Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá

Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 130: Chương 130



Ánh mắt anh quá nồng nhiệt khiến Chu Linh Vận cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Anh chưa ăn sáng sao?"

Ánh mắt anh quét từ khuôn mặt xuống toàn thân cô.

Mùa hè vốn đã thoáng mát, nhưng có lẽ anh muốn "ăn" cô hơn là ăn sáng.

Chỉ là mối quan hệ của họ chưa đến mức đó...

Anh kìm nén cơn khát trong lòng, quay người nói: "Anh sẽ dọn dẹp trước."

"Căn nhà này bao lâu không ở rồi? Bẩn quá!" Nghiêm Mộ Hàn nhăn mặt.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Từ lần anh đi đến giờ em ít ở đây. Khai giảng bận rộn, không có thời gian dọn dẹp." Chu Linh Vận thản nhiên đáp.

Câu nói như ngụ ý anh bỏ bê cô, khiến mọi thứ phủ bụi.

Nghiêm Mộ Hàn người cứng đờ: "Anh sẽ dọn sạch."

...

Nhìn người đàn ông cao một mét tám năm cầm chổi quét nhà, trông thật buồn cười.

Chu Linh Vận nhớ đến câu nói: Việc nhà không thuộc về đàn ông hay phụ nữ, mà thuộc về người không chịu nổi sự bừa bộn.

Cô tưởng anh sẽ không muốn làm, nhưng khi bắt tay vào lại rất thành thạo.

Ăn sáng xong, cô vào phòng ngủ.

Khi tỉnh dậy, cả căn nhà như khoác áo mới, mang hơi thở khác lạ.

Góc hành lang, đồ dùng được xếp gọn gàng ngăn nắp, nhìn vào vô cùng quy củ.

Sàn phòng khách được lau sạch bóng, gạch men lấp lánh khiến lòng người thoải mái.

Bàn trà và ghế sofa cũng được chùi sạch, sờ tay vào không thấy bụi.

Trên bàn trà, bộ ấm trà được bày biện tinh tế, ấm nước pha trà tỏa hương thơm ngát khiến tâm trí thư thái.

Tiếp đến là góc vườn nhỏ trước nhà, vốn có ba chậu cây, 20 ngày không chăm sóc đã héo úa.

Giờ có người cắt tỉa lá héo, tưới nước, ánh nắng chiếu trên lá xanh mơn mởn, lấp lánh giọt sương trông thật đáng yêu.

Nhìn ngắm khiến mệt mỏi sau đêm thức trắng tan biến, tâm trạng trở nên bình yên, nụ cười nở trên môi.

Cô háo hức muốn xem nhà bếp và phòng ăn.

Bước vào phòng ăn, bàn ăn đã được lau sạch, trên đó còn có một bó hoa hồng vàng - loài hoa anh lần đầu tặng cô, gợi nhớ kỷ niệm đẹp.

Sắc vàng tô điểm cho nội thất tối màu, hương hoa thoang thoảng khiến lòng người say đắm.

Trên bàn còn có bình nước thủy tinh đựng nước lọc.

Cô rót một ly, nhiệt độ vừa phải, hòa cùng hương hoa khiến trái tim như được lấp đầy.

Đến cửa bếp, mùi thức ăn thơm phức ùa ra, tiếng xào nấu vang lên, người đàn ông đang lưng về phía cô nấu nướng.

Đúng là người đàn ông "lên được sân khấu, xuống được bếp"!

Cơn giận tan biến, khóe miệng nhếch lên, cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim.

Không ngờ anh làm tốt hơn tưởng tượng.

Chu Linh Vận ôm anh từ phía sau.

Người đàn ông đang nấu ăn cứng người: "Em tỉnh rồi? Anh nấu ăn ồn ào quá phải không?"

Sự chủ động hiếm hoi của cô khiến anh vui mừng.

"Không, em vừa tỉnh thôi."

"Hết giận chưa?" Anh tắt bếp, cho thức ăn ra đĩa.

"Vẫn còn chút. Đợi ăn xong đã."

Nhưng điều đó không ngăn cô muốn ôm anh.

Phần còn lại, xem tối nay anh thể hiện thế nào.

"Ăn cơm đi."

Chu Linh Vận hiểu ý, buông anh ra.

Vốn định trêu chọc anh, không ngờ anh không những không tức giận mà còn làm rất nghiêm túc.

Nghiêm Mộ Hàn xới cơm cho cô, cô giúp bưng món ăn ra bàn.

Hai món mặn một món canh, không nhiều nhưng đủ cho hai người.

Anh làm thịt bò xào ớt chuông và thịt heo xào nấm đông cô - đều là món cô thích.

Nhìn rất ngon miệng, Chu Linh Vận gắp một miếng thịt, tuy không ngon bằng cô nấu nhưng vị rất ổn, thật sự bất ngờ.

Đàn ông nấu ăn là đẹp nhất!

Cô chợt nhận ra mình đã khám phá ra một chàng trai báu vật.

"Sao anh biết nấu ăn vậy?"

Nghiêm Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Làm nhiệm vụ phải vào rừng, đôi khi phải tự nấu ăn, học được vài món từ bếp trưởng quân đội."

"Em tưởng anh là công tử không biết gì việc bếp núc sao?"

"Vì ít đàn ông làm được nên em tò mò." Chu Linh Vận nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, càng nhìn càng ưng ý.

Nhớ lại kiếp trước, bố cô suốt ngày không về nhà, mọi việc đều do mẹ cô gánh vác. Cô nghe mẹ than phiền về bố rất nhiều.

Khi cô còn nhỏ, mẹ đã dẫn cô ra ở riêng.

"Vậy hết giận chưa?"

Giọng anh trầm ấm, pha chút khàn khàn quyến rũ.

"Đợi em ăn xong đã."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

"Em no rồi." Chu Linh Vận ăn nửa bát thì ngừng, vốn dạ dày cô không lớn.

"Không uống canh sao?"

Chu Linh Vận không từ chối, Nghiêm Mộ Hàn cầm thìa múc canh cho cô.

Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay đặt trên mép bát sứ trắng muốt càng thêm thon dài, khuôn mặt vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh.

Chỉ nhìn bàn tay ấy cũng khiến người ta liên tưởng đủ thứ. Khi anh chạm vào bát canh trắng, như đang v**t v* làn da phụ nữ.

Nếu bị d*c v*ng chi phối, anh sẽ hành động phóng túng đến mức nào?

"Uống đi." Anh không có biểu hiện gì khác thường, chỉ có cô là suy nghĩ linh tinh.

Uống xong canh, Chu Linh Vận nói: "Đêm qua em không ngủ, chiều muốn ngủ bù."

Nhắc đến ngủ, ánh mắt Nghiêm Mộ Hàn tối sầm: "Em đang mời anh ngủ cùng sao?"

Vừa dẹp xong ý nghĩ không đứng đắn, bị anh nói vậy, cô lại thấy tim đập loạn, mặt đỏ bừng.

"Không có, em vẫn chưa hết giận." Chu Linh Vận thở gấp.

"Nếu anh muốn nghỉ ngơi, có thể ngủ ở phòng phụ."

Chu Linh Vận đứng dậy khỏi bàn, vừa đi ngang qua Nghiêm Mộ Hàn đã bị anh kéo lại.

Người đàn ông cao lớn đứng lên, che mất ánh sáng từ cửa sổ, bóng tối bao trùm lấy cô.

Trước mắt cô tối sầm, ngã vào vòng tay anh, bàn tay anh mơn man khắp người.

Chu Linh Vận sững sờ, rồi thấy khuôn mặt anh từ từ áp sát.

Đôi môi mỏng cuối cùng cũng chạm vào đôi môi đỏ mọng mà anh thèm khát...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 131: Chương 131



Chu Linh Vận ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt họ giao nhau, đôi mắt anh vốn lạnh lùng giờ ngập tràn dịu dàng, dần dần phủ lên màu sắc thú tính và xâm lấn.

Đôi môi mềm mại của anh ép chặt lấy cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến da cô như bốc cháy. Bàn tay to lớn của anh siết chặt eo cô, kéo cô sát vào cơ thể cứng rắn.

"Anh..." Chu Linh Vận định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bằng một nụ hôn thâm sâu hơn.

Nghiêm Mộ Hàn như con thú đói khát, nuốt trọn từng hơi thở của cô. Anh không còn là người đàn ông điềm tĩnh lúc nãy nữa, mà là kẻ săn mồi đang tận hưởng con mồi của mình.

Sự pha trộn giữa thần tính và thú tính trong anh tạo nên một khí chất khiến cô không thể cưỡng lại.

Cô khẽ há môi, yết hầu anh lăn nhẹ.

Bàn tay nam tử chìm vào mái tóc dài, đặt lên sau gáy ép cô sát vào người mình.

Có lẽ vì xa cách lâu ngày, nụ hôn lần này vừa đằm thắm lại pha chút tình tứ.

Cô không biết người khác hôn thế nào, chỉ biết mình đặc biệt thích cảm giác này - ngọt ngào như mật ong đầu mùa.

Mùi hương quen thuộc của anh bao trùm khiến lòng cô an nhiên.

Những bực dọc trước đó tan biến, thay vào đó là niềm vui khó tả.

Áp lực học hành, mệt mỏi công việc đều được xoa dịu trong nụ hôn nồng nàn.

...

Khoảnh khắc vén bức màn điềm tĩnh thường ngày của anh khiến cô thấy k*ch th*ch lạ thường.

Khi dịu dàng, khi mãnh liệt, anh như cố ý điều khiển nhịp điệu khiến cô mê muội.

Vừa định đẩy ra khi ngạt thở, cô lại bị anh cắn nhẹ.

Môi run lên vì tê dại, đang định đáp trả thì đã bị anh khống chế hoàn toàn.

Hai người say sưa đắm chìm, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Chu Linh Vận mềm nhũn trong vòng tay anh, tim đập thình thịch không dám ngẩng mặt.

"Em... em cần..."

Câu nói chưa dứt, cô đã bị anh bế lên đặt giữa giường ngủ.

Tóc xõa trên ga trải giường, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ đầy quyến rũ.

Nệm lún nhẹ khi thân hình nóng bỏng của anh áp sát.

Bàn tay lớn nắm lấy kheo chân nâng lên, khiến cô vô thức quàng tay ôm lấy cổ anh.

Thân hình rắn chắc của nam tử đè nhẹ lên người cô, đôi mắt đen ngập tràn tình ý quan sát từng biểu cảm của nàng.

Hơi thở nóng bỏng của cô phả lên n.g.ự.c anh, xuyên qua lớp áo sơ mi, thấm vào từng thớ da, khơi dậy khát khao cháy bỏng trong lòng khiến anh ngột ngạt khó chịu.

Nghiêm Mộ Hàn bị cô khêu gợi đến mức sắp nổ tung, da đầu tê dại, lại cúi xuống hôn lên môi cô. Những nụ hôn của anh dần trượt xuống dưới, khiến Chu Linh Vận cảm thấy toàn thân tê rần.

Bàn tay lớn của anh mải miết khám phá cơ thể cô, Chu Linh Vận cảm thấy mình như sắp bốc cháy, vừa mong chờ điều gì đó xảy ra, lại vừa sợ hãi không dám đối mặt.

Nếu thực sự xảy ra chuyện với người đàn ông xuất sắc như anh, cô cũng không thiệt thòi, cũng không hối hận.

Trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Giọng nói đàn ông đột nhiên trầm khàn: "Lấy anh nhé?"

Lấy anh ư?

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bước vào mồ chôn hôn nhân sớm như vậy!

Cơ thể cô cứng đờ, đẩy anh ra một chút, thở gấp: "Em không muốn..."

Nghiêm Mộ Hàn dừng động tác, ánh mắt tối sầm, d*c v*ng trong mắt phai nhạt đi, thay vào đó là sự bất mãn.

Trong đầu anh vang lên lời của ai đó: Những điệp viên xinh đẹp như cô ta rất giỏi quyến rũ người khác, sẽ không bao giờ duy trì mối quan hệ lâu dài, chỉ dùng thân xác để đạt mục đích.

Nếu thực sự yêu anh, tại sao lại hủy hôn?

Tại sao đột nhiên lại đến bên anh?

Không thấy khả nghi sao?

...

Hàng loạt nghi vấn bùng nổ trong đầu, Nghiêm Mộ Hàn mắt đỏ ngầu, rời khỏi người cô, nằm xuống bên cạnh: "Xin lỗi..."

Chu Linh Vận cảm thấy trống rỗng kỳ lạ, phải chăng nếu không kết hôn, anh sẽ không động vào cô?

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh, không nói gì, như một lời an ủi không lời.

Không gian tràn ngập mùi hương đặc trưng của anh, cô thậm chí nghĩ nếu tiếp tục thì sẽ thế nào?

Nhưng không có nếu.

Có lẽ anh không muốn bị tổn thương vì chuyện không kết hôn.

Cô cũng có sự cứng đầu của mình, không thể thay đổi ngay lập tức.

"Có phải em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh?" Giọng nam tử trầm xuống.

Đột nhiên nhắc đến chủ đề nặng nề, lòng cô lo lắng: "Em không muốn lừa dối anh, thực sự em chưa nghĩ đến."

Cô cảm thấy khó chịu, nhưng không biết giải thích thế nào.

Câu nói khiến trái tim Nghiêm Mộ Hàn rơi xuống vực sâu, anh không muốn thứ tình cảm chóng vánh, anh muốn mối quan hệ lâu dài.

"Vậy em luôn nghĩ đến chuyện đùa giỡn với anh sao? Để trả thù vì ba năm anh thờ ơ với em?" Giọng Nghiêm Mộ Hàn nặng nề.

Anh luôn ôm ấp hi vọng về tương lai hai người, nhưng người phụ nữ này dường như không thể cho anh kết quả anh muốn.

"Em không có, chỉ là em không muốn kết hôn."

Chu Linh Vận cảm thấy mình hơi quá đáng, ban đầu cô chỉ muốn một mối quan hệ thể xác không cần tình cảm.

Nhưng sau khi gặp Nghiêm Mộ Hàn, cô thay đổi suy nghĩ, có cả thể xác lẫn tình cảm, nhưng vẫn không muốn kết hôn.

Sau khi kết hôn, nếu mọi thứ thay đổi thì sao?

Anh còn đối xử với cô nồng nhiệt như lúc yêu nhau không?

Không nghe thấy hồi âm, Chu Linh Vận lắc tay anh: "Anh giận rồi sao?"

"Không." Giọng Nghiêm Mộ Hàn lạnh nhạt.

Quan niệm hôn nhân trong m.á.u của anh khác với Chu Linh Vận, nên không thể chấp nhận ngay suy nghĩ không muốn kết hôn của cô.

"Là do anh không đủ tốt nên em không muốn kết hôn sao?" Nghiêm Mộ Hàn hỏi lại.

Chu Linh Vận phủ nhận: "Không phải, là do bản thân em."

"Vấn đề gì?" Anh truy vấn.

Chu Linh Vận thấy đây là vấn đề phức tạp, không thể nói là do gia đình nguyên sinh kiếp trước.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô chưa đủ tin tưởng Nghiêm Mộ Hàn để nói chuyện này.

"Cho em thêm thời gian."

"Sao anh lại vội kết hôn thế? Anh không thấy đột ngột sao? Em còn chưa tốt nghiệp."

"Không vội, nhiều người vừa mai mối đã kết hôn ngay." Giọng Nghiêm Mộ Hàn gắt gỏng.

Đúng rồi, người thời này quen nhau không lâu đã có thể kết hôn ngay.

Suy nghĩ của cô có lẽ quá tiến bộ so với thời đại.

Cô cảm thấy quan niệm của mình có chút không phù hợp.

Nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn ôm anh nhưng cảm nhận được hơi lạnh toát ra khiến cô không dám lại gần.

Cô không dám nói nhiều, sợ lại chọc giận anh.

Nhìn gương mặt anh, Chu Linh Vận thở dài bất lực.

Cảm giác bị khêu gợi dở dang thật khó chịu.

Không biết khi nào anh mới thay đổi nguyên tắc.

Nếu không thể thỏa hiệp, có nghĩa là họ sẽ chia tay.

"Có lẽ chúng ta không hợp nhau." Nghiêm Mộ Hàn khẽ mở miệng.

Câu nói như đòn chí mạng giáng xuống tâm trí đang hỗn loạn của cô.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 132: Chương 132



Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết phải nói gì.

"Ngủ một chút đi, được không?"

Cô không muốn nghe những lời tàn nhẫn từ anh, chỉ lặng lẽ khép mắt lại.

Biết đâu ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn.

"Anh không còn trẻ nữa, thời gian không cho phép anh chờ đợi." Lời của người đàn ông vừa thực tế, vừa đau lòng.

Chu Linh Vận mở mắt ra, thấy anh đang đối diện với mình, giọng nói pha lẫn sự bất lực và kìm nén.

"Anh muốn ổn định."

Rõ ràng anh mới 27 tuổi, ở thời hiện đại vẫn còn trẻ, nhưng trong thời đại này, anh đã bị xem là "thanh niên quá lứa". Những người cùng tuổi anh, nhiều người đã có hai đứa con.

...

...

Cô hiện tại mới 20 tuổi, còn cả một tương lai dài trước mắt. Nếu yêu đương với anh, có lẽ phải kéo dài vài năm, nếu cuối cùng không kết hôn, thì quả thật là uổng phí.

Sau khi đặt mình vào vị trí của anh, Chu Linh Vận nhận ra mình có phần ích kỷ và quá đáng.

Nhưng ở giai đoạn này, cô thực sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, không thể ép buộc bản thân được.

"Xin lỗi..."

Chu Linh Vận khẽ nói.

Hai từ "xin lỗi" chẳng có ý nghĩa gì, không biết là để an ủi bản thân hay an ủi anh.

Nghe thấy "xin lỗi", Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy tim mình lạnh buốt.

Cô sẽ không lấy anh!

Nhận thức này khiến mọi hy vọng của anh tan thành mây khói.

Một năm tình cảm kéo dài, cuối cùng chẳng đọng lại gì.

Anh vốn không phải người tính toán thiệt hơn, nhưng với cô, anh lại càng trở nên nhạy cảm.

Trước đây, khi yêu Bạch Vũ Phi, một mối tình bình thường, anh chưa bao giờ day dứt hay suy nghĩ nhiều đến thế.

Nhưng với cô thì khác. Anh có thể cho cô tất cả, chỉ mong cô khiến trái tim anh bình yên.

Nhưng cô lại từ chối.

Cảm giác được rồi lại mất, còn đau đớn hơn chưa từng có gì.

Như từ mây xanh rơi xuống, tan nát cả thân thể, đau đớn tột cùng.

Trong đầu anh lại vang lên cuộc trò chuyện với Bộ An ninh. Khi dọn dẹp nhà, anh nhìn thấy cuốn sách hướng dẫn du học.

Giống như những nghi phạm khác, cô cũng có thứ này.

Cô định ra nước ngoài sao?

Định phản bội đất nước sao?

Vì thế nên không muốn duy trì một mối quan hệ lâu dài?

...

Có lẽ, hôm nay sẽ là lần cuối anh gặp cô.

"Nếu không thể cho anh điều anh muốn, từ đầu đừng đến quấy rầy anh." Nghiêm Mộ Hàn nói với giọng điệu dứt khoát.

Chu Linh Vận thấy tim mình đau nhói, nhận ra chuyện đã trở nên nghiêm trọng.

Yêu mà không nghĩ đến hôn nhân, chẳng khác nào lừa tình.

Cô chính là kẻ lừa tình đó.

Nhưng đôi khi, rung động là điều không thể kiểm soát, lỗi có phải tại cô không?

Trong lòng cô chua xót.

Chẳng lẽ người như cô chỉ có thể cô độc?

Cô cảm thấy khó chịu.

Hôn nhân quá nặng nề, cô không muốn đối mặt, trong lòng luôn có nỗi sợ tự nhiên.

Cô khao khát tự do, không muốn bị trói buộc.

Sống tốt hiện tại, không được sao?

Cô cũng không hiểu vì sao Nghiêm Mộ Hàn lại ám ảnh đến thế.

Có lẽ, những người có quan niệm về hôn nhân khác nhau, không thể đến với nhau.

Chu Linh Vận đưa tay chạm vào mặt anh, "Ở bên em một chút, được không?"

Giọng cô nhẹ nhàng, mơ hồ, như đang thương hại.

Nghiêm Mộ Hàn muốn cự tuyệt, nhưng lại không nỡ.

Anh đã rất khó khăn mới gặp được cô.

Gần đây nhiệm vụ dồn dập, lần sau gặp lại không biết là khi nào, có lẽ sẽ không còn lần sau nữa...

"Ngủ đi."

Anh v**t v* quầng thâm dưới mắt cô, vẫn cảm thấy xót xa.

Anh thích cô, nhưng trước đại nghĩa quốc gia, tình cảm cá nhân chẳng là gì...

Ánh mắt anh lưu luyến, đau khổ...

Chu Linh Vận nhìn thấy sự dằn vặt trên khuôn mặt anh, lòng cũng không khá hơn.

Cô thậm chí nghĩ, sau hôm nay, anh sẽ không muốn nhìn thấy cô nữa...

Trong lòng chua xót và buồn bã, cảm giác như nghẹt thở.

Hiện tại, cô cũng không thể hứa hẹn gì với anh.

Muốn khóc, nhưng ít nhất đừng khóc trước mặt anh.

Ở bên nhau, nên vui vẻ một chút...

"Em mệt rồi."

Nói xong, cô lại khép mắt.

Lần này, Nghiêm Mộ Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chốn êm đềm rất dễ chịu, nhưng cũng dễ khiến người ta sa ngã.

Anh là người nguyên tắc, không cho phép mình phạm sai lầm.

Khi cô chìm vào giấc ngủ, anh đứng dậy, rời khỏi phòng...

Trong giấc mơ, Chu Linh Vận ngủ không ngon, những ký ức cũ liên tục hiện về...

Cha mẹ cãi nhau trước mặt cô, lúc đó cô chỉ là đứa trẻ 4, 5 tuổi.

"Anh có thể đối xử với em như thế này sao? Anh còn nhớ những gì đã hứa với em không?" Mẹ cô trách móc cha, nước mắt lăn dài.

"Đàn ông ai cũng có lúc sai lầm, anh cũng không muốn nghe em cằn nhằn nữa. Em nên rộng lượng, dịu dàng, chứ không phải như bây giờ, giống như một mụ đàn bà thô lỗ. Chuyện này xảy ra, em không nên tự xem lại mình sao?" Giọng cha đầy bực bội và ghê tởm.

"Anh thay đổi rồi!" Mẹ khóc lớn, "Anh không nghĩ đến con cái của chúng ta sao?"

"Con cái..."

Khi nhìn về phía cô, khuôn mặt cha đầy khó chịu, ông không thích cô.

"Nếu không có con..."

Có lẽ nếu không có cô, họ đã không có một cuộc hôn nhân tồi tệ như vậy...

Cảm giác như sự tồn tại của cô là một sai lầm...

Mẹ dù yêu thương cô, nhưng cũng vô tình trói buộc cô trong gông cùm của gia đình.

Một gông cùm vô hình...

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện gối đã ướt đẫm.

Cô ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu lên tường, một ngày sắp trôi qua.

Anh có lẽ đã đi rồi...

Chu Linh Vận buồn bã bước ra khỏi phòng, nhưng nghe thấy tiếng động từ nhà bếp.

Mùi cơm thơm phức trong không khí, anh chưa đi sao?

Cô mở cửa bếp, lại thấy người đàn ông đang nấu ăn, trong lòng bỗng thấy bình yên.

Lần này, cô không dám ôm anh.

Cũng không dám quấy rầy anh nữa.

Rốt cuộc, cô không thể cho anh điều anh muốn.

Người đàn ông cũng không quay lại.

"Đỡ hơn chưa?" Giọng Nghiêm Mộ Hàn trầm thấp.

Chu Linh Vận giật mình, dù anh đang quan tâm cô, nhưng cô lại thấy buồn.

"Ổn rồi."

Thực ra không ổn lắm, sau khi ngủ dậy, quá khứ và hiện tại đan xen, những chuyện không vui cứ chồng chất.

"Vậy thì tốt." Nghiêm Mộ Hàn tiếp tục nấu ăn.

Chu Linh Vận không muốn làm phiền anh, lặng lẽ rời khỏi bếp.

Cô ngồi trên sofa phòng khách, pha một ấm trà.

Thực ra cô không thích uống trà, vì nó khiến người ta tỉnh táo, khó ngủ.

Nhưng giờ cô lại cần trà để giữ tinh thần minh mẫn, không bị cảm xúc chi phối.

Không biết bao lâu sau, Nghiêm Mộ Hàn đến phòng khách, gọi cô ăn cơm.

Trong bữa ăn, cả hai im lặng, như đang dùng bữa cuối cùng.

"Một thời gian nữa, anh sẽ điều động đến chiến khu Tây Bắc." Nghiêm Mộ Hàn nói với giọng bình thản.

"Tây Bắc? Đột ngột thế? Đi bao lâu?" Chu Linh Vận có chút lo lắng.

"Không biết, có thể một năm, cũng có thể vài năm."

Ở chiến khu Tây Bắc, chỉ người nhà mới được đi theo, người ngoài không thể đến.

Ánh mắt Nghiêm Mộ Hàn thoáng chút đau đớn và dằn vặt, "Hãy chăm sóc bản thân, chúc em hạnh phúc."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 133: Chương 133



Mỗi lời chúc, đều là một lần biệt ly.

Cô hiểu ý anh.

Sau bữa cơm, Chu Linh Vận nhìn anh thu dọn bát đũa, ra ban công lấy quần áo.

Ánh mắt anh nhìn cô chất chứa đầy cảm xúc, vừa u sầu vừa tan vỡ.

Còn thêm chút cô độc.

Cô chỉ biết giả vờ tự nhiên, giúp anh một tay.

Cô cố nói chuyện phiếm về máy bay: "Cảnh trên máy bay chắc đẹp lắm nhỉ?"

Cô cũng không biết mình đã tiễn anh đi với tâm trạng thế nào.

"Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau." Giọng Nghiêm Mộ Hàn bình thản, như đang nói về một chuyện chẳng quan trọng.

Lần cuối...

Hai từ đó khiến đầu cô như ngừng hoạt động trong giây lát.

Cô không biết phải nói gì, chỉ máy móc chúc anh lên đường bình an.

Khi anh đi rồi, cả người cô tê dại.

Tối hôm đó không có việc gì, cô lại lao vào viết sách, viết luận văn.

Bận rộn một chút, có lẽ sẽ đỡ hơn.

Khi lên giường ngủ, cô trằn trọc mãi không sao chợp mắt được, lòng nặng trĩu.

Chiều nay, họ còn ngủ cùng nhau...

Đột nhiên, tay cô chạm vào một v*t c*ng, nhìn kỹ thì ra là một chiếc máy nhắn tin.

Của Nghiêm Mộ Hàn!

Anh bỏ quên nó ở đây.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô có nên trả lại anh không?

Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm, giờ gọi điện cho anh chắc không tiện.

Chỉ cần đồ của anh còn ở đây, cô vẫn có thể gặp lại anh.

Nghĩ vậy, cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dễ ngủ hơn.

Sáng hôm sau, cô gọi điện đến doanh trại, nhưng Nghiêm Mộ Hàn không có ở đó.

Đến ngày thứ ba, cô gọi lại, lần này anh bắt máy.

"Có việc gì?"

"Máy nhắn tin của anh vẫn ở chỗ em, em trả lại cho anh bằng cách nào?"

Bên kia đầu dây im lặng một lúc: "Không cần đâu, coi như anh tặng em vậy."

"Sao được chứ?"

"Số máy nhắn tin, em nhớ lấy, là xxxx..."

Chợt nghĩ, liệu cô có thể hiểu rằng anh không muốn cô từ bỏ hy vọng không?

Dù sao cô còn trẻ, có thể chờ đợi.

Những ngày sau đó, cuộc sống vẫn bận rộn như thường.

Nhưng không lâu sau khi Bộ An ninh kiểm tra học viện, thầy Mã Nguyên của khoa Vô tuyến điện đột nhiên mất tích.

Lý do biến mất của thầy gây nhiều đồn đoán.

Có người nói thầy trốn đi vì sợ tội.

Sự việc nhanh chóng được Bộ An ninh nắm bắt, phát động chiến dịch truy bắt trong phạm vi nhất định.

Tuy nhiên, đây không phải thế kỷ 21, không có hệ thống giám sát, biện pháp quản lý an ninh còn lạc hậu, việc tìm người không dễ dàng.

Bộ An ninh thực tế đã nắm được một số bằng chứng, trước đó chưa bắt giữ chỉ để "thả dài câu cá".

Những gián điệp của thế lực thù địch ẩn náu ở Hoa Quốc không chỉ một hai người, mà theo manh mối của Bộ An ninh, chỉ riêng ở Quảng Nguyên đã có hơn mười tên.

Những "khối u" nguy hiểm này tất nhiên phải bị loại bỏ.

Thầy Mã Nguyên là giáo viên trong nhóm dự án của Chu Linh Vận, giờ cô cũng thấy hoang mang.

Phân tích những hành vi của thầy Mã Nguyên, Chu Linh Vận nghiêng về khả năng thầy có liên quan đến những hành vi phạm pháp.

Trong lĩnh vực thông tin liên lạc, vấn đề an ninh là mối quan tâm hàng đầu.

Nhưng có lẽ chuyện này không liên quan đến cô.

Dự án ở Bưu điện vì sự vắng mặt của thầy Mã Nguyên, nhóm lõi mạng chịu áp lực lớn hơn.

Thầy Viên Minh Minh thường xuyên nhờ cô theo dõi một số công việc.

Một đêm, cô làm thêm ở Bưu điện đến sáng mới về.

Trời sớm tinh mơ, đường phố vắng lặng, cô đi một mình trong ngõ hẻm thì bỗng có người từ phía sau đánh một gậy vào đầu cô.

Một chiếc bao tải phủ lên người, miệng bị bịt kín, cô không thể kêu cứu.

"Ư... ư..."

Giữa ban ngày ban mặt,

cô bị bắt cóc!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 134: Chương 134



Phân tích những hành vi của thầy Mã Nguyên, Chu Linh Vận nghiêng về khả năng thầy có liên quan đến những hành vi phạm pháp.

Trong lĩnh vực thông tin liên lạc, vấn đề an ninh là mối quan tâm hàng đầu.

Nhưng có lẽ chuyện này không liên quan đến cô.

Dự án ở Bưu điện vì sự vắng mặt của thầy Mã Nguyên, nhóm lõi mạng chịu áp lực lớn hơn.

Thầy Viên Minh Minh thường xuyên nhờ cô theo dõi một số công việc.

Một đêm, cô làm thêm ở Bưu điện đến sáng mới về.

Trời sớm tinh mơ, đường phố vắng lặng, cô đi một mình trong ngõ hẻm thì bỗng có người từ phía sau đánh một gậy vào đầu cô.

Một chiếc bao tải phủ lên người, miệng bị bịt kín, cô không thể kêu cứu.

"Ư... ư..."

Giữa ban ngày ban mặt,

cô bị bắt cóc!

Nhận ra điều đó, cô giãy giụa hết sức.

Đột nhiên, một lưỡi d.a.o kề vào cổ.

"Im đi, không tao g.i.ế.c luôn!"

Chu Linh Vận lập tức ngừng kháng cự.

Cô bị bịt miệng, trói chân tay, quăng lên xe.

Tim cô đập loạn xạ!

Thời buổi này an ninh không tốt, cô làm việc khuya quá nên đầu óc mụ mị, dám đi một mình trong đêm!

Không biết bọn buôn người định đưa cô đi đâu?

Chẳng lẽ bị bán vào rừng sâu làm vợ?

Nghĩ đến đó, nước mắt cô tuôn ra không ngừng.

Sau khi cô mất tích, nhiều người không nhận ra sự vắng mặt của cô.

Giang Thiếu Kiệt sáng sớm đến chờ cô dưới khu tập thể để cùng đi học, phát hiện ra điều bất thường.

Tưởng cô đã về trường, nhưng đến nơi vẫn không thấy bóng dáng.

Hôm nay đáng lẽ hai người có cuộc họp dự án, cô hiếm khi thất hẹn như vậy.

Lòng anh dâng lên bất an.

Anh hỏi thăm nhóm dự án ở Bưu điện, được biết cô rời đi lúc 6 giờ sáng.

Thói quen sinh hoạt của cô rất đều đặn, không thể đột nhiên biến mất.

Lúc này, anh nghĩ đến một người - Nghiêm Mộ Hàn.

Gia đình họ Nghiêm và họ Giang có chút quan hệ, nên anh nhanh chóng liên lạc được.

"Anh đã làm gì cô ấy?"

Giang Thiếu Kiệt ít khi xen vào chuyện giữa hai người, nên không rõ tình hình hiện tại.

Anh hiểu lầm rằng Nghiêm Mộ Hàn giấu cô ấy đi vì mục đích nào đó.

Nghiêm Mộ Hàn hiểu ngay anh đang nói về ai: "Tôi không làm gì cô ấy."

"Cô ấy không ở với anh?" Giọng Giang Thiếu Kiệt lo lắng.

Nghiêm Mộ Hàn cũng thấy có gì không ổn: "Đây là doanh trại quân đội, cô ấy không phải quân nhân, không thể vào được."

"Cô ấy sao vậy?"

Tim Nghiêm Mộ Hàn đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ cô ấy trốn đi vì tội lỗi?

Nếu không, có thể cô đang gặp nguy hiểm.

Dù là tình huống nào, đều rất tồi tệ.

"Tôi sẽ thử liên lạc, chờ tin tôi."

Cúp máy, Nghiêm Mộ Hàn lập tức nhắn tin qua máy nhắn tin.

Nếu cô ấy nhận được tin và an toàn, chắc chắn sẽ hồi âm...

Nhưng một tiếng trôi qua, không có phản hồi, tình hình trở nên nghiêm trọng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Anh lập tức đến Bộ An ninh, báo cáo sự việc, hy vọng họ hỗ trợ tìm kiếm.

"Dù nghi ngờ với cô ấy không lớn, nhưng có thể cô ấy cùng thầy Mã Nguyên trốn đi vì sự vụ bại lộ. Bộ An ninh không tiện công khai ra mặt, hãy để cảnh sát xử lý trước." Nhậm Trọng thuộc Bộ An ninh tỏ ra già dặn.

"Anh nên chuẩn bị tinh thần."

Nghiêm Mộ Hàn hiểu ý, một khi xác nhận cô ấy trốn đi cùng thầy Mã Nguyên, tội danh gián điệp sẽ khó mà gỡ bỏ.

Tim anh đau nhói.

Anh gọi cảnh sát báo cáo mất tích, yêu cầu điều tra.

Sau đó, anh gọi lại cho Giang Thiếu Kiệt, thông báo đã báo cảnh sát.

Giang Thiếu Kiệt bày tỏ lo lắng: "Hôm nay đáng lẽ chúng tôi có cuộc họp dự án, nhưng cô ấy không đến. Cô ấy không phải người dễ dàng thất hẹn, tôi sợ cô ấy gặp chuyện chẳng lành."

Mấy từ "gặp chuyện chẳng lành" khiến Nghiêm Mộ Hàn toát mồ hôi lạnh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 135: Chương 135



Thời gian gần đây, xã hội xuất hiện nhiều vụ mất tích thiếu nữ tuổi đôi mươi, cuối cùng đều c.h.ế.t thảm.

Những thông tin này để tránh gây hoang mang thường không được đăng tải rộng rãi, nhưng những người gần cảnh sát ít nhiều đều biết.

Nghiêm Mộ Hàn là một trong số đó.

Nếu cô ấy không phải đào tẩu, thì cũng có thể bị bọn tội phạm bắt đi, tính mạng nguy hiểm.

Anh vẫn còn một thời gian ngắn nữa mới điều động, nên hiện tại vẫn ở quân khu phía Nam.

Xảy ra chuyện này, anh không còn tâm trí nào để huấn luyện, lập tức làm báo cáo xin nghỉ phép.

"Cô gái đó rất quan trọng với anh à?" Lộ Chính ủy hỏi.

"Ừ. Dù cô ấy là ai, tôi cũng muốn tìm cô ấy về."

"Có phải cô gái anh làm báo cáo xin kết hôn năm ngoái không?" Lộ Chính ủy nhắc đến, giọng đầy tiếc nuối.

...

...

Nghiêm Mộ Hàn gật đầu, không nói gì thêm.

Lộ Chính ủy là người thông hiểu, nhanh chóng phê duyệt đơn nghỉ phép của anh.

Được chấp thuận, anh lập tức tìm Giang Thiếu Kiệt cùng truy tìm tung tích Chu Linh Vận.

Cảnh sát điều tra đã thẩm vấn sinh viên và giáo viên trong trường.

Bạn cùng phòng ký túc xá rất lo lắng, nhưng không biết nhiều về dự án của cô, chỉ biết cô làm việc do giáo viên phân công.

Đồng thời khám xét nơi ở, phát hiện một số thư từ bằng tiếng Anh với người nước ngoài, bị tịch thu làm bằng chứng.

Nhóm dự án Bưu điện bị thẩm vấn kỹ.

Viên Minh Minh khai báo: "Cô ấy hình như có ý định du học, không biết có liên quan đến việc mất tích không."

"Du học?"

Nghiêm Mộ Hàn xem lời khai, chìm vào suy nghĩ.

Giang Thiếu Kiệt ở phòng thẩm vấn khác, bị hỏi về việc này:

"Cô ấy chưa từng nghĩ đến du học, luôn ấp ủ ý định khởi nghiệp."

Đối chiếu hai lời khai, Nghiêm Mộ Hàn thấy kỳ lạ, anh nghiêng về phía Giang Thiếu Kiệt.

Điều này phần nào phản ánh sự thật.

Cô ấy rốt cuộc ở đâu?

Sự việc đến mức này, cảnh sát đã liên lạc khẩn với gia đình Chu Linh Vận.

Gia đình họ Chu ngay lập tức từ quê lên Quảng Nguyên để phối hợp điều tra.

...

...

Chu Linh Vận sau khi bị bắt đã bị bỏ đói suốt một ngày, người uể oải không chút sức lực.

Ngoài lúc được dẫn đi vệ sinh, cô bị trói chặt suốt, đầu trùm bao tải, thỉnh thoảng có bàn tay ghê tởm s* s**ng khắp người.

Chuyện kinh tởm đến mức phát nôn.

Cô không có cơ hội nói nửa lời.

Xung quanh ồn ào hỗn loạn, nghe thấy cả tiếng phụ nữ khóc lóc.

Mình đã rơi vào tay bọn buôn người sao?

Không biết bao lâu sau, cô bị lùa lên một con tàu.

Tàu chòng chành khiến người khó chịu vô cùng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô hoàn toàn không biết số phận mình sẽ ra sao.

Đêm xuống, bọn buôn người bỗng trở nên "nhân đạo" hơn, phát chút thức ăn cho những người trong khoang.

"Tao cảnh cáo, đứa nào dám nghịch ngợm sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá!" Giọng nói thô lỗ vang lên từ cửa khoang, ánh mắt hung tợn quét qua từng người.

Khi được tháo băng dính và bao tải, Chu Linh Vận lập tức lên tiếng:

"Đại ca, các anh chỉ cần tiền thôi phải không? Thả em ra, em có thể cho các anh nhiều tiền hơn!"

Tên đàn ông cao lớn tên Thâm nhìn cô một cái, cười khẽ với vẻ bẩn thỉu: "Em xinh thế này, anh thật không nỡ để em đi đâu."

Thâm tiến lại gần, sờ vào chân Chu Linh Vận.

Cô lập tức cảm thấy ghê tởm, đá chân hất tay gã b**n th**.

Nhưng cô đâu phải đối thủ của Thâm, chân lại bị bắt chặt.

Trong lòng tràn ngập sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.

"Thả em đi là không thể!"

Những người phụ nữ khác thấy vậy vội quay mặt đi.

Chu Linh Vận cố kìm nén sự khó chịu: "Tôi không phải con gái bình thường, nếu tôi xảy ra chuyện, người tìm đến có thể không phải cảnh sát mà là quân đội!"

Lúc này, cô nghĩ đến Nghiêm Mộ Hàn. Trên đường bị vận chuyển, cô nghe thấy tiếng "bíp bíp" phát ra từ máy nhắn tin trong túi - anh đang tìm cô.

Chỉ có anh mới gọi đến số này.

"Em là ai mà dám nhắc đến quân đội? Dù thiên vương lão tử xuống đây, anh cũng không sợ!" Thâm cười nhạo, giọng đầy ngạo mạn.

Lĩnh Nam giáp biển Đông, liền kề nước ngoài và đặc khu Hương Cảng, lợi dụng ưu thế địa lý, nhiều ngư dân tham gia các giao dịch phi pháp.

Với họ, ra khơi là vào sân nhà, đôi khi cả hải quân cũng không làm gì được.

"Thâm ca, đừng nghịch nữa! Sắp có khách đến nhận người rồi!" Một giọng nói khác vang lên từ khoang thuyền.

Thâm hừ lạnh: "May cho em, khách đến sớm."

Chu Linh Vận thắc mắc, cô bị bán nhanh thế sao?

Hay đây là âm mưu từ trước?

Ăn chút bánh quy, cô dần lấy lại chút sức lực.

Không lâu sau, cô bị khiêng lên boong thuyền.

Tại đây, cô gặp một người quen!

Chính là thầy Mã Nguyên!

"Thầy Mã?"

Cô nhìn thầy với ánh mắt không thể tin nổi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thầy Mã Nguyên giờ tiều tụy, đôi mắt u tối: "Tôi không muốn ngồi tù, định đi một mình, nhưng người đứng sau buộc tôi phải đem em theo."

"Sao phải bắt tôi đi? Tôi không đi!"

Chu Linh Vận cảm thấy vô lý, thầy Mã Nguyên sao lại phải ngồi tù?

Liên tưởng những sự kiện gần đây, cô chợt hiểu ra: "Thầy phản quốc?"

"Thầy phản quốc thì liên quan gì đến tôi? Sao kéo tôi vào?"

"Gọi gì là phản quốc? Giờ em cũng không thể quay về rồi, hãy cùng tôi sang Mỹ, nếu không, tôi có thể g.i.ế.c em bất cứ lúc nào!"

Thầy Mã Nguyên trợn mắt, vẻ mặt hung ác.

Mỹ...

Tại sao lại là Mỹ?

Và tại sao cô không thể trở về?

Đầu óc cô rối bời, như có mối liên hệ nào đó cô chưa nắm được.

"Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, sao không thể về?"

Thầy Mã Nguyên cười lạnh: "Giờ em đã bị liệt vào danh sách gián điệp như tôi, về nước sẽ bị xử tử!"

"Tôi không có! Tôi không phải!" Chu Linh Vận phản kháng.

"Thầy đã hãm hại tôi!"

"Tôi không đi Mỹ! Thả tôi ra, tôi cam đoan không tố cáo thầy!" Cô hét lên, cô đâu phải gián điệp!

"Thả em là không thể!"

Thầy Mã biết Chu Linh Vận rất quan trọng với lĩnh vực thông tin quân sự Mỹ. Nếu không thể sử dụng cô, hắn buộc phải giết.

"Tôi sẽ đến Mỹ, thực hiện giấc mơ!" Thầy Mã Nguyên đỏ mắt.

Hắn muốn thực hiện giấc mơ Mỹ, nhưng liên quan gì đến cô!

Chưa kịp phản ứng, tóc cô đã bị hắn túm chặt lôi đi.

"Xèo..."

Chu Linh Vận rên lên đau đớn, da thịt cọ xát trên boong thuyền, chân và đùi rớm máu.

Cảm giác tuyệt vọng dâng lên...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 136: Chương 136



Lượt xem: 8

Nghiêm Mộ Hàn cùng cảnh sát theo sát vụ án suốt 16 tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.

Tại đồn cảnh sát, anh gặp gia đình Chu Linh Vận.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chu Linh Tu, Hoàng Thục Phân cùng bố cô nhìn thấy anh đều ngạc nhiên.

Gia đình họ Chu giờ không còn tâm trí nghĩ đến hiềm khích cũ, cũng không mắng nhiếc gì anh.

Hoàng Thục Phân khóc nức nở bên góc phòng, Chu Linh Tu ôm bà an ủi.

Họ chỉ là những người bình thường, không đủ khả năng điều tra, nhưng Nghiêm Mộ Hàn thì khác - anh có thế lực đằng sau.

Nhìn thấy anh lúc này, họ như thấy tia hy vọng le lói.

Ông Chu hoảng loạn, giọng run run: "Nghiêm Mộ Hàn, bất kể trước đây có chuyện gì, xin hãy cứu Linh Vận! Nó còn trẻ, tương lai rộng mở, sao lại gặp nạn thế này!"

Nghiêm Mộ Hàn lòng cũng nặng trĩu, nhưng vẫn cố an ủi: "Trước khi cảnh sát có kết luận, cô ấy vẫn an toàn. Tôi sẽ giúp tìm cô ấy."

...

Nói vậy cũng là tự an ủi chính mình.

Một người không thể biến mất không dấu vết. Nếu muốn trốn, cách tốt nhất là vượt biên trái phép...

Đột nhiên, Nghiêm Mộ Hàn chợt nghĩ ra hướng đi mới.

Anh lập tức yêu cầu cảnh sát điều tra các đường dây vượt biên.

Sau 2-3 tiếng, hải quân và cảnh sát biển phát hiện tàu khả nghi trên biển.

Những năm 80, kinh tế trong nước còn nghèo, nhiều ngư dân trốn sang Hương Cảng. Nhu cầu này sinh ra các đường dây vượt biên bất hợp pháp.

Dần dần, các thế lực xã hội đen kiểm soát hoạt động này, mở rộng sang buôn người, tống tiền...

Nhóm bắt cóc Chu Linh Vận thuộc băng đảng địa phương vùng Lĩnh Nam.

Sau khi thầy Mã Nguyên bại lộ, hắn tìm cách vượt biên.

Nhưng phía Mỹ yêu cầu hắn phải đem theo Chu Linh Vận - một nhân tài có giá trị lớn hơn hắn gấp bội.

Không đủ khả năng tự bắt cóc, hắn liên hệ với đường dây buôn người.

Chỉ một ngày sau, Chu Linh Vận bị bắt.

Cảnh sát ban đầu bị dẫn dụ theo hướng án mạng, mãi đến khi Nghiêm Mộ Hàn nhắc mới điều tra đường biển.

Giang Thiếu Kiệt lo lắng, dùng quan hệ riêng cùng Nghiêm Mộ Hàn ra khơi.

Khi tàu cảnh sát áp sát, tất cả tội phạm đầu hàng..

Nghiêm Mộ Hàn bước vào khoang tàu - nơi nhốt hơn 20 phụ nữ và trẻ em bị buôn bán. Nhiều người áo quần tả tơi, rõ ràng đã chịu đựng tra tấn.

Tim anh thắt lại, chỉ cầu nguyện cô bình an.

"Đội trưởng Nghiêm, đây là tàu vượt biên bắt được sáng nay." Hải đội trưởng Lưu báo cáo.

"Đã thấy cô gái này chưa?" Nghiêm Mộ Hàn đưa ảnh hỏi tên đầu sỏ.

Tên Sâm lắc đầu: "Không thấy!"

Giọng Nghiêm Mộ Hàn băng giá: "Chắc chắn chưa?"

Một tên run rẩy khai: "Cô ấy... bị một người đàn ông mua rồi..."

Bán cô ấy rồi ư?

Không thể tha thứ!

Ánh mắt Nghiêm Mộ Hàn sắc lẹm, một cú đá khiến tên Sâm bay xa 3 mét, gãy xương sườn.

Khi nhìn thấy chiếc vòng cổ anh tặng cô dính m.á.u khô trên boong, mắt anh đỏ ngầu.

"Mày đã làm gì cô ấy?" Giọng anh như thú dữ.

"Tôi... chỉ sờ mó chút..."

Nghiêm Mộ Hàn nổi điên, đá tiếp khiến tên Sâm gãy thêm ba xương sườn.

Hải đội trưởng Lưu phải can ngăn, đồng thời báo tin mới:

"Tàu đen hướng Hương Cảng, định trung chuyển ở đó."

Đến Hương Cảng sẽ khó truy tìm hơn.

20 tiếng kể từ khi cô mất tích. 3 giờ sáng.

Biển động, mưa lớn.

"Vùng này sóng dữ, nhiều người vượt biên đã c.h.ế.t đuối."

"Đội trưởng Nghiêm... nên chuẩn bị tinh thần."

Nghiêm Mộ Hàn nhìn ra biển đen kịt, tim như thắt lại.

Mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

"Hễ chưa tìm thấy thi thể... thì vẫn còn hy vọng."

Anh thở gấp, cảm thấy nghẹt thở.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 137: Chương 137



Mã Nguyên nhận Chu Linh Vận từ tay Sâm.

Cô bị lôi lên một con thuyền khác - nhỏ hơn, ngoài thuyền trưởng chỉ có năm người, tất cả đều cúi gằm mặt.

Chu Linh Vận nhìn họ đầy van xin, nhưng những kẻ đó chỉ liếc nhìn rồi lạnh lùng quay đi.

"Tôi không đi Mỹ với anh!" Cô gào lên.

Đét!

Mã Nguyên tát mạnh khiến m.á.u ứa ở khóe miệng cô, giọng đe dọa: "Nếu không ngoan ngoãn, tao quăng mày xuống biển làm mồi cho cá!"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn kiều diễm của cô, ánh mắt hắn tối sầm: "Mày mà la hét nữa, tao sẽ làm chuyện kinh khủng hơn."

Bị trói chặt, Chu Linh Vận chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn.

"Giờ mày cũng như tao - kẻ đặc biệt. Bờ biển không cứu mày, chỉ có nhốt mày vào tù. Muốn khỏi tù thì theo tao đi. Giàu sang phú quý ngay trước mắt."

...

"Làm người quan trọng là hưởng thụ! Ở cái xứ nghèo này làm gì? Ra nước ngoài sống biệt thự, hít thở không khí trong lành tốt hơn không?"

"Tao đưa mày đi là vì mày."

Mã Nguyên say sưa ca ngợi cuộc sống nước ngoài.

Chu Linh Vận lạnh lùng: "Anh hãm hại tôi, giờ còn bắt tôi biết ơn sao?"

Mã Nguyên rút d.a.o khẽ áp vào má cô. Lưỡi d.a.o lạnh buốt khiến mồ hôi lạnh toát ra. Cô sợ chỉ một chút lỡ tay, khuôn mặt mình sẽ biến dạng.

Cô chỉ là con người bình thường, sau một ngày bị bắt cóc, đe dọa, tra tấn, tinh thần suy sụp, toàn thân run rẩy.

Cô cố trấn tĩnh nhưng vô ích.

"Đã bảo mày đi du học không nghe, giờ phải dùng biện pháp mạnh."

Chu Linh Vận chợt nhớ lần hắn gợi ý du học - hóa ra là ý đồ này.

Nhưng tại sao lại là cô?

Cô chỉ là sinh viên giỏi bình thường.

"Mày thật sự không biết sao?" Ánh mắt Mã Nguyên như xuyên thấu tâm can.

"Tao biết mày từ đâu tới!"

Câu nói khiến mồ hôi lạnh túa ra. Làm sao hắn biết?

Chẳng lẽ hắn cũng đến từ thời đại của cô?

Lời tiếp theo của hắn gần như xác nhận: "Tao không giỏi như mày, không phải chuyên gia thông tin. Đó là giá trị của mày."

Chu Linh Vận hiểu ra: Quân đội Mỹ nhắm vào khả năng công nghệ thông tin của cô.

Nhân tài là nền tảng phát triển. Cô tự hỏi mình bị lộ từ đâu - bài luận? Bạn bè nước ngoài?

...

Bộ não cô chứa đựng công nghệ viễn thông tiên tiến, nếu bị khai thác, có thể độc chiếm thị trường toàn cầu, thậm chí phục vụ mục đích quân sự.

Nhưng cô là công dân Trung Quốc kiên định, không bao giờ phản bội Tổ quốc.

Miễn còn giá trị, Mã Nguyên sẽ không dễ dàng g.i.ế.c cô.

Nhưng thoát thân thế nào?

Để che mắt thiên hạ, Mã Nguyên liên tục đổi tàu.

Con tàu trước hướng về Hương Cảng như để đánh lạc hướng.

Đã hơn 2 giờ sáng, trời mưa lớn.

Hắn thuê ba thủy thủ đưa thuyền đến một hòn đảo nhỏ.

Vùng biển Lĩnh Nam có vô số đảo nhỏ hoang vu, chỉ ngư dân mới biết vị trí.

Trong hang động tự nhiên, Mã Nguyên tiếp tục tẩy não cô, ca ngợi nước ngoài.

Chu Linh Vận giả vờ bớt chống đối, thỉnh thoảng gật đầu.

Là thầy giáo cũ, hắn nới lỏng dây trói cho cô.

Da cô mỏng manh, sau một ngày bị trói, cổ tay và mắt cá chân trầy xước, thấm máu.

Mưa lớn khiến biển động mạnh.

Thủy thủ quen đảo nhưng do trời tối, thuyền mắc cạn vào rạn san hô ngầm.

Nhóm người trú trong hang đá.

Thời gian trôi qua, Chu Linh Vận càng hoảng loạn.

Mãi đến 5 giờ sáng mưa mới tạnh.

Mã Nguyên mày mò máy thu phát tín hiệu, nhưng thiết bị bị nước vào, không hoạt động.

Hắn đập mạnh nhưng vô ích, mặt đầy sốt ruột.

Không liên lạc được, hắn không thể bố trí vượt biên sang Mỹ.

Không giỏi kỹ thuật, hắn không sửa được máy.

Trong cơn tức giận, hắn đá vào máy: "Chết tiệt!"

Bỗng hắn chợt nhớ, quay sang Chu Linh Vận: "Mày sửa nó đi! Không sửa được, đừng trách tao!"

Hắn lại rút dao.

"Tao không đi được thì mày cũng c.h.ế.t theo!"

Tim Chu Linh Vận đập thình thịch, nỗi sợ cái c.h.ế.t xâm chiếm.

Hơn 24 giờ không ngủ, đầu óc cô mụ mị.

"Chỉ là nước vào thôi, để tôi nghỉ một chút rồi xem sao."

"Đừng có giở trò!" Mã Nguyên gầm gừ.

"Phải chờ khô nước, sốt ruột cũng vô ích."

Mã Nguyên gật đầu: "Lát nữa phải xử lý nghe chưa!"

Cô gật đầu, nhưng trong lòng tính kế hoãn binh.

Làm sao để người đến cứu?

Ngay cả khi có người cứu, họ cũng không biết cô ở đâu.

Cô không muốn trốn sang Hương Cảng - một khi bị bắt, sẽ vào tù rồi bị trục xuất.

Đây là con đường của kẻ liều mạng.

Bọn ngoại quốc đó không đáng tin.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chỉ có loại "quỳ lạy" như Mã Nguyên mới tin vào những lời đường mật đó.

Bốn tên đàn ông, một mình cô khó lòng chống cự.

Biển cả mênh mông, cô lại không giỏi bơi.

Tình thế vô cùng bất lợi.

Bỗng nhiên, một người quen xuất hiện trên đảo...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 138: Chương 138



Chu Linh Vận đứng dậy khỏi mặt đất, đôi chân run rẩy.

Lúc này, cô cảm thấy mình như một chiến binh sắp lên đường đối mặt với tử thần.

Làm thế nào để đối diện với cái chết? Cô tự nhủ mình hãy nghĩ về niềm tin của bản thân.

Trước đây, cô từng cho rằng niềm tin có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ chỉ là một trò đùa.

Nhưng giờ đây, cô thấy điều đó đúng đến mức không thể đúng hơn!

Dù có c.h.ế.t đi chăng nữa, hy sinh vì đất nước này cũng là c.h.ế.t có ý nghĩa, biết đâu còn được vẻ vang!

Những tên phản bội như Mã Nguyên, gây hại cho đất nước và nhân dân, phải bị tiêu diệt càng sớm càng tốt!

Cái c.h.ế.t không đáng sợ, đáng sợ là cô chưa kịch hạ gục kẻ thù đã phải bỏ mạng trước!

Trong lòng cô thực sự không có nhiều tự tin, nhưng cô không thể phản bội nguyên tắc của mình, trở thành một kẻ phản quốc.

...

...

Mưa vẫn tiếp tục rơi, dù sóng gió đã dịu bớt nhưng tiếng nước đập vào đá ngầm quanh đảo vẫn khiến lòng người rung động.

Xa xa trên bầu trời, vài tia chớp lóe lên, nổi bật giữa màn đêm đen kịt, tiếp theo là những tiếng sấm vang dội.

Sấm ở Lĩnh Nam không giống bất cứ nơi nào khác, tiếng sét như tiếng gầm của mãnh thú, lớn, dày đặc và dữ dội.

Giữa vùng biển trống trải như thế này, cô lo lắng mình sẽ bị sét đánh trúng.

Mấy người nhìn nhau, ai nấy đều có chút sợ hãi.

"Tất cả lên thuyền ngay!" Mã Nguyên gân cổ nổi lên.

Nhóm họ gồm 5 người lên thuyền, mỗi người đeo một chiếc phao cứu sinh.

Đeo phao xong, Chu Linh Vận cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng Mã Nguyên vẫn không tin tưởng cô, dùng dây buộc chặt phao và người cô lại.

Những dụng cụ khác tự nhiên cũng không đưa cho cô.

Hắn ta có vẻ như muốn kéo cô cùng chết.

Chu Linh Vận liên tục quan sát Mã Nguyên, nhận thấy tinh thần hắn không ổn lắm.

Viên Minh Minh nắm tay hắn, dường như đang an ủi, hai người thì thầm điều gì đó.

Hai anh em ngư dân họ Lý gương mặt nặng trĩu, bởi họ vừa mất người thân.

Nhưng giờ không có thời gian để buồn bã, phía trước họ là một hành trình vượt biên không hề dễ dàng.

Chu Linh Vận không biết có ai sẽ đến cứu mình hay không, đã lâu rồi mà chẳng có dấu hiệu gì, có lẽ là không có ai cả.

Ánh mắt cô dần tối lại.

Nếu còn sống, cô muốn gặp người đó một lần nữa.

Con thuyền chòng chành trên biển, hai anh em ngư dân phụ trách lái thuyền, những người khác cầm lưới và cần câu, giả vờ là ngư dân đánh cá.

Sau khi thuyền đi được mười cây số, Mã Nguyên lấy ra thiết bị thông tin liên lạc.

Chu Linh Vận nhìn thiết bị, thỉnh thoảng phát ra tiếng "xèo xèo".

Một lúc sau, có tiếng nói vang lên, là một đoạn tiếng Anh.

Cô nghe hiểu, đại ý nói rằng nhóm họ sẽ rời đi sau 7 giờ, yêu cầu Mã Nguyên nhanh chóng hơn.

Lúc này, biển đen kịt, hàng hải dựa vào radar, nhưng phạm vi quét của radar không lớn lắm, tạm thời họ vẫn an toàn.

Nhưng không lâu sau, radar đột nhiên báo động!

Tất cả mọi người đều căng thẳng.

"Chạy nhanh!"

Hai anh em họ Lý lập tức quay đầu thuyền.

Một cua gấp khiến Chu Linh Vận mất thăng bằng, ngã dúi vào thành thuyền, đầu đập mạnh.

Chu Linh Vận hít một hơi, đau quá!

Cô lắc đầu, m.á.u từ trán chảy xuống, không khí tràn ngập mùi tanh của máu.

Nếu cô xuống biển lúc này, mùi m.á.u rất có thể sẽ thu hút cá mập.

Bị cá ăn thịt sống, nghĩ thôi đã thấy đau đớn.

"Cảnh sát biển!"

Ai đó hét lên!

Hai anh em họ Lý không muốn chết, định dừng thuyền lại, nhưng Mã Nguyên chĩa s.ú.n.g vào họ: "Lái nhanh lên, đồ khốn!"

Ngư dân đành tăng tốc hết cỡ.

"Đừng chạy! Đừng kháng cự vô ích! Đầu hàng sẽ được khoan hồng!" Tiếng loa từ tàu cảnh sát biển vang lên.

Mã Nguyên một tay cầm súng, tay kia nói gì đó vào thiết bị liên lạc, dường như đang cầu cứu!

Đột nhiên, thiết bị liên lạc phát nổ "ầm"!

Mã Nguyên kêu thảm thiết, một tay bị nổ nát tan, m.á.u chảy không ngừng!

Nhưng tay kia vẫn chặt cầm khẩu súng.

"Con khốn này!"

Viên Minh Minh chợt nghĩ ra điều gì, tát Chu Linh Vận một cái, sau đó lao đến cầm m.á.u cho Mã Nguyên.

Chu Linh Vận bị tát đến hoa mắt, nhưng cô dường như không để ý, chỉ cười một cách điên cuồng.

Ánh lửa từ vụ nổ chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười trở nên ma quái.

Cô không muốn trốn chạy, một khi đã trốn chạy thì tất cả sẽ mất hết!

Ánh đèn từ tàu cảnh sát biển chiếu thẳng vào thuyền vượt biên, Nghiêm Mộ Hàn và Giang Thiếu Kiệt lập tức nhận ra người trên thuyền.

Khuôn mặt cô đầy máu, chiếc áo màu vàng nhạt nhuốm đỏ, trông như vừa trải qua cực hình.

Đôi mắt cô vô hồn, không chút sức sống, dần dần khép lại.

Phải chăng cuộc sống tái sinh ngắn ngủi của cô sẽ kết thúc tại đây?

"Chu Linh Vận!"

Biển vẫn mưa, gió lớn sóng to, tiếng ồn ào hỗn độn, Chu Linh Vận không thể nghe thấy gì, do mất máu, toàn thân cô có cảm giác chóng mặt, mệt mỏi chồng chất, ý thức dần dần tan biến.

Hai anh em họ Lý thấy Mã Nguyên ngã xuống, liền dừng thuyền lại!

"Không được dừng!" Mã Nguyên dù đau đớn vẫn không quên chạy trốn.

Nhưng hai ngư dân không ngu, họ chỉ vì tiền, không cần thiết phải liều mạng, thuyền đột ngột quay đầu, hất Mã Nguyên đập vào thành thuyền.

Sau đó, hai ngư dân nhảy xuống biển.

Chu Linh Vận thân hình mảnh khảnh, không giữ được thăng bằng, bị lắc mạnh rồi rơi xuống biển.

"Nguy hiểm! Cẩn thận!"

Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy nghẹt thở!

"Coi chừng cá mập!" Đội trưởng Lưu hét lên.

Mùi m.á.u dễ dàng thu hút cá mập.

Chu Linh Vận rơi xuống biển, Nghiêm Mộ Hàn và Giang Thiếu Kiệt lập tức nhảy xuống cứu.

Họ bơi hết sức về phía cô.

Khoảng cách giữa họ và Chu Linh Vận chừng 30-40 mét.

Dù cùng xuống nước một lúc, nhưng với bản lĩnh quân nhân, Nghiêm Mộ Hàn bơi nhanh hơn Giang Thiếu Kiệt, đến gần Chu Linh Vận hơn.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trên thuyền vượt biên giờ chỉ còn Mã Nguyên và Viên Minh Minh.

Người Mã Nguyên và Chu Linh Vận bị buộc chung một sợi dây, khi cô rơi xuống biển, hắn cũng bị kéo theo.

"Con khốn!"

Mã Nguyên tỉnh táo hơn sau cơn đau.

Dù có chết, cũng phải kéo theo một đứa!

Hắn lắc lư cánh tay cầm súng, cố gắng nhắm bắn, nhưng một con sóng ập tới, Mã Nguyên lảo đảo, s.ú.n.g nổ!

"Cẩn thận!"

Nghiêm Mộ Hàn đẩy Chu Linh Vận ra.

"Đoàng!" Một phát s.ú.n.g trúng vào vai Nghiêm Mộ Hàn, m.á.u tuôn xối xả.

Máu nhuộm đỏ một vùng biển.

"Đội trưởng Nghiêm!"

Đội trưởng Lưu không ngờ lại xảy ra chuyện này: "Bắt lấy chúng!"

Vài phát s.ú.n.g nổ, Mã Nguyên trúng đạn, rơi xuống biển.

"Không! Không!!" Viên Minh Minh khóc thét.

Nhiều cảnh sát biển nhảy xuống cứu người.

Giang Thiếu Kiệt cũng bị biến cố này choáng váng, vừa rồi dường như Nghiêm Mộ Hàn đã đỡ đạn cho Chu Linh Vận.

Anh muốn cứu người, nhưng sức một mình có hạn, Nghiêm Mộ Hàn ôm chặt Chu Linh Vận, mặt tái mét, thều thào: "Cứu cô ấy trước!"

Giang Thiếu Kiệt chấn động trong giây lát!

Sau đó, anh nhận Chu Linh Vận từ tay Nghiêm Mộ Hàn, cắt đứt sợi dây buộc giữa cô và Mã Nguyên.

"Chu Linh Vận, cố lên!"

Lúc này, khuôn mặt Chu Linh Vận trắng bệch, m.á.u từ trán chảy ra, ý thức mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng loa...

Và có lẽ, cả một giọng nói quen thuộc...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá
Chương 139: Chương 139



Chu Linh Vận cảm thấy kiệt sức, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật say.

Biết đâu khi tỉnh dậy, cô sẽ trở về thế kỷ 21.

Cô cảm nhận mình như đang nằm trên giường bệnh, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

"A Vận, mẹ chỉ có mình con, con phải khỏe lại nhé!"

"Mẹ đã ly hôn với bố rồi, mẹ sẽ đi tìm hạnh phúc của riêng mình..."

Đó là mẹ cô ở thế kỷ 21 sao?

Chu Linh Vận cảm thấy sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu chùng xuống.

Cô cố mở mắt nhìn, nhưng vô cùng khó khăn.

"Vận Vận, Vận Vận..."

...

Một giọng nói khác vang lên, Chu Linh Vận bỗng mở to mắt.

Đồng tử dần điều tiết, hình ảnh trước mắt rõ nét dần.

Hoàng Thục Phân, Chu Linh Tu, bố cô... tất cả đều đang nhìn cô.

"Em gái, em tỉnh rồi!"

"Gọi bác sĩ ngay!" Hoàng Thục Phân hốt hoảng.

Hóa ra cô vẫn ở thập niên 80. Cô cố ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức, nhất là đầu và lưng.

Cô đưa tay sờ lên trán - trước khi ngất, cô nhớ mình rơi xuống biển và được ai đó cứu.

"Con..." Chu Linh Vận khó nhọc cất tiếng.

Hoàng Thục Phân nhanh chóng đưa cốc nước có ống hút: "Uống chút nước đã."

Vừa định hỏi thêm, bác sĩ đã tới kiểm tra.

Ngoài vết thương ở trán khá nghiêm trọng, cô chỉ bị thương ngoài da, gầy yếu và thiếu dinh dưỡng.

Cô đã hôn mê suốt một ngày một đêm.

Đầu cô nặng trĩu, có điều gì đó quan trọng mà cô đang bỏ lỡ...

Hoàng Thục Phân thấy con gái bối rối, liền nói: "Con đang nghĩ gì vậy? Đợi khỏe hãy tính, giờ ăn chút gì đi."

Chu Linh Vận cảm thấy đói, cô ăn cháo rồi dần tỉnh táo.

Chu Linh Tu cho biết đã xin nghỉ học giúp cô.

Cảnh sát tới ghi lời khai về vụ bắt cóc.

Cô kể lại sự việc, trùng khớp với lời khai của những kẻ buôn người.

Sau đó, Bộ An ninh đến hỏi về Mã Nguyên và Viên Minh Minh.

Hai người này đã bị xác định là gián điệp, sẽ bị khởi tố.

Mã Nguyên đã c.h.ế.t khi trốn chạy, không truy cứu trách nhiệm hình sự nữa.

Nghe tin hắn chết, Chu Linh Vận thở phào.

Cô không muốn bí mật của mình bị phát hiện, nhất là bởi một tên gián điệp.

Bộ An ninh tạm thời không khởi tố cô, nhưng hỏi một câu khiến tim cô đau nhói:

"Tại sao Mã Nguyên muốn bắt cô đi?"

Cô đã chuẩn bị câu trả lời:

"Hắn muốn biến tôi thành gián điệp. Hắn là thầy tôi, đánh giá cao năng lực của tôi, hy vọng tôi giúp hắn trong lĩnh vực thông tin liên lạc."

Nhân viên Bộ An ninh ghi chép, ánh mắt dò xét cô vài giây rồi rời đi.

Trải qua hai lượt thẩm vấn, một ngày gần trôi qua.

Chu Linh Vận nhìn ra cửa sổ - trời đã tối, không biết anh giờ thế nào...

Nhưng gia đình cô không ưa anh, nên cô không dám nhắc đến.

Hoàng Thục Phân gọt táo cho cô, vừa làm vừa nói:

"Nghe cảnh sát nói, có anh Thiếu Kiệt nào đó đã cứu con, con có nhớ không?"

Chu Linh Vận nhớ lại giây phút mất ý thức, dường như có nghe thấy giọng đàn ông. Hóa ra là Giang Thiếu Kiệt, lòng cô chợt chùng xuống.

"Giang Thiếu Kiệt à?"

"Đúng rồi! Anh ấy là đồng môn của con, đã cùng nhân viên y tế đưa con vào viện." Chu Linh Tu nói.

Bố cô ăn miếng táo, bị Hoàng Thục Phân đánh mắt, vội nói:

"Anh ta có vẻ tốt, con phải cảm ơn người ta chu đáo."

Hoàng Thục Phân phụ họa: "Anh ấy hình như có ý với con, con có thể cân nhắc. Tốt hơn cái tên Nghiêm Mộ Hàn nhiều."

Gia đình cô không biết Nghiêm Mộ Hàn cũng vì cứu người mà phải cấp cứu.

"Thì ra là anh ấy cứu con."

Đó là lý do giọng nói lúc cô mê man nghe quen.

"Ở đồn cảnh sát, anh ấy cũng giúp đỡ gia đình rất nhiều." Chu Linh Tu có ấn tượng tốt với Giang Thiếu Kiệt.

Họ cố tình lờ đi việc đã nhờ Nghiêm Mộ Hàn giúp đỡ.

Vụ hủy hôn trước đây quá khó coi, gia đình vẫn còn áy náy.

"Ân cứu mạng, phải báo đáp xứng đáng." Bố cô nói.

Câu nói nghe kỳ lạ, như muốn nói "lấy thân báo đáp".

"Anh ấy là bạn con, khi về trường con sẽ cảm ơn chu đáo." Chu Linh Vận đáp.

Dù có chậm hiểu đến đâu, cô cũng nhận ra Giang Thiếu Kiệt có tình cảm với mình.

Nhưng mối quan hệ của họ không thể tiến xa hơn.

Cô luôn muốn biến anh thành đối tác trong sự nghiệp.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ngành thông tin liên lạc đa phần là nam giới, vì đòi hỏi chuyên môn cao, ít phụ nữ theo đuổi.

Cô vào ngành này vì lời kêu gọi của đất nước và ảnh hưởng từ thầy cô.

Vào nghề rồi mới thấy phụ nữ trong ngành quá ít. Triển vọng thì tốt, nhưng khối lượng công việc lớn khiến cô thành "thanh niên quá lứa".

Nghĩ đến đây, cô thầm thở dài.

Cô khao khát được gặp anh ấy, dù anh không muốn...

"Thiếu Kiệt, cháu đến rồi à? Mấy ngày nay thật nhờ cháu nhiều." Hoàng Thục Phân nhìn Giang Thiếu Kiệt càng lúc càng hài lòng.

Chu Linh Vận ngẩng đầu, thấy bóng người cao lớn đứng ngoài cửa, tay cầm giỏ trái cây.

Cô chợt mơ hồ, nhớ lại lần đầu gặp Nghiêm Mộ Hàn - anh cũng đến thăm bệnh như vậy.

"Cháu còn mang hoa quả đến, khách sáo quá." Bố cô cười nói.

Chu Linh Vận tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào Giang Thiếu Kiệt:

"Cảm ơn anh đã cứu em."

Ánh mắt cô trong veo, không chút gợn sóng. Giang Thiếu Kiệt hiểu ý, lòng chua xót.

Có người dù nhìn cả đời, cũng chỉ là bạn.

"Không có gì, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường." Anh vẫn tế nhị như mọi khi, không để cô khó xử.

"Em nghỉ ngơi đi, thực ra... không chỉ một mình anh cứu em..."
 
Back
Top Bottom