- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Phụ Trợ Có Thể Lấy Một Địch Trăm, Chẳng Phải Rất Bình Thường Sao?
Chương 59
Chương 59
Thuận lợi tiến vào học viện, Vân Thời nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận quan sát trường đại học ở thời đại tinh tế này.Học viện Tinh Ngân có diện tích cực kỳ rộng lớn.
Mặc dù Vân Thời đã ghi nhớ bản đồ trên sổ tay tuyên truyền rất kỹ nhưng đến khi thật sự đặt chân vào trong học viện, vẫn không tránh khỏi hoảng hốt.Trường học đương nhiên cũng đã tính đến khả năng tân sinh bị lạc đường, cho nên vào ngày đầu tiên các tân sinh viên bước vào khuôn viên, mỗi người đều được phát một tấm bản đồ.
Bản đồ này không giống loại bản giấy ở thời đại của Vân Thời, mà là tích hợp chức năng thông minh kèm công cụ hỗ trợ, chỉ cần nhập vào địa điểm muốn đến, trong vòng ba giây bản đồ sẽ lập tức vạch ra tuyến đường tốt nhất, còn cẩn thận hiển thị cả việc địa điểm cần đến có đang mở cửa vào thời điểm đó hay không.Cũng bởi vì diện tích quá lớn, trường cho phép học sinh sử dụng một số phương tiện di chuyển nhẹ thay cho đi bộ, hơn nữa học viện còn có hệ thống giao thông công cộng riêng.
Từ cổng trường đến khu ký túc xá nam không phải là quãng đường ngắn nếu chỉ đi bộ thì phải mất hai tiếng mới đến nơi.Để che giấu thân phận, Vân Thời đã dành nhiều thời gian và công sức cho vẻ bề ngoài nên quên mất việc chuẩn bị phương tiện di chuyển nhưng giờ không cần thiết nữa, theo đánh dấu trên bản đồ Vân Thời đến một điểm chờ xe.Chỉ vài phút sau, một chiếc xe điện tham quan đã đến.
Chiếc xe này trông rất giống loại xe chở khách du lịch, có thể chở được 12 người một lúc.
Tuy nhiên, khác với những chiếc xe điện ở thời đại của Vân Thời, chiếc xe này không có bánh xe mà lơ lửng cách mặt đất khoảng 30 cm.
Khi đến gần điểm chờ, xe sẽ dừng lại để hành khách đi lên.Vì chưa đến ngày khai giảng chính thức nên trong trường không có nhiều học sinh, trên xe chỉ có hai người, ngồi ở hai hàng ghế đầu và cuối, bốn hàng ghế giữa đều trống.Vân Thời chọn một chỗ ở giữa.
Vừa ngồi xuống, một con robot mini hình con chuồn chuồn bay từ phía đầu xe đến trước mặt cậu, tự động hiện ra màn hình chọn điểm đến, Vân Thời chỉ cần chạm vào màn hình và quẹt vòng tay là xong.Quãng đường đi bộ mất hai tiếng giờ chỉ tốn một tinh tệ, đi cùng Đại Trụ thì cũng chỉ mất hai đồng, rất hời.Vân Thời định xem thử ký túc xá và khu dạy học cách nhau có xa không, xe buýt của trường chạy những khung giờ nào, thời gian chờ xe mất bao lâu, từ đó quyết định xem có nên mua một phương tiện di chuyển cá nhân hay không.Cậu lướt tinh võng thấy rằng các phương tiện di chuyển nhẹ có thể sử dụng trong khuôn viên học viện, loại đắt tiền thì vô số kể nhưng loại rẻ nhất thì cũng không gọi là rẻ bèo như giá rau cải trắng ở thời đại của cậu, loại rẻ nhất trông hơi giống xe cân bằng, lơ lửng, không có bánh xe, tốc độ nhanh hơn xe cân bằng rất nhiều, với giá khởi điểm là 2000 tinh tệ.*Xe cân bằng
Vân Thời nghĩ rằng nếu xe buýt của trường đủ chuyến, thì khoản tiền này có thể tiết kiệm được.
Dù sao thì cũng chỉ mất vài phút chờ đợi, những địa điểm gần thì có thể đi bộ, vừa tiện lợi vừa rèn luyện sức khỏe.Chỉ lát sau, hai sinh viên còn lại lần lượt xuống xe, xe cũng đã đến khu ký túc xá nam.Y như trong sổ tay tuyên truyền, khu ký túc xá chia làm ba loại: khu biệt thự, khu chung cư và khu ký túc xá thông thường.Vân Thời xác định nơi đến, đi thẳng đến khu ký túc xá thường, làm xong thủ tục với người quản lý, cậu nộp phí ở trọ và nhận được thẻ phòng.Ký túc xá thông thường có bốn sinh viên ở một phòng, mỗi phòng đều có đầy đủ cơ sở vật chất riêng biệt, với tấm thẻ phòng vừa nhận, Vân Thời có thể mở tủ đồ của mình, sau khi nhận thẻ không thể tự ý đổi phòng, nếu có mâu thuẫn với bạn cùng phòng, muốn chuyển đi thì phải làm đơn xin lên người quản lý."
Cạch..."
Cánh cửa mở ra.Vân Thời bước vào phòng, đi qua huyền quan, nhìn vào bên trong, không có ai cả.
Ngoài phòng cậu, ba căn phòng còn lại đều sáng đèn màu xanh, cho thấy chúng vẫn chưa có người ở.*Huyền quan
Không thể không nói, biết được hiện tại chưa có bạn cùng phòng, Vân Thời thở phào nhẹ nhõm.Cậu dùng thẻ phòng mở cửa căn phòng của mình và ngay lập tức cảm thấy hài lòng.Khác với một số trường đại học nổi tiếng nhưng có môi trường ký túc xá rất tệ ở thời đại của mình, căn phòng này vô cùng sạch sẽ, sáng sủa, thoáng đãng, ánh sáng tự nhiên rất tốt.Vân Thời không biết tòa nhà này được xây từ bao giờ nhưng cách bài trí ở đây trông vẫn như mới.Không chỉ có phòng ngủ, bên trong còn có phòng vệ sinh riêng và một phòng học, diện tích hai nơi này không lớn nhưng có không gian riêng là tốt lắm rồi.Phòng ngủ có tủ quần áo với sức chứa lớn, đủ dùng cho cả một gia đình.Sổ tay tuyên truyền còn nói đây chỉ là chỗ chứa đơn giản...Với chi phí 8000 tinh tệ mỗi học kỳ, giá thuê này thực sự quá hời so với bên ngoài.
Hơn nữa học viện Tinh Ngân rất chú trọng vấn đề an toàn của sinh viên, bất kể là loại ký túc xá nào, đều được trang bị hệ thống phòng vệ và thiết bị cầu cứu khẩn cấp.Thần kinh luôn căng thẳng của Vân Thời đến lúc này mới có thể thật sự thả lỏng.Tiếp đó, là dọn dẹp đồ đạc.Nhiệm vụ chính của Đại Trụ là quản gia, có nó ở đây thì Vân Thời không phải lo lắng chuyện gì.
Đồ đạc của cậu không nhiều nên việc dọn dẹp rất nhanh đã đâu vào đấy.
Vân Thời chuẩn bị gỡ lớp "mặt nạ" trên mặt xuống và đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát thì chuông cửa vang lên.Cậu dừng lại động tác cởi áo khoác.
Để cẩn thận, Vân Thời gọi Đại Trụ, đồng thời mang theo một số dụng cụ tự vệ đã chuẩn bị từ trước.Từ huyền quan cậu có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, màn hình hiển thị một nam sinh trông còn khá trẻ, nếu là người đến nhận phòng, cậu ta có thể dùng thẻ để vào luôn vậy nên chắc hẳn đó là sinh viên ở phòng khác.Vân Thời mở cửa.
Người bên ngoài đang nhàm chán ngâm nga một bài hát, thấy cửa mở liền nhiệt tình vẫy tay chào."
Chào bạn!
Mình ở phòng bên cạnh, Khoa Dược, mình tên là Hách Tiền, mình lượn một vòng thôi hà."
Cậu bạn mới cười thật tươi."
Xin chào," Vân Thời đáp, "Vân Thời, Khoa Esports.
Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Ồ, ngầu quá!"
Hách Tiền vẫy tay, "Không có gì đâu, chán quá nên mình đến chào hỏi thôi, có làm phiền bạn không?"
Vân Thời lắc đầu.
Sau khi kết bạn với Vân Thời, cậu bạn này lại tiếp tục đi gõ cửa phòng của sinh viên khác vừa mới đến.Vân Thời luôn nhìn theo cậu bạn Hách Tiền.
Sau khi kết bạn với một sinh viên khác, cậu ta gõ cửa phòng thứ ba, rồi thứ tư, nhưng không ai mở cửa cả.
Dạo hết một vòng tầng này, Hách Tiền vẫy tay chào Vân Thời rồi trở về phòng mình ở ngay bên cạnh.Vân Thời đóng cửa lại, cậu bạn kia có lẽ chỉ đơn thuần là đến chào hỏi làm quen.Cậu không giấu tên của mình, cái tên "Vân Thời" không quá đặc biệt, nếu cố tình không nhắc tới lại dễ gây nghi ngờ.
Hơn nữa, vẻ ngoài của cậu hiện giờ đã khác nhiều so với trước kia, chỉ dựa vào một cái tên, không thể kết luận cậu là nguyên chủ, thêm một điều nữa là hai chuyên ngành Cơ khí và Esports hoàn toàn không liên quan đến nhau, những kẻ đang theo dõi hẳn phải biết rằng nguyên chủ chắc chắn sẽ chọn ngành Cơ khí.Bất kể thế nào, khi đã sống trong học viện rồi thì dù những kẻ đó có phát hiện ra cậu cũng không dám ra tay công khai ngay trong trường.
Nếu có học sinh gặp chuyện trong Học viện Tinh Ngân, chắc chắn nhà trường sẽ điều tra nghiêm ngặt.Vân Thời trở về phòng, nằm trên giường nghỉ một lát, sau đó đi tắm rửa, thay quần áo.
Nghỉ ngơi xong cậu lấy mũ giáp ra và đăng nhập vào game.Vì bận rộn từ sáng sớm nên nhân vật của Vân Thời đã hồi phục đầy đủ thể lực.Việc đầu tiên khi vào game vẫn là dùng hết thể lực đã, một phần để chế tạo thuốc, một phần để trồng trọt.Thông qua hiệp hội, NPC A Ngư đã thu thập được một số nguyên liệu và chế tạo ra một vài máy móc, trong đó có máy gieo trồng mà Vân Thời đã mua, món đồ này cực kỳ tiện lợi, nó giúp giảm một nửa lượng thể lực tiêu hao, nhưng vẫn đảm bảo tốc độ trồng trọt nhanh hơn và điểm thành thạo không bị giảm.Vân Thời vừa gieo hạt, vừa theo dõi tin tức trên Kênh Thế Giới.Trận doanh chiến đã mở được hai ngày, và hôm nay là ngày thứ ba.Sau khi trì hoãn lâu như vậy, cuối cùng các hiệp hội khác cũng đã biết chuyện hội của Vân Thời mời được NPC về đảo.
Thực tế, ngay từ đầu, Vân Thời và Bạc Hòa cũng không cấm các thành viên tiết lộ thông tin này ra ngoài.
Bởi vì hiệp hội của họ đã mời được tất cả các NPC cần thiết, còn việc các hiệp hội khác có mời được hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hiệp hội và đồng minh của họ.Tuy nhiên, điều không ngờ tới là các thành viên trong hội quán triệt phương châm "âm thầm làm lớn" nên đều im lặng.
Nhưng họ không nói không có nghĩa là các hội khác không có người để ý.Bên phe đối lập thì không nói làm gì, còn phe cùng chiến tuyến, đôi khi cùng làm nhiệm vụ trận doanh sẽ chạm mặt nhau, mỗi lần gặp, người của hai hiệp hội bọn họ có khi mang theo đồ ăn hoặc các loại thuốc mà người khác không có, người ta tò mò hỏi một câu, lại không đề phòng mà trả lời thẳng là mua từ NPC.Thành viên của hai hiệp hội không phải ai cũng giống Bạc Hòa có tám trăm tâm nhãn, cũng không phải ai cũng như Vân Thời luôn giữ một phần cảnh giác, vì vậy bên này nói hai câu, bên kia hỏi hai câu, tuy không nói trắng ra là NPC bị họ đưa về hội, nhưng ẩn ý bên trong, người có tâm vừa nghĩ là đoán ra ngay.Sau đó, lại có người hỏi: "Chẳng lẽ hiệp hội mấy người mời NPC về thật à?"
Thành viên bị hỏi hoảng hốt vô cùng, sợ mình lỡ miệng bán đứng hiệp hội, vội chạy đi hỏi phó hội trưởng đang online, sau khi được phó hội trưởng bảo là không sao, lập tức thẳng lưng lên, kiêu ngạo thừa nhận.
Những thành viên khác cũng đã nhịn không nổi từ lâu, thế là càng ngày càng nhiều người tới hỏi, họ cũng càng ngày càng kiêu ngạo."
Đúng vậy, các anh không biết là NPC có thể mời về sao?"
"Thiệt luôn?
Hội các anh lực chiến xếp trên tụi tôi mà, chẳng phải cũng có vật phẩm 'mời gọi' sao?
Gợi ý rõ ràng như vậy mà hội các anh không ai nghĩ ra à?"
"Này, nói thiệt đừng buồn nhưng giờ các anh mới ngộ ra thì có phải hơi muộn rồi không?"
Nghe đi!
Nghe đi!
Nghe coi tụi nó nói cái gì kia kìa!
Đập nhau suốt mấy bữa nay, giết không biết bao nhiêu NPC phe địch, phe mình cũng bị tập kích vô số lần rồi giờ tụi bây nói có thể mời NPC về hội là sao nữa má???Mấy hội lớn đều tức đến bật cười, họ đang chuyên tâm chuẩn bị cho trận doanh chiến, vậy mà có người đã sớm kiếm được đầy bồn đầy chén, còn họ thì hoàn toàn không hay biết gì.
Tức muốn lộn ruột!"[Hóng chuyện.jpg] Mấy vị hội trưởng đang diễn một màn tan nát cõi lòng kìa."
"Lạy luôn!
Thẻ mời NPC tức là người chơi tự tới An Thành mời NPC về, trình độ đọc hiểu cỡ này tui cho max điểm nhé."
"Nói thiệt, người bình thường ai mà nghĩ tới đâu trời."
"Hội của sếp sòng có khác!
Tôi muốn ăn bám quá, muốn tận hưởng cuộc sống 'nằm không hưởng lợi' quá.
Không biết các cao nhân còn nhận thành viên không nhỉ?"
"Liệt Hỏa, Thanh Mộc, em thất vọng về mấy anh! [Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg]""Nghiêm túc đi mấy má, hai bên đánh nhau cỡ này chết không biết bao nhiêu NPC, giờ còn muốn mời, đào đâu ra nữa mà mời.
Tới giờ mà còn chưa thấy công bố khi nào trận doanh chiến khai hỏa nữa, mai thứ bảy rồi."
"Tui cũng muốn biết trận doanh chiến chừng nào bắt đầu, ngày mai tui có việc, không online được đâu a a a!"
"Làm ơn, nhà phát hành game làm ơn thông báo một cái tin chính xác đi!"
"Tôi nghĩ là, cứ xem thanh tiến độ của phe mình ấy, nếu thanh tiến độ đầy thì... hehe."
"Phe trung lập giơ tay phát biểu, không biết mọi người còn để ý đến nhiệm vụ [Ánh Rạng Đông] không?
Khi trận doanh chiến bắt đầu thì nhiệm vụ này sẽ thế nào, hơn nữa nó vẫn đang tăng tiến độ mỗi ngày kìa."
Vân Thời chú ý đến bình luận mới nhất này, cậu mở thanh nhiệm vụ ra xem thử.Quả đúng như người chơi kia nói, nhiệm vụ thế giới [Ánh Rạng Đông] vẫn còn đó, hơn nữa tiến độ đã từ 80% lúc bắt đầu trận doanh chiến nay đã tăng lên 92%, không rõ là do người chơi hoàn thành nhiệm vụ đẩy lên, hay là...Vân Thời lại mở bảng tiến độ chuẩn bị trận doanh, thấy bên [Minh Thiên] là 75%.
Có thể hiểu rằng [Ánh Rạng Đông] tăng tiến độ kỳ thực đã không còn liên quan đến mấy nhiệm vụ phụ kia nữa, mà chủ yếu là do hai bên trận doanh đang thúc đẩy.Ánh Rạng Đông, xua tan bóng tối, là tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai.Có phải nhiệm vụ này ám chỉ rằng sau những hỗn loạn và đấu tranh ở An Thành, cuối cùng sẽ đón chào Ánh Rạng Đông?Nói cách khác, khi trận doanh chiến kết thúc, nhiệm vụ [Ánh Rạng Đông] cũng sẽ hoàn thành.Khoan đã, trận doanh chiến kết thúc...Vân Thời dừng việc trong tay.
Trước đây cậu chưa nghĩ nhiều, nhưng giờ thì không thể không nghĩ.
An Thành là Chủ Thành đầu tiên, mà trò chơi lại mở ra hệ thống trận doanh khi người chơi chưa đạt cấp tối đa.
Xét theo lối chơi game thông thường, đáng lẽ người chơi không nên tốn quá nhiều thời gian ở Chủ Thành đầu tiên này đúng không?
Những Chủ Thành sau đó thì sao, bản đồ thế giới thì sao, không khám phá nữa à?
Cứ ngày ngày đánh nhau ở đây mãi thế này ư?Dù trang bị nhận được từ trận doanh chiến có tốt đến mấy, đó cũng chỉ là bộ trang bị PvP cấp 45, trong khi cấp tối đa của trò chơi không phải là 45.Vì vậy, cuộc chiến này chắc chắn sẽ kết thúc và sẽ kết thúc rất nhanh.
Việc phân chia phe phái này chỉ là để người chơi có cơ hội lựa chọn hướng đi tiếp theo trong thế giới game.
Khi sự kiện ở An Thành kết thúc, người chơi sẽ phải tiếp tục hành trình mới.Vân Thời suy đoán, An Thành chỉ là điểm khởi đầu, còn bộ trang bị phe phái cấp 45 kia cũng chỉ là trang bị cơ bản cho PvP mà thôi."
Nghĩ gì thế?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, là giọng thật của Bạc Hòa.Vân Thời rụt cổ lại vì nhột, vừa quay đầu thì thấy Bạc Hòa đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.Vân Thời bỏ qua cảm giác nhột nhạt đó, bắt đầu thảo luận với Bạc Hòa về cuộc chiến phe phái lần này.Sau khi nghe xong, Bạc Hòa không đưa ra ý kiến gì mà lại hỏi Vân Thời: "Hôm nay có việc à?
Cả buổi sáng không thấy cậu onl?"
Vân Thời sững lại một chút rồi gật đầu: "Ừ, hôm nay tôi có bài thi."
Vừa nghe vậy, Bạc Hòa hiểu ra ngay đó là kỳ thi đầu vào: "Lần này làm bài thế nào?"
Vân Thời nhếch khóe miệng cười: "Cũng ổn."
So với lần trước, lần này Vân Thời tự tin hơn nhiều.
Bạc Hòa cười, nâng tay định xoa đầu cậu bạn nhỏ, nhưng nâng lên nửa chừng thì lại rụt về.
À, cứ cảm giác nếu thật sự xoa thì mình sẽ bị đánh.Trò chuyện xong, Vân Thời dọn dẹp nốt số cây trồng cuối cùng trong mảnh đất của mình, sau đó cả hai lập đội đi làm nhiệm vụ trận doanh.Hoàn thành xong nhiệm vụ ngày hôm nay, cộng thêm 500 điểm tích lũy có được từ nhiệm vụ phụ, Vân Thời đã đổi được vũ khí chính.
Đây là món trang bị tốn nhiều điểm nhất và cũng là món quan trọng nhất.
Những món còn lại, cậu tạm thời dùng trang bị PVE thay thế.Người chơi có bốn bộ trang bị để lưu trữ.
Hiện tại, Vân Thời chỉ có hai bộ, một bộ dùng để đánh phó bản hoặc đánh quái (trang bị PVE) và một bộ khác là trang bị PvP đã thay đổi vũ khí và giày.Nhiệm vụ hàng ngày đã xong, Vân Thời định tiếp tục khám phá con đường đến Nam Thành.Đến lúc này, danh sách một trăm người chơi đầu tiên đến Nam Thành đã kín chỗ.
Trên diễn đàn cũng có người chơi rao bán bản đồ đường đi Nam Thành được cho là không cần đi vòng, nhưng Vân Thời không có ý định mua.Quá trình tự mình khám phá thực ra mới thú vị, đi đường vòng cũng chẳng sao cả.Hơn nữa, miễn là không bị lạc đường và lãng phí thời gian vô ích, việc đi đường vòng trong game thường chỉ là gặp phải những con quái vật lớn khó đối phó.
Với người khác, điều này có thể khiến họ chùn bước, nhưng với Vân Thời và Bạc Hòa, đó lại là kinh nghiệm, thế nào cũng không thiệt.Từ An Thành có rất nhiều con đường để đi ra ngoài, trong đó không ít đường có thể dẫn đến Nam Thành.
Vân Thời không có bản đồ, nhưng điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là con đường cao tốc.
Đó là con đường mà NPC đã đi, không phải NPC mù đường như Ôn Phong Khởi, vì vậy 90% đi cao tốc là chính xác.Nhưng người ta đều nói con đường đến Nam Thành không hề đơn giản, chứng tỏ rất có thể trên đường cao tốc sẽ gặp phải cái gì đó.Lần này, Bạc Hòa không đi trực thăng nữa mà ngồi sau xe mô tô của Vân Thời.Những phương tiện này đều có thể chở người.
Xe đạp và xe mô tô chỉ có thể chở thêm một người, còn ô tô, xe thể thao và máy bay trực thăng thì chở được tổng cộng bốn người, bao gồm cả người lái.Vân Thời vốn dĩ không để ý nhưng xe mô tô và xe đạp lại không có dây an toàn, nên người ngồi sau tự nhiên sẽ ôm lấy người phía trước.Thế là, cứ đi được một đoạn, Vân Thời lại không kiềm được mà cúi đầu nhìn cái tay đang vòng qua eo mình.Cũng không thể nói là khó chịu, chỉ là... hơi không được tự nhiên.Vân Thời tự nhủ phải phớt lờ sự ngượng ngùng này.
Từ lúc chơi [SINH TỨC] đến giờ, Bạc Hòa đã giúp cậu rất nhiều.
Nếu đối phương chỉ muốn ngồi ké mà mình cũng không cho, thì thật quá kỳ cục.Tuy nhiên, khi con đường cao tốc càng kéo dài, Vân Thời cũng không còn nghĩ vẩn vơ nữa.Quả nhiên, con đường cao tốc này có vấn đề.
Từ An Thành đến Nam Thành, đây rõ ràng là con đường nhanh nhất, trên đường cứ đi một đoạn hay đến ngã rẽ đều có biển báo chỉ đường.
Nhưng...Vân Thời nhìn phía trước, con đường bị tắc nghẽn kinh khủng, gần như không có kẽ hở nào đủ để chiếc mô tô lách qua, cậu đành phải dừng lại.Đường cao tốc rộng lớn bị những chiếc xe dày đặc chặn kín.
Vừa trèo lên nóc một chiếc xe để quan sát, Vân Thời lại nhanh chóng nhảy xuống.Những chiếc xe này rất có thể là của những người dân An Thành đã tháo chạy khi thảm họa xảy ra.
Có thể ở đây đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, nguyên nhân thì khó mà nói, nhưng tóm lại là không thể đi tiếp được nữa.Bởi vì, ở một đầu khác của những chiếc xe này là một đàn quái vật dày đặc, số lượng khó có thể tưởng tượng, ít nhất cũng phải hơn 500 con.Chúng rất giống zombie, chen chúc và vô định đi lang thang trên đường cao tốc.
Chúng chưa từng đi xa hơn, có thể là do những chiếc xe bị tắc nghẽn ở đây quá nhiều, quá kín, có những chỗ vài chiếc xe chồng lên nhau, che khuất tầm mắt.Đương nhiên cũng có thể có nguyên nhân khác.Tuy trông giống zombie, nhưng quái vật xuất hiện trong bối cảnh trò chơi này không phải loại zombie mà Vân Thời thường thấy trong các bộ phim thời đại của cậu, kiểu cắn một miếng là bị lây nhiễm.
"Dị biến giả" hoặc là những người đã xảy ra biến đổi ngay từ khi thảm họa ập đến, hoặc là bị biến đổi do con người tác động ở giai đoạn sau, chứ không phải lây nhiễm qua vết cắn.Nhưng mà...Thấy Vân Thời nhíu mày, Bạc Hòa cũng nửa ngồi xuống trước một chiếc xe, qua khe hở nhỏ hẹp quan sát tình hình phía trước: "Sao thế?"
Vân Thời vừa nãy chỉ nhìn lướt qua, ngoài số lượng quái vật ra, cậu còn phát hiện một vấn đề khác: "Chúng quá giống nhau."
Quá giống?
Bạc Hòa nhìn lại một lần nữa và hiểu ý của Vân Thời.
Cái "giống" mà cậu nói là vẻ mặt và chủng loại của những con quái vật đó.Quái vật cũng có nhiều loại khác nhau, chỉ riêng ở An Thành thôi đã đủ đa dạng rồi.
Vậy mà ở đây, nhiều quái vật đến thế, nhưng tất cả lại có cùng một biểu cảm, cùng một chủng loại, đều là Quái Hình Người.Ánh mắt Bạc Hòa từ đám quái vật lại quay về phía những chiếc xe đang chặn đường.Đây là một cuộc chạy nạn, rất nhiều xe chất đầy hành lý, bên trong xe không còn chỗ chứa nên chúng được chồng cả lên nóc xe.
Ngoài những chiếc xe bốn năm chỗ ngồi, còn có rất nhiều xe buýt có thể chở được nhiều người.Số xe bị kẹt ở đây ít nhất phải đến hàng trăm.
Nếu xem như tất cả các xe đều chật kín người thì số lượng quái vật đang tụ tập ở phía bên kia cũng xấp xỉ với số người trên những chiếc xe này.Bạc Hòa nói: "Biến dị cùng lúc."
Vân Thời gật đầu, hẳn là vậy.Nhiều xe, nhiều người như thế.
Nếu không phải cùng lúc biến dị, thì bất kể là người hay là quái, hai bên chắc chắn sẽ có tiêu hao.Nhưng kỳ lạ là số người này lại khớp với số quái, hầu như không có sự tiêu hao nào.
Vậy chỉ có một khả năng, cùng một thời điểm nào đó, những người chạy trốn khỏi An Thành đều đổ dồn lên đường cao tốc, khiến con đường bị tắc nghẽn không thể đi tiếp.
Có lẽ do thời gian quá gấp rút, họ không thể tiếp tục ở trên xe, nên đã đồng loạt bỏ xe đi bộ, cố gắng hết sức để thoát khỏi thành phố này.Nhưng mà, khi họ vừa rời khỏi xe, bi kịch vẫn xảy ra, tất cả đều biến thành quái vật cùng một lúc.Vậy nên số lượng quái còn nguyên.Vân Thời một lần nữa quan sát xung quanh.
Con đường cao tốc này là đường hai chiều tiêu chuẩn, mỗi bên có bốn làn xe.
Ở giữa là dải phân cách trồng cây và hoa, cao khoảng nửa mét.
Những chiếc xe ở đây chắn kín cả hai bên đường.
Hẳn là khi bị kẹt xe, có người đã cố gắng vượt qua dải phân cách để sang làn đường đối diện, nhưng kết quả là cũng không đi được.Vân Thời bước qua dải phân cách, đi sang làn đường kia.
Thực ra không cần nhìn cậu cũng biết, làn đường hướng về An Thành hoàn toàn không có một chiếc xe nào.Thế nên tình huống thế này rất là bất thường, nếu làn đường đối diện không bị chặn, thì dù có vài chiếc xe bị lật khi cố vượt dải phân cách cũng không thể nào khiến cả một con đường rộng như vậy mà không thấy bóng dáng một chiếc xe nào được.Trừ phi, ở phía trước có thứ gì đó không thể vượt qua."
Vụ Lí."
Vân Thời gọi.Bạc Hòa lười nhác đáp lại một tiếng "Ừ," nhưng có vẻ tâm trạng rất tốt, chỉ một từ thôi cũng nghe ra ý cười.Vân Thời nói tiếp: "Anh nghĩ có khả năng nào không, thứ gây ra vụ tai nạn này không phải do những người chạy trốn mà là một con quái vật mà họ không thể đối phó.
Nó không cho phép họ đi qua, thế nên đã khiến họ dừng lại, buộc họ xuống xe để đạt được mục đích của nó?"
Còn mục đích đó là gì, Vân Thời lại một lần nữa quan sát qua khe hở giữa các xe.
Những con quái vật giống zombie này còn có một đặc điểm chung, gầy gò, teo tóp như bộ xương khô, gần như chỉ còn lại lớp da được bao bọc bởi quần áo rách nát.Bạc Hòa nói: "Đương nhiên là có khả năng.
Trong bối cảnh thế giới này, có hai thứ có thể khống chế được nhiều người cùng lúc như vậy, một là bào tử ký sinh, hai là côn trùng ký sinh."
"Mà cả hai loại này đều có một đặc điểm nổi bật: cơ thể mẹ."
"Đi khám phá thử không?"
Bạc Hòa hất cằm về phía trước, ở đầu kia con đường, ngoài đám quái hình người dày đặc ra, còn có một đường hầm rộng lớn.Âm u, ẩm ướt, cả hai đặc điểm này dường như đều rất thích hợp cho sự sinh tồn của chúng.Nếu phỏng đoán của họ không sai, thì "cơ thể mẹ" rất có thể đang ở bên trong đường hầm.
HẾT CHƯƠNG 59