Mẹ chồng mang thai nhưng lại ép đứa con dâu phá thai chỉ vì cái thai con dâu mang là con gái.
Bọn họ phá bỏ một đứa bé khoẻ mạnh rồi giữ lại một cái thai dị tật chết non.......Lúc đó có một cặp vợ chồng tới khoa của chúng tôi nói là muốn phá thai.
Họ đã đi bệnh viện khác nhưng bên đó từ chối làm.
Nguyên nhân là do gia đình người đàn ông này thất đức quá, bác sĩ không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân, chỉ biết trong tên anh ta mang một chữ Bân, cho nên gọi anh ta là Bân Tử.Tôi nhìn bệnh án, bên trong ghi thai nhi khỏe mạnh đã được 5 tháng, cách phá thai là ép chuyển dạ.
Với đạo đức nghề nghiệp đương nhiên tôi không đồng ý cách làm này.
Bân Tử thở dài nói với tôi tất cả chuyện này là do danh tiếng của gia đình.Nguyên nhân là mẹ anh ta cũng mang thai, có thể nói mẹ chồng và con dâu cùng lúc mang thai.
Sức khỏe người mẹ chồng không tốt, mang thai vài tháng rồi nhưng phản ứng mang thai không rõ.
Tới lúc bụng to ra còn nghĩ là tăng cân.
Sau này thấy cái gì đó lạ nên mới đi kiểm tra.Cha Bân Tử còn từng làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, hai người cũng không có hiểu biết y học nên nghĩ đã làm phẫu thuật sẽ không thể mang thai nữa.
Cho nên lúc phát hiện mang thai thì cả nhà náo loạn.Được bác sĩ giải thích bọn họ mới biết kể cả có làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh thì vài tháng sau vẫn sẽ còn tinh trùng trong ống.Cả nhà Bân Tử làm nông, việc này khiến gia đình cảm thấy mất mặt cho nên mẹ anh ta lập tức chuyển tới nhà con trai ở.
Sau đó bọn họ tính toán yêu cầu cô con dâu phá thai, đợi mẹ chồng sinh con thì nói với bên ngoài đây là con của vợ chồng Bân Tử.Tôi nghe xong cảm thấy hết sức chấn động.Bân Tử nói người trong làng bọn họ rất bảo thủ, cha mẹ anh ta đều đã 45 tuổi rồi, bây giờ mà nói sinh em bé thì đúng là không còn mặt mũi để sống ở đó nữa.
Mấy ngày nay cha mẹ anh ta rầu rĩ không ăn uống gì, thân là con trai anh ta nguyện ý hy sinh con mình.Sản phụ lúc trước cũng từng đi khám thai, còn khoe ảnh thai nhi trong bụng cho nên bây giờ mà nói sinh đôi thì không hợp lý.Anh ta nói tới đây thì người phụ nữ đứng bên đã khóc oà lên, nói là dựa vào đâu mà hy sinh con cô ấy.
Bân Tử vội vã đẩy mạnh một cái vào vai người phụ nữ rồi bảo cô ấy đừng có náo loạn.
Rõ ràng đã đồng ý phá thai rồi, không thể để gia đình anh ta mất mặt được.Tôi cau mày, hỏi là anh ta đã phá chính đứa con của mình rồi còn đánh vợ, hỏi anh ta có còn là đàn ông hay không?Anh ta sững sờ mất một lúc.Nhưng sự thật chứng minh bác sĩ và bệnh nhân không nên xảy ra cãi vã.
Bân Tử tức giận đi khiếu nại, còn tôi bị chủ nhiệm khoá mắng cho một trận.Tôi không phục nói là thai phụ đâu có đồng ý phá thai, cô ấy là người bị hại.
Bân Tử vội vã quay ra hỏi vợ rốt cuộc có đồng ý hay không.Người phụ nữ kia đưa tay lau nước mắt cúi đầu thật thấp nói: "Em đồng ý, bởi vì em yêu anh."
Mặt tôi tức đỏ cả lên, tôi lúc này đúng như một con chó hoang mất nhà, mất hết mặt mũi trước chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm nghe thấy thế thì bắt tôi làm giấy kiểm tra cho thai phụ, nếu không có vấn đề gì sẽ tiến thành phẫu thuật.Các bệnh viện khác không làm nhưng chúng tôi không giống vậy, bởi vì chúng tôi là bệnh viện tư.
Theo như quy định chỉ cần kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề gì thì sẽ được làm phẫu thuật, miễn là bệnh nhân đồng ý.Đợi Bân Tử đưa vợ anh ta đi kiểm tra, chủ nhiệm vỗ vai tôi nói: "Đừng tham gia chuyện vợ chồng nhà người ta, đợi bọn họ làm hoà với nhau rồi thì có là chồng tồi cũng biến thành chồng tốt thôi, cậu thì tính là cái thứ gì."
Tôi thấp giọng nói vâng ạ.Chủ nhiệm lại hỏi tôi: "Cậu nói xem lúc nãy có mất mặt hay không?"
Tôi cắn răng, tự nhiên hận người phụ nữ mang thai kia tới tận xương.
Thật mất mặt.Nhưng tôi cảm thấy đáng tiếc cho thai nhi 5 tháng tuổi kia.
Không nhịn được hỏi chủ nhiệm tại sao bọn họ không chọn cách bỏ cái thai của bà mẹ chồng.Chủ nhiệm chỉ thở dài nói tại tôi còn trẻ tuổi quá.
Nói là đợi chút nữa đi hỏi bác sĩ bên siêu âm xem, cái thai này chắc chắn là con gái.Kết quả kiểm tra rất nhanh là có, vậy là cuộc phẫu thuật bắt đầu.Tôi cũng lén đi hỏi bác sĩ bên siêu âm, quả nhiên là con gái.Bà mẹ chồng kia đúng là ngoài ý muốn có thai, nhưng cái chuyện ngoài ý muốn này lại là lý do hợp lý để bọn họ che đậy ý định của mình.
Có một số người chỉ cần một cái cớ để che đậy đi sự xấu xa trong tâm hồn, chuyện ngoài ý muốn này đúng là món quà được gửi tới tận cửa.Bỗng chốc bọn họ không còn là người xấu nữa, trong lý lẽ mà họ đặt ra thì đúng là đứa con hiếu thảo.
Còn về thai nhi 5 tháng tuổi lúc phẫu thuật có chút khó khăn cho nên chủ nhiệm trực tiếp làm phẫu thuật, còn tôi đứng bên cạnh vừa phụ giúp vừa học y.Đây là ca phẫu thuật làm tôi cảm thấy khó chịu nhất, tôi đã từng nghe nói về các ca phẫu thuật phá thai của nước ngoài, sau phẫu thuật sẽ đưa thi thể thai nhi cho người mẹ nhìn.
Tôi từng nghĩ làm như vậy thật vô nhân đạo, nhưng ca phẫu thuật này thì tôi lại đặc biệt muốn đôi vợ chồng này nhìn cảnh đó, sau đó sẽ nói với họ "Đây chính là đứa trẻ do chính hai người giết."
Nhưng mà tôi không được làm thế vì bệnh viện không có quy định này.
Làm phẫu thuật xong sản phụ được đưa về phòng nghỉ ngơi.Tiếp sau đó chủ nhiệm không cần động tay chân nữa mà giao toàn bộ cho tôi.
Lúc tôi đi hỏi thăm tình hình thấy người phụ nữ kia còn đang nằm trong ngực chồng cô ta.Tôi vẫn như thường lệ hỏi thăm tình hình, mắt cô ta đỏ ửng nhìn tôi chằm chằm.
Cô ta nói: "Tôi hận anh vì cướp mất đứa con của tôi."
Sau đó lại vùi đầu vào ngực chồng cô ta khóc nấc lên, Bân Tử đau lòng xoa đầu cô ta.Tôi không nhịn được nữa: "Cô vẫn còn diễn? cút về nhà mà diễn đi."
Lúc tôi hối hận vì nói ra mấy lời này thì Bân Tử đã tung nắm đấm về phía mặt tôi.
Toàn phòng bệnh loạn thành một đống, lúc tôi đánh trả thì hộ lý, y tá đã lao tới tách chúng tôi ra.Chủ nhiệm biết tin lập tức lao tới, ông ấy vô cùng tức giận mắng tôi thành cái đầu heo.
Sau cùng tôi vẫn phải cúi người xin lỗi bệnh nhân, còn phải giảm 20% tiền viện cho cô ta, đương nhiên là trừ vào lương tôi rồi.Tôi ôm một bụng tức quay về khu ký túc xá, làm ở khoa sản này lâu cho nên loại người nào cũng gặp được.Ở cái nơi mà phá thai hay sinh nở này bất luận là nam hay nữ đều thật biết diễn, mà người phối diễn đương nhiên là bác sĩ, nếu không thì sao thành vở kịch được.
Trước đây tôi cũng coi như có phối hợp, chỉ riêng hôm nay là không, bởi vì tôi cảm thấy bỏ thai nhi kia thật không đáng.Rõ ràng là một thai nhi khỏe mạnh.Tôi nằm trên giường rất lâu, bất giác ngủ lúc nào không hay.
Giữa lúc chập chờn bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc rất mơ hồ, lúc rõ lúc không nhưng cảm giác ở ngay gần.
Tôi cảm thấy mông lung không nhịn được bò ra khỏi giường.Khu ký túc xá này rất nhỏ, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh.
Lúc tôi ra đến phòng khách thì hình như tiếng khóc kia phát ra ở chỗ nhà vệ sinh.
Nhưng lúc tôi vào nhà vệ sinh thì tiếng khóc kia lại như phát ra ở phòng ngủ.Thật kỳ quái, chả nhẽ phòng cách vách có trẻ sơ sinh?Ký túc xá của chúng tôi là chung cư thuê ở ngoài, cho nên nhiều lúc cũng có người ngoài tới thuê ở, tôi định bụng đi sang nhắc nhở nhưng lại thấy ngại.
Nhưng tôi nhìn đồng hồ phát hiện bây giờ đã là 11 giờ đêm, tôi cố nhịn thêm 5 phút nữa nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng.Không nhịn nổi nữa tôi đi gõ cửa phòng bên cạnh, thế mà lại chả có ai trả lời.
Tôi thở dài một cái, có lẽ người lớn đi ra ngoài.Tôi lúc này vẫn ôm một bụng tức, lại thêm sự mệt mỏi, bây giờ nghe tiếng trẻ con khóc không ngủ nổi mà nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Đợi tiếng trẻ con dừng hẳn mới thở phào được một cái, lúc nhắm mắt đi vào giấc ngủ đã là 1 giờ đêm.Đứa bé này hay thật, khóc tới tận giờ mới dừng.......