Wattpad  Phượng Hoàng Niết Bàn.

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
344757712-256-k637753.jpg

Phượng Hoàng Niết Bàn.
Tác giả: canhquenhoo
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hay ngã lộn cổ thái tử ma tộc công × Đại đệ tử danh môn chính phái phượng hoàng thụ.

Dạ Huyên × Diêu Thừa Phụng (Kiều Phụng).

Truyện tự viết, có thể sẽ hơi bị lậm QT.

Một ngày nọ, Diêu Thừa Phụng đi tuần núi về nhặt theo một người sống dở chết dở.

Sau khi được cứu, cái tên được cứu về ấy một hai quấn lấy Diêu Thừa Phụng y đi đâu, hắn theo đó, khiến cho sư phụ cùng các sư huynh đệ trong môn phái nhìn mà chỉ muốn kéo cái tên vô liêm sỉ ấy đá đít đi chỗ khác.

Mưa dầm thấm lâu, hai bên đều dần chấp nhận tình cảm của đối phương, dù rất ghét cái tên cướp mất củ cải trắng mình nuôi lớn nhưng sư phụ của Diêu Thừa Phụng vẫn chúc phúc cho hai người.

Trong trận chiến chính tà ấy, Diêu Thừa Phụng hiến tế mở trận, đóng lại ciánh cửa từ ma giới thông đến nhân giới.

Dạ Huyên trơ mắt nhìn y đi vào chỗ chết.

Hắn phát điên rồi, không phân chính tà mà chém giết.

Cùng lúc ấy, trên trời giáng xuống một đạo quang ảnh.

Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh.

 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 1. Nhặt được


'Lạch cạch, lạch cạch..'Cung điện rộng lớn nhưng xung quanh lại bao phủ một luồng ma khí đen đỏ khiến cho nó trở nên âm u, đáng sợ.

Ở chính giữa điện, có hai thân ảnh.

Một bê bết nằm giữa vũng máu, một đứng thẳng tắp, từ cao nhìn xuống."

Ngươi cuối cùng cùng lộ ra bộ mặt thật rồi nhỉ."

Người nằm giữa vũng máu há miệng thở dốc."

Bớt nhiều lời, con trai ngươi đâu?"

Dạ Hành khẽ động tay, ma khí của hắn càng tàn phá lục phủ ngũ tạng của Ma Tôn.Dạ Ly phun ra một búng máu, ngước mắt lên nhìn Dạ Hành, đột nhiên cười khành khạch."

Ngươi cười cái gì?"

Hắn đột nhiên có cảm giác không lành."

Ngươi nghĩ vì sao ta ngồi lên được vị trí này?"

Y khẽ vươn tay lau đi máu ở khoé miệng."?"

Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Vì ta đâu có ngu."

Dạ Ly nhếch miệng cười đáp.Vừa dứt câu, thân ảnh đang chật vật đột nhiên biến mất, còn Dạ Hành thì bị đập một chưởng bay thẳng về phía bậc thang.

Đến khi hắn đứng dậy thì xung quanh đã không còn bóng người.____________________________"Con trai à, chiêu này của con đỉnh đấy."

Dạ Ly vừa chạy vừa ho, cơ thể hắn hiện tại nếu cứ chạy tiếp thì chưa đến nửa canh giờ nữa sẽ được ngồi vào hoàng lăng đấy."

Cha làm sao mà bị ra nông nỗi này cơ chứ, rõ ràng đã biết thúc ấy có dã tâm còn dung túng làm gì ..."

Dạ Huyên vừa vác cha hắn vừa chạy vừa thở.

Để dịch chuyển mà Dạ Hành không nhận ra khí tức của hắn rất tốn ma lực, quả thực là múa rìu qua mắt thợ."

Ta ấy à, chỉ là muốn bù đắp cho hắn thôi, nhưng ta nhận nhầm đệ đệ ruột mất rồi..."

Ma Tôn sức lực yếu dần, tạm thời rơi vào ngủ đông để tĩnh dưỡng.Điều này đồng nghĩa với việc hắn phải tìm một nơi yên tĩnh để phục hồi.

Trong tình cảnh thế này thì khó mà tìm, cũng may Dạ Huyên đã kịp chuẩn bị trước.Dạ Huyên đem người cẩn thận đặt vào quan tài đá ở hoàng lăng.

'Cha à, nghỉ ngơi nhé!'Hắn đặt ở đây cũng có lý do cả, đây là cấm địa, phải có người mở trận mới có thể bước vào mà người mở được trận chỉ có thể là Ma Tôn hoặc người thừa kế đã được thông tri.

Hơn nữa nơi này còn cất giấu nhiều bảo vật được tích lũy qua các đời, ma khí thuần khiết tụ tập, rất thích hợp cho việc 'ngủ đông' này._______________________Dạ Huyên vừa ra khỏi hoàng lăng không bao lâu đã thấy Dạ Hành, hắn vội núp sau một tảng đá lớn, cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình.

Tu vi của hắn đánh không lại vị thúc thúc này."

Để ta tìm thấy rồi nha."

Dạ Hành vung tay, tảng đá vỡ thành từng mảnh.Cũng may là Dạ Huyên kịp thời nhảy ra, nhưng vẫn bị mấy hòn đá đập vào mặt."

Bản lĩnh lúc nãy đâu rồi?

Sao không dùng nữa đi ?"

Dạ Huyên không trả lời, hắn âm thầm bấm quyết mở trận phía sau lưng."

Nói lời cuối cùng đi, giết ngươi xong ta đi thanh lý nốt lão cha ngươi."

Dạ Hành vung tay lần nữa, cả người Dạ Huyên đập thẳng vào núi đá phía sau.

Không có tiếng động nào hết nữa.Dạ Hành thấy không ổn, dùng ma khí cảm nhận xung quanh.

Khí tức của Dạ Huyên hoàn toàn biến mất.Không một dấu vết."

Hừ, chạy cũng nhanh đấy.

Nhưng không thoát được ta đâu."

Chúng ta sẽ còn gặp lại.________________________"Đại sư huynh, chính là ở đây."

"Ở đây sao?"

Hai người đứng dưới chân thác nước chảy xiết, nước trong vắt.

Một người giơ tay lên, như cảm nhận cái gì đó."

Ừm, đúng là có ma khí dao động nhưng không nhiều lắm, có lẽ là phong ấn lâu ngày bị yếu, chút nữa hai chúng ta tu bổ lại một chút."

"Vâng, sư huynh."

Lệ Chi vừa dứt lời, một vật hình người màu đen rơi từ trên thác nước xuống.

Ùm một cái, nước văng hết lên người huynh muội bọn họ, hai người ướt như chuột lột."..."

"Vải nhỏ, bình tĩnh."

Diêu Thừa Phụng đè đôi vai run run của nàng lại, dùng chút linh lực làm khô y phục hai người."

Nghe sư huynh dạy bảo."

"Tốt, giờ chúng ta đi xem là cái gì."

Hai người hợp lực lôi cái thứ hình người ấy lên.

"Hình như bị thương rất nặng thì phải."

"Ừm, lục phủ ngũ tạng đều loạn hết cả rồi."

Diêu Thừa Phụng bắt mạch cho cái thứ này xong thì nói."

Ôi vãi, thảm thật."

"Tạm thời đưa người này về đã."

Rơi từ trong phong ấn ra, chắc chắn không đơn giản, không chừng có liên quan tới việc phong ấn yếu đi."

Vâng."

Người này vóc dáng cũng thật cao, Diêu Thừa Phụng vốn đã cao người này lại còn cao hơn Diêu Thừa Phụng nửa cái đầu, y khiêng hắn về cũng hỏi tốn sức, tạm thời để ở phòng mình._____________________________Đau, đau, đau, đau, đau...

Dạ Huyên cảm nhận được một luồng chân khí đang tiến vào cơ thể hắn, sắp xếp lại trật tự nội tạng của hắn, quá trình này so với việc để yên lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn cũng không dễ chịu gì cho cam.

Nhưng sau khi sắp xếp xong, luồng chân khí kia lại nhẹ nhàng xoa bớt cơn đau do chính nó mang lại.Linh thức của hắn vì đau mà tỉnh, sau đó được xoa dịu thì chìm sâu, từ từ chữa trị thương tổn tu vi.Diêu Thừa Phụng nhẹ nhàng đặt người xuống, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Y không cảm nhận được tu vi của người này, hoặc là hắn không tu cái gì cả, hoặc là tu vi rất cao, cao đến mức y không thấy được.

Nếu theo vế sau thì người đả thương người này rất lợi hại, y phải mau báo lại với sư phụ._____________________Liên Sơn phái, Tôn Thượng phong."

Sư phụ."

"Nghe nói con đem một người từ bên ngoài về Liên Sơn?"

"Vâng."

"Ồ?"

"Người này rơi từ trong phong ấn ranh giới nhân ma ra, con nghi ngờ rằng người này có liên quan tới phong ấn bị yếu đi."

"Phong ấn yếu đi sao?

Quả thật là dạo này ta có cảm ứng được một chút."

Sư phụ y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi nói.

"Việc này ta sẽ thương lượng cùng các vị chưởng lão, con cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Trở lại phòng của mình, y rót chén trà, nhấp một ngụm."

Tỉnh rồi sao?"

"Là huynh đài đã cứu ta sao?

Đa tạ ơn cứu mạng."

Dạ Huyên vốn đang tính giả chết đành lên tiếng."

Không cần khách khí."

"Đối với huynh đây có thể nói là tiện tay, nhưng với ta là mạng.

Huynh đài cần việc gì cứ nói, ta sẽ cố gắng báo đáp huynh."

"Được, vậy người đánh ngươi như này là ai?"

"..."

"Không muốn nói hay là không biết?"

"Ta không biết, ta bị đánh lén, ta đúng là một kẻ vô dụng "Diêu Thừa Phụng liếc qua Dạ Huyên một chút, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi trên giường, miệng còn treo nụ cười."

Ngươi có thể tự chữa trị sao?"

Lúc nãy chỉ là giữ mạng cho hắn, không có chữa thương, hiện tại nhìn dáng vẻ này có lẽ đã bay nhảy được rồi."

Không phải, là ta cậy mạnh.

Cầu xin huynh đài cho ta ở đây vài hôm."

Dạ Huyên lập tức thay đổi sắc mặt trở lại chật vật, suy yếu.Đúng là ma khí của hắn có khả năng chữa lành nhưng lần bị thương này ma khí hao gần hết, cần nhiều thời gian để hồi phục lại.

Hơn nữa ở tại nhân giới hắn cũng không có nơi để đi, đành cắm cọc tại nơi này."

Cho hỏi, đây là đâu vậy?"

"Liên Sơn phái."

"Liên Sơn phái?"

Mẹ nó, rơi đâu không rơi, rơi thẳng vào môn phái đứng đầu nhân giới là thế quái nào?"

Có chuyện gì sao?"

Diêu Thừa Phụng để ý sắc mặt của Dạ Huyên có chút vi diệu."

Không có gì, chỉ là không nghĩ tới thôi."

Dạ Huyên thả mình xuống giường.

"Vậy huynh đây xưng hô thế nào?"

"Diêu Thừa Phụng."

"Được, Diêu huynh.

Huynh cứu ta một mạng, ta nhất định báo đáp huynh."

"Ta nhìn ngươi một xu trong người cũng không có, đòi lấy gì báo đáp ta?"

Diêu Thừa Phụng liếc từ trên xuống dưới hắn bình luận."..."

Nhà hắn ở ma giới là giàu nhất đấy, đây là sa cơ lỡ vận, sa cơ lỡ vận thôi.

"Ta có nhan sắc nè, thân hình đẹp nè, nếu huynh đài muốn đều có thể nha~."

Hắn ép giọng mình xuống, nói xong còn nháy mắt một cái.Diêu Thừa Phụng suýt nữa thì phun hết trà trong miệng ra: "..."

Dáng vẻ lúc nãy là hai người phải không?Tới tối, Dạ Huyên vẫn còn nằm bẹp dí trên giường."

Đêm nay ta chưa kịp chuẩn bị phòng, huynh đệ này, có thể dịch vào cho ta nằm chung không?"

Rõ ràng là giường của mình nhưng lại phải hỏi ý hắn, coi bộ tính tình khá mềm mỏng.

"Không sao, cho ta ở nhờ đã là tốt lắm rồi, cần gì câu nệ như thế."

Dạ Huyên nhích người vào trong, chừa ra một chỗ trống vừa đủ nằm.

Diêu Thừa Phụng cởi ngoại bào, nằm lên giường lập tức nhắm mắt."..."

Cái tên này cứ vậy mà ngủ cạnh hắn luôn sao?

Không sợ hắn bán đi à?Tất nhiên là Diêu Thừa Phụng không sợ, xung quanh Liên Sơn có kết giới, qua giờ Tỵ sẽ tự động đóng lại, không ai có thể ra vào.

Dạ Huyên quan sát gương mặt gần trong gang tấc, nhất thời không rời mắt đi được.

Sống mũi thẳng tắp, môi mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt nhắm nghiền tạo nên một hình ảnh mỹ nhân ngủ say.

Dường như việc Dạ Huyên nhìn chằm chằm có chút khiến cho Diêu Thừa Phụng không ngủ được.

Y vừa nhíu mày, hắn liền giơ tay, giơ chân lên ôm y thành một cục, giả bộ đang ngủ say.

Hơi thở hắn phả vào cổ y khiến y hơi nhột."..."

Diêu Thừa Phụng thầm thở dài trong lòng, quả nhiên y ngủ một mình quen rồi, ngủ cùng với người khác lại không ngủ được, huống chi còn bị người ta xem thành cái gối ôm.Y chưa gặp trường hợp này bao giờ nên đành nằm vậy, mặc cho hắn ôm.

Dạ Huyên thì ngủ được một giấc ngon lành, được ôm gối ôm chất lượng cao.

Còn Diêu Thừa Phụng thì thức trắng tới sáng...
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 2. Môn phái thanh tịnh.


Sáng sớm, sương mù bao phủ lượn lờ quanh núi Liên Sơn, gọi là tiên cảnh nhân gian cũng không quá.Sở dĩ gọi là Liên Sơn bởi những ngọn núi xung quanh dựng lên, chĩa về phía bên ngoài, ở chính giữa là ngọn núi lớn nhất, cũng là nơi Tôn Thượng phong được xây lên.Dạ Huyên đứng trên mái nhà, hít thở bầu không khí trong lành."

Quả nhiên là môn phái đứng đầu, phong cảnh thật thanh tịnh, đúng không Diêu huynh?"

Hắn quay sang nói với Diêu Thừa Phụng."..."

Diêu Thừa Phụng với hai quầng thâm mắt."

Thật là xin lỗi nha, tướng ngủ của ta có hơi xấu..."

Hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Nhưng thực chất là đang muốn xem tâm lý của người này có vững hay không."

Không sao cả, là ta không chu đáo."

Thừa Phụng nói.

"Cũng do việc khẩn cấp quá, chưa chuẩn bị phòng, hôm nay đã chuẩn bị xong rồi, ngươi có thể tùy ý lăn lộn."

"Đa tạ, đa tạ, làm phiền rồi."

"Con mẹ nó, ngươi đứng lại cho ta!"

Một âm thanh cao vút lên giữa đất trời bao la."..."

Dạ Huyên vừa mới khen nơi này thanh tịnh."

Ngươi bỏ chổi xuống thì ta đứng lại!"

Một giọng nói khác vang lên.

Diêu Thừa Phụng nhảy xuống, túm lại hai cái bóng đang cầm chổi rượt nhau lại, nghiêm mặt hỏi."

Có chuyện gì mà mới sáng đã ầm ĩ như vậy rồi?"

"Sư huynh, hắn nói ta nhìn như con heo!"

Lệ Chi nhanh chóng tố cáo."

Còn cô ấy nói ta nhìn như thằng ngốc đó!"

Cầm Miểu nói."

Gì?

Ta có nói tên ngươi đâu?

Ta nói mây, nói gió chứ nói cái chó gì ngươi?"

Lệ Chi dẩu môi."..."

Quả thật là không có nói tên nhưng có mỗi hai người bọn họ quét sân, không nói hắn thì nói ai."

Còn cả sư phụ ngươi nữa, đêm qua ta còn thấy sư phụ ngươi lén lút tới chỗ sư phụ ta..."

"Im miệng!"

Cầm Miểu vội vàng bịt miệng Lệ Chi lại."

Ò."

Lệ Chi cũng nhận ra ở đây có người ngoài phái, hiếm khi nghe lời."..."

Diêu Thừa Phụng buông cổ áo hai nhóc ra, nói: "Được rồi, là hiểu lầm.

Quét sân xong chưa?"

"Chưa!"

Hai người đồng thanh đáp."

Lại muốn bị sư thúc phạt hả?"

"Không ạ!"

"Còn không mau đi."

"Vâng!"

Hai người chạy vụt đi.Tuy miệng nói vậy nhưng y thừa biết hai đứa này chốc chốc lại buồn chán chả biết làm gì lại đi cãi nhau thôi.

"Xem ra cũng thật náo nhiệt."

Dạ Huyên bước tới bên cạnh y."

Để các hạ chê cười rồi, cũng mười mấy tuổi rồi mà vẫn giống như hài tử mấy tuổi vậy."

"Náo nhiệt cũng rất tốt."

"Ta quên mất, vẫn chưa hỏi quý danh của huynh đây là gì?"

"Lục Hiểu."

Dạ Huyên tùy tiện nghĩ ra một cái tên."

Được, Lục huynh, thương thế huynh thế nào rồi?"

"Tạm thời bay nhảy được nhưng cũng chỉ là bay nhảy, bây giờ một đấm không dùng linh lực của Diêu huynh cũng đủ để ta chôn dưới đất rồi."

"Lục huynh không thuộc môn phái nào sao?"

"Ta không có, chỉ là luyện tập mấy môn võ phòng thân."

"Ồ, hôm đó Lục huynh đệ tới thác nước kia làm gì vậy?"

"Ta lên núi kiếm củi, chỉ muốn uống chút nước mát mà thôi."

Dạ Huyên âm thầm đảo mắt qua người bên cạnh, chỉ thấy y như lơ đãng tò mò hỏi mà thôi."

Vậy kẻ kia cũng ác độc quá rồi, lại đánh ngươi suýt mất mạng."

"Diêu huynh yên tâm, ta là người có thù tất báo."

"Vậy sao?"________________________"Ngươi thấy sao?"

"Ngươi thì sao?"

Từ trên lâu cao nhất ở Tôn Thượng phong, có hai người đang quan sát hai người ở phía dưới sân, bàn luận."

Ừmm, trông hắn không giống người không có võ công."

Cầm Vân thấp giọng nói."

Đúng vậy, hơn nữa dáng dấp của hắn đủ làm cho hàng tá tiểu cô nương đỏ mặt, tùy tiện tìm một tiểu thư nhà giàu gả vào là được mà, cần gì lên núi đốn củi."

"Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi à?"

Cầm Vân véo Diêu Hạc một cái."

Áu, ta đâu có, ta chỉ gả cho Vân nhi thôi mà."

Diêu Hạc bóp bóp vai Cầm Vân, chớp chớp mắt."

Được rồi, được rồi, mau đi ra ta còn làm việc."

Cầm Vân ghét bỏ đẩy cái đầu của hắn ra."

Đúng rồi, việc phong ấn bị yếu đi ngươi có suy nghĩ gì không?"

"Ngươi có cảm nhận được không?"

"Cảm nhận cái gì?"

Diêu Hạc nhíu mày hỏi lại."

Là Ma Tôn."

Y đã không cảm nhận được sự tồn tại của hắn nữa."

Ma Tôn biến mất rồi."

Diêu Hạc thử cảm nhận một chút.

"Là ta thất trách, không chú ý tới việc này."

"Không trách ngươi, hắn biến mất quá im hơi lặng tiếng, e là Ma giới cũng loạn thành một đống rồi."

Ma Tôn, nói là người đứng đầu ma giới, nghe qua thì có vẻ là người hay gây chiến, muốn thống trị tam giới nhưng Ma Tôn đời này lại giữ hoà bình cho hai bên, kiềm chế mong muốn xâm chiếm của đám ma vật.Hắn chắc hẳn đã gặp bất trắc, sợ rằng bên kia ranh giới sớm đã bùng nổ.Còn người này, không biết là ai, phe nào lọt lưới nhưng chắc chắn không đơn giản như hắn nói."

Không biết thứ đồ đệ ngươi nhặt về có phải hoạ ngầm hay không nhưng dù sao vẫn phải giữ hắn lại."

"Đúng vậy."

"Giờ cần báo cho các môn phái khác biết việc phong ấn suy yếu, hơn nữa Đại hội sắp tới không thể để cho Liên Sơn thua kém, cần đốc thúc các đệ tử chăm chỉ luyện tập, còn nữa ngân sách tháng này âm rồi, sang tháng tới tiết kiệm một chút..."

Cầm Vân bắt đầu mở khoá nói liên tục."

Lần này tổ chức ở Tịnh sư tông nhỉ?"

Diêu Hạc vừa nghe đã hoa mắt chóng mặt, vội vàng hỏi."

Thân là chưởng môn còn không rõ à."

"Đầu óc ta chứa mỗi ngươi thôi mà, hề hề."

"Nói hươu nói vượn."

Dù biết hắn chỉ trêu đùa nhưng Cầm Vân vẫn cảm thấy vui vẻ.

"Hồng Lý cùng Linh Mộc, đã bàn bạc với bọn họ chưa?"

"Đã nói rồi, bọn họ cũng cảm nhận được, tính toán kết thúc Đại hội sẽ tu sửa.

Ta chỉ lo rằng ma tộc sẽ đến không sớm không muộn."

Đến trúng vào Đại hội."

Đợi chút."

Cầm Vân đưa hai ngón tay đặt vào thái dương, có người truyền âm cho y.

"Ở phía Tây có yêu vật, đệ tử ta phái tới đều bị kẹt lại rồi."

Ngừng một chút, lại nói tiếp: " Kẹt trong ảo cảnh sao có thể thông linh?"

"Có trá, để Thừa Phụng đi đi."

"Một mình nó?"

"Ừ, ta tin năng lực của nó có thể phá được."

"Không được, để thêm mấy người nữa."

Cầm Vân ngẫm nghĩ một chút rồi nói, không thể để cho đệ tử nào đi một mình được, nếu gặp yêu bậc Vương thì Diêu Hạc tới cũng không cứu được.

"Vậy được, tùy ngươi sắp xếp."

"Ừm."

Tuy là Cầm Vân không đánh nhau trực diện được, chỉ có thể đánh từ xa nhưng lại là người nắm giữ đường sống của Liên Sơn phái.

Vì không có y, mọi người trong phái đều chết đói.
____________________Tối hôm ấy, tại phòng quản lý sự vụ của môn phái."

Sư thúc gọi con có chuyện gì ạ?"

"Ừm, ở phía Tây đang có yêu quái hoành hành, hai người tới đó đều bị kẹt lại rồi, ta muốn nhờ con đi cứu bọn nó."

"Phía Tây, dãy Tây Cương sao ạ?"

"Đúng vậy, lúc đầu người dân ở đó thường bị ăn không thấy xác, ta chỉ nghi ngờ là bậc Giả phải ăn thịt người nâng tu vi nhưng có lẽ tu vi của nó cao hơn rồi."

"Vâng, ngày mai con lập tức lên đường."

"Dẫn theo vài đồng môn đi, đề phòng bất trắc."

"Vâng, sư thúc."

"Nhớ phải cẩn thận."

"Dạ."

Yêu quái được phân ra năm cấp bậc: Lệ Giả, Giả, Hoàng, Chuẩn Vương và Vương.

Lệ Giả yếu nhất, Vương cao nhất.

Lần này may mắn thì gặp Hoàng, xui xẻo thì gặp Vương.Diêu Thừa Phụng điểm trong đầu những người có thể đi cùng y, từ đây tới núi Tây Vực cũng phải ba ngày đường.

Liên Sơn phái không phải ai cũng tu luyện bằng kiếm mà chia ra thành kiếm, đàn, dược và ... tay không.

Diêu Thừa Phụng là thuộc loại thứ ba nhưng y có thể dùng thuật ngự phong.Cuối cùng, y tìm được hai người nữa.Sơn Nhu - Mộc Thảo phong.Đổng Khoái - Kiếm Hà phong.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 3. Biến mất.


Diêu Thừa Phụng báo lại với hai phong thì trở về sắp xếp đồ, lại thấy hai đống lù lù trước phòng."

Diêu huynh, huynh sắp xuống núi sao?

Có thể cho ta đi cùng không?"

"Sư huynh à, có thể cho ta đi với không?"

Hai đôi mắt long lanh chói rọi thẳng vào mặt khiến Diêu Thừa Phụng suýt thì mù."

Không được, thương thế của ngươi chưa khỏi.

Còn muội, đi theo sẽ gặp nguy hiểm."

Y nghiêm mặt nói."

Sư huynh à, ta có thể làm cái áo bông nhỏ của huynh ó, giặt y phục, nấu cơm, đốn củi, vác hành lý,.. ta đều làm được, cho ta đi cùng với đi mà~."

Trên mặt nàng viết thành dòng chữ 'Lệ Chi chán ở nhà rồi, muốn đi chơi'."

Ta biết muội rất giỏi, nhưng rất nguy hiểm, ngoan, chịu khó chơi một mình mấy hôm, lúc về ta mang quà cho muội.'' Diêu Thừa Phụng dỗ dành nàng như dỗ trẻ con."

Được, huynh phải đi sớm về sớm, nhớ cẩn thận đó!"

Nàng cũng nghe qua yêu quái lần này không dễ đối phó, tu vi của nàng mới tới Trúc Cơ trung kì, đi theo cũng chỉ làm gánh nặng."

Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Nàng ỉu xìu nói."

Đừng có suốt ngày cãi nhau với Miểu Miểu nữa."

"Vưng ạ."

Nàng đáp lời, sau đó rời đi."

Còn Lục huynh vì sao lại muốn xuống núi với ta vậy?"

Y quay sang hỏi người vẫn luôn dùng ánh mắt long lanh nhìn mình."

Ta biết rất rõ đường núi Tây Vực, có thể giúp mọi người."

Dạ Huyên tỏ vẻ báo đáp thành khẩn nói.

"Ta tới đây chưa giúp được gì mà."

"..."

Nhưng ngươi mới tới hôm qua thôi mà?Diêu Thừa Phụng thông linh hỏi ý sư phụ, nhận được câu trả lời là 'Cứ vác theo hắn đi, tiện thể thăm dò thực lực.'"Được, tùy ngươi, nhưng ngươi đừng có làm mình bị thương nặng hơn đấy, ta không cứu được đâu."

"Được, Diêu huynh yên tâm."

"Ngươi ở Tây Vực sao?

Sao lại biết rõ đường?"

"Không phải, chỉ là lúc nhỏ thường xuyên đi qua, giờ cũng không biết có thay đổi gì không nữa."

"Bỏ đi, không sao, về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta xuất phát sớm."

"Được."

Dạ Huyên trở về phòng đã được chuẩn bị cho hắn, hắn ngồi xuống thử vận chuyển ma khí một lát.

Ma khí chậm rãi đi quanh thức hải, chữa trị thương tổn.

Hắn cũng thả một tia ma thức trở lại ma giới.Tới khi hắn mở mắt, trời đã hửng sáng, có tiếng gõ cửa bên ngoài."

Lục huynh, ngươi dậy chưa?"

"Ta dậy rồi, chúng ta đi luôn sao?"

Dạ Huyên mở cửa, hỏi."

Ừm, chúng ta ngồi xe ngựa, đi cũng tốn thời gian."

Dạ Huyên còn đang định hỏi các người tu tiên mà không biết bay sao mới sực nhớ ra hắn hiện tại là một người 'bình thường', vội nói."

Cảm tạ Diêu huynh chu đáo."

"Không sao, lần này chúng ta đi còn có một người không ngự kiếm."

"Vậy sao, hẳn là người của Thảo Mộc phong đúng chứ?"

"Đúng vậy."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, xuống tới chân núi trời đã sáng hẳn, còn có hai người cùng xe ngựa đang đứng đợi, trong đó có một người đeo kiếm, một người đeo một cái hòm lớn."

Đại sư huynh."

Sơn Nhu cùng Đổng Khoái đồng thanh nói."

Xin lỗi, ta tới hơi trễ, hai người đợi lâu chưa?"

"Hai người bọn ta cũng vừa tới."

"Đông đủ người rồi, mau lên xe thôi."

Bốn người ngồi lên xe, Sơn Nhu cùng Đổng Khoái ngồi một bên, Dạ Huyên cùng Diêu Thừa Phụng ngồi một bên."

Giới thiệu với hai người, đây là Lục Hiểu, là ... bằng hữu của ta."

"Chào hai vị."

"Ta là Sơn Nhu.

Rất vui được làm quen với Lục huynh."

Sơn Nhu tính tình hoạt bát, nàng tươi cười giới thiệu trước."

Ta là Đổng Khoái." ________________________Diêu Thừa Phụng có linh cảm không ổn nhưng không hiểu nó từ đâu tới, tất cả mọi thứ hiện tại đều bình thường.Đi tới tối, bốn người bọn họ tính cả phu xe là năm trọ tại một khách điếm.

Khách điếm hết phòng nên họ thuê ba gian.

Sơn Nhu là nữ tử ở một gian, hai gian còn lại là phu xe cùng Đổng Khoái, Diêu Thừa Phụng ở cùng Dạ Huyên.Sang tới hôm sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Diêu Thừa Phụng vẫn không bỏ được linh cảm ấy.

Tới tối thứ ba, đi tới được núi ở Tây Vực còn phải đi qua một cánh rừng lớn.

Bọn họ không có nơi nghỉ chân, thay phiên nhau đánh xe qua rừng.

Lúc này, kiếm của Đổng Khoái đột nhiên khẽ rung động."

Ta cảm nhận được có chút ma khí."

Đổng Khoái nói.Là tia ma thức của Dạ Huyên trở về, hắn nhanh chóng thu lại nó, cũng may là hắn đang đánh xe."

Đột nhiên lại không thấy đâu nữa.'' Bỗng xe ngựa nảy lên một cái."

Ái."

Sơn Nhu đang ngủ gà ngủ gật bị cộc đầu vào thành xe một cái.

"Có chuyện gì vậy?"

"Lục huynh, sao lại dừng lại thế?"

Diêu Thừa Phụng ngó đầu ra ngoài hỏi, nhưng nhìn bên ngoài xong y lại im hơi lặng tiếng luôn.Bởi vì trước mặt là vực sâu vạn trượng, đen ngòm, 'Lục Hiểu' cũng biến mất.

Diêu Thừa Phụng quay đầu vào xe, ba người vừa nãy còn ở trước mặt y đều biến mất._________________________Dạ Huyên vừa thu lại ma thức, đột nhiên cảm thấy xung quanh quá mức tịch mịch, rõ ràng lúc nãy hắn còn nghe thấy tiếng người nói chuyện trong xe.

Hắn vén mành nhìn vào bên trong, chỉ còn Sơn Nhu ở đó."

Sơn Nhu cô nương, mọi người đi đâu hết rồi?"

Hắn âm thầm vận động ma khí, chỉ cần 'người' này có hành động gì, lập tức xông ra cắn xé."

Lục ca ca à~ Ngươi thấy bộ dạng này của ta đẹp không?"

'Sơn Nhu' uốn éo, sờ tay lên mặt hỏi hắn.Hắn còn chưa đáp lời, cái vuốt của 'Sơn Nhu' đã vuốt ve mặt hắn."

Bộ dạng này của ngươi cũng rất đẹp nha~ Ta lấy đi nhé?"

Ả vừa dứt lời đã bị một luồng ma khí túm lên.

"Chuyện... chuyện gì vậy?

Ngươi... ngươi không phải nhân tộc!

Nhưng ngươi nghĩ vậy là xong rồi sao?"

Thân hình ả biến ảo, thành phu xe của bọn họ.

Dạ Huyên vội rút đi ma khí, phu xe vừa được thả xuống sàn xe liền ho liên tục vì thiếu khí."

Huynh đệ, không sao chứ?"

Dạ Huyên ngồi xuống, đỡ phu xe dậy, vì cao hơn phu xe nên hắn liếc thấy một ấn ký kì lạ ở phía sau dái tai của phu xe."

Ta không sao, không sao."

"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi tìm những người khác."

Hắn đặt phu xe xuống, nhảy khỏi xe.Sau khi hắn nhảy khỏi xe, đồng tử phu xe bỗng nhiên trở nên đỏ loè sau đó lại nhanh chóng thành màu đen, trên môi treo một nụ cười cực kỳ quỷ dị.____________________________Sơn Nhu bị cộc đầu một cái đau điếng, tỉnh dậy thì lại phát hiện mình rơi vào một nơi toàn là... gương.

Có điều, nàng soi vào đều không thấy mặt của chính mình."

Cái đéo mẹ gì đây, mặt bà đâu?"

Sơn Nhu bực tức vác hòm thuốc lớn, đập thêm một cái gương.

Những mảnh gương vỡ ra lập tức biến mất.

Nàng đập mệt thì ngồi xuống nghỉ, nhắm mắt lại sờ mặt gương.

Mắt không nhìn, tay sẽ không sờ thấy nữa.Nàng lập tức mở mắt ra, vẫn là cảnh tượng toàn gương ấy.Ồ.

Thì ra là Bì Yêu.Chỉ là một con Bì Yêu nho nhỏ cũng dám lấy cắp mặt của bà à ?Sơn Nhu mở hòm thuốc, lục tìm một chút, lấy ra một lọ nhỏ, bên trong chứa một loại bột màu đen.Đây rồi, Hoại Dung dược.Loại độc này ăn mòn từ từ, cảm giác cực kỳ đau đớn.

Nói là Hoại Dung nhưng thực chất nó 'hoại' tất cả.Trước đây nàng cũng từng thắc mắc tại sao sư phụ chế ra loại dược này, giờ thì hiểu rồi.Đợi tới lúc nàng tìm được chân thân của Bì Yêu, lấy lại khuôn mặt.

Sau đó trừ khử là xong.Đợi chút, chẳng lẽ những người dân bị ăn không còn xác ấy là để cho Bì Yêu thay da sao?

Cần gì phải giết nhiều người, còn ăn thịt người như vậy?

Nàng chưa từng nghe về trường hợp Bì Yêu nào như vậy cả.

Chắc chắn còn điều gì đó đằng sau.

Hiện tại phải thoát ra khỏi nơi này đã.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 4. Hoạ bì.



Diêu Thừa Phụng nhìn vực sâu trước mặt, vẫn đang phân vân là có nên nhảy xuống hay không.

Trong ảo cảnh không biết trước được, biết đâu lại là đường ra thì sao?

Trong lúc y còn đang đi xung quanh tìm lối ra thì có một giọng nói từ phía sau vọng tới.

"Diêu ca ca, ta sợ quá."

Là 'Sơn Nhu'.

'Sơn Nhu' cả người dính máu, vẻ mặt sợ sệt, nước mắt trực trào ra, thấy y như cọng rơm cứu mạng.

"Sơn Nhu, làm sao thế, mọi người đâu hết rồi?"

Diêu Thừa Phụng sởn gai ốc, chắc chắn kẻ này là giả mạo.

Sơn Nhu, 'nhu' nghĩa là mềm mại, hơn nữa còn tu dược, nghe qua có vẻ là tính tình hiền dịu, gương mặt của Sơn Nhu cũng thật là làm cho người ta muốn bảo vệ yêu thương.

Nhưng ở trong cùng một môn phái mới biết tính cách nàng ta hoàn toàn trái ngược với cái tên.

Không thể nào có chuyện gọi y là 'ca ca' được, cùng lắm là 'sư huynh'.

"Hức, ta không biết, ..."

'Sơn Nhu' nức nở nói.

"Lúc nãy đi đâu vậy?

Sao ta không thấy muội?"

Diêu Thừa Phụng dịu dàng hỏi.

"Lúc nãy, ta tỉnh dậy đột nhiên thấy mình ở đằng kia, người còn đau nhức, ta rất sợ, hức..."

Xem đi, nam nhân nào cũng muốn ôm vào lòng vuốt ve, an ủi đúng chứ?

Có cái quần què - Diêu Thừa Phụng nghĩ thầm."

Được, được, mau ngồi vào xe trước đi, ta đỡ muội."

'Sơn Nhu' dựa vào người y, đi về phía xe ngựa.

Khi ả đang định giơ vuốt lên gương mặt của y thì một cảm giác đau rát từ phía sau lưng truyền tới.

Ả hoảng hồn, định nhảy xa ra nhưng không kịp.

Lửa thiêu trụi phân thân của ả, rơi xuống một bộ da người cháy đen xì.

Diêu Thừa Phụng ngồi xuống, xem xét bộ da, trong đáy mắt hiện lên tia nghi ngờ.

Là Bì Yêu sao?

Loại yêu quái này chuyên hấp thụ tinh khí của nam nhân để tiến hoá tu vi, giữ dung mạo trẻ đẹp, chuyên lột da phụ nữ để lừa gạt người nhà bọn họ.

Nhưng đâu cần ăn thịt người mà biến mất không thấy xác?

Nếu vậy những người khác có nhận ra người bên cạnh mình bị tráo đổi không nhỉ?

Còn nữa, chẳng lẽ Sơn Nhu bị lột da rồi sao?

Đứng mãi ở đây cũng không phải cách, Diêu Thừa Phụng dứt khoát nhảy xuống vực. _______________________________
Đổng Khoái nhìn 'Sơn Nhu' trước mặt, im lặng không nói gì mà chỉ ngồi xuống thiền định.

"Ca ca à, tiểu ca ca à, ngươi làm sao vậy?

Không có chút hứng thú nào sao?"

Ả bay lượn xung quanh, liên tục nói những lời mờ ám, khiến cho Đổng Khoái cảm thấy thật phiền.Hỏi thừa, lúc trước hắn từng bị Sơn Nhu đập cho một trận vì làm hỏng lò luyện dược của nàng ta đấy.

"Thật không được nha, chậc chậc, chả có chút nghĩa khí gì cả.

Vậy ta đổi sang gương mặt này được không?"

Ả vừa nói, lại đổi sang gương mặt khác.Đổng Khoái không hé mắt.

"Tiểu huynh đệ à, người ta rất đẹp đó nha~."

Đổng Khoái mở mắt, gương mặt này không phải là bà chủ khách điếm bọn họ từng ở lại sao?

Tay siết chặt lấy kiếm, vung ra một đường.

"Câm mồm, ngươi phiền muốn chết luôn."

"Ây nha, thật là hung dữ."

Bì Yêu biến ảo, bay lượn lên không trung như tiên nữ.

Đổng Khoái xách kiếm chém tới, nhưng ả không hề hấn gì, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng không thèm lay động.Tiếng cười khanh khách vang lên trong không gian, Đổng Khoái lại thu kiếm, ngồi một chỗ, lại nghe ả nói rằng.

"Nha nha, con mồi xinh đẹp nàycuối cùng cũng tới rồi."

Sau đó, ở trong không gian không còn tiếng động nào khác.

'Con mồi xinh đẹp' ý có phải chỉ Sơn Nhu không?Đổng Khoái quan sát xung quanh, từng hốc cây một.

Hắn thấy một ngón tay từ dưới đất mọc lên, phía khuất sau thân cây.

Hờ, cái con yêu quái này ăn vụng còn không thèm chùi mép, múa rối còn không giấu dây.

Hắn chặt ngón tay ấy, từ bên trên đầu hắn từng đợt gầm thét đau đớn vọng xuống, cùng lúc ấy ảo cảnh nhốt hắn cũng vỡ vụn.

Trên đầu hắn là một cái chân lớn của côn trùng, vì nó quá to nên nhất thời không biết được của loại côn trùng nào.

"Kẻ nào cướp thức ăn của ta!"

Từ phía xa lại vọng lên tiếng gào thét._____________________Diêu Thừa Phụng thành công đáp đất không xước một tí da.

Ở đây có một cửa hang động rất lớn, trước cửa động còn có một cái hồ lớn gấp đôi cửa động.Rốt cuộc trong động là cái gì?Y đáp xuống bên kia hồ, đối diện với cửa động.

Bỗng nhiên nhìn thấy một bóng trắng, đem theo cái hòm mò mẫm đi tới trước cửa động.

Trong bóng tối thò ra một gương mặt lớn.Lớn tới mức miệng nó có thể một phát nuốt chửng Sơn Nhu.

Nó mở lớn miệng, đợi Sơn Nhu tự mình đi vào.

"Oẹ, cái mùi gì ghê thế."

Sơn Nhu ngửi được một mùi tanh tưởi hôi thối bốc ra từ đằng trước, lùi lại mấy bước.

Gương mặt kia có vẻ không vui, định tự mình đớp lấy Sơn Nhu.

Sơn Nhu vừa mở mắt ra xem là cái gì thì suýt đứng tim.

Tầm nhìn của nàng xa dần, xa dần ra mới có thể hoàn hồn.

Cái... con kia không phải Bì Yêu đâu?"

Sơn Nhu, Sơn Nhu!"

Diêu Thừa Phụng lắc lắc vai nàng."

Hả, hả, gì."

"Không sao chứ?

Mặt muội sao toàn là sương mù thế này?"

"Sư huynh, muội không sao.

Sư huynh nhìn thấy mặt ta là sương mù sao?"

Nàng run run chân, ngồi thụp xuống.Lúc này, gương mặt kia phun ra một câu tiếng người: "Kẻ nào cướp thức ăn của ta!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh."

Diêu Thừa Phụng vỗ vào lưng nàng, tạo một cái Định thần chú, giúp nàng bình tĩnh lại.

"Thứ đó là gì vậy?"

"Nhân diện ngô công."

"Không phải Bì Yêu hay sao chứ..."

"Là lai giữa Bì Yêu cùng rết tinh."

"Những người khác đâu rồi?

Không phải bị nuốt hết rồi chứ?"

"Không đâu."

Y vừa nói chuyện với Sơn Nhu, vừa thông linh với Đổng Khoái.

Theo tầm nhìn của Đổng Khoái, chắc là hắn ta đang ở một chỗ nào đó trong hang động này.

Còn Lục Hiểu và phu xe giờ vẫn chưa thấy đâu cả.

"Đại sư huynh, cầm lấy thứ này."

Sơn Nhu đưa cho y cả đống lọ.

"Thứ này có tính ăn mòn, khi dùng phải cẩn thận.

Còn nữa, đây là đan hồi linh lực, cầm nhiều một chút."

Đưa xong, nàng cẩn thận đóng hòm thuốc lại, lùi về phía sau một tảng đá lớn.

Ta là hậu cần, ta là hậu cần, các người đánh nhau đi, chết thì ta dọn xác."..."

Y thông linh với Đổng Khoái, hắn nói có vẻ lớp sừng bên ngoài của con rết này rất cứng, không phá từ bên ngoài được.Phải công phá từ bên trong.Lúc này, con rết không có ai trả lời nó, gầm lên một tiếng, quẫy mạnh một cái, Đổng Khoái suýt chút thì bị đè bẹp.Diêu Thừa Phụng vung tay, thu hết đan hồi linh lực lại, yểm một chú lên đống lọ Hoại Dung dược, để khi ném vào thì nó lập tức phát nổ.

Y nhảy tới trước mặt con rết, quan sát nó.

Con rết nhìn chằm chằm vào Diêu Thừa Phụng.

Bốn mắt nhìn nhau.___________________ Dạ Huyên đi loanh quanh một hồi, vẫn về lại chỗ xe ngựa.

"Huynh đệ, vẫn chưa tìm thấy bọn họ sao?"

"Ừ."

"Nghỉ một lúc đi rồi ta tìm cũng ngươi."

Một tiếng gào ầm ĩ vang vọng từ phía xa.

Mặt của phu xe đột nhiên biến sắc.

"Ngươi làm gì nó rồi?"

"?"

Hắn đã làm cái quái gì đâu.

Đột nhiên đầu phu xe xoay ngược một vòng, móng tay nhọn hoắt, phi về phía hắn.

Nhưng ả ta còn chưa chạm được cọng tóc của hắn đã bị ma khí đè lại.

"Hay cho một ma tộc, lại dám trà trộn vào đám người tu tiên.

Không biết vị bằng hữu của ngươi biết ngươi là ma tộc sẽ như thế nào nhỉ?"

Ả vặn vẹo cơ mặt hỏi.

"Ta giết người diệt khẩu là được mà?"

Ma khí lại đè ép Bì Yêu thêm một phần."

Năm đó cha ta tha cho ngươi một mạng, còn không biết điều?"

Dạ Huyên lạnh nhạt liếc nhìn Bì Yêu từ trên xuống, ấn kí cha hắn để lại, hắn nhất định không nhận nhầm.

"Cha ngươi...?"

Bì Yêu như sực nhớ ra chuyện gì đó, cười vang "Cuối cùng cũng chẳng phải ta chết hay sao?"

Đột nhiên vụt đi, trong không gian văng vẳng tiếng cười khanh khách: "Ha ha ha, còn lâu mới bắt được ta."

Bì Yêu vụt biến mất, Dạ Huyên đã kịp để lại một nhúm ma khí nhỏ trên người ả.Ả có chạy lên trời cũng bị hắn túm về.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 5. Nhân diện ngô công(*).


*Rết mặt người.Diêu Thừa Phụng cùng đôi mắt lớn trừng nhau cả nửa ngày trời.

Cuối cùng, con rết cũng mất kiên nhẫn gầm gào lên, quẫy người đâm đầu vào nơi Diêu Thừa Phụng đứng, y nhún chân nhảy qua một nơi khác.

Nó bò ra khỏi hang động, Đổng Khoái bám vào cái chân của nó cũng được kéo ra.

Từ trong miệng con rết mặt người phun ra một chất lỏng màu xanh, nhớt, trong suốt.

Chất lỏng ăn mòn chỗ đất trống mà Diêu Thừa Phụng vừa mới tránh khỏi.Đổng Khoái đáp đất, đầu toàn là sỏi đá, y phục đều bám bụi đất.

Hắn vừa đáp đất liền xoay người điều kiếm đánh nhau với con rết.

Từng chiêu của hắn đều chuẩn xác đâm xuống kẽ hở của vỏ cứng.

Thân hình to lớn của nó rất khó để di chuyển, mỗi khi nó quẫy mạnh, đất đá bay lên bụi mù, mấy tảng đá lớn gần đó trong nháy mắt đều bị nó đập cho nổ tung.Diêu Thừa Phụng nhảy lên né thân hình nó lia tới, y lộn ngược thân mình lại, vững vàng đứng trên một vách đá chìa ra."

Mắt của nó."

Y truyền âm với Đổng Khoái.Loài vật to lớn này, khi mất đi thị lực sẽ rất dễ dàng tiêu diệt.Thanh kiếm rút ra khỏi thân hình to lớn, chọc thẳng vào mắt trái của con rết.

Nó càng trở nên điên cuồng, rống lên một tiếng lớn, xoay trở thân mình thành một góc độ khó tin.Không đợi Diêu Thừa Phụng kịp làm gì thì vách đá dưới chân bị đập thụt xuống, y rơi thẳng xuống dưới.Mà phía dưới chính là miệng của con rết đang chờ sẵn.Cùng lúc ấy, từng lọ nhỏ được ném liên tục vào trong miệng nó.

Từng tiếng nổ lớn phát ra từ trong họng con vật, da thịt ở cổ họng đều bị ăn mòn, nó đau đớn, động tác cũng trở nên cuồng loạn.Nhân lúc đó, y điều khí bay lên, tích tụ linh lực vào trong một quả cầu lửa lớn.Hoả cầu lĩnh vực.Con rết còn đang vật lộn thì một hoả lực lớn đâm về phía nó.Không nghi ngờ gì, nó không thể nào tránh được.Nhưng lại có một thân hình nhỏ bé xuất hiện trước mặt nó, dùng hết yêu lực tạo ra một tấm chắn, đỡ lấy hoả lực kia.

"Có chuyện gì vậy?"

Đổng Khoái đứng phía dưới không nhìn thấy gì cả, nheo mắt lại hỏi."

Cái y phục đấy quen quen, hình như là... phu xe của chúng ta?"

Sơn Nhu căng mắt ra nhìn."

Hình như thế, kiếm của ta nói cảm nhận được ma khí."

"Kiếm ngươi biết nói à?"

Sơn Nhu kinh ngạc hỏi."

Tu luyện nhiều tất sẽ linh, nó cùng ta sớm chiều bên nhau, đọc được suy nghĩ của nhau là chuyện bình thường."

"Ồ, giống như kim châm của ta cũng sẽ có ngày có linh sao?"

"...Cái đấy thì ta không biết."

Trong khi hai người đang nói chuyện, Bì Yêu suy yếu đáp xuống đất, đứng trước con rết, tỏ ý bảo vệ."

Ngươi rốt cuộc là ai?

Làm cách nào lại tới được Liên Sơn?"

"Ta là ai không quan trọng, rốt cuộc thứ lửa lúc nãy ngươi dùng là gì?"

Bì Yêu có thể cảm nhận được uy áp của lửa này không bình thường, trong đó ẩn chứa yêu lực rất lớn, phảng phất sự đè ép từ trong huyết mạch mà loài yêu không thể nào chống lại được.Mà đây lại là nhân tộc."

Những người kia đều là thứ này ăn mất sao?"

Diêu Thừa Phụng không trả lời câu hỏi kia."

Vốn dĩ lúc đầu không cần phải làm việc bẩn thỉu như vậy."

Bì Yêu chật vật ngồi xuống, dựa vào người con rết nghỉ ngơi, nói tiếp.

"Ta cũng chỉ muốn sống mà thôi."

"Vậy những con người kia không muốn sống sao?"

"Không phải, ta..."

"Trước tiên trả lại gương mặt cho ta."

Sơn Nhu ở bờ bên kia lớn tiếng nói."

Được, được, trả cho cô.

Gương mặt của cô ta giữ lại cũng sợ hãi."

Bì Yêu vung tay, mặt của Sơn Nhu lập tức trở lại bình thường."

Tại sao phải làm thế?"

"Lúc trước chúng ta có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để sống tạm qua ngày, nhưng dạo gần đây tinh hoa nhật nguyệt như thứ gì đó độc chiếm, yêu tộc chúng ta cũng chẳng được lấy một tia.

Tiên chưởng à, coi như ta cầu xin ngươi, tha cho con ta đi có được không?"

Bì Yêu không hiểu vì sao người này lại có yêu lực nhưng ả thương con mình, ả chỉ muốn người này cho con mình một con đường sống.

Ả chết cũng được, chỉ mong nó được sống."

Không thể."

Con rết này ăn thịt người để sống, nếu để nó tồn tại, sớm muộn gì cũng ăn hết người ở vùng này."

Tại sao không thể chứ?

Chẳng phải nói nhân tộc coi trọng tình thân nhất sao?

Chẳng lẽ ngươi không phải nhân tộc?"

Ả trợn trừng mắt."

Không phải nhân tộc nào cũng coi trọng tình thân đâu."

Sơn Nhu được Đổng Khoái thả xuống, lạnh nhạt nói."

Ha, nhân tộc..."

"Ma khí trên người ngươi từ đâu?"

"Ma khí?

Sao lại có ma khí?

Chẳng lẽ..."

Chưa thoát được hắn sao?Dạ Huyên núp sau tảng đá, thu nhúm ma khí kia lại.

Hắn đứng đây từ lúc Diêu Thừa Phụng tung ra đòn kia, hắn cảm nhận được yêu lực ở trong đó.

Nhưng tại sao ở một môn phái lớn như vậy lại có yêu tộc?

Hơn nữa đồng môn của y không cảm nhận được sao?"

Lại biến mất rồi."

Đổng Khoái nhíu mày, tay sờ kiếm.

"Có lẽ thật sự có ma tộc quanh đây."

Lúc này, con rết im hơi lặng tiếng nãy giờ đột nhiên quẫy mạnh, ba người bị quật văng, Đổng Khoái vội vàng bảo vệ Sơn Nhu, thay lưng nàng đập vào núi đá.Diêu Thừa Phụng sớm đã có phòng bị nhưng vẫn bị quật đến ra giữa hồ.

Y đứng trên mặt hồ, đẩy người lên không trung.Diệp hoả xuyên tâm.Hàng ngàn lá lửa bay xung quanh Diêu Thừa Phụng."

Đi."

Những chiếc lá ấy phóng tới, Bì Yêu lại tạo một kết giới, chắn lại nhưng những tia lửa này như cơn mưa dữ dội, hết lượt này tới lượt khác ập xuống, sợ rằng yêu cấp Hoàng cũng phải chật vật chống đỡ, huống chi là cấp Giả như ả.

Dù con rết kia là yêu cấp Hoàng nhưng trí lực của nó lại quá thấp, không biết sử dụng sức mạnh của mình như nào.Con rết như cảm nhận được mẹ nó bị thương, nó kêu lên một tiếng.

Lần này sóng âm nó phát ra cực lớn, khiến cho Sơn Nhu đứng trong kết giới bảo vệ do Đổng Khoái tạo ra cũng phải bịt tai lại.

Nhưng Diêu Thừa Phụng đứng trên không trung trực tiếp đối diện với sóng âm này lại không chút dao động.Kết giới của Bì Yêu bị nứt ra, sau đó vỡ tan tành.

Bì Yêu ôm chặt con mình, nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau đớn nhưng đợi một lúc vẫn không thấy.

Ả mở mắt ra, ngay sát con mắt của ả là một cái lá đang bốc cháy.

Diêu Thừa Phụng đang ở phía xa dịch chuyển lại trước mặt Bì Yêu trong chớp mắt."

Ngươi từ lúc đầu đã đi theo chúng ta sao?"

Y thấp giọng hỏi."

Đúng vậy."

Giữa lúc này, cũng chẳng còn gì để giấuNói vậy thì linh cảm lúc đầu của y chính là do Bì Yêu gây ra."

Chúng ta còn một người nữa, hắn đâu?

Ma khí trên người ngươi từ đâu ra?"

Ánh mắt của Bì Yêu thoáng chút sợ hãi, ả lạnh sống lưng, như đang có ai đứng kề dao vào cổ ả."

Không... không biết."

Ánh mắt Diêu Thừa Phụng trầm xuống, những lá lửa nghe lệnh lập tức đâm xuyên thân xác Bì Yêu và con rết.Đều bị thiêu rụi, không còn một vết tích tồn tại."

Đi, đi xem còn người nào khác trong hang không."

Ba người đi theo lối vào hang động, hang động này lớn nhưng lại không có nhiều ngã rẽ, chắc là do con rết kia đào ra.Cuối cùng ba người tìm được một đệ tử Kiếm Hà phong núp ở trong một rãnh nhỏ.

May mắn vì rãnh quá nhỏ nên con rết kia mới không làm được gì.

Sơn Nhu xử lý qua vết thương cho đệ tử kia rồi ba người đỡ hắn ra ngoài.Vừa mới ra ngoài thì thấy Dạ Huyên nhàn nhã ngồi trên một mỏm đá."

Lục huynh không sao chứ?

""Ta không sao."

Dạ Huyên cười cười trả lời y."

Sao Lục huynh thoát khỏi ảo cảnh được thế?"

"Ta không biết, ta cứ ngồi lì một chỗ, được một lúc thì đột nhiên Bì Yêu biến mất, ảo cảnh cũng biến mất theo."

Hắn nhún vai."

Ả yêu quái kia có mang mặt ta đi làm chuyện gì không thế?"

Sơn Nhu lên tiếng hỏi, nàng vẫn luôn thắc mắc từ nãy đến giờ."...'' Câu hỏi này không ai muốn trả lời đâu."

Không làm gì đâu, ngươi yên tâm."

Đổng Khoái nhìn Dạ Huyên bằng ánh mắt khâm phục."..."

Bộ hắn nói sai gì sao?"

Có lẽ đường ra ở bên trên."

Diêu Thừa Phụng ngước lên bên trên, không nhìn thấy gì ngoài sương trắng dày đặc cả."

Cũng có thể là nhảy xuống nước đấy."

Dạ Huyên không biết từ lúc nào đã ngồi xuống trước hồ lớn.Diêu Thừa Phụng đi tới nhìn thử, phản chiếu xuống không phải là bọn họ mà là bóng cây cùng xe ngựa.

"Đi."

Y không do dự chút nào, nhảy xuống.

Những người khác cũng lần lượt đi theo, tới khi ngoi lên khỏi mặt nước lần nữa đã thấy xe ngựa ở bên cạnh.

Sau khi đỡ người bị thương lên xe, Dạ Huyên chủ động nhận trách nhiệm đánh xe.

Sơn Nhu điều động linh lực hồi phục, chữa trị cho đệ tử kia.Về tới Liên Sơn, ba người đi báo cáo lại với phòng chưởng quản rằng có một đệ tử không may vong mạng rồi trở về nghỉ ngơi.Vừa đóng cửa lại, dây tinh thần luôn căng ra của Diêu Thừa Phụng liền thả lỏng.

Cả người y liền rơi tự do xuống sàn nhà.Y không để ý lắm, đây cũng không phải lần đầu.Nhưng cả người y bỗng bị kéo lại, tinh thần lại lập tức căng ra."

Diêu huynh à, nằm trên sàn nhà sẽ bị cảm lạnh mất."

Dạ Huyên kéo y đứng trở lại."

Là Lục huynh à, vào phòng ta từ bao giờ mà ta không nhận ra thế?"

Y cảnh giác hỏi."

Ta có chuyện muốn nói với Diêu huynh, nhưng Diêu huynh mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi, ta đi đây."

Hắn đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói."

Đừng ngủ dưới đất nữa."

Diêu Thừa Phụng uể oải bước tới bên giường, nằm phịch xuống, nhắm mắt.

Nơi này vẫn luôn là nhà y, cảm giác an toàn này không bao giờ mất đi.___________________________'Gầy thật.' Dạ Huyên đỡ lấy y đầu hắn nhảy ra suy nghĩ này.

Đêm đầu tiên hắn ôm y ngủ cũng không có chú ý tới điều này.Hắn còn thắc mắc tu vi Nguyên Anh trung kì giết cùng lúc hai yêu một cấp Giả, một cấp Hoàng gộp lại cũng ngang Chuẩn Vương sao có thể vẫn ung dung như vậy.

Thì ra cũng chỉ là bên ngoài thôi.Hắn hoá thành ma khí, che đậy khí tức của mình rồi luồn vào trong phòng Diêu Thừa Phụng.

Y đang ngủ.

Nằm sấp, còn ngủ rất ngon.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 6. Đại hội tại Tịnh Sư tông.


"Tháng sau đã là Đại hội rồi, chưởng môn định cử ai đi?"

"Các vị phong chủ có đề cử ai ở phong mình không?"

Đại hội tổ chức 30 năm một lần, mỗi lần tại một môn phái.

Mỗi môn phái phải cử ra năm đệ tử thực lực cao nhất.

Đệ tử môn phái nào ở lại cuối cùng thì sẽ được một viên đan dược có thể giúp bọn họ thăng tiến tu vi lên rất nhiều cấp bậc, hơn nữa còn tiến cảnh rất nhẹ nhàng.

"Phong của ta thì chẳng có ai rồi, dùng ám khí thì bọn họ lại nói là thủ đoạn.

Nhưng không dùng ám khí thì chẳng lẽ chúng ta đè cổ ép bọn họ uống thuốc sao?"

Linh Mộc xua tay.

"Ta cũng vậy."

Cầm Vân lên tiếng.

"Phong của ta vốn ít người, ai mà chả muốn xông pha làm anh hùng, mấy ai muốn đứng gảy đàn đâu."

"Chẳng phải có tiểu tử Cầm Miểu hay sao?

Ta thấy nó học đàn có thể đánh lui kẻ địch đấy."

Hồng Lý nói.

"Ngươi chắc chắn không?"

Cầm Vân đưa mắt nhìn Hồng Lý."

Đồ...

đồ đệ ngươi ta làm sao biết được!"

Nàng vội vàng đánh trống lảng."

Vậy Cầm Miểu rồi này.

Ai nữa đây?"

Diêu Hạc viết tên vào danh sách.

Cầm Vân: "..."

Các ngươi chắc chắn sẽ hối hận.

"Thừa Phụng, cả Lệ Chi nữa, gì ấy nhỉ...

à Đổng Khoái... ai nữa ...

Hà Mục..."

Diêu Hạc đếm đếm viết viết.

"Ngươi mới nhìn qua sổ đúng không?"

Cầm Vân hỏi.

Đây chẳng phải đều là mấy cái tên vừa mới đi làm nhiệm vụ về hay sao??

"..."

Hắn không chối được."

Há há há, đại sư huynh làm Tôn Thượng rồi vẫn như vậy nhỉ?"

Hồng Lý phá lên cười.

"Được rồi, được rồi, vậy là đủ rồi đúng chứ?"

"Đủ rồi, đủ rồi, chẳng phải cả môn phái ta chỉ có từng ấy người thôi sao?"

Hồng Lý xùy một tiếng nói thẳng ra.Nói là môn phái tu tiên đứng đầu nhưng là đứng đầu về thực lực, chứ không phải số lượng.

Bởi đời nào bọn họ cũng dạy dỗ ra không phải thần y thì cũng là kiếm tiên, không phải cầm tiên thì cũng mạnh ngang thủy thần.

Chỉ có điều là điều chết rất thảm mà thôi.

"Đệ tử của chúng ta còn đều là tự mình nhặt về, chẳng bằng mấy lão đầu trọc nữa."

"Chúng ta tu luyện khắc khổ, còn ở tận trên núi cao.

Hiện tại thiên hạ thái bình, mấy ai muốn chịu cảnh khổ cực?

Tuy rằng không ít người muốn tu tiên nhưng lại chẳng mấy ai có được căn cơ tu luyện vững vàng, đều là buông tay ngay từ khi bắt đầu.'' Tính ra cũng là Mộc Thảo phong có nhiều đệ tử nhất, nên bọn họ không cần sợ bị thương không có người tới chữa.

"Nghe nói nhiệm vụ ở núi Tây Vực đó có một đệ tử vong mạng sao?"

Linh Mộc nhấp một ngụm trà cho bớt khô họng, hỏi Cầm Vân.

"Ừ, là đệ tử của Kiếm Hà."

"Haiz, cũng thật đáng tiếc, nó là đứa duy nhất được nhìn thấy mặt cha mẹ rồi mới theo ta đấy."

Hồng Lý thở dài, ánh mắt loé lên tia đau xót nhưng rất nhanh biến mất.

Mấy đứa trẻ ấy đều không cha không mẹ, được bọn họ nhặt về từng chút nuôi lớn.

"Vân nhi, danh sách xong rồi, gửi cho Tịnh Sư tông đi, còn chúng ta đi luyện tập cho đám đệ tử."

"Được."

"Còn có thể xuống núi nhặt thêm đệ tử!"

Hồng Lý phấn khích nói.

"Thật ra thì trưởng lão không cần đi nhưng nếu ngươi muốn thì cứ đi, không làm loạn nên là được."

"Tuân lệnh Tôn Thượng!"

Nàng trêu chọc nói."

Tôn Thượng gì chứ, ai muốn làm làm đi."

Diêu Hạc phờ phạc.______________________________ "Sư huynh, sư huynh."

Lệ Chi hớn hở chạy từ xa tới.

"Huynh về rồi sao?

Ta có thứ muốn cho huynh xem, ta tu luyện lên mãn kì rồi!"

Nàng chạy tới trước mặt Diêu Thừa Phụng, hai tay giơ lên trước ngực, tạo một kết ấn.

Trước tay nàng xuất hiện một bông hoa sen bằng nước.

Bỗng nhiên bông hoa ấy xoay tròn, bay ra phía sau lưng Lệ Chi, càng lúc càng lớn, tách ra thành từng cánh.

Từng cánh hoa sen ấy hoá thành những mũi tên băng nhọn hoắt, lạnh lẽo.

Một khi hạ xuống đất là mặt đất bị đâm thành cái rổ.

"Tiến bộ rất nhanh."

Diêu Thừa Phụng đi ra phía sau, hơi lạnh từ băng truyền tới rất rõ ràng.'Ồ?

Khí của Diêu Thừa Phụng là hoả, của nàng ta lại là thủy?' Lệ Chi thu tay lại, băng cũng biến mất.

"Có thể không cần nước mà tự tạo ra băng, muội thật là giỏi."

"He he, đều nhờ công pháp sư phụ đưa cho chúng ta đó."

Lệ Chi vui vẻ cười.

"Đúng rồi, quà cho muội."

Y lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc bạc, khắc hình bươm bướm.

'Vãi thật, Diêu Thừa Phụng này rốt cuộc là mua từ bao giờ thế?' Dạ Huyên nằm dài trên mái nhà trợn mắt há mồm.

"Oa, thật đẹp.

Cảm ơn sư huynh, sư huynh là tốt nhất!"

Lệ Chi nhận được quà càng thêm vui vẻ.

"Vậy ta tốt thứ hai sao?"

Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền tới, hai người đang cười đùa bỗng nhiên đứng thẳng tắp.

Dạ Huyên cũng ngồi dậy.

"Sư phụ."

"Ừm, ta tìm các con vì chuyện Đại hội.

Lệ Chi tiến bộ rất khá, chăm chỉ tu luyện thủy thuật của con, sẽ có tiến triển tốt."

Ban nãy hắn đã nhìn thấy nàng thi triển phép Liên thủy tụ băng.

"Đại hội lần này tổ chức ở Tịnh Sư tông, chúng ta đề ra năm người, bao gồm cả hai con.

Tháng sau sẽ tổ chức, ta tới căn dặn các con một chút."

"Vâng sư phụ."

"Các con chưa tham gia Đại hội bao giờ, đây là quy tắc, hai con đọc cho kĩ."

Diêu Hạc đưa một cuộn giấy cho Diêu Thừa Phụng.

"Nhớ kĩ điều này, không được khinh thường các môn phái khác, bọn họ đều có bí pháp riêng."

"Con đấy."

Diêu Hạc nhìn y nói.

"Nhất định phải cẩn thận khi đấu với Tịnh Sư tông."

"Đệ tử nhớ rõ."

Dạ Huyên ngán ngẩm nghĩ tại sao nhân tộc lại rắc rối như vậy, trực tiếp cướp không phải được rồi sao?

"Vị Lục công tử kia ở nhà ta có phải nên lễ phép chào ta một tiếng?"

Dạ Huyên nhảy từ mái nhà xuống, cúi chào vị Tôn Thượng của nhân giới này.

Được tôn lên làm Tôn Thượng, thực lực không hề tầm thường."

Xin chào Diêu chưởng môn, đa tạ đã cho ta tá túc mấy ngày."

"Ngươi là Lục Hiểu?"

Diêu Hạc nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, pha chút khó hiểu."

Chính là tại hạ."

"Ha ha, dáng vẻ không tồi, có suy nghĩ muốn làm phó quản ở môn phái ta không?"

Diêu Thừa Phụng cùng Lệ Chi trừng mắt ra hiệu hắn đừng đồng ý.

Sư phụ lại đi lôi kéo người khác rồi!!"..."

Rốt cuộc là hắn nên đồng ý không thế?"

Tôn thượng nói đùa rồi, một người bình thường như ta làm sao có thể làm được chứ?

Hơn nữa ta còn cha già ở nhà cần chăm lo, không thể ở lại đây mãi."

Hắn cười cười trả lời."

Vậy sao, haiz, bỏ đi vậy."

Diêu Hạc thở dài, phất áo rời đi."

Đợi chút."

Diêu Hạc bỗng nhiên quay lại.

"Cha ngươi là ai?"

Dạ Huyên cảm giác được người tên Diêu Hạc này quen biết cha hắn."

Cha tại hạ chỉ là một lão nông thôi."

"...Ồ."

Sau khi Diêu Hạc rời đi, Lệ Chi thở phào một hơi.

"Cũng may cho ngươi đấy."

"Có chuyện gì sao?"

"Làm mấy cái đó cực lắm, sư thúc ta lúc nào cũng than thở lưng đau ê ẩm đó.''"Vậy không phải ta làm có thể chia sẻ công việc sao?"

Lệ Chi nhìn từ trên xuống dưới hắn đánh giá một lượt, nàng chậc lưỡi lắc đầu."

Không không, sư thúc ta sẽ không cho ngươi động vào một thứ gì đâu."

"Được rồi, đừng trêu hắn nữa, mau đi luyện tập đi.

Tối ta đưa quy tắc cho muội."

"Vâng sư huynh!"

Nàng chạy biến."

Lục huynh cần tìm ta có việc gì?"

Y vẫn còn nhớ tối hôm qua hắn kéo y lại nhưng cả người cứ nặng trĩu, không mở mắt ra nổi."

Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi những đệ tử ở đây đều được nhặt về sao?"

"Ừ, bọn ta từ nhỏ tới lớn ở bên cạnh đều là các vị chưởng lão cũng sư phụ chăm sóc.

Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

Mà làm sao ngươi biết?

"Không có gì, ta chỉ tò mò thôi."

Tò mò vì sao các ngươi mỗi ngày đều có thể cười vui như vậy.

Tò mò vì sao nhìn ngươi có vẻ rất to lớn nhưng lại gầy như vậy.Tò mò vì sao ngươi phải cố gồng mình như vậy.Có điều Dạ Huyên không biết, Diêu Thừa Phụng không hề gầy, cũng không có gồng mình bao giờ, tất cả chỉ là ảo giác 'cha già' của hắn mà thôi.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 7. Người giống người?



"Ta tới đây vẫn chưa được nhìn hết phong cảnh Liên Sơn, Diêu huynh có thể dẫn ta đi xem một chút được không?"

"Được thôi, ở chỗ này chắc ngươi cũng xem chán rồi, ta đưa ngươi đi các phong khác.

Lại đây đi."

Dạ Huyên tới gần, bỗng hắn cảm giác được eo mình bị người khác nắm lấy, hắn còn chưa kịp định thần thì Diêu Thừa Phụng đã ôm hắn bay lên."..."

Không sao cả, không sao cả.

"Đây là Kiếm Hà phong."

Hai người đáp xuống một cành cây nhỏ phía xa xa, nhưng lại không bị rớt xuống.Ở nơi này xếp đầy rẫy loại hình nhân bằng gỗ, đá.

Trên thân những hình nhân ấy đều là vết kiếm chém sâu hoắm, toát ra sự sát phạt."

Ồ, Đổng Khoái huynh đệ cũng ở đây đúng không?"

Dạ Huyên dường như không để ý việc mình bị nam nhân khác ôm, thậm chí còn hơi thích thú việc không phải tự mình nhấc chân.

"Đúng vậy, phong chủ Kiếm Hà phong cũng ở đây, thường thường thì sư cô sẽ dạy kiếm pháp ở đây mà ta..."

Diêu Thừa Phụng nhìn quanh.

"Chắc là có việc riêng rồi, chúng ta đi phong khác."

Nói rồi lại nhấc Dạ Huyên bay đi."

Kỳ quái, tiểu sư điệt đứng trên cây làm gì vậy ta?"___________________________ "Đây là Thụ Cầm phong, tu đàn đó."

Nơi này toả ra một hương gỗ đàn man mát, trước hiên đặt một cây đàn tranh.

"Cảm giác rất thanh nhã, thư thả."

Dạ Huyên bình luận.

"Đúng vậy, đây cũng là phòng chưởng quản ở môn phái ta.

Sư phụ ta cũng rất thích ghé nơi này."

Vì nơi này có người sư phụ thương.

Dạ Huyên híp mắt hít thở mùi gỗ đàn, có vẻ rất thoải mái.

"Không có đệ tử nào sao?"

"Có, là Cầm Miểu lúc trước ngươi gặp.

Nó là đứa trẻ được sư phụ ta nhặt về nhưng lại chọn tu đàn."

"Ồ, ta cứ nghĩ thằng nhóc đó ở Tôn Thượng phong."

Lúc trước hắn thấy nó quét sân ở đó mà.

"Không, hai đứa nhỏ kia cãi nhau nên bị sư thúc phạt."

"Ta đưa ngươi đi Mộc Thảo phong."

"Được."

Tới Mộc Thảo phong, ập vào mũi toàn là hương thuốc, phía dưới có một khu vườn lớn trồng rất nhiều thảo dược.

Trong khu vườn cũng rất nhiều người đang hái thuốc, người rửa lá thuốc, người giã thuốc, người luyện dược,...

Khác hoàn toàn với những phong còn lại.

Lúc này, hai người lại nhìn thấy Diêu Hạc đang đi bên cạnh Linh Mộc liên tục lảm nhảm cái gì đó.

Nhưng Linh Mộc phong chủ vẫn tiếp tục hái thuốc, bộ dạng không quan tâm tới chưởng môn nhà mình.

"Muội tin ta đi, cái tên đó thật sự rất giống..."

Diêu Hạc đang nói bỗng im bặt, Linh Mộc quay sang thấy hắn đang nhìn thứ gì đó trên mái nhà không tự chủ được mà đưa mắt nhìn theo.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền đờ người ra.

Số thảo dược mới hái trên tay cũng rơi xuống.Diêu Thừa Phụng cùng Dạ Huyên đương nhiên nhận ra, hai người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dạ Huyên vừa liếc mắt lập tức quay người.

"Diêu đại ca, ta cảm thấy có chút chóng mặt, ngươi đưa ta trở lại được không?"

"Được, đi thôi."

Diêu Thừa Phụng thấy sắc mặt hắn hơi lạ nhưng cũng không hỏi gì cả, quay lại hành lễ với hai người, sau đó ôm Dạ Huyên trở về."

Linh Mộc à, muội tin ta rồi đúng không?"

Linh Mộc cụp mắt không nói gì, chỉ nhặt đống thuốc rơi trên đất lên, tiếp tục hái.

Diêu Hạc giật giật khoé môi, không nói chuyện với nàng nữa, trở về phong.__________________________
"Ngươi thật sự không sao chứ?"

"Không sao, hơi chóng mặt, nghỉ ngơi một lúc là được."

"Phía sau núi có một linh tuyền, có tác dụng rất tốt, ngươi có thể tới đó thử xem."

"Đa tạ."

Khép cửa lại, Dạ Huyên thở phào một hơi.

Sao cha hắn bảo mẹ hắn vì khó sinh nên đã chết rồi?

Hiện tại thì người trong bức tranh hắn hay thắp nhang còn sống à?_____________________________Diêu Thừa Phụng về phòng, mở cuốn quy tắc của Đại hội ra.Vòng đầu tiên là vòng loại: Tất cả các đệ tử sẽ được đưa vào một bí cảnh, bị truyền tống tới các nơi khác nhau.

Trong bí cảnh sẽ có rất nhiều loài yêu quái, ma thú được mô phỏng lại kể cả về ngoại hình lẫn sức chiến đấu.

Vòng thứ hai: Mười đệ tử giết nhiều nhất ở vòng thứ nhất sẽ được sắp xếp đấu với nhau, mười đệ tử còn lại cũng thế.

Nhớ rằng, không được sát sinh.Vòng thứ ba cũng giống như vòng thứ hai, quy tắc lại lặp lại, không được phép sát sinh.Vòng thứ tư, còn lại năm người, tiến hành bốc thăm.

Bốn người đấu với nhau, ai thắng sẽ lần lượt giao chiến với người còn lại và tiếp tục tới khi còn lại một người.Bốn môn phái tham gia: Liên Sơn phái, Tịnh Sư tông, Hợp Hoan tông, Thư Tự các.

'Nói như vậy ... vòng cuối cùng được phép giết người sao?''Tại sao nhìn thấy Thảo Mộc phong chủ lại hoảng hốt như vậy?

Là vì dung mạo cô cô quá đẹp sao?

Hay có lí do nào khác?'
________________________
Trong Thụ Cầm phong.

"Ngươi nói thật sao?"

"Quả thật rất giống, cũng không biết cái tên đó không ở ma giới cai quản mà sang đây nghịch làm cái gì."

"Nhỡ đâu người ta nhớ thê tử, ngươi cũng đâu có cản được.'' "Nhưng không phải nói hơi thở của hắn ta biến mất rồi sao?"

"Đó là ở ma giới, hơi thở của hắn thực sự biến mất rồi."

"Bỏ đi, bỏ đi, hắn còn có thể lười ngụy trang tới vậy sao, chỉ thay đổi một chút liền tự tin lừa được chúng ta sao?"

"Cũng có thể hắn gặp chuyện gì đó nhưng không tìm được cơ hội nói với chúng ta?"

"Cần gì phải vậy chứ?"

Cầm Vân ngẫm lại cứ cảm thấy bọn họ đã bỏ qua điều gì đó.

"Ngươi sớm chiều đều ở chỗ ta, không sợ người khác đồn đại sao?"

"..."

Chuyện giữa bọn họ sớm đã rõ như ban ngày rồi có được không??

"Đúng rồi, ngươi không lo cho Thừa Phụng sao?"

Cầm Vân chợt hỏi.

"Ta không rõ, nhưng việc của nó thì vẫn phải tự mình gánh."

"Nó còn không biết nó là ai, làm sao mà gánh chứ!"

"...Ta quên mất."

"Ngươi thật là...

Nếu đã vậy thì tùy trời đi."

"Ừm."______________________________
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 8. Tịnh Sư tông.


Mai là ngày mà bọn họ tham gia Đại hội được tổ chức, hôm nay bọn họ sẽ lên đường tới đó.

Tất cả đệ tử tham gia đều mặc y phục đồng nhất, gọn gàng, tiểu cô nương Lệ Chi hôm nay cũng chỉ buộc tóc đuôi ngựa.Diêu Thừa Phụng gõ cửa phòng Dạ Huyên, sau khi từ Thảo Mộc phong trở về, hắn luôn ở trong phòng, không ra khỏi cửa."

Lục huynh, mấy ngày tới bọn ta sẽ không có ở môn phái.

Nếu thấy buồn chán ngươi có thể đi cùng với bọn ta?"

"Không cần đâu, mấy nay ta cảm thấy không được khoẻ, muốn ở lại tĩnh dưỡng."

Giọng nói nghe có vẻ thật sự yếu ớt."

Ngươi có thể tới Thảo Mộc phong xin thuốc, vậy ta đi trước."

"Ừ."

Nhưng lúc y quay đi, có một tia ma khí nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa, chui vào ngực áo y.Mấy người trực tiếp tham gia Đại hội sẽ tự mình bay đi trước, những người ở Thảo Mộc phong sẽ ngồi xe ngựa tới sau."

Ngươi thật sự không đi sao?"

Diêu Hạc chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.Vì hắn là Tôn Thượng nên phải có mặt ở Đại hội."

Hồng Lý cùng Linh Mộc đều đi, Liên Sơn chẳng lẽ lại vứt cho đám nhóc ở Mộc Thảo phong hay sao?"

"Được rồi, được rồi, có thể đi chưa thế?"

Hồng Lý đứng bên cạnh ôm kiếm ngoáy tai nói."

Mau đi đi."

"Vậy ta đi đây, ở nhà nhớ phải nhớ ta đấy."

"...

Biết rồi, mau cút."

Diêu Hạc ngậm ngùi xuất phát, chúng đệ tử cũng lần lượt đi theo.Hồng Lý phong chủ nằm dài theo thân kiếm, vừa nhìn trời vừa nói chuyện phiếm với Diêu Hạc, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện."

Đúng rồi, tiểu sư điệt à, người hôm nọ đứng cùng con trên cành liễu nhà ta là ai vậy?"

"Sư cô nhìn thấy sao?

Hôm đó con không thấy người ở Kiếm Hà phong."

"Hai người xoay lưng đi thì đúng lúc ta trở về mới nhìn thấy thôi."

"Đó là người con nhặt được ở thác Miên Linh, hắn bị thương nặng nên ở lại chỗ chúng ta dưỡng thương."

"Thác Miên Linh?

Có vấn đề không?"

Hồng Lý truyền âm cho Diêu Hạc."

Tạm thời là không, nhưng cái tên đó rất giống Ma Tôn đấy."

Diêu Hạc truyền âm đáp lại."

Ma Tôn?

Ma giới có biến sao?"

"Không biết, có lẽ nhớ thê tử nên chạy sang, cũng không thèm ngụy trang."

"Ồ.

Đúng là tình chỉ tổ làm người ta mệt."

"Còn hơn người không có tình."

Diêu Hạc châm chọc.Hồng Lý nghiến răng, tức giận trừng hắn, không chơi truyền âm với hắn nữa._________________________________Khi bọn họ tới nơi, Di Lạc Thiền Sư của Tịnh Sư tông đích thân ra đón tiếp."

Di Lạc, lâu rồi không gặp."

Diêu Hạc lên tiếng chào hỏi Tịnh Sư chưởng môn."

Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp."

Lúc này, có một cô nương mặc y phục Tây Vực màu tím, đeo khăn che mặt, đuôi mắt dài hẹp còn đính vài đá quý nhỏ, người bình thường cả nam lẫn nữ đều không tự chủ được mà dõi theo, đi tới chỗ hai vị chưởng môn đang đứng.

Đi cùng với nàng là một vị cô nương khác cũng là dáng vẻ lả lướt xinh đẹp ấy nhưng đứng cạnh người trước lại vừa vặn bị đè một bậc."

Hỉ Vy chào các vị, lâu rồi không gặp."

"Chào các vị."

"Hỉ chưởng môn, vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ?"

Hồng Lý từ phía sau dẫn các đệ tử đi lên, vừa lên mắt đã dán vào chưởng môn Hợp Hoan tông."

Hồng chưởng lão quá khen, chúng ta đều như vậy mà."

Hỉ Vy cười, nói."

Các vị đều tới rồi sao?"

Một người mang dáng vẻ thư sinh cất tiếng."

Nhuận chưởng môn."

Ba người kia đồng thanh lên tiếng chào y.Là Nhuận Ngọc- chưởng môn Thư Tự các."

Dô, hôm nay Thư Tự các cũng tới góp vui sao?"

Nhuận Ngọc cười cười nói: "Đúng, đúng, mấy lần trước có mỗi Nhuận mỗ tới chơi, lần này có đồ đệ rồi."

Mấy đợt trước, Thư Tự các tứ tán cả, còn mỗi Nhuận Ngọc, nay y đã nhận thêm đồ đệ rồi."

Đều đến cả rồi, mau vào trong thôi."

Di Lạc Thiền Sư đưa tay làm hành động mời rồi đi trước dẫn đường, các chưởng môn cùng chúng đệ tử lần lượt đi theo ông đi vào."

Đại sư huynh, đại sư huynh."

Lệ Chi bỗng nhiên truyền âm với Diêu Thừa Phụng."

Hửm?

Có chuyện gì thế?"

"Linh Mộc chưởng lão tầm bao lâu nữa thì tới nơi?"

"Khoảng hai canh giờ nữa, muội hỏi làm gì?"

"Ta thấy Hồng Lý chưởng lão hình như đang muốn đánh nhau với chưởng môn Hợp Hoan tông ấy..."

"Yên tâm, có sư phụ ở đây cô cô không dám làm gì quá khích đâu."

"Ò."

Di Lạc Thiền Sư dẫn bọn họ tới một cái sân lớn, sau đó các chưởng môn cùng các vị chưởng lão đi lên một đình lớn, từ trên nhìn xuống."

Các chúng đệ tử, hãy nhận lấy thứ này."

Ông vung tay, trước mặt bọn họ xuất hiện một tấm lệnh bài.

"Chắc hẳn mọi người đều đã đọc qua quy tắc Đại hội.

Ở vòng thứ nhất, mỗi lần giết được yêu quái, ma thú, trên lệnh bài sẽ tự động ghi lại.

Cũng có thể lấy lệnh bài của người khác, người bị mất lệnh bài sẽ xếp cuối cùng.

Hơn nữa, vào trong bí cảnh chỉ có tu vi Hoá Thần trở xuống, vậy nên chưởng lão bọn ta sẽ không thể ra tay giúp các con, các con phải tự lực cánh sinh.

Nếu gặp nguy hiểm không tìm được lối ra hoặc không muốn tiếp tục thì bẻ vỡ lệnh bài, sẽ tự được đưa ra khỏi bí cảnh.

Sau ba ngày tự động đưa khỏi."

Chờ các đệ tử cất lệnh bài đi, Di Lạc Thiền Sư nói tiếp."

Tất cả còn gì muốn hỏi không?"

"Đợi chút, ta muốn hỏi."

Cầm Miểu giơ cao tay nói.

"Nếu cướp của người khác, chẳng phải là không công bằng hay sao?

Ái!"

Cầm Miểu vừa hỏi xong thì liền bị Lệ Chi đạp một cái."

Dựa vào thực lực mà cướp được, có gì không công bằng chứ?

Không có thực lực để giữ đồ của mình vậy thì tu luyện làm cái gì?"

Một đệ tử của Hợp Hoan tông lên tiếng.Nàng ta mặc bộ y phục kiểu dáng gần giống với chưởng môn, nhưng là màu đỏ rực rỡ."

Ha ha ha, vị đệ tử này nói rất đúng.

Được rồi, Thiện Thuật, dẫn các đệ tử về phòng chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi đi."

Di Lạc Thiền Sư nói với đại đệ tử của ông."

Vâng."

Thiện Thuật đeo một chuỗi tràng hạt lớn, dáng vẻ cũng lớn, khác hẳn với sư phụ của y.Mỗi môn phái có một khu nghỉ ngơi riêng, Thiện Thuật là người dẫn đường cho Liên Sơn."

Tới rồi, đây là nơi nghỉ ngơi của các vị.

Các vị có thể ra ngoài thăm thú, nhưng phải trở về trước giờ Tỵ.

Bần tăng cáo lui."

Tịnh Sư tông của bọn họ là một ngôi chùa nằm trên ngọn núi gần với kinh thành nên có rất nhiều đệ tử tới chỗ bọn họ muốn lên kinh thành chơi."

Cảm tạ Thiện Thuật huynh đã dẫn đường."

"Không có gì, là trách nhiệm của ta."

Thiện Thuật rời đi, Cầm Miểu mới nhăn nhó."

Sao lúc nãy cô đá ta?"

"Ngươi ngốc chứ sao."

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Hà Mục, thương thế lúc trước đã khỏi hẳn chưa?"

"Đã khỏi rồi, Đại sư huynh."

"Vậy là tốt.

Mau về phòng đi."

"Đại sư huynh, muội muốn tới kinh thành chơi."

"Đại sư huynh, bọn ta cũng muốn!"

Cả một đám đồng thanh nói, sau đó lại ỉu xìu.

"Nhưng bọn ta đều không biết đường...

"Đám bọn họ quanh năm đều ở trên núi, có xuống núi cũng là đi tuần quanh núi hoặc đi trừ yêu, đâu có tới kinh thành.

Diêu Thừa Phụng thì hay đi cùng với Cầm Vân xuống núi mua đồ đem về trên núi nên được các sư đệ, sư muội nhìn chằm chằm."..."

Được rồi, được rồi dẫn các người đi!
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 9. Dạo chơi kinh thành.


Đám đệ tử Liên Sơn kéo nhau đi chơi.

Dạ Huyên trốn trong ngực áo Diêu Thừa Phụng cũng được mang đi chơi cùng.Kinh thành sầm uất, bày bán đủ mọi thứ.

"Sư huynh, xem này, cái này đẹp ghê á."

Lệ Chi hớn hở lượn khắp nơi, thấy cái gì đẹp đều khoe cho Diêu Thừa Phụng coi.Tất nhiên là xem thôi chứ không mua rồi, nàng cũng hiểu tình cảnh của môn phái nhà mình.

"Ây nha nha, nhìn cứ như nhóc con mới lên kinh thành lần đầu vậy, không mua gì sao?"

Một giọng nói từ đám đông vang lên, khiến cho mấy người chú ý về phía này.

Là đệ tử Hợp Hoan tông ban nãy.Có điều nàng ta cũng không biết đây thực sự là một đám lần đầu lên kinh thành."

Chậc chậc, đi cùng với một đám sư huynh mà không mua gì cho sư muội.

Tiểu cô nương à..."

Để ta dẫn cô đi chơi, ta có rất nhiều tiền, bao mọi người cả buổi!

"Đi thôi sư huynh, ta không thích nhiều lời với cô ta."

Lệ Chi kéo tay áo y nói.

"Đúng vậy, sư huynh, cô ta nhiều chuyện thật, Sơn Nhu ở đây nhất định sẽ mắng cô ta."

Đổng Khoái thầm thì.

"Lúc nãy còn nhìn ta rất cao ngạo, ta thắc mắc thì hỏi, liên quan gì tới nàng."

"Đúng đúng đúng."

Hà Mục cũng đồng tình với Cầm Miểu.

Diêu Thừa Phụng: "..."

Cả đám Liên Sơn phái liếc nhìn nhau, Diêu Thừa Phụng còn chưa kịp nói gì liền bị đám nhỏ kéo đi hướng khác.

"..."

Nàng ta còn chưa kịp mở lời mời họ đi dạo kinh thành...

Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình bọn họ dạo chơi.

Chơi tới trời xẩm tối, bọn họ quay về để kịp giờ Tỵ.

Bỗng chợt ở gần đó có tiếng ầm một cái, như có thứ gì nặng nề bị đổ, người qua đường xúm vào xem, kể cả đám đệ tử Liên Sơn, cũng có người nhanh chân chạy ra chỗ khác, sợ dính phải mình.

Chỉ thấy cánh cửa của một hoa lâu coa bảng hiệu Liễu Duyên phường bị người ta bạo lực đạp gãy, hai người canh cửa cũng ngã lăn.

Bên trong hoa lâu là hình ảnh một cô nương đang cởi áo khoác cho một cô nương khác trang phục không mấy ấm áp đang ngồi trong lòng, bản thân mình thì phủi phủi cái ghế gần đó rồi ngồi lên.

"Ngầu!"

Đám bọn họ đều âm thầm giơ ngón tay cái cho hình ảnh này.

Vì đứng xa quá nên chẳng nghe thấy gì, bà chủ hoa lâu cãi lý với cô nương kia không được thì đứng giậm chân suốt ruột như đang đợi ai đó.

Cuối cùng, người đó cũng đến nhưng qua vài câu thì người kia liền quỳ sụp xuống xin tha.

Diêu Thừa Phụng nhìn thấy rõ ràng tấm kim bài mà cô nương kia cầm trong tay, con ngươi hơi co lại.

Là người của hoàng thất."

Về thôi, không kịp bây giờ."

"Ấy, mải xem quá quên mất.

Mau chạy thôi."

"Đi."

May mắn bọn họ trở lại vừa kịp lúc.

Linh Mộc chưởng lão cùng người của Thảo Mộc phong đã tới nơi từ chiều nay.

"Sư phụ cùng các chưởng lão đi gặp bạn cũ rồi."

Diêu Thừa Phụng vừa nhận được thông linh của sư phụ, bảo bọn họ tự mà kiếm cơm ăn.

"Biết thế lúc ở kinh thành ăn luôn cho xong!"

Lệ Chi xoa xoa cái bụng trống rỗng, còn kêu lên tiếng ọc ọc.

"Người của Thảo Mộc phong đều rất có kỷ luật, giờ chắc cũng lên giường đi ngủ rồi."

Đổng Khoái buồn bực nói."..."

Cả đám lại nhìn nhau không nói lên lời."

Nè, mấy người ngồi đó làm gì vậy."

Giọng nói quen tai vang lên.

Bọn họ quay ra, lại là đệ tử kia, hiện tại bọn họ rất đói, không có nhu cầu nghe xỉa xói.Nàng ta tới gần, mùi khoai lang nướng thơm phức cũng gần hơn.

Ọc...ọc...ọc..."

Các ngươi không về lúc cơm chiều, ta đoán các ngươi mải chơi chưa ăn gì đúng không?"

Nàng đưa một túi giấy lớn ra trước mặt bọn họ, ngượng ngùng nói.

"Cái này cho các ngươi, chỉ là... là ta lỡ tay mua... mua quá nhiều, không ăn hết thì phí lắm!"

"..."

Đúng là miếng ăn là miếng nhục mà!

"Đa tạ đã giúp đỡ bọn ta."

Mặc dù nhịn đói cũng được nhưng sẽ rất khó chịu.

"Xin lỗi, chiều nay là bọn ta thất lễ rồi."

"Không... có gì!

Ta... ta không để bụng chuyện đó!"

Dù sao ở môn phái cũng thường xuyên bị người ta làm lơ như thế.Diêu Thừa Phụng nhận lấy túi giấy, nàng ta lập tức chạy trối chết.

"Ế?

Ta thấy người này là thích đại sư huynh rồi?"

Hà Mục khoác vai Đổng Khoái trêu chọc y.

"Lúc đầu ta còn nghĩ rằng vị tỷ tỷ rất đanh đá đấy."

"Người ta chỉ là muốn kết bạn thôi."

Diêu Thừa Phụng dở khóc dở cười nói.

Y đã nhìn ra, dạo chơi kinh thành bọn họ đều là đi cùng đồng môn, nhưng cô nương này lại lủi thủi đi chơi một mình.

"Ăn đi, ăn đi."

Dạ Huyên:"..."

Hắn không cần ăn cũng được nhưng mà... mẹ nó, có cần thơm như vậy không!___________________________
"Con trai đệ chết rồi?"

Trong một gian phòng kín ở tửu lâu, những người ngồi bên trong mang bộ dáng chỉ mới hơn hai mươi nhưng lại toát ra khí chất như mấy trăm tuổi đang an ủi nam nhân trung niên.

"Đúng, còn bị hoàng đế chém chết."

"Nói vậy chắc hẳn có lý do chứ?"

Tuy rằng bọn họ sớm đã không để tâm tới triều đình nhưng có một sư đệ đồng môn làm quan ở Thái y viện.

"Ta cũng không rõ, hiện tại ta chuẩn bị tới biên cương để xin bệ hạ cho một câu trả lời."

Trần Uất mệt mỏi nói.

"Biên cương?"

Diêu Hạc phát hiện ra sự bất thường.

"Ngự giá thân chinh?"

Linh Mộc đồng thời phát hiện ra điểm ấy.

"Cũng không thể nói là như vậy, bệ hạ xuất cung lại không cho ai biết, cũng là do có người đưa tin A Thăng bị người khác chém chết nên ta mới vào cung hỏi bệ hạ cho ra nhẽ, lúc ấy công công trưởng quản mới nói cho ta biết."

"Ồ, một tháng không thiết triều thần tử cũng không thắc mắc sao?"

Hồng Lý châm chọc.

"Đương nhiên là có, nhưng ai dám nói gì chứ?

Hoàng đế trẻ tuổi ngang tàng, lên chiến trường từ nhỏ, thần tử không ai dám nói chuyện với ngài ấy!"

"Sao ngươi nói chuyện được thế?"

"Ta là thái y, đương nhiên tiếp xúc với bệ hạ nhiều, ngài ấy cũng đâu có ác độc hở tí là chém đầu đâu.

Nhưng ta nói thì các triều thần không tin."

Trần Uất thở dài bất lực.

"Thì ra lời Trần thái y nói là thật sao?

Ta nhìn qua bệ hạ còn nghĩ rằng y là kiểu người tàn nhẫn thật chứ."

Nhuận Ngọc im lặng nãy giờ lên tiếng, hắn là người quản lý đình Quốc học của Tu Linh quốc.

"Là ngài ấy không giỏi thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng có một cái mặt ấy thôi.

Con trai ta rốt cuộc là làm ra chuyện gì động trời khiến ngài ấy tức giận như vậy chứ!"

Trần Uất cay đắng lên tiếng.

"Thời gian không còn sớm nữa, ta phải lên đường rồi.

Các vị sư huynh, sư tỷ cáo từ!"

"Thượng lộ bình an."

Bọn họ vốn định rằng lâu ngày không gặp, muốn cùng nhau uống chén rượu, ai ngờ lại xảy ra việc này.

"Ài, tại hạ cũng không ngờ rằng Hoàng thượng lại lén lút giấu thần tử chúng ta chạy ra biên cương như vậy.

Chúc Trần đại nhân thượng lộ bình an, như ý có được câu trả lời của bệ hạ."

"Đa tạ, cáo từ."

"Chậc chậc, cứ phải dính vào triều đình làm gì."

"Thế gian có nhiều loại người, cũng có nhiều lý tưởng khác nhau.

Lý tưởng của Hồng chưởng lão là tự do, thoải mái ngao du thì lý tưởng của Trần đại nhân lại là cứu thật nhiều người, mà muốn cứu được nhiều người thì phải dạy y cho nhiều người khác."

Nhuận Ngọc nhấp một ngụm trà nói.

"Vậy còn ngươi?"

"Lý tưởng của Nhuận Ngọc rất đơn giản, truyền bá học thuật, tạo nên nhân tài" "Linh Mộc, nghĩ cái gì thế?"

Diêu Hạc thấy nãy giờ nàng cứ đờ người ra.

"Hả, không có gì."

"Chúng ta cũng nên về thôi, mai sẽ bắt đầu sớm đây."

"Được.'' "Nhuận Ngọc xin cáo lui trước."______________________________ Diêu Thừa Phụng trở về phòng, bấm Thanh Tẩy quyết để làm sạch sau đó đặt lưng liền ngủ.

Một luồng ma khí tụ lại thành hình người đứng trước giường y.

"Người ngươi rõ ràng nóng như lửa vậy, sao lại không đổ mồ hôi?"

Lúc ở trong ngực áo Diêu Thừa Phụng, ngoài nhịp tim của y ra hắn còn cảm nhận được y rất nóng.

Nóng tới nỗi hắn suýt chui ra ngoài.

Nhưng hiện tại y lại rất an ổn nằm ngủ.

Rốt cuộc là tại sao?
 
Back
Top