Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOEM1R6o0bm3JLksWcsSbyKNWHiWJHhx9aEPHTmNil1hd1EK8WVrQhhsIxWNn1owMOVaPvOLjkDARKPSi2Hk3jP8gF_iCvZT0eDM_W_R85YhbDGp6PMd6yC79QOybDVEzjwJfRHS7TIhSCN-sIQINa2=w215-h322-s-no-gm

Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Tác giả: Bất Tư Nhi Lai
Thể loại: Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bất Tư Nhi Lai

Dịch giả: Mưa Rào Tháng Sáu

Thể loại: Báo thù, Cổ đại, Ngược

Văn án

Năm thứ ba ta làm thế thân cho tiểu thư vào ban đêm, cuối cùng ta cũng mỏi mệt.

Trên giường, ta cầu xin cô gia ban cho một danh phận. Hắn chẳng mấy để tâm:

"Ngươi là nha hoàn hồi môn của phu nhân, nạp ngươi vào chẳng phải là tát vào mặt nàng ấy sao?"

Ta tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Tình thâm của cô gia dành cho tiểu thư, ai ai cũng biết.

Hôm sau, ta tìm đến lão phu nhân, nguyện kết âm thân với đại công tử đã gần đất xa trời.

Lão phu nhân cảm động không thôi: "Sau khi kết âm thân phải thủ tiết cho phu quân, đứa bé ngoan, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ta dập đầu: "Tuyệt không hối hận."

Trong ánh mắt ta liếc thấy, sắc mặt cô gia cùng tiểu thư trắng bệch.​
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 1: Chương 1



1.

Lục Bách Hoàn lại đến phòng của tiểu thư.

Hai người dựa vào nhau dưới ánh đèn, vẻ mặt lưu luyến, rì rầm tâm sự những lời âu yếm nơi khuê phòng hồi lâu.

Tiểu thư đỏ bừng mặt đi rửa ráy. Trước khi rời đi, nàng dập tắt hết nến như thường lệ.

Một nén nhang sau. Ta đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng le lói. Lục Bách Hoàn giương mắt cười nói: "Sao còn chần chừ như vậy?"

Hắn đưa tay kéo ta vào trong ngực, chợt nhíu mày: "Sao trên người lạnh lại thế này?"

"Ta đứng ở bên ngoài ngắm tuyết một lát." Ta nhẹ giọng đáp.

Thực ra, ta vẫn luôn một thân áo manh đứng chờ ngoài cửa, chỉ để bất cứ lúc nào cũng có thể vào trong thay tiểu thư.

Một đêm giày vò.

Trước khi trời sáng, ta rón rén rời đi.

Tiểu thư chờ ta ở phòng bên. Nhịn xuống cơn đau nhức nơi thắt lưng, ta quỳ xuống, thuật lại từng lời Lục Bách Hoàn đã nói trong đêm qua.

Ánh mắt tiểu thư rơi xuống vết hôn trên cổ ta, sắc mặt dần trầm xuống. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lục Bách Hoàn.

Đột nhiên Lục Bách Hoàn mở bừng mắt, vén một lọn tóc của nàng: "Giấu ta đi tìm dã nam nhân rồi à?"

Giọng điệu đùa cợt tán tỉnh.

Tiểu thư làm nũng, đánh hắn một cái.

Ta lặng lẽ lui ra ngoài.

2.

Tiểu thư dung mạo như hoa nhưng thân thể yếu ớt. Bởi vậy, vẫn luôn không có ai đến cửa cầu hôn.

Trong yến hội thưởng hoa, Lục Bách Hoàn vừa gặp nàng đã động tâm, lấy danh chính thê mà cầu cưới. Hai người tâm đầu ý hợp, là đôi lứa trời sinh. Là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, ta cũng chân thành vui mừng cho nàng. Thế nhưng trong đêm tân hôn, tiểu thư ngất ngay trên giường.

Lục Bách Hoàn xuất thân võ tướng, trong chuyện phòng the quá mức cường thế, mà tiểu thư lại yếu đuối không chịu nổi.

Ba đêm liên tiếp, hai người vẫn chưa thể viên phòng. Trong chớp mắt, tiểu thư bị cả Hầu phủ đều chê cười. Người người nói rằng nàng chẳng thể thỏa mãn trượng phu, sớm muộn cũng bị thiếp thất giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Nghĩ cũng phải, Lục Bách Hoàn đang độ tuổi sung mãn, dù có yêu nàng đến đâu, sao có thể mãi nhẫn nhịn chay tịnh?

Duwois tình thế cấp bách, nàng nghĩ ra kế "đánh tráo."

Mỗi đêm, nàng dập tắt hết nến, để nha hoàn thay thế nàng vào hầu hạ. Dưới bóng đêm tối tăm mịt mù, Lục Bách Hoàn căn bản chẳng thể nhìn rõ người dưới thân là ai.

Trong đám nha hoàn hồi môn của nàng, chỉ có ta là có dáng người và giọng nói giống với nàng nhất.

Tiểu thư hứa với ta, chỉ cần chịu đựng ba năm, nàng sẽ điều dưỡng thân thể, sau đó cho ta một khoản bạc, để ta có thể rời khỏi phủ.

Ta là người hầu, tính mạng cả nhà đều nằm trong tay tiểu thư.

Ta không có sự lựa chọn nào khác.

3.

Một nén nhang sau, tiểu thư và Lục Bách Hoàn mới rời giường. Ta về phòng chỉnh trang một lát rồi vào trong phòng bày bữa sáng.

Lục Bách Hoàn nhìn ta chằm chằm: "Sao ngươi mặc y phục kỳ lạ thế?"

Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành căng thẳng mím môi. Lục Bách Hoàn ra tay thô bạo, luôn để lại dấu vết khả nghi. Ta chỉ có thể mặc áo cổ cao để che đi dấu vết.

Tiểu thư nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: "Hầu gia quên rồi sao, Khai Vân là một kẻ câm, không biết nói chuyện."

Ta vội vàng gật đầu.

Khi hầu hạ tiểu thư, ta không thể tránh khỏi chạm mặt Lục Bách Hoàn. Sợ chuyện bại lộ, tiểu thư cấm ta nói chuyện, người trong phủ hầu đều cho rằng ta bị câm.

Lục Bách Hoàn nhướng mày, dường như có chút hứng thú: "Tiểu nha đầu câm ở trong viện của nàng quả thực xinh đẹp, nhìn cũng thật đáng thương."

Tiểu thư hờn trách: "Phu quân nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ vừa ý nàng ta rồi sao?"

Nàng lạnh lùng nhìn ta, ẩn ẩn mang theo lạnh lẽo.

Lục Bách Hoàn nói: "Ta còn chưa trách nàng, nàng đã đổ tội lên đầu ta rồi."

Hắn vén tay áo để lộ ra cánh tay, cuwoif mà như không: "Nàng nhìn xem, đây chẳng phải là kiệt tác của nàng tối qua sao?"

Trên cánh tay là một vòng dấu răng. Cơ thể ta cứng đờ.

Tối qua, Lục Bách Hoàn quá mức tàn nhẫn. Ta khóc đến khàn cả giọng, vừa tức giận lại vừa hờn tủi mới cắn hắn một cái. Hắn là võ tướng lăn lộn giữa sa trường đao kiếm, trên người vết thương lớn nhỏ không đếm xuể, đương nhiên chẳng để tâm đến vết cắn nhỏ bé ấy.

Giờ muốn lôi đầu ra hỏi tội, chẳng qua chỉ là trêu ghẹo mà thôi.

Ta cúi đầu quỳ trên đất, tay chân càng lúc càng lạnh lẽo.

Không biết qua bao lâu sau. Một chén trà nóng hắt lên người ta. Ta ngẩng đầu, chỉ thấy mặt mày tiểu thư giận dữ. Giây tiếp theo, mặt ta ăn một cái tát:

"Tiện nhân, ngươi dám cắn Hầu gia? Có phải ngươi muốn khiêu khích ta không?"

Ta còn chưa kịp giải thích, tiểu thư đã lập tức sai người trói tay chân ta, lôi vào phòng chứa củi, không cho ăn cũng chẳng cho uống.

Lục Bách Hoàn đi tuần tra quân doanh ở ngoại ô kinh thành, phải ba đến năm ngày sau mới trở về. Hắn đi bao lâu, ta bị giam bấy lâu. Lúc hơi thở thoi thóp, Hoa Tuệ lén lút đút lót ma ma canh cửa, mang cho ta một bát canh.

Nàng là muội muội của ta, cùng ta theo tiểu thư đến Hầu phủ.

Nàng hoàn toàn không hay biết đến chuyện tráo long đổi phụng.

"Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã làm gì mà khiến phu nhân tức giận như vậy?"

Hoa Tuệ quỳ rạp xuống đất, lo lắng nhìn ta qua khe cửa. Ta lắc đầu, chỉ hỏi nàng khi nào Hầu gia trở về.

Hoa Tuệ đáp: "Nghe ma ma trong viện nói, tối nay Hầu gia sẽ về phủ, còn muốn đến viện của phu nhân nữa."

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy.

Hoa Tuệ đáp: "Thân thể Đại thiếu gia không ổn, Thái y nói đã không thể cứu được nữa, dặn dò chuẩn bị hậu sự."

Trên Lục Bách Hoàn còn một huynh trưởng con của vợ cả. Hắn bị bệnh tim bẩm sinh, sống đến giờ đã là kỳ tích, cũng vì thế mà Lục Bách Hoàn mới kế thừa tước vị.

"Đại gia đến giờ vẫn chưa lấy vợ, lão phu nhân không muốn để ngài ấy cô đơn dưới suối vàng nên định tìm người kết âm thân cho ngài ấy."

Nói đến đây, Hoa Tuệ khẽ thở dài.

Sau khi kết âm thân, thê tử phải thủ tiết suốt đời. Đại gia chẳng còn sống được bao lâu. Ai lấy hắn, nửa đời còn lại cũng chỉ có thể làm quả phụ.

Chớ nói thiên kim tiểu thư danh môn, ngay cả nha hoàn, bà tử trong phủ cũng chẳng ai muốn.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 2: Chương 2



Đến giờ cơm tối, ta mới được thả ra.

Tiểu thư sai người chuẩn bị bữa ăn, bảo ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải hầu hạ Hầu gia cho tốt. Nàng cười nhạt, giọng dịu dàng mang theo đôi phần áy náy:

"Khai Vân, chuyện phạt ngươi là ta nhất thời nóng nảy, vốn định nhốt nửa ngày rồi thả ra, không ngờ bận rộn quá lại quên mất ngươi, ngươi đừng trách ta."

Ta cúi đầu, khẽ đáp: "Nô tỳ không dám."

Tiểu thư khẽ gật đầu.

Lặng im trong giây lát. Ta không thể đợi thêm, chủ động nhắc đến chuyện rời phủ.

Sắc mặt tiểu thư lập tức thay đổi: "Ngươi muốn đi?"

Ta cẩn thận gật đầu nói phải.

Ngón tay trắng muốt của nàng lật qua nắp chén trà, giọng điệu hờ hững: "Thân thể ta vẫn chưa điều dưỡng xong, Hầu gia vẫn chưa thể thiếu ngươi được."

Ta sững sờ ngẩng đầu.

Rõ ràng nàng đã hứa chỉ cần ba năm...

Tiểu thư khẽ cười: "Nếu ngươi nhất quyết đòi đi, ta chỉ có thể để Hoa Tuệ thay thế ngươi. Dù sao hai người cũng là tỷ muội ruột thịt, giọng nói hay vóc dáng đều tương đồng."

Ta như rơi xuống hầm băng.

Hồi lâu, ta nghe thấy tiếng răng mình đánh vào nhau run lên cầm cập: "Vậy có thể... để Hầu gia ban cho nô tỳ một danh phận không?"

"Muốn làm chủ tử rồi à?"

Tiểu thư cười lạnh: "Nếu ta muốn Hầu gia nạp thiếp, có đến cả trăm người để chọn, đằng nào cũng tuyệt đối không đến lượt ngươi."

"Ngươi cũng đừng mong dựa vào Hầu gia, hắn chỉ coi ngươi như trò tiêu khiển mà thôi. Dù cuối cùng ngươi có thành thông phòng của hắn, ta chỉ cần một ngón tay là có thể tiêu diệt ngươi rồi."

Ta gần như không thở nổi: "Nhưng... nô tỳ sớm muộn cũng phải gả đi."

Chẳng lẽ cả đời này ta chỉ có thể làm thế thân của nàng sao?

Tiểu thư hờ hững đáp: "Con trai của người gác cổng cũng trạc tuổi ngươi, đợi sang năm ngươi tròn mười sáu, ta sẽ ban hôn sự này cho các ngươi.”

……

Lúc Lục Bách Hoàn hồi phủ, ta mơ màng quỳ trên mặt đất.

Tiểu thư mỉm cười đứng dậy: "Hầu gia trở về rồi, mấy ngày nay có vất vả không?"

"Nha đầu này lỡ tay làm vỡ chén quý tiến cống từ Tây Vực, ta phạt nó quỳ một khắc."

Lục Bách Hoàn thản nhiên lướt qua ta, không chút bận tâm.

Tóc mai hắn khẽ rối, trên mặt mang theo nét mỏi mệt: "Chuyện của đại ca lo liệu đến đâu rồi?"

Tiểu thư than nhẹ: "Những ngày qua, ta đã hỏi qua tất cả nữ tử trong phủ... Hầu gia, ta nói thật, chuyện âm thân nghe thật rợn người, không có cô nương nào nguyện ý cả đâu."

Lục Bách Hoàn cau mày: "Có gì mà không tình nguyện? Tùy tiện tìm một nữ nhân, nắm được nhược điểm người nhà nàng ta là được."

Tiểu thư nắm chặt khăn, chần chừ nói: "Chuyện này tổn hại âm đức, sợ rằng khó qua mắt lão phu nhân."

Lục Bách Hoàn thản nhiên nói: "Trọng thưởng tất có dũng phu, trọng hình cũng sẽ có người cúi đầu chấp nhận. Hôn nhân này kiểu gì cũng sẽ thành toàn được thôi."

"Hơn nữa, mẫu thân vốn không ưa nàng, nếu nàng làm tốt chuyện này, nhất định bà sẽ thay đổi cách nhìn về nàng."

Tiểu thư khẽ đáp một tiếng, nhẹ nhàng lại ngoan ngoãn.

6.

Mỗi lần đi tuần binh trở về, Lục Bách Hoàn đều phải lăn lộn suốt cả đêm.

Đêm ấy, ta dốc hết sức lực để chiều chuộng hắn. Khiến cho Lục Bách Hoàn vài lần mất khống chế, hắn cười khẽ, siết chặt eo ta: "Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy, có phải cũng nhớ ta không?"

Ta không đáp.

Chỉ cố sức vươn người, run rẩy đặt một nụ hôn lên má hắn.

Trên giường, ta rất hiếm khi chủ động như vậy.

Lục Bách Hoàn thở dài khe khẽ: "Ngoan lắm."

Trời sắp sáng.

Ta bừng tỉnh, dùng cánh tay rã rời đẩy hắn ra.

Nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng: "Vẫn còn muốn đi sao?"

Ta cứng đờ tại chỗ.

Lục Bách Hoàn dịu dàng cọ nhẹ lên mặt ta: "Bản hầu nhạy cảm với mùi hương, từ lâu đã biết trò bịp bợm của ngươi và phu nhân rồi."

Chẳng trách... Hắn càng lúc càng tùy ý hơn. Thì ra sớm đã biết người dưới thân không phải thê tử, vậy nên không cần kiêng nể gì nữa.

Ta cất giọng khẽ khàng: "Vậy... Hầu gia tính toán khi nào cho ta một danh phận?"

"Danh phận?" Lục Bách Hoàn cười nhạt, "Ngươi là nha hoàn của phu nhân, chỉ có nàng mới có thể cho. Nếu ta tự ý ban cho, chẳng phải tổn thương tình nghĩa phu thê giữa chúng ta hay sao?"

"Ngươi tên là gì? Sau này ta sẽ bảo người đưa chút châu báu cho ngươi, đợi khi tiểu thư dưỡng bệnh xong, ta sẽ nâng ngươi lên làm thông phòng."

Ta nhắm mắt, nở nụ cười trào phúng.

"Nữ nhân có thể ngủ miễn phí, cớ gì phải cho nàng danh phận?" Tiểu thư nói không sai.

Chút tình nghĩa từ trên giường mà có, vốn chẳng đáng một xu.

Thấy ta hồi lâu không đáp, Lục Bách Hoàn cười hỏi: "Sao vậy? Vui mừng đến choáng váng rồi à?"

Ta bật cười, nước mắt vô thức tràn ra: "Tạ ơn Hầu gia ưu ái, chỉ e ta không có phúc hưởng thụ."

Lục Bách Hoàn khựng lại một chút, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Chẳng qua chỉ là bị bản hầu ngủ vài năm, đừng có tự cho mình cao giá."

"Thông phòng còn không đủ? Chẳng lẽ ngươi muốn bẩn hầu nâng ngươi lên làm di nương? Cũng phải giữ chút thể diện cho chủ tử của ngươi chứ."

Hắn chưa bao giờ thích nữ nhân tham lam, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận.

Trong hậu trạch của Lục Bách Hoàn, những vị thiếp thất đều là quyền quý tặng cho, đều có xuất thân đàng hoàng. Loại người có xuất thân nha hoàn như ta, không đủ tư cách làm thiếp thất của Hầu gia.

Huống hồ...

Sau khi tiểu thư gả vào, hắn chưa từng đặt chân đến phòng của thiếp thất. Người ngoài đều ca tụng rằng Hầu gia không đắm chìm tửu sắc, hết mực thương yêu chính thê. Mỗi lần nghe thế, Lục Bách Hoàn luôn tỏ ra đắc ý.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 3: Chương 3



Phụ thân của tiểu thư là Tể tướng đương triều, nắm giữ quyền cao chức trọng, trong tối ngoài sáng giúp hắn không ít. Nếu hắn thực sự nạp thị nữ của chính thê làm thiếp, chẳng khác nào tự hủy hoại danh tiếng của bản thân.

Càng nghĩ, ta càng thấy lòng nguội lạnh, cũng càng thêm tỉnh táo. Những lời hôm nay của hắn, chẳng qua chỉ là chút thương xót còn sót lại sau khi tận hứng mà thôi. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hắn nhất định sẽ hối hận.

Dù sao thì hắn và tiểu thư là phu thê trọn đời ân ái.

Ta lặng lẽ cất lời: "Nô tỳ thân phận hèn mọn, không dám mơ tưởng danh phận, ở trong phòng của Hầu gia cũng không xứng. Chỉ cầu chúc Hầu gia và tiểu thư ân ái suốt đời, bạch đầu giai lão."

6.

Sau khi Hoa Tuệ nghe nói tiểu thư muốn gả ta cho con trai của người giữ cửa, nàng khóc mà nói: "Chúng ta hầu hạ nàng bao năm, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?"

Con trai của người gác cửa trời sinh trì độn, trí tuệ chỉ như đứa trẻ lên ba, nhưng tính tình lại hung bạo, thích đánh người. Chỉ khi gả cho hắn, ta mới có thể tiếp tục vụng trộm cùng Lục Bách Hoàn.

Ta đến cầu xin lão phu nhân, nguyện làm quả phụ của Đại gia.

Lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi họ tên, ngày sinh bát tự và quê quán của ta. Đại sư tính toán xong, liên tục gật đầu:

"Nữ tử này có bát tự vô cùng phù hợp với Đại gia, hơn nữa nàng xuất thân bần hàn, là người có phúc. Đại gia cùng nàng kết âm thân, kiếp sau đầu thai ắt có lợi ích lớn."

Lục Bách Hoàn và tiểu thư nhanh chóng nghe tin mà đến. Lúc họ bước vào cửa, ta đang quỳ dưới chân lão phu nhân bóp chân cho bà, nghe thấy giọng cười của Lục Bách Hoàn: "Đây chính là cô nương nguyện ý kết thân cùng Đại ca sao?"

Tiểu thư cũng điềm nhiên mà cười: "Không biết là nha hoàn nhà ai, quả thật có lòng nhân hậu, mẫu thân nhất định phải ban thưởng cho nàng thật tốt."

Lời còn chưa dứt, ta đã xoay người hành lễ với bọn họ: "Bẩm Hầu gia, phu nhân, là ta."

Lục Bách Hoàn nhìn thấy mặt ta thì kinh ngạc: "Ngươi không phải là kẻ câm sao?"

Ta lắc đầu: "Ta có thể nói chuyện, chỉ là tiểu thư không thích giọng của ta, không cho ta lên tiếng."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, sắc mặt tiểu thư tái nhợt.

Lão phu nhân nắm lấy tay ta, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên sự hài lòng: "Không ngờ trong viện của ngươi lại có một đứa trẻ ngoan như vậy, thật sự trung thành."

Bà lau nước mắt: "Chỉ là một khi kết âm thân, ngươi phải thủ tiết cho Đại gia… Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ta dập đầu: "Tuyệt không hối hận."

Từ khóe mắt, ta thấy bàn tay buông thõng bên người của Lục Bách Hoàn siết chặt. Hắn nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Lão phu nhân vỗ vỗ tay ta: "Đứa bé ngoan, ngươi có mong muốn gì không? Dù là tiền bạc hay châu báu, chỉ cần ta có thể làm chủ, đều cho ngươi cả."

Ta quay đầu nhìn về phía tiểu thư, ánh mắt lạnh lẽo thêm vài phần. Nàng cố gắng giữ nụ cười, nhưng vô thức lùi về sau nửa bước. Một lát sau, ta cụp mắt xuống, chậm rãi nói:

"Nô tỳ có một muội muội, gọi là Hoa Tuệ, cầu xin để nàng đến hầu hạ bên cạnh lão phu nhân."

Lão phu nhân không chút do dự: "Chuyện này có gì khó? Chỉ cần là nha hoàn trong phủ, ta đều có thể làm chủ. Có tấm lòng này, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an."

Tiểu thư gắng gượng cười: "Mẫu thân, Hoa Tuệ là nha hoàn của con, vốn dĩ con không nên keo kiệt, chỉ là nàng là của hồi môn của con, e rằng…"

Lời nàng còn chưa dứt, đã bị Lục Bách Hoàn trầm giọng cắt ngang: "Chỉ là một nha hoàn mà thôi, mẫu thân muốn, nàng cứ cho đi, còn có cái gì để mà nói?”

Sắc mặt lão phu nhân cũng không mấy tốt, nhìn chằm chằm tiểu thư, không nói một lời.

Tiểu thư cắn môi, phân phó người đi lấy khế ước bán thân của ta và Hoa Tuệ.

7.

Hoa Tuệ trở thành thị nữ thân cận của lão phu nhân.

Lão phu nhân nói với ta, trước khi bà qua đời, nhất định sẽ tìm cho Hoa Tuệ một chốn an ổn. Ta chỉ muốn để Hoa Tuệ thoát khỏi sự sai khiến của tiểu thư, lại không ngờ lão phu nhân lại quan tâm đến nàng như vậy, ngay cả nửa đời sau cũng thay nàng suy nghĩ.

Trong lòng cảm kích, ta hứa sẽ tận tâm hầu hạ Lục Đàm.

Nhắc đến đại nhi tử mệnh khổ của mình, lão phu nhân không khỏi nghẹn ngào. Khi bà mang thai Lục Đàm, Tây Nam Di tộc liên kết với di dân tiền triều làm loạn. Thiên hạ phong vũ chao đảo, lão hầu gia vì nước xuất chinh bình loạn, chiến cuộc hung hiểm, suýt nữa bỏ mạng.

Lão phu nhân ngày đêm lo âu sợ hãi, dẫn đến việc Lục Đàm vừa ra đời đã không có hơi thở. May sao đêm đó lão hầu gia khải hoàn hồi kinh, còn mang về một vị sơn y từ sâu trong rừng Tây Nam. Sơn y y thuật quỷ dị tinh diệu, cưỡng ép cứu vãn được mạng sống cho Lục Đàm, tựa như từ cõi chết trở về.

Dẫu là chuyện vui, nhưng sơn y lại nói đây là nghịch thiên mà làm, Lục Đàm dù sống sót cũng chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại nhân gian không quá ba mươi năm.

Quả nhiên vẫn như lời hắn nói.

Lục Đàm từ nhỏ thân thể yếu ớt, không thể tập võ, nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc sách viết chữ, tham gia khoa cử. Nhưng càng lớn lên, thân thể hắn càng suy nhược, cuối cùng yếu đến mức không còn ra khỏi cửa, quanh năm dưỡng bệnh trong ngôi nhà gỗ giữa Bích Hồ sau núi Hầu phủ.

Đã đồng ý kết âm thân cùng Lục Đàm, ta tất nhiên phải ở bên cạnh hắn. Nghe nói hắn không thích người khác hầu hạ, trong Bích Hồ chỉ có một vị lang trung bầu bạn, chính là sơn y năm đó.

Khi sơn y dẫn ta vào nội thất, Lục Đàm vẫn còn say ngủ. Ánh mắt ta rơi xuống hàng mi đang khẽ run của hắn. Hắn lớn hơn Lục Bách Hoàn hai tuổi, năm nay đã hai mươi bảy.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 4: Chương 4



Huynh đệ hai người tướng mạo không giống nhau, Lục Bách Hoàn quanh năm luyện võ, nước da ngăm đen, vóc dáng cường tráng. Mà Lục Đàm dung mạo thanh tú, làn da còn trắng hơn cả tiểu thư, nếu bỏ qua giới tính, thực sự vô cùng xinh đẹp.

Ta hướng sơn y thỉnh giáo về sở thích, tính tình cùng những thứ kiêng kỵ trong sinh hoạt của Lục Đàm.

Mặt trời lặn, cuối cùng Lục Đàm cũng tỉnh.

Đến giờ uống thuốc, ta theo sơn y học nấu thuốc cả buổi chiều, vừa vặn có thể mang cho hắn. Ta quỳ xuống trước mặt hắn, giơ chén thuốc lên quá đỉnh đầu.

"Ngươi chính là nữ nhân muốn thành thân cùng ta sau khi ta chết?"

"Vâng."

Hắn liếc ta một cái: "Đứng dậy đi."

Ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn: "Mời đại gia uống thuốc."

Hắn bình tĩnh cầm lấy bát. Cổ tay trắng nõn hơi nghiêng, nước thuốc đen kịt đổ hết vào chậu hoa.

Lục Đàm nâng mi mắt, cười giống hệt kẻ vô cớ gây loạn: "Ta không muốn uống, ngươi có thể làm gì ta?"

8.

Ta lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.

Sơn y từng nói, Lục Đàm là một người trọng tình trọng nghĩa.

Ta hỏi ông ấy ý là gì. Sơn y vuốt râu, kể cho ta nghe một chuyện cũ.

Lục Đàm tham gia kỳ thi hương năm mười ba tuổi, đến mười lăm tuổi thì đỗ thám hoa, danh chấn kinh thành. Lẽ ra chờ đón hắn sẽ là con đường làm quan rạng rỡ, đỉnh cao quyền thế. Nhưng tiếc thay, vào đêm trước khi được phong chức, trong lúc cùng Lục Bách Hoàn thưởng ngoạn ngắm cá, hắn vô ý rơi xuống hồ, phát bệnh tim, hôn mê suốt mấy ngày không tỉnh.

Lão phu nhân giận dữ, ra lệnh đánh đến tàn phế tất cả nha hoàn, gia đinh hầu hạ bên cạnh Lục Đàm rồi đem bán đi.

"Về sau, Đại gia không để ai hầu hạ nữa."

Ta hiểu ẩn ý trong lời của sơn y. Lục Đàm không phải kẻ coi rẻ mạng người, xem bọn hạ nhân như cỏ rác. Hắn lớn lên trong sách vở thánh hiền, hiểu lễ nghĩa, phân rõ phải trái, không giống như Lục Bách Hoàn.

Sơn y có thể cam tâm tình nguyện ở bên hắn nhiều năm như vậy, hẳn cũng vì lẽ đó. Thế nhưng, Lục Đàm biết ta sắp thành thân với hắn, vậy mà vẫn giận dữ với ta. Trong lòng ta mơ hồ nảy sinh một suy nghĩ hoang đường nào đó.

Thấy ta cứ nhìn hắn chằm chằm, Nụ cười trên mặt Lục Đàm thoáng chốc tan biến: "Ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì?"

Ta lặng lẽ bưng bát thuốc lên, nghiêm túc nói: "Đại gia, ta đích thực không thể làm gì ngài, chỉ là, nếu đã sớm muộn gì cũng phải thành thân với ngài, không bằng…"

Ta cúi đầu, khuấy nhẹ nước thuốc: "Không bằng bây giờ ta cứ thử dùng trước quyền của thê tử một chút."

Lục Đàm kinh ngạc nhìn ta, tựa hồ không thể tin nổi ta lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy.

"Ngươi muốn làm gì?" Hắn tựa như tức cười mà hỏi.

Ta mím chặt môi.

Sơn y nói với ta, Lục Đàm đã nửa năm không chịu uống thuốc, mới khiến thân thể suy yếu đến mức thoi thóp thế này. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng thật sự không duy trì được bao lâu nữa.

Do dự vài giây, ta nhanh tay giữ lấy cằm hắn. Sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Người hắn lạnh như băng, trong thoáng chốc khi hơi thở quấn quýt giao hòa, ta không kìm được mà run rẩy.

Lục Đàm hơi ngửa người về phía sau, hầu kết gầy guộc nhô lên, trông mong manh đến mức như sắp xuyên thủng cái cổ trắng như tuyết.

Chỉ trong chốc lát, khi ta ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã đỏ bừng như ráng sương buổi sớm. Hàng mi dài như cánh bướm run lên đầy căm tức.

Lục Bách Hoàn từng trêu ghẹo ni cô trong chùa. Khi đó, gương mặt vừa thẹn vừa giận của vị ni cô kia, không ngờ lúc này lại trùng khớp một cách kỳ lạ với Lục Đàm.

Trong lòng ta bất giác dâng lên chút áy náy. Nhưng ta đã hứa với lão phu nhân, rằng sẽ chăm sóc hắn chu đáo. Ta cố đè nén nhịp tim đang loạn nhịp, giả vờ trấn định:

"Nếu đại gia không chịu uống thuốc, ta sẽ lại… lại vô lễ với ngài lần nữa."

Lục Đàm căm giận trừng mắt với ta.

Hồi lâu, hắn đoạt lấy bát thuốc trong tay ta, uống cạn.

9.

Sơn y thấy Lục Đàm chịu uống thuốc thì mừng rỡ ra mặt.

Ta cúi người, dùng khăn lau sạch vệt thuốc trên khóe môi hắn. Khoảng cách bất chợt rút ngắn, trong tầm mắt, bàn tay gầy guộc trắng bệch kia đang siết chặt lấy góc chăn.

Ta dịu dàng khuyên nhủ: "Dạo này rõ ràng Đại gia đã khỏe hơn nhiều, thân thể cũng không còn lạnh như trước nữa, tất cả đều nhờ công dụng của thuốc đấy."

Lục Đàm thản nhiên đáp: "Thuốc thang vốn là thứ vô dụng nhất trên đời."

Ta kiên nhẫn dỗ dành: "Nhưng đại thúc sơn y phải vất vả lắm mới sắc được từng thang thuốc này, nếu lần nào ngài cũng không chịu uống, ông ấy sẽ rất buồn."

Vừa nói, ta vừa chìa hai tay ra: "Đại gia xem, sắc thuốc cần liên tục thử nhiệt độ, để đảm bảo dược tính, ta mới chỉ sắc giúp đại thúc có mấy ngày mà tay đã thế này rồi, ông ấy sắc thuốc cho ngài quanh năm suốt tháng…"

Đôi tay vốn trắng nõn, giờ đây chi chít vết phỏng nhăn nhúm đáng sợ.

Ánh mắt Lục Đàm rơi xuống đó. Hắn mím môi, bực bội uống nốt phần thuốc còn lại.

Từ hôm ấy, mỗi lần uống thuốc, hắn không bắt ta phải hao tâm tổn sức khuyên nhủ nữa.

Nửa tháng sau, sơn y bẩm báo tình trạng sức khỏe của Lục Đàm lên lão phu nhân. Quả thật hắn đã khá hơn nhiều, chí ít không còn lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.

Lão phu nhân cẩn trọng hỏi: "Sao tự nhiên lại khỏe lên thế này? Có khi nào là hồi quang phản chiếu không?"

Sơn y cười, chỉ vào ta: "Lão tổ tông đừng đa nghi, Đại gia thực sự đang khỏe lên mỗi ngày, mà tất cả là nhờ nha đầu này. Trước kia ta từng nói với lão tổ tông rồi đấy, mệnh cách của nàng ấy cứng rắn, vừa khéo bù đắp cho Đại gia."

Trong chính đường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta. Ánh nhìn của lão phu nhân dần trở nên dịu dàng, bà bảo ta ngồi xuống bên cạnh rồi lại quay sang hỏi Lục Đàm: "Khai Vân hầu hạ con thế nào?"

Lục Đàm im lặng một lúc: "Nàng chăm sóc con rất khá."

Lão phu nhân hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn ta ngày càng hiền từ.

Tiểu thư che miệng cười nói: "Đại gia có điều không biết, trước đây khi Khai Vân còn ở viện của ta, nàng cũng rất giỏi hầu hạ Hầu gia đấy."

Không khí chợt yên lặng trong thoáng chốc.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 5: Chương 5



Ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay không kìm được mà run lên. Lục Đàm lạnh nhạt nhìn nàng. Hắn không nhanh không chậm mở miệng:

"Đây chính là thái độ của ngươi đối với đại tẩu tương lai sao?"

Sắc mặt lão phu nhân vốn còn hồng hào, trong chốc lát rõ ràng trầm xuống. Bà chậm rãi nói:

"Nhị tức phụ, ngươi còn trẻ nhưng cũng không thể không hiểu quy củ như vậy."

Lục Bách Hoàn đột ngột quay đầu quát lên: "Mẫu thân và đại ca còn ở đây, nào có chỗ cho nàng lên tiếng?"

Tiểu thư ấm ức buông khăn tay, trong mắt ánh nước khẽ lay động.

Mấy ngày không gặp, Hoa Tuệ nóng lòng chạy đến tìm ta.
Từ miệng nàng, ta mới biết được… Tiểu thư lại tìm một thế thân khác rồi.

Chỉ là lần này, nàng không chọn từ đám nha hoàn trong phủ, mà mua một nữ nhân đã được huấn luyện từ bên ngoài, từ giọng nói đến dáng người đều không khác nàng chút nào.

Ta khó hiểu: "Chuyện bí mật như vậy, sao muội lại biết được?"

Hoa Tuệ nói: "Đêm đó không biết vì sao Hầu gia thắp đèn sáng trưng trong phòng rồi đột nhiên nổi trận lôi đình, đánh nữ nhân kia gần chết, sau đó ném thẳng đến trước mặt tiểu thư. Tiểu thư sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ."

"Sau đó thì sao?"

"Hầu gia nói, nếu nàng không muốn cùng hắn chung chăn gối, vậy từ nay về sau hắn cũng sẽ không đến viện của nàng nữa. Hiện tại, bọn họ đã phân phòng mà ngủ rồi."

Ta ồ một tiếng.

Phân phòng ngủ tức là công khai cho toàn phủ biết quan hệ phu thê không hòa hợp. Phu quân không sủng ái, mẹ chồng không ưa thích, lại còn không con nối dõi. Bảo sao tiểu thư trông tiều tụy như vậy.

Nhưng Lục Bách Hoàn đã ngầm đồng ý để ta thay thế nhiều năm như thế, chứng tỏ hắn không hề bận tâm việc tiểu thư tìm thế thân. Tại sao lần này đổi người, hắn lại trở mặt với nàng?

Ta không biết, cũng không muốn biết.

10.

Bích Hồ cư bốn phía đều là nước, nuôi rất nhiều cá chép béo mập.

Lục Đàm cùng lão phu nhân cho cá ăn, trêu đùa khiến bà vui vẻ. Thân hình hắn gầy yếu, đứng trong làn gió đêm trên mặt hồ trông thật sự chói mắt.

Ta quay về lấy áo choàng. Đi ngang qua hành lang uốn khúc, bất ngờ bị ai đó mạnh mẽ ghì chặt vào cột trụ. Miệng bị bịt kín, ta kinh hãi trừng lớn mắt. Trong bóng tối dày đặc, khuôn mặt Lục Bách Hoàn đột ngột phóng đại trước mắt ta.

Đôi mắt dài hẹp của hắn chứa vài phần tàn nhẫn, từng chữ từng câu gằn xuống: "Ngươi rốt cuộc có phải là nàng không?"

Tim ta rơi thẳng xuống đáy vực.

Ta giãy giụa.

Hắn siết chặt cằm ta: "Nói chuyện, còn muốn giả câm trước mặt ta nữa sao?"

Bàn tay kia như rắn độc quấn lấy hai bên má. Ta ghê tởm nghiêng đầu tránh đi, lại bị hắn dùng một ngón tay nâng cằm lên đầy ám muội: "Ngươi cho rằng không mở miệng là có thể trốn tránh sao?"

Hắn thấp giọng nói: "Ta muốn biết ngươi có phải nàng hay không, căn bản không cần dựa vào giọng nói, chỉ cần ngủ một đêm là rõ thôi."

Ta kinh hãi nhìn hắn.

Hắn điên rồi sao?

Ta sắp kết thân với đại ca hắn, tức là người của đại ca hắn.

Làm sao hắn dám làm ra chuyện này?

Lục Bách Hoàn tỉ mỉ quan sát ta, lạnh giọng nói: "Nữ nhân đã ngủ với ta suốt ba năm, vậy mà giờ lại trở thành thê tử của đại ca ta."

Hắn không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi làm sao có gan đùa bỡn huynh đệ bọn ta như vậy? Đặc biệt là ta! Chẳng lẽ ở bên ta làm thông phòng không tốt hơn thủ tiết cả đời cho một người chết sao? Ngươi thật sự nguyện ý thành thân cùng một người chết ư?"

Ta rốt cuộc không nhịn nổi, mạnh mẽ đẩy hắn ra: "Ta chỉ muốn sống mà thôi! Nếu ta không làm thế, sẽ bị tiểu thư gả cho một kẻ ngốc!"

Đến lúc đó, ta đã thành thê tử của kẻ khác, dù hắn có muốn cho ta danh phận cũng không thể nữa. Khi đó, ta chỉ có thể mãi mãi làm một thế thân không thể lộ diện, suốt đời bị áp trên giường, thay tiểu thư thỏa mãn d*c v*ng của hắn, mà không gây ra bất kỳ uy h**p nào.

Đây chính là tính toán của tiểu thư. Lục Bách Hoàn hiển nhiên không biết điều này.

Nhân lúc hắn sững sờ, ta hung hăng giẫm mạnh lên chân hắn, xoay người chạy trốn. Vấp váp lao về phía nơi có ánh sáng.

Bóng dáng Lục Đàm bất ngờ xuất hiện trước mắt ta. Hắn đứng ở cuối hành lang nhìn ta, nhíu chặt mày:

"Sao lại đi lâu như vậy?"

Nhịp tim ta bỗng chốc ổn định trở lại. Ta mỉm cười, bước đến khoác áo ngoài cho hắn. Sơn y đại thúc cười tủm tỉm bổ sung:

"Đêm đã khuya, Đại gia sợ ngươi gặp chuyện, nhất quyết đòi đi tìm cho bằng được.”

Lục Đàm khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta chỉ sợ nàng rơi xuống hồ, quấy nhiễu giấc mộng của đám cá chép mà thôi."

11.

Ta làm một chiếc xe lăn cho Lục Đàm.

Đẩy hắn đi dạo khắp nơi, so với việc mỗi ngày chỉ nằm ủ rũ trên giường thì tốt hơn nhiều. Dưới hành lang có một rừng trúc nhỏ, bên trái là hồ nước, suối chảy róc rách từ đỉnh núi giả đổ xuống.

Buổi trưa, ánh mặt trời phủ kín một góc, Lục Đàm rất thích ngồi ở nơi này. Hắn lấy nước suối nấu trà, lại cầm một quyển sách ngồi dưới bóng râm. Còn ta thì tựa người vào tảng đá phơi nắng.

Lúc lơ mơ sắp ngủ, chợt nghe thấy giọng Lục Đàm:

"…Vì sao nàng muốn kết âm thân với ta?"

Ta choàng tỉnh từ cơn mơ màng, chống người ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn. Hắn khép sách đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhìn ta. Trong khoảnh khắc, đầu óc ta trở nên trống rỗng.

Ta đáp:

"Không muốn gả cho kẻ ngốc."

Lục Đàm cụp mắt, giọng có chút lạnh:

"Ta cũng đoán là lý do này."

Nói xong, hắn không thèm để ý đến ta nữa.

Ta hoàn toàn dứt khỏi cơn buồn ngủ, chỉ cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Nhìn bệnh tình Lục Đàm dần trở nên ổn định, sơn y chuẩn bị lên núi hái dược liệu quý để đề phòng bất trắc xảy ra bất cứ lúc nào. Trước khi đi, ông đưa ta một hộp gỗ mỏng, bên trong có một con trùng nhỏ cỡ ngón tay cái, dặn ta phải luôn mang theo bên người.

Đây là bí thuật phía Tây Nam, chỉ cần bóp nát chiếc hộp là có thể truyền tin ngàn dặm, bất kể cách xa nhau thế nào.

Lúc sắp đi, sơn y đại thúc cười đùa trêu ghẹo:

"Có phải ta nên đổi cách xưng hô, gọi một tiếng phu nhân rồi không?"

Ta cười khổ:

"Đại thúc, ngài đừng nói đùa như vậy."

Âm thân, âm thân, sao có thể đánh đồng với việc thành thân thực sự?

Dù Lục Đàm có chết, vị trí chính thê của đích trưởng tử Hầu phủ cũng không thể rơi vào tay một nha hoàn như ta. Kết cục cuối cùng của ta, có lẽ chính là chốn Phật đường, mãi mãi mang danh là quả phụ của Lục Đàm, cầu nguyện cho kiếp sau của hắn được bình an, suôn sẻ.

Đây là thỏa thuận ngầm giữa ta và lão phu nhân.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 6: Chương 6



13.

Sơn y rời đi, ta lại có thêm nhiều việc phải làm. Ví dụ như… thay y phục, tắm rửa cho Lục Đàm. Lần đầu tiên lau người cho hắn, hắn đỏ khóe mắt giãy giụa, nhất quyết muốn tự mình làm. Nhìn vành tai đỏ bừng của hắn, ta không khỏi nghĩ… Chẳng lẽ từ trước đến nay hắn chưa từng để thị nữ hầu hạ tắm rửa?

Dù Lục Bách Hoàn đã thành thân, khi tắm vẫn có bảy tám thị nữ hầu hạ bên cạnh. Hắn luôn coi chúng ta như mèo chó, chẳng bao giờ để tâm.

Lục Đàm nghiến răng nghiến lợi mà nói:

"Ngươi thật sự không biết xấu hổ."

Ta quay đầu khẽ cười khổ, không để hắn nhìn thấy. Nếu là một thiếu nữ chưa trải sự đời, tất nhiên sẽ không dày mặt như ta thế này. Chỉ tiếc là ta không còn là thiếu nữ nữa rồi.

Có một từ để gọi những người như ta…

Ta nghĩ mãi, cuối cùng có một ngày bắt gặp nó trong sách: Tàn hoa bại liễu.

Trong thoại bản viết, nữ tử mất đi trinh tiết như ta chính là tàn hoa bại liễu.

Ta chống cằm, thất thần. Bỗng có người lặng lẽ khoác thêm áo cho ta. Ta quay đầu lại, Lục Đàm đè tay trên bìa sách:

"Ngươi lại xem thứ kỳ quái gì vậy?"

Ta vội giấu sách ra sau lưng. Lục Đàm có vô số sách quý, hắn quý trọng vô cùng, nhưng lại để ta tùy ý đọc. Những lúc vui vẻ, hắn còn chỉ ta sách nào hay, dạy ta ngắt câu, dạy ta đọc sách viết chữ.

Ta chép lại bài thơ đã thuộc lòng như muốn khoe khoang với hắn. Lục Đàm thờ ơ đáp:

"Ồ, Khai Vân của chúng ta thật lợi hại."

Giọng điệu mang theo ý cười trêu chọc.

Ta không hài lòng:

"Ngài giống như đang dỗ trẻ con vậy."

Lục Đàm lười biếng hỏi ta:

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám."

Hắn nghiêm túc nói:

"Ta lớn hơn ngươi gần mười tuổi, với ta mà nói, ngươi chính là một đứa trẻ."

… Hình như cũng rất có lý.

Ta ngẩn ra một thoáng. Không biết từ khi nào, ta đã ở bên Lục Đàm được gần hai năm. Hai năm nay, thân thể hắn tuy yếu ớt nhưng vẫn ổn định. Sơn y đại thúc nghiên cứu ra nhiều loại dược liệu mới cho hắn bồi bổ, lại ngày ngày ở trong phòng làm bí thuật kỳ lạ, cầu nguyện cho hắn trường mệnh bách tuế.

Trước ánh nến, Sơn y bảo Lục Đàm tự mình cầu một nguyện vọng. Hắn lặng lẽ nhìn về phía ta rồi nói:

"Ngươi thay ta cầu nguyện đi."

Ta sững sờ.

Trong khoảnh khắc, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu ta.

Ta chân thành nói: "Ta hy vọng ngài được hạnh phúc."

Lục Đàm nhàn nhạt đáp: "Hạnh phúc thế nào?"

Ta ngẫm nghĩ rồi đáp: "Thân thể khỏe mạnh, sau đó cưới một danh môn khuê tú, con cháu đầy đàn, quan lộ hanh thông… đại khái là như vậy."

Ánh đèn chập chờn lay động.

Lục Đàm trầm giọng hỏi ta: "Là lời thật lòng sao?"

Ánh mắt giao nhau.

Ta dời tầm nhìn đi chỗ khác.

Thật lòng ư?

Cũng không quan trọng.

Quan trọng là, vị đại phu trên núi kia từng nhắc đến thần linh, giờ quả thật đã hiển linh rồi.

Lục Đàm bỗng nhiên muốn ra phủ. Ta vui mừng hỏi hắn muốn đi đâu. Hắn nheo mắt nhìn ta hồi lâu rồi mới nói:

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, nghe nói dân gian có lễ hội đèn lồ|\|g."

Hội đèn lồ|\|g năm nào cũng có, chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là, từ khi theo tiểu thư gả vào Hầu phủ, cũng đã lâu lắm rồi ta không được đi xem, trong lòng thực sự rất nao nức.

Để tránh kinh động những người khác, ta đẩy Lục Đàm, lén lút chuồn ra từ cửa sau của Bích Hồ cư. Cũng chính trong ngày hôm ấy, một vị quận chúa tôn quý dẫn tùy tùng ra phố du ngoạn. Giữa dòng người tấp nập, bên đường rực rỡ ánh đèn, nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng Lục Đàm.

Quận chúa trẻ trung nồng nhiệt, thẳng thắn tiến lên, muốn thi đoán đố đèn cùng Lục Đàm.

Ta đã quên mất kết quả cuộc thi ấy thế nào rồi.

Chỉ nhớ đôi mắt quận chúa sáng lấp lánh: "Cược thua phải chịu phạt, ta mời ngươi đến tửu lâu tốt nhất ăn một bữa, thế nào?"

Lục Đàm nghiêng đầu, hỏi ta có muốn đi cùng không.

Ta khẽ thở dài: "Nếu ngài đi, nô tỳ sẽ chờ ở bên ngoài."

Trước mặt hắn, đã lâu lắm rồi ta không tự xưng mình là nô tỳ. Nhưng có người ngoài ở đây, ta buộc phải nhận rõ thân phận của mình.

Quận chúa không đợi thêm được nữa, hân hoan bước qua ta, đẩy xe lăn của Lục Đàm rời đi. Nàng chẳng hề bận tâm đến việc hắn ngồi xe lăn, cũng chẳng bận tâm đến tình trạng sức khỏe của hắn ra sao. Phải biết rằng trong kinh có biết bao tiểu thư khuê các, chỉ vì thân thể của Lục Đàm mà tránh hắn như tránh rắn rết.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Ta bỗng cảm thấy trống rỗng trong lòng. Rõ ràng chưa từng có được, nhưng cảm giác mất đi lại đau đớn đến thế.

Ta đứng lặng trong gió lạnh rất lâu.

Bỗng nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của ta.

13.

Quận chúa là con gái duy nhất của Nhiếp Chính vương, được vạn phần sủng ái. Khi Nhiếp Chính vương cùng phu nhân đến tận cửa làm mai, lão phu nhân còn chưa kịp vui mừng thì đã sững sờ kinh ngạc.

Cũng nhờ đó ta mới biết. Thì ra quận chúa đối với Lục Đàm chẳng phải nhất kiến chung tình.

Từ mười mấy năm trước, khi Lục Đàm còn là thiếu niên hào khí ngút trời, nàng đã thầm trao trái tim mình. Sau này Lục Đàm lâm bệnh, nàng cũng nhất quyết không chịu xuất giá, cứ thế chờ đợi đến tận bây giờ.

Hôn sự của Lục Đàm trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ Hầu phủ. Ngay cả chuyện thiếp thất của Lục Bách Hoàn mang thai vào lúc này cũng trở thành chuyện không đáng nhắc đến.

Nếu hôn sự này thành, lão phu nhân tất nhiên vui vẻ. Chỉ là Lục Đàm đã nói sẽ kết âm hôn, nay muốn thành thân bình thường, trước tiên phải kết thúc âm hôn ấy đã. Vậy nên, ta biết mình nên làm gì.

Giống như năm đó ta từng quỳ trước mặt lão phu nhân, nói rằng ta nguyện ý gả cho Lục Đàm. Lần này, ta đứng trước mặt bà, bình thản nói: "Ta nguyện ý rời đi, thành toàn cho chuyện tốt của Đại gia."

Ta đã nhờ sơn y tính toán bát tự của Lục Đàm và quận chúa, quả nhiên vô cùng tương hợp. Quận chúa xuất thân cao quý, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, đối với Lục Đàm một lòng sâu nặng, dù hắn qua đời, nàng cũng nguyện ý thủ tiết vì hắn.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 7: Chương 7



Ta thực sự không còn lý do nào để ở lại bên hắn nữa. Lão phu nhân cảm thán ta nhanh nhạy ngoan ngoãn, nắm tay ta hỏi ta muốn gì. Ta giao ra số bạc mình tích góp bấy lâu, sau đó quỳ xuống:

"Cầu xin lão tổ tông thả ta thoát tịch."

Lão phu nhân khẽ thở dài: "Bé ngoan, con có thể đòi hỏi nhiều thứ hơn thế."

Ta vẫn giữ nguyên tư thế dập đầu, không hề nhúc nhích. Chỉ nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên phiến đá xanh, tụ lại thành một vũng sâu thẳm.

Hoa Tuệ muốn đi cùng ta nhưng ta từ chối. Rời khỏi phủ, mọi thứ đều phải tự mình lo liệu, đâu thể nào an nhàn như trong Hầu phủ. Ta bảo nàng, chỉ cần hầu hạ tốt bên cạnh lão phu nhân, không gây chuyện thị phi, sau này nhất định cơm áo không lo, cuộc sống yên ổn. Là tỷ tỷ, đây là con đường tốt nhất ta có thể vạch ra cho nàng.

Hoa Tuệ vừa khóc vừa gật đầu, cố chấp nhét bạc vào trong tay ta. Trước lúc rời đi, có rất nhiều người đến tiễn ta, đều là những tỷ muội từng thân quen trong phủ. Điều ngoài dự đoán nhất chính là Lục Bách Hoàn cũng có mặt trong đám người ấy.

Hắn cao ngạo nhìn xuống ta: "Chỉ cần ngươi muốn, ta lập tức nạp ngươi làm thiếp thất, nếu ngươi vẫn tận tâm hầu hạ như trước, ta sẽ chỉ sủng ái một mình ngươi."

Ta nhìn chằm chằm hắn thật lâu rồi bật ra một tiếng cười nhạo.

Lục Bách Hoàn lạnh lùng nói: "Đừng tỏ vẻ như vậy, thế nào, khinh thường trèo cao với ta, vẫn mong được Lục Đàm giữ ngươi lại sao?"

Hắn cười khẩy nói: "Ngươi e là không biết, sau khi ngươi đi, quận chúa sẽ chuyển vào Bích Hồ cư, đúng là một nữ tử si tình hiếm có."

"Ngươi tận tâm tận lực hầu hạ Lục Đàm thì có ích gì, hắn khỏe lại rồi thì chẳng cần ngươi nữa, đúng là chỉ may áo cưới cho người khác thôi."

"Không biết sau này Lục Đàm có còn nhớ tới ngươi không, nhưng ngay cả đưa tiễn hắn cũng không thèm đến, đủ thấy trong lòng hắn, ngươi chẳng đáng một xu."

Ngực ta bỗng dưng nhói lên một trận đau buốt. Trong ánh nhìn đắc ý của hắn, nụ cười trên mặt ta dần dần tan biến.

Lục Đàm đã lạnh nhạt với ta rất lâu rồi. Lời cuối cùng giữa ta và hắn đã kết thúc trên đường trở về từ hội đèn lồ|\|g.

Hắn hỏi ta có vui không.

Ta hít mũi một cái rồi đáp: "Vui."

Lục Đàm nhìn ta: "Là vì được đi hội đèn lồ|\|g sao?"

Ta nghĩ một chút rồi nói những lời trái với lương tâm: "Không phải, ngài và vị cô nương ấy đứng cạnh nhau như một đôi bích nhân. Điều ước của ta bắt đầu linh nghiệm rồi, ta rất vui vẻ."

Sắc mặt Lục Đàm ngay lập tức trở nên u ám.

Hắn nhìn ta chằm chằm, không chút biểu cảm: "Nhìn ta ở bên nữ nhân khác, ngươi vui mừng đến vậy sao?"

Ta xoa xoa đôi tay đã đỏ lên vì lạnh, cố để giọng nói nghe thật vui vẻ: "Một nữ tử xinh đẹp như vậy sau này có thể làm đại phu nhân của phủ, đương nhiên là ta vui mừng rồi."

Lục Đàm lạnh lùng nhìn ta thật lâu.

Hắn nói: "Tống Khai Vân, thì ra ngươi vô tâm vô phế đến vậy."

14.

Cha mẹ ta đều sớm bệnh mất trong phủ Tể tướng, ta không còn nhà để quay về. Ban đầu, ta chỉ muốn ở dưới chân thiên tử kiếm chút nghề để mưu sinh. Hình ảnh của Lục Bách Hoàn và tiểu thư lướt qua trong đầu, ta rùng mình một cái, bật dậy khỏi giường, lập tức lên thuyền đi về phương Nam ngay trong đêm.

Ở trên thuyền nhàn rỗi không có việc gì làm, ta mở bọc hành lý ra kiểm lại tài sản của mình. Ta căng thẳng nhíu chặt mày.

Số ngân phiếu mấy vạn lượng này từ đâu mà có?
Sao lại còn có cả khế đất một căn nhà ở Dương Châu?

Ta cố gắng nhớ lại. Người duy nhất có thể động vào bọc hành lý của ta chỉ có đại thúc sơn y trước lúc tiễn biệt. Nhưng hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Bỗng nhiên, con thuyền chao đảo mạnh. Ta suýt chút nữa rơi xuống nước. Vừa loạng choạng bò dậy, trước mắt đã xuất hiện mấy đôi chân. Ngay sau đó, ta bị trói lại, áp giải lên bờ rồi bị đẩy lên một cỗ xe ngựa.

Lần nữa nhìn thấy gương mặt đắc ý của tiểu thư, ta không nhịn được bật cười khổ.

Hoa Tuệ nói không sai. Dù gì ta cũng từng hầu hạ nàng, hà tất phải bức ta đến bước đường cùng như vậy?

Mấy ngày không gặp, thân thể tiểu thư dường như càng thêm gầy yếu. Tiếc rằng dáng vẻ yếu đuối mong manh này cũng không thể giúp nàng giữ vững phú quý trong phủ Hầu.

Ta nhận liền mấy cái bạt tai, đều là do những lão ma ma vạm vỡ đánh xuống, lực tay đặc biệt mạnh. Trong cơn choáng váng, ta nghe thấy giọng nói chứa đầy oán độc của tiểu thư:

"Ta chỉ mượn cái thân xác của ngươi mà thôi, vậy mà ngươi dám tự ý tìm đường khác, đúng là đồ vong ân bội chủ! Ngươi chẳng lẽ quên mất mình từng hứa sẽ làm một nô bộc trung thành sao?"

Nô bộc trung thành sao? Vậy thì ta đích thực không phải rồi. Ta chỉ biết làm tốt bổn phận của mình, đổi lấy tư cách được sống sót. Ta là nô tỳ của nàng, nhưng ta cũng là một con người.

Biết rõ nói với nàng cũng vô ích, ta dứt khoát không lên tiếng, mặc cho nàng đánh đập. Chỉ mong nàng sớm nguôi giận, sớm thả ta đi. Hiển nhiên, ta đã đánh giá quá cao lòng dạ của nàng.

Ngày đầu tiên, ta chỉ bị đánh.

Ngày thứ hai, tiểu thư nghĩ ra chiêu mới, lấy trâm mộc đâm vào đầu ngón tay ta.

Ngày thứ ba, nàng nhốt ta vào thủy lao chuyên giam giữ nô bộc phạm lỗi trong phủ Tể tướng.

Ở đó, ta tìm thấy thi thể của cha mẹ mình. Khoảnh khắc đó, ta thật sự muốn chết đi cho xong. Trong dòng nước hôi thối, ta thử nhịn thở để tự kết liễu. Tên sai vặt canh giữ thấy vậy liền vội vàng kéo ta ra ngoài:

"Khải Vân tỷ, tỷ không thể chết được, mau tỉnh lại đi!"

Ta ho ra một ngụm nước lớn, yếu ớt hỏi:

"Ngươi biết ta sao?"

Gã sai vặt đáp:

"Khải Vân tỷ, chẳng lẽ tỷ quên rồi sao? Năm đó ta đã nhận ân huệ lớn từ tỷ."

"Mấy năm trước, tiểu thư làm mất vòng vàng, quản sự không tìm được kẻ trộm, bèn định tùy tiện đổ tội lên đầu ta. Chính tỷ đã nhìn ra nỗi oan của ta, trước tiên trấn an tiểu thư, sau đó tìm ra tên trộm thực sự, nhờ vậy ta mới không bị đánh đến tàn phế."

Nói đến đây, hắn nghẹn ngào:

"Tỷ là người tốt như vậy, tại sao tiểu thư lại hành hạ tỷ thảm đến thế?"

Ta chậm rãi nở một nụ cười thê lương:

"Bởi vì ta không phải một nô bộc trung thành."

gã sai vặt sững sờ.

Ta hỏi hắn:

"Hầu phủ bên kia thế nào rồi? Nghe nói Đại gia của Hầu phủ sắp thành thân với quận chúa?"

Gã sai vặt gãi đầu:

“Vốn dĩ là chuyện tốt đã định, nhưng mà vị Đại gia kia lại tái phát bệnh, nghe nói đã cận kề cái chết, e rằng thành thân xong cũng chỉ có thể chết ngay trên hỉ đường.”
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 8: Chương 8



"Lão tổ tông trong Hầu phủ vô cùng hoảng hốt, nào còn để tâm đến hôn sự nữa, nói thẳng là do quận chúa khắc đại gia. Phu thê Nhiếp Chính vương nào nỡ để con gái mình thật sự phải thủ tiết cả đời, vậy là hôn sự cứ thế bị hủy bỏ."

Ta ho sặc sụa:

"Sao có thể? Quận chúa cũng đồng ý hủy bỏ hôn sự sao?"

Gã sai vặt thở dài:

"Quận chúa được nuông chiều từ nhỏ, nào có từng đối diện với ranh giới sinh tử. Nghe nói hôm đó Đại gia phát bệnh giống hệt người chết, quận chúa sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, đã lập tức dọn khỏi Hầu phủ ngay trong đêm."

Hắn như chợt nghĩ ra điều gì, lạp tức oán trách:

"Cô nãi nãi của ta ơi, đừng lo chuyện của bọn họ nữa, mau nghĩ xem bản thân phải làm gì đi! Tỷ coi như làm thêm việc thiện nữa có được không? Đừng bắt ta phải trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình chết trước mặt ta!"

Ta trấn tĩnh lại, nhờ hắn vớt xác cha mẹ ta lên mai táng trước. Sau khi xong xuôi, hắn trở lại tìm ta, vẻ mặt đầy lo lắng:

"Vậy còn tỷ thì sao?"

Ta nói:

"Làm phiền ngươi giúp ta tìm một thứ."

Chiếc hộp gỗ mà sơn y đưa cho ta vốn chuẩn bị để phòng hờ cho Lục Đàm, không ngờ hắn nhét ngân phiếu vào thì cũng bỏ luôn cả hộp vào. Lúc trước, ta còn tưởng hắn chỉ muốn để ta giữ làm kỷ niệm. Bây giờ, ta mới hiểu ra dụng ý của hắn.

Chỉ là, hộp gỗ đó ta đã giấu trong y phục, mà y phục thì không biết đã bị vứt vào nơi nào. Phủ Tể tướng rộng lớn như vậy, muốn tìm một chiếc hộp nhỏ bé kia, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Ta dốc hết sức lực nói:

"Chuyện sống chết có số, tám phần là ta không sống nổi nữa… Nếu không cứu được ta, ngươi ngàn vạn lần đừng cảm thấy tự trách. Ngươi đã giúp ta an táng cha mẹ, đại ân này, kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa…"

15.

Khi tiểu thư quay lại thủy lao đã là hoàng hôn ngày thứ năm.

Nàng thờ ơ nghịch móng tay, cười nhạt: "Ngươi vậy mà vẫn chưa chết? Xem ra ngay cả ông trời cũng đang trừng phạt ngươi, muốn để ngươi chịu thêm vài ngày đau khổ."

Ta yếu ớt lắng nghe, hơi thở mong manh như sợi tơ. Toàn thân đau rát, làn da dường như đã bong tróc, đến sức ngẩng đầu nhìn nàng ta cũng chẳng còn. Thấy ta vẫn cúi đầu, nàng cười lạnh một tiếng:

"Muốn cầu xin ta tha cho ngươi? Đừng có mơ."

Ta không khỏi bật cười.

Nàng tưởng ta đang giả bộ đáng thương. Nhưng thực ra, ta đang nguyền rủa nàng chết không được yên lành. Nếu như kết cục của một trung bộc chỉ có thể là thế này, thì thà rằng ta làm một kẻ gian thần xảo trá, độc ác còn hơn, chí ít cũng chết không oan uổng.

Cơn mê man cuốn lấy ta. Đột nhiên, có thứ gì đó siết chặt quanh cổ ta. Ta thở hắt ra một hơi dài, cuối cùng nàng ta cũng chịu cho ta một cái chết thống khoái rồi. Dây thừng dần dần thít chặt, càng lúc càng chặt hơn, đến mức khiến ta nghẹt thở. Nhưng ngay khi ta nghĩ rằng mình sắp được giải thoát, dây thừng lại đột ngột lỏng ra.

Hai mắt ta mở to, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chẳng lẽ nàng ta lại nghĩ ra cách tra tấn mới?

Âm thanh huyên náo truyền vào tai, thấp thoáng có người gọi tên ta, có người lao xuống nước, ôm ta ra khỏi ngục giam.

Màn đêm bị xé toạc, ánh sáng lùa vào, ta muốn mở mắt nhưng không tài nào mở nổi. Chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Người ấy quỳ trên mặt đất, ôm ta thật chặt như thể muốn khảm ta vào lồ|\|g ngực hắn.

"Xin lỗi, là ta sai rồi, xin lỗi."

Hắn lặp đi lặp lại câu ấy, giọng nói khàn đặc, thống khổ xen lẫn nghẹn ngào. Sống mũi ta bỗng cay xè. Nước mắt trào ra, ta nức nở:

"Lục Đàm, ta nhớ ngài lắm."

Người bên dưới sững lại trong thoáng chốc.

Hắn nâng mặt ta lên, thì thầm khẽ khàng: "Ta cũng rất nhớ rất nhớ nàng, nhớ đến nàng ta lại đau đến chết mất.”

16.

Lục Đàm đưa ta về Bích Hồ cư.

Sơn y đặc biệt điều chế một thang thuốc tắm mới để chữa trị những vết thương lớn nhỏ trên người ta.

Lục Đàm tự tay giúp ta lau rửa. Mỗi lần phát hiện một vết thương mới, khóe mắt hắn lại đỏ thêm một phần. Ý thức ta mơ hồ, cảm giác như có người vẫn luôn nhẹ nhàng nâng đỡ ta, bồng bềnh trôi nổi trong làn nước ấm.

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức, là một chiếc giường mềm mại ôm lấy ta.

Mà ta cũng ôm chặt lấy nó.



Ta chìm vào giấc ngủ rất lâu, rất lâu. Lúc tỉnh dậy, sơn y đang bôi thuốc lên đầu ngón tay ta.

Ta vội hỏi: "Lục Đàm đâu?"

Sơn y không ngẩng đầu, hờ hững đáp: "Hắn trông ngươi mấy đêm liền, ta nhìn không nổi nữa nên đã cho một ít thuốc vào nước của hắn, để hắn ngủ một giấc yên ổn."

Ta nóng nảy: "Sao hắn lại phát bệnh?"

Sơn y dửng dưng: "Ngươi đi rồi, hắn còn hành hạ bản thân hơn cả khi trước, nhưng người hắn thích là ngươi chứ đâu phải ta, ta có cách nào chứ?"

Thấy ta rơi lệ, hắn bất đắc dĩ nói: "Khóc gì mà khóc, không phải hắn vẫn sống sờ sờ ra đó sao? Yên tâm đi, trước ba mươi tuổi, hắn chết không nổi đâu."

Trước ba mươi tuổi chết không nổi?

Ý hắn là gì?

Lòng ta thắt lại, giọng nói run rẩy: "Vậy sau ba mươi tuổi thì sao? Hắn… không sống qua ba mươi tuổi sao?"

Sơn y liếc nhìn ta đầy ẩn ý.

Hắn khẽ thở dài: "Sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao? Nếu hắn không chết sớm, thì làm gì có mối nhân duyên này giữa hai người các ngươi?"

Ta ngồi ngẩn ngơ tại chỗ. Chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong lồ|\|g ngực đang đau đớn đến mức sắp vỡ vụn.

Lục Đàm tỉnh dậy thì đã thấy dáng vẻ thất thần của ta.

Hắn khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

Ta lau nước mắt, không nói một lời, lặng lẽ quỳ gối ngồi lên người hắn.
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 9: Chương 9



Ngón tay ta đặt lên phía trên yết hầu của hắn. Ta hung dữ nói:

"Bây giờ ta muốn hôn chàng, chàng có chịu không?"

Hắn cười như không cười: "Lần đầu tiên nàng hôn ta cũng đâu có lễ phép như vậy."

Ta nâng mặt hắn lên, cúi đầu hôn xuống. Môi răng quấn quýt, hơi thở hắn lại nhạt nhòa vô cùng, tựa như một cơn gió nam thoảng qua trong ngày đông tuyết lạnh. Ta đè hắn dưới thân, hắn ngửa cổ lên, run rẩy tiếp nhận mọi sự xâm chiếm của ta.

Khóe mắt hắn ửng đỏ như đang lên tiếng kháng nghị.

Ta nhịn không được mà nói: "Lục Đàm, ta thực sự thích chàng."

Hắn cắn môi ta, khẽ nói: "Ta cũng vậy."

Ta túm lấy cổ áo hắn: "Thích đến mức nào?"

Lục Đàm lặng lẽ nghịch lọn tóc của ta. Hắn nhìn ta đầy ưu tư, như đang nhìn một rắc rối lớn:

"Trước đây ta chưa từng nghĩ tới, trong cuộc đời ngắn ngủi này… lại có thể gặp được một người khiến ta yêu thích đến vậy."

Ta sững người.

Rồi chậm rãi cúi đầu xuống: "Ta cũng không ngờ tới."

Mọi mong đợi trong cuộc đời thấp hèn này của ta đã chấm dứt vào đêm bị tiểu thư ban tặng cho Lục Bách Hoàn. Khi ấy, Tống Khai Vân chỉ cảm thấy đời mình đã định sẵn là như vậy rồi.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ rằng…

Bốn năm sau, lại có thể yêu một người sắp chết.

Nhìn vào mắt Lục Đàm, ta vừa vui mừng lại vừa đau xót.

17.

Lần nữa gặp lại lão phu nhân, ta đã không còn là nô tỳ của phủ hầu, mà là một vị khách.

Trong lúc hàn huyên, Hoa Tuệ dâng trà cho ta. Ta quan sát kỹ, có thể thấy lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt. Nếu hôn sự của Lục Đàm đã hủy, thì âm thân vẫn sẽ tiếp tục. Sau khi thành thân, ta sẽ lập tức bị đưa vào Phật viện.

Câu chuyện vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về tiểu thư. Sau vụ náo loạn ở phủ Tể tướng, Lục Bách Hoàn và nàng ta đã hoàn toàn cắt đứt. Thiếp thất của hắn mất mạng sau khi sảy thai vào nửa tháng trước, điều tra ra được là do tiểu thư giở trò.

Tiểu thư vốn không có ý lấy đi mạng người kia, chỉ muốn khiến nàng ta khó sinh, giữ con bỏ mẹ. Không ngờ tính sai liều lượng, lại gây ra cảnh một xác hai mạng.

Lão phu nhân thở dài đầy hổ thẹn: "Năm đó khi Bách nhi muốn cưới nàng ta, ta đã không đồng ý. Thân thể nàng ta yếu ớt, không nên làm mệnh phụ tông thất. Nhưng Bách nhi say mê nàng ta, ta không muốn hắn phải ôm tiếc nuối."

"Giờ xem ra, nàng ta quả nhiên không phải một chủ mẫu xứng đáng, lòng dạ quá hẹp hòi, không phải người có phúc."

Giọng điệu tiếc nuối nhưng tràn đầy trách móc. Ta cúi đầu, cười nhạt đầy giễu cợt. Tiểu thư rơi vào kết cục hôm nay, dĩ nhiên là do nàng ta tự chuốc lấy. Nhưng Lục Bách Hoàn chẳng lẽ không có lỗi sao?

Mọi chuyện khởi đầu từ khoảnh khắc hắn rung động trong tiệc thưởng hoa năm ấy. Phu thê Tể tướng vốn chỉ định gả tiểu thư cho một gia đình trung bình, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ để bảo đảm dù không sinh con cũng không bị người khinh rẻ. Nếu không phải vì hắn điên cuồng theo đuổi, thì đã không có quá nhiều chuyện về sau.

Có lẽ vì nghĩ gì thì sẽ gặp nấy. Vừa bước ra từ chỗ lão phu nhân, ta đã chạm mặt Lục Bách Hoàn ở khúc quanh. Chỉ mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều, đơn độc đứng đó, trông chẳng khác nào đã chờ ta từ lâu.

"Hôm nay nể mặt Tể tướng, ta sẽ không bỏ nàng ta, nhưng cũng sẽ không yêu thương nữa. Xem như trừng phạt vì nàng ta đã làm tổn thương ngươi."

Chỉ là không yêu thương nữa mà thôi. Thật là một sự trừng phạt nặng nề đấy. Khóe môi ta nhếch lên một nụ cười mỉa mai:

"Vậy còn hai mạng người thì sao? Tiểu thư không cần trả giá ư?"

Lục Bách Hoàn cau mày: "Nũ nhân kia vốn cũng chẳng được ta sủng ái, huống chi là một đứa con của thiếp thất, ta muốn có thì vẫn còn rất nhiều."

Sự việc đã đến nước này. Ta không muốn nói thêm nữa, chỉ mong mau chóng rời đi. Nhưng hắn lại nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi rốt cuộc đã dùng yêu thuật gì mê hoặc đại ca ta? Hôm đó vì cứu ngươi, hắn thậm chí không cần mạng sống nữa."

Ta bình tĩnh nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

"Ngươi và hắn đã lên giường rồi?" Lục Bách Hoàn cười lạnh, "Hắn có biết quan hệ trước đây của chúng ta không?"

Ta siết chặt nắm tay: "Ngươi ăn nói cẩn thận, giữa ta và ngươi không hề có quan hệ gì hết."

Lục Bách Hoàn cười giận dữ: "Không có quan hệ? Câu này thật làm ta đau lòng. Khai Vân, ta và ngươi đã làm phu thê trên giường những ba năm đấy."

Những lời sắc bén của hắn xé toạc mảnh vải che đậy cuối cùng trong lòng ta. Ta không kìm nén được nữa, giáng cho hắn một cái tát.

Lục Bách Hoàn sờ mặt, trừng lớn mắt: "Ngươi giờ lại dám đánh ta? Không sợ ta nói hết mọi chuyện ra sao?"

Ta cười lạnh: "Tốt nhất là ngươi nói ngay đi, ta cũng muốn biết xem Lục Đàm sẽ giết ai trước."

Lục Bách Hoàn khựng lại, sắc mặt méo mó: "Ngươi không sợ hắn vì vậy mà không còn yêu ngươi nữa sao?"

Ta nắm chặt tay.

Sợ sao?

Tất nhiên là có.

Nhưng ta không sợ Lục Đàm vì thế mà không còn yêu ta.

Điều ta sợ chính là hắn sẽ đau lòng. Chỉ là đến nước này, dù có sợ cũng không thể để lộ ra.

Ta lạnh lùng nói: "Lục Bách Hoàn, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta thích Lục Đàm cũng không sâu sắc như ngươi tưởng. Hắn chẳng qua chỉ là công cụ giúp ta giữ mạng mà thôi."

"Nếu không phải vì ngươi và tiểu thư ép ta đến nước này thì một cô nương bình thường như ta, sao lại phải chạy đi lấy một người sắp chết."

Lục Bách Hoàn nhướng mày: "Nói vậy, cảm tình của ngươi với hắn cũng như khi trước trên giường lấy lòng ta, đều chỉ là để cầu mạng sống thôi à?"

Ta cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, hờ hững đáp:

"Đúng vậy, ta không hề quan tâm Lục Đàm có thích ta hay không. Còn ngươi, nếu kể hết những chuyện cũ đó cũng chỉ khiến hắn càng căm ghét ngươi hơn, ngươi còn muốn làm thế không?"

Lục Bách Hoàn buông tay: "Ngươi đã thuyết phục được ta rồi."

Ta sững sờ.

Bất an mà nhận ra nụ cười trên gương mặt hắn dần trở nên khuếch đại.

Lục Bách Hoàn nói: "Giờ thì ngươi cũng nên nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục hắn đi."

Ta giật mình quay người.

Cách đó vài bước.

Lục Đàm buông rũ hàng mi, sắc mặt lạnh lẽo.
 
Back
Top Bottom