Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 280: Đương Nhiên Là Nghĩ Kỹ Rồi



Viu…
Bỗng nhiên, một âm thanh phá không lúc này b*n r* với tốc độ cực lớn.

Tên dài lúc này đột nhiên tấn công, mang theo lực bộc phát khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, kích động bắn thẳng ra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt.

Âm thanh vừa rồi là chuyện gì?
Keng…
Mà điều sửng sốt này chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Ngay sau đó, chỉ thấy bóng người Giang Bắc Vương đứng sững lại.

Mũi tên kia tỏa ánh sáng ra 4 phía, xuyên qua đao lớn, để lại một cái lỗ to bằng ngón tay cái, rồi xuyên qua ấn đường của Giang Bắc Vương.

Phụp một tiếng, thân hình của Giang Bắc Vương đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Một Giang Bắc Vương uy danh lừng lẫy, thực lực lớn mạnh cảnh giới Địa Võ tầng 2, nhân vật có quyền lực khiến ai cũng phải kiêng dè của đế quốc Đông Giang, lúc này đã hoàn toàn tắt thở.

Chết rồi!
Lúc này, trên quảng trường đổ nát, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tần Ninh thu cung lại, đứng sừng sững, nhìn thi thể của Giang Bắc Vương thì thản nhiên nói: “Ta nói với ông rồi, làm màu trước mắt ta làm gì?”

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều kinh hoàng.

Đây là linh khí gì? Chúng vẫn chưa từng nghe qua.

Lúc này, bàn tay của Giang Kình cũng run rẩy, nói: “Dương huynh, ông chắc chứ?”
“Chắc chắn!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 281: Lông Đuôi Viêm Hoàng



Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào tay của bá chủ Giang Kình.

Chiếc lông đuôi đó mang theo ánh sáng của ngọn lửa, bao gồm cả hơi thở khiến người ta phải khiếp sợ.

Lúc này, Tần Ninh chỉ khẽ cười, gật đầu: “Đúng là vật này, một chiếc lông đuôi của Viêm Hoàng Tước, linh thú cấp 9, được gọi là lông đuôi Viêm Hoàng, có thể luyện chế ra đồ tốt thần binh cửu phẩm”.

Thần binh cửu phẩm!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên tay của Dương Vấn Thiên.

Linh khí cửu phẩm là khái niệm gì?
Ở nhiều đế quốc, thượng quốc và cương quốc, kẻ có tu vi cao nhất chỉ là cảnh giới Địa Võ mà thôi và họ sử dụng linh khí ngũ phẩm.

Linh khí ngũ phẩm, chỉ cần một món đã đủ để các cương quốc, thượng quốc và đế quốc điên cuồng tranh giành.

Còn linh khí cửu phẩm.

Thì sợ là duy chỉ có kẻ thống trị chân chính trên Cửu U đại lục tới giờ, 4 tông môn lớn mới có.

Lông đuôi Viêm Hoàng này có thể luyện chế linh khí cửu phẩm, đừng nói hai đế quốc lớn bọn chúng mà người của 4 tông môn lớn xuất hiện ở đây cũng sẽ đặc biệt chú ý.

Dương Vấn Thiên nhìn Tần Ninh, lại nói: “Nhóc con, đế ta đã nhượng bộ rồi, ngươi thật sự muốn làm cái việc không biết tiến lui này sao?”
Lời vừa nói ra, không khí ở hiện trường dần trở nên áp bức.

Đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam đều âm thầm chuẩn bị.

Một bên khác, tất cả nhân lực của đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng mang theo tức giận trong ánh mắt.

Bị một thằng nhãi con 16, 17 tuổi vắt mũi chưa sạch đối xử như vậy, khiến bất kỳ ai cũng đều không thể nuốt được cục tức này, huống hồ đây còn là 2 trong 10 đế quốc lớn.

“Thế này đi”.

Tần Ninh lại một lần nữa đứng ra, nói: “Ta cho các ngươi thêm 1 cơ hội.

Bây giờ đưa lông đuôi Viêm Hoàng cho ta thì ta tha cho các ngươi rời đi, nếu không thì hôm nay ta thấy cao thủ cảnh giới Địa Võ của hai đế quốc lớn sẽ không ai rời khỏi đây được”.

“Nếu cao thủ cảnh giới Địa Võ không còn nữa thì nghĩ cũng biết đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng sẽ như cương quốc Bắc Minh năm đó dần dần suy tàn nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lóe sáng.

Dương Vấn Thiên và Giang Kình đều mang vẻ mặt u ám.

Câu nói này của Tần Ninh chính là gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, uy h**p bọn chúng.

“Khốn kiếp!”
Giang Kình nhìn Tần Ninh với ánh mắt mang lửa giận.

Với tư cách là chủ một nước, ông ta nào đã bị người khác uy h**p như thế? Cho dù là quốc chủ của thượng quốc tới thì cũng không dám làm vậy.

Còn Dương Vấn Thiên đứng bên cạnh thì ánh sáng cũng lóe lên trong mắt.

“Thằng nhãi, ngươi tự tìm đường chết đó”.

Dương Vấn Thiên hừ một tiếng, cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa.

Nếu tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì Tần Ninh sắp cưỡi lên cổ bọn chúng làm càn rồi.

Lúc này, mấy người Thiên Ám và Minh Ung đều đi tới cạnh Tần Ninh, cẩn thận dè dặt.

Tần Ninh bây giờ chính là tâm phúc của hai đế quốc lớn bọn họ, không nghi ngờ gì.

Lúc này, khí thế ở hiện trường bỗng chốc trở nên giương cung bạt kiếm.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra, hai ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi.

Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên, một mũi tên chấn động càn khôn, chỉ bắn một mũi tên là giết từ cảnh giới Địa Võ tầng 1 trở xuống”.

“Nếu các ông đã muốn chết thì đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng không cần thiết phải tồn tại nữa”.

Tần Ninh vừa dứt lời thì giương cung, lên tên.

Tên Chấn Thiên, ánh sáng b*n r* bốn phía, lúc này phát ra ánh sáng đáng kinh ngạc.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một ánh sáng chói mắt bắn thẳng ra mang đầy sát khí.

“Sông lớn cuồn cuộn, rồng gầm trấn sông!”
Mà đúng lúc này, một tiếng thét vang lên.

Trong đám người đế quốc Đông Giang có một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 đứng ra, toàn thân đều cuồn cuộn nước chảy, hơi thở điên cuồng bùng nổ.

“Soái ta không tin, ngươi chỉ là một thằng nhãi cảnh giới Linh Luân, dựa vào một bộ cung tên này mà giết được soái ta”.

“Phạm nguyên soái cẩn thận”, Giang Kình lên tiếng nhắc nhở.

“Bá chủ yên tâm, chỉ là một thằng ranh cảnh giới Linh Luân mà thôi.

Soái ta đã trải qua mấy trăm trận chiến, sao phải sợ chứ!”
Phạm nguyên soái lúc này cuồn cuộn sát khí, bước lên một bước, toàn thân rung động hơi thở chết chóc bùng lên.

Mà Tần Ninh thấy vậy thì chỉ cười khẩy một tiếng.

“Tên lên, chém đầu!”
Chỉ thét lên 4 chữ đơn giản.

“Chém!”
Một mũi tên, điên cuồng xông ra.

Bùm…
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy đầu của Phạm nguyên soái bị nổ tung.

Tất cả mọi người đều dừng bước.

Quá khủng khiếp.

Một mũi tên một mạng người, mà còn là cảnh giới Địa Võ.

Vậy thì ai mà dám tiếp tục tiến lên mà dâng mạng?
Dương Vấn Thiên và Giang Kình lúc này trông mặt rất khó coi.

Cảnh giới Địa Võ mà bị trúng một tên nổ tung đầu, chính xác không chệch còn chưa nói, quan trọng là uy lực của mũi tên quá lớn!
Tần Ninh thu cung, lại nói: “Một cơ hội cuối cùng, đưa lông đuôi Viêm Hoàng cho ta, nếu không, hôm nay công tử ta, lấy từng mũi tên bắn nổ sọ các ngươi như một quả dưa hấu”.

Lúc này, tất cả mọi người đều trầm lắng không lên tiếng.

Đôi mắt Giang Kình đỏ ngầu, chuyến đi này đế quốc Đông Giang của bọn chúng bị tổn thất hai cao thủ cảnh giới Địa Võ.

Cảnh giới Địa Võ, đối với 1 đế quốc mà nói thì quả là sự tồn tại giống như của quý, chính là vũ khí chấn động các nước khác.

Bây giờ lại bị mất hai người trong phút chốc, đối với đế quốc Đông Giang mà nói thì đó là tổn thất quá lớn.

“Dương huynh… rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt.

Đợi chúng ta tụ hợp với đế quốc Đại Tiễn, đế quốc Nam Việt, đế quốc Thương Nghiễm rồi nói sau!”
Lúc này, Giang Kình nén cơn tức giận, thấp giọng nói.

Trước mắt, bọn chúng căn bản không có cách nào để đối phó với cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay Tần Ninh.

Cứ dây dưa tiếp thì bọn chúng sẽ mất lần lượt từng cao thủ.

Nhìn vẻ mặt của Dương Vấn Thiên lúc này dày như da lợn, trông vô cùng khó coi.

“Đây!”
Bàn tay vung lên, chiếc lông đuôi Viêm Hoàng đó bay lên không trung, rồi dạt về trước mặt Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không khách sáo, bàn tay bắt lấy, cất lông đuôi Viêm Hoàng đó vào trong phong thần châu.

Không gian rộng rãi trong phong thần châu đủ để chứa lông đuôi Viêm Hoàng.

Khẽ cười một tiếng, Tần Ninh thản nhiên nói: “Cảm ơn nhiều nhé”.

“Chúng ta đi!”
Dương Vấn Thiên lúc này không muốn dừng lại đây thêm bất kỳ giây phút nào nữa, ông ta không muốn nhìn thấy bản mặt của Tần Ninh.

Vốn dĩ, khi nhìn thấy đám người đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh chờ đợi ở đây, thấy họ phát hiện ra được thứ gì thì muốn chiếm chút lợi.

Nhưng không ngờ, trộm gà không được lại mất nắm thóc.

Trên đường đi, vẻ mặt của hai vị bá chủ Dương Chấn Thiên và Giang Kình vô cùng nặng nề.

Giang Kinh nói vậy, Dương Vấn Thiên nghe thấy thì khẽ gật đầu.

“Tới lúc đó, đế ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận đến cuối đời”.

Hơi thở điên cuồng cuồn cuộn lên, sự kích động của Dương Vấn Thiên, cảnh giới Địa Võ tầng 3 khiến linh khí bị xáo trộn mãnh liệt.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 282: Nhảy Sông



Cùng lúc đó, ở bên kia, Tần Ninh thu lại cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên.
“Xuất phát!”
Tần Ninh lên tiếng: “Đồ chuẩn bị cũng khá ổn rồi, giờ đi tới nơi ta muốn đi thôi”.
Đối với chuyện đắc tội với đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương, rõ ràng là Tần Ninh chẳng để trong lòng.
Nếu chúng dám tới thì Tần Ninh cũng dám giết.
Minh Uyên và Thiên Ám thì lại lo lắng không thôi.
“Với tính cách của Giang Kình và Diệp Vấn Thiên thì chắc chắn không bỏ qua chuyện này.

Ở đây, chúng còn kiêng dè cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên.

Nếu rời khỏi đây thì có lẽ chúng sẽ lập tức triệu tập những đế quốc phụ thuộc, nếu như thế thì…”
“Binh đến tướng chặn, nước lên thì lấp đất.

Chúng dám làm loạn thì ta dám giết chúng!”
Tần Ninh nheo hai mắt, cười nói: “Ngại gì”.
Lời vừa nói ra khiến Thiên Ám và Minh Ung cũng không nói thêm nữa.
Tuy trong lòng lo lắng, nhưng hai người hiểu rõ, Tần Ninh nói được thì kể cả họ không tin thì cũng là được.

Một nhóm người lại tiếp tục xuất phát.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Sông Tây!”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Vừa hay, Tiểu Phi phát hiện phía bên kia có thứ tốt với mình.

Chúng ta tới tập hợp với cô bé!”
“Được”.
Sau đó, từng người lần lượt xuất phát.
Mấy chục người, lúc này càng thêm cẩn trọng.
Tuy nói Tần Ninh đã ép lui hai bá chủ lớn Diệp Vấn Thiên và Giang Kình, nhưng khó mà bảo đảm hai lão kia sẽ không đánh lén mọi người.
Trên đường đi, Thiên Ám và Minh Ung, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ đều cẩn thận từng ly, không dám sơ xuất.
Hành trình này mất đủ 3 ngày đi đường, vốn dĩ là bầu trời âm u thấy rõ mà dần trở nên sáng sủa hẳn lên.
Không chỉ như thế, trong không khí còn có mùi vị trong lành và dễ chịu.
Tiếng nước chảy ầm ầm dần vang lên, như một thác nước treo ngược, tiếng sóng vỗ đập vào những tảng đá mạnh mẽ, liên tục không dứt.
Âm thanh của dòng nước chảy mãnh liệt ngày càng rõ, dần dần, một màn sương mờ ảo xuất hiện trước mặt mọi người.
“Sông gì mà lớn vậy?”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một dòng sông rất rộng xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn phía đối diện, ít nhất phải hơn ngàn mét và không biết nó dài bao nhiêu.

Một dòng sông lớn đang chảy siết không ngừng từ Bắc đến Nam.
Bên bờ sông, có nhiều vách núi dựng đứng, bị dòng sông bào mòn, vô cùng trơn nhẵn.
“Đây chính là sông Tây?”
Lúc này, Minh Ung không khỏi xuýt xoa nói: “Nghe nói, nước sông này mang theo linh khí thiên địa.

Nếu ngày nào cũng uống nước sông này thì tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng tính theo ngày”.
“Nhưng năm đó xây dựng Vạn Linh Vực đã hút cạn linh khí của sông Tây.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người nhìn mặt sông, không khí trở nên trầm mặc.
Dòng sông này rộng tới hơn ngàn mét, chiều dài không biết bao nhiêu mà toàn bộ linh khí của dòng sông đã bị hút cạn?
Vậy không phải sẽ nổ tung sao?
Tần Ninh nhìn mặt sông, giang rộng hai tay, hít một hơi sâu.
Sông Tây, chính là 1 trong 4 khu vực thuộc Vạn Linh Vực.

Vốn dòng sông này quả thật mang linh khí dồi dào, có thể nói là linh dịch cũng không ngoa.
Năm đó, để đột phá gông cùm xiềng xích mà hắn một hơi hút hết linh khí trong dòng sông này, kinh động nhân gian trên Cửu U đại lục.

“Xuất phát!”
Tần Ninh bước lên, đi tới bên vách đá.
Cúi đầu nhìn xuống, nước sông cách vách đá với độ cao gần trăm mét, khắp nơi đều là vách đá trơn bóng.
Lúc này, mọi người đều, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Công tử, giờ làm thế nào qua sông?”
“Bơi qua!”
Tần Ninh chợt mở miệng, dọa mọi người ai nấy đều giật nảy mình.
Bơi qua?
Đùa à!
Dòng sông này nhìn thấy rộng hàng ngàn mét, sóng nước cuồn cuộn, lực đẩy cực lớn.

Hơn nữa, trong dòng sông còn những bóng hình như ẩn như hiện, là những con linh thú sông nước kỳ quái.
Chỉ cần bất cẩn là chết ở đây là cái chắc.
“Ha ha, đồ ngu!”
Một tràng cười ha hả chợt vang lên.
Phía xa có mấy chục tên đang chạy tới, đứng bên sông.
Mấy tên đó có hai tên dẫn đầu.

Hai tên này toàn thân trên dưới trông vô cùng xa hoa.
“Nhóc con, không biết thì đừng nói láo, được chứ?”
Một thanh niên trong đó cười khà khà: “Nơi này có tên là sông Tây, chính là nơi thần kỳ và lạ lùng nhất trong Vạn Linh Vực, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
“Trong dòng sông này, mấy vạn năm trở lại đây có lẽ đã sinh ra không biết bao nhiêu linh thú cấp 4, cấp 5.

Nhảy xuống sông bơi qua? Vậy thì các ngươi đều thành bộ xương trắng đấy”.
“Mà kể cả có bơi qua, thì vách đá trơn nhẵn kia, cộng thêm lực kéo của chính dòng nước chắc chắn sẽ khiến các ngươi không lên được”.
Lan Phi Vũ mang vẻ mặt đắc ý mà nói.
Với tư cách là hoàng tử đế quốc Nam Lan, lần này hắn ta đi theo những người của đế quốc mình tới trước, nên có thể nói là hiểu biết nhiều, mở mang tầm mắt.
Sông Tây, chính là một trong 4 nơi cực kỳ nguy hiểm của Vạn Linh Vực.

Tuy nói là tuyệt địa, nhưng lại sản sinh ra rất nhiều báu vật thiên địa.
“Lan Phi Vũ, nói chuyện với đám nhà quê làm gì?”
Một thanh niên đứng bên cạnh cười híp mắt nói: “Bọn họ muốn chết thì để cho họ chết là được rồi”.
“Thạch Anh Bố, ngươi nói vậy không đúng rồi.

Nhìn thấy người ta tự tìm đường chết thì phải khuyên nhủ một chút mới được chứ!”
Lúc này, hai tên một xướng một họa nhìn đám Tần Ninh, không khỏi cười lớn ha hả.
“Chúng ta đi!”
Tần Ninh cũng lười dài dòng.
Rồi làm gương mà phi thẳng xuống.
“Hai vị cô nương!”
Lan Phi Vũ vội vàng đi lên: “Hai vị cô nương, lần này bọn ta đã chuẩn bị ổn thỏa, sớm đem theo đá quý để bắc cầu.

Hai cô nương vẫn nên đi theo bọn ta cùng lên cầu thì hơn!”
Giọng điệu của Lan Phi Vũ dịu dàng, nhìn Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần này lại đi theo bên cạnh một thiếu niên không biết sống chết.

Vậy thì quá đáng tiếc.
Ở một bên, Thạch Anh Bố đã sai người bắt đầu hành động.
Chỉ thấy trong đám mấy chục người kia, từng người bước ra, hai tay giang rộng, từng luồng đan hỏa lan ra.
Sau đó, trong tay mấy người xuất hiện những cục đá màu xanh lục.
Vù…
Ngọn lửa nung nóng những cục đá này khiến chúng nóng chảy, hóa thành một vũng nước lan rộng ra.
Chỉ là ngay sau đó, đan hỏa biến mất thì vũng nước kia bỗng chốc đông cứng lại, như một phiến ngọc mỏng như cánh ve.
Lan Phi Vũ cười nói: “Loại ngọc này tên là ngọc Không Linh, chỉ cần gặp lửa là lập tức hóa lỏng, nhưng lửa tắt thì lập tức cứng lại như sắt, có thể chịu được sức nặng của mấy chục người”.
“Lần này, chúng ta đem tới một lượng lớn ngọc Không Linh tới trước”.
“Bảo đảm mọi người đều có thể qua sông được.

Hai vị cô nương, thấy sao?”
Trong lúc Lan Phi Vũ nói chuyện thì mấy vị linh đan sư bắt đầu bắc cầu, họ lấy ra từng hòn ngọc Không Linh, nung chảy rồi dàn ra, từ rìa vách đá bắt đầu mở rộng ra bên trên dòng sông.
Lúc này, Tần Ninh nhìn hai tên kia, cười cười cũng không nói nhiều, tung thân bật lên rồi nhảy vào làn nước.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lúc này chẳng thèm quan tâm tới Lan Phi Vũ và Thạch Anh Bố mà tung người nhảy theo.

phong-than-chau-282-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 283: Cá Mập Ngọc Răng Nhọn



“Hà tất gì Lan huynh phải so đo với chúng?”
Lúc này Thạch Anh Bố cười ha ha nói: “Chúng ta làm cầu đến giữa dòng sông, nhìn xem chúng bị linh thú trong sông nuốt chửng thế nào”.

“Đến lúc đó hai cô gái đó sẽ sợ hãi, không phải ngoan ngoãn xin chúng ta thả dây xuống kéo lên sao?”
“Ừ!”
Lan Phi Vũ gật đầu, không nói gì.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm cầu đi!”
Mấy linh đan sư lập tức đi làm, cây cầu được xây bằng không linh ngọc cứ thế dài ra, không lâu sau đã đến giữa dòng sông.

Lúc này, bên dưới, Tần Ninh dẫn theo mấy chục người nhảy vào dòng sông.

Sức nước rất lớn khiến mọi người nhốn nháo.

“Bảo vệ Tần công tử”.

Minh Ung lập tức nói, sau đó có vài người đến gần Tần Ninh.

“Vân Khánh Tiêu, đưa sáo Linh Diên cho ta”.

Lúc này, Tần Ninh bám vào một tảng đá ngầm bên bờ sông, giữ thăng bằng cơ thể mình sau đó nói.

Vân Khinh Tiêu không nói nhiều, lập tức đến gần Tần Ninh rồi đưa sáo Linh Diên cho hắn.

“Hai tên ngốc này tưởng chỉ có chúng mới có thể xây cầu được à?”
Tần Ninh khẽ cười, tay nắm chặt lấy ống sáo.

Tiếng sáo vang lên lúc trầm lúc bổng.

Theo tiếng sáo vang lên, mặt nước vốn dĩ chảy khá mạnh thì dần dần từng mạch nước trào lên.

“Đó là…”
“Linh thú cá mập ngọc răng nhọn cấp bốn!”
“Đúng là cá mập ngọc răng nhọn, hơn nữa không chỉ có một…”
Mọi người đều hoảng sợ.

Cá mập ngọc răng nhọn dài mười mấy mét, mỗi một đường vân trên người đều vô cùng đẹp mắt.

Miệng chúng khép lại cho người khác cảm giác muốn đến gần giống cá heo, nhưng nếu ai bị vẻ bề ngoài hiền lành của nó đánh lừa thì chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.

Loại cá mập này có vẻ ngoài rất đẹp nhưng thật ra lại là sát thủ giết chóc không ghê tay.

Chỉ cần ngửi thấy mùi máu là nó có thể tấn công một cách dữ dội.

“Mọi người cẩn thận, đừng để vị cá mập cắn bị thương, nếu không sẽ có nhiều cá mập xuất hiện hơn thôi”.

Nghe thế, mọi người đều nín thở.

“Ha ha… một lũ ngu ngốc…”
Lúc này, Lan Phi Vũ và Thạch Anh Bố đứng trên sông bật cười thành tiếng.

“Thạch Anh Bố, ngươi thấy rồi chứ?”
Lan Vũ Phi cười cong cả người nói: “Đám ngu ngốc này tự đi tìm chết với tên đó, đúng là chết không có chỗ chôn thân”.

“Lan huynh đừng quên hai cô gái đó cũng ở bên dưới”.

Thạch Anh Bố l**m môi, nhếch môi cười.

Lan Phi Vũ bật cười: “Yên tâm đi, tất nhiên là ta không quên rồi”.

“Các cô gái, các cô đã bị cá mập bao vây rồi, nếu không muốn chết thì lấy lòng ta đi!”
Lan Phi Vũ nói với bên dưới: “Tên này tự giữ mạng còn khó nữa là, các cô vẫn nên đi theo ta đi, ta chắc chắn các cô muốn gì có đó!”
“Ồn quá!”
Tần Ninh nhìn lên trên thờ ơ nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại”.

Nghe thế, Lan Phi Vũ nổi giận.

Trong mắt hắn ta, Tần Ninh chẳng khác nào vào hang cọp rồi khó mà giữ được mạng mình, giờ lại còn dám quát lớn gọi nhỏ với hắn ta.

“Này, ngươi mà nói thêm một câu nữa, có tin ta sẽ cho ngươi chầu trời không?”

Lan Vũ Phi nhếch môi cười.

Ngay sau đó, tay hắn ta xuất hiện một con dao găm, rồi kéo một người bên cạnh cắt lên bàn tay người đó.

Máu nhỏ từng giọt xuống dưới.

“Hắn muốn dùng máu đến khiến mấy con cá mập ngọc răng nhọn này nổi giận, kéo đến ăn thịt chúng ta, chết tiệt!”, Minh Ung trầm giọng nói.

“Mọi người bảo vệ Tần công tử! Tần công tử mà có mệnh hệ gì, ta lột da các ngươi”.

“Không cần!”
Lúc này Tần Ninh lại vung tay, sắc mặt lạnh như băng.

“Lan Phi Vũ phải không? Tự đưa mình vào chỗ chết, ta đây cũng không khách sáo”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng sáo Linh Diên lên.

Tiếng sáo du dương lại vang lên.

Mấy con cá mập ngọc đó có đến cả hàng trăm con, chúng ngửi được mùi máu nên điên cuồng lao đến tranh nhau.

Nhưng tiếng sáo của Tần Ninh vang lên, mấy con đó lại trở nên yên tĩnh, ngoan ngoãn không hề động đậy.

Trong phút chốc, mọi người đều sửng sốt.

Lúc này từng con cá mập bơi đến xếp chồng lên nhau tạo thành đường đi bằng sống lưng bằng phẳng.

Tần Ninh bước lên đứng trên lưng cá mập.

“Còn đứng đó làm gì?”
Tần Ninh nhìn đám người còn lại nói: “Mau lên hết đi”.

Lúc này mọi người đã ngây người đứng đó.

Tần Ninh dùng cách gì thế?
Thổi sáo thôi mà có thể khiến đám cá mập này ngoan ngoãn vậy sao?
Lẽ nào bị tiếng sáo khống chế?
Nhưng sao có thể được?
Đây là linh thú cá mập ngọc răng nhọn cấp bốn, loài này làm gì có chuyện không ăn thịt cơ chứ.

Lúc này hàng trăm con cá mập xếp chồng lên nhau tạo thành mặt đất bằng phẳng.

Mấy người Vân Khánh Tiêu bước lên lưng cá mập.

“Sao có thể?”
Lan Phi Vũ và Thạch Anh Bố đứng trên cầu đều trố mắt nhìn.

Này là đang biểu diễn ảo thuật à?
Đám cá mập ngọc răng nhọn là loài giết người không chớp mắt có tiếng, thấy máu là điên cuồng bắt lấy con mồi như lên cơn dại.

Bây giờ dòng sông đã có máu thế kia mà đám cá mập đó lại như không ngửi được mùi.

“Ngươi, xuống dưới cho ta!”
Lan Phi Vũ tức giận đạp một tên bên cạnh xuống dưới.

“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên đó rơi xuống dưới sông, dưới tác động của dòng nước, vết thương rách ra, máu chảy ròng ròng.

“Ta không muốn chết, không muốn chết…”
Thanh niên đó hét lên nhưng qua một lúc thì lại nhận ra đám cá mập đó không thèm nhìn mình một cái nào.

“Sao lại thế?”
Sắc mặt Lan Phi Vũ trở nên rất khó coi.

“Lan huynh, hình như cây sáo trong tay tên này không tầm thường, chúng ta cứ qua cầu trước đi, cứ đứng ở giữa như thế này sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay”.

“Ừ!”
Sức nước của dòng sông này rất mạnh, không cẩn thận một cái rất có thể sẽ bị cuốn đi, chìm vào trong nước, không thể trèo lên được.

Lúc này Lan Phi Vũ không còn nổi giận nữa.

Tên xấu xa đó quá kỳ quái!
“Giờ ngươi muốn đi à?”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên phía trên cười nói: “Đừng đi chứ, ở lại chịu chết đi!”
Tên này cứ năm lần bảy lượt muốn đưa đầu vào chỗ chết, mình lười so đo, thế mà đối phương còn tưởng rằng mình không dám giết hắn ta.

“Ta muốn đi, ngươi cản ta được sao?”, Phi Lan Vũ hừ một tiếng nói: “Đợi ta qua cầu rồi sẽ tìm ngươi tính sổ!”
“Ngươi không qua đây được đâu!”
Lúc này, mấy hàm răng trắng bóc đang gặm gãy cả cây cầu.

“Không!”
Lúc này Lan Phi Vũ trợn to mắt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ tột độ.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 284: Vương Giao Viêm Thương



Nhưng đã muộn rồi.
Những con cá mập ngọc răng nhọn kia như biến tất cả bọn chúng trở thành bữa ăn bổ dưỡng mà điên cuồng cắn xé.
“Ta chính là hoàng tử của đế quốc Nam Lan, ngươi dám giết ta…”
“Ta không giết ngươi”, Tần Ninh nói: “Mà là những con cá mập ngọc răng nhọn này g**t ch*t ngươi”.
“Ngươi làm như thế thì sẽ đắc tội với hai đế quốc Nam Lan và đế quốc Nam Thạch đấy.

Dù ngươi là ai thì sẽ đều chết không có chỗ chôn”, Thạch Anh Bố cũng thét lên, thân thể chìm trong nước, xua đuổi những con cá mập ngọc răng nhọn kia.
“Ta mà sợ à.

Vương gia của 10 đế quốc lớn ta còn dám giết, huống hồ chỉ là Nam Thạch, Nam Lan gì đó…”
Máu tươi loang lổ khắp mặt sông, nhưng không lâu sau đã biến mất theo dòng nước chảy.
Một tay vung lên, Tần Ninh hét lên nói: “Xuất phát!”
Tiếng nước chảy vang lên soạt soạt, những con cá mập ngọc kia lúc này hành động thống nhất, như tạo thành một con thuyền tiến về phía hạ lưu.
Trên “con thuyền” này, đám người Minh Ung, Thiên Ám đã sớm mắt chữ A mồm chữ O.
Đây lại là phương pháp gì đây?
Những con cá mập ngọc bây giờ ngoan ngoãn như những đứa trẻ, tụ tập lại với nhau, cứ thế xuôi về phía hạ lưu.
Lúc này, Tần Ninh nhìn ra sự nghi ngờ của mọi người thì mỉm cười, nói: “Những con cá mập ngọc răng nhọn này, con nào con nấy đều vô cùng hung tàn, nhưng năm đó đã bị tôn giả Thanh Vân dạy dỗ khá thảm”.

“Tôn giả Thanh Vân thường bắt chúng nướng ăn, cho nên ta chỉ mô phỏng lại tiếng huýt sáo của tôn giả Thanh Vân là những con cá hung hăng này buộc phải nghe theo”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều thi nhau gật đầu.
Nhưng, tại sao Tần Ninh lại biết tiếng huýt sáo của tôn giả Thanh Vân năm đó như thế nào chứ?
Câu hỏi này, cho dù là Minh Ung, Thiên Ám hay Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ đều không dám hỏi nhiều.
Đối mặt với lai lịch và những điều kỳ lạ của Tần Ninh, cách tốt nhất đó chính là, không biết thì không hỏi, mà biết thì không nói.
Một nhóm mấy chục người lúc này xuôi về hạ lưu với tốc độ cực nhanh.
“Dừng!”
Khoảng nửa tiếng sau, Tần Ninh chợt mở miệng.
Đám cá mập ngọc răng nhọn lập tức dừng lại.
Tần Ninh nhìn trái, nhìn phải, khẽ gật đầu nói.
“Đúng là chỗ này rồi!”
“Cái gì?”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều không hiểu.
“Bốn vùng đất nguy hiểm đều vô cùng huyền bí, như trong núi Bắc Uyên, có linh quyết truyền thừa của 3 hoàng 7 vương 9 soái 18 thiên tướng.

Vùng đất này cũng có một chỗ như thế!”
“Truyền thừa?”
“Không phải truyền thừa, là đồ tốt”.
Tần Ninh khẽ cười, bàn tay nâng lên, những con cá mập ngọc răng nhọn bỗng chốc nâng cao mặt nước lên 50 mét.
Tần Ninh nhìn vách đá thì gật đầu nói: “Chính là ở đây!”
“Ông què, chém nơi này ra đi”.
“Được!”
Ông què lên trước, trong tay cầm kiếm máu Sinh Tử, chém thẳng tay một nhát.
Keng…
Vách đá cứng chắc kia bỗng nhiên nổ tung.
Tần Ninh lắc đầu, vỗ vỗ vào vai ông què nói: “Năm đó, kiếm máu Sinh Tử này theo tổ tiên nhà ông chinh chiến sa trường, thấm vô số máu tươi.

Khi sử dụng kiếm này thì không chỉ cần một khí thế giết chóc chưa từng có mà còn cần hơi thở mạnh mẽ mà chất phác mang trong lòng thiên hạ.
“Trở về ta sẽ bảo Thiên Ám đưa Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết truyền cho ông.

Ông tìm hiểu thật kỹ đấy”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã đi theo sống lưng của cá mập để lại gần cửa động, ung dung đi vào trong động.
Những người khác lúc này cũng đi theo.
Tới khi mọi người đã đi hết vào trong động thì trong chớp mắt những con cá mập ngọc răng nhọn uy danh lừng lẫy đã lặn mất tăm vào lòng sông, không nhìn thấy nữa.

Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi tới phía trước.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên, người trái người phải đi theo.
Thiên Ám và Minh Uyên khẽ khàng đứng phía trước Tần Ninh.
Bây giờ, cả đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đều phải dựa vào Tần Ninh mới có thể quật khởi.
Tần Ninh không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
“Đây là nơi nào?”
“Khe sông Tây!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Là hang ổ của một thứ nho nhỏ”.
Hang ổ của thứ nhỏ?
Câu nói này, thật sự nghe có chút kỳ quái.
Tần Ninh không nói nhiều, mọi người cũng không tiện hỏi.
Dù sao, trên cả quãng đường, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng mọi người đã hiểu, đi theo Tần Ninh là đúng.
Diệp Viên Viên đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 9, Vân Sương Nhi đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, Minh Ung giành được Bắc Minh Kình, Thiên Ám lấy được Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, đây đều là những thu hoạch cực lớn.
Mấy chục người đi lên khoảng hơn 1000 mét, trong động càng lúc càng rộng rãi.
Mà đi sâu vào bên trong, xung quanh cũng không ẩm thấp mà trái lại càng ngày càng sáng sủa, nhiệt độ cũng tăng cao.
“Sắp tới rồi!”
Tần Ninh thở phào, sải bước đi vào trong.
Phía trước bỗng nhiên trở nên rộng vô cùng, phải tới mấy trăm mét.
Một luồng hơi thở nóng bỏng, phả vào mặt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rung động chập chờn, khiến ai ai cũng căng thẳng hơn.
“Đây là gì…”
“Hình như là… vương giao Viêm Thương!”
“Vương giao Viêm Thương? Vương của con giao Viêm Thương linh thú cấp năm, nghe nói loài này có thể tiến hóa, lột xác thành thần long thực thụ!”
Mấy chục người xung quanh lúc này cũng sôi nổi hơn lên.
Vương giả trong linh thú cấp năm là khái niệm gì?
Võ giả cảnh giới Địa Võ tầng 9, thậm chí còn cao hơn như thế.
Lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
“Không cần lo lắng, nó chết rồi…”
Ông què thắc mắc nói: “Nhưng, hình như đã chết rất lâu rồi mà xác vẫn được bảo tồn rất tốt, thật lạ…”
Lúc này, Tần Ninh mới từng bước đi lên, nhìn cái xác khổng lồ của vương giao Viêm Thương.
Nó dài khoảng trăm trượng, toàn thân đã lột xác thành một bộ lân giáp.

Lân giáp này mang theo ánh lửa, rực rỡ chói mắt.
Râu màu xanh nhạt, phân hai bên trông lại thêm vài phần uy nghiêm.

Lúc này, Tần Ninh bước lên phía trước, trầm mặc không nói.
Tần Ninh không nói thì những người khác cũng không dám động.
“Tiểu Viêm, rốt cuộc thì ngươi cũng không vượt qua được bước đó… lột xác thành rồng nào có phải chuyện dễ dàng gì?”
Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Trong lời nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần bất lực.
“Nhưng, ước định của ta và ngươi thì vẫn phải làm.

Ngươi không thành rồng thì ta sẽ để ngươi tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể của ta!”
Tần Ninh khẽ cười, tiến lên một bước.
“A…”
Đúng lúc này có mấy tiếng thét vang lên.
Trong đội ngũ mấy chục người, có mấy người bị nhiễm hỏa tinh mà nổ tung.
Âm thanh tách tách, những ánh lửa kia bỗng chốc bốc cháy dữ đội khiến mấy người bị thiêu thành tro bụi.
“Chuyện này…”
“Không biết sống chết, vương giao Viêm Thương này chính là vương giả của giao Viêm Thương, linh thú vương giả cấp 5, chết ở đây mấy vạn năm mà xác vẫn không mảy may thay đổi thì có thể dễ dàng động vào sao?”
Mấy người kia đang bị ngọn lửa bao trùm khắp cơ thể, bị cháy thành tro, tốc độ quá nhanh khiến kẻ khác phải líu lưỡi.
Chuyện này xảy ra khiến những người đang đứng gần xác của vương giao vội vàng lui về sau mấy chục bước.
Lúc này, Tần Ninh mới đi lên từng bước.
“Công tử…”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
Mấy người vừa rồi đã là cao thủ trên cảnh giới Linh Luân tầng 5 mà vừa chạm vào cái xác đã hóa thành tro bụi thì Tần Ninh mới tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, thì không phải lại gần là cháy ra bã sao.
“Không sao, ta tới đây chính vì chuyện này!”
Tần Ninh lại tiến lên, từng bước, đi vào trong miệng vương giao Viêm Thương.
“Tần công tử…”
Một bóng dáng hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
“Là… tôn giả Thanh Vân!”
Trong chớp mắt, toàn bộ những người có mặt ở đây đều im lặng..
 
Phong Thần Châu
Chương 285: Thăng Cấp Kim Thể



Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên quỳ xuống đất.

“Tham kiến tôn giả Thanh Vân!”
Vẻ mặt của ba người đều rất trầm tĩnh.

Mặc dù họ chưa từng thấy bản tôn của tôn giả Thanh Vân, nhưng đã từng thấy chân dung và bức tượng của ông ấy vô số lần, nếu đây không phải là tôn giả Thanh Vân thì là ai nữa?
Những người còn lại khi nghe thấy danh hiệu này thì cũng sững sờ.

Người đàn ông ngay thẳng, vô cùng tao nhã này lại chính là tôn giả Thanh Vân tiếng tăm lừng lẫy trên Cửu U đại lục từ hàng chục ngàn năm trước sao?
“Chỉ là một giọt máu biến thành thôi, các ngươi không cần phải lo lắng.”
Tần Ninh xua tay, không nói gì nhiều, bước vào trong miệng vương giao Viêm Thương, liền biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Khi Tần Ninh bước vào trong miệng vương giao Viêm Thương, Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên vẫn chưa hết kinh ngạc.

Tôn giả Thanh Vân là ảo ảnh biến thành từ một giọt máu thôi sao?
Rốt cuộc thì Tần Ninh đã làm chuyện này bằng cách nào?
Mặt khác, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng chết lặng người.

Đó chính là tôn giả Thanh Vân sao?
Năm đó ở Cửu U đại lục, có rất nhiều tông môn, chiến tranh không ngừng, cho đến khi Cửu U Đại Đế thanh danh vang dội, uy thế vang trời xuất hiện.

Thế nhưng, sau khi Cửu U Đại Đế làm kinh sợ cả Cửu U đại lục, phần lớn thời gian còn lại,đều ở trong tình trạng bế quan, đúng lúc đó, một vị tôn giả xuất hiện, đó chính là tôn giả Thanh Vân.

Có thể nói tôn giả Thanh Vân là người phát ngôn của Cửu U Đại Đế, lời nói ra như mệnh lệnh của Đại Đế, chấn động cả Cửu U.

Dưới thời tôn giả Thanh Vân, khi đó mới có Minh Ung đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần.

Không nghi ngờ gì nữa, Cửu U Đại Đế là một nhân vật lớn ảnh hưởng nhiều nhất từ quá khứ tới hiện tại.

Tôn giả Thanh Vân kế thừa y bát của Đại Đế, trở thành người thống trị Cửu U đại lục, tiếp theo chính là đại đế Minh Ung và viện trưởng học viện Thiên Thần.

Ba đời sư tổ và đồ tôn đều vang dội danh tiếng trên Cửu U đại lục.

Cùng lúc đó, Tần Ninh bước vào trong miệng của vương giao Viêm Thương rồi đi thẳng đến vị trí bụng.

Khí tức cực nóng đang phả vào cuồn cuộn.

“Sư tôn, con vương giao Viêm Thương này chỉ là linh thú ngũ phẩm, nhưng sư tôn đang ở thực lực cảnh giới Linh Luân, e rằng sẽ không thể chịu được, sẽ bị hỏa khí của vương giao Viêm Thương thiêu cháy!”
Tôn giả Thanh Vân nói: “Để đệ tử bảo tên tiểu tử thối kia giúp sư tôn thu phục thi thể của vương giao Viêm Thương.

Sau này, đợi sư tôn tiến vào cảnh giới Linh Phách rồi hấp thu cũng được!”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh xua tay: “Bọn họ vẫn chưa biết thân phận hiện tại của ta.

Hơn nữa đại viên mãn ở kiếp thứ chín năm đó, ta lại gặp người ra tay độc ác nên thất bại, ở kiếp này, ta cần phải khiêm tốn hơn!”
“Ngoại trừ ngươi và những đệ tử mà ta thu nhận hồi đó, những người khác đều không biết thân phận thật của ta!”
Đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng, nhìn về ánh lửa trong thi thể của vương giao, nói tiếp: “Ta tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể nên cần phải có thực lực cực kỳ mạnh mẽ để tôi luyện”.

“Hỏa khí của con vương giao Viêm Thương này là thứ thích hợp với ta nhất!”
Nghe thấy vậy, tôn giả Thanh Vân do dự không nói gì.

Quyết định của sư tôn, ông ấy không thể nào thay đổi.

“Cứ như thế đi!”
Tần Ninh liền khoanh chân ngồi xuống chỗ sâu nhất của bụng vương giao Viêm Thương.

Chỉ có điều, khoảng thời gian này, cả cơ thể của hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.

“Sư tôn, xin hãy chuẩn bị!”
Tôn giả Thanh Vân gật đầu, bóng người lại một lần nữa hóa thành một giọt máu, vờn xung quanh Tần Ninh.

Bùm...!
Trong chớp mắt, cả cơ thể của Vương Giao, vang lên tiếng nổ tung.

Giọt máu kia khuếch tán thành sương máu bao phủ cơ thể Tần Ninh.

Từng ngọn lửa tụ lại, hóa thành những con rắn lửa, chui vào trong cơ thể của Tần Ninh.

“Âm Dương Ly Hợp Kim thể, mở!”
Tần Ninh khẽ quát một tiếng, trên thân xuất hiện một ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Khi những ánh sáng đó xuất hiện, đã bị Tần Ninh khống chế rồi bắt đầu khuếch tán.

Sau đó, trong ánh sáng đó những hỏa khí tụ tập lại, bao trùm lấy ánh sáng vàng.

Tiếng xi xi vang lên, ánh sáng vàng kia ngưng tụ lại.

Viêm khí chứa đựng trong thi thể vương giao chui vào trong cơ thể của Tần Ninh.

Hiện giờ Tần Ninh muốn dùng viêm khí này để rèn luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể của mình.

Thăng cấp Âm Dương Ly Hợp Kim thể chủ yếu là giúp cơ thể tạo nên một cơ chế phòng ngự mạnh mẽ hơn.

Hiện giờ Tần Ninh đã đạt tới tầng thứ hai, đối mặt với đòn tấn công của cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba hoặc thứ tư thì hắn cũng không hề hấn gì.

Nhưng nếu như có thể tăng cấp lên đến tầng thứ ba, thì sẽ càng mạnh hơn.

Âm thanh xèo xèo vang lên, cơ thể của Tần Ninh lúc này như bị thiêu đốt, cả người nóng bừng.

“Sư tôn...”
Giọng nói của Thanh Vân lại vang lên.

“Không sao, ta vẫn còn chịu được!”
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, giờ phút này, hắn buông bỏ tất cả phòng ngự của mình, mặc cho viêm khí tiến vào trong cơ thể mình.

Thời gian từ từ trôi qua, kim văn trên cơ thể của Tần Ninh càng ngày càng rõ ràng.

Âm Dương Ly Hợp Kim thể, vốn dĩ đã cần chiếm một lượng lớn khí Kim Duệ, mà hỏa khí của vương giao Viêm Thương đã ngưng tụ rất nhiều khí kim duệ.

Kết hợp cả hai thứ khiến cơ thể của Tần Ninh giống như một viên linh đan, đang trải qua quá trình tôi luyện bằng ngọn lửa.

“Búa lên!”
Tần Ninh nói.

Búa Liệt Thiên xuất hiện, vung lên, đập về phía cơ thể Tần Ninh.

Âm thanh keng keng vang lên, cơ thể của Tần Ninh giống như linh khí, chịu đựng sự dập đánh của búa.

Thời gian trôi qua từng chút một, dù tôn giả Thanh Vân nhìn thấy cảnh này thì cũng thầm líu lưỡi không nói nên lời.

Hiện giờ cơ thể của Tần Ninh không phải là cơ thể của Cửu U Đại Đế năm đó nữa, hắn có thể chịu được những cú đánh đó ở cảnh giới Linh Luân, đúng là không thể tin được!
Thời gian lại trôi qua, dần dần, ngoài cơ thể của Tần Ninh xuất hiện từng tia sáng.

Tia sáng màu vàng, bao phủ bề mặt cơ thể, khiến cơ thể càng ngày càng lấp lánh.

“Thành công rồi!”
Tôn giả Thanh Vân hô to, ngạc nhiên không thôi.

Với sự trợ giúp của một giọt máu, và cả cú đánh của búa Thiên Chùy, Kim thể của Tần Ninh lại thăng lên cấp bậc mới
“Âm Dương Ly Hợp Kim thể tầng thứ ba!”
Tần Ninh nhếch khóe miệng, cười nói: “Cuối cùng cũng tiến tới bước này rồi!”
Hơn nữa, không chỉ có vậy, trong cơ thể hắn vào lúc này, giữa linh đài và linh hải, ba đạo linh luân, đang xoay tròn một cách linh hoạt.

Tần Ninh bước vào cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba!
Hắn khẽ cười.

“Không tệ lắm!”
Tần Ninh đứng dậy, nắm chặt tay lại, hắn rất hài lòng.

Nâng lòng bàn tay lên, một viên lửa luyện đan từ từ bốc cháy.

Lửa luyện đan màu lam!
Lửa luyện đan mà linh đan sư tứ phẩm mới có.

Tần Ninh thở phào.

Vương giao Viêm Thương uy lực mạnh mẽ, không chỉ có viêm khí mà còn có cả kim khí.

Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, một thứ tiến vào máu thịt trong cơ thể, tôi luyện cơ thể, nâng cao Âm Dương Ly Hợp Kim thể, thứ khác thì tiến vào lửa luyện đan trong cơ thể, tinh luyện lửa luyện đan.

Tôn giả Thanh Vân cũng thở phào.

“Sư tôn, sư tôn làm con sợ muốn chết!”, tôn giả Thanh Vân bực bội nói.

Hiện giờ nhìn Tần Ninh có vẻ có sức sống như vậy nhưng vừa rồi có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ có khả năng mất mạng.

phong-than-chau-285-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 286: Tiểu Thanh Đang Rất Yếu



Cảnh giới tứ linh tuy nói là nâng cấp linh khí để tu vi, nhưng suy cho cùng thì cơ thể phải đủ dẻo dai mạnh mẽ thì mới chịu được sức mạnh của linh khí.

Như Tần Ninh hiện giờ, trọng tâm vẫn là cơ thể.

Lúc này, viêm khí trong con vương giao Viêm Thương kia đã hoàn toàn tiêu tan.

Có tiếng “cộp” vang lên, một viên ngọc rơi xuống đất.

“Hạch thú!”
Tần Ninh nhặt viên ngọc lên, cười nói: “Món đồ chơi này mới là thứ Tiểu Phi cần, cô nhóc đó dẫn Tiểu Thanh đến đây, e là không tìm thấy đâu”.

“Tốt lắm, giờ nên đi tìm Tiểu Thanh thôi nhỉ”.

Tần Ninh sải bước qua, bóng dáng của tôn giả Thanh Vân đã mờ nhạt đi mấy phần.

“Giọt tinh huyết này của ngươi cũng sắp tiêu hao hết rồi, nên đi thôi”.

Tôn giả Thanh Vân gật đầu.

Cả hai cùng ra khỏi thi thể của con vương giao Viêm Thương, một tiếng ầm vang lên, thi thể của nó đã đổ rụp xuống đất, không còn chút uy nghiêm nào.

Thấy Tần Ninh đi ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Động Tiên, Thiên Ám và Minh Ung nhìn thấy tôn giả Thanh Vân thì cùng bái lạy dưới đất.

Đây là sư tôn của lão tổ bọn họ, có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha.

Nhìn thấy tôn giả Thanh Vân, đám con cháu bọn họ không dám khinh nhờn.

“Một đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đang tốt đẹp như thế mà lại thành ra thế này, hai người các ngươi cũng chỉ mới đột phá cảnh giới Địa Võ, còn chưa đạt nổi bảy biến của cảnh giới Thiên Võ chứ đừng nói đến tiểu tam nguyên và đại tam nguyên của cảnh giới Thiên Nguyên hay là năm bước của cảnh giới Thông Thiên và chín chuyển của cảnh giới Hóa Thần”.

Tôn giả Thanh Vân không kìm được mà than thở: “Nếu hai thằng nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch biết được thì chắc sẽ buồn lắm”.

“Thưa tiền bối, là chúng đệ tử kém cỏi!”, Minh Ung hổ thẹn đáp.

“Ngươi cũng đừng có mắng nữa, đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu.

Bọn họ cũng không làm được gì nhiều”, Tần Ninh lườm Thanh Vân một cái rồi nói.

“Ặc, dạ dạ...”
Tôn giả Thanh Vân gật đầu.

Thấy cảnh này, đám người lại sửng sốt.

Cái gì đây?
Tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh vậy sao?
Ban nãy chẳng phải có bộ dáng chỉ điểm của cao nhân hay sao? Tần Ninh vừa lên tiếng là đã phục tùng ngay!
“Khụ khụ...”
Tôn giả Thanh Vân tiếp tục nói: “Ta chỉ để lại một giọt tinh huyết ở đây thôi, không hề liên hệ được với bản thể của ta.

Ngày nào đó, các ngươi có thể đến được đại lục Thương Lan thì hãy nghe ngóng tên của ta và đi tìm ta!”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng tôn giả Thanh Vân càng lúc càng mờ.

“Nhớ kỹ, sau này dù bất cứ chuyện lớn nhỏ gì cũng phải nghe lệnh Tần công tử, và phải nhớ kỹ, chuyện gì cũng phải lấy tính mạng của Tần công tử làm trọng.

Nếu Tần công tử mà xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì thì người khác chưa tiêu diệt các ngươi, ta sẽ đích thân giết các ngươi trước”.

“Ngươi nói nhiều quá đó, cuốn xéo đi!”
Tần Ninh xua tay, mất kiên nhẫn thúc giục.

“À, vâng vâng!”, tôn giả Thanh Vân cười gượng, bóng dáng lập tức tiêu tan.

Cùng lúc đó, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ, Minh Ung, Thiên Ám và Thiên Động Tiên đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Ninh.

Tôn giả Thanh Vân danh chấn thiên hạ như vậy mà lại luồn cúi, ngoan ngoãn trước mặt Tần Ninh như một tiểu bối.

Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì?
Lúc này, nếu ai còn dám coi Tần Ninh là tam công tử của Tần gia thành Lăng Vân thì mới là loại ngu xuẩn đấy.

“Xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn đám người.

Một người đi trước thong dong tự tại, mười mấy người đi sau lại có đủ loại biểu cảm.

Hai người Minh Ung và Thiên Ám là chấn động nhất.

Lão tổ nhà mình mạnh cỡ nào chứ?
Sư tôn của lão tổ nhà mình lại càng là người không tầm thường.

Nhưng trước mặt Tần Ninh thì tất cả đều trở nên thật nhỏ bé.

Một khả năng duy nhất đó là Tần Ninh quá kh*ng b*.

Nói không chừng Tần Ninh lại còn có quan hệ với Cửu U Đại Đế đấy.

Nếu không sao tôn giả Thanh Vân lại cung kính với Tần Ninh như vậy?
Mà lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lại càng hiểu được những lời lão tổ nhà mình nói.

Phải đối đãi với Tần Ninh theo cách hơn cả trân trọng mạng sống của bản thân.

Hai người lúc này coi như dần dần hiểu được vì sao hai vị lão tổ lại coi trọng Tần Ninh như vậy rồi.

Người có thể khiến tôn giả Thanh Vân phải khom người quỳ gối như vậy thì sao có thể đơn giản được?
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng lần này mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ đã được tiêm thêm một liều thuốc vững tâm.

Tần Ninh là người bọn họ phải đặc biệt bảo vệ.

Rầm...!
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ, đột nhiên có những âm thanh vang lên ở phía trước.

“Làm sao thế?”
“Sao vậy?”
Nhất thời, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu cùng Thiên Ám và Minh Ung vội vàng xông tới bên cạnh Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh chặt chẽ.

“Một đám không có tiền đồ”.

Thiên Động Tiên đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, mắng rằng: “Chỉ là đánh vỡ mấy hòn đá thôi, các ngươi kích động cái gì?”
Ông ta nói vậy khiến cả bốn người đỏ mặt.

Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì lại che miệng cười.

Tuy Thiên Động Tiên mắng cả bốn người, nhưng ông ta cũng lo lắng gần chết còn gì?

Nếu không, sao kiếm máu Sinh Tử lại xuất hiện nhanh thế?
Tần Ninh nhìn nhóm người như chim bị giật mình, cười khổ: “Yên tâm đi, ở đây không có ai g**t ch*t ta được đâu, cho dù là linh thú cấp chín cũng không làm gì được ta!”
“Vâng!”
Mấy người Thiên Ám lập tức tản ra, đội ngũ tiếp tục ra khỏi sơn động.

Lúc này, trước mắt mọi người là một bãi cỏ, trên đó có tiếng nước chảy vang lên róc rách.

Nhóm người cũng đang giẫm lên mấy cây bèo.

“Công tử, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi tìm Tiểu Phi và Tiểu Thanh!”, Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Phi bị nơi này thu hút, tuy chưa đến được đích nhưng chắc chắn là ở một nơi không xa chỗ này!”
“Không nghe thấy à? Mau tản ra tìm đi!”
Minh Ung lập tức ra lệnh.

Mười mấy người lập tức tỏa ra, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi.

Tần Ninh thấy cảnh này thì cũng chỉ cười khổ.

Mấy người này cũng cẩn thận quá cơ.

“Bòoo...”
Mà lúc này, có một tiếng bò kêu vang lên.

“Là Tiểu Thanh!”
Sắc mặt Tần Ninh thay đổi: “Tiểu Thanh đang rất yếu!”
Thấy Tần Ninh lo lắng như vậy, Minh Ung lập tức cho thuộc hạ tách ra.

“Ở bên này!”
“Không sao không sao...”, Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như an ủi đứa trẻ, cúi xuống xoa đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Không sao đâu, không sao, ta đây mà...”
“Bòoo...”
Tiểu Thanh lại kêu thêm tiếng nữa.

“Rồi rồi, cho ngươi cho ngươi”.

Hắn quay lại nhìn nhóm Thiên Ám và nói: “Linh đan tam phẩm, tứ phẩm gì đó, có bao nhiêu đem hết ra đây”.
 
Phong Thần Châu
Chương 287: Bẻ Gãy Đầu Ta



Nghe vậy, nhóm Minh Ung và Thiên Ám lập tức lấy ra tất cả linh đan tam phẩm và tứ phẩm của mình, không chút chậm trễ.

Đây là lần đầu bọn họ thấy Tần Ninh lo lắng như vậy.

“Nuốt hết vào đi, xong rồi thì đừng khóc nữa!”
Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như một đứa trẻ.

Những tiếng rộp rộp vang lên, Tiểu Thanh không ngừng nuốt linh đan vào miệng.

Nhóm người lúc này cũng hoàn toàn câm nín.

Đúng là phung phí của trời mà!
Dần dần, điều khiến bọn họ kinh ngạc đã xuất hiện.

Chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tiểu Thanh xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh, số linh đan tam phẩm tứ phẩm kia đã khiến vết thương của nó dần dần hồi phục.

Cảnh tượng này khiến bọn họ sửng sốt.

Linh đan có thể khôi phục vết thương và tăng tu vi là điều ai cũng biết.

Nhưng Tiểu Thanh này ăn một đống linh dược, không bị nổ chết thì thôi, lại còn khôi phục thực lực.

Đúng là không thể tin nổi.

“Bòoo...”
Khi cảm nhận được vết thương mình đã khôi phục, Tiểu Thanh vui vẻ hơn nhiều, ánh mắt trở nên giảo hoạt hơn, rồi nó nhìn Tần Ninh.

“Cút ngay, khôi phục vết thương là đủ rồi, muốn ăn no thì lát nữa ta đưa ngươi đi!”
Tần Ninh mắng mỏ rồi nói: “Giờ đưa ta đi tìm Tiểu Phi đi”.

“Bòoo...”
Nghe vậy, Tiểu Thanh liền kêu lên với một giọng phẫn nộ.

“Hai ngươi bị ám toán à?”
Mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, nói: “Được lắm, ở Vạn Linh vực này mà cũng có kẻ ra tay với hai ngươi, để ta lột da bọn chúng!”
“Bòooo...”
Tiểu Thanh kêu lên, tràn đầy hứng thú, lập tức đạp gót, bộ dạng muốn đi ngay.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm người cũng thầm hiểu được.

Lần này, không biết kẻ nào lại sắp chết thảm đây.

Tần Ninh đi theo Tiểu Thanh từng bước.

Nhóm Thiên Ám cũng vội vàng theo sau.

Nếu là lúc trước, bọn họ chỉ tò mò về Tần Ninh và những thủ đoạn của hắn, muốn biết Tần Ninh có lai lịch gì nên mới cung kính với hắn.

Thì bây giờ, sau khi tôn giả Thanh Vân xuất hiện, bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra.

Bọn họ phải đối xử với Tần Ninh hơn cả việc trân trọng tính mạng bản thân.

Như vậy mới có trăm lợi chứ không hại.

Mấy chục bóng người bước trên đám bèo, tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếng nước chảy cũng vang lên theo tiếng bước chân.

“Cô nhóc, chúng ta không làm khó ngươi đâu”.

Một giọng nói âm trầm vang lên.

Có một nhóm người đang vây quanh một đàn tế.

Mà lúc này, trên đàn tế đó có một bóng dáng nhỏ xinh, quần áo rách tươm, miệng dính vệt máu, gương mặt hung dữ nhìn tứ phía.

Chính là Lăng Tiểu Phi.

“Các ngươi đều là lũ xấu xa”.

Lăng Tiểu Phi mắng mỏ: “Chờ Tần Ninh ca ca của ta đến đây, ta muốn các ngươi...!các ngươi chết hết...”
Lăng Tiểu Phi lúc này cực kỳ phẫn nộ, nói chuyện cũng tràn đầy oán khí.

“Chết?”
Trong số hơn trăm người vây xung quanh đó, có một người kiêu ngạo bước ra.

Người này mặc áo bào màu xanh, tóc dài xanh, áo bay phấp phới.

“Đế quốc Nam Việt chúng ta là một trong mười đại đế quốc, ta còn chẳng biết Tần Ninh ca ca của ngươi là ai”.

Ông ta kiêu ngạo nói: “Nam Trạch Thiên ta thân là một trong mười bá chủ, cho dù có là quân chủ thượng quốc cũng phải nể mặt ta mấy phần”.

“Nhóc con, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đi xuống đi!”
Nam Trạch Thiên lại nói: “Giao Viêm Lăng châu ra cho ta, ta tha tội chết cho ngươi”.

Nam Trạch Thiên lạnh nhạt nói.

Con nhóc này nhìn mới chỉ bảy, tám tuổi nhưng lại có thực lực đến cảnh giới Linh Phách.

Thật sự quá kh*ng b*.

Con nhóc này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không rõ.

Nhưng viên Viêm Lăng châu kia thì lại có giá trị không nhỏ.

Nếu bị con nhóc này cầm đi thì bọn họ chẳng phải sẽ tổn thất lớn hay sao.

“Muốn ta đưa các ngươi hả, nằm mơ đi!”
Lăng Tiểu Phi giận dữ hừ lạnh, vung tay ra lấy Viêm Lăng châu.

Một màu xanh lam chậm rãi tỏa ra, bên trong có dòng nước đang xoay tròn.

“Ngươi dám!”
Nhưng lúc ấy, Lăng Tiểu Phi đem viên Viêm Lăng châu kia bỏ vào miệng, nuốt cái ực.

“Bắt lại cho ta, mổ bụng nó lấy Viêm Lăng châu ra, nhanh lên!”
Nam Trạch Thiên giận dữ không thôi.

“Nam huynh đừng vội”.

Một người đàn ông đứng bên cạnh Nam Trạch Thiên cười nói: “Con nhóc này không biết cách vận chuyển Viêm Lăng châu đâu, ăn vào cũng lãng phí”.

“Nhưng không biết là nó đến từ đâu thôi”.

“Đừng lo”.

Nam Trạch Thiên hừ lạnh: “Đế quốc Nam Việt ta và đế quốc Đại Tiễn huynh liên hợp lại, dù có đến từ thượng quốc thì chúng ta cũng đánh được”.

“Ừ!”
Tiễn Phong cũng gật đầu.

Hai đại đế quốc bọn họ ở đây, khó khăn lắm mới tìm được Viêm Lăng châu.

Không ngờ lại bị một con nhóc cùng một con Thanh Ngưu chiếm trước.

Con nhóc này dầu muối không ăn, chẳng thèm quan tâm đến thanh danh của hai đại đế quốc.

“Hừ, các ngươi chờ chết đi!”
Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng nói: “Trong mắt Tần Ninh ca ca của ta, đế quốc chỉ là một con kiến, thượng quốc và cương quốc cũng là con kiến to hơn một chút.

Các ngươi dám động vào ta thì Tần Ninh ca ca sẽ g**t ch*t các ngươi”.

Lời này nói ra khiến hai đế vương Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên cùng run rẩy.

Con nhóc này có lai lịch bất phàm ư?
Hay nó là người của bốn đại tông môn?
Nhưng sao có thể?
Đệ tử của bốn đại tông môn sẽ xuất hiện ở đây sao?
Cửu U Đại Lục này rộng lớn, người đông, dân số phải đến trăm triệu.

Vô số đế quốc, thượng quốc, cương quốc rải rác trong Cửu U Đại Lục.

Mà trung tâm của Cửu U Đại Lục có một vùng được dãy núi Cửu U vây quanh, đó là nơi linh khí dồi dào nhất ở Cửu U Đại Lục, nhưng nơi đó đã bị bốn đại tông môn chiếm cứ mất rồi.

Bốn đại tông môn tồn tại lâu cỡ nào chứ?
Năm đó, khi cương quốc Bắc Minh còn thống trị phần lớn lãnh thổ của Cửu U Đại Lục, cuối cùng cũng bất phân thắng bại với bốn đại tông môn.

Mà hiện giờ cương quốc Bắc Minh đã lụi tàn thành đế quốc Bắc Minh, nhưng bốn đại tông môn thì vẫn giữ được truyền thừa hàng chục ngàn năm, đứng vững không đổ.

“Các ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi ngu si đó!”, Nam Trạch Thiên cười phá lên: “Tần Ninh ca ca trong miệng ngươi rất nổi danh ở đế quốc Bắc Minh à?”

phong-than-chau-287-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 288: Nuốt Rồi



“Tần Ninh ca ca!”
Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, sắc mặt vui vẻ, rồi đột nhiên òa lên khóc.

Một nhóm người lúc này đi ra.

Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi đang ở trên đàn tế cao kia, quần áo rách bươm, gương mặt trắng bệch thì đau lòng không thôi.

Dù gì Tiểu Phi cũng là hậu duệ của tộc Cửu U, mà tộc Cửu U có một vị thúc thúc cực kỳ thân với cha hắn.

Tộc Cửu U có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với cha hắn trong cuộc đại chiến của kỷ nguyên trước.

Sau khi vạn giới thống nhất, tộc Cửu U cũng được phong thưởng cực kỳ cao!
Hiện giờ Tiểu Phi bị bắt nạt đến thế, Tần Ninh không giận mới lạ.

Thiên Động Tiên lúc này rút kiếm máu Sinh Tử ra, bay thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Phi rồi ôm cô bé vào lòng và đưa về chỗ Tần Ninh.

Lăng Tiểu Phi lao vào lòng Tần Ninh, không kìm được mà khóc òa lên.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa”.

Tần Ninh vỗ vai Tiểu Phi, an ủi nói: “Không sao đâu, không sao mà, đám này là người xấu hết, Tần Ninh ca ca sẽ dạy dỗ chúng thay muội”.

Nhưng Tiểu Phi lúc này vẫn còn bất an và sợ hãi, cả người run rẩy.

“Ông ta, cả ông ta nữa, đây là Tiễn Phong, là đế vương của đế quốc Đại Tiễn, còn người tóc xanh kia là Nam Trạch Thiên, đế vương của đế quốc Nam Việt.

Hai người này muốn cướp Viêm Lăng châu của muội!”
Tiểu Phi chỉ hai người đó và nói: “Muội nhất thời lo lắng nên nuốt luôn rồi”.

Nuốt rồi?
Nuốt Viêm Lăng châu rồi?
Thiên Động Tiên bên cạnh hơi giật mí mắt.

Viêm Lăng châu, mặc dù trong tên có chữ viêm nhưng thực tế lại không phải loại có tính viêm mà mang tính thủy.

Nhưng linh châu này là thứ không được phép nuốt vào bụng, nếu không thì sẽ khiến nước xung kích vào lục phủ ngũ tạng, tạo nên sự bất ổn cho linh hải trong người.

Mà Viêm Lăng châu này, nếu rút được linh tính của nó ra và dung nạp thì uy lực mới mạnh nhất.

Tần Ninh ôm vai Tiểu Phi nói: “Nuốt thú hạch của vương giao này xuống đi”.

“Thủy hỏa tương dung, như vậy muội mới hấp thụ được Viêm Lăng châu một cách tốt nhất”.

“Ừm!”
Tiểu Phi liền nuốt thú hạch xuống.

“Con nhóc kia, ngươi dám!”
Lúc này, có một tiếng thét vang lên.

Hai mắt Tiễn Phong kia đỏ ngầu, ánh mắt nhìn thú hạch vương giao trong tay Tiểu Phi như tóe ra lửa.

Hỏa diễm nóng bỏng vô cùng.

Vương giao vốn đã là linh thú cấp năm, hơn nữa còn thuộc loại đỉnh cấp.

Hạch của nó lại càng có giá trị cao, bất kể là luyện chế linh đan hay linh khí cũng sẽ ra chí bảo độc nhất vô nhị.

Thế mà bị một con nhãi nuốt?
Đùa à!
“Kệ ông ta đi, Tiểu Phi”.

“Ực ực...”
Nghe vậy, Tiểu Phi l**m lưỡi, nuốt thẳng xuống.

Hơi thở nóng bỏng lập tức truyền khắp người cô bé.

Nhưng lúc này, Viêm Lăng châu và hạch vương giao đã có tác dụng tương hỗ, một luồng khí ấm áp lại bao phủ toàn thân.

Luồng khí ấm áp đó bao trọn linh hải, linh đài và linh luân, nuôi dưỡng linh phách.

Tiểu Phi nhất thời cảm thấy cơ thể mình tràn đầy hơi thở đặc thù, cực kỳ thoải mái.

“Tần Ninh ca ca, muội cảm thấy linh phách đang lột xác, như muốn đạt đến tầng hai vậy”.

Cao thủ cảnh giới Linh Phách sau khi ngưng tụ được linh hải, linh đài và linh luân thì sẽ có linh phách.

Linh phách là trọng tâm cơ thể võ giả, linh phách thành hình cần có chín lần phát triển thì mới viên mãn.

Tiểu Phi đột phá Linh Phách tầng một, giờ lại muốn đột phá tiếp nữa.

“Tốt!”
Tần Ninh gật đầu.

“Khốn kiếp!”
Hai bá chủ Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong thấy thế thì hoàn toàn giận dữ.

Thân là một trong mười bá chủ đế quốc, thế mà lại bị đế quốc Bắc Minh cướp mất.

Tiễn Phong nhìn sang hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu.

“Bá chủ Khánh Tiêu, sao ông lại đi cùng người của đế quốc Bắc Minh?”
Vân Khánh Tiêu cũng không khách khí, cười đáp: “Ta đi cùng ai, dường như bá chủ Tiễn Phong không quản nổi đâu?”
Lời này nói ra khiến Tiễn Phong sửng sốt.

“Haha, Vân bá chủ, ta đương nhiên là không quản nổi, nhưng, nếu là đi với người không nên đi, đến lúc rơi vào vạn kiếp bất phục thì e là ông sẽ hối hận đấy!”
Nam Trạch Thiên cười híp mắt.

Trong lời nói còn mang theo sự uy h**p.

“Nói tiếng người đi”.

Tần Ninh nhìn bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói thẳng là đi cùng ta khác nào tự tìm cái chết đi không được à?”
“Lại còn nói xa nói gần không chịu nói tiếng người.

Ta thấy hai ông làm bá chủ đế quốc, đế quốc không bị hủy diệt cũng là còn may”.

“Hỗn láo!”
Một tướng quân bên cạnh Nam Trạch Thiên quát lên: “Thằng nhãi Tần Ninh kia, ngươi dám phán xét bá chủ nhà ta à!”
“Hôm nay tướng quân Nam Hạng ta phải dạy dỗ ngươi mới được!”
Người đàn ông đó mặc giáp chiến, dáng người cao to, cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Linh Phách.

Lão ta bước ra đấm về phía Tần Ninh.

“Ông què, người này nói chuyện khó nghe quá, ta muốn nghị luận về ai thì nói, liên quan gì đến lão ta chứ, bổ đầu lão ta ra đi”.

“Vâng!”
Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử xông lên.

Hôm nay, lúc này, ông què đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng hai, phối hợp với kiếm máu Sinh Tử là linh khí ngũ phẩm, thi triển ra chiêu này khiến một mùi máu tanh tỏa ra.

Phập...!
Một tiếng phập vang lên, đầu của tướng quân Nam Hạng kia đã rời khỏi cơ thể.

“Công tử ta còn chưa tính toán việc các ông bắt nạt Tiểu Phi của nhà ta đâu đấy, lại còn dám đến làm phiền ta?”
Tần Ninh không chút nhượng bộ, hừ nói: “Đã vậy thì khỏi phải nói nhiều làm gì nữa”.

“Ngông cuồng vô si”.

Năm đó, tôn giả Thanh Vân cầm cung Thần Côn và tên Chấn Thiên g**t ch*t biết bao cường giả cảnh giới Địa Võ.

Linh khí này không giống linh khí ngũ phẩm bình thường.

Linh khí ngũ phẩm bình thường có uy lực bá đạo, nhưng nếu là loại đã từng được nhân vật đẳng cấp sử dụng thì cũng đã nhuốm được chút hơi thở của người đó.

Ví dụ như kiếm máu Sinh Tử và búa Liệt Thiên.

Những linh khí ngũ phẩm mà Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong từng sử dụng đó vốn đã mang theo hơi thở của đế vương và thiên tướng, nào có phải thứ mà linh khí ngũ phẩm bình thường so bì được.
 
Phong Thần Châu
Chương 289: Bắn Liền Tám Tên



Linh khí loại này còn được gọi là linh khí đế, linh khí tướng.

Vì bên trong nó vốn đã chứa rất nhiều hơi thở mạnh mẽ.

Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong năm đó là những nhân vật tương đương với những lão cổ hủ của bốn đại tông môn hiện giờ.

Sư tôn của Minh Uyên đại đế là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, lại càng là những nhân vật chí tôn vô thượng, vượt qua cả bốn đại tông môn hiện giờ.

Linh khí mà hai người bọn họ sử dụng lại càng chứa đựng sự uy võ của đế vương, của tôn giả.

Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên chính là linh khí mà tôn giả Thanh Vân dùng khi còn ở cảnh giới Địa Võ.

Cung và tên này kết hợp lại tạo nên uy lực bá đạo, mà còn mang cả tôn uy của tôn giả Thanh Vân lưu lại.

Tôn giả Thanh Vân là sư tôn của Minh Uyên đại đế, còn đáng sợ hơn cả Minh Uyên đại đế.

Ba hoàng bảy vương gì đó, chẳng là cái thá gì.

Linh khí ông ấy từng sử dụng có mang theo tôn vị, sức mạnh bá đạo.

Dù là võ giả cảnh giới Linh Hải bắn tên thì cũng sẽ là chiêu lấy mạng.

“Sao? Sợ rồi à?” Nhìn Nam Trạch Thiên đứng im bất động, Tần Ninh bật cười.

“Sợ ngươi? Ta còn lâu mới sợ!”
“Nếu không sợ thì giết ta đi!”
Tần Ninh lại cười nói.

“Nam huynh!”, Tiễn Phong nói: “Thằng nhãi này đang ra oai thôi, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền từ lâu rồi, đã có ai tận mắt nhìn thấy đâu? Chẳng qua hắn đang cố tình nói vậy thôi”.

Nghe vậy, ánh mắt Nam Trạch Thiên sáng lên.

“Nam Nguyên, lên đi!”
Nam Trạch Thiên hừ nói: “Chém chết hắn, lột da con nhóc kia ra.

Viêm Lăng châu và thú hạch của vương giao sẽ có một cái thuộc về ngươi”.

“Dạ, bệ hạ”.

Nghe vậy, một vị tướng sĩ lại bước ra.

Tần Ninh nhìn họ, cười dài: “Bệ hạ nhà ngươi sợ chết nên bảo ngươi đến làm hòn đá thế chân, thế mà ngươi cũng làm”.

“Bớt nói đi, nhãi con, vương ta hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi!”
“Thế à?”
Tần Ninh không muốn nói nhiều, giương cung tên lên.

Vút..

Một mũi tên bay thẳng đi.

Tốc độ cực nhanh, khiến không khí cũng phải sinh ra những âm thanh tanh tách.

Phập...!
Giây phút ấy, cơ thể của cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín trong nháy mắt bị bắn nát, máu tươi hòa thành làn khói máu, chậm rãi tỏa ra.

Tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu.

Chết!
Trên bãi cỏ, tất cả những người đang đứng đều không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy tí tách không ngừng vang lên.

Nam Trạch Thiên lúc này run rẩy cả người, không nói nên lời.

Chết rồi, chết thật rồi!
Một tên nổ đầu!
Không lẽ thật sự là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên sao?
Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong đứng yên tại chỗ, không dám làm gì.

Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên là vũ khí tôn giả Thanh Vân từng dùng năm đó, nếu là hàng thật thì cho mười bọn họ cũng không đủ đỡ!
Lúc này, tất cả đều ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.

Tần Ninh nhìn đám người, thản nhiên nói: “Giờ thì tin chưa?”
Một tiếng “vụt” vang lên, tên Chấn Thiên bay về trong tay Tần Ninh.

Nhưng lúc này không ai dám lơ là nữa.

Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quá mạnh.

Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín bị bắn nổ, còn ai dám làm trái?
“Kể cả là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì đế ta không tin ngươi có thể bắn liên tục?”, Tiễn Phong lập tức nói: “Cung tên này là linh khí ngũ phẩm, có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, ngươi có thể thi triển được hoàn mỹ chắc?”
“Không tin ông ra đây thử xem ta bắn được mấy mũi!” Nghe vậy, sắc mặt Tiễn Phong cũng trở nên khó coi.

Không sai, cho dù Tần Ninh chỉ thi triển được một mũi tên đi nữa thì đó cũng lấy được một mạng người.

Ai dám làm trái?
Soạt soạt soạt...!
Những âm thanh xé không gian vang lên, từ phía xa, hai đội nhân mã đang áp sát đến.

“Là người của đế quốc Vân Dương và đế quốc Đông Giang!”
Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của bá chủ Tiễn Phong và bá chủ Nam Trạch Thiên lập tức trở nên vui vẻ.

“Giang Kình huynh!”
“Vấn Thiên huynh!”
Thấy hai bá chủ đến, hai người vui mừng không thôi.

Hiện giờ bốn cao thủ cảnh giới Địa Võ đã tụ tập lại, dù Tần Ninh có cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì cũng khó mà chặn lại được.

“Là ngươi, Tần Ninh, đúng là oan gia ngõ hẹp”.

Nhìn thấy Tần Ninh, Giang Kình và Dương Vấn Thiên cũng lộ sắc mặt không đẹp.

Hai người đã lĩnh giáo cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay Tần Ninh rồi.

“Trùng hợp thế, đến cũng đúng lúc lắm, bốn đại đế quốc các ông coi như tụ họp lại rồi đấy”.

Nhìn thấy Giang Kình và Dương Vấn Thiên, Tần Ninh thản nhiên nói.

“Giờ thì tính sổ nào”.

Tần Ninh lên tiếng: “Tiễn Phong, Nam Trạch Thiên bắt nạt thú cưỡi của Tần Ninh ta, còn bắt nạt cả Tiểu Phi của ta nữa.

Ta cũng không làm khó các ông, chỉ cần giao tất cả số linh đan các ông có trên người ra, ta sẽ tha chết cho tất cả”.

Lời này nói ra, hai người Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên hoàn toàn sửng sốt.

Tha chết cho tất cả?

“Tần Ninh, ngươi quá hỗn láo!”
Tiễn Phong hoàn toàn tức giận: “Đế ta hôm nay dù có phải tổn thất mấy vị cao thủ cũng sẽ g**t ch*t ngươi”.

“Được!”
Tần Ninh hừ nói: “Đây là ông nói nhé, ai muốn thử tên Chấn Thiên của ta thì bước ra xem nào!”
Lời này nói ra, đám người của bốn đại đế quốc hoàn toàn im lặng.

Hiện giờ còn ai dám đứng ra chứ?
Đối cứng với Tần Ninh chính là dâng mạng.

Uy lực của một mũi tên còn rành rành ngay trước mắt.

Lúc này không khí yên tĩnh vô cùng.

“Giờ ta chẳng có thời gian cho các người cân nhắc đâu.

Không đòi mạng đã là đặc ân rồi, bây giờ lập tức giao linh đan ra, là toàn bộ linh đan đấy, nếu không thì đành phải xem xem kẻ nào đen đủi bị ta bắn chết rồi”.

Tần Ninh nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.

“Sao phải sợ hắn?”
Giang Kình cũng không kìm được cơn tức giận.

“Tên Chấn Thiên này đúng là có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, nhưng cũng có số lượng ít thôi.

Giờ đã bắn được một tên rồi, cộng thêm một tên vừa nãy nữa, tên nhãi này cùng lắm chỉ bắn thêm được bảy, tám tên nữa thôi, đừng sợ!”
Ông ta nói xong, bá chủ Tiễn Phong cũng giận dữ nói: “Bốn đại đế quốc chúng ta bị một thằng nhãi cảnh giới Linh Luân tầng ba uy h**p, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng vậy!”
Dương Vấn Thiên cũng hừ nói: “Chư vị hãy cùng ta xông lên, ta không tin thằng nhãi này có thể chặn lại công kích của hơn trăm người”.

“Được!”
Bốn đại bá chủ giận dữ vô cùng, trực tiếp xông lên.

Tám mũi tên Chấn Thiên lúc này xông ra.

Những tiếng cuồng bạo vang lên liên tiếp.

phong-than-chau-289-0.jpg

.
 
Back
Top Bottom