Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10730: Một tiếng nổ lớn



Mấy người Trương Linh Phong đã phát hiện, cơ thể mình không thể cử động được nữa.

Một luồng uy áp ngang tàng đến từ hai người Cơ Bằng Triển và Thiên Lang Tử khiến mấy Tiên Đế bọn họ như bị lún chân trong vũng bùn, cho dù có thể cử động thì cũng rất chậm, khiến bọn họ phát run.

Mà lúc này, bóng dáng của Vũ Vô Khuyết đã xuất hiện ở bên cạnh người Tần Ninh, bàn tay từ trên cao đập xuống, hướng đến phía đầu của Tần Ninh.

Một vị Tiên Đế, muốn tiêu diệt một vị Tiên Vương thì có đến cả ngàn vạn cách.

Vũ Vô Khuyết hiểu càng rõ, Tân Ninh tuyệt đối chỉ có đường chết, do đó, đòn tấn công này tung ra, hắn ta đã dốc hết toàn lực muốn nghiền nát Tân Ninh.

Cho dù Tần Ninh có cả ngàn vạn loại pháp môn, nhưng bây giờ, cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được đòn tấn công này.

UỳnhII! Tiếng nổ trầm đục bỗng nhiên vang lên.

Đến cả Mạc Xuyên và nhóm người Trương Linh Phong ai nấy đều tái mét mặt.

Trên vùng đất trống trải, bụi bay mịt mù, mặt đất lún sâu xuống cả trăm trượng.

“Tân NinhllI”

Tiếng kêu đầy phẫn nộ của Mạc Xuyên vang xa cả vạn dặm.

'Tên khốn kiếp này, đúng là làm bừa.

Sao lại đến đây tìm chết chứ?

Nhưng lúc này.

Vũ Vô Khuyết đứng giữa không trung sắc mặt sa sầm, đầu mày nhíu chặt. Không đúng!

Vừa rồi khi hắn ta chụp xuống, hắn ta không hề cảm nhận được khí tức tử vong khi Tân Ninh bị nện thành thịt vụn.

Mà lúc này, Cơ Bằng Triển Tiên Tôn của Thụ Nhãn tộc và Thiên Lang Tử Tiên Tôn của Ảnh Lang tộc cũng sa sầm mặt lại.

Bọn họ đương nhiên cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Tần Ninh không bị chết.

Bụi cát mù mịt. Dần dần tan đi. 'Trên mặt đất.

Tân Ninh vẫn nguyên vẹn đứng ở đó, bộ y phục trắng ngần cũng không nhiễm bụi trần.

Mà trong phạm vi một dặm quanh người hắn, mặt đất vẫn nguyên vẹn không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng phạm vi ngoài một dặm thì mặt đất đã sụp đổ lún xuống.

Khiến cho nơi mà Tần Ninh đứng lúc này giống như được đội lên cao.

“Dọa chết ta rồi...”, Trương Linh Phong vỗ võ ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Tần Ninh nếu thực sự chết ở đây thì hắn ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp!

Bên truyenfull .vn và truyenfull. com, trumtruyen. vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Mấy người Mạc Xuyên, Vi Sinh Vũ cũng đều như thể trở về từ cối chết, thở phào một hơi.

Mà Tần Ninh đứng trên mặt đất trống trải trơ trọi lúc này lại mang vẻ mặt đầy khó hiểu.

Hắn... hắn còn chưa làm gì cả mà!

Vũ Vô Khuyết đứng ở vị trí trên cao cách Tần Ninh không đến trăm trượng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất thấy Tân Ninh đơn độc đứng đó mà sắc mặt sa sâm.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Vũ Vô Khuyết khó hiểu.

“Cẩn thận!” Nhưng đúng vào lúc này. Một tiếng hét vang lên.

Nhưng mà khi âm thanh nhắc nhở của Cơ Bằng Triển vang lên thì cũng đã muộn.

Giữa bầu không, hư không bị xé rách, một bàn tay to đến ba trượng đã xé toạc hư không tóm về phía Vũ Vô Khuyết.

Vị Tiên Đế Vũ Vô Khuyết này, trong chớp mắt không thể phát giác ra nên không hề có sức phản kháng.

RầmIII

Bàn tay cao ba trượng kia cứ thế mà bóp nát cơ thể của Vũ Vô Khuyết một cách dễ dàng, đến cả khí tức hồn phách cũng bị bóp tan tành.

Mà tiếp đó, Tân Ninh cũng cảm nhận được một cách rõ ràng, một viên Tịnh Ma Tiên Đan đang được ngưng tụ ra từ trong Phong Thần Châu.

Vũ Vô Khuyết. Thực sự đã chết rồi! Bị một bàn tay cứ thế bóp nát!!!

Là ai?
 
Phong Thần Châu
Chương 10731: Ai ở đó giả thần giả quỷ?



Lúc này, hai đại Tiên Tôn Cơ Băng Triển, Thiên Lang Tử đều sa sầm mặt mũi.

Có thể ở trước mặt hai người bọn họ, dùng tốc độ mà hai người bọn họ. không thể phản ứng kịp để g**t ch*t Vũ Vô Khuyết, người này ít nhất cũng phải là một vị Tiên Tôn.

Hơn nữa, còn là một vị Tiên Tôn cực kỳ mạnh.

“Ai ở đó giả thần giả quỷ?”

Cơ Bằng Triển lạnh lùng hừ mũi.

Mà mấy Tiên Đế của dị tộc cũng lập tức vội vàng chạy đến bên cạnh hai vị Tiên Tôn.

"Ôi...”.

Một tiếng thờ dài vang vọng khắp không gian.

“Thiên đạo thiếu sót, mới khiến cho đám đạo trích các ngươi hoành hành ngang ngược trong đại địa tiên giới chúng ta!”

Cùng với tiếng nói cất lên. Giữa đất trời, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.

Mà tiếp đó, giữa không trung hào quang chói lọi, một bóng người cao ráo uyển chuyển xuất hiện trong vầng ánh sáng đầy sắc màu tươi đẹp ấy.

Người nọ thân mặc trường bào màu nguyệt bạch, tổng thể bộ trường bào. khoác lên người làm tôn lên vóc dáng cao gầy mà nho nhã.

Tóc dài buộc cao, ngọc châm giữ cố định, phong thái phóng khoáng.

Chỉ là.

Người này.

Lại đứng quay lưng về phía mọi người, chưng cái ót của mình ra trước mắt mọi người, khiến cho không ai có thể nhìn rõ dược dung mạo của người nọ ra sao.

“Ngươi là ai?”

Cơ Bằng Triển lạnh lùng nói: “Trong Tam Thanh tiên vực có rất nhiều Tiên Tôn Tiên Đế, cũng có rất nhiều người lựa chọn ngồi yên quan sát, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta? Nhưng phải cẩn thận, đừng có nộp luôn cả

mạng của mình vào đó!”

Nghe vậy, nam tử mặc trường bào màu nguyệt bạch từ tốn nói: “Đám người các ngươi ấy à, đúng là những kẻ vô tri nên không biết sợ”.

“Tam Thanh tiên vực, há lại là nơi để đám người các ngươi đến đây làm càn, bổn tọa có lòng thiện tâm, không nỡ sát sinh, mau cút đi, bổn tọa tha cho các

ngươi không cần phải chết!”

Nghe vậy, hai vị Tiên Tôn Cơ Bằng Triển và Thiên Lang Tử trong một lúc không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

“Huyền đại sư?”

Đúng vào lúc này.

Trên cửu thiên có một giọng nói vang lên.

Ba lão tiền bối cấp bậc đại Tiên Tôn là Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm,

Ngô Huy đều đáp xuống, nhìn thấy nam tử mặc trường bào nguyệt bạch kia thì vẻ mặt đầy khiêm nhường.

“Ừm....

Nam tử gật đầu, ba người vừa định đứng đến trước mặt người nọ, nhưng nam tử lại khế quay người, dùng góc nghiêng gương mặt đối diện với ba người.

Ba người Thanh Nguyên Bân thoáng ngẩn ra, ngay sau đó nhớ đến, vị Huyền đại sư này trước giờ luôn không dùng góc thẳng mặt để đối diện với bọn họ, lập tức hiểu ra ý của Huyền đại sư, liền đứng yên tại chỗ bất động.

Mà lúc này.

Cung Tây Hoa, Thạch Tinh Châu, Âu Dương Hoằng ba đại Tiên Tôn của Ngọc Thanh tiên cung cùng với Kim Nguyên Chung, Cao Thành, Ung Kỳ ba đại Tiên Tôn của Thái Thanh tiên tông cũng lần lượt đáp xuống.

Mà rất nhiều.

muội, khiến vị Tiên Đế đại viên mãn như Thượng Vân Nhiên phải thần phục, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Chỉ là... Bất luận bốn phía có bao nhiêu người đứng nhìn. Tất cả mọi người đều chỉ có thể nhìn thấy cái ót của người nọ.

Rõ ràng bốn phía đều là người, nhưng lại chẳng có ai nhìn rõ được gương mặt của người nọ.

Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ hai đại tộc trưởng lúc này vẻ mặt cùng biểu cảm đều rất lạnh nhạt.
 
Phong Thần Châu
Chương 10732: Mà lúc này



“Thượng Thanh Lâu, Huyền đại sư”.

Hàn Thanh Tiêu đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn lấy sức mạnh của một mình mình để thay đổi thế cục suy tàn của ba bá chủ ngày hôm nay?”

Huyền đại sư chậm rãi đáp: “Hàn Thanh Tiêu, một Tiên Tôn nho nhỏ như: ngươi, bổn tọa không muốn ra tay với ngươi, bảo người đứng sau lưng ngươi ra đây đi, ngươi không có tư cách so tài với bổn tọa!”

Nghe vậy, hai bàn tay chắp sau lưng của Hàn Thanh Tiêu xiết chặt.

Ông ta chưa từng gặp qua người nào bá đạo như người này.

Một Tiên Tôn nho nhỏ?

Trong tiên giới bao la này, còn có ai có thể mạnh hơn cả Tiên Tôn không?

Huyền đại sư lại nói tiếp: “Mau gọi đi, ngươi không gọi, thì ta sẽ đại khai sát giới đó!”

Nghe vậy, Hàn Thanh Điền đứng bên cạnh Hàn Thanh Tiêu lạnh mặt nói: “Đã được nghe từ lâu, trong Thượng Thanh Lâu có vị Huyền đại sư, khiến cho từ trên xuống dưới Thượng Thanh Lâu phải nghe lời răm rắp, cung kính có thừa, bổn tọa muốn xem xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, mà làm bộ làm tịch!”

Hàn Thanh Điền vừa dứt lời, gương mặt thoáng băng lạnh.

Một bàn tay hắn ta nắm lại, khi cơ thể hắn ta lao ra tấn công, áp lực bốn phía xung quanh càng trở nên khủng khiếp.

Tân Ninh lúc này cũng đang đứng ở đây, nếu không phải Mạc Xuyên bước đến chặn lại luồng áp lực kia thì Tân Ninh với cảnh giới Tiên Vương đã bị ép thành thịt vụn rồi.

“Kẻ vô tri nên không biết sợ!”

Giọng nói trải qua nhiều bể dâu của Huyền đại sư vang lên, trong lúc đứng chắp tay sau lưng, một bàn tay nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc dài, sau đó búng ra một cái.

Tỉng...

Sau lưng Huyền đại sư, có một tiếng ting thật lớn vang lên, tiếp đó hóa thành một bóng kiếm sắc bén mà rực rỡ chói mắt, đâm về phía Hàn Thanh Điền đang tấn công đến.

Hàn Thanh Điền lạnh lùng hừ mũi, bàn tay vươn ra nắm lấy.

Phụt!

Nhưng một giây sau.

Bóng kiếm sắc bén đã dễ dàng đánh nát bàn tay của Hàn Thanh Điền.

Bàn tay hắn liền lập tức nổ tung.

Giữa bầu trời có tiếng sấm đì đùng vang vọng tứ phương.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hàn Thanh Điền, một vị Tiên Tôn, một bàn tay cứ thế mà nát thành bột mịn.

Hàn Thanh Điền đứng ở giữa không trung, vẻ mặt lạnh lẽo nhưng lại không hề kêu đau, chỉ là ánh mắt nhìn về phía vị Huyền đại sư này đã đầy vẻ kinh hoàng.

Người này, rốt cuộc là ail

Mà cảnh tượng này, bị những Tiên Tôn khác nhìn thấy, ai nấy cũng đều choáng ngợp.

Trong lúc nhấc tay thôi mà có thể dễ dàng làm tổn thương đến một kẻ mạnh Tiên Tôn, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một Tiên Tôn bình thường.

Vị Huyền đại sư này... Mà cùng lúc đó.

Thanh Thiên Tung, Ngọc Thiên Ngưng liền quay sang nhìn Thượng Vân Nhiên.

“Không phải ngươi nói, thằng nhóc này, không mạnh à?”, Thanh Thiên Tung hỏi.

Vẻ mặt Thượng Vân Nhiên ngạc nhiên hết sức: “Ta lúc nào nói vậy? Ta chỉ là nói Huyền đại sư đan thuật rất mạnh, ta không hề biết thực lực của người cao

thấp thế nào...".

Lời này nói ra, Ngọc Thiên Ngưng không khỏi nói: “Tổng lâu chủ như ngươi, tốt nhất thoái vị nhường ngôi đi thôi!”

“Ta đúng là có dự định này mà, truyền lại vị trí cho Diệp Viên Viên, ta không phải đã nói rồi à?”

Hai người lười chẳng muốn quan tâm đến Thượng Vân Nhiên nữa.

Suy nghĩ của lão già này khác với người bình thường.

Huyền đại sư đứng giữa không trung, cái ót quay về phía mọi người, lại nói Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, ta nói với các ngươi rồi, mau gọi người đứng sau lưng các ngươi ra đây, nếu không... hôm nay mười hai vị Tiên Tôn, đều sẽ phải chết ở đây, đây là lần cuối cùng bổn tọa nhắc nhở các ngươi!”

Giọng nói của Huyền đại sư vừa dứt. Mọi người ai nấy đều yên lặng.

Ngay sau đó, Hàn Thanh Tiêu lạnh lùng nói: “Các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Bổn tọa là ai, ngươi không có tư cách để biết!”

Huyền đại sư nói bằng giọng hờ hững: “Bổn tọa ở trong Thượng Thanh Lâu chỉ muốn chuyên tâm tu hành đan thuật, nhưng các ngươi không để cho Tam Thanh tiên vực được yên bình, tức là không để cho bổn tọa được yên bình, bổn tọa nếu đã đến đây, vậy thì việc này không thể cứ thế mà cho qua nữa!”

“Mau, gọi người đó ra đây!”

Rất nhanh, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch cũng đều đến đây.

Nhìn thấy trận địa phía trước mặt, ai nấy đều biến sắc. “Sư phụ, này...”.

“Được rồi, nghỉ ngơi chút đi!”, Tân Ninh phẩy tay, tiếp đó lấy ra bàn ghế ngồi xuống, rồi lấy thêm cả một chút lá trà, thổi lửa đun sôi một ấm nước.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người bọn họ đều bốn mắt nhìn nhau.
 
Phong Thần Châu
Chương 10733: Không thì sao?



Tần Ninh lại chỉ bình tĩnh cười đáp: “Uống chút trà, nhìn cho kỹ vị Huyền đại sư này trừ ma vệ đạo, bảo vệ bình yên cho Tam Thanh tiên vực thế nào!”

Mạc Xuyên đứng bên cạnh Tần Ninh, không khỏi mắng: “Bây giờ cũng chỉ có thằng nhóc nhà ngươi là nuốt được trà”.

“Không thì sao?”

Tân Ninh cười ha ha nói: “Cuộc chiến ở phía bên trên, ta cũng không nhúng tay vào được, chẳng bằng ngồi ở đây vui vẻ uống trà, xem náo nhiệt!”

Đối mặt với dáng vẻ này của Tân Ninh, mấy người Trương Linh phong, Vi Sinh Vũ đều cạn lời.

Vị Huyền đại sư này. Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Dường như Huyền đại sư xuất hiện, là Tân Ninh chắc chắn người này có thể ổn định được cục diện hiện tại vậy!

Lúc này. Các vị Tiên Tôn của dị tộc là Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Sư Hoäng Đại,

Lôi Cưu Doanh, Ám Tòng Thiên đều có vẻ không đoán chắc được nội tình của Huyền đại sư.

Huyền đại sư nhìn về phía đám Tiên Tôn của dị tộc, không khỏi n¡ chưa dao động à? Vậy thì các ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!”

Lời này vừa dứt, mấy người Hàn Thanh Tiêu đều nhíu mày.

“Được rồi, không giết mấy người thì xem ra các ngươi đều cảm thấy bổn tọa đang phét lác!

Tiếp đó, Huyền đại sư quay lưng lại với mọi người, hay tay chắp sau lưng khẽ rung lên, ngón giữa của bàn tay phải cong lại búng một cái.

“Hàn Thanh Điền phải không? Vậy thì giết ngươi trước đi!”

Huyền đại sư vừa dứt lời, khi búng tay kia vừa xong, trong chớp mắt, không gian giữa Hàn Thanh Điền và Huyền đại sư dường như bị đóng băng.

Hàn Thanh Điền muốn cử động. Nhưng lại không thể. Cả tiên giới lúc này tựa như bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó niêm phong.

Hàn Thanh Điền liền cảm nhận được nỗi kinh hoàng, một chỉ ấn bay đến trước người mình, sau đó, chỉ ấn này nhẹ nhàng chạm lên mi tâm của hẳn ta”.

Một khắc sau.

RầmI!

Tiếng nổ trầm đục vang lên.

Đầu của Hàn Thanh Điền đã nổ tung.

Mà hồn phách của hắn ta trong lúc này cũng đã bị đánh tan.

Tiếp đó đến cả cơ thể của hắn ta cũng không ngừng phát nổ, sau khi niêm phong của không gian dần tan đi.

Trên bầu trời có mây đen vần vũ, cuồng phong thét gào, sấm sét đì đùng, cảnh tượng này không chỉ xảy ra ở một vùng đất trời, mà lan ra cả Tam Thanh tiên vực.

Nếu như nói Tiên Đế hy sinh, tựa như đất trời sụp đổ, vậy thì khi Tiên Tôn chết, lại càng giống như ngày tận thế.

Trong hư không, áp suất khủng khiếp khiến bất cứ người nào cũng đều cảm nhận được.

Tiên Tôn, đó là một sự tồn tại được trời và đất của tiên giới công nhận, sức mạnh của Tiên Tôn là thứ mà một người phàm tục khó lòng tưởng tượng được.

Mà đồng thời, sự tồn tại được trời và đất công nhận này, khi chết đi, đương nhiên sẽ có những dị tượng khó bề tưởng tượng được sinh ra.

Tiên Tôn dị tộc, cũng là Tiên Tôn được sinh ra từ quy tắc của đất trời, cũng sẽ gây ra những hiện tượng tương tự.

Tiên Đế Tiên Tôn, đều sẽ có dị tượng khi chết. Huyền đại sư chỉ búng một cái đã khiến Hàn Thanh Điền tan thành mây khói.

Cảnh tượng này khiến đám người Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Sư Hoằng Đại đều chưa kịp phản ứng.

Mãi cho đến khi dị tượng này lan ra khắp bốn phía.

Thì các Tiên Tôn của dị tộc mới giật mình tỉnh táo lại.

Sao có thể?

Nghe vậy, có không ít người nhướn mày.

Ba bá chủ trong Tam Thanh tiên vực giống như một mình một cõi, mà chín đại Tiên Tôn ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ.

Chẳng lẽ, bên trong Tam Thanh tiên vực, còn có người nào càng đáng sợ hơn nữa?

Sếp sau đây, để ta xem giết ai thì hơn!”, giọng nói của Huyền đại sư lại vang
 
Phong Thần Châu
Chương 10734: Một giây sau



“Cùng ra tay, g**t ch*t hắn!”

Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, cùng với chín đại Tiên Tôn khác với cơ thể cao lớn như những cột chống trời, mang theo thần uy sấm sét, trong lúc gió rền chớp giật, đều lao thẳng về phía Huyền đại sư.

“Coi chúng ta như người chết à?”

Thượng Thanh Lâu ba vị Tiên Tôn lão bối là Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Vy đều cất tiếng quát.

“Xéo sang một bên!

Lúc này Huyền đại sư lại tùy ý phất tay, lập tức, bằng một cách vô cùng “tình cờ”, ba người Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Vy đều bị Huyền đại sư đẩy về bên cạnh chỗ nhóm người Tần Ninh đang ngồi.

Thấy cảnh này, biểu cảm của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng quái dị.

Mà bên cạnh Tân Ninh đều có Mạc Xuyên Tiên Tôn, cùng mấy Tiên Đế Trương Linh Phong, Vi Sinh Vũ làm bạn.

Bây giờ lại có thêm ba vị Tiên Tôn của Thượng Thanh Lâu lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, đúng là... nơi an toàn nhất rồi.

Ba người Thanh Nguyên Bân sao lại không hiểu ý của Huyền đại sư.

Huyền đại sư bảo Thượng Vân Nhiên âm thầm chăm sóc cho Tần Ninh, nhưng cả nói thẳng lẫn nói một cách ý tứ cũng đã mấy lần rồi.

Mặc dù không biết vì sao Huyền đại sư lại coi trọng Tân Ninh như thế, nhưng ba vị thái thượng Tiên Tôn này cũng không tiếp tục ra tay nữa.

Bên truyenfull .vn và truyenfull. com, trumtruyen. vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Bóng dáng của Huyền đại sư vọt lên không trung, bước một bước ra, cơ thể dần dần cao lên, trong một chốc đã đứng giữa bầu trời, giống như một vị thần đứng giữa cửu thiên, duy ngã độc tôn.

“Mười một Tiên Tôn dị tộc, nếu các ngươi đã không hiểu chuyện, vậy thì để †a xem xem, nhân vật lớn phía sau lưng các ngươi, rốt cuộc có nỡ để cho các

ngươi hy sinh hết ở chỗ này không!”

Một giây sau.

Hai bàn tay Huyền đại sư mở ra, giữa đất trời tựa như xuấ giam bao trùm lấy cơ thể Huyền đại sư.

ện một lồng Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ v.v... mười một vị Tiên Tôn nhao nhao tấn công đến. Uÿỳnhl!!

Lập tức, cả bầu trời trong thoáng chốc như hóa thành một vực sâu không đáy, vô biên vô tận, kéo dài khắp bốn phía.

Tần Ninh đã đun sôi nước, pha một ấm trà, khẽ nhấp một ngụm, không khỏi nói: “Trà Thượng Nguyên Tam Diệp của Thượng Thanh Lâu quả thực rất ngon”.

Mạc Xuyên Tiên Tôn lúc này dứt khoát cũng ngồi xuống cùng uống trà với Tân Ninh.

Dù gì cũng không nhúng tay vào được.

“Tiểu tử ngươi, có phải đã biết Huyền đại sư là ai không?”, Mạc Xuyên hỏi.

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tựa như vực thẳm kia, ở đó, cho dù có cách cả vạn dặm, khí tức khủng khiếp vẫn đang truyền đến hết lớp này đến lớp. khác.

“Tiểu tử thối, dám chơi ta!”.

Tân Ninh lầm bầm: “Ta phải cho hản biết, lão đại, vĩnh viễn là lão đại!”

Mạc Xuyên nghe vậy liền cảm thấy yên tâm.

Nghĩ một hồi, Tân Ninh rút ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan.

Tân Ninh từ tốn nói: “Cũng không hẳn, chủ yếu là Tịnh Ma Tiên Đan do Tiên Đế dị tộc ngưng tụ thành, ngươi uống rồi mà không xảy ra chuyện gì, ta muốn xem xem, Tịnh Ma Tiên Đan mà Tiên Tôn của dị tộc ngưng tụ thì sẽ có bất ngờ gì xảy ra không, ngươi dùng nó, nếu như không có hậu họa gì thì sau này ta mới yên tâm để cho phu nhân và đệ tử của ta dùng...”.

Nghe đến đây, gương mặt già nua của Mạc Xuyên ngẩn ra, lầm bầm chửi: “Tiểu tử chết tiệt!”

UỳnhI!!

Mà lúc này, giữa bầu trời có tiếng nổ lớn vang lên.
 
Phong Thần Châu
Chương 10735: Nhanh như chớp



Nhanh như chớp.

Cuồng phong kèm bão táp từ trên trời ập xuống.

Trong tiếng gió rít gào, có tiếng rồng ngâm vang lên không dứt. Uỳnh ầm ầm...

Dị tượng đất trời quái dị lại lần nữa xuất hiện.

“Ảnh Lang tộc, Thiên Lang Tử!”

Một tiếng kêu vang vọng.

Mạc Xuyên lúc này vừa cẩn thận cảm nhận sự vi khó nói nên lời cùng sức mạnh khủng khiếp từ Tịnh Ma Tiên Đan cấp bậc Tiên Tôn mang lại, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Khí tức của Thiên Lang Tử, biến mất rồi...”.

Điều này chúng minh là, đã có vị Tiên Tôn thứ hai... chết rồi.

Tiếp sau đó, cuộc chém giết vẫn được tiếp diễn.

“Cơ Bằng Triển của Thụ Nhãn tộc, cũng chết rồi...”.

“Thanh Thương của Thanh Giác tộc kia, cuối cùng cũng ngỏm rồi!!!”

Giữa đất trời, cứ thỉnh thoảng lại có dị tượng được sinh ra, mà mỗi một lần dị tượng xuất hiện là lại có một vị Tiên Tôn hy sinh.

Cái chết của Hàn Thanh Điền chỉ là sự bắt đầu.

Thiên Lang Tử!

Cơ Bằng Triển!

Thanh Thương!

Ba vị Tiên Tôn, lần lượt hy sinh.

Mà những tiên tôn khác của ba bá chủ là Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Vi, cùng Cung Tây Hoa, Thạch Tinh Châu, Âu Dương Hoằng, Kim Nguyên Chung, Cao Thành, Ung Kỳ nhìn thấy cảnh này ai nấy đều khó nén sợ hãi.

Cả tiên giới này.

Trong bất kỳ một đại tiên vực nào.

Cho dù là trong Vĩnh Hằng tiên vực cổ xưa và mạnh nhất, thì Tiên Tôn cũng là độc nhất vô nhị, ở tít trên cao.

Tiên Tôn cực kỳ khó hy sinh.

Đó là bởi vì, nếu có cùng cảnh giới Tiên Tôn, một vị Tiên Tôn muốn giết một vị khác sẽ cần phải trả một cái giá cực lớn.

Mà Tiên Tôn ở thế yếu hơn nếu muốn trốn, thì Tiên Tôn còn lại cũng sẽ rất khó để g**t ch*t người kia!

Nhưng mà bây giờ...

Mười một vị Tiên Đế dị tộc vây xung quanh tấn công Huyền đại sư, Huyền đại sư lại giết ngược lại ba Tiên Tôn.

Đúng là không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là, loại giết chóc này vẫn còn đang tiếp diễn.

Mười vị Tiên Tôn bên phía Mạc Xuyên đều bị dọa cho sợ chết khiếp, càng đừng nói đến đám Tiên Đế của ba bá chủ.

“Huyền đại sư uy vũ!” Thượng Vân Nhiên lúc này vẻ mặt đầy phấn khích, cười ha ha nói: “Không hổ là người dẫn đường cho Thượng Vân Nhiên ta bước vào đạo đan thuật, Huyền

đại sư đúng là một vị thần!”

Nghe vậy, Thanh Thiên Tung và Ngọc Thiên Ngưng đứng bên cạnh, hận không thể đưa chân dẫm thẳng lên mặt Thượng Vân Nhiên.

Lão già này, ít gì cũng là chủ của đệ nhất lâu, sao lại giống thằng ngốc thế chứ?

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, dị tượng đất trời vẫn đang tiếp tục.

Bỗng nhiên.

Cao cao trên bầu trời, một cầu vồng dài vạch ngang qua vạn dặm chạm thẳng đến đại địa, khi âm thanh của tiếng va chạm vang lên, cũng là lúc mặt đất

bùng lên tiếng nứt và rung chuyển từng hồi.

Tiếp đó, lại có ba bóng người để lại ba vệt dài trên bầu trời sau đó đáp xuống mặt đất.

Một giây sau.

Lại có thêm bốn viên Tịnh Ma Tiên Đan cấp bậc Tiên Tôn nữa.

Mà không bao lâu sau.

Giữa bầu trời.

Bốn bóng người từ trên cao đáp xuống, máu phun ào ạt, nhuộm đỏ cả một vùng đất.
 
Phong Thần Châu
Chương 10736: Đến rồi!



“Hàn Thanh Tiêu!” “Cảnh Chấn VũI” “Lôi Doanh!”

“Ám Tòng Thiên!”

Giọng nói của Mạc Xuyên vang lên, bộ dạng đầy vẻ tiếc hận nói: “Được được. được, chết đi bảy người, còn lại bốn người, đúng là xem đã cả con mắt!”

Lúc trước ông ta là bị hai đại Tiên Tôn của dị tộc tấn công, vô cùng chật vật.

Mà nay, nhìn thấy Huyền đại sư liên tục g**t ch*t bảy đại Tiên Tôn của dị tộc, thật quá là phấn khích.

Rất nhanh.

Bốn bóng người đã đứng vững ở từng vị trí khác nhau, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về một phía.

Từ từ.

Trên một ngọn núi nhỏ cách nhóm người Tần Ninh đang ngồi khoảng ngoài mười dặm.

Trên đỉnh núi, Huyền đại sư vạt áo trắng, tay chắp sau lưng, vẫn xoay cái ót về phía tất cả mọi người.

“Bảo các ngươi gọi người kia thì các ngươi không gọi, bây giờ chết bảy Tiên Tôn rồi, chỉ còn bốn người các ngươi, còn chưa gọi à?”

Giọng nói của Huyền đại sư mang theo vài phần bình tĩnh cùng thoải mái, cười nói: “Còn không gọi, thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Sắc mặt của bốn đại Tiên Tôn là Cảnh Chấn Vũ, Hàn Thanh Tiêu, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đều đen thui.

Đáng sợ quá.

Huyền đại sư này, thực lực mạnh đến mức khiến cho bọn họ cảm giác như có một vùng trời đè ép lên đầu bọn họ vậy, mà bọn lại càng giống với những ngọn núi nằm bên dưới vùng trời này!

Cho dù núi có cao đến vạn trượng, cũng không thể chọc được trời.

Sao lại có cách biệt đáng sợ như thế chứ?

Giọng nói của Huyền đại sư lại vang lên lần nữa, từ tốn nói: “Sao nào? Cho. các ngươi cơ hội, vẫn không muốn nắm bắt à?”

“Nếu đã như vậy, ta cũng không khách sáo nữa”.

Nói xong, đôi tay chắp sau lưng của Huyền đại sư từ từ nhấc lên, sau đó hai cánh tay mở rộng ra.

Một luồng khí mênh mông từ đất trời sinh ra.

Chớp mắt.

Bầu trời trên đỉnh đầu của bốn đại Tiên Tôn Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên thình lình sụp xuống một miếng, hóa thành những lỗ nhỏ màu đen đường kính mấy chục dặm, bên trong lỗ đen, ánh sao xoay vần, có một luồng khí tức khủng khiếp đang ngưng tụ.

Sắc mặt của bốn người này đã trắng bệch.

Bất kể là Nhân tộc hay là dị tộc, tu hành đạt đến cảnh giới Tiên Tôn đều đã là một sự tồn tại đỉnh chóp của tiên giới, nếu như có thể không chết, thì ai lại muốn

chết chứ?

Bốn lỗ đen xoắn ốc kia từ trên trời giáng xuống, ập đến chỗ của bốn Tiên Tôn dị tộc.

“Hà tất phải vậy?”

Mắt thấy bốn người Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đã sắp bị lỗ đen kia nuốt chửng, khi cơ thể đã sắp không thể khống chế được nữa, một giọng nói từ từ vang lên.

Ngay sau đó.

'Trên bốn vòng xoáy lỗ đen kia xuất hiện bốn bàn tay to như cột chống trời, bốn bàn tay kia túm lấy bốn lỗ đen.

Một tiếng phụt vang lên. Bốn lỗ đen đã bị bàn tay khổng lồ kia bóp nát. Sức mạnh khiến người ta sợ hãi kia cũng hoàn toàn biến mất theo.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Mà Huyền đại sư đứng ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ, xoay lưng lại với mọi người, vẫn chắp tay sau lưng, từ từ cất lời: “Đến rồi à!”

“Đến rồi!"

Tiếp sau đó, giữa không trung, một bóng người tựa như u hồn từ từ ngưng tụ lại.

Một bộ áo bào màu đen, trên vai là chiếc áo khoác có mũ cũng là màu đen che lấp hơn nửa gương mặt của người này.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy đất trời bốn phía bị sương đen bao phủ, từ khi người đàn ông áo đen này xuất hiện, trời đất như trở nên hỗn độn tăm tối vài phần.

Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn, khóe mắt lấp lánh ánh sáng, lầm bầm nói: “Diệp Chỉ Vấn...”.

Người mà từ đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên, đến Trung Tam Thiên, rồi đến tận bây giờ là Thượng Tam Thiên tiên giới, từ đâu đến cuối, bám theo như hình với bóng, lại xuất hiện nữa rồi.

Hắn mà Diệp Chi Vấn nói đến, đương nhiên là Huyền đại sư.

Mà lúc này, giọng nói của Huyền đại sư đầy vẻ không vi ngươi có ý gì? Bây giờ là ta đang đợi ngươi, không phải hắn”.

Diệp Chỉ Vấn,

Rõ ràng, bị Diệp Chi Vấn ngó lơ khiến Huyền đại sư cực kỳ không hài lòng.
 
Phong Thần Châu
Chương 10737: Nghe vậy



Diệp Chi Vấn nhìn về phía Huyền đại sư, không khỏi cười ha ha nói: “Ngươi không phải cũng vì hắn mà đến hay sao?”

“Vốn dĩ việc lấy được Tam Thanh tiên vực không phải vấn đề gì to tát, chỉ là †a cũng không ngờ được, ngươi lại ở bên trong Thượng Thanh Lâu”.

Giọng nói của Diệp Chi Vấn đều đều: “Tần Ninh à, ngươi có thể đi được đến ngày hôm nay, đúng là... có quá nhiều người quan tâm ngươi”.

Nghe vậy, Tân Ninh không khỏi cười nói: “Đó là đương nhiên, ngươi và ta đều biết, nguyên nhân là gì!”

Mà lúc này, Huyền đại sư đứng quay lưng lại với mọi người, dùng giọng khinh miệt nói: “Diệp Chỉ Vấn, ngươi ở tiên giới này cũng quá hiếu động rồi đấy, chỗ nào. cũng thấy có mặt của ngươi”.

“Dị tộc bên trong tiên giới có thể phát triển mạnh như thế, vị Diệp đại nhân như ngươi đây, hẳn là có công đầu nhỉ!”

Giọng điệu trong lời nói của Huyền đại sư mang theo vài phần châm chọc lạnh lùng.

Mà cùng lúc này, bốn đại Tiên Tôn Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đều đứng ở hai bên trái phải của Diệp Chi Vấn.

“Diệp đại nhân...”, sắc mặt Hàn Thanh Tiêu cực khó coi nói: “Vì sao bây giờ mới đến? Chúng ta đã hẹn trước rồi...”

Diệp Chi Vân liếc mắt nhìn Hàn Thanh Tiêu, lạnh lùng nói: “Mất chút thời gian ở Liệt Dương tiên vực”.

Ngay sau đó, Diệp Chi Vấn như có như không nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Trong Liệt Dương tiên vực có một nhân vật yêu nghiệt kiệt xuất mà hàng ngàn hàng vạn năm nay mới xuất hiện được một người, tên là Cốc Tân Nguyệt, nay đang ở trong Xích Dương Tiên Môn tu hành, địa vị cực cao!”

“Tân Ninh, ngươi đối với nữ tử này, chắc không lạ chứ?” Nghe vậy, vẻ mặt Tân Ninh thoáng nghiêm lại. Cốc Tân Nguyệt.

Từ khi tạm biệt ở đại lục Vạn Thiên xong, hắn vẫn chưa gặp lại Cốc Tân Nguyệt.

Liệt Dương tiên vực.

Xích Dương Tiên Môn.

Diệp Chỉ Vấn lại chậm rãi cười nói: “Chẳng qua nghe nói, vị Cốc Tân Nguyệt kia cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo, dường như chẳng còn nhớ đến Tần đại công tử nữa rồi, có lẽ quá khứ của các ngươi, cũng đã tan theo mây khói rồi”.

“Quá khứ nếu đã từng xảy ra, thì sẽ không thể tan theo mây khói”, Tân Ninh bình tĩnh đáp: “Nàng ấy không nhớ được ta, ta sẽ khiến cho nàng ấy từ từ nhớ lại!"

“Hy vọng là như vậy”, Diệp Chi Vấn cười ha ha nói: “Nhưng mà, nếu như: người trong lòng này của ngươi cũng là dị tộc đến từ ngoại vực thì sao? Tân Ninh ngươi sẽ giết nàng sao?”

Đầu mày Tần Ninh nhíu lại.

Năm đó hẳn cùng Cốc Tân Nguyệt tìm hiểu sâu về nhau, hắn từng cảm nhận được hồn hải của Cốc Tân Nguyệt.

Một hồn hải khô cằn rộng mênh mông, còn rộng hơn nhiều so với năm đó khi hắn còn ở cảnh giới Thần Đế.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Cốc Tân Nguyệt không đơn giản.

Diệp Chi Vấn nói câu này, không cần thiết phải lừa hắn.

“Ta đối vưới dị tộc, là ôm lòng trừ khử, nhưng cũng phải xem, rốt cuộc là loại dị tộc gì!”

Tần Ninh lạ †a mặc dù không biết ngươi rốt cuộc đứng về phía bên nào của Thương Mang Vân Giới, nhưng đợi khi ta quay trở lại Thương Mang Vân Giới, thì ta ắt sẽ biết thôi”.

šp tục cười lạnh lùng nói: “Diệp Chi Vấn, đến tận ngày hôm nay,

“Đến lúc đó, hy vọng ngươi còn có thể như bây giờ, che giấu một cách đúng mực thân phận thật sự của mình”.

Nghe vậy, Diệp Chi Vấn mỉm cười, không nói gì nữa.

Sự tồn tại của Diệp Chi Vấn, giống như vận mệnh bám riết theo Tần Ninh trong suốt chín đời.

Diệp Chỉ Vấn luôn muốn g**t ch*t Tân Ninh.

Nhưng cũng luôn không thành công.

Mà nay, đã đến đời thứ chín của Tân Ninh rồi.

Nếu như thân xác chín đời của Tân Ninh hoàn toàn dung hòa vào nhau, vậy thì mệnh số của Tần Ninh sẽ viên mãn, một số thứ của kiếp trước cũng sẽ lại xuất hiện.

Đến lúc đó, Diệp Vấn Chi muốn giết hẳn, có lẽ là không thể nữa.

Mà bây giờ...

Diệp Chi Vấn muốn giết hắn, cũng đã rất khó rồi.

“Eêêt

Lúc này, Huyền đại nhân quay lưng lại với mọi người, tay chắp phía sau, giọng nói đầy vẻ bất mãn: “Diệp Chỉ Vấn, đối thủ của ngươi là ta, không phải hắn,

ngươi hình như nhầm rồi!”

“Nếu đã đến rồi, ngươi cùng đừng mong chạy thoát, hai người chúng ta, quyết đấu một trận!”

“Thái Thần tiên vực, chỉ là cái thứ nhất, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cái cuối cùng, những ngày tháng sau đây còn dài, ta và ngươi cứ chống mắt mà xen”.

Diệp Chỉ Vấn nói xong, bàn tay phất một cái.

Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Ám Tòng Thiên, Lôi Doanh bốn đại Tiên Tôn đều biến mất theo.

“Ai dà, muốn chạy?”
 
Phong Thần Châu
Chương 10738: Uống hay không?



Huyền đại sư thấy cảnh này, tung ra một chưởng đánh thẳng vào trong không trung.

Diệp Chi Vấn nhẹ nhàng đáp lại một chưởng.

Chớp mắt.

Phía cao trên bầu trời.

Hai chưởng chạm nhau.

Ong...

Chỉ thoáng chốc, lấy hai chưởng làm trung tâm, xung quanh phạm vi vạn dặm, có một làn sóng quét ngang, sau đó là những tràng tiếng nổ đinh tai vang lên.

Một giây sau.

Bóng dáng của Diệp Chi Vấn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Bốn phía, chiến sĩ của dị tộc cũng vội vàng rút lui.

Chỉ là các đại tiên nhân của ba bá chủ lại đuổi cùng giết tận.

Cuộc chiến bốn phía xung quanh lại được tiếp tục.

Nhưng từ sau khi Diệp Chi Vấn đưa bốn Tiên Tôn đi, cuộc đại chiến ảnh hưởng đến Tam Thanh tiên vực này, đến đây cũng coi như kết thúc hoàn toàn.

Làn sóng khí khủng khiếp bùng lên dữ dội.

Ở phía trên cao, Huyền đại sư vẫn đứng chắp tay sau lưng quay ót về phía mọi người như trước, vẻ mặt đầy tiếc nuối than thở: “Tên khốn kia, cũng rất mạnh”.

Ngay sau đó, Huyền đại sư lại nói: “Tiểu Bân, Tiểu Thâm, Tiểu VI”

“Gót

Ba vị Tiên Tôn Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Vi của Thượng Thanh Lâu đều lần lượt cúi người hành lễ.

“Chuyện tiếp sau đây giao lại cho các ngươi, Diệp Chỉ Vấn này rút lui rồi, coi như đã hoàn toàn từ bỏ Tam Thanh tiên vực, ngày sau ba đại tông các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, lại có dị tộc xâm lăng, giết không tha!”

“Vâng!”

Ba người lần lượt cúi người đáp vâng.

“Được rồi, ta mệt rồi, đi đây!”

Huyền đại sư phất phất tay, dáng vẻ thế ngoại cao nhân.

Bên truyenfull .vn và truyenfull. com, trumtruyen. vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Ba đại Tiên Tôn Thanh Nguyên Bân cũng với các vị Tiên Tôn, Tiên Đế khác đều lần lượt cúi người hành lễ.”

“Huyền đại sư đừng vội!” Mà đúng vào lúc này, trên mặt đất, Tân Ninh mỉm cười nói: “Huyền đại sư diệt trừ mấy đại Tiên Tôn của dị tộc, tại hạ vô cùng kính ngưỡng, hay là xuống

đây uống chén trà?”

“Uống trà thì thôi đi, những việc phiền phức này, ta không muốn quản, đi trước đây”, Huyền đại sư hờ hững đáp.

“Uống một chén đi, ta tự mình pha đó! Đặc biệt pha cho ngươi!”

“Không cần, không cần đâu!”

"Uống hay không?”

Lúc này.

Đám Tiên Tôn Tiên Đế trong ba bá chủ đều cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

“Tại hạ cáo từ, cáo từ...", Huyền đại sư vừa nói vừa phất ống tay áo dài. “Mục Huyền Thần, ta nể mặt ngươi đấy hả?”

Là ai vậy?

Huyền đại sư à?

Đây là tên thật của Huyền đại sư?

“Trà này, cho ngươi uống, ngươi phải uống, không muốn uống cũng phải uống!”, Tân Ninh giọng nói lạnh băng quát: “Bây giờ không uống, tương lai, ta sẽ khiến ngươi muốn uống cũng không uống được!!!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10739: Không sai



Khi Tân Ninh nói dứt lời, đất trời như chìm vào yên tĩnh, mỗi một vị Tiên Tôn, Tiên Đế đều bị họa cho sợ chết khiếp.

Vị Huyền đại sư này đã tự tay xé xác mấy vị đại Tiên Tôn, thực lực tuyệt đối không phải mạnh ở mức bình thường.

Tần Ninh đối với hắn lại chẳng có chút tôn kính nào, mà ngược lại còn quát tháo như thế.

Tân Ninh này cũng ngông nghênh quá thể đi!

Ba Tiên Tôn Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Vi của Thượng Thanh Lâu lúc này đã dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Tân Ninh.

Thanh Nguyên Bân lập tức nói: “Tân Ninh, Huyền đại sư chăm sóc ngươi như thế, hơn nữa lần này cũng là Huyền đại sư giết Tiên Tôn dị tộc để giữ cho Tam Thanh tiên vực chúng ta được thái bình, ngươi còn không khách sáo một chút...”.

“Không sai", Ngô Vi cũng đầy vẻ bất mãn nói: “Nếu không phải Huyền đại sư dặn dò chúng ta chăm sóc cho ngươi, ngươi sợ là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi”.

Nghe vậy, Tân Ninh cười ha ha nói: “Ghê gớm thật, Mục Huyền Thần, thu phục nhân tâm có nghề à”.

“Ta đếm ba lần, ngươi cút xuống đây cho ta”. “Bai”

“Ha!”

“Ai ai ai!"

Đúng vào lúc này, Huyền đại sư đột nhiên cất lời, cười ha ha nói: “Đừng mà, đệ uống, uống uống uống...”.

Soạt... Một giây sau.

Bóng dáng của Huyền đại sư xuất hiện ngay ở bên cạnh của Tần Ninh, bưng chén trà trên bàn lên uống ực một ngụm.

Uống xong tay vẫn ôm chén trà, Huyền đại sư cười hi hi nói: “Đã uống rồi, uống rồi đó...”.

Mà lúc này, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch, Mạc Xuyên v.v.. ở bên cạnh Tần Ninh mới lần đầu tiên thực sự được nhìn thấy gương mặt thật của Huyền đại sư.

Trường bào màu nguyệt bạch hợp với vóc dáng cơ thể, tôn lên dáng dấp cao ráo mà nhã nhặn, gương mặt đẹp trai trông có vài phần khoan thai và phóng khoáng, rất đẹp trai, là một thanh niên đẹp trai đây khí chất.

Hơn nữa...

Người thanh niên này có một loại cảm giác như tách biệt hẳn với đời.

Rõ ràng hắn đứng ở đó, nhưng lại hư vô như cách xa cả vạn dặm.

Tần Ninh nhìn Huyền đại sư mặc áo bào màu nguyệt bạch, hừ mũi một cái, nói: “Chơi ta rất vui hả?”

“Hử?”

Gương mặt Huyền đại sư thoáng run lên, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Ninh, hai tay ôm chặt lấy đùi của hắn, miệng ngao ngao tru tréo: “Ca, đệ không phải cố ý chơi huynh đâu, đệ nhớ huynh quá đi, ca...”.

“Ca?”

“Ca?”

“Ca?”

Lúc này.

Bốn bề.

Các vị Tiên Tôn, Tiên Đế cùng với nhóm Mạc Xuyên, Thời Thanh Trúc, Thần t*nh d*ch đều mang biểu cảm (ooø) trên mặt.

Nhưng Huyền đại sư lại đang quỳ ở trước mặt Tân Ninh, hai tay ôm chặt lấy đùi của Tân Ninh, giả bộ khóc lóc nói: “Đệ đã phải trải qua muôn ngàn gian khó hiểm nguy mới đến được nơi này, chờ đợi đại ca xuất hiện, đệ đợi hết từ năm này. sang năm khác, đợi đến sắp chết rồi!”

“Đệ và Huyền Phong nghĩ hết mọi biện pháp, chỉ vì muốn đến đây để đón đại ca về nhà, quả thực là nhớ đại ca vô cùng!”

“Ca à... đệ nhớ ca muốn chết đây này...”. Lúc này. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.

Bao gồm cả Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên.

Bọn họ từng nghe Tần Ninh nhắc đến đệ muội của mình.

Nhưng mà...

Tân Ninh cũng nói rồi.

Thượng giới muốn vào hạ giới, khó hơn lên trời!

Mục Huyền Thần, làm sao có thể đến được tiên giới?

Qua một lúc lâu sau.

'Tất cả mọi người vẫn chưa hết giật mình hoảng sợ mà bình tĩnh lại được. “Đứng dậy đi!"

Giọng Tần Ninh vang lên, nghe không ra vui giận.

“Ca!”, Mục Huyền Thần ngẩng đầu, nhìn Tần Ninh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Huynh không đánh đệ chứ?”

“Không đánh!” “Vậy huynh đảm bảo!” “Ta đảm bảo... cái búa!”

'Tần Ninh nhấc hai tay lên, nắm lại thành quyền, sau đó đấm bốp bốp lên người Mục Huyền Thần.

A!

Mục Huyền Thần ôm đầu kêu ngao ngao: “Ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mài!”

“Đệ còn nói?”

'Tần Ninh nhấc tay lên.

Mục Huyền Thần lập tức ngửa người về phía sau.

Rất nhanh, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía xung quanh nhìn đến, ai nấy mắt tròn mắt dẹt, Tân Ninh ho nhẹ hai tiếng, nói: “Không có gì nữa, mọi người đi về trước đi”.
 
Back
Top Bottom