Tính tới bây giờ là tháng 9/2025 thì tôi 20 tuổi, sinh viên năm cuối chuyên ngành Toán ứng dụng trong Kinh tế, mảng Phân tích dữ liệu.
Cái ngành mà đối với người ngoài thì khô khan và máy móc, nhưng khi đó tôi đã chủ động đăng ký môn này đấy.
Tôi thích cách con người tạo ra những công thức để lý giải hiện thực.
Nhưng cậu biết đấy, điều đúng là điều được nhiều người cùng chấp thuận.
Nên nếu nhiều người thấy ngành này khô khan, thì chắc là nó khô khan thật.
Và đối với nhiều người, tôi cũng khô khan như cái ngành này thôi, nên thứ lỗi nếu cậu cảm thấy bài viết này như một cái báo cáo khoa học nhé.
Hmm... còn lại thì, nữ, INTJ-T, aroace.
---------------OK hết phần bình thường về tôi rồi, giờ tới không bình thường.
Phần này sẽ rối đấy, nên nếu cậu có ý kiến gì về thay đổi cách sắp xếp câu từ, bình luận nhé.
Tôi có thể nhìn thấy chúng.
Những hồn ma vất vưởng này nọ ở xung quanh chúng ta ấy.
Tôi đã nhìn thấy trước khi não bộ tôi có khả năng ghi nhớ, trước cả khi tôi biết sợ là gì.
Khả năng này cũng không giảm dần khi lớn lên mà trái ngược hoàn toàn, và bùng nổ theo từng giai đoạn cuộc đời tôi: 13, 16, 18 tuổi.
Tháng 12 này tôi sẽ 21 tuổi, và tôi cảm giác sắp có thêm một đợt bùng nổ nữa.
Để đánh giá liệu khả năng này là một món quà hay một lời nguyền rủa, thì tôi không chắc.
Dù gì thì họ cũng chỉ là ông bà, cha mẹ hay con cái của ai đó, như tôi là con của bố mẹ tôi thôi.
Chỉ là vì tôi giao tiếp với họ thông qua truyền đạt ý nghĩ, không cần nói thành lời, nên... lúc còn nhỏ tôi không biết nói.
Tới tầm 3 tuổi mấy gần 4 tuổi tôi mới bắt đầu bi bô, khi đi học mẫu giáo và tôi buộc phải giao tiếp với các bạn nhiều hơn.
Điều này làm bố mẹ tôi khá nặng lòng, nhưng thật ra chủ yếu vẫn vì họ không nói chuyện với tôi thôi (tôi không trách họ, anh trai tôi lúc nhỏ quá yếu và gia đình tôi cũng không khá giả mấy).
Ngoài khả năng thấy "họ" ra, tôi đôi khi có thể thấy trước những đại hoạ trên toàn thế giới.
Chà, cái này thật sự là một lời nguyền rủa đấy.
Cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi cậu biết một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra cho một đất nước, dân tộc hay thậm chí cả thế giới mà cậu chẳng thể làm gì, cậu biết hết mà cậu không thể làm gì, ngoài việc trơ mắt nhìn đất nước hay dân tộc đó dần đi đến sự lụi tàn, rồi tuyệt diệt.
Cậu có thể lan truyền tin tức, có thể lập các quỹ từ thiện, có thể lên án cường quốc nhưng sẽ không có gì thay đổi vận mệnh của đất nước đó, dân tộc đó.
Tiếng những người mẹ khóc than, những đứa trẻ chết dần chết mòn, những người bố buộc phải trở thành ác quỷ để gia đình mình có thêm một ngày được sống, nó ám ảnh cậu hằng đêm, nhưng cậu có thể làm gì đây, ngoài cầu nguyện cho họ được một kết thúc nhẹ nhàng nhất có thể?
Tôi đã... tự hủy hoại mình khá nhiều, chỉ để làm quen với cảm giác bất lực và chấp nhận đó.
Nhưng vì chủ đề này khá phức tạp, mà chủ ý của tôi khi viết bài này ra là về khả năng đầu tiên kia, nên để khi khác tôi sẽ viết về khả năng thấu thị này sau nhé.
Nếu tôi còn tỉnh táo sau khi gặp mặt thứ kia, tất nhiên rồi.
Chi tiết về khả năng mắt âm dương kia, tôi để chương sau nhé.
Tôi sẽ cố gắng cập nhật nhanh nhất có thể, dù gì thì tôi cũng không còn nhiều thời gian.
Còn bây giờ thì, tạm biệt.