Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 10: 10: Giang Xuyên Chúng Ta Chia Tay Đi 2



Khi Giang Xuyên ôm đồm quá nhiều việc, muốn gánh vác cuộc sống của Đỗ Vãn Thu thì cô nên quyết đoán rời đi.

"Giang Xuyên, chúng ta chia tay đi.

"Chính tai nghe được Tiêu Thanh Như nói lời chia tay, Giang Xuyên giống như bị người khác đánh một một gậy vào đầu.

Đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Bọn họ đã cùng nhau lớn lên, làm sao Thanh Như có thể nào muốn chia tay anh ta chứ?Nhất định là anh ta đã nghe lầm.

Anh ta cố sức gượng cười: "Giữa anh và Đỗ Vãn Thu không có gì cả, chỉ là nể mặt bạn bè anh mới quan tâm đến cô ta nhiều hơn một tí, Thanh Như có phải lại có người ở trước mặt em nói năng lung tung rồi không?"Lời này Tiêu Thanh Như đã nghe qua vô số lần, đã nghe đến phát chán từ lâu, nghe nhiều đến mức cũng thấy phiền.

Không hề để cho Giang Xuyên lừa mình dối người, cô gằn từng chữ nói ra: "Từ lúc anh hết lần này đến lần khác lựa chọn cô ta, từ lúc đó chúng ta đã không còn thể nào tiếp tục nữa.

""Giữa anh và cô ta là trong sạch.

"Tiêu Thanh Như bực bội nhíu mày: "Điều tôi để ý là hành động thực tế của anh, mặc kệ các anh có trong sạch hay không, anh luôn luôn giúp đỡ cô ta vô điều kiện, đây là sự thật.

"Giang Xuyên không có cách nào để phản bác lại, anh ta biết nơi nào có người thì nơi đó có thị phi, chỉ nghĩ sẽ bị mắng vài câu mà thôi, ban đầu anh ta cho rằng Thanh Như Thị không thèm để ý.

"Sau này anh không giúp cô ta nữa, sẽ giữ khoảng cách với cô ta có được không?"Ánh mắt Giang Xuyên nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như: "Em muốn anh làm như thế nào, anh sẽ làm như thế đó, chỉ cần em đừng nói chia tay với anh, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em.

"Tiêu Thanh Như dời tầm mắt, tự nói với mình không thể mềm lòng nữa.

Nhượng bộ hết lần này đến lần khác chỉ đổi lấy người khác càng thêm không kiêng nể gì giẫm lên nguyên tắc của cô.

Biết Tiêu Thanh Như hay mềm lòng lại dễ nói chuyện, Giang Xuyên không ngừng cố gắng: "Bác Tiêu nói chờ Đỗ Vãn Thu sinh con xong, tổ chức sẽ sắp xếp cho cô ta về quê, sau này người này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa.

Thanh Như, đừng vì một người ngoài mà từ bỏ tình cảm của chúng ta được không em?""Anh…"Tiêu Thanh Như vừa mới mở miệng, đã bị tiếng gõ cửa cắt đứt lời nói kế tiếp.

Người tới có lẽ là chị dâu Vương: "Đồng chí Giang, Vãn Thu sinh đứa nhỏ xuất huyết quá nhiều, bác sĩ nói cái gì tôi cũng nghe không hiểu, cậu mau đi xem.

"Giang Xuyên đột nhiên đứng dậy, đồng thời buông lỏng tay Tiêu Thanh Như ra.

Vừa bước được hai bước mới, lúc này mới tỉnh táo lại.

Anh ta vội vàng trở lại bên cạnh giường bệnh, vô cùng cẩn thận hỏi: "Thanh Như, anh có thể đi xem một chút được không?"Trái tim Tiêu Thanh Như chết lặng, động tác theo bản năng không thể lừa được người khác.

E rằng Đỗ Vãn Thu có rời đi nơi này, chỉ cần cô ta cần, Giang Xuyên vẫn sẽ như trước đây mà chạy về phía cô ta.

Một lần lại một lần, thật sự quá đủ rồi.

Tay đặt ở trong chăn dùng sức bấu chặt lòng bàn tay, Tiêu Thanh Như một lần nữa tự nói cho chính mình, tỉnh táo lại một chút, không được bị anh tiếp tục lừa nữa.

"Thanh Như.

"Trong ánh mắt Giang Xuyên đầy vẻ lo lắng, nhưng bởi vì Tiêu Thanh Như không lên tiếng, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Tiêu Thanh Như bỗng nở một nụ cười.

Nụ cười đó không được hiện lên trong khóe mắt, có một cảm giác cô quạnh không nói nên lời"Anh không thấy mệt sao?"Giang Xuyên khó hiểu, không biết vào thời điểm này vì sao cô lại hỏi anh ta môt câu như thế.

Tiêu Thanh Như không muốn khiến anh ta khó xử: "Anh đi đi.

""Chờ sắp xếp ổn thỏa cho cô ta rồi anh sẽ về đây với em.

"Còn chưa kịp đợi Tiêu Thanh Như trả lời, để lại một câu như vậy, Giang Xuyên đã vội vội vàng vàng chạy đi.

Ai cũng có thể nhận ra sự lo lắng và sốt ruột của anh ta.

Ở trong lòng anh ta, Đỗ Vãn Thu thật sự chỉ đơn giản là vợ của người anh em đã mất của anh ta sao?Có lẽ đã trải qua quá nhiều tình huống giống như vậy, đối với lựa chọn của Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Cô sờ nơi khóe mắt khô ráo, thật kỳ lạ lần này ấy vậy mà cô lại không khóc.

Trong lòng giống như cũng không khó chịu lắm.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 11: 11: Bị Hiểu Lầm 1



Giang Xuyên vừa đi thì có y tá đến chăm sóc Tiêu Thanh Như.

"Đồng chí Tiêu, cô cần gì thì cứ nói với tôi.

"Tiêu Thanh Như cong môi: "Phải nửa tiếng nữa mới truyền xong bình nước này, cô đi chăm sóc bệnh nhân khác đi, khi nào gần hết thì quay lại.

""Bên ngoài vẫn còn những đồng nghiệp khác, chờ mẹ cô tới tôi sẽ đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

""Vất vả cho cô rồi.

"Y tá lắc đầu, cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như.

Mẹ Tiêu mang cặp lồng cháo đến, bà thấy con gái đã tỉnh, đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lại sầm xuống.

Người kia lại đi rồi?Đã nói nó không phải người đáng tin rồi mà!Bà cười lễ phép với y tá: "Đồng chí, cảm ơn vừa rồi cháu đã chăm sóc Thanh Như nhà cô, bây giờ không sao nữa rồi, cháu mau đi làm việc của mình đi.

""Được rồi, có việc gì thì hãy gọi tôi.

"Đúng lúc này bình nước đã hết, y tá tiện tay rút kim ra.

Cửa mở, rồi lại đóng lại.

"Giang Xuyên đâu?""Đi rồi.

"Vẻ mặt mẹ Tiêu không thay đổi, thậm chí còn không muốn mắng chửi.

Người như vậy, cho nó một trăm cơ hội cũng uổng phí!Hơn nữa, bà rất lo lắng khi giao con gái cho Giang Xuyên.

Đau ngắn còn hơn đau dài!Cơ thể Tiêu Thanh Như suy yếu, mẹ Tiêu không muốn nói khiến cô phiền lòng.

Bây giờ việc quan trọng nhất là chăm sóc cơ thể khỏe lại.

"Mẹ đã xin phép giúp con ở đoàn văn công rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta an tâm dưỡng bệnh.

"Bà kéo chăn cho cô: "Mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể ăn, mẹ sẽ quay lại ngay.

""Vâng.

"Tác dụng của thuốc tê đã hết, Tiêu Thanh Như không còn buồn ngủ như trước, ý thức cũng rất tỉnh táo.

Cô sờ huyệt thái dương, là ai đưa cô đến bệnh viện?Trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ có một bóng dáng mơ hồ, còn có một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người.

Ánh mắt đó rất áp bức, thế nên chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng đã không khỏi căng thẳng.

Bởi vì đối phương đã cứu cô, vì tình vì lý cô cũng nên cảm ơn người ta.

Vì thế đợi mẹ Tiêu trở lại, Tiêu Thanh Như hỏi: "Mẹ, mẹ biết ai đưa con đến bệnh viện không?"Nói đến đây, mẹ Tiêu không nhịn được nở nụ cười: "Là đồng chí Hứa, bạn của anh trai con từ Bắc Kinh tới.

”"Là phi công đó?""Đúng, chính là thằng bé.

"Trước đó Hứa Mục Chu từng đến nhà họ ăn cơm một lần, Tiêu Thanh Như đã gặp anh.

Chẳng qua khi đó cô một lòng một dạ dán vào người Giang Xuyên, không hề để ý đến người bạn của anh trai.

Nhìn đối phương đã biết là người không dễ chọc, trong tiềm thức cô cũng không dám tiếp xúc nhiều với anh.

Không ngờ lần này lại là Hứa Mục Chu cứu cô.

"Chờ con khỏe lại, mẹ mời Tiểu Hứa đến nhà ăn cơm, đến lúc đó con tự mình cảm ơn thằng bé.

"Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vâng.

"Nếu không có Hứa Mục Chu, cô không biết mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không.

"Bác sĩ nói con xì hơi xong là có thể ăn, chúng ta chờ một lát.

""Con không đói bụng.

" Tiêu Thanh Như hỏi: "Có phải mẹ chưa ăn cơm đúng không? Mẹ ăn trước đi.

"Bận cả sáng, lúc này đã là chiều, mẹ Tiêu ngoài ăn sáng thì không ăn gì nữa.

Mẹ Tiêu nghe con gái nói vậy thì mới có cảm giác đói.

"Vậy để mẹ đến căn tin mua hai cái bánh bao.

""Chỗ con không có chuyện gì, mẹ ăn xong rồi về cũng được.

"Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, mẹ Tiêu không muốn để ý đến Giang Xuyên, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở căn tin.

Anh ta cẩn thận hỏi món này món kia sản phụ có thể ăn không, người không biết còn tưởng vợ anh ta sinh con.

Giang Xuyên nhìn thấy mẹ Tiêu thì thấy hơi xấu hổ, anh ta có cảm giác mình bị bắt lỗi vì làm sai.

"Bác gái, bác muốn mua gì vậy, con có phiếu lương thực, có thể thanh toán cho bác.

""Không cần.

"Thái độ của mẹ Tiêu rất lạnh nhạt, việc xấu trong nhà không thể lan ra ngoài, không thể có chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Hơn nữa nếu chuyện này ồn ào, sẽ có người khác cười nhạo sau lưng con gái bà.

Cho dù muốn từ hôn, cũng phải làm sao cho khéo mặt.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 12: 12: Bị Hiểu Lầm 2



Mẹ Tiêu đi qua Giang Xuyên, bà mua hai cái bánh bao trở về phòng bệnh.

"Đồng chí Giang, anh vẫn muốn phần cháo này sao?""Đúng, đúng.

"Giang Xuyên nói: "Ngày mai cô nấu cho tôi một bát trứng ngâm đường đỏ, đến lúc đó tôi bảo người đến lấy, phiếu cứ để trước chỗ cô.

""Được.

"Giang Xuyên xách hộp cháo đi về phòng bệnh.

Tình huống của Đỗ Vãn Thu cũng không nghiêm trọng như chị dâu Vương nói, lúc này tinh thần cô ta khá tốt, đang nằm trên giường bệnh nhìn đứa nhỏ.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể cô ta yếu ớt, lần này sinh đứa nhỏ quả thật là phải chịu nhiều đau đớn.

"Chị dâu Vương đâu rồi?""À, tôi bảo chị ấy về nhà, hôm nay đi theo bận cả ngày, không thể làm chậm trễ người ta được.

"Đỗ Vãn Thu định ngồi dậy, Giang Xuyên vội bước tới đỡ cô ta dậy.

Bệnh nhân giường bên cạnh không rõ nên trêu ghẹo: "Đồng chí Đỗ, chồng cô đối xử với cô tốt thật đó, cô sinh con mà anh ấy một mực ở bên bận trước bận sau, tôi chưa thấy người đàn ông nào săn sóc như vậy.

"Giang Xuyên cả kinh, anh ta và Đỗ Vãn Thu không có quan hệ gì, từ vợ chồng sao có thể dùng loạn như vậy.

Anh ta đang chuẩn bị giải thích, Đỗ Vãn Thu giành nói trước: "Chồng cô mới chu đáo đó, đứa nhỏ đều là anh ấy chăm sóc.

"Người nọ nghe nói vậy thì ngượng ngùng, thấy chồng đã làm thủ tục xong xuôi trở về, vì thế cô ấy nói: "Đồng chí Đỗ, tôi mới đến viện gia chúc không lâu, bên cạnh không có bạn bè gì, sau này chúng ta có cơ hội thì trò chuyện nhé?"Đỗ Vãn Thu gật đầu nói: "Đều ở trong cùng một viện, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.

""Bọn tôi xuất viện trước, chúc cô sớm bình phục.

""Cảm ơn.

"Chờ bệnh nhân giường bên xuất viện, lúc này Giang Xuyên mới nói: "Vừa rồi nên giải thích rõ ràng, bị hiểu lầm không tốt cho thanh danh của cô.

"Đỗ Vãn Thu mất mác, vẻ mặt buồn bã: "Tôi không muốn người khác thương hại tôi, đó chỉ là người bèo nước gặp gỡ, sau này sợ không có cơ hội lui tới, tôi cần giải thích nhiều với bọn họ làm gì?""Tóm lại chuyện này bị hiểu lầm là không tốt.

"Đỗ Vãn Thu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không nghĩ nhiều được như vậy.

"Giang Xuyên thấy hốc mắt cô ta ướt át, dáng vẻ vô cùng áy náy, anh ta còn có thể trách cô ta nữa sao.

Giang Xuyên vội vàng an ủi: "Không phải cô cố ý, cần gì xin lỗi tôi?"Anh ta mở cặp lồng ra: "Cô ăn một ít đi, bổ sung thể lực.

""Đồng chí Giang, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh ở đây, chỉ sợ tôi và con sẽ! ""Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.

"Đỗ Vãn Thu ừ một tiếng, cô ta nhận lấy thìa và cặp lòng, khó nhọc múc một miếng cháo đưa vào miệng.

Lông mi của Đỗ Vãn Thu cụp xuống che đi ánh mắt của cô ta, không ai biết cô ta đang nghĩ gì.

Giang Xuyên đứng bên cạnh rơi vào trầm tư, anh ta không khỏi nghĩ lại bản thân, có phải mình đã làm quá nhiều chuyện cho Đỗ Vãn Thu hay không, nếu không sao người khác lại hiểu lầm như vậy?Nếu để Thanh Như biết, có người tưởng anh ta và Đỗ Vãn Thu là vợ chồng, chắc chắn cô sẽ rất tức giận.

Chờ một thời gian, chờ cơ thể Đỗ Vãn Thu hồi phục, có thể tự chăm sóc con, anh ta sẽ bớt lui tới với cô ta.

Bên kia, sản phụ mới ra viện nhắc đến Đỗ Vãn Thu: "Anh xem chồng người ta kìa, vẫn luôn bận trước bận sau, lúc em sinh con, anh cũng không có mặt!""Không phải tình huống của anh đặc thù sao? Hơn nữa chồng đồng chí Đỗ kia mất rồi.

""Cái gì? Sao lại thế?"Cô ấy nghĩ thầm, nếu đã như vậy tại sao vừa nãy không giải thích?May mà chồng nói với cô ấy, nếu không sau này đi ra ngoài sẽ làm trò cười, rất xấu hổ.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 13: 13: Tất Cả Thật Sự Rất Buồn Cười 1



Giang Xuyên rời đi, cho đến khi Tiêu Thanh Như ăn xong cháo, đi ngủ vẫn chưa trở về.

Bởi vì không có chờ mong, nên cũng không có thất vọng.

Trước khi đi vào giấc ngủ một giây, Tiêu Thanh Như không nhịn được nghĩ, như vậy cũng tốt, anh ta hời hợt như vậy, bản thân cô mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.

Cô không có lỗi với anh ta, sau này cô vẫn là Tiêu Thanh Như thẳng thắn vô tư.

Một giọt lệ chảy dọc xuống theo khóe mắt nhắm chặt, lọt vào trong tóc mai, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Chỉ để lại vệt nước nhợt nhạt, chứng minh nó từng tồn tại.

Mẹ Tiêu thở dài, hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cháu, vốn tưởng rằng ông trời tác hợp, sao lại đi đến bước đường này?Con người thật sự thay đổi nhanh vậy sao?Giang Xuyên không phải không muốn thăm Tiêu Thanh Như, nhưng bên Đỗ Vãn Thu không ai chăm sóc, anh ta phải nán lại đến tối.

Mặc dù anh ta và Tiêu Thanh Như đã đính hôn, nhưng đêm đến phòng bệnh của cô cũng không thích hợp, anh ta chỉ có thể thu xếp xong cho mẹ con Đỗ Vãn Thu rồi trở về nhà.

Nghỉ phép kết thúc, Giang Xuyên vẫn không có thời gian đến gặp Tiêu Thanh Như.

Trước khi xuất viện, phòng bệnh xuất viện một vị khách không mời mà đến.

Mặt Đỗ Vãn Thu tái nhợt, cô ta ôm con đi đến chỗ Tiêu Thanh Như.

Trên mặt cô ta là ý cười dịu dàng.

"Đồng chí Tiêu, cơ thể cô thế nào rồi? Tôi nghe nói ngày đó đồng chí Giang bỏ cô lại ở dưới tầng viện gia chúc, thật sự xin lỗi, bọn tôi cũng không ngờ tình huống của cô lại nghiêm trọng như vậy, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô.

"Mắt Tiêu Thanh Như chứa sự trào phúng, cô ghét nhất bị người khác bóng gió.

"Cô và Giang Xuyên có quan hệ gì mà cần cô đến xin lỗi thay anh ta? Anh ta không có miệng sao?"Đỗ Vãn Thu cười nói: "Bọn tôi là bạn bè.

""Nếu là bạn, vậy làm phiền cô chú ý đúng mực, không cần giả vờ làm bạn bè mà làm một số chuyện khiến người ta hiểu lầm.

Nếu vấn đề tác phong ảnh hưởng đến tương lai của Giang Xuyên, cô có đáng để anh ta giúp đỡ không?"Không phải cô quan tâm Giang Xuyên, mà đơn giản chỉ không muốn cho Đỗ Vãn Thu đắc ý.

Tiêu Thanh Như cười hỏi: "Đồng chí Tiêu, cô sẽ không lấy oán trả ơn đúng chứ?"Lúc này, trong lòng Đỗ Vãn Thu cảm thấy thẹn, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Thanh Như, tất cả tâm tư của cô ta đều không che giấu được.

Sau khi bối rối, thì cô ta lại cảm thấy sung sướng kỳ lạ.

Thì ra Tiêu Thanh Như cũng thấy Giang Xuyên đối xử với cô ta quá phận.

Có phải cô cũng ghen tị với cô ta không?Một tay Đỗ Vãn Thu ôm con, tay còn lại vén sợi tóc không tồn tại bên tai, cô ta làm như không nghe hiểu Tiêu Thanh Như nói, nhanh chóng không phục dáng vẻ bình thường.

"May mà có đồng chí Giang, tôi và con mới bình an, tôi muốn cảm ơn anh ấy, lại sợ tiếp xúc nhiều đồng chí Tiêu sẽ có ý kiến.

Cô đã là vị hôn thê của anh ấy, vậy cô chuyển lời giúp tôi cũng giống nhau.

"Tiêu Thanh Như bội phục với tính cách của Đỗ Vãn Thu, cũng biết rõ cô dây dưa với cô ta thì không khác gì thiêu thân bay vào lửa.

Trên đời con người luôn có xu hướng đồng tình với kẻ yếu, nếu cô thật sự làm gì Đỗ Vãn Thu, cuối cùng người tổn thất nhiều nhất sẽ là cô.

Dù sao Đỗ Vãn Thu cũng không có gì để mất.

Càng có nhiều, càng phải trân trọng danh tiếng của mình, Tiêu Thanh Như hiểu đạo lý này.

Đương nhiên cô sẽ không làm theo lời Đỗ Vãn Thu nói.

Cảnh tượng trước mắt nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, Giang Xuyên là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, bây giờ cô lại để cho người phụ nữ khác khiêu khích.

Tiêu Thanh Như không thể làm gì cô ta, nhưng đâm trúng chỗ đau của Đỗ Vãn Thu thì vẫn có thể.

Dù sao cũng không thể để người ta nghĩ tính tình cô tốt, có thể tùy ý trêu chọc cô.

"Đồng chi Đỗ, bây giờ cô cũng đã sinh con rồi, định khi nào trở về quê?".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 14: 14: Tất Cả Thật Sự Rất Buồn Cười 2



Đỗ Vãn Thu cả kinh, trở về quê cái gì?Cô ta không muốn về nông thôn, lại càng không muốn phải làm nông!Trong nhà có mẹ chồng rất ghê gớm, về quê cuộc sống cô ta chắc chắn không còn tốt đẹp nữa!Tiêu Thanh Như lạnh nhạt nhìn cô ta: "Đồng chí Đỗ, chẳng lẽ cô không muốn về?"Đỗ Vãn Thu cố gắng duy trì biểu cảm, nói được vài chữ thốt ra từ kẽ răng: "Đâu có chuyện đó? Tổ chức sắp xếp như thế nào, tôi sẽ làm theo.

"Nói thì nói vậy, nhưng cô ta sắp không giấu nổi sự khủng hoảng trên mặt.

Tiêu Thanh Như không quan tâm vấn đề Đỗ Vãn Thu ở lại hay đi, chỉ cần đừng đến trêu chọc cô là được rồi.

"Đồng chí Đỗ, có bệnh thì phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu thật sự không có chuyện gì thì có thể về nhà thu dọn hành lý.

”Mặc dù không hề có một từ th* t*c, nhưng Đỗ Vãn Thu lại cảm thấy Tiêu Thanh Như đang mắng cô ta.

Nước mắt nói rơi là rơi, dáng vẻ yếu đuối, là ai nhìn cũng muốn bảo vệ cô ta.

"Đồng chí Tiêu, tôi có ý tốt dẫn đứa nhỏ đến thăm cô, cho dù cô không thích tôi, cô cũng không thể mắng chửi tôi như vậy được.

"Tiêu Thanh Như nghe được tiếng bước chân ở cửa.

Bởi vì quá mức quen thuộc, cho dù không nhìn thấy người, cô cũng biết đối phương là ai.

Đỗ Vãn Thu vừa khóc, đứa bé trong lòng cũng khóc theo.

Trong phòng bệnh lập tức trở nên ồn ào.

Giang Xuyên nhanh chóng đi vào phòng bệnh, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Anh ta nhìn thoáng qua Đỗ Vãn Thu và đứa bé, cuối cùng nhìn người ngồi trên giường bệnh, anh ta trầm giọng hỏi: "Đây là có chuyện gì?"Tim Tiêu Thanh Như quặn thắt.

Cô đã nghĩ Giang Xuyên sẽ đứng bên phía Đỗ Vãn Thu, nhưng không ngờ anh ta lại dùng giọng điệu chất vấn đó với cô.

Giống như cô thật sự bắt nạt mẹ con Đỗ Vãn Thu vậy.

Cô cười tự giễu trong lòng, Tiêu Thanh Như, đây là người đàn ông mày từng thích đó.

Thật sự rất bi ai.

Tiêu Thanh Như nhìn Giang Xuyên bảo vệ hai mẹ con kia ở sau lưng, cô cười trào phúng: "Anh nghĩ là xảy ra chuyện gì?""Tiêu Thanh Như, sao anh lại không biết em còn biết bắt nạt người khác vậy?"Trong lòng cô quặn đau, nhưng trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn: "Sao anh biết người bắt nạt là tôi.

"Giang Xuyên tức giận, anh ta tiến lên.

Đây là Tiêu Thanh Như anh ta quen sao? Cô trở nên nhỏ mọn như thế từ khi nào vậy?Không thấy đồng chí Đỗ đang khóc sao?Cô không thể thương xót và thông cảm cho người khác sao?Anh ta thất vọng nhìn Tiêu Thanh Như: "Anh vẫn cho rằng là em ghen, đó chỉ là vài chiêu vặt của cô gái nhỏ, bây giờ xem ra là anh nghĩ sai rồi.

"Đỗ Vãn Thu kéo vạt áo Giang Xuyên: "Đồng chí Giang, anh không cần nói như vậy, là tôi không nên đến phòng bệnh làm phiền đồng chí Tiêu.

"Cô ta càng hạ thấp bản thân, Giang Xuyên lại càng áy náy.

Là bởi vì anh ta, Đỗ Vãn Thu mới bị Tiêu Thanh Như khinh thường như vậy.

Một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian này đành tạm thời tách ra, đỡ xảy ra chuyện như vậy.

Mọi chuyện chờ Đỗ Vãn Thu rời đi rồi nói sau.

"Thanh Như, anh đồng ý chuyện chia tay em từng nhắc đến trước đó.

"Tay đặt đầu gối giật giật, Tiêu Thanh Như gật đầu: "Tôi sẽ bảo lại với cha mẹ, chúng ta đã hủy bỏ hôn ước, sau này ai lấy ai, chúng ta cũng không liên quan gì nữa.

"Hủy bỏ hôn ước, Giang Xuyên chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Anh ta thấy khủng hoảng.

"Thanh Như! ""Oa oa oa!"Đứa bé lại khóc rống lên: "Đồng chí Giang, cơ thể bé con không tốt, không thể khóc mãi như vậy được, tôi biết đồng chí Tiêu không thích mình, tôi xin phép đi trước.

"Đứa trẻ khóc đến mặt đỏ bừng, sự áy náy trong lòng Giang Xuyên lại càng nhiều hơn, anh ta kìm nén tia sợ hãi kia xuống.

"Nếu đây là điều em muốn, vậy thì cứ như vậy đi.

"Giang Xuyên chìa tay ôm lấy đứa bé trong lòng Đỗ Vãn Thu, một tay bế đứa nhỏ, một tay đỡ Đỗ Vãn Thu.

"Chúng ta đi thôi.

""Thế nhưng đồng chí Tiêu! ""Để cho cô ấy bình tĩnh lại đã.

"Giang Xuyên nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Như, sau đó đưa hai mẹ con kia rời đi.

Khóe miệng cô cong lên, rõ ràng muốn cười, nhưng tại sao hốc mắt lại chua xót như vậy?Tầm mắt mơ hồ.

Tất cả, thật sự rất buồn cười.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 15: 15: Người Sống Đàng Hoàng Thì Không Sợ Gì Cả 1



Mẹ Tiêu hoàn tất thủ tục xuất viện xong xuôi thì trở lại phòng bệnh, sau lưng bà có một người đàn ông cao lớn đi theo.

Đường nét trên gương mặt khá giống với Tiêu Thanh Như, góc cạnh sắc bén, nhìn rất chính trực, người này là Tiêu Hoài Thư.

Nhìn cả người anh ấy uể oải, trong ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, vừa nhìn thấy là biết anh ấy mới hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Tiêu Hoài Thư nhìn Tiêu Thanh Như từ trên xuống dưới thật nhiều lần, sau đó hỏi han anh ấy bằng giọng điệu thân thiết: "Em gái, em thấy sao rồi? Vết thương còn đau hay không?"Tiêu Thanh Như mở to mắt: "Đã không còn đau nữa rồi, có thể ăn có thể ngủ, em rất khỏe.

"Trải qua một cuộc phẫu thuật thì làm sao mà không đau? Đứa em gái nhà mình từ nhỏ đã ốm yếu, lần này cũng là tại nạn lớn nhất mà cô phải chịu.

Anh ấy sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Chờ khi nào em có thể ăn cơm bình thường, anh sẽ mua cá về tẩm bổ cho em.

""Anh hứa rồi đấy, anh không thể nói dối nhé!"Tiêu Hoài Thư cười, nói: "Anh lừa ai cũng không thể lừa em, em là em gái ruột của anh mà.

""Được rồi được rồi, đừng ở đó ba hoa nữa, con phụ trách lấy đồ vật đi để mẹ đến đỡ Thanh Như.

""Hay là để con cõng em ấy cho.

Đoạn đường từ đây đến cửa bệnh viện cũng khá xa đấy, đi nhiều sẽ mệt.

"Mẹ Tiêu ghét bỏ, nói: "Thôi đừng, tay chân con vụng về chạm tới miệng vết thương của em con sẽ không tốt.

""Anh, em không có bị thương ở chân, có thể tự đi được.

"Anh ấy giơ ngón tay cái lên: "Được đấy, lần này không có khóc nhè, lại còn mạnh mẽ như vậy, xứng đáng làm em gái của Tiêu Hoài Thư anh.

"Tiêu Thanh Như: ".

.

"Sao lời này nói ra lại nghe như cô là một đóa hoa yếu đuối thế nhỉ?"Về nhà.

"Bàn tay to của Tiêu Hoài Thư xách hành lý, ước lượng một ít rồi quay sang nói đùa: "Mẹ và em dọn hết cả nhà vào đây à?""Nếu có thể thì mẹ thật sự muốn dọn hết cả nhà vào đây đấy, con chưa ở trong bệnh viện bao giờ nên không biết ở trong bệnh viện bất tiện đến thế nào.

""Vậy có phải con cần tìm một cơ hội để trải nghiệm một chút không nhỉ?""Thằng nhóc con, sao cứ hay nói những điều không may như thế vậy?""Cái gì mà không may mắn? Chúng ta nên chú trọng khoa học.

""Con câm miệng đi!"Tiêu Thanh Như mím môi cười, sự lo lắng mà Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu mang đến cũng nhờ vậy mà tan biến hết.

Tuy rằng đã không còn người bạn thời thơ ấu nữa nhưng cô vẫn còn có người thân yêu thương cô.

Làm người phải học cách thấy đủ!Thấy cô cười, Tiêu Hoài Thư và mẹ nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Người một nhà vừa nói chuyện, vừa ra khỏi phòng bệnh.

Tiêu Hoài Thư nhìn thấy Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu ở cửa bệnh viện, anh ấy nghiến răng, thầm mắng một tiếng xui xẻo.

Đôi tay lại đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.

Anh ấy bỏ hành lý vào cốp xe sau, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm dừng lại ở trên người Giang Xuyên.

Đánh nhau là phải chịu phạt, Tiêu Thanh Như biết anh trai là người cực kỳ bao che khuyết điểm, vội vàng lôi kéo cánh tay của anh ấy: "Anh, chúng ta về nhà đi, đừng phạm sai lầm vì những người không đáng.

"Ba chữ không đáng tựa như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp chui vào lòng ngực của Giang Xuyên.

Trong nháy mắt, cánh tay ôm đứa bé trở nên cứng ngắc, có thể là không thoải mái nên đứa bé òa khóc thật lớn: "Oa oa oa.

"Tiếng khóc làm Giang Xuyên bừng tỉnh, anh ta chỉ có thể dỗ dành đứa bé trước: "Có phải làm đau con hay không?""Oa oa oa.

" Đứa bé càng khóc lớn, Giang Xuyên lại càng sốt ruột.

Đỗ Vãn Thu đứng ở bên cạnh đang chỉ anh ta điều chỉnh lại tư thế như thế nào, lắc lư cánh tay ra sao mới chậm rãi dỗ cho đứa bé nín khóc.

Tiêu Hoài Thư nhìn thấy cảnh này thì nổi giận đùng đùng, nếu không có em gái cản lại thì anh ấy đã tiếp đón Giang Xuyên bằng một cú đấm rồi.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 16: 16: Người Sống Đàng Hoàng Thì Không Sợ Gì Cả 2



Tiêu Hoài Thư tức giận: "Ai không biết còn tưởng nó là cha của đứa bé.""Không liên quan đến chúng ta, anh đừng nóng giận, tức giận sẽ làm tổn hại đến cơ thể của chính mình thì lại không hay cho lắm.""Em và nó..."Ngay cả liếc mắt Tiêu Thanh Như cũng không liếc nhìn Giang Xuyên một cái, chỉ thản nhiên nói: "Chúng em đã thống nhất với nhau, về sau em và anh ta không hề là vị hôn phu thê của nhau nữa, anh, chuyện của người ngoài anh cũng đừng bận tâm."Đây đúng là tin tức tốt!Tiêu Hoài Thư không nhịn được mà cười ra tiếng: "Tốt tốt tốt, anh không nói nữa, chúng ta mặc kệ những chuyện bắt chó đi cày như thế này."Tuy rằng bệnh viện cách nhà không xa, nhưng vì làm cho em gái cảm thấy thoải mái nhiều hơn một ít, Tiêu Hoài Thư đã cố ý lái xe của cha tới đây.Anh ấy mở cửa xe: "Lên xe đi.""Vâng."Tiêu Thanh Như cúi đầu lên xe, mẹ Tiêu theo sát sau đó, từ đầu đến cuối họ vẫn chưa liếc mắt nhìn Giang Xuyên một cái.Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như tỏ vẻ cô bất mãn rõ rệt như vậy, cả người Giang Xuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như mọi chuyện không nên phát triển đến mức như vậy.Nhìn thấy xe ô tô dần dần đi xa, sự ghen tị trong mắt Đỗ Vãn Thu muốn tràn cả ra ngoài.Tại sao Tiêu Thanh Như lại có được mệnh tốt như vậy, có xuất thân tốt, có người thân yêu thương lại có công việc thể diện nữa.Cô đã có được nhiều thứ như vậy thì ít đi một thứ thì có sao đâu chứ?Giang Xuyên vẫn còn đang nhìn theo phương hướng mà ô tô chạy, đột nhiên tay áo lại bị kéo: "Đồng chí Giang, chúng ta cũng trở về đi."Tiếng nói mềm mại lại mang theo chút yếu ớt đã kéo suy nghĩ của Giang Xuyên trở về, anh ta vội vàng hỏi: "Cô có thể đi không? Hay là tôi về nhà lấy xe đạp tới đón cô?""Tôi có thể." Đỗ Vãn Thu cười khổ một tiếng: "Chỉ là làm phiền anh cho tôi mượn nhờ cánh tay."Giang Xuyên hiểu ngầm, duỗi cánh tay qua cho Đỗ Vãn Thu vịn vào."Đồng chí Giang, chúng ta như vậy có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh hay không?""Sao lại nói như vậy?""Hôm nay đồng chí Tiêu có đề cập tới vấn đề tác phong, tôi hơi lo lắng một chút, nếu ở bên này anh thấy không thuận tiện thì sau này anh cũng đừng xen vào chuyện của mẹ con chúng tôi nữa."Giang Xuyên nghĩ thầm rằng Thanh Như vẫn còn quan tâm đến anh ta.Cô nổi giận với Đỗ Vãn Thu không hoàn toàn chỉ vì ghen tuông mù quáng.

Khi suy nghĩ như vậy thì tâm trạng anh ta trở nên tốt hơn, đây mới Thanh Như mà anh ta quen biết.Anh ta hắng giọng, nói: "Tình huống đặc thù thì phải có cách xử lý đặc thù, cô vừa mới sinh con nên cơ thể còn rất suy yếu, tôi vươn tay đỡ cô cũng chỉ là việc bình tình của con người, hiện tại nói chuyện hay làm việc đều phải có bằng chứng, tin đồn này nọ không thể xem như sự thật.""Nếu tin đồn chỉ qua vài câu truyền miệng mà lại có thể quyết định tương lai sự nghiệp của một người thì mọi người đừng làm gì cả, cả ngày cãi nhau đã đủ để bận rộn rồi."Giang Xuyên suy nghĩ, mỗi lần anh ta tiếp xúc với Đỗ Vãn Thu đều là ở trước mặt mọi người, ngay cả đến nhà cô ta để tặng đồ thì cũng là đứng ở trước cửa, chưa từng vi phạm lần nào, tất cả đều là trải qua trước tầm mắt giám sát của quần chúng.Nếu có người muốn lấy việc này để tấn công anh ta, vậy đã tính sai rồi."Mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ cần chúng ta cư xử đàng hoàng thì không có cái gì phải kiêng kỵ cả."Đỗ Vãn Thu cong cong khóe miệng: "Đồng chí Giang, cũng do con người của anh rộng rãi, tôi cũng sẽ lấy anh làm gương.""Phụ nữ như các cô có suy nghĩ mẫn cảm mới càng để ý tới suy nghĩ của người khác, giống như Thanh Như vậy."Một cái tên đã gọi vô số lần rồi nhưng lúc này nói ra lại không được tự nhiên cho lắm.

Do vậy, Giang Xuyên dứt khoát ngậm miệng lại.Anh ta không nhịn được lại nghĩ tới lời nói và thái độ không thèm để ý lúc cô nói chuyện khi nãy.

Có phải cô đã thật sự nổi giận hay không?Anh ta chỉ muốn tạm thời tách ra, cho cô thời gian để bình tĩnh lại một chút mà thôi, cho tới bây giờ anh ta vẫn không thật sự muốn hủy hôn.Anh ta cảm thấy bực bội, khẽ nhíu mày, sao Thanh Như lại nói chuyện hủy hôn ra như vậy? Nếu như vậy thì sau này muốn cứu vớt chuyện này sẽ không còn dễ dàng nữa.Đỗ Vãn Thu nắm chặt cánh tay của Giang Xuyên, bước vào nhà từng bước một, trong mắt lại mang theo sự mê mang và mờ mịt.

Cô ta không muốn về quê, ngoại trừ Giang Xuyên ra thì còn có ai có thể giúp đỡ cho cô ta nữa chứ?Không có ai cả.

Người mà cô ta có thể dựa vào, chỉ có một mình anh ta.Mặc kệ là vì bản thân mình hay là vì đứa con, cô ta cũng quyết tâm phải ở lại chỗ này.Sự mê mang trong mắt rút đi, giờ đây Đỗ Vãn Thu đã biết chính mình phải nên làm như thế nào..
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 17: 17: Xuất Viện Về Nhà 1



Ở bệnh viện ở ba ngày, rốt cuộc được về tới nhà.

Tiêu Thanh Như chỉ cảm thấy khắp người đều thoải mái.

Một khi cảm xúc đã tốt thì cơ thể cũng không hề cảm thấy quá khó chịu.

"Mẹ, khi nào mẹ và cha đi đến nhà họ nhà họ Giang thì cũng chính thức hủy bỏ cuộc hôn nhân này luôn nhé.

"Mẹ Tiêu cầu còn không được: "Chúng ta muốn đi ngay, giải quyết sớm một chút cũng có thể an tâm sớm một chút.

""Mẹ, xin lỗi mẹ.

"Cha của hai bên gia đình đã từng là đồng đội cùng chiến đấu với nhau, bây giờ muốn hủy hôn, Tiêu Thanh Như biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của hai gia đình.

Nói không chừng sau này gặp mặt còn có thể làm mọi người thêm xấu hổ.

Nhưng thật sự cô không có cách nào chấp nhận Giang Xuyên hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô như vậy.

Cô là một người vẫn đang tồn tại, vẫn sẽ biết đau khổ, cũng sẽ bị tổn thương.

"Đứa nhỏ ngốc, con không có làm chuyện gì có lỗi với cha mẹ cả, ai mà không phải làm người lần đầu tiên, dựa vào cái gì muốn nhân nhượng bọn họ?"Người phạm lỗi lại còn không biết xấu hổ thì tại sao bọn họ phải gánh hết tất cả trách nhiệm vào người?Chỉ là hủy hôn mà thôi, nếu nhà họ Giang có ý kiến về việc này, cùng lắm thì sau này không qua lại với họ nữa là được.

Bà nhẹ vỗ lên tay của con gái: "Cho dù con không nhắc tới, mẹ và cha của con cũng có dự định hủy hôn.

"Cô ôm chầm lấy mẹ giống như xưa nay: "Mẹ, con cảm ơn mẹ.

""Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là người một nhà, thời điểm này mà không hợp sức lại chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn con bị người khác bắt nạt hay sao?"Trong lòng Tiêu Thanh Như cảm động, người nhà của cô vẫn luôn thiên vị cô vô điều kiện.

Cô đã là người thật hạnh phúc rồi, về phần cái gọi là tình yêu này, nếu có thể dệt hoa trên gấm thì tốt, nếu không có cũng không sao cả.

Không có tình yêu, vẫn có thể sống tốt như thường!"Con nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ và cha của con đi ra ngoài một chuyến, có việc thì gọi anh con.

""Vâng"Dặn dò con gái xong xuôi, mẹ Tiêu đi xuống lầu.

"Khi nào thì người bạn kia của con rảnh rỗi vậy? Mời thằng bé đến nhà ăn một bữa cơm đi.

""Đợi lần nghỉ phép sau đi, đến lúc đó vết thương của Thanh Như cũng đã tốt, có thể làm một vài món ngon để con bé tẩm bổ thân thể.

""Cũng đúng, con sắp xếp thời gian là được.

"Tiêu Hoài Thư gật đầu: "Con làm việc thì mẹ cứ yên tâm.

"Tuy rằng mẹ Tiêu thường xuyên tỏ vẻ ghét bỏ đứa con trai của mình nhưng không thể không công nhận rằng lần này ít nhiều gì cũng nhờ vào anh ấy đã kết bạn với một người tốt, lại còn có việc kêu người ta đến nhà kiểm tra ống nước giúp nữa, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp mà kịp thời cứu Thanh Như nhà họ?"Mẹ và cha của con đến nhà họ Giang, con nhớ để ý đến động tĩnh trên lầu một chút.

""Con biết rồi.

"Cha Tiêu đã cho Giang Xuyên cơ hội, nhưng xem ra hiện tại đối phương cũng không có đặt lời nói của ông ở trong lòng.

Nếu đã lựa chọn khư khư cố chấp như vậy thì tất nhiên cuộc hôn nhân này cũng không nhất thiết cần phải kéo dài thêm nữa.

Người nhà họ Giang thì vẫn còn muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, một lần nữa nhấn mạnh rằng bọn họ sẽ trông coi và dạy dỗ lại Giang Xuyên một cách nghiêm khắc, không để cho anh ta có dính dáng gì đến chuyện của mẹ con Đỗ Vãn Thu nữa.

Cho đến khi họ nghe nói hai đứa nhỏ đã thống nhất ý kiến với nhau thì biết việc này không còn đường nào để quay lại nữa.

Tiễn hai vợ chồng nhà họ Tiêu ra cửa xong, cha Giang giận dữ: "Thằng nhóc thối đi đâu rồi, sao vẫn chưa trở về?"Mẹ Giang run rẩy vì sợ hãi: "Hôm nay Đỗ Vãn Thu xuất viện, con trai xin phép nghỉ để đi đón cô ta.

""Làm càn!""Thằng nhóc này càng ngày càng làm việc không có chừng mực!"Cha Giang tức giận đến hơi thở càng dồn dập: "Nếu bà biết nó đi làm cái gì thì tại sao không cản nó lại?""Con lớn rồi sẽ không nghe lời mẹ, hiện giờ ngay cả lời của Thanh Như mà nó còn không nghe thì ông cảm thấy tôi có thể ngăn được nó sao?"Nói đến chuyện này, mẹ Giang không nhịn được mà nói thầm: "Đỗ Vãn Thu này rốt cuộc đã cho con trai mình uống thứ thuốc mê gì? Sao lại làm nó trở thành cái dạng này?""Sau này không được nói mấy câu như vầy nữa.

"Người trong nhà làm ầm ĩ như thế nào cũng được, nhưng nếu làm cho người ngoài nghe được, bị quy chụp thành tác phong có vấn đề thì con đường tương lai của con trai sẽ bị hủy không còn một mảnh.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 18: 18: Xuất Viện Về Nhà 2



Mẹ Giang cũng ý thức được vấn đề này nên không dám oán giận nữa.

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng kẻ xui xẻo Đỗ Vãn Thu này rời khỏi nơi này nhanh chóng.

Chờ cô ta đi rồi, bà ấy lại bảo con trai đi dỗ dành Thanh Như, mọi chuyện sẽ khôi phục lại như cũ.

Cha Giang hai tay chống nạnh, muốn mắng người nhưng lại không biết trút giận vào ai, bực tức đến nổi đập nát ấm trà tráng men.

Mẹ Giang vội vàng nhặt ấm trà lên, không biết ông ấy dùng bao nhiêu sức mà ấm trà bị lủng vài chỗ.

"Cái ông này, tức giận thì thôi đi, lại còn lấy đồ trong nhà ra để xì hơi nữa à? Mấy thứ này chọc giận ông sao?""Được, tôi không trút giận vào mấy đồ vật này nữa, bà bảo thằng nhóc kia về nhà ngay, để xem tôi có đánh gãy chân nó không thì biết!"Dáng vẻ nổi giận này của ông ấy dọa mẹ Giang sợ đến run lẩy bẩy.

Không biết đã bao nhiêu năm rồi bà ấy chưa từng nhìn thấy chồng mình có dáng vẻ như thế này.

Thật nhiều năm về trước, ông ấy đã từng tức giận một lần như vậy bởi vì mẹ chồng đưa tiền trợ cấp cho nhà anh cả, mà lúc đó bà ấy là nàng dâu mới, ngay cả ăn cơm cũng không thể ngồi vào bàn ăn.

Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, chồng của bà ấy đã đưa bà ấy vào trong quân đội theo ông ấy, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nghĩ về chuyện quá khứ, mẹ Giang an ủi: "Hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, ông đánh nó mắng nó thì có lợi ích gì? Còn không bằng mau chóng nghĩ cách tiễn Đỗ Vãn Thu đi khỏi nơi này.

"Cha Giang ngoan cố rống lên: "Tôi mặc kệ nó có lợi ích hay không! Hôm nay tôi phải dạy dỗ thằng nhóc thối tha này, cho nó một bài học!"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Giang Xuyên buồn bực: "Cha, ai chọc giận cha vậy? Sao lại nổi giận đến như thế? Con ở ngoài cửa cũng có thể nghe được tiếng cha đang mắng chửi người đấy.

""Thằng nhóc thối, mày quỳ xuống cho tao!"Mẹ Giang cố gắng lên tiếng hoà giải: "Bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai mà còn bảo con quỳ xuống? Có chuyện gì thì từ từ mà nói.

"Cha Giang nhìn chằm chằm vào con trai, ánh mắt nặng trĩu: "Mày đi đâu mới về?""Đón đồng chí Đỗ xuất viện.

"Nhìn thấy dáng vẻ anh ta tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, cha Giang càng thêm tức giận.

"Cô ta là gì của mày? Cô ta xuất viện mà đến phiên mày đi đón hay sao?"Giang Xuyên nghe nói vậy thì không đồng ý: "Bọn họ đều là mẹ góa con côi, con giúp đỡ một chút thì có sao đâu?""Đỗ Vãn Thu ở trong viện không có bạn bè hay sao? Nếu thật sự không có, có phải mày nên suy nghĩ đến việc nhân phẩm của cô ta có vấn đề hay không, nếu không thì tại sao tất cả mọi người đều không muốn qua lại với cô ta?""Cha, chỉ là thảo luận vấn đề mà thôi, sao lại còn mắng người như vậy?""Tao nói sai câu hả?""Cha đang có thành kiến với cô ấy thôi!"Sự tức giận trong lòng của cha Giang đột nhiên bị dập tắt, ông ấy có nói nhiều hơn đi nữa nhưng đối phương nghe không lọt tai thì nói làm gì?Ánh mắt ông ấy nhìn Giang Xuyên tràn đầy thất vọng.

"Được, nếu mày cảm thấy bản thân mình không có làm sai, vậy thì sau này mày muốn lo lắng cho hai mẹ con bọn họ như thế nào, tao và mẹ của mày cũng không thèm quan tâm tới nữa.

"Rõ ràng đây là kết quả mà bản thân mình muốn, anh ta cũng tự dự đoán rằng người nhà sẽ ủng hộ anh ta, mọi người sẽ cùng nhau chăm sóc cho Đỗ Vãn Thu.

Nhưng hiện tại Giang Xuyên lại cảm thấy không chỉ không thể thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn có chút lo lắng.

Giống như đang có vật gì đang lệch khỏi quỹ đạo, vượt khỏi lòng bàn tay của anh ta.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 19: 19: Mời Ăn Cơm 1



"A Xuyên, vừa rồi cha mẹ của Thanh Như đã tới.""Mẹ, bác trai bác gái tới đây làm gì? Có phải vì hôm nay con không đến đón Thanh Như xuất viện nên họ cố ý đến đây gặp con hay không?"Tâm trạng của mẹ Giang vô cùng phức tạp, tất nhiên bà ấy hy vọng Tiêu Thanh Như làm con dâu của bà ấy.

Nhưng gia thế nhà họ Tiêu rất tốt, hiện tại người ta muốn từ hôn, bọn họ không có cách nào từ chối được."Mẹ, mẹ nói gì đi chứ." Giang Xuyên sốt ruột, nói.Hiểu con không ai bằng mẹ, dù thế nào đi nữa thì con trai nhà mình vẫn thích Thanh Như.Mẹ Giang hạ giọng xuống: "Chuyện hôn nhân của con và Thanh Như...!Hôm nay đã chính thức hủy bỏ."Giờ phút này, anh ta cảm thấy giống như sấm sét vang dội ở trên đỉnh đầu.

Giang Xuyên ngạc nhiên đứng ngay tại chỗ, cho đến giờ anh ta đều nghĩ chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi.Tại sao phải tuyệt tình như vậy?Cơn khủng hoảng vì mất đi Tiêu Thanh Như bao trùm toàn thân anh ta, làm cho anh ta không nhịn được mà lạnh hết cả sống lưng.

Anh ta dùng hết sức lực để siết chặt nắm tay mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được đôi tay đang run rẩy."Con đi tìm cô ấy!""Mày trở về đây cho tao!""Cha!"Cha Giang trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Hiện tại đã biết sốt ruột rồi sao? Biết vậy sao trước đây còn làm?""Con đi giải thích rõ ràng cho Thanh Như hiểu.""Từ nhỏ mày và Thanh Như đã cùng nhau lớn lên, tính tình của con bé hẳn là mày cũng hiểu rõ ràng, nhìn thì thấy con bé rất dịu dàng nhã nhặn nhưng thật ra lại rất quyết đoán, chuyện mà con bé đã quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được."Trong lòng Giang Xuyên tràn đầy hối hận, nếu biết lời nói thuận miệng đó sẽ làm cho Thanh Như cho là sự thật thì lúc ở trong phòng bệnh nhất định anh ta sẽ không nói lời chia tay.Cũng sẽ không đồng ý hủy hôn!Bây giờ anh ta phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho Thanh Như đổi ý?Chuyện nhà họ Tiêu và nhà họ Giang hủy hôn đã được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.Tuy rằng khi nói với người ngoài là do hai đứa nhỏ không hợp nhau, không có cách nào để xây dựng gia đình.

Nhưng người trong viện không có mù, họ đều biết mấu chốt vấn đề ở đâu."Nếu người đàn ông của tôi cả ngày đều đi chăm lo cho người phụ nữ khác thì tôi cũng tức giận.

Cuộc hôn nhân này hủy là đúng, nếu đã biết rõ là hố lửa mà còn muốn nhảy vào thì người đó là đồ ngốc.""Đúng rồi, tôi thấy Đỗ Vãn Thu cũng là người da mặt dày, người ta tốt với cô ta, cô ta cũng tiếp nhận toàn bộ mà không biết từ chối là gì.""Một cây làm chẳng nên non, Giang Xuyên cũng không có chừng mực, anh ta không sợ Đỗ Vãn Thu có ý đồ khác hay sao?""Có ý đồ khác thì có ích lợi gì đâu? Chắc chắn Giang Xuyên sẽ chướng mắt cô ta, xuất thân từ nông thôn mà, lại còn đã từng kết hôn và sinh con nữa, có gì hấp dẫn Giang Xuyên đâu?""Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy, Giang Xuyên có như thế nào đi nữa thì anh ta cũng là đàn ông mà, ánh mắt của đàn ông khác với phụ nữ chúng ta.""Lần này tôi đứng về phía Tiêu Thanh Như, nếu tôi là cô ấy thì sẽ làm ầm ĩ cho hai người kia không tới mức mất hết danh dự thì sẽ không bỏ qua.""Ặc, chỉ với tính tình này của cô, nếu cô là Tiêu Thanh Như, e là sẽ làm cho sự nghiệp và tương lai của cả nhà người ta mất hết.""Nếu không như vậy thì làm sao tôi đây có tiếng là lợi hại chứ, loại chuyện làm cho mình phải chịu uất ức như thế này mà vẫn có thể nuốt vào trong bụng, thật đúng là chịu được khổ nhiều thì mới trở thành người thành đạt.""Thanh niên xuất sắc trong viện này đầy rẫy ra đó, với gia thế của Tiêu Thanh Như, nếu muốn tìm một người tốt thì cơ bản là không thành vấn đề.".
 
Back
Top Bottom