Tâm Linh Quyễn Cảnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
210103527-256-k455419.jpg

Quyễn Cảnh
Tác giả: 1234VulCan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện ma với kết thúc bất ngờ.​
 
Quyễn Cảnh
Ngày mưa


Một tối không trăng, mưa tuông tầm tả, tôi chưa về vì còn đang trú mưa tại 1 mái hiên xe buýt.

Đã quá 11 giờ, thấy mưa cũng hơi tạnh nên tôi chạy thật nhanh về nhà.

Về đến nhà thì ướt sũng, tôi vào phòng lấy đồ thay.

Thấy bạn gái nằm trên giường đắp mền kín nên tôi rón rén nhẹ nhàng.

Khi đi vào trong nhà tắm, vừa chạm tay lên công tắc đèn thì tôi đụng phải 1 bàn tay lạnh nhắt làm tôi giật mình, bật đèn điện thoại lên xem thì không có gì, tôi tự trấn an mình bằng mấy cái sự mệt mỏi và gió, bỏ qua rồi bật đèn vào tắm.Đang đứng trước gương chảy tóc thì cái bóng trong gương nháy mắt với tôi.

Giật cả mình buông rơi cây lược, tôi đang mơ hả trời.

Chạy vào phòng đắp kín người, sợ run cả người, bạn gái tôi xoay mình và ôm tôi làm tôi đỡ sợ hơn và dần ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tôi mơ màng tĩnh giấc vì âm thanh từ bên cữa kính.

Một khuôn mặt trắng toát đang cười và áp sát cả khuôn mặt vào kính cữa sổ, tôi dụi mắt thì không thấy gì nữa, mình ở tận lầu 20 mà trời.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời, không lẽ mình bị ám".

Tôn nghĩ rằng do mình mệt qua nên ngã mình nằm xuống tiếp.

Người yêu tôi qua sang ôm tôi trong cơn mê ngủ, tôi kéo mền cho cô ấy đủ ấm.

Tôi chợt nhớ ra:

- Mình làm đéo gì có bạn gái!
 
Quyễn Cảnh
Tôi vẫn nghe thấy


Tôi vẫn nằm đó, vẫn nghe thấy mọi thứ rất rõ ràng , tiếng xe chạy bon bon, tiếng còi inh ỏi chen làn nhau, tiếng trò chuyện của những người ngồi ở quán cà phê.Hôm nay đã là ngày thứ 5 tôi ở đây, bọn họ không hay biết gì cả.

Tôi nhớ vợ và con của mình quá, tôi muốn gặp lại họ, tôi rất nhớ họ, thật sự nhớ họ.

Ngày hôm nay có thêm mấy con gián xung quanh tôi, lũ chuôtchuột ngày một đông thêm, nước lại chảy qua người tôi, mùi hôi kinh khủng.

Rồi đến buổi tối, tôi vẫn không ngủ, mà tôi cũng chẳng thể ngủ được đâu, tôi nghe thấy đám thanh niên đang chọc ghẹo một cô gái, cô ta la hét thất thanh, rồi tiếng hét cứ ngắt quãng, tôi nghe thấy giọng tên Zonn, lại ngắt quãng.

Tiếp theo là tiếng khóc nức nở và rồi mọi thứ lại trở lại sự yên tĩnh vốn có của nơi này.

Nó đã mở ra, cô gái ấy xuống cạnh tôi.

- Này cô, có sao không?

- Lũ khốn nạn đó.

- Cô ổn chứ?

- Không.

Tôi phải thoát khỏi đây, tôi phải trả thù chúng.

- Cứ bình tĩnh đã nào.Sáng hôm sau, cảnh sát đã tùm thấy chúng tôi, tôi thì thì đã bốc mùi còn cô gái vẫn chưa, cũng đúng mà, cô ấy chỉ mới xuống đó đêm qua.Chúng tôi đường ai nấy đi.

Tôi qua đầu nhìn lại cái xác của mình lần cuối, nó đã không còn nguyên vẹn nữa, buồn thật chứ.
 
Quyễn Cảnh
Em đừng giận anh mà.


Tôi vẫn đi sau lưng Yuni, cô ấy vẫn còn giận tôi chỉ vì tôi nói chuyện với cô bạn thân của tôi, Anna.

Cô ấy về nhà trọ của cô và đóng sầm cữa trước mặt tôi.

Không hiểu sao họ không bao giờ hòa hợp nhỉ, rõ ràng tôi đã nói với cô là Anna chỉ là bạn thân không hơn không kém.Đến tối, tôi và Cris đang chơi game, Cris bảo tôi hãy chủ động nhắn tin với Yuni, tôi phải mất khá lâu mới chịu làm theo.

Tôi nhắn tin trước nhưng cô ấy không trả lời, tôi lại nhắn tiếp, tin nfắn dài hơn 4 trang nhưng chỉ có dòng đã xem.

Tôi thấy hơi tức nên đã thôi nhắn với cô.Tối đó khi đang ngủ, Yuni nhắn tin gọi tôi ra công viên.

Cris hỏi tôi đi đâu, tôi cũng trả lời, cậu ta khuyên tôi không nên đi, lỡ Yuni ghen quá hẹn tôi ra chổ vắng để giết tôi thì sao.

Tôi cũng sợ nên cũng cẩn thận, ra tới nơi, Yuni đứng ở 1 góc tối, tôi đi đến, thấy hình bóng cô cứ mờ ảo sao ấy:

- Em sao rồi, 12 giờ rồu sao lại gọi anh ra đây?

- Em chỉ muốn gặp anh thôi.

- Bộ có chuyện gì sao?

- Em chỉ xin anh, hãy tránh xa Anna ra.

- Em lại vậy nữa rồi, anh đã nói anh với Anna chỉ là bạn thôi.

- Không phải chuyện đó.

Em chỉ xin anh vậy thôi.

Rồi cô ấy bỏ đi, chỉ vài bước mà cô ấy đã biến mất.Sáng hôm sau, tôi và Cris tới nhà Anni để làm bài tập, Anni vẫn cứ hồn nhiên như mọi khi, cô ấy lấy nước cam cho 2 chúng tôi.

Làm xong bài tập thì cũng đến trưa, Cris ngỏ ý mua đồ ăn và cả bọn cùng nhậu, tôi và Anni ra ngoài mua đồ.

Anni vẫn tung tăng, rồi khi gần về, Anni nói thật là cô ấy thích tôi, tôi thẳng thắng từ chối vì tôi chỉ xem Anni là bạn.

Vừa về tới thì Cris có vẽ hốt hoãng và hối thúc tôi đi về.

Tôi không hiểu tại sao nhưng đành phải nghe lời Cris.Về nhà trọ của cả 2, Cris gọi cảnh sát và váo cáo gì đó.

Sau vài giờ khi Cris nhận lại cuộc gọi từ cảnh sát, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

- Có chuyện gì vậy Cris, mày cư sử lạ lắm đấy.

- Trước tiên mày phải bình tĩnh nghe tao nói hết đã.

- Tao đang bình tĩnh đây.

- Mày biết là tao học bên khóa pháp y điều tra sát chết phải không?

- Tất nhiên rồi, mà có liên quan gì?

- Tao phát hiện 1 cái xác chết trong bồn tắm của Anni.

- Mày đùa hả Cris?

- Cái xác đó tử vong vào 1 giờ 26 trưa hôm qua.

- Tao không thể tin được.

- Đó không phải vấn đề.

- Mày muốn nói gì thì nói nhanh đi?

- Thi thể đó....là....

Yuni!
 
Quyễn Cảnh
GẶP MỘT KẺ ĐIÊN


Tối hôm đó, Nisa cùng cha trở về sau 1 buổi tiệc tại nhà bạn, họ đi qua 1 con đường dài và tâm tối, đột nhiên xe cán phải đinh nên thủng lốp và đâm đầu thẳng vào 1 bụi cây khô nhỏ.

Mai mắn là cả 2 không ai bị thương nhưng họ đã kẹt lại giữa 1 nơi không 1 bóng người.

Cha Nisa nói:

- Con cứ ở yên trong xe, cha sẽ quay lại thị trấn ban nảy để nhờ sự giúp đỡ.Cha Nisa di ra khỏi xe đóng kín cửa lại và khóa ngoài rồi ông chạy thật nhanh đi.

Nisa ngồi trong xe chờ đợi, thời gian như không trôi nữa, rồi chợt cô có linh tính bất an, qua ra phía sau, dưới ánh trăng le lói và vài ánh đèn đường yếu ớt, Nisa thấy có 1 người đàm ông to lớn đi về phía cô, trên tay hắn đang cầm thứ gì đó ném qua ném lại 2 tay.Nisa kiểm tra kỉ các cửa, nó đã khóa chặt, cô chui ra hàng ghế sau, lấy 1 cái áo cố đắp lại, che mình khỏi bóng ánh sáng để người đàn ông kia không thấy.Hắn tiến tới chổ Nisa, cô nhìn thấy qua ánh đèn xe, hắn cao lớn, vạm vỡ, đầu đeo 1 chiếc mặt nạ đầu lâu và không có tóc.

Lưng hắn đeo 1 cây rìu có dính máu, hàm răng hắn đầu nanh nhọn, con mắt hắn nhỏ đến đáng sợ.Đột nhiên hắn áp mặt vào sát cửa kính với 1 nụ cười mang rợ sát mang tai, hắn giơ cái thứ hắn cầm trong tay lên, đó là đầu của cha Nisa.Nisa hét toán lên rồi khóc và cố bình tỉnh lại, cố gọi cho cảnh sát nhưng không có sóng.

Hắn ta lấy tay đập vào cửa kính và cố mở khóa nhưng khóa rất chặt và kính xe rất bền.

Hắn đi qua cửa khác và cố làm hành động như vậy nhưng xe vẫn không mở.

Nisa vừa sợ vừa thấy an tâm phần nào nhưng cô vẫn cố liên lạc với mọi nguồn cứu trợ nhưng vô dụng.Gã sát nhân ở ngoài cố tiên đến những cánh cửa gần Nisa nhất và mở ra, mỗi lần mở không được hắn lại tức giận hơn và đấm vào xe, nhưng đột nhiên hắn cười, lấy ra thứ gì đó ném qua ném lại 2 tay và đi vòng vòng khắp xe, Nisa không hiểu có chuyện gì.Đột nhiên hắn áp mặt vào sát mặt kính xe gần Nứa nhất, đối diện thằng với Nisa, nở 1 nụ cười, nụ cười ấy sởn cả gai ốc, máu chạy ra từ miệng hắn, hắn giơ lên cho Nisa thấy thứ hắn đang cầm từ nãy giờ và cười rất lớn.

Đó là chìa khóa xe của cha cô.
 
Quyễn Cảnh
Tôi không hiểu tại sao


Tôi và em trai mình chênh lệch nhau vài tuổi.

Mỗi khi em tôi có đồ chơi mới là tôi cũng sẽ có 1 món đồ ngang tầm.

Nhưng dạo gần đây tôi không hiểu tại sao cha mẹ lại lạnh nhạt với tôi như vậy.

Tôi có cố nói chuyện thì họ đều làm lơ, tôi có hôn mẹ mình nhưng bà không quan tâm, tôi cố chào hỏi họ nhưng họ lại làm lơ tôi.Em trai tôi có đồ chơi mới thì tôi lại không có gì ngoài sự lạnh nhạt của họ.

Họ làm như tôi không tồn tại trên đời vậy.

Sau buổi ăn, nó đòi thêm đồ ăn vặt thì họ đưa không chút nghỉ ngợi còn tôi có xin hộ thế nào họ cũng không quan tâm tới.Hôm đó, nó lại có đồ chơi mới và nó chọc tôi, tôi ghét như thế, nó đang lên mặt vì cha mẹ dành hết tình yêu thương cho nó.

Tôi quá tức giận mà lấy sợi dây nhảy siết cổ nó, nó kịp thoát đi và mét cho cha mẹ.

Cha mẹ lại không tin và đã đánh nó 1 trận nhừ đòn, tôi thấy hả dạ lắm, nó có cố giải thích thế nào họ cũng không tin và tôi thấy rất vui.Hôm đó, nó được đi chơi biển với cha mẹ và không cho tui đi cùng.

Nó lại lên mặt:

- Em được cha mẹ dẫn đi biển nè, chị phải ở nhà.

Lêu lêu...

Tôi quá nóng giận và đã xô nó xuống cái hồ bên cạnh.

Nó không biết bơi, cha mẹ tôi kịp chạy ra và cứu nó.

Họ hỏi thăm nó thì nó khôn hơn, biết trả lời là do trượt chân.

Vậy là suốt buổi chiều đó, nó được họ chiều chuộng hết sức.

Muốn gì đều được

Và buổi tối đó, cha mẹ tôi và cả nó đã ngủ say, tôi đã lất sợi dây nhảy ở ngoài sân và lẻn được vào phòng nó mà nó không hay biết.

Tôi sẽ siếc cổ nó, cho đến khi nó tắt thở.

Rồi tôi sẽ chui lại nơi mà cha mẹ đã chôn tôi.Shhhhh
 
Quyễn Cảnh
Crush: Là tớ


- Tớ nhìn thấy cậu buồn thì tớ cũng buồn lắm, cậu đừng khóc nữa mà.

- Tại sao cậu vẫn quan tâm một đứa như tớ, tớ bị xã hội chê bai là thứ con gái mất nết, tớ bị người ta chụp lén, tớ bị hiếp dâm đấy, tớ...không đáng để cậu làm vậy đâu.

- Tớ không quan tâm chuyện đã quan, điều quan trọng là cậu phải sống thật tốt.

- Sao cậu lại làm vậy?

- Vì tớ thích cậu.

Nana, tớ thích cậu từ rất lâu rồi.Nana chỉ bật khóc mà ôm chầm lấy Holk, cậu ôm chặt Nana như không muốn buông tay ra, cuối cùng Nana cũng đã yêu cậu.

" Sao bao nhiêu khó khăn, tớ lại thấy cậu hạnh phúc.

Tớ yêu cậu Nana, vì yêu mà tớ chụp lén cậu, vì yêu mà tớ bôi xấu cậu, vì cậu mà giết kẻ hiếp dâm cậu, tớ vì cậu mà giết con chó nhà tớ để làm chiếc túi cho cậu đấy.

Tớ mãi mãi vẫn sẽ yêu cậu, Nana"
 
Quyễn Cảnh
Anh không quên đâu.


" Anh còn nhớ hồi đó anh nói gì với em không?"

" Có chứ, anh nói là:Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi, đúng không?"

" Em sẽ nhớ câu này của anh!"

Ray nhìn thấy Emmy đang nắm tay bạn thân của anh, đó là cái nắm tay của các đôi tình nhân, họ đi thảnh thơi giữ phố như những cặp đôi thật sự và còn hôn nhau nữa.

Ray tiến đến, kéo 2 người họ quay lại.

" Sao em lại làm chuyện này với anh?"

" Chẳng phải anh nói anh chỉ cần em hạnh phúc thôi sao?"

" Không phải là kiểu hạnh phúc này"

" Kiểu nào mà chẵng như nhau, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ biết, giờ anh thấy rồi thì nên từ bỏ đi"Ray im lặng, để họ đi, thật xa, xa dần xa dần.

Thằng bạn an ủi" Thôi kệ đi, đàn bà có thể phản bội mày nhưng tiền thì không.

Lo tập trung kiếm tiền đi.".

Họ đang đi xa dần.4 năm sau.Emmy vẫn như vậy, bắt cá nhiều tay, không ai hay biết.

Ray giờ là 1 cảnh sát tuần tra và có quyền hạng rất cao.

Hôm đó anh đi tuần tra như bình thường, bắt gặp Emmy đang đi với 1 tên đàn ông mới.

Ray ra khỏi xe và bám theo Emmy đến mọi nơi.

Emmy bắt đầu chú ý có một người cảnh sát đang theo dõi họ, họ vào nhà thì người cảnh sát đi xung quanh nhà nhìn vào.

Liên tiếp 1 tuần như vậy họ thấy rất khó chịu, các cảnh sát khác không ai quan tâm tới họ nên họ phải tự hành động.

Họ mời Ray vào nhà, Emmy đã nhận ra Ray nhưng vẫn im lặng.

Ray ban đầu rất vui vẽ nhưng càng lúc càng kì quái, Ray đưa súng cho người đàn ông kia cầm thử rồi khi trả lại anh lại tự bắn chính mình và chết thật.

Người đàn ông bị bắt vì tội giết cảnh sát, Emmy cũng giả vờ lo lắng cho anh ta.

Sau vài ngày, Emmy lại trở lại với tên bồ dự phòng, đêm đó họ bên nhau và ngủ cùng nhau.

Đang lúc ngủ, Emmy bị đánh thức bởi tiếng ngáy của bạn trai, cô nằm thẩn thờ, rồi nhìn qua khóe mắt, ai đó đang nhìn cô, quay qua nhìn lại không có ai, cảm giác lạnh lẽo ùa về,cô nằm xuống ôm bạn trai và bất ngờ nhìn lại người bạn trai thì đó là Ray với đôi mắt mở trừng trừng nhìn Emmy và khuôn mặt trắng bốc."

Không phải kiểu hạnh phúc này đâu"
 
Quyễn Cảnh
Căn phòng bên cạnh


Frank có việc nên phải đi khỏi thành phố và đến 1 thị trấn nhỏ để lấy đề tài dự án cho công ty, anh thuê 1 nhà trọ giá rẻ để ở lại làm việc.

Trong ngày đầu tiên ở đây, Frank thấy phòng bên cạnh phòng mình bị khóa bằng cả dây xích và nẹp gỗ, phía trước cửa có tấm bản cảnh báo "Cấm lại gần".

Frank tò mò, sự tò mò kéo theo anh đến lúc ngủ anh quyết phải đến đó xem thế nào.

Trong màn đêm của dãy hành lang nhà trọ.

Frank đến trước căn phòng đó, đưa mắt nhìn qua khóa cửa, anh bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là 1 cô gái mặc váy đỏ thật đẹp mặt cô ấy cuối xuống có vẽ rất buồn nhưng nhìn qua thì anh chắc chắn đó là 1 cô gái rất xinh đẹp.

Bất chợt cô ta nhẫn đầu lên, Frank chưa thấy được mặt thì đã bỏ về phòng vì sợ bị phát hiện, sau đó anh lăn đùng ra ngủ.

Sáng hôm sau, Frank tắm rửa xong và đi làm, anh đi qua căn phòng hôm qua và lại tò mò nên đưa mắt vào nhìn thử lần nữa, lần này anh thấy 1 màu đỏ ngầu, có lẻ cô gái đã biết có người dòm lén nên đã lấy vãi che lại.

Frank vừa thẹn thùng vừa sợ hãi bỏ đi.

Chiều về, anh đi qua căn phòng đó và lại làm y chan như vậy, anh lại thấy 1 màu đỏ ngầu.

Tối tối, anh đi xuống hành lang dạo và lạc đến quầy tiếp tân, anh ghét vào tám chuyện:

" Này anh, căn phòng cạnh phong tôi là ai ở vậy?

Sao họ khóa cửa kín vậy?"

" Ngày đang nói đến cắn phòng nào vậy ạ?"

" Ờ thì phòng 502 cạnh phòng tôi đó."

" Ngày chắc chứ??"

" Có chuyện gì sao?"

" Thật ra, căn phòng đó.....không có người ở.!"

Frank đứng hình khi nghe anh nhân viên kể lại:

" Căn phong đó từng dãy ra 1 vụ hiếp dâm tập thể, cô gái đã từ vong, bọn hiếp dâm vẫn ở lại để phi tang xác nạn nhân những từng người từng người trong số họ đã chết thật đau đớn trong căn phòng đó, những vị khách thuê phòng sau đã nhìn thấy hồn ma của cô ấy với bộ đồ màu đỏ và đôi mắt đỏ ngầu.

Chúng tôi đã phải niên phong căn phòng đó lại."

Hóa ra thứ màu đỏ Frank nhìn thấy không phải là tắm khăn che hay đồ vật gì mà là con mắt của con mà đó nhìn vào ổ khóa để nhìn Frank và anh đã nhìn nó tận 2 lần.

Đừng ai tò mò như vậy nghe, không ái biết thứ bạn nhìn thấy sẽ là gì đâu.
 
Quyễn Cảnh
Khoảng cách tử vong


Thằng Ran là cái thằng luôn năng động, có thể cười mặc kệ khung cảnh xung quanh.

Mọi người ai cũng ghét nó và tôi cũng thế.Khi đang ngồi trong nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn, tôi nghe tiếng ồn ngoài phòng tôi, tôi làm cho nhanh và lú đầu ra xem, tôi phát hoảng khi thấy Ran giết bạn tôi một cách thật tàn bạo, tôi hét lên thật lớn rồi cố khóa chặt cửa lại, nó đấm vô cửa, thật mạnh đến nỗi cánh cửa sập bung ra và móp méo rất nhiều.

Rồi bổng mọi thứ im lặng lạ thường, chắc chắn là ai đã bắt nó đi, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhưng khó khăn khi mở cửa ra.

Khi ra ngoài, thằng bạn tôi người hay bắt nạt nó nên có lẽ vì thế mà nó giết cậu ta.

Bước ra hành lang tôi mới sử sốt, tất cả mọi người đều đã bị giết.

Tôi chạy thục mạng, tới tủ đựng sách của mình, tôi ngu thấy âm thanh của 1 vật kéo lê trên sàn, tôi chui vào tủ sách trốn.

Âm thanh đó đang ngày càng gần tôi hơn.

Ran đi tới, khuôn mặt của hắn đầy máu và vẫn cười rất đáng sợ, hắn nhìn qua lại, trong tay hắn là chiếc rìu đẫm máu.

Hắn quay lưng đi nhưng bất ngờ vung cây rìu vào cửa tủ của tôi, nó trúng tay tôi và cụt luôn cánh tay tôi.

Lúc này cảnh sát mới đến và bắt Ran.Tôi cũng dần bình phục dù chỉ còn 1 tay, cảnh sát nói rằng, số nạn nhân của cậu ta đã lên đến hàng trăm, và Ran bị TRẦM CẢM CƯỜI.
 
Quyễn Cảnh
Crush: Cậu còn thích tớ không?


Đã hơn 1 tuần mà Annie vẫn chưa đi học, Fray rũ Jeff và Ben đến nhà cô ấy xem sau, dù gì Jeff cũng là lớp trưởng nên có cớ để Fray đến thăm.

Chiều hôm đó, sau khi tan trường, Fray và 2 cậu bạn tới nhà Annie, đó là cả 1 căn biệt thự rộng lớn, họ còn phải há hóc mồm khi nhìn thấy.

Sau khi giới thiệu thì họ được vào bên trong.

Cha mẹ của Annie là những người hết sức hiền lành và họ niềm nở đón tiếp 3 đứa trẻ.

Jeff hỏi về tình hình của Annie, họ chỉ trả lời là Annie bị bệnh, Ben đòi vào thăm thì họ có vẽ hốt hoảng và nói là Annie bị bệnh truyền nhiễm nên họ đã cách ly con họ.

Sau đó cả 3 ra về nhưng họ nhìn nhau và hiểu ý nhau.

Tối hôm đó, 3 người lẻn vào biệt thự nhà Annie, họ đi tới căn phòng có 2 người hầu nam canh giữ, biết chắc đó là phòng của Annie.

3 thằng đã mặc đồ người hầu và nói đến để thay ca cho 2 người kia, họ thành công lừa 2 người đó đi và Fray vào bên trong.

Trong căn phòng bóc lên mùi máu hôi thối, trên chiếc giường mà Fray thấy Annie nằm, chiếc giường đầy máu, nhiều mảnh thịt rơi vãi trên sàn.

- Này, Annie, Annie, cậu ỗn chứ?

- Là cậu à Fray, sao cậu vào được đây?

- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, nhìn cậu sơ xác quá, cậu bị gì vậy nói tới nghe đi, mấy ngày nay tớ lo cho cậu lắm.

- Thật ra.... tớ...

Bên ngoài giọng Jeff kêu:

- Fray, cha Annie tới kìa, đi thôi.

Fray quay sang Annie và nói:

- Đi cùng bọn tớ nhé.

Annie gật đầu và cô ấy cùng họ bỏ chạy.

Người bố đuổi theo với rất nhiều người của ông ta, còn dẫn cả chó săn theo.

3 người bọn họ chạy vào thị trấn cũ, nới đó có nhiều ngóc ngách để chạy trốn và họ còn rành rẻ con đường này.

Đi vào khu phố cũ đó, Ben đi lẽ để kiểm tra, họ ngồi nghĩ ngơi gần đó.

Annie bỏ đi vệ sinh 1 lát thì nghe có tiếng chó sủa, Annie quay lại và bảo cả đám chạy, bỏ Ben lại.

Cứ như thế, họ về tới khu phố của họ và dường như cha của Annie không còn đuổi theo nữa.

Họ tạm biệt nhau và ai về nhà nấy, Fray dẫn Annie về nhà mình, lẻn lên phòng mình để sáng mai giải thích với bố mẹ.

Trong phòng Fray, họ ngồi xuống nói chuyện:

- Giờ thì cậu có thể nói chuyện của cậu rồi.

- Tớ không biết, cha mẹ tớ tự dưng nhốt tớ lại, không cho tớ gặp ai, tớ không biết tớ đã làm sai điều gì nữa.

- Chắc là họ có chuyện gì nên mới làm thế, nếu cậu muốn, tớ có thể báo cảnh sát giúp cậu.

- Không, chỉ cần cậu ở đây với tớ là đủ rồi.

Mà sao cậu lại muốn giúp tớ.

- Thật ra là.... tớ.... tớ thích cậu.

- Thì.... tớ cũng thích cậu nữa, Fray.

Sáng hôm sau, Fray thức dậy khi trước mắt là Annie với nét đẹp thơ ngây.

Hôm nay họ không phải đến trường nên Fray không gọi Annie dậy.

Cậu xuống nhà thì thấy cha mẹ và cậu em trai vừa ra khỏi nhà, cậu mở tivi nghe và làm thức ăn, đúng lúc ấy tivi phát lên 1 tin tức, họ phát hiện cái xác của Ben, bị giết một cách tàn nhẫn, và hung thủ lại chính là Annie.

Một vật mỏng bén kề sát vào cổ Fray từ phía sau:

- Cậu nói là cậu thích tớ, vậy bây giờ cậu còn thích tớ nữa không?

- Annie cậu, cậu đã giết Ben, cậu là....

- Tớ hỏi lại, cậu còn thích tớ không?
 
Back
Top Bottom