Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
573,881
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMTOYLHfmEQCY6s2Wo2WvpOS_rGiEUxX0sGWzTeXZaoSduRelvHH6QIfI6Sm2BdDnlhU7eAn4b8gUG7Hi44HykdfpVfeWvqS641C9ZxP97btPfz08yilsUEiTXgovVAwTEQKcF3FnpFe7NCW7VxXVUX=w215-h322-s-no-gm

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Tác giả: Bộ Nguyệt Thiển Trang
Thể loại: Trọng Sinh, Trinh Thám, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bộ Nguyệt Thiển Trang.

Thể loại: Trọng sinh, ngọt sủng, trinh thám.

Editor: HeLiX

Số chương: 562 chương đã hoàn raw.

Văn án

Sủng phi trong cung bị sát hại thê thảm, hung thủ chính là Hoàng tử đương triều, Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị vì để thoát tội nên dẫn theo gia quyến bỏ trốn nhưng không thành, một nhà trên dưới 24 miệng ăn bị loạn tên bắn chết, treo xác bên ngoài Hoàng thành.

Thẩm Hoan - con gái của Đại Lý Tự khanh - là kiều nữ trong phủ, lại thừa hưởng trí tuệ cũng như nghề nghiệp của phụ thân, suốt 17 chỉ học thuật khám thi nghiệm cốt, nhưng nay nàng đã chết trong vụ án oan cùng với 24 mạng người. Cùng thời gian đó, Cửu tiểu thư của phủ Trung Dũng Hầu tên là Tần Hoan sống lại. Tính tình Tần Hoan vốn nhát gan như mèo, nay lại biến hóa hoàn toàn, thông minh tuyệt đỉnh. Nàng biết tra án, biết tìm ra hung thủ, biết mổ xẻ khám nghiệm thi thể, lại còn có thể hành y chữa bệnh, nhân tiện chỉnh luôn cả đám bá mẫu, thứ muội, di nương, ngay cả đám điêu nô trở nên ngoan ngoãn dễ bảo. Trên con đường từng bước tìm kiếm chứng cứ để minh oan, nàng liên tiếp gặp phải rất nhiều những vụ án lớn và kỳ lạ, nào là án tân nương không đầu, nào là thi thể dưới giếng cạn, trẻ mới sinh mất tích... Một vụ kỳ án huyết tẩy Đế đô, một đoạn yêu hận đan xen, một âm mưu tranh quyền đoạt lợi, một Đế quốc xa hoa mục nát. Nàng là Tần Hoan, chỉ vì 2 chữ công đạo, nàng sẵn sàng khiến người chết nói chuyện người sống cúi đầu!​
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 1: C1: Khởi đầu



Mưa đêm như trút nước, cuồng phong gào thét trong rừng trúc tía.

Bóng cây bay tán loạn trong gió, giống như yêu quái đang giương nanh múa vuốt. Rừng cây tối đen, càng giống như có yêu quái ăn thịt người đang ẩn náu bên trong. Thế nhưng tất cả những thứ này đều ko thể làm cho Tần Hoan sợ hãi.

Tần Hoan chạy ko kịp thở, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.

Đuổi theo rồi! Người đó sắp đuổi kịp rồi!

Con ngươi Tần Hoan đong đầy nước mắt, nàng xách cao váy áo, dùng hết sức lực chạy như điên xuyên qua rừng trúc, chạy đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hòa trộn với nước mưa. Bớt chợt nàng đạp phải một khúc cây chắn ngang đường, Tần Hoan không tránh kịp nên ngã nhào về phía trước.

Đầu gối bị đập xuống đất khiến nàng đau đớn rơi lệ, nhưng nàng ko dám chậm trễ, cắn răng gượng dậy. Thế nhưng còn chưa kịp bò lên thì đột nhiên có một thân ảnh nhào xuống từ phía sau lưng nàng, đồng thời tay hắn cũng bắt được mắt cá chân của nàng.

Tần Hoan trợn trừng mắt sợ hãi, nàng hét ầm lên: "Đừng đến đây... Cứu mạng..."

Đó là đôi bàn tay thô kệch của nam nhân.

Hắn mạnh bạo túm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn non mềm như ngó sen của nàng, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, cứ thế lôi nàng vào sâu bên trong rừng trúc.

Tần Hoan sợ đến mức răng đánh cầm cập, cảm nhận được sát ý của người phía sau, nàng vừa liều mạng quẫy đạp, vừa khua khoắng loạn xung quanh xem có bắt được cái gì không. Đáng tiếc trên mặt đất chỉ có mỗi cành khô cùng lá úa.

Nàng khóc trong tuyệt vọng, mắt thấy bản thân mình càng ngày càng bị kéo đi xa khỏi lối ra.

Gió bão tạt khắp bốn phía, Tần Hoan rất nhanh bị kéo đến chỗ sâu nhất trong rừng trúc.

Tiếng gió lấn át hoàn toàn tiếng la hét sợ hãi của Tần Hoan, nam nhân kia vừa buông cổ chân nàng ra liền túm tóc nàng, hắn dùng lực rất lớn, thay vì kéo chân như ban nãy thì giờ kéo tóc lôi đi. Tần Hoan liều mạng hét lên, "Cứu mạng! Cứu..."

Nàng mới hét được mấy chữ, nam nhân kia đã bóp chặt cổ nàng. Hắn ra tay rất độc ác, khiến cho Tần Hoan thấy trước mắt tối sầm, nàng điên cuồng cào xé vào tay hắn, thế nhưng hành động của nàng chỉ khiến cho nam nhân càng ngày càng hung tàn.

Tần Hoan biết bản thân mình chạy không thoát, nên chỉ còn biết run rẩy kêu "A..a.." trong cổ họng, đáy mắt ngập tràn sự van nài khổ sở, nàng không muốn chết.

Tần Hoan hít thở càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, nàng nói không ra lời, chỉ có thể mấp máy môi, hy vọng hắn hiểu được rằng nàng đang cầu xin tha thứ. Thế nhưng nam nhân chỉ thờ ơ nhìn Tần Hoan, tay hắn càng lúc càng siết chặt hơn.

Tần Hoan cảm thấy cổ mình sắp đứt, nàng sắp chết rồi...

Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân vang lên.

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, có chút hy vọng. Thế nhưng đến khi nàng nghe được giọng nói của người vừa đến kia, một tia hy vọng sống sót của nàng đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

"Ngươi... ngươi muốn giết nàng ta?!"

Giọng nói của nữ nhân vừa bước vào hơi run rẩy, "Nàng ta, dù sao cũng là nữ nhi dòng chính của Tần gia!"

Nam nhân ra tay tàn nhẫn, nhưng giọng nói vẫn mang ngữ khí bình tĩnh, "Tần gia có giữ lại nàng ta thì cũng chỉ là giữ lại phế vật, huống chi nàng đã nhìn thấy được chúng ta, không thể giữ lại."

Nữ nhân còn đang do dự, "Nhưng... nhưng nàng ta là..."

"Không nhưng nhị gì cả, giữ lại nàng ta chính là chúng ta chết."

Cảm thấy cái chết đến càng ngày càng gần, nước mắt Tần Hoan không ngừng tuôn rơi, khuôn mặt vặn vẹo, sắc mặt đỏ bừng, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, thế nhưng đầu ngón tay cứ thế đâm sâu vào da thịt trên mu bàn tay nam nhân kia.

Nam nhân cực kỳ bình tĩnh, yên lặng chờ đợi Tần Hoan tắt thở.

Chỉ qua vài cái nháy mắt, khí lực trên tay Tần Hoan cũng buông xuống, toàn bộ sự không cam lòng, phẫn nộ, thất vọng, hoảng sợ trong mắt nàng cũng đã tiêu tán, hai tròng mắt tan rã vô hồn tối đen như trời đêm, đôi chân dùng chút sức lực cuối cùng quẫy đạp xuống đất, một lần, hai lần, ba lần...rồi không động đậy nữa.

"Nàng ta... nàng ta chết rồi sao?" Nữ nhân sợ hãi hỏi, còn không đợi nam nhân trả lời, nàng lại nghẹn ngào nói, "Làm sao bây giờ, chỗ này... chỗ này sẽ có người tới... Nếu tìm thấy nàng ta rồi thì chúng ta liệu có bị phát hiện..."

Nam nhân đứng dậy, yên lặng nhìn Tần Hoan chết không nhắm mắt.

"Ném vào trong hồ là xong."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 2: C2: Xác chết vùng dậy



Hừng đông, Triệu ma ma thở dài bên ngoài linh đường: "Xui xẻo thật, tự nhiên lại chọn chúng ta đến túc trực bên linh cữu."

Dương ma ma ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhân, "Phải đó, tuổi tác càng nhỏ thì càng xúi quẩy, Cửu tiểu thư mới có 16 tuổi, nghe nói lúc vớt từ dưới hồ lên hai mắt vẫn mở, nghĩ lại vẫn thấy kinh hồn táng đảm."

"Bà không biết đâu, lúc lão phu nhân biết chuyện thì mặt mũi trắng bệch, ngay cả tang sự cũng không muốn làm. Nếu không phải sợ nó âm hồn không tiêu tán thì ngay buổi sáng ngày hôm qua vớt xác lên có lẽ đã khiêng thẳng đi chôn rồi."

Dưới hiên nhà khắp nơi nơi đều là đèn tang lụa trắng, hai người Triệu ma ma ngồi trên ghế đẩu ngoài cửa, chậu tiền vàng bên cạnh chân đã nguội lạnh từ lâu.

Bên trong phòng chỉ đặt một cỗ quan tài lẻ loi.

Thiếu nữ nhắm mắt nằm trong quan tài toàn thân mặc quần áo liệm trắng, đầu tóc tản mát, sắc mặt đen như tro tàn, đã tắt thở rất lâu rồi.

Thế nhưng với khuôn mặt thế này thì vẫn có thể nhìn ra ngũ quan thiếu nữ cực kì tinh xảo.

"Năm đó lúc Đại phòng mang nàng về thì lão phu nhân đã nói nàng là người không may mắn, thế nên bao nhiêu lâu nay nàng vẫn bị đối xử lạnh nhạt. Bây giờ thì hay rồi, người cũng đã chết, lão phu nhân đã yên tâm được phần nào rồi."

Triệu ma ma xoa xoa cái eo tê mỏi rồi nói tiếp, "Nó đã khắc chết phụ mẫu của chính mình, nếu là ta thì ta cũng không thèm nuôi dưỡng nó, Đại phòng chẳng phải vẫn luôn kiêng kị chuyện này sao? Bây giờ người đã chết rồi, chi thứ hai của Tần gia coi như tuyệt hậu, cũng không biết bên phía Đại phòng nói thế nào."

Dương ma ma lắc đầu, "Còn có thể nói như thế nào? Chính nó nhảy xuống hồ chết thảm, còn có thể trách sang đến Tam phòng hay sao?"

Nói xong bà lại cười lạnh một tiếng, "Cũng đúng là nực cười, công tử nhà Hoắc Tri phủ chướng mắt nó, thế mà nàng đã đi nhảy hồ. Lời này nếu truyền ra ngoài thì còn không biết người trong thành Cẩm Châu thêu dệt đàm tiếu phủ Trung Dũng hầu của chúng ta đến thế nào nữa..."

"Chứ sao nữa." Triệu ma ma vội vàng tiếp lời, "Lão phu nhân tức giận cũng chính vì chuyện này, đã xui xẻo thì chớ lại khiến cho người ta gièm pha."

Hiện tại tiết trời đang là cuối hạ đầu thu, Dương ma ma không chịu nổi gió lạnh nên khép chặt lại vạt áo, rồi lại nhìn về phía cửa viện, hơi bực bội nói, "Nha đầu chết tiệt Phục Linh kia còn chưa qua đây? Lúc đó khóc ngất đi nhất định là cố tình diễn trò! Không muốn túc trực bên linh cữu đây mà!"

Triệu ma ma vui sướng khi người gặp họa, "Ta thấy trước nay Phục Linh là một đứa trung thành, dù sao cũng đã hầu hạ bên người từ nhỏ, vậy mà tiểu thư nhà nó vừa mới chết, nó đã muốn bỏ trốn rồi."

"Có thể trốn được sao? Nó đã hầu hạ Cửu tiểu thư lâu như vậy, chủ tử trong nhà làm gì có ai cần nó nữa? Quá nửa là muốn bán nó đi luôn rồi." Vừa nói chuyện, Dương ma ma vừa liếc mắt về phía quan tài. Vừa nhìn qua, khóe mắt bà ta bỗng dưng run bắn lên.

"Bà có nhìn thấy không?" Dương ma ma vừa hoảng sợ vừa túm chặt lấy Triệu ma ma hỏi.

Câu hỏi cùng với hành động này khiến Triệu ma ma giật mình, bà đứng phắt dậy, "Nhìn thấy cái gì, bà đừng làm tôi sợ..."

"Tay... Hình như ta vừa nhìn thấy tay nó vừa động đậy..."

Triệu ma ma dụi dụi mắt xong nhìn lại quan tài một lần nữa, sau đó bực bội trợn mắt lườm Dương ma ma, "Tay động đậy lúc nào? Đương nhiên là bà hoa mắt rồi!"

Dương ma ma cũng nhìn lại vài lần nữa, lúc này mới thở hắt ra. "Nhìn lầm rồi nhìn lầm rồi, ngồi canh ở đây lâu quá thành ra mệt mỏi."

Dương ma ma nói xong thì nheo mắt nhìn về phía tây, "Không được, không thể để Phục Linh lười nhác, ta đi bắt nó đến đây, ban ngày nó còn nói muốn đi chung với tiểu thư nhà nàng! Hừ, nó một khi đã trung thành như vậy đáng lẽ phải túc trực bên linh cữu tiểu thư nhà nàng khóc tang mới đúng! Không thể để nó lười nhác được..."

Dương ma ma dứt lời liền đi ra hướng cửa viện, còn Triệu ma ma thấy mình ở lại đây một mình thì hơi sợ hãi, định gọi Dương ma ma quay về, nhưng lại càng muốn Phục Linh đến thay ca để mình được về ngủ. Trong lúc còn đang do dự thì Dương ma ma đã đi ra ngoài rồi.

Mặc dù sắc trời đã sáng rõ lên, nhưng người chết còn nằm trong phòng, cho dù Triệu ma ma đã sống nửa đời người thì lúc này cũng không nhịn được mà lạnh buốt sống lưng, bà chỉ dám liếc nhìn quan tài một cái rồi vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa.

Triệu ma ma vừa mới quay đầu đi, hai mắt Tần Hoan liền mở ra.

Tử khí trên gương mặt xám tro vẫn còn chưa tiêu tán hết, con ngươi nàng u ám như vực sâu, nàng nhìn thẳng lên nóc nhà, đáy mắt chợt có một tia sáng lóe lên...

Thế nhưng rất nhanh, con ngươi nàng lại hoàn toàn tối sầm xuống.

Ngay từ mấy canh giờ trước nàng đã có ý thức, nàng vốn tưởng rằng đây là một giấc mơ kì quái lúc hấp hối. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, nàng từ từ ý thức được đây căn bản không phải mơ.

Không phải nằm mơ, vậy thì là cái gì?

Trung Dũng Hầu phủ, Tần thị, chi thứ hai, Tam phòng, bé gái mồ côi, Cửu tiểu thư, nhảy hồ...

Chi thứ hai, Tam phòng, Cửu tiểu thư, những thứ này nàng không rõ ràng lắm, nhưng Trung Dũng Hầu phủ và Tần thị thì nàng biết.

Đại Chu lập quốc hơn 200 năm, công hầu nhiều vô số kể. Thế nhưng toàn bộ Đại Chu chỉ có một Trung Dũng Hầu phủ mang họ Tần, ở kinh thành cũng được xem là danh gia vọng tộc. Đây chính xác là Trung Dũng Hầu phủ của Đại Chu sao?

Vấn đề này nàng cũng không dám chắc, thế nhưng nàng căn bản đã chết rồi thế mà nay lại sống lại là chuyện chắc chắn hơn bàn thạch.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh phụ mẫu yêu thương mình ngày xưa, hốc mắt lập tức đỏ ửng.

Phụ thân cả đời nắm giữ hình ngục, rửa sạch oan khuất cho người khác, lại không ngờ được rằng sau này khiến cho cả nhà rơi vào kết cục bị hàm oan mà chết thảm!

Cảm thấy lệ sắp tuôn rơi, nàng cắn răng cố gắng ép nước mắt quay về.

Đoạt xác, chính là một chuyện khiến cho người nghe đến liền rét lạnh sống lưng.

Xem ra là ông trời biết nàng chết không nhắm mắt!

Đang trong lúc nghĩ ngợi, trong viện bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn. Triệu ma ma đang ngồi dưới mái hiện giật mình ngẩng đầu lên, bà liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của Dương ma ma đang chạy về!

"Lão Triệu à, nha đầu chết tiệt kia... nó thật sự đi theo rồi..."

Triệu ma ma đứng dậy, "Cái gì? Cái gì đi theo?"

Dương ma ma như sắp khóc, "Chính là Phục Linh đó, nó thắt cổ rồi! Treo cổ ở tây hậu viện rồi!"

"Cái gì?!" Triệu ma ma trợn mắt, "Nó...sao lại...sao.."

Trong mắt Dương ma ma vẫn còn hình ảnh Phục Linh treo trên xà nhà, giọng nói run run, "Ta...ta đi gọi nó đến túc trực bên linh cữu, ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy nó đang treo trên xà nhà. Nó là một đứa trung thành với chủ, nhất định là khi chủ tử chết thì nó cũng không còn ý muốn sống, lúc ta đến thì người cũng đã cứng rồi... Lão Triệu à, bà mau chạy ra viện trước nói một tiếng, nhoáng cái đã chết mất hai người, chuyện này..."

Lão nhân trưởng bối trong phủ đều ở đây, mới chết một tiểu bối đã là chuyện không lành, vậy mà ngay cả nô tì hầu hạ nàng cũng chết theo. Tin tức xui xẻo như vậy Dương ma ma cũng không muốn đi bẩm báo, nếu không thì bà chắc chắn bị liên lụy.

Chết một nô tì hầu hạ không phải chuyện đại sự gì, nhưng Triệu ma ma lại có sự khôn khéo của riêng mình, chút hoảng sợ ban đầu nay đã lập tức trấn định lại.

Bà tiến lên một bước nói, "Một nô tì mà thôi, chết thì chết, còn sống thì cũng chẳng có kết cục gì tốt, bà cứ xem như chưa từng đến tây hậu viện, không biết gì hết đi. Chuyện này cũng hơi lớn, cứ để một lúc nữa có người khác phát hiện ra thì chẳng phải ổn rồi không?"

Dương ma ma hoang mang lo sợ, nghe đến đây run rẩy đáp lời, "Vậy được, cứ nghe lời bà nói... Bà không biết đâu, quá dọa người rồi, ta đã phải trông coi quỷ đoản mệnh này thì thôi đi, lại còn gặp thêm một đứa treo cổ nữa, bà nói quỷ hồn của Phục Linh có tìm tới ta hay không..."

Nói xong những điều này, Dương ma ma sợ hãi đi tới đi lui trong sân, bà đã được nghe không ít những mẩu truyện về quỷ hồn sau khi treo cổ quay lại nhân gian lấy mạng người. Trong đầu bà mãi không xóa đi được hình ảnh Phục Linh toàn thân mặc áo tang treo cổ trên xà nhà.

"Phục Linh ở chỗ nào?"

Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn u ám vang lên từ bên trong phòng.

Dương ma ma mới nghe câu này còn tưởng là Triệu ma ma đang hỏi, thế nhưng rất nhanh bà liền rùng mình, làm gì có chuyện Triệu ma ma không biết Phục Linh đang ở đâu?

Mới nghĩ đến đây, bước chân Dương ma ma liền đông cứng, bà ngừng lại quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Chỉ vừa mới nhìn vào phòng, Dương ma ma đã hét ầm lên!!!
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 3: C3: Cứu người chết



Mới vừa tờ mờ sáng, tiếng hét chói tai đã xé rách sự yên lặng của Tần phủ.

Đại quản gia Lưu Xuân còn đang rửa mặt, nghe thấy tiếng thét thì nhăn mày, đang định quát lên thì của phòng bị đẩy ra, tên sai vặt Hà Hưng hoảng loạn chạy vào, "Chủ tử, không hay rồi! Cửu tiểu thư hồi sinh rồi!"

Lưu Xuân nhướng mày, còn tưởng là mình đang nghe nhầm, "Cửu tiểu thư làm sao?"

Hà Hưng vội vàng nói, "Hồi sinh! Cửu tiểu thư hồi sinh rồi, Dương ma ma túc trực bên linh cữu vừa chạy như điên đến tiền viện, suốt dọc đường đều kêu gào Cửu tiểu thư sống lại rồi, còn nói Cửu tiểu thư đã đứng dậy rồi. Hiện giờ mọi người trong phủ đều đang chạy về phía tây hậu viện..."

Lưu Xuân đã qua tuổi tam thập nhi lập, kiến thức uyên bác, thật sự mà nói thì chuyện người đã chết rồi hồi sinh thì ông không thể tin được.

Hà Hưng th ở dốc, "Còn một chuyện nữa, Dương ma ma nói Phục Linh thắt cổ chết rồi!"

Lưu Xuân nheo mắt, lau mặt một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài, "Dương ma ma ở chỗ nào?"

"Bà ấy cứ thế vừa hét vừa chạy, cứ như bị dọa đến điên rồi, hiện tại mọi người đã giữ được bà ấy lại, chủ viện với lão phu nhân ở bên kia chắc chắn đã nhận được tin rồi. Chủ tử, giờ xử lý thế nào?"

Lưu Xuân sải bước, "Ngươi đến tây hậu viện xem thử, ta đến chủ viện."

Hà Hưng nghe lời, nhanh nhẹn chạy về hướng tây bắc.

"Hồi sinh! Cửu tiểu thư thế mà hồi sinh rồi! Mới chết chưa được 7 ngày đâu!"

"Chứ sao nữa, hay là bị tà vật gì nhập vào rồi? Lúc Cửu tiểu thư được vớt lên thì đã có vài người đến bắt mạch, họ đều kết luận là chết do ngạt khí, còn nói Cửu tiểu thư chết rồi nhưng vẫn mở mắt..."

"Chẳng lẽ do oán khí quá nặng nên biến thành lệ quỷ rồi?"

Trên đường đi đến tây hậu viện, tất cả hạ nhân trong Tần phủ đều bàn tán xôn xao về những truyền thuyết người chết sống lại, nhưng nói thì nói thôi chứ cũng chưa một ai được tận mắt nhìn thấy cả. Bọn hạ nhân túm năm tụm ba lại buôn chuyện, chẳng cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn coi chuyện này như tin vịt vỉa hè mà chạy đến xem náo nhiệt thôi.

Hà Hưng chạy một mạch đến thẳng tây hậu viện, đến nơi rồi thì không khỏi trợn mắt há mồm.

Đám cỏ dại ở Tây Uyển bị tầng tầng lớp lớp người vây kín xung quanh. Không ngờ có nhiều người đến đây như vậy!

Hà Hưng nhướng mày, hất một người ra để chen lên phía trước, thế nhưng được một lúc lại bị người ta đẩy xuống, làm cho hắn tức tê cả đầu!

Đèn tang ngoài cửa viện rất nổi bật, Tần Hoan toàn thân mặc áo liệm trắng, sắc mặt tái mét, tóc đen như mực buông xõa, vạt áo tung bay theo bước chân nàng đi trên đường nhỏ ở tây hậu viện. Đứng từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy dáng dấp nàng toát ra vẻ uy nghiêm lành lạnh như có như không, không phân biệt được đây là người hay quỷ.

Hà Hưng trợn tròn mắt, hôm đó chính hắn đã thấy tận mắt Tần Hoan được người ta vớt lên từ trong hồ!

"Cửu, Cửu tiểu thư tha mạng, nô tỳ buông lời bất kính với ngài tội đáng chết vạn lần, Cửu tiểu thư ngài đại nhân đại lượng tha mạng cho, nô tỳ sẽ chép 99 lần kinh Phật cho ngài, còn...còn cúng cho ngài mười ngọn đèn trường minh..."

Triệu ma ma run rẩy bước phía trước, vừa sợ hãi vừa khóc nức nở. Lúc Dương ma ma hét lên chạy ra ngoài, còn bà thì bị dọa đến liệt luôn tại chỗ, vốn tưởng rằng xác chết Cửu tiểu thư bật dậy là tới đòi mạng, thế nhưng nàng chỉ bảo bà dẫn đường đi tìm Phục Linh.

Chẳng lẽ nàng ta đã biết Phục Linh đã chết? Muốn đến mang Phục Linh cùng nhau đi vãng sinh?

Tần Hoan mặt không đổi sắc nhìn về tiểu viện phía trước, sau đó nhíu mày.

Từ tây hậu viện này đến chỗ đặt linh đường không đến 20 trượng, cửa viện nhỏ hẹp, tường vây thấp bé, bốn phía cỏ dại mọc um tùm, vừa hẻo lánh vừa vắng lặng. Cửu tiểu thư của Tần phủ lại ở tại một nơi như vậy sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì trong lòng Tần Hoan chỉ còn lại hai chữ Phục Linh.

Mặc kệ là bản năng của thầy thuốc từ kiếp trước, hay là do ý thức còn đang mơ hồ, nàng đều không thể buông bỏ một người hầu trung thành nguyện bồi táng cùng chủ tử này được. Nghĩ như vậy nên Tần Hoan liền đi đến trước cửa tây hậu viện.

"Mở cửa." Giọng nói của Tần Hoan vẫn còn khàn khàn u ám, cộng thêm cái lạnh của sương sớm đầu thu, càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.

Triệu ma ma run lên, bước lên phía trước đẩy rộng cửa viện ra.

Cửa vừa mở ra, xuyên qua khoảng sân giữa, người ở ngoài viện chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấy người đang bị treo trên xà nhà trong phòng.

Ánh mắt Tần Hoan trầm xuống, lướt qua Triệu ma ma bước nhanh vào trong.

Ở phía xa bên ngoài Hà Hưng hít vào một hơi khí lạnh, Dương ma ma nói đúng là sự thật, Phục Linh thắt cổ rồi!

"Đó là Phục Linh! Phục Linh thực sực thắt cổ rồi!"

Người vây xem chỉ đứng từ xa nhìn, không dám lại gần bên Tần Hoan. Đợi cho Tần Hoan đi vào sâu trong thì họ mới dám nhích lên phía trước, càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng.

"Các ngươi nói rốt cuộc Cửu tiểu thư là người hay quỷ?"

"Trời đã sáng rồi, nếu là quỷ thì sao dám đứng đối diện với một đống người chúng ta được?"

"Phải đó, các ngươi có nhìn thấy không, trên mặt đất còn có bóng của Cửu tiểu thư kìa!"

"Nói như vậy thì Cửu tiểu thư chính là... xác chết vùng dậy? Cửu tiểu thư sống lại rồi?"

Tiếng bàn tán sôi nổi vang xa, chuyện lạ trăm năm khó gặp này đang diễn ra ngay trước mắt, tất cả mọi người đều tự biến mình thành mấy cái CCTV chạy bằng cơm, căng mắt quan sát nhất của nhất động của Tần Hoan.

Tần Hoan lại chẳng có tâm tư nào nghe đám người nghị luận, mượn xác hoàn hồn vốn là chuyện lạ, ngay chính bản thân nàng cũng không thích nghi kịp. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn Phục Linh, sau đó không hề kiêng kị gì bước vào bên trong ôm lấy hai chân Phục Linh đang buông xuống.

Toàn thân Phục Linh mặc đồ tang, cổ treo trên một sợi dây vải, thân thể đã cứng rồi.

Tần Hoan nhấc thử Phục Linh một cái nhưng vô dụng, nàng quay đầu về phía Triệu ma ma đang đứng ở ngoài viện, "Hỗ trợ!"

Triệu ma ma run lên, nhưng vẫn nghe lời như một con rối, lập tức bước vào phòng.

Ngay lúc nào, Tần Hoan nhìn lướt qua gian phòng, phòng trong bố trí đơn giản, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng, ghế bên dưới chân Phục Linh ngã lệch về phía sau, cũng không có bất cứ dấu vết tranh đấu vùng vẫy nào.

Đến lúc Triệu ma ma đi vào phòng, Tần Hoan lại lên tiếng, "Chậm."

Tần Hoan không nói nhiều, nhưng mỗi một chữ nói ra đều mang theo áp suất thấp khiến cho Triệu ma ma hoang mang lo sợ. Tần Hoan nói cái gì thì là cái đó, bà thật cẩn thận cùng với Tần Hoan nhấc Phục Linh để xuống đất.

Tần Hoan việc đầu tiên là mò mẫm trên ngực Phục Linh, đồng thời lúc đó Triệu ma ma cũng như ma xui quỷ khiến đi thăm dò hơi thở của Phục Linh.

Dò xét xong, Triệu ma ma kêu khóc bò lết ra bên ngoài.

"Chết rồi! Phục Linh chết rồi..."

Mọi người ở ngoài viện nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì lớn. Phục Linh thắt cổ là từ nửa đêm, hiện tại đã là bình minh, chẳng lẽ nàng còn có thể sống sót hay sao? Mà Phục Linh chỉ là một tì nữ, chết thì đã làm sao?

Toàn bộ lực chú ý của mọi người đều đặt trên người của Tần Hoan.

Nhảy hồ chết đuối, đã được xác định là tắt thở, linh đường đã dọn xong, áo liệm đã mặc, cúng bái hành lễ cũng làm rồi, chỉ thiếu mỗi bước khiêng ra ngoài chôn thôi, vậy mà giờ người vẫn sống và đứng ở đây?

"Các ngươi nhìn kìa, nàng ta đang làm gì vậy?"

Cũng không biết là ai hô lên, mọi người nhìn thì thấy Tần Hoan ngồi xổm bên cạnh người Phục Linh rồi nâng cánh tay Phục Linh lên, một lúc sau lại vén y phục Phục Linh ra nhìn yết hầu, ngực bụng và chi dưới.

Trường hợp này thực sự quá mức quỷ dị đi, mọi người cứ thế tê dại nhìn vào Tần Hoan ở trong phòng.

"Đây là đang cứu người à? Chết cũng chết rồi, làm sao cứu sống được nữa?"

Vừa dứt lời, Tần Hoan bỗng nhiên đứng dậy giẫm hai chân lên hai vai Phục Linh, ngay sau đó nàng bứt một nắm tóc của Phục Linh, chưa hết, nàng lại ngồi xổm người xuống, ấn lên ngực Phục Linh...

Tuy biết là cứu không được, nhưng biểu cảm nghiêm túc chăm chú của Tần Hoan vô tình lại khiến cho mọi người nín thở. Đúng vào lúc này, một giọng nói của nam nhân vang lên.

"Tất cả tránh ra, lão phu nhân đến, lão phu nhân đến..."

Lưu Xuân mắng to một tiếng khiến cho bọn hạ nhân đang vây xem như từ trong mộng tỉnh lại, vội vội vàng vàng đứng nép lại tạo thành một con đường ở giữa.

Trên con đường nhỏ bên ngoài tây hậu viện, Tam phòng của Tần phủ và lão phu nhân Tưởng thị mặc quần áo màu đen, tay cầm ngân trượng đứng đó. Bà ta tóc bạc đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, khí thế quanh thân vừa nghiêm túc vừa trang trọng, ánh mắt ảm đạm sâu không thấy đáy.

Sau lưng bà là Lâm thị, đương gia chủ mẫu của Cẩm Châu Tần Phủ. Lâm thị ăn mặc đoan trang, vẻ mặt dịu dàng, có điểm không hoàn mỹ chính là bà ta chỉ mới gần 40 tuổi thôi mà dáng vẻ trông như một lão bà bà. Lâm thị đứng phía sau, khí thế đều bị Tưởng thị trấn áp.

Hai người bọn họ tiền hô hậu ủng mà đến, thế nhưng hình như vẫn còn kiêng kị gì đó nên vẫn không lại gần.

Đi ở phía sau cùng là 7-8 người tăng nhân mặc áo bào màu tro.

"Bái kiến lão phu nhân, bái kiến phu nhân..."

Tôi tớ vây quanh xem náo nhiệt đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, ngay cả Triệu ma ma ở tận trong viện cũng vội vàng quỳ xuống.

Tưởng thị còn chưa động cho nên Lâm thị cũng không phát ra âm thanh nào cả, chỉ có Lưu Xuân đi đến phía trước.

Ông ta liếc mắt một cái nhìn vào Tần Hoan trong phòng, đôi mắt nhỏ hẹp run rẩy mãnh liệt, sau đó ông vội vàng đi đến bên cạnh Tưởng thị và Lâm thị, "Khởi bẩm lão phu nhân, Cửu tiểu thư thật sự hồi sinh, còn người hầu của nàng ta nằm ở trong phòng nhìn qua là đã chết."

Lâm thị hồi hộp, "Mẫu thân, việc này..."

Trong mắt Tưởng thị tràn ngập sự chán ghét, cất giọng thâm trầm, "Lão thân đã sống nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, hồi sinh mà thôi, may mà chư vị sư phụ vẫn còn chưa rời Tần phủ. Rốt cuộc tại sao lại thế này, các vị sư phụ đều có nhận định rồi!"

Vừa dứt lời, Tưởng thị phân phó Lưu Xuân, "Ngươi..."

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ..!"

Tưởng thị mới vừa mở miệng, tiếng ho khan vang lên không dứt.

Tưởng thị còn chưa kịp phản ứng, bọn hạ nhân ở ngoài cửa đồng loạt nhìn vào bên trong viện, vừa nhìn vào trong tất cả mọi người lại cùng mở to con ngươi.

Phục Linh đã chết cứng rồi thế mà lại ngồi dậy!
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 4: C4: Mưu sát



"Hu hu, tiểu thư, cuối cùng nô tỳ cũng nhìn thấy tiểu thư rồi!"

"Nô tỳ biết mà, xuống dưới này rồi thì nhất định có thể gặp được tiểu thư!"

Phục Linh ôm cổ Tần Hoan gào khóc, "Tiểu thư đừng sợ, có nô tỳ đây rồi, tiểu thư đi rồi thì nô tỳ cũng không muốn sống tiếp, chúng ta chủ tớ đồng lòng, trên đường xuống hoàng tuyền còn có thể bên nhau..."

Tiếng khóc của Phục Linh vang vọng khắp mọi ngóc ngách Tây Uyển. Triệu ma ma trợn tròn mắt, hạ nhân bên ngoài viện cũng kinh sợ thốt không lên lời. Tưởng thị nghe thấy liền nhướng mày, bước tiếp vào trong viện.

Tần Hoan vỗ vỗ lưng Phục Linh, "Ngươi chưa chết."

Phục Linh ngay lập tức ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn Tần Hoan nghi nghi hoặc hoặc. Tần Hoan khẽ nhếch môi, "Ta cũng chưa chết."

Phục Linh sửng sốt, sau đó há hốc miệng kinh ngạc, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm, chậm rãi quay đầu lại. Ngay lập tức nàng đã thấy được một đống người đứng ngoài viện, nàng cũng căng thẳng, túm lấy cổ tay Tần Hoan theo bản năng.

"Tiểu thư... người... người sao lại..."

'Ta chỉ là bị nghẽn mạch ngừng thở, cũng giống hệt như sắp chết. Tình trạng như này cũng thường hay bị người ta tưởng nhầm là đã chết rồi."

Tần Hoan nhìn Phục Linh, cố tình nói to lên để cho những lời này truyền ra bên ngoài.

Bên ngoài cửa có tiếng thở dài liên tiếp.

Đáy mắt Phục Linh sáng lên, "Thật sao? Tiểu thư... Tiểu thư chỉ là nghẽn mạch ngừng thở thôi sao? Nghẽn mạch..." Phục Linh nhíu mày, cũng chả hiểu như thế nào gọi là nghẽn mạch, thế nhưng chỉ cần nhìn Tần Hoan đang đứng đàng hoàng ngay trước mặt mình như thế này thì tất cả đều viên mãn rồi.

Sau đó bỗng nhiên Phục Linh sờ sờ lên cổ mình rồi lại quay sang nhìn dây thừng vừa thắt cổ mình rơi trên mặt đất.

"Nhưng nô tỳ lại làm sao vậy, rõ ràng nô tỳ đã..."

Nàng rõ ràng đã thắt cổ, thế nhưng chỉ thấy đau cổ chút thôi chứ ngoài ra cũng không xảy ra chuyện gì lớn?

Tần Hoan nhìn Phục Linh, nàng phải cân nhắc xem nên giải thích như thế nào đây?

"Cửu tiểu thư chết rồi lại hồi sinh, không chỉ thế còn cứu sống cả Phục Linh..."

"Hay... hay nàng là hóa thân của Bồ tát..."

"Người bình thường làm sao có thể chết rồi sống lại chứ?"

Mắt thấy rõ ràng Phục Linh sống lại, mọi người bên ngoài viện không nhịn được mà nghị luận sôi nổi hẳn lên.

Tần Hoan sống lại vốn đã là chuyện lạ, nàng lại cứu sống cả Phục Linh nữa thì lại càng là chuyện hoang đường. Có thể khiến cho người chết sống lại, chẳng lẽ không phải là phép thuật của Thần tiên, Bồ tát hay sao?

Phục Linh nghe thấy những lời này, nàng kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Là tiểu thư đã cứu sống nô tỳ?"

Tần Hoan khẽ gật đầu, Phục Linh đã theo nàng nhiều năm, đương nhiên biết căn bản Tần Hoan có biết y thuật hay không. Mà theo biểu cảm kinh ngạc của Phục Linh thì nàng có thể chắc chắn rằng nguyên chủ Tần Hoan không hề biết y thuật.

Phục Linh còn đang sững sờ thì có một bóng người bước từ ngoài cửa vào.

Phục Linh run lên, sau đó quỳ xuống, "Lão phu nhân..."

Tần Hoan quay sang nhìn, nàng phát hiện trong mắt người kia tràn đầy sự coi thường và hoài nghi, không chỉ thế lại còn mang theo vẻ chán ghét. Ngay lập tức nàng liền cúi đầu không nhìn nữa.

Tưởng thị đang soi xét Tần Hoan đứng trong viện.

Nhìn gần lại, ngoại trừ đôi mắt không nhìn thấy do Tần Hoan đang cúi đầu, thì từ đầu đến chân nàng ta đều là dáng vẻ của một người sống. Nhưng nàng ta vừa nói gì nhỉ? Nghẽn mạch ngừng thở?

Nàng ta vẫn còn là một tiểu cô nương, làm sao biết được những thứ này?

Càng hoang đường hơn chính là nàng lại vừa cứu sống một nô tỳ thắt cổ chết!

Phục Linh thấy Tưởng thị cứ nhìn chằm chằm Tần Hoan nên nàng hơi sốt ruột, kéo Tần Hoan một cái rồi hạ giọng, "Tiểu thư, lão phu nhân nhìn người kìa, đừng để thiếu lễ phép..."

Chủ tớ hai người đều ăn nhờ ở đậu ở đây, đương nhiên không thể vô lễ với lão phu nhân.

Tần Hoan thấy Phục Linh lo lắng nên thở dài, "Lão phu nhân."

Lúc nàng nói xong 3 chữ đó, ánh mắt Tưởng thị ở gần đấy khẽ động.

Tưởng thị đứng đánh giá Tần Hoan từ trên xuống dưới mãi vẫn chưa nói gì, giống như còn đang xem xem Tần Hoan là người hay quỷ, Lâm thị ở phía sau phản ứng kịp, "Mẫu thân, có phải người muốn mời đại phu đến xem không..."

"Đã có các vị sư phụ ở đây, mời đại phu làm gì?"

Tưởng thị nói cực kỳ chậm chạp, khóe miệng Lâm thị khẽ giật giật rồi không nói thêm gì nữa.

Nếu như Tần Hoan chỉ chết giả rồi sống lại, đương nhiên phải lập tức gọi đại phu đến chẩn trị. Thế nhưng Tưởng thị không đồng ý, lại nói có sư phụ ở đây, điều này chứng tỏ Tưởng thị cho rằng Tần Hoan sống lại chính là do có tà vật quỷ thần tác quái.

Ngừng lại một chút, Tưởng thị lại chậm rãi phân phó, "Dặn dò xuống dưới, nói các thiếu gia, tiểu thư không được phép đến gần Tây Uyển một bước, còn có các ngươi... Cửu tiểu thư chỉ là bị bệnh thôi, nếu để cho ta biết người nào to gan nói bậy thì sẽ lập tức bán ra ngoài luôn!"

Mọi người ngay tức khắc cúi đầu, cũng không dám liều mạng nhìn thêm lần nào nữa.

Tưởng thị lại liếc xéo Tần Hoan một cái, ánh mắt ghét bỏ giống như nhìn thứ dơ bẩn gì, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, "Khóa chặt chỗ này lại, không có lệnh của ta thì không được mở ra! Chờ bao giờ các sư phụ làm xong pháp sự rồi bàn sau!"

Dáng người Tưởng thị hơi khom xuống, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng mỗi câu mỗi chữ bà ta nói đều đặt nặng trong lòng mọi người, người trong phủ không dám làm trái ý bà ta. Triệu ma ma thấy bà ta đi rồi cũng cuống quýt bò ra bên ngoài, sau đó tiện tay khóa chặt cửa viện lại.

Tần Hoan nhíu mày, dựa vào những suy đoán mơ hồ khi nghe được mấy lời này, nàng liền biết Cửu tiểu thư này ở trong Tần phủ không được đối xử tử tế. Trước mắt xem ra tình hình hiện tại so với trong suy nghĩ của nàng lại càng hỏng bét. Mặc dù nàng không được tính là con dòng chính của Tam phòng, nhưng nàng cũng là chủ tử, vậy mà lại sống trong một nơi giống như phòng cho hạ nhân ở. Còn cả thái độ của Tưởng thị nữa, rõ ràng không hề vui vẻ gì.

Hoàn cảnh của Cửu tiểu thư đúng thật là đáng thương.

"Woaa, tốt quá rồi! Nô tỳ và tiểu thư đều còn sống, thật sự là quá tốt rồi!"

Phục Linh vừa khóc vừa reo hò, nàng cứ thế túm lấy cánh tay Tần Hoan lắc lắc, nói đi nói lại câu này.

Thấy nàng như vậy, Tần Hoan đột nhiên cảm thấy hơi thê lương.

Còn sống đương nhiên rất tốt, nhưng nàng lại không phải Cửu tiểu thư.

"Tiểu thư về sau trăm nghìn lần đừng có dại dột như vậy nữa, Hoắc công tử không thích thì không thích thôi, tiểu thư nhất định có thể tìm thấy vị hôn phu còn tốt hơn như thế nữa mà, chỉ có điều đừng vì Hoắc công tử mà dại dột nữa, huhu, tiểu thư bỏ Phục Linh lại, Phục Linh còn một mình biết phải làm sao bây giờ."

Hoắc công tử? Tần Hoan khẽ nhíu mày, ban nãy nàng cũng nghe thấy Triệu ma ma nhắc đến, vị Cửu tiểu thư này là vì Hoắc công tử mà nhảy hồ chết. Tần Hoan mím môi, nhìn Phục Linh gật đầu, "Không đâu!"

Đương nhiên là không rồi, vì sao phải tự sát chỉ vì nam nhân chứ?

Phục Linh cười rộ lên, nàng ta chẳng thèm quan tâm tình cảnh của bọn họ hiện tại tệ hại thế nào, chỉ ghét bỏ nhìn áo liệm Tần Hoan đang mặc, "Mau mau mau, tiểu thư mau thay y phục đi, áo liệm quá xui xẻo, phải đốt bỏ! Đại nạn không chết thì cuối đời ắt có hạnh phúc, tiểu thư, Phục Linh giúp người thay quần áo..."

Phục Linh cực kỳ quan tâm chăm sóc khiến cho Tần Hoan phải thất thần. Từ lúc nàng vừa tỉnh, chứng kiến Tần phủ trên dưới mỗi người một vẻ, cứu sống Phục Linh... đến lúc này nàng mới thực sự công nhận rằng bản thân mình đã sống lại rồi.

Bây giờ mọi người đã về hết trả lại yên lặng cho viện, nàng bắt đầu chìm vào suy tư.

Phụ mẫu chết thảm, chỉ có duy nhất một mình nàng sống lại. Nếu như nói lý do nàng vì cái gì mà tiếp tục sống thì chỉ có bốn chữ "Báo thù giải oan". Nhưng bây giờ có phải là Đại Chu kiếp trước không? Nàng còn có cơ hội báo thù giải oan nữa không?

Phục Linh cũng chả thèm quan tâm Tần Hoan đang ngẩn người vì cái gì, nàng kéo Tần Hoan đi vào trong phòng trong. Tuy viện này đơn sơ giản dị nhưng bên trong lại được bày biện cực sạch sẽ gọn gàng. Phục Linh kéo thẳng Tần Hoan đến đứng trước gương đồng.

"Thay đi thay đi, thay y phục không may mắn này ra. Lúc sắp xếp linh đường, nô tỳ cầu xin quản gia mời đại phu tới cứu tiểu thư, nhưng bọn họ cứ khẳng định là tiểu thư đã chết rồi. Cũng may ông trời có mặt, cũng biết người trong phủ này không hề đáng tin..."

Vừa thao thao bất tuyệt, Phục Linh vừa cởi áo liệm trên người Tần Hoan ra.

Áo vừa được cởi ra thì Tần Hoan đột nhiên thấy lạnh, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về trong gương. Nhưng đột nhiên tầm mắt của nàng dừng lại trên cổ mình, nàng thấy rõ cổ mình có vài dấu vết khả nghi.

Tần Hoan cẩn thận phân tích. Ngay lập tức nhíu chặt mày lại.

Vị Cửu tiểu thư này không phải nhảy hồ tự sát à? Người chết đuối tại sao trên cổ lại có vết bóp?

Hô hấp cứng lại, trong phút chốc Tần Hoan thấy tay chân cũng lạnh lẽo theo.

Hoặc là nói, vị Cửu tiểu thư này căn bản không phải nhảy hồ chết!
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 5: C5: Thân thế



Phục Linh tìm quần áo xong quay ra thì bắt gặp Tần Hoan cứ ngơ ngẩn nhìn vào trong gương.

"Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"

Tần Hoan hoàn hồn, vội vàng đáp, "Không..."

Chữ "Có" còn chưa kịp nói ra, Tần Hoan bỗng nhiên sửa lời, "Đầu vẫn còn hơi đau."

Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương mình, làm cho Phục Linh lo lắng chạy lại gần, "Lão phu nhân nhẫn tâm quá, mặc dù tiểu thư đã tỉnh lại rồi, nhưng rơi vào trong hồ như thế thân thể chắc chắn sẽ nhiễm bệnh, vậy mà bà ta nhất định không cho gọi đại phu..."

Tần Hoan vỗ vỗ vai an ủi Phục Linh, "Không sao đâu, chỉ là... chỉ là có một số chuyện ta nhớ không ra..." Khi nói ra lời này, Tần Hoan đã ra quyết định, sự việc đã đến mức này rồi nàng đành phải thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà dùng thân phận Cửu tiểu thư lưu lại đây vậy.

Phục Linh khẩn trương hẳn lên, "Cái gì? Tiểu thư bị thương ở đầu à?"

Tần Hoan ngồi ở ghế thấp ngay gần gương đồng, Phục Linh ở bên cạnh vừa hỏi vừa giúp nàng cởi y phục.

Áo trong vừa mới cởi ra, Phục Linh hoảng hốt kêu lên, "Người tiểu thư bị thương này! Nhất định là lúc bọn họ vớt tiểu thư lên không cẩn thận nên mới va chạm thành ra thế này, lỡ sau này thành sẹo thì không tốt rồi, để nô tỳ đi tìm thuốc trị thương tới..."

Phục Linh vội vàng chạy đi tìm thuốc, Tần Hoan nhìn lại dấu vết hình bàn tay trên cánh tay mình khẽ nhíu mày.

Ngay lập tức nàng vén váy mình lên, từ đầu gối đến cẳng chân, thậm chí cả trên đùi nàng cũng có vết thương.

Tần Hoan nhăn trán, Phục Linh nói sai rồi, những vết thương này chắc chắn không phải do va chạm bình thường.

Miệng vết thương trên đùi và trên cánh tay có hình dạng vừa mảnh vừa dài, một bên thâm một bên không, lại bởi vì bị ngâm nước nên miệng vết thương càng hiện lên rõ ràng hơn, đây chính là do ma sát làm trầy da. Nhìn xuống bên dưới nữa, Tần Hoan thấy được mấy vết đen ẩn hiện dưới mắt cá chân.

Tần Hoan lấy tay mình ướm thử lên một hồi, quả nhiên đây là dấu vết bị người ta túm lấy chân.

Tần Hoan cẩn thận nhìn lại toàn bộ vết thương trên người, những vết thương này đã bị rách miệng ra khá rộng, bên cạnh còn bị sưng đỏ. Mặc dù bị ngâm nước nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu chảy ra đọng ở xung quanh.

Phụ thân đã từng nói chỉ có người sống sau khi bị thương thì miệng vết thương mới có dấu hiệu co rút và khô lại như thế này. Đó là cơ chế tự chữa lành của cơ thể.

Điều này chứng tỏ những vết thương trên người vị Cửu tiểu thư này đa phần là do trước khi chết lưu lại.

Theo dòng suy nghĩ, Tần Hoan sờ lên cổ, lúc mới vừa tỉnh lại nàng đã cảm giác cổ họng mình rất đau, ngay lúc đó còn chưa chú ý nhưng đến giờ nhìn thấy vết thương này, nàng mới ý thức được cổ mình bầm tím như thế là do bị người ta bóp mạnh.

Sau đó Tần Hoan lại sờ sờ xuống ngực rồi bụng, không hề có cảm giác gì lạ.

Ánh mắt nàng sắc bén hẳn lên, nàng gần như có thể khẳng định rằng vị Cửu tiểu thư này trước đây là bị người ta bóp cổ chết, sau đó mới bị vứt vào trong hồ ngụy tạo hiện trường cái chết, còn những vết trầy da khắp người này là do lúc đó bị người ta túm vào mắt cá chân rồi lôi đi.

Da đầu Tần Hoan khẽ run, vốn tưởng rằng vị Cửu tiểu thư đáng thương này chỉ là bị đối xử bất công thôi, không ngờ rằng trong phủ lại có người muốn giết nàng?

"Tiểu thư, tìm được rồi, để nô tỳ bôi thuốc cho người."

Phục Linh đã chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh bôi thuốc cho Tần Hoan, vừa xoa thuốc vừa nghiến răng nghiến lợi, "Làm cho tiểu thư bị thương nhiều chỗ như vậy, bọn họ quả nhiên không hề biết thương tiếc tiểu thư chút nào!"

Tần Hoan nhìn Phục Linh, ánh mắt trở nên nặng nề u ám.

Nàng không phải Cửu tiểu thư của Tần phủ, nhưng trước mắt nàng cũng đã trở thành Cửu tiểu thư Tần phủ rồi, muốn sống yên phận thì chắc chắn nàng phải tìm ra được tên hung thủ đã ra tay độc ác kia. Hắn ra tay một lần không thành công, lỡ như có lần thứ hai thì sao?

Huống chi hiện tại nàng còn đang chiếm lấy th@n thể của vị Cửu tiểu thư này, vì nàng ta báo thù cũng là chuyện nên làm!

Tần Hoan vừa ra quyết định, vừa hỏi Phục Linh một vấn đề khác.

"Từ chỗ này đến kinh thành có xa lắm không?"

Phục Linh sửng sốt, "Tiểu thư thay đổi chủ ý rồi hả? Ngày trước tiểu thư nói là sống ở Cẩm Châu tốt hơn ở kinh thành, nghĩ đến đám người cùng với quy củ ở Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành thì tiểu thư thà tình nguyện yên yên lặng lặng sống trong tiểu viện này còn hơn."

Phục Linh nói xong thì thấy sống mũi hơi cay cay, "Tiểu thư muốn quay lại kinh thành à? Nô tỳ cũng cảm thấy chúng ta vẫn nên quay về đó thì tốt hơn, dù sao kinh thành dưới chân thiên tử, đám người trong phủ kia kể cả có không tốt đẹp gì nhưng cũng không dám đối xử quá khắt khe với tiểu thư. Huống chi lần này tiểu thư rơi xuống hồ càng khiến cho nô tỳ cảm thấy trong phủ này không thể yên ổn sinh sống được nữa. Có điều chúng ta muốn đi cũng phải nói với bên Đại phòng một tiếng."

Lần này chủ tớ hai người đều nhặt được một cái mạng trở về từ Quỷ môn quan, Phục Linh càng nghĩ thì lòng càng chua xót.

"Từ 7 năm trước khi lão gia và phu nhân qua đời, chúng ta cứ như củ khoai lang bỏng tay bị ném hết bên này tới bên kia, chúng ta đến Cẩm Châu đã được 4 năm, lão phu nhân và lão gia bên này sớm đã mất kiên nhẫn với chúng ta rồi."

"Đại bá...Ông ấy..."

Tần Hoan thuộc chi thứ hai của Tần phủ, nàng đúng là phải gọi vị Trung Dũng Hầu kia là đại bá.

Phục Linh nghe thế liền hừ nhẹ một tiếng, "Tiểu thư người quên rồi sao? Đại lão gia từ lúc thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu thì tâm tư đặt hết vào việc triều chính, nghe nói là làm việc trong Hộ bộ. Huống chi Đại lão gia chỉ một lòng một dạ quan tâm đ ến Tam tiểu thư, vốn định đưa nàng ta đến bên cạnh Vương gia hoặc Thế tử, chẳng quan tâm gì đến chúng ta đâu!"

Ánh mắt Tần Hoan bỗng chốc ánh lên vẻ tàn nhẫn, "Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Nếu nô tỳ nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày 23 tháng 7."

Ngày 23 tháng 7... Ngày mà gia đình nàng xảy ra chuyện là ngày 19 tháng 7.

Tần Hoan nắm chặt cổ tay áo, lúc đầu tháng 7 nàng đã nghe phụ thân nhắc đến, Trung Dũng hầu Tần Thuật này làm chủ Hộ bộ, mà trong Trung Dũng Hầu phủ có vị Tam thiểu thư kia được xưng danh Đệ nhất tài nữ chốn kinh thành. Tần Hoan không mấy ra khỏi phủ cũng ít nhiều nghe được danh tiếng của nàng ta.

Lồ ng ngực nàng như hẫng một cái, trong lòng đau như dao cắt. Đây vẫn là Đại Chu, Tần gia này cũng chính là Tần gia mà trước đây nàng đã từng biết. Đây đúng là ông trời đã ưu ái cho nàng một cơ hội.

"Tiểu thư? Người nghĩ sao?"

Tần Hoan cắn chặt răng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, đáy mắt u ám tĩnh mịch cứ như thể đang nhìn vào một khoảng không vô tận. Mãi một lúc lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn nhưng kiên quyết, "Ta muốn trở lại kinh thành."

Cũng trong lúc đó, Lâm thị đang đỡ Tưởng thị quay trở lại Phật đường, "Mẫu thân, chuyện này quá kỳ quái, lúc nàng ta tắt thở đã có vài người chứng kiến, nàng nói nghẽn mạch ngừng thở gì đó, người cảm thấy đó là thật sao?"

Con ngươi vẩn đục của Tưởng thị vẫn mang vẻ thâm trầm, "Mặc kệ thật hay giả, chuyện này không thể truyền ra ngoài, đi dỡ bỏ linh đường đi, rồi bịt chặt miệng bọn đầy tớ lại, Tần phủ ta không thể phát sinh một trò hề lớn như vậy được. Ta mặc kệ nó là yêu nghiệt quỷ quái ở phương nào, nếu như nó có thể chịu đựng được pháp trận suốt 7 ngày của nhóm cao tăng kia thì ta chỉ coi như nó vừa mới bị bệnh nặng thôi."

Lâm thị lo lắng trùng trùng, "Vậy chuyện này có cần thiết nói với Đại phòng không? Dù sao Tần Hoan cũng là con gái độc nhất của Nhị ca..."

Tưởng thị quắc mắt liếc xéo Lâm thị, "Đại phòng? Đại phòng cũng chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện của nó đâu."

Lâm thị hơi khó hiểu, trực tiếp đỡ Tưởng thị đến ngồi xuống giường nhỏ.

Tưởng thị nhướn mày, hất hất cằm ý chỉ bản công văn đặt trên mặt bàn, "Đây là công văn Đại phòng sao chép lại rồi gửi qua đây, án tử của Cẩn phi đã có kết quả rồi, hiện tại Đế đô lâm vào cảnh hỗn loạn, /truyện được edit bởi HeLiX/ thế cục đại biến, tất cả mọi người ở ngoài sáng thì tự bảo vệ mình nhưng sau lưng lại ngầm tranh đoạt quyền. Đại phòng cũng phải lo đứng vững, làm gì còn thời gian để ý nàng ta?"

Lâm thị hơi kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã có kết quả rồi?"

Tưởng thị khẽ hất hầm, ý tứ sâu xa, "Tấn vương sợ tội tự sát trong thiên lao, lại không tìm ra nghi phạm nào khác, vụ Cẩn phi chết đương nhiên định tội lên đầu Tấn vương rồi." Hơi ngừng lại một chút, Tưởng thị lạnh nhạt nói, "Huống hồ, Thẩm Nghị đã chết."

Lâm thị kinh ngạc, "Thẩm nghị chết? Đại Lý Tự khanh? Hắn làm sao mà chết?"

Tưởng thị bình lặng không xao động trước sóng lớn, "Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, vụ nội cung kì án mà cả trăm năm nay Đại Chu mới gặp một lần này vẫn do hắn tiếp nhận, cũng chính hắn khăng khăng cho rằng hành vi phạm tội của Tấn vương có điểm nghi vấn, thế nhưng năm ngày trước, Phó Sử Ti của Đại Lý Tự tố giác hắn cố ý khi quân dối trên lừa dưới để nhằm thoát tội cho Tấn vương. Đến khi sự việc bại lộ, Thẩm Nghị định dẫn theo người nhà chạy trốn, nhưng sau đó toàn bộ người nhà hắn bị treo cổ bên ngoài Hoàng thành rồi."

Khóe mắt Lâm thị run rẩy, "Cả gia đình đều bị giết sao..."

Nói xong bà lại chau mày thổn thức, "Thẩm Nghị đã chấp chưởng hình ngục nhiều năm, nghe nói trong tay hắn chưa bao giờ có một vụ án oan nào, suốt dọc đường từ quê nhà cho đến kinh thành, thành tích của hắn rất nổi bật, danh vọng trong lòng dân chúng cũng cực kỳ cao, nếu không thì với gia cảnh bần hàn của hắn cũng không thể ngồi ở vị trí Đại Lý Tự khanh. Bây giờ sao lại vì Tấn vương..."

Tưởng thị ngồi khoanh chân, bắt đầu lần tràng hạt, "Chuyện của Hoàng gia triều đình, chúng ta sao có thể nói xằng nói bậy? Huống hồ ở trong Đế đô, ai sống ai chết đương nhiên đã có người định đoạt."

Lâm thị như ý thức được điều gì, vội cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Tưởng thị nhắm mắt niệm hai câu kinh, sau đó lại ngừng lại nói, "Chuyện của Tần Hoan này không cần phải nói cho Đại phòng, ngươi để ý nó một chút, nhân tiện đến hỏi Hoàng thần y, nghẽn mạch ngừng thở, trạng thái chết giả là cái gì..."

Mới nói đến đây Tưởng thị bỗng nhiên mở to mắt, "Cuối cùng ta cũng cảm thấy nha đầu kia có gì không đúng rồi."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 6: C6: Tập kích



Sáng sớm 7 ngày sau, Tần Hoan đi ra khỏi tây hậu viện cùng với Phục Linh, đám hạ nhân Tần phủ trốn ở phía xa nhìn lại, vừa tò mò vừa hơi hoảng sợ nhìn hai người họ.

"Pháp sự đã làm liên tiếp 7 ngày, Cửu tiểu thư vẫn còn bình yên vô sự kìa, chứng tỏ Cửu tiểu thư đã thực sự sống lại à?"

"Đúng vậy rồi, nếu như thật sự là yêu ma quỷ quái đội lốt thì đã sớm bị nhóm cao tăng kia thu phục rồi!"

"Ta thấy không phải bị yêu quái quấn thân, mà chính là Bồ tát hiện thế mới đúng, Phục Linh chính là đã được Cửu tiểu thư cứu sống!"

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, Phục Linh khẽ hừ một tiếng, "Tiểu thư rõ ràng không hề chết, vậy mà bọn họ cứ khăng khăng nói tiểu thư đã chết, lúc tiểu thư tỉnh dậy lại còn cố tình nói yêu quái quấn thân để bôi nhọ tiểu thư, bây giờ thì tốt rồi, pháp sự đã làm xong, bọn họ cũng nên ngậm miệng rồi."

Chịu đựng cấm túc 7 ngày, cuối cùng Tần Hoan cũng bình tĩnh tiếp nhận thân phận Cửu tiểu thư Tần phủ.

Việc cấp bách bây giờ chính là điều tra rõ ràng vị Cửu tiểu thư này vì sao mà chết. Nhưng điều khiến cho nàng thấy ngoài dự tính nhất chính là trong 7 ngày này lại không có bất kì người nào đến dò hỏi tình hình, chẳng lẽ hung thủ kia không sợ nàng tỉnh dậy rồi nói ra chân tướng sao?

Hôm nay Tần Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm đơn giản vấn lên, cả thân người chìm trong ánh nắng ban mai, khí chất giản dị trang nhã, mặt mày sáng ngời như ánh trăng, nàng không hề nhiều lời, chỉ nói khẽ, "Em nhắc lại chuyện hôm đó một lần nữa cho ta nghe."

Phục Linh hơi đau lòng, tiểu thư nhà nàng đúng là không nhớ rõ chuyện lúc trước rồi.

"Hôm đó tiểu thư dùng cơm trưa xong, từ trước khi nghỉ trưa nửa canh giờ cho đến chiều, người nghe nói Hoắc công tử vào phủ nên tâm tư hơi loạn. Thế nhưng Hoắc công tử vào phủ chỉ để nói chuyện với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, cũng không gặp chúng ta."

"Lúc ấy trong lòng tiểu thư buồn bực, cho nên cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Ăn cơm xong bỗng nhiên tiểu thư nói muốn ra ngoài đi dạo một chút."

Phục Linh tự trách nói, "Cũng tại nô tỳ, lúc đi cùng tiểu thư ra ngoài lại quên mang theo áo choàng, hôm ấy khi đêm xuống thì tiết trời hơi lạnh, nô tỳ đi cùng tiểu thư đến chỗ hồ sen thì đột nhiên gió nổi lên, trời lại lạnh hơn một chút."

"Nô tỳ vốn định nhắc tiểu thư quay về, nhưng không biết tại sao tiểu thư lại muốn nán lại bên cạnh hồ sen một lúc, vậy nên nô tỳ để cho tiểu thư chờ mình quay về lấy áo choàng. Thời gian nô tỳ rời đi còn chưa đến nửa ly trà, thế nhưng lúc quay lại lại không thấy tiểu thư đâu nữa!"

Phục Linh nói xong sống mũi hơi chua, "Lúc ấy nô tỳ rất lo lắng, tiểu thư vốn nhát gan, giữa đêm khuya lại đứng ở bên cạnh hồ sen, chỉ lơ là một chút là rơi vào trong hồ rồi. Nô tỳ vội vàng đi tìm xung quanh hồ sen một vòng, nhưng không tìm thấy tiểu thư, sau đó nghĩ rằng tiểu thư tự đi về rồi nên nô tỳ quay về tìm lần nữa, nhưng về rồi cũng không thấy tiểu thư đâu..."

"Nô tỳ tìm suốt đến lúc sau nửa đêm thì trên trời bắt đầu đổ mưa xuống, nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đi tìm quản gia. Thế nhưng lúc nô tỳ đến viện của quản gia thì bị người ta cản lại ở bên ngoài, nô tỳ quá hoảng sợ nên quỳ gối bên ngoài viện quản gia cầu xin, quỳ tận hơn nửa canh giờ."

Tính tình Phục Linh lương thiện hoạt bát, thế nhưng khi nói đến đây nàng cũng phải nghiến răng nghiến lợi, "Từ đầu đến cuối quản gia đều không hề lộ diện, đến tận lúc trời sắp sáng rồi mới đột nhiên có người nói tiểu thư nhảy xuống hồ rồi..."

Sự việc đã qua được 8 ngày, nhưng lúc kể lại hốc mắt Phục Linh vẫn đỏ ửng, "Lúc ấy nô tỳ cảm thấy như trời sập xuống rồi."

Tần Hoan vỗ vỗ mu bàn tay trấn an nàng, "Sau đó ta được người ta vớt lên, rất nhanh được đưa vào linh đường?"

"Vâng!" Phục Linh khịt khịt mũi, "Lão phu nhân nói là điềm gở, mời các sư phụ đến làm pháp sự một ngày, chuẩn bị để sáng sớm ngày hôm sau mang tiểu thư ra ngoài hạ táng."

Tần Hoan trầm tư nheo mắt giây lát, "Em nói hồ sen chính là ở chỗ này sao?"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng nam, đi đến chỗ có một hồ sen rộng khoảng mười trượng vuông (Khoảng 33m2).

Cuối hạ đầu thu, lá sen tươi tốt phủ đầy mặt hồ, gió mát thổi nhẹ mang theo hương sen lan tỏa ra khắp nơi.

Ở chính giữa hồ có một nhà thủy tạ nho nhỏ, được bao xung quanh bởi hoa sen, còn có một cây cầu dẫn qua chòi nghỉ mát ở phía đối diện.

"Đúng vậy, lúc đó tiểu thư đứng ở bên cạnh cầu."

Phía bắc của hồ sen này chỉ có một con đường nhỏ bằng gỗ vây quanh hồ, hành lang của thủy tạ đều ở phía nam, mà Tần Hoan đi từ phía bắc đến, cũng đứng ở hành lang phía bắc, "Hồ bán nguyệt ở chỗ nào?" Đột nhiên Tần Hoan hỏi.

Phục Linh khó hiểu trả lời, "Hồ bán nguyệt ở phía nam, lúc ấy nghe nói tiểu thư nhảy hồ, em còn nghĩ sao tiểu thư lại đi sang bên đến tận bên đó, thân phận chúng ta như vậy, tiểu thư lại không muốn gây ra chuyện rắc rối gì nên nếu có đi thì cũng chỉ đi đến đoạn hồ sen này thôi."

Điều này chứng minh bản thân Tần Hoan không hề tự mình đi qua đó.

Tần Hoan thầm nghĩ trong lòng như vậy, rồi nói với Phục Linh, "Dẫn ta qua đó xem xem."

Hai người đi men theo hành lang cầu đi qua hồ sen, đi đến một ngọn núi giả, bên cạnh núi giả có một đình nghỉ mát, phía sau đình nghỉ mát này lại là hai tòa nhà có mái hiên cong. Cứ thế đi thẳng, Tần Hoan đã nắm được kha khá. Phía trước chính là Tam phòng của Tần phủ Cẩm Châu, phủ trạch cực kỳ xa hoa, mười bước có một cảnh, năm bước có một lầu, rộng rãi lịch sự tao nhã, tất cả đều được bày trí rất tâm huyết, cực kỳ có phong thái của chủ nhân dòng dõi quý tộc.

Lại đi thêm thời gian khoảng nửa ly trà nữa mới đến hồ bán nguyệt.

Hồ cũng như tên gọi, hình dáng nửa vầng trăng, hai bên mép hồ trồng hoa và cây cảnh xanh tốt, tiếp đến là hai mảnh rừng trúc nhỏ lẳng lặng bao quanh. Lúc này ở bên hồ cũng không có ai, ngẫu nhiên gặp vài tên đầy tớ nhưng họ cũng chỉ nhìn lén vài lần rồi lại vội vàng tránh đi mất.

Hiển nhiện chuyện Tần Hoan chết đi sống lại vẫn còn khiến người ta hoảng sợ.

"Tiểu thư có nhớ không, từ chỗ này đi tiếp về hướng nam, bên trái là chỗ ở của các vị thiếu gia tiểu thư, còn bên phải là chỗ ở của các di nương, lão phu nhân ở Phật đường phía đông, lão gia và phu nhân ở chủ viện đằng trước..."

Phục Linh chỉ trỏ qua quýt, Tần Hoan chỉ nhìn rồi đi mà không nói gì, chỉ hỏi, "Hôm đó ta được vớt lên ở đâu?"

Phục Linh vội vàng đi hơn mười bước về phía trước, "Chỗ này, chính là chỗ này..."

Chỗ đó có một tảng đá Huyền Vũ khổng lồ, một nửa nằm ở trong hồ còn một nửa trên bờ. Nếu đứng ở trên tảng đá thì có thể nhìn ra khắp cảnh hồ, vậy nên Tần Hoan đang định trèo lên trên.

"Tiểu thư, đừng qua đó..."

Trong lòng Phục Linh vẫn còn sợ hãi, Tần Hoan lại lắc đầu ra hiệu, mặc dù nàng không nói chuyện nhưng khí thế quanh thân tỏa ra khiến cho người khác không thể phản bác hay nghi ngờ. Phục Linh sửng sốt, không dám khuyên nàng nữa.

Thế nhưng đứng nhìn Tần Hoan trèo lên, Phục Linh vẫn rất hoảng hốt.

Tiểu thư nhà nàng khác với trước đây rất nhiều rồi!

Nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn trước mặt, Tần Hoan nhíu mày, hồ nước này cực kỳ sâu, đúng thực có khả năng làm cho người ta chết đuối. Nhưng Tần Hoan không phải chết đuối mà là bị người ta ném xác xuống đây, nhưng nếu từ trên tảng đá Huyền Vũ này ném xác xuống thì rất dễ bị người khác nhìn thấy.

Vị Cửu tiểu thư này chính là bị gi ết chết vào tối ngày 21 tháng 7, sau đó đến qua nửa đêm thì bị ném xuống hồ.

Từ đó có thể kết luận, hung thủ chính là người trong Tần phủ, nhưng mặc dù đã là nửa đêm thì đầy tớ trong Tần phủ cũng có rất nhiều, khó có thể đảm bảo được là không bị ai nhìn thấy, cho nên lúc vứt xác chắc chắn phải chọn một chỗ nào đó kín đáo.

Tần Hoan ngồi xổm xuống thả tay vào trong nước, cẩn thận cảm nhận hướng của dòng chảy.

Hồ bán nguyệt này không phải là một hồ nước lặng, trên mặt hồ nhìn như yên ả thế nhưng đáy hồ nhất định có mạch nước ngầm, có thể đẩy thi thể trôi đi.

Một lúc sau, Tần Hoan nhìn về bên rừng hoa bên vệ hồ, cách tảng đá Huyền Vũ khoảng 7-8 trượng.

Đó là một mảnh rừng hoa dâm bụt, mùa này thì hoa đã tàn, chỉ còn lá xanh um. Tần Hoan đứng dậy, bước từng bước qua bên đó, Phục Linh định đi theo nhưng mới đi được hai bước thì Tần Hoan nói, "Em chờ ở chỗ này đi."

Lúc suy nghĩ về tình tiết vụ án, Tần Hoan không muốn người khác quấy rầy, ngay cả tiếng bước chân cũng không được.

Tình cảnh của Cửu tiểu thư đáng thương, tính tình cũng nhát gan, lại là người không thích gây chuyện chuốc phiền toái, cho nên làm sao nàng có thể bị người ta gi ết chết? Lại nói nàng bị giết ở chỗ nào? Có phải ở chỗ rừng hoa dâm bụt này hay không? Quần áo nàng mặc lúc đã đã bị thay ra thiêu hủy đi rồi, chỉ dựa vào những vết thương trên người tạm thời không tìm ra manh mối gì, vết trầy da này thì va quệt với bất kỳ bề mặt thô ráp nào cũng có thể gây ra rồi.

Tần Hoan nhìn chăm chú về mặt hồ xanh biếc này.

Đây là nơi phát hiện thi thể, chắc chắn sẽ có manh mối!

Mặt trời dần nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng cũng theo đó mà sáng rõ lên, Tần Hoan đi đến một mảnh rừng hoa khác ở bên hồ, ánh mắt đảo qua lại như mũi tên nhưng trước mắt cũng không phát hiện có điều gì lạ. Tần Hoan chưa từ bỏ ý định, hơi nghiêng người nhìn xuống đáy hồ.

Tần Hoan đang chăm chú tìm kiếm, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau lưng nàng.

Tần Hoan tưởng rằng đó là Phục Linh, theo bản năng xoay người lại để nói chuyện, thế nhưng vừa mới xoay lại thì đã có một đôi tay hung ác đẩy nàng xuống nước!
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 7: C7: Tỷ muội



"Ha ha ha ha ha..."

"Ùm" một tiếng vang lên, nước hồ lạnh buốt thấu xương lập tức tràn vào đầu óc Tần Hoan, nàng bất ngờ không phòng bị nên đã uống vào vài ngụm, trên bờ có tiếng cười bén nhọn vang lên.

Cũng may mà chỗ này nước không sâu, Tần Hoan vùng vẫy vài cái rồi đứng lên.

Trên người nàng ướt sũng, nước hồ chỗ này chỉ sâu khoảng đến thắt lưng, nàng vừa ho khan vừa lau mặt, sau khi định thần lại nàng thấy được kẻ vừa tập kích mình ở trên bờ, khuôn mặt kẻ đó cũng coi như thanh tú, đôi mắt nàng ta vẫn còn mang vẻ đắc ý và châm biếm. Thế nhưng cách ăn mặc của nàng ta là của hạ nhân, lúc thấy ánh mắt Tần Hoan quét qua, nàng ta hất hàm hừ nhẹ một tiếng, không hề có chút chột dạ vì vừa làm chuyện xấu nào.

Tần Hoan nhìn ngược về phía đá Huyền Vũ ở chỗ xa xa kia, tiếng cười vừa rồi đúng là truyền đến từ bên đó.

Lúc này trên đá Huyền Vũ có 7-8 người đang đứng, nổi bật nhất là hai thiếu nữ ăn mặc hoa lệ rườm rà. Một người tay cầm quạt tròn, đang dùng quạt che miệng cười đến mức toàn thân run rẩy.

Còn Phục Linh thì lại đang quỳ dưới đất, bị hai kẻ hạ nhân kìm kẹp từ phía sau, lại còn bị bịt miệng.

Đánh lén thì cũng đánh xong rồi, thế nên hai kẻ thị uy kia hài lòng thả Phục Linh ra.

Phục Linh nước mắt rơi lã chã, nức nở, "Tiểu thư..."

Tần Hoan hơi nhếch môi, là nàng sơ suất rồi, vừa rồi tập trung quá mức nên có người đến đây cũng không phát hiện.

"Thật sự là quá đáng thương rồi, không ngờ lại rơi xuống hồ kìa!" Người đang nói chuyện mặc một bộ váy áo hình hoa mơ trắng, mặt tròn mắt to, thân thể thấp bé đ ẫy đà, chính là người vừa mới cười lớn tiếng, nàng ta hơi ngừng lại một chút rồi nói, "Tỷ tỷ, chúng ta qua đó nhìn xem, dáng dấp này của nàng ta trông thật thú vị."

Nói xong cả hai đều lả lướt đi đến.

Sau lưng mỗi người lại có hai hạ nhân đi theo, Phục Linh vẫn còn bị bọn họ khống chế.

"Tiểu thư, Lục tiểu thư, Cửu tiểu thư đây là cảm mến Hoắc công tử không được nên lại muốn nhảy hồ đó!"

Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư? Tần Hoan nheo mắt, mấy ngày nay Phục Linh đã nói đến, Ngũ tiểu thư Tần Tương, Lục tiểu thư Tần Sương, là hai người thích bắt nạt Cửu tiểu thư nhất trong phủ.

Tuy rằng ở bên cạnh hồ mực nước còn nông, thế nhưng chỉ cần tiến tới đằng trước một chút thì cũng cao quá đầu Tần Hoan rồi.

Tỷ muội hai người này căn bản không hề đặt sinh tử của nàng vào trong mắt.

Đáy mắt Tần Hoan chợt lóe lên vẻ bén nhọn, chậm rãi siết chặt bàn tay.

Kẻ vừa nói chuyện là Vãn Hà, nô tỳ thiếp thân của Tần Tương. Tần Sương vừa nghe thấy lời này liền cười lạnh, "Chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn như vậy, cũng chẳng chịu ngẫm lại mà xem, Hoắc ca ca là công tử Tri phủ, người ta mà thèm để ý đến con hàng như nàng ta sao?"

Bọn hạ nhân đua nhau nịnh hót, Tần Sương cùng Tần Tương đi đến trước mặt nàng.

Giọng nói Tần Sương vừa ầm ĩ vừa sắc bén lại hống hách, Tần Tương chỉ cười mà không nói gì, nàng mặc bộ váy áo màu tím xếp nếp ngang ngực, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt híp dài, nàng dúng ánh mắt tràn đầy cảm giác ưu việt cao cao tại thượng nhìn về phía Tần Hoan, cứ như nàng và Tần Hoan là người của hai thế giới.

Hai tỷ muội này đúng là không có ai khiến cho người khác yêu thích.

Lúc hai người Tần Sương vừa bước đến, hạ nhân vừa đánh lén Tần Hoan ban nãy liền bước sang bên cạnh hai bước.

Nhìn thấy Tần Hoan đứng bất động trong nước, Tần Sương hùng hổ đi đến bên cạnh hồ, chán ghét nói, "Sao Vãn Tình lại không ra tay nặng một chút? Chẳng phải nàng ta muốn chết sao? Khiến cho nàng ta đi chết là được rồi! Bồ tát hiện thân cái quái gì, nhìn dáng vẻ chó rơi xuống nước này của nàng ta cũng xứng sao?!"

Tần Sương mắng chửi ác độc, nhưng nàng ta không ngờ được rằng Tần Hoan lại dám nhìn thẳng vào mình, mà không chỉ có nhìn thẳng, ánh mắt của Tần Hoan sâu không thấy đáy, khiến cho Tần Sương chợt rùng mình.

Tần Sương ưỡn ngực, "Ngươi nhìn cái gì? Ngươi chính là tang môn tinh bám chặt lấy nhà chúng ta không đi, đã thế lại không biết xấu hổ mà thèm muốn Hoắc ca ca, ngươi nghĩ là cái trò nhảy hồ đó của ngươi có thể khiến Hoắc ca ca nhìn người nhiều hơn một chút ư? Trong mắt Hoắc ca ca ngươi chỉ là bùn lầy dưới chân! Chẳng phải muốn tìm chết à? Sao ngươi không tiếp tục đi chết đi, cái đồ tang môn tinh, đồ sao chổi..."

Cả người Tần Sương đều nghiêng về phía trước, nàng ta chỉ hận không thể dùng nước bọt của mình dìm chết Tần Hoan. Gió ban mai thổi bay tơ lụa trên eo nàng, tơ lụa tung bay gần như phủ lên mặt Tần Hoan. Tần Hoan bình tĩnh nhìn Tần Sương đang bận phun nước miếng, nàng giơ tay lên kéo mạnh một cái!

"Á..."

Một tiếng hét chói tay, thân thể mập mạp của Tần Sương bị mất khống chế ngã nhào vào trong hồ!

Nàng ta ngã cắm đầu xuống hồ, trông cứ như một con cá béo mập đang quẫy đuôi, mãi một lúc sau mới đứng được dậy. Tần Sương bị sặc nước đỏ cả mắt, toàn thân ướt đẫm, tóc tai tung ra dính vào mặt, nàng ho sặc sụa vài tiếng, không thể tin nhìn sang Tần Hoan!

Người này... người này sao lại dám đối xử với nàng như vậy!

Tần Sương vừa giận vừa tủi uất ức, run rẩy chỉ chỉ vào mặt Tần Hoan!

Hạ nhân Tần phủ đứng trên bờ cũng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Tần Hoan, ngay cả Tần Tương cũng choáng váng.

Đám người này xưa giờ đều cùng nhau bắt nạt Tần Hoan, lần nào cũng khiến cho Tần Hoan mình mẩy đầy thương tích mới buông tha, mà Tần Hoan thì một chữ cũng không dám kêu la ngày xưa kia bây giờ lại vừa mới túm Tần Sương kéo xuống hồ!

"Ta muốn chết, nhưng Diêm Vương gia không thu nhận ta."

"Ngươi đoán xem, ông ta có thu nhận ngươi không?"

Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Tần Sương, giọng nói u ám lạnh lẽo. Tần Sương nghĩ đến Tần Hoan vốn là người vừa chết qua một lần liền sởn gai ốc, nàng vội vàng buông ngón tay vừa chỉ vào Tần Hoan kia xuống, không dám mắng thêm một chữ nào nữa.

Tần Hoan thấy thế liền xách váy chậm rãi bước lên bờ.

Nàng vừa động, người trên bờ liền lùi về sau.

Chuyện nàng chết đi sống lại đã mang theo tà khí, hơn nữa nàng ngay trước mặt nhiều người như vậy lại dám túm Tần Sương xuống nước, cho nên đám người trên bờ tự nhiên cảm thấy trên người nàng toát ra một loại sát khí khiến người ta hoảng sợ...

Nếu như thực sự chọc giận nàng, liệu nàng có phát điên lên giết bọn họ hay không?

Ngay cả Tần Tương cũng lùi về sau hai bước, phức tạp đánh giá Tần Hoan, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

Tần Hoan chẳng thèm liếc mắt nhìn Tần Tương lấy một cái, nàng chỉ đi thẳng về phía Phục Linh. Phục Linh cũng ngây người, tiểu thư nhà nàng biết phản kích rồi hả!?

Nhìn thấy Tần Hoan đi đến, hai hạ nhân đang khống chế Phục Linh vội vàng buông nàng ra rồi lùi về sau.

Tần Hoan khẽ nói, "Chúng ta về thôi."

Phục Linh còn chưa kịp khô nước mắt đã tỉnh hồn lại, đứng dậy chạy đến đỡ Tần Hoan, sau đó xoay người đi về phía tây hậu viện. Ở đây có nhiều người như vậy thế nhưng chỉ dám đứng trơ mắt nhìn hai người nàng càng đi càng xa, không một ai dám gây khó dễ nữa.

Tần Sương sững sờ đứng trong hồ, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc ầm lên.

Sau khi về đến tây hậu viện, tay Phục Linh càng lúc càng run, vừa đóng cửa viện lại nàng liền lo lắng nói, "Tiểu thư... Lục tiểu thư mặc dù không phải là con vợ cả thế nhưng cũng được phu nhân cực kỳ yêu chiều, liệu phu nhân có phạt chúng ta không?"

"Vãn Tình là nô tỳ của ai?" Tần Hoan không đáp chỉ hỏi.

Phục Linh sửng sốt, lát sau mới bừng tỉnh, "À, Vãn Tình là nô tỳ thiếp thân của Lục tiểu thư. Lão phu nhân vốn là định để chuyện của tiểu thư chuyện lớn biển thành chuyện nhỏ, vậy mà bọn họ lại dám đẩy tiểu thư xuống hồ lần nữa, bọn họ đúng là vô lý mà!"

Phục Linh nhìn bóng lưng kinh diễm của Tần Hoan, nhất thời kích động nói không lên lời.

Tiểu thư nhà nàng, bây giờ đã không còn là tiểu thư đơn thuần nhát gan dễ bị người ta bắt nạt trước kia nữa rồi!

"Đi tìm cho ta bộ y phục sạch sẽ đến đây."

Tần Hoan vừa phân phó, Phục Linh vội vàng đi tìm. Nước hồ rất lạnh, tiểu thư nhà nàng đã rơi xuống hồ một lần rồi thân thể vẫn còn yếu, lần này lại rơi nữa rất có khả năng sẽ bị bệnh!

Phục Linh đi vào trong phòng, Tần Hoan lại đi đến noãn các, nàng buông lỏng bàn tay nãy giờ vẫn đang giữ váy kia ra, "xoạch" một tiếng, từ trong làn váy nhăn nhúm hỗn loạn kia rơi xuống một nhánh cây.

Đó là một đoạn trúc vẫn còn tươi dài khoảng 3 tấc, do bị ngâm nước lâu ngày nên màu xanh đậm đã biến thành xanh nhạt.

Không lâu sau Phục Linh đã mang quần áo khô đến.

Mới ra đến nơi đã nghe tiếng Tần Hoan hỏi, "Trong phủ có rừng trúc tím nào không?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 8: C8: Xuất phủ



"Rừng trúc tím?" Phục Linh trợn tròn mắt, "Tiểu thư hỏi rừng trúc tím làm gì?"

Thấy thần sắc Phục Linh kì quái, Tần Hoan thoáng do dự, "Ta nhớ mang máng trong phủ có rừng trúc tím... mà lại không nhớ ra nó nằm ở đâu..."

Phục Linh khẩn trương nói, "Trong phủ đúng là có một rừng trúc tím, ở góc phía đông bắc trong nội viện, nhưng địa phương đó là cấm địa của phủ, tiểu thư nghìn vạn lần cũng đừng đi đến đó."

Tần Hoan nhướng mày, "Cấm địa? Em nói về cái này xem?"

Phục Linh liếc mắt ra cửa sổ một cái rồi khẽ nói, "Tiểu thư cũng biết lão gia trong phủ chúng ta phong lưu đa tình, có cực kỳ nhiều di nương. Trong phủ có lời đồn rằng 8 năm trước Nhị di nương thắt cổ tự tử bên trong rừng trúc tím kia. Ngày trước rừng trúc chính là một quang cảnh rất đẹp trong phủ, nhưng từ sau đó nơi này trở thành cấm địa, còn có người nói ở đó có ma quỷ lộng hành nữa."

Phục Linh rùng mình, "Bây giờ đừng nói các chủ tử, ngay cả hạ nhân cũng không dám đi vào trong đó."

Mấy ngày trước Phục Linh đã từng nói qua, gia chủ Tam phòng Tần An của Trung Dũng Hầu phủ trời sinh tính phong lưu, nạp vào không ít thiếp thất, hiện giờ trong phủ đã có 4 vị di nương. Tần Hoan nghe đến đây liền nhíu mày, bỗng nhiên nhịn không được hắt hơi một cái.

Phục Linh vội vàng kéo Tần Hoan, "Tiểu thư mau mau thay quần áo ướt ra, thân thể người hiện tại đã bị giày vò không chịu nổi rồi. Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư thật sự độc ác mà, biết rõ tiểu thư vừa mới rơi xuống hồ mà hôm nay lại còn có thể trêu chọc tiểu thư như vậy!"

Tần Hoan nghe lời Phục Linh cứ thế đi vào trong phòng thay quần áo, suy nghĩ lại chưa từng dừng lại.

Đoạn cành trúc kia màu xanh lục nhạt, vòng quanh đốt trúc có chấm tím lốm đốm, đây chắc chắn chính là trúc tím.

Phục Linh nói rừng trúc tím ở góc đông bắc trong nội viện. Từ góc đông bắc đi đến hồ bán nguyệt khoảng cách rất xa, không thể có khả năng tự dưng có một nhánh trúc tím xuất hiện dưới đáy hồ, rất có khả năng là bị đem qua đây cùng với thi thể của Cửu tiểu thư...

Chẳng lẽ Cửu tiểu thư là bị giết ở trong rừng trúc tím kia?

Cửu tiểu thư vốn nhát gan, làm sao lại có thể chạy đến khu cấm địa lại còn bị đồn là có ma kia chứ?

Nghi vấn trong lòng Tần Hoan càng lúc càng nhiều, nhưng nàng lại không có cách nào đi đến rừng trúc để xem xét tình hình.

Thứ nhất, nàng vừa mới được giải trừ cấm túc, chạy đến hồ bán nguyệt cũng không sao, nhưng nếu như lại chạy tới rừng trúc? Nếu như Cửu tiểu thư đúng là bị giết đó, việc này nhất định sẽ khiến cho hung thủ hoài nghi. Thứ hai, Phục Linh chắc chắn sẽ không để cho nàng đi.

"Mấy ngày nay có người nào ở bên ngoài dò xét chúng ta không?"

Thay y phục xong, Tần Hoan tựa vào giường nhỏ gần cửa sổ hỏi Phục Linh.

Phục Linh đang pha trà, nghe thấy thế liền hừ nhẹ một tiếng, "Có nhiều lắm! Mấy hôm trước lúc còn chưa làm xong pháp sự, nô tỳ đến cửa viện lấy đồ ăn, Lưu đại nương dưới phòng bếp còn hỏi người như thế nào rồi, nô tỳ nhìn thấy rõ rành rành, phía sau lưng bà ấy còn có cả một đám người hóng chuyện..."

Tần Hoan ho nhẹ hai tiếng, "Vậy em trả lời thế nào?"

Phục Linh thở dài, "Nói ra thì trong phủ này cũng chỉ có Lưu đại nương đối xử với chúng ta tốt một chút, em cứ nói sự thật thôi, nói là tiểu thư trải qua chuyện lần này tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết thế nhưng hình như bị tổn thương ở đầu, không nhớ được chuyện gì nữa rồi."

Tần Hoan giật mình, chẳng trách mấy ngày nay không thấy hung thủ có động tĩnh gì, hóa ra là vì nguyên nhân này. Có thể hung thủ cũng cho rằng nàng không còn nhớ gì nữa nên mới nới lỏng cảnh giác.

Như vậy ngược lại lại khiến cho nàng có nhiều thời gian dư dả hơn.

"Khụ khụ khụ." Tần Hoan nhớ lại, lại không nhịn được ho khan mấy tiếng, đáy lòng nàng nghĩ không xong rồi, nàng bị cảm lạnh rồi.

"Mới có một lúc mà tiểu thư ho nhiều thế, chắc chắn là bị bệnh rồi."

Phục Linh căng thẳng hẳn lên, "Bây giờ nô tỳ đi cầu Lưu đại nương, để Lưu đại nương giúp chúng ta đến chỗ sư phụ phát thuốc trong phủ xin ít thuốc. Chỉ có điều, có điều thuốc trong phủ rất đắt, đồ mà phu nhân để lại cũng chẳng còn bao nhiêu nữa rồi..."

Tần Hoan nghe đến đây liền nhướng mày, hạ nhân trong phủ này lại có thể vơ vét đồ tốt từ trên người chủ tớ hai nàng như vậy sao?

"Không thể xuất phủ mua sao?"

Phục Linh cười khổ, "Nô tỳ thiếp thân của Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đều có thể xuất phủ, nhưng nô tỳ và tiểu thư có muốn đi ra cũng đều bị ngăn lại. Chuyện đó cũng từ 2 năm trước rồi, từ đó trở đi tiểu thư không hề nhắc đến chuyện xuất phủ nữa, chúng ta thực sự còn chẳng bằng hạ nhân."

Sắc mặt Tần Hoan trầm xuống, "Ngay cả cửa phủ cũng không cho ra?"

Phục Linh bất bình thay Tần Hoan, "Mấy năm nay tiểu thư tới Tần phủ, số lần xuất phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hai năm đầu tiên thì vào những ngày tết, tế tổ hay lên chùa dâng hương thì lão phu nhân vẫn mang tiểu thư đi theo, nhưng 2 năm nay hình như đã quên mất tiểu thư rồi..."

Tần Hoan đứng dậy, bắt đầu vấn tóc mình lên.

Phục Linh ngơ ngác nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư đây là muốn..."

"Ra ngoài mua thuốc."

Đừng nói muốn ra ngoài mua thuốc, tỉnh dậy nhiều ngày như vậy rồi, nàng cũng nên đi xem Cẩm Châu thành này rồi.

Phục Linh không ngờ rằng Tần Hoan đã nói là làm, lúc nàng lấy lại tinh thần thì Tần Hoan đã mặc xong áo choàng đi ra bên ngoài rồi. Phục Linh vội vàng đuổi theo, mặc dù bản thân có chút lo lắng không yên, nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tần Hoan thì bất an trong lòng nàng liền tiêu tán hết, chỉ còn lại chút phấn chấn.

Đi ra đến cửa viện, đi thẳng đến hướng nam, rồi lại chuyển sang hướng tây, chính là đi đến cửa viện ở sườn tây, tất cả nô bộc gia quyến của Tần phủ đều xuất phủ từ cửa này.

Hai người còn chưa đi đến gần cửa, thủ vệ gác cổng liền kinh ngạc sửng sốt.

Chuyện Tần Hoan đẩy Lục tiểu thư xuống bán nguyệt hồ vừa mới truyền ra, bọn hắn thế nào cũng không thể ngờ rằng Cửu tiểu thư này vậy mà lại muốn xuất phủ. Bọn họ theo bản năng ngăn cản hai người Tần Hoan lại.

"Cửu tiểu thư, không có mệnh lệnh của phu nhân, người không được phép xuất phủ."

"Lão phu nhân cũng không cấm túc ta, ngươi lại dám chặn đường ta?"

Tần Hoan mặc váy tơ lụa mỏng màu xanh nhạt, áo khoác bên ngoài cũng cùng màu xanh nhạt có thêu hình hoa lan. Nàng khẽ nâng cằm, ánh mắt ủ dột nhìn về phía người gác cổng trẻ tuổi, tiếng nói chuyện của nàng âm thanh cũng không quá to, nhưng mỗi một chữ đều nặng nề nện vào trong lòng người gác cổng.

Hắn biết lão phu nhân đã giải trừ cấm túc của tây hậu viện, nhưng Cửu tiểu thư này từ trước vẫn an phận thủ thường trong viện của mình, hiện giờ hắn lại không đoán ra được ý của lão phu nhân.

Người gác cổng do dự, lại quay sang nhìn Tần Hoan đánh giá. Thân hình nàng gầy yếu thẳng tắp như cây trúc, khí thế bức người, tựa hồ như hắn chỉ nói thêm một câu ngăn chặn nàng nữa thôi thì đó chính là đang làm ngược lại mệnh lệnh của lão phu nhân!

Người gác cổng căng thẳng, lúc này lại không biết phải xử lý thế nào cho phải.

Thấy bọn họ như vậy, Tần Hoan cứ thế nghênh ngang đường đường chính chính đi ra ngoài. Hai người gác cổng nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Tần Hoan ra khỏi cửa phủ xong rồi thì một người mới phản ứng kịp, "Mau đi bẩm báo lão phu nhân!"

Vừa dứt lời, người gác cổng lau mồ hôi trên trán rồi nhìn về hướng Tần Hoan vừa rời đi.

Đây... đây là Cửu tiểu thư nhát như thỏ đế kia sao?

Đi trên đường lớn bên ngoài Tần phủ, Phục Linh không khống chế được kích động, "Vừa rồi tiểu thư thực có khí thế, làm cho bọn họ sợ đến mức không dám tranh luận. Nhưng ngày xưa tiểu thư cũng không phải thế này, tiểu thư người sao lại..."

"Dù gì cũng đã chết qua một lần, ta không thể cứ vô dụng như trước kia mãi được."

Tần Hoan trả lời một câu khiến cho Phục Linh đỏ mắt gật đầu, "Tiểu thư nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt rồi, tiểu thư đúng là có phong cách của một chủ tử chân chính rồi, có điều trước đây tiểu thư đều không thích như vậy, hôm nay lại..."

Hôm nay Tần Hoan đã làm hai chuyện, một là kéo Tần Sương xuống hồ, hai là mạnh mẽ xuất phủ.

Hai chuyện này đều hoàn toàn khác với Tần Hoan lương thiện nhát gan trước kia.

"Người đời đều là như vậy, thấy ngươi lương thiện sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, ngược lại nếu thấy ngươi hung ác thì sẽ kính nể chùn bước." Tần Hoan vừa nói vừa nhìn về phía ánh nắng chiếu xuống thành Cẩm Châu.

Cẩm Châu nằm ở phía nam Đại Chu, được liệt vào danh sách những thành trì ở biên giới, nếu dùng khoái mã đi đến kinh thành cũng phải một tháng mới đến. Tuy vậy nhưng Cẩm Châu là một thị trấn trọng địa ở phía nam, thành trì nguy nga đồ sộ, nông thương phồn vinh. Tần phủ nằm ở phía đông thành, là tòa phủ đệ phồn hoa bậc nhất thành Cẩm Châu. Từ đây phóng tầm mắt nhìn đi chính là tầng tầng lớp lớp nhà mái cong mọc lên san sát nhau, tạo thành một nét đặc trưng của thành Cẩm Châu.

Dọc theo đường từ cửa tây phủ đi về phía trước, không lâu sau đã đến một khu chợ cực kỳ náo nhiệt. Tuy nhiên Tần Hoan lại chẳng quan tâm, chỉ tìm xem ở đây có hiệu thuốc hay không. Nàng nhìn tới nhìn lui, lại chỉ tìm thấy tửu lâu với tiệm trà xa hoa tráng lệ.

Ngay lúc nàng đang tính xem có nên đi sang phố khác không thì chợt phát hiện ở trên con phố phía trước có rất nhiều người vây quanh.

"Tiểu thư, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"

Phục Linh tính tình hoạt bát, lại cộng thêm gần 2 năm nàng chưa xuất phủ, nên hiện tại nhìn thấy bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng cực kỳ hứng thú.

Thấy nàng tò mò như vậy thì Tần Hoan đành phải đi lên xem thử.

Mới vừa đến gần đã nghe thấy một tiếng khóc đau khổ của thiếu nữ truyền đến từ giữa đám người, "Lão phu nhân nhà ta tái phát bệnh, cầu xin chư vị có lòng hảo tâm hãy giúp ta tìm đại phu..."

Tần Hoan nhíu mày một cái rồi tiến vào giữa đoàn người.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 9: C9: Cứu người



Phục Linh chen vào giữa đám người cùng với Tần Hoan, nhìn sự việc trước mắt nàng đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.

Trên mặt đất là một phiến đá lạnh lẽo, trên mặt đá có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo tỳ nữ màu xanh đang quỳ, còn có một vị phu nhân lớn tuổi ăn mặc mộc mạc giản dị đang ngất xỉu nằm dựa vào ngực nàng ta.

Vị lão phu nhân này tuổi khoảng hơn 60, tóc bạc đầy đầu, hai mắt nhắm chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, nhìn kỹ lại một chút thì sắc mặt bà lão tái xanh cộng thêm mồ hôi lạnh trên trán, đúng thật là biểu hiện của người mắc bệnh nặng.

Tỳ nữ áo xanh lo lắng ôm chặt lão phu nhân khóc lóc, "Lúc lão phu nhân phát bệnh thì không thể động vào, cũng không được di chuyển, bây giờ chỉ có mỗi một mình tiểu nữ theo hầu hạ, tiểu nữ van cầu các vị xin hay rủ lòng thương đi tìm đại phu lại đây giúp tiểu nữ, nhất định sẽ có hậu tạ..."

Đại phu ở gần chỗ này nhất chính là Lý đại phu của Nhân Thọ đường, nhưng đi đi về về cũng mất gần nửa canh giờ, tiểu cô nương, nhà ngươi ở chỗ nào, đi về gọi chủ sự nhà ngươi đến đây đi."

Nhìn thấy lão phu nhân bệnh nặng như vậy, mọi người ở đây dù có muốn hỗ trợ cũng sợ gặp phải phiền phức.

Nghe được lời này, khóe môi tỳ nữ kia khẽ động nhưng vẻ mặt lại rất hoang mang, "Nhà chúng ta...nhà chúng ta ở xa... đi như vậy chắc chắn là không kịp, xin các vị hãy rủ lòng thương giúp ta tìm đại phu nhanh một chút..."

"Nhìn tình trạng bệnh của vị lão phu nhân này cũng hơi giống với bệnh tình của mẹ ta ngày trước, lúc đó sắc mặt mẹ ta cũng tím đen không cử động được. Mời đại phu đến không bằng trực tiếp đi chuẩn bị hậu sự đi."

Lời này vừa thốt ra, mọi người đang vây xem đều vô thức lùi về sau một bước, tỳ nữ kia thấy vậy nước mắt lại tuôn ra như thác. Nàng chỉ là một người đi theo hầu hạ, bây giờ đương nhiên không thể bỏ lão phu nhân ở đây một mình, đại phu thì không mời được, chẳng lẽ phải giương mắt nhìn lão phu nhân tắt thở sao?

"Để bà ấy nằm thẳng xuống."

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đám người.

Phục Linh xem đến sốt ruột, nghe thấy tiếng nói này còn đang giật mình chưa phản ứng kịp, thế nhưng rất nhanh sau đó nàng phát hiện Tần Hoan vốn đang đứng bên cạnh mình lại đi về phía trước. Phục Linh không thể tin được trợn tròn mắt, người vừa nói chuyện không phải ai khác mà lại chính là tiểu thư nhà mình!

"Tiểu thư, người..."

Nhiệt tình là tốt, nhưng mạng người là quan trọng nhất, lỡ như không cứu được người ta, lúc đó người nhà người ta trách tội lên đầu tiểu thư nhà nàng thì biết phải làm sao bây giờ? Phục Linh lo lắng nhìn Tần Hoan, hận không thể lôi ngược Tần Hoan trở về.

Đám người vây xem cũng kinh ngạc nhìn Tần Hoan, nàng ta muốn làm cái gì đây?

Tần Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh lão nhân, "Đỡ bà ấy nằm thẳng xuống."

Mặt đất vừa cứng vừa lạnh, tỳ nữ áo xanh kia do dự chớp chớp mắt, "Cô nương, người..."

Tuổi Tần Hoan quá trẻ, y phục trên người trông cũng cũ kỹ giản dị, mặc dù trên người nàng toát ra khí chất bình thản trầm ổn không hợp với tuổi tác, thế nhưng tỳ nữ áo xanh kia cũng không dám tùy tiện tin tưởng nàng...

"Tiểu cô nương này biết y thuật?"

"Tuổi tác còn trẻ như vậy, đừng có dại dột mà hại chết người ta."

"Đúng đó, sợ có lòng tốt nhưng lại gây ra chuyện xấu thì sao?"

Tần Hoan không để ý đến ánh mắt hoài nghi của tỳ nữ áo xanh, cũng không nghe vào tai những tiếng nghị luận xung quanh.

Nàng trực tiếp cầm cổ tay lão nhân lên bắt mạch, sau đó lại áp tai vào ngực lão nhân nghe nghe trong giây lát, "Lão phu nhân nhà ngươi bị bệnh phong hành hạ quanh năm, nửa năm trước bệnh tình đã nặng lên rồi, 2 tháng nay phát bệnh trên 5 lần, vừa rồi bà ấy đột nhiên bất tỉnh thân thể cứng đờ, lưỡi và cổ họng cũng cứng lại nên mới không nói ra lời, lại nhìn từ trán đến thái dương mạch máu bị ứ khi nên chuyển màu xanh đen, đây là triệu chứng của bệnh phong đã thâm nhập vào gan."

Nói xong nàng lại bổ sung thêm mấy câu, truyện được dịch bởi HeLiX "Nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt đối không thể chậm trễ."

Tần Hoan nói nhỏ những ngữ điệu lại nhanh, thế nhưng tỳ nữ vẫn có thể nghe được rõ ràng. Đợi đến khi nàng nói xong thì tỳ nữ này kinh ngạc nhìn Tần Hoan, sau đó không hề do dự mà đặt lão phu nhân nằm thẳng xuống.

Ngay lập tức Tần Hoan nghiêng người, tay bắt đầu ấn từ huyệt phong trì sau gáy ra đến bả vai, từ hai huyệt khúc trì tiếp tục xoa bóp dọc cánh tay năm lần cho đến huyệt dương lăng tuyền dưới đầu gối. Cứ như vậy xoa bóp liên tục cho đến khi nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán lão nhân toát ra càng ngày càng nhiều, lúc này Tần Hoan mới ngẩng đầu nhìn sang xung quanh, chỗ này ở đối diện tiệm trà, Tần Hoan căn dặn, "Đi xin giấy bút tới đây."

Do quanh năm chăm sóc lão nhân nên khi nhìn thấy thủ pháp này của Tần Hoan, tỳ nữ áo xanh mới hoàn toàn công nhận nàng biết y thuật, không dám hoài nghi nữa. Tần Hoan vừa dứt lời, nàng chạy ngay sang bên tiệm trà, chỉ trong nháy mắt đã mượn được giấy bút đem về.

Tần Hoan trải giấy xuống đất, bàn tay như hoa lan nhỏ viết ra vài tên thuốc, chữ của nàng là chữ khải, nhìn rất xinh đẹp...

Trong lúc nàng đang kê đơn thuốc, ánh mắt những người xung quanh đều phức tạp hẳn lên. Mặc dù lão phu nhân này còn chưa tỉnh, thế nhưng nhìn bộ dáng ung dung tràn đầy tự tin mà chẩn bệnh của Tần Hoan, mọi người không dám coi thường nàng nữa.

Chỉ trong vài cái chớp mắt, Tần Hoan đã viết xong đơn thuốc, nàng gấp gọn lại rồi đưa cho tỳ nữ áo xanh, "Có thể di chuyển rồi, ngay lập tức mang bà ấy về nhà, trong vòng 1 canh giờ cho dùng thuốc này, thủ pháp vừa rồi của ta đã nhìn rõ chưa?"

Tỳ nữ áo xanh gật đầu lia lịa, Tần Hoan nhiên tiện dặn dò, "Sau khi uống thuốc xong, cứ tiếp tục xoa bóp như vừa nãy, nếu như có ai biết thuật châm cứu thì dùng châm sẽ có công hiệu nhất. Nếu như trước khi trời tối lão phu nhân có thể chảy mồ hôi thêm lần nữa thì bà ấy còn có hy vọng sống, còn nếu không..."

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm trang, giọng nói cũng trầm xuống, "Nếu như không thể, trong vòng 7 ngày lão phu nhân ắt hẳn sẽ chết."

Tỳ nữ áo xanh run lên, sợ hãi trợn tròn mắt. Tần Hoan nhìn lão nhân thương xót rồi đứng dậy. Cái gì nên làm nàng đã làm rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào thiên mệnh.

Tần Hoan phủi phủi bụi dính trên váy, sau đó không nói thêm câu nào nữa xoay người bước đi.

Phục Linh bên cạnh căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, bây giờ cũng vội vàng đuổi theo Tần Hoan.

"Cô nương! Xin hỏi tính danh cô nương..."

Phía sau còn nghe thấy giọng nói của tỳ nữ áo xanh, nhưng Tần Hoan không quay đầu lại, Phục Linh lại càng muốn Tần Hoan rời khỏi chỗ này thật nhanh, mặc dù vừa rồi tiểu thư nhà nàng rất ra dáng của một đại phu nhưng nàng hoàn toàn không biết tiểu thư biết y thuật từ bao giờ... Nhưng... nhưng nhỡ trị chết người thì phải làm sao đây?

Mắt thấy chủ tớ Tần Hoan đã đi xa nên tỳ nữ áo xanh không dám chậm trễ nữa, vội vàng gọi gã sai vặt ở tiệm trà giúp nàng nâng lão phu nhân lên, đương nhiên là làm theo lời căn dặn của Tần Hoan.

Quần chúng ăn dưa còn chưa rời đi, có một người nhịn không được nói, "Tiểu cô nương này, ngươi thật sự tin lời vừa rồi của cô nương kia nói sao? Phải thận trọng đó..."

Lời này vừa nói ra lại có một người khác phản đối, "Cũng không thể nói như vậy, nhìn tiểu cô nương kia bình tĩnh tự tin như vậy, bấm huyệt cũng cực kỳ chuẩn xác. Có điều gần đây Cẩm Châu thành lại chưa hề nghe nói có một nữ y trẻ tuổi mới đến nhỉ?"

Cuộc đối thoại của hai người lập tức khơi dậy lên khả năng tám chuyện của đám người.

"Chưa từng nghe, bệnh phong này rất kinh khủng, nếu là nữ y thì cũng phải là người tài năng đỉnh đỉnh biết phương pháp chữa trị, vậy mà một chút tin tức ta cũng không nghe nói qua, ban nãy lẽ ra phải ngăn nàng lại hỏi cho ra nhẽ..."

"Mặc dù chưa từng nghe nói có cái gì mà nữ y trẻ tuổi tới Cẩm Châu, thế nhưng ta cũng đã được nghe một chuyện rất kỳ lạ có liên quan đến việc cứu người..." Bỗng nhiên có một nam nhân ăn mặc tương đối cao quý nói chuyện với giọng thần thần bí bí.

Vừa nghe lời này, quần chúng ăn dưa vây quanh tỳ nữ ban nãy tất cả đều nhướn mày lên hóng chuyện.

Vẻ mặt nam nhân kia hăng hái bừng bừng, "Ta nghe nói là ở phía đông Tần phủ, Cửu tiểu thư nhảy xuống hồ nước không chỉ chết đi sống lại, mà còn cứu sống được một tỳ nữ thắt cổ chết, hiện tại trong Tần phủ mọi người đều nói nàng là hiện thân của Bồ tát..."

Trên đời này không có tường nào ngăn được gió lùa, huống chi Tần phủ lại có rất nhiều gia đinh. Tần Hoan và Phục Linh đã đi được rất xa rồi nên đương nhiên không biết mọi người nghị luận ở phía sau. Trong lòng Phục Linh lo lắng trùng trùng, còn Tần Hoan cũng hơi do dự.

Từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân mình học y, sau lại bái sư làm môn hạ của Dược vương Tôn Hi. Nhưng từ khi đến kinh thành nàng chỉ ở trong khuê phòng, chưa bao giờ có cơ hội thi triển y thuật, vậy mà bây giờ lại cứu người ở ngay giữa phố đông người, không biết rồi có gây ra chuyện phiền toái gì không.

Vừa nghĩ đến đây Tần Hoan lập tức cảm thấy hổ thẹn.

Phụ thân đã nói rồi, hành y cứu người vốn là bổn phận của thầy thuốc, huống chi nàng được sống lại trong thân thể này đã là một kỳ tích, chẳng lẽ nàng lại muốn làm trái lại bản tâm của mình.

Đột nhiên nhớ đến chuyện ngày trước, trong lòng Tần Hoan đau xót, nàng quay đầu lại lại bắt gặp ánh mắt ai oán của Phục Linh.

Vẻ mặt Phục Linh đau khổ, nói gần như khóc, "Tiểu thư, nô tỳ trung thành tận tâm với người như vậy, vậy mà người lại giấu nô tỳ một bí mật lớn đến thế! Nô tỳ thực sự là quá tủi thân rồi..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back