Đô Thị  Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczNtea-Fup6iSls20KuEfxWkQExpoUz4MZoQqhznG9gUOvhZLpT_2l4cYP_BNVBdfMz2P4Fuiu3mYaj1zMgCK3Xuh8CMoEMPWjbNs-vflftjclJhCwtgIDMWDIs3n6F5MZqZdNmQ1fzVwPuJf3JuGJFQ=w215-h322-s-no-gm

Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Tác giả: Quạ Đen và cộng sự
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!"

Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,...​
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 1: Chương 1


"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!"

Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,...

1

Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại.

Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh.

Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên.

"Ồ hố, có vụ này thật à?"

Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!"

Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!"

"Tôi cũng vào rồi nè!"

Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra.

Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi chuyến này quả không sai, lại gặp ngay chuyện may mắn thế này!"

"K104-11"

Vừa quét mã xong, tôi được đưa thẳng vào một nhóm chat trên WeChat, tên nhóm là như vậy.

Số lượng thành viên tăng vùn vụt, nhanh chóng lên hơn trăm người.

Tin nhắn trong nhóm nhảy liên tục, mọi người đều dùng những cái tên ký hiệu lạ lẫm.

Tôi liếc nhìn tên mình trong nhóm: 11G02 – lập tức hiểu ra, đây chính là số toa và số ghế của mình.

Đang định nhập hội chào hỏi thì đột nhiên, nhóm "K104-11" bị khóa toàn bộ, không ai nhắn được nữa!

Sau khi khóa nhóm, một tài khoản có avatar đen sì bắt đầu lên tiếng:

Người ẩn danh:

"Chào các bạn, chuyến tàu này tổng cộng có 12 toa, trong đó 10 toa chở khách. Đây là toa số 11. Hiện tại nhóm đã có 129 người, đóng nhóm tại đây!"

"Trước khi bắt đầu vòng chơi lì xì đầu tiên, xin lưu ý các quy tắc sau:

1. Người nhận được lì xì sẽ bị hệ thống chọn ngẫu nhiên và Vua May Mắn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.

2. Tiền lì xì không được chuyển khoản hay rút tiền mặt, chỉ được dùng trong suốt chuyến tàu này. Có thể mua đồ ăn, nước uống hoặc quà lưu niệm từ tiếp viên, hoặc dùng khi toa ăn số 2 mở cửa.

3. Chỉ mua đồ của tiếp viên mặc đồng phục xanh. Nếu thấy tiếp viên mặc màu khác, tuyệt đối không tiếp xúc, không nói chuyện, càng không được mua hàng!

4. Đây là chuyến tàu cấm hút thuốc. Ai hút thuốc trong toa sẽ bị xử lý. Nếu thực sự cần hút, chỉ được vào nhà vệ sinh giữa các toa. Tuyệt đối không được nhìn ra ngoài khi hút thuốc!

5. Xe bán hàng trên tàu không bán món luộc, ninh hay nước khoáng!

6. Nếu thấy rác trên tàu, hãy làm như không thấy. Sẽ có người dọn dẹp.”

"Thôi dài dòng quá, phát lì xì đi!" – anh trai phía trước nóng nảy giục.

Tôi quay qua nhìn, mẹ tôi cũng đang háo hức chuẩn bị giật lì xì.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, khó tả.

Cứ như... mình đã từng đọc qua những quy tắc kiểu này ở đâu đó...

"Tạch tạch tạch tạch..." – âm thanh mọi người đồng loạt bấm điện thoại vang khắp toa tàu.

Một bao lì xì cực kỳ hấp dẫn được Người ẩn danh thả vào nhóm!

"Ái chà! Không kịp rồi!" – tôi nghe tiếng mẹ mình thất vọng kêu lên.

Trong toa tàu, âm thanh la ó vang dội:

"Có tám hào sáu!"

"Haha, tao được 28 tệ 8!"

"Không giật được! Phải ai cũng có phần chứ, mừng chuyến 10,000 cơ mà?"

"Cái gì rác rưởi vậy!"

"Vận may là của tao! Tao là Vua May Mắn! Được hẳn 66 tệ 6 đây này!"
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 2: Chương 2


Bao lì xì được chia thành 100 phần, gần như bị giành sạch trong tích tắc. Vì lúc đó tôi hơi sững người nên không kịp ra tay.

Nhưng tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.

Dù sao chuyến đi này mục đích chính là đưa mẹ tôi đi du lịch, đổi gió một chút, chuyện nhỏ nhặt thế này không đáng để ảnh hưởng tâm trạng.

Lúc này, người ẩn danh trong nhóm lại lên tiếng:

"Chúc mừng 11T05 trở thành Vua May Mắn! Theo quy định, bây giờ xin mời bạn hoàn thành một nhiệm vụ!"

Mọi người trong toa đều vô thức quay đầu nhìn về một hướng.

Tôi cũng quay đầu nhìn theo.

Ở dãy ghế phía sau, một chàng trai trẻ ngồi gần cửa sổ giơ cao tay lên, vui vẻ reo lên: "Là tôi! Là tôi đây!"

Người ẩn danh nói tiếp:

"11T05, nhiệm vụ của bạn là: Lặng lẽ hỏi 11K02 xem hôm nay cô ấy mặc đồ lót màu gì! Lưu ý, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, nếu không hoàn thành hoặc từ chối, sẽ bị trừng phạt!"

ẦM!

Cả toa tàu bùng nổ tiếng cười, ai cũng cười ồ lên.

Một cô gái trẻ mặc áo khoác dạ màu hồng phấn lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ mắng:

"Cái trò c.h.ế.t tiệt gì đây? Giở trò lưu manh à?! Chỉ là giật được cái lì xì ba tệ tám hào thôi, trả lại không được à?!"

Có người bắt đầu hò reo:

"Đi hỏi đi! Mau đi hỏi đi!"

"Đừng ngại, thanh niên ơi!"

"Hỏi được rồi nhớ nói cho tụi tui nghe nha!"

Tiếng la ó cổ vũ vang khắp toa tàu.

Chàng trai ghế T05 mặt đỏ bừng, luống cuống xoa tay vào nhau.

Một lúc sau, cậu ta cắn răng đứng dậy, lúng túng bước về phía dãy ghế K, cách đó khoảng hơn chục mét.

Cậu ta đứng trước cô gái ở ghế K02, ngập ngừng không biết nói gì.

Tiếng thúc giục phía sau không dứt:

"Mau hỏi đi chứ!"

"Haha, buồn cười quá! Cái này mà gọi là 'lặng lẽ' hỏi á?"

"Nhanh lên! Không được thì để tao hỏi thay cho!"

Cậu T05 lắp bắp: "Tôi...", rồi bất ngờ ngồi thụp xuống, suýt nữa quỳ luôn, nhỏ giọng nói:

"Chị ơi, chị nói nhỏ cho em biết đi, em hứa, em tuyệt đối không nói cho ai đâu!"

K02 quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn cậu ta.

T05 quýnh quáng vò đầu bứt tai, rồi dứt khoát giơ tay lên thề:

"Nếu tôi nói ra, tôi c.h.ế.t không toàn thây! Thế được chưa?!"

K02 mặt đỏ như gấc, rõ ràng là không muốn trả lời.

Nhưng cả toa tàu vẫn đang hò reo, ép buộc.

K02 im lặng suốt một phút.

Cuối cùng, cô ấy hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên, nói nhỏ:

"Vậy... anh lại gần chút đi..."

T05 mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng ghé sát vào, nghiêng đầu ra vẻ lắng nghe.

K02 đỏ bừng mặt, áp sát vào tai T05, khẽ nói hai chữ.

Ngoài T05 ra, không ai nghe thấy gì.

"Nói rồi! Nói rồi!"

"Nào nào, nói cho tụi này nghe xem màu gì nào?"

"Đừng có giấu nhé!"

T05 vội vàng lắc đầu, cúi mặt quay về ghế:

"Không nói được! Không nói được! Tôi đã hứa rồi!"

Bất ngờ, từ trên giá để hành lý phía trên, một chiếc vali cỡ lớn — có lẽ do quá to nên nhét không hết vào — theo một cú xóc của tàu, trượt ra ngoài và rơi xuống!

RẦM!

Chiếc vali rơi thẳng xuống đầu T05 đang đi ngang qua!

Chiếc vali cực kỳ to và nặng, rơi trúng đầu T05 khiến cậu ta đổ gục xuống, đầu đập mạnh xuống sàn tàu, chiếc vali lại nện thêm một cú vào sau gáy.

T05 chỉ kịp hét lên thảm thiết một tiếng, rồi người co giật vài cái... cứng đờ ngay tại chỗ!

Máu đỏ tươi từ đầu cậu ta chảy ra, lan dần trên sàn tàu.

Rrrrr...

Mọi người đồng loạt nhận được tin nhắn rung từ điện thoại.

Người ẩn danh trong nhóm chat đăng một tin nhắn lạnh lùng:

"Thật đáng tiếc, 11T05 không hoàn thành nhiệm vụ, đã bị trừng phạt!"
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 3: Chương 3


Cả toa tàu c.h.ế.t lặng.

"Đây... đây là trừng phạt sao?"

"Trừng phạt... là g.i.ế.c người á?!"

"Cái trò lì xì quái quỷ gì vậy? Đây là trò g.i.ế.c người thì có!"

"Khoan đã, cậu ta không phải đi hỏi rồi sao?"

Đột nhiên, cô gái K02 òa lên khóc:

"Tôi... tôi lừa cậu ấy... tôi nói sai màu rồi..."

2

"Tôi muốn xuống tàu! Tôi phải xuống ngay!"

"Tôi éo thèm đi chuyến này nữa!"

"Có ai không?! Có người c.h.ế.t kìa! Tiếp viên đâu hết rồi?!"

Cả toa tàu rối loạn, la hét ầm ĩ.

Mọi người bắt đầu nhận ra —

Quy tắc trong nhóm là thật!

Và đằng sau những quy tắc đó, là một thứ khủng khiếp hơn tất cả — Cái chết!

Lạch cạch! Lạch cạch!...

Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên trên sàn tàu.

Từ cuối toa, một chiếc xe đẩy xuất hiện, theo sau là một nữ tiếp viên.

Cô ta có dáng người rất đẹp, mặc một bộ đồng phục đỏ rực.

Vì hai mẹ con tôi ngồi khá gần phía trước nên mẹ tôi lập tức giơ tay muốn gọi tiếp viên, báo có người chết.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tôi như có tia chớp lóe lên, tôi lập tức nhớ ra — Quy tắc số 3!

"Chỉ những món hàng do tiếp viên mặc đồng phục màu xanh cung cấp mới an toàn. Nếu thấy tiếp viên mặc đồng phục màu khác, tuyệt đối không tiếp xúc, không nói chuyện, càng không được mua đồ của họ!"

Tôi lao người sang, dùng hết sức bịt miệng mẹ mình lại!

Quy tắc số 6: Nếu bạn nhìn thấy rác trên tàu, hãy giả vờ như không thấy. Sẽ có nhân viên phục vụ dọn dẹp!

— Tiếp viên mặc đồng phục đỏ, không được tiếp xúc, không được nói chuyện!

Quan trọng hơn cả, khi nhìn vào khuôn mặt của nữ tiếp viên mặc đồng phục đỏ, tôi cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.

Dưới lớp trang điểm tinh xảo ấy là một gương mặt vô hồn, đặc biệt là đôi mắt... lạnh lẽo, trống rỗng một cách đáng sợ.

Tôi có thể ngăn mẹ mình lại, nhưng không thể ngăn được người khác.

Có người lớn tiếng hét lên với cô ta:

"Mấy người đang giở trò gì vậy? Không thấy có người c.h.ế.t sao?"

Cô ta lãnh đạm quay đầu lại.

Kéo mở chiếc hộp nhựa khổng lồ trên xe đẩy, cô ta lấy ra một hộp cơm nhựa màu đỏ bằng tay trái, còn tay phải cầm một chai nước khoáng màu đỏ, giọng nói cứng nhắc vang lên:

"Xin hỏi quý khách muốn mua gì? Ở đây có thịt kho tàu và nước khoáng!"

"Tôi—"

Người kia lập tức im bặt.

Cô ta nở một nụ cười cứng ngắc, sau đó đi đến chỗ t.h.i t.h.ể của T05.

Cúi xuống mở ngăn dưới của xe đẩy, cô ta lấy ra một túi rác đen khổng lồ.

Nhanh nhẹn nhưng cũng vô cùng thành thục, cô ta nhét t.h.i t.h.ể của T05 vào trong túi.

Rồi… đẩy cả túi rác vào trong chiếc hộp nhựa khổng lồ kia!

Rrrr… Rrrr…

Điện thoại tôi lại rung lên.

3

**"Quý hành khách thân mến, tàu sắp dừng tại ga tiếp theo. Những ai cần xuống hãy thu dọn hành lý và rời tàu theo trật tự.

Trước đó, chúng ta hãy cùng nhau tham gia vòng chơi thứ hai!"**

— Người ẩn danh.

"Tôi không chơi nữa! Tôi không chơi nữa!"

"Ai mà còn dám chơi nữa chứ? Tiền quan trọng hay mạng quan trọng?!"

"Thề có trời, tôi không bao giờ dám bấm vào lì xì nữa!"

"Cái nhóm quỷ quái này, sao không thể rời đi được?"

Cả toa tàu trở nên hỗn loạn, ai cũng hoảng sợ.

"Trò chơi lần này là… VÒNG QUAY MAY MẮN! Người được chọn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có cơ hội nâng cấp chỗ ngồi lên khoang giường nằm số 12!"

Vút!

Trên giao diện nhóm, một chiếc vòng quay đen sì hiện ra.

Viền vòng quay có những chữ số nhỏ li ti, ở trung tâm là một chiếc kim chỉ hướng.

Vòng quay bắt đầu xoay tít…

Cả toa tàu nín thở.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 4: Chương 4


Một phút trôi qua… Vòng quay vẫn tiếp tục quay.

"Chúc mừng 11N03!"

"Nhiệm vụ: Trên toa tàu này, có một người đang đeo một chiếc nhẫn vàng không thuộc về cô ấy. Hãy tìm ra người đó và lấy lại chiếc nhẫn! Thời gian hoàn thành: 5 phút!"

Ở vị trí gần lối đi, một người đàn ông trung niên tái mặt, luống cuống đứng phắt dậy.

"Cái gì cơ?"

"Nhẫn vàng? Không thuộc về cô ấy… ý là sao? Chẳng lẽ là… đồ ăn cắp?"

"Ai? Ai đã ăn trộm nhẫn vàng của người khác?"

"Nói thừa! Nếu trộm thì ai dám nhận chứ? Nhưng nếu có kẻ trộm thì cũng phải có người bị mất chứ? Ai có nhẫn vàng, mau kiểm tra xem còn không? Ai bị mất nhẫn, nhanh nhớ lại xem trước đó có ai chạm vào mình không?"

"Tôi không có nhẫn vàng! Không liên quan đến tôi!"



Ở vị trí ghế N03, người đàn ông trung niên đột nhiên quỳ sụp xuống sàn với khuôn mặt tuyệt vọng.

"Xin mọi người! Ai đang giữ chiếc nhẫn vàng của người khác? Làm ơn, trả lại cho tôi đi… Tôi không muốn chết…"

"Tôi sẽ trả tiền! Được chứ? Tôi sẽ mua lại! Bao nhiêu cũng được, chỉ cần nói giá!"

Ông ta đảo mắt khắp toa, giọng nói càng lúc càng tuyệt vọng.

"Nhẫn vàng…?"

Trong đầu tôi thoáng qua một hình ảnh mơ hồ.

Cảm giác như… tôi đã từng nghe về chuyện này ở đâu đó…

Nhưng chưa kịp nghĩ ra thì một bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy cánh tay tôi.

Là mẹ tôi.

Bà run bần bật, bàn tay nắm chặt lấy tôi, ghé sát lại, thì thào trong sợ hãi:

"Tiểu Vũ… Chiếc nhẫn vàng…"

ẦM!

Trong đầu tôi như có sét đánh ngang trời!

Tôi đã nhớ ra!

4

Ba năm trước.

Trên đường về nhà sau một chuyến đi, tôi đã nhặt được một chiếc nhẫn vàng.

Khi về nhà, tôi đưa nó cho mẹ một cách rất tự nhiên.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ — tôi chỉ nhớ rằng mình nhặt được nó.

Còn tôi nhặt ở đâu, nhặt bằng cách nào… thì hoàn toàn không nhớ nổi!

Lúc đó, mẹ tôi đã rất băn khoăn:

"Con trai, cái nhẫn này ở đâu ra vậy? Mẹ thấy không yên tâm lắm."

"Mẹ à, con nói rồi mà, nhặt được thôi."

"Nhặt được đồ, mẹ chỉ lo là chủ nhân của nó sẽ tìm đến…"

— Chiếc nhẫn vàng đó, lúc này, đang nằm trên tay mẹ tôi!

Quả thật, nó không thuộc về mẹ tôi!

Còn về việc nó thuộc về ai, thật sự… tôi cũng không biết, chẳng nhớ nổi!

Tôi bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, cố lục lại ký ức.

Nhưng càng cố, ký ức trong đầu về chiếc nhẫn vàng đó lại càng trống rỗng!

Đúng lúc đó, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khác.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lật tung phần tin nhắn cũ lên tìm.

Cuối cùng, tôi cũng tìm được một tin nhắn từ ba năm trước!

Đó là vào ngày mẹ hỏi tôi chiếc nhẫn từ đâu ra, tôi nhận được một tin nhắn thế này:

"Kính gửi anh Trương Vũ, chúc mừng anh! Hồ sơ của anh đã vượt qua vòng xét duyệt của công ty Đường sắt Trung Quốc. Với lý niệm nghề nghiệp tiên tiến, môi trường làm việc tuyệt vời, chúng tôi nhất định sẽ đào tạo anh trở thành một trưởng tàu xuất sắc. — Người ẩn danh."

Lúc đó, tôi còn nghĩ mình đến cái cửa tàu còn chưa biết mở, làm sao mà làm trưởng tàu được chứ?

Thế nên sau đó, tôi cũng chẳng để tâm gì.

Ba năm tiếp theo, tôi nhiều lần đi tìm việc, nhưng toàn thất bại.

Sau đó theo ý mẹ đi xem mắt vài lần, kết quả cũng vẫn thất bại.

Tôi càng lúc càng chán nản, cuối cùng nghĩ thôi thì đưa mẹ đi du lịch một chuyến, cũng coi như giải khuây…

5

Tôi nuốt nước bọt ực một cái, căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn cố nhỏ giọng an ủi mẹ:

"Mẹ đừng sợ… không sao đâu."

Nói vậy thôi, tôi vẫn lặng lẽ đè c.h.ặ.t t.a.y mẹ xuống.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 5: Chương 5


Tay kia tôi luồn vào dưới tay mẹ, mạnh tay tháo chiếc nhẫn vàng ra, siết chặt trong lòng bàn tay mình.

Lúc này, cả toa tàu im phăng phắc.

Không ai dám nói một câu nào.

Chỉ còn N03 là hoảng loạn cực độ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, N03 rốt cuộc không chịu nổi nữa, đột ngột bật dậy, lao tới túm lấy tay một người gần đó: "Đưa tôi xem! Có đeo nhẫn vàng không?"

Người kia sợ hãi, giật mạnh tay ra, đẩy N03 ngã lăn.

Hắn lại lao sang người khác…

Mẹ tôi sợ hãi đến mức run bần bật, cả người nép sát vào tôi: "Con ơi… chúng ta…"

"Không đưa!" Tôi trầm giọng nói.

"Nhưng… nhưng nếu vậy… liệu hắn có c.h.ế.t không?"

Tôi hít sâu một hơi: "Nếu đưa… người c.h.ế.t có thể là mẹ!"

N03 phát điên, điên cuồng lục soát từng người một, giật tay, kiểm tra xem ai có đeo nhẫn vàng không.

Có một người đàn ông suýt nữa đánh nhau với hắn.

Hắn thật sự sắp phát điên rồi.

Tôi cảm nhận rõ mẹ mình đang thở d ốc vì sợ.

N03 tiến lại, giờ đã chỉ còn cách hàng ghế chúng tôi một dãy!

Tôi hạ quyết tâm: Nếu hắn dám đụng đến tôi và mẹ, tôi liều mạng với hắn!

Reng… Reng…

Điện thoại rung lên, trên giao diện nhóm.

Người ẩn danh: "Hết giờ! Rất tiếc, 11N03 không hoàn thành nhiệm vụ. Không có cơ hội nâng cấp lên khoang giường nằm số 12!"

N03 nhảy dựng lên, hét ầm lên: "Tôi không đi! Tôi không cần lên khoang giường nằm! Tôi ngồi đây là được rồi!"

Hắn vội vã chạy về chỗ cũ, ôm đầu cuộn tròn như con tôm.

Thế nhưng, Người ẩn danh vẫn tiếp tục: "Chúc mừng 11G02! Bạn đã thoát khỏi đợt kiểm tra! Bây giờ, bạn có cơ hội nâng cấp chỗ ngồi lên khoang giường nằm số 12!"

Đậu má!!!

Tôi suýt chửi thề thành tiếng!

11G02… không phải chính là tôi sao?!

Mà chiếc nhẫn vàng, giờ đang nằm trong tay tôi!!!

Nói cách khác, nếu tôi không kịp rút nhẫn khỏi tay mẹ thì người bị "nâng cấp" giờ đây chính là mẹ tôi!

Ai mà biết được cái khoang giường nằm số 12 đó, rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?!

Không đúng!

Bây giờ đổi lại là tôi đi, tôi cũng phải đối mặt với hiểm họa, lại không thể chăm sóc mẹ tôi đang mắc kẹt trong toa 11 đầy nguy hiểm này…

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn, là ít nhất… không phải mẹ tôi đi…

Đầu tôi rối như tơ vò. Còn chuyện từ chối đổi toa, tôi chẳng dám nghĩ tới!

Ai biết được, nếu tôi từ chối, có khi c.h.ế.t ngay tại chỗ như T05 cũng nên!

Lúc này, tôi rõ ràng cảm nhận được, cả toa tàu hơn trăm con mắt, tất cả đều dồn về phía tôi!

Đặc biệt là N03.

Hắn gầm lên, mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Thằng chó con! Suýt nữa mày hại c.h.ế.t ông!"

Nếu không sợ c.h.ế.t như T05, tôi dám chắc hắn đã lao vào đ.ấ.m đá tôi một trận rồi.

Xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao:

"Đúng đó! Trông mặt mũi tử tế mà cũng đi ăn cắp!"

"Không biết là lấy của ai nữa?"

"Chủ nhân đâu? Ai là người mất nhẫn?"

"Khoan đã… Người ẩn danh nói là 'cô ta', không phải 'hắn' đâu nhé!"

Vèo vèo vèo… tất cả ánh mắt lại chuyển hướng.

Tôi lập tức thấy bất ổn.

Nhưng chưa kịp phản ứng, mẹ tôi đã đứng bật dậy, giơ tay lên, vừa khóc vừa la: "Không phải con tôi ăn cắp! Chiếc nhẫn là con tôi nhặt được từ ba năm trước! Trước giờ là tôi đeo, vừa rồi mới bị con tôi lấy xuống…"

Reng… Reng…

Người ẩn danh: "11G02, mời bạn trước khi tàu đến ga kế tiếp, hãy nhanh chóng đến khoang 12. Chỗ nằm của bạn là giường số 29!"

6

Tôi xách lấy hành lý — một cái túi vải — giữa ánh mắt của tất cả mọi người, giữa tiếng khóc nức nở của mẹ, rời khỏi chỗ ngồi.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 6: Chương 6


Tôi đi về phía cuối toa, ngang qua N03, hắn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.

Tôi đi qua đoạn nối giữa hai toa xe, bước vào toa cuối cùng của con tàu, toa số 12.

Toa 12 là toa giường nằm, hai bên, giường xếp tầng tầng lớp lớp. Ước chừng phải có năm, sáu chục giường.

Tôi vừa bước vào, liền thấy mọi người trong toa đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi…

Rốt cuộc… trong khoang số 12 này… đã xảy ra chuyện gì?!

Tôi đi đến giường số 29, đó là một giường dưới.

Tôi để hành lý ở đầu giường, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem.

Nhóm chat "K104-11" đã không còn tên tôi trong đó.

Thay vào đó, tôi được đưa vào một nhóm mới có tên "K104-12".

Trong nhóm này có 37 người.

Đúng lúc đó, trong nhóm xuất hiện một tin nhắn: "Hãy chào đón chủ nhân mới của giường số 29!" — Người ẩn danh!

Lúc này, tàu đang phanh lại.

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, bóng tối mịt mù.

Cùng lúc đó, tôi thấy một tin nhắn riêng được gửi đến WeChat của mình.

Là mẹ tôi!

Tin nhắn thoại: "Tiểu Vũ! Người đó c.h.ế.t rồi! N03! Hắn c.h.ế.t rồi!"

Mẹ tôi liên tục gửi tin: "Trong nhóm chat vừa thông báo, tàu sắp đến ga, ai muốn xuống thì xuống. Nhưng những ai đã nhận lì xì hoặc tham gia nhiệm vụ thì không được xuống. Hắn như phát điên, lao thẳng về phía cửa tàu… Rồi một tia sáng đỏ lóe lên, hắn c.h.ế.t ngay tại chỗ!"

"Chỉ lóe một cái, là c.h.ế.t luôn!"

Âm thanh phanh tàu chói tai vang lên.

Tôi lập tức gửi tin nhắn thoại cho mẹ: "Mẹ! Tàu dừng rồi! Mẹ mau xuống tàu đi! Mẹ không nhận lì xì, không tham gia nhiệm vụ, người tham gia là con, nên mẹ có thể xuống tàu!"

"Nhanh lên! Xuống tàu ngay!"

"Đừng lo cho con, con tự lo được! Mẹ xuống tàu đi!"



Tôi thấy ở đoạn nối giữa các toa, xuất hiện nhân viên tàu mặc đồng phục xanh.

Tiếng cửa tàu mở cũng vang lên.

Trong toa số 12, lục tục có hơn mười người xách hành lý đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vội vã chạy về phía cửa tàu.

Xuống tàu!

7

Tôi nhanh chóng mở nhóm chat của toa 12, quả nhiên có thông báo:

Người ẩn danh: "Tàu dừng tại ga này 1 phút. Những hành khách không nhận lì xì, không tham gia nhiệm vụ có thể xuống tàu."

"Ai không đủ điều kiện xuống mà tự ý hành động, sẽ chết!"

Khóe mắt tôi bỗng lướt qua một ánh sáng đỏ rực.

Là ánh sáng!

Ánh sáng đỏ chói mắt!

Ở cửa toa số 12, một hành khách định lén xuống tàu, nhưng chỉ trong một tia sáng đỏ lóe lên, người đó nổ tung thành từng mảnh!

8

Vèo!

Tất cả những người còn lại trong toa 12 đồng loạt rụt cổ chui vào chăn.

Tôi cũng theo phản xạ, lập tức nằm xuống, kéo chăn trùm kín người.

Và ngay khoảnh khắc tôi nằm xuống, kéo chăn trùm kín, đầu tôi như nổ tung!

Một loạt ký ức như thác lũ tràn về!

Chiếc nhẫn vàng!

Rác!

Túi rác!

Quy tắc!

Món thịt kho!

Chân gà!

Đồng phục xanh, đồng phục đỏ!



Và cả Dương Xuân Trí!

Bạn học của tôi — Dương Xuân Trí!

Trưởng tàu Dương Xuân Trí!

Và… tôi đã từng hai lần bước lên K104, đây là lần thứ ba!

Tất cả ký ức đột ngột ùa về, lao thẳng vào đầu tôi!

Tôi… nhớ lại hết rồi!

"Không được để mẹ xuống tàu!"

Tôi bật dậy, định lao thẳng về toa 11, chặn mẹ tôi lại, không cho mẹ xuống tàu!

Nhưng… không kịp nữa rồi!

Tàu chỉ dừng 1 phút, và 1 phút đã qua!

Cửa tàu đã đóng, tàu lại tiếp tục chạy!

Tôi nhìn thấy, ngay cửa toa số 12, một nhân viên tàu mặc đồng phục đỏ, đang cầm một chiếc túi rác đen to tướng, thu dọn đống "rác" trên sàn…

Tôi run rẩy cầm điện thoại, điên cuồng nhắn tin cho mẹ.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 7: Chương 7


Nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi âm nào!

"… Nhưng điều đáng sợ là, vì lòng tham của mình, tôi đã lén mang một món đồ từ trên tàu K104 xuống. Ba năm sau, một tin nhắn ẩn danh cảnh báo tôi, phải mang một người lên tàu thay thế, nếu không tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này."

"Tôi sợ hãi tột độ… Cuối cùng, tôi đã nghĩ đến cậu…"

— Đó là lời cuối cùng Dương Xuân Trí từng nói với tôi, ba năm trước.

Đầu óc và trái tim tôi như muốn nổ tung.

Thì ra, chính chiếc nhẫn vàng đó khiến ba năm sau tôi phải đưa một người lên tàu làm thế mạng?!

Và trong vô thức, người tôi dẫn lên tàu K104 lại chính là mẹ tôi?!

Ba năm trước, với tư cách là nhân viên trên tàu K104 tại sao tôi lại sinh lòng tham với chiếc nhẫn đó?

Rõ ràng… tôi không phải loại người tham tiền mà…

Lúc này, chiếc nhẫn vàng vẫn đang nằm trong tay tôi.

Vì nắm quá chặt, lòng bàn tay tôi đau nhói.

9

Đầu tôi quá tải, hoạt động hết công suất.

Tôi bắt đầu lục lại ký ức, suy nghĩ mọi chuyện.

Trước tiên, trong lần thứ hai tôi đi K10 Dương Xuân Trí từng nói với tôi: "K104 đã biến mất khỏi thế giới từ 12 năm trước."

Theo những tư liệu ít ỏi còn sót lại, 12 năm trước K104 chạy vào một làn sương mù rồi bốc hơi khỏi nhân gian.

9 năm trước, Dương Xuân Trí vô tình lên nhầm con tàu đáng ra không nên tồn tại này.

Nhờ làm đúng theo chỉ dẫn của người ẩn danh cậu ta mới sống sót, nhưng vì lòng tham 6 năm trước buộc phải lên tàu lần nữa, đồng thời lôi thêm một người đi thế mạng.

Người đó… chính là tôi.

3 năm trước tôi lại lên tàu K104 trở thành nhân viên phục vụ còn Dương Xuân Trí đã là trưởng tàu.

Đến giây phút cuối cùng cậu ấy đã cứu tôi.

Cậu ấy từng nói: Trên K104, tất cả hành khách vi phạm quy tắc đều bị giết, xác bị nuốt chửng!

Những sinh vật bị quy tắc của con tàu ảnh hưởng sẽ hút cạn m.á.u người chết, sau đó **xử lý xác thành món "đặc sản hầm nhừ"…

Cậu ấy muốn hủy diệt K104!

Nhưng rõ ràng cậu ấy đã thất bại.

Ngoài ra, chuyến đi K104 lần này hiển nhiên khác xa hai lần trước của tôi.

Quy tắc đã thay đổi!

Thời gian tàu khởi hành cũng sớm hơn!

Những chuyện kinh hoàng trên tàu không còn xảy ra vào nửa đêm khi tàu dừng ở vùng cực lạnh nữa…

Khoan đã!

Dừng lại! Vùng cực lạnh…

Ong ong ong——

Lúc này, tin nhắn của người ẩn danh xuất hiện:

Người ẩn danh:

1. Sau 10 phút, tàu sẽ đi vào vùng cực lạnh nên hành khách tuyệt đối không rời khỏi giường. Trong thời gian này, hãy cố ngủ hoặc giả vờ ngủ, không được phát ra âm thanh.

2. Khi nhân viên phục vụ đẩy xe bán hàng đi qua, bạn có thể dùng tiền lì xì mua đồ ăn, nước uống hoặc quà lưu niệm. Lưu ý, xe hàng không bán đồ hầm nhừ hay nước suối! Nhân viên bán hàng chỉ mặc đồng phục xanh. Nếu nhìn thấy đồng phục đỏ, tuyệt đối không được nhìn, chạm hay nói chuyện với họ!

3. Đây là tàu cấm hút thuốc. Ai hút thuốc trong toa đều phạm quy. Nếu bạn thấy ai hút thuốc, hãy ngăn lại ngay. Nếu thật sự muốn hút, chỉ được vào nhà vệ sinh trước khi vào vùng cực lạnh, nhưng tuyệt đối không được nhìn ra ngoài cửa sổ khi hút thuốc!

4. Nếu thấy rác trên tàu, giả vờ như không thấy. Sẽ có nhân viên đến dọn.

5. Bắt đầu đếm ngược!

Lúc này, tôi cảm giác tim mình muốn nổ tung.

Cứ như nó muốn xuyên qua phổi làm vỡ tung lồ ng n.g.ự.c rồi nhảy ra khỏi cổ họng!

Những quy tắc này… cuối cùng rất giống với những gì tôi từng trải qua!
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 8: Chương 8


Theo bản năng, tôi kéo chăn trùm kín người, kín cả đầu!

Đồng thời, tôi cũng nghe thấy mọi người xung quanh đều có động tác giống y hệt.

Tôi trốn trong chăn, mắt dán vào màn hình điện thoại, cố gắng bình ổn nhịp thở, đồng thời lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Thời gian chầm chậm trôi qua…

Bỗng nhiên, trong toa 12 vang lên tiếng trẻ con khóc thét:

"Mẹ ơi——"

"Mẹ ơi——"

Giọng non nớt, nghe qua cũng biết là một bé gái khoảng 6-7 tuổi.

Vừa khóc, con bé vừa loạng choạng đi lại — tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ của nó.

Rồi, nó dừng lại trước một giường.

Sau đó là giọng đàn ông đầy tức giận, âm thanh bị nén trong chăn nên rất nặng nề: "Cút con mẹ mày đi! Tao không phải mẹ mày!"

Con bé lại tiếp tục đi sang giường khác.

"Cút! Cút! Cút ngay!"

Tiếng bước chân nhỏ dần… rồi càng lúc càng gần tôi.

Tôi giữ chặt chăn.

Cảm giác rất rõ ràng…

Nó đứng ngay trước giường tôi rồi!

"Mẹ ơi."

Con bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tôi thậm chí nghe thấy tiếng nó hít hít bằng mũi.

"Có mùi của mẹ."

Tôi… Mẹ kiếp!

10

6 năm trước, trong chuyến K104 đầu tiên của tôi có một người phụ nữ bị lạc mất con.

6 năm rồi… một đứa bé sơ sinh giờ cũng tầm 6-7 tuổi.

Và trên chuyến tàu lần này, chỉ có mình tôi là hành khách cũ từng gặp người phụ nữ đó.

Nên… tôi có mùi của mẹ nó?!

11

Ong ong ong——

Tin nhắn của người ẩn danh lại vang lên: "Đếm ngược kết thúc!"

Dù đang trùm kín trong chăn, tôi vẫn cảm nhận được rõ nhiệt độ bên ngoài bỗng tụt dốc thê thảm!

Còn con bé vừa gọi "mẹ ơi" đứng trước giường tôi — biến mất không dấu vết!

Không còn âm thanh, không còn động tĩnh, thậm chí tôi còn không cảm nhận nổi hơi thở của nó…

Người ẩn danh tiếp tục: "Trong quãng thời gian lạnh giá này, chúng ta cùng chơi một ván cướp lì xì nữa nhé! Nhắc lại, ai không cướp được lì xì lần này sẽ không mua được đồ ăn, nước uống hay quà lưu niệm trên tàu. Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ phát miễn phí món "hầm nhừ" và nước suối cho những người không mua được!"

Tôi…

Đầu óc ù đặc!

Cướp lì xì!

Phải cướp bằng được!

Nếu không cướp được, sẽ bị phát miễn phí món "hầm nhừ" và nước suối!

Tôi biết quá rõ — đặc sản hầm nhừ và nước suối của K104 là thứ quái gì rồi!

Ngay sau đó, trong nhóm chat "K104-11" một bọc lì xì bật ra!

Tôi đập mạnh ngón tay vào màn hình.

May mắn thay… Một thông báo hiện lên — cướp được rồi!

Số tiền ít ỏi, chỉ có 1 đồng 7 hào 4.

Với từng này… mua được cái gì?

Ngoài kia, vang lên tiếng kêu thảm thiết:

"Aaaa! Tôi không cướp được! Xong rồi!"

"Tại sao chứ!"

"Tại sao lì xì ít thế này?!"

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó hất chăn bật dậy khỏi giường.

Nhưng… chỉ dừng lại ở đó.

Bên ngoài, rất nhanh liền trở nên yên tĩnh.

Rồi, tôi lại nghe thấy một tràng bước chân rất nhẹ, rất khẽ.

Tôi thật sự không kìm được sự tò mò của mình.

Hơn nữa, tôi đã lên chuyến tàu này lần thứ ba rồi, cũng coi như "kinh nghiệm đầy mình" nên lá gan cũng lớn hơn một chút.

Tôi lén lút mở camera điện thoại, dí sát phần camera sau vào mép chăn.

Sau đó, tôi từ từ kéo chăn lên một chút!

Chỉ một chút thôi, vừa đủ để hở ra một khe nhỏ, trên màn hình điện thoại của tôi cũng vừa đủ hiện ra một phần rất hẹp của khung cảnh bên ngoài…

Tôi nhìn thấy một mảng màu đỏ.

Là quần đồng phục.

Nhưng… người mặc bộ đồng phục này, trông rất kỳ lạ.

Đôi chân này… quá gầy!

Gầy đến mức… còn không to bằng cánh tay tôi.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 9: Chương 9


Tôi thấy đôi chân trong bộ đồng phục đỏ kia từ từ ngồi xổm xuống, một cánh tay cũng gầy guộc như vậy cầm lấy một cái túi rác màu đen to tướng.

Người đang thu dọn "rác" đó, động tác vô cùng chậm chạp, bởi vì bàn tay của cô ấy quá nhỏ, cánh tay cũng mảnh khảnh, sức lực rất yếu.

Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới dọn sạch ba đống "rác" lớn.

Rồi tôi thấy đôi chân ấy chậm rãi di chuyển, vì cô ta đang gắng sức kéo lê ba cái túi rác đi.

Cô ta lôi ba túi rác, đi đến trước giường tôi… rồi dừng lại!

Trái tim tôi như ngừng đập!

Tôi nhìn thấy rồi!

Tôi thấy… cô ấy lại ngồi xổm xuống!

Thân hình nhỏ xíu của cô ấy… ngồi xổm xuống!

Cho đến khi… một gương mặt xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi!

Vì khe hở tôi kéo ra rất hẹp, hình ảnh trên màn hình điện thoại không rộng quá hai ngón tay nên tôi không nhìn rõ toàn bộ gương mặt cô ấy.

Nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn, đó là gương mặt non nớt của một bé gái, trông tầm năm, sáu tuổi!

Cô bé đang chăm chú nhìn vào khe hở chăn của tôi!

Cũng chính là… thông qua camera điện thoại của tôi… nhìn chằm chằm vào tôi!

"Là… mẹ sao?"

Tôi nghe thấy giọng cô bé… nhẹ nhàng, mềm mại vang lên.

Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất – hối hận!

Tôi vội vàng đè mạnh mép chăn xuống, giữ thật chặt, thậm chí nín thở không dám thở mạnh!

Tôi phải đợi hơn một phút, cho đến khi lồ ng n.g.ự.c như sắp nổ tung, cuối cùng mới lại nghe thấy tiếng túi rác bị kéo lê trên sàn…

Cô ta… đi rồi.

Tôi cuối cùng cũng có thể há to miệng thở d ốc trong không khí ngột ngạt dưới lớp chăn.

12

Âm thanh của đoàn tàu vẫn đều đều như cũ.

Mọi người đều chôn mình trong sự im lặng tuyệt đối, giống như cả thế giới đã dừng lại.

Cho đến khi trong nhóm chat lại hiện ra một thông báo mới.

Người ẩn danh: "Chúc mừng, mọi người đã sống sót qua cơn rét!"

Tôi nhìn vào số người trong nhóm "K104-12", chỉ còn lại 34 người.

Tôi lập tức hất tung chăn, ngồi bật dậy thở hồng hộc.

Cùng lúc đó, những hành khách khác trên các giường tầng cũng lần lượt bật dậy.

"Mẹ nó, sắp nghẹt thở c.h.ế.t rồi!"

"Má nó, dọa c.h.ế.t người!"

"Lần này c.h.ế.t ba đứa à?"

"Cái con tàu quỷ quái gì vậy, ông đây gây tội gì mà lên phải chuyến này chứ…"

"Chịu hết nổi rồi, phải làm một điếu thôi!"

Một ông anh mặc áo khoác da từ giường tầng trên nhảy xuống: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo quy tắc sẽ không chết."

Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ta.

Tôi nói với anh ta: "Anh đi trước đi, tới lượt tôi sau."

"Được rồi!"

Ông anh áo da hí hửng đi về phía cuối toa, mở cửa nhà vệ sinh vào trong hút thuốc.

Cậu anh em nằm đối diện tôi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Ông may đấy."

"Sao cơ?" – Tôi thắc mắc.

Anh ta chỉ vào giường của tôi: "Cái giường đó, trước có người đấy."

"Hả?"

Tôi lập tức cảnh giác.

Anh ta nhếch mép cười: "Nhưng… biến thành rác rồi."

Ngay lập tức, tôi cảm giác như m.ô.n.g mình bị lửa đốt, bật dậy khỏi giường, cả người nổi da gà.

Tôi nhanh chóng đi về phía cuối toa, đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh.

Phải hơn hai phút sau cửa nhà vệ sinh mới mở ra.

Ông anh áo da đi vào hút thuốc lúc nãy… mặt trắng bệch đi ra.

Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Anh ta… có gì đó rất lạ!

Anh ta quay người bước đi.

Đi được hai bước, anh ta bỗng dừng lại quay đầu nhìn tôi nói: "Anh em, tốt nhất… đừng vào."

"Sao cơ?"
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 10: Chương 10


Tôi hỏi vậy, nhưng trong lòng cũng đoán được chắc anh ta nhìn thấy… thứ gì đó ngoài cửa sổ rồi…

"Không… không có gì. Chỉ là… hút thuốc không tốt đâu, haha… hại sức khỏe." – Anh ta cười gượng, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi gật đầu, đẩy cửa nhà vệ sinh và đóng chặt lại.

Ngay khoảnh khắc bước vào… tôi chợt bừng tỉnh, hiểu ra tại sao tôi lại thấy ông anh áo da đó không ổn!

Với tư cách là dân hút thuốc lâu năm… khi đi lướt qua anh ta tôi không hề ngửi thấy mùi thuốc lá!

Hơn nữa, lúc này trong nhà vệ sinh… cũng hoàn toàn không có mùi t.h.u.ố.c lá từng bị đốt!

Hắn… tại sao lại phải nói dối?

Tôi bình tĩnh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói.

Qua làn khói mờ ảo, tôi nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.

Trước mắt tôi là vùng hoang dã tối đen như mực.

Rồi… một vệt đỏ nhàn nhạt xuất hiện, từ từ trượt xuống dọc theo viền trên của cửa sổ.

Màu đỏ ấy… giống như con mắt đỏ thẫm của một sinh vật nào đó.

Nó bị treo ngược lên, chầm chậm… trượt qua cửa sổ, từ trên xuống dưới.

Tôi hít mạnh một hơi thuốc rồi phả ra thật mạnh.

Tôi nhìn thấy nó… nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cố gắng đè nén cảm xúc, giả vờ như mình chẳng thấy gì cả.

Tôi thấy nó treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ, bị cơn gió mạnh thổi tới thổi lui.

Tôi bình tĩnh hút hết điếu thuốc, sau đó cũng bình tĩnh mở cửa nhà vệ sinh, bình tĩnh bước ra ngoài.

Cạch! Cạch! Cạch…

Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lam đẩy xe bán hàng đi vào toa số 12.

"Đồ ăn, đồ uống đây! Có cả quà lưu niệm nữa nhé!"

Hành khách trong toa đồng loạt giơ tay gọi.

Rõ ràng… ai cũng nghĩ rằng tiền nhận được từ "lì xì" trong nhóm phải tiêu hết.

Bằng không, hậu quả… khó mà lường được.

Tôi lặng lẽ theo sau quay về toa, nhìn vào thùng nhựa trên xe bán hàng - bên trong toàn những món đồ rất bình thường.

Chỉ là bánh mì, mì gói, coca… mấy thứ như vậy.

Tất nhiên, không có món "lẩu lòng" hay nước khoáng.

Mọi người lần lượt mua đồ, cuối cùng quét mã thanh toán tiêu hết số tiền nhận được.

Bất ngờ, có người hỏi: "Có quà lưu niệm gì thế?"

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh lam lạnh nhạt đáp: "Là một chiếc nhẫn vàng kỷ niệm lần vận hành thứ một vạn của chuyến tàu này!"

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đập thình thịch như trống trận!

13

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, dùng số tiền trong hồng bao mua một cái bánh mì nhỏ giá 1 tệ rưỡi.

Vẫn còn thừa.

Đợi đến khi nhân viên bán hàng rời đi, tôi nhét cái bánh mì vào túi ngồi xuống mép giường cúi đầu nghịch điện thoại.

Tôi đang… chờ đợi.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng nhóm chat "K104-12" mà tôi dán mắt vào cũng có động tĩnh.

Người ẩn danh: "Kính gửi các hành khách, do trạm dừng vừa rồi bùng phát một loại virus lạ dẫn đến một số hành khách và nhân viên bị nhiễm bệnh! Bây giờ, tất cả hãy về đúng chỗ của mình, nếu không có thông báo tuyệt đối không được hành động!"

"Đồng thời, những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm của chuyến tàu lần này, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!"

"Nhắc lại: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm hãy mang theo hành lý lập tức đến toa số 1!"

"Nhắc lại lần cuối: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!"

14

Là sở hữu nhẫn vàng!

Chứ không phải… mua được nhẫn vàng!

15

Cả toa số 12, chỉ có một người đứng dậy.

Chính là ông anh mặc áo khoác da lúc nãy giả vờ vào nhà vệ sinh hút thuốc!
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 11: Chương 11


Cả người anh ta run rẩy, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi dáo dác nhìn quanh, lắp bắp hỏi: "Không… không phải chứ? Chỉ mình tôi thôi à?"

Trong nỗi sợ hãi của anh ta, tôi đứng dậy… mỉm cười với anh ta.

Anh ta thở phào một hơi dài, trông như sắp bật khóc đến nơi: "Anh em… đi… đi! Cùng đi!"

Tôi gật đầu, không nói gì.

Hai chúng tôi một trước một sau, anh ta kéo vali hành lý, tôi xách túi vải rời khỏi toa 12 đi về phía trước.

Chúng tôi đi ngang qua toa 11.

Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của tôi và mẹ trước kia… giờ đã trống không.

Chúng tôi đi thẳng tới toa số 2 phía đầu tàu.

Toa số 2 là toa ăn của tàu.

Tôi nhớ rất rõ, trong tình huống bình thường K104 kết thúc ở toa số 2 - đó là toa đầu tiên.

Thậm chí, nếu nhìn qua cửa sổ khi tàu rẽ sẽ phát hiện ra… K104 hoàn toàn không hề có toa số 1!

Nhưng tôi cũng biết… K104 có toa số 1.

Lúc này, toa ăn số 2 hoàn toàn không một bóng người.

Không có hành khách ăn uống cũng chẳng có nhân viên phục vụ.

Cuối toa, trên quầy để rất nhiều chai nước khoáng… nhưng thứ nước khoáng đó lại có màu đỏ. Không rõ là màu của chai hay của nước bên trong.

Bên cạnh còn có hai nồi điện khổng lồ… bên trong đầy ắp "lẩu lòng"…

Đúng lúc đó, cánh cửa tự động ở cuối toa số 2 mở ra.

Giống hệt trong ký ức của tôi.

Ông anh áo da dừng lại một chút rồi là người đầu tiên bước vào.

Tôi cũng đứng lại, thuận tay với lấy một con d.a.o cắt thịt trên quầy của toa ăn giấu vào tay áo.

Rồi tôi mới bước vào toa số 1.

Toa số 1… chính là phòng nghỉ dành cho nhân viên tàu K104.

Hai bên toa, mỗi bên là một dãy ghế ngồi.

Trên những chiếc ghế đó… đã ngồi kín người.

Dãy ghế bên trái là một hàng nhân viên mặc đồng phục xanh lam!

Ai nấy đều mặt lạnh như băng… giống như… không phải người sống.

Còn dãy bên phải… là một số hành khách.

Tít——

Loa phát thanh trong toa số 1 vang lên!

"Hành khách có mặt tại toa số 1, hãy mở hành lý ra, thay đồng phục vào!"

"Soạt!"

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay sang nhìn nhau sững sờ.

"Thay đồ?"

"Không đúng… nói là thay 'đồng phục'…"

"Tôi lấy đâu ra đồng phục mà thay?!"

"Nói vớ vẩn cái gì thế—ơ… mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Sao lại có cái này trong vali của tôi?!"

Một hành khách kéo vali ra, kinh hãi phát hiện bên trong được xếp gọn gàng… một bộ đồng phục!

Đồng phục nhân viên phục vụ tàu!

Màu xanh lam!

"Hành khách tại toa số 1, bây giờ là thời gian đặc biệt trưng dụng!"

"Do tại trạm dừng trước, một số nhân viên phục vụ trên tàu bị nhiễm virus lạ… xin mọi người yên tâm, những người bị nhiễm đã được 'xử lý' xong. Hiện tại, đặc biệt trưng dụng những người may mắn các bạn, bổ sung vào đội ngũ phục vụ cho hành trình tiếp theo!"

"Khi các bạn khoác lên bộ đồng phục này, các bạn chính thức trở thành một thành viên vinh dự của K104, vui lòng tuân theo quy định của nhân viên phục vụ!"

"Mẹ kiếp! Ông đây không mặc! Không làm nhân viên cho cái tàu quỷ này đâu!"

Người đầu tiên bật dậy chính là ông anh áo khoác da!

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp cũng hốt hoảng đứng bật dậy, liên tục xua tay: "Tôi không! Tôi không! Tôi không muốn!"

Bà ta còn nhanh hơn cả ông áo khoác da, quay người lao thẳng về phía cửa nối sang toa số 2.

"Onggg—"

Một rung động vô thanh, bất chợt truyền khắp đoàn tàu, lan từ lòng bàn chân lên toàn thân mọi người.

Một tia sáng đỏ lóe lên ngay tại cửa nối sang toa số 2.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 12: Chương 12


Người phụ nữ trung niên… lập tức hóa thành một vũng "rác"!

Cũng chính vào giây phút đó, dãy nhân viên mặc đồng phục xanh lam - những kẻ trông không giống người sống - bỗng nhiên đồng loạt lao tới!

Bọn chúng như những con kền kền ngửi thấy xác thối điên cuồng lao đến chỗ cửa toa 2.

Chúng nhào xuống đất, l.i.ế.m sạch vũng "rác" trên sàn…

Màu đỏ của thứ "rác" kia… dần dần nhuộm lên đồng phục của bọn chúng.

Đồng phục của chúng, bằng mắt thường cũng nhìn thấy rõ… từ màu xanh lam chuyển sang đỏ! Càng lúc càng đỏ rực, cuối cùng trở thành đồng phục đỏ chói…

Trong toa, đám hành khách hoảng sợ tột độ, có người không chịu nổi đã cúi đầu nôn mửa.

Ông anh áo da mắt trợn trừng… nhưng phản ứng của anh ta cũng là nhanh nhất.

Anh ta dứt khoát cởi phăng áo khoác da, vội vàng lôi bộ đồng phục màu xanh trong vali ra mặc vào.

Những người khác cũng lập tức phản ứng, lật đật thay đồ.

Đợi đến khi tất cả đều mặc xong đồng phục màu xanh thì đám nhân viên cũ đã hoàn toàn biến thành đồng phục đỏ.

Chúng nó lặng lẽ đứng dậy, ai nấy lạnh lùng cứng đờ như xác c.h.ế.t mở cửa toa… xếp hàng tiến vào toa số 2.

Cùng lúc đó, tôi cũng mở túi hành lý của mình ra.

Trong túi… cũng có một bộ đồng phục!

Nhưng… không phải đồng phục nhân viên phục vụ.

Mà là… một bộ đồng phục trưởng tàu, trông cực kỳ quen thuộc!

16

Ba năm trước, vào giây phút cuối cùng, Dương Xuân Trí - người bạn học cũng là trưởng tàu K104 - đã đưa cho tôi bộ đồng phục trưởng tàu này.

Để đổi lấy cơ hội tôi được sống sót.

Còn cậu ấy… muốn cùng K104 biến mất mãi mãi.

Rõ ràng… cậu ấy đã thất bại.

Ba năm sau, đúng như tin nhắn tôi nhận được… vận mệnh đã định sẵn, tôi… thật sự phải trở thành trưởng tàu của K104.

Tôi không do dự nhiều, lặng lẽ thay bộ trưởng tàu vào.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, tôi đi về phía cửa ngăn giữa toa số 1 và buồng lái.

Tôi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa… cửa mở ra.

Bước vào buồng lái, ngay lúc đó tôi nghe thấy ông anh áo da thốt lên:

"Mẹ kiếp! Anh em mày…!"

17

Trong buồng lái của K104… không có ai.

Thậm chí tôi còn không dám chắc, từ đầu đến giờ… cái tàu này có ai lái không nữa?

Trước mặt tôi là bảng điều khiển chằng chịt ánh đèn nhấp nháy.

Và xa hơn nữa… là cửa sổ kính trước của buồng lái.

Bên ngoài cửa kính… là một mảng tối đen.

Màn đêm bị ánh đèn pha của K104 xé toạc!

Lờ mờ trong bóng tối, tôi có thể thấy những làn sương mỏng mơ hồ bị ánh sáng của tàu nghiền nát…

Tôi ngồi xuống ghế trưởng tàu lấy điện thoại ra.

Lúc này tôi đã không còn trong nhóm "K104-12" nữa.

Thay vào đó… tôi được đưa thẳng vào "nhóm nhân viên", y hệt 3 năm trước.

Trong nhóm… một kẻ ẩn danh đã gửi nội quy dành cho nhân viên: "Chào mừng các nhân viên phục vụ trên tàu, bây giờ, hãy lần lượt quay về toa mà mình đến, bắt đầu làm nhiệm vụ. Lưu ý: không được quay về chỗ ngồi, hãy vào phòng nghỉ của nhân viên ở đoạn nối giữa các toa."

"Từ bây giờ, có mấy điều bắt buộc phải nhớ kỹ:

1. Để tránh làm phiền hành khách nghỉ ngơi, khi kiểm tra vé và tuần tra hạn chế tối đa việc nói chuyện. Nếu có hành khách hỏi, trừ khi không thể né tránh, hãy trả lời 'Tôi không biết'. Quan trọng! Quan trọng! Trên tàu này, ngoài những người mặc đồng phục giống bạn, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào ai hết! Đây là vì sự an toàn tính mạng của bạn!"

2. Đây là chuyến tàu cấm hút thuốc! Nếu phát hiện ai hút thuốc, nhất định phải ngăn cản! Nhớ kỹ, phải ngăn cản bằng được! Nếu gặp hành khách nghiện thuốc quá nặng, thật sự chịu không nổi có thể cho họ vào nhà vệ sinh hút.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 13: Chương 13


Nếu đã nhắc nhở 3 lần, đối phương vẫn không chịu nghe, tiếp tục hút… lập tức rời đi, rời khỏi xong lập tức bắt đầu đếm 7 phút. Sau đó, từ dưới gầm giường phòng nghỉ lấy ra túi ni lông đen, quay lại dọn dẹp."

Lưu ý! Khi dọn dẹp, tuyệt đối không để chất lỏng màu đỏ dính lên người, nếu không sẽ bị lây nhiễm!

Rác sau khi dọn xong, để ở cửa toa sẽ có người xử lý."

3. Để đảm bảo nhân viên được nghỉ ngơi, chuyến tàu này chia ca làm việc: có hai nhóm nhân viên, luân phiên phục vụ hành khách."

Trước nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu xanh.

Sau nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu đỏ.

Lưu ý! Tuyệt đối không được để hai nhóm ca chồng thời gian lên nhau. Nếu nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục màu khác, nghĩa là họ đang làm nhiệm vụ đặc biệt. Lập tức trốn vào phòng nghỉ của nhân viên giữa các toa, tuyệt đối không được mở cửa!"

Lưu ý! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục!"

Tôi cười lạnh.

Quả nhiên… vẫn là “bình cũ rượu cũ” mà thôi.

18

Là trưởng tàu mới của K104 — tôi không biết trưởng tàu cũ đã đi đâu, liệu có phải cũng bị "nhiễm bệnh" rồi bị "xử lý" luôn rồi không. Tôi cũng không biết trưởng tàu trước là ai.

Giống như suy nghĩ của tôi ba năm trước khi nhận được tin nhắn đó, tôi thậm chí còn chẳng biết mở cửa tàu kiểu gì thì làm trưởng tàu nỗi gì chứ?

Giờ đây, đối mặt với bảng điều khiển lái tàu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Trên bảng điều khiển, thứ duy nhất tôi miễn cưỡng nhận ra được chỉ là đồng hồ tốc độ, một màn hình hiển thị tuyến đường và một cần phanh.

Đồng hồ tốc độ hiển thị… con tàu đang chạy với vận tốc 280km/h.

Tôi bỗng sững người.

Đầu K là ký hiệu của tàu cao tốc thông thường.

Tôi không rõ tốc độ vận hành bình thường của tàu K là bao nhiêu, nhưng tôi biết một điều — 280km/h tuyệt đối không phải là tốc độ của tàu cao tốc thông thường mà phải là tàu điện hoặc tàu cao tốc mới có thể chạy nhanh vậy!

K104, tại sao lại nhanh như thế?

"Hay là… kéo cần phanh thử?"

Ý nghĩ này bỗng dưng lóe lên trong đầu tôi.

Tay tôi cũng vô thức đặt lên cần phanh.

Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị kéo cần phanh xuống, một tiếng chuông chói tai vang lên làm tôi giật b.ắ.n mình!

Là điện thoại tôi reo!

Tôi nhận được… cuộc gọi video trên WeChat!

Người gọi tới là “Shit 3kg”!

Chính là Dương Xuân Trí!

19

Tôi lập tức bắt máy với tốc độ nhanh nhất!

"Dương Xuân Trí! Là cậu phải không?!"

"Cậu còn sống đúng không?! Tốt quá rồi!"

"Dương Xuân Trí, cậu nói đi chứ!"

Tôi dồn dập hỏi một tràng.

Nhưng đầu dây bên kia… lại im lặng thật lâu.

Lúc sự lo lắng và hoảng loạn dồn hết lên tim, tôi suýt nữa chửi ầm lên thì… cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói quen thuộc đó.

Là cậu ấy, đúng là giọng của Dương Xuân Trí!

Chỉ là… giọng điệu và những lời cậu ấy nói khiến tôi c.h.ế.t sững.

"Trưởng tàu Trương Vũ, dù có muộn một chút so với ước hẹn, nhưng chào mừng anh… quay lại K104, tiếp nhận vị trí trưởng tàu."

"Dương Xuân Trí! Mẹ kiếp, cậu nói tiếng người được không?!"

"Trưởng tàu Trương Vũ, bây giờ, xin anh giữ vững vị trí, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ vận hành chuyến tàu lần này. Do d.a.o động không gian, chuyến tàu này đã khởi hành sớm hơn 4 tiếng so với bình thường. Thêm vào đó, dọc đường gặp phải 'giải mã hạ chiều không gian', kế hoạch hành trình của chúng ta bị ảnh hưởng, buộc phải thay đổi toàn bộ nhân viên phục vụ, đồng thời tăng tốc hành trình. Bắt buộc phải đến đích trước 1 giờ sáng!"
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 14: Chương 14


Giọng của Dương Xuân Trí ở đầu dây bên kia lạnh lẽo, cứng đờ, cứ như một cỗ máy, lại có một cảm giác xa cách lạ thường.

Cảm giác như… cậu ấy không còn ở cùng một thế giới với tôi nữa.

Cuộc nói chuyện này, dường như là xuyên qua hai thế giới mà kết nối được vậy.

Tôi sững sờ hỏi: "Dao động không gian gì? Nhiễm bệnh gì chứ?"

"Mỗi một người tham gia hành trình, từ hành khách trở thành trưởng tàu, nếu có thể sống sót tới cuối cùng, sẽ biết được sự thật. Còn cậu… cách sự thật, chỉ còn 3 tiếng đồng hồ nữa!"

Khóe mắt tôi liếc qua góc bảng điều khiển, nơi đó hiển thị thời gian: 22:00 ngày 4 tháng 12 năm 2022.

Lúc này, tôi đã hiểu.

Dương Xuân Trí, cậu ấy… không còn là cậu ấy nữa rồi.

Tôi im lặng một lúc, khẽ hỏi: "Tôi… cụ thể nên làm gì?"

"Giữ nguyên tốc độ… cho tới khi tới đích."

"Chỉ… chỉ vậy thôi?"

"Chúc anh… sống được tới cuối cùng."

Tôi nhạy bén nhận ra ý tứ ẩn sau câu nói này: "Nghĩa là… sẽ có nguy hiểm? Nguy hiểm đến c.h.ế.t người?"

Đầu tôi bắt đầu xoay chuyển rất nhanh, cố gắng suy nghĩ thật nhiều.

Tôi bây giờ là trưởng tàu, một mình trong buồng lái, sẽ gặp nguy hiểm kiểu gì?

Trong lúc đang nghĩ, theo thói quen, tôi rút từ túi ra điếu thuốc, châm lửa hút.

Ngay khi nhả ra hơi khói đầu tiên, trong đầu tôi chuông báo động vang rền!

Không ổn!

Chỉ có trong nhà vệ sinh mới được hút thuốc!

Mà đây… đâu phải nhà vệ sinh!

Quy tắc nhân viên: "… nếu đối phương vẫn tiếp tục hút thuốc, hãy lập tức rời đi, sau đó đếm ngược bảy phút, rồi lấy túi nhựa màu đen dưới giường trong phòng nghỉ nhân viên, đi dọn dẹp."

Tôi vội vàng dập điếu thuốc.

Bảy phút sau sẽ xảy ra chuyện gì… Không, trong bảy phút này sẽ có chuyện gì?

Tôi nuốt nước bọt, run rẩy nói vào điện thoại: "Xuân Trí… tôi lỡ hút thuốc rồi…"

Nhưng… cuộc gọi đã bị ngắt.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tôi nghe thấy… tiếng gõ cửa!

20

Ai vậy?!

Là nhân viên đến nhắc tôi không được hút thuốc?

Hay… là người đến thu “rác”?

Tôi ngồi trên ghế, tim đập thình thịch theo từng tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ kiên trì kéo dài hơn một phút, tôi không dám phản ứng gì. Cuối cùng, nó cũng dừng lại.

Tôi căng hết thần kinh, quay người dán mắt nhìn chằm chằm cánh cửa buồng lái, âm thầm đếm ngược trong đầu.

Cho tới khi tôi tính toán, thời gian đã vượt quá bảy phút rất lâu rồi, bên ngoài vẫn không còn động tĩnh nào nữa.

Lúc này tôi mới thở phào, nhẹ nhõm hẳn, xoay người muốn ngồi lại ghế trưởng tàu, lấy lại bình tĩnh.

Thế nhưng!

Ngay khoảnh khắc tôi vừa xoay người… tôi đột nhiên nhìn thấy, ở phía trước nơi đoàn tàu lao đi như bay, dưới ánh đèn xuyên qua lớp lớp sương mù dày đặc… có một bóng người đứng giữa hai đường ray song song!

Một người!

Người đó còn khá xa, nhưng tôi dám chắc… đó là một người sống!

Đó là một người đang kéo theo vali hành lý, dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt hoang mang tuyệt vọng.

Tôi chưa từng nghĩ… mình lại có phản ứng nhanh như vậy!

Tôi lao thẳng tới bảng điều khiển, nắm lấy cần phanh, kéo mạnh xuống!

Cũng chính khoảnh khắc đó, âm thanh phanh gấp chói tai vang lên, và người kia cũng không thể tránh khỏi… bị tàu đ.â.m trúng — với tốc độ này, hoàn toàn không thể tránh nổi!

Và trong giây phút cuối cùng đó… tôi rõ ràng nhìn thấy gương mặt của người đó.

Là mẹ tôi.

Là mẹ tôi mà!!!

21

"Aaaaa!!!"

Tôi gào lên một tiếng xé ruột xé gan, liều mạng kéo mạnh cần phanh, tàu phanh gấp khiến cả con tàu rung lắc dữ dội, nhưng theo quán tính vẫn lao đi với tốc độ cao.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 15: Chương 15


Lực quán tính quá lớn khiến tôi bị đập mạnh vào bảng điều khiển, cả người đổ rạp lên trên.

Người tôi gần như dán sát vào kính chắn phía trước.

Tôi nhìn rất rõ — người bị tàu đ.â.m trúng, ngay khoảnh khắc chạm vào tàu, bị tông vỡ tan thành từng mảnh, bay tứ tán khắp nơi!

Nhưng — ngay lúc đó, tôi tận mắt thấy hình dạng người đó liên tục biến đổi cực nhanh!

Ban đầu là mẹ tôi, sau đó là một bé gái nhỏ, rồi thành một cô gái cụt chân, tiếp đến là anh trai tóc mái... rồi thằng tóc vàng... rồi người phụ nữ đi tìm con...

ẦM!!!

Cùng với tiếng phanh rít chói tai, cánh cửa buồng lái cũng bị một lực cực lớn đập thẳng vào!

Cửa bật tung ra!

Một bóng người mặc đồng phục đỏ xông thẳng vào buồng lái!

Tôi lăn lộn trên bảng điều khiển, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, cố gắng xoay người lật dậy.

Người mặc đồng phục đỏ cũng đang loạng choạng bò dậy từ dưới đất.

Hắn run rẩy đứng lên, đầu hắn đã nứt toác vì va vào cửa.

Tôi lập tức rút con d.a.o phay mổ thịt giấu trong tay áo, nhân lúc hắn còn lảo đảo, lao tới đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn!

Tôi dẫm mạnh lên người hắn, nghiến nát đầu hắn, cho đến khi chắc chắn hắn c.h.ế.t hẳn!

Lúc này, tôi gắng gượng chống người dậy, sau hơn mười giây tàu phanh gấp, con tàu cuối cùng cũng dừng hẳn lại. Tôi lăn lộn bò dậy, lao ra khỏi buồng lái.

Ngay phía ngoài buồng lái là toa số 1.

Tôi không hề do dự, chạy thẳng tới cửa toa số 1.

Tôi muốn mở cửa! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn xuống tàu xem cho rõ — người vừa bị tông trúng… rốt cuộc là ai?!

Tôi vừa chuẩn bị kéo cửa, cửa dẫn vào toa số 2 bỗng bị mở tung!

Một nhân viên mặc đồng phục đỏ xông vào!

Nhưng ngay sau hắn, một bóng áo xanh lao tới, lưỡi d.a.o lóe sáng — cái đầu của nhân viên đồng phục đỏ bay lên!

"Đừng mở cửa!!!"

Bóng áo xanh gầm lên với tôi.

Tôi nhận ra ngay — chính là ông anh áo khoác da ở toa số 12!

Tôi nhớ rõ — anh ta đúng là một trong những người được bổ sung vào nhóm nhân viên đồng phục xanh!

"Đi theo tôi!" — Anh ta vung con d.a.o phay to trên tay, nghiêm giọng nói — "Đây là cơ hội duy nhất để giải quyết dứt điểm con tàu này!"

"Anh…"

Đầu tôi hỗn loạn.

Ông anh áo khoác da này — cái người đã nói dối hút thuốc lúc trước — rốt cuộc là ai?!

Anh ta sốt ruột, móc từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, ném cho tôi.

Tôi mở ra xem — trên bìa ghi: “Cục Xử Lý Sự Kiện Dị Thường Không Gian và Nhiễm Khuẩn — Lương Hà”

Cái… mẹ gì nữa đây?!

Nhưng hai từ “Không Gian” và “Nhiễm Khuẩn” — tôi lại biết!

Vừa rồi, Dương Xuân Trí cũng nhắc đến trong cuộc gọi!

Ông anh áo khoác da — Lương Hà, nhìn tôi đầy ẩn ý rồi quay người chạy ngược trở lại.

Tôi đứng đó lưỡng lự vài giây, cuối cùng cắn răng, lao theo anh ta vào toa số 2.

Trong toa số 2, Lương Hà vung d.a.o như gió, ra tay dứt khoát — từng nhát c.h.é.m gục từng nhân viên đồng phục đỏ.

Tôi — người đã lấy lại toàn bộ ký ức về hai lần lên K104 trước — với kinh nghiệm chiến đấu và c.h.é.m giết, không còn sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn!

Tôi cầm con d.a.o mổ thịt xông lên, cùng Lương Hà điên cuồng c.h.é.m giết!

Chúng tôi c.h.é.m gục 6 tên đồng phục đỏ, chuẩn bị lao về phía toa số 3 thì — từ toa số 3, mấy người mặc đồng phục xanh khác cũng lao sang!

Toàn bộ đều là hành khách vừa bị ép thành nhân viên đồng phục xanh.

Ai nấy đều thương tích đầy mình, có người thậm chí gãy cả một tay.
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 16: Chương 16


"Sao rồi?!" — Lương Hà vội hỏi.

Một người trả lời: "Giết sạch rồi!"

Lương Hà mừng rỡ: "Tốt!"

Rồi anh ta quay sang nhìn tôi — lúc này còn đang ngơ ngác — nói tiếp: "Anh em, đừng sợ! Ở ga trước, bọn tôi đã thực hiện xong việc giải mã không gian. Cậu vừa rồi đã phanh gấp, nên bây giờ khoảng cách giữa chúng ta và điểm kết nối không gian của bọn chúng còn mấy trăm cây số nữa. Thứ ánh sáng g.i.ế.c người kia, cần bảy phút để hồi phục, tạm thời vô hiệu rồi!"

Tôi nghe mà nửa hiểu nửa không, vội hỏi: "Người đâu? Mấy người xuống tàu ở ga trước đâu rồi?"

Lương Hà đáp: "Ở ga trước! Thực ra ga trước chính là điểm nhiễm khuẩn của bọn chúng. Người xuống tàu đều sẽ bị nhiễm. Nhưng từ ba năm trước, bọn tôi đã lần ra được chuyến tàu này, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Nói đúng ra… chuyện này phải cảm ơn hai người."

"Ai?!" — Tôi buột miệng hỏi.

Trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn — Ý của anh ta là những người xuống ga trước… không sao cả?

Mẹ tôi… may quá!!!

"Chúng ta chỉ có bảy phút thôi! Mau, tập hợp tất cả mọi người, rút khỏi tàu trước đã!" — Lương Hà lớn tiếng nói — "Sự thật thế nào, đợi lát nữa tôi nói cho cậu! Cậu không cần đợi đến hết 3 tiếng đâu!"

… Đợi đến hết 3 tiếng?!

Sao câu này… nghe quen thế nhỉ…

Nhưng tôi không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng gia nhập nhóm họ, chạy từ toa này sang toa khác, mở cửa, tổ chức cho mọi người xuống tàu!

22

K104 dừng lại giữa một vùng hoang vu tối đen như mực.

"Anh nói tiếp đi, hai người mà anh bảo phải cảm ơn là ai?" Tôi túm lấy Lương Hà, hỏi dồn.

Lương Hà nói: "Một người chính là cậu."

"Chiếc nhẫn đó, thực ra chính là tọa độ không gian của con tàu này. Một đồng nghiệp của tôi, ba năm trước đã liều mạng mới lấy được nó trên chuyến tàu đó. Tiếc là... anh ấy đã..."

"Nhưng cũng nhờ cậu mang chiếc nhẫn rời khỏi con tàu, chúng tôi mới có thể lần ra cơ hội lần này! Từ đó, chúng tôi luôn chờ đợi, chờ xem cậu khi nào sẽ lại đi tàu... Và người luôn theo dõi cậu, đợi cùng cậu lên tàu, chính là tôi!"

"Thì ra là vậy... thì ra là vậy..." Tôi bắt đầu hiểu ra một phần câu chuyện.

"Vậy nên, ba năm trước, cái nhẫn tôi lấy được chính là thứ đồng nghiệp anh mang về?"

Tôi nghĩ nhanh trong đầu, "Thực ra, đằng sau chuyến tàu này, bọn chúng cố tình sắp đặt cái nhẫn vàng thành vật kỷ niệm, chờ đợi tôi — người sở hữu chiếc nhẫn — lộ diện, rồi đưa tôi vào bẫy, chọn tôi làm trưởng tàu?"

"Đúng, chắc chắn là vậy!"

Lương Hà gật đầu, "Ba năm trước, cậu lấy đi chiếc nhẫn, bởi vì cậu... thật ra lúc đó đã bị nhiễm rồi! Không phải do cậu chủ động đâu! Còn lần này, nếu cậu cầm chiếc nhẫn đó, lái tàu thẳng tới điểm cuối — cũng chính là điểm kết nối không gian của bọn chúng — cậu sẽ giống hệt như thằng bạn của cậu, Dương Xuân Trí, hoàn toàn bị đồng hóa, trở thành một phần của chúng nó…"

Tôi bừng tỉnh: "Còn các anh, sau khi bắt được manh mối, đã tiến hành cái gọi là 'giải mã không gian' ở ga trước, nên…"

"Đúng!" — Lương Hà gật đầu, "Nếu không có giải mã không gian, chỉ cần cậu mặc vào bộ đồng phục trưởng tàu, bước vào buồng lái, lúc đó… hết cứu nổi rồi."

"Thế… còn Dương Xuân Trí?" Tôi vội hỏi.

Lương Hà lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối: "Người thứ hai tôi muốn cảm ơn… cũng chính là cậu ta."

"Ba năm trước, đồng nghiệp của tôi lẽ ra đã sớm bị giết, nhưng Dương Xuân Trí phát hiện ra thân phận của người đó. Thế là cậu ta đưa chiếc nhẫn tọa độ — lẽ ra nằm trong tay trưởng tàu — cho đồng nghiệp tôi giữ… Đáng tiếc, đồng nghiệp tôi lại nghiện t.h.u.ố.c lá quá mà bị lộ…
 
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)


"Ngoài ra, cậu ta còn tự mình cởi bộ đồng phục trưởng tàu ra đưa cho cậu, giúp cậu chạy thoát… Có thể nói, nếu thiếu chiếc nhẫn hay thiếu bộ đồng phục trưởng tàu, chúng tôi đều không có cơ hội lần này!"

Lời anh ta nói khiến tôi lạnh người: "Thế… cậu ta… đâu rồi?"

Lương Hà không trả lời, chỉ thở dài một hơi.

Tôi cuống lên: "Không đúng! Vừa nãy, cậu ta còn gọi điện cho tôi mà!"

Lương Hà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm, im lặng vài giây rồi mới nói: "Thật ra… là bọn tôi dùng kỹ thuật phục hồi tài khoản của Dương Xuân Trí… Gọi điện cho cậu, chính là tôi — dùng phần mềm thay đổi giọng nói."

Nghe xong câu đó, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Xuân Trí… cuối cùng… cũng không còn cơ hội quay về nữa.

"Vậy… cái bóng người tôi nhìn thấy phía trước tàu trong buồng lái là ai?"

"Là thiết bị hình chiếu bọn tôi đặt sẵn dọc tuyến đường này." — Lương Hà nói — "Loại thiết bị này, dọc đường chúng tôi bố trí rất nhiều, đến thời điểm cần thiết mới kích hoạt, tạo hình ảnh phía trước tàu."

"Thì ra là vậy… Thế… K104 thì sao?"

Lương Hà nhếch mép cười lạnh: "K104 sẽ tiếp tục hành trình, tăng tốc chạy về phía đích đến vốn có của nó. Chỉ là… lần này, bọn tôi sẽ tặng cho bọn chúng một món quà lớn…"

"Bọn chúng… rốt cuộc là cái gì?" — Tôi lại hỏi.

Ánh mắt Lương Hà dõi về phía K104, khẽ nói: "Tạm thời chưa có kết luận chính xác. Chỉ biết, bọn chúng… có lẽ đến từ một chiều không gian cao hơn chúng ta… Gọi là 'sinh vật' chắc cũng được.

Chúng mở ra một điểm kết nối không gian ở thế giới chúng ta, rồi thông qua một cơ hội nào đó, kiểm soát K104. Sau đó, mỗi lần K104 vận hành, bọn chúng lại âm thầm cấy vào hành khách một loại virus không gian, gọi là 'nhiễm khuẩn không gian'…

Chúng tôi đoán, khi sự nhiễm khuẩn này lan rộng đến mức đủ lớn, bọn chúng sẽ thực sự giáng lâm từ không gian cao, đồng hóa toàn bộ thế giới này…"

Tôi thở phào: "May quá… may là các anh… à không, là chúng ta… đã có cách giải mã không gian."

Lương Hà trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nói: "Thật ra… cũng không tính là hoàn toàn giải mã… càng không phải thuốc giải vĩnh viễn… Cùng lắm… chỉ giống như một loại 'vaccine' để ngăn không cho nhiễm khuẩn bùng phát thành nặng hơn mà thôi…"

23

Từng chiếc xe ô tô và một chiếc trực thăng lần lượt xuất hiện giữa vùng hoang vu này.

Tất cả những người chúng tôi giải cứu khỏi K104 đều được đưa đi.

Tôi và Lương Hà là hai người ở lại cuối cùng.

Tôi nhìn thấy một nhóm người khiêng từng chiếc hộp kỳ lạ đưa lên K104.

Lúc tôi ngồi lên xe rời đi, nhìn thấy từ xa — K104 lại một lần nữa khởi động, lao về phía xa xăm.

24

Trời tờ mờ sáng, tôi gặp lại mẹ ở ga trước.

May mắn thay, mẹ tôi vẫn ổn.

Chỉ là, mẹ tôi đang dắt theo một bé gái nhỏ.

"Con bé này… tìm không thấy mẹ đâu… Haiz, chắc mẹ nó đã… ở trên tàu rồi…"

Mẹ tôi ôm chặt con bé vào lòng, đầy xót xa.

"Còn con, lớn từng này rồi, đừng nói là chưa có con, đến giờ còn chưa tìm nổi ai để kết hôn… Mẹ hết hy vọng vào con rồi… Mẹ tính, nếu tìm không được người thân nào cho nó, mẹ sẽ đi làm thủ tục xin nhận nuôi về nuôi…"

"Bà ơi… con… đói…" Cô bé cất giọng nho nhỏ, mềm mại.

Tôi theo phản xạ đưa tay vào túi — lúc trên đường về tôi đã thay lại quần áo của mình — lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ, đưa cho cô bé.

(Hết)
 
Back
Top Bottom