Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 300: Chương 300



Ở cữ xong, mẹ Tiêu lại dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra thân thể lần nữa, chỉ sợ có bệnh gì.

Điều này làm mẹ Hứa hổ thẹn không thôi.

Nếu bà thông gia không đến thì bà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dẫn con dâu đi kiểm tra sức khỏe.

Mẹ Tiêu ở Bắc Kinh hơn một tháng rồi quay về Tây Bắc.

Lúc đến, bà mang theo rất nhiều thứ, lúc bà về chỉ cầm ảnh của cặp song sinh cùng đặc sản người nhà họ Hứa đưa.

“Hứa Mục Chu!”

Nghe Tiêu Thanh Như gọi, Hứa Mục Chu lập tức bỏ cục bột đang nhào dở xuống.

Anh rửa tay rồi vội vàng chạy vào phòng.

Bây giờ anh đã bước đi ổn định hơn nhiều, không khác người thường là bao.

“Sao thế vợ?”

“Con ị rồi.”

Tiêu Thanh Như bế con gái không dám nhúc nhích, chỉ sợ nước phân dính lên người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy cô duỗi thẳng tay như đang ôm bom, Hứa Mục Chu dở khóc dở cười.

Anh đi lấy nước đâu ra đấy.

“Để anh.”

Hứa Mục Chu có kinh nghiệm chăm bé hơn, Tiêu Thanh Như lập tức đưa con cho anh.

Có lẽ cặp song sinh thường có cảm ứng đặc biệt với nhau, em gái vừa ị xong anh trai cũng ị.

Trong phòng hôi không chịu nổi.

Hứa Mục Chu bình tĩnh rửa m.ô.n.g cho con, không hề chê bai chút nào.

Tiêu Thanh Như không thể chỉ nhìn nên cô cũng giúp đỡ.

“Vợ, em vào bếp gói sủi cảo đi, để anh làm chỗ này là được.”

Rửa m.ô.n.g cho con xong mà còn động vào đồ ăn, Hứa Mục Chu chỉ sợ bị chê.

“Thế em đi thật à?”

“Ừ, anh làm quen rồi.”

Tiêu Thanh Như đi thật.

Một mình xử lý cho hai đứa trẻ, tiếng kêu khóc đinh tai nhức óc bên tai mà Hứa Mục Chu chẳng hề nhíu mày.

Đây là con mà vợ đã sinh.

Khó to chứng tỏ thân thể khỏe mạnh!

Anh thay tã sạch cho con, mỗi tay ôm một bé, đi lại trong phòng dỗ bọn chúng ngủ.

Ở cạnh bố làm hai đứa bé cảm giác an tâm, không bao lâu đã ngủ mất.

Anh đặt hai đứa lên giường nhỏ, đắp chăn cho hai đứa.

Hai đứa chỉ lộ ra khuôn mặt trắng mềm không khác nhau là mấy.

Hứa Mục Chu khẽ nhếch miệng, đáng yêu quá!

Anh đứng trông bên giường mấy phút, xác định con đã ngủ say mới cầm tã ra ngoài sân giặt.

Tiêu Thanh Như và mẹ chồng đang làm sủi cảo, thấy Hứa Mục Chu giặt tã trong sân làm cô cảm giác như đang bắt nạt anh.

Vì từ lúc sinh con đến giờ, cô chưa từng giặt tã lần nào.

Mẹ Hứa cực kỳ hài lòng về con trai.

Đàn ông phải chăm lo cho gia đình, đối xử tốt với vợ chứ.

Dẫu sao bây giờ anh cũng không đi làm, ở nhà chăm sóc con cũng là chuyện nên làm.

Nghĩ đến đây, bà không khỏi hỏi đến chuyện làm việc của Tiêu Thanh Như: “Bên con có cách nào không? Hay là chúng ta phải tốn tiền đi chuẩn bị một chút?”

“Qua tết trường học sẽ tổ chức thi, đến lúc đó rồi xem ạ.”

“Lúc đó Tả Tả và Hữu Hữu có thể ăn cháo mềm rồi, nếu con thi đậu có thể yên tâm đi làm.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Nếu không được nữa thì đặt sữa bò cho chúng nó, chắc không thiếu dinh dưỡng đâu ạ.”

“Không đâu, trước đây nuôi con cẩu thả, không phải ngày nào cũng không được uống sữa mẹ. Chỉ cần con ăn uống khỏe mạnh thì hai em em nó cũng sẽ trắng trẻo mập mạp thôi.”

Cho hai đứa bé b.ú sữa không hề dễ dàng, để con dâu có thể ăn ngon hơn, không hao tổn thân thể nên mẹ Hứa thường đi mua thịt.

Nếu không có phiếu thịt thì phải ra chợ đen mua với giá cao hơn.

Vì được ăn uống tốt nên Tiêu Thanh Như sinh con xong tăng lên năm cân.

Đối với những người nhảy múa, con số này rất đáng sợ.

Dù bây giờ không được lên sân khấu múa nữa nhưng Tiêu Thanh Như vẫn quyết định đưa giảm cân vào danh sách quan trọng.

Không vì điều gì khác mà chỉ để mặc quần áo đẹp hơn thôi.

Nếu không hãm lại thì không mặc được mấy bộ váy trước đây nữa.

Hứa Mục Chu giặt tã bẩn xong vào phòng bếp nhóm lửa giúp cô.

Lúc cha Hứa tan làm về nhà, bỏ vào nồi nấu khoảng mười phút là ăn được.

“Bây giờ hai đứa đầy tháng rồi, có phải nên đặt tên cho chúng rồi không?” Cha Hứa nói thế.

“Cha, chuyện này nhờ cha, con và Hứa Mục Chu không biết đặt tên.”

Cha Hứa cười tươi hơn: “Thế để cha gọi cho ông thông gia bàn bạc xem.”

“Vâng, hai người bàn bạc xem thế nào thì ổn, con và Hứa Mục Chu không có ý kiến gì.”

Cha Hứa hào hứng, ăn cơm xong đi gọi điện ngay.

Sau khi bàn bạc xong, người nhà hai bên quyết định để anh trai lấy họ Hứa, tên là Hứa Tri Hành.

Em gái lấy họ Tiêu, tên là Tiêu Tri Du.

Tiêu Thanh Như thấy hai cái tên này rất xuôi tai, tốt hơn tên Hứa Mục Chu đặt nhiều.

Thế là tên của hai đứa được quyết định như thế.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 301: Chương 301



Trẻ em lớn rất nhanh, mỗi ngày mỗi khác.

Đến cuối năm, cặp song sinh đã trở thành hai bé cưng bụ bẫm.

Vừa trắng trẻo mập mạp, vừa khỏe mạnh kháu khỉnh, còn chưa nói đến vô cùng đáng yêu.

Mỗi lần cha Hứa, mẹ Hứa ôm bọn nhóc ra ngoài đi dạo, đều có rất nhiều người vây lại ngắm nghía.

Thậm chí còn có mấy người quen tranh nhau ôm hai anh em bọn họ.

Hết cách rồi, hai đứa nhóc thực sự rất đáng yêu, sức hấp dẫn lớn đến mức làm người lớn không có cách nào cưỡng lại được.

Thấy tình hình như vậy, Hứa Mục Chu luôn cảm thán con trai mình rất giỏi lừa người.

Nhìn thì thông minh, đáng yêu nhưng thực tế lại là hai con quỷ nhỏ.

Trẻ từ bốn đến năm tháng tuổi tuy chưa biết nói, chưa biết đi nhưng rất hiếu động.

Mỗi ngày nằm trên giường không khua bàn tay nhỏ bé đánh nhau thì chính là anh đá em, em đá anh.

Thỉnh thoảng còn nắm tóc của đối phương.

Thậm chí còn có thể gặm chân của đối phương.

Lúc nào cũng vậy, tiếng khóc của hai anh em có thể xốc cả nóc nhà lên.

Nhưng không đứa nào chịu buông tay.

Người lớn phải cưỡng ép tách chúng ra thì trận đấu mới được tính là kết thúc.

Tiêu Thanh Như cảm thấy cái tính bướng bỉnh từ trong xương này của chúng được di truyền từ Hứa Mục Chu.

Bởi vì thường xuyên đánh nhau nên chỉ cần bọn chúng thức là không thể rời xa nhau dù chỉ một phút.

Hai anh em lại nắm tóc "đánh nhau" rồi bị tách ra, Hứa Mục Chu khóc không ra nước mắt.

"Vợ ơi, anh em sinh đôi nhà khác đều rất thân thiết với nhau, sao anh em sinh đôi nhà chúng ta lại không giống thế nhỉ? Ngày nào không đánh nhau thì giành ăn với nhau, không hề biết nhường nhịn nhau một chút nào."

Sao Tiêu Thanh Như biết được?

Cô vui sướng khi có người gặp họa, nói: "Cả hai đều là quỷ nhỏ nghịch ngợm, sau này anh vui rồi, có hai đứa nó chơi chung với anh, cuộc sống của anh chắc chắn sẽ không nhàm chán."

Hứa Mục Chu thở dài: "Anh bị bọn chúng làm cho điên lên mất."

Bây giờ anh đã không chịu được rồi, chờ bọn nhỏ biết đi biết chạy, biết nói, không biết sẽ nghịch ngợm tới mức nào nữa đây.

Hứa Mục Chu xoa đầu hai anh em sinh đôi: "Cha con mình thương lượng một chút nhé, hai đứa lớn chậm thôi có được không?"

"Hì hì…”

Tuy không hiểu cha đang nói gì nhưng hai bé vẫn hào hứng đáp lại.

Vừa cười khúc khích bằng giọng điệu trẻ con, vừa quơ tay quơ chân.

Dáng vẻ tràn đầy năng lượng làm Hứa Mục Chu cảm thấy sợ hãi.

"Vợ, sau Tết Nguyên đán anh cũng phải tìm lớp.”

Dù không biết anh đang nói thật hay nói đùa nhưng Tiêu Thanh Như vẫn rất vui: “Lúc đầu anh không có nói như vậy, có cần em giúp anh nhớ lại một chút không?”

"Có thể đổi ý không?"

"Nếu anh có thể trả bọn nó lại thì có thể đổi ý."

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như vào lòng, nói: “Vợ à, nếu ngày nào em cũng cho anh một chút phần thưởng thì dù có bị bọn nó tra tấn đến c.h.ế.t anh cũng bằng lòng."

"Hừ, c.h.ế.t cái gì mà chết?" Tiêu Thanh Như không muốn nghe chữ này: "Còn nói bậy nói bạ, em sẽ cho anh đẹp mặt."

Hứa Mục Chu nhịn cười, nói bằng giọng điệu tội nghiệp: "Nếu không có thưởng thì sẽ không có động lực."

"Ngay cả con mà cũng đem ra lợi dụng, anh không thấy xấu hổ à?"

Hứa Mục Chu nhướng mày: "Đây đâu phải ngày đầu tiên em quen anh, em còn không biết da mặt anh dày sao?"

Nói xong anh còn muốn hôn Tiêu Thanh Như.

Hai đứa bé nằm trên giường tưởng cha mẹ đang chơi trò chơi nên kêu ê a không ngừng.

Nhìn vào đôi mắt to đen láy trong veo của bọn nó, lỗ tai Hứa Mục Chu đỏ bừng, đột nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào.

Anh ôm chặt Tiêu Thanh Như, nói: “Vợ à, em dỗ con ngủ trước đi.”

Tiêu Thanh Như cũng cảm thấy xấu hổ khi thân mật trước mặt các con của mình.

Cô vỗ vào bụng người đàn ông: "Còn chưa chịu buông ra?"

Hứa Mục Châu bất đắc dĩ buông tay ra, ra lệnh cho hai con: "Mau nhắm mắt lại ngủ đi, đã mười giờ rồi! Nhìn quầng thâm dưới mắt hai đứa, nếu không biết còn tưởng là nửa đêm đi ăn trộm đấy."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như co giật, khả năng nói nhảm của người đàn ông này càng ngày càng tốt.

Rõ ràng vẻ ngoài của hai đứa giống hệt như bánh nếp, quầng thâm mắt ở đâu ra?

Cô buồn cười nhìn Hứa Mục Châu rồi lắc đầu.

"Nhắm mắt lại ngủ đi."

Anh càng nói hai đứa nhóc càng hăng hái hơn, nửa đêm rồi mà vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi.

"Nếu con không ngủ, cha sẽ đánh con."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hì hì."

"Cha lấy cây đến rồi đây."

"Ha ha.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 302: Chương 302



Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: "Bọn nó nghe có hiểu đâu, có uy h.i.ế.p cũng chẳng có tác dụng."

Hứa Mục Chu nói một cách bất đắc dĩ: "Tốt nhất là lớn nhanh lên, đến lúc hiểu chuyện rồi sẽ không còn làm khổ người khác như vậy nữa."

"Cái này cũng chưa chắc, có mấy đứa nhỏ càng lớn sẽ càng nghịch hơn."

"Không nghe lời thì đánh bọn nó."

“Bố mẹ em chắc chắn sẽ không cho anh đánh bọn nhỏ đâu."'

Hứa Mục Chu: "..."

Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, Hứa Mục Chu chỉ có thể nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.

Mãi đến khoảng mười một giờ tối, hai đứa nhỏ chơi đến mệt mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Nhìn bọn nhỏ có thể ngủ ngay lập tức, Tiêu Thanh Như cảm thấy vô cùng ghen tị.

Quả nhiên là tuổi trẻ, không phải lo lắng gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đắp chăn cho bọn trẻ, Hứa Mục Châu thở phào nhẹ nhõm, chăm con còn mệt hơn đi làm nhiều.

"Vợ, chúng ta cũng ngủ thôi."

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khác thường, Tiêu Thanh Như biết đêm nay lại phải thức khuya.

Chân của Hứa Mục Châu đã hồi phục, Tiêu Thanh Như không cần phải ra sức nữa.

So với trước kia, số lần chỉ có tăng chứ không có giảm.

Nói một cách hoa mỹ, mấy năm trước đã để vợ phải chịu khổ nên bây giờ anh phải cố gắng bồi thường cho cô gấp đôi.

Cuộc sống của vợ chồng hài hòa, tình cảm cũng theo đó từ từ tăng lên.

Nếu quan hệ của vợ chồng tốt thì chuyện trong nhà cũng càng ngày càng hòa thuận hơn.

Bây giờ nhiệm vụ hằng ngày của mẹ Hứa chính là nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ trông con, cuộc sống của bà ấy thoải mái như ý muốn.

Trong ngõ không có ai là không ghen tị với mẹ Hứa.

Trong nhà không áp lực, con trai con dâu đều hiếu thuận, chẳng cần quan tâm lo lắng cho chuyện tương lai sau này, chỉ cần thanh thản hưởng phúc là được.

Tiêu Thanh Như muốn dẫn con về Tây Bắc ăn Tết, Hứa Mục Chu cũng muốn đi theo.

Bây giờ chân của anh đã hồi phục, tuy không thể chạy nhảy nhưng bước đi không có vấn đề gì.

Hai vợ chồng không đi làm, nghĩ tới đã hơn ba năm chưa về viện gia chúc nên lần này quay về phải ở lâu hơn một chút.

Còn nửa tháng nữa mới đến Tết, Hứa Mục Chu đã đề nghị trở về Tây Bắc.

"Vợ, chúng ta về sớm vài ngày nhé, trước Tết trên tàu đông người lắm, về sớm một chút còn có thể tránh được hỗn loạn."

"Không đợi anh của em sao?"

"Không đợi, có anh ở đây sẽ không sao đâu."

Hứa Mục Châu là một người đàn ông đáng tin cậy, có anh ở đây, Tiêu Thanh Như không cần lo lắng nhiều như vậy.

"Được, chúng ta đi sớm một chút."

Chắc chắn không thể tay không về nhà đón Tết, giao con cho mẹ Hứa chăm sóc, sau đó Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dành hai ngày để đi mua đồ Tết.

Một nửa thì để ở nhà cho cha Hứa mẹ Hứa ăn Tết, còn một nửa thì mang về Tây Bắc.

Mẹ Hứa lo lắng cho cháu trai cháu gái nên cũng muốn đi chung với bọn họ.

Nhưng nghĩ đến số ngày nghỉ phép năm của chồng chỉ còn vài ngày, đến lúc đó lỡ chậm một chút là sẽ không kịp.

Nhưng nếu để ông ấy ở nhà ăn Tết một mình cũng không được.

Cuối cùng bà ấy chỉ có thể bỏ đi ý định cùng đi Tây Bắc.

Vào ngày đưa cả nhà bốn người ra ga xe lửa, mẹ Hứa lo lắng, liên tục dặn dò Hứa Mục Chu.

"Không được để hai đứa nhỏ khuất mắt của con, nếu có người lôi kéo làm quen thì đừng để ý đến bọn họ, càng không được để người lạ ôm hai đứa nhỏ."

Hứa Mục Chu biết mẹ mình lo lắng cũng không phản bác mà chỉ lắng nghe.

"Con biết rồi, con nhất định sẽ canh chừng bọn nó thật tốt."

"Ngoài hai đứa nhỏ, con phải chăm sóc Thanh Như cho tốt, trên xe lửa loại người nào cũng có, đừng để người khác bắt nạt ba mẹ con nó."

Hứa Mục Chu nghiêm túc gật đầu.

Thấy đã gần đến giờ, mẹ Hứa và cha Hứa lần lượt ôm từng người rồi mới chịu thả cho bọn họ lên xe lửa.

"Ông nó, sao tôi cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ thế nào đấy?"

"Tôi cũng vậy."

Không có bọn trẻ ở bên, trong lòng cứ cảm thấy không quen.

"Đi thôi, hai tháng nữa bọn chúng sẽ về mà."

Mẹ Hứa thở dài: "Đột nhiên tôi cảm thấy hai ông bà sui cũng không dễ dàng gì, con gái và cháu trai cháu gái đều ở Bắc Kinh, bình thường muốn gặp mặt nhau cũng khó."

"Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đời người vốn không có gì mười phân vẹn mười."

Nếu con trai không bị thương thì lúc này người không thể nhìn thấy con của mình chính là hai vợ chồng bọn họ.

Người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể nói trước được.

Ở lại ga xe lửa thêm vài phút, sau đó hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về nhà.

Bọn họ phải nên cảm thấy hài lòng khi mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 303: Chương 303



Dù sao dẫn theo hai đứa con ra ngoài cũng không được tiện lắm.

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như mỗi người giữ một đứa.

Không ôm thì cõng trên lưng, chỉ có khi nào lên tàu thì mới đặt đứa nhỏ ở trên giường.

Còn những lúc khác, mặc kệ làm cái gì cũng không để bọn nhỏ rời khỏi bọn họ nửa bước.

Cứ như vậy đi hết một chuyến, không chỉ người lớn mà cả trẻ em cũng vất vả.

Sau khi xuống xe lửa, hai đứa bé ngoan ngoãn để cha mẹ bế, không còn sức mà gây ra tiếng động nào nữa.

Trước đó Hứa Mục Chu còn lo bọn nhỏ sẽ làm ầm ĩ, bây giờ bọn nhỏ không ồn ào, ngược lại cảm thấy hai đứa con của mình thật đáng thương.

Vẫn nên hoạt bát một chút mới tốt.

"Vợ, sau này anh sẽ không bao giờ càm ràm bọn nhỏ nữa."

Tiêu Thanh Như cũng không biết nên nói thế nào với anh mới tốt: "Nói trước bước không qua."

Hứa Mục Chu xoa đầu con gái, dịu dàng nói: "Sắp tới nhà rồi, cục cưng cố gắng thêm chút nhé."

Cô bé ngoan ngoãn dựa sát vào lưng của mẹ, ê a một câu sau đó không lên tiếng nữa.

Nhìn bộ dáng bơ phờ của con bé, Hứa Mục Chu đau lòng gần chết.

Nhưng không dẫn bọn nó về cũng không được.

Chỉ có thể tàn nhẫn để bọn nó chịu khổ một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa ra khỏi nhà ga xe lửa, Tiêu Thanh Như đã nhìn thấy mẹ Tiêu và các cảnh vệ đứng bên cạnh chiếc xe jeep quen thuộc.

Nhìn thấy họ từ xa, mẹ Tiêu mỉm cười tiến lên đón.

Rõ ràng cô chỉ mới gặp mẹ mình cách đây vài tháng, nhưng lúc này không hiểu sao Tiêu Thanh Như lại cảm thấy nhờ bà ấy muốn muốn khóc.

Thật sự đã lâu lắm rồi cô không về đây.

Hứa Mục Chu ôm lấy bả vai cô: "Sau này năm nào chúng ta cũng về."

"Ừ."

Không muốn mẹ phát hiện ra khác thường, Tiêu Thanh Như hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác chua xót trong lòng xuống.

"Mẹ, sao mẹ lại tự mình đến đây?"

"Vất vả lắm hai đứa mới về nhà, còn dẫn theo cả hai đứa cháu cưng của mẹ, sao có thể không tự mình đến đón được."

Mẹ Tiêu nóng lòng nhìn hai đứa trẻ, nhìn dáng vẻ bơ phờ của hai đứa bé, bà ấy biết bọn trẻ đã rất mệt sau chuyến đi.

Thay vì ôm đứa bé, bà vội vàng nói: “Chúng ta về nhà trước đi, về đến nhà để bọn nó nghỉ ngơi thật tốt.”

Cảnh vệ giúp mang hành lý lên xe.

Mẹ Tiêu và Tiêu Thanh Như bế hai đứa bé ngồi ở ghế sau, Hứa Mục Chu ngồi ở ghế phó lái, cả gia đình đi về viện gia chúc.

Nghe nói gia đình Tiêu Thanh như sắp về đón Tết, trong gia chúc viện vô cùng náo nhiệt.

Xa thơm gần thối, những người lúc trước thích nói xấu bây giờ cũng không ghen tị với Tiêu Thanh Như nữa.

Chỉ cảm thấy cô lấy chồng xa như vậy, còn thất nghiệp nữa, rất đáng tiếc.

Đoán họ sẽ quay lại, những người không có việc gì làm tụ tập gần nhà họ Tiêu, chỉ để xem Tiêu Thanh Như có thay đổi nhiều không.

Nếu tiện bọn họ cũng có thể nói chuyện với nhau vài câu.

Xe jeep chậm rãi lái vào trong sân của gia chúc viện, nhìn khung cảnh quen thuộc, không hiểu sao Tiêu Thanh Như cảm thấy rất vui mừng.

Đây là nơi cô lớn lên, cho dù nhiều năm không về, cô cũng không hề cảm thấy xa lạ.

Trong lòng chỉ cảm giác vô cùng thân thiết.

Hứa Mục Châu cũng rất bùi ngùi, anh đã từng thực hiện được ước mơ của mình ở Tây Bắc.

Dù đây không phải là quê hương của anh nhưng anh vẫn có tình cảm sâu sắc với nơi này.

Xe dừng trước nhà họ Tiêu, Hứa Mục Chu xuống xe trước, mở cửa ghế sau ra.

Đồng thời thuận tay đón lấy đứa trẻ từ tay Tiêu Thanh Như.

Đứa bé ngoan ngoãn nằm trên vai cha m*t tay, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 304: Chương 304



"Đó là con của Thanh Như à, trông thật xinh đẹp."

"Với vẻ ngoài kia của Thanh Như và đồng chí Hứa, chắc chắn con của họ cũng sẽ rất đẹp."

“Trước đây tôi nghe nói chân của đồng chí Hứa đã được chữa khỏi, tôi còn tưởng dù có bình phục tốt đến đâu thì cũng không thể bỏ được nạng, không ngờ lại bình phục tới mức này."

"Bọn họ đúng là khổ tận cam lai."'

Mọi người thì thầm với nhau, sau đó bọn họ nhìn thấy mẹ Tiêu xuống xe, trong tay còn bế một đứa bé khác.

Ngay lập tức đã bùng nổ!

Không ngờ hai vợ chồng họ lại có thể sinh được một cặp sinh đôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái loại may mắn này đúng là không phải ai cũng có.

Đều là người quen trong một viện, Tiêu Thanh Như mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Thanh Như, lần này trở về tính ở lại bao lâu?"

"Chắc khoảng hai tháng."

"Vậy thì tốt, từ nay gia đình cô sẽ náo nhiệt hơn."

Mẹ Tiêu mỉm cười mời mọi người vào nhà trò chuyện.

"Hôm nay chúng tôi không vào đâu, để gia đình nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng tôi ghé chơi."

"Được rồi, chúng tôi về nhà trước đây."

Trò chuyện một lúc, cuối cùng cả gia đình cũng vào nhà.

Ngôi nhà trông vẫn quen thuộc như ngày nào, ngay cả đồ đạc trong phòng khách cũng không thay đổi.

Giao đứa nhỏ cho hai mẹ con Tiêu Thanh Như chăm sóc, Hứa Mục Chu xách hành lý lên lầu.

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa còn chuẩn bị luôn cả đồ vệ sinh cá nhân mới cho bọn họ.

Trong không khí không có mùi bụi bặm nên có thể đoán được để chào đón bọn họ về nhà, cha vợ và mẹ vợ đã tốn rất nhiều tâm huyết.

Mẹ Tiêu đau lòng cho hai đứa bé, nói: "Con cho bọn nhỏ uống sữa đi, sau đó mẹ sẽ dỗ bọn nhỏ ngủ, còn con và Tiểu Hứa ăn cơm trước."

"Có phải mẹ cũng chưa ăn không?"

"Mẹ không đói."

Hai đứa bé thật sự rất mệt, chẳng cần ai dỗ, vừa uống sữa xong đã ngủ thiếp đi.

Bọn nhỏ nằm trên chiếc giường mềm mại, có thể là vì quá thoải mái nên còn phát ra tiếng ngáy khò khò nho nhỏ.

Mẹ Tiêu hài lòng đến mức không nhịn được hôn mỗi đứa bé một cái.

Nghĩ đến bọn nhỏ sẽ không dậy ngay nên bà ấy đi ăn cơm cùng Tiêu Thanh Như.

Trong bếp có canh gà đã được hầm trước và mì sợi.

Chỉ cần hâm lại là có thể ăn ngay.

Thời tiết quá lạnh cộng thêm việc phải ngồi tàu đường dài suốt hai ngày khiến người nào người nấy cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lúc này được uống một bát canh hầm nóng hổi sẽ hạnh phúc biết bao.

"Mấy đứa đi đường vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Mẹ Tiêu liên tục gắp thịt cho hai vợ chồng, bà ấy hận không thể nhét cả con gà vào bát của họ.

"Mẹ à, mẹ cũng ăn đi, đừng lo cho bọn con."

Mẹ Tiêu mỉm cười, gật đầu: "Mau ăn đi, ăn no rồi hai đứa cũng đi ngủ một giấc."

"Khi nào cha con mới về?"

"Không biết nữa, không chắc là lúc nào cho nên chúng ta không cần lo cho ông ấy."

Tiêu Thanh Như đã không gặp cha ba năm nên trong lòng cô thực sự rất nhớ ông ấy.

Lúc nào cô cũng chỉ báo tin tốt, không bao giờ báo chuyện xấu, không biết cha mẹ cô có như thế không.

Cũng không biết sức khỏe và tinh thần của cha thế nào?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cha Tiêu sải bước đi tới: "Tả Tả, Hữu Hữu đâu? Mau để tôi nhìn xem."

"Ông về trễ rồi, bọn nhỏ đang ngủ."

Cha Tiêu có vẻ thất vọng, ông ấy đã tranh thủ lúc rảnh về nhà một chút, lát nữa đã phải quay về làm việc.

Không ngờ mấy đứa nhỏ đã ngủ rồi.

"Cha, cha lên lầu nhìn đi." Tiêu Thanh Như nói.

"Được, cha lên lầu nhìn một cái."

Mẹ Tiêu lo lắng đi theo sau: "Anh đi nhẹ thôi, đừng đánh thức bọn nhỏ."

Cha Tiêu thực sự đi nhẹ lại.

Lần đầu tiên gặp cháu trai cháu gái, ông ấy có hơi căng thẳng!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 305: Chương 305



Hai đứa bé đang ngủ ngon lành.

Cha Tiêu đứng bên giường, muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bọn nhỏ, nhưng lại sợ tay chân thô ráp của mình sẽ đánh thức bọn nhỏ.

Cuối cùng ông ấy chỉ có thể xoa nhẹ đầu hai đứa bé.

Cơ thể của hai đứa nhỏ mềm mại, ngay cả mái tóc cũng mềm, cha Tiêu mỉm cười xoa thêm lần nữa.

"Sao trông hai đứa nó khác nhau vậy? Trước đây xem hình cũng thấy không khác nhiều lắm."

"Chúng đã lớn rồi."

Mẹ Tiêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn chồng mình: “Một trai, một gái, trông khác nhau không phải là chuyện bình thường sao?”

"Hình như là vậy."

Vì để phân biệt hai đứa nhỏ, ngày nào cha Tiêu cũng cầm ảnh chụp lên xem.

Không ngờ chưa tới mấy tháng mà hai đứa nhỏ đã thay đổi nhiều như vậy.

Được rồi, thấy thì cũng đã thấy rồi, đừng lảng vảng ở đây nữa, nếu anh dám đánh thức bọn nhỏ em sẽ cho anh đẹp mặt."

Cha Tiêu vừa cười vừa nói: "Đây không phải là lần đầu tiên gặp sao, yêu thích một chút cũng không được sao?"

"Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, còn bây giờ để bọn nhỏ ngủ đi."

Hai đứa nhỏ ngủ say đến mức giơ tay giơ chân lên, cha Tiêu cảm thấy mình không hề ảnh hưởng đến chúng.

"Anh nhìn thêm chút nữa."

"Nếu còn nhìn tiếp thì anh có nỡ lòng ra ngoài không?"

"Chỉ có em hiểu anh."

Mẹ Tiêu nói thầm trong lòng, trước đây lúc từ Bắc Kinh trở về chính bà ấy cũng như vậy.

Bà ấy ước gì có thể nhét hai đứa nhỏ vào túi xách về.

Mối quan hệ huyết thống và tình thân thật kỳ diệu, chúng gắn kết mọi người lại với nhau một cách vô hình.

Làm người ta phải bận lòng.

Cho dù có chia xa bao lâu thì tình cảm cũng sẽ không thay đổi.

Sau khi nhìn khoảng mười phút, đôi vợ chồng già đi xuống lầu.

"Cha, cha ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, cha còn có việc nên đi trước, có chuyện gì thì đợi buổi chiều cha về rồi nói."

Thời gian không còn nhiều, cha Tiêu đi nhanh giống như lúc ông ấy về.

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Hóa ra quay về một chuyến chỉ để coi nhìn cháu à.”

Cười xong lại cảm thấy trong lòng khó chịu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô quyết định sau này phải thường xuyên đưa hai con về chăm cha mẹ.

Cho dù đi đường có vất vả thế nào thì một năm ít nhất cũng phải về hai lần.

Hứa Mục Chu cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

Vợ anh dù đã lấy anh nhưng vẫn là con của cha vợ và mẹ vợ.

Dù sao cứ luôn bị ngăn cách ở hai nơi như vậy, thật sự rất tàn nhẫn với bọn họ.

Bọn họ phải thường xuyên về thăm nhà mới được.

Ăn cơm xong, mẹ Tiêu đã đuổi bọn họ lên lầu nghỉ ngơi.

Hứa Mục Chu không buồn ngủ, anh nghĩ dù sao cũng đã lâu không về, nếu trong nhà có chuyện gì cần đến kỹ thuật thì có thể giao cho anh làm.

Mẹ Tiêu nói: “Radio ở nhà có vấn đề, nếu con không ngủ thì có thể kiểm tra xem có sửa được không”.

"Được, để con thử xem."

Sau khi tìm được dụng cụ, Hứa Mục Châu bắt đầu mày mò.

Tiêu Thanh Như lo lắng cho hai đứa bé, cô không để ý Hứa Mục Chu, một mình lên lầu ngủ với mấy đứa nhóc.

Trong lòng còn đang xúc động nên Tiêu Thanh Như cảm thấy có thể bản thân sẽ không ngủ được.

Nhưng nghe tiếng hít thở đều đều của bọn nhỏ, chưa tới mấy phút cô cũng ngủ thiếp đi.

Hứa Mục Chu có kỹ năng sống phong phú, cái gì cũng biết một chút.

Mấy chuyện sửa đồ này nọ đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.

Sau vài lần sửa chữa, chiếc radio đã được sửa xong.

Mẹ Tiêu cười nói: “Mấy hôm trước mẹ đã nhờ cha con sửa rồi nhưng cha con lại bận việc, may là con về, nếu không mẹ phải đợi thêm mấy ngày nữa mới được nghe đài."

Hứa Mục Chu hỏi: "Mẹ thử xem còn vấn đề gì không."

"Con đã thử hết rồi nên chắc không có vấn đề gì đâu."

"Mẹ, còn việc nào khác không?"

"Không có, con lên lầu cùng mấy mẹ con nó đi, hoặc là ra ngoài đi dạo cũng được."

Đi ra ngoài một mình chẳng có gì thú vị cả, Hứa Mục Chu chọn lên lầu ở cùng vợ và con của mình.

Cho dù Giang Xuyên không cố ý nghe ngóng thì tin tức cả nhà Tiêu Thanh Như về viện gia chúc đón Tết cũng truyền đến tai của anh ta.

Tính toán cẩn thận thì anh ta đã không gặp Thanh Như hơn ba năm.

Không biết cô có khỏe không?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 306: Chương 306



Lắc đầu, Giang Xuyên cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười.

Hứa Mục Chu yêu cô như vậy, sao cô sống không tốt được?

Nghe nói bọn họ đã có con, điều này chứng tỏ mấy năm nay sống ở Bắc Kinh Thanh Như không hề chịu tủi thân, nếu không dựa theo tính cách của cô chắc chắn sẽ không sinh con dưỡng cái cho Hứa Mục Chu.

Những thứ như cảm xúc sẽ không thể mãi mãi không thay đổi.

Nhiều năm như vậy, Giang Xuyên đã buông bỏ đoạn tình cảm kia.

Lần nữa nghe được tin tức của Tiêu Thanh Như, anh ta cũng chỉ giật mình, sau đó cũng không còn suy nghĩ nào khác.

Tuy đã buông bỏ được Tiêu Thanh Như nhưng anh ta vẫn không muốn tiếp xúc với người mới.

Giang Xuyên cảm thấy bản thân không còn sức lực để bắt đầu lại một mối quan hệ nào nữa.

Cứ sống bình yên như bây giờ đến hết đời là tốt rồi.

Tan làm về nhà, anh ta phát hiện bầu không khí trong nhà có hơi lạ, phòng bếp lạnh tanh, không có ai nấu cơm.

Trương Từ An là một cậu nhóc tinh ranh, cậu bé lén nói với Giang Xuyên: "Cha, hôm nay ông nội gọi điện thoại tới, bà nội nghe xong đã tức giận."

Giang Xuyên vỗ đầu cậu bé: "Ra ngoài chơi đi, đợi gần nấu cơm xong thì về ăn cơm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cha, con giúp cha nấu cơm nhé."

"Không cần."

Trương Từ An nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt, chắc chắn bà nội vẫn còn đang giận.

Cậu bé nhíu mày, buồn rầu, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.

Giang Xuyên sờ đầu cậu bé: "Nghe lời, ra ngoài chơi đi."

"Được rồi, con ra ngoài đây."

Đuổi người đi xong, trước tiên Giang Xuyên đi vào bếp nấu cơm, sau đó mới đi gõ cửa.

"Mẹ, dậy ăn cơm đi."

Người ở bên trong tức giận mắng: "Ăn cái rắm, mẹ tức đến no rồi."

Ấn đường Gong Xuyên giật giật: "Có chuyện gì thì mẹ cũng ra ngoài đi đã, chúng ta từ từ bàn bạc."

Người ở bên trong không nói gì.

Giang Xuyên đã chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa, không ngờ cánh cửa trước mặt bị mở mạnh ra.

Mẹ Giang nổi giận đùng đùng nói: "Con mau đưa đứa bé về cho bọn họ, không chỉ nhà họ Trương mà ngay cả Đỗ Vãn Thu cũng đang kêu gào đòi gặp đứa bé, nếu con không đưa Trương Từ An về thì bọn họ sẽ đến viện để gặp nó."

Chuyện này nằm trong dự kiến của Giang Xuyên.

Mấy năm nay anh ta chưa từng đưa đứa bé về một lần, nếu không có lợi ích gì chắc chắn nhà họ Trương sẽ không ngồi yên.

Còn về phần Đỗ Vãn Thu, cô ta đã sắp tái hôn, lúc này còn làm ầm ĩ cái gì?

Chẳng lẽ cô ta vẫn muốn đưa đứa bé về căn nhà hiện tại của cô ta?

Thậm chí cô ta còn không thể tự quản lý cuộc sống của mình thì làm sao có thể chăm sóc tốt con cái?

"Mẹ, con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ đừng quan tâm."

"Bọn họ đã gọi thẳng tới nhà, con nói mẹ không quan tâm thế nào?"

Sự việc này xảy ra là do anh ta, Giang Xuyên có bị mắng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Anh ta thầm nghĩ, trong nhà bọn họ có nhiều chuyện phải lo lắng như vậy thì làm sao anh ta dám tìm người để kết hôn.

Như vậy không phải đang hại người ta sao?

Anh ta không nói gì, lặng lẽ xuống bếp nấu cơm.

Thái độ này của anh ta làm cho mẹ Giang tức hơn.

Rõ ràng chỉ cần trả đứa bé về lại nhà của nó là có thể giải quyết vấn đề nhưng anh ta lại không làm như thế.

Sợ này nhà họ Giang bọn họ sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn.

Nghĩ tới nhà họ Tiêu có hai đứa cháu ngoại, còn nhà bọn họ không có cái gì cả, tâm trạng của mẹ Giang vô cùng tệ.

Tất cả mọi chuyện này đều do Đỗ Vãn Thu mà ra!

Nếu cô ta còn dám tìm tới đây, bà ta nhất định sẽ cho cô ta mấy cái tát!

Trương Từ An biết vị trí của cậu bé ở trong nhà rất khó xử.

Những đứa trẻ trong viện cũng không muốn chơi với cậu bé.

Cậu bé chỉ có thể lang thang quanh nhà một mình.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bà nội đang mắng cha ở nhà, bắt cha đuổi cậu bé về nhà.

Trương Từ An thở dài một hơi, nếu không hay là cậu bé về quê đi, như thế cha sẽ không phải khó xử nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 307: Chương 307



Sau khi mấy đứa nhỏ tỉnh dậy, chúng đã lấy lại tinh thần.

Vừa có tinh thần đã bắt đầu quấy phá, mẹ Tiêu và cha Tiêu bế bọn nhỏ, chỉ cảm thấy đây là hai con cá chạch trơn trượt.

"Thể chất này thích hợp làm quân nhân." Cha Tiêu nói.

“Đứa bé vẫn còn nhỏ mà anh đã nghĩ xa như vậy.” Mẹ Tiêu vặn lại: "Có lẽ khi lớn lên bản thân chúng sẽ có việc muốn làm."

"Có vài việc phải bồi dưỡng từ nhỏ."

"Lười chẳng muốn nói chuyện với anh nữa."

Mẹ Tiêu cảm thấy chỉ cần mấy đứa bé lớn lên bình an là được, về phần sau này lớn lên có ra sao thì cũng không quan trọng.

Đôi vợ chồng già ôm đứa bé vào lòng, vẻ mặt mãn nguyện.

Bọn họ cũng đã trải qua cảm giác được chăm sóc cháu ngoại.

Khi trẻ đến một độ tuổi nhất định, chúng sẽ không thích ở trong nhà.

Đôi mắt to tròn cứ nhìn ra ngoài, miệng còn ê a ê a liên tục, ý tứ rất rõ ràng.

Muốn ra ngoài chơi!

Cha Tiêu trả đứa bé lại cho Tiêu Thanh Như: "Dẫn nó đi dạo một vòng trong viện để làm quen hoàn cảnh đi."

Cặp song sinh quá sung sức, đó là điều mà Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đoán được từ trước.

Đưa bọn nhỏ đi xem phong cảnh, chơi mệt thì ban đêm sẽ không tra tấn người nữa.

Hai đứa bé đã ngủ cả buổi chiều, nếu bây giờ không đưa chúng đi chơi thì tối nay chắc chắn bọn họ lại phải thức khuya.

Hứa Mục Chu cũng khó hiểu, không phải đứa trẻ nào cũng thích ngủ sao, sao hai đứa nhỏ nhà bọn họ lại ồn ào như vậy?

Mẹ Tiêu không muốn ỏ nhà với cha Tiêu nên cũng ra ngoài với hai vợ chồng.

Nhìn thấy khung cảnh khác trước, hai mắt của đứa bé mở to, như tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng thấy cha và mẹ đều ở bên cạnh, nghi ngờ nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Mẹ Tiêu nói: "Không biết khi nào Tiểu Tống mới về viện gia chúc, đến lúc đó có thể để mấy đứa nhỏ gặp nhau, sau này chơi cùng nhau ."

Tính ngày, con của Tống Viện cũng đã hơn một tuổi.

Đã lâu không gặp, Tiêu Thanh Như cũng rất nhớ Tống Viện.

"Chắc trường học cũng cho nghỉ lễ phải không?"

"Chắc là sẽ nghỉ nhưng bây giờ con bé đã gả đi, phải lo cho cả hai bên, thời gian về viện gia chúc của con bé càng ít đi.”

Tiêu Thanh Như nói: "Hay là chúng ta đến nhà của cậu ấy, vừa lúc tặng một ít quà mừng năm mới cho cả nhà bọn họ."

"Vậy con gọi cho con bé trước đi, hỏi xem con bé có rảnh không."

Tiêu Thanh Như biết số điện thoại của đội sản xuất, cô định sau khi về nhà sẽ lập tức gọi điện.

Người một nhà vừa nói chuyện vừa đi chầm chậm.

Thời tiết rất lạnh nên chỉ có vài người ra ngoài đi dạo, dọc đường đi cũng không gặp người nào.

Lúc đi ngang qua nhà họ Giang, bọn họ nhìn thấy có một đứa bé đang chơi ở trước cửa, nhìn qua trông khoảng năm tuổi, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Tiêu Thanh Như đã biết đây là đứa bé năm đó.

Mẹ Tiêu cũng nhìn thấy Trương Từ An: "Đứa bé này được Giang Xuyên dạy dỗ rất tốt, không giống mẹ của nó, mất hết liêm sỉ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không quan tâm chuyện này.

Đối với cô, những vướng mắc giữa cô với Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu đã là chuyện rất lâu trước đây.

"Mấy năm nay Giang Xuyên chưa từng đến nhà họ Trương dù chỉ một lần, ngay cả mẹ cũng cảm thấy có hơi bất ngờ, đây không giống phong cách làm việc của nó."

Tiêu Thanh Như cũng bất ngờ: "Chân mọc trên người người khác, anh ta không đi thì người khác có thể đến."

"Đúng vậy, mẹ thấy nhà họ Trương chắc sẽ không ngồi yên đâu, dù sao bây giờ đứa bé cũng đã năm tuổi, nếu còn không bồi dưỡng tình cảm thì sau này khi lớn lên sẽ không dễ lừa như vậy đâu."

Bởi vì ân oán trong quá khứ nên mẹ Tiêu nắm mọi chuyện của nhà họ Giang trong lòng bàn tay.

"Đỗ Vãn Thu đã tái hôn với người khác nhưng dường như cuộc sống không được tốt lắm."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 308: Chương 308



Tiêu Thanh Như không hề đồng tình với Đỗ Vãn Thu.

Theo cô thấy, Đỗ Vãn Thu có thể được xếp vào loại người không biết xấu hổ.

Có những thứ sẽ khắc sâu vào trong xương tủy, sau khi trải qua những ngày tháng tốt đẹp, liệu cô ta sẽ cam tâm về quê làm ruộng sao?

Tâm không lành thì tự nhiên cuộc sống thường ngày cũng sẽ không tốt.

Thấy Trương Từ An đang lén lút nhìn bọn họ, Tiêu Thanh Như cũng liếc mắt nhìn một cái.

Đối diện với ánh mắt của cô, Trương Từ An lập tức cúi đầu.

Không dừng lại lâu, cả nhà bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước.

Hứa Mục Chu bế con gái, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc.

Tại sao vừa mới về nhà đã nghe thấy những cái tên mà anh không muốn nghe tới chứ?

Vẻ mặt anh chua lè, trông không còn hiền lành như thường ngày nữa.

Cô bé dùng bàn tay mềm mại tát vào mặt Hứa Mục Châu rồi bi bô một chuỗi lời trẻ con mà không ai có thể hiểu được.

Hứa Mục Chu vội vàng điều chỉnh sắc mặt.

Vừa rồi chắc đã làm con gái sợ.

Khóe mắt Tiêu Thanh Như dừng lại trên người Hứa Mục Chu một chút, trong lòng có hơi buồn cười, đã bao lâu rồi mà anh vẫn còn ghen?

Bóng dáng của gia đình bọn họ vừa biến mất ở góc đường, Giang Xuyên đi ra gọi Trương Từ An về nhà ăn cơm.

"Cha, vừa rồi con nhìn thấy bà nội Tiêu."

Sắc mặt Giang Xuyên không thay đổi: “Về nhà ăn cơm thôi."

"Bên cạnh bà nội Tiêu còn có một chú, một dì và hai đứa bé."

Ánh mắt Giang Xuyên hơi động, nhưng vẫn không nói gì.

Anh ta xoa đầu của cậu bé: "Con đói không? Về nhà ăn cơm trước đi."

Sau đó, anh ta bế cậu bé đi về nhà như không có chuyện gì.

Trương Từ Anh đã năm tuổi, cậu bé đã nghe được rất nhiều tin đồn về mấy người trong viện.

Cậu bé biết ban đầu cha đã có đối tượng, là con gái của bà nội Tiêu.

Nhưng sau đó bị mẹ ruột của cậu bé phá hoại.

Có lẽ là liên quan đến môi trường sống nên Trương Từ An rất nhạy cảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trông cha rất bình thường như không có chuyện gì nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất lạ.

Giống như có hơi buồn nhưng dường như cũng không có cảm xúc gì cả.

Trương Từ An không biết phải nên hình dung cảm giác này như thế nào.

Cho dù cậu bé chỉ là một đứa bé năm tuổi nhưng cậu bé đã biết được cái gì gọi là xấu hổ và áy náy.

Nếu không phải vì cậu bé và mẹ thì cha sẽ không bị bà nội mắng mỗi ngày, cũng sẽ không phải chia tay với dì kia.

Như thế, chắc cha sẽ rất hạnh phúc phải không?

Cậu bé chính là con chồng trước.

Nghĩ đến đây, tâm lý Trương Từ An cảm thấy rất khó chịu, cậu bé ủ rũ, nhìn qua trông rất đáng thương.

Giang Xuyên cũng không biết nên an ủi cậu bé như thế nào.

Trong viện có rất nhiều lời ra tiếng vào, có một số việc không thể giấu được.

Đứa bé còn quá nhỏ, đang ở độ tuổi mơ hồ, có thể tưởng tượng những điều đó đã tổn thương cậu bé thế nào.

Thấy bọn họ về nhà, ánh mắt của mẹ Giang lạnh như băng.

Chỉ cần nghĩ tới sau đó không lâu sẽ có vài người không biết xấu hổ tìm đến nhà, ánh mắt của bà khi nhìn Trương Từ An càng lạnh hơn.

Giang Xuyên nhíu mày: "Mẹ."

"Gọi cái gì mà gọi, mẹ có nói gì sai không?"

Giang Xuyên bất đắc dĩ, đứa bé cũng không ngốc, cũng biết nhìn sắc mặt của người lớn.

Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì tâm lý của đứa bé cũng có vấn đề.

Trương Từ An nắm chặt bàn tay nhỏ, cố lấy can đảm: "Cha, sang năm con muốn về quê ở, con đã năm tuổi rồi, có thể làm được rất nhiều việc, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Đặc biệt là mẹ Giang.

Bà ta luôn cảm thấy đứa bé này không có liêm sỉ, rõ ràng biết bản thân không được chào đón nhưng vẫn muốn ở lại trong nhà họ.

Nhưng bây giờ thằng bé lại chủ động đề nghị về quê, đột nhiên mẹ Giang không biết nên nói thế nào.

Giang Xuyên tuyệt đối sẽ không đồng ý.

"Sang năm cha sẽ đưa con đến trường, về quê cái gì mà về quê."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 309: Chương 309



Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Như, Tống Viện rất vui.

Cô ấy lập tức mời cả nhà bọn họ đến nhà mình làm khách.

Tiêu Thanh Như cười nói qua điện thoại: "Tớ cũng đã định đến đội sản xuất gặp cậu."

"Vậy cậu đến sớm một chút, tớ nấu cơm chờ mọi người đến."

"Được, khoảng chín giờ bọn tớ sẽ xuất phát.”

Lái xe đến đội sản xuất rất nhanh, dù tình hình giao thông có không tốt thì cũng không mất quá một giờ.

Hẹn thời gian xong, nghe thấy con của Tiêu Thanh Như khóc, Tống Viện bảo cô đi chăm sóc đứa bé trước.

Rồi cúp điện thoại.

Cô ấy nói với Tần Bắc: "Sáng mai anh đến công xã đi, xem có thể mua được ít thịt heo không, chúng ta làm hoành thánh ăn rồi g.i.ế.c thêm một con gà trong nhà."

Tần Bắc hỏi: "Ngoài thịt ra có cần mua gì nữa không?"

"Tạm thời cần không mua."

Bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết, đến lúc đó cô ấy lại phải đi mua đồ thêm lần nữa.

Cậu bé ngồi trong lòng Tần Bắc loạng choạng hỏi: "Mẹ, dì?"

"Đúng, là dì."

Tống Viện xoa đầu con trai: "Ngài mai dì Thanh Như sẽ dẫn em trai và em gái đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con phải ngoan, phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt có biết không?"

"Dạ."

Thằng bé gật đầu thật mạnh, cam đoan nói: "Con sẽ ngoan mà!"

Trong mắt Tần Bắc mang theo ý cười: "Lần nào thằng bé này cũng nói như vậy."

Lần nào cũng nói mình sẽ ngoan nhưng lần nào cũng có thể chọc người khác tức đến mức giậm chân, vừa nghịch ngợm vừa phá phách.

Nhất là năm nay thằng bé đã biết đi, chỉ cần không để mắt tới thằng bé một chút là y như rằng chẳng biết thằng bé trốn ở góc nào, đang làm chuyện xấu gì.

Sau khi hiểu được cha đang nói xấu mình, thằng bé khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.

Thằng bé càng thở hồng hộc, Tốn Viện càng cảm thấy buồn cười.

Cô ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con trai rồi nói: “Con khóc đi."

"Mẹ!"

"Khóc."

Thằng bé càng tức hơn.

Thằng bé ở trong lòng Tần Bắc giãy dụa một hồi, sau đó chập choạng trượt xuống.

Rồi chạy vào nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.

Cái dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của thằng bé khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.

Tần Bắc cố ý tăng tốc độ, tạo ảo giác có người đang đuổi theo.

Thằng bé hét lên và chạy nhanh hơn.

Nhưng chân quá ngắn nên cho dù có chạy cả ngày thì cũng không thể kéo dài khoảng cách giữa thằng bé và cha mẹ.

Trên mặt Tống Viện toàn là ý cười.

Mặc dù bọn họ không quá giàu có nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Để chào đón Tiêu Thanh Nhu và nhà cô, Tống Viện và Tần Bắc đã dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.

Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, khi khách đến đây mới cảm thấy thoải mái.

Mới bốn giờ sáng hôm sau Tần Bắc đã đi đến công xã mua thịt.

Sau khi mua thịt, bọn họ làm thịt con gà trống lớn mà bọn họ đã nuôi suốt một năm rồi mới bắt đầu ra đồng làm việc.

Để Tống Viện ở nhà chăm sóc con cái.

Bây giờ Tần Thiên đã sắp thành thiếu niên, sau khi Tống Viện kết hôn với Tần Bắc, người trong đội sản xuất cũng không còn phản đối việc thằng nhóc đi học nữa.

Những lúc không phải đi học thằng nhóc sẽ ra đồng giúp Tần Bắc làm việc.

Hôm nay biết trong nhà có khách đến, thằng nhóc không ra đồng nữa mà ở nhà giúp trông em, nghĩ lúc nấu cơm cũng có thể giúp một tay.

Chín giờ rưỡi, đám người Tiêu Thanh Như đến.

Hứa Mục Chu bế hai đứa nhỏ, Tiêu Thanh Như thì xách theo quà tặng.

Có đồ ăn nhẹ, đồ hộp và sữa mạch nha mang về từ Bắc Kinh.

Năm đó, khi Tống Viện tới Bắc Kinh thăm họ, cô ấy đã mang theo rất nhiều thịt, lần này khi đám người Tiêu Thanh Như trở về Tây Bắc, mẹ Hứa đã nhắc cô chuẩn bị thêm vài thứ để đáp lễ cho Tống Viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, Tiêu Thanh Như vừa xuống xe, Tống Viện đã nhịn không được ôm lấy cô.

Đôi mắt cô ấy chua sót, cuối cùng cô ấy kìm nén được cảm xúc của mình: "Đồng chí Tiêu Thanh Như, cậu tăng cân phải không?"

"Đồng chí Tống, phiền cậu đừng nói thẳng ra như vậy."

Hai người nhìn nhau cười.
 
Back
Top Bottom