Siêu Nhiên PROBLEM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391021503-256-k504728.jpg

Problem
Tác giả: Karushiroi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Nhìn vậy nhưng thực chất thì...

Ai biết chứ"
Lắng nghe - Im lặng - Giấu kín.

Tôi quan sát và đánh giá.

Nhưng tôi không có quyền chen chân vào câu chuyện của bọn họ.

Xin chào, tôi là K-5914.

Đến từ E-07246.

NOTE
# Một câu chuyện hoàn toàn hư cấu, dựa trên cảm nhận của người viết.
# Những gì được viết ra đều nhằm mục đích giải trí, phi thương mại.
# Không lấy cắp Tags: angstdavutrudeathficfanfictionfantasymagicmysterysci-ficsiêunhiên​
 
Problem
intro


I.

Giới thiệu nhân vật

Terra - thủ lĩnh

Đôi mắt Amber vàng nâu - kiên định - trưởng thành - quyết đoán.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Varatra - sát thủ

Đôi mắt Bixbite đỏ - lạnh lùng - sắc bén - mạnh mẽ.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Havaya - trinh sát

Đôi mắt Alexandrite đa sắc - mưu mô - nhanh nhẹn - bí ẩn.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Agohi - sát thủ

Đôi mắt Citrine vàng cam - mạnh mẽ - dứt khoát - tinh ranh.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Koribi - điệp viên

Đôi mắt Aquamarine xanh biếc - âm thầm - huyền bí - nội tâm.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Karxane - lính bắn tỉa

Đôi mắt Emerald xanh lục - dịu dàng - yên bình - khó đoán.

━━━━━━༺༻ ━━━━━━

Sivik - khoa học gia

Đôi mắt Kunzite tím trắng- thông minh - sắc sảo - nhạy bén.

__________________________________Một bộ truyện mang khuynh hướng sci-fic, đa vũ trụ, đa chiều, huyền bí, tâm linh, khoa học, kinh dị, siêu năng lực...Đây là idea riêng của tác giả, vẫn còn trong giai đoạn chỉnh sửa, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng.
 
Problem
Begin - Khởi đầu


Tiếng bước chân vang vọng trên dãy hành lang dài tưởng chừng như vô tận.

Một cô gái, mái tóc nâu nhạt cột cao, tay ôm một xấp giấy cứ thế chạm rãi thả từng bước chân.

Đôi guốc cô va vào sàn nhà, cộp cộp cộp.

Nhìn kĩ thì, cô trông có vẻ thiếu sức sống, đôi mắt thâm quầng, môi tái nhợt nhạt.Cộc cộcTrước mặt cô bây giờ là một cánh cửa gỗ, vẫn còn mùi thoang thoảng của gỗ trong không khí."

Vào đi"Cô thở phào nhẹ nhõm, mở cánh cửa trước mặt mà rón rén tiến vào.

Người bên trong vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.

Ông ta ngồi bất động trên ghế, tiếng cót két phát ra từ chiếc quạt gần đó là âm thanh duy nhất trong căn phòng.

Cô ngập ngừng, nửa muốn tiến nửa muốn lui."

Để đó"Giọng ông ta khản đục, không gấp gáp mà nhả ra hai chữ.

Cô để xấp giấy lên bàn, len lén liếc nhìn biểu cảm của người đàn ông đó."

Báo cáo"Ông ta tiếp tục nói, nhưng một lần rời mắt khỏi màn hình thì vẫn là con số không.

Cô hít lấy không khí, giữ cho bản thân ở trạng thái bình tĩnh hết mức có thể."

Tiến sĩ.

Quá trình vẫn đang được tiến hành.

Tất cả đều đang hoạt động ở tần suất cao nhất."

Cô thấy ông ta gật gù nên yên tâm hẳn.

Giữ tông giọng ở mức vừa đủ.

"Tuy nhiên, phần trăm thành công vẫn là con số không"Màn hình máy tính tắt cụp, ánh sáng trong phòng chập chờn.

Cô nhìn xung quanh, bước gần kiểm tra lại cầu dao điện.

Ông ta cúi gằm mặt xuống."

Vẫn không chút tiến triển" Ông ta giống như đang gầm gừ hơn là nói chuyện."

Tôi xin phép"Cô cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.

Quay lại hành lang dài ấy, cô bấm số gọi cho đội sửa chữa.

Việc này diễn ra khá thường xuyên.

Mỗi khi tức giận, ông ta sẽ phá nát căn phòng.

Đó là lí do mùi gỗ trên cánh cửa vẫn còn mới.

Tiếc thật, chưa thay được bao lâu.Trở về khu trung tâm, cô cảm thấy bình yên hơn hẳn.

Cứ mỗi ba ngày, cô lại phải đi báo cáo tình hình, và mỗi lần đều kết thúc bằng việc gọi cho đội sửa chữa.

Cô rảo bước qua bức tượng khổng lồ của ông ta ngay giữa sảnh chính, tiến thẳng vào cổng C.Cô lại vào một căn phòng khác nhưng tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Bên trong còn có ba người khác.

Cô gái mặt đầy tàn nhang, mang một cặp kính ngoại cỡ nhảy cẫng lên."

Elisa, chào mừng quay trở lại."

Elisa - người được nhắc tên cười tươi đáp lại cái ôm."

Thôi nào Cindy, cậu luôn nói thế mỗi lần tớ đi báo cáo đấy."

"Phải đấy Cin, tiến sĩ sẽ không làm hại Elisa đâu.

Ông ta chỉ nóng tính chút thôi"Một chàng trai, cứ cúi gằm mặt xuống cái điện thoại, hai mắt đảo láo liên.

"Cùng lắm thì Elisa chỉ bị thương do ông ta kích động.

Dù sao thì Elisa đã làm việc này gần một năm nay rồi"Barto cười nhạt, chép miệng.

"Cindy là vậy mà, quan tâm ai đó thái quá.

Nhưng cũng có thể coi là điểm tốt của cậu ấy, đừng khắc khe thế Chadd"Cậu con trai tóc xoăn tít như sợi mì, chẻ là hai nửa cười cuời giảng hòa.Elisa cười trừ, kéo Cindy ngồi xuống ghế."

Đừng cãi nữa.

Tớ nói này, hôm nay nghe bảo tổ chức sẽ bổ sung thêm nhân lực cho dự án lần này đấy" Cô nàng nói với giọng hào hứng.

"Họ sẽ chuyển thêm một cô bé đến đây với chúng ta.

Trình độ thì miễn bàn""Cô bé.."

Chadd uống một ngụm cà phê đen, thứ mà Cindy luôn bảo là dở tệ.

"Trẻ nhỉ""Tầm 19 tuổi, một thiên tài đấy"Barto hưởng ứng ngay.

"Vậy tớ xin một chân là người chỉ dẫn cô bé đấy nhé"Cindy nhìn Barto với ánh nhìn khinh khỉnh.

"Cậu đừng có mà giở trò".

Cô nàng quay đến Elisa.

"Vậy khi nào sẽ đến, tớ háo hức muốn gặp lắm rồi."

"Chắc sớm thôi, đâu đó tầm 5h chiều nay"*Elisa chen vào dòng người tập trung ở sảnh trung tâm.

Sảnh trung tâm rất rất rộng nhưng chứa gần như toàn bộ nhân viên trong tổ chức thì quả thật là một điều không hay chút nào.

Phải nói, nhân viên của tổ chức phải đến gần 10.000 người.Ở cổng chính, nơi được ví như là cửa ải giữa sống - chết, một chiếc xe buýt tiến vào."

Ồ, lần này tổ chức chiêu mộ được nhiều thành viên nhỉ."

Barto nhận xét, mắt vẫn dán vào chiếc xe đó.Elisa nắm tay của Cindy tránh bị lạc, mắt vẫn chăm chú ngó nghiêng để nhìn thử nhân viên mới.

Đối với nhân viên ở đây, việc có thêm nhân viên mới chẳng khác nào đón thêm châu báu vào nhà.

Để được làm nhân viên ở tổ chức, ít nhất, trình độ phải đạt từ tiến sĩ, IQ cao ngất ngưỡngCindy đưa sẵn máy lên cao, cô quay lại khoảnh khắc của những tân binh mới.

Cô nàng cuời toe toét.Cả sảnh trung tâm náo loạn cả lên, nguời người chen chúc để nhìn cho rõ.

Cindy thấp hơn, bị chèn ép nên ngã sõng soài, Chadd nhanh tay kéo cả Cindy và Elisa khỏi đó, theo sau là Barto."

Đau không?

" Barto ân cần hỏi"Hơi xây xát một chút thôi, công nhận đông quá đi mất" Cindy xuýt xoa, mặt cô đỏ ửng vì ngộp."

Thôi bỏ đi, dù sao sau này cũng gặp, về văn phòng trước đã, còn chuẩn bị đón nguời mới".

Elisa lau tay cho bạn rồi cùng cả bốn rảo bước về phía văn phòng."

Ôi, tiếc thật.

Nhưng đành chịu vậy" Cindy buồn bã nhưng cũng bất lực.Cứ thế, họ đi khuất sau cổng C.Họ đâu ngờ, hành động này lại là một sự may mắn Chúa Trời ban cho....Hoặc không...**Họ đợi, đến khi đồng hồ điểm 8h.

Vẫn chưa ai đến."

Lạ thế, sao chưa ai đến vậy?

Hay bị lạc rồi?

Nếu vậy thì mệt rồi đây, ở đây rộng lắm"Chadd ngáp dài.

"Thông tin cậu chuẩn xác chưa đấy Elisa?"

Elisa gật đầu rồi gục xuống bàn.

Giọng cô lí nhí.

"Tớ được quản lí báo cho mà""Hoặc là họ sẽ đến vào ngày mai, hôm nay họ gặp ban điều hành trước" Barto lạc quan lên tiếng.Cả 3 uể oải gật đầu."

Vậy tớ đi trước, mai gặp" Chadd gom đồ dùng bỏ đi ra cửa"Ừm, bai"Sau đó, hai người kia lần lượt rời đi, 9h, Elisa vẫn còn ở lại, không vì lí do nào đặc biệt, chỉ là chưa muốn đi.Đồng hồ điểm 9h30.

Nơi này im lặng đến rợn tóc gáy.

Elisa rùng mình, cố ép bản thân về nhà.

Hàng lang sáng trưng nhưng tóc gáy cô vẫn dựng cả lên.

Cảm giác có gì đó rất nguy hiểm.Cô chạy khỏi đó, nhanh nhất có thể.

Bởi cô ngửi thấy một mùi hương không nên xuất hiện ở đây.

Cô chạy, chạy hết sức, vắt cạn sức lực ra để chạy.Có gì đó...Và "gì đó" đang đuổi theo cô.

Nó không an toàn, tràn ngập sát khí, cô cảm nhận được.

Nước mắt cô rơi ra, vì bị cảm giác sợ hãi này chèn đến khó thở.

Nó vẫn đuổi theo, rất nhanh.E - L - I - S - ANó đang gọi cô.

Cô biết.E - L - I - S - AKhông không, nó muốn nhào tới, ngấu nghiến cô.Elisa chạy, sao... hành lang dài thế?

Không ổn rồi.

Cô nhận ra có gì đó không đúng.E - L - I - S - A" KHÔNGGGG"Nó đến rồi, nó giết cô mất.Nó đến rồi, cô sẽ chếtNó đến rồi...ĐẾN RỒI...

RẤT GẦN***[ ĐỒNG Ý ] [ KHÔNG ĐỒNG Ý ]Tôi click chuột trên màn hình, chọn đồng ý.

Một bản thảo và một mô hình 3D hiện ra.

Tôi đọc bản thảo trước.Xin chào.Cảm ơn bạn đã tin tưởng chúng tôi.

Kể từ ngày đến đây, bạn chính là một phần của nơi này.

Hãy thư giản và tận hưởng.I.

Quy tắc° Trung thành tuyệt đối° Cống hiến tất cả° Giữ kín bí mật° Nghiêm cấm tò mòII.

Sơ bộ1.

Công việcBạn chỉ cần ghi chép lại tất cả những gì đã thấy, đã nghe, đã biết.

Chỉ vậy thôi.

Đừng bao giờ hỏi vì sao bạn phải làm thế.

Quy tắc nói rất rõ rồi.2.

Tổ chức (ẩn)3.

Cấu trúc và phân bốVề cơ bản, cấu trúc toà nhà như một nguyên tử.

Nghĩa là "hạt nhân" nằm trong cùng còn xung quanh là khu vực "electron" làm việc.

Nói là nguyên tử nhưng vô cùng vô cùng rộng lớn.Nhân viên được gọi là electron cũng là vì lí do đó.

"Hạt nhân" bao gồm Proton - các nhà khoa học, tiến sĩ, nhà nghiên cứu... giữ vai trò chủ chốt.

Còn Neutron là các nhà tài trợ.Electron có khoảng 10000.

Chia làm những khu vực và chức năng riêng biệt.Đó là toàn bộ thông tin.Chúc bạn một ngày an lành.Tôi mở ảnh lên xem, và rồi choáng ngợp vì sự đồ sộ ấy.Một email khác gửi tới.

Tôi mở lên.Bạn đã hoàn tất bước đầu tiên.Hãy suy nghĩ thật kĩ.Xác nhận.....[ ĐỒNG Ý ] [ KHÔNG ĐỒNG Ý ]Tôi suy ngẫm.

Rồi chọn đồng ý.Đã xác nhận.Mời nhập mãTôi gõ nhẹ lên bàn phím.K5914Xin chào K-5914.

Cậu chính thức là một electron.

Hãy làm việc chăm chỉ và luôn tuân theo quy tắc.Chức vụ: Giám sátViệc làm: Ghi chép - Đánh giáHết.Tôi thở phào.

Nhìn lịch treo trên tường.29 - 3 - XXXXBắt đầu thôi nhỉ...
 
Problem
TL 1.01


Tôi là người mở đầu à?À được thôi, tôi ổn cả mà.Bắt đầu với phần từ giới thiệu nhé.Tôi là Terra.

Mong các bạn chiếu cố.**Tôi là thành viên thứ ba xuất hiện kể từ sau sự kiện đó.

À, đó là nói theo nghĩa trừu tượng thôi, còn sự thật ra sao thì tôi cũng chẳng biết nói sao cả.

Có lẽ đợi một dịp thích hợp tôi hay Varatra hay Havaya, hoặc một ai đó sẽ kể cho bạn nghe.Có điều, Varatra và Havaya có mặt sớm hơn tôi khoảng 1 tuần, nhưng tôi cảm thấy sợi dây liên kết giữa họ bền chặt đến khó tin được.

Nhiều lúc tôi còn tưởng bản thân là người dư thừa vì những cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của bọn họ.Như cuộc hội thoại này chẳng hạn."

Vara, Ogfanis sẽ được chuẩn bị sớm thôi""Ừ""Và Disraef đã bị chuyển đi trước rồi""Ừ""Vara, còn..."

"Im đi Havaya, tớ biết bản thân phải làm gì""Tớ chỉ muốn giúp cậu mà"Tôi ngẩn người ra, nhìn hai người bọn họ đối đáp, ngắn gọn đến khó tin và... tôi chẳng hiểu chuyện gì cả.

Tôi chạm nhẹ cánh tay của Havaya, xét đúng thì tôi sẽ gọi đó là "anh hai" nhưng đời nào tôi làm thế chứ."

Hai cậu nói về chuyện gì vậy?"

Havaya híp mắt nhìn tôi, rồi cậu ta xua tay cười khì khì."

Không có gì đâu Ter, chỉ là dấu hiệu riêng của bọn tớ thôi.

Nó khó nói lắm"Tôi gật gù cho qua chuyện, tôi cũng tò mò lắm nhưng tôi lại không cho phép bản thân làm điều đó.Vậy đấy, nhiều lúc tôi cũng tủi thân lắm nhưng cũng mau chóng quên đi mấy điều tiêu cực ấy.

Bởi dù sao, bản năng của một thủ lĩnh là vậy mà.Ấy chết, luyên thuyên đủ rồi, chúng ta bắt đầu nhé.*"Terra"Tôi rời mắt khỏi chồng giấy cao hơn đầu, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.

Đó là Karxane, cậu trai với đôi mắt xanh ngọc lục bảo và luôn tràn ngập niềm vui.

Tôi thích đôi mắt của Karxane.

Nó không hợp với công việc này."

Sao thế Karxane, cậu bị khiển trách nữa à"Tôi kéo cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay xoa mái tóc nâu rối như tơ của cậu.

Tôi bật cười vì cậu chàng lại phồng má dỗi tôi.

Thấy chưa, con người này chưa bao giờ hợp với công việc này cả.

Tôi yêu sự thuần khiết của Karxane."

Không có, tớ làm rất tốt đấy chứ.

Agohi cũng khen tớ nữa""Ồ vậy sao, chúc mừng cậu Karxane.

Vậy chuyện gì nào?"

Đôi mắt xanh cụp xuống, tôi thấy có sự lúng túng ẩn sâu trong đó."

Nào Karxane, cậu biết tớ là một người đáng tin cậy mà""Đúng vậy.

Nhưng mà, tớ thực sự không biết có nên nói hay không nữa"Tôi xếp lại chồng giấy, kẹp chúng lại với nhau rồi để trong ngăn bàn.

Tôi đang dọn dẹp bàn làm việc của mình.

Đó là một cách để tôi nói rằng, tôi đang lắng nghe đây, và tôi không vội đâu.Tôi thấy hơi thở của Karxane nhẹ tênh.

Cậu mấp máy môi, khua tay làm động tác gì đó."

Tớ làm nhiệm vụ chung với Agohi.

Tớ làm rất tốt đấy.

Tớ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tớ trở về.

Ờm, tớ được khen."

"Tớ biết, tớ biết.

Vậy vấn đề là gì, đừng vòng vo nữa nào."____"Karxane, nhiệm vụ xuất sắc.

Hôm nay cậu rất tuyệt vời"Agohi reo ầm lên, chạy về phía chỗ ẩn nấp của Karxane.

Karxane nở nụ cười tươi tắn, thu dọn những vỏ đạn rỗng."

Về thôi, tớ muốn kể cho Terra biết chuyện này"Agohi đi trước, cậu ta băng nhanh qua những mỏm đá.

Karxane xuýt xoa, ừ thì thân thủ của Agohi nằm trong top đầu mà, cậu ấy nhanh nhẹn, mạnh mẽ mặc dù rất dễ nổi nóng và hành động bộp chộp.Karxane cứ chậm rãi đi sau, trời không trong xanh, nhưng ít nhất nó vẫn đẹp hơn những ngày cậu khiến Koribi suýt chút nữa mất mạng vì hành động vụng về của mình.Khoan đã, vậy là Agohi bỏ mặc cậu mà đi trước sao?Ah, đúng vậy.Tớ sẽ nói chuyện với Agohi về việc này.Karxane lững thững đi sau, băng qua một khu rừng già cỗi và trụi lá.

Tiếng lá cây khô lạo xạo dưới chân, cậu bước nhẹ tênh, cứ như là lướt qua chúng vậy.Rồi bỗng cậu nghe một tiếng ré, nó chói tai lắm.

Giữa một khu rừng yên ắng và u ám thì tiếng ré ấy chẳng khác nào một sự báo động đầy căng thẳng.

Karxane hẫng mất một nhịp tim, cậu hụp người xuống, ôm lấy đầu.Tiếng ré ấy chỉ độ 2 giây, rồi im bặt, thay vào đó là một tiếng... khóc.

Karxane sững sờ, cậu nửa bò nửa trườn dưới mặt đất, mồ hôi rịn đầy trán.

Cậu tiến đến gần tiếng khóc ấy, nó yếu ớt và trong trẻo.Mắt Karxane giật giật.

Không thể nào đâu nhỉ.

Đó chắc không phải tiếng của một đứa bé vừa chào đời đâu.... nhỉ?Và đó là gì vậy?Tớ ghét suy nghĩ của tớ lắm Terra.

Thực tế toàn trái ngược với những gì tớ đoánMột đứa trẻ, đỏ hỏn, nhớp nháp và vẫn được gắn liền với một người phụ nữ trung niên.

Cậu nín thở, bất động mất mấy giây, chỉ khi đứa trẻ lại phát ra một tiếng kêu yếu ớt khác, cậu mới bừng tỉnh.Karxane đến gần, mắt đảo láo liên quan sát.

Cậu cầu nguyện mong đây không phải một kế hèn của quân địch hoặc cậu sẽ bỏ mạng tại đây.Cậu đã làm gì sau đó Karxane?Tớ đã học qua cách băng bó.

Nên tớ đã thử.

Thực sự lúc đó tớ rất hoảng loạn và... không thể tin được.

Tớ cắt sợi dây, người ta gọi nó là gì nhỉ?Dây rốn, một sợi dây liên kết giữa mẹ và bé, để chuyển chất dinh dưỡng và oxy cho đứa trẻ trong bụng.À đúng vậy, tớ cắt dây rốn đi, máu tuôn ra, tớ sợ phát khiếp, nhưng tớ lấy áo của tớ, xé ra rồi băng lại tạm thời.

Tớ nghĩ đứa bé đã ổn, nó ngừng khóc sau đó, ngủ thiếp đi.Rồi cậu đưa về doanh trại à?Đúng thế, tớ đưa đứa trẻ cho chị Hannis.Còn người mẹ?Chết.______Tôi cùng Karxane đi đến khu trung tâm.

Và khá bất ngờ vị sự đông đủ của cả tiểu đội Seven."

Terra, cậu đến rồi.

Karxane đưa về một đứa nhóc bé tí"Havaya, người sở hữu đôi mắt hai màu quý hiếm: màu xanh lam vào ban ngày, và chuyển thành màu lục sẫm vào ban đêm.

Nếu đôi mắt của Karxane tượng trưng cho sự sinh sôi của đất trời thì đôi mắt của Havaya là tượng trưng cho hy vọng và sự may mắn.

Hai đôi mắt tôi yêu nhất ở đây.Tôi bị ám ảnh bởi những đôi mắt.

Và may thay, tiểu đội Seven của tôi là tập hợp cho những sắc màu đẹp nhất."

Tớ nghe Karxane kể rồi.

Mọi người tập trung ở đây làm gì vậy?"

Havaya gãi đầu e dè.

Đôi mắt xanh lấm lét nhìn về phía sau, nơi Varatra, Sivik, Koribi và Agohi đang đứng đợi."

Bọn tớ đang quyết định xem sẽ giữ hay là bỏ đứa trẻ đi"Bất ngờ, Karxane kéo tay tôi.

"Terra, cậu sẽ giữ đứa bé đúng chứ?

Làm ơn, nó còn quá bé, đừng giết nó mà"À, đó là lí do Karxane đến gặp tôi, và cậu đã rất bối rối.Tôi xoa đầu Karxane, khoan thai bước đến gần.

Đứa bé mà cậu ấy đưa về được ủ ấm trong một chiếc khăn cũ và đặt trên một cái "ổ".

Tôi tự hỏi ai làm ra cái ổ đó nhỉ, cho một đứa bé vừa chào đời không lâu.

Cái ổ làm từ những sợi cỏ dại và lá cây khô, còn nhét đá phía dưới nữa.

Đứa trẻ đã ngủ, may mắn đấy, hoặc tôi sẽ nghe tiếng khóc ré từ xa."

Amber"Tôi gật đầu đáp lại lời chào hỏi cụt lủn từ Sivik.

Sivik có một điểm khá giống tôi, cậu ấy thích những điều đặc biệt, và điều đặc biệt ở quân khu hẻo lánh này chính là màu mắt độc lạ của tiểu đội Seven chúng tôi.

Cậu ấy cũng sở hữu cho mình đôi mắt ngọc Kunzite trắng tím.

Đôi mắt cậu ấy không có tròng đen, có lẽ do một chứng bệnh lạ nào đó, nên cậu ấy thường đeo kính để che đi.Cậu ấy thích gọi chúng tôi - thành viên của tiểu đội Seven bằng màu mắt hơn là tên.

Như việc đôi mắt tôi có màu vàng mật ong sẫm, như đá hổ phách vậy."

Emerald chắc đã nói cho cậu chuyện này nhỉ, cậu nắm được tình hình rồi?"

"Tương đối là thế"Tôi bước đến cạnh Varatra.

So với tất cả, Varatra là người sở hữu nhiều cái nhất: trầm tính nhất, đáng sợ nhất, gan dạ nhất, nguy hiểm nhất, mạnh mẽ nhất..."

Varatra""Bỏ đứa bé đi"Và vô tâm nhất.

Hoặc không.

Đó là cách để sinh tồn.Cậu ấy từ từ thốt ra 4 chữ, không chút nương tình.

Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ sẫm của cậu ấy, rồi nhìn đến đứa trẻ với nhịp thở đứt đoạn, yếu ớt."

Đó là điều cậu muốn à?"

"Bỏ nó đi, phiền phức và quá nguy hiểm"Tôi quay đầu để nhìn về phía Karxane, mắt cậu ấy đang rơm rớm nước mắt.

Chết tôi mất."

Bixbite nói đúng đấy."

Tôi nhìn sang người vừa nói, Sivik ngồi trên ghế, bên cạnh là Koribi đang mơ màng."

Còn cậu Koribi?"

Koribi chắc chắn đã nghe tôi hỏi, cậu ấy quá lười để trả lời tôi.

Đôi mắt màu ngọc xanh biển của cậu ấy khép hờ."

Tớ và Koribi trung lập, bọn tớ không biết nên làm gì cả.

Các cậu quyết định đi"Havaya nói, cậu chàng đứng cạnh đứa trẻ, đôi mắt hỗn loạn đấu tranh tư tưởng."

Vậy là 2 phiếu bỏ từ tớ và Bixbite, 2 phiếu trắng từ Alexandrite và Aquamarine""Tớ giữ đứa bé, làm ơn, nó còn bé lắm"Karxane nức nở.

Cậu ấy quay sang Agohi, người nãy giờ chỉ đăm đăm nhìn đứa bé."

Agohi, cậu đã đi chung với Karxane nhỉ.

Việc cậu để Karxane đi một mình tớ sẽ bàn sau.

Ý cậu thế nào?"

"Tớ...

Ừm, tớ muốn giữ lại đứa bé."

Karxane lao tới, ôm chầm lấy cổ cậu bạn mắt vàng cam.

Đôi mắt như cú mèo của Agohi rung động nhẹ rồi trùng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bạn trẻ con."

Hai phiếu giữ từ Emerald và Citrine.

Vậy là đều nhau rồi, quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào cậu đấy, Amber"Tôi suy xét.

Với tư cách là một thủ lĩnh, tôi phải đưa ra quyết định khôn ngoan và đặt lợi ích lên đầu.

Tôi liếc qua Karxane.

Thôi nào, làm ơn đừng nhìn tớ bằng con mắt đó mà, tôi than thầm.Tôi hơi bất ngờ, tại sao Agohi lại muốn giữ đứa bé nhỉ?

Cậu ấy chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam.

Ngoại trừ Karxane, hoặc do tôi tự quan niệm như vậy, thì chúng tôi đều là lính ẩn, đương nhiên tình cảm không thể lấn át lí trí.

Agohi bình thường là một đứa trẻ con và ngỗ nghịch, trong nhiệm vụ là một người rất nhanh nhẹn và dứt khoát, đôi lúc bất cẩn.

Nếu đúng tính cách của Agohi thì tôi nghĩ cậu ta sẽ nói: "Bỏ đứa bé đi, nó gây nhiều tiếng ồn lắm, kẻ địch mà phát hiện thì ta tiêu đời ngay"Nếu cậu ấy nói thế thì tôi sẽ không khiến Karxane thất vọng, tôi sẽ đi theo số đông, chắc chắn là vậy.Và Koribi nữa.

Phe trung lập sao?

Nếu là Havaya, tôi không ý kiến, bởi Havaya bị ảnh hưởng từ hai phía: con tim và lí trí, cậu ấy không thể đưa ra một quyết định được khi đang đấu tranh dữ dội như vậy.

Còn Koribi, cậu ta là một con sâu lười có trái tim làm từ băng tuyết.

Hôm nay đột ngột băng tan nên cậu ấy mới phân vân à?

Hay còn lí do nào khác."

Tớ không biết nữa, việc này bất ngờ quá.

Các cậu cho tớ một đêm để suy nghĩ thêm nhé".

Tôi nói nhanh, không để bất kỳ ai kịp phản bác.

"Trễ rồi, Karxane và Agohi vừa hoàn thành nhiệm vụ, ta chuẩn bị ăn tối luôn nhé."

Varatra gật đầu rồi đi trước, cậu ta có vẻ rất ghét trẻ con, à chắc chắn rồi, cậu ta ghét tất cả những gì cậu ta cho là phiền phức và chướng mắt.

Havaya và Agohi nửa lôi nửa dụ Karxane đi theo.

Koribi và Sivik chậm chạp, tôi thấy đôi mắt của Koribi, bằng cách nào đó luôn vô thức nhìn chằm chằm vào tôi.

Rồi họ cũng đi ra ngoài, để tôi với đứa bé ấy lại.Tôi nhìn đứa trẻ.

Tội nghiệp thật.

Một sinh linh bé bỏng.My little lovePraying for you a new lifeRồi tôi bỏ ra ngoài.*"Vara"..."

Vara ơiiii"..."

VARAAA"..."

Vara àaaa"Tôi bất lực nhìn Havaya í ới gọi nhưng người được nhắc tên thì cứ lơ đi.

Tôi đoán được diễn biến tiếp theo.

Havaya sẽ tiếp tục gọi cho đến khi con người mắt đỏ sẫm kia tức giận, Varatra sẽ nghiến răng ken két và có xu hướng lao đến để dần cho Havaya một trận, nhưng vì lí do nào đó, có thể là một sự kiện đặc biệt của riêng hai bọn họ mà tôi không biết, Varatra sẽ kiềm chế, Havaya sẽ nói gì đấy, bằng thứ ngôn ngữ tôi chẳng hiểu được.

Họ cứ như ở một thế giới riêng vậy, hóa ra bị chuyển tới trễ cũng là một sự sỉ nhục đến tâm trí tôi."

Terra này, Karxane đã khóc rất nhiều đấy"Tôi nhìn vào đôi mắt của Havaya rồi thở dài.

Varatra nhìn chúng tôi nhưng không nói gì cả.Tôi biết Varatra là một người rất mâu thuẫn, cậu ấy luôn thể hiện là một kẻ cứng đầu, khó gần và đáng sợ nhưng cũng là một người...

ờm... nói sao nhỉ, bảo cậu ấy ấm áp hay giàu cảm xúc là một sai lầm to lớn, tôi chưa tìm được từ ngữ nào thích hợp cả, chỉ là tiếp xúc lâu nên tự cảm thấy như vậy."

Tớ biết mà.

Nhưng đứa trẻ yếu lắm, không có sữa và chúng ta thì không thể chăm sóc.

Đứa trẻ chết là điều đương nhiên""Vậy à..."

"Ừm, thay tớ an ủi Karxane nhé"Havaya gật gù, cậu ấy lại quay về chiếc ghế phía sau ngồi nghịch thứ gì đó.

Căn phòng của tôi bỗng chốc im lặng.

Mãi sau, lúc tôi đang chăm chú đến đống báo cáo mới trong tháng thì Varatra mới lên tiếng."

Lần sau để Karxane làm nhiệm vụ ám sát đi"Tôi cả kinh, đến cả Havaya cũng bất ngờ với quyết định đột ngột đó."

Sao cơ?"

"Để tớ thực hiện chung với cậu ấy"Tôi cố tìm trong đôi mắt đó một chút đùa giỡn, nhưng tôi biết đây là Varatra, và cậu ấy ghét đùa."

Tại sao?"

"Karxane quá mềm yếu.

Cậu ta sẽ chết nếu cậu cứ bảo bọc như vậy.

Cậu ta cần thấy được sự tàn khốc của cuộc sống"Karxane là một tay bắn tỉa.

Cậu ấy kết liễu mục tiêu từ xa nhờ vào đôi mắt tinh tường.

Nhưng một lí do khiến cậu ấy chọn bắn tỉa là vì cậu ấy rất sợ nhìn thấy cảnh kẻ địch ngã xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Chuyển cậu ấy sang ám sát, khác nào đẩy cậu ấy vào đường cùng?"

Nhưng...

Karxane không có đủ kỹ năng""Tớ sẽ dạy.

Cậu là thủ lĩnh, cậu không được mềm yếu"Rồi Varatra bỏ ra ngoài.

Tôi và Havaya ngờ nghệch nhìn nhau."

Cậu ấy lại thế nữa rồi, luôn tự quyết định mọi thứ".

Havaya hậm hực lên tiếng."

Nhưng Varatra nói đúng" Tôi thừa nhận.Quả nhiên, Karxane cần phải trưởng thành hơn.

Havaya vỗ vai tôi an ủi rồi lủi thủi ra ngoài.Làm thủ lĩnh chẳng thoải mái gì nhỉ...*Sivik, Agohi và Koribi đang ngồi ăn.

Bữa tối hôm nay là món hầm nóng hổi."

Varatra, Havaya và Karxane đâu rồi?

Họ không ăn à""Varatra kéo Karxane đi luyện tập rồi.

Karxane cứ khóc lóc mãi, cậu ấy ghét việc đó nhưng Varatra đáng sợ lắm, bọn tớ chẳng dám can đâu.

Còn Havaya thì đi theo để bảo vệ Karxane tránh trường hợp Varatra quá tay khiến cậu ấy bị thương"Tôi lấy cho bản thân một tô cơm rồi ngồi cạnh Koribi.

Lúc ăn mà cậu ấy cũng gật gù như sắp gục ngã đến nơi ấy.

Nhưng tôi chẳng bận tâm, bởi trong khi làm nhiệm vụ, cậu ấy luôn 100% tỉnh táo."

Nào Koribi, cẩn thận kẻo tóc cậu nhúng vào tô đấy"Tôi chậm rãi ăn, hơi mặn, có lẽ tôi cho muối hơi quá tay rồi."

Tớ đoán nhé Amber, nếu không phải là một lính ẩn, cậu sẽ chọn làm diễn viên, đúng chứ?"

Sivik bất chợt hỏi, kéo sự chú ý của tất cả."

Sao cậu lại đoán thế chứ?"

Tôi múc một muỗng cơm đầy và húp một muỗng canh.

Mặn nhưng ăn chung với cơm trắng thì vẫn rất ngon miệng."

Karxane đã khóc nhiều lắm, nhưng chưa bao giờ oán trách cậu cả""Tớ có làm gì đâu chứ""Tớ đã từng được dạy về thai nhi.

Công nhận đứa trẻ yếu thật, nhưng không thể chết liền chỉ sau một đêm.

Ít nhất phải 48h.

Hiểu ý tớ không?

Và tớ đã thấy chị Hannis cho đứa bé ít sữa khi Karxane vừa đưa về, và đứa bé được ủ ấm đúng cách."

Tôi hoàn thành bữa ăn.

Rất nhanh.

Tôi để tô của mình trong bồn rửa."

Hôm nay cậu rửa đúng không Agohi, nhớ rửa kĩ nhé"Tôi lướt qua Koribi, và khựng lại, gấu áo của tôi bị giữ."

Sao thế?"

Koribi mở đôi mắt xanh biếc và trong veo nhìn tôi, tôi vô thức chìm vào nó.

Nó đang cố nói gì đó."

Terra này.

Cậu là một con quái vật.

Hoặc cậu là một tên điên, một kẻ biến thái.

Sao cũng được.

Việc làm của cậu....

đó là lí do tớ kính trọng cậu""Kính trọng tớ?"

Tôi cười mỉm, rồi rời đi.

Chỉ biết là có 2 đôi mắt một xanh một trắng đang dõi theo, và một đôi mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Trực giác của Koribi và Sivik thật đáng sợ.Tôi không đi về lều của mình, mà lướt qua nó, đi thẳng vào cánh rừng tối phía sau.

Tôi dừng lại trước một mỏm đá.Oh little starPraying for you a better lifeKarxane sẽ không biết nếu không ai nói ra cả.

Tôi không muốn giữ đứa bé, nó sẽ làm ồn, và như lời Varatra nói, nó rất phiền phức và đầy rủi ro.If you was born, but not in this placeIf you was born, at another timeThat's only "if"Tôi nhìn vào đôi tay của mình.

Đôi tay đã cầm dao đâm chết một "mầm non".

Tôi chưa bao giờ hối hận.

Đó là nghĩa vụ của tôi."

2 phiếu giữ từ Emerald và Citrine.

2 phiếu trắng của Alexandrite và Aquamarine.

2 phiếu bỏ từ Bixbite và Kunzite."

Và 1 phiếu giết từ Amber.
 
Problem
TL 1.02


Hôm nay tôi dậy sớm.

Nhưng tôi khá bất ngờ là Agohi đã thức dậy trước cả tôi.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ ngủ đến tận trưa vì nhiệm vụ từ hôm qua, hay hôm kia gì đó rồi chứ."

Này Agohi, chào buổi sáng""Terra, chào cậu.

Cậu dậy sớm thế?"

Tôi mỉm cười, tay cào lại mái tóc còn rối của mình."

Tớ nên hỏi cậu mới phải, tớ thường dậy sớm thế này mà""Ồ"Cậu ấy chỉ thốt lên một tiếng rồi im bặt.

Tôi đi đến phía bếp, định bụng làm món gì đó để ăn sáng."

Cậu không cần nấu phần tớ đâu""Sao thế?

Cậu có nhiệm vụ à?"

"Ừ, với Karxane, nhưng cậu ấy không chịu đi, và Varatra cũng nói tớ nên để cậu ấy lại"Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy."

Nhưng tớ nhớ các cậu mới hoàn thành xong một nhiệm vụ gần đây mà nhỉ.

Mới đó đã có lệnh mới à?"

Cậu ấy gật đầu, đưa cho tôi một phong thư nhỏ trong túi áo.

Tôi mở ra xem, chăm chú trên từng nét bút và cả chữ kí."

Quả nhiên là của họ gửi tới."

"Tớ cũng thấy lạ, tớ vừa hoàn thành nhiệm vụ mà đã có nhiệm vụ mới nữa, không lẽ dự án đang đến hồi quan trọng sao?"

Tôi gật gù, cũng không dám chắc chắn."

Cậu nói Havaya đi cùng đi, tớ thấy đi một mình nguy hiểm lắm"Agohi gật đầu, quay lưng bước đến phía trại của Havaya.

Tôi cũng bước đến lều của Koribi.Tôi đưa tay toan gõ cửa thì Koribi đã lên tiếng trước."

Cứ vào đi Terra"Tôi tháo giày, chậm rãi chui vào trong căn lều ấy."

Vậy..."

Cậu ấy mở lời, khi tôi đã ngay ngắn ngồi đối diện."

Có chuyện gì cần tớ à?"

"Phía trên đã điều động nhiệm vụ cho Agohi"Tôi không cần quá nhiều lời, Koribi rất thông minh, cậu ấy sẽ hiểu những gì tôi muốn truyền đạt."

Ồ, sớm vậy sao.

Cũng không biết nên vui hay buồn nữa"Tôi gật đầu, lại đưa cho cậu ấy một phong thư."

Lần này cực khổ cho cậu rồi, bí mật nhé"Koribi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn phong thư rồi nhìn tôi.

Cậu ấy mỉm cười nhẹ."

Terra này, cậu luôn biết cách an ủi người khác, cũng biết cách đẩy con người ta vào đường chết.

Tớ chưa từng nghĩ bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo của cậu"Tôi cũng nhìn cậu ấy, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp nhưng đầy những điều huyền bí ấy."

Tớ không...."

"Không sao.

Thật đấy, tớ luôn ngưỡng mộ cậu, bởi vì cậu là thủ lĩnh.

Tớ sẽ làm"Tôi im lặng."

Varatra là người đầu tiên của tiểu đội Seven, Havaya là người thứ hai.

Vậy mà cậu, Terra, người đến thứ ba, lại là thủ lĩnh.

Biết sao không?

Vì cậu có tố chất, và vì cậu..."

Koribi không nói những lời cuối, cậu ấy ngâm nga nó trong cuống họng."

Được rồi, được rồi.

Koribi, nhiệm vụ mật lần này rất quan trọng với chúng ta"Koribi gật đầu, đôi mắt lại trở về nét mơ màng mọi ngày.

Tôi nhận ra vẻ tiễn khách của cậu ấy nên cũng không nấn ná ở lại quá lâu.

Trước khi đi, tôi còn nói một câu nữa."

Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ"Cậu ấy mỉm cười."

Đồ ác độc nhà cậu"Koribi nói với giọng điệu bợt cỡn, sau đó tôi đi mất.*Tôi thấy Havaya và Agohi đứng nói chuyện gì đó.

Havaya chắc vừa mới tỉnh nên nhìn cậu ấy bơ phờ hết chỗ nói.

Bọn họ thấy tôi liền vẫy tay.

Tôi tiến tới gần."

Này Terra, cậu là đồ độc ác.

Tại sao lại là tớ cơ chứ?"

Havaya kéo dài giọng, tôi chỉ biết cười trừ."

Xin lỗi cậu, ngoài cậu ra tớ chẳng nghĩ tới ai phù hợp hơn cả"Tôi vẩy tay chào, nhìn hai cậu ấy đi khuất sau cánh rừng già.*8 giờ.Karxane ngái ngủ bước ra khỏi lều.

Theo sau đó là Sivik và Varatra.

Đồng hồ sinh học của họ cũng đúng giờ phết."

Các cậu lại ăn sáng đi"Karxane bước đến ngồi cạnh tôi.

Trên cánh tay cậu ấy dính đầy băng dính, vết bầm tím ẩn hiện dưới lớp áo.

Tôi thở dài, quay sang nhìn Varatra."

Cậu cũng nhẹ nhàng thôi chứ, Karxane chịu đau không tốt đâu""Không phải tớ đánh"Varatra phản bác."

Cậu ấy té đấy chứ""Tại sao?"

"Cậu ấy trốn tập luyện nên tớ cản chân cậu ấy thôi"Tôi ngao ngán lắc đầu.

Chúng tôi hoàn thành bữa sáng thật nhanh chóng rồi ai vào việc nấy.*Để mà nói thì, công việc của tôi chính xác là phân loại hồ sơ khi không có nhiệm vụ.

Hồ sơ chất chồng trên bàn làm việc của tôi.

Tôi vào chỗ ngồi, giãn gân cốt một lát rồi bắt đầu công việc tẻ nhạt của mình.Tôi lật một tệp hồ sơ ra, chăm chú đọc từng dòng chữ trên đó.Ngày...

Tháng...

Năm...

Phân loại: B+

Người thực hiện: Sivik

Tổn thất: không

Thu hoạch: không

Tổng kết:Tôi cầm bút, ghi thêm dòng chữ "vô hiệu" phía dưới cùng của trang giấy rồi đóng dấu đỏ ở góc trái.

Nhiệm vụ loại B đối với Sivik thì chắc chắn quá đơn giản.

Hoặc do nhiệm vụ này rất vô nghĩa, tôi cảm thấy nó chẳng xứng đáng để bất kì ai trong tiểu đội Seven phải thực hiện cả.

Thế mà hôm đó Sivik xin nhận nhiệm vụ này.Sivik là một kẻ cuồng khoa học, tôi sẽ không gọi cậu ta là "khoa học gia" đâu.

Cậu ấy có một bộ não khổng lồ và khả năng tiếp thu kinh ngạc.

Cậu ấy thường thích điều chế mấy lọ thuốc lạ nào đó.

Bên trụ sở chính rất thích những thí nghiệm của cậu ấy nên cậu ấy có thể làm những gì cậu ấy muốn, miễn là cậu ấy còn hợp tác.Tôi miết nhẹ ở mép giấy, đóng lại tệp tài liệu trên tay để đổi sang tệp khác.Ngày...

Tháng...

Năm...

Phân loại: A

Người thực hiện: Koribi

Tổn thất: không

Thu hoạch: địa điểm giao dịch

Tổng kết:Có lẽ đây là nhiệm vụ tháng trước của Koribi.

Nhờ nó mà hôm qua, hay hôm kia gì đấy, tôi chẳng nhớ rõ, nhiệm vụ của Agohi và Karxane mới thuận lợi như thế.

Koribi rất giỏi và thông minh, thế nên tôi mới quý cậu ấy rất nhiều.Và tôi cứ thế thực hiện công việc nhàm chán của tôi.

Gần như cả sáng, và đến chiều tối.Lúc đồng hồ điểm 18h, tôi mới sực tỉnh, thoát ra khỏi những con chữ.

Tôi bước ra khỏi trại chỉ huy, vươn vai ngáp dài một hơi.

Rồi tôi mới nhận ra, mọi người không còn trong trại nữa.

Thời gian tôi ở trong trại chỉ huy khá dài, tôi quên mất việc Trái Đất chưa từng ngừng quay.Tôi bèn nhấc bộ đàm lên để liên lạc."

Terra đây, có ai nhận được tín hiệu không?"

Không ai hồi đáp."

Xin chào...

Varatra, Karxane?"

Vẫn triệt để im lặng."

Havaya, Agohi...

Hai cậu có đó không?

"Ồ...

Chẳng ai nghe tôi gọi cả.

Trông tôi như tự kỉ ấy"Ai cũng được, nghe tớ nói không?

Koribi?

Sivik?

"Tôi bỏ cuộc.

Tiếng thở của tôi có khi còn rõ hơn tiếng rè rè của bộ đàm nữa chứ.

Tôi bước nhanh đến lều tổng, rồi khu bếp, đến từng trại riêng của mỗi người, và thứ tôi nhận lại được là sự thất vọng.Tôi ngồi gục trên bàn ăn, hít thở đều để giữ vững tâm lý.

Được rồi, nếu họ bị tập kích, tôi đã biết, có lẽ tôi rất chú tâm vào công việc nhưng tôi chắc chắn bản thân không dính vào nó đến nỗi chẳng nghe được tiếng gì khi có kẻ tập kích.

Khả năng bị tập kích loại bỏ.Khả năng thứ hai là họ đang trêu tôi.

Ừ, bỏ nốt.

Bởi nếu đó là Havaya hay Agohi thì có thể chấp nhận được, nhưng đây còn có cả Koribi và Varatra.Khả năng thứ ba là có nhiệm vụ đột xuất.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gạt bỏ nốt.

Nếu có, họ đã tới thông báo cho tôi rồi.

Tôi là thủ lĩnh, và tôi biết cái danh xưng này có sức mạnh như thế nào.Khả năng thứ tư là họ chưa kịp về.

Tôi nhìn đồng hồ, đã là 18h30.

Havaya và Agohi chắc chắn đã hoàn thành nhiệm vụ ban sáng từ lâu rồi.

Nó chỉ ở mức B+.

Tôi biết năng lực của họ ra sao cơ mà.

Varatra và Karxane luyện tập cùng nhau?

Không thể, Varatra rất đúng giờ.

Chỉ cần điểm 18h là cậu ta đã ở bếp đợi cơm rồi.

Còn Koribi và Sivik thì sao nhỉ?

Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết họ chưa nhận nhiệm vụ nào cả, hoặc nếu có thì chưa phải ngay lúc này.Vậy chỉ còn một khả năng, là họ tự ý rời đi để làm gì đó.

Và tôi bắt đầu cảm thấy nóng ran khắp người.Làm gì đó sao...Tôi cười nhạt, hít thở đều để trấn an bản thân.

Chết tiệt.Tôi chửi thầm.

Hôm nay, trụ sở gửi hắn đến đây cơ mà.

Sao tôi lại quên nhỉ.Đoạn, tôi bỏ ra ngoài, thẳng tiến vào trung tâm khu rừng già tăm tối.Hi vọng vẫn kịp.*Có một số chuyện ta không nên tìm hiểu quá sâu.

Càng hiểu rõ điều đó, ta lại càng muốn đào bới nó lên.

Ai cũng muốn biết trong điện thoại con gái có bí mật gì mà có thể quy về "bí mật quốc gia".

Hay việc trong cuốn sổ tay nhỏ nhỏ ấy của một kẻ tâm thần chứa đựng điều gì.Sivik có một thứ tựa như thế.

Cậu ta luôn hành động cẩn thận như sợ làm vỡ một điều gì to lớn.

Tôi đã từng thấy cậu ta âm thầm ghi ghi chép chép gì đó vào những mảnh giấy nhỏ, cuộn tròn rồi nhét đầy các hủ thủy tinh.

Tôi đã từng hỏi, và câu trả lời tôi nhận về không ngoài dự đoán: " Không có gì".Tôi bước thật chậm, tránh đạp lên những chiếc lá khô dưới chân.

Tiếng lạo xạo đó chỉ khiến tôi càng thêm căng thẳng.Bí mật đó có thể là gì nhỉ?

Món ăn yêu thích?

Bộ phim yêu thích?

Ca sĩ yêu thích?

Hay là những bí ẩn to lớn của nhân loại: Kim tự tháp được xây dựng như thế nào và những máy bay qua khu vực tam giác quỷ ra sao?Tôi khá tò mò về điều đó, nên đã từng bám theo cậu ấy.

Cậu ấy ôm hai hủ thủy tinh chất đầy giấy lén lút đi vào rừng.

Doanh trại chúng tôi nằm tách biệt với thế giới, bao quanh bởi cây cối nên việc tìm ra một nơi bí ẩn để giấu đồ vô cùng dễ.

Agohi rành đường hơn tất thảy, nhưng cánh rừng cũng quá đỗi lớn để những bí mật nhanh chóng bị khui ra ánh sáng.Tôi gạt cành cây khô ra, vươn tay bẻ gãy những cành cây trước mặt.

Càng vào sâu, khu rừng càng tăm tối và khó di chuyển.

Đám cây như muốn cản đường tôi vậy, cành cây khô khẳng khiu như cánh tay người, chỉ đợi tôi sơ hở liền bóp lấy cổ tôi.

Nếu tôi là Agohi hay Havaya thì việc sẽ đỡ phức tạp hơn nhiều.Sivik đi thẳng không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Tôi cứ bám theo sau, âm thầm như một kẻ săn mồi vậy.

Cậu ta đi, mãi cho đến khi thấy một cây cổ thụ lớn bị sét chẻ đôi.

Được rồi, việc này khá lạ lẫm.

Sao cậu ấy biết có một cái cây bị sét đánh trúng giữa muôn vàn cái cây nhỉ?

Hình dạng cái cây ấy thê thảm.

Cháy đen xì ở lõi, còn chẳng có nổi một cái lá.Cậu ta rẽ phải, lại tiếp tục đi thêm tầm mươi bước, đứng chôn chân cạnh một ụ đất.

Lần này tôi có thể khẳng định là cậu ta đã đi đến đây rất nhiều lần rồi.

Tôi hơi nể cậu ta đấy, vừa xa vừa khó đi, lại tối tăm và ảm đạm, nếu là Karxane thì sẽ chẳng dám mất.Tôi dừng lại, ngó nghiêng xung quanh một lát rồi quyết định rẽ trái.

Có vẻ tôi đi lạc rồi.

Khốn nạn thật.Sivik đào đất lên, vô cùng thành thục, chôn lẹ hai hũ thủy tinh xuống đất.

Tôi im lặng quan sát và thề với trời là tôi không dám ho he tạo ra chút tiếng động nào cả.Mắt Sivik không có tròng đen, tôi biết điều đó.

Vậy nên đôi mắt trắng đục pha ánh tím của cậu ấy trông rất kinh dị nếu bị nhìn chằm chằm.

Tôi rùng mình, thấy cậu ta bước đến chỗ ẩn nấp tạm thời của tôi."

Terra, cậu theo tớ cả quãng đường có mệt không?

"Tôi thở hắt ra, rì rì xuất hiện, mặt đối mặt với cậu ấy."

Xin lỗi"Tôi thốt lên hai chữ, hai tay đổ mồ hôi đan vào nhau.

Nếu để ai thấy cảnh đó, họ sẽ nghĩ ngay đến khung cảnh một đứa con trai làm vỡ chén đĩa và đang chịu phạt trước người cha đáng kính của mình."

Tớ không có ý định giấu đi, nhưng đây chưa phải lúc"Tôi ngơ ra nhìn cậu ấy một lúc.

Cậu ấy chỉ lắc đầu, nói với tông giọng vừa phải"Tớ không cấm cậu xem bí mật của tớ, tớ chỉ muốn nói rõ rằng đây chưa phải lúc thích hợp""Vậy khi nào...?

""Đến lúc đó tự khắc cậu sẽ biết"Tôi liếm môi, đôi môi khô khốc ấy cần chút nước."

Cậu biết tớ theo cậu?"

"Mắt tớ khá yếu do một căn bệnh, nhưng bù lại tai tớ rất nhạy với âm thanh"Bước chân tôi khựng lại, cây chẻ đôi...

Bất ngờ thật đấy.Tôi thở hắt ra, gật đầu hiểu ý.

Rồi cậu ấy kéo tôi về, chỉ đơn giản là cậu ấy đi trước, tôi theo sau.

Cả quá trình không có tiếng gì ngoài tiếng lá cây sột soạt dưới chân.Tôi đếm đủ mươi bước và giẵm lên một mảnh thủy tinh.

Đây rồi....*Tôi đào lên, dùng tay không xới đất như con chuột chũi siêng năng.

Tôi nhớ đến lời Sivik từng nói: "Đến lúc đó tự khắc cậu sẽ biết".Trực giác luôn là thứ cuối cùng tôi tin tưởng.

Nếu người ta cảm thấy kết quả sẽ rất tốt, tôi chỉ cảm thấy bất an, và đến khi nào kết quả được công bố thì tôi mới buông lỏng được.

Thế nên tôi ghét nhất là kiểu cá cược trong thể thao.

Làm sao người ta tin rằng chiếc xe số 2 sẽ thắng chiếc số 5 chỉ bởi vì trông nó hiện đại hơn?

Thật lố bịch.Nhưng lần này Sivik đúng.

Tôi cảm thấy bây giờ tôi nên đào nó lên.

Nhìn bàn tay đầy bùn đất, tôi hơi thừ người ra.

Bí mật khiến tôi phải một lần nghe theo trực giác là gì?Tôi cẩn thận mở nắp hủ đầu tiên.

Một miếng giấy tí tẹo, thoang thoảng mùi đất.[Tất cả đều sẽ chết]Đó là nội dung, không chỉ riêng mỗi một tờ đó, mà là cả hũ đều chỉ mang một ý đó.

Là sao chứ?

Đùa nhau à?Tôi mở hũ thứ hai.[Varatra sẽ chết vì một sai lầm ngớ ngẩn]Cả hũ đều chỉ có một ý đó.

Rằng nó tiên đoán về cái chết của Varatra.[Havaya chết tâm, hận thứ gọi là niềm vui]Đó là hũ thứ ba.

Có vẻ mỗi hũ ở đây nói về ai đó trong chúng tôi.[Koribi phơi xác tại nơi đông người qua lại][Agohi than khóc trong ngọn lửa xanh][Karxane nằm trên đồi cỏ xanh rì][Sivik không còn gì ngoài nắm tro tàn]Tôi đọc nội dung cuối cùng, cũng chợt nhận ra đã không còn hũ nào nữa.

Nhịp tim tôi đập loạn lên.

Mồ hôi rịn trên trán, chảy dọc hai bên má.

Bàn tay tôi run rẩy gấp lại mảnh giấy ố vàng.Rồi chúng tôi sẽ chết.Tôi nuốt nước bọt, cố gắng kiềm nén cái cảm giác hưng phấn nơi trái tim.Rồi chúng tôi đều sẽ chết.Vậy, tôi sẽ chết ra sao?Lại thêm một bí ẩn nữa.

Và trí tò mò của tôi lần nữa bị khơi dậy.
 
Problem
TL 1.03


Tôi đã từng có một cuộc trò chuyện dài với Havaya và Varatra vào đêm đầu tiên khi đến tiểu đội Seven.

Chúng tôi dành cả đêm chỉ để nói chuyện, trao đổi thông tin và để tin tưởng nhau.

Nhưng việc chúng tôi nói với nhau không thể bao hàm trong một vài vấn đề nhỏ lẻ, mà nó rộng đến vô cùng.Tôi đã từng hỏi hai cậu ấy rằng "Glvetae" là gì khi vô tình nghe họ nói về nó.

Havaya cười rộ lên, chỉ vào Varatra ý bảo tôi nên hỏi cậu ấy thì tốt hơn.

Varatra nhún vai."

Glvetae là một từ không có nghĩa.

Ừ, nếu cậu tra ở bất cứ trang web nào cũng không thể tìm nghĩa của từ đấy đâu.

Glvetae là từ do tớ và Havaya đặt ra để chỉ một cỗ máy hủy diệt sử dụng năng lượng hạt nhân.

Nó cũng khá giống nồi áp suất đấy, cho dễ hình dung là vậy."

"Nè Vara, ai lại ví một cỗ máy hủy diệt nguy hiểm như một cái nồi áp suất chứ?"

Varatra đảo mắt.

"Thế cậu thấy nồi áp suất nổ tung chưa?

Sức công phá của nó cũng phải ngang một trái bom mini đấy.

Thì Glvetae cũng chỉ là một cái nồi áp suất cỡ bự thôi."

Tôi trợn tròn mắt lắng nghe, rồi nghiêng đầu tiếp tục thắc mắc.

"Thế tại sao hai cậu phải tự đặt ra những kí hiệu riêng như thế?"

Havaya gác tay lên đầu ngả người ra sau, nằm ườn lên mặt đất.

Varatra vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh không nói tiếng nào."

Tại trước khi cậu tới, bọn tớ gần như là bị quản thúc 24/24 ấy.

Họ không cho phép bọn tớ biết quá nhiều.

Nhưng mà càng cấm thì càng làm thôi, bọn tớ lỡ biết vài thứ thú vị, nhưng để tránh bị trách phạt thì bọn tớ phải đặt ra kí hiệu riêng để bàn về những thứ đó".

Havaya nói với tông giọng hào hứng, như thể đó là chiến tích ngàn năm có một vậy.

"Thử nghĩ đi, cậu đang nói về một cỗ máy hủy diệt trước mặt những người tạo ra nó nhưng đến chính họ còn chẳng biết cậu đang nói gì và cứ nghĩ đó chỉ là những cuộc hội thoại vô bổ, rồi họ sẽ dần mất đi cảnh giác thôi."

"Thế sao lại là Glvetae?"

"Ừm, chịu, không nhớ lý do nữa."

Tôi biết họ có hàng ngàn những kí hiệu riêng, nhưng có vẻ họ không muốn chia sẻ cho tôi.

Đó là bí mật giữa họ.

Việc họ chịu cho tôi biết được một trong vô số đó đã là phước phần của tôi rồi.

Về sau tôi cũng không quá quan tâm đến việc đó nữa, tuy đôi lúc tôi vẫn buộc miệng hỏi từ nào đó nghĩa là gì khi vô tình nghe họ nói chuyện.

Varatra cũng nằm xuống, tôi chống tay ngồi nhìn hai người họ.

Một tuần - chỉ đúng một tuần nhưng lại có quá nhiều thứ tôi không hề biết, và họ có lẽ là nguồn thông tin hữu dụng cho tôi.

Tôi thích những thông tin, việc giữ cho mình một lượng thông tin nhất định sẽ khiến bạn trở nên khó đoán hơn."

Terra này, cậu biết xác suất không?"

"Có, nó là một trong những bài toán quan trọng mà."

"Đúng, xác suất vô cùng quan trọng trong việc nghiên cứu khoa học, hay thậm chí trong cuộc sống của cậu cũng cần đến nó.

Xác suất là một nhánh của toán học liên quan đến các mô tả bằng số về khả năng xảy ra một sự kiện, hoặc khả năng một mệnh đề là đúng.

Xác suất của một sự kiện là một số trong khoảng từ 0 đến 1, trong đó, nói một cách đại khái, 0 biểu thị sự bất khả thi của sự kiện và 1 biểu thị sự chắc chắn."

Tôi gật gù, ừ đó là một khái niệm cơ bản mà ai cũng biết mà, có gì đáng để chú ý hơn không.

Đến cả một đứa bé cấp một cũng biết điều đó, chỉ là cách chúng nhìn nhận sẽ khác hơn chút thôi.

Như việc khi chúng xin mua một món đồ chơi nào đó, nếu mẹ chúng nói "Ừ" thì là chúng được mua, xác suất là 100%.

Nếu mẹ chúng nói "không" thì xác suất mua món đó là 0%.

Còn nếu câu trả lời là "Tùy theo thái độ của con" thì chúng đang được trao cơ hội để thuyết phục mẹ chúng mua món đó, xác suất là 50%."

À há, tớ biết cậu đang suy nghĩ về việc mua đồ chơi của đám con nít luôn đấy."

"Hở?

Ừ đúng thế, mà sao cậu biết?"

"Tại Vara cũng từng suy nghĩ y hệt thế, chắc do bị ảnh hưởng từ bé nên thường ai lấy ví dụ cũng hay lấy hình ảnh của mấy đứa nhỏ.

Mặt cậu lúc suy nghĩ y chang cái mặt của Vara vậy."

Havaya cười ồ lên, ôm bụng lăn qua lăn lại như đang chứng kiến một thứ gì đó tuyệt vời lắm.

Còn Varatra thì đưa tay lên, nhắm thẳng đến đầu cậu bạn mà cốc thẳng một cái đau điếng.

Havaya thốt lên tiếng đau đớn, nằm ôm đầu phụng phịu, miệng còn lẩm bẩm hai chữ "đồ tồi".Havaya nói tiếp, dù còn đầu còn hơi ê ẩm đau."

Nói cách khác thì việc được mua đồ chơi là 1, còn không được mua là 0 đúng chứ."

Tôi gật đầu, hơi rùng mình khi thấy cậu ấy nói đúng những gì tôi nghĩ trong đầu luôn."

Thế tớ hỏi cậu nè, cái xác suất ấy có bao nhiêu phần trăm là đúng?"

"Hả?

Ý cậu là gì?"

Havaya chớp mắt không trả lời, để tôi phải tự mình suy nghĩ.

Tôi nhăn mặt, cố tìm hết tất cả những từ ngữ trong đầu mình để giải nghĩa."

Dễ hiểu hơn nhé, liệu việc mẹ chúng nói ừ thì chúng có thực sự sẽ được mua không?"

Tôi nghiêng đầu, tính gật, rồi khựng lại đôi chút.

Về thực tế, việc nói ừ không bao giờ có thể đồng nghĩa với việc mua cả.

Đó là hai hành động khác biệt nhau về cả không gian lẫn thời gian.

Việc nói ừ diễn ra ở thời điểm A, còn việc mua diễn ra ở thời điểm B, chúng vốn không có liên kết gì với nhau cả.

Lý do họ cho rằng việc nói ừ dẫn đến việc mua là do họ đã quá chủ quan tin vào con số 1.

"Không thể nói trước được."

"Đúng.

Cậu hiểu vấn đề rồi đấy.

Xác suất là để mô tả khả năng có thể hiện thực hóa một điều gì đó, chứ nó chưa bao giờ tượng trưng cho việc đó.

Con số 1 biểu thị cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng cậu có biết tại sao chúng ta luôn bị con số 1 che mắt không?"

Tôi khẽ lắc đầu."

Vì con người ta vốn vô cùng ích kỷ và tham lam."

Tôi nhướn người lên, chỉnh lại tư thế ngồi để tiếp tục lắng nghe Havaya nói."

Xác suất bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

Đó là điều tệ nhất đối với phép toán.

Những phép toán không thể được giải một cách chính xác nếu thêm yếu tố cảm xúc vào.

Cậu biết đấy, phép toán vốn luôn khô khan, thêm gia vị vào sẽ khiến việc kiểm soát trở nên khó khăn hơn nhiều.

Vậy nên họ đã cố tình áp đặt định nghĩa lên cho phép toán, kiểm soát nó một cách ép buộc và bắt tất cả phải tuân theo những định nghĩa đó."

Tôi khẽ ồ lên một tiếng cảm thán."

Họ chỉ muốn kiểm soát nó thôi, họ ích kỷ muốn nó chỉ nằm dưới quyền lực và sự hiểu biết của họ.

Họ ghét việc phải chấp nhận bản thân không thể hiểu được phép toán ấy.

Và họ tham lam lắm, họ luôn thèm khát vũ trụ tri thức, nhưng lại không muốn những tri thức ấy vượt xa khỏi tầm hiểu biết của họ.

Mâu thuẫn nhỉ?"

Varatra yên lặng nãy giờ, cậu ta đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.

Tôi ngớ người, nhưng không hề bài xích điều đó.

"Ừ, quá mẫu thuẫn."

Tôi khẽ bật lên tiếng cười nhẹ.

"Cậu làm tớ bắt đầu nghi ngờ thế giới quan của tớ luôn rồi.

Và giờ tớ tự hỏi liệu con số 5% đại dương đã được khám phá nghĩa là gì.

Là 5 phần của 100, hay 5 phần của 1 tỷ.

Vốn xác suất ngay từ đầu đã không thể nói lên được rồi."

Varatra cất giọng khàn khàn, nhưng từng chữ lại rất bén."

Họ không nên tin vào xác suất, à không, họ không tin, những người đó vốn luôn khao khát tri thức một cách vị kỷ mà, họ ép người khác tin thôi.

Và tớ tin chắc rằng máy tính là thứ tệ nhất họ từng tạo ra."

"Máy tính?

Loại để tính toán ấy à?"

"Ừ, loại đó.

Máy tính sử dụng hệ nhị phân, lại là con số 0 và con số 1 quen thuộc."

"Ồ, nó làm sao?"

" 2+2 bằng mấy?"

"4""Ừ, đến đứa con nít cũng biết.

Đưa hai ngón tay lên, rồi lại đưa thêm hai ngón tay lên, và ta có kết quả vô cùng nhanh chóng."

Tôi gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu ý cậu ta muốn nói là gì."

Nhưng máy tính không làm như thế.

Ví dụ nếu cậu muốn cộng phép tính "2+2", máy tính sẽ chuyển số "2" về hệ nhị phân là "10" sau đó sẽ cộng với nhau theo chiều dọc.

Ở đây có thể thấy ở hàng đơn vị là "0+0" do đó ta sẽ có giá trị là "0", tiếp đến hàng chục "1+1" sẽ được giá trị "2".

Tuy nhiên hệ nhị phân lại không hiển thị số 2, do đó nó sẽ lại được thay bằng "10", vậy ta sẽ có giá trị cuối cùng là "100" chuyển đổi về hệ thập phân sẽ bằng 4."

Havaya cười khúc khích, húc khuỷa tay vào người tôi nói đùa.

"Rối nhờ.

Nếu nó có hai bàn tay như ta thì việc tính sẽ đơn giản hơn ha."

"Ừ, một phép tính đơn giản nhưng nó lại làm theo cách rắc rối như thế.

Vì sao à?

Cậu đoán thử xem?"

Tôi xoa cằm, nâng mắt lên nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Varatra."

Vì họ muốn người khác nghĩ rằng phép toán vô cùng hóc búa và khó hiểu, nhưng họ đã thành công chinh phục được nó, người ta sẽ tung hô rằng tri thức của họ là vô hạn."

"Bingo, đúng một nửa rồi."

Havaya vỗ tay đôm đốp.

"Còn một ý nữa, cố lên."

Tôi khẽ lắc đầu."

Vì họ muốn che giấu sự bất tài của bản thân.

Tri thức thì vô hạn, còn sự hiểu biết của họ lại hữu hạn.

Họ cần lấp liếm nó."

Varatra đảo mắt, có thể nhìn thấy sự coi thường ẩn sâu trong đôi mắt kia."

Ngoài ra thì..."

Havaya tiếp lời.

"Cách sử dụng từ ngữ cũng là một cách lấp liếm khá tốt.

Họ nói họ đã khám phá được 5% của đại dương và họ vẫn đang tiếp tục khai phá 95% còn lại.

Họ luôn miệng nói "vẫn tiếp tục khai phá" chứ không bao giờ thừa nhận bản thân chưa thể chạm đến con số 95 kia.

Họ vẫn chưa có đủ khả năng để làm việc đó, và đó chính là nỗi sỉ nhục dành cho họ."

Tôi chợt nhớ đến thuật toán P và NP của khoa học máy tính.

Cơ mà não tôi đã chứa đủ thông tin cho tối nay rồi.

Tôi ngáp nhẹ, buổi nói chuyện đầu tiên khi chuyển tới đây vượt ngoài tưởng tượng của tôi.
 
Back
Top Bottom