Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,241
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPOjOQhzwAu4eL0spa_XvmDMtVA4vJ4SkVeqObKMN-CURtAT0-1i4VDWvMM0reIi3u0XC82bxSGd13knM5OIznqdF-dQ1R2PepnUXRrzOFMuYrDtblobEQkIIEAj0P444PllNJ2JgI9PKxnos7bEAZs=w215-h322-s-no-gm

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Tác giả: Nam Chi Tình
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nữ chính Cố Mang có vẻ ngoài như một nữ sinh cấp 3 bình thường, ít giao tiếp, học không giỏi, thế nhưng cô lại không hề bình thường, sâu trong đó là một thiên tài toàn năng. Cô là hacker nổi tiếng nhất thế giới, thần y chẩn bệnh như thần, nhà thiết kế tài ba, biên đạo múa xuất sắc, và còn nhiều kỹ năng thượng thừa khác nữa.

Cô xinh đẹp, giỏi giang, tựa như đóa sen trắng trên đỉnh núi tuyết, và lý do cô nỗ lực trở nên giỏi giang như vậy là để trả một mối thù năm xưa.

Đến khi cô chuẩn bị xong vũ khí bên mình, dự định đi báo thù về rồi ôm anh đẹp trai si mê mình thì đột nhiên cô phát hiện, hóa ra kẻ thù của cô lại chính là cái tên luôn theo đuổi cô, hở chút là động tay động chân môi hôn cô bấy lâu nay?

Hóa ra kẻ thù không đội trời chung của cô, khiến cô hao hết tâm tư, đổ máu đổ mồ hôi tìm kiếm chính là người lúc nào cũng dịu dàng thâm tình nhìn cô, chiều chuộng cô hết mực?

Vậy phải làm sao? Hiện tại cô đã có chút thích anh rồi, còn báo thù nữa không?

Đối diện với câu hỏi hóc búa này, Cố thần tỏ vẻ: “Hừ, thù vẫn phải trả, người vẫn phải lấy!”​
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 1: Từ chối nhận nuôi



“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.”

Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói.

Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?”

Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.”

Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?”

Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ.

Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.”

Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ nhíu mày lại.

Cố Mang vừa ra đời, mọi người đều đã biết chắc chắn sau này cô sẽ là một mỹ nhân.

Ông ta cũng rất cưng chiều đứa cháu gái xinh đẹp này.

Nhưng càng lớn, tính tình con bé này lại càng quái gở.

Rõ ràng là đứa lớn nhất trong nhà nhưng lại không bao giờ nhường nhịn các em trai em gái nhỏ hơn.

Chỉ cần có ai dám đụng vào đồ của cô thì cô sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đối phương rồi cầm đồ đi mất.

Mới chạm vào đồ cô có chút mà đã như vậy, vừa nhìn sơ qua đã biết là một kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.

Chị ông ta là người tốt, nên dù anh chị em không thích Cố Mang thì mặt ngoài vẫn giả vờ cho xong chuyện.

Mãi đến lúc Cố Mang tuy còn nhỏ nhưng đã đánh một người đàn ông trưởng thành đến tàn phế thì lúc này cả nhà mới thật sự sợ hãi vội vàng tránh né cô.

Dù người đàn ông đó có là tội phạm, nhưng lúc đó Cố Mang còn nhỏ mà đã ra tay tàn nhẫn như vậy.

Đúng là một người không có một chút nhân tính nào!

Bởi vì Cố Mang còn nhỏ nên chỉ ở vào trại cải tạo đặc biệt một tháng, sau đó thì chị của ông ta đã đến đón về.

Nhốt cô ở nhà một thời gian rồi gửi cô đi học tiểu học.

Ai ngờ mới nhập học được mấy ngày thì lại bị cưỡng chế đuổi học vì đánh bạn nhập viện.

Xưa giờ cô không biết nỗ lực học tập là gì!

Nhưng chuyện xấu thì đầy rẫy ra đó!

Nhà ai mà có đứa con như thế này thì đúng là xui tận tám đời!

Bây giờ chị và anh rể ông ta bất ngờ qua đời.

Để lại ba đứa nhỏ không ai nuôi nấng.

Ông ta là người trong giới chính trị, lúc nào cũng như đang đi trên lớp băng mỏng, đang lúc thăng chức ngàn cân treo sợi tóc.

Cố Tứ cũng gây chuyện thị phi khắp nơi hệt như Cố Mang, từ bé đã đánh nhau trốn học, chẳng chịu học hành đàng hoàng, ông ta mang hai đứa này về thì chẳng khác nào tự rước phiền phức.

Đặc biệt là ở nơi có nhiều quyền quý như Minh Thành.

Nếu hai đứa này gây ra rắc rối gì thì sự nghiệp của ông ta coi như xong.

Ba đứa con của chị ông ta, chỉ có mình Cố Âm là ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Cố Âm học giỏi, ngoại hình được di truyền từ chị ông ta, xinh xắn dễ mến.

Nếu không thì chị ông ta đã không để tất cả tài sản của mình cho cô con gái thứ hai là Cố Âm.

Nhận nuôi Cố Âm cũng coi như là cách ông ta báo đáp sự chăm sóc từ xưa đến giờ của chị mình.

“Tự mà lo liệu cho tốt!”

Lôi Tiêu lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đứng dậy nhanh chân rời khỏi nhà họ Cố.

Cố Âm bước từ trên lầu xuống, bên cạnh là thư ký của Lôi Tiêu đang cầm hành lý giúp cô ta.

“Chị ơi, mặc dù nhà này là ba mẹ để cho em, nhưng chị và Cố Tứ cứ ở tạm trước đi, em không để ý đâu.” Cố Âm cười nói.

Cố Mang nhét súng đồ chơi vào balo, nhướng mắt: “Không cần.”

Cô giơ tay lên xem giờ.

Năm giờ rồi, phải đi đón Cố Tứ tan học.

Cô cầm mũ bảo hiểm màu đen ở bên cạnh, đi thẳng ra ngoại

Một chiếc mô tô màu đen tuyền đang đỗ ngoài cổng biệt thự.

Đèn xe sáng lên trông như đôi mắt ác quỷ, hung dữ và hoang dại.

Cố Mang đội mũ bảo hiểm lên, đôi chân thon dài thẳng tắp leo lên xe, cạch một phát kéo tấm kính bảo vệ mắt xuống.

Mô tô vang lên tiếng ầm ầm lao ra ngoài như bay.

Cố Âm bước tới cửa xe BMW, thư ký mở cửa xe giúp cô ta.

Cô ta nhìn về phía Cố Mang rời đi, đồng tử hơi co lại, cô ta cứ nhìn chằm chằm như thế mấy giây.

Lôi Tiêu bảo: “Âm Âm lên xe đi.”

Cố Âm ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Lôi Tiêu lạnh nhạt nói: “Sau này con phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hai đứa nó. Con sẽ không bao giờ tiếp xúc lại với những con người ở tầng lớp thấp kém như thế này nữa, tụi nó chỉ xứng ngước nhìn con thôi.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 2: Chúng ta đến Minh Thành



Roẹt.

Chiếc mô tô dừng lại dưới gốc cây đa gần trường tiểu học.

Cẳng chân thon dài thẳng tắp của Cố Mang chống xuống đất, tháo mũ bảo hiểm ra, từng lọn tóc dài đen nhánh xõa xuống vai cô.

Cô híp mắt lại nhìn về phía cổng trường, nơi các bậc phụ huynh đang rộn ràng đứng đợi đón con.

Bây giờ là năm giờ hai mươi, còn mười phút nữa Cố Tứ mới tan học.

Phiền phức.

Đáy mắt Cố Mang ánh lên chút mất kiên nhẫn, cô tháo balo để lên trước mặt.

Mở khóa kéo, bên trong chiếc balo đen khá to là một mớ đồ lộn xộn.

Một chiếc laptop.

Một cây súng giả.

Một chiếc đồng hồ cơ.

Ba chiếc điện thoại, hai chiếc điện thoại nắp gập vừa dày vừa nặng, một chiếc điện thoại nắp gập nhỏ gọn.

Một cuộn vải đen to bằng lòng bàn tay được cuộn lại.

Một hộp sắt dài nhỏ.

Một cái bật lửa kim loại.

Một bao thuốc lá.

Mấy cây kẹo m*t.

Đống đồ chất lên nhau trông có vẻ ít nhưng thực tế nặng trình trịch.

Cố Mang lấy điện thoại nắp gập ra, trong ứng dụng nhắn tin có mấy chục tin chưa đọc.

Đến khi thấy một dòng tin nhắn, cô nhướng mày lên.

Cô nhếch mép, nụ cười vừa kiêu căng vừa thách thức, toát lên chút ngả ngớn.

-----

Đối diện đường cái, một chiếc SUV màu đen chậm rãi dừng lại.

“Là chỗ này thưa cậu Lục.” Tài xế nói.

Cửa sổ xe bên phải hạ xuống.

Ghế sau xe có một người đàn ông đang vắt chéo chân, mặc áo sơ mi đen, tay thả lỏng vắt trên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, bàn tay khớp xương rõ ràng, sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Anh nhìn về phía trường học, thấy đám học sinh tiểu học đang cãi nhau thì nhíu mày lại.

“Người ở đây? Trường tiểu học?”

Người đàn ông nghiêng đầu qua, da trắng như men sứ, sống mũi cao thẳng, một nửa khuôn mặt góc cạnh, đôi môi mỏng hơi mím lại khiến anh toát lên mấy phần lạnh lùng tuyệt tình.

Tài xế lúng túng gãi đầu, bọn họ lần theo địa chỉ tới đây, lúc biết nơi đây là một trường tiểu học ở thị trấn, bọn họ cũng thấy rất hoang đường.

Hơn nữa, đám người trước mắt này, nhìn ai cũng chẳng có chút liên quan gì đến người mà họ cần tìm.

Tài xế khó hiểu: “Nhưng địa chỉ cuối cùng hiển thị ở chỗ chúng ta là nơi này.”

Đôi mắt anh trầm xuống: “Lúc nào?”

Tài xế nói: “Vào mười phút trước.”

Người đàn ông gảy gảy gạt tàn thuốc, đôi mắt lạnh lùng vô tình lướt qua dưới tàng cây ở nơi xa, đột nhiên con ngươi của anh khựng lại.

Hôm nay gió khá to.

Cô gái nhỏ ngồi trên mô tô, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi bay, khí chất như thần tiên, khuôn mặt đó đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đặc biệt là dây cột tóc màu đỏ tươi trên cổ tay càng làm nổi bật lên cổ tay trắng nõn như ngọc của cô, thoạt trông cực kì mê hoặc.

Đẹp đẽ.

Trông còn nhỏ thế mà đã có con học tiểu học rồi.

Hai ba giây trôi qua, anh thu ánh mắt lại, hỏi: “Xuất hiện bao lâu rồi?”

Tài xế nói: “Chưa tới một phút.”

Anh ngước đôi mắt đen kịt lên, ánh sắc bén như dao cắt nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, lời nói sắc lẹm đầy áp bực: “Chưa tới một phút mà cậu dám đưa tôi đến đây? Cậu nghĩ là người đó sẽ đợi cậu ở đây hả?”

Đối mặt với ánh mắt của anh, tài xế hoảng loạn cúi đầu đáp: “Thuộc hạ làm việc tắc trách.”

Đôi tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông dụi điếu thuốc vào gạt tàn: “Được rồi, về Bắc Kinh đi, bảo những người khác tiếp tục đi tìm.”

......

Năm giờ rưỡi, tiếng chuông tan trường vang lên.

Một bé trai khoảng chừng tám tuổi là người đầu tiên lao ra khỏi trường học.

Cậu ta quan sát xung quanh mấy lần, lúc nhìn thấy Cố Mang đôi mắt nhoáng cái sáng bừng lên, Cố Tứ chạy về phía cô.

Lọn tóc nhỏ trên đầu cậu ta bị thổi rối bù.

Cậu ta cởi đồng phục trên người ra, thô lỗ nhét vào trong cặp rồi vứt cả thảy vào thùng rác.

Cứ như đang chạy trốn.

“Chị!” Cố Tứ gọi từ đằng xa.

Cố Mang ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn thấy Cố Tứ đang lao tới thật nhanh, khẽ chậc một tiếng; “Chạy cái gì?”

“Cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi, phải ăn mừng thôi!” Cố Tứ ghét bỏ lườm trường tiểu học ở đằng sau một cái.

Cố Mang cười cười, đưa nón bảo hiểm nhỏ cho cậu ta.

Cố Tứ hết sức quen thuộc đội lên, hỏi: “Cố Âm đi rồi hả?”

“Ừ.” Cố Mang thờ ơ đáp.

Cố Tứ lại nguýt lườm: “Ngu ngốc.”

Cố Mang vươn tay ra, kéo cậu ta lên rồi ném cậu vào ghế sau, đồng thời ném luôn chiếc balo nặng trĩu cho cậu ta: “Em mắng em ấy làm gì?”

“Chị ta là đồ không biết suy nghĩ, em không mắng chị ta thì mắng ai?” Cố Tứ ôm chặt balo to màu đen, nói như chuyện đương nhiên: “Nhà họ Lôi thật lòng muốn nhận nuôi chị ta chắc? Hay là người ta nhớ nhung đống tài sản đứng tên chị ta thôi?”

Cố Mang gạt chân chống mô tô, vặn ga, chiếc xe máy rú lên rồi lao ra ngoài đường.

Lúc chạy vượt qua chiếc Sedan màu đen, cửa sổ xe đang chậm rãi nâng lên, khuôn mặt một người đàn ông thoáng lướt qua.

Cố Mang nhướn mày, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười ngả ngớn như có như không.

“Chị ơi, chúng ta đi đâu vậy?” Cố Tứ ôm eo cô, hỏi.

“Sân bay.”Cố Mang lười biếng đáp: “Chúng ta đến Minh thành, đến nhà chú Lục.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 3: Hai nhân vật lớn



Minh Thành.

Lúc Lục Thượng Cẩm đến đón Cố Mang và Cố Tứ thì trời đã tối.

“Cố Mang, Cố Tứ, cuối cùng hai đứa cũng đến rồi!”

Lục Thượng Cẩm xúc động đến nỗi tay run lên, ông ta suýt không kìm được mà đi đến đỡ hai nhân vật lớn này.

Cố Mang đè vành nón lưỡi trai thấp xuống, hai tay đút vào túi áo khoác đen, trông hết sức cà lơ phất phơ. Cô lạnh nhạt nói: "Chú Lục khách sáo quá rồi.”

"Không không không, vẫn phải khách sáo một chút. Chuyện nan giải này của chú giao cả cho con đấy.”

Cố Mang nhìn Lục Thượng Cẩm, ừm một tiếng.

Lục Thượng Cẩm đích thân mở cửa xe cho Cố Mang khiến các thuộc hạ đang đứng xem trợn mắt líu cả lưỡi.

Rốt cuộc đây là tiểu thư nhà ai mà có thể khiến cho cục trưởng Lục của bọn họ phải đối xử như vậy?

Trông có vẻ như còn chưa thành niên.

Cô có thể giải quyết được chuyện nan giải của cục trưởng Lục nhà bọn họ sao?

......

Lục Thượng Cẩm sống trong một căn biệt thự sân vườn ở trung tâm thành phố, cánh cổng cao lớn nặng trịch toát ra phong thái uy nghiêm.

Người hầu mở cổng.

“Đến rồi.” Lục Thượng Cẩm lại tự tay mở cửa xe rồi dẫn đường cho hai người họ.

Cố Tứ xách chiếc balo to màu đen không hợp với thân hình nhỏ bé của mình, lười biếng bước đi phía trước, còn Cố Mang thì vừa đi vừa chơi game trên điện thoại.

Trông như một đứa trẻ đáng thương bị ngược đãi vậy.

Lục Thượng Cẩm không kìm được nữa: “Cố Tứ, cái balo này...hay để chú cầm giúp cho?”

Cố Tứ xua tay, tự hào nói: “Không cần đâu, cầm balo giúp chị là vinh hạnh của con.”

Lục Thượng Cẩm liếc nhìn Cố Mang vẫn đi thẳng không hề quay đầu lại, khóe miệng ông ta giật giật.

Cố Tứ kéo dây đeo balo quá khổ, thở hổn hển chạy theo sau Cố Mang.

Trong đại sảnh.

Lâm Chu – vợ của Lục Thượng Cẩm đang ngồi trên ghế sô pha, thấy mọi người đi vào, bà ta đứng dậy chào đón.

"Về rồi à." Lâm Chu giúp Lục Thượng Cẩm cởi áo khoác, sắc mặt của bà ta không được tự nhiên mấy khi chào Cố Mang: "Chào cô Cố.”

Đúng lúc Cố Mang vừa chơi game xong, cô ngước mắt khỏi điện thoại, cười mỉm, lễ phép thưa: “Chào Lục phu nhân.”

Rõ ràng là khuôn mặt trông rất thanh tú, nhưng nhìn tới nhìn lui lại thấy chút xấu xa lưu manh.

Khóe miệng xinh xắn hơi cong lên, thoáng hiện chút lạnh lùng, tàn nhẫn.

Lâm Chu đã điều tra thông tin về Cố Mang từ trước.

Một cô gái lớp 12 với thành tích kém, thường xuyên bỏ học và đánh nhau.

Điều duy nhất có thể coi là ưu điểm chính là nhan sắc xuất chúng.

Không hiểu làm sao bà chồng bà ta lại quen biết với loại người như thế này!

Lại còn cho người như thế ở trong nhà nữa!

Lỡ dạy hư Lục Ý và Lục Dương của bà ta thì làm sao đây?!

Lục Thượng Cẩm không nhận ra sự không hài lòng trong ánh mắt của Lâm Chu, mở khuy măng-sét sau đó xắn tay áo lên, nói: "Cố Mang, hôm nay muộn rồi, con và Cố Tứ đi nghỉ trước đi, chúng ta sẽ bàn chuyện sau."

Cố Mang cất điện thoại đi, thờ ơ ừm một tiếng.

.....

Phòng dành cho khách ở lầu ba rất lớn.

Có thể thấy là căn phòng được chuẩn bị rất kỹ càng, mọi thứ đều đầy đủ.

Cố Tứ còn nhỏ.

Vì vậy Lục Thượng Cẩm đã chuẩn bị hai chiếc giường trong phòng.

Tiện cho hai chị em họ chăm sóc nhau.

Ông ta đích thân dẫn hai người lên phòng rồi quay người nhìn bọn họ nói: “Hai đứa cần gì thì cứ nói với chú, đừng khách sáo."

Cố Mang tựa người vào cạnh bàn, khoanh tay lại, lười biếng hỏi: “Khi nào chú thu xếp xong chuyện của Cố Tứ?”

“Hả? Chuyện gì của em cơ?” Cố Tứ ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Lục Thượng Cẩm xoa xoa mái tóc xoăn của cậu ta: "Thằng bé còn nhỏ nên thủ tục hơi rắc rối, chắc phải đợi thêm vài ngày nữa mới xong."

Cố Tứ thấy không ai nói cho mình thì cũng lười hỏi thêm.

Cậu ta ngồi xuống giường, vắt chéo chân, bắt đầu chơi điện thoại, bàn tay nhỏ nhắn nhanh như chớp.

Cố Mang gật đầu: "Được, vậy chờ chú sắp xếp xong rồi, chúng ta sẽ quay lại bàn chuyện của chú."

Lục Thượng Cẩm chậc một tiếng: “Hầy, chú nói con này, sao con lại xa lạ với chú như vậy chứ, sợ chú Lục lừa con à?”

Cố Mang lạnh lùng quay đầu lại, lấy laptop từ trong balo ra đặt lên bàn.

Kéo ghế, ngồi xuống và vắt chéo chân như đại ca.

Đoán chừng là Cố Tứ cũng học từ chị mình.

Bộ dạng cực kỳ kiêu căng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 4: Thiên Khuyết



Cố Mang mở laptop lên vào game.

Lục Thượng Cẩm nhìn Cố Mang lạnh lùng vô tình như vậy thì đau hết cả đầu.

Ông ta thở dài nói: “Được rồi, mấy ngày tới con cứ đi dạo tùy thích, có cần xe không, để chú sắp xếp tài xế cho.”

Ngón tay thon thả và xinh đẹp của cô di chuyển trên chuột và bàn phím nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp. Cô vẫn không thèm để ý.

Lục Thượng Cẩm cảm thấy đau đầu không thôi.

Cố Tứ đang cầm điện thoại nắp gập ngồi trong phòng, cậu ta ngẩng đầu lên nói: “Không cần xe đâu, tạm biệt chú Lục.”

Lục Thượng Cẩm: “....”

Hai chị em nhà này, người nào cũng ngông cuồng không kém gì nhau.

Đóng cửa phòng lại, Lục Thượng Cẩm bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Dù sao ông ta cũng là lãnh đạo cấp cao của Minh Thành!

Không ngờ cũng có ngày thành ra như vậy!

.....

Cố Mang tắm xong, cúi đầu nhẹ nhàng lau tóc.

Nghe thấy Cố Tứ đang trò chuyện với ai đó, cô ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

Cố Tứ đang ngồi trước laptop của cô.

Không biết sao thằng nhóc này lại phá được mật khẩu laptop của cô.

Có tiến bộ.

Trên màn hình là một gương mặt quyến rũ và mê hoặc.

Lớp trang điểm tinh tế, hàng mi dài, đường kẻ mắt xanh lam khiến mỗi cái nháy mắt và nụ cười của cô ta đều mang nét quyến rũ như một nàng yêu tinh, mê hoặc lòng người.

Background đằng sau là sàn nhảy của một quán bar nào đó.

"Chào em Cố." Nụ cười của người phụ nữ có phần lẳng lơ, cô ta hơi hímắt lại, làn da trắng như tuyết, mặc áo ống chất da, trông vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, xung quanh có rất nhiều đàn ông đi tới đi lui, ai cũng không thể không nhìn thêm vài lần.

Mắt Cố Tứ sáng rực, hỏi: “Quán bar chơi vui không chị Lâm?”

"Vui lắm, nhìn xem phía sau chị đông vui thế nào." Lâm Sương nhướn mày, giọng điệu đầy dụ dỗ: "Nhóc, để chị dẫn em đi chơi nhé."

Cố Tứ hào hứng đáp: "Được, được! A——"

Bỗng nhiên cả người cậu ta bị ai đó túm chặt lấy cổ áo và ném mạnh lên giường.

Động tác nhanh chóng gọn gàng.

Cậu ta té ngã chỏng cả vó lên trời.

Lúc cậu ta bò dậy thì đã thấy chị cậu ta đang ngồi chỗ mình ngồi lúc nãy.

Đôi chân thon dài mịn màng vắt chéo lại gác lên bàn.

Lưng tựa vào ghế một cách lười biếng, ghế ngả ra 30 độ, rất ổn định.

Cô gái ngồi trên ghế toát lên một vẻ ngang tàng không thể diễn tả bằng lời.

Cố Mang lau tóc, ánh mắt lạnh lùng ngẩng lên, liếc nhìn Lâm Sương, đôi mắt mơ màng đầy sương mù lạnh lẽo.

Lâm Sương chu miệng làm nũng: "Sao vậy, cứ nhìn người ta mãi thế!"

“Đừng có dạy hư em của em.” Giọng Cố Mang đầy lạnh lùng, vừa mở miệng đã có hơi lạnh bao phủ: "Tìm em có việc gì?"

Lâm Sương uống một ngụm rượu, cười cực kì không đứng đắn.

Cô ta nói từng chữ thật chậm rãi: “Cái người của nhà họ Lục kia tìm được em rồi, chị có động tay động chân chút trên định vị của em, lừa người ta đến quán bar này rồi, hay là em tới đây chơi đi?”

Cố Mang ngừng động tác, khăn tắm rơi xuống bàn, đôi mắt đen kịt sâu thẳm: “Chị ước cả thế giới loạn lên à?”

"Không phải ước cả thế giới hỗn loạn mà." Lâm Sương liếc cô một cái, rồi tò mò hỏi: "Chẳng lẽ em không hứng thú với cậu Lục kia sao?"

“Chị cũng đừng có khinh thường anh ta.”

Tuổi tác là sự ngụy trang tốt nhất của cô, từ trước đến nay không một ai ngờ tới thần y kì diệu của Trung Quốc chỉ mới mười bảy tuổi.

Nhưng cô phải cẩn thận một chút với người tên Lục Thừa Châu này.

"Nào dám coi thường Lục thiếu nổi tiếng ở Bắc Kinh đâu." Lâm Sương giơ tay lên, qua vài giây, không từ bỏ, lại hỏi: "Thật sự không đến sao? Tối nay quán bar có buổi đấu giá, món đồ cuối cùng là một viên ngọc, có tác dụng an thần tĩnh tâm, nghe đồn là rất kỳ lạ, mấy năm nay em không phải nghiên cứu về điều trị thần kinh sao?"

Ánh mắt Cố Mang thoáng có thay đổi: "Chị đang ở đâu?"

“Thiên Khuyết.”

Nơi giải trí đắt đỏ nhất Minh Thành.

Có khả năng đến đó chơi, không phải người giàu sang thì cũng là người có địa vị.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 5: Gặp lại, không có hứng thú



Lúc Cố Mang và Cố Tứ đến buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.

Vị trí của Lâm Sương rất dễ tìm, cô ta ngồi ở chỗ dễ thấy nhất.

Cố Tứ chưa từng đến nơi như vậy, cậu ta liên tục mở to mắt và thốt lên "Wow" không ngừng.

"Chị! Nơi này nhìn thú vị quá! Wow!" Dáng vẻ như một người chưa từng trải sự đời.

Lâm Sương nhìn thấy Cố Tứ, cậu ta đội một chiếc nón lưỡi trai đen, áo khoác jean đen, quần đen và đôi boots da cũng đen nốt, khuôn mặt Cố Tứ xinh xắn tinh tế đến mức suýt nữa làm cô ta tan chảy!

“Đệch! Nhóc đáng yêu quá đi mất, muốn dụ chị sinh con đúng không?”

Cố Mang không để ý đến sự ngạc nhiên của Lâm Sương, ngồi xuống ghế sofa, ném cho Cố Tứ một hộp sữa Vương Tử.

“Đừng có mơ đến chuyện uống rượu.” Cô nói chậm rãi nhưng đầy sức uy h**p.

Cố Tứ bĩu môi, cắm ống hút vào hộp sữa Vương Tử.

Cậu ta nhìn thấy chị mình tự cầm một chai rượu lên, rồi khéo léo gõ nắp chai trên bàn, nắp bật ra, cô liền bắt lấy và ném nó lên bàn một cách vô cùng điêu luyện.

Chị cậu ta ngầu quá đi mất!

Cố Mang uống một ngụm rượu: “Khi nào đấu giá viên ngọc vậy?”

“Mới bắt đầu thôi, một tiếng nữa mới đấu giá món cuối cùng.” Lâm Sương hất cằm về một bàn VIP trên lầu hai, cười xấu xa nói: “Lục Thừa Châu ở trên đó.”

Cố Mang ngả đầu uống rượu, tạo ra đường cong quyến rũ, cằm trắng như ngọc, ánh mắt lười biếng liếc nhìn qua.

Người đàn ông thờ ơ ngồi trên sofa, cánh tay khoác lên lưng ghế, áo sơ mi đen xắn đến cùi chỏ lộ ra cánh tay trắng như men sứ, đầu ngón tay thon dài thanh thoát kẹp một điếu thuốc.

Ánh đèn chiếu qua, một góc mặt trong làn khói thuốc đủ khiến người khác say mê.

Cố Mang thu lại tầm mắt: "Ồ."

“Ồ?" Lâm Sương không thể tin vào phản ứng quá bình tĩnh của cô: "Chị hai à, chị không thể vì mình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà không thèm để ý đến cậu Lục - người mà không phải ai cũng gặp được chứ.”

Cố Mang phun ra ba chữ: “Không có hứng thú.”

Lâm Sương: “....”

Tầng hai.

Từ lúc Cố Mang bước vào quán bar là Lục Thừa Châu đã chú ý đến cô.

Không phải vì anh rảnh rỗi.

Mà vì Cố Mang dẫn theo một đứa trẻ vào, bị nhân viên quán bar cản lại hỏi thăm.

Cô nói gì đó, nhân viên mới chịu mở đường.

Dẫn con đến quán bar, gây rất nhiều xôn xao ở bên dưới.

Đặc biệt là khuôn mặt của Cố Mang, bao nhiêu đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn ngập h*m m**n

Những người ngồi cùng với Lục Thừa Châu men theo tầm mắt của anh cũng chú ý đến cảnh tượng này.

Tần Phóng tấm tắc cảm khái: “Từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tôi thấy tổ hợp như này xuất hiện ở quán bar đấy.”

Đứa nhóc kia trông như bản thu nhỏ của cô gái, từ trên xuống dưới đều là màu đen.

Cả hai mẹ con trông cũng khá giống nhau.

Hạ Nhất Độ ung dung lắc ly rượu, nhìn từ trên xuống dưới, góc này của anh ta vừa khéo có thể nhìn thấy chính diện Cố Tứ, đôi mắt lóe lên chút hứng thú hiếm có: “Bạn nhỏ đấy còn đang uống sữa bò Vương Tử đó.”

Tần Phóng vươn cổ nhìn: "Đệt mẹ! Uống sữa Vương Tử trong quán bar? Thật là sáng tạo."

Hạ Nhất Độ nói: "Cả hai đều trông khá đẹp."

Hai người con gái, mỗi người đều đẹp một kiểu khác nhau.

Cô gái để mặt mộc mà lại đẹp đến mức khiến người ta tự hỏi liệu các đường nét trên mặt cô có phải là thật không.

Bạn nhỏ cũng rất xinh xắn.

Tần Phóng gật gù.

Lục Thừa Châu không lên tiếng.

Mấy vị thiếu gia này hứng thú với mấy cái mới mẻ chưa tới mấy chục giây, chẳng mấy chốc đã mất đi hứng thú với ba người Cố mang.

Tần Phóng hỏi: “Anh Thừa, anh vẫn chưa tìm được vị thần y kia sao?”

Hạ Thừa Châu ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Lục Thừa Châu đen sẫm lại, vẻ nguy hiểm ẩn sau nét lạnh lùng, anh rít một điếu thuốc: “Ừm, ít nhất cũng biết người đó có hai hacker che giấu hành tung giúp.”

Hạ Nhất Độ cũng cảm thấy kỳ lạ: "Chẳng lẽ không có ai từng nhìn thấy khuôn mặt của vị thần y kia sao? Không biết là nam hay nữ, nhưng đã biết người này có tồn tại thì không lý nào lại không có chút dấu vết nào được."

Tần Phóng nói: "Cũng không thể trách anh Thừa người, mỗi lần xuất hiện thì vị trí của vị thần y đó luôn ở những nơi hỗn tạp, không phải trường học thì là quán bar, có chỗ nào giống như một thiên sứ áo trắng cứu người chứ!”

Những nơi người đó đến đều là những nơi đông đúc hỗn tạp, không thể nào tìm được.

Hạ Nhất Độ đồng ý gật đầu: “Anh Thừa, anh cũng đừng quá lo, nhà họ Lục có nhiều bác sĩ như vậy, bà nội Lục sẽ không sao đâu."

Lục Thừa Châu vùi điếu thuốc: "Viên ngọc này thật sự thần kỳ như lời đồn à? Tốt hơn cả thuốc an thần luôn sao?"

Hạ Nhất Độ nói: "Chưa thấy cũng chưa thử qua, chỉ là truyền thuyết thôi. Nhưng thứ được đấu giá ở Thiên Khuyết thì chắc chắn không phải đồ giả."

Hiện tại bệnh tình bà cụ Lục đã nghiêm trọng đến mức không thể ngủ yên, tinh thần rất kém.

Việc đến buổi đấu giá ở Thiên Khuyết cũng chỉ là cố chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Lục Thừa Châu liếc nhìn sân khấu đấu giá, viên ngọc sắp được đưa lên.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 6: Buổi đấu giá đầy kịch tính



Cố Mang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, đang chơi game.

Cô nghiêng đầu, bắt chéo hai chân, dáng vẻ trông vô cùng lười biếng và thảnh thơi.

Nhìn qua là biết một cô gái hư hỏng vô học.

Ai mà tin được rằng cô lại là hacker hàng đầu thế giới.

Cho đến nay cô chính là “vị vua không ngai” trong giới hacker!

Lâm Sương ghen tỵ với cô đỏ cả mắt!

Mới chỉ mười bảy tuổi, mà y thuật đã xuất sắc như vậy, sao não nhiều nếp nhăn đến thế chứ!

Còn nhóc con kia, mới bảy tuổi đã có thể xâm nhập vào máy tính của một hacker quốc tế như cô ta.

Sao đầu óc hai chị em nhà này lại thông minh đến thế chứ?!!

“Tiếp theo là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, viên ngọc ‘Miên Ngọc’.” Giọng của người chủ trì buổi đấu giá vang lên khắp quán bar.

Cố Mang ngẩng đầu lên, trong lúc đó nhân vật trong game cũng nhảy xuống sông tự tử, trò chơi kết thúc.

Cô cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào viên ngọc mà cô gái chủ trì đang mang lên, đôi mắt đen kịt lạnh như băng híp lại.

Người chủ trì cười nói: “Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn đã nghe nói về viên ngọc này, tôi sẽ không nói nhiều, đây là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, ‘Miên Ngọc’, giá khởi điểm một triệu.”

“Một triệu một trăm nghìn.”

“Một triệu năm trăm nghìn.”

“Hai triệu.”

Người có thể vào được Thiên Khuyết, ai mà không quấn quanh eo bạc triệu.

Miên Ngọc lại còn được đồn đại là rất thần kỳ bởi mọi người cạnh tranh cực kì gay cấn.

“Bốn triệu ba trăm nghìn

“Mười triệu.”

Trên lầu hai truyền xuống một giọng nam biếng nhác lạnh lùng.

Cả khán phòng đột nhiên im lặng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên tầng hai, như thể bị nhấn nút tạm dừng.

Chỉ là một viên ngọc thôi mà.

Người đứng ra tổ chức ở Thiên Khuyết mới đoán rằng giá cao nhất của viên ‘Miên Ngọc’ này là năm triệu.

Đâu ai ngờ nó lại bị đẩy lên đến mười triệu!

Người dẫn chương trình vừa định hỏi lại lần nữa, ba lần gõ búa để chốt giá.

“Mười lăm triệu.” Lâm Sương giơ bảng, cười híp mắt tăng giá.

Cố Mang nhướng mày, khóe miệng nhếch lên cười như không cười.

Mười lăm triệu! Người dẫn chương trình ngạc nhiên mất một lúc mới có thể phản ứng lại, cố gắng duy trì hình tượng: “Mười lăm triệu, còn ai trả giá cao hơn không? Mười lăm triệu lần một!”

“Hai mươi triệu.” Giọng nói từ tầng hai lại vang lên.

Lâm Sương giơ bảng, từ tốn nói: “Ba mươi triệu.”

Người chủ trì: “....”

Người có tiền cũng không được như quý cô đây nữa!

Người khác tăng giá trăm ngàn trăm ngàn, còn quý cô đây cứ vài triệu mà nhảy lên!

“Bốn mươi triệu.” Sếp lớn ở trên tầng hai chậm rãi ung dung nói.

Lâm Sương và Cố Mang nhìn nhau, nở nụ cười đầy vẻ vô lại: “Năm mươi triệu.”

Tần Phóng bắt đầu thấy hứng thú: “Ai thế, ai điếc không sợ súng dám tranh với anh Thừa vậy?”

Anh ta bỏ ly rượu xuống, đứng dậy và đi đến lan can.

Khi nhìn thấy là bộ ba mẹ con kia, ánh mắt anh ta càng thêm hứng thú.

Hà Nhất Độ cũng tiến tới, anh ta chống tay lên lan can, ánh mắt nhìn về phía Cố Mang, khẽ nhếch miệng cười: “Thú vị đấy.”

Lục Thừa Châu híp mắt lại, giọng nói từ tính trầm thấp: “Sáu mươi triệu.”

Người chủ trì: “...”

Hôm nay cái sàn đấu giá này xuất hiện toàn sếp lớn cao cấp gì không vậy?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 7: Thù dai



Lâm Sương sắp thấy hơi không chịu nỗi nữa, đè giọng hỏi: “Em Cố, em có bao nhiêu tiền vậy?”

Cố Mang cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất đi cảm xúc dưới đáy mắt.

Cô dùng đầu ngón tay mân mê mép điện thoại, không đáp.

Cố Tứ tiến lại gần, bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại: “Chị em không có bao nhiêu tiền hết á, chắp qua chắp lại tầm 60 triệu.”

Vẻ mặt Lâm Sương lộ ra nét khó xử: “Vậy làm sao giờ? Gần đây chị tiêu tiền hơi nhiều, trong thẻ còn có một triệu, còn vị Lục Thiếu ở tầng trên kia lại không thiếu tiền, khả năng là hôm nay chúng tay không lấy được viên ngọc rồi.”

Biểu cảm trên mặt Cố Tứ rất phức tạp, nói: “Chị Lâm, chị không bỏ được cái thói đi đâu cũng tiêu tiền hoang phí à, lúc nào đi cũng để lại một câu ‘hôm nay quý cô Lâm thanh toán toàn bộ chi phí’?”

Lâm Sương nghiêm túc nói: “Thói quen giúp đỡ người khác tốt như vậy sao có thể bỏ!”

Cố Tứ: “……”

“Lục Thừa Châu phải không?” Lúc này Cố Mang lên tiếng: “Em nhớ là anh ta đã từng đến đặt hàng chỗ em, nói với Vân Lăng rằng sau này nếu người này đến bàn chuyện làm ăn, giá sẽ tăng gấp mười lần, có nhận hay không còn tùy vào tâm trạng em.”

Có tiền chứ gì.

Được.

Lâm Sương kiềm không được nhoẻn miệng cười: “Hiểu rồi.”

Không ngờ tối nay, chỉ vì một viên ngọc mà hai người này lại đối đầu nhau.

Gấp mười lần!

Một lượt lên hẳn trăm triệu!

Cố Mang đứng dậy, khuôn mặt tinh tế phủ đầy ý lạnh, đội mũ áo khoác lên, đút hai tay vào túi áo rồi bước ra ngoài.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh.

“Chị Lâm, tụi em đi trước.” Cố Tứ vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, chạy theo Cố Mang.

...........

Tâm trạng Cố Mang rất tệ, là kiểu tệ khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.

Đôi mắt cô lạnh lẽo, đỏ ngầu như bị rướm máu.

Xung quanh cô tỏa ra một bầu không khí nặng nề.

Cố Tứ không dám chọc cô, chị cậu ta chưa bao giờ phải chịu lỗ vốn khó chịu thế này.

Quan trọng là, viên ngọc này rất quan trọng đối với họ.

Với lại chỉ có những việc chị cậu ta không muốn làm, chứ không có việc gì không làm được, không có thứ gì không lấy được.

Lần này gặp phải một đối thủ khó chơi.

Cậu ta cẩn thận từng tí một theo sát Cố Mang đi ra khỏi quán bar.

Trước cánh cổng lớn của Thiên Khuyết rộng tựa như cung điện này là một loạt chỗ đỗ xe VIP, tất cả đều là dòng xe thể thao trị giá hơn mười triệu.

Mấy tên thiếu gia ngồi vắt chéo chân trên nắp động cơ của những chiếc xe mui trần.

Khi Cố Mang đi qua họ, mấy tên đó đều nhảy xuống, chắn ngang trước mặt cô.

Mấy tên này đã chú ý tới Cố Mang từ ở trong quán bar.

Chở cả tiếng mới thấy người đẹp đi ra.

Mấy tên công tử bột cười với vẻ mặt sở khanh.

“Em gái, đã khuya rồi, hay để các anh đưa em về nhà nhé?”

“Đúng đó em gái, đã muộn rồi đừng về nữa, ở lại khách sạn bên cạnh, anh sẽ đặt một phòng hạng sang cho em, chơi với các anh trai nhé.”

“Trong xe thể thao của anh thoải mái lắm, em muốn thử không?”

Mắt Cố Tứ toát lên nét lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp to tròn híp lại, nở nụ cười tà ác như có như không.

Được rồi, lại có mấy người muốn tìm chết.

Chọc phải một đại ca đang mang tâm trạng tồi tệ, kết cục sẽ rất bi thảm.

Cố Mang vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ mùa đông, không động đậy chút nào, đôi môi mỏng nhả ra một từ: “Biến.”

Mấy tên thiếu gia nhìn người đẹp lạnh lùng như một con nhím, nhưng lại càng thấy cô càng quyến rũ, tụi nó cười to.

“Ha ha ha, cô bé bảo anh em chúng ta biến đi kìa.”

“Em gái, biến như nào nhỉ? Dạy mấy anh trai nhé?”

“Biến lên giường à em gái, ha ha ha....”

Một tên trong bọn chúng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cố Mang, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, vươn tay định chạm vào cô.

Chưa kịp chạm vào cô, tay anh ta đã bị bắt lấy.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong đêm tối.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 8: Tâm tình chị hai không được tốt, chọc giận cô là đang muốn đi tìm cái chết



Tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ, người đàn ông đó bị Cố Mang quật qua vai nện mạnh xuống đất.

Những tên công tử bột khác mặt mày biến sắc.

Bọn họ hống hách ngang ngược quen thói rồi, chưa bao giờ nếm mùi thất bại hết.

Nhìn chằm chằm vào người con gái đang đánh huynh đệ mình, bàn tay siết chặt, phát ra tiếng bẻ khớp cụp cụp.

“Tóm lấy cô ta, đêm nay phải dạy dỗ con đó một trận ra hồn!”

Một người trong đám lưu manh cắn răng nói.

Cố Mang nhìn ba người đang nhào tới, nhếch mép, phong thái lười biếng thong thả, đôi mắt đẹp đẽ híp lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rét run.

Muốn chết.

Cô chợt đạp về phía trước một phát với lực rất mạnh, khiến người đàn ông ở trước mặt nằm rạp xuống đất, bò cũng không bò nỗi.

Bắt lấy nắm đấm đang vung tới, răng rắc một tiếng, lực tay mạnh đến mức bẻ gãy xương cổ tay của người đàn ông, khiến anh ta hét lên đầy thảm thiết.

Còn lại một người nhìn thấy ba người đàn ông nằm trên mặt đất.

Trong nháy mắt anh ta cảm thấy cả người sởn cả tóc gáy.

Bản năng mách bảo rằng có sự nguy hiểm, anh ta loạng choạng lùi lại, muốn chạy trốn.

Bỗng nhiên trước mắt anh ta lóe lên một cái, gần như không nhìn rõ được làm thế nào mà Cố Mang xuất hiện, cả người anh ta bị một lực cực kì lớn siết chặt, kẹp cổ, rồi bị ném lên nắp động cơ của chiếc xe thể thao.

Cẳng chân thon dài của Cố Mang đạp lên đầu xe thể thao, cụp mắt xuống nhìn, không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông bị cô kẹp cổ.

Đôi mắt của Cố Mang lóe lên ánh đỏ trông hơi quỷ quái, như thể bị nhuốm máu.

Người đàn ông hoảng loạn, toàn thân mềm nhũn vì sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt, không dám nói lời nào.

Cố Mang không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, ánh mắt khinh miệt, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Lá gan to đấy.”

Người đàn ông run rẩy nói: "Xin... xin lỗi..."

Cố Mang nhìn người đàn ông sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, khẽ cười nhạo: “Học làm người tốt, hiểu không?”

“Đã...đã hiểu.”

Cố Mang buông tay, từ từ rút chân dài đang dẫm lên xe xuống, hai tay lại đút vào túi quần.

Cố Tứ cười thích thú nhìn mấy người đang nằm dưới đất kêu thảm thiết.

Cậu ta bước lên đá một cái, giọng nói non nớt có chút lười biếng và ngang tàng: “Tao nói tụi bay đúng là không có mắt, chẳng lẽ lại không biết chọn người mà chọc, lại đi chọc phải tụi này, đời người vốn đã ngắn, tụi bay lại còn muốn đi đường tắt."

Chị cậu ta đang không vui, đám ngu ngốc này lại đâm đầu vào chọc ghẹo.

Nếu chị cậu ta không có lòng từ bi, mấy người này đã bị đánh đến nghi ngờ cả cuộc đời rồi.

Cố Mang móc bật lửa và thuốc là từ trong túi.

Ngón tay đẹp đẽ đầy vết chai kẹp lấy điếu thuốc, bật lửa lên.

Cô lơ đãng nhìn về phía cửa sổ tầng hai của Thiên Khuyết, ánh mắt ngưng lại vài giây rồi quay sang chỗ khác.

Bước đi không nhanh không chậm.

Vẻ ngông cuồng toát ra từ tận trong xương tủy.

...

Trên tầng hai ở phòng riêng, ba người đàn ông chứng kiến toàn bộ trận đánh nhau.

Không, không thể gọi là đánh nhau được.

Phải nói là một cuộc tàn sát một chiều.

Hà Nhất Độ và Tần Phóng đều cảm thấy kinh ngạc.

"Con gái bây giờ ai cũng mạnh mẽ như vậy sao?" Tần Phóng sờ cằm, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hà Nhất Độ lắc đầu cảm thán: "Một cú đá mà hạ gục được một người đàn ông cao một mét tám, có thật sự là phụ nữ không?”

Lục Thừa Châu nhếch lên nụ cười nhẹ, đôi mắt lạnh lùng nhìn về bóng lưng của Cố Mang, đầu ngón tay lượn lờ làn khói thuốc.

Cô gái nhỏ trông không lớn mấy mà đã học hút thuốc lá rồi.

.....

Lục Ý đang học lớp 12, làm bài tập xong mới bước ra khỏi phòng sách.

Cô ta đã nhìn thấy hai khuôn mặt lạ hoắc trên lầu ba.

Gương mặt của cô gái đó rất nổi bật.

Ánh mắt cô ta khựng lại một chút.

"Mẹ, người kia là ai?" Cô ta hỏi Lâm Chu đang mang đồ ăn khuya đến.

Lâm Chu liếc nhìn lầu ba: “Khách của bố con.”

"Khách của bố sao lại là người như vậy?" Lục Ý nhíu mày: "Không phải là họ hàng nghèo khó, đến nhà chúng ta ăn chùa uống chùa đấy chứ?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 9: Lại là hai mẹ con kia



Lâm Chu bình tĩnh nói: "Đừng nói như vậy trước mặt bố con, con và Lục Dương cách xa hai chị em kia ra một chút."

Buổi tối chạy ra ngoài, nửa đêm mới trở về, ai biết là đi đâu lêu lổng!

Lục Ý lạnh lùng nhìn chằm chằm lầu ba: "Biết rồi."

……

Ngày hôm sau.

Cố Mang và Cố Tứ xuống lầu ăn cơm.

Tâm trạng không chuyển biến tốt.

Cũng bởi vì sáng sớm người hầu ở nhà họ Lục gọi ra ăn cơm nên sắc mặt càng thêm u ám.

Đáy mắt lạnh như băng, hiện ra màu đỏ quỷ quái.

Lục Dương thấy có người ngồi xuống đối diện mình, lơ đãng ngước mắt nhìn, ánh mắt đột nhiên giật mình sửng sốt.

Cô gái cúi đầu, lông mi dày và dài che khuất đáy mắt.

Sắc mặt không tốt lắm, hơi tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp và bắt mắt của cô.

Người có ngoại hình đẹp mắt tuyệt đối không phải là số ít ở trung học Minh Thành, thậm chí còn có những ngôi sao đã nổi tiếng từ khi tuổi còn nhỏ trong lớp nghệ thuật.

Nhưng không ai trong số những người đó xinh đẹp được như cô gái trước mắt.

Cho dù ăn mặc bình thường đơn giản như vậy, cũng xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt đi được.

Âm thanh cười gằn của Lục Ý bé đến mức không thể nghe thấy.

Lục Thượng Cẩm nhìn Cố Mang tỏa ra sự lạnh lẽo khắp người, có chút lo lắng hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?''

''Ừm.''

Âm thanh vừa thấp vừa khàn, đè nén tâm trạng, xé từng gói từng gói đường ra rồi cho vào sữa bò.

Lục Thượng Cẩm thấy răng mình đau nhức thì cô mới dừng lại, chậm rãi cầm thìa quấy.

Uống một ngụm sữa nóng, vẻ mặt của cô không còn lạnh như lúc nãy nữa.

Lục Thượng Cẩm không nhịn được nói: "Ăn ít đường thôi, dễ hư răng.''

Cố Mang nâng đôi mắt có chút đỏ lên.

Con ngươi đó rất sáng, đen nhánh thâm thúy nhưng lại kỳ quái khiếp người.

Lục Thượng Cẩm: "..."

Cố Tứ vội vàng gắp cho chị cậu ta một miếng bánh ngọt đặc biệt để trấn an.

Chị của cậu ta rất thích ăn ngọt, thích nhất là cái loại ngọt đến phát ngấy.

Cậu ta hoài nghi kiếp trước chị cậu ta chính là đường đã thành tinh!

Lục Thượng Cẩm ho khan, eo lưng thẳng tắp, uy nghiêm gắt gao: "Đúng rồi, Cố Mang, chuyện của Cố Tứ đã giải quyết xong rồi, tối nay sẽ có người tới đó."

Cố Mang nghe vậy, nhướng mày, lộ ra nụ cười nông cạn đầu tiên trong sáng nay, mở miệng không chút để ý: "Được, làm phiền chú Lục rồi."

Lâm Chu nhìn mấy người nói chuyện khó hiểu trên bàn, hỏi như lơ đãng: "Cố Tứ có chuyện gì à?"

Lục Thượng Cẩm lời ít ý nhiều nói: "Tìm cho nó một trường học, nhỏ như vậy, không thể chậm trễ việc học được."

Lâm Chu cười cười, dùng tư thế trưởng bối xoa đầu Cố Tứ: "Đừng phụ kỳ vọng của chú Lục, đến trường học học tập cho tốt."

Cố Tứ không có ấn tượng tốt với Lâm Chu, bị bà ta chạm vào, đáy mắt bèn hiện lên vẻ chán ghét, ngoài cười nhưng trong không cười đè khóe miệng xuống.

……

Đèn xanh đèn đỏ.

Cố Tứ nghịch nghịch mái tóc xoăn của mình, hùng hùng hổ hổ nói: "Đầu của ông đây mà cũng dám chạm vào, thật sự là không biết sống chết!''

Đèn chỉ thị chuyển sang màu xanh lá cây, Cố Mang đè vành mũ che nắng, bước chân tản mạn đi qua vạch kẻ qua đường.

Cố Tứ cúi đầu nhìn quần áo đã ngắn đi của mình.

Lại cao lên nữa rồi.

Cậu ta nói: "Chị, mua cho em mấy bộ quần áo đi, ngay cửa tiệm phía trước."

Cửa hàng quần áo trẻ em đang giảm giá.

Hai mươi tệ một bộ, năm mươi tệ ba bộ.

Cố Mang nhướn mày, ừ một tiếng, dẫn cậu ta vào xem.

……

Tần Phóng ngồi ở ghế lái phụ, lúc chờ đèn đỏ nhìn thấy Cố Mang và Cố Tứ đi vào một cửa hàng kiểu đó, vẻ mặt phức tạp.

''Anh Thừa, lại là hai mẹ con kia."

Lục Thừa Châu ngồi ở phía sau, mở mắt nhìn sang.

Cô gái mặc áo hoodie màu đen, cần cổ dưới ánh mặt trời vừa mịn vừa trắng.

Gương mặt đó lại càng đẹp một cách nguy hiểm hơn.
 
Back
Top Bottom