Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ

Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 20



22

Triệu Phi Bạch liên tiếp mấy ngày bị lôi ra chịu hình, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Hắn cắn răng chịu đựng, nhất quyết đòi gặp Huệ Ninh một lần.

Huệ Ninh thực sự đã đến.

Vẫn là dáng vẻ đầu đội trâm ngọc, phong thái cao quý vô song.

Triệu Phi Bạch gắng gượng ngồi dậy, giả vờ mình vẫn là vị thám hoa lang phong lưu nho nhã năm nào.

"Huệ Ninh, ta bị danh lợi làm mờ mắt, nhưng tấm chân tình của ta đối với nàng chưa bao giờ là giả. Hôm đó tại chùa, chỉ một lần gặp gỡ mà ta đã đem lòng si mê, vất vả lắm mới trở thành phu quân của nàng."

"Ta vốn định nâng đỡ hài nhi của chúng ta lên ngôi vị chí cao, nàng và ta vẫn là phu thê ân ái, ta..."

Huệ Ninh đã sớm biết tất cả chân tướng, không nhịn được mà cười lạnh: "Chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn ngươi?"

Triệu Phi Bạch khàn giọng: "Ta không có ý gì khác, chỉ mong dùng quãng đời còn lại để chứng minh, ta thực sự yêu nàng."

Huệ Ninh khẽ lắc đầu, cười rạng rỡ: "Ngươi không có quãng đời còn lại đâu."

"Phu quân, hoàng huynh đã hạ chỉ, lệnh ngươi quỳ trước Ngọ Môn, sau đó hành hình ngũ mã phanh thây. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Triệu Phi Bạch ngã quỵ xuống đất, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào đứt quãng.

"Phu quân, sao không nói ‘Hoàng thượng thánh minh’ nữa đi?"

Chẳng bao lâu sau, Triệu Phi Bạch bị lôi ra khỏi đại lao.

Hắn khàn giọng gào thét: "Huệ Ninh, ta yêu nàng! Ta yêu nàng…!"

Huệ Ninh không hề quay đầu lại, đi đến trước mặt ta, dừng lại.

Giống như lần đầu gặp gỡ, nàng cao cao tại thượng, ta cúi đầu quỳ gối.

Vẫn là gương mặt trẻ trung xinh đẹp ấy, nhưng đã hoàn toàn khác xưa.

"Tống Lan, có phải ngươi nghĩ rằng, bản cung đến là để thả ngươi ra không?"

Ta bình tĩnh nói: "Ta đã lừa gạt công chúa, công chúa xử trí thế nào, ta đều nhận."

Ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi.

Ngày đó trong thư phòng, chỉ một ánh mắt, ta đã nhìn thấu nội dung quyển sổ kia.

Người phụ nữ đó từng có một người bạn thân, bề ngoài thì cảm thông, nhưng thực chất đã nhận bạc của tên thư sinh kia để giúp hắn che đậy tội ác, nhiều lần cản trở việc nàng cầu cứu.

Huệ Ninh mắng "một tấm chân tình gửi nhầm cho đỉa đói", không phải mắng Triệu Phi Bạch, mà là đang chỉ trích ta.

Đối với nàng, ta chính là con đỉa đó, hút m.á.u nàng để cầu sinh.

Diêu Thượng Cung cũng từng nhắc nhở ta, bảo ta lo cho chính mình. Nhưng ta đâu còn gì để lo lắng nữa?

Đối với Thái hậu và Hoàng đế, dùng ta để xoa dịu nỗi đau và cơn thịnh nộ của Huệ Ninh chính là thượng sách.

Chỉ cần đập c.h.ế.t con đỉa là ta đây, vết nứt trong tình thân sẽ nhanh chóng lành lại.

Bước đến bước đường hôm nay, ta không hề tiếc nuối hay tuyệt vọng.

Mối thù huyết hận của người thân đã được ta hoàn trả gấp bội.

Còn Liên Nhi, người sống có phúc của người sống. Nữ nhi hoàng thất đối đãi với con bé như Diêu Thượng Cung đối với ta năm nào.

Mà khi ta c.h.ế.t rồi, tội nghiệt của ta cũng theo đó mà biến mất.

Khi người đời nhớ đến ta, họ sẽ nhớ rằng ta từng đại nghĩa diệt thân, nhớ rằng ta còn một đứa con gái đang sống tốt.

Cuộc đời của Liên Nhi vẫn còn dài, con bé cũng sẽ rời xa ta – người mẹ có thể sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời nó.

Mọi chuyện đã hạ màn, ta chỉ tiếc cho chính mình.

Rốt cuộc vẫn chưa thể thực hiện chí hướng năm xưa.

Rốt cuộc vẫn cùng Huệ Ninh đi đến cảnh ngộ phản bội lẫn nhau.

Rốt cuộc vẫn bị lựa chọn sai lầm mang tên Triệu Phi Bạch trói buộc cả một đời.

Huệ Ninh nói: "Tống Lan, ngươi gian xảo nham hiểm, dối trá đầy miệng. Bản cung phán ngươi—"

Là c.h.é.m đầu, hay rượu độc?

"Lưu đày tha hương, theo ta sang Trần quốc hòa thân."

Ta không kìm được hỏi: "Đây là loại hình phạt gì?"

Huệ Ninh đáp: "Làm trâu làm ngựa cho ta."

23

"Người có biết đi hòa thân sang Trần quốc nghĩa là gì không?"

Nếu là một tiểu quốc khác, Huệ Ninh vẫn có thể sống vô ưu vô lo, an hưởng tuổi già.

Nhưng đây lại là Trần quốc.

Huệ Ninh đáp: "Nếu ta không đi, vậy chỉ còn Khánh Chân đi."

Trần quốc nội bộ rối ren.

Thái tử Trần quốc đích thân sang cầu hôn công chúa, mục đích là mượn thế lực hùng mạnh của Chu quốc giúp hắn giành lấy ngai vàng, tuyệt đối không thể chấp nhận một tông nữ bình thường.

Mà Chu quốc từ lâu đã dòm ngó thương lộ của Trần quốc, muốn nhúng tay vào chính sự Trần quốc, không gì thích hợp hơn việc đẩy một công chúa Chu quốc lên ngôi Hoàng hậu.

Những người phù hợp chỉ có Khánh Chân và Nhị công chúa do Nhuyễn phi sinh ra.

Nhị công chúa đã hạ độc Hoàng hậu trong biến cố bức cung, nay đã bị xử tử.

Còn Khánh Chân, từ lễ cập kê mấy năm trước đã nhận lời cầu hôn của vị tiểu tướng quân xuất thân từ hầu phủ, thanh mai trúc mã của nàng.
 
Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 21



Chàng trai ấy viễn chinh biên cương, nói rằng khi đánh lui địch ngoại xâm, nhất định sẽ trở về cưới Khánh Chân.

Khánh Chân nén tình riêng, nguyện đi hòa thân sang Trần quốc, viết thư báo tin cho vị hôn phu, nhưng thư chưa đến tay người kia thì đã bị Huệ Ninh chặn lại.

Huệ Ninh xông vào ngự thư phòng, vạch trần một lựa chọn mà ai cũng ngầm hiểu nhưng chưa nói ra.

Chính là nàng – Huệ Ninh trưởng công chúa.

Tranh luận suốt mấy ngày, Thái hậu vẫn không chịu gật đầu.

Huệ Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến ta. Đúng lúc Triệu Phi Bạch ầm ĩ đòi gặp nàng, nàng nhân cơ hội đến gặp ta.

Thấy nàng đã quyết, ta thuận theo ý nàng, hiến kế cho nàng một chiêu.

Chẳng bao lâu sau, tại thi hội, Thái tử Trần quốc vừa gặp Huệ Ninh trưởng công chúa đã đem lòng si mê, nghe người ta nói về thân phận của nàng, bèn dõng dạc cầu hôn ngay trong cung yến.

Thực ra làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu? Chỉ là thấy sắc động lòng, lại cân nhắc lợi ích mà thôi.

Hắn thổ lộ chân tình tha thiết, xem như cũng có dáng dấp của một nhân tài, cuối cùng Hoàng đế đã đồng ý.

Trưởng công chúa sửa soạn xuất giá, ta được thả ra khỏi ngục.

Một lần nữa thấy ánh sáng mặt trời, tựa như cách cả một đời.

Diêu Thượng Cung lại cảm thán: "Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi."

Bà đối xử với Huệ Ninh như con ruột, chủ động xin đi theo để hộ giá hòa thân.

Ta nói: "Duyên phận của ta và công chúa, thành hay bại chưa từng nằm ở ta, mà nằm ở công chúa."

Lục Hằng bảo ta, Thái hậu vốn không thực sự muốn g.i.ế.c ta.

Bà cảm thấy ta quá thấu hiểu tâm tư của Huệ Ninh, sợ rằng ta sẽ trở nên kiêu ngạo phóng túng, bèn không đoái hoài đến lời thỉnh cầu của Huệ Ninh, cứ khăng khăng nhốt ta thêm một thời gian, mài bớt nhuệ khí. Dù sao mục đích đã đạt được, nhất thời cũng không cần dùng đến ta.

Nhưng bà không ngờ rằng, Huệ Ninh lại lấy được cao chiêu từ ta, phản đòn lại bà một ván.

Thái hậu nổi giận, bảo thà g.i.ế.c ta đi còn hơn, nhưng lại bị Huệ Ninh cãi đến mức á khẩu.

Thực ra Thái hậu cũng hiểu, đây là lựa chọn tốt nhất dành cho Huệ Ninh.

Nàng còn nhỏ hơn Khánh Chân hai tuổi, Hoàng đế và Thái hậu không thể bảo hộ nàng cả đời.

Ngày sau, dù Nhị hoàng tử kế vị, dù hắn có thân cận với cô ruột, cũng sẽ không đặt cô lên trên muội muội ruột thịt của mình.

Lần này sang Trần quốc, có hoàng thất Chu quốc chống lưng, Huệ Ninh lại có thể thoải mái dốc sức tranh đấu.

Hoàng hậu chấp chính, Thái hậu nhiếp chính. Hai nước giao hảo, trăm năm yên bình.

Tương lai tốt đẹp ngay trước mắt.

Lục Hằng nói: "Ngươi vốn là công thần, nếu không muốn sang Trần quốc, bây giờ ta tấu lên Hoàng thượng vẫn còn kịp."

Ta lắc đầu: "Đa tạ vương gia, phụ tá công chúa chính là điều ta mong muốn."

Lục Hằng còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Ngày khởi hành, Thái hậu ôm chặt Huệ Ninh, khóc lóc mất cả phong thái. Trong đám đông, ta thoáng thấy Liên Nhi.

Liên Nhi được phong làm huyện chủ, được Lục Hằng nhận làm nghĩa nữ, được Thái hậu đón vào cung dưỡng dục.

Con bé lớn hơn trước nhiều rồi, ngang hông đeo một bên là ngọc hoàn Thái hậu ban thưởng, bên còn lại là túi hương cũ do ta làm.

Nghe nói Thái hậu thường xuyên nói xấu ta, nhưng con bé lần nào cũng phản bác, vậy mà chưa từng chọc giận bà.

Ta nở nụ cười rạng rỡ với nó.

Tống Liên, ta đã tận lực vì con, tranh đoạt tất cả những gì một người mẹ có thể tranh đoạt.

Từ nay về sau, ta phải tranh đoạt vì chính mình – Tống Lan.

24

Mười hai năm sau, ta trở về cố quốc.

Huệ Ninh hồi hương thăm viếng, cùng Thái hậu ôm nhau khóc ròng, Hoàng đế, Hoàng hậu, Khánh Chân và những người khác cũng rơi lệ.

Ta ngồi ngoài điện, gặp Lục Hằng vội vã đến.

Nghe thấy tiếng khóc bên trong, hắn khựng lại, hỏi ta: "Các ngươi thế nào rồi?"

Ta kể cho hắn nghe từng chuyện đã xảy ra trong mười hai năm qua.

Năm thứ hai sau khi Huệ Ninh gả sang, vào mùa xuân, nàng được sắc phong Hoàng hậu, Trần quốc đổi niên hiệu thành Khai Hồng.

Khai Hồng năm thứ nhất, Trần vương cho phép Hoàng hậu dự thính triều chính, xây cung Phượng Loan, sáng tạo phong cách trang điểm tiên tử, khiến vô số mệnh phụ phu nhân kinh đô Trần quốc học theo.

Khai Hồng năm thứ hai, Trần vương say rượu than phiền Hoàng hậu mãi chưa có thai, khiến nàng rơi nước mắt. Sau khi tỉnh rượu, hắn ôm roi đến trước cung Phượng Loan quỳ gối tạ tội.

Khai Hồng năm thứ ba, Trần vương muốn nhận con thừa tự từ hoàng thân. Hoàng hậu liền tuyển chọn mỹ nữ vào cung, Trần vương khen nàng hiền huệ.

Khai Hồng năm thứ tư, hai phi tần có thai, Trần vương say rượu vô tình sủng hạnh cung nữ của Hoàng hậu, Hoàng hậu đích thân phong nàng ta làm tần phi.
 
Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 22



Khai Hồng năm thứ năm, cung nữ kia sinh trưởng tử nhưng bị sinh non, toàn bộ hoàng tử đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu. Hoàng hậu nhân từ, chưa từng bạc đãi bọn trẻ. Trần vương không hài lòng, bóng gió nói Hoàng hậu tâm thuật bất chính.



Khai Hồng năm thứ chín, Trần vương kiên quyết giao con ruột của mình cho sủng phi nuôi nấng. Quần thần liên danh dâng sớ, yêu cầu lập trưởng tử làm Thái tử.

Khai Hồng năm thứ mười, Trần vương than phiền với sủng phi rằng Hoàng hậu nhỏ nhen, hay ghen, ngang ngược. Sủng phi cười lớn, Hoàng hậu liền thưởng nàng ba mươi trượng. Đế hậu đại cãi một trận, Trần vương tức giận tuyên bố phế hậu.

Khai Hồng năm thứ mười một, Trần vương triệu đại thần vào cung, định g.i.ế.c Hoàng hậu và phế Thái tử.

Văn võ bá quan im lặng không nói, Hoàng hậu từ sau bình phong bước ra, lúc đó Trần vương mới biết, triều thần đều đứng về phe Hoàng hậu.

Trần vương phẫn nộ rút kiếm g.i.ế.c nàng, nhưng tay run, kiếm rơi xuống đất—hắn đã trúng phong.

Hai thị vệ bên cạnh Hoàng hậu bật cười lắc đầu, mời Trần vương viết chiếu thư nhường ngôi.

Trần quốc đổi niên hiệu thành Sùng Ninh.

Ấu chủ lên ngôi, Thái Thượng Hoàng ở hành cung, Thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Dân chúng an cư lạc nghiệp, chính sự thanh minh.

Thái hậu chấp chính, không ai dám nghi ngờ.

Lúc Thái Thượng Hoàng băng hà, Thái hậu khóc đến thảm thiết.

Năm xưa ân ái sâu đậm, rốt cuộc cũng tính kế nhau đến chết.

Nhưng cũng không sao, Trình Kiệm văn nhã dẻo miệng, Chu Nhượng tinh thông y thuật độc dược, cả hai lại còn đẹp trai, đủ để giúp Huệ Ninh giải khuây.

Lục Hằng gật đầu: "Huệ Ninh rất tốt. Còn ngươi thì sao?"

Ta cười nhạt: "Ta cũng rất tốt."

Huệ Ninh từng mắng ta là kẻ dối trá, nhưng suốt mười hai năm qua, ta chưa từng phản bội nàng, nàng cũng chưa từng nghi ngờ ta.

Khi tình cảm giữa Huệ Ninh và Trần vương rạn nứt, Trần vương từng bóng gió trước triều đình, chê bai Hoàng hậu tham chính, khiến văn thần đồng loạt hùa theo.

Lúc đó ta—một nữ quan chấp chưởng hậu cung—đứng chờ bên ngoài đại điện, nghe vậy liền sải bước vào trong, đứng thẳng lưng, lớn tiếng tranh luận với quần thần. Cuối cùng, văn võ bá quan câm nín, Huệ Ninh vẫn an vị nhiếp chính như thường.

Huệ Ninh từng hỏi ta: "Nhiều năm trước, ngươi nói chuyện trong thoại bản khác xa hiện thực. Đến hôm nay, ta mới dám nói một câu xin lỗi, hỏi ngươi có từng để bụng, có từng oán hận ta không?"

Nếu bảo là chưa từng, thì là nói dối.

Ta đáp: "Ta cũng từng nói, điện hạ là phúc phận cả đời của ta."

Hiện tại, ta công cao quyền trọng ở Trần quốc, thậm chí còn được phong hầu.

Lục Hằng nghe ta mắng văn thần Trần quốc, bật cười: "Như vậy rất giống ngươi."

25

Thái hậu sức khỏe không còn tốt, Diêu Thượng Cung quyết định ở lại bên cạnh bà, Huệ Ninh cũng dự định lưu lại hai tháng.

Liên Nhi lớn lên bình an dưới sự chăm sóc của Lộ Thanh, Lục Hằng và Thái hậu, vẫn giữ liên lạc thư từ với ta nhiều năm. Gặp lại, hai mẹ con ta không chút xa cách.

Ta đưa Liên Nhi về Thanh Châu, thăm mộ phụ mẫu huynh trưởng, kể cho con nghe về những chuyện cũ.

Liên Nhi mắt đỏ hoe: "Năm đó con chỉ cảm thấy hoang mang, nào biết mẫu thân đã phải chịu khổ đến vậy."

Ta mỉm cười: "Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Kể chuyện một hồi, ta chợt nhận ra—mối hận từng cháy bỏng đến mức thiêu rụi tâm can ta, giờ đây đã xa xôi tựa khói mây.

Trên đường đi ngang một ngôi miếu nhỏ, thấy bên trong có một bức tượng đá đang quỳ với tư thế kỳ quái, mấy thanh niên đứng vây quanh, cầm roi quất mạnh xuống tượng.

Ta hỏi: "Đây là gì vậy?"

Một chàng trai trẻ giải thích: "Đây là gian thần Triệu Phi Bạch. Hắn lòng lang dạ thú, hại c.h.ế.t cả nhà nhạc phụ, ruồng rẫy thê tử tào khang, lừa dối công chúa, mưu hại Thánh thượng, đúng là nỗi nhục của Thanh Châu chúng ta! Học đường Thanh Châu lấy hắn làm bài học nhập môn, dạy học trò phải chính trực liêm minh, nhân nghĩa hiền đức. Trong mỗi ngôi miếu ở Thanh Châu đều có tượng hắn quỳ gối, nếu ai thấy mình nảy sinh tà niệm, có thể cầm roi quất một trận để nhắc nhở bản thân giữ gìn đạo đức quân tử."

"Vậy còn các ngươi..."

Thanh niên nọ cười chất phác: "Bọn ta chẳng có tà tâm gì, chỉ là đọc sách chán quá, muốn đánh nhau một trận cho hả giận, liền đến đây quất hắn mấy roi. Dù sao cũng chỉ là một tên gian thần đê tiện, Thánh thượng đã đích thân phán hắn bất trung bất nghĩa, vô liêm sỉ, ta cứ đánh thôi, hắn có thể làm gì chứ!"

Ta mượn roi quất mấy cái, quả nhiên tinh thần sảng khoái hẳn.

Thanh niên kia trở về ôn bài, ta cũng tiếp tục lên đường.

Kẻ giả nhân giả nghĩa, ham danh chuộng lợi, cuối cùng bị thiên hạ phỉ nhổ, làm ô danh tổ tông.

Người chịu oan khuất, c.h.ế.t tức tưởi, rốt cuộc lại được thân nhân tưởng niệm, có thể an yên sống nốt quãng đời còn lại.

Ngoảnh đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt vạn tầng núi.

Cuộc đời ta, sẽ không dừng lại chỉ vì một ngã rẽ sai lầm.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom