Siêu Nhiên Quỷ bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
393694168-256-k989626.jpg

Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Tác giả: dl_caos
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cuối tháng 7 năm 1.368, mặt trăng đỏ thẫm từ trên trời rơi xuống.

Tác giả: Mực thích lặng nước
Vừa đọc vừa dịch cho vui Tags: tucmenhchihoan​
 
Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 1: Người xứ khác


"Tôi là một kẻ thất bại.

Căn bản chưa bao giờ chú ý xem ánh sáng mặt trời có rực rỡ hay không, bởi vì tôi không có thời gian."

Cha mẹ cũng không có cách nào giúp đỡ tôi, trình độ học vấn của tôi cũng không cao, chỉ lẻ loi một mình trong thành phố để cố gắng tìm kiếm tương lai cho bản thân."

Tôi đi tìm rất nhiều công việc, nhưng không có ai thuê tôi cả, có lẽ là do không có ai thích một người kém giao tiếp, ít nói, cũng không có năng lực gì hơn người."

Có lúc ròng rã ba ngày tôi chỉ ăn hai ổ bánh mì, từng cơn đói khát khiến tôi không thể ngủ được, may mắn là tôi đã sớm giao tiền thuê nhà một tháng, nên còn có thể tiếp tục ngủ ở trong tầng hầm u ám kia, không cần phải ở bên ngoài chịu cơn gió rét lạnh dị thường của mùa đông."

Cuối cùng, tôi cũng tìm được một công việc, đó là gác đêm ở bệnh viện, trông coi phòng chứa xác."

Bệnh viện ban đêm so với tôi tưởng tượng còn lạnh hơn, đèn trên tường hành lang không được bật, khắp nơi đều rất tối tăm, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng hắt ra từ trong phòng giúp tôi nhìn thấy dưới chân."

Nơi đó mùi rất khó ngửi, thỉnh thoảng lại có người chết bị nhét vào túi đựng xác chuyển tới, chúng tôi phải giúp chuyển thi thể vào trong phòng chứa xác."

Đây không phải là một công việc tốt, nhưng ít ra có thể giúp tôi mua được bánh mì, thời gian rảnh vào ban đêm cũng có thể dùng để học tập, dù sao cũng không có ai muốn đi tới phòng chứa xác, trừ khi có thi thể cần đưa tới hoặc là đưa đi hỏa thiêu, đương nhiên, tôi cũng không đủ tiền để mua sách, trước mắt cũng không thấy hy vọng có thể để dành tiền tiết kiệm."

Tôi phải cảm ơn người đồng nghiệp cũ, nếu như không phải ông ta đột nhiên từ chức, khả năng ngay cả công việc như vậy tôi cũng không được nhận."

Tôi ước có thể thay phiên trông coi vào ban ngày,hiện tại luôn phải mặt trời mọc mới được đi ngủ, gần tới ban đêm mới dậy, điều này làm cơ thể tôi ngày càng yếu, thỉnh thoảng đầu cũng sẽ bị đau nhói."

Một ngày nọ, một thi thể mới được đưa đến."

Nghe người ta nói, đây là người đồng nghiệp cũ đột nhiên từ chức kia của tôi."

Đối với ông ta, tôi có chút tò mò, sau khi tất cả mọi người rời đi, tôi rút ra ngăn chứa, lặng lẽ mở ra túi đựng xác."

Đây là một lão già, mặt lúc xanh lúc trắng, khắp nơi đều là nếp nhăn, dưới ánh đèn tối tăm trông có vẻ rất đáng sợ."

Tóc của ông ta không nhiều, hầu như bạc trắng, toàn bộ quần áo bị cởi hết, ngay cả một tấm vải để che cũng không còn."

Đối với những người chết không có người thân, đội chuyển xác chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội kiếm một chút."

Tôi nhìn thấy có một cái ấn ký kỳ lạ trên ngực ông ta, màu xanh đen, cụ thể hình dáng như nào tôi không thể miêu tả được, lúc đó ánh đèn quá mờ."

Tôi đưa tay chạm vào cái ấn ký, không có gì đặc biệt."

Nhìn vị đồng nghiệp cũ, tôi nghĩ, nếu như tôi cứ tiếp tục cuộc sống như thế, đến lúc già, có phải cũng giống như ông ta không..."

Tôi nói với ông ta, ngày mai tôi sẽ đưa ông vào lò hỏa táng, tự mình đem tro cốt của ông đưa đến nghĩa địa công cộng miễn phí gần nhất, miễn cho những người phụ trách chuyện này ngại phiền phức, tùy tiện tìm con sông hoặc bãi đất hoang đem vứt."

Việc này lại hy sinh một giấc ngủ buổi sáng, nhưng cũng còn tốt, lập tức đến chủ nhật rồi, có thể ngủ bù lại."

Nói xong câu kia, tôi sắp xếp lại túi đựng xác, một lần nữa đưa vào trong ngăn tủ."

Bên trong căn phòng ánh đèn hình như tối hơn chút . . ."

Sau ngày hôm đó, mỗi lần đi ngủ, tôi luôn mơ thấy một mảnh sương mù."

Tôi cảm giác không lâu sau đó sẽ phát sinh một số chuyện, dự cảm sớm hay muộn cũng sẽ có một thứ không biết có phải là người hay không đến tìm mình, không có ai nguyện ý tin tưởng tôi, cảm thấy dưới hoàn cảnh làm việc như thế, tinh thần của tôi không được bình thường, nên đi khám bác sĩ . . .Một người đàn ông ngồi trước quầy bar nhìn về người đang kể chuyện đột nhiên dừng lại:"Sau đó thì sao?"

Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác len màu nâu thô sơ cùng với quần dài vàng nhạt, tóc được ép rất phẳng, trong tay cầm một cái mũ dạ tròn đơn sơ đậm màu.Anh ta trông bình thường, giống phần lớn người trong quán rượu, mái tóc màu đen, mắt màu lam nhạt, không dễ nhìn, nhưng cũng không xấu, khó khiến người ta nhớ tới.Mà người kể chuyện trong mắt anh ta lại là một người trẻ tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người thẳng, tay chân thon gầy, đồng dạng là tóc ngắn màu đen, hai mắt màu lam nhạt, có ngũ quan sắc sảo, có thể khiến người khác nhìn nhiều vài lần.Chàng trai trẻ tuổi nhìn qua ly rượu trước mặt, thở dài nói:"Sau đó?"

"Sau đó tôi liền từ chức trở lại nông thôn, tới đây cùng anh khoác lác."

Vừa nói, trên mặt chàng trai hiện lên nét cười, mang theo vài phần ranh mãnh.Vị khách nam kia ngơ ngác một lúc:"Anh vừa rồi là đang khoác lác?"

"Ha Ha."

Xung quanh quầy bar vang lên một tràng tiếng cười.Tiếng cười hơi ngừng lại, một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn qua vị khách đang lúng túng nói:"Người xứ khác, anh vậy mà lại tin tưởng câu chuyện của Lumian, hắn mỗi ngày đều kể những chuyện không giống nhau, hôm qua là câu chuyện hắn là kẻ nghèo khó nên xui xẻo bị hôn thê giải trừ hôn ước, hôm nay đã trở thành người trông xác!"

"Đúng, hắn nói cái gì mà ba mươi năm phía đông sông Sorenzo, ba mươi năm phía tây sông Sorenzo, chỉ biết nói nhăng nói cuội!"

Một khách quen khác ở quán rượu nói theo.Bọn họ đều là người của thôn Cordu, mặc áo vest đen, xám hoặc nâu.Chàng trai tóc đen gọi là Lumian chống hai tay lên quầy bar, chậm chạp đứng lên, cười tủm tỉm nói:"Mọi người cũng biết mà, đây không phải câu chuyện do tôi nghĩ ra, đều là chị gái của tôi viết, chị ấy thích nhất là viết truyện, chính là tác giả của chuyên mục 'Tiểu thuyết tuần báo'."

Nói xong, hắn nghiêng người qua, đối diện với người khách xứ khác giơ tay ra, mỉm cười nói:"Xem ra chị ấy viết cũng không sai."

"Thật xin lỗi, để anh hiểu lầm rồi."

Người đàn ông mặc áo khoác len màu nâu thô sơ, ngoại hình bình thường thiếu sức sống, mỉm cười đáp lại:"Câu chuyện rất thú vị."

Nên xưng hô như thế nào?"

"Trước khi hỏi thăm người khác nên tự giới thiệu bản thân không phải thường thức sao?"

Lumian cười nói.Vị khách xứ khác gật nhẹ đầu:"Tôi là Ryan Koss."

Hai người này là bạn của tôi, Valentine và Leah."

Câu nói tiếp theo là chỉ một nam một nữ ngồi bên cạnh.Nam tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mái tóc vàng hoe, mắt không lớn lắm, con ngươi màu lam đậm trong như nước hồ, mặc áo lót trắng, khoác một chiếc jacket màu lam cùng quần dài màu đen, trước khi ra ngoài rõ ràng đã chải chuốt tỉ mỉ một phen.Anh ta trông có chút lạnh lùng, không thèm để mắt tới những người nông dân, mục dân xung quanh.Cô gái trông trẻ hơn so với hai người đàn ông, mái tóc dài màu xám tro được búi thành búi tóc phức tạp, mang mũ có mạng che mặt màu trắng.Đôi mắt của cô trùng với màu tóc, ánh mắt mang theo chút ý cười nhìn về phía Lumian, đối với sự tình vừa phát sinh tựa như cảm thấy rất thú vị.Dưới ánh đèn khí ga trên tường chiếu rọi xuống, cô gái tên Leah lộ ra chiếc mũi rất thanh tú cùng đường cong duyên dáng của bờ môi, ở trong thôn Cordu tuyệt đối được xưng là mỹ nhân.Cô mặc một chiếc váy Cashmere xếp trồng màu trắng bó sát người, phối với chiếc áo khoác nhỏ màu trắng gạo cùng một đôi bốt Marseillan, trên mạng che mặt cùng giày còn treo hai cái chuông nhỏ, vừa nãy lúc đi vào quán rượu, một đường đinh đinh đang đang, cực kỳ thu hút sự chú ý, khiến cho không ít ánh mắt của đám đàn ông đều nhìn theo.Ở trong mắt họ, phải là các thành phố lớn như Bigorre hay thủ đô Trier thì mới có cách ăn mặc thời thượng như vậy.Lumian nhẹ gật đầu với ba vị người xứ khác:"Tôi tên Lumian Lee, mọi người có thể trực tiếp gọi tôi là Lumian."

"Lee?"

Leah thốt ra."

Có chuyện gì à, họ của tôi có vấn đề gì không?"

Lumian hiếu kỳ hỏi.Ryan Koss giúp Leah giải thích, nói:"Họ của anh khiến người ta sợ hãi, tôi vừa rồi suýt không kiềm được giọng của mình."

Thấy mọi người xung lộ ra vẻ mặt không hiểu, anh ta liền giải thích một chút:"Nếu từng tiếp xúc với thủy thủ hoặc thương nhân trên biển thì mọi người sẽ biết, trên năm biển lưu truyền một câu nói:"Tình nguyện đối mặt với hải tặc, Thượng tướng hay thậm chí là Vương giả, cũng không muốn đụng phải một người tên Frank Lee."

Người kia cũng là họ Lee."

"Hắn rất đáng sợ sao?"

Lumian hỏi.Ryan lắc đầu:"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu đã có truyền thuyết như vậy, thì có lẽ cũng không kém bao nhiêu."

Anh ta bỏ qua đề tài này, nói với Lumian:"Cảm ơn câu chuyện của anh, nó đáng giá một ly rượu, anh muốn cái gì?"

"Một ly 'La Fée Verte' ."

Lumian không khách khí, một lần nữa ngồi xuống.Ryan Koss hơi cau mày nói:" 'La Fée Verte' ...

Rượu Absinthe?"

Tôi nghĩ nên nhắc anh một chút, Absinthe rất có hại, loại rượu này có khả năng dẫn đến rối loạn tinh thần, khiến anh xuất hiện ảo giác."

"Tôi không nghĩ tới trào lưu của Trier đã truyền bá đến nơi này."

Leah ngồi ở bên cạnh bồi thêm một câu.Lumian "A" một tiếng:"Thì ra người Trier cũng thích uống 'La Fée Verte' ..."

Đối với chúng tôi mà nói, cuộc sống đã đầy đủ vất vả, không cần để ý một chút tổn thương nhỏ như vậy, loại rượu này có thể giúp tinh thần chúng ta được buông lỏng nhiều hơn."

"Được rồi."

Ryan ngồi trở lại vị trí, nhìn về phía người pha chế, "Một ly 'La Fée Verte', thêm một ly 'Cœur Épicé' ."

'Cœur Épicé' là một loại rượu trái cây trắng nổi danh."

Vì sao không cho tôi thêm một ly 'La Fée Verte' ?

Vừa rồi là tôi nói cho anh biết chân tướng, tôi còn có thể đem chuyện của thằng nhóc này từ đầu tới chân kể ra!"

Người đàn ông trung niên đầu tiên vạch trần chuyện của Lumian bất mãn hô, "Người xứ khác, tôi nhìn ra được, mấy người vẫn còn hoài nghi tính thật giả của câu chuyện kia!"

"Pierre, vì một ly rượu miễn phí, anh đúng là chuyện gì cũng có thể làm mà!"

Lumian cao giọng đáp lại.Không đợi Ryan làm ra quyết định, Lumian lại bổ sung:"Vì sao không thể là chính tôi nói ra, như thế tôi còn có thể uống nhiều hơn một ly 'La Fée Verte' ?"

"Bởi vì nhóc nói tình huống bọn họ không biết nên tin tưởng hay không."

Người đàn ông trung niên tên Pierre đắc ý cười nói, "Câu chuyện chị gái nhóc thích kể cho bọn nhỏ nhất chính là "Sói đến rồi", kẻ luôn luôn nói dối tất nhiên là mất đi uy tín."

"Được rồi."

Lumian nhún vai, nhìn người pha chế đem một ly rượu màu xanh nhạt đẩy lên trước mặt mình.Ryan nhìn về phía anh ta, có ý hỏi:"Vậy được chứ?"

"Không có vấn đề, chỉ cần ví tiền của anh đầy đủ để thanh toán chi phí của những ly rượu này."

Lumian không để ý."

Vậy lại thêm một ly 'La Fée Verte' ."

Ryan gật nhẹ đầu.Vẻ mặt Pierre lập tức tươi cười:"Người xứ khác hào phóng, thằng nhóc này là người thích những trò đùa dai nhất trong thôn, mấy người nhất định phải tránh xa nó một chút.

"Năm năm trước, nó được chị gái nó Aurore mang về thôn, đến nay chưa rời đi lần nào, anh nghĩ xem, trước đó, nó mới mười ba tuổi, làm sao có thể làm người trông xác ở bệnh viện?

A, bệnh viện cách nơi này gần nhất là bệnh viện Dariège dưới chân núi, muốn đi cũng phải mất một buổi chiều."

"Mang về trong thôn?"

Leah nhạy cảm hỏi.Cô hơi nghiêng đầu, chuông nhỏ phát ra tiếng đinh đinh đương đương.Pierre gật nhẹ đầu:

"Sáu năm trước Aurore mới chuyển đến đây ở, hơn một năm sau thì ra ngoài một chuyến, mang về đứa nhóc này, nói là nhặt trên đường, là một đứa trẻ lang thang, sắp chết đói, dự định nhận nuôi."

Sau đó, nó liền theo họ 'Lee' của Aurore, ngay cả cái tên 'Lumian' cũng là Aurore đặt."

"Ban đầu tên là gì tôi cũng quên rồi."

Lumian nhấp một hớp rượu Absinthe, cười hì hì nói.Xem ra, hắn đối với quá khứ bị vạch trần ra như thế cũng không tự ti hay xấu hổ.. . .
 
Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 2: Trò đùa ác


"Thật xin lỗi, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Ryan rất lịch sự xin lỗi Lumian.Lumian cười "Ha Ha" nói:"Đây có phải là giá trị của một ly 'La Fée Verte' không ?"

Không đợi Ryan trả lời, hắn chuyển chủ đề:"Người xứ khác, mấy người đến Cordu làm cái gì, thu mua lông cừu, da thuộc?"

Cordu có không ít cư dân kiếm sống bằng nghề chăn cừu.Ryan im lặng nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy cơ hội nói:"Bọn tôi tới tìm linh mục Guillaume Bénet giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' , nhưng ông ấy không ở nhà, cũng không tới giáo đường."

"Không cần phải nói tên giáo hội nào, Cordu chỉ có duy nhất một giáo hội."

Pierre đang uống rượu Absinthe miễn phí tốt bụng nhắc nhở một câu.Những người bản địa khác xung quanh quầy bar riêng phần mình tự uống rượu, không có ai trả lời vấn đề của Ryan, dường như cái tên đó đại biểu cho một loại cấm kỵ hoặc quyền uy nào đó, không thể tùy tiện thảo luận.Lumian uống một hớp rượu, suy tư mấy giây nói:"Tôi có thể đoán được đại khái linh mục ở nơi nào, cần tôi đưa mấy người đi không?"

"Vậy làm phiền anh."

Leah không khách khí.Ryan gật nhẹ đầu theo:"Vậy chờ anh uống xong ly này."

"Được rồi."

Lumian nâng ly rượu lên, một hơi uống xong chất lỏng màu xanh nhạt.Hắn đặt ly rượu xuống, đứng lên:"Đi thôi."

"Cảm ơn rất nhiều."

Ryan vừa ra hiệu Valentine và Leah đứng dậy, vừa cảm ơn Lumian.Lumian lộ ra nét cười trên mặt:"Không sao, mấy người nghe câu chuyện của tôi, lại mời tôi uống rượu, chúng ta xem như bạn bè rồi, đúng chứ?"

"Đúng thế."

Ryan nhẹ nhàng gật đầu.Nét cười trên mặt Lumian càng đậm, đưa hai tay ra, tựa như muốn cho đối phương một cái ôm.Cùng lúc đó, anh nhiệt tình nói ra:"Rất hân hạnh được làm quen với mọi người, những cây bắp cải của tôi."

Ryan vốn chuẩn bị nhận cái ôm chợt cứng đờ:"Cây bắp cải?"

Biểu cảm của anh ta có chút mờ mịt cùng xấu hổ.Valentine và Leah cũng như vậy."

Đây là tên thân mật mà chúng tôi gọi bạn bè, người ở vùng Dariège đều biết, mấy trăm năm qua đều như vậy."

Lumian tỏ ra vô tội giải thích, "Tin tưởng tôi, những cây bắp cải của tôi."

Leah nhịn không được nhìn quanh một vòng, kéo theo âm thanh đinh đinh đương đương.Mấy người Pierre lần lượt gật nhẹ đầu, cho thấy rằng lần này Lumian không nói láo, nhưng ý cười trên mặt họ dường như đang nói, bọn họ rất cao hứng khi thấy người xứ khác không chịu được xưng hô thân thiết như vậy.Lumian sờ lên cái cằm:"Không vui sao?"

Vậy tôi đổi cái khác, cũng là dùng để xưng hô bạn bè."

Những chú thỏ của tôi,những chú gà của tôi, những chú vịt của tôi, hay những chú cừu non của tôi, mấy người thích cái nào?"

Biểu cảm Ryan càng thêm cứng ngắc, Valentine nhíu mày.Leah vừa bực mình vừa buồn cười đáp:"Vẫn là cây bắp cải đi, ít nhất nghe còn bình thường một chút."

Hô, Ryan lặng lẽ thở hắt ra, chạm khuỷu tay Valentine, khẽ vuốt cằm nói:"Nghe có vẻ đều là đồ vật quý giá trong nhà."

Không đợi Lumian đáp lại, anh ta nghiêng người, nói với người pha chế:"Tính tiền."

"2 Felkin."

Người pha chế quét mắt qua ly rượu trên quầy bar.Thời điểm Ryan thanh toán, Leah nhanh chóng di dời chủ đề:"Cái tên Lumian này rất ít gặp nhỉ."

"Vẫn tốt hơn so với Pierre, Guillaume."

Lumian cười nói, "Nếu cô hô một tiếng Pierre ở đây, ít nhất có một phần ba người sẽ đáp lại, lại hô một tiếng Guillaume, lại có một phần ba người đáp lại cô, mà người này . . .

"Hắn chỉ chỉ vào người đàn ông trung niên gầy gò uống rượu miễn phí:"Tên đầy đủ của anh ta là Pierre Guillaume."

Leah cười cười, thành công thoát khỏi chủ đề cây bắp cải.Ra đến trước cửa quán rượu, Lumian quay đầu quét một vòng."

Thế nào?"

Leah hiếu kỳ hỏi.Lumian như có điều suy nghĩ đáp lại:"Hôm nay không chỉ ba người là người xứ khác đến quán rượu, trước đó còn tới một người, nhưng không biết rời đi từ lúc nào."

"Bộ dáng như thế nào?"

Ryan thần sắc nghiêm túc.Lumian hồi tưởng lại:"Một cô gái, rất có khí chất, nhìn qua có vẻ là người đến từ thành phố lớn, ngoại hình như nào tôi không miêu tả được, nếu không tôi vẽ cho mọi người xem?"

"Anh biết vẽ sao?"

Leah đã có chút hiểu biết về tính cách Lumian, cảnh giác hỏi ngược lại.Lumian nở nụ cười:"Không biết."

"Vậy vẫn là tìm linh mục trước đi."

Ryan cắt ngang cuộc trò chuyện này.Ban đêm thôn Cordu không có đèn đường, nhưng cũng không phải quá tối tăm, ánh sao lấp lánh trên trời mang đến chút ánh sáng nhạt, tăng thêm cửa sổ những ngôi nhà hai bên đường lộ ra chút ánh sáng màu vàng, một nhóm bốn người vững vàng đi trên đường.Cũng không lâu lắm, bọn họ đã tới giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng" ở quảng trường của thôn.Trong đêm đen, tòa kiến trúc hùng vĩ nhất thôn phảng phất hòa tan vào trong bóng đêm, có vẻ hơi mông lung."

Chúng tôi đã tới đây rồi, không có ai cả."

Valentine vẫn luôn lạnh lùng nhíu mày nói.Lumian cười nói:"Cửa chính không có ai không có nghĩa là những chỗ khác không có."

Vừa nói chuyện, hắn vừa dẫn ba người Ryan đi vòng qua mặt chính giáo đường, hướng tới nơi gần nghĩa địa.Nơi này có một cái cửa gỗ màu nâu đậm.Không đợi Ryan gõ cửa, Lumian đưa tay tới, loay hoay ở vị trí lỗ khóa mấy lần.Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa hông được đẩy ra."

Cái này, hình như không lịch sự lắm đâu?"

Ryan nhíu mày.Leah gật đầu:"Chúng ta tới tìm gặp linh mục, cũng không phải tới đối phó ông ấy."

"Được rồi."

Lumian đột nhiên tiếp nhận ý kiến của người khác.Hắn khép cánh cửa gỗ kia lại, nhẹ nhàng gõ gõ."

Này, có ai ở đây không, không trả lời là tôi vào đấy."

Hắn ép âm thanh xuống rất thấp, giống như đang lẩm bẩm cho bản thân nghe.Bên trong giáo đường im lặng một trận.Một giây sau, Lumian lại đẩy cửa ra, chỉ vào bên trong:"Đi vào đi."

Ryan vốn muốn từ chối, nhưng nhìn sự tối tăm phía sau cánh cửa, trầm tư mấy giây, liếc mắt với hai người còn lại."

Được."

Anh ta bước về phía trước, chậm chạp nhưng kiên định.Leah cùng Valentine theo sát phía sau.Lúc này, hai cái chuông nhỏ treo trên giày và mạng che mặt của Leah thế mà lại không phát ra âm thanh.Dưới hoàn cảnh u ám ảm đạm, bốn người hướng phía trước bước đi.Bỗng nhiên, Ryan dừng bước, đè ép tiếng nói:"Dường như có âm thanh gì đó?"

"Đúng vậy."

Lumian rất tán thành.Vừa dứt lời, hắn chợt đẩy về phía bên cạnh, rầm một tiếng mở toang cánh cửa.Đây hình như là phòng xưng tội của giáo đường, ánh sao ảm đạm chiếu vào, soi sáng một chiếc giường thấp giản dị cùng một thân hình đàn ông trần trụi sung sức.Người đàn ông khỏe mạnh đang đè lên thân thể trắng bóng của người phụ nữ.Trong nháy mắt, tất cả mọi người giật mình, kể cả người đàn ông cùng người phụ nữ dưới người ông ta.Mấy giây sau, người đàn ông kia nghiêng đầu lại, giận dữ hét lên về phía mấy người Ryan:"Khốn nạn, các người đang phá hủy hoạt động thần thánh của giáo hội!"

Trong tiếng rống giận truyền ra, Lumian đã sớm trốn vào sau lưng mấy người Ryan phất phất tay, nhanh chóng cười nói:

"Coi như là tìm được linh mục rồi, những cây bắp cải của tôi, hẹn ngày mai gặp!"

Nói một nửa, hắn đã quay người chạy về phía cửa hông, để lại từng từ trôi theo gió, càng ngày càng bé.Giờ khắc này, Leah, Ryan cùng Valentine trong đầu đồng thời nảy lên một suy nghĩ.Người đàn ông trung niên tên Pierre Guillaume kia từng nói:"Thằng nhóc này là người hay đùa ác nhất trong thôn, mấy người nhất định phải cách xa nó một chút . . .". . .

Dưới ánh sao từ trên trời hắt xuống, Lumian vừa đi vừa huýt sáo.Hai tay hắn đút túi, bước từng bước, nhãn nhã đi dọc con đường."

Lão linh mục quả nhiên đang yêu đương vụng trộm với phu nhân Pualis."

Mấy người xứ khác này xem ra cũng có chút thân phận, lão khẳng định không dám làm gì họ, lão nhất định phải trả giá lớn mới có thể ngăn cản chuyện yêu đương vụng trộm trong giáo đường lan truyền ra ngoài?"

Hừ, ai bảo lão có ý đồ với Aurore, mình chờ cơ hội này lâu lắm rồi . . ."

Lẩm bẩm một mình, Lumian cuối cùng cũng về tới ngôi nhà ở rìa thôn.Đây là một tòa nhà hai tầng bán ngầm, tầng một vừa là phòng khách vừa là phòng bếp, có một cái lò nướng cùng bếp than to."

Aurore!

Aurore!"

Lumian vừa đi dọc theo thang hướng lên trên tầng, vừa hô.Không có ai trả lời hắn.Tầng hai có ba phòng và một phòng tắm, lúc này đều đang mở rộng cửa.Lumian lần lượt nhìn lướt qua, không thấy chị gái đâu.Hắn nghĩ một lúc, đi đến cuối hành lang, từ chỗ đó có cái thang trèo lên trên mái nhà.Nóc nhà màu vỏ quýt chìm trong bóng đêm, có một người đang ngồi ở đó, ôm hai đầu gối, lẳng lặng nhìn lên trời sao.Ngồi ở đó là một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc vàng vừa dài vừa dày, đôi mắt lam nhạt, có gương mặt xinh đẹp.Lúc này, ánh mắt cô đang nhìn chăm chú lên bầu trời, lướt qua những ngôi sao lấp lóe, thần sắc tĩnh mịch, giống như bức tượng.Lumian không nói gì, đi đến bên cạnh thiếu nữ, ngồi xuống.Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn ra khu rừng phía xa, nghe âm thanh gió lướt nhẹ qua tán cây.Không biết qua bao lâu, thiếu nữ kia giơ hai tay lên, không giữ chút hình tượng nào mà duỗi lưng một cái."

Aurore, tôi không biết khung cảnh như vậy thì có gì đáng xem, đáng để thường xuyên ngồi trên nóc nhà."

Lumian lên tiếng."

Gọi chị!"

Aurore giơ ngón tay lên, gõ nhẹ lên đầu Lumian một chút.Tiếp đó, cô thở dài, thần sắc u ám nói:"Một nhà triết học từng nói, trên thế giới này chỉ có hai thứ đáng giá kính sợ, một là đạo đức trong lòng, hai là sao trên trời."

Lumian nhìn vẻ mặt u buồn của chị gái, cố ý cười nói:"Câu này em biết đáp án, Russel đại đế nói!"

"Phụt. . ."

Aurore cười thành tiếng.Cô chợt hít một hơi, đôi mày vàng kim đẹp đẽ cong lên:"Lại uống rượu!"

"Cái này gọi là nghệ thuật giao tiếp."

Lumian nhân cơ hội kể lại chuyện vừa nãy, "Em gặp ba người xứ khác tới. . ."

Aurore nhịn không được cười một tiếng:"Chị thật sự sợ cha xứ giáo đường bị em dọa đến phát bệnh mất."

Một giây sau, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc:"Lumian, đừng trêu chọc cha xứ giáo đường, ông ta sẽ không làm gì được chị, nếu có người mới đến thì lại phiền phức."

"Nhưng em nhìn thấy lão đã chán ghét. . ."

Lumian còn chưa dứt lời, Aurore đã đứng lên.Cô cúi đầu nhìn em trai, cười nói:"Được rồi, đi ngủ thôi, em trai nghiện rượu."

Vừa nói chuyện, Aurore tiện tay ném, vẩy ra một chút bụi màu bạc.Sau đó cô bay lên, như một chú chim nhỏ, từ nóc nhà chậm chạp bay xuống, đi vào cửa sổ tầng hai.Lumian lẳng lặng nhìn, chợt cuống lên gọi:"Em thì sao?"

"Tự mình leo xuống!"

Bên trong phòng Aurore không chút lưu tình đáp lại.Lumian bĩu môi, nụ cười trên mặt dần biến mất.Hắn nhìn qua những điểm sáng bạc đang nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, nhẹ nhàng thở dài, tự nhủ:"Không biết đến khi nào mình mới có thể có được lực lượng siêu phàm như này. . .". . .
 
Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 3: Giấc mơ


Lumian ngồi trên nóc nhà, không xuống ngay lập tức.Biểu cảm trên mặt hắn đã sớm lắng xuống, bộ dáng trầm tĩnh nghiêm túc hoàn toàn không giống bộ dáng hay cười và thích đùa trong quán rượu.Từ lúc tình cờ phát hiện Aurore có những năng lực thần kỳ, hắn vẫn luôn ao ước mình cũng như vậy, nhưng Aurore lúc nào cũng nhắc nhở hắn, đây không phải thứ đáng giá hâm mộ và theo đuổi, mà ngược lại, thứ này vô cùng nguy hiểm, cũng tràn ngập sự thống khổ, vì thế, cô sẽ không đồng ý cho em trai mình đi đến con đường này, cho dù cô thực sự nắm được phương pháp để người bình thường nắm giữ lực lượng siêu phàm, cô cũng sẽ không nói cho Lumian.Đối với chuyện này, Lumian chỉ có thể không ngừng tìm cơ hội thuyết phục, cầu khẩn, không có cách nào ép buộc.Sau khoảng mười giây, Lumian đứng lên, nhanh chóng di chuyển đến sát mép mái nhà, dọc theo cái thang gỗ leo xuống tầng hai.Hắn chậm chạp đi đến bên ngoài phòng của Aurore, thấy cánh cửa gỗ nâu đang mở, liền tò mò nhìn vào bên trong.Lúc này, Aurore trong bộ váy màu lam đang ngồi ở bàn đọc sách trước cửa sổ, đang vùi đầu viết gì đó dưới ánh đèn bàn.Muộn như vậy rồi còn viết cái gì?

Liên quan đến pháp thuật phù thủy?

Lumian giơ tay đè lại cánh cửa, trêu chọc một câu:"Viết nhật ký?"

"Người đàng hoàng ai viết nhật ký?"

Aurore cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục cầm bút máy Champagne vàng kim viết từng chữ.Lumian có chút không phục:"Chẳng phải Russel đại đế cũng có rất nhiều nhật ký lưu truyền."

Russel là vị hoàng đế cuối cùng trong lịch sử nước cộng hòa Intis mà hai chị em đang ở, ông là người đã chấm dứt sự cai trị của hoàng tộc Sauron, từ vị trí chấp chính quan lên ngôi, tự xưng là đại đế 'Caesar'.Ông có rất nhiều phát minh quan trọng về động cơ hơi nước, tìm ra tuyến đường biển an toàn thông tới đại lục phía Nam, gợi lên phong trào thực dân, là biểu tượng của thời đại hơn một trăm năm trước.Đáng tiếc, thời điểm về già ông bị phản bội, bị ám sát trong Cung điện White Maple ở Trier.Sau cái chết của vị đại đế này, có rất nhiều nhật ký được lưu truyền trên thế giới, nhưng đều được viết bởi một loại ký tự không ai xem hiểu, dường như căn bản không tồn tại chữ viết như vậy trên thế giới này."

Cho nên Russel cũng không phải người đứng đắn gì."

Aurore đưa lưng về phía Lumian cười một tiếng."

Vậy chị đang viết gì?"

Lumian nhân cơ hội hỏi.Đây mới là điều hắn thực sự muốn biết.Aurore không để ý nhiều trả lời."

Thư."

"Cho ai?"

Lumian không nhịn được nhíu mày.Aurore dừng chiếc bút Champagne vàng kim được điêu khắc tinh xảo kia lại, kiểm tra lại câu từ một lần:"Một người bạn qua thư."

"Bạn qua thư?"

Lumian có chút mờ mịt.Bạn qua thư là cái gì?Aurore nở nụ cười, thuận tay vén sợi tóc vàng óng ra sau tai, vừa giáo dục em trai:

"Cho nên chị mới bảo mỗi ngày phải xem nhiều báo đọc nhiều sách, đừng có ngày nào cũng chơi bời ở bên ngoài, lại còn uống rượu!"

Em nhìn bản thân xem, bây giờ em cùng người mù chữ khác nhau chỗ nào?"

Bạn qua thư chính là bạn quen qua các mục báo chí, tuần san, tạp chí, chưa từng gặp mặt, liên lạc với nhau qua thư từ."

"Bạn bè như vậy có ý nghĩa gì?"

Lumian rất để ý tới chuyện này.Hắn nhịn không được thu lại cánh tay đang đè lên cửa, xoa nhẹ cằm mình.Aurore chưa có bạn trai bao giờ, không thể để một gã chưa từng gặp mặt lừa gạt được."

Ý nghĩa?"

Aurore chăm chú suy nghĩ, "Đầu tiên là giá trị cảm xúc, à, chị biết em không hiểu giá trị cảm xúc là cái gì, con người là động vật có tính xã hội, là phải giao lưu, có chuyện gì hoặc cảm xúc gì, chị chắc chắn sẽ không nói với người trong thôn, cũng không có khả năng nói cho em, cần có một phương thức bí ẩn hơn để trút ra, kiểu bạn qua thư không biết mặt nhau này vừa vặn thích hợp, tiếp theo, em cũng đừng xem thường nhóm bạn qua thư của chị, trong đó có mấy người cực kỳ giỏi, cũng có lượng kiến thức uyên bác, giống như chiếc đèn bàn sử dụng pin này, là của một người bạn qua thư gửi cho chị, đèn dầu hay nến đều rất nhức mắt, không thích hợp chiếu sáng vào buổi tối. . ."

Không đợi Lumian hỏi lại, Aurore giơ tay trái, hướng về phía sau vẫy vẫy:"Nhanh đi ngủ đi, đứa em nghiện rượu của chị!"

Ngủ ngon!"

"Được rồi, ngủ ngon."

Lumian mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn không hỏi thêm gì.Aurore nhanh chóng nhắc nhở:"Nhớ đóng cửa lại giúp chị, vừa mở cửa vừa mở cửa sổ hơi lạnh."

Lumian từ từ đóng lại cánh cửa gỗ nâu.Hắn từng bước đi về căn phòng của mình, cởi giày ra, ngồi lên giường.Trong bóng đêm tối tăm mông lung, chiếc bàn gỗ dựa vào cửa sổ, ghế để nghiêng cùng giá sách nhỏ dựa vào tường, tủ quần áo ở một bên, tất cả đều ở trong tầm mắt Lumian.Hắn ngồi lẳng lặng, rơi vào trầm tư.Hắn vẫn luôn biết Aurore có bí mật của riêng mình, có nhiều chuyện chưa nói với hắn, đối với chuyện này hắn không ngạc nhiên, hắn chỉ có chút lo lắng, những bí mật này có khả năng mang đến nguy hiểm cho Aurore.Mà một khi có chuyện phát sinh, những gì hắn có thể làm tương đối có hạn.Hắn chỉ là một người bình thường với thân thể rắn chắc và đầu óc linh hoạt.Từng ý nghĩ hiện lên, lại lần lượt chìm xuống, Lumian nhẹ nhàng thở hắt ra, rời khỏi giường, đi tới phòng tắm rửa mặt qua loa.Sau đó, hắn cởi chiếc áo khoác nâu kiểu jacket ra, quăng mình lên tấm chăn còn chưa kịp ấm.Cuối tháng ba đầu tháng tư ở trên núi, thời tiết vẫn có chút lạnh như trước.. . .Trong lúc mơ màng, Lumian phảng phất nhìn thất một mảnh sương mù xám.Sương mù xám tràn ngập khắp bốn phía, khiến cảnh vật phía xa hoàn toàn biến mất không thấy.Lumian có chút mơ màng bước đi, nhưng mặc kệ hắn đi hướng nào, đi trong sương mù xám bao xa, cuối cùng đều sẽ trở lại chỗ cũ😛hòng ngủ của hắn.Phòng ngủ với chiếc giường phủ lên màu trắng, chiếc bàn gỗ cùng chiếc ghế đặt ngang trước cửa sổ, giá sách, tủ quần áo cùng các loại đồ vật tạo thành.. . .Hô, Lumian mở mắt.Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa mỏng màu lam, chiếu sáng nửa phòng ngủ.Lumian ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, có cảm giác mình vẫn đang nằm mơ.Hắn lại mơ thấy giấc mộng kia.Mơ thấy mảnh sương mù xám vĩnh viễn không tan biến.Hắn giơ tay ấn nhẹ hai bên thái dương, im ắng lẩm bẩm:"Dạo này càng ngày càng thường xuyên, hình như mỗi ngày đều sẽ mơ thấy. . ."

Nếu không phải giấc mơ này không có ảnh hưởng gì xấu, Lumian chắc chắn sẽ không bình tĩnh như thế.Đương nhiên, nó cũng không mang lại điều gì tốt."

Thật mong giấc mơ này có giấu kỳ ngộ gì. . ."

Lumian lẩm bẩm một câu, xoay người rời khỏi giường.Hắn vừa mở cửa phòng, đi vào hành lang, đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ căn phòng của Aurore.Khéo thật. . .

Lumian mỉm cười.Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, lùi về phía sau một bước, đứng sát mép cửa.Chờ đến khi cửa phòng Aurore mở ra, Lumian nhanh chóng giơ tay phải lên, ôm đầu, trên mặt hiện lên thần sắc đau đớn."

Thế nào?"

Aurore chú ý tới một màn này.Thành công!

Lumian reo hò ở trong lòng, mặt ngoài vẫn cố gắng ra vẻ trấn định."

Em lại mơ thấy giấc mộng kia."

Hắn trầm giọng đáp.Aurore tùy ý buông thả mái tóc vàng, đôi lông mày thoáng hiện nét lo lắng:

"Phương án lần trước không có tác dụng à. . ."

Cô suy nghĩ một chút nói:"Có lẽ. . .

Chị nên tìm cho em một Nhà Thôi Miên, Nhà Thôi Miên chân chính, để xem rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo thành."

"Là kiểu người có năng lực thần kỳ à?"

Lumian cố ý hỏi.Aurore nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời."

Là một trong những người bạn qua thư kia?"

Lumian nhịn không được hỏi thêm một câu."

Em quan tâm cái này làm gì?

Nghĩ xem vấn đề của em giải quyết như thế nào đi!"

Aurore không trực tiếp trả lời.Không phải em đang suy nghĩ à?

Lumian âm thầm nói trong lòng.Hắn nhân cơ hội nói:"Aurore, nếu như em trở thành phù thủy, trở thành người nắm giữ năng lực siêu phàm, chắc là có thể tìm ra bí mật của giấc mơ, chấm dứt nó hoàn toàn."

"Em đừng có mơ!"

Aurore không chút do dự trả lời.Ngay sau đó mặt cô dịu lại:

"Lumian, chị sẽ không lừa em, con đường này tràn đầy nguy hiểm và đau khổ, nếu không phải không có lựa chọn khác, nếu không phải thế giới này ngày càng nguy hiểm, chị tình nguyện làm một nhà văn bình thường, sống một cuộc sống vui vẻ."

Lumian lúc này nói ra:"Vậy hãy để em chịu đựng những thứ nguy hiểm và đau khổ, để em bảo hộ chị, chị chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ, làm những gì mình muốn làm."

Hắn đã nghĩ những lời này ở trong lòng rất nhiều lần.Aurore im lặng hai giây, đột nhiên bật cười:"Em đang phân biệt đối xử với phụ nữ à?"

Không cho Lumian cơ hội nói thêm gì, cô nghiêm túc nói ra:"Vô dụng, đã lựa chọn con đường này thì không có cơ hội hối hận."

Được rồi, được rồi, chị muốn đi rửa mặt, hôm nay em ở nhà học bài đi, chuẩn bị cho kỳ thi nhập học trường trung học vào tháng sáu!"

"Chị cũng nói thế giới này đang ngày càng nguy hiểm thì còn thi cái gì chứ?"

Lumian thầm nói.Hắn cảm thấy điều quan trọng bây giờ là sở hữu sức mạnh chứ không phải làm bài thi.Aurore cười cười:

"Tri thức chính là sức mạnh, đứa em mù chữ ạ."

Lumian không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn Aurore đi vào phòng tắm.. . .Xế chiều, trên quảng trường thôn Cordu.Reimund Greg đã thấy Lumian Lee ngồi xổm dưới gốc cây du từ xa, không biết đang suy nghĩ cái gì."

Cậu không phải đang ở nhà học bài sao?"

Reimund đi tới, trong giọng nói lộ rõ cảm xúc hâm mộ.Hắn là bạn của Lumian, cao gần một mét bảy, mái tóc xù hạt đồng, ngoại hình phổ thông, khuôn mặt hơi đỏ.Lumian ngẩng đầu lên, cười nói:"Không phải Aurore đã nói cho các cậu rồi sao?

Có bị treo ngược cũng phải để người ta thở một ngụm chứ!

Tôi học lâu như vậy, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút."

Cả buổi sáng nay hắn không ngừng nghĩ, bản thân liệu có khả năng thông qua Aurore sở hữu sức mạnh phi phàm không.Mà điều này cần tìm kiếm, cần manh mối, cần hắn chủ động đi điều tra.Nghĩ đến cùng, hắn cảm thấy những câu chuyện thần bí được lưu truyền trong thôn có khả năng là thật, ẩn giấu manh mối nhất định, vì vậy cố ý tới đây chờ Reimund."

Nếu tôi là cậu, nhiều lắm chỉ nghỉ ngơi mười lăm phút."

Reimund dựa vào gốc cây du nói, "Bọn tôi đều không có một chị gái đọc rất nhiều sách dạy cho như cậu, sang năm tôi khả năng phải đi học chăn cừu."

Lumian không để ý tới câu nói này, suy tư nói ra:"Cậu kể lại cho tôi nghe truyền thuyết về phù thủy mà cậu nói lần trước đi."

Reimund không biết Lumian có ý gì, nghi hoặc nhớ lại:"Truyền thuyết phù thủy kia?"

Trong thôn trước kia có một phù thủy, về sau hắn chết.

Ngày hắn được chôn cất, có con cú mèo bay tới từ ngoài nhà, đậu trên đầu giường, mãi đến khi thi thể được mang đi mới bay đi."

Sau đó, quan tài bỗng nhiên rất nặng, phải đến chín con trâu mới kéo nổi."

"Trước kia là bao lâu?"

Lumian gặng hỏi.Reimund càng thêm mờ mịt:"Tôi làm sao biết, tôi nghe ba tôi kể thôi.". . .
 
Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 4: Người chăn cừu


"Vậy chúng ta đi tìm cha cậu."

Lumian đột ngột đứng dậy.Từ trước đến nay hắn vẫn rất luôn chủ động, đồng thời rất rõ ràng chuyện điều tra truyền thuyết trong thôn không thể để lâu, càng để lâu thì càng dễ bị chị gái phát hiện, mà tất nhiên chị Aurore không cho phép hắn làm như vậy.Bởi vì trong mắt Aurore, tìm kiếm lực lượng phi phàm là hành động vô cùng nguy hiểm.Sao mình lại không biết sẽ gặp nguy hiểm chứ, Aurore sẽ không lừa gạt mình chuyện này, nhưng cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, mình cũng nhất định phải đi tiếp, không thể để cho Aurore một mình đối mặt. . .

Vừa đứng dậy, một ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Lumian.Mỗi khi nói đến chuyện thế giới này đang ngày càng nguy hiểm, sự nghiêm túc và sầu lo trên mặt Aurore không phải là giả!Reimund Greg càng thêm hoang mang:"Tìm ông ấy làm gì?"

"Hỏi xem truyền thuyết về phù thủy đã xảy ra bao lâu rồi."

Lumian đánh giá Reimund một chút.Tên này sao tự nhiên lại nghe không hiểu tiếng người?

Xem ra cần phải tìm cơ hội kiểm tra trí thông minh của hắn một chút.Trên mặt Reimund hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn Lumian nói:"Hỏi chuyện đấy làm gì?"

Ách. . .

Tùy tiện tìm lý do lừa gạt tên này, hay là nói thẳng ra?

Lumian lập tức rơi vào trầm tư.Cân nhắc đến việc điều tra sau này không thể giấu diếm được mấy đứa bạn bên cạnh, mà lí do tìm kiếm chân tướng của truyền thuyết nghe có vẻ vô lý, lan truyền ra ngoài cũng không có ai tin tưởng, Lumian nhanh chóng có ý tưởng.Trong nháy mắt hắn lộ ra nụ cười ranh mãnh lúc lừa gạt người khác.". . ."

Reimund chợt lùi lại hai bước, "Có gì từ từ nói!"

Lumian chỉnh sửa lại chiếc áo vest đậm màu đang mặc trên người cùng áo sơ mi bên trong, cười nói:"Tôi cảm thấy cái truyền thuyết về phù thủy kia rất đáng suy ngẫm."

"Đáng suy ngẫm chỗ nào?"

Reimund suy nghĩ kỹ một lúc mới nói."

Cái câu 'Ngày trước trong thôn có một phù thủy'.

" Lumian nghiêm túc nói, "Cậu suy nghĩ một chút, lúc tôi kể chuyện lừa người khác, chắc chắn sẽ không nói địa điểm, thời gian cùng bối cảnh cho họ, còn cái truyền thuyết kia lại nói rất rõ ràng, trong thôn Cordu chúng ta từng có một phù thủy, nếu như câu này là nói dối, chẳng phải rất dễ bị mọi người vạch trần?"

"Nhưng đấy là chuyện rất lâu về trước."

Reimund phản bác."

Cái tôi muốn nói chính là những người sống vào thời điểm câu chuyện này vừa mới bắt đầu được lưu truyền, bọn họ chắc hẳn rất dễ dàng xác nhận lúc đó có phải trong thôn có một phù thủy vừa qua đời hay không."

Lumian mỉm cười nói, "Nếu câu chuyện này có thể liên tục lưu truyền tới nay, vậy nói rõ nó rất có thể chính là câu chuyện có thật từng xảy ra."

Reimund không hề tin vào lý do này:"Nhưng không phải lúc cậu kể chuyện cũng thường xuyên dùng mấy câu kiểu như 'Hơn một trăm năm trước', 'Mấy trăm năm trước', 'Trước đây thật lâu' để mọi người không có cách nào chứng thực à."

"Cho nên mới phải tìm cha cậu để xác nhận chứ sao!"

Lumian lộ ra biểu cảm 'Biết tại sao tôi lại muốn tìm cha cậu chưa'."

Cũng đúng. . ."

Reimund tiếp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.Hai người rời khỏi quảng trường, đến lúc đi vào sâu trong thôn, Reimund mới tỉnh ngộ:"Nhưng tại sao cậu lại muốn xác nhận truyền thuyết này có thật hay không?"

"Phù thủy, chính là phù thủy đấy!

Nếu chúng ta có thể biết được hắn từng ở trong tòa nhà nào, về sau được chôn cất ở chỗ nào, nói không chừng có thể tìm ra bí mật của hắn, để bản thân cũng có thể sở hữu sức mạnh siêu việt người bình thường."

Lumian thốt ra sự thật nghe như đang nói xạo.Quả nhiên Reimund lập tức lộ ra vẻ mặt "Cậu không nên lừa tôi":"Hầu hết những câu chuyện kia đều được viết ra dọa trẻ con, làm sao có thể là thật?"

Hơn nữa, tìm kiếm ma thuật phù thủy sẽ bị quăng vào sở tài phán!"

Nước cộng hòa Intis nằm ở đại lục phía Bắc, địa vị thần linh chính thống là "Mặt Trời Vĩnh Hằng" và "Thần Hơi Nước và Máy Móc", hai giáo hội gần như chia đôi tất cả tín ngưỡng của người dân, đồng thời không cho phép giáo hội "Nữ Thần Đêm Tối", giáo hội "Chúa Tể Bão Táp" ở vương quốc Loen, giáo hội "Mẫu Thần Đại Địa" ở vương quốc Feynapotter, giáo hội "Thần Tri Thức và Trí Tuệ" ở các quốc gia trung nam như Lenburg hay giáo hội "Chiến Thần" ở đế quốc Fusak tiến đến truyền giáo.Mà sở tài phán giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng" luôn khiến dân chúng e ngại, không biết bao nhiêu dị đoan, dị giáo bị nhốt vào, gặp đối xử tàn khốc.Lumian cười ha hả:"Bây giờ cậu lo lắng điều này làm gì?

Chính cậu cũng đã nói, hầu hết những truyền thuyết kia đều là giả, khả năng tìm được phù thủy kia gần như là bằng không."

Lại nói, coi như tìm được phù thủy kia thật, chúng ta cũng không nhất định phải kế thừa thứ sức mạnh cấm kỵ, hoàn toàn có thể giao cho giáo hội, đổi lấy sự khen thưởng, ừm, làm một phù thủy, vật bồi táng khẳng định có không ít báu vật.Giáo hội mà Lumian nhắc đến chính là giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", bởi vì thôn Cordu không có giáo hội "Thần Hơi Nước và Máy Móc" - giáo hội này thường tập trung ở những thành phố lớn có nhà máy.Reimund nghe xong tim đập thình thịch, Lumian âm thầm "chậc" một tiếng, bồi thêm một câu:"Chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm người chăn cừu?"

Người chăn cừu trong miệng hắn cũng không phải loại người chăn cừu nơi đồng quê thanh bình mà đám người thành phố biết đến, cũng không phải là làm một thành viên trong gia đình mỗi sáng sớm chỉ cần lùa mấy con dê đi ăn cỏ và chăm sóc tốt bọn chúng là được.Tại thôn Cordu vùng Dariège tỉnh Riston, người chăn cừu là một nghề nghiệp, một nghề nghiệp chú định số phận vất vả cùng cô độc.Bọn họ làm thuê cho chủ bầy cừu, mỗi ngày phải bận rộn lùa mấy chục thậm chí mấy trăm con cừu đi qua lại giữa vùng núi và đồng bằng.Cái này gọi là chuyển vùng - khi mùa thu đến, đồng cỏ ở những dãy núi cao xung quanh thôn Cordu sẽ dần tàn lụi, những người chăn cừu sẽ lùa bầy cừu rời khỏi núi, đi tới vùng đồng bằng ấm áp hơn, chuyến đi này xa tới mức phải vượt qua biên giới, tiến vào cảnh nội các nước Feynapotter, Lenburg, đến đầu tháng năm, bọn họ lại lùa bầy cừu trở về trong làng, cắt lông cừu, cai sữa cho cừu non, sang tháng sáu, bọn họ lại lùa bầy cừu lên núi, tiến vào đồng cỏ trên núi cao, ở trong túp lều, vừa làm pho mát, vừa chăn thả bầy cừu, cho đến khi thời tiết trở nên lạnh lẽo.Cứ như vậy, mỗi năm người chăn cừu đều phải chuyển vùng một lần, cả đời họ phải bôn ba, chỉ có rất ít thời gian trở về trong thôn, cho nên, hầu hết bọn họ đều độc thân, rất khó kết hôn, không thể chăm lo cho gia đình, vì thế một số góa phụ vì kiếm sống mà phải chăn cừu cực kỳ được chào đón.Reimund trầm mặc.Qua một hồi lâu, hắn do dự mở miệng nói:"Vậy nghe theo cậu, chuyện này nghe có vẻ rất vui, có thể dùng để giết thời gian."

Dưới tình huống bình thường, khi đã quyết định đứa trẻ nào sau này sẽ làm người chăn cừu, thì vào thời điểm hắn mười lăm đến mười tám tuổi sẽ đưa hắn đi học việc ở nhà chủ chăn nuôi nào đó, học chăn cừu như nào, ba năm sau, đứa trẻ kia sẽ chính thức trở thành người chăn cừu, tìm kiếm chủ thuê ở khắp nơi.Reimund năm nay mười bảy tuổi đã tìm nhiều lý do khác nhau để trì hoãn việc này hơn hai năm, nếu như tiếp theo không có biến cố gì, vậy thì sang năm hắn nhất định phải đi học chăn cừu."

Đi thôi."

Lumian vỗ vỗ vai Reimund, "Bây giờ cha cậu đang ở ngoài ruộng hay ở nhà?"

"Gần đây không có việc gì, mà Mùa Chay lại sắp tới, ông ấy không phải ở nhà thì chính là ngồi ở quán rượu."

Reimund lần nữa hâm mộ lên tiếng, "Mấy cái này mà cậu cũng không biết?

Quả nhiên cậu không phải nông dân, chị gái cậu thật tốt mà!"

Lumian hai tay đút túi, chậm rãi đi về phía trước, không để ý đến Reimund đang cảm thán.Lúc sắp đến quán rượu tồi tàn trong thôn, bên đường chợt xuất hiện một người.Người này mặc một chiếc áo khoác dài nâu đậm có mũ trùm đầu, bên hông buộc sợi dây, dưới chân là đôi giày da mềm mại màu đen mới tinh."

Pierre Berry nhà Pierre?"

Reimund kinh ngạc lên tiếng.Lumian cũng dừng bước lại, nhìn về phía đầu đường bên kia."

Là tôi."

Pierre Berry vẫy vẫy tay cười.Thân hình hắn hơi gầy, hốc mắt hơi trũng, mài tóc đen bóng hơi cuộn lại, khuôn mặt đầy râu rậm không biết bao lâu rồi chưa cạo."

Sao anh lại trở về lúc này?"

Reimund nghi hoặc hỏi.Pierre Berry là một người chăn cừu, hiện tại là cuối tháng ba đầu tháng tư, lẽ ra hắn phải đang ở vùng đồng bằng dưới núi chăn thả, sao có thể xuất hiện trong thôn?Coi như lần này hắn chuyển vùng đi phía bắc Lenburg hoặc Feynapotter, hôm nay cũng mới chỉ là thời điểm bắt đầu lên đường trở về vùng núi Dariège, phải mất thời gian một tháng mới có thể quay lại.Pierre có đôi mắt màu lam ôn hòa, hắn có chút cao hứng nói:"Không phải sắp đến lễ hội Mùa Chay sao?

Nhiều năm rồi tôi đã không được tham gia, thế nào cũng không thể bỏ lỡ năm nay được!"

Yên tâm, tôi có bạn bè giúp trông coi bầy cừu, đây chính là điểm tốt của việc làm người chăn cừu, không có ai giám sát, chỉ cần tìm được người giúp đỡ thì muốn đi đâu cũng được, cực kỳ tự do."

Mùa Chay là một ngày lễ được tổ chức rộng rãi ở Intis, mọi người tụ tập làm đủ mọi hình thức để chào đón mùa xuân, cầu khẩn cho một năm bội thu.Lễ hội này không liên quan gì đến giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", giáo hội "Thần Hơi Nước và Máy Móc", nhưng nó đã trở thành phong tục dân gian, lại không có tình huống sùng bái Tà Thần, cho nên được các giáo hội chính thống ngầm đồng ý."

Anh muốn xem năm nay ai được chọn làm Tinh Linh mùa xuân à?"

Lumian trêu ghẹo cười nói.Trong lễ hội Mùa Chay thôn Cordu, mọi người sẽ chọn ra một thiếu nữ xinh đẹp đóng vai Tinh Linh mùa xuân, đây là một phần của lễ hội.Pierre cười nói theo:"Tôi hy vọng là chị gái cậu Aurore, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa cô ấy cũng không đủ tuổi."

"Được rồi."

Hắn lập tức chỉ vào quán rượu cách đó không xa, "Tôi đến giáo đường cầu nguyện, sau khi xong sẽ mời các cậu uống rượu."

Reimund vô thức đáp lại:"Không cần đâu, anh cũng không có nhiều tiền mà."

"Ha Ha, thần linh dạy chúng ta, 'Cho dù chỉ có một đồng, cũng phải chia sẻ cùng những anh em nghèo khó.' " Pierre nói một câu ngạn ngữ được lưu truyền giữa những người chăn cừu ở vùng Dariège.Lúc này, Lumian cười nói với Reimund:"Pierre phát tài, chắc chắn sẽ mời chúng ta uống rượu!"

Hắn chỉ vào đôi giày da mới tinh dưới chân Pierre Berry.Pierre Berry rất cao hứng:"Lần này ông chủ không tệ, thưởng cho tôi mấy con cừu, còn có một ít lông cừu, pho mát và da thuộc."

Thù lao của những người chăn cừu thường là đồ ăn, chút tiền bạc cùng với vật liệu từ gia súc như pho mát, lông cừu và da thuộc, cụ thể có thể nhận được bao nhiêu, thì phải xem trước đó ký kết hợp đồng với chủ thuê như nào.Mà đối với những người chăn cừu phải lặn lội đường xa mà nói, một đôi giày da tốt và vừa vặn là trang bị thiết yếu và thực tế nhất.Nhìn Pierre Berry đi về phía quảng trường trong thôn, ánh mắt Lumian dần trở nên sâu lắng, mang theo vài phần nghi ngờ.Hắn tự lẩm bẩm với bản thân:"Chỉ vì tham gia lễ hội Mùa Chay, mà bỏ ra 1-2 tuần hay thậm chí gần một tháng thời gian để gấp gáp trở về?"

Suy nghĩ một lát, Lumian thu tầm mắt lại, đi cùng Reimund hướng về phía quán rượu.Quán rượu không có tên, cũng không cần có tên, bởi vì thôn Cordu chỉ có duy nhất một quán rượu, mọi người thích gọi nó là quán rượu cũ.Vừa bước vào quán rượu, Lumian nhìn quanh một vòng theo thói quen.Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi nào đó.Hắn nhìn thấy người xứ khác rời đi sớm hơn vào tối hôm qua.Rõ ràng là một người xứ khác không cùng một bọn với Ryan, Leah, Valentine.Đó là một cô gái mặc váy dài màu da cam, tóc nâu hơi xoăn, đôi mắt lam nhạt đang chăm chú nhìn ly rượu màu đỏ nhạt trong tay.Cô sở hữu vẻ đẹp lười biếng, phảng phất có một sự tương phản rõ nét với hoàn cảnh mờ tối thấp bé của quán rượu cũ kỹ này.. . .
 
Quỷ Bí 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Chương 5: Lá Bài


Rượu Kirsch, quả nhiên là người đến từ thành phố lớn. . .

Cuối cùng ánh mắt Lumian rơi vào ly rượu trong tay cô gái kia.

Kirsch là loại rượu trắng được chế biến từ đường ngâm cùng dưa muối và quả anh đào, cho dù là màu sắc hay cảm giác nó mang đến đều được các cô gái cực kỳ yêu thích, tất nhiên, cũng có thể dùng những trái cây phù hợp khác để thay thế anh đào, cảm giác sẽ hơi khác một chút nhưng không quá nhiều.

Đây là một trong những loại rượu cao cấp ít ỏi mà quán rượu cũ thôn Cordu có thể cung cấp, bọn họ sở dĩ có thể có sẵn loại rượu này là vì phu nhân Pualis, sau một lần đi qua tỉnh Bigorre đã rất yêu thích loại rượu có màu sắc đỏ nhạt này.

Phu nhân Pualis là vợ của một vị quan hành chính kiêm thẩm phán địa phương, Béost, tổ tiên là quý tộc, nhưng không có tước vị dưới thời đại của Russel đại đế.Đồng thời bà cũng là một trong những nhân tình của linh mục Guillaume Bénet, không có nhiều người trong thôn biết việc này, Lumian là một trong số đó.

Lumian thu tầm mắt lại, hướng về phía quầy bar.

Nơi đó có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi, mặc áo sơ mi cùng quần dài màu xám, mái tóc xù không được tươi tốt cho lắm và có chút lộn xộn, vị trí khóe mắt, miệng và vầng trán đã có nếp nhăn do nhiều năm làm việc.

Đây chính là cha của Reimund, Pierre Greg.

Lại thêm một Pierre.

Cho nên lúc ở trước mặt mấy người Leah, Ryan ở quầy bar, Lumian mới nói đùa rằng nếu ngồi trong quán rượu gọi một tiếng Pierre, ít nhất có một phần ba số người sẽ đáp lại.Khi người trong thôn nói về Pierre, Guillaume, họ đều phải thêm những câu từ như ai của nhà nào, nếu không thì sẽ không thể phân biệt được.Có không ít gia đình mà cha và con đều cùng tên, đều gọi là Pierre hoặc Guillaume, hàng xóm đành phải thêm vào từ "Già", "Lớn", "Nhỏ" để phân biệt.

"Cha, sao cha không đến quảng trường trong thôn trò chuyện cùng những người khác?"

Reimund đi đến bên cạnh cha.Những người đàn ông trong thôn đều thích ngồi dưới gốc cây du ở quảng trường hoặc là tụ tập ở trong nhà người nào đó để chơi xúc xắc, đánh bài, đánh cờ, thảo luận về các tin đồn - còn đến quán rượu thì phải tốn tiền.Pierre Greg đang cầm ly rượu nho, nghiêng đầu nhìn đứa con trai thứ hai một chút:"Chờ lát nữa rồi đi, bây giờ chắc cũng không có ai ở quảng trường."

Đúng rồi, mấy người đàn ông trong thôn đi đâu rồi?

Lumian bắt đầu hơi nghi ngờ một chút.Vừa nãy lúc ở quảng trường, hắn không thấy một bóng người nào."

Chú, cháu muốn hỏi chú vài chuyện."

Lumian trực tiếp nói.Pierre Greg cảnh giác một chút:"Trò đùa mới?"

Câu chuyện "Sói đến rồi" kia đúng là dựa trên thực tế. . .

Lumian nghiêng đầu, ra hiệu Reimund mở miệng.Reimund sắp xếp lại câu từ rồi nói:"Cha, truyền thuyết về phù thủy mà cha kể cho con xảy ra cách đây bao lâu?

Cái mà chín con trâu mới kéo được quan tài ấy."

Pierre Greg nhấp một ngụm rượu nho nói với vẻ nghi ngờ:"Hỏi cái này để làm gì?"

Đó là câu chuyện mà ông nội con kể cho ta lúc còn nhỏ."

Thôn Cordu thuộc tỉnh Riston và các tỉnh lân cận như Aulay, Schichte đều nằm ở phía nam nước cộng hòa Intis, là những vùng trồng nho nổi tiếng, rượu nho ở nơi này, đặc biệt là cái loại dở nhất giá cả cực kỳ tiện nghi, có những mùa mà mọi người thậm chí có thể uống rượu nho thay nước.Reimund nghe xong thì rất thất vọng, bởi vì ông nội hắn đã qua đời từ lâu.Đúng lúc này, Pierre Greg lại bồi thêm một câu:"Ông nội nói là khi ông còn bé đã tận mắt nhìn thấy chuyện đó, từ đó trở đi, ông ấy rất sợ cú mèo, luôn lo lắng sẽ bị sinh vật tà ác đó cướp mất linh hồn."

Con mắt Lumian và Reimund đồng thời sáng lên.Thế mà lại thật sự có manh mối!Truyền thuyết phù thủy kia là chuyện có người tận mắt thấy?"

Ông nội có nói ban đầu phù thủy kia ở chỗ nào không, về sau hắn được chôn cất ở nơi nào?"

Reimund gặng hỏi.Pierre Greg lắc đầu:"Ai lại đi quan tâm chuyện đó?"

Lumian thấy Reimund có vẻ muốn hỏi thêm điều gì đó, liền đưa tay cản lại, lớn tiếng nói:"Nên đi ra bờ sông thôi."

Reimund đang định đi theo Lumian rời đi, Pierre Greg đột nhiên nghĩ tới một chuyện:"Chờ một chút, Reimund, hai ngày nữa con sẽ đi làm 'Người canh đồng', ta sẽ nói với con một vài chuyện cần lưu ý."

"Người canh đồng" là người phụ trách tuần tra các vùng đồng cỏ cao nguyên cùng đất ruộng xung quanh, phòng ngừa có người chăn thả gia súc trong thời gian cấm hoặc tùy ý phá hoại mạ non .Lumian không tham gia vào cuộc trò chuyện, đi tới phòng tắm của quán rượu.Lúc đi ra, hắn cố tình đi ngang qua cô gái xứ khác nhìn không ra tuổi tác đang uống ly rượu Kirsch.Mặc dù hắn không định bắt chuyện, nhưng nếu có cơ hội quan sát và thu tập thông tin, khi thời cơ đến, nói không chừng có thể phát huy được tác dụng, giống như lúc hắn lợi dụng mấy người Ryan, Leah để quấy rối vụ yêu đương vụng trộm của lão linh mục.

Sau khi không lộ dấu vết liếc trộm vài lần, Lumian chuẩn bị vòng qua góc này đi tới cửa quán rượu đợi Reimund.Ngay lúc này, cô gái mặc váy dài màu da cam với dáng vẻ lười biếng bỗng ngẩng đầu lên.Ánh mắt Lumian còn chưa kịp rời đi thì đã chạm vào tầm mắt của đối phương.Trong giây lát, một người mặt dày như Lumian cũng thấy khá xấu hổ.Trong đầu hắn nảy ra hàng loạt suy nghĩ:Mình nên học theo cha xứ giáo đường và quan hành chính ca ngợi vẻ đẹp của cô ấy, chuyển từ thế quan sát thành bắt chuyện, hay là biểu hiện ra vẻ mặt ngốc nghếch rồi quay người rời đi. . .Hắn vừa mới quyết định nên làm thế nào thì cô gái kia khẽ cười nói:"Gần đây cậu thường xuyên nằm mơ phải không?"

Lumian sững người như bị sét đánh, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều bị đóng băng trong khoảnh khắc đó.Mất một hai giây để bình tĩnh, hắn cười có chút gượng ép nói:"Không phải nằm mơ là chuyện rất bình thường sao?"

Cô gái kia ngả tay nâng má, đánh giá Lumian, cười nhẹ nói:"Mơ thấy một mảnh sương mù xám."

Sao cô ấy lại biết được. . .

Đồng tử Lumian trong nháy mắt giãn ra, sắc mắt có chút hoảng loạn.Mặc dù hắn đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, trong lúc nhất thời không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.Bình tĩnh, bình tĩnh. . .

Lumian vừa trấn an bản thân, vừa cố gắng để cơ mặt trở nên tự nhiên, hỏi ngược lại:"Tối qua cô nghe thấy câu chuyện tôi kể cho ba người xứ khác kia?"

Cô gái không trả lời, thay vào đó lấy ra một bộ bài từ trong túi xách trên chiếc ghế màu quýt bên cạnh.Sau đó cô quay về phía Lumian, mỉm cười nói:"Rút một lá bài đi, có lẽ nó có thể giúp cậu mở ra những bí mật trong giấc mơ."

Chuyện này. . .

Lumian vừa hoang mang vừa lo sợ.Nhất thời tim hắn đập thình thịch trong sự cảnh giác cao độ.Hắn cau mày nhìn bộ bài kia một chút, nói:"Tarot?"

Hình như đó là bộ bài xem bói Tarot mà đại đế Russel phát minh.Cô gái cúi đầu nhìn thoáng qua, tự giễu cười nói:"Xin lỗi, lấy nhầm rồi."

Cô đem hai mươi hai lá bài Tarot cất lại vào túi xách nhỏ, sau đó lại lấy ra một bộ bài khác."

Đây cũng là Tarot, nhưng thuộc về bộ Ẩn Phụ, cậu còn chưa đủ tư cách rút lá bài thuộc bộ Ẩn Chính, mà tôi cũng không có quyền cho cậu rút. . ."

Bộ bài Ẩn Phụ có năm mươi sáu lá bài, bao gồm bốn "bộ": Cốc (Cups), Gậy (Wands), Kiếm (Swords), Tiền (Pentacles).Cô ấy đang nói gì thế nhỉ. . .

Lumian nghe không hiểu gì cả.Cô gái này trông rất xinh đẹp và cuốn hút, nhưng hành động và lời nói có chút không bình thường, dường như não có chút vấn đề."

Rút một lá bài đi."

Cô gái nhìn có vẻ đến từ thành phố lớn lắc lắc bộ bài Ẩn Phụ trên tay, mỉm cười nói, "Miễn phí, thử không mất tiền, ngược lại có thể giải quyết vấn đề giấc mơ của cậu."

Lumian cười nói:"Chị tôi từng nói, miễn phí thường là cái giá đắt nhất."

"Câu nói này đúng là cũng có lý."

Cô gái suy nghĩ một lúc mới nói.Cô để bộ bài Ẩn Phụ xuống bên cạnh ly rượu Kirsch, sau đó nói tiếp:"Nhưng chỉ cần cậu nhất quyết không trả tiền, trong thôn Cordu này, một người xứ khác như tôi làm sao có thể ép cậu phải thanh toán được?"

Cô ấy nói không sai. . .

Rút thử một lá cũng không mất gì. . .

Mãi mới có manh mối liên quan đến giấc mơ kia, không thử một chút thì thật không cam lòng. . .

Nhưng cái này có liên quan đến phù thủy nguyền rủa không. . .

Hay là tìm Aurore giúp?

Trong đầu Lumian có quá nhiều suy nghĩ khiến hắn khó có thể quyết định.Cô gái kia cũng không thúc giục hắn.Sau một lúc trầm tư, Lumian từ từ cúi người, đưa tay phải ra, xào trộn bộ bài Ẩn Phụ, sau đó rút ra một lá từ giữa bộ bài."

Seven of Wands."

Cô gái dáng vẻ lười biếng liếc qua lá bài.Trên lá bài là hình một người đàn ông mặc trang phục xanh lá với khuôn mặt kiên nghị đang đứng trên đỉnh núi, trong tay cầm một cây gậy gỗ đang chống trả lại sáu cây gậy khác của kẻ địch đang tấn công từ dưới núi."

Lá bài này có ý nghĩa gì?"

Lumian hỏi.Cô gái cười nói:"Dựa vào biểu tượng để giải thích thì nó có có nghĩa là sự nguy hiểm, thách thức, đấu tranh và dũng khí,. . ."

Dĩ nhiên, mấy cái này đều không quan trọng lắm, quan trọng là tôi sẽ trao lá bài này cho cậu, khi vận mệnh gọi tên, cậu sẽ khám phá ra ý nghĩa chân chính của nó."

"Cho tôi?"

Lumian cảm thấy bối rối hơn.Lá bài này sẽ không bị nguyền rủa chứ?Cô gái cất kỹ bộ bài Ẩn Phụ, nâng ly rượu lên và uống cạn chút rượu Kirsch còn sót lại.Cô phớt lờ câu hỏi của Lumian, dạo bước về phía cầu thang của quán rượu cũ để lên tầng hai.Hết sức rõ ràng, cô đang ở lại nơi này.Lumian vốn định đuối theo, nhưng vừa bước ra đã dừng lại, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ rối bời:Đây thật sự là một lá bài bình thường?Cô ấy đưa lá bài này cho mình thì chẳng phải bộ bài kia vĩnh viễn thiếu một lá và không thể sử dụng được à?Có lẽ Aurore sẽ tìm ra vấn đề. . .Đúng lúc này Reimund đi tới:"Sao thế?"

"Không có gì, cô gái xứ khác đó thực sự rất xinh đẹp."

Lumian trả lời qua loa."

Tôi thấy chị gái cậu Aurore còn xinh đẹp hơn."

Reimund lập tức hạ giọng xuống, "Lumian, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Ông nội tôi đã qua đời rất lâu rồi."

Lumian đang vội về nhà nên chỉ nghĩ thoáng qua rồi nói:"Một là tìm những người già tầm tuổi ông nội cậu, xem có ai còn sống thì hỏi thăm, hai là đi tới giáo đường kiểm tra sổ đăng ký, à, lựa chọn thứ hai còn cần cân nhắc lại."

Nghĩ đến việc mình vừa phá hỏng chuyện tốt của linh mục, Lumian cảm thấy gần đây tốt nhất là không nên đến giáo đường.Thôn Cordu chỉ có duy nhất một giáo đường, do số lượng nhân viên chính phủ quá ít nên giáo đường sẽ xử lí một số công việc hành chính như là ghi chép tình hình chôn cất hoặc kết hôn.Không đợi Reimund hỏi lại, Lumian bổ sung:"Chúng ta chia nhau tìm xem có người già nào trong thôn đủ điều kiện như vậy không rồi ngày mai đến hỏi."

"Được."

Reimund gật đầu.. . .Trong toàn nhà hai tầng bán ngầm.Aurore lắng nghe Lumian kể lại, nhìn kỹ lá bài "Gậy" kia một lúc:"Đây thực sự là một lá bài bình thường, chị không phát hiện nguyền rủa hay thứ gì kỳ lạ cả."

"Aurore, ặc, chị nói xem, cô gái xứ khác kia rốt cuộc muốn làm gì, vì sao cô ấy lại biết em có giấc mơ như vậy?"

Lumian hỏi.Aurore lắc đầu:"Cô ấy đã thẳng thắn rồi, như vậy còn tốt hơn."

Mấy ngày tới chị sẽ "quan sát" cô ấy thật kỹ."

Ừm. . .

Lá bài này em giữ trước đi, có lẽ sẽ có chút biến hóa, yên tâm, chị sẽ theo dõi."

"Được."

Lumian cố gắng thả lỏng bản thân hơn chút.. . .Buổi tối.Lumia nhét lá bài "Gậy" vào trong túi áo treo trên ghế dựa, rồi lên giường nằm, nhắm mắt ngủ .Không biết qua bao lâu, trong trạng thái mơ màng, dường như hắn lại nhìn thấy mảnh sương mù xám.Đột nhiên, hắn giật bắn người, "tỉnh dậy" trong giấc mơ.Hắn cảm thấy bản thân bỗng tỉnh táo lại, lấy lại được lý trí.Trong khi đó, màn sương xám trong giấc mơ vẫn tồn tại như cũ.. . .
 
Back
Top Bottom