Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 150



Cô không thể thờ ơ nhìn họ gặp nguy hiểm mà không làm gì.

Hơn nữa, việc hệ thống nhắc nhở vào lúc này cũng có thể là ý định để cô ra tay cứu giúp.

"Đinh—"

"Vì ký chủ có biểu hiện tốt gần đây, hệ thống tặng thêm 30 phút sử dụng Gatling Gun khi kích hoạt thuật xuyên không."

"Sau thời gian sử dụng, vật phẩm sẽ biến mất ngay lập tức."

"Xác nhận sử dụng phần thưởng kèm theo?"

Đường Khê sững người.

Cái gì? Gatling ư?!

Là loại súng máy Gatling mà cô đang nghĩ tới sao?

Ngón tay cô lơ lửng giữa không trung, rồi dứt khoát nhấn xác nhận.

Dù gì cũng là đồ tặng, không dùng thì phí.

Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu hệ thống này có phải do ai đó điều khiển không?

Sao cứ đúng lúc cô nghĩ đến thì nó lại xuất hiện kịp thời như vậy?

Một luồng sáng trắng lóe lên, buộc Đường Khê phải nhắm chặt mắt.

Khi ánh sáng tan đi, một vật nặng chừng hơn 20kg xuất hiện ngay dưới chân cô.

"Tỷ tỷ, sao thứ này lại đột nhiên xuất hiện từ hư không vậy?"

Cố Tử Dật sững sờ, chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Thứ đó cứ thế hiện ra trước mắt, chẳng chút báo trước.

Đường Khê lúng túng. Biết giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ cô phải nói: "Chị có một túi thần kỳ giống Doraemon à?"

Cậu bé chắc chắn sẽ không hiểu.

"Không kịp giải thích đâu! Đi thôi, cứu người!"

Nói xong, cô kéo tay Cố Tử Dật bước vào màn sương trắng phía sau cánh cửa bếp.

Cố Tử Dật nhíu mày, nhưng khi thấy Đường Khê bước vào, cậu trợn tròn mắt kinh ngạc:

"Tỷ tỷ, tỷ vào được ư?!"

Đường Khê không trả lời, chỉ nhắm chặt mắt, một tay bịt miệng. Cô đang cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Đây là lần đầu cô xuyên không, hoàn toàn chưa quen với cảm giác này.

Thật khó diễn tả, nó giống như say xe, nhưng cảm giác khó chịu tăng lên gấp bội.

Cứ như thể cả người bị buộc chặt trên một chiếc ghế và quay cuồng hơn trăm vòng với tốc độ chóng mặt.

Dường như Cố Tử Dật đã quen với cảm giác này, chẳng hề bị ảnh hưởng. Thậm chí cậu còn nhảy nhót đầy phấn khích:

"Tuyệt quá! Tỷ tỷ, cuối cùng cha nương đệ cũng được gặp tỷ rồi!"

Đường Khê chống tay lên khẩu Gatling, ngồi xổm xuống đất.

Chỉ vài giây mà dài như cả thế kỷ.

Cô thề, sẽ không bao giờ xuyên không nữa, cảm giác này thật kinh khủng.

"Ọe—"

Không kìm được, Đường Khê bắt đầu nôn, dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài.

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Cố Tử Dật vội chạy tới, vỗ lưng cô.

"Không... không sao... ọe!"

Phải đến khi dạ dày trống rỗng hoàn toàn thì Đường Khê mới có thể đứng dậy và quan sát xung quanh.

"Đây là đâu thế này?"

Cô cứ nghĩ cảnh đầu tiên mình thấy sẽ là những tòa nhà cổ kính rực rỡ hay những con phố nhộn nhịp thời xưa.

Nhưng những gì hiện ra trước mắt chỉ là một khu rừng rậm rạp toàn cây cối.

Khác gì công viên hiện đại đâu? Không đúng, còn tệ hơn công viên nữa.

Ít ra công viên còn có cỏ, có hồ, đường sá bằng phẳng.

Còn ở đây, muỗi vo ve khắp nơi, đường thì lầy lội bùn đất.

"Tỷ tỷ, phía trước kìa!"

Cố Tử Dật hô lên rồi chạy vụt đi.

Đường Khê còn chưa hết chóng mặt thì từ xa đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm.

Cô cố gắng vác khẩu Gatling đuổi theo Cố Tử Dật.

May mà bình thường cô có thói quen tập thể dục, sức tay không đến nỗi tệ.

Nếu không, với trọng lượng hơn 20kg của khẩu súng này, cô cũng chẳng dễ mà mang nổi.

Chạy được một đoạn, Đường Khê thấy vài người mặc đồ đen đứng trên cây.

Bên cạnh một chiếc xe ngựa là ba người, hai nam một nữ.

Quần áo họ nhuốm đầy máu, cơ thể thương tích chằng chịt.

"Cha! Nương!"

Cố Tử Dật hét lớn.

"Không phải cha bảo con đi trốn sao? Sao con lại quay lại đây?!"

Cố Cửu Hòa thấy cậu bé cả người đầy máu lao tới, vội vàng hét lên:

"Đừng lo cho cha nương, chạy mau!"

Cố Tử Dật nhào tới, ôm lấy thân hình đang chực đổ của Du Hoa.

"Đừng sợ, tỷ tỷ tới rồi! Tỷ tỷ giỏi lắm, chắc chắn sẽ cứu được mọi người!"

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía nữ tử đứng sau Cố Tử Dật.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 151



Trang phục của cô hoàn toàn khác lạ, không giống bất kỳ ai ở đây.

Cô không hề có dáng vẻ của người biết võ, trông chẳng khác gì một người tự nộp mạng.

Cố Cửu Hòa lên tiếng:

"Cô nương, phiền cô đưa Tử Dật đi. Ở đây đã có chúng ta lo!"

Đám người áo đen đứng đối diện bật cười chế nhạo.

"Đã đến đây thì đừng mong sống sót mà đi!"

Đường Khê nhìn lướt qua số lượng đối phương. Tính cả đám trên cây thì có khoảng 20 người.

Hoàng đế đúng là tàn nhẫn, quyết không để ai sống sót trở về.

"Cứ yên tâm! Có thứ này, đừng nói 20 người, 200 người cũng chẳng ngán!"

Cô chỉ vào khẩu Gatling đen ngòm bên cạnh.

"Tất cả cút hết cho tôi!"

Đường Khê không chờ thêm, chủ động ra tay trước.

Cô không quên quay đầu nhắc nhở:

"Tránh xa ra! Bịt tai lại!"

Đám người áo đen đối diện không hề bận tâm. Thêm một người giúp sức thì sao? Cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Thế nhưng, chỉ vài giây sau, tất cả đều ngây người.

"Đây... đây là..."

Cố Cửu Hòa vội bịt tai Cố Tử Dật, dẫn mọi người đứng sát bên xe ngựa.

Phía trước, Đường Khê nhấc khẩu súng đen ngòm lên và bắt đầu khai hỏa.

Chỉ trong tích tắc, hơn hai mươi tên áo đen bị hạ gục sạch sẽ.

Tiếng súng Gatling vang dội khiến tất cả phải sững sờ.

Ngay cả Thường Hoài Viễn đang bị trọng thương, cũng quên mất cả cơn đau. Miệng ông há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Đám người áo đen mà họ phải vất vả chiến đấu, suýt mất mạng để đối phó lại bị nữ tử này dọn dẹp nhẹ nhàng như không.

Nhưng Đường Khê thầm gào lên: Ai nói nhẹ nhàng? Cái súng này nặng muốn chết!

Cô đứng quay lưng lại với mọi người, mặt nhăn nhó. Cảnh tượng trước mặt với xác người văng tung tóe, đủ khiến bất kỳ ai yếu bóng vía phải sợ chết khiếp.

Đường Khê cắn răng, nhắm mắt lại và bắn loạn xạ.

Làm sao vũ khí lạnh có thể chống lại sức mạnh khủng khiếp của Gatling?

Chỉ trong chốc lát, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Đường Khê từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy khung cảnh đầy xác người, cô giật mình kinh hãi.

"Lạy trời, lạy phật, con chỉ muốn cứu người thôi, thật tội lỗi quá!"

Toàn thân run rẩy, cô lẩm bẩm như đang tụng kinh.

"Đường... Đường cô nương? Cô không sao chứ..."

Cố Cửu Hòa dè dặt lên tiếng, rõ ràng mọi người vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi.

Đường Khê đặt khẩu súng nặng nề xuống đất, cơ thể mỏi nhừ như vừa bị ai đánh nhừ tử.

Dây thần kinh căng thẳng giờ được thả lỏng, khiến dạ dày cô đau nhói từng cơn.

Cô quay lại nhìn nhóm người trước mặt.

Cố Tử Dật cười tươi, nhảy bổ vào lòng cô.

"Tỷ tỷ giỏi quá đi!"

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, nhìn cả nhóm và hỏi:

"Tôi không sao, còn mọi người thì sao?"

Cố Cửu Hòa nhìn dáng vẻ hiện tại của cô mà khó lòng tin được nữ tử nhỏ nhắn này chính là người vừa tiêu diệt sạch đám áo đen.

Trong lòng, ông không khỏi cảm thấy cô có chút giống Khương Hòa...

"Khụ khụ, chết không nổi đâu."

Thường Hoài Viễn cố gắng chống tay đứng dậy, lau máu bên khóe miệng.

Đường Khê nhìn cả nhóm người trong tình trạng tả tơi, rồi hỏi:

"Túi cứu thương tôi chuẩn bị cho mọi người đâu rồi?"

Cố Tử Dật nhanh nhẹn đáp lời, nhảy cẫng lên:

"Đệ biết! Đệ đi lấy ngay!"

Nói rồi, cậu chạy vào chiếc xe ngựa lớn phía sau.

Trước đó Đường Khê mải mê với khẩu súng Gatling nên không để ý đến chiếc xe ngựa siêu to và siêu sang kia.

Thứ này cũng đâu kém gì nhà xe hiện đại chứ!

Quả nhiên, gia tộc họ Cố không hổ danh là gia đình giàu có bậc nhất.

Du Hoa thấy Đường Khê cứ chăm chú nhìn xe ngựa, liền mời:

"Đường cô nương, hay chúng ta vào xe ngựa trò chuyện?"

Đường Khê bừng tỉnh, nhận ra mọi người đang nhìn mình, liền ngượng ngùng ho hai tiếng.

Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn 15 phút. Nghĩ bụng đã tới đây rồi, chẳng mấy khi có cơ hội, cô mỉm cười gật đầu đồng ý lời mời của Du Hoa.

Nhấc khẩu Gatling nặng nề lên, cô theo mọi người bước vào trong xe ngựa và lập tức sững sờ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 152



Đây thật sự là xe ngựa sao? Phải gọi là nhà xe mới đúng!

Bên trong không chỉ có các phòng nhỏ riêng biệt mà còn có cả phòng khách và bàn ăn.

Đây chính là phiên bản cổ đại của nhà xe sang trọng!

Tuy nhiên, khác với nhà xe hiện đại, nội thất ở đây đều làm từ gỗ, mang phong cách Trung Hoa cổ điển.

Không gian xe thoang thoảng mùi hương gỗ, kết hợp với hương thơm nhẹ nhàng từ lư hương trên bàn.

Đường Khê không khỏi thầm cảm thán: Người xưa cũng biết hưởng thụ quá đi chứ!

"Đường cô nương, mời ngồi."

Cố Cửu Hòa cùng mọi người đứng ở một góc phòng khách, cung kính mời cô.

Đường Khê lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi ngồi xuống.

"Thật sự cảm ơn Đường cô nương đã cứu mạng."

Cố Cửu Hòa mở lời trước, chắp tay cúi người cảm tạ.

Du Hoa và Thường Hoài Viễn cũng cúi người theo, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa mà thôi.

Đường Khê giật mình, vội xua tay:

"Đừng, đừng làm thế! Mọi người khách sáo quá. Không có mọi người thì tôi còn lâu mới có cơ hội tới cổ đại tham quan đấy!"

Cô nhìn Cố Cửu Hòa, nhận ra ông có sáu phần giống với Cố Hành Chu.

Tuy nhiên, trên gương mặt ông lộ rõ vẻ từng trải, khôn ngoan, như một người lão luyện.

Nhưng không thể phủ nhận ông cũng rất điển trai, thậm chí còn mang thêm chút khí chất nho nhã mà Cố Hành Chu chưa có.

"Đường cô nương, vũ khí của cô thật lợi hại, đây là thứ gì vậy?"

Thường Hoài Viễn không thể rời mắt khỏi khẩu Gatling.

Đường Khê nhìn ông, nhận thấy tuy ông không có vẻ nho nhã như Cố Cửu Hòa nhưng lại toát lên khí chất cao quý.

"Đây là một loại hỏa khí bên tôi, sức sát thương cực kỳ mạnh."

Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Ông nhận ra mặc dù vũ khí này rất lợi hại, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ là mối họa khôn lường.

"Đường cô nương, cô nhất định phải giữ kỹ thứ này. Nếu để rơi vào tay người khác thì hậu quả sẽ khó lường."

Đường Khê gật đầu. Dù sao khẩu Gatling này cũng chỉ tồn tại trong 30 phút, hết thời gian là biến mất.

"Thuốc đây rồi!"

Cố Tử Dật bước ra từ một căn phòng nhỏ, trên tay ôm một chiếc hộp y tế.

Đường Khê nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:

"Tôi không còn nhiều thời gian. Không biết sau này mọi người có gặp nguy hiểm nữa không, nhưng từ giờ phải tự lo liệu thôi."

Nhìn trang phục của họ, cô hỏi:

"Mọi người không mặc áo chống đạn sao?"

Cố Tử Dật nghiêng đầu khó hiểu:

"Có phải cái áo xanh xanh không?"

Cậu nhóc chạy nhanh đi lấy chiếc ba lô leo núi mà Đường Khê đã chuẩn bị.

"Đúng rồi, mặc cái này vào, nó sẽ bảo vệ mọi người khỏi dao kiếm và đạn."

"Thật sao?!"

Cả nhóm người nhìn nhau ngỡ ngàng.

Lúc mở ba lô ra, họ đã thấy mấy chiếc áo chống đạn này nhưng không để tâm, tưởng rằng đó là áo giữ ấm.

Thời tiết đầu thu vẫn còn nóng, họ đã thắc mắc tại sao lại mang áo giữ ấm.

Cố Tử Dật lôi ra vài chiếc áo chống đạn mới tinh từ ba lô.

"Tỷ tỷ, mặc cái này vào là không sao phải không?"

Đường Khê xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:

"Không phải là không sao, nhưng nó sẽ giúp cản lại dao kiếm và đạn, mặc vào sẽ an toàn hơn."

Nói xong, cô lấy ra một chiếc áo phiên bản trẻ em.

Cố Cửu Hòa gọi mọi người mặc thử:

"Cái này có thể mặc bên trong hoặc bên ngoài, mặc thế nào thấy thoải mái thì mặc."

Đường Khê đổ hết đồ trong ba lô ra, tranh thủ giới thiệu:

"Tôi không còn nhiều thời gian. Đây là đèn pin, dùng để chiếu sáng ban đêm. Đây là gậy điện, bấm nút này rồi chạm vào người khác, sẽ làm họ ngất..."

Khi cô đang giải thích, hình ảnh của cô dần trở nên mờ nhạt.

"Tỷ tỷ, đệ sẽ đi tìm tỷ ngay khi trở về!"

Cố Tử Dật kêu lên, nhưng hình bóng Đường Khê đã hoàn toàn biến mất.

"Cửu Hòa, Đường cô nương biến mất rồi..."

Những người nhà họ Cố không mấy ngạc nhiên, như đã quen với những điều kỳ lạ.

Cố Cửu Hòa thản nhiên nói:

"Có gì mà lạ? Những thứ cô ấy mang đến đều rất phi thường, thì cô ấy sao có thể là người bình thường được?"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 153



"Đúng đấy, tỷ tỷ giỏi lắm! Sau này khi tỷ ấy trở thành tẩu tẩu của con, con sẽ bắt lũ nhóc đáng ghét ở kinh thành bị đánh mông hết!"

"Thôi, mau mặc áo chống đạn mà Đường cô nương để lại, đừng phụ tấm lòng của cô ấy."

Du Hoa vừa giúp Cố Tử Dật mặc áo, vừa nói.

Đường Khê vừa cảm nhận cơn buồn nôn mãnh liệt, vừa trở lại phía sau bếp của ngôi nhà mình trong hiện đại.

Cô lại gập người xuống và nôn dữ dội.

"Tôi thề, sẽ không bao giờ xuyên không nữa!"

Chuyến xuyên không này thực sự khiến cô vô cùng khổ sở.

Không ai nói trước với cô rằng xuyên không lại khiến người ta khó chịu đến thế.

Nôn đến hoa mắt chóng mặt, Đường Khê đứng dậy, bước vào bếp uống một ngụm nước lạnh.

Cảm giác khó chịu giảm bớt phần nào.

Nhìn đồng hồ, cô nhận ra từ lúc bước vào cổng trắng cho đến khi quay lại, mới chỉ trôi qua 3 giây trong hiện tại.

Hóa ra thời gian ở hai nơi không đồng nhất.

Đường Khê cúi nhìn điện thoại thì thấy một tin nhắn vừa hiện lên.

Là tin nhắn từ Đào Hành Tung:

"Gần đây có một quán đá bào mới mở, chút nữa cùng đi thử nhé?"

Ban đầu cô định từ chối, vì giờ vẫn còn thấy mệt.

Nhưng nghĩ lại... đá bào thì cũng chấp nhận được.

Hiện giờ đã vào thu, vài hôm nữa chắc phải mặc áo dài tay.

Không ăn bây giờ thì phải đợi đến năm sau.

Cô liền dứt khoát trả lời:

"Được!"

Đường Khê có chút thắc mắc.

Cô và Đào Hành Tung đâu có thân đến mức này. Nếu không nhờ quan hệ với ông Đào, có lẽ cả đời họ cũng chẳng liên lạc với nhau.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau ngắt quãng:

"Nhà này là của tôi! Người ở trong này là chị họ tôi!"

"Tôi chưa từng nghe nói Đường Khê có người em họ nào cả."

"Có khối chuyện ông không biết đấy! Tránh ra, tôi phải vào!"

"Sao con bé này mới tí tuổi mà đã hung dữ thế? Ai biết cô có phải trộm không! Dạo này nhiều trộm lắm đấy..."

Là tiếng của ai đó cãi nhau với bà Trương hàng xóm.

Đường Khê nhận ra giọng bà Trương, một người hàng xóm nhiệt tình, sống gần đó.

Căn nhà cô ở thuộc khu "làng trong phố" nhưng vị trí nhà lại khá đặc biệt.

Nhà cô là một căn nhà riêng biệt, các hộ dân gần nhất cũng cách cô ít nhất 500m.

Trong bán kính 500m này, chỉ có mỗi nhà cô đứng lẻ loi.

Đường Khê vẫn luôn nghi ngờ cái ao hoang phía sau nhà là do cha mẹ cô đào.

Nhưng theo năm tháng, ao đã trở thành một vũng nước bẩn, chẳng ai thèm ngó ngàng.

Cô bận rộn suốt, chẳng buồn quan tâm hay xử lý nó.

Phía trước nhà có một khu vườn nhỏ, nhưng chẳng còn hoa cỏ gì nữa.

Ai lại đến tìm mình chứ? Ngoài mấy người quen thuộc thì mình đâu có giao thiệp với ai khác.

Đường Khê nhíu mày, bước từ phòng khách ra cửa lớn.

Tiếng cãi cọ càng lúc càng lớn, cô vội chạy ra ngoài.

Nếu không nhanh chân, e rằng họ sẽ đánh nhau ngay trước cửa nhà cô.

"Rẹt—"

Cô đẩy cánh cửa sắt nặng nề mở ra.

"Bà Trương, mọi người đang làm gì thế?"

Đường Khê lên tiếng, bước ra ngoài.

Trước cửa nhà cô, không chỉ có mình bà Trương, mà còn một nhóm các ông các bà lớn tuổi khác đang đứng tụ tập thành vòng tròn, vừa chỉ trỏ vừa nói gì đó.

Ở giữa vòng tròn, người bị vây quanh là ai thì cô vẫn chưa nhìn rõ.

Đường Khê xác nhận rằng cô không quen người đứng trong đám đông kia.

Khả năng nhận biết giọng nói của cô rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần, cô sẽ không nhầm hoặc quên.

Nhưng rõ ràng cô chưa từng gặp người đang bị các bác lớn tuổi vây quanh bao giờ.

“Đường Khê à, cháu đến đúng lúc lắm! Người này nói mình là em họ cháu, cháu lại đây xem có phải không?”

“Tôi thấy cô gái này lén lút thế nào ấy, chắc chắn không phải người tốt, có phải kẻ trộm không?”

“Nếu là trộm, chúng ta phải báo cảnh sát chứ!”

Mấy bác lớn tuổi mỗi người một câu, bàn tán xôn xao.

“Im hết đi!”

Đột nhiên, người bị vây bên trong lớn tiếng quát.

Không khí xung quanh lập tức im lặng như tờ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 154



“Các ông các bà bị gì thế hả?!”

Đường Khê nhìn thấy một cô gái cao chưa đến 1m6 bước ra từ trong đám đông.

Cô cố lục tìm ký ức của mình, nhưng chẳng nhớ ra ai.

“Cô biết tôi à?”

Đường Khê nghi hoặc nhìn cô gái đó.

Cô gái này chẳng phải là người đẹp, giữa chân mày còn có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu, trông có vẻ dữ tợn.

“Chị là Đường Khê đúng không? Mẹ tôi là cô ruột của chị. Tôi là Đường Tuyết. Tôi vừa lên đại học, không có chỗ ở, mẹ tôi bảo tôi tới tìm chị, bảo tôi ở lại nhà chị. Đây là nơi chị ở sao? Xung quanh toàn những người gì đâu, thật mất giá!”

Đường Tuyết bịt mũi, tỏ rõ vẻ khó chịu khi nhìn đám đông xung quanh.

“Cô ăn nói kiểu gì thế? Chúng tôi thì làm sao nào?!”

Đường Khê cau mày. Chẳng lẽ đây là con của người phụ nữ tự nhận là cô ruột của cô mà cô và Đào Hành Tung gặp ở quán lẩu lần trước?

Thật nực cười. Nhưng làm sao cô ta biết được địa chỉ nhà cô?

“Khê à, cháu nói xem, đây thật sự là họ hàng của cháu à?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Đường Khê.

Đường Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Mẹ cô ta đã nói cô chị họ này chắc chắn là loại dễ bắt nạt. Lần trước, ở quán lẩu, mẹ cô ta thấy một người đàn ông lái xe sang đưa Đường Khê về nhà.

Bà ta đã bám theo xe và biết được chỗ ở của cô.

Người chị họ này không có tiền cũng chẳng sao, điều quan trọng là chị họ cô ta có một bạn trai giàu có.

Lần này, mục đích của Đường Tuyết đến đây là để quyến rũ bạn trai của Đường Khê, hòng đổi đời.

Sắc mặt Đường Khê trầm xuống. Những người tự nhận là họ hàng này đã theo dõi cô, thậm chí còn đến tận nhà gây sự. Họ thực sự nghĩ cô dễ bị ức h**p sao?

“Cháu không quen cô ta. Các bác cũng biết cháu chuyển đến đây gần nửa năm rồi, nếu có họ hàng thì chẳng lẽ các bác lại không biết? Nếu thật sự có họ hàng, sao chưa một lần nào họ đến thăm cháu? Bố mẹ cháu mất sớm, các bác cũng rõ điều đó mà. Làm gì có chuyện tự dưng xuất hiện thêm họ hàng?”

Đường Khê cố tình làm ra vẻ tội nghiệp, đôi mắt cô đỏ hoe khi nhắc đến bố mẹ.

Mà ở nơi này, không gì có thể qua mặt được mấy bác lớn tuổi. Đặc biệt là ở khu vực nông thôn hoặc các khu tập trung dân cư cũ.

Các bác lập tức gật gù đồng tình.

“Tôi đã bảo mà, chúng ta đi qua nhà con bé Khê mỗi ngày, chưa bao giờ thấy cái gì gọi là em họ hay cô ruột cả.”

“Nhìn là biết đang lừa gạt chúng ta, chẳng phải người tốt đâu.”

“Bắt đến đồn cảnh sát!”

Đường Khê nhìn Đường Tuyết và các bác hàng xóm đang cãi nhau ầm ĩ.

“Đường Khê, đồ khốn! Có bạn trai giàu là quay lưng không nhận người thân? Cẩn thận tôi phanh phui hết mọi chuyện xấu của chị ra đấy!”

Đường Khê khẽ cười.

“Thứ nhất là tôi chưa từng nghe bố mẹ tôi nhắc đến việc tôi có họ hàng. Thứ hai, vu khống là phạm pháp, tôi khuyên cô suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Cô nhún vai. Ai chả biết cách buông lời đe dọa?

“Dù nhà tôi không nuôi chị thì sao? Bố chị là anh trai mẹ tôi, nghĩa là chị là máu mủ nhà họ Đường. Bố mẹ chị chết rồi, tiền của chị đương nhiên phải để chúng tôi tiêu. Chị đúng là giống hệt người bố chết tiệt của chị. Chết là đáng!”

“Cô nói gì vậy hả?”

“Cô gái trẻ, ăn nói đàng hoàng một chút!”

...

Các bác lớn tuổi đồng loạt phản đối, khiến cả một tràng nước bọt bay ra.

Phải công nhận, mấy bác này dù tranh cãi dữ dội thế nhưng vẫn giữ được phẩm giá, chưa ai động tay chân.

Đường Khê nghe đến câu nói xúc phạm bố mình, ánh mắt cô trở nên lạnh băng, như đang nhìn một người chết.

Dù cô không nhớ rõ về bố mẹ mình, nhưng cô biết, họ chẳng có lỗi gì.

Nếu có cơ hội lựa chọn, chắc chắn họ sẽ không bỏ lại cô khi cô còn bé như vậy.

Nghe Đường Tuyết lải nhải mắng chửi, Đường Khê bước tới, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 155



Những ông bà lớn tuổi xung quanh đều sững sờ.

Ngay sau đó, tất cả đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

"Con bé Đường làm tốt lắm! Chúng tôi muốn làm thế này từ lâu rồi!"

"Nếu là con gái tôi, tôi đã đánh gãy chân nó! Làm gì có kiểu ăn nói, hành xử như vậy chứ!"

"Phải đấy, đúng là thời buổi này đạo đức suy đồi. Ai cũng dám giả làm người thân! Chúng tôi còn lạ gì con bé Đường nữa, nó là người thế nào chẳng nhẽ không rõ?"

"Đúng rồi, từ nhỏ Đường Khê đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi, đã khổ sở đủ đường rồi. Vậy mà cô ta còn dám bịa chuyện về cha mẹ đã mất của nó, thật đáng đời!"

Bà Trương giơ tay chỉ vào mặt Đường Tuyết, giọng nói đầy phẫn nộ, lập tức được hưởng ứng:

"Con bé Đường bây giờ tự thân cố gắng mới kiếm được chút tiền. Cớ gì phải tiêu cho một người lạ như cô? Dù cô có là người thân thật, thì chứng minh đi! Có ảnh không? Có nhân chứng không? Lúc con bé còn ở trại trẻ mồ côi thì không thấy ai nhận, giờ nó có tiền thì lũ lượt kéo đến. Tôi nghe ra rồi, cô đến đây chỉ để vòi tiền thôi!"

Đám ông bà xung quanh ít thì bảy tám người, nhiều thì cả chục, mỗi người một câu như muốn "tát" Đường Tuyết bằng lời nói.

Sau khi đánh Đường Tuyết, Đường Khê đứng yên không nói gì, nhưng trong lòng trào dâng một nỗi ấm ức khó tả.

Cô không rõ cảm giác này là gì. Buồn bã? Tổn thương?

Từ nhỏ cô đã lớn lên một mình, dù có bạn bè và thầy cô ở trại trẻ mồ côi bên cạnh.

Nhưng cảm giác đó cũng giống như khi cô ở bên Quách Miểu Miểu vậy.

Có lẽ đó là tình bạn, chứ không phải tình thân.

Hoặc có thể, cô vốn không biết tình thân là gì.

Hình ảnh về cha mẹ trong đầu cô đã mờ nhạt từ lâu, chỉ còn lại một tấm ảnh cũ kỹ không rõ khuôn mặt.

Nhưng điều đó không có nghĩa người khác được quyền sỉ nhục cha mẹ cô.

Những lời chỉ trích của đám đông cứ vang lên, như một lớp sương mờ che mờ tai cô.

Đường Khê nghe không rõ nữa, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình.

"Chuyện gì thế này?!"

Từ xa vang lên một giọng nam quen thuộc.

Ngay sau đó là tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ.

Đường Khê bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mặt trời chói lóa khiến cô phải nheo mắt lại, đưa tay che ngang trán, cuối cùng cũng nhìn rõ người vừa đến.

"Đào Hành Tung, sao anh đến nhanh vậy?"

Cảm xúc của cô lúc này đã ổn định hơn.

Cô vốn không phải người hay đa sầu đa cảm. Chuyện gì đã xảy ra thì giải quyết, chứ không nên mãi chìm trong quá khứ. Phải biết nhìn về phía trước.

Hôm nay, Đào Hành Tung mặc áo hoodie đen, kết hợp với quần jeans rộng.

Mái tóc hơi lộn xộn của anh dưới ánh nắng trở nên mềm mại như phủ một lớp ánh sáng mờ.

"Nếu tôi không đến nhanh thì chẳng phải sẽ không biết cô bị bắt nạt thế nào à?"

Giọng nói của anh có chút gấp gáp, chính anh cũng không nhận ra.

Đường Tuyết cắn môi, gần như muốn bật máu.

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Nhìn vết tay trên mặt cô ta mà xem!

Đường Khê ngượng ngùng sờ mũi, nhưng ngay sau đó đặt tay chống hông, nhìn chằm chằm Đường Tuyết.

Đám ông bà lớn tuổi vừa thấy Đào Hành Tung liền chuyển ngay sang đề tài khác:

"Chàng trai trẻ, cậu là bạn trai của Đường Khê phải không?"

"Vậy người yêu cũ của con bé thì sao? Cậu trai tóc dài từng đến đây, rồi cả cậu học sinh mặc đồng phục hay tới tìm con bé nữa..."

"Bà không hiểu rồi! Đường Khê vừa giỏi giang lại xinh đẹp, có người theo đuổi là bình thường thôi mà!"

"Vậy hai đứa định bao giờ cưới? Nhớ mời bọn tôi uống rượu cưới nhé, chúng tôi sẽ tặng phong bì!"

"Bao giờ sinh con thế? Tôi nói nhé, con gái thì tuyệt lắm, đúng là cục cưng trong nhà!"

"Tốt nhất là sinh đôi, một trai một gái, song hỷ lâm môn!"

Câu chuyện thay đổi quá nhanh khiến Đường Khê trở tay không kịp.

Chuyện này là sao đây chứ?!

Đường Tuyết nhìn Đào Hành Tung từ đầu đến chân, rồi lại liếc sang chiếc xe sang đậu không xa, ánh mắt sáng rực.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 156



Nếu người đàn ông này thuộc về mình, chẳng phải cả đời sau này sẽ không cần lo lắng gì nữa sao?

Nghĩ đến đây, cô ta khẽ vuốt tóc, làm bộ e thẹn.

"Chào anh rể, em là Đường Tuyết, tân sinh viên trường đại học A."

Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh nổi hết da gà.

Lông mày Đào Hành Tung nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

Các ông bà xung quanh đều nhìn Đường Tuyết với ánh mắt khinh thường, không ngần ngại chỉ trỏ bàn tán, nhưng cô ta chẳng để tâm, ánh mắt chỉ dán chặt vào Đào Hành Tung.

Đường Khê nhìn Đường Tuyết, rồi lại nhìn Đào Hành Tung, trong lòng hiểu ngay mọi chuyện.

Cô đảo mắt, kéo tay Đào Hành Tung, nói lớn:

"Tôi không quen cô ta. Chẳng phải anh biết rõ tôi có người thân nào hay không rồi sao?"

Nói xong, cô khẽ nháy mắt với Đào Hành Tung ở góc khuất không ai thấy.

Đào Hành Tung hiểu ý, nhìn Đường Tuyết bằng ánh mắt ghét bỏ.

"Cô nghe rõ rồi đấy. Cô ấy không có bà con nào như cô cả, đừng có làm quen kiểu này. Hơn nữa, hành động của cô là xâm nhập nhà dân trái phép. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất kiện cô!"

Anh quay sang mỉm cười với các ông bà xung quanh:

"Thưa các bác, các chú, bố cháu là ông Đào Nhiên, chắc mọi người vẫn còn nhớ. Cháu cũng được mọi người nhìn lớn lên, chỉ là mấy năm qua cháu theo mẹ ra nước ngoài. Bây giờ cháu về nước, mang ít quà trong cốp xe biếu mọi người, mong mọi người ủng hộ công việc làm ăn của bố cháu nhé!"

Đường Khê nghe mà thầm nể phục, đúng là người làm kinh doanh, lời nói khéo léo không chê vào đâu được.

Đám ông bà lập tức vui mừng, theo Đào Hành Tung đến xem quà.

Đường Khê cứ nghĩ sẽ là thứ gì giá trị lắm.

Kết quả, chỉ là mấy giỏ trứng gà.

Cô phì cười. Đúng là chiêu của anh ta, nhưng sao anh ta biết hôm nay lại có đông người ở nhà cô thế nhỉ?

Nhờ vậy, mấy ông bà vốn đã thích cô, giờ lại càng quý mến hơn.

Chưa biết chừng họ sẽ thường xuyên ghé qua trông chừng giúp, đề phòng "người lạ".

Chẳng có "vệ sĩ" nào đáng tin hơn các ông bà hàng xóm cả.

Đường Khê nhìn Đường Tuyết vẫn đứng đó với vẻ mặt đầy phẫn uất, cô cười nhạt:

"Tốt nhất đừng phí sức nữa. Đừng nói đến việc cô là ai, cách nhận thân kiểu như này không có tác dụng gì với tôi đâu. Nhắn với mẹ cô là nếu còn ai đó từ đâu xuất hiện tự xưng là họ hàng, anh ấy thưa kiện là cách của người văn minh. Nhưng với tôi thì không chắc đâu..."

Thấy sắc mặt Đường Tuyết thay đổi, Đường Khê bình thản bổ sung:

"Đừng thử thách giới hạn của tôi. Hậu quả các người không chịu nổi đâu. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo. Lần sau tôi tuyệt đối không nương tay."

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

Đường Tuyết không cam tâm, cố hét lên:

"Anh Đào có biết cô độc ác như vậy không?!"

Đường Khê bật cười, không hiểu nổi sao người này không biết nghe lời phải. Cô quay lại, nhẹ nhàng đáp:

"Cô tin không, nếu đổi lại là anh ấy, hành động của anh ấy còn ác hơn tôi nhiều. Em gái nhỏ, lo học hành đi, đừng mơ tưởng đến những người hay vòng tròn không thuộc về mình."

Nói xong, cô mặc kệ Đường Tuyết ở lại tự làm ầm lên, rồi đi thẳng về phía đám đông.

Đào Hành Tung vừa nhìn đã biết là người từng lăn lộn thương trường lâu năm. Nếu không vì mối quan hệ với ông Đào, cô thật sự chẳng muốn dính dáng đến người như vậy.

Hấp dẫn nhưng nguy hiểm, nội tâm loại người này khó ai nhìn thấu được, đừng nói đến việc thiết lập mối quan hệ gần gũi.

"Các bác, các chú lấy được gì rồi? Để cháu xem nào!"

Đường Khê chen vào đám đông, liếc qua Đường Tuyết ở phía xa một cái, rồi không thèm bận tâm thêm nữa.

“Cô bé Đường Khê, bạn trai cháu đúng là tốt bụng thật, nhà lão Đào đúng là có phúc!”

Bà Trương với vẻ mặt tươi cười, ôm một giỏ trứng gà đầy ụ, chắc cũng phải ba bốn chục quả.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 157



Rồi bà quay sang nhìn Đường Tuyết, người đứng cách đó không xa đang oán hận nhìn về phía Đường Khê.

“Đường Khê, cháu đừng sợ. Nếu cô ta dám quay lại gây sự thì cứ hét lên. Ở đây, mấy bác hay đi dạo gần đây, nghe thấy sẽ chạy qua giúp ngay.”

Đường Khê mỉm cười đáp lại, cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Bà yên tâm đi, bà Trương. Lần sau nếu cô ta dám đến nữa, cháu sẽ báo cảnh sát luôn.”

Bà Trương gật gù, như vừa nhớ ra điều gì, rồi đập tay vào trán.

“À đúng rồi, con trai lão Lý là cảnh sát mà! Lão Lý đâu rồi? Lão Lý—”

Một tiếng gọi vang dội khiến tai Đường Khê như bị chấn động.

Đường Khê bất giác đưa tay xoa tai. Bà hét to quá rồi đấy!

“Đây, đây, chuyện gì thế?”

Một ông cụ mặc áo ba lỗ, chen qua đám đông bước tới.

Đường Khê nhìn kỹ, nhận ra ông cụ này chính là hàng xóm sống sát nhà mình.

“Con trai ông là cảnh sát đúng không? Nhờ nó qua đây trông nom cô bé Đường Khê. Nếu thấy ai đáng nghi thì bắt luôn!”

“Được, không thành vấn đề. Tôi gọi ngay cho nó bây giờ! Yên tâm đi, Đường Khê, an ninh khu này là do con trai tôi quản lý, chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Ông Lý vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại phím bấm kiểu cũ ra và bắt đầu gọi.

Đường Khê chưa kịp ngăn lại thì điện thoại đã được kết nối.

Thấy tình hình đã ổn, Đào Hành Tung bèn nhẹ giọng bảo:

“Đường Khê, đi thôi.”

Bà Trương quay lại, thấy Đường Khê vẫn đứng ngẩn ngơ, liền đẩy nhẹ cô một cái.

“Đi đi cháu, Đường Khê. Chúng tôi về đây, cậu Đào. Cảm ơn cậu vì mấy quả trứng nhé!”

Đào Hành Tung lịch sự nở nụ cười.

“Bà Trương về cẩn thận nhé!”

Hai người đứng nhìn các ông bà già dần khuất xa. Khi thấy Đường Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Đường Khê, vài người còn quay lại mắng thêm vài câu.

Đường Khê cùng Đào Hành Tung lên xe, cô ngồi vào ghế phụ.

Qua gương chiếu hậu, Đường Khê thấy Đường Tuyết vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác lắc đầu.

“Có cần tôi xử lý cô ta không?”

Đào Hành Tung cũng nhìn thấy, anh thản nhiên hỏi.

Đường Khê quay sang nhìn anh. “Xử lý kiểu gì?”

Chẳng lẽ là... kiểu cô đang nghĩ? Giết người diệt khẩu?!

Ý nghĩ đó khiến cô nổi cả da gà, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Mặc dù trước đó ở Nam Triều, cô từng bắn hạ không ít người, nhưng đó là tình thế bất đắc dĩ, không giết thì bị giết.

Đào Hành Tung nhìn thấy ánh mắt cô liền bật cười.

“Cô đang nghĩ cái gì vậy? Ý tôi là đưa cho họ ít tiền, bảo họ chuyển nhà đi nơi khác, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Chứ không cô nghĩ là gì?”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, cười ngượng để xua tan bầu không khí khó xử.

“Tôi cứ tưởng là...”

“Giết người diệt khẩu đúng không?”

Đào Hành Tung nhanh miệng tiếp lời.

“Giết người là phạm pháp, chuyện này ai cũng biết, làm sao tôi lại không biết được.”

Đường Khê ho khẽ hai tiếng, quá xấu hổ vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Đúng là đọc quá nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài đến lú cả đầu.

“Tôi cứ nghĩ mấy người giàu như anh động tí là muốn giết người bịt đầu mối...”

Đường Khê vừa nói vừa bật cười. Nghĩ lại, đúng là đầu óc cô khi nãy toàn bã đậu!

Đào Hành Tung im lặng vài giây, rồi cất giọng trầm thấp:

"Thứ cô muốn nói chắc là mấy kẻ vô pháp vô thiên, chứ không phải những người có quyền lực thực sự. Người có quyền lực cũng hiểu luật pháp mà."

Anh bổ sung thêm:

"Thật ra, những người như chúng tôi càng không dám chạm vào ranh giới đỏ của pháp luật. Mọi thứ khó khăn lắm mới có được, chẳng lẽ lại để tự tay mình hủy hoại sao?"

Đường Khê gật gù đồng tình. Đúng là thế. Nếu là mình, có trong tay cả trăm tỷ, mình đã vui vẻ ăn uống chơi bời, tận hưởng cuộc sống. Ai mà rảnh rỗi đi đụng đến ranh giới nguy hiểm làm gì?

Nếu bị phát hiện, không phải nằm trên giường nệm êm ái mà là trên tấm ván gỗ lạnh lẽo, lại chẳng được ăn ngon. Còn gì đau khổ hơn thế chứ?
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 158



Hai người lại quay về chủ đề chính ban nãy.

Đường Khê lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Cảm ơn anh đã có ý tốt, nhưng chuyện này tôi tự giải quyết được."

Đôi mắt cô ánh lên vẻ cương nghị. Tốt nhất là Đường Tuyết nên nghe lời cảnh cáo, đừng quấy rầy cô nữa.

Nếu không, cô cũng chẳng phải người dễ bị bắt nạt.

Khi họ đến quán chè, trước cửa vẫn còn bày nhiều lẵng hoa mừng khai trương.

Nhìn trang trí của quán khá dễ thương, lại nằm ngay đối diện trường học, chắc chắn buôn bán sẽ rất tốt.

"Ông chủ, phòng trên lầu đã chuẩn bị xong rồi ạ," nhân viên phục vụ nói ngay khi vừa thấy Đào Hành Tung.

Đường Khê nghe thế thì hơi sững lại.

"Quán này của anh sao?"

Đào Hành Tung liếc nhìn nhân viên, rõ ràng người này đã vô ý tiết lộ.

"Lên lầu đi, tôi vốn định để cô nếm thử trước rồi mới nói."

Đường Khê thấy khó hiểu, sao lại làm bí ẩn thế chứ?

Chè thì cũng chỉ là chè, khác biệt bao nhiêu đâu. Ăn xong chẳng phải chỉ để cảm thấy mát mẻ thôi sao?

- --

Vào đến phòng, Đường Khê sững sờ.

"Sao nhiều thế này? Chúng ta có ăn hết được không?"

"Nhìn nhiều vậy thôi, thực ra không có bao nhiêu đâu. Ăn vài miếng là hết. Tôi nghĩ giới trẻ bây giờ hay bị "sợ phải chọn", đặc biệt là khi ăn uống. Nếu khẩu phần nhỏ hơn, họ có thể gọi nhiều món hơn để thưởng thức."

Đường Khê quan sát căn phòng nhỏ được thiết kế theo phong cách Hawaii, tường treo biển "Cấm hút thuốc trong phòng."

Phải nói, đây chính là kiểu quán mà mình sẽ ghé thường xuyên. Với học sinh, sinh viên chắc chắn cũng thế, ai mà không thích nơi như này chứ?

Đặc biệt, chỉ riêng việc cấm hút thuốc thôi đã chiếm được trái tim của biết bao người.

"Ngồi xuống thử xem, vừa mới làm xong đây" Đào Hành Tung nói.

Phòng được bài trí theo kiểu ngồi bệt trên sàn tatami, không có ghế.

Đường Khê nhìn bát chè màu đen gần nhất, có vẻ giống thạch sương sáo.

"Đây là món mới chúng tôi vừa phát triển, thuộc dạng dược thiện. Nguyên liệu chính là trà thảo mộc nổi tiếng của tỉnh D, được phối hợp bởi một lương y danh tiếng. Món này giúp giải nhiệt, cực kỳ hợp cho mùa hè."

Nghe đến hai chữ "dược thiện" là Đường Khê lập tức cảm thấy bị thu hút.

Đào Hành Tung thoáng nở một nụ cười, rồi nhanh chóng giấu đi.

"Giới trẻ bây giờ vừa thức khuya cày cuốc vừa tìm mọi cách bồi bổ cơ thể. Loại chè này vừa ngon lại vừa cải thiện sức khỏe, rất hợp xu hướng."

Anh cầm bát chè trước mặt Đường Khê, khuấy nhẹ vài vòng.

"Trà thảo mộc ở tỉnh D rất nổi tiếng, tuy vị hơi đắng nhưng chúng tôi đã thêm một số dược liệu và mật ong để giảm bớt vị đắng. Ngoài ra, thạch trong chè cũng được nấu từ nước hầm dược liệu. Mỗi bát lại có lượng calo thấp, không chứa đường mía, rất phù hợp cho những người muốn giảm cân hoặc kiểm soát lượng đường, nói chung đây là món ngọt rất lành mạnh."

Đường Khê thầm nghĩ, chắc Đào Hành Tung là chuyên gia bán hàng quá! Câu nào anh nói ra cũng đánh trúng tâm lý của mình.

Cô cầm bát chè lên nếm thử một muỗng, mắt lập tức sáng rực.

"Vị hơi đắng của trà thảo mộc, nhưng hậu vị lại ngọt thanh rất dễ chịu. Thạch có mùi dược liệu thoang thoảng, nhưng vị ngọt nhẹ nhàng vừa đủ."

Chẳng mấy chốc, cô đã ăn hết bát chè nhỏ xíu, chỉ cỡ bằng nắm tay.

Ánh mắt cô lại dừng trên bát chè trắng trông giống như bột sắn dây.

"Cái này là gì?"

Đào Hành Tung nhìn theo hướng Đường Khê chỉ.

"Đây là món bột sắn dây "Tứ Bạch.""

Anh nhấc bát đó lên, đặt trước mặt cô.

"Nguyên liệu chính là bạch truật, bạch phục linh, bạch bì và bạch thược, kết hợp với bột sắn dây tự nhiên không đường. Tứ Bạch này có tác dụng làm sáng da, rất được đề cao trong y học cổ truyền, và hiệu quả thì thật sự là có đấy. Là con gái, chẳng phải một trong những mối quan tâm lớn nhất là làm sao để da trắng hơn sao? Hơn nữa, món này lại còn ngon, vị ngọt tự nhiên từ bột sắn dây sẽ che lấp hoàn toàn vị thuốc."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 159



Đường Khê nghe đến đó đã không kìm được sự háo hức, vội cầm muỗng lên ăn thử một miếng.

Bột sắn dây mềm mịn, ngọt dịu, hoàn toàn không có chút mùi thuốc khó chịu nào.

Giống như một loại bột sắn dây được "phù phép", khiến cô cảm giác chỉ cần ăn xong là làn da sẽ trắng lên ngay lập tức!

Đối với phái nữ, đây là một sự hấp dẫn khó mà chối từ.

"Đào Hành Tung, anh đúng là giỏi thật đấy! Sao anh lại nghĩ ra những thứ thế này? Chưa kể, chỉ riêng các thành phần thuốc bắc này thôi đã tốn kém lắm rồi."

Đường Khê không ngừng khen ngợi, khiến Đào Hành Tung đôi chút ngượng ngùng.

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, ngay cả người ngoài cũng dễ dàng nhận ra.

Giọng anh nhẹ nhàng:

"Tôi đầu tư một cơ sở trồng dược liệu, nên những món này thuộc dạng "tự trồng, tự bán.""

Đường Khê tò mò nhìn anh. Người bình thường sẽ không nghĩ đến việc đầu tư vào thuốc bắc.

Ngành này hiện tại quá nhiều bất cập: thị trường hỗn loạn, không ít người bán hàng giả, kém chất lượng.

Hơn nữa, lợi nhuận từ thuốc bắc không cao. Đây vốn là loại thuốc cứu cánh cuối cùng cho nhiều người mắc bệnh nan y. Khi Tây y không còn giải pháp, họ đành đặt hy vọng vào Đông y.

Nếu bán với giá quá cao, chẳng khác gì cướp đi hy vọng cuối cùng của họ.

Nhưng để sản xuất ra dược liệu chất lượng tốt, chi phí cũng không hề nhỏ.

Làm nghề này, hoặc phải là người có lòng tham vô đáy, hoặc phải là người vô cùng lương thiện.

Cô thầm nghĩ: Đào Hành Tung thuộc kiểu nào đây nhỉ?

Vừa ăn, Đường Khê vừa hỏi anh:

"Cơ sở trồng dược liệu à? Sao anh lại nghĩ đến việc đầu tư vào lĩnh vực này?"

Cô cầm chiếc muỗng giả làm micro, đưa về phía Đào Hành Tung, tạo dáng như đang phỏng vấn.

Đào Hành Tung bật cười bất lực, cầm lấy chiếc muỗng từ tay cô, đưa lên môi mình.

"Cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là tôi không muốn những dược liệu tốt rơi vào tay các tập đoàn lớn, trở thành công cụ kiếm tiền mà thôi."

Anh nhẹ nhàng kể:

"Năm tôi 18 tuổi, mẹ tôi mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ở nước ngoài không chữa được, bà phải về nước điều trị. Khi ấy, gia đình mời được một danh y nổi tiếng, ông kê một toa thuốc, trong đó thành phần quan trọng nhất là linh chi rừng."

Anh vừa nói, vừa rót một ly nước mơ cho Đường Khê.

"Tôi đã bỏ rất nhiều tiền để tìm mua linh chi rừng. Cuối cùng thì cũng tìm được, nhưng đó là hàng giả. Dược liệu không phải linh chi rừng thật, cũng không đạt niên hạn cần thiết. Bài thuốc không phát huy hiệu quả, và mẹ tôi đã qua đời không lâu sau đó."

Đường Khê khựng lại, nhìn anh, muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Không sao đâu, chuyện đã qua lâu rồi. Vì vậy, sau này tôi đầu tư rất nhiều vào các cơ sở trồng dược liệu và bán ra với giá gốc, gần như không có lợi nhuận."

Thấy Đường Khê có vẻ hơi bối rối, Đào Hành Tung mỉm cười nói:

"Thế nên tôi không phải là thương nhân tham lam. Tôi mở quán chè thuốc Bắc này cũng chỉ để bù đắp chi phí cho cơ sở trồng dược liệu, như vậy có quá đáng không?"

Đường Khê lập tức xúc một thìa lớn bột sắn dây "Tứ Bạch", vừa ăn vừa nói ú ớ:

"Không quá đáng chút nào! Thế thì tôi sẽ ăn nhiều hơn, coi như góp phần phát triển ngành thuốc Bắc!"

Không lâu sau, cô đã ăn hết sạch bát chè, cầm ly nước mơ bên cạnh uống một ngụm để tiêu hóa.

"Ly nước mơ này có vị khác hẳn với những gì tôi thường uống, bên trong có thêm gì à?"

Đào Hành Tung mở nắp chiếc bình đựng nước mơ, để lộ những nguyên liệu bên trong.

"Thành phần chính là ô mai, cam thảo và sơn tra, tất cả đều được hái từ cơ sở trồng dược liệu. Chúng tôi thêm một ít đường để giảm độ chua, vì nhiều người không chịu nổi vị quá chua. Tuy nhiên, quán cũng có phiên bản không đường để khách lựa chọn."

Đường Khê uống liền mấy ly lớn. Vị chua ngọt rất dễ chịu, lại được làm từ các loại dược liệu tự nhiên, nên cô không lo uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
 
Back
Top Bottom