Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,197
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPI-f2eM1jc0kCQrSTWyxznZtnPUaDI6PzATojrjMO0KraAQiXlmlQxo7DS9cJGG8FqxIPtNHSljxZGujMTEr-P49CbPNejjD_Th5D8dAdjgc4Rinhk0OHGyQnv1JhPAv_-NcSiUEeDCxEDLTX4yC-i=w215-h322-s-no-gm

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Tác giả: Cố Sự Âu
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa.

Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ:

Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia!​
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 1: Chương 1



Vào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa.

Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ:

Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia!

01.

Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa.

Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây.

Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành.

Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình.

Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting trong nhóm chủ tài sản.

Gần đây ai nấy cũng đều vì bị phong tỏa nên ầm ĩ trong nhóm suốt ngày. Nếu không phải vì mỗi ngày đều phải đi giành giật đồ ăn thì tôi cũng sẽ không bị ép phải mở cái nhóm ầm ĩ này lên.

: Là thằng ch.ó nào trộm Cocacola của tao! Tao phải giành rất lâu mới đoạt được 3 lon Cocacola đó! Thằng ch.ó đ.ẻ!!!

: Mà nhà ai đốt pháo dưới lầu vậy? Không biết bây giờ bị cấm đốt hay sao? Ban quản lý tài sản mặc kệ luôn à?!

@Banquanlytaisan : Đám quản lý tài sản mấy người ch.ết hết rồi sao? Kiểm tra camera coi! Tôi muốn xem là thằng ch.ó nào trộm của tôi!

@Banquanlytaisan : Đúng rồi đó! Năm nào cũng thu phí quản lý tài sản, mấy người hốt đi đớp c.ứt hết rồi sao! Ngay đến đồ ăn rau quả cũng không đảm bảo được nhu cầu cho chúng tôi! Đợi hết phong tỏa rồi, tôi không đổi cái đám quản lý tài sản Ôn Hinh mấy người là không được mà!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 2: Chương 2



Cả đám xúm vào chửi ban quản lý tài sản nhưng phía ban quản lý tài sản vẫn luôn đáp lại như cái máy :

Chỉ có điều, tình hình hôm nay lại có chút khác. Sau khi bị tag, ban quản lý tài sản Ôn Hinh thế mà lại phản hồi lại một đống…

: Bởi vì có chỉ thị từ cấp trên, chúng tôi cần tăng cường công tác quản lý phong tỏa.

Từ đây trở xuống là các quy tắc hoàn toàn mới áp dụng cho mỗi chủ tài sản, mời các vị tự giác tuân thủ.

Tiếp đó là một tin tức được tag từ người quản lý của ban quản lý tài sản.

Lầu trưởng được chỉ định ngẫu nhiên là: Tòa Ôn Hinh 1 - hộ 104; Tòa Ôn Hinh 2 - hộ 204; Tòa Ôn Hinh 3 - hộ 304; Tòa Ôn Hinh 4 - hộ 404; Tòa Ôn Hinh 5 - hộ 504;

Chứng minh thân phận của lầu trưởng đã được phát đến cửa của hộ gia đình; Hộ gia đình lầu trưởng nhất định phải đeo.>

Khi thấy những tin tức này, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tài khoản của ban quản lý tài sản đã bị hack rồi! Không thì sao có thể gửi những tin nhắn bại não đến như vậy chứ?!

Đây rốt cuộc là đang phục vụ chúng tôi hay lấy chúng tôi ra làm trò tiêu khiển hả?

Mà… Tôi chính là hộ 504 ở tòa Ôn Hinh 5! Lầu trưởng cái qu.ỷ gì, bà đây ứ thèm làm đâu!

Chỉ là ngay khi tôi đang muốn ch.ửi th.ề thì lại phát hiện trên nhóm Wechat hoàn toàn không cho đăng tin nhắn. Giao diện của nhóm chủ tài sản cứ thế bị đứng yên, cho dù làm thế nào cũng không đăng được tin nhắn!

“Kính coong!”

“Kính coong!”

Hiện tại mọi người đều đang bị cách ly ở nhà, nếu như không phải tình huống đặc biệt thì sẽ không có ai tới cửa.

Bởi vì là thân gái ở một mình nên tôi có lắp đặt camera chuông cửa. Tôi cũng không lập tức mở cửa ngay mà bật màn hình camera chuông cửa gắn liền với điện thoại, kết quả lại trông thấy được một chuyện khiến người khác không thể nào tin nổi!

Một giây trước ở trên đó vẫn là ngoài cửa trống trơn nhưng chỉ trong chớp mắt đã đột ngột xuất hiện một hộp đồ chuyển phát nhanh. Rõ ràng là ngoài nhà không có người nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên!

“Kính coong!”

“Kính coong!”

Ngoài phòng không có người nhưng chuông cửa vẫn reo lên đều đặn…
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 3: Chương 3



02.

[CMN! Camera nhà mình bị hack rồi sao?]

Ngoại trừ cái này thì tôi không có cách nào giải thích cho tình huống trước mắt.

Chẳng phải trước cửa không có ai sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện đồ vật, còn liên tục nhấn vào chuông cửa nữa chứ???

Đáy lòng tôi hơi sợ, bất giác gọi video cho cô bạn thân tên là Hoàng Mị Mị.

Khi tôi nhắc đến vấn đề này, Hoàng Mị Mị là hoàn toàn không tin.

“Bồ Câu, cậu lại như vậy nữa! Sắp sang năm mới rồi mà vẫn còn vì mấy cái mớ lưu lượng đó hù tớ, cậu đúng như cục kứt trôi sông luôn!”

“Ai mà rảnh lừa cậu! Cậu tự xem đi, cái video này là thật không!”

Hoàng Mị Mị là bạn thân duy nhất của tôi. Chúng tôi đều cùng làm việc trong một thành phố, bình thường qua lại cũng rất thân thiết.

Vốn hai đứa đã tính kỹ nếu năm nay không về nhà ăn Tết thì sẽ tụ lại với nhau nhưng bởi vì toàn thành phố bị phong tỏa mà không đi đâu được, rốt cuộc đều tự quanh quẩn ở nhà.

Tên tài khoản video của tôi là thiên tài bồ câu nên Hoàng Mị Mị vẫn luôn gọi tôi là bồ câu. Cô nàng rất giống tôi, đều là mấy đứa vô tri.

Bình thường hai đứa không ít lần trêu cợt lẫn nhau nên Hoàng Mị Mị từ đầu đã không tin tôi cũng là rất bình thường.

Chỉ có điều, lần này tôi thật sự không đùa!

Thấy vẻ mặt của tôi không đúng, giọng điệu cũng phát run… Rốt cuộc qua nhiều lần chứng minh các kiểu, Hoàng Mị Mị mới thật sự xem như tin tưởng tôi.

“CMN! Bồ câu ơi, cậu đụng phải chuyện linh dị thật rồi!”

“Hay là cậu quay video lại đi, biết đâu chừng năm nay lại lập được chiến tích để đời đó!”

Tôi thật sự không nghĩ tới việc này nhưng sau khi được Hoàng Mị Mị nhắc nhở, trong đầu cũng chợt lóe lên linh cảm.

[Đúng rồi! Đề tài hấp dẫn như vậy, sao mình không quay video lại chứ!]

Đều nói tiền khó kiếm, kứt khó ăn! Nếu không phải vì mấy đồng bạc này thì ai mà muốn đi xa nhà làm việc chứ!

Dù sao mấy hôm nay ăn Tết, tôi cũng đang rầu rĩ phải làm sao để duy trì và đổi mới. Nay đề tài tự mọc chân đến, tôi không quay chẳng phải là quá đáng tiếc sao!

Thế là tôi cắn răng, giậm chân một cái liền bật thiết bị, bắt đầu quay…

Sau khi cửa được mở ra, tôi vẫn thoáng có chút bối rối, sợ bên ngoài sẽ có người nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì ngoại trừ hộp chuyển phát nhanh nằm trên đất kia. Tôi vội lấy nó lên rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Hộp chuyển phát nhanh đen tuyền một màu, bên trên không ghi bất kỳ thông tin địa chỉ nào mà chỉ có ba chữ:
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 4: Chương 4



Mấy từ này làm tôi lập tức nghĩ đến tin nhắn mà mình đã nhìn thấy trong nhóm chủ tài sản vừa rồi.

[Cái này CMN không phải là thẻ lầu trưởng chứ?]

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa điều chỉnh thiết bị quay lại toàn bộ quá trình từ khi mở hộp cho tới cuối.

Hộp chuyển phát nhanh lớn cỡ hai bàn tay, bên trong chỉ đựng một chiếc nhẫn nho nhỏ cùng một tờ giấy. Chiếc nhẫn có hình dạng con mắt, nơi tròng mắt gắn đầy các mảnh kim cương nhỏ cùng một viên đá quý màu đỏ.

Nói thật là nó rất đẹp!

Trên tờ giấy viết:
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 5: Chương 5



Không còn cách nào, tôi chỉ đành từ bỏ ý nghĩ muốn gỡ nó xuống, quay qua suy ngẫm về tin nhắn kỳ quái trên điện thoại.

Xem qua thì nhiệm vụ khá ổn, dù sao với tình huống như hiện nay mà còn được cung cấp đồ ăn thì nghĩ thế nào cũng là chuyện tốt.

[Mình phát đồ ăn ngay dưới lầu, chắc sẽ không có chuyện gì đâu!]

Nghĩ tới đây, lòng tôi cũng dần bình tĩnh lại. Rất nhanh tôi liền cài đặt xong đồng hồ báo thức, chuẩn bị cho ngày mai bắt đầu đi làm việc.

Đối với một đứa có đời sống như cú giống tôi thì việc ngày ngủ đêm thức đã là chuyện bình thường, bởi vậy bắt tôi phải làm việc vào lúc 8 giờ sáng thật đúng là việc khó!

Hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Tôi nhanh chóng dọn dẹp rời giường, vào 7 giờ 45 phút liền có mặt sẵn dưới lầu chờ đợi đồ ăn. Khi đó dưới lầu là không có gì…

[Chẳng lẽ bị lừa sao?]

[Không có đồ gì hết?]

[8 giờ đã bắt đầu phát mà giờ này còn chưa có vật tư nữa à?]

Ngay lúc tôi còn đang ngó dáo dác xung quanh thì bỗng chỉ trong chớp mắt, ngay trên quầy đại sảnh đột ngột xuất hiện từng túi đồ ăn đã được phân ra sẵn.

[A, ĐM! Gặp qu.ỷ rồi!!!]

Tôi vô cùng chắc chắn bản thân chỉ chớp mắt có một cái thôi!!!

Mà trong giây phút của một cái chớp mắt này, cảm giác vốn còn có chút gật gù lập tức bay biến hết!

Nhìn từng túi đồ ăn ở trước mắt, những cảm xúc khủng hoảng dồn nén từ hôm qua lúc nhận được chiếc nhẫn tới bây giờ lập tức ùn ùn ập vào tôi. Nếu như trước đó tôi còn cho rằng mình bị trêu ác, có người phá hư camera nhà tôi, khiến cho tôi không thể gỡ chiếc nhẫn xuống đều là vì trêu cợt tôi thì hiện giờ lại thật sự cảm thấy bản thân đã gặp chuyện rồi, tuyệt đối không phải là trêu đùa ác!

[Cái này… Cái này không phải là người ngoài hành tinh xâm chiếm gì đó chứ?]

[Không thì sao những thứ này có thể đột nhiên xuất hiện đây?]

Nhưng với tư cách là một blogger video ngắn, đụng phải loại chuyện này khiến tôi vẫn vô thức móc điện thoại ra quay ngược vào khuôn mặt đang oán giận của mình.

“Xin chào mọi người! Thôi toang rồi, bồ câu tôi đây gặp phải sự kiện linh dị thật rồi!!!”

Mặc dù không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì nhưng với sự nhạy cảm của một blogger video, tôi lập tức ý thức được rằng nên như những gì mà Hoàng Mị Mị đã nói. Nếu tôi có thể điều tra được rõ ràng sự kiện lầu trưởng quỷ dị lần này, sau đó làm thành video thì e sẽ không chỉ được lên xu hướng có vài phút thôi đâu!

Nghĩ vậy, bất kể rốt cuộc là đang có chuyện linh dị gì, hiện tại kẻ làm lầu trưởng như tôi vẫn phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng!

Nếu đã muốn điều tra, tôi đương nhiên đầu tiên là phải kiểm tra cẩn thận những thứ có sẵn trên quầy. Ngoại trừ đống đồ ăn đột ngột xuất hiện trên quầy đã được phân chia sẵn thì trên đó chỉ có một thứ giống như danh sách.

Mỗi tầng ở chỗ chúng tôi có bốn hộ gia đình, mà mỗi tòa nhà thì lại có sáu tầng… cùng nằm trên danh sách thì bên trái ngoài cùng nhất là số phòng còn phía bên phải thì là ngày, được phân chia rất rõ ràng.

Các túi đồ ăn được đặt trên đất.

Tôi mở vài túi ra xem thì thấy đồ vật bên trong giống nhau như đúc. Loại giống nhau như đúc đó không phải là ở chủng loại đồ ăn mà là ở tất cả kích thước, hình dạng lớn nhỏ, trọng lượng.. thậm chí là những lỗ chấm bé tí xíu nằm ngoài rìa phiến lá cải thìa cũng đều giống nhau cứ như là được copy dán, hoàn toàn không có chút thay đổi gì!

Mặc dù tôi không nắm vững thường thức sinh hoạt nhưng cũng hiểu được đạo lý trên thế giới này không tồn tại hai bông tuyết giống hệt nhau!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 6: Chương 6



Bên trong túi có cải thìa, cà rốt và thịt ba chỉ. Mặc dù đều là những thứ khó kiếm hiện nay nhưng vẫn khiến tôi không tránh khỏi bỗng cảm thấy hãi hùng.

Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không được xách một túi đồ ăn đặt xuống bên cạnh mình, sau đó đánh dấu tick vào bảng điểm danh.

Mấy ngày nay tôi liên tục đặt mua thức ăn trên app điện thoại, mà trong tình huống hiện tại thì không thể nói là mua mà phải là năn nỉ xin được mua!

Nếu may thì có thể 7 giờ mua kịp hai bắp cải thảo, còn không thì cho dù là bắt đầu từ 4 giờ cũng chỉ vớt vát được có một cái củ tỏi mà thôi! Mà vốn mấy đồng mua được nửa ký đồ ăn thì hiện tại đã đội giá lên không biết bao nhiêu lần, càng đừng nói chi là tiền phí giao hàng đắt kinh khủng.

Trước mắt tôi này không phải là từng túi đồ ăn mà rõ ràng chính là từng bọc tiền! Trong điều kiện hiện tại thì tôi không có tư cách gì để bắt bẻ…

Nhiều túi đồ như vậy, nếu bán ra ngoài thì chẳng phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?

Trong đầu đột nhiên toát lên ý nghĩ như vậy nhưng chỉ một giây sau tôi liền nhớ đến câu nói trên dòng tin nhắn hôm qua.

Thôi, có một số chuyện vẫn là nên đừng làm!

Tôi đã đếm sơ qua, tổng cộng có 24 cái túi vừa vặn tương ứng với 6 tầng lầu, mỗi tầng lầu có 4 nhà. Thế là ác niệm vừa mới dâng lên kia của tôi nhanh chóng bị đánh trở về…

Đây là tin nhắn tôi gửi lên nhóm, không biết từ lúc nào mà việc cấm đăng tin ở trong nhóm đã được tắt. Vì để người khác tin tưởng hơn, tôi còn chụp hình đồ ăn ở trên đất đăng lên nhóm.

: A, đu! Ban quản lý tài sản của chúng ta mở mắt rồi à? Vậy mà lại phát đồ ăn miễn phí! Coi bộ tốn không ít đâu nha!

: Tốt vậy sao? Tôi phải mau xuống dưới đó lấy thôi!

: Mau xuống! Mau xuống! Hết rồi là thôi đó! @all

Tôi cố ý nhắc nhở bọn họ, cũng vì muốn sớm chút xong chuyện để trở về.

‘’Ting!”

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có vài người từ bên trong đi thẳng tới chỗ tôi.

Thấy có việc, tôi cũng vội vàng bắt đầu phân phát và đăng ký.

“ y da, Tiểu Bạch! Cô là lầu trưởng của chúng tôi sao? Tốt quá, vậy về sau có việc gì tôi sẽ tới tìm cô!”

“Mấy thứ này chia ra hết rồi, cô làm việc năng suất thật đấy!”

Người nói chuyện chính là dì Trương khoảng chừng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trung niên hiền hậu. Dì ấy ở phòng , là hàng xóm sát vách của tôi. Được dì ấy khen khiến tôi cũng có chút ngượng ngùng…

“Mà dì Trương ơi, nếu như trong người thấy bình thường thì thôi, khoan hãy ăn thịt nhe! Cũng không biết chừng nào mới có thịt nữa, mình bỏ tủ lạnh ăn từ từ ăn đỡ hơn.”

Tôi thật sự cảm thấy chuyện lần này có hơi qu.ỷ d.ị nên mới cố ý nhắc nhở một câu. Dì Trương cũng gật đầu với tôi.

“Ừ, dù sao dì cũng ăn chay.”

Tiếp đó lại có mấy nhà đến đều là ứng xử hòa bình lịch sự với nhau, mãi cho đến người kia…
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 7: Chương 7



Lúc này, thang máy lại kêu lên. Từ bên trong bước ra một người phụ nữ trung niên tóc ngắn có đôi mắt hình tam giác, vừa xuất hiện liền chống eo nói với tôi: “Cô có biết làm lầu trưởng hay không vậy? Mấy người phân phối đồ ăn kiểu gì hả? Đáng lý ra không nên mỗi nhà nhận một túi mà phải chia theo nhân khẩu của từng nhà chứ?”

“Tôi ở phòng 604, nhà chúng tôi có tới 5 người lận đấy! Chỉ có một túi thì làm sao mà ăn đủ!”

“Tôi lấy thêm được không?”

Mặc dù là giọng điệu hỏi thăm nhưng người phụ nữ này lại không hề có chút khách sáo, vừa giơ tay đã muốn túm lấy cái túi.

Thấy được động tác của chị ta, tôi vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Chị à, vụ này không được nha! Đồ ăn đều đã chia ra đủ hết cả rồi, chị mà cầm thì sẽ có người bị thiếu đó!”

Nhưng vừa nghe tôi nói dứt lời, người phụ nữ đó liền chỉ vào mũi của tôi nói: “

“Nhưng mà chúng tôi không đủ ăn! Chồng tôi ba ngày rồi không đi ị nổi luôn đó!”

“Mấy người cũng phải biết thông cảm một chút chứ! Cô là lầu trưởng, chẳng phải cũng đã có một phần rồi đó sao?”

“Cô làm lầu trưởng mà không cho tôi hai phần thì không xong với tôi đâu!”

Đối mặt với người phụ nữ trung niên hung hăng càn quấy này, tôi thật sự là bó tay hết cách nhưng nghĩ đến tin nhắn ở trong điện thoại, cuối cùng vẫn quyết từ chối chị ta.

“Bà chị à, thật sự là không được đâu!”

“Mấy cái này đều được chia sẵn hết rồi, em không cho thêm chị được đâu!”

Tôi cứ tưởng nói như vậy thì người phụ nữ này sẽ từ bỏ, nhưng nào ngờ hoàn toàn là nói chuyện không thông.

“Cô như vậy là không hợp lý! Tôi muốn khiếu nại với ban quản lý tài sản!” Vừa nói, chị ta vừa xách hai túi đồ vọt thẳng vào thang máy.

Tôi muốn đuổi theo nhưng bà chị kia đã sớm đóng cửa thang máy lại, tôi muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

“Bà chị!!! Chị làm vậy là không được đâu!”

Tôi muốn ngăn cản nhưng tốc độ của thang máy nhanh hơn tôi leo thang lầu nhiều lắm. Lúc tôi leo thang lầu tới nơi thì chị ta đã sớm trở vào phòng, dù cho tôi có nhấn chuông cửa đến cỡ nào thì phòng 604 vẫn cứ đóng cửa im ỉm.

Hết cách, tôi chỉ đành trở xuống đánh dấu vào phòng 604 rồi tính phần mình tặng luôn cho chị ta.

Về sau lúc phân phát, tôi luôn trông chừng chặt chẽ số đồ ăn, sau khi đánh dấu thì mới rút túi đồ từ dưới đáy quầy đưa cho người ta, cũng không bị ai cướp đi nữa.

Rất nhanh, số đồ ăn của 24 gia đình trên danh sách đều được phát xong. Chỉ có điều…

[Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?]

Không biết vì cớ gì, trong đầu tôi luôn hiện lên câu nói
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 8: Chương 8



04.

Bởi vì hôm nay vất vả nên tôi đi ngủ rất sớm. Nhưng đến đêm, tôi lại bị đánh thức bởi những âm thanh ở trên lầu.

“Rắc!”

“Rắc!”

Loại âm thanh như chó gặm xương này xuất hiện đặc biệt vang vọng, tựa như đang phải nhắm nuốt một cục xương cứng.

m thanh “sùn sụt” không ngừng truyền vào tai tôi.

Tôi đã ở chỗ này rất lâu nhưng chưa từng nghe được có âm thanh như vậy. Lúc đầu, tôi còn nghĩ không biết có phải là do mấy con chuột quậy hay không nhưng khi bước xuống giường bật đèn lên, một màn trước mắt khiến tôi cũng phải biến sắc mặt.

Trong nháy mắt khi bật đèn lên, tôi phát hiện… Ông trời ơi! Trên trần nhà không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy giọt m.áu đỏ tươi đang nhỏ giọt trượt xuống mặt tường trắng noãn của tôi.

“Á!!!”

Tôi trước tiên cầm điện thoại vọt ra ngoài phòng khách. Trong tình hình này, tôi thật sự sợ sẽ có thứ gì đó giống như Kayako từ trên trần nhà bò ra.

Cùng lúc, cảm giác đau tim quen thuộc lại bất giác ập tới. Chỉ có điều là vẫn giống như đợt trước, chỉ bị đau nhói một lần.

Vừa khéo lúc này, điện thoại của tôi run lên.

“Rè… Rè…”

Khó khăn lắm mới dịu được cơn đau tim, tôi ngơ ngác mãi vài giây mới lấy lại được tinh thần.

Điện thoại… Điện thoại của tôi trước khi đi ngủ đã được chỉnh về trạng thái im lặng! Hiện tại tôi không cần phải tranh giành thức ăn nữa, đương nhiên cũng không cần mở chuông báo thức quấy rầy giấc ngủ của mình. Vậy mà bây giờ, điện thoại của tôi lại đang chân chân thật thật rung lên!

Phối hợp với cảnh tượng m.áu nhỏ xuống từ trần nhà và cơn đau tim qu.ỷ qu.ái kia khiến lưng tôi bỗng chốc ớn lạnh.

[Chắc… Chắc không phải là muốn ép mình xem điện thoại chứ?]

Suy tư một lát, cuối cùng tôi vẫn mở điện thoại ra, trên đó là một tin nhắn màu đỏ.

[Nhiệm vụ của lầu trưởng]

Mời đến hộ 604 cứu trợ!

Hãy lập tức đến phòng 604 để tiến hành công việc tiêu độc.

Công cụ tiêu độc ở quầy lầu 1.

Trong lúc khử trùng, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 0.

Khi nhìn thấy tin nhắn này, da đầu của tôi quả thật tê dại.

Ngay bây giờ sao? Rạng sáng 3 giờ đi gõ cửa nhà người khác à?

Đừng có đ.iên vậy chứ!

Nhưng ngay khi tôi còn đang do dự, chiếc nhẫn mà tôi luôn đeo trên người bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

Sau đó tôi đã nhìn thấy… Viên đá quý trên mặt nhẫn đột nhiên biến thành tròng mắt lạnh băng đang lạnh lùng nhìn tôi. Vừa lúc đó, tôi cũng nhìn thấy trên màn hình tivi màu đen ngoài phòng khách hiện lên bóng dáng của tôi.

Rõ ràng là tôi đang nắm chặt tay, cố gắng muốn cởi chiếc nhẫn nhưng trong tivi lại là tôi đang toét miệng cười đến mang tai, lộ ra nụ cười vô cùng qu.ỷ dị.

“Tôi” đang giơ hai tay ra bóp chặt lấy cổ mình…

Sau đó, tôi nghe được một giọng nói… của tôi nhưng tuyệt đối không phải là do tôi mở miệng ra nói chuyện.

“Lầu trưởng không nghe lời thì phải ch.ết…”

“Lầu trưởng không nghe lời thì phải ch.ết…”

Lần theo giọng nói, tôi cảm giác được cổ của mình đang ngày càng bị siết chặt. Càng ngày càng chặt…

“Tôi… Tôi đi! Tôi đi!”

Sau khi tôi la lên câu nói này thì đau đớn trên ngón tay và cảm giác áp bức trên cổ mới dần dần được biến mất. Chỉ có con mắt trên chiếc nhẫn kia là vẫn đang chăm chú lạnh lùng nhìn tôi tựa như im lìm muốn nói: “Cô chạy không thoát đâu!”
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 9: Chương 9



05.

Đến giờ phút này, tôi quả thật không thể cứ giả vờ như mọi thứ đều là tưởng tượng của mình nữa.

Bắt đầu kể từ ngày nhận được cái gọi là [quy tắc] thì tôi ở trong khu nhà này đã không còn bình thường. Dù là cảm giác đau tim hay tin nhắn màu đỏ tươi kia, thậm chí là chiếc nhẫn tự có ý thức của riêng mình đang đeo trên tay tôi thì hết thảy đều đã không hề bình thường!

Tôi thật sự vẫn còn ở khu Ôn Hinh sao?

Tôi không biết…

Thật sự không biết…

Bất chợt lúc này, tôi bỗng nhớ đến mà mình vừa được nhìn thấy, đáy lòng lập tức phát lạnh.

Tôi đương nhiên là không muốn đi, nhưng nếu không đi thì tôi ở trên tivi sẽ gi.ết ch.ết tôi!

Là sẽ g.iết ch.ết tôi thật đó!!!

Lúc này, tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra, tranh thủ thời gian quay một đoạn video kể hết những chuyện vừa phát sinh gửi cho Hoàng Mị Mị.

“Mị Mị! Nếu như tớ ch.ết… Nếu như tớ ch.ết thì cậu nhớ nói với ba mẹ tớ là tớ có mua bảo hiểm nhé!”

“Còn có tiền trong tài khoản của tớ nữa, kêu ba mẹ xài tiết kiệm một chút…”

Lúc nói những lời này, mắt tôi nhịn không được chua xót, trong lòng cũng cảm thấy ấm ức vô cùng.

Sao tôi lại xui xẻo đến vậy! Mắc cái giống gì năm nay lại không về nhà!!!

Nếu như năm nay về thì chuyện này đâu đến lượt rớt xuống đầu tôi đâu!

Tôi nhịn không được bật khóc nhưng cũng chỉ là tiếng rấm rức nho nhỏ.

Người trưởng thành dù có uất ức đến cỡ nào, cho dù là đã đạt đến giới hạn cuối cùng thì vẫn chỉ sẽ phát tiết một ít như thế thôi. Dù sao hiện tại trên đầu tôi vẫn còn đang bị một thế lực nào đó ngó chừng, nếu như chỉ biết khóc thì có lẽ chỉ sau vài phút nữa, tôi sẽ thật sự không còn cơ hội nào gặp lại ba mẹ của mình được nữa rồi!

Tòa nhà ban đêm yên tĩnh.

Tôi cứ thế đi thang máy xuống lầu 1 lấy nước khử trùng.

Thật ra lúc ở trong thang máy, tôi cũng sợ ch.ết khiếp. Ai mà biết xung quanh có khi nào lại lòi ra cái bóng của tôi nữa hay không! May mà chuyện đáng sợ như vậy không có phát sinh…

“Ting!”

Đến tầng 6…

Tôi cầm s.ú.n.g khử trùng trong tay mà có cảm giác như vũ khí của mình, gắng gượng di chuyển từng bước một đi đến gần vị trí của phòng 604.

Tôi vốn định nhấn chuông cửa nhưng khi có ngọn gió phất qua thì mới phát hiện cửa phòng 604 vậy mà lại không đóng. Có điều đã trễ như vậy rồi, trực tiếp xông thẳng vào nhà người ta hiển nhiên là vô cùng… vô cùng không ổn. Thế là tôi đành rống to: “Có ai ở nhà không? Tôi là lầu trưởng đến tiêu độc đây!”

“Ê! Có ai không?”

Ánh đèn trong phòng được bật mờ tối nhưng vô cùng yên tĩnh.

Chiếc nhẫn trên tay vẫn đang ngó chừng tôi, tựa như muốn nhắc nhở tôi mau đi vào.

Đối diện với tình huống trước mắt, tôi thật sự vô cùng sợ hãi, không biết trong hoàn cảnh mờ tối kia có khi nào lại xuất hiện “chính tôi” b.óp c.ổ mình nữa hay không?

Nhưng không còn cách nào, tôi đành hít sâu một hơi, gom hết dũng khí di chuyển từng bước một về phía trước.

[Bồ câu! Cứ coi như mày đang quay vlog thám hiểm đi!]

[Dù sao bây giờ thò đầu ra cũng ch.ết, mà rút đầu vào cũng ch.ết thôi!]

Nhưng cho dù có nhiều lời an ủi hơn nữa thì chân tôi vẫn run rẩy dữ dội.

“Có… Có ai không?”

“Tôi là lầu trưởng đến tiêu độc đây!”

Trong phòng trống rỗng, giọng nói của tôi quanh quẩn không tan… nhưng mãi vẫn chẳng có ai đáp lời.

Tôi chỉ có thể nhích từng bước một tiến về phía trước. Nếu như là trong thế giới bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không dám nửa đêm xông vào nhà người khác như vậy nhưng với tình huống bây giờ thì rõ ràng là không phải thế giới bình thường.

Vì để tránh bị “tôi” gi.ết ch.ết, tôi chỉ có thể gom hết dũng khí đi vào.

Bởi vì ở ngay lầu trên nên kiểu hình của phòng 604 hoàn toàn tương tự với nhà tôi. Tôi đại khái cũng nhớ được vị trí trên trần nhà xuất hiện m.áu…

Cầm s.ú.n.g khử trùng trên tay, tôi vẫn giống như trước vừa đi vừa gọi. Giọng của tôi cũng không nhỏ nhưng mãi ở trong phòng vẫn chẳng có ai đáp lời tôi.
 
Back
Top Bottom