Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc

Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 10: Chương 10



Tôi hỏi vậy, nhưng trong lòng cũng đoán được chắc anh ta nhìn thấy… thứ gì đó ngoài cửa sổ rồi…

"Không… không có gì. Chỉ là… hút thuốc không tốt đâu, haha… hại sức khỏe." – Anh ta cười gượng, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi gật đầu, đẩy cửa nhà vệ sinh và đóng chặt lại.

Ngay khoảnh khắc bước vào… tôi chợt bừng tỉnh, hiểu ra tại sao tôi lại thấy ông anh áo da đó không ổn!

Với tư cách là dân hút thuốc lâu năm… khi đi lướt qua anh ta tôi không hề ngửi thấy mùi thuốc lá!

Hơn nữa, lúc này trong nhà vệ sinh… cũng hoàn toàn không có mùi t.h.u.ố.c lá từng bị đốt!

Hắn… tại sao lại phải nói dối?

Tôi bình tĩnh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói.

Qua làn khói mờ ảo, tôi nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.

Trước mắt tôi là vùng hoang dã tối đen như mực.

Rồi… một vệt đỏ nhàn nhạt xuất hiện, từ từ trượt xuống dọc theo viền trên của cửa sổ.

Màu đỏ ấy… giống như con mắt đỏ thẫm của một sinh vật nào đó.

Nó bị treo ngược lên, chầm chậm… trượt qua cửa sổ, từ trên xuống dưới.

Tôi hít mạnh một hơi thuốc rồi phả ra thật mạnh.

Tôi nhìn thấy nó… nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cố gắng đè nén cảm xúc, giả vờ như mình chẳng thấy gì cả.

Tôi thấy nó treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ, bị cơn gió mạnh thổi tới thổi lui.

Tôi bình tĩnh hút hết điếu thuốc, sau đó cũng bình tĩnh mở cửa nhà vệ sinh, bình tĩnh bước ra ngoài.

Cạch! Cạch! Cạch…

Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lam đẩy xe bán hàng đi vào toa số 12.

"Đồ ăn, đồ uống đây! Có cả quà lưu niệm nữa nhé!"

Hành khách trong toa đồng loạt giơ tay gọi.

Rõ ràng… ai cũng nghĩ rằng tiền nhận được từ "lì xì" trong nhóm phải tiêu hết.

Bằng không, hậu quả… khó mà lường được.

Tôi lặng lẽ theo sau quay về toa, nhìn vào thùng nhựa trên xe bán hàng - bên trong toàn những món đồ rất bình thường.

Chỉ là bánh mì, mì gói, coca… mấy thứ như vậy.

Tất nhiên, không có món "lẩu lòng" hay nước khoáng.

Mọi người lần lượt mua đồ, cuối cùng quét mã thanh toán tiêu hết số tiền nhận được.

Bất ngờ, có người hỏi: "Có quà lưu niệm gì thế?"

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh lam lạnh nhạt đáp: "Là một chiếc nhẫn vàng kỷ niệm lần vận hành thứ một vạn của chuyến tàu này!"

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đập thình thịch như trống trận!

13

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, dùng số tiền trong hồng bao mua một cái bánh mì nhỏ giá 1 tệ rưỡi.

Vẫn còn thừa.

Đợi đến khi nhân viên bán hàng rời đi, tôi nhét cái bánh mì vào túi ngồi xuống mép giường cúi đầu nghịch điện thoại.

Tôi đang… chờ đợi.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng nhóm chat "K104-12" mà tôi dán mắt vào cũng có động tĩnh.

Người ẩn danh: "Kính gửi các hành khách, do trạm dừng vừa rồi bùng phát một loại virus lạ dẫn đến một số hành khách và nhân viên bị nhiễm bệnh! Bây giờ, tất cả hãy về đúng chỗ của mình, nếu không có thông báo tuyệt đối không được hành động!"

"Đồng thời, những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm của chuyến tàu lần này, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!"

"Nhắc lại: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm hãy mang theo hành lý lập tức đến toa số 1!"

"Nhắc lại lần cuối: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!"

14

Là sở hữu nhẫn vàng!

Chứ không phải… mua được nhẫn vàng!

15

Cả toa số 12, chỉ có một người đứng dậy.

Chính là ông anh mặc áo khoác da lúc nãy giả vờ vào nhà vệ sinh hút thuốc!
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 11: Chương 11



Cả người anh ta run rẩy, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi dáo dác nhìn quanh, lắp bắp hỏi: "Không… không phải chứ? Chỉ mình tôi thôi à?"

Trong nỗi sợ hãi của anh ta, tôi đứng dậy… mỉm cười với anh ta.

Anh ta thở phào một hơi dài, trông như sắp bật khóc đến nơi: "Anh em… đi… đi! Cùng đi!"

Tôi gật đầu, không nói gì.

Hai chúng tôi một trước một sau, anh ta kéo vali hành lý, tôi xách túi vải rời khỏi toa 12 đi về phía trước.

Chúng tôi đi ngang qua toa 11.

Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của tôi và mẹ trước kia… giờ đã trống không.

Chúng tôi đi thẳng tới toa số 2 phía đầu tàu.

Toa số 2 là toa ăn của tàu.

Tôi nhớ rất rõ, trong tình huống bình thường K104 kết thúc ở toa số 2 - đó là toa đầu tiên.

Thậm chí, nếu nhìn qua cửa sổ khi tàu rẽ sẽ phát hiện ra… K104 hoàn toàn không hề có toa số 1!

Nhưng tôi cũng biết… K104 có toa số 1.

Lúc này, toa ăn số 2 hoàn toàn không một bóng người.

Không có hành khách ăn uống cũng chẳng có nhân viên phục vụ.

Cuối toa, trên quầy để rất nhiều chai nước khoáng… nhưng thứ nước khoáng đó lại có màu đỏ. Không rõ là màu của chai hay của nước bên trong.

Bên cạnh còn có hai nồi điện khổng lồ… bên trong đầy ắp "lẩu lòng"…

Đúng lúc đó, cánh cửa tự động ở cuối toa số 2 mở ra.

Giống hệt trong ký ức của tôi.

Ông anh áo da dừng lại một chút rồi là người đầu tiên bước vào.

Tôi cũng đứng lại, thuận tay với lấy một con d.a.o cắt thịt trên quầy của toa ăn giấu vào tay áo.

Rồi tôi mới bước vào toa số 1.

Toa số 1… chính là phòng nghỉ dành cho nhân viên tàu K104.

Hai bên toa, mỗi bên là một dãy ghế ngồi.

Trên những chiếc ghế đó… đã ngồi kín người.

Dãy ghế bên trái là một hàng nhân viên mặc đồng phục xanh lam!

Ai nấy đều mặt lạnh như băng… giống như… không phải người sống.

Còn dãy bên phải… là một số hành khách.

Tít——

Loa phát thanh trong toa số 1 vang lên!

"Hành khách có mặt tại toa số 1, hãy mở hành lý ra, thay đồng phục vào!"

"Soạt!"

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay sang nhìn nhau sững sờ.

"Thay đồ?"

"Không đúng… nói là thay 'đồng phục'…"

"Tôi lấy đâu ra đồng phục mà thay?!"

"Nói vớ vẩn cái gì thế—ơ… mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Sao lại có cái này trong vali của tôi?!"

Một hành khách kéo vali ra, kinh hãi phát hiện bên trong được xếp gọn gàng… một bộ đồng phục!

Đồng phục nhân viên phục vụ tàu!

Màu xanh lam!

"Hành khách tại toa số 1, bây giờ là thời gian đặc biệt trưng dụng!"

"Do tại trạm dừng trước, một số nhân viên phục vụ trên tàu bị nhiễm virus lạ… xin mọi người yên tâm, những người bị nhiễm đã được 'xử lý' xong. Hiện tại, đặc biệt trưng dụng những người may mắn các bạn, bổ sung vào đội ngũ phục vụ cho hành trình tiếp theo!"

"Khi các bạn khoác lên bộ đồng phục này, các bạn chính thức trở thành một thành viên vinh dự của K104, vui lòng tuân theo quy định của nhân viên phục vụ!"

"Mẹ kiếp! Ông đây không mặc! Không làm nhân viên cho cái tàu quỷ này đâu!"

Người đầu tiên bật dậy chính là ông anh áo khoác da!

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp cũng hốt hoảng đứng bật dậy, liên tục xua tay: "Tôi không! Tôi không! Tôi không muốn!"

Bà ta còn nhanh hơn cả ông áo khoác da, quay người lao thẳng về phía cửa nối sang toa số 2.

"Onggg—"

Một rung động vô thanh, bất chợt truyền khắp đoàn tàu, lan từ lòng bàn chân lên toàn thân mọi người.

Một tia sáng đỏ lóe lên ngay tại cửa nối sang toa số 2.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 12: Chương 12



Người phụ nữ trung niên… lập tức hóa thành một vũng "rác"!

Cũng chính vào giây phút đó, dãy nhân viên mặc đồng phục xanh lam - những kẻ trông không giống người sống - bỗng nhiên đồng loạt lao tới!

Bọn chúng như những con kền kền ngửi thấy xác thối điên cuồng lao đến chỗ cửa toa 2.

Chúng nhào xuống đất, l.i.ế.m sạch vũng "rác" trên sàn…

Màu đỏ của thứ "rác" kia… dần dần nhuộm lên đồng phục của bọn chúng.

Đồng phục của chúng, bằng mắt thường cũng nhìn thấy rõ… từ màu xanh lam chuyển sang đỏ! Càng lúc càng đỏ rực, cuối cùng trở thành đồng phục đỏ chói…

Trong toa, đám hành khách hoảng sợ tột độ, có người không chịu nổi đã cúi đầu nôn mửa.

Ông anh áo da mắt trợn trừng… nhưng phản ứng của anh ta cũng là nhanh nhất.

Anh ta dứt khoát cởi phăng áo khoác da, vội vàng lôi bộ đồng phục màu xanh trong vali ra mặc vào.

Những người khác cũng lập tức phản ứng, lật đật thay đồ.

Đợi đến khi tất cả đều mặc xong đồng phục màu xanh thì đám nhân viên cũ đã hoàn toàn biến thành đồng phục đỏ.

Chúng nó lặng lẽ đứng dậy, ai nấy lạnh lùng cứng đờ như xác c.h.ế.t mở cửa toa… xếp hàng tiến vào toa số 2.

Cùng lúc đó, tôi cũng mở túi hành lý của mình ra.

Trong túi… cũng có một bộ đồng phục!

Nhưng… không phải đồng phục nhân viên phục vụ.

Mà là… một bộ đồng phục trưởng tàu, trông cực kỳ quen thuộc!

16

Ba năm trước, vào giây phút cuối cùng, Dương Xuân Trí - người bạn học cũng là trưởng tàu K104 - đã đưa cho tôi bộ đồng phục trưởng tàu này.

Để đổi lấy cơ hội tôi được sống sót.

Còn cậu ấy… muốn cùng K104 biến mất mãi mãi.

Rõ ràng… cậu ấy đã thất bại.

Ba năm sau, đúng như tin nhắn tôi nhận được… vận mệnh đã định sẵn, tôi… thật sự phải trở thành trưởng tàu của K104.

Tôi không do dự nhiều, lặng lẽ thay bộ trưởng tàu vào.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, tôi đi về phía cửa ngăn giữa toa số 1 và buồng lái.

Tôi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa… cửa mở ra.

Bước vào buồng lái, ngay lúc đó tôi nghe thấy ông anh áo da thốt lên:

"Mẹ kiếp! Anh em mày…!"

17

Trong buồng lái của K104… không có ai.

Thậm chí tôi còn không dám chắc, từ đầu đến giờ… cái tàu này có ai lái không nữa?

Trước mặt tôi là bảng điều khiển chằng chịt ánh đèn nhấp nháy.

Và xa hơn nữa… là cửa sổ kính trước của buồng lái.

Bên ngoài cửa kính… là một mảng tối đen.

Màn đêm bị ánh đèn pha của K104 xé toạc!

Lờ mờ trong bóng tối, tôi có thể thấy những làn sương mỏng mơ hồ bị ánh sáng của tàu nghiền nát…

Tôi ngồi xuống ghế trưởng tàu lấy điện thoại ra.

Lúc này tôi đã không còn trong nhóm "K104-12" nữa.

Thay vào đó… tôi được đưa thẳng vào "nhóm nhân viên", y hệt 3 năm trước.

Trong nhóm… một kẻ ẩn danh đã gửi nội quy dành cho nhân viên: "Chào mừng các nhân viên phục vụ trên tàu, bây giờ, hãy lần lượt quay về toa mà mình đến, bắt đầu làm nhiệm vụ. Lưu ý: không được quay về chỗ ngồi, hãy vào phòng nghỉ của nhân viên ở đoạn nối giữa các toa."

"Từ bây giờ, có mấy điều bắt buộc phải nhớ kỹ:

1. Để tránh làm phiền hành khách nghỉ ngơi, khi kiểm tra vé và tuần tra hạn chế tối đa việc nói chuyện. Nếu có hành khách hỏi, trừ khi không thể né tránh, hãy trả lời 'Tôi không biết'. Quan trọng! Quan trọng! Trên tàu này, ngoài những người mặc đồng phục giống bạn, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào ai hết! Đây là vì sự an toàn tính mạng của bạn!"

2. Đây là chuyến tàu cấm hút thuốc! Nếu phát hiện ai hút thuốc, nhất định phải ngăn cản! Nhớ kỹ, phải ngăn cản bằng được! Nếu gặp hành khách nghiện thuốc quá nặng, thật sự chịu không nổi có thể cho họ vào nhà vệ sinh hút.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 13: Chương 13



Nếu đã nhắc nhở 3 lần, đối phương vẫn không chịu nghe, tiếp tục hút… lập tức rời đi, rời khỏi xong lập tức bắt đầu đếm 7 phút. Sau đó, từ dưới gầm giường phòng nghỉ lấy ra túi ni lông đen, quay lại dọn dẹp."

Lưu ý! Khi dọn dẹp, tuyệt đối không để chất lỏng màu đỏ dính lên người, nếu không sẽ bị lây nhiễm!

Rác sau khi dọn xong, để ở cửa toa sẽ có người xử lý."

3. Để đảm bảo nhân viên được nghỉ ngơi, chuyến tàu này chia ca làm việc: có hai nhóm nhân viên, luân phiên phục vụ hành khách."

Trước nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu xanh.

Sau nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu đỏ.

Lưu ý! Tuyệt đối không được để hai nhóm ca chồng thời gian lên nhau. Nếu nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục màu khác, nghĩa là họ đang làm nhiệm vụ đặc biệt. Lập tức trốn vào phòng nghỉ của nhân viên giữa các toa, tuyệt đối không được mở cửa!"

Lưu ý! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục!"

Tôi cười lạnh.

Quả nhiên… vẫn là “bình cũ rượu cũ” mà thôi.

18

Là trưởng tàu mới của K104 — tôi không biết trưởng tàu cũ đã đi đâu, liệu có phải cũng bị "nhiễm bệnh" rồi bị "xử lý" luôn rồi không. Tôi cũng không biết trưởng tàu trước là ai.

Giống như suy nghĩ của tôi ba năm trước khi nhận được tin nhắn đó, tôi thậm chí còn chẳng biết mở cửa tàu kiểu gì thì làm trưởng tàu nỗi gì chứ?

Giờ đây, đối mặt với bảng điều khiển lái tàu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Trên bảng điều khiển, thứ duy nhất tôi miễn cưỡng nhận ra được chỉ là đồng hồ tốc độ, một màn hình hiển thị tuyến đường và một cần phanh.

Đồng hồ tốc độ hiển thị… con tàu đang chạy với vận tốc 280km/h.

Tôi bỗng sững người.

Đầu K là ký hiệu của tàu cao tốc thông thường.

Tôi không rõ tốc độ vận hành bình thường của tàu K là bao nhiêu, nhưng tôi biết một điều — 280km/h tuyệt đối không phải là tốc độ của tàu cao tốc thông thường mà phải là tàu điện hoặc tàu cao tốc mới có thể chạy nhanh vậy!

K104, tại sao lại nhanh như thế?

"Hay là… kéo cần phanh thử?"

Ý nghĩ này bỗng dưng lóe lên trong đầu tôi.

Tay tôi cũng vô thức đặt lên cần phanh.

Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị kéo cần phanh xuống, một tiếng chuông chói tai vang lên làm tôi giật b.ắ.n mình!

Là điện thoại tôi reo!

Tôi nhận được… cuộc gọi video trên WeChat!

Người gọi tới là “Shit 3kg”!

Chính là Dương Xuân Trí!

19

Tôi lập tức bắt máy với tốc độ nhanh nhất!

"Dương Xuân Trí! Là cậu phải không?!"

"Cậu còn sống đúng không?! Tốt quá rồi!"

"Dương Xuân Trí, cậu nói đi chứ!"

Tôi dồn dập hỏi một tràng.

Nhưng đầu dây bên kia… lại im lặng thật lâu.

Lúc sự lo lắng và hoảng loạn dồn hết lên tim, tôi suýt nữa chửi ầm lên thì… cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói quen thuộc đó.

Là cậu ấy, đúng là giọng của Dương Xuân Trí!

Chỉ là… giọng điệu và những lời cậu ấy nói khiến tôi c.h.ế.t sững.

"Trưởng tàu Trương Vũ, dù có muộn một chút so với ước hẹn, nhưng chào mừng anh… quay lại K104, tiếp nhận vị trí trưởng tàu."

"Dương Xuân Trí! Mẹ kiếp, cậu nói tiếng người được không?!"

"Trưởng tàu Trương Vũ, bây giờ, xin anh giữ vững vị trí, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ vận hành chuyến tàu lần này. Do d.a.o động không gian, chuyến tàu này đã khởi hành sớm hơn 4 tiếng so với bình thường. Thêm vào đó, dọc đường gặp phải 'giải mã hạ chiều không gian', kế hoạch hành trình của chúng ta bị ảnh hưởng, buộc phải thay đổi toàn bộ nhân viên phục vụ, đồng thời tăng tốc hành trình. Bắt buộc phải đến đích trước 1 giờ sáng!"
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 14: Chương 14



Giọng của Dương Xuân Trí ở đầu dây bên kia lạnh lẽo, cứng đờ, cứ như một cỗ máy, lại có một cảm giác xa cách lạ thường.

Cảm giác như… cậu ấy không còn ở cùng một thế giới với tôi nữa.

Cuộc nói chuyện này, dường như là xuyên qua hai thế giới mà kết nối được vậy.

Tôi sững sờ hỏi: "Dao động không gian gì? Nhiễm bệnh gì chứ?"

"Mỗi một người tham gia hành trình, từ hành khách trở thành trưởng tàu, nếu có thể sống sót tới cuối cùng, sẽ biết được sự thật. Còn cậu… cách sự thật, chỉ còn 3 tiếng đồng hồ nữa!"

Khóe mắt tôi liếc qua góc bảng điều khiển, nơi đó hiển thị thời gian: 22:00 ngày 4 tháng 12 năm 2022.

Lúc này, tôi đã hiểu.

Dương Xuân Trí, cậu ấy… không còn là cậu ấy nữa rồi.

Tôi im lặng một lúc, khẽ hỏi: "Tôi… cụ thể nên làm gì?"

"Giữ nguyên tốc độ… cho tới khi tới đích."

"Chỉ… chỉ vậy thôi?"

"Chúc anh… sống được tới cuối cùng."

Tôi nhạy bén nhận ra ý tứ ẩn sau câu nói này: "Nghĩa là… sẽ có nguy hiểm? Nguy hiểm đến c.h.ế.t người?"

Đầu tôi bắt đầu xoay chuyển rất nhanh, cố gắng suy nghĩ thật nhiều.

Tôi bây giờ là trưởng tàu, một mình trong buồng lái, sẽ gặp nguy hiểm kiểu gì?

Trong lúc đang nghĩ, theo thói quen, tôi rút từ túi ra điếu thuốc, châm lửa hút.

Ngay khi nhả ra hơi khói đầu tiên, trong đầu tôi chuông báo động vang rền!

Không ổn!

Chỉ có trong nhà vệ sinh mới được hút thuốc!

Mà đây… đâu phải nhà vệ sinh!

Quy tắc nhân viên: "… nếu đối phương vẫn tiếp tục hút thuốc, hãy lập tức rời đi, sau đó đếm ngược bảy phút, rồi lấy túi nhựa màu đen dưới giường trong phòng nghỉ nhân viên, đi dọn dẹp."

Tôi vội vàng dập điếu thuốc.

Bảy phút sau sẽ xảy ra chuyện gì… Không, trong bảy phút này sẽ có chuyện gì?

Tôi nuốt nước bọt, run rẩy nói vào điện thoại: "Xuân Trí… tôi lỡ hút thuốc rồi…"

Nhưng… cuộc gọi đã bị ngắt.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tôi nghe thấy… tiếng gõ cửa!

20

Ai vậy?!

Là nhân viên đến nhắc tôi không được hút thuốc?

Hay… là người đến thu “rác”?

Tôi ngồi trên ghế, tim đập thình thịch theo từng tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ kiên trì kéo dài hơn một phút, tôi không dám phản ứng gì. Cuối cùng, nó cũng dừng lại.

Tôi căng hết thần kinh, quay người dán mắt nhìn chằm chằm cánh cửa buồng lái, âm thầm đếm ngược trong đầu.

Cho tới khi tôi tính toán, thời gian đã vượt quá bảy phút rất lâu rồi, bên ngoài vẫn không còn động tĩnh nào nữa.

Lúc này tôi mới thở phào, nhẹ nhõm hẳn, xoay người muốn ngồi lại ghế trưởng tàu, lấy lại bình tĩnh.

Thế nhưng!

Ngay khoảnh khắc tôi vừa xoay người… tôi đột nhiên nhìn thấy, ở phía trước nơi đoàn tàu lao đi như bay, dưới ánh đèn xuyên qua lớp lớp sương mù dày đặc… có một bóng người đứng giữa hai đường ray song song!

Một người!

Người đó còn khá xa, nhưng tôi dám chắc… đó là một người sống!

Đó là một người đang kéo theo vali hành lý, dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt hoang mang tuyệt vọng.

Tôi chưa từng nghĩ… mình lại có phản ứng nhanh như vậy!

Tôi lao thẳng tới bảng điều khiển, nắm lấy cần phanh, kéo mạnh xuống!

Cũng chính khoảnh khắc đó, âm thanh phanh gấp chói tai vang lên, và người kia cũng không thể tránh khỏi… bị tàu đ.â.m trúng — với tốc độ này, hoàn toàn không thể tránh nổi!

Và trong giây phút cuối cùng đó… tôi rõ ràng nhìn thấy gương mặt của người đó.

Là mẹ tôi.

Là mẹ tôi mà!!!

21

"Aaaaa!!!"

Tôi gào lên một tiếng xé ruột xé gan, liều mạng kéo mạnh cần phanh, tàu phanh gấp khiến cả con tàu rung lắc dữ dội, nhưng theo quán tính vẫn lao đi với tốc độ cao.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 15: Chương 15



Lực quán tính quá lớn khiến tôi bị đập mạnh vào bảng điều khiển, cả người đổ rạp lên trên.

Người tôi gần như dán sát vào kính chắn phía trước.

Tôi nhìn rất rõ — người bị tàu đ.â.m trúng, ngay khoảnh khắc chạm vào tàu, bị tông vỡ tan thành từng mảnh, bay tứ tán khắp nơi!

Nhưng — ngay lúc đó, tôi tận mắt thấy hình dạng người đó liên tục biến đổi cực nhanh!

Ban đầu là mẹ tôi, sau đó là một bé gái nhỏ, rồi thành một cô gái cụt chân, tiếp đến là anh trai tóc mái... rồi thằng tóc vàng... rồi người phụ nữ đi tìm con...

ẦM!!!

Cùng với tiếng phanh rít chói tai, cánh cửa buồng lái cũng bị một lực cực lớn đập thẳng vào!

Cửa bật tung ra!

Một bóng người mặc đồng phục đỏ xông thẳng vào buồng lái!

Tôi lăn lộn trên bảng điều khiển, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, cố gắng xoay người lật dậy.

Người mặc đồng phục đỏ cũng đang loạng choạng bò dậy từ dưới đất.

Hắn run rẩy đứng lên, đầu hắn đã nứt toác vì va vào cửa.

Tôi lập tức rút con d.a.o phay mổ thịt giấu trong tay áo, nhân lúc hắn còn lảo đảo, lao tới đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn!

Tôi dẫm mạnh lên người hắn, nghiến nát đầu hắn, cho đến khi chắc chắn hắn c.h.ế.t hẳn!

Lúc này, tôi gắng gượng chống người dậy, sau hơn mười giây tàu phanh gấp, con tàu cuối cùng cũng dừng hẳn lại. Tôi lăn lộn bò dậy, lao ra khỏi buồng lái.

Ngay phía ngoài buồng lái là toa số 1.

Tôi không hề do dự, chạy thẳng tới cửa toa số 1.

Tôi muốn mở cửa! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn xuống tàu xem cho rõ — người vừa bị tông trúng… rốt cuộc là ai?!

Tôi vừa chuẩn bị kéo cửa, cửa dẫn vào toa số 2 bỗng bị mở tung!

Một nhân viên mặc đồng phục đỏ xông vào!

Nhưng ngay sau hắn, một bóng áo xanh lao tới, lưỡi d.a.o lóe sáng — cái đầu của nhân viên đồng phục đỏ bay lên!

"Đừng mở cửa!!!"

Bóng áo xanh gầm lên với tôi.

Tôi nhận ra ngay — chính là ông anh áo khoác da ở toa số 12!

Tôi nhớ rõ — anh ta đúng là một trong những người được bổ sung vào nhóm nhân viên đồng phục xanh!

"Đi theo tôi!" — Anh ta vung con d.a.o phay to trên tay, nghiêm giọng nói — "Đây là cơ hội duy nhất để giải quyết dứt điểm con tàu này!"

"Anh…"

Đầu tôi hỗn loạn.

Ông anh áo khoác da này — cái người đã nói dối hút thuốc lúc trước — rốt cuộc là ai?!

Anh ta sốt ruột, móc từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, ném cho tôi.

Tôi mở ra xem — trên bìa ghi: “Cục Xử Lý Sự Kiện Dị Thường Không Gian và Nhiễm Khuẩn — Lương Hà”

Cái… mẹ gì nữa đây?!

Nhưng hai từ “Không Gian” và “Nhiễm Khuẩn” — tôi lại biết!

Vừa rồi, Dương Xuân Trí cũng nhắc đến trong cuộc gọi!

Ông anh áo khoác da — Lương Hà, nhìn tôi đầy ẩn ý rồi quay người chạy ngược trở lại.

Tôi đứng đó lưỡng lự vài giây, cuối cùng cắn răng, lao theo anh ta vào toa số 2.

Trong toa số 2, Lương Hà vung d.a.o như gió, ra tay dứt khoát — từng nhát c.h.é.m gục từng nhân viên đồng phục đỏ.

Tôi — người đã lấy lại toàn bộ ký ức về hai lần lên K104 trước — với kinh nghiệm chiến đấu và c.h.é.m giết, không còn sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn!

Tôi cầm con d.a.o mổ thịt xông lên, cùng Lương Hà điên cuồng c.h.é.m giết!

Chúng tôi c.h.é.m gục 6 tên đồng phục đỏ, chuẩn bị lao về phía toa số 3 thì — từ toa số 3, mấy người mặc đồng phục xanh khác cũng lao sang!

Toàn bộ đều là hành khách vừa bị ép thành nhân viên đồng phục xanh.

Ai nấy đều thương tích đầy mình, có người thậm chí gãy cả một tay.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 16: Chương 16



"Sao rồi?!" — Lương Hà vội hỏi.

Một người trả lời: "Giết sạch rồi!"

Lương Hà mừng rỡ: "Tốt!"

Rồi anh ta quay sang nhìn tôi — lúc này còn đang ngơ ngác — nói tiếp: "Anh em, đừng sợ! Ở ga trước, bọn tôi đã thực hiện xong việc giải mã không gian. Cậu vừa rồi đã phanh gấp, nên bây giờ khoảng cách giữa chúng ta và điểm kết nối không gian của bọn chúng còn mấy trăm cây số nữa. Thứ ánh sáng g.i.ế.c người kia, cần bảy phút để hồi phục, tạm thời vô hiệu rồi!"

Tôi nghe mà nửa hiểu nửa không, vội hỏi: "Người đâu? Mấy người xuống tàu ở ga trước đâu rồi?"

Lương Hà đáp: "Ở ga trước! Thực ra ga trước chính là điểm nhiễm khuẩn của bọn chúng. Người xuống tàu đều sẽ bị nhiễm. Nhưng từ ba năm trước, bọn tôi đã lần ra được chuyến tàu này, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Nói đúng ra… chuyện này phải cảm ơn hai người."

"Ai?!" — Tôi buột miệng hỏi.

Trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn — Ý của anh ta là những người xuống ga trước… không sao cả?

Mẹ tôi… may quá!!!

"Chúng ta chỉ có bảy phút thôi! Mau, tập hợp tất cả mọi người, rút khỏi tàu trước đã!" — Lương Hà lớn tiếng nói — "Sự thật thế nào, đợi lát nữa tôi nói cho cậu! Cậu không cần đợi đến hết 3 tiếng đâu!"

… Đợi đến hết 3 tiếng?!

Sao câu này… nghe quen thế nhỉ…

Nhưng tôi không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng gia nhập nhóm họ, chạy từ toa này sang toa khác, mở cửa, tổ chức cho mọi người xuống tàu!

22

K104 dừng lại giữa một vùng hoang vu tối đen như mực.

"Anh nói tiếp đi, hai người mà anh bảo phải cảm ơn là ai?" Tôi túm lấy Lương Hà, hỏi dồn.

Lương Hà nói: "Một người chính là cậu."

"Chiếc nhẫn đó, thực ra chính là tọa độ không gian của con tàu này. Một đồng nghiệp của tôi, ba năm trước đã liều mạng mới lấy được nó trên chuyến tàu đó. Tiếc là... anh ấy đã..."

"Nhưng cũng nhờ cậu mang chiếc nhẫn rời khỏi con tàu, chúng tôi mới có thể lần ra cơ hội lần này! Từ đó, chúng tôi luôn chờ đợi, chờ xem cậu khi nào sẽ lại đi tàu... Và người luôn theo dõi cậu, đợi cùng cậu lên tàu, chính là tôi!"

"Thì ra là vậy... thì ra là vậy..." Tôi bắt đầu hiểu ra một phần câu chuyện.

"Vậy nên, ba năm trước, cái nhẫn tôi lấy được chính là thứ đồng nghiệp anh mang về?"

Tôi nghĩ nhanh trong đầu, "Thực ra, đằng sau chuyến tàu này, bọn chúng cố tình sắp đặt cái nhẫn vàng thành vật kỷ niệm, chờ đợi tôi — người sở hữu chiếc nhẫn — lộ diện, rồi đưa tôi vào bẫy, chọn tôi làm trưởng tàu?"

"Đúng, chắc chắn là vậy!"

Lương Hà gật đầu, "Ba năm trước, cậu lấy đi chiếc nhẫn, bởi vì cậu... thật ra lúc đó đã bị nhiễm rồi! Không phải do cậu chủ động đâu! Còn lần này, nếu cậu cầm chiếc nhẫn đó, lái tàu thẳng tới điểm cuối — cũng chính là điểm kết nối không gian của bọn chúng — cậu sẽ giống hệt như thằng bạn của cậu, Dương Xuân Trí, hoàn toàn bị đồng hóa, trở thành một phần của chúng nó…"

Tôi bừng tỉnh: "Còn các anh, sau khi bắt được manh mối, đã tiến hành cái gọi là 'giải mã không gian' ở ga trước, nên…"

"Đúng!" — Lương Hà gật đầu, "Nếu không có giải mã không gian, chỉ cần cậu mặc vào bộ đồng phục trưởng tàu, bước vào buồng lái, lúc đó… hết cứu nổi rồi."

"Thế… còn Dương Xuân Trí?" Tôi vội hỏi.

Lương Hà lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối: "Người thứ hai tôi muốn cảm ơn… cũng chính là cậu ta."

"Ba năm trước, đồng nghiệp của tôi lẽ ra đã sớm bị giết, nhưng Dương Xuân Trí phát hiện ra thân phận của người đó. Thế là cậu ta đưa chiếc nhẫn tọa độ — lẽ ra nằm trong tay trưởng tàu — cho đồng nghiệp tôi giữ… Đáng tiếc, đồng nghiệp tôi lại nghiện t.h.u.ố.c lá quá mà bị lộ…
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)



"Ngoài ra, cậu ta còn tự mình cởi bộ đồng phục trưởng tàu ra đưa cho cậu, giúp cậu chạy thoát… Có thể nói, nếu thiếu chiếc nhẫn hay thiếu bộ đồng phục trưởng tàu, chúng tôi đều không có cơ hội lần này!"

Lời anh ta nói khiến tôi lạnh người: "Thế… cậu ta… đâu rồi?"

Lương Hà không trả lời, chỉ thở dài một hơi.

Tôi cuống lên: "Không đúng! Vừa nãy, cậu ta còn gọi điện cho tôi mà!"

Lương Hà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm, im lặng vài giây rồi mới nói: "Thật ra… là bọn tôi dùng kỹ thuật phục hồi tài khoản của Dương Xuân Trí… Gọi điện cho cậu, chính là tôi — dùng phần mềm thay đổi giọng nói."

Nghe xong câu đó, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Xuân Trí… cuối cùng… cũng không còn cơ hội quay về nữa.

"Vậy… cái bóng người tôi nhìn thấy phía trước tàu trong buồng lái là ai?"

"Là thiết bị hình chiếu bọn tôi đặt sẵn dọc tuyến đường này." — Lương Hà nói — "Loại thiết bị này, dọc đường chúng tôi bố trí rất nhiều, đến thời điểm cần thiết mới kích hoạt, tạo hình ảnh phía trước tàu."

"Thì ra là vậy… Thế… K104 thì sao?"

Lương Hà nhếch mép cười lạnh: "K104 sẽ tiếp tục hành trình, tăng tốc chạy về phía đích đến vốn có của nó. Chỉ là… lần này, bọn tôi sẽ tặng cho bọn chúng một món quà lớn…"

"Bọn chúng… rốt cuộc là cái gì?" — Tôi lại hỏi.

Ánh mắt Lương Hà dõi về phía K104, khẽ nói: "Tạm thời chưa có kết luận chính xác. Chỉ biết, bọn chúng… có lẽ đến từ một chiều không gian cao hơn chúng ta… Gọi là 'sinh vật' chắc cũng được.

Chúng mở ra một điểm kết nối không gian ở thế giới chúng ta, rồi thông qua một cơ hội nào đó, kiểm soát K104. Sau đó, mỗi lần K104 vận hành, bọn chúng lại âm thầm cấy vào hành khách một loại virus không gian, gọi là 'nhiễm khuẩn không gian'…

Chúng tôi đoán, khi sự nhiễm khuẩn này lan rộng đến mức đủ lớn, bọn chúng sẽ thực sự giáng lâm từ không gian cao, đồng hóa toàn bộ thế giới này…"

Tôi thở phào: "May quá… may là các anh… à không, là chúng ta… đã có cách giải mã không gian."

Lương Hà trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nói: "Thật ra… cũng không tính là hoàn toàn giải mã… càng không phải thuốc giải vĩnh viễn… Cùng lắm… chỉ giống như một loại 'vaccine' để ngăn không cho nhiễm khuẩn bùng phát thành nặng hơn mà thôi…"

23

Từng chiếc xe ô tô và một chiếc trực thăng lần lượt xuất hiện giữa vùng hoang vu này.

Tất cả những người chúng tôi giải cứu khỏi K104 đều được đưa đi.

Tôi và Lương Hà là hai người ở lại cuối cùng.

Tôi nhìn thấy một nhóm người khiêng từng chiếc hộp kỳ lạ đưa lên K104.

Lúc tôi ngồi lên xe rời đi, nhìn thấy từ xa — K104 lại một lần nữa khởi động, lao về phía xa xăm.

24

Trời tờ mờ sáng, tôi gặp lại mẹ ở ga trước.

May mắn thay, mẹ tôi vẫn ổn.

Chỉ là, mẹ tôi đang dắt theo một bé gái nhỏ.

"Con bé này… tìm không thấy mẹ đâu… Haiz, chắc mẹ nó đã… ở trên tàu rồi…"

Mẹ tôi ôm chặt con bé vào lòng, đầy xót xa.

"Còn con, lớn từng này rồi, đừng nói là chưa có con, đến giờ còn chưa tìm nổi ai để kết hôn… Mẹ hết hy vọng vào con rồi… Mẹ tính, nếu tìm không được người thân nào cho nó, mẹ sẽ đi làm thủ tục xin nhận nuôi về nuôi…"

"Bà ơi… con… đói…" Cô bé cất giọng nho nhỏ, mềm mại.

Tôi theo phản xạ đưa tay vào túi — lúc trên đường về tôi đã thay lại quần áo của mình — lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ, đưa cho cô bé.

(Hết)
 
Back
Top Bottom