Siêu Nhiên Pỏn geii cực nặng đô🤡

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389723770-256-k320032.jpg

Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
Tác giả: xbyfhkdg62privaterel
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

 
Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
My ơi my hư lắm nhé🙂)


Đinh linh linh..."

Chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh đầu giường reo lên, đúng ba giây sau, nó được người nhấn tắt.Thẩm Quyết mở mắt như mọi ngày, chuẩn bị vệ sinh cá nhân, lấy sữa và bánh mì từ tủ lạnh để giải quyết bữa sáng, sau đó thong thả bước ra khỏi nhà.Lúc bảy giờ rưỡi, Thẩm Quyết ngồi trong văn phòng nhỏ của viện nghiên cứu, tiếp xúc với dị năng giả đã hẹn trước."

Ngài xem máy ức chế này có ổn không?"

Thẩm Quyết đưa chiếc khuyên tai sapphire đã điều chỉnh xong cho người phụ nữ dị năng giả ngồi đối diện bàn.Nữ sĩ dị năng giả cầm khuyên tai trên tay quan sát một lúc, hài lòng khen ngợi: "Tay nghề của giáo sư Thẩm luôn tốt, trước đó tôi chỉ đề cập vài yêu cầu, không ngờ rằng chiếc máy ức chế mới đã được làm xong nhanh như vậy."

Nói xong, cô ta mở khuyên tai, không hề nhíu mày, "cạch" một tiếng cắm kim vào lỗ tai và khóa lại."

Ngài thích là được."

Thẩm Quyết mỉm cười.Sau khi tiễn nữ sĩ dị năng giả đi, Thẩm Quyết pha một tách cà phê, trở lại chỗ ngồi và bắt đầu nhàn nhã vẽ thiết kế trên màn hình.Hôm nay là năm thứ bảy kể từ khi cậu xuyên không đến thế giới này.Là một nhà nghiên cứu cấp C của viện nghiên cứu, cậu chủ yếu phụ trách nghiên cứu máy ức chế dị năng, nhưng do cấp độ quá thấp, cơ bản không tiếp xúc được với công nghệ cốt lõi, thường thì chỉ làm thiết kế ngoại hình của máy ức chế, đáp ứng nhu cầu của dị năng giả và hỗ trợ họ đeo máy ức chế.Công việc không quá áp lực, thậm chí có thể gọi là nhàn hạ.Thẩm Quyết rất hài lòng với công việc này.So với việc dị năng giả phải chiến đấu với dị chủng ngoài kia, cũng như công việc bận rộn và tăng ca ở các đơn vị khác trong thành phố, công việc tại viện nghiên cứu ổn định và có trật tự, rất phù hợp để "dưỡng lão".Sống trong thế giới hỗn loạn lâu ngày, cậu càng thích cuộc sống có trật tự.Lúc ăn trưa, Thẩm Quyết nhét đôi tay vào túi áo khoác màu trắng của nhân viên nghiên cứu, bước chậm rãi từ khu vực thứ bảy của viện nghiên cứu đến khu vực thứ tư, chờ đợi người bạn ăn trưa tan ca.Viện nghiên cứu rất lớn, tổng cộng có chín khu vực, càng về phía trước càng gần với lĩnh vực nghiên cứu cốt lõi của viện.Khu vực thứ tư là trung tâm quan trắc* thí nghiệm dị chủng.(*)quan sát, đo đạc các hiện tượng tự nhiên như thiên văn, địa lí, khí tượng, v.v.Dĩ nhiên, với tư cách là nhà nghiên cứu cấp C, người bạn ăn trưa của cậu cũng không phải là người quan trọng gì.Cùng tốt nghiệp từ trường Bách khoa, cùng nhau thực tập tại viện nghiên cứu vào năm đó, mặc dù khi tốt nghiệp được phân công làm việc ở các khu vực khác nhau, nhưng sau nhiều năm, cả hai đều dừng lại ở cấp bậc nhà nghiên cứu cấp C - cậu chịu trách nhiệm nghiên cứu xem máy ức chế có đẹp, có hợp mắt và phù hợp để đeo không, còn Sử Đế Văn thì chịu trách nhiệm cho việc nuôi dưỡng vật thí nghiệm dị chủng có mập mạp, có khỏe mạnh để phù hợp cho việc làm mẫu cắt hay không.

Nói chung, cả hai đều không phải là công việc có nội dung kỹ thuật cao, cả hai cũng chỉ là những người qua đường và những nhân vật mờ nhạt trong viện nghiên cứu, thêm một người không thừa, bớt một người không thiếu.Trở thành bạn ăn trưa cũng là chuyện tự nhiên.Trên đường đến khu vực thứ tư, có một đoạn hành lang cách âm dài.Bởi vì khu vực thứ tư rất ồn.- Không phải tiếng ồn ào của con người, mà là tiếng gầm rú của các dị chủng.Tiếng bén nhọn, tiếng trầm, tiếng gầm, tiếng xào xạc...

Chỉ cần nghe thôi, đã khiến người ta không khỏi thán phục sự đa dạng của sinh vật.Thẩm Quyết đứng trước cửa lớn của khu vực thứ tư, bình tĩnh lấy ra tai nghe chống ồn để nghe nhạc.Cậu thích nghe nhạc, dù là nhạc pop, nhạc đồng quê cổ điển hay Heavy Metal Rock.Không phải vì hiểu biết hay thưởng thức, chỉ đơn giản vì tò mò và muốn trải nghiệm.Dù sao, thế giới cũ của cậu từ lâu đã không còn cái gọi là âm nhạc.Năm phút sau, cánh cửa bị mở tung ra, một cái đầu tóc vàng chui ra.Sử Đế Văn lau mồ hôi, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Thẩm Quyết, "Đến rồi, đến rồi, tôi đói chết mất, gần đây những vật thí nghiệm không biết sao luôn rất cáu gắt, tiêm dưỡng chất khó khăn lắm...

May mà trong vài phút trước đó chúng nó tạm thời yên tĩnh, tôi nhìn thấy cơ hội, nhanh như chớp đã chích vào, ai thấy cũng phải khen tôi một tiếng thông minh và đẹp trai —— Này, Thẩm Quyết, đợi đã, tôi chưa nói xong mà...

Hôm nay căn tin có cà tím chiên, nhớ giúp tôi lấy một phần nhé...!"

Thẩm Quyết cao lớn, dáng đi tuy không nhanh nhưng không chậm, Sử Đế Văn phải chạy chậm mới theo kịp.Hai người đến căn tin của viện nghiên cứu, bên trong đã ngồi đầy người, tiếng nói chuyện rộn ràng.Thẩm Quyết xếp hàng trước quầy lấy hai phần cà tím chiên, Sử Đế Văn đi lấy cơm, canh và đồ uống, hai người hội ngộ sau đó tìm một bàn ăn ngồi xuống.Sử Đế Văn mở nắp lon nước ngọt, uống một hớp lớn, cuối cùng trên mặt mới lộ ra vẻ thoải mái, "Ôi, sảng khoái."

Sau đó cầm dao và nĩa, bắt đầu ăn uống như gió cuốn lá rụng.Trên trần nhà căn tin treo rất nhiều tivi nhỏ để giải trí cho các nhà nghiên cứu, lúc này đang phát tin tức buổi trưa.Thẩm Quyết dựa một tay vào má, tay kia cầm nĩa, đâm thử một cái.
 
Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
Con quỷ tà răm kia🙂)


Cà tím chiên có lớp vỏ vàng óng ánh, giòn tan, phủ đầy thịt băm trên mặt, cùng với hơi nóng bốc lên, đủ sức khiến người ta thèm thuồng.Căn tin của viện nghiên cứu nổi tiếng với những món ăn ngon, không ít người trong thành phố vót đến nhọn cả đầu cố gắng để được làm việc tại viện, một trong những lý do quan trọng chính là vì căn tin nức tiếng này.Tuy nhiên, Thẩm Quyết thực sự không có cảm giác gì nhiều về việc thức ăn trong đĩa ngon hay không.Ăn uống là bản năng của con người, cậu lịch sự tuân theo.Lúc này, tầm quan trọng của người bạn ăn trưa bắt đầu lộ rõ.Trước thực đơn đa dạng của căn tin, Sử Đế Văn mỗi ngày đều có thể chọn ra những món không trùng lặp, cơm chính và đồ uống, canh, kết hợp hợp lý, dinh dưỡng cân đối, tiết kiệm cho Thẩm Quyết không ít công sức học hỏi."

Quý vị khán giả, chúng tôi xin phép cắt ngang để thông báo một tin tức," Trên tivi, người dẫn chương trình cúi đầu nhìn vào tài liệu truyền về, trên mặt bất ngờ lộ ra vẻ mặt hân hoan, "Vào lúc 11 giờ 45 phút sáng nay, khu vực bị chiếm đóng cấp S "Tổ Nhện" cách phía tây bắc thành phố 603 km đã chính thức được tuyên bố là đã bị phá hủy!"

"Tính đến thời điểm phá hủy, "Tổ Nhện" đã tồn tại hơn mười năm, khiến ba thị trấn bị chiếm đóng, hơn một trăm ngàn người mất tích, bây giờ, khu vực bị chiếm đóng đã được thu hồi, đội cứu hộ cuối cùng cũng có thể tiến vào giải cứu.

Đây là khu vực bị chiếm đóng cấp S thứ ba mà loài người đã triển khai và thu hồi thành công cho đến nay, có ý nghĩa rất lớn trong thực tế.

Sự thật chứng minh, chúng ta có thể chống lại dị chủng!

Chúng ta có năng lực chống lại dị chủng!"

Giọng người dẫn chương trình trở nên hào hứng, "Lần hành động này do mười sáu đội càn quét của ba cơ sở sống sót liên kết thực hiện, trong đó chủ lực của đội càn quét chính là đội ngũ đỉnh cấp của chúng ta "Thự Quang", và cú đánh quyết định vào ký thể trung tâm của "Tổ Nhện" còn do chính đội trưởng của "Thự Quang", Tông Lẫm, thực hiện.

Hãy vỗ tay tán thưởng cho những anh hùng của đội càn quét!"

Bốp bốp bốp bốp bốp...Hầu hết mọi người trong căn tin đều tự nguyện bỏ đũa xuống và vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.Đối với những người bình thường trong thế giới tận thế, việc thu hồi được một khu vực bị chiếm đóng cấp S quả thực là một tin vui lớn."

Thật tốt quá..."

Sử Đế Văn cũng ngừng ăn, nhìn vào bản tin trên tivi, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, "Nếu tôi cũng có thể tỉnh giác dị năng, nhất định sẽ gia nhập đội càn quét dị năng, trở thành anh hùng như Tông Lẫm, lúc đó mọi người đều biết về chiến công của mình trên tivi, thật là huy hoàng biết bao."

Nói đến đây, giọng cậu ta bỗng chùng xuống, "Không giống như bây giờ, hàng ngày không phải tiêm thuốc cho dị chủng thì là dọn phân cho chúng, nói nghe có vẻ là tham gia nghiên cứu, thực tế chỉ là làm việc vặt, ăn bám và chờ chết, đây là cái gì chứ..."

Thẩm Quyết đang nhẹ nhàng vỗ tay, lúc này ngẩng đầu nhìn xuống Sử Đế Văn.Sử Đế Văn đã chán nản cúi đầu chôn mình trở lại vào bát cơm, mái tóc vàng óng ánh lộ ra phần chân tóc mới mọc màu đen.Đúng vậy, mặc dù cái tên nghe có vẻ như thế, nhưng Sử Đế Văn không phải là người phương Tây, mà là người có dòng máu Đông phương thuần túy.Họ của cậu là Sử, tên là Đế Văn.Trong ký ức còn sót lại của cơ thể này, có vẻ như từ khi thực tập, Sử Đế Văn đã luôn rất cố gắng.Cố gắng học tập, cố gắng phối hợp với người hướng dẫn thực tập làm việc vặt, cố gắng viết luận văn, viết báo cáo.Cố gắng làm cho bản thân trở nên xuất sắc và nổi bật.Nhưng tài năng của con người có vẻ thực sự là thứ xa vời và tàn nhẫn, Sử Đế Văn dù cố gắng hết sức cũng không bằng một bài luận văn suy đoán viết ra một cách ngẫu hứng của một thực tập sinh cùng trang lứa.Người thực tập sinh đó giờ đã được viện trưởng viện nghiên cứu tự mình thăng chức thành cấp cao trong viện, còn Sử Đế Văn lại được phân công đến khu 4 làm việc vặt, đeo tấm biển nghiên cứu viên hạng C, một lần đeo chính là mười năm.Để làm cho bản thân nổi bật hơn một chút, Sử Đế Văn đã nhuộm cho mình một mái tóc vàng, nhưng có vẻ hiệu quả không cao.Thẩm Quyết nhớ lại buổi trưa hôm đó khi ăn cơm, cậu chỉ vô tình hỏi một câu về màu tóc của Sử Đế Văn sao lại thay đổi, nhưng lại nhận được ánh mắt đầy xúc động đến muốn khóc của Sử Đế Văn — rõ ràng cậu là người đầu tiên chú ý đến việc Sử Đế Văn nhuộm tóc ngày hôm đó."

Được tìm thấy một công việc ăn không ngồi rồi trong tận thế, đã là không tồi rồi."

Thẩm Quyết nói.Sử Đế Văn từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, đau khổ nói: "Không, cậu không hiểu tâm trạng của tôi."

Cậu ta cầm đũa chọc vài cái vào cơm trong bát, "Hơn nữa, vào lúc này làm bạn bè, cậu không phải nên trước tiên an ủi tôi một chút sao, công việc của chúng ta bây giờ cũng coi như là đang đóng góp cho nhân loại chứ?"

Thẩm Quyết bình tĩnh nhìn Sử Đế Văn, không nói gì.Dù sao cũng quen biết nhiều năm, Sử Đế Văn đã có thể đoán được một chút ý muốn nói của cậu — không ngoài những lời như "Tự lừa dối mình cũng coi là an ủi?"
 
Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
SE đấy My nhé


Sử Đế Văn càng thêm đau khổ.Cậu ta có chút muốn chửi thề.

Nhưng đối diện với khuôn mặt của Thẩm Quyết, lại không thể nói ra.Ngũ quan của Thẩm Quyết rất ưu tú, nói một câu điêu khắc tinh xảo cũng không quá đáng.Đặc biệt là đồng tử của cậu, là một màu đen trong sáng, ánh nước lấp lánh, giống như mèo con, đơn giản như đeo kính áp tròng...

đẹp vô cùng.Sử Đế Văn đột nhiên quay đầu đi, ủ rũ nói: "Thẩm Quyết, cậu luôn như vậy, một vẻ không mong cầu không khát vọng, như thể đặt mình ngoài cuộc sống, quả thật không giống một người sống trong tận thế."

Cậu ta cúi đầu vội vàng gắp hai miếng cơm: "May mắn cậu trông đẹp trai, nếu không chắc sẽ có nhiều người muốn đánh cậu."

Thẩm Quyết: ?Cậu cảm thấy Sử Đế Văn có vẻ hiểu lầm mình một chút.Chẳng hạn như không mong cầu không khát vọng, từ này dùng không hợp lý lắm.Sử Đế Văn vẫn tiếp tục lải nhải: "Có lẽ đây chính là lý do cậu được phân công đến nhóm kết nối với dị năng giả.

Tôi nghe nói hầu hết những dị năng giả tính tình rất khó chịu, dỗ họ đeo thiết bị ức chế còn khó hơn việc tôi tiêm dịch dinh dưỡng cho dị chủng.

Làm hài lòng họ chắc hẳn rất vất vả phải không?"

Thẩm Quyết: "Cũng bình thường."

Sử Đế Văn lại cảm thấy cậu chỉ là giả vờ nhẹ nhàng, không khỏi lắc đầu, nói: "Được rồi, chúng ta đừng chọc vào chỗ đau của nhau nữa, mau ăn cơm đi, cậu luôn ăn ít như vậy...

Bây giờ "Tổ Nhện" đã được dọn sạch, chắc chắn một đống đội càn quét sẽ trở về thành phố nghỉ ngơi điều chỉnh, công việc bên phía cậu ước chừng sẽ tăng lên nhiều.

Tôi nghĩ cậu có thể tranh thủ xin nghỉ một chút, dù sao cậu trước đây đã giúp người khác làm thêm nhiều ngày như vậy."

Thẩm Quyết nghe vậy chỉ mỉm cười: "Tùy tình hình đã."

Hai người tán gẫu ăn trưa xong, liền trở về khu vực nghỉ ngơi của mình.Thời gian bắt đầu làm việc buổi chiều của viện nghiên cứu là ba giờ đúng, kéo dài đến sáu giờ tan làm.Vào lúc năm giờ rưỡi, Thẩm Quyết đã xử lý xong công việc cuối cùng trong ngày về việc kết nối với dị năng giả mà cậu được giao.Thanh niên ăn mặc theo phong cách punk, dị năng giả, hài lòng vuốt ve chiếc vòng cổ choker đầy gai nhọn trên cổ mình, là một dạng thiết bị ức chế.

Khi sắp rời đi, cậu ta bất ngờ quay người dựa vào cạnh cửa và mở lời: "À, thưa giáo sư Thẩm, tôi còn một vấn đề muốn hỏi."

Thẩm Quyết: "Xin mời nói."

Thanh niên punk dùng đôi mắt kẻ đậm đen liếc mắt đưa tình với cậu nói: "Giáo sư Thẩm đã có bạn đời chưa?"

Thẩm Quyết đang sắp xếp tài liệu thì tay cậu chợt dừng lại, bình tĩnh nói: "Có rồi."

"Ồ~" Thanh niên punk dường như không hề ngạc nhiên, chớp mắt nói, "Nếu lúc nào đó anh chán và muốn thay đổi, có thể xem xét đến tôi nhé."

Cậu ta lấy ra một tấm danh thϊếp từ túi quần da ôm sát, hôn lên nó một cái, sau đó đặt lên bàn làm việc của Thẩm Quyết, rồi quay người vặn vẹo cái mông, kết hợp với tiếng leng keng của chuỗi hạt trên eo, vô cùng phô trương sự quyến rũ của mình rồi rời đi.Trong tận thế, có rất nhiều người theo chủ nghĩa tận hưởng lạc thú ở trước mắt.Đặc biệt là những dị năng giả, việc thay đổi bạn đời còn thường xuyên hơn nữa.Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Quyết từ đầu đến cuối không hề thay đổi.Chờ đến khi chắc chắn người kia đã đi xa, cậu mới chậm rãi lấy ra một đôi găng tay cao su dùng một lần từ ngăn kéo, đeo vào và nhặt tấm danh thϊếp trên bàn ném đi.Sau khi suy nghĩ một chút, cậu lại lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho ai đó.Không có hồi âm, có lẽ người kia vẫn đang bận.Thẩm Quyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy cổ họng hơi khô, đứng dậy định đi lấy một cốc nước.Khi cầm cốc nước trở lại, bỗng nhiên trong đầu cậu vang lên một tiếng ù ù nhức nhối.Thẩm Quyết lảo đảo một chút, cốc nước rơi khỏi tay, vỡ vụn trên sàn, nước bắn tung tóe khắp nơi.[ Tzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz... ][ Tzzzzzzzzzzzzzz... ][ Tzzzzzzzz...

Tzzzz...

Tzz...Khóa...Khóa lại thành công. ]Tiếng điện giật kỳ lạ kéo dài nửa giờ đồng hồ mới lắng xuống.Ngay sau đó, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu Thẩm Quyết.[ Đinh!

Bàn tay vàng trong làng xuyên sách của ngài đã online. ][——Ngài muốn thay đổi số phận của nhân vật phụ chết thảm, trải nghiệm cuộc sống phi thường không?

Ngài muốn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, cứu lấy thế giới đang tan vỡ không?

Hệ thống nghịch tập của nhân vật phụ sẽ phục vụ ngài! ]Mặc dù chỉ là giọng nói điện tử tổng hợp, nhưng giọng điệu của hệ thống lại hào hứng như người dẫn chương trình tin tức buổi trưa hôm nay.Thẩm Quyết cúi đầu nhìn những mảnh vỡ của chiếc cốc trên sàn."

Không muốn."
 
Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
Va lung tung sắp đến r mà chx có ny m ơi huhuuu


[ Ấy? ] Hệ thống bị sốc, [ Không không không, kí chủ, hãy suy nghĩ một cách lý trí, ngài đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tận thế với mức độ nguy hiểm cực cao, và trở thành một nhân vật phụ chết thảm trong sách.

Cốt truyện sắp bắt đầu rồi, loài dị chủng trong viện nghiên cứu sắp trốn thoát, và vì ngài không quyền không thế, nên ngài sắp bị đẩy ra ngoài để đội nồi, bị buộc phải nhảy xuống từ mái nhà của viện nghiên cứu...Ngài không muốn thay đổi tất cả sao? ]Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, cảm thấy đống mảnh vỡ và vết bẩn trên sàn thực sự quá chướng mắt.Vì vậy, cậu đi lấy chổi quét sạch mảnh vỡ, sau đó lấy cây lau nhà lau đi lau lại hai lần, trong quá trình đó còn dùng xịt cồn để tiêu độc cho bàn làm việc và ghế, cuối cùng kết thúc bằng việc đi rửa tay trong ba phút ở phòng vệ sinh.[ Kí chủ, xin hãy tin tưởng, là "Bàn tay vàng xuyên sách" của ngài, tất cả những gì tôi làm đều vì giúp ngài có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn.

Tình hình của ngài hiện rất nguy cấp... ] Hệ thống liên tục nói về hoàn cảnh của cậu và những lợi ích của mình, nhưng theo tiến trình dọn dẹp, giọng nói dần dần nhỏ đi.Nó nhìn Thẩm Quyết làm xong mọi việc, cuối cùng không nhịn được mở lời.[ Chỉ là một chút mảnh vỡ và vết bẩn thôi, không cần phải lau chùi kỹ càng đến thế đâu? ]Thẩm Quyết: "Giữ gìn vệ sinh môi trường sạch sẽ là trách nhiệm mà mỗi cư dân thành phố đều nên thực hiện.

Ồ, đúng rồi, mi vừa nói đến đâu rồi?"[ Nói đến chuyện loài dị chủng trong viện nghiên cứu sắp trốn thoát... ]Thẩm Quyết gật đầu, ngồi trở lại chỗ ngồi, kéo ngăn kéo bên trái ra, lấy ra một tờ báo.Tờ báo đã ngả màu vàng, trông có vẻ cũ kỹ, rất mong manh.

Thẩm Quyết mở tờ báo ra, điều đầu tiên bắt mắt cậu là một hàng chữ lớn:[Kinh hãi!

Loài dị chủng trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, nửa ngày sau lại bị người bí ẩn gói ghém gửi trả.]Bài báo mô tả chi tiết về tình hình lúc đó.[...

Vào lúc 1 giờ 30 phút sáng ngày 16 tháng 10 năm 2070, hệ thống điện của viện nghiên cứu bị phá hoại, các vật thí nghiệm dị chủng bị giam giữ ở khu thứ tư đã trốn thoát tập thể, thành phố bước vào tình trạng báo động cấp một.

Lực lượng phòng vệ đã phong tỏa toàn thành phố, tất cả đội càn quét càn quét trung tâm được triển khai, nhưng vẫn không thể tìm thấy dấu vết của loài dị chủng trốn thoát.

Có nghi ngờ rằng một dị chủng thuộc "Không Gian" đã lẻn vào thành phố và che giấu dấu vết của các dị chủng khác.Tuy nhiên, chỉ sau nửa ngày, một sự kiện khó tin đã xảy ra — loài dị chủng trốn thoát được phát hiện tại cổng viện nghiên cứu, được buộc thành một chuỗi bằng dây thừng, mỗi con dị chủng đều có một chiếc nơ đẹp và ngay ngắn trên cổ, đầu dây thừng nối với cánh cổng của viện nghiên cứu, trông giống như một món quà đặc biệt được gửi đến viện nghiên cứu.Theo lời khai duy nhất của nhân chứng tại viện nghiên cứu, đám dị năng giả này đã bị một người bí ẩn dắt trở lại.]"Bảo sao không giống như đang dắt chó."

Bác gái làm công tác vệ sinh tại viện nghiên cứu đã nói như vậy.Hệ thống đột nhiên chìm vào suy tư sâu sắc.Mắt dán chặt vào tờ báo, nó tiếp tục đọc xuống phía dưới.Ngay sau bản tin này là một [Báo cáo điều tra đặc biệt về người bí ẩn A.][...

Vẫn chưa thể xác định người bí ẩn A là dị năng giả hay con người.

Qua hình ảnh từ camera giám sát, dị năng giả tuân thủ mệnh lệnh của A đến mức đáng kinh ngạc, sau khi xác nhận A đã rời đi, chúng vẫn không dám giãy dụa khỏi dây thừng, càng không có việc gây ồn ào hay gầm rú....

Trong video, A toàn thân bị bóng tối bao phủ, cao khoảng 184 cm, vũ khí mang theo là một thanh trường đao.

Đặc điểm nổi bật nhất là A có đôi mắt màu tím, tựa như đến từ địa ngục.]Đây là bức ảnh duy nhất về người bí ẩn A được công bố cho công chúng trên tờ báo này.Bức ảnh chụp cận cảnh.Trước cổng viện nghiên cứu, một thứ gì đó đen nhánh và thon dài đứng đó, chỉ mơ hồ nhận ra dường như là hình dạng của một con người.Như thể cảm nhận được điều gì đó, nó nhìn về phía camera.

Một đám mờ đυ.c màu đen, không thể nhìn rõ nét mặt, chỉ có đôi mắt màu tím nổi bật trong bóng tối dày đặc, cháy bỏng như ngọn lửa, lạnh lẽo và đầy ác ý.Bản tin cần sự chính xác trong từng từ ngữ.Nhưng mô tả về đôi mắt đó đến từ địa ngục, thực sự không hề sai lệch.Giọng nói của hệ thống có chút run rẩy: [ Vậy là vụ dị năng giả trốn thoát đã được giải quyết?

Bây giờ không phải là năm 2070 sao?

Người A này là ai? ]Thẩm Quyết mỉm cười nói: "Hệ thống, phiên bản của mi cần được cập nhật rồi, bây giờ là năm 2077.

Còn về A là ai, tất cả các biên tập viên trên thế giới đều rất muốn biết."[2077? ] Hệ thống bị thông tin kinh hoàng này đánh gục, [ Tôi đã đến muộn bảy năm sao? ...

Liệu có phải điểm thời gian đã được thiết lập sai không...

Chết tiệt, Chủ, ờ, Chủ Thần biết chắc chắn sẽ mắng chết tôi mất...]Nói xong, hệ thống bắt đầu rêи ɾỉ bằng giọng điện tử, như thể muốn đâm đầu vào tường.Thẩm Quyết lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.5:45 phút, sắp đến giờ tan làm
 
Pỏn Geii Cực Nặng Đô🤡
5


Cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc theo thứ tự, chuẩn bị tan làm để đi tìm Sử Đế Văn ăn tối, sau đó mua bữa sáng cho ngày mai, trở về ký túc xá tắm rửa và lên giường, tiếp theo là nghe nhạc chơi game, rồi đúng 10:30 sẽ đi ngủ đúng giờ.Một ngày của người bình thường, nên được trải qua một cách bình thường như vậy.Cậu còn có một chỗ ở ở khu ngoại ô, nhưng thông thường cậu hiếm khi đến đó, trừ khi bạn đời nghỉ phép.[...

Tuy nhiên kí chủ, dù đã muộn bảy năm, mọi thứ vẫn còn kịp!]Hệ thống vừa rồi còn bị sốc đến muốn đâm đầu vào tường, bỗng nhiên lại trở nên hăng hái, nhanh chóng phân tích.[Chỉ cần tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta vẫn có thể thực hiện việc pháo hôi nghịch tập thành người hùng, từng bước cứu lấy thế giới.

Nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều, kí chủ, chúng ta cần phải nhanh chóng hành động...]Thẩm Quyết bày tỏ sự hoài nghi: "Tại sao tôi phải cứu lấy thế giới?"[ Ấy? ] Hệ thống lại sửng sốt một lúc, suy nghĩ một chút rồi mới yếu ớt nói: [ Nếu thế giới bị hủy diệt, ngài cũng sẽ không tồn tại nữa mà... ]"Ừm, mi nói đúng."

Thẩm Quyết lật qua lật lại hộp kính áp tròng trên bàn, sau đó tiện tay cho vào túi áo, "Nhưng tao lại có thể làm gì đây?

Tao chỉ là một người bình thường mà thôi."[ Điều này kí chủ hoàn toàn không cần lo lắng, với tư cách là hệ thống pháo hôi nghịch tập, nhiệm vụ của tôi chính là khiến ngài không còn bình thường nữa, nghịch tập phi phàm, trở thành vị chúa cứu thế mạnh nhất, soi rọi khắp nhân gian! ]...

Phát ngôn này có bao nhiêu trẻ trâu vậy trời ơi."

Nhưng, làm người bình thường có gì không tốt?

Tao không muốn cứu lấy thế giới."

Thẩm Quyết nói một cách bình thản, "Nếu mi thực sự cần một chúa cứu thế, tao có thể giới thiệu cho mi đồng nghiệp của tao là Sử Đế Văn, tao nghĩ cậu ta sẽ rất vui lòng nhận sự giúp đỡ của mi, thực hiện giá trị cuộc sống, nỗ lực cứu lấy thế giới."[ Không được! ]Hệ thống hơi hoảng hốt từ chối, [ Kí chủ chỉ có thể khóa lại một lần, bây giờ chúng ta đã coi như là chuyện đã rồi, chỉ có thể lẫn nhau chấp nhận nhau...

Hay là chúng ta nói về phần thưởng đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, phần thưởng tôi cung cấp chắc chắn sẽ có thứ kí chủ cần! ]Tuy nhiên, Thẩm Quyết không hứng thú với điều này, "Tao rất hài lòng với cuộc sống và bạn đời của mình hiện tại, không còn nhu cầu gì thêm nữa."

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Quyết đột nhiên phát ra một tiếng bíp.Đó là thông báo tin nhắn mới từ ứng dụng liên lạc.Thẩm Quyết không tiếp tục quan tâm đến lời lải nhải của hệ thống, lấy điện thoại ra.Trong ứng dụng liên lạc, góc dưới bên phải của cuộc trò chuyện được ghim đang hiển thị một dấu hiệu chưa đọc màu đỏ "1".Thẩm Quyết không nhịn được nhếch môi lên.Cậu nhấn vào hộp thoại.Ảnh đại diện của người được ghim là đối phương cắn áo T-shirt chụp hai hàng cơ bụng.Cơ bụng rất đẹp, thân hình cũng hoàn hảo, vai rộng eo thon.Ảnh của đối phương là do cậu chụp, ảnh đại diện cũng do cậu thay đổi.

Ghi chú là "Bạn đời cừ khôi".Lúc này, bạn đời cừ khôi đã gửi một tin nhắn.[Anh về rồi.]Khoé miệng Thẩm Quyết cong lên.Dù trưa nay ở căng tin đã biết tin Tông Lẫm có lẽ sẽ trở về nghỉ phép, nhưng khi thực sự nhận được tin nhắn, cậu vẫn cảm thấy vui vẻ.Cậu gửi tin nhắn: [Chào mừng về nhà.

Anh ăn cơm chưa?]Đối phương trả lời: [Vẫn chưa.]Thẩm Quyết: [Vậy tối nay chúng ta ăn lẩu dê nhé, ừm... thêm một đĩa trứng xào hẹ, anh thấy thế nào?]Đối phương im lặng nửa phút, sau đó gửi lại tin nhắn: [Được.]Vài phút sau, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn.[Anh rất nhớ em.]Thẩm Quyết cầm lấy chiếc cốc mới, uống một ngụm nước, liếʍ đi giọt nước đọng trên môi, rồi dùng ngón tay thon dài gõ phím.[Em cũng vậy]Giọng của hệ thống lặng lẽ dừng lại.Nó nhìn vào cuộc trò chuyện trên màn hình giữa "Bạn đời cừ khôi" và "Bé cưng đáng yêu", cảm thấy như mặt mình, dù không tồn tại, đang bị thức ăn cho chó lạnh lùng đập vào, tâm hồn non nớt bị dẫm nát không thương tiếc.[Không phải chứ ký chủ, ảnh đại diện và biệt danh cậu tự đặt cho mình, có phải hơi... ] Hệ thống nhìn vào ảnh đại diện bé mèo đỏ mặt trong phần mềm liên lạc, vẫn không nhịn được 'bóc phốt'.Ảnh đại diện đáng yêu này thật khó để liên kết với giọng nói của người thiệt là Thẩm Quyết, cũng như biệt danh "bé cưng đáng yêu" đó...Nó ước lượng thử Thẩm Quyết ít nhất cũng phải cao một mét tám, hoàn toàn không liên quan gì đến "bé cưng đáng yêu" cả!"

Không phải tao."

Thẩm Quyết tăng tốc độ dọn dẹp đồ đạc: "Anh ấy đặt đó.

Trước đó bọn tao đã đổi điện thoại chơi."
 
Back
Top Bottom