Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 50: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 6


Đi đến cửa nhà, Thẩm Mỹ Vân đặt con gái xuống, nắm lấy tay cô bé.

Vừa muốn đẩy cửa đi vào.

Liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

"Hoài Sơn, bên trên đã hạ lệnh xuống rồi, ông bị tạm thời cách chức rồi, ông có từng nghĩ tới, hai người bọn ông xảy ra chuyện thì Mỹ Vân và đứa nhỏ phải thế nào đây?"

"Chẳng lẽ các người không muốn đưa Mỹ Vân về nhà họ Thẩm, nhưng nếu không trở về nhà họ thẩm, ai có thể bảo vệ được con bé?"

Hai vợ chồng nhà họ Thẩm đều rơi vào tình cảnh ốc không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu.

“Về nhà họ Thẩm? Đâu có đơn giản vậy?” Trần Thu Hà cười lạnh.

Chị Thẩm không trả lời mà nhắc lại chuyện trước mắt: "Không cần biết đơn giản hay khó khăn, để Mỹ Vân theo tôi về nhà họ Thẩm, đây là đường ra duy nhất của hai người.”

Thẩm Hoài Sơn nhìn người chị dâu mà mình từng tôn kính, trong một đêm, song phương từ bà con thân thiết biến thành kẻ thù.

Chị Thẩm đã đến nhà họ nhiều lần nhưng lần nào cũng bị hai vợ chồng đuổi ra ngoài.

Duy chỉ có lần này, họ để chị Thẩm vào.

Hai bên đều ngầm hiểu nguyên nhân là gì.

Năm đó không thỏa hiệp vì con gái, bây giờ thì thỏa hiệp vì con gái.

Thẩm Hoài Sơn nhướng mi, bình tĩnh nói: "Đón Mỹ Vân về nhà họ Thẩm, mấy người có thể nuôi Mỹ Vân cả đời không?"

Ông ấy vừa dứt lời.

Chị Thẩm thay đổi sắc mặt, lắc đầu: "Hoài Sơn, anh cũng hơn bốn mươi rồi, sao còn giữ kiểu suy nghĩ này?”

"Trừ người làm cha mẹ, ai cam tâm tình nguyện nuôi một đứa con gái cả đời?"

Đây mới là lời nói thật trong lòng chị ta.

Thấy sắc mặt hai vợ chồng đều không vui, chị dâu Thẩm lại vội bổ sung: "Nhà họ Thẩm tôi tuy không nuôi đứa nhỏ Mỹ Vân này cả đời được, nhưng nhà họ Hứa nuôi được.”

“Đã tới tận nhà rồi, tôi nói thật với hai người vậy, lão đại nhà họ Hứa coi trọng Mỹ Vân.”

Sợ hai vợ chồng họ không biết nhà họ Hứa.

Chị Thẩm lại kiêu ngạo đắc ý phổ cập khoa học.

“Nhà họ Hứa, hai người biết nhà họ Hứa chứ? Là nhà họ Hứa ở Tây Thành đó, người ta nói Bắc Kinh đông phú tây quý, nhà họ Hứa ở Tây Thành, anh biết nhà họ quyền thế đến độ nào rồi đó.”

“Người nhà họ Hứa nhân phẩm đoan chính, thái độ cẩn trọng, không nói ý nói tứ gì cả mà chỉ đích danh muốn Mỹ Vân đi tham gia hội xem mắt ở Tây Thành.”

“Biết hội xem mắt ở Tây Thành không? Nghe nói là do nhà họ Quý đại danh đỉnh đỉnh tổ chức, không biết bao nhiêu người muốn tham gia.”

Con gái Thẩm Mỹ Quyên của chị ta cũng muốn được góp mặt.

Tiếc là dòng dõi nhà họ Thẩm vẫn chưa đủ tầm.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 51


Nếu không chị ta đã không đến đây, khi không bị mắng một trận.

Thấy hai người nhà họ Thẩm chẳng có vẻ gì là đồng tình.

Chị dâu Thẩm cực lực khuyên nhủ, phóng ra đại chiêu: "Hơn nữa, thằng nhóc nhà họ Hứa kia còn đang làm việc ở Phòng đặc vụ. Nếu Mỹ Vân thành công hẹn hò với nó, nói không chừng vợ chồng hai người cũng được hưởng lợi từ Mỹ Vân đó."

Chị dâu Thẩm vốn tưởng mình nói đến nước này rồi.

Vì tương lai của mình, hai vợ chồng họ chắc chắn sẽ đồng ý ngay tắp lự.

Nhưng không ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Hoài Sơn chỉ nhìn chị ta bằng ánh mắt dò xét, giọng điệu quả quyết nói: "Chị dâu, đối phương đã cho chị điều kiện gì mà khiến chị nỗ lực đến vậy?"

Chị dâu Thẩm ngạc nhiên, chị ta đương nhiên không nói được, điều kiện của đối phương là nếu lần này Thẩm Mỹ Vân tham gia xem mắt.

Đối phương sẽ đồng ý cho con gái Thẩm Mỹ Quyên của chị ta một cơ hội.

Cơ hội tham gia hội xem mắt ở Tây Thành.

Phải biết là chị ta nghe ngóng được ông cụ Quý cũng tham gia.

Người nhà họ Quý là ai? Tính đến ba đời, toàn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong kinh.

Nghe nói trong đám vãn bối của nhà họ Quý, đứa con trai út có tiền đồ xán lạn nhất!

Nếu con bé Mỹ Quyên nhà mình có thể gả vào nhà họ Quý.

Thì cả nhà sẽ thắp hương cảm tạ tổ tiên!

Nhưng chị ta không thể nói như vậy với nhà chú nhỏ.

Thẩm Hoài Sơn thấy chị dâu im lặng, ông ấy đã có quyết định.

"Đối phương có khuyết điểm gì?"

Chị dâu Thẩm nói theo phản xạ: "Tốt mà."

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đều không tin, lạnh mặt nhìn chị ta.

Chị dâu Thẩm nóng nảy: "Tôi nói chứ, Mỹ Vân nhà anh đã là gái lỡ thì, còn gánh theo một đứa vướng víu, thân mang bệnh tật, nó được tham gia buổi xem mắt ở Tây Thành là may mắn lắm rồi đấy nhé?"

Con gái của chị ta muốn đi còn không được đây này.

Nếu không chị ta đã không chường mặt tới chỗ này.

Nghe đến đó.

Thẩm Mỹ Vân không chịu nổi nữa, rầm một tiếng...

Cô đẩy cửa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-51.html.]

Căn phòng ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người nhìn theo quá khứ.

Mọi người nhìn qua.

Người phản ứng đầu tiên là Trần Thu Hà, bà ấy đánh rơi chiếc chổi lông gà, hoảng hốt nói: "Mỹ Vân, Mỹ Vân, con về rồi à?"

"Không phải, con nghe hết rồi hả?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, giao Miên Miên cho mẹ Trần Thu Hà.

Rồi nhặt cây chổi lông gà dưới đất lên và cầm nó trong tay.

Cô quay đầu đi tới trước mặt chị dâu Thẩm, nhìn đối phương một lát.

Sau đó, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cây chổi lông gà cứ thế đập xuống.

Chị dâu Thẩm thật sự không ngờ, cháu gái trông có vẻ u ám hướng nội kia lại bất ngờ ra tay.

Chị ta né không kịp, kêu lên một tiếng, da mặt truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng.

Người ta nói, đánh người không đánh mặt, nhưng Thẩm Mỹ Vân thì cố tình chọn mặt mà đánh.

Quá đáng rồi đấy.

Chị ta đau c.h.ế.t mất.

Trước khi chị dâu nhà họ Thẩm nổi đóa.

Thẩm Mỹ Vân rút chổi lông gà về, thờ ơ nói một câu.

"Bác gái, thay vì quan tâm hôn sự của con, về lo cho Thẩm Kiến Minh không phải tốt hơn sao?"

Thẩm Kiến Minh là đứa con trai duy nhất của chị dâu Thẩm, cũng điểm mấu chốt của chị ta.

"Kiến Minh thế nào?"

Quả nhiên, sự chú ý của chị dâu Thẩm bị dời đi.

Thẩm Mỹ Vân nhéo ngón tay, thờ ơ châm chọc: "Thẩm Kiến Minh à? Hắn không làm gì nhiều, chỉ làm lớn bụng cô nương Lý gia ở đầu cầu."

Cô vừa dứt lời.

Chị dâu Thẩm bất chấp đau đớn, vô thức đóng cửa lại: "Thẩm Mỹ Vân, con đừng nói bậy? Kiến Minh nhà chúng ta đã kết hôn rồi."

Nếu người ngoài biết chuyện Kiến Minh có vấn đề về hành vi nam nữ thì chẳng phải xong đời rồi sao?

Chưa kể chị ta còn ấp ủ mộng tưởng Mỹ Quyên nhà mình được gả đến nhà họ Quý.

Thẩm Mỹ Vân nhàn nhã vuốt chổi lông gà, cười dịu ngoan nhưng mắt lạnh như băng.

"Là thật hay giả, bác đi hỏi không phải sẽ biết à?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 52


Chị dâu Thẩm không khỏi hoảng hốt: "Chắc chắn là con nói bậy, Kiến Minh nhà bác rất ngoan."

Chị ta chưa dứt lời đã phải đối diện với ánh mắt như lưỡi d.a.o của Thẩm Mỹ Vân, đối phương còn thuận thế giơ chổi lông gà lên.

Chị ta run rẩy, vô thức tránh đi, kết quả phát hiện, mình bị hớ, Trầm Mỹ Vân vốn không có ý định đánh mình.

Mất mặt quá.

Chị dâu Thẩm khó chịu muốn chết.

"Con cố ý nói như vậy là để trả thù Kiến Minh nhà bác chứ gì."

Thẩm Mỹ Vân nói bằng giọng thâm ý: "Nếu bác không chịu về, cháu cam đoan sau khi chuyện này bại lộ, kết cục của Thẩm Kiến Minh sẽ thảm hơn nhà cháu nhiều."

Đó là sự thật.

Đương nhiên cô không ngại để Thẩm Kiến Minh sớm nhận được báo ứng.

Chị dâu Thẩm nhất thời không dám quả quyết như trước nữa, cũng không dám nhắc tới chuyện dắt mối cho Thẩm Mỹ Vân.

Chị ta vội vàng hoảng hốt rời đi, trước khi đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gia chủ đã dặn.

Vốn không muốn mở miệng, nhưng sợ về bị mắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị ta quay đầu bổ sung một câu: "Hoài Sơn, dù sao nhà anh cũng sắp có chuyện, gia sản phong phú, anh cả của anh bảo anh mau dọn về nhà cũ, tránh để người ta dòm ngó."

Chị ta vừa dứt lời.

Sắc mặt Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà tái mét, nhà họ còn đang yên ổn, chưa gì đã bị ngồi lên đầu rồi.

Thẩm Mỹ Vân thì trực tiếp hơn nhiều, cô vớ lấy cái chậu tráng men trên bệ rửa mặt, thẳng tay hắt ra ngoài.

"Cút!"

Chị dâu Thẩm lãnh nguyên một chậu nước lạnh, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi qua, chị ta rét đến độ hàm răng va vào nhau kêu lập cập, bắt đầu run như cầy sấy.

Chị ta vừa định quay đầu lại mắng, Thẩm Mỹ Vân bất hiếu với trưởng bối!

Kết quả là, rầm một tiếng, Thẩm Mỹ Vân dứt khoát đóng cửa lại.

Thậm chí không thèm nhìn ra ngoài.

Chị dâu Thẩm: "..."

*

Người ngoài đi rồi, trong nhà.

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà ngạc nhiên nhìn con gái mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-52.html.]

Thật sự là con gái họ đã thay đổi quá nhiều.

Ngược lại, Miên Miên chắp tay lại bắt đầu vỗ: "Mẹ giỏi quá, mẹ khí phách, mẹ lợi hại nhất."

Âm thanh này lập tức phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Thẩm Mỹ Vân xoa đầu Miên Miên, nói với ba mẹ cô: "Ba mẹ, ba mẹ cũng thấy con tốt hơn nhiều rồi, con không thể không cứng rắn lên."

Cô mà không cứng rắn thì cô sẽ không bảo vệ được Miên Miên của mình.

Cô không cứng rắn thì cô sẽ không bảo vệ được ba mẹ của mình.

Cô cũng không có ý định che giấu tính cách chân thật của mình ở trước mặt ba mẹ.

Tương lai còn dài, cô không thể cứ giả làm mỹ nhân ngu ngốc yếu ớt mãi được.

Cô vừa dứt lời, mắt Trần Thu Hà cay cay, bà ấy quay đầu gạt lệ.

Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn chăm chú nhìn con gái của mình một lát, muốn xoa đầu cô, lại đột nhiên bất lực buông tay, thở dài: "Như vậy cũng tốt."

Dù họ có mệnh hệ gì.

Con gái cũng có thể tự bảo vệ mình.

Thẩm Mỹ Vân thấy ba không nhìn mình nữa, cô lén thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó lại thấy ba mẹ đồng thời nhíu mày nhìn Miên Miên.

"Sao đứa nhỏ này lại thay quần áo?" Nói xong mới ý thức được đây vốn không phải là trọng điểm, trọng điểm là...

"Con đón đứa bé này về, đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Sau khi Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nhìn thấy Miên Miên, họ không có chút niềm vui đoàn tụ nào.

Miên Miên nhạy cảm nhận ra điểm này, cô bé lén trốn sau lưng Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hô một câu: "Ông bà ngoại."

Họ không thích mình.

Thẩm Mỹ Vân vỗ tay con gái an ủi, cô không trực tiếp trả lời vấn đề này.

Mà dùng hành động thực tế hỏi ngược lại một câu.

"Ba mẹ, có phải ba mẹ đang lo không có chỗ cất đồ đạc trong nhà không?"

Nếu gặp rủi ro thì đồ tốt trong nhà chắc chắn sẽ không giữ lại được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chị dâu Thẩm tới cửa.

Nhà họ có rất nhiều vấn đề và chỉ có thể giải quyết từng vấn đề một.

Cô vừa dứt lời.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 53


Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đồng thời nhìn sang.

Thẩm Mỹ Vân họ nhẹ một tiếng: "Sau khi khỏe lại, con đang sở hữu vài khả năng đặc biệt."

"Cái gì?"

"Với tiền đề là Miên Miên phải ở bên cạnh, con có thể cất hết mọi thứ vào đó."

Điều cô phải làm là lợi dụng sự mềm lòng và lo lắng của cha mẹ đối với cô để bảo vệ Miên Miên.

Buộc an nguy của cô và Miên Miên trên cùng một sợi dây thừng, chỉ có như vậy, ba mẹ mới coi Miên Miên như con cháu nhà mình.

Quả nhiên, cô vừa nói thế, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đồng loạt nhìn sang: "Ý con là gì?"

"Hai người quay qua kia."

Hai người làm theo.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Thẩm Mỹ Vân ra hiệu bảo Miên Miên cất bàn Bát Tiên trong nhà đi. Miên Miên vung tay lên, bàn Bát Tiên lập tức biến mất.

"Xoay người lại."

Khi thấy chỗ vốn nên đặt bàn giờ trống rỗng.

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đều sợ ngây người.

"Bàn đâu?"

Trước sau không quá ba giây, con gái không ra ngoài, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, sao cái bàn lại đột ngột biến mất?

"Cất đi rồi."

"Nhưng phải ở chung với Miên Miên thì năng lực này mới có hiệu quả."

Nghe vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà sao mà không hiểu?

Hai người nhìn Miên Miên với vẻ mặt phức tạp: "Sao con dám chắc đứa nhỏ Miên Miên này sẽ không nói ra?"

Các bậc cha mẹ luôn chọn bảo vệ con cái của mình trước nhất.

Giống như Thẩm Mỹ Vân muốn bảo vệ Miên Miên vậy.

Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên: "Con bé sẽ không nói."

Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Ông ngoại, cháu hứa sẽ không nói."

Thẩm Hoài Sơn chăm chú nhìn Miên Miên một lát.

Miên Miên suy nghĩ, lấy hết can đảm lớn tiếng nói: "Con cũng muốn bảo vệ mẹ." Vậy nên, cô bé tuyệt đối sẽ không nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-53.html.]

Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Ba vào nhà một lát."

Không lâu sau, ông ấy đi ra.

Ông ấy cầm hai hộp đồ lớn, bên trong có d.a.o mổ mà ông quý trọng, là hàng nhập khẩu từ Đức.

Và một ít tài liệu y học ở nước ngoài.

Nó là thứ có thể cứu mạng, nhưng đồng thời, đối với Thẩm Hoài Sơn mà nói, bây giờ nó cũng là thứ có thể lấy mạng người.

"Cất đi."

"Nếu có thể, đừng bao giờ lấy nó ra."

Nói xong, Thẩm Hoài Sơn tự giác xoay người nhìn ra chỗ khác.

Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu, con bé lập tức cất chúng đi.

Quay đầu thấy mấy thứ đó đã biến mất,

Trần Thu Hà ngẫm nghĩ một lát, cũng vào nhà lấy ra hai cái hộp một lớn một nhỏ, hộp nhỏ đựng cá đỏ dạ*.

(*) Cá lù đù vàng lớn là một loài cá trong họ cá lù đù phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương, eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền trung và miền nam Ở Việt Nam, chúng còn được gọi là cá đỏ dạ.

Tổng cộng có sáu con cá đỏ dạ lớn, xếp thành hai hàng chồng lên nhau.

Một cái hộp to khác đựng tranh chữ danh gia và sách vở.

Đây là báu vật mà tổ tiên truyền lại, hôm nay lại thành ngọn nguồn tai nạn.

Trần Thu Hà định cho mấy thứ này một mồi lửa.

Hôm nay xem ra không cần.

"Cất hết đi."

Miên Miên làm theo.

Sau khi cất đi những đồ cần cất, họ cũng giải quyết xong vấn đề đầu tiên trong nhà.

Nhưng, vẫn còn một chuyện quan trọng nhất.

Bốn người ngồi trên bàn Bát Tiên, đóng cửa phòng lại.

Thẩm Hoài Sơn nói: "Mỹ Vân, nếu con từ chối xem mắt, cũng không lập gia đình, vậy ba hỏi con, con muốn làm gì?"

Chẳng lẽ thật sự muốn đeo cái danh phần tử xấu như họ à?

Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ba mẹ, nếu nhà chúng ta gặp khó khăn, ba mẹ sẽ bị lưu đày ở đâu?"

Nếu lưu đày là chuyện tất nhiên, vậy nhất định phải chọn chỗ nào thoải mái một chút.

Thẩm Hoài Sơn không ngờ con gái có thể tính tới nước này, xem ra con bé khôi phục rất tốt.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 54


"Ba định liên hệ người xếp cho chúng ta đến tỉnh Hắc."

Nghe ba nói đã có sắp xếp, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói hết kế hoạch của mình.

"Nếu ba mẹ đã chọn tỉnh Hắc thì con cũng định dẫn Miên Miên tới tỉnh Hắc, tham gia đội sản xuất ở nông thôn* và trở thành một thanh niên trí thức."

(*) Tham gia đội sản xuất ở nông thôn (thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc)。

Thế thì không cần phải xa cha mẹ, còn có thể tị nạn.

Với những đồ dùng cô có trong tay, nếu cẩn thận một chút thì cuộc sống của họ hẳn sẽ không quá kém.

Nghe Thẩm Mỹ Vân nói, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đều nhíu mày: "Điều này gần như không thể thực hiện."

Thanh niên trí thức xuống nông thôn tham gia sản xuất toàn là phần tử trí thức độc thân.

Chưa kể, cô hơi quá tuổi, còn dắt theo một đứa bé gái.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Chuyện có thành công hay không đều do con người nỗ lực, con định tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên một chuyến."

Người muốn xuống quê, người không muốn xuống quê, mạo danh thay thế, nửa đường chạy trốn.

Tóm lại luôn có biện pháp.

*

Buổi tối lúc khó ngủ, Thẩm Mỹ Vân sẽ lôi ra hết nhân vật quan trọng trong cốt truyện ra phân tích.

Cuối cùng cô nhắm được một người.

Cán bộ Triệu của Văn phòng Giáo dục Thanh niên mới sinh một đứa bé, đang cần sữa bột.

Nghĩ đến đây, Trầm Mỹ Vân khoanh tròn tên cán bộ Triệu, cố ý bảo Miên Miên lấy hai thùng sữa bột trong không gian ra.

Suy đi nghĩ lại, cô bỏ thêm hai cân đường trắng, hai lon đồ hộp đào vàng, định đến hợp tác xã mua hai túi tinh thể hoa cúc.

Ngày hôm sau, khi sắc trời tối đen.

Cô tranh thủ trời tối, chuẩn bị đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên.

Nhưng mới ra ngoài, bước đến cửa nhà vệ sinh công cộng giữa ngõ, cô chợt giật mình vì có bóng người chạy ra.

"Quỷ à?" Thẩm Mỹ Vân vô thức nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-54.html.]

Cô nhớ khi xem phim ma lấy bối cảnh những năm 70 80, nhà vệ sinh công cộng là nơi dễ bị ma ám nhất.

Đối phương dừng lại, tức giận nói: "Cô từng thấy con quỷ nào xinh đẹp như này chưa?"

Thẩm Mỹ Vân chần chờ: "Diễm quỷ?"

Thẩm Mỹ Quyên: "..." Mẹ nó, tại sao cô ta lại tới tìm Thẩm Mỹ Vân?

Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ tới chính sự.

Thẩm Mỹ Quyên hơi đau đầu, nói thẳng: "Thẩm Mỹ Vân, tại sao chị từ chối đi xem mắt với nhà họ Hứa, chị biết tranh được một chỗ trong buổi tiệc xem mắt thân thiết ở Tây Thành khó khăn nhường nào không?"

Vì suất tham dự này này, cả nhà họ Thẩm đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, lúc này mới bám được lên người nhà họ Hứa.

Nhưng nhà họ Hứa cũng có điều kiện, đó là Trầm Mỹ Vân cũng phải tham gia.

Thỏa mãn yêu cầu này, họ mới bằng lòng mua một tặng một, để Thẩm Mỹ Quyên dự ké.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Quyên tức nổ phổi.

Cô ta chẳng qua chỉ không đẹp bằng Thẩm Mỹ Vân, ba mẹ không tốt bằng Thẩm Mỹ Vân, nhưng cô ta thông minh hơn Thẩm Mỹ Vân mà!

Mắc gì chơi cái trò mua một tặng một, cô ta còn là người chịu số phận tặng kèm.

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, không phải quỷ à, vậy thì yên tâm.

Cô đại khái đoán được thân phận của đối phương.

Cô mỉm cười, trả lời: "Không biết."

Dù sao thì cô cũng không cần, khó bằng trời cũng đâu có liên quan đến cô.

Cô không biết mình rất có khiếu đổ dầu vào lửa.

Thẩm Mỹ Quyên tức giận giậm chân: "Thẩm Mỹ Vân, nếu chị đã khỏe lại thì chị nên tham dự buổi xem mắt này, chú Ba và thím Ba sắp xảy ra chuyện, lập gia đình là lối thoát duy nhất của chị."

"Nhà họ Hứa thật sự rất tốt."

Đó là gia đình mà nhà họ Thẩm họ không với tới được.

Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại một câu: "Vậy tại sao cô không lấy đi?"

Cô vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Quyên hơi khựng lại: "Tôi thích người khác rồi."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 55


Cô ta thích Quý Trường Tranh.

Nhưng cô ta không dám nói với bất kỳ ai.

Sợ người khác nói cô ta tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.

Thẩm Mỹ Vân không rảnh nghe người này kể chuyện xưa, cô có chuyện quan trọng phải làm.

Quay ngoắt đi luôn.

Nhác thấy Thẩm Mỹ Vân không để ý tới mình, Thẩm Mỹ Quyên tức giận giậm chân: "Thẩm Mỹ Vân, chị ngốc quá, nếu không nắm bắt được cơ hội này thì chị xong đời rồi."

Thẩm Mỹ Vân trả lời cô: "Không."

Không cái gì?

Thẩm Mỹ Quyên sửng sốt, muốn hỏi nhưng Thẩm Mỹ Vân đã rời đi.

Cô ta nhìn bóng lưng của đối phương, sắc mặt vô cùng phức tạp, nhỏ giọng nói với âm lượng chỉ mình nghe thấy: "Tôi nói, nếu lần này tôi có thể gả cho Quý Trường Tranh, tôi sẵn lòng nhờ anh ấy và nhà họ Quý giúp chị và chú ba một phen."

Do năm ấy nhà họ có lỗi với Thẩm Mỹ Vân.

Tiếc là Thẩm Mỹ Vân không nghe được.

*

Nhà họ Quý.

Quý Trường Tranh tranh thủ hoàn thành một nhiệm vụ, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, nhưng về đã bị bắt đi lao động: "Buổi tối có tiệc xem mắt, con có đi không?"

Ông cụ Quý năm nay hơn sáu mươi tuổi, vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc.

Kỳ thật, ông ấy không nói buổi xem mắt này là do nhà họ Quý khởi xướng, cố ý chờ con trai mình làm nhiệm vụ rồi về thăm người thân, bắt đi tham gia.

Rất nhiều người chờ con trai ông ấy trình diện.

Người ta nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, nam thanh niên ưu tú cũng như vậy.

Quý Trường Tranh có gia thế có năng lực, bề ngoài xuất sắc tiền đồ vô lượng.

Đương nhiên, đây đánh giá mù quáng của người ngoài.

Quý Trường Tranh nghe thế thì từ chối ngay: "Không rảnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-55.html.]

Ông cụ Quý nổi trận lôi đình, chẳng còn chút dáng vẻ nho nhã nào nữa: "Không rảnh không rảnh, bao giờ thì mày mới rảnh?"

Cả ngày cứ bận bận bận.

Bận đến độ cháu trai cả cũng sắp kết hôn rồi, nó còn chưa cưới vợ!!

Quý Trường Tranh lười để ý ông bố già đang nổi giận, thấy cháu trai cả Quý Minh Viễn nhà mình đi ra ngoài.

Cậu ta trông hơi thất thần, thiếu niên mười tám mười chín tuổi ăn mặc quá chỉnh tề, đến cả cài nút áo cũng cài đến tận cổ, gọn gàng đến mức cứng nhắc.

Nhưng bất ngờ là trông không hề nghiêm túc mà phần nhiều là ôn hòa bình thản.

Đứa nhỏ này đúng là càng lớn càng giống ông bô.

Quý Trường Tranh thở dài, cánh tay dài vung lên, thuận thế ôm lấy bả vai của đối phương, ngăn cản đường đi của cậu.

"Minh Viễn, con đi đâu?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiểu tư thế vừa phóng khoáng vừa chặt chẽ này, anh nắm lấy bả vai của đối phương. Quý Minh Viễn không lùn, cũng cao một mét tám, nhưng Quý Trường Tranh quá cao, một mét tám tám, mang theo vẻ áp bách tự nhiên.

Quý Minh Viễn cầm tờ đăng ký trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa: "Chú, cháu đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên nộp đơn xin tham gia đội sản xuất."

"Đi thôi, chú đi với cháu."

"Không phải chú không rảnh à??" Quý Minh Viễn vô thức nhìn sang ông cụ đang nổi trận lôi đình.

Quý Trường Tranh làm như không thấy, anh như cười như không, khuôn mặt anh tuấn lúc này trông bình thản đến độ trắng trợn: "À, chỉ là không rảnh xem mắt thôi."

Ông cụ Quý: "..."

Lúc Thẩm Mỹ Vân rời khỏi ngõ nhỏ Ngọc Kiều, xe buýt đã ngừng chạy, nhưng vẫn có xe điện chạy ca đêm.

Cô bắt xe điện đi thẳng đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên, nơi phụ trách đưa về nông thôn.

Văn phòng Giáo dục Thanh Niên nằm nằm ủy hội ngõ nhỏ, do gần đây có phong trào các thanh niên trí thức đăng ký về nông thôn, dẫn đến văn phòng Giáo Dục Thanh Niên cả ngày đều tất bật.

Khi Thẩm Mỹ Vân đến thì đã gần bảy giờ chiều, vừa đúng lúc Văn phòng Giáo dục Thanh niên tan sở chuẩn bị rời đi.

Theo lý thuyết mà thôi, tặng lễ vật thì nên tặng vào buổi sáng, nhưng Thẩm Mỹ Vân biết tính tình của cán bộ Triệu.

Chỉ cần tan làm về trễ, sẽ không phải đi trốn bọn trẻ.

Bằng cách này, cũng sẽ không cần nghe tiếng khóc nháo của con mình.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 56


Muốn nói cán bộ không yêu con mình, cũng không phải là anh ta sẵn lòng đi chợ đêm mua đồ cho con mình, nhưng anh ta cũng không muốn tan làm về sớm đề gặp con mình.

Chỉ vì tiếng khóc đứa bé vô cùng phiền phức.

Bình thường vào thời gian này, anh ta là người duy nhất trong văn phòng Giáo dục Thanh niên, cũng là thời gian hiếm hoi anh ta có thể yên tĩnh một mình.

Cho nên Thẩm Mỹ Vân mới lựa chọn thời gian này để tặng lễ vật.

Dù sao đi nữa, chuyện cô muốn đi cửa sau cũng phải chuyện vẻ vang gì.

Khi cô đến nơi, Văn phòng Giáo dục Thanh niên không có ai, những cành cây cổ thụ nhô ra khỏi mép ngoài của bức tường lát gạch xám trắng, dường như có thêm chút thăng trầm của cuộc sống trong ánh hoàng hôn.

Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, gõ cửa.

Một giọng nói vang lên từ bên trong,"Đã đến giờ tan sở, ngày mai hãy đến."

"Là cán bộ Triệu sao? Tôi có chuyện đến tìm ngài."

Vừa nói xong, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra.

Cán bộ Triệu có khuôn mặt dài, mí mắt to, mặc một chiếc áo khoác đệm bông màu xanh nước biển, hai tay thọc vào tay áo, nhướng mi đánh giá.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Làm sao? Cô tìm tôi sao?"

Thẩm Mỹ Vân ậm ừ một tiếng, đưa đồ trong tay về phía trước một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?"

Lúc này, cán bộ Triệu dừng lại một chút, đôi mắt ranh mãnh đảo nhanh, như thể đang đánh giá tính khả thi của vấn đề này.

Sau đó, anh ta thò đầu ra nhìn xung quanh, lúc này mọi người đều đã tan làm.

Cho nên, trong văn phòng Giáo dục Thanh niên cũng không có người.

Anh ta gật đầu, sau đó hạ giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Vào đi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-56.html.]

Trong thời gian này, thanh niên có học thức đều đăng ký để về nông thôn, văn phòng Giáo dục Thanh Niên của họ là nơi bận rộn nhất.

Mỗi ngày đều có vô số dòng người đến rồi lại đi.

Khi thấy Thẩm Mỹ vân mang đồ đến đây, anh ta đã biết ý đồ là gì.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau đó bước qua ngưỡng cửa cao, đi vào Văn phòng Giáo dục Thanh niên.

Phòng làm việc của Văn phòng Giáo dục Thanh niên tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, vừa bước vào cửa đã thấy một chiếc bệ rửa mặt bằng gỗ ba tầng.

Trên đó có một cái chậu tráng men, hình như là để rửa tay.

Trên chiếc tủ bên cạnh có một ấm đun nước bằng sắt và một khay trà tráng men màu đỏ cùng chiếc cốc thủy tinh in hình quả mận đỏ úp ngược, dùng để đón khách.

Phòng làm việc của Văn phòng Giáo Thanh không lớn, tổng cộng chỉ có ba, năm chiếc bàn, trên mỗi bàn có một chồng biểu mẫu dày cộm.

Rõ ràng đây là những mẫu đơn của thanh thiên trí thức đăng ký về nông thôn gửi cho Văn phòng Giáo dục Thanh niên.

Thẩm Mỹ Vân dừng một chút, sau đó nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, đặt túi lưới lên bàn cán bộ Triệu, cố gắng tạo quan hệ.

"Nghe nói nhà Triệu tổng rất hạnh phúc khi hạ sinh Lân Nhi, vừa lúc tôi có hai hộp sữa bột, bèn đem đến chúc mừng con của ngài."

Đây là nghệ thuật tặng lễ vật, toàn bộ quá trình không hề đề cập đến việc tặng quà, nhưng dường như mọi chuyện đều đã được nói ra.

Cán bộ Triệu vốn đang dựa nửa người vào tường, khi nghe thấy từ "sữa bột" thì vô thức đứng thẳng dậy cúi người nhìn xem.

Mở túi lưới ra, thấy hai lon hộp sữa bột đã bị trầy xước vỏ.

Thấy vậy, có chút cảm động, dò hỏi: "Hàng nhập khẩu từ các cửa hàng Hoa kiều ở nước ngoài à?"

Theo như anh ta được biết, chỉ có sữa bột của các cửa hàng Hoa kiều ở nước ngoài mới in chữ tiếng Anh, nhưng những chữ tiếng anh thì lại không thể người khác đọc được.

Dù sao thì nó cũng bị xem là hàng hóa của tư bản.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cũng không phủ nhận, thật ra không đây, mà đây là sữa bột cô chuẩn bị cho Miên Miên, chỉ là bao bì đóng gói của thế hệ sau, không tiện để người khác thấy.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 57


Cô bèn dùng vài thứ cào xước lớp vỏ bên ngoài của thùng cho đến khi hoàn toàn không thể nhận ra.

Tuy nhiên, nhìn thấy niềm vui trong mắt đối phương, hiển nhiên đã hiểu lầm rồi.

Cô cũng không giải thích.

Chỉ cười cười giới thiệu: "Đứa trẻ mới sinh ra cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng trong giai đoạn đầu, sau này trẻ mới khỏe mạnh được, tuy nhiên chỉ nên uống sữa bột ở giai đoạn đầu, về sau khi đứa nhỏ lớn rồi, tốt nhất vẫn nên uống thêm một chút tinh thể hoa cúc, để đứa nhỏ không bị nóng trong người."

Vừa mở miệng, toàn tâm toàn ý đều là vì sức khỏe của đứa nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàn toàn không đề cập tới món đồ mà mình tặng.

Cảm giác như một làn gió mùa xuân.

Cán bộ Triệu nghe thế, anh ta mở túi lưới nylon màu xanh lá cây ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai túi pha lê hoa cúc, hai túi đường và hai chai đào đóng hộp màu vàng.

"Đồng chí, đồng chí đừng xem nhẹ món quà này, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp đỡ."

Món quà này có thể nói là thứ quý giá nhất mà anh ta có được được trong suốt những năm tháng làm nghề của mình.

Lấy sữa bột làm ví dụ, hai lon mỗi lon có giá 20 tệ, hơn nữa còn phải đưa phiếu sữa bột, hầu hết người dân bình thường đều không mua được chứ đừng nói đến hàng nhập khẩu.

Đó là chưa kể những thứ khác.

Khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đối phương chịu mở lời, liền biết đã đạt được mục đích.

"Là như thế này, tôi muốn được tới tỉnh Hắc với tư cách là thanh niên trí thức, nên mới tìm tới ngài giúp đỡ tôi chuyện này."

"Tỉnh Hắc?" Cán bộ Triệu cau mày: "Đây là địa phương mọi người đều muốn tới, không dễ dàng đâu."

Nguồn cung tỉnh Hắc dồi giàu, ngoại trừ thời tiết giá rét ra thì thực sự không có vấn đề gì nữa, nếu đăng ký thành công mà tới nơi đó, hoàn toàn sẽ không phải chịu cảnh đói nghèo

Đây là địa phương được các thanh niên trí thức ở Bắc Kinh lựa chọn đăng ký hàng đầu.

"Vâng, vì nên không dễ dàng gì, nên mới đến tìm ngài nhờ vả."

"Vậy cô tìm đúng người rồi đó." Cán bộ Triệu cười nói: "Hạn ngạch để tới tỉnh Hắc quả thật đều qua tay tới."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân biết mình thành công, cô nói thêm chuyện chính: "Là do tôi có chuyện phiền phức ở chỗ này nên tôi mới đăng ký về nông thôn để chăm sóc con gái mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-57.html.]

"Cái gì?"

Cán bộ Triệu cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc đứng dậy, sửng sốt: " Cô nói cái gì?"

"Tôi muốn đưa con gái tôi về nông thôn."

Cán bộ Triệu gần như từ chối theo phản xạ: "Việc này gần như không thể được."

Tất cả những thanh niên trí thực được cử về nông thôn đều độc thân.

Sau đó, anh ta khuyên bảo nói: "Không phải, tôi nói cô nghe này bà cô của tôi ơi, cô đã có con rồi, nên chắc chắn không thể nằm trong hạn ngạch được? Có biết bao người vì không muốn tới nông thôn nên mới vội vàng kết hôn, mà cô thì lại đi ngược lại, sao cô lại muốn đưa con mình tới nông thôn chịu khổ cơ chứ?"

Cán bộ Triệu thật sự nghĩ không ra.

Thẩm Mỹ Vân không có lựa chọn nào khác, về nông thôn là giải pháp tốt nhất cho gia đình cô.

"Tôi có nỗi khổ của riêng mình."

"Tôi chỉ muốn hỏi ngài, có nắm chắc được chuyện này không?"

Cán bộ Triệu vò đầu tóc mình, mái tóc vốn thưa thớt cũng vì đó mà rơi ra vài ba cọng tóc.

"Cô để tôi suy nghĩ đã."

Anh ta đi đi lại lại trong văn phòng, Thẩm Mỹ Vân cũng không làm phiền anh ta.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Cán bộ Triệu đã hạ quyết tâm, lấy ra đơn xin về nông thôn từ ngăn kéo dưới bàn làm việc.

"Cô điền vào trước đi."

"Cứ điên đi rồi tôi sẽ nghĩ biện pháp. "

Nếu đã đưa cho Thẩm Mỹ Vân điền đơn xin về nông thôn, khả năng cao là sẽ thành công,

Thẩm Mỹ Vân vui vẻ vô cùng, lập tức cầm lấy bút, bắt đầu viết.

Tuy nhiên, sau khi viết xong, cô lại đưa cho cán bộ Triệu.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 58


Cán bộ Triệu cầm lấy đơn xin, mở to mắt nhìn kỹ, cuối cùng mới dừng lại ở mục quan hệ gia đình.

"Thẩm Miên Miên là con gái của cô?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

"Thẩm Hoài Sơn là ba của cô?"

Thẩm Mỹ Vân đang muốn gật đầu, liền thấy sắc mặt cán bộ Triệu biến sắc: "Thẩm Hoài Sơn là cha của cô sao?"

Anh ta xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.

Tim Thẩm Mỹ Vân đập thình thịch, gật đầu: "Vâng, cán bộ Triệu, có chuyện gì sao?"

Cán bộ Triệu không nói gì, anh ta chỉ đứng dậy, lấy túi lưới từ trong ngăn kéo ra, trả lại nguyên vẹn món quà cho Thẩm Mỹ Vân.

"Xin lỗi, tôi không thể giúp cô chuyện này được."

Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút,"Không phải, cán bộ Triệu, chỉ là..."

Thái độ khi nãy của anh ta đâu phải như này đâu.

Hơn nữa đều đã đồng ý rồi mà.

Cán bộ Triệu xua tay: "Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn đồng chí nữ dần trở nên lo lắng trước mặt mình.

Anh ta thở dài: "Thấy cô thành ý như thế, tôi sẽ nói thật cho cô biết, chỉ vì một điều duy nhất chính là Thẩm Hoài Sơn là ba của cô, nên tôi không thể để cô về nông thôn được."

Thẩm Mỹ Vân lẩm bẩm nói: "Ba tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu xa gì, hơn nữa cả đời ông ấy đã cứu được vô số người."

Cán bộ Triệu lộ vẻ thông cảm: "Nhưng ông ấy đã từng ra nước ngoài du học."

Vừa dứt lời.

Thẩm Mỹ Vân lâm vào trầm mặc: "Đây không phải lỗi của ba tôi, năm ấy ông ấy sang Đức du học, là do quốc gia bỏ tiền ra cho đi."

"Đồng chí Thẩm, cô nói với tôi cũng vô ích thôi."

"Tôi nói cho cô biết chuyện này, tất cả nhân viên ở chỗ chúng tôi đều đã được thông báo... Không đụng vào nhà họ Thẩm."

Bây giờ nhà họ Thẩm như một đống lửa đang cháy dữ dội, không ai dám động tới.

Ai trèo lên sẽ bị mồi lửa đốt cháy, dù không c.h.ế.t cũng sẽ bỏng da.

Cho nên...

Anh ta không thể giúp được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-58.html.]

Không dám giúp chứ đừng nói chi đến việc không giúp được.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ngơ ngác nói: "Ngay cả ngài cũng không thể giúp được sao?"

Cán bộ Triệu lắc đầu: "Tôi không thể."

Những người khác nói nhỏ nhẹ, không có khả năng.

Mắt thấy sắc mặt vị đồng chí nữ trước mắt đã tái nhợt đến mức mắt thường có thể thấy được, anh ta có chút cảm thông nói: "Nếu, tôi chỉ nói nếu..."

Nếu có người đảm bảo thì không phải là không thể.

Tuy nhiên, người đảm bảo chắc chắn phải là nhân vật tai to mặt lớn mới được.

Bây giờ mấy người chức cao vọng trọng đều là đèn nhà ai người nấy rạng, cực kỳ sợ bị vạ lây.

Ai có thể sẵn sàng giúp đỡ cơ chứ?

Vì vậy, khi lời vừa đến miệng, anh ta cũng không tiếp tục.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân tuyệt vọng bước ra ngoài, cán bộ Triệu nghĩ tới điều gì đó, vội vàng trả đồ lại cho cô.

"Đem đồ của cô đi đi, lần sau đừng tới đây nữa."

Nếu có người biết anh ta có dính dáng tới nhà họ Thẩm, đến lúc đó lại nhân cơ hội kéo anh ta vào rắc rối.

Anh ta vẫn phải chăm sóc vợ và con mình nữa.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân ra ngoài, cán bộ Triệu quay đầu, liền nhìn thấy người đứng đầu văn phòng Giáo dục Thanh niên của anh ta, chính là chủ nhiệm Lâm đang đứng sau mình.

Cán bộ Triệu lập tức hoảng sợ: "Lâm Lâm Lâm, chủ nhiệm..."

Sao ngài lại ở đây?

Đối phương chỉ liếc anh ta một cái, vỗ vỗ vai anh ta, động viên nói: "Tiểu Triệu này, cậu hành xử khá tốt đó."

Thế nào là hành xử khá tốt chứ?

Cán bộ Triệu nghĩ đến chuyện bản thân đã cự tuyệt Thẩm Mỹ Vân khi nãy.

Không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn thay, anh ta đã từ chối.

Tuy nhiên, anh ta không nhịn nổi tò mò hỏi: "Chủ nhiệm Lâm, sao hôm nay ngài vẫn chưa tan làm vậy?"

Phải thu hết can đảm mới dám hỏi.

Có vẻ như tâm tình chủ nhiệm Lâm rất tốt, hiếm khi lại trả lời anh ta: "Tôi sao, tôi đang đợi một vị khách quý."

Nói xong, ông ta phủi bụi không tồn tại trên đồng hồ rồi nói: "Đi thôi, Tiểu Triệu, đi tiếp đãi với nào."

*
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 59


Lúc Quý Trường Tranh và cháu trai Quý Viễn đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã là bảy giờ mười lăm.

Thành thật mà nói, như thường lệ, vào thời điểm này thì văn phòng Giáo dục Thanh niên không còn ai cả.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hôm nay là chủ nhiệm Lâm của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng bảy giờ đã xuất hiện trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, lặng lẽ đứng chờ.

Điều này khiến cán bộ Triệu đi theo bên cạnh không khỏi tò mò.

Rốt cuộc là ai?

Cao quý tới mức đáng giá để chủ nhiệm Lâm đứng chờ trước cửa tiếp đãi?

Chẳng bao lâu, cán bộ Triệu đã biết, bởi vì dưới ánh hoàng hôn, có hai vị đồng chí nam đi tới.

Người đàn ông cao hơn một chút mặc bộ vest thẳng tắp, mới đầu tháng hai, đã c** q**n áo độn bông, mặc vào một chiếc áo sơ mi gọn gàng, ở cổ áo có hai cúc hơi mở ra, lộ ra chút bất cần.

"Quý Minh Viễn, cháu chắc chắn muốn trở thành thanh niên trí thức tới tỉnh Hắc sao?"

"Trước khi tới văn phòng Giáo dục Thanh niên báo danh, thì vẫn chưa quá muộn đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Có gì quá muộn cơ chứ?

Tất nhiên đã quá muộn để hối hận.

Quý Minh Viễn thở dài, trên khuôn mặt ôn hòa có chút bất lực: "Chú nhỏ, cháu đã quyết định rồi."

Qúy Trường Tranh cười khẽ, bàn tay to lớn vò tóc cậu ta, nói: "Được rồi, đến lúc đó đừng tới quân doanh tìm chú khóc nhè đó." Anh dường như có khí chất Minh Viễn dừng một chút, sau đó không biết nên cười hay khóc nói: "Chú, chuyện đó xảy ra khi con còn nhỏ."

Quý Minh Viễn dừng một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: "Chú nhỏ, đó đều là mấy chuyện khi cháu còn nhỏ rồi."

Cậu ta nhỏ hơn chú nhỏ mình vài tuổi, hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau.

Tuy nhiên, không giống như vẻ ôn hòa của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã phản nghịch từ khi còn nhỏ, là tiểu vương của mấy đứa nhỏ.

Từ nhỏ, Quý Minh Viễn đã được chú nhỏ Quý Trường Tranh bảo vệ.

Thân thể cậu ta đã không còn như trước, cậu ta không thể đi quân ngũ để cống hiến cho quốc gia như chú nhỏ mình được.

Tuy nhiên, cậu ta muốn tìm cách khác để làm điều gì đó cho tổ quốc.

Giống như chú nhỏ vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-59.html.]

Tất cả mọi người trong nhà họ Quý đều không biết, người mà Quý Minh Viễn vốn ôn hòa sùng bái nhất lại chính là chú nhỏ nổi loạn nhất trong gia tộc.

Mãi cho tới văn phòng Giáo dục Thanh niên, hai người mới thôi nói chuyện.

Bởi vì trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, hình như có hai người đang đứng chờ bọn họ.

Quý Trường Tranh đi phía trước, nhìn rõ người ở đó liền nhướng mày, không giấu được một vẻ chế giễu: "Chủ nhiệm Lâm, cơn gió nào đã đưa ông tới đây vậy?"

Chủ nhiệm Lâm cũng không nghĩ Quý Trường Tranh cũng tới đây, vị này là ai cơ chứ.

Ông ta biết rõ hơn bất cứ ai.

Trước khi Quý Trường Tranh nhập ngũ, thành thật mà nói, trong nhóm của bọn họ hầu như không có ai chưa từng nghe đến tên của anh.

Tất nhiên, sau khi đi lính, anh vẫn là một huyền thoại trong số họ.

Lập được công lớn, một tương lai tươi sáng, một tài năng hơn người.

Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi đặt trên người Qúy Trường Tranh cũng không phải nói quá.

Tất nhiên, tất cả lời phê phán đặt trên người Quý Trường Tranh cũng không phải nói quá.

Bởi vì anh là một người đối lập trời sinh với công lao của mình.

Cho nên, những chuyện anh đã làm cũng không phải ngoài ý muốn gì.

Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, nhanh chóng hoàn hồn, đem trọng tâm đặt lên người Quý Minh Viễn sang Quý Trường Tranh.

"Đi thôi, đồng chí Trường Tranh, nếu cậu đã tới đây rồi thì vào ngồi nghĩ một lát đi."

Ông ta vốn tưởng đối phương sẽ không đồng tình với mấy lời khách sáo của mình.

Dù sao tính tình Quý Trường Tranh luôn không thích mấy lời vờ vịt này.

Nào biết, Quý Trường Tranh lại đột ngột gật đầu: "Được."

Cái này?

Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, thế mà lại đồng ý rồi?

Ông ta phản ứng rất nhanh, vội vàng kêu cán bộ Chu vào trong pha trà.
 
Back
Top Bottom