Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 570: Chương 570



Sáng sớm, việc đầu tiên khi vừa bước vào văn phòng của vị giám đốc là cầm ly nước lên uống.

Ai ngờ chỉ mới nhấp một ngụm, đã nghe Chu Chiêu Chiêu nói ra một câu chấn động đến thế.

Ngay lập tức, ông phun ngụm nước trong miệng ra.

Thật trớ trêu, ngụm nước đó lại bay thẳng vào đầu cô Vương.

Cô Vương hoảng hốt, vội vàng giật tóc giả của mình xuống: "Tóc của tôi!"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Mọi người trong văn phòng: "..."

Ai có thể ngờ rằng, cô Vương - người luôn chú ý đến hình tượng của mình, sở hữu một mái tóc đen dày óng ả - lại là một người... hói đầu.

...

... kiểu "biển Địa Trung Hải"!

Tình huống này thật là khó xử.

Vị giám đốc vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi cô Vương, tôi không cố ý."

Ông định tiến lên lau khô tóc giả cho cô Vương, nhưng cô đã né tránh và vội vã cầm tóc giả chạy mất.

Vị giám đốc bất lực: "Tôi thật sự không cố ý mà!"

Quay sang Chu Chiêu Chiêu, ông nghiêm mặt hỏi: "Cô vừa nói gì? Thật là vô lý, sao có thể nói ra những lời như vậy?"

Cái gọi là "có quan hệ bất chính với viện trưởng" là thế nào?

"Đây không phải lời của tôi." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhìn Trương Hồng Anh, "Là cô Trương Hồng Anh vừa nói đó."

"Vì vậy, tôi muốn nhờ lãnh đạo viện giúp tôi hỏi rõ. Tôi đối với viện trưởng cũng như mọi người, chỉ có sự ngưỡng mộ và kính trọng." Chu Chiêu Chiêu nói tiếp, "Sao cô Trương lại khẳng định chúng tôi có quan hệ không đứng đắn?"

"Tôi không nói như vậy." Trương Hồng Anh vội vàng biện minh, "Cô Chu, ăn có thể tùy tiện, nhưng nói thì không thể bừa bãi."

"Tôi biết, cô vẫn còn oán hận vì khi còn là sinh viên đã bị tôi phạt." Trương Hồng Anh đỏ mắt nói, "Nhưng cô không thể bịa đặt chuyện như vậy."

"Tôi thừa nhận, việc đi du học bằng kinh phí nhà nước khiến tôi rất mong muốn, nhưng tôi cũng biết trong viện còn nhiều giáo viên ưu tú hơn tôi." Trương Hồng Anh nói, "Tôi không biết cô nói ra những lời này có ý đồ gì, nhưng tôi thật sự chưa từng nói."

Đây chính là kiểu "vu oan giá họa" mà Chu Chiêu Chiêu đã tận mắt chứng kiến.

"Cô Trương, lúc cô nói những lời này, không chỉ có mình cô ở đây." Chu Chiêu Chiêu nói, "Cô Tôn và cô Vương cũng đều ở đây."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô Tôn.

"Tôi... tôi..." Cô Tôn mở miệng, nhưng khi gặp ánh mắt của Trương Hồng Anh, lại vội vàng im lặng.

"Cô Tôn, lúc nãy các cô có nói rằng mọi việc tốt đều rơi vào tay tôi là vì tôi có quan hệ bất chính với viện trưởng không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Cô Tôn suy nghĩ một lúc, cuối cùng mím môi nói: "Có phải cô Chu nghe nhầm rồi không?"

"Ha." Chu Chiêu Chiêu cười nhạt.

"Cô Tôn, lúc nãy cô đứng đây, cô Vương đứng đây, cô Trương đứng đây." Chu Chiêu Chiêu sốt ruột chỉ tay, "Chưa đầy nửa tiếng trước, cô đã quên rồi sao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đây không phải chuyện quên hay không quên." Trương Hồng Anh nói, "Không nói thì không thể bịa ra được."

Chu Chiêu Chiêu càng sốt ruột, Trương Hồng Anh càng thấy vui.

Cô Tôn và cô Vương không phải ngốc, họ biết dù có nói cũng không thể thừa nhận.

Ai lại dám đùa với tương lai của mình?

Lúc đó chỉ có ba người họ, chỉ cần họ không thừa nhận, Chu Chiêu Chiêu sẽ không có nhân chứng, cũng không làm gì được họ.

Vì vậy, Trương Hồng Anh không hề lo lắng. Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu sốt ruột, cô giả vờ thở dài: "Cô Chu, chúng tôi thật sự không nói những lời đó."

"Đúng vậy." Cô Tôn vội vàng phụ họa.

"Cô không thể vì muốn có suất đi tu nghiệp mà bịa đặt chuyện vô căn cứ như vậy chứ?" Trương Hồng Anh nói, "Tôi nghe nói chồng cô là quân nhân?"

"Hôn nhân quân nhân được pháp luật bảo vệ." Trương Hồng Anh tiếp tục, "Chúng tôi dù có thiếu hiểu biết đến đâu cũng không dám nói những lời như vậy."

Cô Tôn nghe vậy ngạc nhiên nhìn Trương Hồng Anh, rõ ràng cô không biết chồng Chu Chiêu Chiêu là quân nhân.

Giờ cô vô cùng hối hận. Nếu biết chồng Chu Chiêu Chiêu là quân nhân, cô đã không tham gia vào chuyện phiếm này.

Chu Chiêu Chiêu và viện trưởng không phải ngốc.

Nếu họ thật sự có quan hệ bất chính, chỉ cần tội phá hoại hôn nhân quân nhân cũng đủ để họ vào tù.

Cô Tôn không nghĩ Chu Chiêu Chiêu và viện trưởng lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Đặc biệt là viện trưởng, đang có triển vọng trở thành phó hiệu trưởng, sao có thể để vấy bẩn thanh danh của mình?

Cô Tôn hối hận vì đã nói những lời đó với Trương Hồng Anh.

Nhưng giờ đã muộn, cô và Trương Hồng Anh đã ở trên cùng một con thuyền.

Cô ước gì mình có thể như cô Vương, tìm cách chuồn mất.

Nhưng giờ, cô chỉ có thể cắn răng diễn tiếp cùng Trương Hồng Anh.

Chu Chiêu Chiêu tức giận đến mức đứng im, người run lên.

"Tôi và cô Chu?" Viện trưởng Vu Minh Hy lạnh lùng nhìn mọi người, "Những lời này có thể tùy tiện truyền ra? Xem ra mọi người quá rảnh rỗi rồi."

"Viện trưởng, ngài hiểu nhầm rồi, chúng tôi thật sự không nói những lời đó." Trương Hồng Anh vội vàng giải thích.

Vẻ mặt sắp khóc của cô khiến Chu Chiêu Chiêu suýt vỗ tay khen ngợi.

"Diễn xuất của cô Trương không đi đóng phim thì thật là phí." Chu Chiêu Chiêu châm biếm.

"Tôi cũng muốn nói điều tương tự với cô." Trương Hồng Anh đáp lại, "Nghe nói hồi đại học, có đạo diễn từng muốn mời cô đóng phim."

Chuyện này quả thật có xảy ra, nhưng Chu Chiêu Chiêu đã từ chối.

"Nếu cô Trương Hồng Anh nói không nói, vậy chuyện này coi như bỏ qua." Vị giám đốc nói, "Từ giờ, ai còn dám buôn chuyện trong văn phòng, đừng trách tôi không khách khí."

"Giám đốc, sao có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy?" Chu Chiêu Chiêu sốt ruột nói, "Nếu lần này không xử lý nghiêm, lần sau không biết sẽ lan truyền điều gì?"

"Chiêu Chiêu, cô có bằng chứng không?" Vị giám đốc thở dài nói nhỏ với cô, "Đôi khi, đại khái qua là được."

"Nếu hôm nay không làm rõ tin đồn này, ngày mai nó sẽ lan khắp nơi." Chu Chiêu Chiêu nói, "Hơn nữa, lúc đó cô Vương cũng có mặt, chúng ta chưa hỏi cô ấy."

Nhưng mọi người đều biết, cô Vương là người khôn ngoan, có lẽ đã tìm cách chuồn mất khi thấy tình hình không ổn.

Viện trưởng mặt đen lại, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, ông mới nói: "Mời cô Vương đến đây."

Ông nhìn Chu Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Một lúc sau, cô Vương được mời đến.

Tóc giả đã được đội lại, không thể nhận ra là giả.

Nhưng khi nói chuyện, cô cũng đồng quan điểm với Trương Hồng Anh và cô Tôn: "Không nói gì cả!"

"Có phải cô Chu nghe nhầm không?"

Tóm lại, họ đều không thừa nhận và cho rằng Chu Chiêu Chiêu đã nghe nhầm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 571: Chương 571



Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn Chu Chiêu Chiêu với ánh mắt chế giễu lẫn kinh ngạc.

Làm sao có người lại tự đổ bùn lên đầu mình như thế?

Đến lúc này, hầu như tất cả mọi người trong văn phòng đều tin vào lời của Trương Hồng Anh.

Bởi vì, ba người họ đều khẳng định cùng một luận điệu.

Hơn nữa, cô Vương vừa mới vào, hoàn toàn không có thời gian để thông đồng với Trương Hồng Anh và cô Tôn.

Dĩ nhiên, cũng có người chọn tin tưởng Chu Chiêu Chiêu.

Như đã nói, không ai ngu ngốc đến mức tự bôi nhọ bản thân mình.

"Chiêu Chiêu à," giám đốc Lưu nhìn cô với vẻ quan tâm, "chuyện này, theo tôi thôi bỏ qua đi."

"Không, tôi không thể." Chu Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào ba giáo viên kia, "Cô Trương, cô Tôn, cô Vương, các cô xác nhận là các cô chưa từng nói tôi và viện trưởng có quan hệ bất chính phải không?"

...

...

"Chiêu Chiêu à," cô Vương nói với giọng điệu chân thành, "Chúng ta đều là giáo viên, những lời nào nên nói, lời nào không nên nói, chúng tôi đều hiểu rõ."

"Cô còn trẻ, làm việc cùng chúng tôi chưa lâu, nhưng viện trưởng của chúng ta là người thế nào, mọi người đều thấy rõ." Cô Vương nói tiếp, "Một người tận tâm với sự nghiệp, cống hiến hết mình cho viện, cả đời ngay thẳng."

"Tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy." Cô Vương khẳng định chắc nịch.

Trương Hồng Anh liếc nhìn cô ta, trong lòng đầy bực bội. Cơ hội nịnh viện trưởng tốt như vậy, lại bị cô Vương chiếm mất.

Nhưng cô cũng cảm thấy đắc ý.

Chu Chiêu Chiêu nghe được thì sao? Họ không thừa nhận, không ai tin cô ta.

Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu giận đến đỏ mặt, Trương Hồng Anh càng thêm hả hê.

"Vậy là các cô, những người làm thầy, lại không dám thừa nhận lời mình đã nói, đúng không?" Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng hỏi, "Nếu vậy, các cô thề độc đi."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Thề độc?" Trương Hồng Anh nhíu mày khó chịu, "Cô Chu, chúng ta đều là giảng viên đại học, là những người trung thành với chủ nghĩa Mác."

"Chúng ta là chiến sĩ vô thần, sao cô lại bắt chúng tôi thề độc?"

"Vậy các cô dám không?" Chu Chiêu Chiêu cười nhạt, "Nếu tâm các cô không có tội, lại là chiến sĩ vô thần, việc thề độc có gì đáng sợ?"

"Dù sao, các cô cũng không tin vào chuyện này mà." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhìn mọi người, "Mọi người thấy thế nào?"

Chính các cô đã nói mình là người vô thần, vậy thề độc có sao?

"Đúng vậy," cô Lý - người thân thiết với Chu Chiêu Chiêu - cười nói, "Nếu các cô không nói, thì thề một cái có sao?"

Nhưng ba người họ đều không muốn thề.

Bởi vì họ thực sự đã nói những lời đó, nếu thề mà linh ứng thì sao?

"Chuyện này... mọi người đều là đồng nghiệp, nếu là hiểu lầm thì xin lỗi là xong," giám đốc Lưu cười nói, "Không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề, các cô nghĩ sao?"

"Giám đốc Lưu, hy vọng một ngày nào đó khi bị người khác vu oan, ngài cũng có thể rộng lượng như vậy." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Giám đốc Lưu sầm mặt lại, "Cô này nói chuyện sao đầy gai góc thế? Tôi chỉ muốn mọi người hòa thuận, đồng nghiệp với nhau không cần phải căng thẳng như vậy."

"Vì chuyện không xảy ra với ngài, nên ngài mới thấy không có gì." Chu Chiêu Chiêu bình thản nói, "Có lẽ hôm nay tôi nói hơi quá, nhưng..."

Cô liếc nhìn viện trưởng Vu Minh Hy và mọi người xung quanh, "Tin đồn có thể g.i.ế.c người!"

"Nếu tôi là người yếu đuối, có lẽ tối nay đã treo cổ tự tử rồi."

"Còn viện trưởng, nếu nhà trường nghe được tin đồn này, liệu có tạm đình chỉ chức vụ để điều tra không?"

"Vì vậy, đây không phải chuyện nhỏ." Chu Chiêu Chiêu nhìn ba người họ, "Các cô đều nói mình không nói, vậy hãy thề đi."

"Thật là lố bịch!" Trương Hồng Anh gằn giọng, "Không nói là không nói, sao phải thề độc?"

"Được, không thề cũng được." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Nhưng nếu tôi chứng minh được các cô đã nói những lời này thì sao?"

"Nếu tôi có bằng chứng các cô đã nói, ba vị giáo viên sẽ làm gì?" Chu Chiêu Chiêu nhấn mạnh.

"Cô!" Trương Hồng Anh trợn mắt nhìn cô.

Cô Tôn và cô Vương cũng ngạc nhiên nhìn cô, chỉ nghe Trương Hồng Anh đột nhiên cười lạnh: "Cô đừng hù dọa, tôi không mắc lừa đâu. Không nói là không nói."

"Nếu cô đã nói thì sao?"

"Vậy tôi sẽ tự xin nghỉ việc, từ bỏ nghề giáo vĩnh viễn!" Trương Hồng Anh hét lên, "Không nói là không nói!"

"Tương tự," cô ta tiếp tục giọng đầy thách thức, "nếu cô không tìm ra bằng chứng, tôi yêu cầu cô cũng phải rời khỏi viện, vĩnh viễn không được làm giáo viên nữa!"

"Cô Trương." Cô Tôn kéo tay áo cô ta, "Không cần thiết phải như vậy đâu."

Chỉ vì một câu nói, xin lỗi là được, dù có thể khiến viện trưởng phật ý.

Nhưng vẫn tốt hơn là đem cả tương lai ra đánh cược.

Biết đâu, Chu Chiêu Chiêu thực sự có bằng chứng thì sao?

"Cô ta không có bằng chứng đâu, chỉ đang lừa bịp thôi," Trương Hồng Anh nói, "Viện trưởng, giám đốc, chúng tôi thực sự không nói những lời đó, đừng nghe cô ta bịa đặt."

Cô Tôn và cô Vương im lặng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Chỉ có Trương Hồng Anh vẫn đầy thách thức nhìn Chu Chiêu Chiêu như muốn nói: "Xem cô có bằng chứng gì nào?"

"Là một trong những người liên quan, tôi cũng cho rằng cần phải làm rõ sự việc này." Viện trưởng Vu Minh Hy lên tiếng, "Như cô Chu đã nói, tin đồn có thể g.i.ế.c người."

"Dù mong muốn các giáo viên trong viện đoàn kết, nhưng tôi cũng không muốn oan ức bất kỳ đồng chí nào." Ông nhìn Trương Hồng Anh, "Tôi hỏi lần cuối, các cô có thực sự nói những lời đó không? Nếu có, thừa nhận ngay bây giờ, có thể sẽ được xử lý khoan hồng."

"Không." Trương Hồng Anh ưỡn cổ, "Tôi chưa bao giờ nói như vậy."

"Hai cô thì sao?" Vu Minh Hy nhìn cô Tôn và cô Vương.

"Viện trưởng, tôi..." Cô Tôn cúi đầu, cắn chặt môi, rõ ràng đang đấu tranh tư tưởng.

"Cô Chu, viện trưởng," đúng lúc này, cô Vương - người vừa im lặng suốt - bất ngờ lên tiếng, "Tôi thừa nhận, chúng tôi đã nói nhảm nhí lúc nãy."

"Lão Vương!" Trương Hồng Anh giận dữ quát, "Cô nói bậy bạ gì vậy? Cô ta không có bằng chứng đâu, cô sợ cái gì?"

"Cô Trương, chúng ta là giáo viên," cô Tôn đỏ mắt nói, "Nói rồi thì nhận, không nói thì thôi."

"Chúng ta không dám thừa nhận lỗi lầm của mình, thì còn dạy dỗ học sinh thế nào?" Cô Tôn nói.

"Viện trưởng, cô Chu, tôi xin lỗi," cô cúi người thật sâu, "Sáng nay tôi đã tham gia nói xấu hai người."

Nếu không phải vì Trương Hồng Anh, họ đã không bàn tán những chuyện này, cũng không bị Chu Chiêu Chiêu bắt gặp.

Vì vậy, dù ở hoàn cảnh nào, cũng đừng nên đàm tiếu sau lưng người khác.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 572: Chương 572



Trương Hồng Anh trừng mắt nhìn cô Tôn, nếu ánh mắt có thể biến thành mũi tên, thì lúc này cô Tôn chắc chắn đã bị b.ắ.n trúng vô số phát.

"Cô nói bậy bạ gì vậy?" Cô ta túm lấy tay cô Tôn, giận dữ nói, "Cô nói những lời đó chứ tôi không nói."

Nếu thừa nhận, liệu cô ta có còn được làm giáo viên nữa không?

Cô Tôn bị kéo suýt ngã, đối mặt với Trương Hồng Anh đang giận dữ, chỉ biết liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Không biết lời xin lỗi này là nói với ai.

"Đủ rồi." Cô Vương bất ngờ lớn tiếng, "Cô Tôn nói đúng, sai thì phải nhận."

"Xin lỗi viện trưởng, xin lỗi cô Chu," cô cũng cúi người, "Tôi sai rồi, tôi không nên nghe lời cô Trương nói những điều không có căn cứ rồi cùng bịa chuyện."

"Lời của viện trưởng, giám đốc và cô Chu khiến tôi tự vấn bản thân," cô Vương nói, "Là một giáo viên, tôi đã hành xử không đúng."

"Viện có xử phạt thế nào, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận."

...

Lời của cô ta có vẻ chân thành hơn cô Tôn, như thể đã nhận ra lỗi lầm một cách sâu sắc.

Trương Hồng Anh ngồi phịch xuống ghế.

Nhưng ngay cả lúc này, cô ta vẫn không muốn thừa nhận mình sai.

"Cô không có bằng chứng," Trương Hồng Anh lẩm bẩm, "Cô không có bằng chứng, tôi không nói."

"Các cô," cô ta giận dữ chỉ tay vào cô Tôn, "Các cô cố tình, các cô thông đồng hại tôi."

"Còn cô, nói nghe đạo đức lắm, nhưng chính cô là người nói nhiều nhất." Trương Hồng Anh chỉ thẳng vào cô Vương mắng.

"Cô Trương, cô điên rồi sao?" Cô Vương lạnh lùng nhìn cô ta, "Sáng nay vào văn phòng, chính cô kéo tôi và cô Tôn lại."

"Cô nói đã thấy cô Chu và viện trưởng vào khách sạn," cô Vương nói, "Cũng là cô nói họ có quan hệ bất chính."

"Đúng không, cô Tôn?" Cô Vương hỏi cô Tôn đang đứng ngây người.

"Ừ?" Cô Tôn không ngờ cô Vương lại đột ngột quay sang đấu với Trương Hồng Anh, nhưng cô ta nói đúng, nên gật đầu, "Đúng vậy."

"Các cô... các cô cấu kết bắt nạt tôi." Trương Hồng Anh khóc lóc, "Các cô bắt nạt tôi."

Cô ta khóc, khiến cả văn phòng bối rối.

Chu Chiêu Chiêu - người bị vu oan - không khóc. Cô Tôn suýt ngã vì bị kéo cũng không khóc.

Vậy mà người vu oan lại khóc trước.

Khóc lóc để được thiên vị, phải không?

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn Trương Hồng Anh khóc lóc, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.

Trương Hồng Anh lúc này, y hệt người bà ghẻ Trương thị ngày trước của cô.

Không nói được nữa thì bắt đầu khóc lóc, ăn vạ.

"Viện trưởng, cô Chu," giám đốc Lưu khó xử nhìn Trương Hồng Anh đang khóc, "Chuyện này hay là để ba người họ viết kiểm điểm trong cuộc họp sáng mai thôi, được không?"

"Họ cũng biết lỗi rồi," giám đốc nói, "Mọi người đều là đồng nghiệp, nhường nhịn nhau chút đi."

"Cô ta trông có vẻ biết lỗi không?" Viện trưởng cười nhạt.

"Viện trưởng, em thật sự biết lỗi rồi," Trương Hồng Anh vội khóc lóc nói, "Xin lỗi viện trưởng, em sẽ không bao giờ nói bậy nữa."

"Nếu còn lần sau, mọi người cứ việc đuổi em." Trương Hồng Anh chân thành nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lắc đầu, "Nếu ngay từ đầu cô nhận lỗi và xin lỗi tôi cùng cô Chu, thì chuyện này đã có thể kết thúc bằng một bản kiểm điểm như giám đốc Lưu nói."

Nhưng từ lúc Chu Chiêu Chiêu yêu cầu xin lỗi đến giờ, Trương Hồng Anh đã làm gì?

Đầu tiên là không thừa nhận, khăng khăng nói Chu Chiêu Chiêu nghe nhầm hoặc nói dối.

"Cô Chu đã cho cô rất nhiều cơ hội," viện trưởng nói, "Nhưng cô đều không nhận."

"Vậy thì cứ làm theo như đã nói ban đầu."

"Không, tôi là giáo viên biên chế của viện, các người không có quyền đuổi tôi." Trương Hồng Anh nói, "Chỉ cần tôi không tự nghỉ, không ai có thể đuổi tôi đi."

Mọi người lần đầu thấy Trương Hồng Anh trơ trẽn đến thế.

Cô ta đã đẩy trò cãi cùn lên mức cao nhất.

"Vậy chúng ta sẽ chờ xem." Viện trưởng lạnh lùng nói.

"Đừng," Trương Hồng Anh lao đến trước mặt giám đốc Lưu, "Giám đốc, mau nói giúp em đi, mau xin giúp em đi."

Giám đốc Lưu khó khăn thoát khỏi tay cô ta, nói: "Cô Trương, cô cũng nghe rồi, tôi cũng muốn xin giúp, nhưng..."

Nhưng có quá nhiều người chứng kiến, và lúc nãy ông cũng đã xin giúp rồi, viện trưởng không đồng ý.

Giám đốc Lưu giờ cũng hối hận, không ngờ Trương Hồng Anh bình thường trông ổn, mà lại mù quáng đến thế.

"Tôi sẽ báo cáo sự việc này lên nhà trường một cách trung thực." Viện trưởng Vu Minh Hy nói, "Cô về chờ thông báo đi."

Rồi quay sang cô Tôn và cô Vương: "Hai cô dù đã nhận ra lỗi lầm, nhưng chuyện này không thể chỉ xin lỗi qua loa là xong."

"Chiều nay chúng ta sẽ họp bàn về cách xử lý hai cô." Viện trưởng nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Cô Chu cũng tham gia nhé."

"Vâng, viện trưởng." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

"Viện trưởng, xem có thể..." Giám đốc Lưu định xin giúp, nhưng bị viện trưởng ngắt lời: "Sao? Giờ ông còn muốn xin giúp nữa à?"

Giám đốc Lưu vội im miệng.

"Không phải," Trương Hồng Anh kéo giám đốc Lưu, "Ông cứu tôi đi. Tôi không thể mất việc này."

"Cô bình tĩnh lại." Giám đốc Lưu lạnh lùng nói, "Càng làm loạn càng không ai giúp được cô."

"Trương Thế Siêu," Trương Hồng Anh đột nhiên gọi tên giám đốc Lưu, rồi giơ tay cào cấu, "Chính ông hại tôi."

"Ông nói với tôi là thấy viện trưởng và Chu Chiêu Chiêu cùng vào khách sạn," Trương Hồng Anh mặt đỏ gay, giận dữ nói, "Ông bảo họ chắc chắn cũng đi thuê phòng như chúng ta."

"Cái gì?"

"Hả?"

"Trương Hồng Anh và giám đốc Lưu thuê phòng à?"

"Im miệng!" Giám đốc Lưu vội vàng nói, định bịt miệng Trương Hồng Anh, nhưng cô ta nhanh như chớp, không gì không dám nói.

Ông không thể ngăn lại được.

Cuối cùng, khi câu nói đó vang lên, giám đốc Lưu đứng cứng như tượng.

Xong rồi, thật sự xong rồi.

Lúc nói với Trương Hồng Anh câu này, ông chỉ muốn cô ta yên tâm theo mình.

Ai ngờ cô ta lại dám bịa chuyện viện trưởng và Chu Chiêu Chiêu trong văn phòng, lại còn bị bắt gặp tại trận.

Nếu bị bắt gặp rồi xin lỗi, chuyện cũng đã qua. Nhưng cô ta nhất định phải làm loạn đến thế này.

Giờ thì đừng nói Trương Hồng Anh, ngay cả chức giám đốc của ông cũng khó giữ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 573: Chương 573



Sự thực chứng minh, giám đốc Lưu vẫn nghĩ quá đơn giản.

Viện trưởng không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải nhổ bật tận gốc.

Vốn dĩ giám đốc Lưu đã có ý đồ khác với ông, sau lưng không ít lần làm tiểu động tác muốn hất cẳng vị trí viện trưởng để thay thế.

Sự việc lần này rất có thể là do ông ta chủ mưu.

Chỉ là không ngờ Chu Chiêu Chiêu - một giáo viên trẻ mới vào nghề - lại cứng rắn đến thế, nhất quyết không buông tha.

Càng không ngờ cô Tôn và cô Vương đột nhiên đổi giọng, và đặc biệt là Trương Hồng Anh ngốc nghếch lại vạch trần mối quan hệ bất chính của hai người trước mặt đông đảo mọi người.

Giờ đây, đừng nói chi đến việc thay thế vị trí viện trưởng, ngay cả chức giám đốc cũng khó mà giữ được.

Mấy năm gần đây không như trước, cứ vào biên chế là không thể động.

Cũng thật sự khó xử lý.

...

Nhưng giám đốc Lưu và Trương Hồng Anh phạm phải sai lầm nguyên tắc, lại còn gây ồn ào lớn như thế, nhà trường dù muốn che giấu cũng không có cơ hội.

Bởi lẽ, nếu bênh vực giám đốc Lưu, vậy hai giáo viên bị vu oan kia phải làm sao?

Chẳng lẽ họ đáng bị hắt nước bẩn như vậy?

Hơn nữa, lãnh đạo nhà trường không cần nghĩ cũng biết đứng về phía Vu Minh Hy và Chu Chiêu Chiêu.

Hai người này đều có cống hiến cho trường.

Vu Minh Hy là viện trưởng, năng lực bản thân rất mạnh, lại có nhiều bài báo học thuật đăng tải trong và ngoài nước, nên mới có thể lên chức viện trưởng khi còn trẻ.

Còn Chu Chiêu Chiêu dù mới về trường, nhưng phòng thí nghiệm vật lý hóa học và thư viện đều do cô vận động tài trợ.

So sánh như vậy, giám đốc Lưu và Trương Hồng Anh chẳng có gì nổi bật.

Một bên có cống hiến cho trường, một bên chẳng có gì ngoài việc làm xấu xa đạo đức.

Quyết định của nhà trường có thể đoán trước được.

Sau cuộc họp, thông báo chính thức được dán lên.

Cả hai cùng bị khai trừ.

"Sao chuyện này lại xử lý nhanh thế?" Chu Chiêu Chiêu về nhà hỏi Dương Duy Lực, "Vừa họp xong đã ra thông báo ngay, không chút do dự."

"Đã quyết định rồi thì thông báo sớm có sao." Dương Duy Lực khoác tay lên eo cô, "Hay em muốn nhìn mặt giám đốc Lưu nhảy tưng tưng nữa?"

"Không cần đâu." Chu Chiêu Chiêu cười, "Em chỉ cảm thán thôi, hóa ra hôm đó ông ta bênh Trương Hồng Anh là có lý do."

Thông báo của trường rất ngắn gọn, không nhắc tên Chu Chiêu Chiêu hay Vu Minh Hy, chỉ nêu rõ giám đốc Lưu và Trương Hồng Anh phẩm chất đạo đức suy đồi, không xứng làm thầy, nên bị khai trừ.

Đạo đức suy đồi?

Phiêu Vũ Miên Miên

Quan hệ bất chính của hai người bị phơi bày.

Giám đốc Lưu đang tìm cách dẹp chuyện, hy vọng ít nhất được ở lại làm giáo viên thỉnh giảng.

Nhưng giờ ngay cả giáo viên cũng không được làm.

Đáng thương cho bao năm nỗ lực của ông ta, suýt chút nữa là lên chức viện trưởng, giờ đành dừng lại.

Sau thông báo này, không trường nào trong tỉnh dám nhận ông ta nữa.

Giám đốc Lưu cầu cứu khắp nơi nhưng vô ích.

Ngay cả vợ cũng đòi ly hôn.

"Anh đã có người đẹp rồi còn gì? Đi theo người ta mà sống." Vợ lạnh lùng ném đồ đạc của ông ta ra, "Đừng về đây nữa, chúng tôi thấy bẩn."

Giám đốc Lưu không muốn ly hôn, nhưng vợ ông cũng là giáo viên: "Không ly hôn thì ra tòa."

"Bọn trẻ vì anh mà không dám ngẩng mặt lên rồi," vợ nói tiếp, "Anh không muốn giữ chút thể diện cuối cùng sao?"

"Nếu bố ly hôn, chúng con vẫn nhận bố." Con trai lớn nói, "Nếu không, chúng con sẽ không nhận bố nữa."

Làm sao ông ta có thể?

Làm chuyện xấu xa mà vẫn muốn trói buộc mẹ chúng?

Giám đốc Lưu dù không muốn nhưng nhìn ánh mắt hận thù của con cái, cuối cùng đành gật đầu ly hôn.

Trương Hồng Anh còn thảm hơn, chồng cô là công nhân nhà máy.

Ngày xưa gia đình cô thành phần không tốt, phải lấy chồng để cải thiện thành phần, mới có cơ hội được tiến cử lên đại học.

Cô may mắn được giữ lại trường, nhờ dùng thủ đoạn đẩy hai đối thủ về quê.

Là người bản địa, cô được ưu tiên ở lại.

Nhưng cô chỉ là sinh viên tiến cử, không thể so với sinh viên thi đỗ chính quy.

Trương Hồng Anh luôn lo sợ bị đào thải, nhưng lại không chịu khó học hành.

Đọc sách?

Cô ta vốn ghét đọc sách, cứ cầm sách lên là buồn ngủ.

Nếu không nhờ may mắn, giờ cô đã như mấy cô gái quê mùa thất học.

Giờ thì hết thời rồi.

Về nhà, Trương Hồng Anh bị chồng đánh một trận.

Người chồng công nhân đang thất nghiệp, nghe tin vợ ngoại tình, làm sao nhịn được?

Trương Hồng Anh phải nằm liệt giường cả tuần mới dám ra ngoài.

Ra ngoài tìm người giúp đỡ, nhưng ai dám giúp?

Chuyện phẩm chất đạo đức, đàn bà sợ bị liên lụy, đàn ông sợ bị hiểu nhầm quan hệ bất chính.

Ai dám dính vào?

Trương Hồng Anh đành tức tối trở về.

Biết vậy thì đừng làm!

Nếu cô ta không vu oan cho Chu Chiêu Chiêu, chuyện này đã không bại lộ.

Lúc đó cô ta dám làm loạn, vì nghĩ có giám đốc Lưu chống lưng.

Cô ta cũng nhận ra, giám đốc Lưu cố ý để cô phao tin đồn Chu Chiêu Chiêu và viện trưởng có quan hệ bất chính.

Tin đồn thường không ai điều tra, nhưng sẽ làm tổn hại thanh danh viện trưởng.

Giám đốc Lưu sẽ có cơ hội.

Ai ngờ kế hoạch hoàn hảo lại bị Chu Chiêu Chiêu phá tan.

Nếu không phải cô kiên quyết điều tra, có lẽ họ đã thành công rồi.

Chu Chiêu Chiêu, chính người phụ nữ này đã phá hỏng mọi chuyện!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 574: Chương 574



Trong văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Liễu nhìn người đàn ông trước mặt cười nói: "Giờ anh hài lòng chưa?"

Người đàn ông mỉm cười: "Loại chuyện này phải giải quyết nhanh gọn mới giảm thiểu ảnh hưởng đến trường học."

"Chú Liễu, cháu đang giúp chú đấy." Dương Duy Lực nhấp ngụm trà nói, "Loại người như vậy không nhanh chóng loại khỏi đội ngũ giáo viên, chẳng lẽ để họ đón Tết sao?"

Hiệu trưởng Liễu lắc đầu.

Nếu không có sự can thiệp mạnh mẽ của Dương Duy Lực, hình phạt dành cho giám đốc Lưu và Trương Hồng Anh có lẽ sẽ không nghiêm khắc đến mức đuổi việc ngay lập tức.

Lại còn dán thông báo công khai.

Như vậy, không chỉ trường họ, mà tất cả các trường lớn nhỏ trong tỉnh, hai người này đừng mong làm giáo viên nữa.

Ban đầu trường định thương lượng để giám đốc Lưu điều chuyển đến vùng sâu vùng xa.

...

"Vậy là tiếp tục hại các em học sinh ở đó sao?" Dương Duy Lực nói.

"Trình độ chuyên môn của giám đốc Lưu vẫn ổn." Hiệu trưởng Liễu nói, "Đi dạy ở dưới đó không có vấn đề gì."

"Nhân phẩm không đủ, không kiềm chế được bản thân," Dương Duy Lực tiếp tục, "Chẳng lẽ để họ đến đó hại thêm những cô gái khác?"

Dương Duy Lực nói xong, lại nhấp ngụm trà.

Nhưng với hiệu trưởng Liễu, lời nói đó như một tiếng sét.

Ông im lặng, trầm ngâm suy nghĩ.

Thành thật mà nói, với bản tính của giám đốc Lưu, đã dám ăn nằm với Trương Hồng Anh, xuống dưới kia chắc chắn sẽ càng phóng túng hơn.

Như vậy thật là tội lỗi.

"Anh suy nghĩ chu toàn quá." Lâu sau, hiệu trưởng Liễu thở dài nói, "Không hổ là dân trong nghề."

Suy nghĩ xa hơn họ nhiều.

"Vợ cháu ở trường, mong chú chiếu cố." Dương Duy Lực cười nói.

"Đương nhiên." Hiệu trưởng Liễu cười đáp, "Cô Chu Chiêu Chiêu tuy trẻ nhưng rất xuất sắc, luôn là nhân tài trường chúng tôi muốn bồi dưỡng."

"Vậy cháu cảm ơn chú trước." Dương Duy Lực cười đặt chén trà xuống.

"Thằng nhóc này..." Hiệu trưởng Liễu bất lực lắc đầu, "Đi đi, nhớ gửi lời hỏi thăm bố anh."

"Vâng," Dương Duy Lực đứng dậy nói, "Chuyện này xin chú đừng nói với cô ấy."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cô ấy" tất nhiên là Chu Chiêu Chiêu.

Vừa bước ra khỏi văn phòng, Chu Chiêu Chiêu đã thấy bóng lưng quen thuộc của Dương Duy Lực dưới tầng.

Người này dù đi đâu, mặc gì, đều toát lên vẻ phong độ hiếm có.

"Sao anh đến đây?" Chu Chiêu Chiêu vui vẻ bước nhanh đến, "Dạo này rảnh rỗi thế?"

Mấy hôm trước bận không thấy mặt, hôm nay lại rảnh đón cô tan làm?

"Tối nay muốn hẹn hò với em, không biết có thời gian không?" Dương Duy Lực cười hỏi.

"Ồ..." Chu Chiêu Chiêu giả vờ suy nghĩ, "Bình thường muốn hẹn em ăn tối phải đặt trước ít nhất ba ngày."

"Chỉ cần ba ngày thôi?" Dương Duy Lực hỏi lại.

"Tất nhiên, có khi phải một tuần." Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nói.

"Vậy phải làm sao?" Dương Duy Lực làm bộ khổ sở, "Không biết quý cô xinh đẹp có thể cho tôi xếp hàng ưu tiên không?"

"Ừm..." Chu Chiêu Chiêu giả vờ đắn đo, "Thôi được, cho anh một lần thôi đấy."

Rồi cô thuận tay vòng qua cánh tay anh, cùng nhau rảo bước.

Đằng xa, hai nam sinh đứng sững nhìn theo bóng lưng đôi uyên ương.

"Hai người đó... không quen nhau à?" Một cậu mặt tròn nói.

Vừa dứt lời đã bị cậu mặt vuông đánh vào đầu.

"Không quen cái gì? Đó là chồng cô Chu." Cậu mặt vuông nhìn theo, "Cô Chu giỏi thật."

"Ừ, giỏi thật." Cậu mặt tròn cảm thán, "Nghe nói tài trợ phòng thí nghiệm hóa lý đều do cô vận động."

"Đồ ngốc," cậu mặt vuông lại đánh vào đầu, "Ý tôi không phải vậy."

"Vậy là gì?" Cậu mặt tròn ôm đầu than, "Đánh nữa là ngu đấy."

"Vốn cũng chẳng thông minh." Cậu mặt vuông chê, "Ý tôi là cô Chu rất giỏi quản chồng."

Người đàn ông đó là nhân vật cực kỳ lợi hại.

Trong giới đại gia tỉnh thành, không ai không biết danh tiếng Dương Duy Lực.

Cậu từng chứng kiến Dương Duy Lực dùng tay không cứu một đứa trẻ khỏi tay tội phạm nguy hiểm.

Từ đó cậu hiểu thế nào là "lợi hại".

Nhưng người đàn ông mạnh mẽ ấy, lại vui vẻ diễn kịch cùng cô Chu.

Hạnh phúc và tình cảm giữa họ khiến người ngoài cũng cảm động.

"Đúng vậy," cậu mặt tròn nói, "Bao nhiêu nam sinh trong viện sẽ đau lòng."

Cậu mặt vuông cười khẩy: "Loại như Trương Văn Bác mà cũng dám mơ tưởng."

Trương Văn Bác là một sinh viên tự phụ và đáng ghét.

Nhưng cậu không ngờ, lúc này Trương Văn Bác đang chặn Chu Chiêu Chiêu lại: "Cô Chu, em có bài tập muốn hỏi."

"Xin lỗi, Trương Văn Bác," Chu Chiêu Chiêu cười từ chối, "Anh ấy đến đón em rồi, có gì mai lên lớp hỏi nhé."

Nói xong định đi, nhưng Trương Văn Bác đột nhiên ôm bụng: "Cô ơi, em đau bụng quá."

Chu Chiêu Chiêu quay lại: "Đau lắm à?"

"Vâng, đau lắm." Trương Văn Bác gật đầu, "Cô đưa em vào viện được không?"

"Không cần," Chu Chiêu Chiêu cười, "Anh ấy rất giỏi chữa đau bụng, em muốn thử không?"

Trương Văn Bác sững người.

Không phải nên đưa anh ta vào viện sao?

Như vậy cuộc hẹn của họ sẽ bị phá hỏng.

Nhưng để chồng cô chữa cho anh ta? Trương Văn Bác cảm thấy mình thật sự sẽ đau bụng mất: "Không... không cần đâu!"

Chu Chiêu Chiêu nghiêm mặt: "Đau bụng có thể rất nguy hiểm, để anh ấy khám cho em đi."

Buông tay Dương Duy Lực: "Anh xem giúp em ấy đi."

"Ừ." Dương Duy Lực gật đầu.

Tiếp theo là tiếng hét thất thanh của Trương Văn Bác: "Á!"

"Còn đau không?"

"Không... không đau nữa."

"Không đau nữa?"

"Vâng, không đau."

"Vậy mình đi thôi anh."

Trương Văn Bác: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 575: Chương 575



Chu Chiêu Chiêu vốn trông rất trẻ con, nên dù cô đã giới thiệu với sinh viên rằng mình đã kết hôn và có ba con, nhiều người vẫn không tin.

Họ chỉ nghĩ rằng Chu Chiêu Chiêu nói vậy để tránh phiền phức.

Theo lời đồn, sau khi tốt nghiệp, cô đã ở lại trường làm giảng viên.

Vậy thì lúc nào cô có thời gian gặp người khác, kết hôn và sinh con?

Vì thế, khi Trương Văn Bác theo đuổi Chu Chiêu Chiêu, cô đã nhiều lần nói với anh ta: "Tôi đã kết hôn và có ba con."

Nhưng Trương Văn Bác không tin.

Không chỉ không tin, anh ta còn coi đó là lý do Chu Chiêu Chiêu bịa ra để từ chối mình.

Với Chu Chiêu Chiêu, sự theo đuổi của Trương Văn Bác đã trở thành quấy rối.

...

Thậm chí, cô còn nghe đồng nghiệp nhắc nhở mình nên giữ khoảng cách với sinh viên.

Chu Chiêu Chiêu đã nghiêm khắc cảnh báo Trương Văn Bác: "Đừng làm những chuyện trẻ con và vô vị nữa."

Nhưng có người không chịu hiểu, hoặc cố tình không muốn nghe.

Với Trương Văn Bác, lời Chu Chiêu Chiêu như gió thoảng.

Anh ta đã điều tra: Gia đình Chu Chiêu Chiêu ở nông thôn, nhưng bố cô rất giỏi, có trang trại gà.

Bản thân cô cũng xuất sắc, mở nhiều cửa hàng gà rán ở tỉnh thành.

Cửa hàng gà rán đông khách nhất gần trường chính là của Chu Chiêu Chiêu.

Trương Văn Bác tính toán doanh thu mỗi ngày, suýt ngã ngửa.

Chu Chiêu Chiêu chính là "gà đẻ trứng vàng", kiếm tiền như nước!

Nếu cưới được cô, mấy cửa hàng kia sẽ thành của anh ta.

Lúc đó, ai còn muốn đi làm? Chỉ cần nằm nhà đếm tiền là đủ.

Vì vậy, dù Chu Chiêu Chiêu từ chối thế nào, Trương Văn Bác cũng không từ bỏ.

"Gái chính chuyên sợ trai lì", anh ta tin mình sẽ đổ được cô.

Nếu không được, vẫn còn cách khác!

Nhưng Chu Chiêu Chiêu quá khó theo đuổi. Hoa cô không nhận, quà tặng hôm sau xuất hiện trên bàn giám thị.

Đến tay còn chưa nắm được, đã nghe tin cô đi cùng một người đàn ông.

Trương Văn Bác chạy đến, thấy Chu Chiêu Chiêu cười nói thân mật với một gã đàn ông.

Anh ta không chịu nổi!

Chu Chiêu Chiêu là "món ăn" anh ta để dành lâu nay, sao có thể để người khác chén mất?

Hơn nữa, gã đàn ông kia tuy không xấu trai, nhưng trông già hơn Chu Chiêu Chiêu.

Đâu như anh ta?

Chu Chiêu Chiêu không phải từng nói muốn tìm "em trai" ở trường thể dục sao?

"Em trai" ngay trước mắt đây, cần gì phải đi xa?

Nhưng tình hình hiện tại khiến Trương Văn Bác rối trí.

Anh ta định nhân lúc Chu Chiêu Chiêu đưa mình vào viện, tìm cách đuổi gã đàn ông kia đi rồi tỏ tình.

Làm trai bao hay sói con, anh ta đều chấp nhận.

Ai ngờ Chu Chiêu Chiêu lại bảo chồng cô chữa đau bụng cho mình.

Gã đàn ông này, định tranh giành đến cùng?

Nghĩ vậy, mặt Trương Văn Bác càng khó coi.

Chu Chiêu Chiêu rõ ràng đã để ý gã kia, anh ta phải làm sao?

"Cô Chu, em..." Trương Văn Bác còn muốn nói, nhưng gã đàn ông kia không biết dùng thủ đoạn gì, nắm cổ áo xốc anh ta lên.

"Á á á... cứu tôi, thả tôi xuống!"

Sao lại có người khỏe thế?

Phiêu Vũ Miên Miên

Đây là trâu hay người?

Cảm giác mất thăng bằng rất khó chịu. Trương Văn Bác vừa được đặt xuống đã ôm bụng ho sặc sụa.

Nhưng ngay sau đó, anh ta bị Dương Duy Lực nhấc bổng lên.

"Á! Anh làm gì vậy?"

"Đau quá!"

Tiếng hét vừa dứt, lại là tiếng rên đau đớn: "Anh có biết chữa bệnh không? Anh muốn g.i.ế.c tôi à?"

"Còn đau không?" Lần đầu tiên Dương Duy Lực lên tiếng.

Trương Văn Bác ngây người.

Giọng nói này nghe hay thật.

Anh ta vừa định gật đầu, đã thấy Dương Duy Lực xoay cổ tay: "Hay là bóp thêm một cái nữa, đảm bảo khỏi ngay."

"Không cần!" Trương Văn Bác vội nói, "Lúc nãy anh cũng nói vậy."

Vốn dĩ anh ta không đau bụng, chỉ giả vờ để thu hút Chu Chiêu Chiêu, rồi tìm cách đuổi Dương Duy Lực đi.

"Lần đầu, tay còn hơi gượng." Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, không thèm nghe giải thích, lần này bóp thẳng vào bụng anh ta.

"Bụp!"

Một tiếng xì hơi vang lên.

Không khí xung quanh đóng băng trong giây lát, tiếp theo là mùi hôi thối kinh khủng.

Trương Văn Bác: "Không... không phải tôi..."

Mọi người nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc. Tiếng to thế mà còn chối?

Nhưng anh ta vừa nói xong, lại "bụp" một cái nữa.

"Trời ơi, thối quá!" Một sinh viên bịt mũi kêu lên.

"Không có..."

Trương Văn Bác còn định thanh minh, nhưng một tràng xì hơi không ngừng phát ra từ sau lưng.

Quan trọng hơn, nếu tiếp tục đứng đây, có lẽ anh ta sẽ ị ra quần.

Như vậy thì mất mặt quá!

Trương Văn Bác không dám nói thêm lời nào, ôm m.ô.n.g chạy mất.

Đằng sau là một chuỗi tiếng "bụp" liên hồi.

Cảnh tượng thật khó coi.

"Anh cũng không ngờ." Dương Duy Lực ngượng ngùng nhìn tay mình khi Chu Chiêu Chiêu quay sang.

Anh chỉ định dạy cho Trương Văn Bác một bài học, ai ngờ lại thành ra thế?

Có lẽ anh ta bị đau bụng thật.

Nhưng sau hôm nay, chắc chắn Trương Văn Bác không dám đến quấy rối Chu Chiêu Chiêu nữa.

Chu Chiêu Chiêu không hiểu nổi, một thanh niên trẻ tuổi sao lại có thể "dầu mỡ" đến thế?

Nhưng chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của vợ chồng cô.

Dương Duy Lực đã đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng mới mở: "Nơi này vừa khai trương, anh nghe nói đồ ăn ngon, nên đưa em đến thử."

Chỉ là nhà hàng này... Chu Chiêu Chiêu mỉm cười không nói gì.

Rất nhanh, quản lý mang thực đơn đến giới thiệu món, nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu thì sững lại.

Nhưng rồi tiếp tục nhiệt tình giới thiệu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 576: Chương 576



Dù chỉ chớp mắt giây lát, nhưng Dương Duy Lực là ai? Trước đây anh làm trinh sát, nhạy cảm với từng chi tiết nhỏ nhất.

Sau khi gọi món xong, quản lý vừa rời khỏi, Dương Duy Lực liền hỏi Chu Chiêu Chiêu: "Em quen chủ quán này?"

"Lúc đó anh không về," Chu Chiêu Chiêu cười giải thích, "Nên em quên chưa kể."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đây là quán do mấy đứa em hợp tác mở." Cô nói tiếp, "Em, Tri Tri, Hiểu Tuyết và Bội Bội."

"Chủ yếu là Bội Bội quản lý, ba đứa em chỉ góp vốn thôi."

Chuyện bắt đầu từ một lần mấy cô gái đi ăn lẩu. Tần Bội Bội phàn nàn: "Chẳng lẽ lần nào gặp nhau cũng ăn lẩu?"

"Ăn lẩu có gì không tốt?" Tống Hiểu Tuyết lập tức phản bác.

Cô nghiện lẩu đến mức có thể ăn sáu ngày trong tuần.

Tất nhiên, nếu dạ dày chịu được!

...

"Nhưng không thể lần nào cũng lẩu chứ?" Tần Bội Bội ngửi ngửi áo mình, "Về nhà toàn mùi lẩu bám vào."

"Quán ồn ào, phòng riêng lại ít," Hứa Tri Tri thêm vào, "Không phải nơi lý tưởng để tụ tập."

Nếu không phải vì mọi người đều thích lẩu, cô sẽ không chọn nơi này.

Thỉnh thoảng thì được.

"Hay là..." Chu Chiêu Chiêu chợt nhớ cảnh trong phim đời trước, "Chúng ta mở một quán ăn gia đình, không gian riêng tư, trang trí cổ điển, các chị có muốn đến không?"

"Nói rõ hơn đi." Tần Bội Bội hào hứng, "Ý tưởng này hay đấy."

"Em nghe nói," Hứa Tri Tri nói, "Ở Bắc Kinh có những quán ăn cao cấp dành cho giới thượng lưu."

Tất nhiên, trước hết đồ ăn phải ngon và độc đáo.

Mấy cô gái bắt đầu bàn bạc về kế hoạch mở quán.

"Phải đảm bảo sự riêng tư."

"Phong cách phải sang trọng."

Vừa nói vừa thảo luận, họ chợt nhận ra Chu Chiêu Chiêu đang ghi chép lại tất cả.

"Chiêu Chiêu giỏi quá," Tống Hiểu Tuyết trầm trồ, "Ghi lại hết những gì chúng ta nói."

Như vậy sẽ không bỏ sót ý nào.

"Xem còn thiếu gì không?" Chu Chiêu Chiêu đưa sổ tay cho mọi người.

"Vậy chúng ta thật sự sẽ mở quán ư?" Tống Hiểu Tuyết ngập ngừng hỏi.

"Tất nhiên." Tần Bội Bội đập tay xuống bàn, "Sẽ dành riêng một phòng cho chúng ta, muốn trang trí thế nào tùy ý."

Tống Hiểu Tuyết nghe xong, tưởng tượng ra khung cảnh, cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Cô gật đầu lia lịa: "Vậy mau mở đi!"

Nóng lòng muốn thấy quán thành hiện thực ngay lập tức.

"Mau? Đầu bếp đâu dễ tìm." Tần Bội Bội thở dài, "Vừa giỏi lại vừa có phong cách riêng, khó lắm."

Bước đầu tiên này đã làm họ đau đầu.

Trang trí có thể giải quyết, nhưng nếu đầu bếp không ngon, quán sẽ không ai lui tới.

Đúng lúc mọi người chán nản, Tống Hiểu Tuyết bỗng cười tươi: "Hóa ra các chị lo chuyện này."

Hứa Tri Tri cũng bật cười: "Đúng rồi, ông ngoại Hiểu Tuyết nấu ăn rất giỏi."

"Nghe nói tổ tiên từng là ngự thiếp trong cung." Cô bổ sung.

"Đương nhiên," Tống Hiểu Tuyết tự hào nói, "Ông ngoại em biết nấu rất nhiều món ngon."

Tiếc là sau biến cố trước đây, ông không còn muốn ra ngoài nấu ăn nữa.

Nhưng... cô là đứa cháu ngoại được cưng nhất, chỉ cần cô nói, ông sẽ đồng ý ngay.

Quan trọng hơn...

"Ông ngoại em có hai đồ đệ," Tống Hiểu Tuyết nói, "Nhà hàng quốc doanh đóng cửa, giờ họ thất nghiệp."

Tuổi trung niên mất việc, hai sư bá vô cùng chán nản.

Có vài quán ăn nhỏ mời họ, nhưng sao sánh được với nhà hàng quốc doanh ngày trước?

Đại sư bá từng nhận lời một nơi, nhưng bà chủ quán suốt ngày chỉ trích cách nấu, ông tức giận bỏ việc.

"Nhà đó xấu tính lắm, còn bôi nhọ danh tiếng đại sư bá khắp nơi." Tống Hiểu Tuyết giận dữ nói.

Vì vậy, dù muốn tìm việc mới, đại sư bá cũng gặp khó khăn.

"Gia cảnh đại sư bá khó khăn hơn nhị sư bá, lại có cậu con trai út chưa lập gia đình." Tống Hiểu Tuyết nhìn mọi người đầy hy vọng, "Hay là mời đại sư bá đến thử xem sao?"

"Nói cho các chị biết, đại sư bá trông thô kệch nhưng làm bánh ngon tuyệt." Cô tiếp tục quảng cáo.

Tuy nấu món chính không bằng nhị sư bá, nhưng làm bánh thì vô địch.

"Vậy mời họ đến thử đi?" Chu Chiêu Chiêu hỏi ý kiến mọi người, "Các chị thấy thế nào?"

"Em thấy chúng ta may mắn quá," Cô cười nói, "Đang cần đầu bếp thì có ngay ba người, quán này mở ra chắc chắn đắt khách."

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Khởi đầu thuận lợi, ắt hẳn tương lai cũng suôn sẻ.

"Thật sao?" Tống Hiểu Tuyết vui mừng, "Vậy em về nói với ông ngoại ngay."

"Nếu cụ đồng ý, chúng ta có thể gặp mặt bàn bạc." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Chúng ta thảo luận thêm xem cần bổ sung gì nữa!" Tần Bội Bội hào hứng.

Cô có khiếu kinh doanh bẩm sinh, thích kiếm thật nhiều tiền.

Buôn bán quần áo đã giúp cô giàu có, giờ thêm quán ăn này, tha hồ thưởng thức món ngon.

"Vậy ra quán mở vì lý do này?" Dương Duy Lực nghe xong cũng bật cười.

Nhưng sau đó là sự khâm phục.

"Hiệu suất làm việc của các em quả là cao." Anh giơ ngón tay cái, "Nếu..."

"Nếu" gì, anh không nói ra, nhưng Chu Chiêu Chiêu đoán được qua biểu cảm.

"Anh thử món gà hấp lá sen đi, đây là đặc sản của ông Hách." Cô gắp thức ăn cho chồng, "Còn bánh này là của đại sư bá."

Hôm đó, khi lão Hách dẫn hai đồ đệ đến, mấy cô gái trẻ đã vô cùng kinh ngạc!

Quả là ở hiền gặp lành.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 577: Chương 577



Ăn tối xong, Chu Chiêu Chiêu tưởng Dương Duy Lực sẽ đưa cô về nhà, nào ngờ hôm nay anh bỗng trở nên lãng mạn khác thường.

"Xem phim?" Chu Chiêu Chiêu nhìn tấm vé trên tay anh, ngạc nhiên nói, "Phim này đang hot lắm, vé khó mua lắm, anh xoay xở thế nào vậy?"

"Chỉ là... nhờ một chút quan hệ." Dương Duy Lực xoa xoa mũi nói.

Anh hỏi thăm bạn cũ, người này nghe nói anh muốn đưa vợ đi xem phim, liền giới thiệu bộ phim tình cảm đang gây sốt.

Bản thân Dương Duy Lực không mặn mà với phim tình cảm, nhưng bạn anh bảo con gái bây giờ đều thích thể loại này, phim này cực hot, vé khó mua.

Thế là anh nhờ bạn xoay xếp cho hai vé.

Ban đầu anh không thích xem, nhưng thấy Chu Chiêu Chiêu hào hứng như vậy, bỗng cảm thấy xứng đáng.

Thằng bạn quả nhiên lão luyện, không lừa anh.

"Khoan đã." Khi Chu Chiêu Chiêu định vào rạp, Dương Duy Lực đột nhiên kéo cô lại, "Anh đi mua nước ngọt và bắp rang."

...

Ừm, thứ này cũng do thằng bạn kia mách.

Xem phim mà không có hai thứ này thì không trọn vẹn.

"Được, chúng ta cùng đi." Niềm vui hiện rõ trên mặt Chu Chiêu Chiêu.

Dương Duy Lực bỗng thấy áy náy.

Từ khi kết hôn đến nay, anh hiếm khi có dịp đưa cô đến những nơi lãng mạn, đi xem phim hay dạo phố.

Suốt buổi xem phim, Chu Chiêu Chiêu chăm chú theo dõi, còn Dương Duy Lực chỉ tập trung ngắm cô.

Cô xem phim, anh thì lén nhìn cô.

Một túi bắp rang không nhiều, Chu Chiêu Chiêu vừa định lấy vài hạt, Dương Duy Lực đã đưa túi bắp đến trước mặt.

Luôn đúng lúc như vậy.

Khi phim kết thúc, Dương Duy Lực hoàn toàn không biết nội dung phim nói gì, trong khi Chu Chiêu Chiêu lại vô cùng hứng thú.

Ra về, khi cô định bàn luận về phim, phát hiện anh mặt mũi ngơ ngác.

Đúng rồi, đàn ông đã có gia đình thường không mặn mà với phim tình cảm.

"Sao thế?" Thấy cô mỉm cười, Dương Duy Lực tò mò hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Trước đây Bội Bội và Hầu Kiến Ba cũng đi xem phim này." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Dương Duy Lực: "..."

Con khỉ c.h.ế.t tiệt, lại nhanh hơn anh một bước.

"Kết quả là, khi ra về Bội Bội muốn thảo luận, hắn ta cũng mặt mũi ngơ ngác y như anh, hỏi gì cũng không biết." Cô cười nói.

Dương Duy Lực: "..."

Khốn kiếp Hầu Kiến Ba! Làm liên lụy đến anh!

"Nói đi, sắp đi làm nhiệm vụ phải không?" Sau tràng cười, Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn anh hỏi.

"Sao em biết?" Dương Duy Lực ngạc nhiên.

Anh chưa kịp nói, mà mệnh lệnh cũng mới nhận được hôm qua, người ngoài không thể biết.

"Em còn không hiểu anh sao?" Chu Chiêu Chiêu cười nắm tay anh, "Bao nhiêu năm rồi, anh khi nào dành cả ngày bên em như hôm nay?"

Vừa ăn tối lãng mạn, vừa hẹn hò xem phim.

Dương Duy Lực vốn là người thẳng thắn, khi nào biết lãng mạn như vậy?

"Anh xin lỗi." Dương Duy Lực siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

"Lần này đi lâu không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, rồi lo lắng thêm, "Hay là nguy hiểm lắm?"

"Chiêu Chiêu," anh lắc đầu, "Anh cũng không biết."

Không biết đi bao lâu, không biết có nguy hiểm hay không!

"Dù thế nào đi nữa," Chu Chiêu Chiêu áp mặt vào n.g.ự.c anh, "Anh phải nhớ mình là chồng em, là bố của ba đứa nhỏ."

"Nếu anh có chuyện gì..." Cô không nói hết câu, "Em lập tức đem ba đứa đi tái hôn, tìm một em trai khỏe mạnh làm bố dượng cho chúng."

"Chu Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực giận dữ hôn lên môi cô, đến khi cô thở không nổi mới buông ra, "Anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu."

Còn dám nói khỏe mạnh?

Tối nay sẽ cho cô biết thế nào mới là "khỏe mạnh" thật sự!

Chu Chiêu Chiêu: "..."

May là đang ở trong ngõ hẻm, lại khuya rồi nên không ai thấy.

Nếu không, bị hôn đến mềm nhũn chân thì xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Đêm đó, hai người đặc biệt cuồng nhiệt.

Chu Chiêu Chiêu nghĩ anh sắp đi xa nên chiều theo, nào ngờ cuối cùng chính cô lại là người đầu hàng.

Không biết đến mấy giờ mới kết thúc.

Chỉ biết sáng sớm tinh mơ, Chu Chiêu Chiêu bị Dương Duy Lực đánh thức bằng những nụ hôn, "Đừng, em muốn ngủ thêm."

"Anh đi đây, em ngủ tiếp đi." Anh hôn nhẹ lên môi rồi trán cô, "Đợi anh về."

Nghe vậy, Chu Chiêu Chiêu bỗng mở to mắt, định ngồi dậy nhưng bị anh giữ lại, "Đừng dậy, ngủ thêm đi."

Anh ôm cô vào lòng một lúc.

Bên ngoài vang lên tiếng chim hót hai lần, Dương Duy Lực biết người đến đón đã tới.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, quay người bước đến cửa.

Người trên giường không ngồi dậy, Dương Duy Lực đóng cửa lại, bước những bước dài ra đi.

**, Chu Chiêu Chiêu hoàn toàn tỉnh táo, lắng nghe tiếng bước chân anh dần xa.

Tiếp theo là tiếng động cơ xe nổ máy.

Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má, Chu Chiêu Chiêu tự nhủ mình già rồi, trước kia anh cũng đi làm nhiệm vụ nhưng cô chưa từng buồn thế này.

"Đồ đàn ông xấu xa, hôm qua lãng mạn làm gì?" Cô giận dữ trách móc.

Chắc chắn là do hôm qua anh quá lãng mạn, vừa ăn tối vừa xem phim, nên hôm nay cô mới buồn thế này.

Nằm trên giường, cô định ngủ thêm chút nữa nhưng vì đêm qua quá mệt nên lại thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, bên ngoài vang lên giọng Bình Bình và Nhan Nhan.

"Em không thích cái Tiển Tiển đó, nói chuyện cứ yếu ớt khó nghe lắm." Nhan Nhan nói, "Anh Bình, anh thích cô ta phải không?"

"Không có." Bình Bình ngơ ngác nhìn em gái, "Nhưng bà cô của cô ta phiền phức lắm, suốt ngày hỏi đông hỏi tây."

"Hỏi gì?" Nhan Nhan tròn mắt, "Người lớn còn gì phải hỏi trẻ con?"

"Hỏi chuyện bố mẹ," Bình Bình đảo mắt, "Bà ta tưởng em là trẻ con sao? Em không bị lừa đâu."

Chu Chiêu Chiêu nghe vậy bật cười.

Không phải trẻ con thì là gì?

Nhưng có người tò mò về gia đình mình, cô không khỏi cảnh giác.

Ở kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu từng nghe nhiều chuyện trên đài phát thanh.

Chủ nghĩa đế quốc chưa từng từ bỏ âm mưu xâm lược, còn rất nhiều gián điệp ẩn náu trong dân chúng.

Đặc biệt là lúc này, Dương Duy Lực đang đi làm nhiệm vụ quan trọng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 578: Chương 578



Tối hôm đó, khi Chu Chiêu Chiêu dẫn các con đi dạo, cô gặp người dì của Tiển Tiển - người đã thăm dò thông tin nhà cô.

Tiển Tiển vừa thấy Dương Gia Dịch liền mắt sáng rỡ: "Dương Gia Dịch, lại gặp cậu rồi!"

Tiển Tiển và bố là Hồ Anh Năng mới chuyển đến khu này gần đây. Nghe nói mẹ cô bé đã mất, nên Tiển Tiển được người dì này chăm sóc.

Kiểu sắp xếp này, Chu Chiêu Chiêu từng nghe ở quê.

Vợ mất, nhà vợ hoặc vì con hoặc vì giữ mối quan hệ, sẽ để em gái vợ lấy anh rể.

Lý do là dì ruột chăm con sẽ tốt hơn mẹ kế độc ác.

Nhưng hình như Hồ Anh Năng chưa cưới người dì này.

Một nam một nữ sống chung một sân, cũng kỳ lạ thật.

"Chị là mẹ Dương Gia Dịch phải không?" Dì của Tiển Tiển cười tươi chào Chu Chiêu Chiêu, "Tiển Tiển nhà tôi rất thích Dương Gia Dịch, còn nói lớn lên sẽ lấy cậu ấy."

...

Nghe vậy, Chu Chiêu Chiêu nhíu mày, cười xã giao: "Trẻ con đùa nghịch thôi, đâu phải chuyện nghiêm túc."

Ngay cả những người thân thiết trong khu tập thể cũng không nói những lời vô duyên như vậy.

Trước đây, có chuyện một người đùa về chuyện hôn nhân của trẻ con, ai ngờ cậu bé lại nghiêm túc tin theo.

Cậu luôn coi cô bé là vợ tương lai.

Đến khi cô bé yêu người khác, cậu không chấp nhận được.

Phiêu Vũ Miên Miên

Trong ngày cưới, cậu ta mang d.a.o đến bắt cóc cô dâu.

Khi cô dâu giãy giụa, cậu vô tình đ.â.m trúng bụng cô.

Cô dâu may mắn sống sót, nhưng mất khả năng sinh con.

Sự việc này tuy không xảy ra trong khu tập thể của họ, nhưng ở gần đó, lại gây xôn xao nên ai cũng biết.

Từ đó, mọi người không đùa kiểu này nữa.

Dì của Tiển Tiển mới chuyển đến có thể không biết.

Nhưng đây là lần đầu gặp mặt, nói vậy thật không phù hợp.

"Nghe nói chồng chị rất giỏi." Dì Tiển Tiển vẫn không nhận ra sự lạnh nhạt của Chu Chiêu Chiêu, tiếp tục hỏi, "Anh ấy làm nghề gì thế? Sáng nọ tôi đi mua bánh bao còn thấy anh ấy đi xe hơi."

Sáng hôm đó Dương Duy Lực đi làm nhiệm vụ bị cô ta nhìn thấy?

Chu Chiêu Chiêu nheo mắt quan sát người phụ nữ này.

"Sao... sao thế?" Dì Tiển Tiển cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt đó, "Tôi... chỉ tò mò hỏi thôi."

"Là dì của Tiển Tiển phải không?" Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Dì có nghe câu này chưa?"

"Câu gì?" Dì Tiển Tiển hào hứng hỏi.

"Tò mò c.h.ế.t người." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng đáp.

Dì Tiển Tiển ngượng ngùng, liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu: "Tôi có nói gì đâu, chị giữ chồng chặt thế."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Giữ chồng là sao?

Chẳng lẽ cô ta không biết thăm dò chuyện nhà người khác là bất lịch sự?

Chu Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, dẫn hai con đi chỗ khác chơi.

"Đồ đạo đức giả." Dì Tiển Tiển nhổ nước bọt sau lưng cô.

Vết hôn trên cổ, tưởng dùng phấn che đi là không thấy sao?

Nhìn kỹ vẫn thấy rõ mà.

"Dì ơi," Tiển Tiển buồn bã kéo tay dì, "Dương Gia Dịch có ghét cháu không?"

Nhưng cháu thích Dương Gia Dịch lắm, thích chơi cùng cậu ấy, thích nghe cậu ấy nói chuyện.

Ở bên cậu ấy làm gì cũng vui.

"Không sao, gái theo trai dễ như trở bàn tay." Dì Tiển Tiển thì thầm vào tai cháu, "Nếu cậu ấy không thích chơi, cháu cứ bám theo."

Giống như dì với bố cháu vậy.

Bố lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng giờ dì vẫn sống chung được mà.

Dì Tiển Tiển đắc ý cười.

"Vâng ạ." Tiển Tiển cũng cười, "Như dì với bố phải không?"

"Khôn thế." Dì xoa đầu cháu.

"Vậy dì phải cố lên," Tiển Tiển giơ nắm đấm, "Nghe nói có người muốn giới thiệu người yêu cho bố."

Tiển Tiển thở dài.

Cháu không phải con ruột của bố, mà là con nuôi. Nếu bố có vợ mới, liệu có con ruột không?

Lúc đó bố còn yêu cháu như xưa không?

Vì vậy, nếu bố phải lấy ai đó, cháu mong đó là dì.

Vì dì là "thạch nữ" - không thể sinh con.

Ban đầu Tiển Tiển không hiểu, sau mới được bà hàng xóm giải thích.

"Dì không thể sinh con, nếu lấy bố sẽ coi cháu như con ruột."

Vì thế, Tiển Tiển rất nghe lời dì.

Nhưng ngày hôm sau, Tiển Tiển không tìm thấy Dương Gia Dịch đâu cả.

"Người phụ nữ xấu xa, bà giấu Dương Gia Dịch đi đâu rồi?"

Khi Chu Chiêu Chiêu đi làm về, Tiển Tiển chặn lại, chỉ thẳng mặt hét lên.

Chu Chiêu Chiêu nhíu mày nhìn cô bé, không đáng tức giận với một đứa trẻ.

Trẻ không có giáo dục, đương nhiên phải tìm người lớn.

Khi gặp Hồ Anh Năng, Chu Chiêu Chiêu cảm thấy ông ta quen quen, nhưng không nhớ ở đâu.

Ông ta đeo kính gọng đen, đôi mắt sau tròng kính vô hồn.

"Xin lỗi, cháu gây phiền phức rồi." Hồ Anh Năng vội xin lỗi.

"Trẻ nhỏ cần được dạy dỗ cẩn thận." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Tôi bận công việc quá, lơ là cháu." Ông ta thừa nhận.

"Nuôi mà không dạy là lỗi của cha." Chu Chiêu Chiêu thẳng thắn, "Bận cũng không thể bỏ bê giáo dục."

"Đó là vô trách nhiệm."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Hồ Anh Năng mệt mỏi đáp.

Chu Chiêu Chiêu không nói thêm, quay về nhà.

Còn Dương Gia Dịch nhà cô, muốn bám theo? Không gặp được thì bám kiểu gì?

"Bọn nhóc lúc đầu còn không phục," Vừa về đến nhà, Dương Gia Dịch đang khoe với em gái, "Nhưng sau khi đấu bóng, tất cả đều quỳ phục."

"Không biết còn tưởng con đi đánh nhau." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

"Mẹ ơi," Dương Gia Dịch hào hứng, "Con không đánh nhau, chỉ dùng kỹ năng bóng rổ chinh phục họ thôi."

Nếu lúc này cậu bé có cái đuôi, chắc nó đang vẫy rối rít vì tự hào!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 579: Chương 579



Nếu phải chọn đứa con nào giống Dương Duy Lực nhất trong ba đứa, đó chắc chắn là Dương Gia Dịch.

Cậu bé không chỉ thừa hưởng ngoại hình của bố, mà còn cả tố chất thể thao.

Cậu có năng khiếu vận động đặc biệt.

Khi Dương Duy Lực còn ở nhà, mỗi sáng đều dẫn ba đứa trẻ đi chạy bộ, An An và Nhan Nhan luôn thở hổn hển khi về đích.

Chỉ có Dương Gia Dịch theo kịp nhịp độ của bố.

Khi Dương Duy Lực dạy các con tập võ, cậu cũng là người học nhanh nhất.

Dương Duy Lực từng nói riêng với Chu Chiêu Chiêu: "Thằng cả có tố chất, để nó lớn thêm chút nữa tôi sẽ đưa vào quân đội."

Lúc đó chuyện Dương Gia Hiêu chưa xảy ra, Chu Chiêu Chiêu cũng không phản đối, chỉ nói: "Con lớn sẽ có suy nghĩ riêng, nếu nó muốn vào quân đội, tôi sẽ ủng hộ."

Nhưng giờ Dương Gia Hiêu đã ra đi quá sớm, nếu Dương Gia Dịch cũng không ở bên cạnh, Chu Chiêu Chiêu sẽ rất nhớ.

...

"Vậy nên sinh con gái vẫn tốt hơn." Chu Chiêu Chiêu thở dài.

Dù vậy, cô vẫn đưa Dương Gia Dịch đến nhà thiếu nhi đăng ký lớp bóng rổ.

Cũng để tránh bị Tiển Tiển quấy rầy.

"Trẻ con bây giờ dậy thì sớm thế sao?" Hứa Tri Tri ngạc nhiên hỏi, "Bình Bình mới học lớp bốn mà?"

"Không phải đứa nào cũng vậy, tôi nghĩ do cách giáo dục của nhà họ có vấn đề." Chu Chiêu Chiêu nói.

Dì của Tiển Tiển nhìn đã không phải người tốt, dạy cháu toàn những điều sai trái.

Tiển Tiển đáng lẽ ở tuổi cắp sách đến trường, giờ lại suốt ngày nghĩ đến chuyện lấy chồng.

Học giỏi để làm gì? Lấy được chồng tốt quan trọng hơn nhiều.

"Bố đứa bé không phải là trí thức sao? Không quản lý à?" Tống Hiểu Tuyết tròn mắt.

Mới có tuổi đầu mà đã nghĩ đến chuyện lấy chồng.

"Bận lắm." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nghe nói là nghiên cứu viên, rất giỏi."

Ban đầu, dì Tiển Tiển hay hỏi thăm chuyện nhà cô, Chu Chiêu Chiêu từng nghi ngờ họ là gián điệp.

Khi Dương Duy Lực đi vắng, cô kể chuyện này với Dương Quyền Đình.

Mới biết Hồ Anh Năng là một nhà nghiên cứu.

Những người này đều phải qua thẩm tra lý lịch kỹ càng.

Sau này gặp dì Tiển Tiển, cô hiểu mình đã nghĩ quá, vì bà ta chỉ là người thích tò mò.

"Bà ta hỏi để làm gì biết không?" Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Để 'dự trữ' đối tượng cho Tiển Tiển."

Không phải bà ta không thương cháu, nhưng quan niệm sống quá lệch lạc.

"Đúng là thế giới đủ loại người." Hứa Tri Tri thở dài.

Họ đều là phụ nữ độc lập, không thể hiểu nổi suy nghĩ của dì Tiển Tiển.

Chu Chiêu Chiêu tưởng chuyện này không liên quan đến mình, nhưng khi về đến cổng nhà, bất ngờ nghe tiếng gọi: "Mẹ Dương Gia Dịch, đợi đã!"Quay lại, cô thấy dì Tiển Tiển đứng cách đó không xa.

"Dì Tiển Tiển có việc gì?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Mẹ Dương Gia Dịch, tôi có đắc tội gì với chị không?" Dì Tiển Tiển giận dữ nói.

"Ý dì là gì?" Chu Chiêu Chiêu mặt lạnh.

"Vậy sao chị hại tôi?" Dì Tiển Tiển nói, "Chị nói gì với ông nhà tôi vậy?"

"Giờ ông ấy đuổi tôi đi, chị hài lòng chưa?" Dì Tiển Tiển nghẹn ngào.

Nhiều người xung quanh bắt đầu tụ tập xem.

"Tôi nói gì với ông Hồ mà thành hại dì?" Chu Chiêu Chiêu cười lạnh, "Vả lại, sao gọi là 'ông nhà tôi'?"

Dì ta không phải chỉ là người giúp việc được thuê chăm Tiển Tiển sao?

"Chị bảo ông ấy phải dạy dỗ Tiển Tiển." Dì Tiển Tiển trợn mắt, "Chẳng phải là chê tôi dạy không tốt sao?"

"Ông Hồ là bố Tiển Tiển, tôi nhắc ông quan tâm con hơn," Chu Chiêu Chiêu bình tĩnh, "Không đề cập dì dạy thế nào."

"Vậy sao phải nói thừa?" Dì Tiển Tiển hậm hực.

"Dì nghĩ xem," Chu Chiêu Chiêu nói, "Tiển Tiển liên tục quấy rầy Dương Gia Dịch, gây phiền phức cho con tôi."

"Cách dì giáo dục Tiển Tiển có vấn đề, là hàng xóm, tôi nhắc ông Hồ chú ý hơn."

"Tiển Tiển có vấn đề gì?" Dì Tiển Tiển nói, "Lấy chồng là lần đầu tái sinh, lấy được người tốt thì sung sướng."

"Chị đừng đứng núi này trông núi nọ," Dì ta liếc mắt, "Bản thân chị cũng chỉ là con nhà quê, nhờ lấy được nhà họ Dương mới có ngày nay."

"Nếu không lấy chồng giàu, ai biết chị là ai?"

Kết quả người phụ nữ này lại không muốn người khác tốt, dám xen vào chuyện nhà họ.

Hồ Anh Năng sau khi nói chuyện với Chu Chiêu Chiêu đã yêu cầu dì ta về quê khi tìm được người thay thế.

"Nhà tôi không cần chị quản." Dì Tiển Tiển giận dữ, "Hay chị có ý gì với ông nhà tôi?"

"Ông nhà dì?" Chu Chiêu Chiêu mỉa mai.

Dì Tiển Tiển đỏ mặt: "Chị... đừng đắc ý, ông ấy sắp cưới tôi rồi."

"Ông ấy cưới ai cũng không liên quan đến tôi," Chu Chiêu Chiêu lớn tiếng, "Miễn là đừng quấy rầy con tôi nữa. Và... chồng tôi là quân nhân."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Dì có biết thăm dò hành tung quân nhân có thể bị xem là gián điệp không?" Cô nói tiếp, "Lần sau còn nghe dì hỏi thăm nhà tôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn công an."

"Đừng có dò la chuyện nhà tôi."

"Và cả nhà tôi nữa." Chị Triệu hàng xóm nói, "Con trai tôi bị quấy rối đến mức muốn chuyển trường."

"Nếu chị Chiêu không nói, tôi cũng sẽ tìm ông Hồ." Chị Triệu lạnh lùng, "Con gái gì mà không biết xấu hổ."

Tiển Tiển còn dọa sẽ cưỡng hôn con trai chị nếu cậu bé không đồng ý lấy nó.

Chị Triệu định tìm Hồ Anh Năng nói chuyện này thì gặp cảnh dì Tiển Tiển đang gây sự.

"Đúng đấy, cả khu tập thể bị nhà họ làm cho mù mịt khói bụi."
 
Back
Top Bottom