Tâm Linh quỷ ái trường tương tư

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
387861103-256-k287408.jpg

Quỷ Ái Trường Tương Tư
Tác giả: wsuhZS
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

dài quá nên thôi=( Tags: dammytinhnguoiduyenma​
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 1: Hữu Duyên Nhân Gian Gặp Lại


Làng nhỏ dưới chân núi Thanh Hoa quanh năm mù sương bao phủ, như một bức tranh thủy mặc được thần tiên vẩy bút.

Người trong làng tin rằng trên núi có quỷ, nhưng không ai từng tận mắt thấy.

Chỉ có lời đồn về một bóng trắng lặng lẽ đi giữa rừng trúc vào những đêm trăng tròn, tiếng đàn nguyệt ngân lên từ nơi sâu thẳm, như tiếng lòng ai oán từ cõi u minh.Tạ Nguyệt là một thầy thuốc lữ hành.

Trên đường qua làng, chàng bị bệnh nặng, đành lưu lại một thời gian để nghỉ ngơi.

Căn nhà tranh cũ kỹ nằm ven suối nơi chàng trú tạm thoáng đãng, nhưng lạnh lẽo vô cùng.

Vào đêm đầu tiên, Tạ Nguyệt nghe thấy tiếng đàn nguyệt xa xăm vang lên từ khu rừng.Chàng bị cuốn hút.

Trong cơn sốt mê man, như có ai đó dịu dàng gọi tên mình:

"Nguyệt...

Nguyệt..."

Tạ Nguyệt tỉnh lại giữa ánh trăng mờ.

Trước mặt chàng là một nam nhân vận bạch y, dung nhan như hoa lê dưới mưa, đôi mắt chứa cả nỗi bi thương thiên cổ."

Ngươi là ai?"

Tạ Nguyệt cất tiếng, giọng khản đặc vì bệnh.Nam nhân chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay đặt lên trán chàng, cảm giác lành lạnh nhưng dễ chịu vô cùng."

Ta tên Trường Vân.

Ngươi đã từng cứu ta, nay ta đến để trả ơn."

Tạ Nguyệt nhíu mày.

"Cứu ngươi?

Ta chưa từng gặp ngươi."

Trường Vân chỉ lắc đầu, không đáp.

Chàng đứng dậy, lặng lẽ biến mất trong bóng trăng, để lại mùi hương nhàn nhạt của hoa quỳnh.
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 2: Hồng Trần Duyên Nghiệt


Tạ Nguyệt hồi phục nhanh hơn dự tính.

Nhưng từ đêm đó, mỗi đêm đều có một chén thuốc nóng đặt trước cửa, cùng những cành hoa quỳnh tinh khiết.Người trong làng dần kể cho chàng nghe về "quỷ núi" – một hồn ma không siêu thoát, mắc kẹt giữa nhân gian vì một đoạn tình chưa dứt.

Chẳng ai biết "quỷ núi" là ai, nhưng lại truyền rằng, nếu ai có thể khiến quỷ buông bỏ chấp niệm, quỷ sẽ bảo vệ người đó cả đời.Tạ Nguyệt không sợ.

Chàng cảm nhận được Trường Vân không có ác ý.

Mỗi khi ánh mắt u uẩn đó nhìn chàng, nó chứa đựng nhiều hơn cả một lời cảm ơn – một thứ tình cảm sâu đậm đến đau lòng.Một đêm mưa tầm tã, Tạ Nguyệt lạc trong rừng khi tìm dược liệu.

Chàng ngã quỵ giữa những cây trúc, cơ thể dần lạnh toát.

Trong cơn mơ hồ, Trường Vân hiện ra."

Ngươi ngu ngốc thế nào mà tự làm mình ra nông nỗi này?"

Tạ Nguyệt bật cười yếu ớt.

"Ta không biết, nhưng có lẽ... là để gặp lại ngươi."

Lần đầu tiên, Trường Vân không cười.

Chàng cúi xuống ôm lấy Tạ Nguyệt, thì thầm:"Nguyệt, ta đợi ngươi đã lâu lắm rồi..."

Những lời đó mang theo sự day dứt đến khó hiểu.

Tạ Nguyệt muốn hỏi, nhưng ý thức đã chìm vào hư không.
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 3: Tiền Thế Hậu Thân


Khi tỉnh dậy, Tạ Nguyệt phát hiện mình đã được đưa về nhà.

Trường Vân không xuất hiện thêm một lần nào, nhưng trong mơ, Tạ Nguyệt thấy những ký ức không thuộc về mình – một chiến trường đầy máu, một gương mặt quen thuộc giữa đống tro tàn, một cái ôm cuối cùng giữa những bông tuyết trắng.Chàng hiểu ra – Trường Vân không phải một "quỷ núi" xa lạ.

Chàng là người Tạ Nguyệt đã yêu trong một kiếp trước, nhưng lại không thể bảo vệ đến cùng."

Tạ Nguyệt, kiếp trước ta vì ngươi mà chết.

Kiếp này, ngươi sẽ để ta cô độc lần nữa sao?"

Những lời thì thầm trong giấc mơ như mũi dao đâm thẳng vào tim Tạ Nguyệt.Chàng quyết định đi tìm Trường Vân.

Nhưng làm sao để giữ một hồn ma, vốn đã bị trói buộc bởi đau thương?
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 4: Quỷ Nhân Cách Biệt


Tạ Nguyệt lần theo tiếng đàn nguyệt quen thuộc, trèo sâu vào khu rừng trúc.

Nơi đây như một thế giới tách biệt, ánh trăng xuyên qua tán cây rọi xuống đất, mờ ảo mà lạnh lẽo.Giữa rừng trúc là một căn lầu nhỏ, không biết đã tồn tại bao lâu.

Bên trong, Trường Vân ngồi tựa cửa sổ, ngón tay gảy nhẹ từng dây đàn.

Đôi mắt chàng hướng về phía xa xăm, như đang tìm kiếm một điều gì đó không thể chạm tới.Tạ Nguyệt bước tới, cất tiếng gọi:

"Trường Vân."

Trường Vân khựng lại.

Tiếng đàn im bặt, ánh mắt chuyển sang nhìn Tạ Nguyệt.

Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt tái nhợt:

"Sao ngươi lại tới đây?

Đây không phải nơi người sống nên đặt chân."

"Vậy còn ngươi thì sao?"

Tạ Nguyệt hỏi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

"Ngươi đã ở đây bao lâu rồi, chấp niệm điều gì, tại sao không chịu buông bỏ?"

Trường Vân nhìn chàng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đáp:

"Buông bỏ?

Ta đã cố thử, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, ta đều thấy ngươi."

Trường Vân kể, bằng giọng nói trầm thấp nhưng nặng nề:"Kiếp trước, ta là một chiến tướng dưới quyền Tạ gia.

Ngươi là thiếu gia duy nhất của Tạ phủ, vốn được định sẵn để sống trong vinh hoa.

Nhưng ngươi lại từ bỏ tất cả để đi theo ta vào chốn loạn lạc.

Chúng ta đã thề sẽ cùng nhau trở về, nhưng... ta đã không làm được.Ngươi chết trong tay quân địch, để lại ta một mình trên chiến trường nhuốm máu.

Ta ôm thi thể ngươi suốt ba ngày, cho đến khi quân cứu viện tới.

Khi đó, ta cũng đã cạn sức, chỉ mong chết đi để gặp ngươi ở cõi âm.

Nhưng không ngờ... ta bị ép lưu lại, thành kẻ không thuộc về đâu cả – không phải người, cũng chẳng phải quỷ."

Tạ Nguyệt lặng người.

Chàng không nhớ gì về kiếp trước, nhưng mỗi lời của Trường Vân như một mũi dao khắc sâu vào tim."

Vậy kiếp này, ta vẫn sẽ chọn ngươi."

Tạ Nguyệt thì thầm.

"Nếu ngươi không thể buông bỏ, ta sẽ ở lại với ngươi.

Một kiếp, mười kiếp, hay cả vĩnh hằng, ta không sợ."

Trường Vân bật cười, nhưng trong nụ cười có cả đau đớn và bất lực:

"Ngươi ngây thơ quá, Tạ Nguyệt.

Một hồn ma như ta, làm sao giữ được ngươi ở lại?

Chấp niệm này vốn là tội lỗi của ta, ngươi không nên gánh cùng."

"Vậy ngươi có thể buông tay ta không?"

Tạ Nguyệt tiến tới, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Trường Vân.Trường Vân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chàng.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hai người như hòa vào làm một, vượt qua mọi ranh giới của thời gian và không gian.
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 5: Lựa Chọn Định Mệnh


Tạ Nguyệt quyết định ở lại căn lầu nhỏ bên rừng trúc.

Chàng muốn giúp Trường Vân vượt qua chấp niệm, nhưng càng ở gần, chàng càng nhận ra một sự thật tàn nhẫn: Trường Vân không chỉ bị giam giữ bởi ký ức, mà còn bởi một lời nguyền.Lời nguyền ấy là cái giá cho việc chàng sống sót qua kiếp trước.

Một kẻ đã chết nhưng không siêu thoát, mãi mãi lang thang nhân gian, bảo vệ người mình yêu cho đến khi người đó rời xa thế giới này.Tạ Nguyệt đã hiểu tại sao Trường Vân luôn giữ khoảng cách."

Nếu ta buông bỏ ngươi," Trường Vân nói, "ngươi sẽ có một cuộc đời bình yên.

Nhưng nếu ngươi ở lại... ngươi sẽ chịu chung số phận với ta.

Ta không muốn ngươi chết cùng ta lần nữa."

Tạ Nguyệt đáp, giọng kiên định:

"Ta không sợ.

Nếu kiếp này không đủ, ta sẽ tiếp tục tìm ngươi trong những kiếp sau.

Trường Vân, ta không thể bỏ mặc ngươi thêm một lần nào nữa."

Trường Vân nhìn chàng thật lâu, đôi mắt đong đầy yêu thương lẫn tuyệt vọng."

Nguyệt, ngươi thật sự không sợ sao?

Cõi âm và dương, vốn không thể cùng tồn tại..."

Tạ Nguyệt siết chặt tay Trường Vân, khẽ nói:

"Ta chỉ sợ không thể ở bên ngươi."
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 6: Bước Qua Ranh Giới


Tạ Nguyệt quyết định không lùi bước, dù biết rõ rằng tình yêu giữa chàng và Trường Vân là một con đường đầy hiểm nguy.

Mỗi lần chạm vào Trường Vân, mỗi lần cảm nhận được cái lạnh từ đôi tay ấy, lòng chàng lại nhói lên một cách đau đớn.

Nhưng điều đó không thể khiến chàng từ bỏ.Vào một đêm trăng sáng, khi rừng trúc bàng bạc dưới ánh nguyệt quang, Tạ Nguyệt lại tìm đến Trường Vân.

Chàng biết, chỉ có một cách duy nhất để giải trừ lời nguyền này – đó là Trường Vân phải chấp nhận buông bỏ quá khứ, từ bỏ tất cả đau thương trong lòng."

Trường Vân," Tạ Nguyệt ngước lên nhìn đôi mắt đượm buồn của chàng, "ngươi đã sống quá lâu trong bóng tối của quá khứ, nhưng quá khứ không thể sống mãi.

Ngươi không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa.

Hãy để ta giúp ngươi giải thoát."

Trường Vân mỉm cười yếu ớt, nhưng trong nụ cười ấy có cả sự uất ức và đau đớn.

Chàng khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Tạ Nguyệt, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy cảm động, như thể muốn lưu giữ từng khoảnh khắc bên chàng."

Nguyệt, ngươi không hiểu đâu...

Ta đã sống qua biết bao kiếp, đã chịu đựng biết bao đau khổ.

Một hồn ma như ta, liệu có thể xứng đáng với ngươi không?"

Trường Vân thì thầm, giọng nói như muốn vỡ òa trong nỗi tuyệt vọng.

"Nếu ta không buông bỏ, ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ suốt đời."

Tạ Nguyệt lắc đầu, không để cho những lời của Trường Vân cản bước mình.

Chàng nắm chặt tay Trường Vân, ánh mắt kiên định: "Ta không cần ngươi buông bỏ.

Ta chỉ cần ngươi sống, sống cùng ta.

Nếu có chết đi, ta cũng sẽ mãi mãi tìm kiếm ngươi, cho dù có qua bao nhiêu kiếp."

Trường Vân nhìn chàng, ánh mắt ngập tràn cảm xúc.

Chàng không thể thốt lên lời nào, chỉ có thể lặng lẽ kéo Tạ Nguyệt vào vòng tay, ôm chặt lấy người mà mình yêu thương.Vào khoảnh khắc đó, một tia sáng bừng lên từ trong ánh trăng, chiếu rọi xuống hai người.

Không gian xung quanh họ như bị xé rách, không còn phân biệt được thực tại và hư vô.

Tạ Nguyệt cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ lan tỏa trong cơ thể, như thể có một thứ gì đó đang được giải phóng.
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 7: Giải Thoát và Đổi Lại


Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống căn lầu nhỏ, Tạ Nguyệt nhận ra một điều kỳ lạ.

Trường Vân không còn là hồn ma, mà là một người sống, mặc dù vẫn giữ vẻ tái nhợt như người vừa mới hồi sinh."

Trường Vân...?"

Tạ Nguyệt không thể tin vào mắt mình.

Chàng đưa tay sờ thử vào khuôn mặt Trường Vân, cảm nhận được hơi ấm sống động từ cơ thể của chàng.Trường Vân nhìn Tạ Nguyệt, không còn nỗi đau đớn trong ánh mắt nữa.

Chàng cười, nhưng nụ cười ấy nhẹ nhàng và thanh thản, không còn sự nặng nề của những năm tháng dài đằng đẵng chịu đựng."

Nguyệt, ta đã giải thoát khỏi lời nguyền.

Nhưng không phải vì ta buông bỏ, mà là vì ta đã tìm được điều quý giá nhất – ngươi.

Ta không còn là hồn ma bị trói buộc, vì trái tim ta đã tìm được nơi bình yên trong lòng ngươi."

Tạ Nguyệt không nói gì, chỉ đơn giản nắm chặt tay Trường Vân, cảm nhận được trái tim chàng đập mạnh mẽ, ấm áp bên trong.

Chàng biết, tình yêu của mình và Trường Vân đã vượt qua mọi biên giới của sinh tử.
 
Quỷ Ái Trường Tương Tư
Chương 8: Một Kiếp Hạnh Phúc


Thời gian trôi qua, Tạ Nguyệt và Trường Vân sống một cuộc sống yên bình dưới bóng rừng trúc.

Không còn chiến tranh, không còn đau thương, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết bền chặt.Dù không thể nào quên được những năm tháng quá khứ, nhưng họ đã học được cách sống với nó, không để nó chi phối hiện tại.

Mỗi sáng thức dậy, Tạ Nguyệt cảm thấy biết ơn vì mình đã gặp được Trường Vân, dù tình yêu của họ có mang theo bao nhiêu thương tổn.

Và Trường Vân, cuối cùng cũng có thể mỉm cười khi nhìn thấy ánh sáng bình minh, vì chàng không còn cô độc, không còn phải sống trong cái bóng của quá khứ nữa.
 
Back
Top Bottom