Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP7Joo6svW6zBOkixWYiwZID4GGxlcv5I8QbV0e7I8Ot0cS1bC3rhr_al66DYqzxvvQ0k_x7qL-G9XVXk2VXfA9CXH_8rjWZoljNyr28qduhaudmBhS8Hx-AafI0-vgX5WSXva5QrDclrNtpnBD-Vre=w215-h322-s-no-gm

Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Mạt Thế, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Mạt Thế, Chữa Lành, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Không còn đường lui, tôi đành tiếp quản quán ăn nhỏ của bà nội.

Không ngờ ban ngày, quán vắng tanh như chùa Bà Đanh.

Nhưng đến tối lại thông với một thế giới tận thế.

Nhiệt độ xuống tới âm bảy, tám chục độ, ngoài kia là bầy xác sống chen chúc gào thét.

Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng, cánh cửa quán ăn bỗng bị đẩy ra.

Một cô bé khoác trên người bộ đồ chống rét rách nát, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Cô bé kinh ngạc nhìn quán ăn ấm áp như mùa xuân, rụt rè hỏi tôi: “Đây là thiên đường sao?”

Tôi đáp: “Đây là quán ăn.”

Cô bé nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng: “Vậy… ở đây có gì ăn không? Bánh mì khô hay bánh quy vụn cũng được.”

Tôi suy nghĩ một lát, lục tủ lấy ra một gói mì ăn liền: “Mì chua cay vị dưa cải muối, ăn không?”



Những món ăn được chế biến sẵn bị chê bai ở thế giới của tôi, lại trở thành hàng hiếm trong tận thế băng giá.

“Mỹ vị nhân gian!!! Đã lâu lắm rồi em chưa được ăn thứ gì ngon thế này!”

“Chỉ cần được uống ngụm canh nóng này, dù có chết em cũng mãn nguyện!”

Những tinh thể họ đưa cho tôi, sau khi tôi giao nộp cho quốc gia, đã trở thành nguồn tài nguyên quý giá.

Tiền thưởng nhiều đến mức cầm không xuể.

Và vô tình, tôi còn trở thành—

Trụ cột của quốc gia.​
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 1: Chương 1



Tôi trốn dưới quầy thu ngân, run lẩy bẩy.

Ba ngày rồi!

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi và quán ăn nhỏ này lại bị kéo vào một thế giới kinh hoàng.

Bên ngoài không chỉ lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống tới âm bảy, tám chục độ, thở ra cũng có thể đóng băng.

Còn có từng đàn thây ma gào rú điên cuồng.

Tôi sợ đến mức không tài nào ngủ nổi.

Ba mẹ qua đời, họ hàng thì lừa hết tiền của tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.

Bạn cùng phòng vì tranh giành đàn ông mà giở trò khiến tôi bị đuổi học.

Đứa em gái tôi nuôi nấng cũng vì tiền mà đánh thuốc mê tôi, định bán tôi đi.

Không còn đường lui, tôi đành thừa kế quán ăn nhỏ này, đây là tài sản mà bà nội để lại.

Ba ngày nay, tôi âm thầm quan sát.

Cái lạnh khắc nghiệt không thể xâm nhập vào quán ăn.

Lũ thây ma có gào thét thế nào cũng không thể bước vào đây.

Tới sáng, quán lại tự động trở về thế giới thực.

Tôi cũng sợ hãi.

Nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể bám víu.

Nếu rời khỏi đây, tôi thật sự chẳng còn nhà để về nữa.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, bỗng—

“Leng keng—”

Chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ rung lên.

Có người mở cửa quán!

Tim tôi giật thót!

Chẳng lẽ lũ thây ma xông vào rồi?

Tôi run rẩy, nín thở chờ đợi.

Ngay lúc đó, một giọng nói rụt rè vang lên từ cửa: “Không lạnh chút nào nhỉ?”

Là người sống?!

Tôi dè dặt thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy một cô bé mặc bộ đồ chống rét rách tả tơi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đang kinh ngạc quan sát quán ăn.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô bé sáng lên, lộ rõ vẻ vui mừng: “Đây là thiên đường sao?”

Tôi do dự một lát, rồi lắc đầu: “Không, đây là quán ăn.”

Cô bé nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi:

“Quán ăn à? Vậy ở đây có đồ ăn không? Bánh quy hỏng hay bánh mì khô gì cũng được… Em đã nhịn đói hai ngày nay rồi.”

Tôi đọc vô số tiểu thuyết, chỉ mất một giây để hiểu ra—

Cô bé trước mặt có lẽ là một người sống sót giữa tận thế băng giá này.

Tôi chần chừ giây lát, rồi lấy từ trong tủ ra một gói mì ăn liền vị dưa cải muối:

“Muốn ăn không?”

Cô bé phấn khích gật đầu lia lịa.

Tôi xoay người vào bếp, thuần thục bật bếp, đun nước.

Khi nước sôi, tôi thả mì vào, nấu chín, rồi chắt bớt một nửa nước đi trước khi cho gói gia vị vào.

Năm phút sau, một mùi thơm chua cay mặn mà lan tỏa từ trong bếp, len lỏi vào khứu giác của cô bé.

Cô bé hít mạnh một hơi, đôi mắt sáng rực lên vì kinh ngạc:

“Đây là gì vậy? Thơm quá!”

Tôi bưng bát mì nóng hổi đặt trước mặt cô bé, mỉm cười nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Mì gói vị dưa cải muối chua đấy. Quán ăn đơn sơ, không có nhiều món ngon, em ăn tạm nhé.”

Cô bé như tìm được báu vật, cẩn thận húp một ngụm nước dùng trước.

Ngay sau đó, đôi mắt cô bé trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Ngon quá! Em chưa từng uống loại canh nào có vị thế này! Uống vào một ngụm, cái lạnh ngoài kia dường như tan biến hết!”

Cô bé lại gắp một đũa mì, đưa vào miệng nhai kỹ.

Chỉ trong chốc lát, đôi mắt cô bé mở to kinh ngạc:

“Trời ơi! Mì này ngon quá! Vị chua chua cay cay, ăn vào mà thèm đến ch** n**c miếng luôn!”

Nói xong, cô bé vội vã cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Trong khoảnh khắc ấy, cả quán ăn nhỏ chỉ còn vang lên tiếng húp mì đầy mãn nguyện.

Tôi nhìn cô bé, suy nghĩ bất giác trôi xa…

Quán ăn nhỏ mà bà nội để lại tọa lạc trong một thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ này dân số ít, phần lớn là người già và trẻ con, ai nấy đều chắt chiu từng đồng, chẳng mấy ai dám bỏ tiền ra ăn ngoài.

Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của tôi cũng bình thường, chỉ có thể làm mấy món đơn giản.

Vậy nên, dù đã tiếp quản quán ăn nửa tháng, bát mì dưa cải muối này vẫn là đơn hàng đầu tiên tôi bán ra.

Mà có lẽ tôi cũng chẳng lấy được tiền.

Dù gì thì… giữa thời tận thế, ai còn tiền mà trả?

Ngoài kia chỉ toàn thây ma. Nghĩ đến thôi đã thấy rợn người.

Lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, cô bé đã ăn sạch bát mì từ lúc nào, đến cả đáy bát cũng bị cô bé l.i.ế.m sạch sẽ.

Cô bé thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó hơi ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi chị, tại nó ngon quá nên em không kiềm chế được! Chị đúng là tiên nữ! Ăn được bát mì này rồi, dù có c.h.ế.t dưới tay lũ thây ma, em cũng mãn nguyện!”

Tôi giật mình, vội xua tay:

“Đừng nói mấy lời xui xẻo đó! Em phải sống thật tốt, sau này còn đến ăn nữa chứ!”

Chỉ là một câu khách sáo thuận miệng nói ra.

Không ngờ đôi mắt cô bé bỗng sáng lên như vì sao trên trời:

“Thật ạ? Chị tiên nữ, quán ăn này sau này vẫn sẽ mở chứ?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ.

Tôi mỉm cười:

“Chừng nào quán còn ở đây, chị sẽ tiếp tục mở cửa.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 2: Chương 2



Cô bé còn phải quay về căn cứ để bàn giao nhiệm vụ.

Hơn nữa, chuyện quán ăn này có thể xuyên qua hai thế giới là một bí mật, tôi không dám để bất cứ ai biết.

Ai mà biết chuyện này bị lộ ra thì sẽ dẫn đến hậu quả gì chứ?

Vậy nên, sau khi trò chuyện một lúc, tôi vẫy tay tạm biệt cô bé.

Nhưng vừa tiễn cô bé đi, tôi đã hối hận.

Trong quán vốn chẳng còn lại bao nhiêu nguyên liệu.

Bà nội chỉ để lại cho tôi hơn một nghìn tệ.

Nửa tháng nay, tôi chỉ đủ tiền mua ít gạo, trứng và mấy gói đồ ăn liền.

Cả tiền lẫn thực phẩm đều chẳng đủ để tôi tiếp tục duy trì quán ăn này.

Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời cô bé đã nói.

Tên cô bé là Hứa Phán Nguyệt.

Năm nay mới mười sáu tuổi.

Từ khi sinh ra, thế giới của cô bé đã là một vùng tận thế băng giá.

Họ sống nhờ vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.

Thức ăn đối với họ, là thứ xa xỉ đến không thể với tới.

Thứ mì dưa cải muối chua mà ở thế giới thực ai cũng chê bai, có lẽ cả đời cô bé cũng không có cơ hội ăn nổi một miếng.

Nghĩ đến đây, tôi cắn răng quyết định.

Cùng lắm thì tôi đi làm thêm kiếm tiền.

Ít ra, tiền mua mì gói thì tôi vẫn có thể lo được.

Tôi mệt mỏi thu dọn bàn ăn.

Vừa cúi đầu, tôi bất ngờ nhìn thấy ba viên đá phát ra ánh sáng nhạt, tựa như ánh trăng.

Chắc hẳn là Hứa Phán Nguyệt để lại.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Không biết có phải là tiền trả cho bữa ăn hay không, lần sau gặp lại cô bé, tôi sẽ hỏi thử.

Tin tốt: Trong tận thế băng giá, rất ít người còn sống dám ra ngoài vào ban đêm, vậy nên tôi không lo bị ăn hết sạch đồ ăn trong thời gian ngắn.

Tin xấu: Tôi đợi Hứa Phán Nguyệt suốt ba ngày liền.

Quầng thâm dưới mắt tôi cũng nặng thêm không ít.

Đêm thứ tư, vào lúc ba giờ sáng.

Đúng lúc tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ, chiếc chuông gió trước cửa lại vang lên.

Giọng nói phấn khởi của Hứa Phán Nguyệt lẫn trong cơn gió lạnh truyền vào:

“Thấy chưa! Tôi nói rồi mà, quán ăn này thật sự tồn tại!”

Cô bé hít sâu một hơi, gương mặt lộ rõ vẻ say mê:

“Chị tiên nữ, may quá chị vẫn còn ở đây! Bạn của em không tin em, chị mau làm cho họ thử món mì dưa cải muối chua đi!”

Nói rồi, cô bé ghé sát vào tai tôi, hạ giọng thì thầm:

“Bọn họ đều là những người có điều kiện đấy! Trên người họ có không ít tinh thể cấp cam, thậm chí còn có cả cấp lục nữa! Em sẽ bảo họ đưa hết cho chị!”

Tôi kinh ngạc nhìn ba thiếu niên đi cùng cô bé.

Đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu căng, ánh mắt xem thường quay sang Hứa Phán Nguyệt:

“Cũng chỉ có cô là chưa từng thấy sự đời. Tôi ăn qua đủ thứ ngon rồi, bố tôi là quân trưởng, mỗi năm đều mang về không ít vụn bánh mì cho tôi. Tôi thậm chí còn từng được ăn cả xúc xích một lần đấy!”

“Nhưng quán ăn này đúng là khá thần kỳ, vừa bước vào đã thấy ấm áp như mùa xuân. Tốn không ít tinh thể để duy trì nhiệt độ thế này nhỉ?”

“Thôi nào, mau mang cái món mì dưa cải muối chua đó ra đi! Chúng tôi không thiếu tiền đâu!”

Vừa dứt lời, bọn họ hất tay một cái, ba viên tinh thể phát ra ánh sáng màu cam lăn trên bàn.

Tôi lấy ra ba viên tinh thể màu trắng mà Hứa Phán Nguyệt để lại hôm qua: “Cái này gọi là tinh thể à?”

Cô bé gật đầu: “Đúng vậy, tinh thể là đơn vị tiền tệ chính ở thế giới bọn em. Không chỉ có thể dùng để giao dịch, mà bên trong còn chứa năng lượng nữa.”

Nói đến đây, cô bé có vẻ hơi ngượng ngùng: “Em nghèo lắm, chỉ có tinh thể cấp thấp nhất là màu trắng thôi. Chị tiên nữ đừng để bụng nhé! Đợi em g.i.ế.c thêm nhiều thây ma, kiếm được tinh thể cấp cao hơn, em sẽ đưa hết cho chị!”

Tôi hơi mềm lòng, dịu giọng nói: “Cảm ơn em, nhưng quan trọng hơn là em phải giữ an toàn.”

Dứt lời, tôi quay sang ba người còn lại ngồi bên bàn ăn.

Hai nam một nữ, quần áo bảo hộ trông cao cấp hơn của Hứa Phán Nguyệt nhiều, có lẽ đều là người có tiền.

Tôi tính toán lại số mì ăn liền còn lại, chỉ còn đúng hai gói, rõ ràng không đủ cho cả bọn.

Thế nên tôi nói:

“Ở đây, thực đơn mỗi ngày do tôi quyết định. Hôm nay có cơm chiên trứng và xúc xích, ăn không?”

Cơm chiên trứng vừa chắc bụng, vừa có giá rẻ hơn.

Tôi còn hào phóng cho họ thêm một cây xúc xích nữa.

Ai ngờ, chàng trai cao hơn lập tức cau mày:

“Hứa Phán Nguyệt bảo mì dưa cải muối chua rất ngon mà? Tôi chỉ muốn ăn món đó thôi!”

Cậu trai thấp hơn cũng bĩu môi nói:

“Tôi từng ăn xúc xích một lần, nó đắng ngắt, chua loét lại còn mốc meo nữa, chẳng khác gì thịt thây ma thối rữa! Món này có gì ngon mà ăn?”

Cô gái duy nhất chần chừ một lát rồi lên tiếng khuyên:

“Nếu chủ quán đã có quy tắc riêng, thì chúng ta cứ tôn trọng đi. Cơm chiên trứng này chắc cũng không tệ, đã đến đây rồi thì cứ thử xem sao.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 3: Chương 3



Tôi lạnh nhạt nhìn hai chàng trai trước mặt.

Thật lòng mà nói, ngay từ khi họ bước vào, với thái độ này, tôi đã không muốn tiếp đón rồi.

Vậy nên tôi thản nhiên nói:

“Không ăn thì mời đi cho.”

Hai tên kia lập tức đập bàn, ánh mắt hung hăng:

“Cô có thái độ gì vậy? Có biết bố tôi là ai không mà dám nói kiểu đó?”

Ngay khi bàn tay họ vỗ mạnh xuống, chiếc bàn lập tức vỡ vụn.

Tôi khẽ giật mình, có chút hối hận.

Nếu đánh nhau…làm sao tôi thắng nổi chứ?

Ngay lúc họ lao đến định dạy tôi một bài học—

Cả hai đột nhiên biến mất ngay trước mắt tôi!

Cùng lúc đó, một tờ giấy xuất hiện trên quầy thu ngân.

【Quy tắc quán ăn nhỏ】

[Quy định do chủ quán đặt ra, không ai được phép làm trái. Không ai được gây tổn hại đến chủ quán, nếu vi phạm, sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên ra khỏi quán đến một nơi bất kỳ.]

Ở một khu rừng sâu không thấy đáy…

Vô số dị thú đang say ngủ.

Bất ngờ, hai chàng trai từ trên trời rơi xuống!

Lũ dị thú đang im lìm lập tức bị quấy động, bắt đầu rục rịch…

Hai người kia biến mất, quán ăn lập tức trở nên yên tĩnh.

Vài giây sau, Hứa Phán Nguyệt nhìn tôi đầy sùng bái:

“Wow, chị tiên nữ, chị lợi hại quá đi mất! Ban đầu em chỉ rủ Kiều Kiều thôi, bọn họ nghe lén rồi đòi theo cùng. Trong căn cứ, hai người đó lúc nào cũng ngang ngược, em cũng không dám từ chối. Xin lỗi chị nhé, còn làm hỏng cả bàn của chị nữa.”

Thấy cô bé áy náy như vậy, tôi cũng chẳng nỡ trách móc.

Chỉ quay sang hỏi: “Cơm chiên trứng xúc xích, ăn không?”

Hứa Phán Nguyệt lập tức đáp: “Ăn! Em tin vào tay nghề nấu nướng của chị tiên nữ!”

Tôi khẽ cười, quay người vào bếp.

Hồi còn phải sống nhờ nhà họ hàng, mấy cô dì chú bác chẳng bao giờ chừa phần cơm cho tôi.

Thế nên, tôi luyện được kỹ năng xào cơm siêu đỉnh.

Tôi đun nóng dầu, đập hai quả trứng vào chảo, xào tơi rồi nêm một chút muối để tăng hương vị.

Sau đó, tôi cho xúc xích vào đảo đến khi chuyển màu đậm hơn, rồi đổ phần cơm nguội còn dư từ buổi chiều vào.

Khi hạt cơm đã tơi đều, tôi lần lượt thêm dầu hào và muối vào.

Trước khi bắc chảo xuống, tôi rắc thêm một ít hành lá xắt nhỏ.

Mỗi hạt cơm đều săn chắc, trứng vàng ươm, xúc xích dậy mùi thơm béo.

Ba loại nguyên liệu hòa quyện cùng dầu nóng, tỏa ra một mùi hương hấp dẫn khó cưỡng.

Tôi dùng bát uống canh để múc đầy một phần cho mỗi người.

“Cơm chín rồi, tự qua lấy đi.”

Vừa dứt lời, Hứa Phán Nguyệt đã bật dậy:

“Hoan hô! Lúc chị nấu thôi em đã ngửi thấy mùi thơm rồi! Cơm chiên này còn thơm hơn cả mì dưa cải muối hôm qua!”

Lúc đầu, Kiều Kiều còn tỏ vẻ điềm tĩnh.

Nhưng khi nhìn thấy bát cơm chiên trước mặt, ánh mắt cô bé lập tức sáng rực:

“Đây… đây là gì vậy? Thơm quá! Mới ngửi thôi mà em đã ch** n**c miếng rồi! Cả một bát lớn như thế, thật sự cho bọn em ăn hết sao?”

Tôi mỉm cười: “Ăn đi, đều là của các em cả.”

Nhận được sự cho phép của tôi, hai cô bé lập tức lao vào ăn như vũ bão.

Cả hai cúi sát xuống bát, hận không thể vùi cả đầu vào mà húp trọn.

Trong quán nhỏ, chỉ còn lại tiếng nhai và nuốt vội vàng.

Vài phút sau, họ mới dừng lại, thở dài đầy thỏa mãn.

Tôi liếc nhìn bát của họ—sạch bóng, đến cả dầu dưới đáy cũng bị l.i.ế.m sạch.

“Em sống mười lăm năm, lần đầu tiên được ăn món ngon như thế này! Cơm mềm dẻo, trứng thì béo ngậy!”

“Bọn họ bảo xúc xích có vị như thịt thây ma thối rữa, nhưng xúc xích chị tiên nữ nấu lại thơm mềm đến mức em chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi!”

“Được ăn cả một bát lớn thế này, em thấy đời này không còn gì hối tiếc nữa!”

Hai cô bé càng nói càng khoa trương.

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, vội ngăn họ lại:

“Được rồi, muộn rồi đấy, quán của chị bảy giờ sáng đóng cửa, hai đứa mau về đi.”

Trước khi rời đi, hai cô bé rối rít cảm ơn tôi.

Ánh mắt nhìn tôi chẳng khác nào nhìn thấy Bồ Tát cứu thế.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lúc ra cửa, ngoài ba viên tinh thể cấp cam mà hai tên con trai kia để lại, họ còn đưa thêm cho tôi năm viên tinh thể màu trắng.

Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến tận trưa 12 giờ.

Dậy rồi, nhớ lại cảnh hai cô bé tối qua ăn uống vui vẻ, tôi cũng tự làm một bát cơm chiên trứng cho mình.

Vừa ăn, tôi vừa tính toán lại số nguyên liệu còn lại trong quán.

Vẫn còn 6 quả trứng, 5 cân gạo, 2 gói mì ăn liền, 4 cây xúc xích và một ít rau.

Tiền trong thẻ chỉ còn hơn ba trăm tệ.

Cứ tiếp tục thế này, ngay cả bản thân tôi cũng nuôi không nổi, nói gì đến duy trì quán ăn?

Tinh thần muốn cứu thế giới vừa bùng lên tối qua, chớp mắt đã tắt ngúm.

Phải vào thành phố tìm việc làm thôi.

May mà thị trấn này cách khu trung tâm không xa.

Trong quán còn một chiếc xe đạp cũ.

Tôi gắng sức đạp xe suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được thành phố.

Sau khi hỏi qua ba chỗ tuyển dụng, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tìm việc thật sự không dễ!
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 4: Chương 4



Giờ giấc sinh hoạt của tôi không thể theo kiểu làm việc hành chính từ sáng đến chiều.

Với cả tôi lại muốn tiếp tục mở quán ăn trong tận thế, nên cũng không thể làm ca đêm.

Đúng lúc tôi đang chán nản, một chiếc Mercedes bất ngờ dừng lại trước mặt.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

“Tống Tinh, cô đang tìm việc à?”

Cô ta liếc qua tòa nhà tuyển dụng sau lưng tôi, cười khẩy:

“Không tìm được việc hả? Hay là cô sủa hai tiếng đi, tôi sẽ cho cô vào công ty tôi làm lao công?”

Lời vừa dứt, chàng trai ngồi ghế phụ chau mày khó chịu:

“Đừng phí lời với con nhà nghèo này nữa, đi thôi.”

Nhìn thấy hai người đó, lửa giận trong tôi bùng lên.

Bọn họ, một là bạn cùng phòng cũ Triệu Tuyết Vãn, một là thanh mai trúc mã Bạch Thăng.

Chỉ vì tôi hay đi chung với Bạch Thăng, mà Triệu Tuyết Vãn—kẻ thích hắn—đã nổi cơn ghen, dùng quan hệ gia đình để hại tôi bị đuổi khỏi trường.

Tôi từng tìm Bạch Thăng nhờ giúp đỡ:

“Xem như nể tình hồi nhỏ cậu bị bắt nạt, tôi đã từng giúp cậu, cậu nói với Triệu Tuyết Vãn tha cho tôi đi được không?”

Dù gì tôi cũng đã quá thảm rồi, học hành là con đường duy nhất có thể thay đổi cuộc đời tôi.

Nhưng Bạch Thăng chỉ cười khẩy:

“Liên quan gì đến tôi? Tôi có nhờ cô giúp đâu. Hơn nữa, rõ ràng là cô cứ bám lấy tôi mãi. Loại con gái vừa nghèo vừa tầm thường như cô, tôi thấy phiền c.h.ế.t đi được.”

Tôi chẳng muốn đôi co với bọn họ, phủi quần áo đứng dậy định bỏ đi.

Nhưng Triệu Tuyết Vãn lại không muốn buông tha tôi.

Cô ta đột ngột nhấn ga, lao thẳng xe về phía tôi, rõ ràng là muốn dọa tôi một trận.

Nhưng khi xe còn chưa kịp chạm đến tôi—

Một tia ánh sáng trắng lóe lên trong túi áo tôi.

Phần đầu xe trước mặt bỗng lõm sâu xuống ngay lập tức!

Cảnh tượng này khiến tất cả chúng tôi c.h.ế.t lặng!

Vài giây sau, Triệu Tuyết Vãn nghiến răng ken két, giận dữ rút điện thoại ra báo cảnh sát!

Ở đồn cảnh sát, viên cảnh sát trưởng tua đi tua lại đoạn camera giám sát, cuối cùng kết luận:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chiếc xe của cô bị hỏng không liên quan gì đến cô Tống.”

Nói xong, ông ta thẳng tay đuổi Triệu Tuyết Vãn và Bạch Thăng ra ngoài.

Trước khi rời đi, hai người đó nghiến răng trừng mắt cảnh cáo tôi:

“Cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu! Có bản lĩnh thì đừng để tao gặp lại mày!”

Tôi cảm ơn viên cảnh sát trưởng, chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh ta lại đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn:

“Đừng căng thẳng, tôi gọi cô vào đây chỉ để xem thử thứ trong túi cô thôi.”

Nghe vậy, tôi lập tức siết chặt viên tinh thể trong tay, sắc mặt trở nên cảnh giác.

Anh ta vội nói thêm:

“Tôi đã xem đi xem lại đoạn ghi hình. Khi đó, có một tia sáng trắng lóe lên từ túi của cô. Tôi biết thế giới này vẫn còn nhiều điều chưa được khám phá. Có lẽ thứ trong túi cô chính là một trong số đó.

Nếu cô đồng ý giao nó cho tôi, tôi cam đoan sẽ không gây phiền phức cho cô, hơn nữa, mọi nghiên cứu đều sẽ được tiến hành dưới sự đồng ý của cô. Được không?”

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng tôi cũng lấy viên tinh thể ra.

Nhưng tôi chỉ đưa ra những viên tinh thể màu trắng.

Ba viên cấp cam thì tôi giữ lại.

Viên cảnh sát trưởng quan sát một hồi nhưng không tìm ra được điều gì đặc biệt. Anh ta lại nói:

“Tôi sẽ gửi vật này đến viện nghiên cứu, có lẽ họ sẽ tìm ra được nguồn năng lượng bên trong. Cô thấy sao?”

“Được thôi.”

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với tôi, anh ta tiễn tôi ra ngoài.

“Tôi tên Trương Việt, nếu có kết quả từ viện nghiên cứu, tôi sẽ báo cho cô biết.”

“Được.”

Tôi lại còng lưng đạp chiếc xe đạp cũ về nhà.

Đúng 7 giờ tối, cảnh vật bên ngoài quán ăn chợt biến đổi—tôi lại trở về thế giới tận thế băng giá.

Tôi nhìn con đường vắng lặng ngoài kia.

Nhiệt độ ban đêm trong tận thế quá thấp, việc di chuyển vô cùng khó khăn, vì vậy những người còn sống sót gần như không ra ngoài.

Cũng may, quán ăn ế khách thì tôi đỡ tốn tiền mua nguyên liệu.

Bên ngoài băng giá lạnh lẽo, nhưng bên trong quán lại ấm áp như mùa xuân.

Tôi tựa vào quầy, lơ mơ gật gù trong ánh đèn vàng ấm áp.

Bỗng—

Tiếng chuông gió lại vang lên.

Tôi cứ ngỡ là Hứa Phán Nguyệt, còn chưa kịp vui mừng nở nụ cười, thì nhìn thấy bốn người đàn ông th* d*c, bước vào quán.

“Quán ăn à?… Cái tên thật hoài niệm…”

“Ở đây chắc có dung dịch dinh dưỡng hoặc đồ ăn chứ? Hửm? Món ăn ngẫu nhiên sao?… Thôi kệ, có gì ăn là được rồi, người anh em của tôi sắp không trụ nổi nữa…”

Nói đến đây, giọng anh ta nghẹn lại.

Lúc này tôi mới chú ý thấy trong nhóm có một người đang cõng theo một người đàn ông đầy vết thương.

Cảm nhận được hơi ấm từ quán, người đàn ông bị thương khẽ ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt lộ ra chút kinh ngạc:

“Không ngờ lại là một quán ăn… Những nơi như thế này chỉ có trước tận thế… Tôi thật không dám tin mình vẫn có thể nhìn thấy nó… Dù ở đây không có thức ăn, tôi c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi…”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 5: Chương 5



“A Trung, đừng nói bậy! Chút vết thương này, chỉ cần về đến căn cứ, tiêm một liều kháng sinh là có thể hồi phục! Cậu phải cố lên!”

“Thôi bỏ đi… Tận thế kéo dài hơn hai mươi năm, tôi cũng không chống đỡ nổi nữa… Chết cũng tốt… Hy vọng xuống dưới, tôi còn có thể được ăn một bát mì nước nóng hổi mà mẹ tôi từng nấu…”

“Chỉ cần còn sống, cậu nhất định sẽ lại được ăn mì!”

Năm người đàn ông cao gần mét chín, mắt ai nấy đều đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

Tôi chần chừ đưa tay lên, yếu ớt nói:

“À… tôi cũng biết nấu mì nước đấy, các anh có muốn ăn thử không?”

May mà hôm nay vào thành phố, tôi đã mua ít mì sợi, đúng lúc có thể dùng.

A Trung nhìn tôi, khẽ mỉm cười đầy thiện ý:

“Cảm ơn cô bé, nhưng tận thế kéo dài hơn hai mươi năm rồi… Đừng nói là mì nước, ngay cả đồ ăn có thể nuốt được cũng chẳng còn. Tôi biết cô có ý tốt muốn động viên tôi, nhưng mà…”

Nhìn anh ta thở gấp, từng hơi đều yếu dần, tôi lập tức cắt ngang:

“Đợi một chút.”

Nói rồi, tôi kéo rèm vào bếp.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi nhanh chóng đun nước, thả mì vào luộc.

Trong lúc chờ đợi, tôi lấy ra năm cái bát sứ lớn, lần lượt cho vào mỗi bát một ít mỡ heo, nước tương, dầu hào, muối và các loại gia vị khác.

Khi nước sôi, tôi dùng chính nước luộc mì tráng sơ bát, hơi nóng bốc lên, mang theo hương thơm béo ngậy của mỡ heo lan tỏa khắp gian bếp.

Đợi mì chín, tôi chia đều ra năm bát.

Những sợi mì trắng tròn, thấm vào nước súp trong veo, ánh lên màu vàng óng ánh đầy hấp dẫn.

Tận dụng nước còn nóng, tôi nhanh tay chần hai nắm rau cải xanh non mà tôi hái ngoài vườn.

Suy nghĩ một chút, tôi đun nóng dầu, chiên thêm một quả trứng rồi đặt vào một trong năm bát mì.

Tất cả chỉ mất khoảng hơn mười phút.

Tôi bưng bát mì có trứng ra trước tiên, đặt trước mặt A Trung.

“Này, bát mì nước mà anh mong muốn đây. Có lẽ không giống hương vị mà mẹ anh từng nấu, nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ đâu.”

Bát mì vừa được đặt lên bàn, cả nhóm lập tức sững sờ.

A Trung là người đầu tiên hoàn hồn. Anh ta dụi mắt liên tục, giọng nói lắp bắp đầy vẻ không tin nổi:

“Đây… thật sự là mì nước? Lại còn có trứng nữa? Hơn nữa… nó còn mới tinh, không bị mốc hay thối rữa! Trời ơi, tôi đã bao nhiêu năm rồi chưa nhìn thấy một bát mì nước nóng hổi như thế này… Tôi không phải đang mơ đấy chứ? Chủ quán, cái này… thực sự có thể ăn sao?”

Những người khác nuốt nước bọt ừng ực.

Dù họ không nói gì, nhưng trong mắt họ, tôi có thể đọc được sự kinh ngạc giống hệt nhau.

Tôi bật cười: “Đương nhiên là ăn được rồi.”

A Trung vẫn nửa tin nửa ngờ, cầm đũa lên.

Cùng lúc đó, trong đầu anh ta xuất hiện vô số giả thuyết.

Hoặc đây là ảo giác của anh ta trước khi chết.

Hoặc… đây chính là một phép màu.

Nếu không, thì làm sao có thể giải thích được rằng, ở một khu phố hoang vắng, nơi đến cả thây ma cũng ít xuất hiện, lại tồn tại một quán ăn có thể làm ra món mì nước tươi ngon như thế này?

Nhưng khi gắp lên một đũa mì, đưa vào miệng—

Anh ta hoàn toàn xác nhận được rồi.

Đây chính là phép màu!

Bởi vì bát mì này còn ngon hơn những gì anh ta từng tưởng tượng!

A Trung rất nhanh chóng tiếp nhận thực tế này.

Dù gì thì, tận thế đã đến rồi, còn có chuyện gì là không thể xảy ra nữa?

Anh ta bắt đầu húp sột soạt từng miếng mì, như thể sợ chỉ cần chậm một giây, bát mì này sẽ biến mất.

Trong khi đó, bốn người còn lại cũng đang nín thở nhìn, liên tục nuốt nước bọt.

A Trung ăn ba miếng lớn, rồi chợt nhớ ra đồng đội của mình. Nhưng khi nhìn xuống bát, anh ta mới nhận ra mì đã vơi đi quá nửa, chỉ còn chưa đến một phần ba.

Anh ta áy náy đẩy bát ra trước mặt những người kia:

“Xin lỗi… tôi ăn vội quá. Đã quá lâu rồi tôi chưa được ăn bát mì nước nào ngon thế này. Phần còn lại, các cậu chia nhau đi.”

“Không sao đâu, nhưng mà… vị thế nào? Thật sự là mì nước sao? Giống loại trước tận thế chứ?”

“Thật đấy! Còn ngon hơn bất kỳ bát mì nào tôi từng ăn trước đây! Sợi mì dai mềm, nước dùng cũng ngọt lịm!”

“Thế thì… tôi chỉ cần húp một ngụm nước dùng là được!”

Nhìn họ háo hức như vậy, tôi vội vàng lên tiếng ngăn lại:

“Này, đừng tranh nhau như thế! Mỗi người đều có phần, tôi đi bưng mì ra cho các anh đây.”

Cả nhóm tròn mắt nhìn nhau, không dám tin.

“Thật sao? Một món ăn quý giá thế này mà mỗi người đều có phần?”

“Chủ quán, cô là tiên nữ giáng trần đấy à?”

Năm phút sau, trên bàn chỉ còn lại năm chiếc bát sạch bong.

Ngay cả giọt nước súp cuối cùng cũng bị họ l.i.ế.m sạch.

Ăn xong rồi, họ mới hơi ngượng ngùng, lần lượt lấy tinh thể ra.

Bốn viên màu đỏ, ba viên màu cam, thậm chí còn có một viên màu vàng.

Tôi vui vẻ nhận hết.

Sau đó, họ lại cõng A Trung lên lưng.
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 6: Chương 6



Trước khi rời đi, A Trung đột nhiên quay đầu hỏi tôi:

“Chủ quán, sau này tôi còn có thể ăn mì cô nấu không?”

Nghĩ đến câu nói buông xuôi khi nãy của anh ta, tay tôi khẽ dừng lại khi đang lau bàn.

Sau đó, tôi nở một nụ cười dịu dàng:

“Được chứ. Nhưng điều kiện là anh phải còn sống, lần sau đến thử món khác nhé.”

Năm người đàn ông cao to gần mét chín, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trụ được đến khi về căn cứ tiêm kháng sinh.”

“Lúc trước tôi luôn nghĩ rằng tận thế này sẽ kéo dài mãi, chẳng có hy vọng gì cả. Những đứa trẻ sinh ra trong tận thế thì không sao, nhưng chúng tôi đã từng sống trong thế giới trước đó, nên đôi lúc thấy thà c.h.ế.t còn hơn sống kiểu này. Nhưng quán ăn của cô khiến chúng tôi tìm lại được động lực sống.”

“Lần sau chúng tôi sẽ đưa thêm nhiều anh em đến, để họ cũng được nếm thử món ăn tuyệt vời này!”

Tôi xúc động, mỉm cười: “Nhất định phải giữ lời đấy.”

Tiễn họ đi rồi, tôi quay đầu, vẻ mặt lập tức méo xệch.

Năm người đàn ông cao to lực lưỡng, chỉ một bữa ăn đã vét sạch khẩu phần của tôi trong cả tuần tới.

Những ngày sau đó, tôi phải thắt lưng buộc bụng.

Cũng may là không có khách nào ghé qua nữa.

Nhìn vào số dư tài khoản ngày càng teo tóp, tôi thở dài một hơi.

Tôi ghét cái tính dễ mủi lòng của mình, nhưng khi nhìn họ đáng thương như vậy, tôi lại không nỡ.

Dù sao… họ cũng chỉ muốn ăn một bữa cơm, có gì sai chứ?

Những thứ mà ở thế giới của tôi bị coi thường, thì ở nơi này, có thể lại trở thành động lực để sống tiếp.

Nhưng mà!

Tôi cũng muốn ăn gà rán, lẩu, đồ nướng, bánh ngọt nữa chứ!!!

Nghĩ đến đó, tôi lăn qua lộn lại trên giường vì thèm ăn.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại thông minh giá tám trăm tệ của tôi reo lên.

Tôi liếc nhìn màn hình.

Là cuộc gọi từ Trương Việt—viên cảnh sát hôm trước.

“Alo?”

“Cô Tống, kết quả kiểm tra từ viện nghiên cứu đã có. Cô có đang rảnh không? Tôi qua đón cô.”

Cảnh sát Trương lái xe cảnh sát đưa tôi đến đồn.

Vừa xuống xe, hai người đàn ông mặc sơ mi trắng tiến lên chào hỏi.

“Chào cô Tống, chúng tôi là nhân viên nghiên cứu thuộc Viện Khoa học Quốc gia.”

Họ đi thẳng vào vấn đề:

“Nhờ có cô, chúng tôi đã phát hiện ra một nguồn năng lượng khổng lồ bên trong loại tinh thể này. Nếu có thể tách chiết được, nó sẽ giúp nền khoa học nước ta tiến một bước dài, thậm chí có thể tạo ra bước đột phá cho toàn nhân loại!”

Giọng điệu họ đầy phấn khích.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi có chút bất ngờ: “Thật sao? Những viên tinh thể này… à không, những viên đá này thật sự có sức mạnh lớn như vậy à?”

“Đương nhiên!” Họ gật đầu dứt khoát.

“Vì liên quan đến dự án tuyệt mật, chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Nhưng có thể bật mí một chút—cô biết đấy, năng lực phòng thủ trên biển của chúng ta vẫn kém hơn Anh Đào Quốc và Tiểu Mễ Quốc, đúng không?”

“Ừm.”

“Nhưng nếu có thể trích xuất năng lượng từ những viên đá này để gia cố lên chiến hạm và vũ khí, sức mạnh quân sự của chúng ta sẽ tăng ít nhất gấp năm lần!”

Ánh mắt họ tràn đầy nhiệt huyết, không nhịn được mà nắm lấy tay tôi:

“Đây tất cả là nhờ có cô! Cô lấy được những viên tinh thể này từ đâu vậy? Còn nữa không?”

Tôi hơi do dự: “Có thì có… nhưng tôi có thể giữ bí mật về nguồn gốc của chúng không?”

Sự phấn khích trong mắt họ giảm đi đôi chút.

Nhưng nghe nói tôi vẫn còn tinh thể, họ lập tức khôi phục tinh thần.

Vì lợi ích quốc gia, tôi tất nhiên không thể từ chối.

Thế nên, tôi đưa ra tất cả số tinh thể còn lại của mình.

“Những viên màu đỏ và cam có vẻ chứa nhiều năng lượng hơn.”

Mắt họ sáng lên: “Cảm ơn cô!”

Nhận lấy số tinh thể, họ rút từ trong tập tài liệu ra một tờ ngân phiếu.

“Đây là 100.000 tệ, là phần thưởng từ quốc gia và Viện Khoa học. Nếu sau này cô tiếp tục cung cấp tinh thể, sẽ còn có thêm nhiều khoản thưởng nữa. Ngoài ra, cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ nói với chúng tôi.”

Tôi thật sự có một chuyện muốn nhờ.

“Bố mẹ tôi trước đây có để lại một căn nhà, nhưng người thân trong gia đình đã chiếm đoạt nó. Tôi chỉ muốn lấy lại thôi. Nếu không được cũng không sao, sau này có tiền tôi sẽ thuê luật sư kiện tụng.”

“Không cần lo, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!”

Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi lập tức ôm chặt tờ ngân phiếu, phấn khởi chạy thẳng đến ngân hàng.

Bên trong, hàng người xếp dài dằng dặc.

Tôi chờ suốt hai tiếng, cuối cùng cũng đến lượt.

Vừa chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống, thì có người bất ngờ cướp chỗ trước tôi, còn nhướng mày đầy khiêu khích:

“Lại là mày, Tống Tinh? Sao dai như ma quỷ thế?”

Tôi cúi đầu nhìn, lập tức cảm thấy vận xui ập đến—lại đụng trúng Triệu Tuyết Vãn!

“Tự dưng chen hàng làm gì?”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 7: Chương 7



Cô ta khoanh tay, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt khinh miệt:

“Thì sao? Tao là khách hàng kim cương của ngân hàng này. Còn mày, chắc đến đây vay tiền à?”

Tôi nhíu mày, lười đôi co, chỉ đưa tờ ngân phiếu và thẻ ngân hàng cho nhân viên giao dịch:

“Chào anh, tôi muốn đổi tấm séc này.”

Triệu Tuyết Vãn hừ lạnh một tiếng, cũng đưa thẻ của mình ra—là một tấm thẻ đen.

Nhân viên giao dịch ưu tiên nhận lấy thẻ của cô ta, còn khách sáo xin lỗi tôi:

“Xin lỗi cô, khách hàng thẻ đen được ưu tiên phục vụ trước.”

Nhưng ngay khi câu nói vừa dứt, ánh mắt anh ta bỗng dưng thay đổi hoàn toàn khi nhìn thấy dấu mộc trên tờ séc của tôi!

“Cô Tốngphải không ạ? Mời cô vào phòng chờ VIP, tôi sẽ gọi chuyên viên đến hỗ trợ giao dịch ngay.”

Sau đó, anh ta lập tức báo cho quản lý chăm sóc khách hàng cấp cao.

Người kia nghe xong liền nở nụ cười niềm nở, đích thân ra mời tôi vào phòng chờ.

Triệu Tuyết Vãn thì đứng đó, mặt mày tái mét, tức giận chất vấn:

“Ý mấy người là sao? Tôi là khách hàng kim cương, còn chưa được đối xử tận tình như vậy! Đừng nói với tôi là con nhỏ nghèo kiết xác này còn có địa vị cao hơn tôi nhé?”

Nhân viên ngân hàng hạ giọng, khẽ thì thầm:

“Trên tờ séc của cô Tống có dấu mộc của Cục Quản lý Tối cao quốc gia. Ngay cả giám đốc ngân hàng chúng tôi thấy cũng phải niềm nở tiếp đón.”

Sắc mặt Triệu Tuyết Vãn lập tức đen sì, chẳng buồn rút tiền nữa, hậm hực xách túi bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Còn tôi, cầm số tiền vừa rút được, cảm giác lâng lâng như mới đổi đời.

Cuối cùng cũng có tiền rồi!

Bánh kem, gà rán, đồ nướng—tất cả đều trong tầm tay tôi!

Tôi lập tức bắt xe đến siêu thị Sam’s Club trong thành phố.

Mạnh tay chi 260 tệ làm thẻ thành viên.

Sau đó, bắt đầu mua sắm điên cuồng!

Bánh mochi sầu riêng, bánh cuộn Thụy Sĩ, tiramisu, gà nướng, gà rán, cherry, dâu tây…

Nghĩ đến việc tay nghề nấu nướng của mình chỉ đủ làm vài món đơn giản, tôi quyết định mua thêm thật nhiều thực phẩm chế biến sẵn và các loại gia vị đi kèm.

Sau khi chọn dịch vụ giao hàng trong ngày, tôi tranh thủ ghé qua các siêu thị thực phẩm khác để mua thêm thịt, trứng, rau củ, gia vị, v.v.

Nhớ đến bộ bàn ghế trong quán ăn bị mấy người kia làm hỏng, tôi tiện thể đặt đóng mới một loạt bàn ghế, đèn, rèm cửa…

Nhân tiện, tôi cũng sắm thêm vài bộ dụng cụ nấu ăn mới.

Chớp mắt, 20.000 tệ bay sạch.

Nhìn số tiền chi ra, tôi không khỏi xót xa.

Nhưng nghĩ lại lời của nhóm nghiên cứu—chỉ cần tiếp tục cung cấp tinh thể, tôi sẽ còn nhận được nhiều tiền thưởng hơn nữa.

Hơn nữa, năng lượng trong tinh thể có thể được trích xuất để phục vụ khoa học và quân sự, tôi cũng xem như góp phần cống hiến cho đất nước.

Có vẻ như tôi nên mở rộng kinh doanh rồi.

Nếu cứ chờ mười ngày nửa tháng mới có một khách ghé quán thì chắc tôi cũng chẳng cầm cự được bao lâu.

Sau khi tận dụng xe giao hàng của cửa hàng nội thất để về nhà, tôi nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc.

Khi xong xuôi hết, trời đã gần 7 giờ tối.

Tôi vội hâm nóng hộp cơm mua ở Lawson, còn chưa kịp ăn xong, cảnh vật bên ngoài đột nhiên thay đổi.

“Grào——!”

Tiếng gào rú của đám thây ma vọng lại.

Tôi vẫn bình thản tiếp tục ăn cơm.

Từ sau khi phát hiện ra lũ thây ma này dường như không thể nhìn thấy quán ăn, tôi chẳng còn chút sợ hãi nào nữa.

Thậm chí, tôi còn có tâm trạng ngồi ngắm cảnh.

Dù sao… cũng khá là k*ch th*ch đấy chứ.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một bộ phim tận thế 7D sống động.

Vài con thây ma lảng vảng ngoài cửa quán.

Dù biết chúng không thể xông vào, nhưng nhìn cảnh đó cũng đủ khiến tôi mất khẩu vị.

Tôi còn đang suy nghĩ thì—

Chỉ trong chớp mắt, lũ thây ma kia bỗng gào rú, rồi bất ngờ lao nhanh ra đường lớn.

Ngay sau đó, hai luồng lửa mạnh mẽ quét qua, đốt sạch chúng trong nháy mắt!

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

Wow… đây chính là dị năng sao?

Thật sự quá hoành tráng!

Giữa ánh lửa rực sáng, mười mấy người bước ra.

Tất cả đều có thân hình cao lớn, mặc đồng phục chống rét gọn gàng.

Ai nấy đều thoải mái cười nói, vừa trò chuyện vừa tiến vào quán.

“Đội trưởng, đây chính là quán ăn tôi từng nhắc đến, không ngờ hôm nay vẫn mở cửa!”

“Chủ quán, buổi tối tốt lành! Còn nhớ bọn tôi không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy A Trung cùng nhóm của anh ta.

Phía sau họ, còn có thêm tám người khác mặc trang phục giống nhau.

Tổng cộng mười ba người—quán ăn lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

Nhiều khách thế này à?

Tôi vui vẻ nở nụ cười:

“Đương nhiên là nhớ rồi, vết thương của anh lành chưa?”

A Trung gãi đầu, có chút ngại ngùng:

“Tôi bị thây ma cắn, suýt nữa thì không trụ nổi đến khi về căn cứ tiêm kháng sinh. Nhưng may nhờ có bát mì của cô mà tôi có động lực gắng gượng. Sau khi hồi phục, tôi kể với đồng đội về bát mì nước thần thánh này, nhưng bọn họ lại không tin.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 8: Chương 8



Anh ta cười lớn, vỗ vai đồng đội:

“Vừa hay hôm nay bọn tôi có nhiệm vụ vào ban đêm, nên tôi tiện thể dẫn cả đội đến mở mang tầm mắt luôn!”

Vừa bước vào quán ăn, nhóm đàn ông cao to lập tức trợn mắt kinh ngạc, không ngừng nhìn quanh đánh giá.

“Đệch! A Trung, bọn tôi cứ tưởng cậu bị thương nặng quá rồi sinh ảo giác, ai ngờ thật sự có một quán ăn ở đây!”

“Nhìn kìa! Trên quầy thu ngân có gì đó… là cơm à?”

“Ôi trời! Đó là cơm hộp đúng không? Bên trong còn có gà chiên sốt cà ri nữa? Thơm đến mức nước miếng tôi sắp chảy ra rồi!”

“Ban đầu cứ tưởng mì nước đã là cực phẩm rồi, không ngờ chủ quán còn đang ăn gà chiên giòn sốt cà ri kìa!”

“Ngoài trời âm bảy mươi độ, vậy mà trong quán lại không có chút gió lạnh nào, đèn sáng trưng, nhiệt độ ấm áp… Phải tiêu tốn bao nhiêu tinh thể để duy trì thế này chứ?”

Cả nhóm đàn ông xôn xao bàn tán, âm lượng mỗi lúc một lớn.

Bỗng—

“Được rồi, đừng đứng đó nữa. Mau tìm chỗ ngồi đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chủ quán.”

Một giọng nói lạnh lùng cất lên từ trong đám đông.

Toàn bộ nhóm đàn ông cao lớn lập tức im bặt, nhanh chóng tìm chỗ ngồi như đã được huấn luyện từ trước.

Tôi theo bản năng nhìn về phía giọng nói phát ra.

Một người đàn ông cao gần 1m90, mặc áo khoác chống rét màu đen, cằm có một vết sẹo mờ, gương mặt góc cạnh đầy vẻ lạnh lùng.

Khí chất của anh ta mạnh mẽ đến mức ăn đứt cả dàn sao nam trong các bộ phim hiện đại.

Nhìn qua, có lẽ chỉ khoảng 25-26 tuổi, nhưng lại có phong thái thủ lĩnh vững chãi, rõ ràng là người đứng đầu nhóm này.

Người đàn ông gật đầu với tôi, trầm giọng nói:

“Tôi là Lục Kỳ, thượng tá quân đội của căn cứ Hằng Sơn. Cô cứ phục vụ món ăn theo quy tắc của quán là được.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong túi ra hai viên tinh thể, đặt lên quầy thu ngân:

“Đây là tiền ăn. Chúng tôi đông người, làm phiền cô rồi.”

So với những người khác, Lục Kỳ dù cũng có chút bất ngờ trước quán ăn kỳ lạ này, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh đáng nể.

“Tinh thể cấp lam?!”

Một người trong nhóm tròn mắt kinh ngạc:

“Đại ca, chỉ riêng hai viên tinh thể cấp lam này đã có thể đổi được đủ dinh dưỡng dịch cho cả đội uống trong một tuần!”

“Ai bảo cậu thế? Cứ chờ ăn món của chủ quán đi rồi cậu sẽ hiểu, hai viên này rất đáng giá, bởi vì đây là món ngon có tiền cũng không mua được!”

Tôi mỉm cười nhận lấy tinh thể.

Đã có khách hào phóng như vậy, thì tôi cũng phải chuẩn bị một bữa ăn xứng đáng với số tiền họ bỏ ra.

Vừa hay hôm nay tôi mua rất nhiều nguyên liệu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi vén tay áo, hào hứng nói:

“Được rồi, mấy anh chờ một lát nhé!”

Tôi quét mắt nhìn quanh nhà bếp, quyết định làm một nồi lẩu hoành tráng đãi khách!

Tôi lấy ra hai chiếc nồi lớn, đổ dầu vào làm nóng.

Sau đó, tôi lần lượt cho hành lá, gừng, tỏi, ớt và các loại gia vị vào, xào cho thơm.

Tiếp đến, tôi thêm gói sốt lẩu cay, đảo đều cho thấm, rồi đổ nước vào, đậy nắp lại chờ nước sôi.

Trong lúc đợi, tôi tranh thủ rửa sạch rau củ, xếp vào từng giỏ mây.

Lòng bò tươi, thịt ba chỉ bò cuộn cũng được mở gói, xếp gọn lên dĩa.

Sau đó, tôi rửa hai cái chậu để đựng đầy các loại viên thả lẩu: bò viên, cá viên, tôm viên, hoành thánh…

Cuối cùng, tôi chuẩn bị sẵn nước chấm trong từng bát dùng một lần, đảm bảo ai cũng có phần.

Trong lúc tôi bận rộn trong bếp, bên ngoài liên tục vang lên những tiếng thì thầm.

“Lão đại, sao anh lại đưa tận hai viên tinh thể cấp lam chứ? Cả đội g.i.ế.c được thây ma cấp 8 cũng không dễ, số lượng tinh thể cấp này đâu có nhiều?”

Lục Kỳ trầm ngâm nhìn quán ăn nhỏ trước mặt:

“Chẳng lẽ các cậu không thấy lạ sao? Bên ngoài đầy rẫy thây ma, nhưng không có con nào tấn công quán ăn này. Điều đó chứng tỏ chủ quán có thực lực rất lớn.”

“Thêm nữa, lần trước A Trung và đồng đội đã ăn mì nước ở đây, hôm nay tôi lại thấy chủ quán ăn cơm cà ri gà chiên, chứng tỏ cô ấy có rất nhiều lương thực dự trữ.”

“Hơn nữa, nhìn xung quanh quán đi. Dù trang trí đơn giản, nhưng bàn ghế đều là đồ mới, không gian lại ấm áp như mùa xuân. Giữ được nhiệt độ thế này cần một nguồn năng lượng cực lớn và dị năng mạnh để duy trì.”

“Từ tất cả điều đó, tôi có thể suy đoán—có lẽ bố mẹ của chủ quán sở hữu dị năng không gian rất mạnh, đã tích trữ lượng lớn thực phẩm từ khi tận thế bắt đầu. Cô ấy chịu chia sẻ đồ ăn cho người khác, chứng tỏ tấm lòng rất tốt. Một người như vậy, chúng ta nên kết giao.”

Những người còn lại há hốc mồm.

“Đại ca, chỉ trong vài câu ngắn ngủi mà anh đã phân tích ra được cả một loạt suy luận? Không hổ danh là thượng tá trẻ nhất trong quân đội!”

“Khoan đã… cái mùi gì mà thơm thế này?!”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 9: Chương 9



Ngay lúc đó, nồi lẩu đã sôi bùng bùng.

Hương thơm đậm đà của thịt bò, hòa quyện với vị cay nồng của ớt bay khắp quán!

“Ục ục ục—”

Lục Kỳ, người vừa trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đầy phân tích logic, đột nhiên khựng lại.

Bụng anh ta không kiềm chế được mà kêu lên.

Càng tệ hơn—

Tiếng bụng réo của những người còn lại còn to hơn!

Cảm giác bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Lục Kỳ.

Anh ta vô thức nhìn về phía bếp, ánh mắt đầy mong chờ, mà chính anh cũng không nhận ra.

Tôi ghép bốn chiếc bàn trong quán lại với nhau, sau đó lấy ra hai cái bếp điện từ.

Dưới ánh mắt đầy mong chờ và phấn khích của đám người kia, tôi lần lượt bưng từng món ra đặt lên bàn.

“Một nồi là lẩu bò cay, một nồi là lẩu cà chua, muốn ăn gì thì tự nhúng nhé.”

Mỗi lần tôi đặt một dĩa đồ ăn xuống, tiếng hò hét kinh ngạc của họ lại càng lớn hơn.

“Đệch! Lẩu sao?! Tôi còn có thể ăn lẩu trong tận thế à?!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Trời ơi! Thịt! Thật sự là thịt!”

“Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ cần có một bát mì nóng là đã mãn nguyện lắm rồi! Không ngờ ngoài lẩu ra, còn có nguyên một bàn đầy ắp đồ ăn thế này!”

Trong nháy mắt, quán ăn nhỏ vang lên tiếng hít khí liên tục, kèm theo đó là tiếng nuốt nước bọt ực ực.

Hai phút sau, khi tôi bày hết các món lên bàn, tôi mỉm cười nói:

“Ăn đi thôi!”

Vừa dứt lời—

Ầm!

Cả nhóm lao vào nồi lẩu nhanh như vũ bão.

So với lúc chiến đấu với thây ma, tốc độ này còn nhanh gấp bội.

“Trời ơi! Tôi không ngờ có ngày mình lại được ăn lòng bò nhúng lẩu với thịt bò ba chỉ! Mềm tan, béo ngậy, ngon hơn bất kỳ lần ăn lẩu nào trước đây!”

“Ngay cả khoai tây cũng bở tơi, mềm mịn đến mức tôi muốn nuốt luôn cả lưỡi!”

“Tôi có thể húp ba bát nước lẩu này mà không ngán!”

“Trong cái tận thế lạnh lẽo này, được ăn một bữa lẩu nóng hổi như thế này, bảo tôi ngày mai đi săn 100 con thây ma, tôi cũng hừng hực khí thế!”

“Ngon quá… Giá như tận thế chưa từng xảy ra… thì ai cũng có thể ăn được bữa lẩu tuyệt vời thế này…”

Cả nhóm vừa ăn vừa cảm thán, giọng nói nghẹn ngào đầy xúc động.

Lục Kỳ vẫn cắm đầu ăn, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, ánh mắt anh ta khẽ d.a.o động.

Lúc tận thế bắt đầu, anh ta mới ba tuổi.

Những ký ức về đồ ăn trước tận thế đã mờ nhạt từ lâu.

Đối với anh ta, chỉ cần có thứ để nhét vào bụng, dù là dung dịch dinh dưỡng hay thực phẩm đông lạnh, cũng không khác biệt gì nhau.

Nhưng hôm nay, bữa lẩu này đã thay đổi suy nghĩ của anh hoàn toàn.

Không có gì quan trọng và quý giá hơn đồ ăn!

Thức ăn mới là thứ đáng để khao khát nhất!

Nhân lúc họ đang ăn uống ngon lành, tôi tranh thủ vào bếp, trong vòng hai phút, xào thêm một chảo lớn cơm chiên trứng.

Hạt cơm săn chắc, vàng ruộm, dậy mùi thơm của trứng và dầu nóng, khi ăn cùng với thịt và rau cay cay từ lẩu thì đúng là tuyệt phối!

Như dự đoán, cơm chiên trứng của tôi lại tiếp tục nhận được vô số lời khen ngợi.

Đến cuối cùng, ngoài câu “ngon quá”, “hạnh phúc quá”, thì chỉ còn lại tiếng nhai ngấu nghiến điên cuồng.

Một bàn đầy ắp thức ăn, vậy mà chỉ trong nửa tiếng, tất cả đã bị quét sạch không còn chút gì!

Ai nấy đều ôm bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước.

Ăn uống no say, nhóm người cao to có chút ngại ngùng, gãi đầu cười khổ.

“Xin lỗi chủ quán, đồ ăn ở đây ngon quá, bọn tôi đã ở trong tận thế hơn 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên được ăn một bữa tuyệt vời như vậy nên không kiềm chế được. Bình thường bọn tôi không có hoang dã thế này đâu.”

Tôi bật cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”

Một người đàn ông hùng hồn lấy ra hai viên tinh thể cấp lục, đặt lên quầy:

“Chủ quán, tôi tặng cô hết hai viên này! Cảm ơn cô đã giúp tôi có cơ hội ăn lẩu một lần trong đời, quá xứng đáng!”

Người khác cũng vội vàng lên tiếng:

“Trước đây tôi lười biếng quá, không săn thây ma nhiều, chỉ có ba viên tinh thể cấp vàng thôi… Nhưng ngày mai tôi sẽ cố gắng hơn! Quán của cô sẽ tiếp tục mở chứ?”

Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của họ, tôi gật đầu:

“Đương nhiên rồi, tinh thể là thứ tốt, tôi còn muốn kiếm thật nhiều đây.”

Họ nghe vậy, đều đồng loạt gật đầu, vẻ mặt đầy thấu hiểu.

Ban đầu, ai cũng nghĩ hai viên tinh thể cấp lam là quá nhiều.

Nhưng sau khi ăn xong, toàn bộ đội đều có chung một suy nghĩ—

Chủ quán chính là Bồ Tát sống!

Dù sao thì, chỉ cần còn có thây ma và quái vật đột biến, sẽ luôn có tinh thể để thu thập!

Mà nếu chủ quán cần tinh thể, thì bọn họ nhất định sẽ ra sức săn thây ma, kiếm tinh thể đổi lấy đồ ăn ngon!

Chỉ cần có thể ăn thêm một bữa thế này nữa… Huhuhu!

Sau khi ăn xong, cả đội tranh nhau dọn bàn và rửa bát.

Tôi nhìn sang Lục Kỳ, hỏi thẳng: “Anh là người đứng đầu nhóm này sao?”

Lục Kỳ gật đầu: “Có thể nói vậy.”
 
Back
Top Bottom