Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 270: Liên Quan Gì Đến Các Ngươi



“Mọi người nhìn kìa!”
Đúng lúc đó, Khưu Trấn Hải đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt của họ nhìn về phía sau Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

“Tịnh Linh Đằng!”
Nhìn thấy Tịnh Linh Đằng rải rác trên mặt đất, nhưng lại bị chặt đứt, hoàn toàn khô héo, sắc mặt của họ liền thay đổi.

“Đồ khốn nạn, sao ngươi dám lãng phí Tịnh Linh Đằng như vậy!”
Vẻ mặt của Nguyên Chính thay đổi, không nhịn được quát.

Tần Ninh đúng là ngu ngốc.

Sao hắn có thể phá hủy một thứ quý giá như Tịnh Linh Đằng kia chứ.

Bây giờ thì sao dùng đống Tịnh Linh Đằng khô héo trên mặt đất kia được nữa?
Nhìn đám người tức tới thở hổn hển, Tần Ninh không nhịn được cười: “Thứ này là của các ngươi sao?”
Vừa nói xong, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau.

“Tịnh Linh Đằng vốn dĩ được sinh ra từ trời đất, khi ta đến đây, nó là vật vô chủ, ta muốn xử lý thế nào thì có liên quan gì đến các ngươi?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đừng làm phiền ta tu luyện ở đây, nên đi đâu thì đến đó đi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, đám người đã ngây ra.

Tên khốn này thật to gan!

“Ta chính là hoàng tử Nguyên Chính của đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đại đế quốc, thằng nhóc, ngươi! ”
“Dừng lại!”
Tần Ninh xua tay: “Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không có hứng thú muốn biết ngươi là ai!”
“Hỗn xược!”
Lúc này, Nguyên Chính đã rất tức giận.

Tần Ninh đúng là không coi ai ra gì, cực kỳ kiêu căng.

“Đợi đã!”
Mộc Vũ bước ra, nhìn Tần Ninh, nói: “Không biết vị bằng hữu này đến từ đâu?”
“Ta à? Đế quốc Bắc Minh!”
Hắn vừa nói xong, có vài người lại ngơ ngác nhìn nhau.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng Tần Ninh đến từ thượng quốc nào đó nên mới nói chuyện tự tin như vậy, không ngờ lại là đế quốc Bắc Minh.

Nhưng đế quốc Bắc Minh là chỗ như thế nào, có ai không biết chứ?
Chỉ là một bá chủ đã suy tàn của thời trước mà thôi.

“Đế quốc Bắc Minh sao! ”.

Nguyên Chính mỉm cười: “Chính là đế quốc Bắc Minh mà trước đây từng là cương quốc tối cao ấy sao? Nhóc con, đế quốc Bắc Minh bây giờ chẳng qua cũng chỉ là đế quốc có thực lực xếp từ dưới lên mà thôi!”
“Ngươi không có tư cách để kiêu căng”.

Kiêu căng?
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Ta không kiêu căng!”
“Nhóc con, còn cười nữa, có tin ta giết ngươi hay không?”
Tần Ninh không nói nên lời, cười cũng sai sao?
Tần Ninh nhìn đám người, xua tay: “Các ngươi đi đi, ở đây không còn Tịnh Linh Đằng nữa rồi, ở trong chướng khí lâu không tốt cho sức khỏe của các ngươi!”
“Đi cũng được thôi, nhưng tên nhóc, ngươi làm hỏng Tịnh Linh Đằng của chúng ta thì cũng phải trả giá, bồi thường mới đúng chứ?”
Vẻ mặt của Nguyên Chính lạnh lùng.

Cứ rời đi như vậy thì cũng mất mặt quá.

Tịnh Linh Đằng tốt như vậy, bị tên này làm hỏng, đúng là phung phí của trời.

“Bồi thường? Cũng đâu phải đồ của các ngươi, bồi thường gì chứ?”
“Phí lời với hắn làm gì!”
Mộc Vũ cũng không nhịn được hừ một tiếng: “Tên nhóc này đúng là muốn chết, không biết trời cao đất dày, đúng là ngu muội dốt nát!”
Mộc Vũ liếc mắt một cái, hai tên hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng thứ chín ở bên cạnh, lập tức bước ra, sát khí đằng đằng.

“Lải nhải với tên phế vật này làm cái gì, không dạy dỗ hắn một chút thì chắc không biết cái gì là qua núi này còn có núi khác cao hơn!”
“Đúng thế, giết hắn!”, Nguyên Chính cũng nói.

Soạt soạt!
Hai bóng người liền bước tới, định tóm lấy Tần Ninh.

Bốp bốp!
Trong chớp mắt, hai tiếng bốp vang lên, tiếng hét thảm thiết cũng vang lên cùng lúc.

Hai tên hộ vệ bị gãy tay, máu tươi chảy ròng ròng.

Bóng roi dài từ từ được thu lại.

Ánh mắt của Diệp Viên Viên nhìn thẳng vào đám người có chút lạnh lùng.

“Ai dám ra tay thì phải xem cây roi trên tay ta có đồng ý hay không!”
Cảnh giới Linh Luân tầng thứ chín.

Trong chớp mắt, vẻ mặt của Nguyên Chính, Khưu Trấn Hải và Mộc Vũ đều ngẩn ra.

Trong đế quốc Bắc Minh xuất hiện một thiên chi kiêu nữ từ lúc nào vậy?
“Thằng ranh, hóa ra là có mỹ nữ bảo vệ, chẳng trách ngươi lại không sợ hãi gì, nhưng mà, chỉ dựa vào cô ta, ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát được sao?”
Khưu Trấn Hải bước lên, vẫy tay: “Khưu Kích, chém chết ả ta!”
“Vâng thưa điện hạ”.

Một bóng người tiến lên, khắp cơ thể không ngừng phóng ra khí tức.

Cảnh giới Linh Phách tầng một!
Hai vị hoàng tử Nguyên Chính và Mộc Vũ cũng đứng yên chờ màn kịch hay.

Tần Ninh tự tìm chết, đúng là không biết trời cao đất dày.

Khưu Kích bước ra, cầm một thanh trường đao trên tay, lao về phía Diệp Viên Viên.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh nhướng mày, bất lực nói: “Giải quyết êm đẹp thì không muốn, lại cứ muốn chết, có đáng không?”
Tần Ninh đứng dậy, nhìn đám người rồi nói tiếp: “Nếu đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh di chuyển trước, xông lên chém giết đám người kia.

“Cảnh giới Linh Luân tầng một mà cũng xứng để nói câu đó sao?”
Mộc Vũ cười gằn: “Hai vị, hãy để ta chơi đùa cùng hắn!”
Mộc Vũ nói xong liền bước lên, sát khí đằng đằng.

Trong nháy mắt, một thanh trường kiếm phóng ra từ tay Mộc Vũ, kiếm khí ngưng tụ thành một đường tơ nhỏ bé, quấn lấy Tần Ninh.

“Cảnh giới Linh Luân tầng thứ hai? Không đáng để ta quan tâm!”
Tần Ninh hừ một tiếng, đấm ra một quyền.

Rầm!
Nắm đấm đánh thẳng vào mũi kiếm, một âm thanh lớn vang lên, chuôi kiếm tuột ra khỏi tay Mộc Vũ, chuôi kiếm theo cánh tay, xuyên thẳng qua đầu vai Mộc Vũ.

Cái gì!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Một đấm của Tần Ninh đã đánh lui một kiếm của Mộc Vũ.

Hơn nữa, sức mạnh lại to lớn, nện thẳng qua vai của Mộc Vũ.

Sao có thể như vậy được!
Sắc mặt của Mộc Vũ tái nhợt, nhưng hắn ta vẫn ráng nhịn cơn đau dữ dội, không nói một lời nào mà chỉ liếc nhìn Tần Ninh.

“Ngươi không sao chứ?”
Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính cũng trở nên cẩn thận.

Tên khốn trước mặt xem ra không đơn giản như vậy.

Đòn tấn công này không phải là thứ mà một võ giả tầm thường đánh ra được.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải người tới từ đế quốc Bắc Minh!”, Khưu Trấn Hải lạnh lùng nói.

Đế quốc Bắc Minh chẳng qua cũng chỉ là một nơi lạc hậu, thực lực đếm ngược từ dưới lên, sao có thể xuất hiện một nhân vật thiên tài như thế này?
“Ta thật sự tới từ đế quốc Bắc Minh”.

Tần Ninh thản nhiên cười: “Lần này, có lẽ các ngươi nên biết rõ là ai nên động, ai không nên động vào đúng không?”
“Chỉ là một tên cảnh giới Linh Luân tầng một, đây không phải lúc để ngươi mạnh miệng đâu”.

Khưu Trấn Hải hừ một tiếng, sải bước.

Mà hiện tại, Nguyên Chính cũng mang theo sát khí đằng đằng xông thẳng về phía Tần Ninh.

Hai người bọn họ không tin một tên cảnh giới Linh Hải tầng một như Tần Ninh lại có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Rõ ràng là không thể!
Tên này chắc chắn còn có những thủ đoạn khác mà bọn họ không biết, không chừng hắn đã bí mật sử dụng chiêu thức đánh lén.

“Không đánh được nên muốn chơi trò hai đánh một sao?”
Trong mắt của Tần Ninh liền lóe lên một tia sát ý.

Hai tay của hắn cùng nhau ra quyền, quyền ấn cũng hóa thành hình sư tử, trong nháy mắt đã lao tới bọn họ.

Gào!
Tiếng gầm giận dữ vang lên, hai đạo quyền ấn kia giống như một con sư tử đực bị nhốt vừa thoát khỏi phong ấn xông ra.

Mộc Vũ rút thanh kiếm sắc bén ra, nhìn thấy cảnh đấy, vẻ mặt cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Tên nhóc này sao có thể bá đạo như vậy?
Cảnh giới Linh Luân tầng một thôi, rốt cuộc thì trong cơ thể này chứa bao nhiêu thần lực?.
 
Phong Thần Châu
Chương 271: Bây Giờ Lại Bắt Ta Dừng Tay



Không chỉ sức mạnh của Tần Ninh vượt trội hơn người mà cơ thể rắn chắc kia cũng tràn ngập cảm giác chấn động mãnh liệt.

Những tiếng gầm liên tục vang lên, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, dồn ép hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính, nện từng cú đấm khiến hai người kia gào la thảm thiết, nhưng từng tiếng gào cứ yếu dần.

Hai người này mới tới cảnh giới Linh Luân tầng bốn, bây giờ căn bản không hề có sức phản kháng.

Đám hộ vệ xung quanh đã sợ đến chết sững từ lâu rồi.

Đây là thực lực gì thế?
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này Khưu Trấn Hải nhìn Tần Ninh mà giơ tay ra: “Dừng tay”.

“Ban nãy bảo các người ngoan ngoãn rời đi, các người còn không bằng lòng, bây giờ lại muốn ta dừng tay?”
Tần Ninh “hừ” một tiếng, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.

Hiền lành quá sẽ bị kẻ khác bắt nạt, có một số chuyện, hắn không muốn so đo, nhưng một khi đã so đo, đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!
Nguyên Chính cũng thở không ra hơi: “Thế ngươi muốn thế nào?”
“Hửm?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh lập tức liếc sang.

“Ta! ngươi! ”
“Ta muốn thế nào hả? Đơn giản thôi”.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính: “Đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đế quốc lớn, thủy tổ của đế quốc Thiên Nguyên nhà ngươi chính là thiên tướng Nguyên Phong, ta nói không sai chứ?”
“Không sai”, Nguyên Chính lập tức đứng thẳng người.

Ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng chính là ba mươi bảy nhân vật tuyệt thế nổi tiếng nhất của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần năm đó.

Tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, đây là niềm vinh dự vô cùng to lớn.

”Được!”
Tần Ninh lại hỏi: “Tên tiểu tử Nguyên Phong đó chắc hẳn đã truyền lại búa Liệt Thiên cho thế hệ sau rồi nhỉ?”
Búa Liệt Thiên!
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nguyên Phong nhìn về phía Tần Ninh tràn ngập vẻ dè chừng.

Búa Liệt Thiên chính là một linh khí được truyền thừa qua hàng chục nghìn năm của đế quốc Thiên Nguyên, chính là thứ mà thủy tổ thiên tướng Nguyên Phong nhận được từ Minh Uyên đại đế.

Vật này chính là linh khí ngũ phẩm, có thể nói là chí bảo truyền đời của cả đế quốc Thiên Nguyên.

“Ngươi hỏi đến thứ này làm gì?”, Nguyên Chính căng thẳng hỏi lại.

“Ta muốn nó!”
Tần Ninh khẽ cười: “Bây giờ ngươi thông báo cho phụ hoàng của ngươi mang búa Liệt Thiên tới đây, đổi lấy tính mạng của ngươi”.

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Nguyên Chính lập tức trắng bệch.

“Không thể nào!”
Nguyên Chính vội vàng hô lên: “Búa Liệt Thiên chính là linh khí truyền đời của đế quốc Thiên Nguyên chúng ta, phẩm cấp ngũ phẩm, phụ hoàng ta không thể mang nó ra để đổi lấy tính mạng của ta được”.

“Ồ, thế thì xin lỗi nhé”.

Nói dứt câu, Tần Ninh bước lên một bước.

“Khoan đã, khoan đã!”
Nguyên Chính vội vã đáp: “Ta có thể thử mà, ta có thể thử mà”.

“Được”.

Tần Ninh nhìn về phía Mộc Vũ ở bên cạnh: “Ngươi đi tìm bá chủ Thiên Nguyên tới đây, nói với ông ấy, mang búa Liệt Thiên tới đổi lấy tính mạng của con trai”.

“Ta?”
“Chính là ngươi!”
Tần Ninh gật đầu: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Cút đi!”
Mộc Vũ liếc mắt nhìn Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thương tích đầy mình, sau cùng cắn răng, quay người rời đi.

Nhưng lúc này, Tần Ninh lại bình tĩnh mà ngồi xuống.

Hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thì không dám thở mạnh.

Khoảng chục bóng người khác cũng không dám nhúc nhích, họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài, đến cả chủ nhân của họ còn không phải đối thủ của Tần Ninh thì nói gì tới họ.

Khưu Trấn Hải lên tiếng: “Ngươi làm như thế là dồn bản thân vào con đường chết đấy”.

“Ồ? Nói ra nghe thử xem?”
“Bá chủ Thiên Nguyên chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên, đâu thể bị ngươi giật dây mà giao búa Liệt Thiên ra chứ?”
Khưu Trấn Hải thở hồng hộc: “Vì một vị hoàng tử mà phải giao nộp một món linh khí ngũ phẩm do thủy tổ truyền lại, ông ta sẽ không làm như vậy đâu”.

“Nếu trong cơn nóng giận mà ngươi giết Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên cũng chỉ chém chết ngươi thôi!”

Nghe thấy câu này, Tần Ninh chỉ cười cười.

“Ngươi yên tâm, ông ta sẽ đưa cho ta thôi”.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính và nói: “Nếu không thì có lẽ ông ta không sống nổi quá trăm tuổi đâu”.

Hắn vừa dứt câu, mặt mũi Nguyên Chính lập tức tái nhợt.

“Sao ngươi biết?”
Tần Ninh chỉ cười chứ không nói gì thêm, hắn nhìn Diệp Viên Viên giao chiến với Khưu Kích.

Cảnh giới Linh Luân tầng chín giao đấu với cảnh giới Linh Phách tầng một, không cần nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thua.

Nhưng Diệp Viên Viên là hoàng thể, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Luân tầng chín được rèn luyện nâng cao thể chất bằng vách Luyện Thể.

Thực lực tăng vọt mang đến sự lớn mạnh cho Diệp Viên Viên là thứ mà người khác không thể trải nghiệm được.

Chát!
Đột nhiên, một tiếng roi vang lên.

“Đùng” một tiếng, một bóng người lập tức rơi xuống.

Lúc này đây, Khưu Kích xuất hiện một vết rách trên ngực, máu tươi trào ra khỏi miệng, rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông cũng phải hoảng hốt.

Cô gái này đã đánh bại được Khưu Kích!
Khưu Trấn Hải là người chấn động nhất.

Khưu Kích là nhân vật mà phụ hoàng phái tới để bảo vệ hắn ta, đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng một, quả thực xứng danh cao thủ.

Nhưng lúc này đây, người này thua trận trong tay một cô gái.

“Công tử!”
Nhìn Tần Ninh, Diệp Viên Viên chắp tay nói.

“Ừm, khá lắm, xem ra cô vận dụng Hoàng thể càng lúc càng điêu luyện rồi”.

Tần Ninh điềm tĩnh nói.

Hoàng thể!
Hai ngươi Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính sững sờ nhìn về phía Diệp Viên Viên.

“Ngươi chính là Diệp Viên Viên của đế quốc Bắc Minh!”
Hai người hoàn toàn đờ đẫn.

Diệp Viên Viên!
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể đã nổi danh như cồn tại nhiều đế quốc.

Hoàng thể là sự tồn tại rất hiếm gặp trên cả Cửu U đại lục này.

Một nhân vật Hoàng thể như thế này xuất hiện tại đế quốc Bắc Minh, chưa biết chừng, nhiều năm sau, đế quốc Bắc Minh sẽ được nâng cao rất nhiều nhờ vào nó.

Đã vậy, Diệp Viên Viên còn gọi Tần Ninh là công tử?
Một người con gái vừa khuynh quốc khuynh thành vừa có thiên phú mạnh mẽ như vậy mà cam tâm tình nguyện bái Tần Ninh làm công tử?
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch như thế nào?
Thời gian chờ đợi trở nên đằng đẵng, mà theo một âm thanh xé gió vang lên, Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính lập tức đứng bật dậy.

“Phụ hoàng!”
“Phụ hoàng!”
Hai người nhìn thấy ba bóng dáng dẫn đầu dòng người mà trở nên kích động vô cùng.

Bá chủ Thiên Nguyên - hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên.

Bá chủ Khưu Bình - hoàng đế của đế quốc Khưu Bình.

Bá chủ Mộc Nguyên - hoàng đế của đế quốc Mộc Nguyên.

Ba người đáp xuống, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Ngay sau lưng họ là hơn mười cao thủ cảnh giới Linh Phách.

“Chính Nhi! ”
Nhìn thấy Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên với áo bào màu vàng tối thở phào một hơi.

Bá chủ Khưu Bình ở bên cạnh cũng nhìn con trai mình mà gật gật đầu.

Bầu không khí có vẻ kỳ quặc.

Tần Ninh nhìn đám đông mà nở nụ cười thản nhiên: “Đến rồi đó hả, khí thế hung hãn ghê”.

“Ta làm ăn với các ngươi chứ có phải giao chiến cùng các ngươi đâu”.

“Ngươi là kẻ nào?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, biểu cảm lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Mỗi một đời đế vương gánh vác vị trí hoàng đế đều không quá một trăm năm”.

Tần Ninh ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp.

“Im ngay!”.

Sắc mặt bá chủ Thiên Nguyên lập tức lạnh đi.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 272: Búa Liệt Thiên



“Ồ? Có hứng thú đàm phán với ta rồi à?”, Tần Ninh cũng không tức giận mà bật cười lần nữa.

“Theo ta ra đây!”
Bá chủ Thiên Nguyên sải bước tới một bên khác của đỉnh núi, trên đỉnh núi đá cheo leo, Diệp Viên Viên cùng Tần Ninh bước qua đó.

“Ngươi biết được điều này từ đâu?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc hỏi.

“Sao cơ?”
“Bí mật liên quan tới hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên, ngươi biết được từ đâu?”.

Bá chủ Thiên Nguyên hỏi lại lần nữa.

Tần Ninh cười cười: “Đoán thôi!”
“Đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một đời hoàng đế không tại vị quá một trăm năm, không phải vì không muốn, mà là không đủ”.

“Sau khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì tuổi thọ của võ giả dù ít cũng phải vài trăm năm, vốn dĩ mỗi đời hoàng đế có thể tại vị tới vài trăm năm cũng không thành vấn đề, thế mà chỉ có đế quốc Thiên Nguyên của các ông là đặc biệt”.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”.

Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.

“Sao thế, không cho ta nói à?”

Tần Ninh bật cười lần nữa: “Đế quốc Thiên Nguyên như thế mà vẫn có thể trở thành một trong mười đế quốc lớn, đúng là không dễ dàng gì”.

Bá chủ Thiên Nguyên lập tức thở dài.

“Không sai, mỗi đời hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đều không thể sống quá một trăm năm sau khi đăng cơ”.

Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã sững sờ.

Hóa ra có chuyện này thật.

Chẳng trách, với tư cách là đế quốc Thiên Nguyên thuộc mười đế quốc lớn, mỗi hoàng đế mới bắt buộc phải nhường ngôi khi tròn một trăm năm.

Nàng vốn tưởng rằng đế quốc Thiên Nguyên cố tình làm vậy để đảm bảo sự hưng thịnh cho đế quốc.

Thật không ngờ mọi thứ là vì bất đắc dĩ.

“Nhưng làm sao mà ngươi biết được?”.

Bá chủ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Tần Ninh.

“Nguyên Phong Không, bớt nhìn ta bằng ánh mắt ấy”, Tần Ninh nói: “Nếu ông muốn giết ta, bây giờ cứ đẩy ta xuống là xong”.

Hắn vừa nói dứt lời, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên trở nên dè chừng.

“Hừ, tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào”.

Nguyên Phong Không chính là tên húy của bá chủ Thiên Nguyên.

“Đơn giản thôi, ông đưa búa Liệt Thiên cho ta, vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa”, Tần Ninh chậm rãi nói.

Hửm?
Nghe đến câu này mà Nguyên Phong Không chẳng hề nhíu mày.

Ông ta không hề nổi nóng, vì với tư cách là bá chủ của đế quốc Thiên Nguyên - một trong mười đế quốc lớn, ông ta không phải kẻ ngốc.

Tần Ninh nói câu này có nghĩa là mỗi một đời đế vương không thể sống quá trăm năm sau khi đăng cơ, là bởi vì búa Liệt Thiên?
Làm sao có thể như thế được!
Búa Liệt Thiên do thủy tổ - thiên tướng Nguyên Phong đích thân truyền cho hậu nhân, chẳng lẽ còn hại hậu nhân của mình?
Nguyên Phong Không im lặng không nói gì, Tần Ninh tiếp tục nói: “Thế nào hả? Ta vừa không giết con trai ông, vừa giúp ông giải quyết rắc rối, toàn là chuyện tốt cả đấy”.

“Ngươi có lòng tốt đến thế cơ à?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, dè dặt hỏi.

Thiếu niên này quả thực khiến người ta không thể nhìn thấu được.

“Tin hay không tùy ông, nếu chẳng phải vì cần búa Liệt Thiên để làm một số chuyện thì dù đế quốc Thiên Nguyên của ông có như thế này suốt cả chục ngàn năm, ta cũng không muốn bận tâm”.

Ánh mắt Nguyên Phong Không thoáng lóe lên.

Trông qua thì Tần Ninh này quá kỳ quặc.

Tên nhóc này dường như không hề lo lắng rằng mình sẽ giết hắn.

“Ta biết ông đang nghĩ điều gì, ông có thể giết ta hoặc bắt giữ ta, ép ta nói ra những điều ta biết, chẳng qua cũng chỉ đến thế, ông đừng hòng có được cách giải quyết”.

Tần Ninh cười và nói: “Hiện giờ, trên Cửu U đại lục này, chỉ có mình ta biết được cách hóa giải bí mật bên trong búa Liệt Thiên”.

“Chỉ có mình ngươi? Giọng điệu nghe oai quá”.

Tần Ninh lại bật cười: “Không tin thì thôi, dù sao thì ông cũng chẳng còn bao nhiêu năm để sống đâu”.

Nói dứt câu, Tần Ninh vẫy vẫy tay.

“Viên Viên, chúng ta đi nào”.

“Khoan đã!”
Nguyên Phong Không tiếp tục hỏi: “Tần Ninh, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Còn cần tôi phải nói rõ ra hả?” Tần Ninh hỏi lại, “Nếu ta nói không sai, ở đế quốc Thiên Nguyên của ông, mỗi một đời hoàng đế thừa kế hoàng vị, căn bản không có một ai sống tới một trăm tuổi nhỉ?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nguyên Phong Không lập tức thay đổi hẳn.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tần Ninh!”
Tần Ninh thản nhiên hỏi: “Bây giờ có thể thu bớt lòng kiêu ngạo của ông mà đàm phán đàng hoàng với ta chưa?”
Biểu cảm của Nguyên Phong Không trở nên giằng xé.

“Không sai, đây là một lời nguyền đã tồn tại hàng chục nghìn năm ở đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một hoàng đế, chỉ cần tại vị một trăm năm sẽ chết bất đắc kỳ tử”.

“Sau này, hoàng thất đặt ra quy định, mỗi một đời hoàng đế phải chọn ra một người thừa kế khi tại vị đủ một trăm năm”.

“Đây cũng là điều mà ta biết được sau khi làm hoàng đế”.

Sắc mặt Nguyên Phong Không sa sầm, ông ta đau khổ nói: “Chuyện này chỉ có các đời hoàng đế mới biết được, hiện giờ trong đế quốc Thiên Nguyên căn bản không một ai biết, rốt cuộc ngươi biết được điều này từ đâu?”
“Đoán thôi!”
Tần Ninh tìm một mỏm đá, thản nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Lời nguyền trăm năm hả? Mê tín thật đấy”.

“Lẽ nào còn nguyên nhân khác?”
Ánh mắt Nguyên Phong Không hiện vẻ khó hiểu.

“Đương nhiên rồi!”
Nghe thấy câu nói của Tần Ninh, sắc mặt Nguyên Phong Không đanh lại.

Nếu quả thật là vậy, có thể tìm ra cách giải quyết thì quá tốt.

Hiện giờ ông ta đã tại vị được bảy mươi năm rồi, còn lại khoảng ba mươi năm thôi.

“Tần Ninh… công tử, ban nãy tại hạ thất lễ rồi, tại đây ta xin bồi tội cùng công tử”, Nguyên Phong Không lập tức nghiêm nghị hẳn.

“Được rồi được rồi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Ông cũng không cần khách sáo một cách giả dối như thế, nếu muốn giải quyết thì đơn giản thôi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Lại là búa Liệt Thiên, dường như Tần Ninh rất để tâm tới chiếc búa này.

“Xin hỏi công ty, chiếc búa Liệt Thiên này rốt cuộc liên quan gì tới huyết mạch Nguyên thị ta?”
“Được, ông muốn biết thì ta nói cho ông biết”.

Tần Ninh nói: “Sở dĩ hàng vạn năm trở lại đây, mỗi một vị hoàng đế trong hoàng thất Nguyên gia của ông chỉ tại vị một trăm năm rồi qua đời, chính là búa Liệt Thiên”.

Sao cơ!
Câu này được nói ra khiến Nguyên Phong Không sững sờ.

Tần Ninh xua xua tay: “Đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Nguyên Phong Không phất tay một cái, búa Liệt Thiên xuất hiện trong tay ông ta.

Búa Liệt Thiên này dài khoảng một cánh tay, toàn bộ thân búa tỏa ra hào quang màu đen tuyền, dường như có một lớp ánh sáng đang dao động.

Nếu nhìn kỹ thì khí tức mờ mờ ảo ảo không hề thua kém kiếm máu Sinh Tử.

Tần Ninh gật gật đầu, nhận lấy búa Liệt Thiên.

Búa Liệt Thiên giống như kiếm máu Sinh Tử, đều là linh khí ngũ phẩm, vả lại còn khác với linh khí ngũ phẩm hiện tại.

Hai món linh khí ngũ phẩm này đã tồn tại hàng vạn năm nhưng vẫn tỏa ra hào quang, thậm chí còn lấp lánh hơn trước kia.

Nguyên Phong Không giải thích rằng: “Búa Liệt Thiên vẫn luôn do tộc trưởng Nguyên gia - thiên tướng Nguyên Phong nắm giữ, nghe nói do Minh Uyên đại đế phong tặng”.

Nguyên Phong Không sững người.

Nhưng Tần Ninh không hề để tâm mà tiếp tục nói: “Vấn đề xuất hiện ở chỗ này đây, búa Liệt Thiên, vì hàm chứa sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, nếu ngày đêm tiếp xúc cùng nó thì chức năng trong cơ thể sẽ bị ăn mòn mạnh mẽ, thời gian một trăm năm cũng đủ để hủy diệt sức sống của một con người rồi”.

“Không thể nào!”, Nguyên Phong Không lập tức phản bác.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 273: Phách Lôi Thể Quyết



“Ồ? Sao mà không được?”
Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Phong Không nói: “Nếu thật sự là vậy, thì vì sao lão tổ thiên tướng Nguyên Phong của ta lại yêu cầu chúng ta mang theo ngày đêm?”
“Vậy ta hỏi ngươi, lão tổ nhà ông bắt ông chờ ngày chờ đêm, vậy có truyền cho linh quyết nào đó để tu luyện không?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Phong Không đã nói: “Sao ngươi biết?”
“Đoán!”
Tần Ninh nói thật, vì lần này đúng là hắn đoán.
“Không sai, lão tổ nhà ta từng truyền đến một môn linh quyết, tên là Phách Lôi thể quyết”.
Nguyên Phong Không lại nói: “Tiếc là năm đó đế quốc Thiên Nguyên mới bắt đầu được thiết lập, trắc trở vô cùng, tổng số năm khẩu quyết tu luyện lại mất đi hai!”
“Nhưng hoàng thất đế quốc Thiên Nguyên ta chỉ tu luyện ba tầng còn lại, thế thì liên quan gì đến búa Liệt Thiên chứ?”
“Đương nhiên là có!”
Tần Ninh gật đầu đáp: “Búa Liệt Thiên có sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, tổ tiên các ông bảo các ông tu hành cùng Phách Lôi thể quyết chính là để hấp thu sức mạnh sấm sét, cường hóa thân thể”.

“Nhưng các ông lại làm mất đi hai tầng, điều này dẫn đến việc mỗi đời hoàng đế các ông đều không chịu được sự tấn công của búa Liệt Thiên”.
“Cho nên trong trăm năm tại vị, các ông không thể chịu đựng được, nên bị đả kích cực mạnh!”
Nguyên Phong Không nghe vậy thì sửng sốt.
Nếu Tần Ninh nói đúng, thì đây thật sự là một chuyện lớn.
Ý của lão tổ là, mỗi một đời hoàng đế đều phải mang theo búa Liệt Thiên, bắt buộc phải tu hành Phách Lôi thể quyết, nhưng mỗi đời bọn họ chỉ tu luyện có ba tầng, không thể kháng cự lại sự tấn công của búa Liệt Thiên mỗi ngày.
Chuyện này mới dẫn đến việc hàng chục ngàn năm nay, mỗi đời hoàng đế lên kế vị thì cũng chỉ sống được một trăm năm.
Mọi nguyên nhân hóa ra lại từ búa Liệt Thiên mà ra.
“Ta nghĩ, lão tổ của các ngươi chắc chắn đã nhắc nhở kỹ lắm rồi, nhưng các ngươi lại xảy ra sai xót trong quá trình truyền lại”.
Tần Ninh lãnh đạm nói.
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Người này mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại nắm rõ búa Liệt Thiên, Phách Lôi thể quyết trong lòng bàn tay.
“Tần Ninh...!công tử!”
Nguyên Phong Không lúc này đã bắt đầu nói chuyện khách sáo hơn: “Nếu công tử Tần Ninh đã nói vậy thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải quyết?”
“Ta nói rồi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Tần Ninh đáp: “Như vậy, hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên các ngươi sẽ không phải chịu búa Liệt Thiên tấn công nữa, sau này tuy sống không được lâu như trước nhưng cũng không đến nỗi cứ đến trăm tuổi là nghẻo”.
“Không được!”
Nguyên Phong Không nói tiếp: “Nếu là vậy, ta sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Nguyên chứ?”
“Vậy thì hết cách rồi”.
Tần Ninh xua tay, bất lực nói.
Sắc mặt Nguyên Phong Không lúc này sắc mặt trắng bệch.
Ông ta đã nhậm chức được bảy mươi năm rồi, qua ba mươi năm nữa sẽ là đại hạn của ông ta.
Vương giả nhất mạch, khi đạt được đến cảnh giới Địa Võ, sống được mấy trăm năm.
Ai mà không muốn được giữ ngôi vị lâu cơ chứ?
Nếu thật sự có phương pháp giải quyết thì ông ta cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng phương pháp giải quyết mà là từ bỏ búa Liệt Thiên thì thật khó chấp nhận.
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không, không nói nhiều mà phất tay quay người rời đi.

“Công tử Tần Ninh chờ chút!”
Nguyên Phong Không giơ tay ra nói: “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi là người của đế quốc Bắc Minh thì Nguyên Phong Không ta và công tử Tần Ninh làm một giao dịch được không?”
“Ngày sau, nếu đế quốc Bắc Minh gặp nạn thì đế quốc Thiên Nguyên ta có thể ra tay cứu viện, chỉ mong Tần công tử có thể nói cho ta biết cách giải quyết việc này”.
“Đế quốc Bắc Minh mà gặp nạn thì có ta là đủ, đâu cần đến các ông ra tay?”, Tần Ninh cười nhạt: “Xem ra, ông thà chết cũng không muốn bỏ búa Liệt Thiên nhỉ”.
“Không phải là không nỡ, mà là búa Liệt Thiên là linh khí truyền thừa của họ Nguyên chúng ta.

Cho dù tại hạ có chết thì cũng sẽ phải truyền thừa cho đời sau”, Nguyên Phong Không nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Thôi!”
Tần Ninh phất tay: “Ông cũng có ý hiếu kính với Nguyên Phong”.
“Ta cũng không miễn cưỡng ông nữa, còn một cách khác đó là học tiếp hai tầng sau của Phách Lôi thể quyết, như vậy búa Liệt Thiên sẽ không còn làm cơ thể các ông bị thương nữa”.
Lời này nói ra khiến Nguyên Phong Không cười khổ: “Nhưng Phách Lôi thể quyết đã...”
Ơ! Từ từ!
Nguyên Phong Không đột nhiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt thay đổi,
“Công tử Tần Ninh có...!hai tầng sau ư?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, trong lòng chấn động.
“Chính xác”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Niệm tình sự hiếu thuận của ông, ta sẽ nhượng bộ.

Trong Vạn Linh Vực này, ông cho ta mượn búa Liệt Thiên, sau đó ta sẽ truyền hai tầng cuối của Phách Lôi thể quyết cho ông”.
Tần Ninh nói xong khiến Nguyên Phong Không run rẩy, bước lên trước, kéo lấy Tần Ninh: “Công tử thật sự biết khẩu quyết tu luyện của hai tầng sau sao?”
“Tầng bốn, Phách Lôi phách, tầng năm, Phách Lôi thể”, Tần Ninh cười nói: “Ta mà lừa ông thì có ích gì đâu?”
Nghe được đến đây, ánh mắt Nguyên Phong Không trở nên kiên định, gật đầu thật mạnh: “Được!”
Nguyên Phong Không nói xong thì giao búa Liệt Thiên cho Tần Ninh.
Một hơi thở cổ xưa phả vào.

Tần Ninh sờ búa Liệt Thiên, không kìm được mà cười nói: “Người bạn già, đã lâu không gặp!”
Sau đó, Tần Ninh cầm chắc búa Liệt Thiên và nói: “Phách Lôi thể quyết lấy linh khí hung hãn để tôi luyện thân thể, tầng một tụ hải, tầng hai đúc đài, tầng ba ngưng luân, tầng bốn lôi phách, tầng năm lôi thể đại thành!”
“Tầng bốn lôi phách, dẫn dụ sấm sét vào cơ thể, sức mạnh sấm sét quán thâu linh phách, hội tụ toàn thân...”
Tần Ninh từ từ giảng giải, Nguyên Phong Không kích động đến run rẩy cả người.
Không sai, đây chính là Phách Lôi thể quyết!
Cùng ba tầng đầu tương trợ lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.
Phách Lôi thể quyết này không sai!
Nguyên Phong Không nghe xong thì cả người run bần bật.
Phách Lôi thể quyết chính là linh quyết ngũ phẩm, là linh quyết truyền thừa của dòng họ Nguyên, thất truyền hơn chục ngàn năm.
Nhưng hôm nay ông ta đã có được nó.
Tần Ninh cười đáp: “Tầng bốn ta đã truyền cho ông rồi, ông tự mình lĩnh ngộ đi.

Còn tầng năm, khi ta trả lại búa Liệt Thiên thì sẽ nói cho ông”.
Nguyên Phong Không vui mừng không thôi, chắp tay nói: “Đa tạ công tử Tần Ninh, tại hạ cáo từ”.
Ông ta thân là cường giả cảnh giới Địa Võ, đương nhiên không lo Tần Ninh sẽ không trả lại búa Liệt Thiên.
Tầng bốn có trong tay, ông ta phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp thực lực.
Nhìn Nguyên Phong Không rời đi, Diệp Viên Viên không khỏi tò mò: “Tại sao công tử lại cho người này món hời như vậy?”
Diệp Viên Viên hiểu được, nếu Tần Ninh muốn lấy búa Liệt Thiên thì thật sự có thể.
Nhưng Tần Ninh lại nhượng bộ.

phong-than-chau-273-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 274: Ngươi Cũng Nói Ít Thôi



Tần Ninh ngồi xuống, v**t v* búa Liệt Thiên, phảng phất như đang tự nói chuyện một mình: “Năm xưa Minh Uyên Đại Đế cùng viện trưởng học viện Thiên Thần sắc phong ba hoàng bảy vương, thì ba mươi bảy người này đều lập lời thề máu rằng con cháu đời sau vĩnh viễn không được ra tay với hoàng thất Bắc Minh”.

“Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, Vô Song Vương của đế quốc Vô Song lại quên đi điểm này”.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 275: Núi Bắc Uyên



Tiểu tổ tông Tần Ninh lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.

Nhưng lần này thì khác.

Lần trước chém giết Vô Song Vương của đế quốc Vô song là đã hoàn toàn gây thù với đế quốc Vô Song rồi.

Lần này lại là năm đại đế quốc.

Mà mỗi một đế quốc đều không hề yếu hơn đế quốc Vân Lam.

Thậm chí hai đế quốc Vân Dương và Thương Nghiễm gộp lại còn mạnh hơn đế quốc Vân Lam.

Phạm Đông Lưu kia cũng sững sờ, không ngờ rằng một thiếu niên lại có thể nói ra những lời ngang ngược đến vậy.

Phạm Đông Lưu hừ lạnh nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết đúng không”.

Lão ta nói xong liền vung tay ra đánh về phía Tần Ninh.

“Hỗn láo!”
Ông què lúc này bước ra đánh lại.

Bốp!
Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau vang lên.

Ông què đấm ra, hai người va chạm.

Sắc mặt Phạm Đông Lưu kia liền biến đổi, vội vã lùi về sau.

“Giết!”, Tần Ninh nói.

Ông què không còn do dự nữa mà đuổi theo, kiếm máu Sinh Tử chém ra.

Kiếm máu Sinh Tử hấp thụ sát khí hàng chục ngàn năm, huyết khí nồng đậm đến cực điểm.

Năm đó, số người chết dưới kiếm này thật sự là đếm không xuể.

Kiếm này giết ra, huyết khí và sát khí bay đầy trời.

Một tiếng phập vang lên, cơ thể của Phạm Đông Lưu kia chia làm đôi, máu tươi chảy tràn trề.

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vị máu tanh.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Muốn chiếm núi Bắc Uyên? Nếu thế thì cũng là Tần Ninh ta chiếm, các ngươi là cái gì mà đòi chặn ta ở đây?”
Tần Ninh quét mắt nhìn nhóm người, nói tiếp: “Kẻ nào muốn chặn ta nữa thì đứng ra xem nào”.

Lời này nói ra, tất cả đều á khẩu.

Ông què có thực lực Địa Võ tầng hai, ở các đế quốc thì có thể nói là sự tồn tại đỉnh cấp, ai dám không nghe theo?
Tần Ninh quét mắt, phất tay nói: “Chúng ta lên núi đi, để ta xem đám đế quốc này có tư cách gì!”
Mấy kẻ được đế quốc phái đến trông chừng lúc này không dám nói gì nữa.

Phạm Đông Lưu chính là quốc sư của đế quốc Đông Giang, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng chín, thực lực thâm hậu, nhưng đối mặt với cảnh giới Địa Võ thì Linh Phách tầng chín không là gì cả.

Tần Ninh dẫn đoàn người lên núi, người của năm đại đế quốc lúc này không thể không tránh đường.

Khi nhóm Tần Ninh l*n đ*nh núi thì bọn họ mới thở phào một hơi.

“Thằng đó chết chắc rồi, g**t ch*t quốc sư Phạm Đông Lưu, đế quốc Đông Giang sẽ tha cho hắn chắc?”
“Đừng nói là đế quốc Đông Giang.

Lần này cả năm đại đế quốc liên thủ muốn tìm ra bí mật của núi Bắc Uyên, thằng nhãi đó xông thẳng vào chắc chắn là tự tìm cái chết”.

“Đúng vậy, đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.

Nhóm người lúc này bàn tán sôi nổi.

Tần Ninh lại chẳng quan tâm mà đi thẳng lên núi.

Nhìn sang Minh Ung và Thiên Ám ở bên cạnh, Tần Ninh quát: “Thấy gì chưa? Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, tổ thượng của hai người các ông đã từng kiêu ngạo thế nào? Nếu chúng mà biết con cháu sau này bị người ta bắt nạt thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao?”
“Bí mật của nhà mình bị người ta tiến vào tùy ý thì thôi đi, giờ đến cả bảo bối ẩn giấu cũng bị chúng chặn mất không cho vào”.

Tần Ninh dường như đã hơi tức giận.

Minh Ung và Thiên Ám lúc này chỉ biết cười nịnh, gật đầu.

Theo lời Tần Ninh nói, trên đời này dường như không có ai là hắn không giết được và không dám giết cả.

Suốt cả quãng đường, Tần Ninh không nói năng gì cả, những người khác cũng không dám lên tiếng, cẩn thận thăm dò tứ phía.

Dần dần, cả nhóm người đã tiến vào khu vực mây mù che phủ.

Nhưng lúc này, cảnh tượng phía trước khiến bọn họ hơi sửng sốt.

Xuyên qua làn mây mù, vốn tưởng là đỉnh núi, ai ngờ, trước mặt bọn họ lại là bình địa.

Phảng phất như nửa trên của ngọn núi đã bị người ta chém mất không còn chút gì.

Nhưng nơi này nhìn rộng những hàng chục ngàn mét, nhìn ra từng tòa cung điện cũ nát.

Nơi này thật kỳ lạ!
“Điện Bắc Uyên!”
Nhìn tòa cung điện cũ nát đó, Tần Ninh thở dài.

Cảnh còn người mất!
Tần Ninh bước ra, đứng ở chỗ phế tích, nhìn ra tứ phía.

Đám người Minh Ung và Thiên Ám lúc này thì cẩn thận đi sau.

Tần Ninh của hiện tại đang không hề vui, nếu làm vị tiểu tổ tông này tức giận thì bọn họ sẽ không được yên thân đâu.

Mạnh mẽ như Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ của đế quốc Vân Lam còn phải nghe lệnh Tần Ninh, thì bọn họ cũng không cần phải nói nữa.

Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận phòng bị tứ phía.

“Aaaaaaaaa! ”
Khi bốn người đang nhìn quanh, cẩn thận từng bước thì có tiếng thét thảm vang lên.

Một hộ vệ lúc này sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Ngón tay của hộ vệ đó đang hóa đen, tốc độ còn cực nhanh.

“Cắt tay của hắn ta đi”, Tần Ninh lập tức nói.

Thiên Ám bước qua chém thẳng.

Một tiếng phập vang lên, bàn tay của hộ vệ đó bị chặt mất, sắc mặt trắng bệch.

Mà tay hắn ta đã bị ăn mòn, tốc độ nhanh vô cùng.

“Không muốn chết thì đừng có dại mà động vào bất kỳ thứ gì”.

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ đây là nơi hoang phế mà khinh thường, không cẩn thận đây sẽ là nơi chôn thây của các ngươi đó”.

Tần Ninh nói xong, tất cả đều không dám mạo hiểm.

Sau đó, hắn nhìn sang tứ phía.

Trên đỉnh núi này, mảnh bình địa cực lớn có những tòa cung điện hoang phế, vốn nhìn không ra sự kỳ lạ nào.

Nhưng vì tên hộ vệ ban nãy sờ linh tinh khiến một bàn tay bị đứt, đám người chỉ dám đi theo Tần Ninh không dám cử động nhiều.

“Đó là cái gì?”
Có một người thốt lên, chỉ sang một phía.

Cách bọn họ mười mấy mét, có mười cỗ thi thể nằm ngang dọc, nhìn rất khủng bộ, thê thảm vô cùng.

“Đây là! tướng quân Tiễn Hạ của đế quốc Đại Tiễn, cảnh giới Linh Phách tầng bảy, thế mà lại chết ở đây! ”, Vân Khánh Tiêu không kìm được mà nói.

Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng bảy lại chết ở đây, thật sự không dám tin.

Nhìn mười mấy thi thể ở đó, Tần Ninh cũng chẳng thấy lạ.

Đừng nói là cảnh giới Linh Phách, dù là cảnh giới Địa Võ chết cũng không lạ.

Bọn họ không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.

“Chạy mau, chạy mau!”
“Aaaaa, đây đúng là địa ngục!”
Rốt cuộc đây là nơi nào mà đáng sợ thế?
“Nơi này là địa ngục sao?”, Vân Sương Nhi không khỏi run rẩy nói.

“Không phải địa ngục, mà là thiên đường”, Tần Ninh cười không nói.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 276: Bắc Minh Kình Và Thanh Đạo Hoàng Kiếm Quyết



Đối với người khác mà nói, đó có thể là địa ngục, nhưng đối với hắn thì đó là thiên đường.

Tần Ninh cũng không quan tâm đến những bóng người đang tháo chạy kia, vẫn tiếp tục đi sâu vào trong.

Chỉ là lần này, mọi người càng thận trọng hơn, những dấu hiệu lần lượt xuất hiện đã thể hiện rõ ràng sự khác thường của nơi này.

Từ từ, mấy chục bóng người đến một quảng trường hình tròn.

Xung quanh quảng trường lát đá tứ phía nhẵn nhụi, chỉ là lúc này lại đầy những vệt loang lổ.

Tần Ninh dừng chân, nhìn tường đá chung quanh, thổn thức không thôi.

“Công tử… nơi này âm u đáng sợ quá…”
Vân Sương Nhi không nhịn được, trầm giọng nói.

Xung quanh như chứa đầy sự u ám khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, giống như đây là một chiến trường cổ xưa vậy.

Không chỉ vậy, bầu không khí cũng mang đến cho người ta một cảm giác ớn lạnh.

“Đừng sợ, ta ở đây rồi!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, thở ra một hơi, ánh mắt không ngừng thay đổi, nhìn tường đá bao quanh.

Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một bức tường đá ở hướng tây bắc.

Tiến lên phía dưới chân tường đá, Tần Ninh vung tay một cái, một loạt đường linh văn xuất hiện vào lúc này, linh văn ngưng kết linh thần đang không ngừng hội tụ, phải đến hơn hàng trăm đường.

Những linh văn kia không ngừng gom sát lại, chầm chậm tỏa ra một luồng khí tức không hề đáng sợ.

Cuối cùng, tất cả linh văn quấn lấy nhau, ngưng tụ lại thành một chữ “Mở”.

“Mở!”
Giọng nói trầm thấp, Tần Ninh vỗ tay, âm thanh nứt vỡ răng rắc răng rắc vang lên.

Lúc này, bức tường đá kia đột nhiên bắt đầu rạn nứt.

Một vầng linh quang bao phủ bức tường đá, khiến cho tất cả mọi người không thể nào nhìn rõ cảnh vật trong đó.

“Minh Ung, Thiên Ám, hai ngươi theo ta vào trong!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Những người còn lại chờ ở đây!”
Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và những người khác đều gật đầu.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sau Tần Ninh, hai ngươi Minh Ung và Thiên Ám cũng gật đầu theo sát.

Năm bóng người trực tiếp bước vào trong không gian của bức tường đá rồi biến mất.

Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ nhìn xung quanh, nói: “Cẩn thận canh gác!”
m thanh của tiếng bước chân vang lên, hàng chục bóng người chia ra đứng rải rác ra ở các vị trí.

Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực, trong không gian kỳ dị này rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật không thể tưởng tượng nào nữa.

Lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng đang rất hoang mang và mơ hồ.

Thân là những người thống trị đế quốc Vân Lam - một trong mười đại đế quốc mà ở tại nơi này, cả hai đều không dám làm càn.

Nhưng Tần Ninh đối với nơi này lại vô cùng quen thuộc, giống như là đang thoải mái tiến vào trong vườn hoa phía sau nhà mình vậy.

Trong bức tường đá kia rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì, không một ai biết được.

Mà cùng lúc này, năm bóng người tiến vào trong bức tường đá, một làn sóng không gian quét qua, trước mặt năm bóng người xuất hiện trước một ngọn núi nhỏ.

Ngọn núi nhỏ đó cao cả trăm mét, cây cối xanh um tươi tốt mọc lên như rừng.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, dẫn theo bốn người tiến về phía đỉnh núi.

Sau đó, năm bóng người xuất hiện trên đỉnh núi.

Lúc này, đỉnh núi rộng lớn hơn khi họ nhìn từ xa gấp mấy lần
Hơn nữa xung quanh đỉnh núi, sát bên vách núi dựng đứng, hàng loạt bia đá đứng sừng sững sừng sững.

Lúc này, nhìn vào những tấm bia đá dựng đứng sừng sững kia, hai mắt Minh Ung và Thiên Ám nhìn trân trân, hoàn toàn không nói nên lời vì kinh ngạc.

“Huyền Dương quyết - Linh quyết kế thừa của đế quốc Vân Dương!”
“Đây là! Thương Thiên Ấn, chiêu thức truyền thừa của đế quốc Thương Nghiễm!”
Hai người cùng nhìn vào tấm bia và cảm thán.

Xung quanh vách núi, tổng cộng có ba mươi bảy tấm bia đá, trên mỗi tấm bia đá đều khắc rõ ràng mấy chữ lớn.

Những chữ lớn đó lại chính là linh quyết của ba vị hoàng, bảy vương, chín soái và mười tám thiên tướng đã làm chấn động cương quốc Bắc Minh năm đó.

Nhìn thấy cảnh này, cơ thể của hai người đều bắt đầu run lên bần bật.

“Kích động cái gì chứ?”
Tần Ninh liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Đống linh quyết này không phù hợp với các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, hai người run lên cười.

Tần Ninh đứng ở chính giữa, nhìn xung quanh, nói: “Linh quyết thực sự phù hợp với các ngươi là ở đây!”
Hắn vung tay một cái, trong nháy mắt, ba mươi bảy tấm bia đá phát ra tiếng ầm ầm ầm.

Từng đường từng luồng ánh sáng như thác nước, đột nhiên chiếu xuống dưới chân Tần Ninh.

Không lâu sau, dưới chân Tần Ninh biến ảo ra từng đường từng tia ánh sáng.

Tia ánh sáng xuất hiện, ánh sáng khuếch tán ra xung quanh.

Lấy Tần Ninh làm trung tâm, mặt đất dưới chân từ từ nứt ra.

Một trận pháp ánh sáng hình ngôi sao năm cánh xuất hiện vào lúc này.

“Qua đây!”
Tần Ninh nhìn hai người họ, trực tiếp lên tiếng.

Minh Ung và Thiên Ám vội vã bước về phía Tần Ninh.

Ngón tay điểm một cái, giữa hai tay Tần Ninh đột nhiên xuất hiện hai viên ánh sáng.

“Không cần làm gì, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi là được!”
Tần Ninh căn dặn một câu, rồi trực tiếp vung tay một cái, vào lúc này, một sự chuyển động kinh sợ từ từ chấn động.

m thanh vù vù vang lên, trên ấn đường của hai người Minh Ung và Thiên Ám bỗng xuất hiện một ấn kí.

Không lâu sau, hai đốm sáng kia tan biến vào trong đầu của hai người họ.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai người mở mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Bắc Minh Kình!”
“Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết!”

Trong phút chốc, cơ thể hai người không khỏi run rẩy.

“Sao có thể…”, Minh Ung không khỏi run lên: “Bắc Minh Kình chính là do lão tổ lập ra năm đó, nhưng mấy vạn năm nay, trong hoàng thất Bắc Minh chỉ có bốn quyển đầu, trải qua hàng vạn năm đổi thay, năm quyển còn lại sớm đã bị thất truyền rồi…”
“Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, là do Thiên Thanh Thạch lão tổ truyền lại, trong học viện Thiên Thần cũng đã không còn nhìn thấy nữa rồi…”
Hai người bọn họ lúc này vô cùng bàng hoàng.

“Các ngươi tưởng rằng, tiên tổ của các ngươi đều là đồ ngu sao?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Thứ đồ vô giá thế này, đương nhiên là lúc nào cũng cần phải lưu lại một bản!”
Nghe vậy, hai người gật đầu.

Tần Ninh nói không sai.

Chỉ là những chuyện này đều đã xảy ra mấy vạn năm trước, sao Tần Ninh có thể biết rõ tường tận như vậy chứ?
Lúc này, cả hai đều cảm thấy khó tin.

Tần Ninh lại nói: “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước, lần này tiến vào Vạn Linh vực, hai người các ngươi lấy được Bắc Minh Kình và Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, chuyện này sẽ giúp thực lực hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần tăng lên một bậc!”
“Nhưng nên nhớ kỹ, không được đụng vào bất cứ món đồ nào khác ở nơi này! Bằng không, các người sẽ chết không có chỗ chôn thây, đừng trách ta đã không nhắc trước!”
“Vâng vâng vâng!”
Hai người gật đầu ngay lập tức.

Tần Ninh lúc này đứng yên tại chỗ, không rời đi.

Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này khá tò mò.

Linh quyết kế thừa của 37 vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất kia để lại, có thể nói là vô giá, nếu như ai có được nó, người đó nhất định sẽ có khả năng trở thành bá chủ của toàn bộ Cửu U đại lục.

Nhưng Tần Ninh có vẻ không hề động tâm.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử, nếu như lấy ra những linh quyết này, e rằng toàn bộ Cửu U đại lục sẽ nổi cơn sóng gió!”
“Không cần!”
Tần Ninh cười nhạt: “Những linh quyết này, đều ở trong đầu của ta! ”
Tần Ninh không nói nhiều, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Trong chớp mắt, trong trận pháp ánh sáng hình ngôi sao năm cánh kia, những tia sáng lại lần nữa xuất hiện.

Lúc này, trên ba mươi bảy tấm bia đá, từng đường từng đường khí tức ngang tàng quét qua.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 277: Ảo Ảnh Uyên Cốc



Vù…
Tiếng vù vù vang lên vào lúc này, dưới chân Tần Ninh đột nhiên hiện lên ánh sáng, ngưng tụ thành một chùm tia sáng, bao phủ cả người của hắn.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nín thở, nhìn thấy cảnh này, cả hai người đều hoang mang mơ hồ.
Nhưng lúc ấy, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của hắn lại xuất hiện ở trong một sơn cốc non xanh nước biếc.
Bước vào trong sơn cốc, từng đường từng tia khí tức mạnh mẽ hiện lên vào lúc này.
Trong sơn cốc, mấy chục bóng người đang đánh nhau.

Trong mấy chục người đó, phần lớn là những thanh niên trẻ tuổi, thậm chí có một vài người trông khá non nớt.
“Sư tổ!”
“Sư tổ trở về rồi!”
Đột nhiên, trong đám người vang lên một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ.
Mấy chục người lần lượt dừng lại, khi nhìn thấy Tần Ninh, họ vội vàng chạy băng băng tới, đồng loạt quỳ xuống – phình phịch phình phịch.

“Bái kiến sư tổ!”
“Bái kiến sư tổ!”
Hàng chục người đó đều tỏ ra cung kính trên mặt xen lẫn nét mừng rỡ.
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay, nhìn mấy chục người thế này, trong lòng cũng nổi lên một cơn sóng lớn.
“Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch, sư tôn của các con đâu?”
“Sư tôn đang bế quan tu luyện ạ, con sẽ đi gọi ngay!”, Minh Uyên mặc áo xanh, mày như kiếm, mặt mày chính trực, lúc này lại đang cười tươi như hoa, vội vàng đứng dậy.
“Không cần đâu, các con dẫn ta đi!”
“Vâng!”
Hai người lúc này đứng dậy, dẫn Tần Ninh tiến vào trong sơn cốc.
Những người còn lại lần lượt đứng lên, lúc này, tất cả đều vui mừng không ngớt.
“Sư tổ lại trở về rồi!”
“Phải đó, từng sợi thần thức của chúng ta ngưng tụ ở đây, đã đợi khoảng bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“Hơn chín vạn năm rồi chứ?”
“Thật không ngờ, những gì sư tôn nói năm đó đều là thật, sư tổ thực sự sẽ quay trở lại!”
Mọi người lúc này đều vui mừng không ngớt.
Nhưng khi Tần Ninh rời khỏi, mấy chục bóng người kia, lại lần lượt tiêu tán.
Lúc này, Tần Ninh quay đầu lại nhìn vị trí mấy chục bóng người kia biến mất, hắn không nhịn được lặng lẽ thở dài.
“Sư tổ, người đã mấy vạn năm không xuất hiện rồi!”.

Minh Uyên lúc này hưng phấn nói: “Có thể gặp lại người một lần nữa, mấy năm chờ đợi này của Uyên Nhi đều xứng đáng!”
“Sư tổ, mấy năm nay người đã đi đâu vậy? Chẳng lẽ đúng như lời sư tôn nói, chẳng lẽ là độ luân hồi chuyển kiếp?”
Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên không nhịn được huyên thuyên thay phiên nhau nói.
“Khoan hẵng nói đến ta, hai người các con hiện giờ như nào rồi, sư tôn của các con thì sao?”

Nghe Tần Ninh nói vậy, hai người liền giật mình.
Minh Uyên cười haha nói: “Chúng ta rất tốt, lần này sư tổ trở về, gặp lại chúng đồ tôn, nhất định là sẽ rất kinh ngạc đấy!”
Thiên Thanh Thạch do dự một lúc rồi gật đầu.
“Với ta mà các con vẫn còn muốn giấu diếm sao? Nói!”, Tần Ninh lại nói: “Nơi này là không gian ảo, năm đó ta cùng sư tôn của các con, bỏ ra bảy ngàn năm tuổi thọ để kiến tạo ra nơi này, để cho đám tiểu tử thối các con có thể giữ lại một giọt tinh huyết của từng người, biến hóa thành cảnh tượng ở trong Uyên Cốc năm đó, chính là vì muốn đề phòng các con xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Các con tưởng rằng thực lực hiện giờ của ta thấp nên không nhìn ra được sao? Bọn họ đều đã tọa hoá* hết, duy chỉ có hai người các con là vẫn còn sống.”
*Tọa hóa: từ trong đạo Phật, chỉ Hòa thượng ngồi chết
“Nhưng tinh huyết của Minh Uyên biến hóa thành hình lại sắp tán loạn rồi!”, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thiên phú của hai người cao hơn nhiều so với đám sư huynh đệ, qua chín vạn năm có thể sẽ là đại nạn của họ, tiêu tan ở giữa đất trời, nhưng hai người các con lẽ ra phải đạt đến cảnh giới cao thâm hơn, chín vạn năm không phải là đại nạn đối với hai con!”
“Nói đi!”
Vẻ mặt Tần Ninh lúc này lãnh đạm nói.
Nơi này là một không gian nhỏ do hắn kiến tạo nên, tất cả được sắp xếp theo cảnh tượng của Uyên Cốc ngày trước.
Đám đồ tôn đó xuất hiện chẳng qua là nhờ một giọt tinh huyết hóa thành.
Bọn họ tiêu tan, đại biểu cho việc cuộc đời võ đạo của bọn họ đã đi đến hồi kết.
Nhưng lúc này, hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng là khí tức của hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên không giống nhau.
Giọt tinh huyết này của Minh Uyên đáng lẽ cũng đã tiêu tan rồi, sở dĩ nó vẫn còn tồn tại là do đang miễn cưỡng chống đỡ.
Hơi thở từ linh hồn của Tần Ninh khiến cho hai người bọn họ không thể nhận ra hắn.
Nhưng lúc này, hai tên tiểu tử thối này, lại đang tự lừa dối chính mình.
Lúc này, Minh Uyên run rẩy nở nụ cười, Thiên Thanh Thạch lại nhịn không được nói: “Sư tổ, ta kể cho người nghe!”
“Đại ca Thanh Thạch!”
“Tại sao lại phải giấu sư tổ chứ?”, Thiên Thanh Thạch lúc này lên tiếng: “Sư tổ, thực ra, Minh Uyên đệ đã tọa hoá rồi!”
Ngay khi những lời này được nói ra, Tần Ninh vốn đang chậm rãi bước đi, bỗng dừng lại.
Đột nhiên, trong toàn bộ không gian nhỏ bé này, từng vết nứt không gian xuất hiện, sơn cốc đang tan vỡ.
Mặt đất như xảy ra động đất, xuất hiện những khe nứt.
Nơi này là do Tần Ninh tạo ra, cho dù là ở kiếp thứ mười, hắn vẫn sở hữu quyền khống chế tuyệt đối nơi này.
“Sư tổ…”
Thiên Thanh Thạch vội vàng nói: “Ảo ảnh Uyên Cốc sắp bị hủy rồi...”

Lời này vừa thốt ra, Tần Ninh thở ra một hơi, tất cả náo động đều dừng lại.
“Nói!”.

truyện kiếm hiệp hay
Tần Ninh vén trường sam, ngồi xuống, nói: “Ta đang nghe!”
Khi còn là Cửu U đại đế, đồ nhi tôn giả Thanh Vân, thiên phú kì giai, đã thu nhận mấy chục đệ tử.

Trong đó hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là có thiên phú cao nhất, cũng là hai tên đồ tôn mà Tần Ninh yêu quý nhất.
Nhưng hiện giờ, kiếp thứ mười mở ra, tin tức đầu tiên về cố nhân mà hắn nhận được không ngờ lại là đã chết!
Tần Ninh lúc này tràn đầy lửa giận, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Minh Uyên lúc này lại mang vẻ mặt tươi cười nói: “Sư tổ, không sao đâu, sống chết đều có số, từ xưa đến nay có người sống nào mà không phải chết chứ…”
“Im miệng!”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thiên Thanh Thạch, nói: “Con nói!”
Thiên Thanh Thạch lúc này câm như hến, mở miệng nói: “Năm đó, sư tổ tọa hóa, sư tôn chỉ nói với bọn con rằng sư tổ nhất định sẽ trở lại lần nữa!”
Trong gần chín vạn năm chờ đợi này, đa số các sư huynh đệ đều dần gặp đại nạn, lần lượt từng người một tọa hóa”.
“Con và Minh Uyên có thiên phú cao hơn một chút, thực lực mạnh hơn một chút nên chưa bị tọa hóa, nhưng…Chính vào lúc sau khi sư tổ rời đi, sư tôn cũng một lòng muốn đi ngao du đại lục rộng lớn, con và sư đệ, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cương quốc Bắc Minh ngày càng lớn mạnh, nhưng cuối cùng lại khơi lên sự thèm khát của một số tông môn, sư đệ bị giết, còn con...!thì bị phong ấn ở một nơi khác!”
Tần Ninh vừa dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo chấn động lòng người vào lúc này ầm ầm bốc lên.
Đó là một nguồn sức mạnh không gì sánh bằng!
Chín đời chín kiếp của hắn đều là nhân vật uy danh lừng lẫy, trong vạn giới, lưu lại tên húy vang dội, thân phận tôn quý, không ai có thể sánh được, nhưng hiện giờ, vậy mà lại có kẻ to gan dám đối phó với đồ tôn của hắn..
 
Phong Thần Châu
Chương 278: Cung Càn Khôn Tên Chấn Thiên



“Sư tổ, năm đó người biến mất khỏi hư không, trên Cửu U đại lục đồn rằng người đã tọa hóa, sư tôn lão nhân gia cũng đã rời khỏi Cửu U đại lục”.

“Con với sư đệ, mặc dù hai người bọn con khống chế cương quốc Bắc Minh, thực lực lớn mạnh, nhưng nhiều tông môn trên Cửu U đại lục có thực lực bên trong thâm hậu, sự uy h**p và áp chế của hai người dần biến mất, bọn họ cũng không nhịn được dã tâm của mình! ”
Nghe được lời này, trong mắt Tần Ninh đằng đằng sát khí.

“Kẻ nào?”
Lúc này, sắc mặt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.

Nhưng hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên bên cạnh lại có thể cảm nhận được rõ ràng vào lúc này, khí tức điên cuồng trong cơ thể Tần Ninh đang dâng trào cuồn cuộn.

Hắn càng bình tĩnh, càng là điềm báo của cơn giông bão sắp tới.

“Con không biết…”
Thiên Thanh Thạch gượng cười lắc đầu.

Không biết?
Tần Ninh lúc này, thực sự rất ngạc nhiên.

Thực lực của Thiên Thanh Thạch có thể nói là mạnh nhất trên Cửu U đại lục, vậy mà lại có người có thể che giấu thân phận, giết được Minh Uyên, càng có thể phong ấn Thiên Thanh Thạch.

Hơn nữa, hai tên đồ tôn này của hắn lại không thể nắm bắt được manh mối của kẻ này.

“Nhưng con nhớ có một cái tên là Cuồng Bắc Thái!”
Thiên Thanh Thạch nghiêm túc nói: “Cái tên này, hết lần này đến lần khác đều bị đám người kia nhắc đến, e là thân phận địa vị cũng không thấp.

Sư tổ, người cẩn thận một chút!”
“Được, tiểu tử, hãy sống cho thật tốt, đợi ta!”
Tần Ninh vỗ vai Thiên Thanh Thạch, trong mắt tràn đầy sự tự trách.

“Sư tổ…”
Minh Uyên lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tổ lịch kiếp chín đời chín kiếp trở về, hẳn là thành tựu địa vị phải rất to lớn mới đúng, sao lại quay về rồi ạ?”
“Xảy ra một chút vấn đề nên mở ra kiếp thứ mười!”
Tần Ninh lại nói: “Những chuyện này thì con đừng bận tâm, lần này trải qua kiếp thứ mười cũng không phải là chuyện xấu!”
“Tần Ninh ta chính là cửu mệnh thiên tử, lần này tới đây là muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan như vậy, dám động đến người của ta!”
“Bọn chúng tưởng rằng, tên húy của Cửu U đại đế biến mất mấy ngàn năm, mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói sao?”
Trong mắt Tần Ninh tràn đầy sát khí.

Có thể nói, từ khi sống lại tới nay, lần này là lần hắn tức giận nhất.

“Ta đi gặp Thanh Vân!”
“Vâng!”
Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên gật đầu.

Chỉ là lúc này, bóng dáng của Minh Uyên càng lúc càng mờ.

“Sư tổ!”
Minh Uyên không nhịn được, thở phù phù một tiếng, quỳ xuống đất, nói: “Sư tổ, đồ tôn mạo muội, mong sư tổ nể mặt Uyên Nhi, bảo vệ hậu nhân của đế quốc Bắc Minh con!”
“Đế quốc Bắc Minh lụi bại, không phải vì năm đó bọn họ đắm mình trong truỵ lạc mà là bị nghiền nát bởi các thế lực khác”.

Tần Ninh dừng bước.

“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt!”
Tần Ninh chậm rãi lên tiếng, bước vào trong gian nhà tranh trước mặt.

Minh Uyên hiểu ý mỉm cười, bóng dáng cuối cùng cũng dần dần tan biến.

Trong lòng Tần Ninh lúc này mang theo một tia bất lực.

Cho dù là chín đời chín kiếp, trải qua cả ngàn thế giới, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể buông bỏ một chữ “tình”.

“Điểm này, rất giống với cha! ”
Tần Ninh tự nhiên nói với chính mình, đẩy cửa đi vào.

Trong gian phòng đó, trên tấm đệm hương bồ, một bóng người đang ngồi an nhiên.

Trên người khoác trường bào màu xanh, dáng người hơi gầy, làn da mịn nhẵn, ánh mắt uyên thâm.

Khuôn mặt đó trông khá thanh tú, trong không gian im ắng, tạo cho người ta một vẻ non nớt giống như một người con gái nơi khuê phòng.

Tần Ninh hơi nheo mắt, nhìn thanh niên trước mặt.

“Sư tôn!”
“Thanh Vân!”
Thanh niên khấu đầu quỳ xuống đất, nhìn thiếu niên có phần non nớt trước mắt, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Từ trước đến giờ, Tần Ninh chưa bao giờ lo lắng rằng khi bản thân trở về, các đồ nhi ngày xưa sẽ không nhận ra mình.

Năm đó, thân là Cửu U Đại Đế, ảo ảnh Uyên Cốc này chính là do hắn tự mình kiến lập, ngoại trừ bản thân, bất kì ai cũng không thể động vào hoàn cảnh hiện tại ở đây.

Điểm này, tên tiểu tử Thanh Vân, cũng biết.

Tần Ninh trực tiếp ngồi xuống, nhìn Thanh Vân.

“Tiểu tử con đang ở đâu?”
“Khởi bẩm sư tôn, đồ nhi hiện giờ đang ở Thương Lan đại lục”, Thanh Vân chắp tay nói: “Sư tôn đã trở về, đồ nhi lập tức đến Cửu U đại lục!”
“Nói linh tinh gì thế hả?”
Tần Ninh cười nói: “Đây chỉ là một đạo tinh huyết của con hóa thành, vốn không khai thông với cơ thể người, cơ thể của con vốn không thể biết ta đã trở về”.

“Bỏ đi, khi nào đến Thương Lan đại lục, ta sẽ đi tìm con vậy!”
“Vâng!”
Tần Ninh lại nói: “Chuyện của Minh Uyên, con biết không?”
“Minh Uyên?”
Thanh Vân lúc này sững người.

“Bỏ đi bỏ đi, xem ra là con không biết rồi!”
Tần Ninh thở dài, nói: “Năm đó ta vung tay mặc kệ, rời khỏi Cửu U đại lục, con còn dứt khoát sai khiến rồi mặc kệ chuyện đời hơn!”
“Sư tôn, đồ nhi…”
“Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đợi ta trở về, bảo vệ ta?”, Tần Ninh nhìn Thanh Vân cười nói: “Ta cần con bảo vệ sao?”
“Đồ nhi ngu muội!”
Thanh Vân cúi người.

“Bỏ đi, ảo ảnh Uyên Cốc này cũng không cần tồn tại nữa rồi, đa số đồ nhi của con đều đã tọa hóa rồi, hai tên tiểu tử thối kia cũng không đợi được ta trở về!”
“Giọt tinh huyết này của con giao phó lại cho ta vậy!”
Lời này vừa thốt ra, cơ thể Thanh Vân liền thắt lại.

“Sư tôn, người muốn mở…”

“Phải!”
“Không được, sư tôn!”
Thanh Vân lúc này vội vàng nói: “Cực Đạo Ma Tượng vẫn chưa hoàn toàn ổn định.

Nếu lúc này sư tôn tiến vào trong, e rằng sẽ gặp nguy hiểm lớn!”
Thanh Vân quỳ xuống, chắp tay nói: “Vẫn mong sư tôn suy nghĩ lại, đợi đến khi sư tôn đến Thương Lan đại lục tìm đồ nhi, ta sẽ cùng sư tôn trở về Cửu U đại lục, thu phục Cực Đạo Ma Tượng!”
“Con đứng lên đi!”
Tần Ninh xua tay nói: “Nếu như chút bản lĩnh này cũng không có, vậy thì uổng phí mười kiếp làm người của ta rồi!”
Thanh Vân định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tần Ninh, liền đứng lên không nói nữa.

“Đồ nhi hiểu rồi!”
Thanh Vân không nói nhiều, vung hai tay, một cây cung và một mũi tên xuất hiện trong tay.

“Cung Càn khôn và tên Chấn Thiên thì vẫn mong sư phụ mang theo bên người! Cung tên này thì võ giả thấp cấp của cảnh giới Linh Phách và cảnh giới Địa Võ không thể nhấc lên được, sư tôn mang theo bên mình phòng thân đi ạ!”
Ánh mắt Thanh Vân tràn đầy lo lắng.

“Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên, tiểu tử con để lại ở chỗ này!”
Tần Ninh nhận lấy cung tiễn, cười nói: “Cũng tốt, thuật bắn cung của ta còn vụng về lắm, giữ lại bên người vậy!”
Nghe được lời này, Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm.

Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí ngũ phẩm, đủ để Tần Ninh có thể bảo vệ bản thân ở trong Cửu U đại lục.

Tần Ninh lại cười nói: “Ta và con sẽ tương phùng thôi, cũng không lâu lắm đâu.

Đến lúc đó, ta sẽ xem tên tiểu tử ngươi rốt cuộc đã đạt đến trình độ gì rồi!”
“Nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư tôn!”
Thanh Vân quỳ xuống, hai tay nâng lên.

Tần Ninh lúc này từ từ mở mắt, một tia sáng sắc nhọn lóe lên.

Trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, cười nói: “Không ngờ, trong khoảng thời gian ta vắng mặt mà lại phát sinh nhiều biến cố như vậy, xem ra, rất nhiều người đã quên mất nỗi sợ năm đó bị ta tạo ra rồi!”
Nụ cười này khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cảm thấy kinh hãi.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 279: Giang Bắc Vương



Ba người đi thẳng ra khỏi bức tường đá, xuất hiện trên quảng trường đổ nát.

Nhưng trong khoảnh khắc 3 người xuất hiện thì có hơn 100 ánh nhìn trên quảng trường kia bỗng chốc đổ dồn qua.

Lúc này, Thiên Ám, Minh Ung và Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ chậm rãi đi lại gần Tần Ninh.

“Hử?”
Ánh mắt của Tần Ninh chợt ngưng lại, nhìn ra ngoài.

Bên kia có khoảng hơn 100 người, lúc này đang toát ra hơi thở mạnh mẽ.

Tu vi thấp nhất cũng là thực lực cảnh giới Linh Luân!
“Đang làm gì đây?”
Tần Ninh nhìn phía đối diện, thản nhiên hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Lúc này, trên quảng đường đổ nát, ngoài người của đế quốc Vân Lam, đế quốc Bắc Minh thì còn xuất hiện thêm mấy chục người, rõ ràng là đến từ những đế quốc khác.

Nhưng những kẻ đang đứng ở đây gần như không định rời đi, nhìn chằm chằm vào mấy người họ bên này.

Minh Ung thấp giọng nói: “Người của đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương”.

“Những gã này ở đây ăn hôi, thấy chúng ta dừng ở đây thì cũng không đi nữa…”
Tần Ninh nheo mắt, nhìn đám người kia.

“Minh Ung, thằng nhãi kia lấy được gì trong đó, bây giờ giao ra đi, ta cũng không làm khó đế quốc Bắc Minh các ngươi”.

Trong đám đế quốc Đông Giang kia có một người đàn ông trung niên đứng ra, cười ha ha nói: “Tuy nói đế quốc Vân Lam và đế quốc Đông Giang ta đều là 1 trong 10 đế quốc lớn, nhưng muốn bảo vệ đế quốc Bắc Minh các ngươi thì hơi khó đấy”.

“Thế nào, có hiểu ý tứ trong lời nói của ta không?”
Người đàn ông trung niên nhìn Minh Ung, Thiên Ám như cười như không mà nói.

“Giang Bắc Vương, ngươi có vẻ quá không coi ai ra gì rồi đấy?”
Lúc này, Minh Ung bước ra, gằn lên một tiếng: “Lẽ nào, ngươi cho rằng đế quốc Bắc Minh ta thật sự không có người sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Giang Bắc Vương cười lớn nói: “Đế quốc Bắc Minh của ngươi trừ Minh Uyên đại đế năm đó còn ai có thể giữ được mặt mũi? Bây giờ, đế quốc Bắc Minh của ngươi không phải là cương quốc Bắc Minh nữa rồi, thu lại cái vẻ tự kiêu của ngươi đi, được chứ?”
“Không được!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.

Tần Ninh bước ra từ trong nhóm Minh Ung, Thiên Ám.

Lúc này, sắc mặt hắn trầm xuống, quát lên: “Ông là cái thá gì, đế quốc Bắc Minh có sa sút tới đâu thì vẫn là cương quốc Bắc Minh ngày đó.

Đế quốc Đông Giang ông là cái rắm gì?”
“Ngươi…”
Giang Bắc Vương nghe thấy lời này thì sắc mặt u ám, sải bước lên trước.

“Ta cái gì mà ta?”
Sắc mặt Tần Ninh lại trầm thêm một tầng, nói: “Ta nói rồi, không có chỗ cho ông nói chuyện.

Từ đâu tới thì cút về đó đi!”
Lúc này, không khí tại đây bỗng trở nên vắng lặng.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sửng sốt.

Hôm nay công tử nhà ta làm sao vậy?
Dường như mới biến mất một lát, giờ lại xuất hiện mà đã hoàn toàn khác biệt.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tâm trạng của Tần Ninh bây giờ hình như… rất tồi tệ?
“Ngông cuồng, ngu dốt”, Giang Bắc Vương tỏ vẻ kiêu ngạo, quát lên: “Chỉ là một thằng nhóc thối cảnh giới Linh Luân mà thôi.

Ở đây có chỗ cho ngươi chõ mõm vào sao?”
“Đương nhiên là có phần của ta, nhưng không có phần của con rùa rụt cổ nhà ngươi”.

Tần Ninh lại bước lên một bước, sắc mặt u ám.

“Ngươi dám chửi ta à, muốn chết!”
Giang Bắc Vương lúc này nổi lên sát khí cuồn cuộn.

Chỉ là một thằng nhãi ranh cảnh giới Linh Luân mà dám láo xược trước mặt lão ta.

Thằng nhãi này, thật sự không sợ chết sao?
Giang Bắc Vương lúc này bước thẳng ra.

Hơi thở cảnh giới Địa Võ tầng 5 giải phóng ra lúc này, một luồng uy lực áp chế quét lên người Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Ám và Minh Ung lập tức xông lên.

Đối với bọn họ mà nói thì Tần Ninh bây giờ không chỉ đơn giản là một người đáng sợ mà còn là một người đáng để họ dốc sức toàn lực bảo vệ.

“Lùi lại!”
Lúc này, Tần Ninh lạnh giọng hét lên, nói: “Hôm nay cho các ông mở rộng tầm mắt, để các ông biết được rằng, năm đó, tổ tiên của các ông đã lớn mạnh đến cỡ nào!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, bước chân của hai người chợt dừng lại, nhưng hai tay vẫn thủ thế sẵn sàng.

Mở rộng tầm mắt?
Họ đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Hoàng thất Bắc Minh truyền thừa linh quyết Bắc Minh Kình và truyền thừa của học viện Thiên Thần, Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết.

Hai môn linh quyết này họ đã thất truyền mấy vạn năm rồi.

Nhưng Tần Ninh vừa tới nơi này đã giống như quét bụi mà lấy ra được…
Chuyện này đã khiến họ mở rộng tầm mắt rồi.

“Mở rộng tầm mắt?”, Giang Bắc Vương lúc này tức tối không thể thét lên.

Lão ta là vương gia quyền cao chức trọng ở đế quốc Đông Giang, nào có chịu sự sỉ nhục thế này bao giờ?
Bị một thiếu niên 16, 17 tuổi khinh bỉ ngay trước mặt.

“Chỉ là một vương gia của một đế quốc nhỏ tí mà dám dương oai diễu võ trước mặt ta?”
“Đế quốc Bắc Minh là nơi ông có thể tùy tiện bình luận vớ vẩn sao?”
Tần Ninh hừ lên một tiếng, lại tiến lên một bước.

Đi ra 3 bước, Tần Ninh đứng trước mặt mọi người, đôi mắt mang một tia lười biếng nhưng trong vẻ lười biếng đó lại còn mang theo cả sát khí.

“Hình như có gì đó không đúng lắm…”
Lúc này, trong đám đế quốc Đông Giang có một người đàn ông trung niên, đầu đội vương quan, thần thái nặng nề.

Người này chính là bá chủ của đế quốc Đông Giang, Giang Kình!
“Giang Kình huynh, chỗ nào không đúng?”
Bên cạnh Giang Kình, có một người đàn ông mặc đồ vải thô mỉm cười: “Ta thấy Giang Bắc huynh bị tức quá hỏng rồi.

Chỉ là một thằng nhãi thì có gì hay đâu”.

Nghe lời nói này, Giang Kình cười khổ.

Người này tuy mặc vải thô, nhưng lại chính là bá chủ của đế quốc Vân Dương, Dương Vấn Thiên.

Tuy rằng đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương thuộc 10 đế quốc lớn, nhưng đế quốc Vân Dương chính là nhất mạch của thiên tướng Dương Thạc truyền lại.

Ông ta là một trong 18 thiên tướng.

Chỉ một điểm này đã khiến đế quốc Đông Giang còn chạy dài mới đuổi kịp.

“Dương huynh nói đúng, Vạn Linh Vực mà Huyền Minh đại trận phong ấn này có nhiều điều kỳ quái.

Chúng ta đã tổn thất hơn một nửa số người, mà không thu hoạch được gì.

Thế mà thằng nhóc này rõ ràng là vừa rồi bước ra từ trong bức tường đá, có lẽ là biết gì đó”.

Bá chủ Giang Kình tiếp tục nói: “Nếu không nói thì giết là xong.

Đế quốc Bắc Minh cũng nên biết rõ, mấy vạn năm trước họ là bá chủ.

Đến giờ chỉ là vương bát, làm vương bát thì phải có tính tự giác của vương bát”.

“Rụt cổ trốn đi mới là chuyện nên làm”.

Hai người lúc này sóng vai tán gẫu, mà đứng một bên, Giang Bắc Vương đã tức không chịu được.

Tay lão ta vung lên, một ánh đao hiện ra trong không trung.

“Đao Sa Linh đúc từ linh sa.

Nhóc con, ngươi có thể chết dưới đao Sa Linh của ta thì làm quỷ cũng đáng kiêu ngạo và tự hào!”
Lời này vừa nói ra, Giang Bắc Vương đã cười khẩy một tiếng rồi một đao chém xuống từ trên không.

“Đồ ngu muốn chết!”
Lúc này, Tần Ninh bước thẳng lên một bước, không nói hai lời, một khí thế dường như cảnh giới Linh Luân tầng 1 lại muốn đối cứng với một đòn đánh dốc sức của cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2.

“Cung Càn Khôn, nắm giữ càn khôn, tên Chấn Thiên, chấn động trời cao!”

phong-than-chau-279-0.jpg

.
 
Back
Top Bottom