nó nhẹ nhàng ném vào một chậu máu chó nhớp nháp.

Mùi tanh hôi nồng nặc, miếng ngọc Phật lập tức mất đi ánh sáng.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đã chết.

Bỗng nhiên, ngực tôi nặng trĩu.

Giọng nói già nua, khàn đặc của Phú Quý vang lên trên đầu:

"Cháu ngoan, nhìn thấy ông nội, sao lại chạy?"

Người sắp chết thì gan cũng lớn.

Xui xẻo cả nửa đời người, nghe thấy một con chó cũng dám leo lên người tôi gọi cháu nội, tôi lập tức giận đến mức không thể nhịn nổi.

"Ông mày mới là ông nội mày!!"

Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen tai.

Dì Thái thúc giục: "Đừng làm loạn nữa lão Chu, đêm dài lắm mộng, mau tiến hành nghi lễ đi."

Lão Chu?

Chờ đã, bà ta gọi Phú Quý là lão Chu, Phú Quý lại gọi tôi là cháu ngoan.

Chẳng lẽ con chó chết tiệt đó thật sự là ông nội tôi?

Nhưng ông nội tôi đã tèo 20 năm rồi mà.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại lúc bà nội hấp hối, chỉ vào Phú Quý và di ảnh của ông nội rồi ú ớ gì đó.

Lúc ấy tôi cứ tưởng bà muốn tôi chăm sóc tốt hai thứ này.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà nội đã sớm phát hiện ra điều bất thường, đang ám chỉ điều gì đó với tôi.

Thấy mắt tôi càng lúc càng mở to, Phú Quý cười khẩy: "Nhận ra rồi à?"

Mẹ kiếp!!!

Ông nội ruột cấu kết với người ngoài hãm hại cháu nội?!

"Đệt mẹ mày #¥%……&! Ông già mất nết@#¥%..."

Tôi chửi tất cả những câu tục tĩu mà tôi có thể nghĩ ra.

Nhưng khổ nỗi hai tay bị trói, không có chút sức sát thương thực tế nào.

Ông nội, ồ không, Phú Quý cũng chẳng thèm bực mình.

Nó nhảy xuống giường, ngậm lấy túi gạo nếp, dùng những hạt gạo rắc xuống vẽ bùa.

Dì Thái cũng phụ giúp, thắp sáng tất cả nến trong nhà.

"Hề hề." Bên tai vang lên một tràng cười ngây ngô.

Tôi quay đầu lại, suýt nữa thì ngất xỉu.

Con trai ngốc trắng trẻo tráng kiện đã nằm bên cạnh tôi, ngoan ngoãn chờ đổi da.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 6: Chương 6



Bốn mắt nhìn nhau, tôi khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc Phú Quý đã dan díu với dì Thái từ bao giờ?

Và tại sao, kẻ bị tráo hồn lại chuyển từ Phú Quý sang thằng con ngốc của dì?

Làm xong mọi việc, dì Thái ngồi xuống, ngậm một ngụm nước rồi phun xuống đất.

Sau đó hai tay chắp lại như đang nâng một bông hoa, bắt đầu niệm những câu thần chú mà tôi không hiểu.

Còn Phú Quý thì nhảy lên tủ, hứng thú nhìn tất cả.

Đúng vậy, tôi lại có thể nhìn thấy biểu cảm của con người trên mặt một con chó.

Tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Không lâu sau, cả người tôi run lên.

Như có một móng vuốt sắc nhọn, kéo linh hồn tôi ra khỏi thể xác.

Một đường đen từ từ hiện lên giữa cổ tay tôi.

Tôi biết.

Việc lột da, đã bắt đầu rồi.

12

Phú Quý từ trên tủ nhảy xuống, nhanh nhẹn như một con mèo.

Nó ngậm dao găm, dùng sức đâm vào tim tôi.

Tôi có thể cảm nhận được máu của mình đang tan thành sương mù, bay ra khỏi cơ thể.

Đâm tôi xong, Phú Quý lại đi về phía con trai ngốc.

"Yên tâm, ông sẽ không để thân thể của cháu rơi vào tay người ngoài đâu."

Chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng "Rắc—"

Phú Quý nhảy lên ngực con trai ngốc, một phát cắn đứt cổ nó!

Tôi: "?"

"Không!" Dì Thái hét lớn, muốn xông ra, nhưng ngay lúc đứng dậy, đã phun ra một ngụm máu tươi.

Dì Thái khó tin: "Ông bỏ gì vào nước bùa?!"

Nhưng chưa đợi Phú Quý trả lời, bà ta đã lăn ra ngất xỉu.

Ồ, hiểu rồi, cũng thèm muốn tôi, đấu đá với nhau đấy mà.

Không khí lạnh lẽo bao trùm, Phú Quý cười khẩy rồi đâm dao vào ngực mình.

Máu tươi lập tức phun ra.

Da chó phủ trên người nó, khô quắt, tróc ra với tốc độ cực nhanh.

Chưa đầy 1 phút, chỉ còn lại một khối thịt nhầy nhụa, giống như con sâu thịt.

Nó từ từ bò về phía tôi.

Tôi vùng vẫy, nửa người sắp lăn xuống giường.

Tôi "Oa" một tiếng bật khóc.

Ngay khi nó sắp bò lên người tôi, chui vào vết thương trên ngực.

Một tiếng động rất rõ, giống như tiếng băng cát-sét được cho vào máy nghe nhạc phát ra từ mái nhà.

Sao tôi lại biết rõ đến vậy?

Bởi vì ngay sau đó, một mảnh ngói lớn rơi xuống, trúng ngay trán tôi.

Tôi suýt chết tại chỗ.

Nhưng từ trong đôi mắt đẫm lệ, tôi vẫn nhận ra người đeo máy nghe nhạc là Lý Quan Ngư.

[Ngoài cửa sổ mưa rơi tí ta tí tách, ba ngày ba đêm vẫn còn rơi…] (bài Mưa lớn vẫn đang rơi)

Anh ta lăn xuống, dùng một con dao găm bằng bạc đâm xuyên qua cơ thể con sâu thịt.

"Chờ mày lột da, lúc yếu ớt nhất chính là lúc này."

Nói xong, anh ta xoay người, ném mạnh con gà trống đang cầm trên tay trái vào người dì Thái.

"Đi đi cưng!"

1 giây, 2 giây, 3 giây, dì Thái vẫn đứng im không nhúc nhích.

"Ơ? Sao lại chết rồi? Làm tốn công tao quay về lấy con gà."

"Anh, anh đến cứu tôi rồi."

Tôi thật sự sắp phát điên vì sợ hãi, nhìn Lý Quan Ngư khóc không thành tiếng.

"Nhìn cậu kìa." Anh ta quay đầu lại, nhưng không đến cởi trói cho tôi ngay, mà cầm cái điện thoại đang buộc trước ngực, giơ lên trước gương chụp ảnh, "Các em yêu, nói lại lần nữa nào, phải tin tưởng khoa học."

Anh ơi, anh mới dùng khinh công bay vào đây mà anh?

Tôi nào dám nói.

Tôi nào dám hỏi.

"Cầm hộ tôi cái này."

Tương tác xong, Lý Quan Ngư nhét điện thoại cho tôi, rồi ngồi xuống cởi trói.

Buổi livestream vẫn còn tiếp tục, bình luận sôi nổi, nhưng hoàn toàn khác với không khí trong phòng livestream của tôi.

[Không hiểu gì cả, chỉ muốn hôn môi đạo trưởng thôi.]

[Hahahaha chồng em đúng là khác biệt, mẹ kiếp tin tưởng khoa học.]

[Không hổ là người đàn ông tui nhìn trúng, trạng thái tinh thần xinh đẹp này~]

[Nói cho những ai không biết tại sao lại bật nhạc nhé, đây là tuyệt kỹ bí truyền của chồng em, chiêu này gọi là "Cấp cấp như luật lệnh chi trong BGM của anh, anh vô địch".]

[À đúng rồi, cái người nói nếu là thật thì sẽ trồng cây chuối ăn shit đâu rồi? Tôi có quay video làm bằng chứng đấy, bao giờ ăn thì nói, tôi bảo con chó Labrador nhà tôi ị cho cục to nhé.]

[Hahahahaha chị gái ơi sao lại nói chuyện tục tĩu trong buổi livestream của chồng em thế? Thật là, gọi em là (♥).]

Bình luận ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

"Được đấy, khá có bản lĩnh, ngay cả Cổ Thi cũng bị cậu g**t ch*t."

Lý Quan Ngư gỡ miếng vải đỏ cuối cùng đang trói tay chân tôi, ngẩng đầu nói.

Tôi định mở miệng nói không phải tôi.

Ngẩng đầu lên, đã thấy dì Thái phía sau anh ta, cổ bẻ ngoặt sang bên trái "rắc" một cái.

Sau đó, cả người dì ấy dùng tư thế vô cùng vặn vẹo từ dưới đất đứng dậy.

"Thái Thái Thái..."

Bình luận rất đúng lúc:

[Có thứ gì đó vỡ vụn, cúi đầu nhìn xuống, mẹ ui, thì ra là thế giới quan duy vật của tui.]

Cả người tôi tê dại.

"Dì... dì Thái cử động rồi!"

"Cử động?" Lý Quan Ngư quay đầu lại, đối mặt với cái miệng đầy máu của dì Thái.

"Bà già này không đánh răng à?"

Lý Quan Ngư tát một cái vào đầu dì Thái, làm đầu dì ấy càng lệch hơn.

Nhưng dì Thái dường như không có cảm giác gì, vẫn cứ lao vào người Lý Quan Ngư.

Còn chỗ vừa nãy đóng đinh con sâu thịt, lúc này trống trơn.

"Hỏng rồi, thứ đó không tìm được người để lột da, chui vào cơ thể Cổ Thi rồi!"

Lý Quan Ngư đá bay dì Thái.

Nhưng lúc này dì Thái đã hoàn toàn phát điên, mỗi lần bò dậy lại muốn dùng lớp da mục nát của mình quấn lấy Lý Quan Ngư.

Con cổ trùng trong cổ họng dì ấy chờ thời cơ hành động, chỉ cần Lý Quan Ngư sơ hở, nó sẽ lao ra như chớp.

Nó muốn chiếm lấy cơ thể Lý Quan Ngư!

Lúc này, không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, nhặt mảnh ngói dày lên, ném về phía dì Thái.

"Bốp—"

Lý Quan Ngư: "?"

Tôi nhìn cục u trên đầu anh ta, nuốt nước miếng: "Nhầm."

May mà anh ta không rảnh để so đo với tôi, khi con sâu thịt trong miệng dì Thái tách ra làm hai, anh ta lại gia nhập cuộc chiến.

Nhưng tôi phát hiện ra một bug.

Đó là bây giờ dì Thái chỉ có thể xoay người, không thể quay đầu.

Điều này tạo thành một điểm mù.

Tôi nhặt một viên gạch, cẩn thận vòng ra sau lưng dì Thái.

Lúc thì ném gạch vào dì ấy.

Lúc thì ném gạch vào con sâu thịt A đang bò trên người Lý Quan Ngư.

Lúc thì ném gạch vào con sâu thịt B đang bắn về phía tôi.

Dần dần, tôi và Lý Quan Ngư phối hợp ăn ý hơn.

Nhưng hình như dì Thái không biết mệt.

Trong lúc giằng co, Lý Quan Ngư lấy ra lá bùa màu vàng cuối cùng trên người.

"Ép tao phải ra tay mạnh à."

"Ầm—"

Khi lá bùa bay ra, đầu dì Thái bị nổ tung một lỗ lớn.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 7: Chương 7 (Hoàn)



"Không đánh lại, chạy!"

Chưa để tôi kịp phản ứng, Lý Quan Ngư đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà chính.

Tôi nhìn Cổ Thi cách mình vài mét...

Đúng là "chết bạn không chết mình". (tử đạo hữu bất tử bần đạo)

Tôi nào dám ở lại, lập tức đuổi theo.

Có lẽ vì cảm thấy mất mặt, Lý Quan Ngư cố ý giải thích:

"Trăng máu vẫn còn, thứ đó lại ký sinh vào Cổ Thi, thực lực tăng mạnh, chúng ta phải tránh mũi nhọn."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời đen kịt, quả nhiên treo một vầng trăng máu.

Chạy theo Lý Quan Ngư đến đầu làng.

Chiếc xe đạp Thống Nhất của anh ta dựng cạnh cây cổ thụ đầu làng.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe!"

Lý Quan Ngư cắn đứt đầu ngón tay, nhảy lên yên sau, bảo tôi cầm lái.

Mặc dù miệng tôi hỏi tại sao tôi phải đạp xe, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dì Thái không đầu, cơ thể tôi đã rất thành thật ngồi lên xe.

Lý Quan Ngư khịt mũi, nhìn Cổ Thi đang đuổi theo:

"Mày cứ chờ đấy, tao sẽ dùng tuyệt chiêu tiêu diệt mày."

Anh ta lục lọi gì đó ở phía sau, không biết đang làm gì.

"Viên Phật ngọc mà cậu lấy lúc nãy đâu?"

Không biết tại sao anh ta lại để ý, lúc tôi đi lấy viên Phật ngọc từ trong chậu máu chó.

"Trong túi, sao vậy?"

Lý Quan Ngư không khách sáo thò tay vào túi trái của tôi, giật lấy viên Phật ngọc.

"Phật quang vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cho tôi mượn dùng một tí."

Tuy đây là kỷ vật cuối cùng mà bà nội để lại cho tôi, nhưng trong thời khắc sinh tử, tôi cũng không dám làm mình làm mẩy.

Tiếng gió rít gào bên tai.

Tôi thầm cầu nguyện đừng hại Lý Quan Ngư chết, tôi dồn hết sức đạp xe.

Từ nhỏ đến lớn, đã có quá nhiều người rời bỏ tôi.

Không thể mất thêm anh ta nữa.

May thay, khi tiếng gầm gừ như dã thú đến gần, thì trên trời vang lên tiếng gà gáy.

Giờ Mão đã qua.

Lý Quan Ngư đạp một cái vào xe, suýt nữa đá tôi xuống mương:

"Sấm sét—

"Đến đây!"

Khi ánh sáng trắng lóe lên, tôi như thấy lại khung cảnh bà nội đeo viên Phật ngọc lên cổ tôi.

"Nhóc Lý của chúng ta, phải bình an lớn lên nhé."

13

"Mấy đứa nhỏ này, làm gì thế hả?"

Ông lão đi đổ bô vừa bước ra ngoài, đã thấy tôi và Lý Quan Ngư nằm bên bờ ruộng ngô.

Áo sơ mi của tôi rách thành từng mảnh, lủng lẳng trên người.

Trâm cài tóc của Lý Quan Ngư lệch lạc, mái tóc dài buông xõa.

"Bọn trẻ bây giờ..."

Ông lão lắc đầu bỏ đi.

Tôi và Lý Quan Ngư nhìn nhau.

Thoát chết trong gang tấc.

"Không ngờ cậu cầm gạch cũng dũng cảm phết đấy."

"Hầy, so với anh thì thường thôi."

"Nhưng mà có tuyệt chiêu ghê gớm vậy, sao anh không dùng sớm hơn?"

"Dùng sớm hơn?" Lý Quan Ngư ngồi dậy, "Cậu biết lá bùa đó đắt thế nào không?"

"Giết bà ta lúc trăng máu thì phải dùng 2 lá bùa của tôi!"

Tôi cũng ngồi dậy: "Có hai lá thôi á?"

"Chân tôi sắp bị viêm gân rồi, anh nỡ tiếc một lá bùa ư?"

Lý Quan Ngư giơ ngón tay lên, thản nhiên nói: "Một lá 300 triệu đấy."

"...Xin phép cáo lui."

14

Sau đó, tôi đi tìm người quen cũ của ông nội.

Kết hợp với những giải đáp của Lý Quan Ngư, dần dần tôi ghép lại được sự thật của câu chuyện.

Hóa ra mấy chục năm trước, dì Thái và ông nội từng là người yêu.

Bà nội phát hiện ra, vì đứa con thơ nên đã chọn cách nhẫn nhịn.

Nhưng bà không ngờ, ông nội không chỉ lăng nhăng, mà còn muốn trường sinh bất lão.

Thời trẻ, ông từng theo quân đội vào Tây Nam, ở đó, ông nội phát hiện ra một loại Cổ thuật có thể thay da đổi thịt.

Hơn 20 năm trước, ông nội cảm thấy đại nạn sắp đến.

Ông mua chuộc y tá, để mẹ tôi sinh non, biến mệnh cách của tôi thành âm.

Mẹ khó sinh, bố vì muốn cứu vợ đang bệnh nặng, nên mới trèo đèo lội suối đi vay tiền, cuối cùng qua đời vì tai nạn giao thông.

Không lâu sau, mẹ cũng rời khỏi nhân gian.

Nhưng ông nội vẫn không cam lòng.

Năm tôi 6 tuổi, bà nội phát hiện ra điều bất thường, kịp thời ngăn cản nghi lễ thay da của ông nội.

Ai cũng cho rằng ông nội đã chết.

Nhưng thật ra, linh hồn của ông trước khi hỏa táng đã nhập vào con chó già trong nhà.

Sau đó, ông nội đến tìm dì Thái, không biết 2 người đã đạt được thỏa thuận gì.

Tóm lại, dì Thái lại giúp ông nội thay da vài lần.

Nhưng người có mệnh âm bẩm sinh rất khó tìm, nên họ cố tình nuôi chó con.

Đến giờ, mổ bụng lấy thai.

Hai năm trước, cơ thể dì Thái cũng không ổn nữa.

Dì ấy lo đứa con trai ngốc của mình không ai chăm sóc, cầu xin ông nội biến dì ấy thành Cổ Thi.

Nhưng Cổ Thi dựa vào Cổ trùng điều khiển, không thể duy trì được bao nhiêu năm, nên dì Thái đề nghị thay da cho con trai.

Lý Quan Ngư nói, mệnh cách của tôi là vật chứa thích hợp nhất cho *m v*t.

Ngoài mặt ông nội đồng ý.

Nói với dì Thái, con trai ngốc chỉ cần thay da của tôi sẽ trở thành người bình thường.

Để dụ tôi về, dì Thái đã bỏ thuốc độc mãn tính vào rau mà dì ấy tặng cho bà nội.

Sau đó, cục điều tra vụ án đặc biệt cũng xác nhận điều này.

Họ phát hiện một lượng nhỏ chất độc trong giỏ rau mà bà nội thường dùng.

Tôi nhớ lại, khi nhìn thấy tôi trong đám tang, dì Thái rất vui mừng.

Dì ấy tưởng mình đã tìm được cách bù đắp cho con trai.

Nhưng dì ấy không biết, người thực sự muốn thay da với tôi lại là ông nội.

Dì Thái bận trước bận sau, chỉ làm áo cưới cho người khác, còn hại con trai mất mạng.

...

Sau đó, tôi hẹn gặp Lý Quan Ngư ở Đạo quán, kể lại toàn bộ sự việc cho anh ta nghe.

Anh ta nhận xét:

"Con người luôn quá tham lam, có núi bạc lại muốn núi vàng, làm hoàng đế rồi lại muốn thành tiên."

Anh ta nói với tôi.

Việc chuyển sinh nhiều lần đã khiến tên ông nội biến mất khỏi sổ sinh tử của Âm phủ.

Sau khi thân xác bị hủy, ông ta không thể nào đầu thai chuyển kiếp được nữa.

"Còn một thứ phải đưa cho cậu."

Trong lúc tôi đang ngẩn người, Lý Quan Ngư ném cho tôi một vật lành lạnh.

Tôi đưa tay đón lấy, phát hiện đó là viên Phật ngọc mà bà nội đưa cho.

"Chẳng phải nó đã bị anh dùng để giật Cổ Thi rồi ư?" Tôi thắc mắc.

"Ừ." Lý Quan Ngư gãi mũi, "Nên tôi làm cho cậu một cái giả."

Tôi: "..."

Rồi Lý Quan Ngư lấy của tôi hai đồng.

Một đồng là tiền công giải quyết Cổ Thi.

Một đồng là tiền làm lễ cho bà nội.

Tôi hỏi anh ta có phải ít quá không.

Anh ta xua tay, chỉ vào mấy chiếc Ferrari đủ màu đang đậu dưới núi, cười.

"Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã thích cứu người giúp đời."

Hiểu rồi, cậu ấm không thiếu tiền.

Nghe nói ngày đến cứu tôi, anh ta đã lái chiếc Ferrari màu đỏ đó.

Chỉ là nửa đường bị cảnh sát giao thông bắt vì chạy quá tốc độ, nên mới mượn tạm một chiếc xe đạp Thống Nhất ở ven đường.

Sau đó, tôi đền cho người ta một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu mới, chuyện cũng coi như xong.

Cầm viên Phật ngọc giả bước ra ngoài Đạo quán, đeo lên cổ, tôi cảm nhận được hơi ấm đã lâu không gặp.

Tốt quá, nhóc Lý đã bình an trưởng thành rồi.

"À đúng rồi, tôi sắp đến cục điều tra vụ án đặc biệt, bên đó đang thiếu người làm mồi nhử, cậu thử không?"

Tôi định hỏi mồi nhử là gì.

Nhưng Lý Quan Ngư lại nói:

"Bao ăn bao ở, một tháng 50 triệu."

Haha.

Hôm nay dù là Ngọc Hoàng có đến, thì người làm mồi nhử cũng phải là tôi.

Tôi nhảy lên chiếc xe đạp Thống Nhất của Lý Quan Ngư:

"Còn đứng đó làm gì, tôi không chờ nổi nữa!"

"Nhìn cậu kìa."

Lý Quan Ngư liếc tôi một cái, chở tôi xuống núi.

Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã phát hiện.

Làm "mồi nhử" cho cục điều tra vụ án đặc biệt cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngoài bán mạng, còn phải bán thân...

(Hết)
 
Back
Top Bottom