Tâm Linh Quỷ Ấn - Trường Lê

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
350896331-256-k9271.jpg

Quỷ Ấn - Trường Lê
Tác giả: anhduong1310
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Reup để đọc off
Bạn đang đọc truyện Quỷ Ấn full (đã hoàn thành) của tác giả Trường Lê.

Một ông thầy Tàu đã quen thuộc với mọi người trong Miếu Hoang.

Nhưng lần này. hành trình của thầy Lương đã thay đổi.

Ông không còn ở lại làng Văn Thi nữa. trên con đường trả nghiệp của mình.

ông tiếp tục chu du khắp nơi trên đất nước Việt Nam.

Lần này. số phận đưa ông dến một nơi khác. một nơi được mệnh đanh là * Rừng Thiêng Nước Độc *.

Liệu ở dây. thầy Lương sẽ gặp phải chuyện gì khi một lần nữa.

ông phải chống lại thầy phù thủy của Việt Nam. hay còn được gọi bằng cái tên *Thầy Mo *.

Ám ảnh quá khứ về * Thầy Mo DânTộc * chưa bao giờ cho thầy Lương một giấc ngủ yên.​
 
Quỷ Ấn - Trường Lê
1


Lời nói đầu :Xin chào tất cả mọi người, một lần nữa chào mừng mọi người tiếp tục đồng hành trong một bộ truyện mới nhưng cũ của tác giả Trường Lê.

Tại sao lại nói " mới " nhưng " cũ " ?

Đó là vì nhân vật trong bộ truyện này vẫn chính là thầy Lương.

Một ông thầy Tàu dã quen thuộc với mọi người trong Miếu Hoang.

Nhưng lần này, hành trình của thầy Lương đã thay đổi.

Ông không còn ở lại làng Văn Thái nữa, trên con đường trả nghiệp của mình, ông tiếp tục chu du khắp nơi trên đất nước Việt Nam.

Lần này, số phận đưa ông đến một nơi khác, một nơi được mệnh danh " Rừng Thiêng Nước Độc ".Liệu ở đây, thầy Lương sẽ gặp phải chuyện gì khi một lần nữa, ông phải chống lại thầy phù thủy của Việt Nam, hay còn được gọi bằng cái tên " Thầy Mo ".

Ám ảnh quá khứ về " Thầy Mo Dân Tộc " chưa bao giờ cho thầy Lương một giấc ngủ yên.

" Quỷ Ấn " một phần trong seri truyện về " Thầy Tàu " chính thức được bắt đầu.

Hi vọng sẽ đem lại cho tất cả các bạn những phút giây thư giãn theo một cách nào đó.------------Lưu ý : Những địa danh trong truyện chỉ mang tính tưởng tượng, không có ý xúc phạm đến vùng miền hay bất cứ cá nhân, tập thể nào.

Truyện sáng tác dựa trên quan điểm của tác giả, không truyền bá mê tín, dị đoan.

Đọc truyện là để cảm nhận chứ không mang mục đích xấu.

Đọc cần có não - không não miễn đọc.

Xin cảm ơn.( Để chắc ăn, một số địa danh sẽ được nói lái hoặc đổi tên, miễn thắc mắc có thật hay không.

Trong truyện có nhắc đến tên gọi riêng của một vài đồng bào dân tộc thiểu số, nhưng tất cả các đoạn hội thoại đều được viết bằng tiếng Kinh.

Tránh thắc mắc sao người đồng bào lại nói tiếng Kinh sõi thế 🙂) Vì đây là truyện, ok, thông não rồi thì bắt đầu vào truyện.)

------------Tại một vùng núi hoang vu luôn ngập chìm trong sương mù......Lúc này đang là nửa đêm."

Kẹt....kẹt...kẹt.."

Cánh cửa tre tồi tàn vang lên những âm thanh gai người khi vừa được ai đó khẽ khàng mở ra dù đã rất nhẹ tay.

Ngôi nhà sàn lụp xụp nằm sâu bên trong khu rừng tối om, heo hút bị bao phủ bởi màn đêm vô tận."

Phừng "Ngọn đuốc được thắp sáng, ảnh lửa cháy bùng lên soi rõ bên trong ngôi nhà ọp ẹp.

Vách tường gỗ đã mục nát, trên xà nhà mạng nhện giăng kín với những mảnh tơ trắng phau đang khẽ lay động mỗi khi có một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa từ bên ngoài vào."

Kẽo....kẹt.."

Người đàn ông tay cầm đuốc bước chân trên sàn gỗ khẽ cất tiếng nói :-- Tôi đến rồi đây.Đáp lại lời nói của ông ta là một giọng phụ nữ :

-- Đến rồi, ông ấy đến rồi.....Dậy đi con, dậy đi con ơi.Vừa nói, bà ta vừa khẽ dùng tay lay lay người cô con gái đang nằm bên trong góc nhà, trên người đắp một cái chăn đơn được dệt bằng sợi gai.

Khi cây đuốc được cắm xuống bệ đá, người đàn ông mới từ từ lấy trong bụng áo của mình ra một bọc gì đó được gói ghém kỹ lưỡng và cẩn thận.

Đặt cái bọc xuống sàn nhà, người đàn ông nói :-- Ăn đi, hãy còn nóng đó.Đưa vào bếp vài thanh củi, người đàn ông châm lửa rồi dập tắt ngọn đuốc.

Người phụ nữ khẽ nói :-- Lửa sáng vậy liệu có...có...sợ không..?Người đàn ông đáp :-- Bà nó đừng lo, giờ đã là quá nửa đêm rồi.

Ngôi nhà này lại nằm sâu trong rừng, đã bỏ hoang bao năm nay.

Sẽ chẳng có ai đến đây tầm này đâu, để tôi đun cho con Sương chút nước ấm, lát nó uống.

Cô con gái giờ cũng đã gượng dậy, cô gái có mái tóc dài đen nhánh, nước da trắng nhưng có phần hơi nhợt nhạt cất tiếng nói yếu ớt :-- Con làm khổ bố mẹ quá.Người đàn ông và người phụ nữ này chính là bố mẹ của Sương, vì một lý do nào đó mà họ phải giấu Sương trong ngôi nhà sàn đã bỏ hoang lâu năm này rồi bí mật đêm hôm đưa đồ ăn, nước uống tới cho con gái.Và đây chính là lý do, khi Sương cố gắng ngồi lên thì chiếc chăn đơn khẽ rơi xuống để lộ ra cái bụng bầu có lẽ đã sắp đến kỳ sinh nở.Mẹ Sương nhìn con gái xót xa :-- Bố mẹ chỉ thương mày thôi, nào, cố ăn chút cơm để còn có sức.

Khổ thân con tôi.Nói đoạn bà mở cái cặp lồng đựng cơm mà chồng vừa đem đến, lấy thìa, lấy đũa bà đưa cho Sương.

Trong lúc Sương ăn, hai ông bà ngồi nói chuyện với nhau, bố Sương cho thêm củi khô vào lò, mẹ Sương hỏi nhỏ :-- Mà có đúng là lúc ông đến đây không có ai nhìn thấy không đấy..?Bố Sương đáp :-- Đã bảo là không có ai rồi, đêm hôm thế này bà bảo ai người ta chú ý, họa chăng chỉ có thú rừng với ma là thấy tôi thôi.

Cứ lo xa thế bảo sao đến lửa không dám nhóm, làm con bé lạnh run cầm cập.

Hai mẹ con cố gắng ở đây ít ngày, con Sương cũng sắp sinh rồi, ngay khi con bé nó sinh xong, tôi sẽ đưa hai mẹ con nó trốn khỏi đây.Mẹ Sương nói :-- Vậy sao không đưa mẹ con nó đi ngay đi, còn ở lại ngày nào, tôi sợ.....Bố Sương thở dài :-- Tôi cũng muốn thế, nhưng con Sương nó đang yếu, lại sắp sinh rồi, đường xá xa xôi, băng rừng, vượt suối có muốn xuống dưới xuôi cũng phải mấy mấy ngày.

Bụng mang dạ chửa thế kia làm sao đi nổi.

Vậy nên cực chẳng đã mới phải đưa nó vào sâu trong rừng này để mà ẩn nấp.

Trước mắt bà cứ ở đây với con nó, việc ở buôn làng, tôi sẽ có cách.

Giờ chỉ cầu mong sao, buổi lễ ngày mai......" người được chọn " không phải là nó.

" Vù....ù...ù..."

Gió rừng bất chợt thổi mạnh, tiếng gió rít qua những vách tường hở, những khe cửa mục vang lên những âm thanh rợn người.

Sau khi con gái ăn xong, bố Sương thu dọn đồ đạc, thắp sáng lại ngọn đuốc rồi khẽ khàng rời đi.

Ngôi nhà sàn bị bỏ hoang nằm sâu trong rừng cũng dần dần tắt đi ánh lửa."

Cú...cú....cú..."

Tiếng cú kêu trong đêm khiến ai cũng phải rùng mình, bóng đêm cứ thế nuốt trọn tất cả mọi thứ mà nó đang bao phủ.[.......]Buổi tối ngày hôm sau....Tại bản làng của Sương.Bố của Sương là là ông Pả đang hớt hải thu dọn đồ đạc cho hết vào 1 cái bao tải thì bỗng ông giật mình bởi bên ngoài có tiếng gọi :-- Nhà A Pả có nhà không...?Kèm theo đó là những ngọn đuốc cháy bừng, soi sáng cả khoảng sân đất trước ngôi nhà tre ọp ẹp.

Lường trước được sự chẳng lành, ông Pả không đáp lại tiếng gọi mà rón rén luồn ra phía sau nhà rồi nhanh chân nhảy khỏi bờ rào, lợi dụng trời tối, ông Pả chạy trốn vào trong rừng sâu.

Bên ngoài, những kẻ vừa đến sau khi gọi không được thì đã mất kiên nhẫn, bọn họ phá cửa cổng rồi xộc thẳng vào trong, những kẻ cầm đuốc vây kín trước nhà, một kẻ tiến lên mở toang cánh cửa, thò đầu vào trong, soi đuốc một hồi, lát sau hắn tức tối gầm lên :-- Mẹ kiếp, nhà thằng A Pả nó trốn rồi......Tìm....tìm chúng nó về ngay....Nhanh lên, chắc chắn chúng nó chưa chạy được xa đâu.

Bọn khốn, dám chống lại lời của thầy Mo.

A Pả, mày điên rồi.....Ngừ.....Ngừ...[......]" Rập...Xoạt...Xoạt."

" Hộc...hộc...hộc "Băng rừng, vừa chạy trối chết, ông Pả vừa thở hồng hộc, bàn chân của ông dẫm phải gai rừng tứa cả máu tươi, cơ thể trầy xước nhiều chỗ.

Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng, bởi những vết thương này có thể lành, còn con gái ông, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây, ông sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy con gái cũng như cháu của mình nữa.

Bởi vì, trong lễ tế thần năm nay, con gái ông chính là " người được chọn ".

Như vậy đồng nghĩa với việc, con ông sẽ phải chết.

Giấc mơ của vợ ông mấy ngày trước đây đã ứng nghiệm.

" Cạch "Mở tung cánh cửa, chạy thẳng vào trong, máu từ lòng bàn chân ông Pả dính cả xuống sàn nhà.

Dưới ánh lửa Vợ ông cùng cô con gái tên Sương nhìn thấy ông có phần hốt hoảng, ông Pả nói :-- Đi, đi ngay....Phải đi bây giờ thôi, không còn thời gian nữa.

Nói rồi, ông Pả nhìn vợ mặt đầy hoảng sợ, vợ ông dường như cũng đã hiểu ngay ra vấn đề, bà ấp úng :-- Vậy....vậy là...con Sương chính là....Sương nghe xong ôm mặt khóc nức nở, cô nói trong nỗi kinh hoàng :-- Bố mẹ ơi....Cứu con....Ông Pả đáp :-- Phải đi ngay bây giờ, cả nhà ta cùng đi.....Có lẽ giờ này cả bản đang tỏa ra truy lùng chúng ta rồi.

Nơi này sợ rằng không giấu được lâu.Sương cùng mẹ lau nước mắt rồi gật đầu đỡ nhau đứng dậy, vừa đứng lên thì Sương bấu chặt hai bàn tay lấy vai mẹ rồi suýt chút nữa quỵ xuống, Sương rêи ɾỉ :

-- A....a.....đau quá....Con đau...quá....mẹ...ơi.....Hình như....hình như.....nó đòi...ra rồi.Sương vừa dứt lời thì nước ối bắt đầu chảy xuống ướt đẫm hai chân cô, vội đặt con xuống, mẹ Sương nhìn chồng nói hốt hoảng :-- Nó sắp sinh rồi......Không thể đi được đâu.Sương nằm đó ôm bụng quằn quại, cô không ngừng la hét vì quá đau đớn.

Con gái chuyển dạ sắp sinh, mọi chuyện ập đến khiến cho ông Pả không còn cách nào khác là đành chấp nhận ở lại.

Vợ chồng ông cũng đã lường trước sự việc này nên mấy ngày qua đã sẵn sàng tâm lý, đó là lý do vì sao vợ ông luôn phải túc trực bên cạnh con gái.Cơn đau đẻ hành hạ Sương đến hơn 4 giờ đồng hồ, vật lộn mãi, cuối cùng thì Sương cũng đã hạ sinh ra một bé gái."

Oe...Oe...Oe."

Tiếng khóc của cô bé vừa chào đời vang vọng nơi núi rừng hoang vu, dưới ánh lửa hắt ra từ bếp củi đang cháy, Sương mặt tái nhợt, mồ hôi mồ kê đầm đìa, nhưng Sương vẫn nở một nụ cười khi mẹ cô khẽ đặt đứa con mà cô vừa sinh nằm ngay sát cạnh cô.

Ông bà Pả cũng có một đêm vất vả vô cùng, chứng kiến cảnh mẹ con Sương âu yếm nhau, cả hai ông bà đều mừng đến chảy nước mắt.

Việc Sương có thai, gia đình ông Pả đã giấu diếm suốt khoảng thời gian qua.

Và Sương có thai với ai cũng chỉ có một mình Sương biết, dù bố mẹ có gặng hỏi thế nào Sương cũng không nói.

Từ khi mang bầu, Sương chỉ ở trong nhà, tuyệt đối không ra ngoài.

Cho đến khi sắp sinh, biết không thể giấu được nữa, ông Pả mới đưa con vào rừng, chờ con gái sinh xong sẽ tính tiếp.

Một phần vì cái thai trong bụng con gái, một phần, vợ chồng ông Pả lo sợ rằng, lễ tế thần sắp tới đây.....Con gái ông sẽ là " người được chọn ", thương con, vợ chồng ông Pả chấp nhận nguy hiểm để cho con được sống.

Mặc dù vợ chồng ông biết, làm thế này, đồng nghĩa với việc, gia đình ông đang chống lại tất cả nhưng người dân trong bản, chống lại tập tục bao đời nay của bản Chông, chống lại cả " thần linh " bảo hộ cho bản làng.

Những nỗi lo sợ ấy dường như đã bị xua tan khi cô cháu gái bé nhỏ của ông bà Pả đang đưa bàn tay nhỏ xíu, đỏ hỏn lên chạm vào mũi của Sương.

Nhìn cảnh đó thôi, vợ chồng ông lại tiếp tục rơi nước mắt.Nhưng niềm vui, niềm hạnh phúc của họ chẳng được kéo dài lâu, bởi ông Pả đã nghe thấy tiếng lạo xạo, tiếng xì xào của con người bên ngoài ngôi nhà sàn, tiếp theo đó là những ánh đuốc sáng rực đang bao quanh ngôi nhà, nơi gia đình ông ẩn nấp.Sương bật khóc, cô cố gượng dậy ôm con gái vào trong lòng, kéo chăn đơn, cô che người con lại rồi thu mình vào sâu trong góc nhà.

Vợ chồng ông Pả mặt biến sắc, vợ ông Pả sợ không nói thành lời, ông Pả cũng vậy, ngôi nhà sàn đã bị bao vây, gia đình ông không thể trốn đi đâu được nữa."

Két....Két...Két..."

Cánh cửa tre từ từ được mở ra, ánh đuốc hắt vào trong, một ngọn đuốc, hai ngọn đuốc......Những ngọn đuốc cứ thế xuất hiện, kẻ cầm đầu đi vào trong, nhìn gia đình ông Pả, gã nói :

-- Tìm thấy chúng mày rồi, định trốn ư, A Pả, có phải mày muốn tất cả mọi người phải chết theo nhà mày không...?Ông Pả vội quỳ xuống, chắp tay van xin :-- Tôi biết sai rồi, tha cho gia đình tôi, tôi sẽ chấp nhận mọi sự nguyền rủa, mọi hình phạt đến từ thần linh.Nhưng lời cầu xin của ông Pả không khiến những con người ở đây lay chuyển, ánh mắt của họ là ánh mắt căm thù, ánh mắt giận giữ bởi gia đình ông đã trái lại mệnh lệnh của thần linh.Không nói không rằng, đám người ập vào trong rồi bắt lấy vợ chồng ông Pả, còn Sương, vẫn đang co ro trong chiếc chăn đơn.

Gã đồ tể vừa đến kéo phăng tấm chăn ra, dưới ánh đuốc, hắn sững sờ bởi Sương đang ôm một đứa bé con vẫn còn đỏ hỏn.Chính hắn cũng bất ngờ trước tình huống này, bởi trong bản, ai cũng nghĩ Sương là một cô gái đồng trinh.

Nhìn Sương, nhìn xung quanh sàn nhà, hắn ấp úng :

-- Mày....mày...đã đẻ....con...Tất cả những người ở đó đều bàng hoàng, trên khuôn mặt họ đều lộ rõ vẻ sợ hãi, có người nói :-- Nó....nó sinh con....Như vậy..nó không phải là....gái đồng trinh nữa.....Thần linh....thần linh sẽ trừng phạt chúng ta......Đồ...đồ khốn....kiếp.Những kẻ đang giữ vợ chồng ông Pả cũng thất thần đến buông tay ra, dường như " thần linh " mà họ nhắc đến là một thứ có quyền năng vô cùng ghê gớm, nếu như phật ý " thần linh " họ sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề.Trong khi tất cả còn chưa thể định thần vì những gì diên ra trước mắt thì có tiếng bước chân của ai đó đi lên nhà sàn."

Cộp...Cộp...Cộp "Đi kèm theo là một giọng cười đầy man rợ :-- He...he he....He he he.....Đừng lo, ta đã biết việc này từ lâu rồi.....Thần linh vẫn sẽ chấp nhận và tha cho chúng ta.....Mọi người đừng sợ hãi.

Người đang nói chính là Mo Chốc, người được gọi là " sứ giả của thần linh ".

Vừa thấy Mo Chốc, tất cả mọi người đều cúi rạp xuống.Tiến đến trước mặt Sương, nhìn Sương, Mo Chốc nhoẻn miệng cười :-- He he he, vậy là cô đã sinh ra một bé gái.Sương nhìn Mo Chốc, toàn thân cô lạnh run lên vì sợ, Sương thều thào :-- Nếu..tôi là vật tế thần....hãy cứ bắt tôi đi....Tôi chấp nhận.Mo Chốc phá lên cười :-- Ha ha ha....He he he.....Nhưng thần không còn cần cô nữa....Thứ mà thần linh cần chính là đứa bé này....He he he.Quay lại nhìn tất cả mọi người, Mo Chốc nói :-- Đưa đứa bé này đi....Còn cả nhà A Pả sẽ bị trừng phạt.

Đứa trẻ này chính là " Con Của Quỷ ", dùng nó làm vật tế thần, thần linh sẽ giúp chúng ta diệt trừ quỷ dữ, bảo hộ cho tất cả mọi người.....He he he...He he he.....Làm đi.

Mo Chốc vừa dứt lời, đám người không còn nhân tính ấy lập tức lao vào cướp lấy cô con gái mà Sương vừa hạ sinh.

Chúng cướp đi đứa trẻ mặc cho nó đang gào khóc, Sương cũng vậy, cô cố lăn lết, bám lấy chân bọn chúng, miệng cầu xin chúng tha cho con mình nhưng không được.

Càng cố gắng, cô càng tuyệt vọng, cô cắn cả vào chân gã đồ tể đang bế con cô.

Và rồi trong cơn giận dữ, gã đã vung chân đạp thẳng vào đầu cô những cái đạp vô nhân tính.

Máu từ đỉnh đầu Sương từ từ chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.

Sương chết ngay tại chỗ, nhưng ánh mắt của cô vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trước, nhìn thẳng vào những kẻ đang cướp đi con gái của cô, ánh mắt của một người mẹ mất con đầy oán hận, ánh mắt của một người đã chết.Cô không còn nghe thấy những tiếng khóc của con, tiếng khóc của cha mẹ cô đang bị dân làng lôi đi.

Gã đồ tể vừa gϊếŧ Sương trước khi rời khỏi còn khẽ quay đầu nhìn về phía sàn nhà nơi xác Sương đang nằm đó, hắn lập tức rùng mình, toàn thân lạnh toát khi ánh mắt của hắn vừa chạm vào ánh nhìn của Sương, dù cho Sương đã nằm im bất động.

Hắn nuốt nước bọt :-- Ực.....Nó...chết....thật rồi...sao.."

Oe...Oe...Oe..."

" Oe...Oe...Oe.."

Đã quá nửa đêm, khu rừng hoang vu một lần nữa bị tiếng khóc của trẻ con làm thức giấc, nhưng tiếng cú đêm, tiếng côn trùng trong rừng đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng khóc đang vọng về trong những con gió lạnh lùng.Ánh lửa trong ngôi nhà sàn từ từ tắt dần..........Tiếng khóc không còn, bóng đêm lại tiếp tục nuốt chửng tất cả mọi thứ, mọi thứ.......
 
Quỷ Ấn - Trường Lê
2


2 năm sau......Tại Phù Vân - Phủ Lý - Hà Nam.-- Thuốc đã sắc xong rồi chứ...?Khẽ đặt 1 tay lên trán cậu bé, người đàn ông quay lại hỏi hai vợ chồng chủ nhà.Người phụ nữ vội đáp :-- Dạ...dạ, xong rồi thưa thầy.....Để con bê lên.Chồng cô ta lo lắng bước lại gần giường nơi cậu con trai của anh ta đang nằm mê man, anh ta hỏi :-- Thưa thầy, liệu thằng bé có sao không ạ....?

Thầy làm ơn làm phúc cứu con con với.

Nó đã sốt 2 ngày hôm nay rồi....Mà...mà vợ chồng con không biết đưa con đi đâu để chạy chữa cả....Thầy...làm ơn.Người mà hai vợ chồng gia chủ đang nói chuyện chính là thầy Lương, chòm râu bạc, đầu đội khăn vấn, mặc một bộ quần áo nâu sòng đã bạc màu, khuôn mặt gầy gò nhưng ánh mắt lại sáng quắc một cách lạ thường.Thầy Lương đáp :-- Đừng lo lắng, cậu bé đã qua cơn nguy kịch.

Cũng may mà ta phát hiện kịp thời, trước mắt ta đã cho cậu bé uống một loại thảo dược để hạ sốt.

Nhưng quan trọng cần phải giải được độc tố trong máu .

Thứ thuốc mà ta kêu vợ chồng nhà anh đem đi sắc có tác dụng giải độc, đồng thời giúp cho cơ thể phục hồi nhanh hơn.

Cậu bé bị sốt như vậy là do chuột cắn, cộng thêm cơ thể suy nhược nên xảy ra tình trạng sốt cao, kéo dài thêm một ngày nữa là vô phương cứu chữa.

Vừa nói, thầy Lương vừa lật cổ tay cậu bé lại cho vị gia chủ kia nhìn thấy, trên cổ tay là một nốt đỏ vẫn đang sưng tấy, rỉ máu.Thầy Lương nói tiếp :-- Đây chính là vết chuột cắn, xưa nay ít người nghĩ chuột cắn lại có thể gây nguy hiểm tính mạng.

Nhưng thực tế, vết cắn của những con chuột mang trong mình mầm bệnh cũng như độc tố cũng nguy hiểm không khác gì rắn độc, rết độc.

Do chủ quan nên "độc" từ chuột chẳng mấy ai có cách giải, khác với những loài có độc khác, vết cắn của chuột không làm cho con người ta chết ngay, nhưng nó đem lại sự đau đớn từ những cơn sốt kéo dài.

Tuy nhiên, với vết cắn cũng như việc chuột tấn công người, ta e có điều gì đó không ổn.Vừa lúc đó, vợ gia chủ cẩn thận bê bát thuốc đã được sắc lên.

Thầy Lương nói :-- Giờ cô hãy bón cho cậu bé uống hết bát thuốc này.

Còn anh, theo tôi ra ngoài, tôi có vài việc cần hỏi.

Vợ chồng chủ nhà vội vã làm theo lời thầy Lương, đây là cặp vợ chồng trẻ, hoàn cảnh khó khăn.

Ngôi nhà mà họ đang sống nằm trơ trọi giữa cánh đồng vắng người qua lại.

Hôm nay thầy Lương có công việc đi qua đây, đúng lúc đi qua nhà họ thì nghe thấy tiếng khóc từ trong nhà vọng ra.

Là tiếng khóc của người vợ khi đứa con trai vẫn sốt mê man, thi thoảng lại lên cơn co giật.

Nhà nghèo, đến bữa ăn còn không có, nên dù biết con ốm nặng, cả hai vợ chồng cũng không có tiền, cũng chẳng biết đưa con đi đâu để chữa chạy.

Cậu bé đã nằm đó sốt 2 ngày nay, ăn gì nôn đấy, cho tới khi thầy Lương ghé vào nhà hỏi xin một ngụm nước.Trong lúc người vợ đang cẩn thận đút cho con từng thìa thuốc, sắc mặt của cậu bé lúc này cũng đã dần hồng hào trở lại, tuy chưa thể tỉnh ngay nhưng dường như chiều hướng đang diễn biến tốt dần lên.

Đứng trước khoảng sân nhỏ, bao quanh là hàng rào tre nghiêng ngả, ngoài ngôi nhà của hai vợ chồng nhà này ra, quanh đây không còn nhà nào khác.

Bởi đây là đồng không, mông quạnh.

Đất ruộng cũng đã khô cằn, nứt nẻ không trồng trọt được gì, thành thử ra cảnh vật nơi đây lại càng điêu tàn, hoang sơ.Thầy Lương hỏi :-- Cậu bé phát sốt từ khi nào...?Anh này đáp :-- Dạ thưa thầy, cháu nó sốt từ sáng hôm qua, thường ngày, khi vợ chồng con tỉnh thì nó cũng dậy.

Nhưng hôm qua nó cứ nằm mê man, ban đầu con cũng vô ý, cứ nghĩ trẻ con đêm thức nên ngày ngủ là bình thường.

Bởi tối hôm trước, trong lúc vợ chồng con đan lấy mấy cái rổ để mai đem ra chợ bán thì nó cũng chưa ngủ.

Nó còn chạy đi chạy lại quanh nhà.

Nhưng sáng hôm sau, lúc vợ con vào gọi nó dậy thì thấy nó nằm run cầm cập, mồ hôi mồ kê chảy ướt hết cả người.

Thầy Lương trách :-- Vậy mà nhà anh không đưa cháu đi thăm khám ngay lúc đó.Anh chồng vội nói tiếp :-- Nhưng thằng bé chỉ sốt như vậy một lúc sau rồi nó lại bình thường không sao cả.

Đến trưa, sau khi ăn chút cơm thì nó bắt đầu nôn mửa.

Con cũng đi mua thuốc ở chỗ thầy lang trong làng, tả triệu chứng thì thầy lang bốc cho 3 thang thuốc bảo về mỗi thang sắc lấy 3 lần cho nó uống.

Chẳng giấu gì thầy, có vét toàn bộ tiền trong nhà cũng chỉ mua được 2 thang.

Từ hôm qua đến hôm nay cũng đã dùng hết 2 thang thuốc.

Nhưng chẳng hiểu sao bệnh tình của nó lại càng nặng hơn.

Hôm trước còn lúc tỉnh lúc mê, sang hôm nay thì không mở mắt được nữa, mà người cứ lúc nóng, lúc lạnh.

Nhà có cái chăn với mấy cái áo dày, đem đắp cho nó mà nó vẫn rên hừ hừ như người ta đang lạnh lắm, trong khi đó mồ hôi vẫn chảy không ngừng.

Muốn chữa bệnh phải có tiền, mà nhà con thì......có thứ gì đáng tiền đâu.

Thầy Lương thở dài, lúc này thầy đã hiểu được sự tình, thầy nói :-- Được rồi, vợ chồng nhà anh không cần lo lắng nữa.

Con hai người sẽ khỏe lại thôi.

Nhưng có một số chuyện cần phải làm rõ.

Khi nãy trong nhà có vợ anh ta không tiện nói, phụ nữ họ thường lo lắng thái quá.

Nhưng đây cũng là việc nghiêm trọng, bởi lúc xem vết chuột cắn trên cổ tay con trai anh, vết cắn có độc là đúng rồi.....Nhưng.....nhưng vẫn còn một thứ nữa, chính điều này mới khiến ta bận tâm.Anh chồng vội hỏi thầy Lương :-- Là...là thứ gì vậy thầy...?Thầy Lương nheo mày trả lời :-- Trên vết cắn còn vương lại mùi tử thi.Anh chồng há hốc mồm :-- Tử....thi....là....là.....xác...người chết...phải không ạ...?Thầy Lương gật đầu :-- Đúng là như vậy, bệnh tình của con trai anh ta có thể chữa khỏi.

Nhưng nếu không giải quyết căn nguyên, gốc rễ của hiểm họa, chỉ e sau này không chỉ con trai anh mà sẽ có nhiều người khác gặp nguy hiểm.

Bởi con chuột cắn cậu bé không phải là loài chuột bình thường.

Vừa lúc đó, người vợ trong nhà nói lớn :-- Mình ơi, con tỉnh lại rồi.Nghe thấy vậy, người chồng vội chạy vào trong, thầy Lương cũng điềm tĩnh đi theo.

Vào đến nhà, trên chiếc giường cũ kỹ, cậu con trai của họ đã mở mắt, hơi thở cũng đã điều hòa trở lại, nhưng có vẻ như cơ thể vẫn chưa cử động được.Người chồng quay lại nhìn thầy Lương rồi rưng rưng nước mắt, anh ta rối rít cảm ơn :-- Đội ơn thầy, đội ơn thầy nhiều lắm.....Con con đã tỉnh lại rồi.Thầy Lương mỉm cười :-- Không cần đa lễ, tạm thời cậu bé không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng để hồi phục thì cũng phải cần ít nhất 3 ngày nữa.

Cần phải cho ăn uống đầy đủ, giờ một trong hai người ra chợ mua chút thịt nạc về nấu cháo cho con, ta sẽ kê cho một thang thuốc nữa, ngày mai cũng giờ này sắc lên cho con uống là được.

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi cùng im lặng cúi gằm mặt xuống, không ai nói câu gì.

Thầy Lương nhìn cả hai người, ông lấy trong tay nải ra chút tiền rồi tiến lại chỗ người vợ, thầy Lương nói :-- Đây, cầm lấy chỗ tiền này rồi ra chợ mua gạo, mua thịt về đây.Vợ chồng gia chủ cuống quýt, người vợ không dám nhận tiền của thầy Lương, còn người chồng vội nói :-- Sao...sao thế được.....Ơn cứu mạng của thầy chúng con còn chưa báo đáp được, sao dám nhận tiền của thầy cơ chứ.....Chúng...chúng con không...dám..Thầy Lương chép miệng, lắc đầu thầy đáp :-- Ta đâu có nói là cho vợ chồng nhà anh tiền, số tiền này là ta nhờ hai người đi mua gạo, mua thịt về đây nấu cơm cho ta ăn đấy chứ.

Giờ cũng đã xế chiều, công việc của ta cũng đã lỡ dở, phiền anh chị cho ta ngủ nhờ ở đây đêm nay.

Tiền này coi như là tiền nhà trọ, cầm lấy đi, đừng suy nghĩ nhiều.

Hai người có không muốn ăn thì cũng phải nghĩ cho đứa con chứ, đi đi kẻo muộn.

Người vợ rơi nước mắt trước những lời nói của thầy Lương, hai vợ chồng họ đều hiểu ý của thầy Lương là gì.

Nhận lấy tiền của thầy Lương, người vợ rời khỏi nhà đi mua gạo, thịt.

Cậu bé con trai của họ đã hạ sốt, thằng bé sau khi uống hết bát thuốc cũng khẽ thϊếp đi.

Trong lúc người chồng quét dọn nơi góc nhà để chuẩn bị chỗ cho thầy Lương ngủ qua đêm thì thầy Lương đi ra bên ngoài, nhân lúc trời hãy còn sáng, thầy Lương dạo quanh một vòng xung quanh khu vực ngôi nhà rồi mới quay về.Đến tối, cậu bé mới ban ngày còn mê man, sốt nóng, sốt rét thì tối nay đã có thể ngồi dậy tự ăn cháo.

Nhìn cậu bé ăn một cách ngon lành, thầy Lương cũng thấy vui trong lòng.

Hai vợ chồng gia chủ nhìn con ăn mà mừng đến nghẹn ngào.

Cả hai không quên cảm tạ và biết ơn thầy Lương.

Ăn cơm xong, người chồng rót nước mời thầy Lương :-- Dạ, thầy uống nước....Thầy thông cảm, nhà con không có trà.Thầy Lương gật đầu đáp :-- Không sao, cứ để đó......Mà cho ta hỏi anh chuyện này.Anh chồng vâng dạ nói :-- Có gì thầy cứ hỏi.Thầy Lương tiếp :-- Trong làng gần đây có ai mới chết không nhỉ....?
 
Quỷ Ấn - Trường Lê
3


Anh chồng lặng im suy nghĩ một hồi rồi trả lời :-- Dạ thưa thầy, hình như là không có.....Thầy Lương nói tiếp :-- Để tôi cho cậu khoảng thời gian, tầm 1 tháng đến 1 tháng rưỡi trở lại đây trong làng có ai chết không..?Cố gắng nhớ kỹ lại một lần nữa, một lúc sau, anh này ồ lên rồi vội vàng đáp :-- Có....có thầy ạ...Nếu là hơn 1 tháng trước thì có.

Ôi trời, thế mà con không nhớ ra.

Có đám ma của cụ Kình, bố của ông Phương, cán bộ xã nhà ở trong làng này.

Nhà cụ Kình đấy là giàu nhất ở đây đấy thầy ạ.

Thế cho nên đám ma tổ chức lớn lắm, kèn trống suốt mấy ngày đêm.

Mà cũng là cái đám ma lạ đời nhất con từng thấy từ trước đến nay.Thầy Lương nheo mày :-- Lạ ra sao... ?

Cậu có thể nói rõ hơn được không..?Mẹo ( tên anh chồng ) kéo thêm cái ghế ra ngồi xuống rồi tiếp tục nói :

-- Lạ là vì xưa nay đám ma ai người ta cũng khóc lóc thảm thiết, ấy vậy mà cái nhà ông Phương ấy lại làm khác thầy ạ.

Con cũng nghe nói thôi, là hình như học đâu cái kiểu làm ma ở trỏng hay ở tây tàu gì ấy, ngoài kèn trống ra còn thuê cả người về hát hò, nhảy múa.

Nom chừng vui vẻ lắm, chính vì thế mà nãy con không nghĩ ra đám ma của cụ Kình.

Người ta nói, khóc lóc càng làm cho linh hồn của người đã khuất vương vấn trần gian, khó lòng buông bỏ mà đi được.

Vậy nên họ mới nhảy múa, hát ca, cười đùa, tạo không khí vui vẻ, như vậy người chết mới an lòng mà về nơi chín suối.

Lạ, lạ quá thầy nhỉ, đám ma mà hò reo, vui mừng cứ như là đám cưới ấy.

Đúng là không thể hiểu được những người giàu người ta nghĩ gì.

Ông Phương làm cán bộ xã, bao nhiêu đất tốt rơi vào tay ông ấy hết, mà nhà đó mấy đời làm cán bộ rồi, từ hồi mới giải phóng cơ.

Đang nói bon mồm thì Mẹo chợt dừng lại vì bản thân Mẹo cũng thấy câu chuyện mình kể đang đi lạc đề, Mẹo hỏi thầy Lương :-- Nhưng sao thầy lại hỏi đến người chết làm gì ạ...?Thầy Lương tiếp :-- Vậy là hơn 1 tháng trước chỉ có đám ma của cụ Kình đó thôi phải không..?Mẹo gật đầu :-- Dạ đúng, bởi như thế này.....Chắc lúc chiều thầy cũng đi quanh quanh đây cũng nhìn thấy rồi.

Bao quanh khu vực nhà của con là đồng không, mông quạnh, cũng có đất ruộng nhưng mùa màng đói kém nên xác xơ hết cả.

Khu vực này còn là nơi chôn cất tạm thời của những người mới chết.

Thế nên nhiều khi ở đồng lúa còn chừng hững mộ của người chết ấy chứ.

Vậy nên trong làng, ai mới chết đều đưa ra đồng chôn tạm cả, mà ra đồng thì kiểu gì cũng phải qua nhà con nên con nhớ lắm.

Những gì Mẹo nói thầy Lương cũng đã biết, quả thực chiều nay khi đi quanh đây, đi sâu xuống dưới cánh đồng thêm 1 chút thì đúng là lác đác mỗi nơi có vài ngôi mộ.

Đều là mộ đắp tạm bợ, nay Mẹo nói thì thầy Lương cũng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.

Khu vực cánh đồng này là nơi người ta chôn người chết trong mấy năm đầu tiên chưa bốc mồ, chưa sang cát.

Do vậy số lượng mộ phần cũng không quá nhiều, và các mộ đều được đắp đất sơ sài mà thôi.Thầy Lương gật gù :-- Vậy cậu biết mộ ông ta được chôn ở đâu chứ..?

Chiều nay tôi có đi dạo quanh đây một chút, nhưng xem ra mấy ngôi mộ gần nhà cậu được đắp cũng phải từ 2-3 năm nay rồi.

Không phải mộ mới đắp.Mẹo gãi đầu gãi tai cười xòa :-- Hì hì, nếu muốn đến mộ của cụ Kình thì thầy phải đi xuống tận cuối con đường đất này cơ.

Như nãy con có nói, nhà cụ Kình đấy giàu nứt đố, đổ vách, thế nên nơi chôn tạm của cụ cũng phải được xem xét cẩn thận.

Này con cũng nghe dân làng người ta đồn thôi.

Trước khi cụ Kình gần đất xa trời, nghe đâu ông Phương có mời một thầy phong thủy về hỏi xem liệu sau khi cụ Kình chết thì có đem chôn ra ngoài cánh đồng, như cách mà bao năm nay dân làng vẫn làm hay không...?

Thì thầy phong thủy đó đi xem đất, thế rồi ông ta bảo đã chọn được một huyệt mộ tốt chôn cụ Kình.

Vừa hợp với truyền thống của làng, lại vừa tiện cho việc bốc mả về sau, mà con còn nghe bảo thế đất đó sinh vượng khí gì mà chôn 3 năm, xương cốt sẽ hóa màu vàng. lúc đó ông ta sẽ đến để tiến hành chuyển cốt cụ Kình về lăng mộ của dòng họ.

Mảnh đất đó nằm ở cuối con đường này, gò đất khá là cao, xung quanh không có ngôi mộ nào khác.

Chỉ có mộ cụ Kình án ngữ ở đó thôi.

Nếu thầy muốn đến đó, sáng ngày mai con sẽ dẫn thầy đi, giờ tối rồi, đi ra đó sợ lắm.

Thầy Lương mỉm cười đáp :-- Không sao, ngày mai ta sẽ tự mình đến đó.

Giờ cũng đã muộn rồi, ta đi rửa mặt một chút, vợ chồng nhà anh cứ cho con đi ngủ trước đi.Mẹo vâng dạ rồi thu ghế đi vào trong nhà, bên trong nhà, vợ Mẹo vẫn đang thắp đèn dầu cạp lại mấy cái rổ tre cho chắc chắn.

Cả ngày hôm nay cũng đã mệt nên sau khi thầy Lương vào nhà, vợ chồng Mẹo đóng cửa rồi lên giường đi ngủ.Thầy Lương cũng thϊếp đi lúc nào không hay.

Cho đến khi thầy Lương giật mình tỉnh dậy bởi đâu đó trong nhà vang lên những âm thanh lạ lùng :" Rích....Rích....Rích "" Rít....rít....chít....chít..."

Là tiếng chuột kêu, nghe tiếng kêu thì dường như không phải chỉ có 1 con.

Phía trên giường kia, vợ chồng Mẹo cùng cậu con trai dường như ngủ say không hay biết gì."

Chít...Chít..."

" Rích...Rích "

Tiếng lạo xạo bắt đầu phát ra rõ rệt hơn, trong nhà tối om, nhưng thầy Lương có thể cảm nhận được lũ chuột đang kéo nhau chạy đến chân giường nơi gia đình Mẹo đang nằm ngủ.Nửa đêm, chuột kéo đàn từ đâu đến, dự cảm sự chẳng lành, thầy Lương lập tức ngồi bật dậy, thấy động, lũ chuột cũng chạy tản ra, chúng chui vào những hốc hác, gầm giường, gầm tủ trong nhà để ẩn nấp.

Nhưng đã có một vài con chuột leo được lên thành giường nhà Mẹo.

Tuy nhiên chúng chưa lọt được vào trong bởi còn vướng một lớp vải màn."

Chít...Chít...Chít "Tiếng chuột kêu ngay giường lúc này mới khiến cho vợ chồng Mẹo giật mình thức giấc, kèm theo đó là tiếng gọi của thầy Lương :-- Dậy, dậy mau.....Dậy mau.Thầy Lương châm lửa thắp sáng ngọn đèn dầu, không chỉ vậy, ông còn thắp luôn cả mấy cây đèn cầy để trong tay nải.

Lúc này bên trong ngôi nhà mới sáng hơn được một chút.

Tập trung hết ánh sáng về phía giường ngủ của gia đình Mẹo, thầy Lương với tay lấy cây gậy tre dựng sát vách tường rồi cứ thế đập vào mấy con chuột vẫn đang vùng vằng ngoài mép màn.

" Chít....Chít "Con chuột bị đánh trúng rít lên những tiếng nghe gai người rồi nhảy khỏi giường, cứ như vậy, thầy Lương cũng đuổi được hết lũ chuột quái ác đang cố gắng chui vào trong màn kia đi.

Ánh sáng của đèn dầu, đèn cầy bao quanh chiếc giường, cộng thêm việc cả Mẹo bây giờ cũng đã sẵn sàng cầm gậy đánh đuổi chuột khiến cho lũ chuột không còn dám bén mảng đến gần giường nữa.Trên giường, vợ Mẹo ôm con trai vào lòng run rẩy, lần đầu tiên trong đời, Mẹo thấy lũ chuột lại manh động đến vậy.

Chúng dám bò lên tận giường ngủ để tấn công con người."

Rích....Rích....Rích "Từ trong gầm tủ, hốc nhà, lũ chuột tiếp tục rít lên, nhưng ngay sau đó chúng đồng loạt bỏ chạy khi mà từ trên mái nhà, bỗng dưng có tiếng mèo kêu lên vang vọng :" MIAO......MIAO......MIAO "

" MEO.....NGAO......MEO "Sau tiếng mèo kêu, trên mái nhà có tiếng lạo xạo, hình như con mèo đang di chuyển.

Đó cũng là lúc lũ chuột trong nhà chạy mất, thầy Lương cau mày khi ông vừa hướng mắt về phía cửa chính, trong bóng tối, rõ ràng thầy Lương đã nhìn thấy một cặp mắt đỏ au như màu máu đang nhìn chằm chặp về hướng của mình.Tiếng mèo kêu vừa dừng thì ánh nhìn ấy cũng biến mất, không gian im ắng trở lại, không còn tiếng chuột, cũng chẳng có tiếng mèo, chỉ còn tiếng thở gấp gáp, có phần hoảng sợ của vợ Mẹo đang ôm con trên giường.Mẹo lúc này mới dám thở mạnh, Mẹo run run hỏi :-- Lũ...chuột này...là thế nào....vậy thầy...?Thầy Lương đặt cây gậy tre trở lại chỗ cũ, vẫn để mấy cây đèn cầy thắp sáng quanh giường, thầy Lương chỉ đem ngọn đèn dầu tiến về phía trước cửa chính, không có gì ở đó cả.

Lúc này đã quá 12h đêm, đặt cây đèn dầu lên bàn, thầy Lương mở cửa rồi bước ra ngoài.

Bầu trời đêm thanh vắng, hôm nay trời nghẹt, không có gió.

Ngước mắt nhìn lên mái nhà, cũng không có con mèo nào ở đó nữa cả.

Quay trở vào trong, thầy Lương nói với vợ chồng Mẹo :-- Tạm thời yên ổn, đúng như ta nghĩ, vết chuột cắn trên cổ tay con hai người quả thực có vấn đề.

Chuyện này bắt đầu nghiêm trọng rồi đây....Mẹo sợ hãi hỏi :-- Lũ chuột đó là chuột độc phải không thầy..?Thầy Lương lắc đầu :-- Không phải, nhưng con chuột đó đã có mặt ở đây khi nãy......Dường như nó đã bắt đầu thành tinh và có chủ ý rồi.

Có vẻ như ta lại bị một phen bận rộn rồi......Đi ngủ đi, sáng mai tính tiếp.
 
Quỷ Ấn - Trường Lê
4


Sáng sớm ngày hôm sau, từ lúc xảy ra sự việc lũ chuột tấn công gia đình Mẹo vào nửa đêm, thầy Lương thức đến sáng, Mẹo cũng vậy, duy chỉ có vợ Mẹo và cậu con trai thϊếp đi được thêm một giấc.Bên ngoài trời đã hửng dần, không gian vắng lặng được xua tan bởi một vài con chim nhỏ đập cánh đậu trước hiên nhà cất tiếng hót.

Thầy Lương bước ra mở cửa cho chút hơi lạnh của buổi sương sớm lùa vào trong nhà.

Vươn vai, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng.

Bước tới chum nước, múc gáo nước để rửa mặt, vừa cúi xuống thì thầy Lương nhận ra nền đất quanh cái chậu đất để bên cạnh chum nước có vết chân thú vật, nhìn kỹ lại thầy Lương nhận ra đó là vết chân mèo.

Như vậy là đêm qua thực sự có một con mèo đã lảng vảng quanh đây.Rửa mặt xong, quay lại giữa sân thì thầy Lương thấy Mẹo cũng từ trong nhà đi ra.

Mẹo khẽ nói :-- Cả đêm qua thầy không chợp mắt, gia đình con thật có lỗi với thầy quá.Thầy Lương mỉm cười :-- Đừng nói như vậy, cả cậu cũng đâu có ngủ.

Cũng may sau đó lũ chuột ấy không kéo đến nữa.Mẹo hỏi :-- Liệu....liệu sau này....chúng....chúng có đến...nữa không hả thầy...?Chuyện này có liên quan đến an nguy của gia đình Mẹo nên thầy Lương không muốn giấu, nhìn Mẹo, thầy nói :-- Ta e là có, không chỉ vậy, những lần sau sợ rằng chúng sẽ kéo đến đông hơn, và còn manh động hơn.Mẹo rùng mình :-- Trời ơi, sao...sao lại có thể...như thế.....Nhà....nhà con đâu có gì đâu, sao lũ chuột lại kéo đến đông như vậy cơ chứ....?Thầy Lương trả lời :-- Chúng kéo bầy kéo đàn đến đây là vì con trai của vợ chồng nhà cậu.

Bình tĩnh nghe ta nói, mấy ngày trươc, con trai cậu không hiểu do vô tình hay cố ý mà đã bị chuột cắn.

Ngày hôm qua ta có nói với cậu đó là vết cắn có độc, và trên vết cắn còn vương lại mùi tử thi.

Ngay từ lúc đó ta đã suy nghĩ đến vài trường hợp.

Thường thì do mùa màng thất bát, hạn hán, khô cằn, thức ăn không có, loài chuột là loài ăn tạp, chúng ăn cả những thứ bẩn thỉu nên cơ thể chúng sinh ra độc tố.

Khi cắn cậu bé, độc tố đó đã khiến cho cậu bé gặp phải những cơn sốt liên miên, nguy hiểm tính mạng.

Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở mức độ như vậy thì không có gì đáng ngại, bởi ta đã giúp con trai của hai người giải được độc trong cơ thể.

Nhưng, chính vì vết thương có mùi tử thi, mùi của xác chết nên ta mới nghĩ đến một giả thiết khác.

Và sự việc đêm qua đã khẳng định suy nghĩ của ta là đúng.

Mẹo hồi hộp lắng nghe nhưng cũng vô cùng tò mò, Mẹo hỏi :-- Rồi....sao nữa....thưa thầy...?Thầy Lương tiếp tục :-- Ta đồ rằng, con chuột đã cắn con trai của cậu có liên quan đến xác chết.

Nói cho dễ hiểu, ta nghĩ nó đã ăn thịt người chết.

Do vậy vết cắn của nó vương mùi tử thi và có độc tính rất mạnh.Nghe đến đây Mẹo giật mình, toàn thân nổi da gà.

Chuột ăn xác chết, có nằm mơ Mẹo cũng không dám tưởng tượng đến điều kinh khủng này.Mẹo nói bằng giọng run run :-- Liệu tử thì....à không...xác chết mà thầy nói con chuột đó đã ăn....chính....chính là.....xác của cụ Kình.....chết cách đây hơn 1 tháng về trước...?Thầy Lương gật đầu, ông nói :-- Nhiều khả năng là như vậy, bởi ngày hôm qua khi ta dạo một vòng quanh nhà cậu, những ngôi mộ quanh đây đều không phải mộ mới đắp.

Những thi thể dưới mộ có lẽ cũng đã phân hủy hết.

Lúc đó ta cũng đã loại bỏ suy nghĩ chuột ăn xác người, cho đến khi ta hỏi cậu và được biết có một người mới chết tầm hơn 1 tháng nay.

Hơn thế nữa, người này còn được chôn phía cuối con đường đất này.

Có nghĩa là vẫn nằm trong khu vực mà ta nghi ngờ.

Nhưng để khẳng định chắc chắn thì đích thân ta phải đến ngôi mộ đó để xem xét.

Mẹo nói :-- Nhưng tại sao lũ chuột lại kéo đến nhà con vào ban đêm đông như vậy...?

Khi nãy thầy có nói gia đình con đang gặp nguy hiểm, mong thầy chỉ bảo thêm.Thầy Lương trả lời :-- Nếu đúng như những gì ta suy đoán thì đêm hôm qua, con chuột ấy quay lại đây đêm qua là để xem xem, con trai cậu đã chết hay chưa.

Không chỉ vậy, nó thông minh hơn ta tưởng tượng.

Việc nó kéo những con chuột khác đến đây, và lũ chuột đi theo nó ồ ạt trèo lên giường nơi con trai cậu nằm, trong khi đó nó ẩn mình ở một vị trí khác theo dõi đã chứng tỏ, nó có chủ đích.

Sau khi thấy động, chúng lập tức rời đi.

Một con chuột bình thường sẽ không dám tấn công con người, đằng này hành động của chúng mang tính tổ chức, có sự điều khiển.

Chúng tấn công con người là bởi chúng coi con người là thức ăn, nói cách khác ở đây, con chuột đó nghĩ con trai cậu đã chết, và nó đến đây để ăn xác......Như cái cách mà nó đã ăn tử thi trước đó.

Mối họa này tưởng chừng vô hại, thực ra đã bắt đầu trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Thử nghĩ mà xem, đêm qua đàn chuột đó kéo đến nhưng số lượng không nhiều.

Sẽ ra sao nếu như sau này chúng đến đây với một số lượng đông đảo hơn.

Và không chỉ có một con chuột mang độc tính, nếu cả đàn chuột đều mang độc thì chẳng phải chúng sẽ gϊếŧ chết nhiều người khác hay sao.

Lý do mà ta nói gia đình cậu gặp nguy là bởi vì, quanh đây chỉ có vợ chồng cậu và đứa con trai sinh sống.

Chúng sẽ tấn công các người trước, sau đó......sẽ là những người trong làng.

Càng nhiều người chết, lũ chuột sẽ càng đáng sợ.

Mẹo thực sự lạnh toát sống lưng, mồ hôi bắt đầu chảy từ trán xuống.

Bao năm qua sống ở đây, chưa bao giờ Mẹo gặp phải sự việc lạ lùng thế này.

Chính mắt Mẹo chứng kiến, đêm qua những con chuột liều lĩnh, bất chấp có người nằm trong màn, chúng vẫn bò lên giường, tìm cách cắn xé lớp vải màn để chui vào trong.

Lúc đó nếu thầy Lương không dùng gậy đánh đuổi thì chúng có lẽ không bỏ chạy.

Thêm vào đó, việc con trai Mẹo suýt chút nữa vong mạng do cơn sốt là sự thật, vết chuột cắn trên tay cậu bé đã minh chứng cho điều thầy Lương đang nói không hề phóng đại.Nhìn vào trong nhà, vợ con Mẹo cũng đã dậy, cậu con trai hôm nay thần sắc tươi tỉnh, cậu bé có thể tự đi lại.

Mừng vì con đã khỏe, nhưng Mẹo lại sợ liệu rằng gia đình anh sẽ yên ổn được bao lâu khi lũ chuột kia theo như thầy Lương nói chúng sẽ còn quay lại.

Mẹo vội quỳ xuống, nhưng thầy Lương ngăn lại, Mẹo mếu máo :-- Thầy ơi, gia đình con chỉ có mỗi nơi này là chỗ dung thân.

Con không biết phải đi đâu cả, thầy làm ơn, làm phước giúp đỡ chúng con với.....Con...đội ơn...thầy....Lúc đó, cậu bé con trai Mẹo cũng chạy ra sân, cậu bé biết tên thầy Lương trong bữa cơm tối ngày hôm qua nên vừa chạy vừa gọi :-- Ông Lương ơi....Ông Lương...Thầy Lương nhìn cậu bé đang chạy đến, thầy khẽ mỉm cười rồi quay sang nói với Mẹo :-- Có trẻ nhỏ ở đây đừng làm như thế, ta đâu có nói là không giúp đâu.

Hơn nữa, sự việc trở nên nghiêm trọng, không còn là an nguy của riêng gia đình cậu nữa, mà là của cả làng này.

Nhưng làm gì cũng không nên quá lo lắng, vội vàng, sẽ dẫn đến hỏng việc.

Yên tâm, ta đã cứu con trai anh, làm sao ta có thể để cậu bé gặp nguy hiểm được nữa chứ.

Khà khà.

Con trai Mẹo chạy lại bám lấy chân thầy Lương, cậu bé vừa cười vừa nói :-- Mẹ cháu bảo mời thầy với bố vào ăn cơm sáng ạ.Thầy Lương xoa đầu cậu bé rồi gật đầu đáp :-- Hợp ý ta, ha ha ha, ta cũng đang đói đây.

Nào chúng ta vào nhà thôi.Nhìn thầy Lương cùng cậu con trai đi đằng trước cười nói vui vẻ, Mẹo đứng sau rưng rưng nước mắt.

Mẹo cảm kích tấm lòng của thầy Lương vô cùng, không quen, không biết, chỉ tình cờ thầy Lương ghé vào nhà xin ngụm nước, thế rồi thầy trở thành ân nhân của gia đình Mẹo.

Không chỉ chữa bệnh cho con trai Mẹo, thầy còn cho họ thức ăn, giờ đây, trước nguy hiểm mà lũ chuột đem lại, thầy Lương đang suy tính cách để đương đầu với chúng.

Vậy mà một lời than thở mệt nhọc thầy cũng không nói, ngược lại thầy còn suy nghĩ, lo lắng cho từng hành động của Mẹo trước mặt con trai.

Từ khi bố mẹ mất, người cùng làng, cùng xã cũng chẳng ai quan tâm đến gia đình Mẹo như thầy Lương.

Mẹo nhìn theo, cúi đầu Mẹo gạt nước mắt nói :-- Cảm ơn thầy.Bữa sáng bao gồm cơm nguội cùng đồ ăn tối qua được vợ Mẹo hâm nóng lại, phần cơm được nhường cho cậu bé, còn người lớn mỗi người một nắm cơm cháy dằn bụng với canh rau.Ăn xong, lúc này cũng đã là 7h sáng, mới sáng ra mà ánh nắng mặt trời đã khá oi bức.

Mẹo nói với vợ :-- Mình ở nhà trông con, tới giờ nhớ sắc thuốc cho con uống.

Tôi đem rổ, rá ra chợ xem bán được cái nào thì bán.Thầy Lương cũng đeo tay nải lên vai, thấy vậy vợ chồng Mẹo vội hỏi :-- Kìa, thầy định đi đâu ạ.....Thầy ở lại đây vợ chồng con còn cơm nước.Thầy Lương mỉm cười :-- Đừng lo, ta đi đến trưa sẽ quay về.Mẹo đáp :-- Thầy đi đâu, hay để con dẫn thầy đi...?Thầy Lương lắc đầu :-- Không sao, hôm qua cậu chỉ đường cho ta rồi.

Ta sẽ tự đi một mình.

Nói đoạn, thầy Lương lấy trong tay nải ra một cái lọ nhỏ bằng ngón tay cái, cái lọ có màu trắng, được bịt bằng vải đỏ.

Đưa cho vợ Mẹo, thầy Lương nói :-- Thoa thứ này lên tay chân và cổ của con trai cô, mà cả vợ chồng cô cũng thoa đi.Vợ Mẹo mở lọ rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, Mẹo cũng ngửi thử, Mẹo ồ lên :-- Có...có mùi như mùi rau húng lủi.....Thầy Lương phì cười :-- Khà khà, đây không phải húng, là tinh dầu được ta tạo ra từ cây bạc hà.

Mà thôi, sao cũng được, các người chỉ cần làm theo lời ta.

Mùi của bạc hà có thể xua đuổi lũ chuột.

Mặc dù ban ngày, lũ chuột không dám manh động nhưng cứ thoa lên cho yên tâm.

Giờ ta đi đây.....
 
Quỷ Ấn - Trường Lê
5


Theo như chỉ dẫn của Mẹo, thầy Lương cũng đến được cuối con đường đất, nơi chôn cất cụ Kình, cha của ông Phương, một người làm cán bộ và nổi tiếng giàu có.

Khác với khu vực xung quanh ngôi nhà của Mẹo, chỗ này còn khá hoang sơ, có lẽ là do nơi đây là địa điểm ít ai qua lại.

Hết con đường đất là cũng hết đất ruộng nơi bà con nông dân canh tác, thời gian qua nơi này xảy ra hạn hán, thành thử đến cỏ dại cũng không mọc nổi.

Hai bên đường là những mảnh ruộng đã khô cằn, nứt nẻ, cỏ úa vàng.Mồ hôi khẽ lăn trên hai gò má, thầy Lương dùng tay áo thấm bớt đi rồi gạt những cành dâu ta đang tủa ra chắn trước mặt, vượt qua cây dâu, trước mặt thầy Lương lúc này chính là gò đất nơi mộ của cụ Kình được chôn cất.

Quả đúng như lời Mẹo nói, tuy đây mới chỉ là ngôi mộ được xây tạm thời, nhưng khác hoàn toàn với những ngôi mộ trong quá trình di chuyển thầy Lương thấy quanh đây.

Mộ của cụ Kình được xây cả tường bao, viền mộ được trát xi măng, lát cả đá hoa, bên cạnh mộ chừng 2m còn có một cây ổi với gốc to và khá xù xì.

Cây ổi này đã mọc ở đây từ trước, nó là một cây ổi già.

Mộ của người giàu thì không nói làm gì, nhưng có một điểm mà ngay khi vừa đặt chân đến đây, thầy Lương đã thấy khác biệt.

Đi quanh khu vực gò đất một vòng, thầy Lương đứng lại rồi khẽ bóc một lớp vỏ từ gốc cây ổi ra, nhìn vào gốc cây, thầy Lương suy nghĩ :" Lạ thật, đồng ruộng ngoài kia thì khô cằn, nứt nẻ, cỏ dại còn phải úa tàn.

Vậy mà ở đây cây ổi này vẫn xanh tốt, vỏ cây vẫn còn ẩm ướt.

Không chỉ vậy, nền đất khá mềm, mộ chỉ mới được hơn một tháng, vậy mà phía tường bao đã có rêu xanh bắt đầu bao phủ.

Nơi này có chút gì đó lạ kỳ.

"Nghĩ đoạn, thầy Lương hạ tay nải, ông tìm trong tay nải ra 10 đồng xu âm dương, có lỗ vuông cùng với một cuộn chỉ nhỏ có màu đỏ.

Tiếp đó thầy Lương xâu sợi chỉ qua 10 đồng xu, một đầu chỉ thầy Lương buộc vào cổ tay, đầu còn lại thòng 10 đồng xu, tháo đôi giày vải, thầy Lương đi chân trần rồi cứ thế kéo lê 10 đồng xu dưới mặt đất, đi một vòng quanh khu vực gò đất.

Khi dừng lại, cả 10 đồng xu đều ngửa mặt âm, chuỗi đồng xu hướng thẳng về phía ngôi mộ của cụ Kình.

Thầy Lương khẽ nói :-- Không phải vậy chứ, chậc, đúng là họa bắt nguồn từ đây mà ra.

Cũng còn may, mọi chuyện vẫn chưa quá tồi tệ.Bước đến trước mộ của cụ Kình, thầy Lương thắp 3 nén nhang, thành tâm khấn vái, miệng lẩm nhẩm :-- Xin phép mạo phạm đến mộ phần của người quá cố.

Việc ta làm là muốn giúp ông cũng như người dân nơi đây mà thôi.Dứt lời, thầy Lương xúc một ít đất trên mộ cùng với một chút tàn nhang trong bát hương, bỏ cả 2 thứ vào trong một cái túi vải nhỏ.

Chắp tay trước một vái một vái, thầy Lương cúi xuống nhặt tai nải đeo lên vai rồi rời khỏi gò đất.

Trong đầu thầy đã có những dự tính của riêng mình.Càng về gần trưa lại càng oi bức hơn, chẳng trách đất đai cằn cỗi đến vậy.

Đã xong việc ở gò đất nơi mộ cụ Kình, nhưng thầy Lương không về nhà Mẹo ngay, qua nhà Mẹo, thầy Lương tìm đường vào khu vực đông dân cư trong làng.

Lúc này đã là gần 10h sáng, ghé qua một tiệm thuốc Nam.

Không hiểu thầy Lương muốn tìm mua phương thuốc gì nhưng đáp lại lời của thầy Lương, chủ tiệm thuốc băn khoăn nói :

-- Ở đây tôi không bán những loại đó đâu, nguy hiểm lắm.

Đây là tiệm thuốc cứu người chứ có phải tiệm bán thuốc độc đâu mà ông hỏi toàn độc dược, đã vậy còn là mấy loại cùng một lúc.Thực ra thầy Lương cũng đã nghĩ đến điều này, khá khó khăn khi tìm mua những thứ mà ông yêu cầu.

Bản thân thầy Lương cũng chẳng tích trữ mấy loại độc dược trong người thì sao tiệm thuốc này có được.Thầy Lương hỏi :-- Vậy bác chủ cho tôi hỏi, ở đây còn tiệm thuốc nào lớn hơn nữa không...?

Tôi thực sự muốn tìm mua, đắt mấy cũng được.Chủ tiệm thuốc đáp :-- Ở đây tiệm của tôi là lớn nhất rồi, mà cũng chẳng tiệm thuốc nào lại đi trữ những loại như cây sui, cây sơn, hay là cây sừng trâu cả.....Nghe thấy tên là đã sợ rồi.Thầy Lương cười chào chủ tiệm thuốc rồi quay lưng định bỏ đi, nhưng vừa bước được 2 bước thì chủ tiệm thuốc gọi thầy Lương lại, giọng dò xét :

-- Này, khoan đã......Có thật là ông sẽ mua giá cao phải không...?Thầy lương gật đầu :-- Đúng vậy, tôi không có nhiều tiền mặt, nhưng có đồ đáng giá để trao đổi.

Chỉ cần bác chủ có những thứ tôi cần.Chủ tiệm thuốc nheo mày, chép miệng vài cái, sau đó ông ta hẩy tay ra hiệu cho thầy Lương đi vào bên trong nhà.

Vào gian trong, ông ta khẽ hỏi :-- Vậy giá cao ông mua là bao nhiêu tiền...?Thầy Lương mỉm cười, lấy trong tay nải ra một đồng tiền vàng, thầy Lương đưa cho chủ tiệm thuốc rồi nói :-- Đồng tiền vàng này đủ chứ....?Chủ tiệm thuốc cầm đồng tiền vàng trong tay, ông ta đưa lên miệng, dùng răng cắn cắn thử, kiểm tra trước sau một lần nữa, ông ta bỏ đồng tiền vàng vào trong túi rồi cười cười :-- Hì hì, đủ....đủ rồi......Ông đứng đây, đợi tôi một chút.Thầy Lương ngồi trên ghế chờ đợi, chỉ ít phút sau, chủ tiệm thuốc đem ra một cái hộp gỗ, đặt lên bàn ông ta nói :

-- Tôi thì không có mấy loại cây độc, lá độc như nãy ông cần....Nhưng tôi có thứ này, chắc chắn không làm ông thất vọng.

Nhưng trước khi mở ra, ông phải thề với tôi một điều.Thầy Lương đáp :-- Bác chủ muốn tôi thề chuyện gì..?Chủ tiệm thuốc nghiêm mặt, nuốt nước bọt ông ta ấp úng :-- Phải thề là ông không được dùng thứ này để....để....gϊếŧ....người...Thầy Lương vuốt nhẹ chòm râu bạc, thầy Lương cười nhẹ rồi không ngần ngại thề luôn :-- Nếu tôi dùng thứ bên trong hộp gỗ này để gϊếŧ người, tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, bị trời chu đất diệt, chết không toàn thây, không nơi chôn cất.Thề xong thầy Lương nói tiếp :-- Bác chủ đừng lo, tôi có việc quan trọng muốn dùng đến những loại cây mang độc tính, nhưng tuyệt nhiên không phải để hại người.

Tôi cũng hiểu điều mà bác chủ tiệm lo lắng.

Tôi xin đem mạng sống của mình ra thề độc.

Giờ có thể cho tôi xem bên trong hộp gỗ này là thứ gì được không...?

Nhìn thầy Lương, chủ tiệm thuốc khẽ toát mồ hôi, vì vương vấn chút lòng tham mà giờ đây ông ta đang bị chính lương tâm của mình dằn vặt.

Ông ta không biết việc mình đang làm liệu sẽ là đúng hay sai, nhưng có một điều mà ông ta đang cảm nhận được chắc chắn, đó chính là nỗi sợ.Nói cách khác, chủ tiệm thuốc đang " sợ " thầy Lương, bởi lúc này, chủ tiệm thuốc mới nhận ra người này không hề đơn giản.

Ngay cái cách ông ta nhắc đến tên những loại cây mang độc tính cực mạnh, những loại cây có thể gϊếŧ chết người mà không phải ai cũng biết là người này đã nguy hiểm rồi.

Thêm vào đó, việc chi ra hẳn một đồng tiền vàng để mua được " độc dược " bằng mọi giá lại càng nguy hiểm hơn.

Nhìn vào ánh mắt của thầy Lương, chủ tiệm thuốc có chút rùng mình.Gương mặt đổ mồ hôi hột, nhưng chẳng hiểu sao hai bàn tay của chủ tiệm thuốc dù run vẫn đang từ từ mở nắp chiếc hộp gỗ ra sau khi mở ổ khóa nhỏ bên ngoài .

Có một bọc vải đen to bằng cỡ nắm tay được đặt trong hộp.

Định dùng tay mở lớp vải đen thì bất chợt chủ tiệm thuốc giật mình, ông ta nói hối hả :-- Quên....quên mất......Mải nghĩ mà quên không đeo bao tay.....Ông...ông đừng có chạm vào thứ...thứ đó....Đợi tôi quay lại.Vội vã đi lấy bao tay, thầy Lương vẫn ngồi ở ghế đó chờ đợi, quả thực đến lúc này thầy Lương cũng đang rất tò mò không biết bên trong lớp vải đen kia chứa thứ gì mà lại khiến chủ tiệm thuốc Nam lo lắng, sợ sệt đến mức như vậy.

Hơn nữa, đã để trong hộp gỗ, có khóa bên ngoài, lại còn bọc bằng vải kỹ lưỡng, chắc hẳn đây phải là một thứ gì đó ghê gớm.Chưa đầy phút sau, chủ tiệm thuốc quay lại, hai tay đã đeo găng, chủ tiệm thuốc không quên đưa thầy Lương một đôi găng tay vải, ông ta kêu thầy Lương đeo vào.

Công tác an toàn đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này chủ tiệm thuốc mới từ từ gỡ lớp vải đen bên trong chiếc hộp gỗ.

Chủ tiệm thuốc nói :-- Đây là loại độc tự nhiên mà không có thuốc nào giải nổi..Thầy Lương tròn mắt, im lặng mất 3 giây, nhìn kỹ thứ đang nằm trong hộp, thầy Lương đưa tay nhặt lấy thứ đó rồi đưa lên ngang tầm mắt xem xét.

Và rồi ông khẽ cất lời :-- Đây chẳng phải là..........
 
Back
Top Bottom