Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không

Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 20



Trận hỏa hoạn đó đã không thiêu chết được nàng ta.

Vậy thì ta sẽ lợi dụng trận hỏa hoạn đó, thiêu rụi thân phận của nàng ta, thiêu rụi hai mối nhân tình mà nàng ta có thể lợi dụng sau này, cũng thiêu rụi con đường lui cuối cùng của nàng ta trên thế gian này.

Điều khiến ta thất vọng là, dù có làm lại một lần nữa, không có sách luận của ta, Thẩm Dung vẫn cam tâm để thái tử lợi dụng.

Những năm sau đó, Thẩm Dung trà trộn vào thanh lâu, làm nội gián thu thập tin tức cho thái tử, tự nguyện trở thành kỹ nữ không được nhìn thấy ánh sáng.

Tình sâu nghĩa nặng gì chứ?

Nói cho cùng, thiên kim giả chỉ dùng để xây nền đắp móng cho thái tử, mời thái tử lên đài cao mà nàng ta xây dựng mà thôi.

Còn thái tử.

Kiếp trước sau khi ta chết, ta đã xem toàn bộ cốt truyện của phó bản trò chơi đó.

Hắn và Thẩm Dung thành một cặp đế hậu đoản mệnh.

Cuối cùng, bọn họ chỉ là làm nền cho kết thúc tốt đẹp của một cặp nam nữ chính khác, chỉ là may giá y cho người khác mà thôi.

Ta đã biết cốt truyện, đương nhiên sẽ phá vỡ từng bước tính toán của thái tử, chuyển sang phò tá Trần Vương đăng cơ.

Với công lao phò tá này, năm năm sau, ta đã sớm trở thành nữ trung sứ đầu tiên kể từ khi lập quốc.

Trung sứ chỉ nghe lệnh của thiên tử, có thể tùy ý ra vào cung đình, thay thiên tử tuần tra bốn phương.

Quyền thế và vinh quang của ta hiện nay, sớm đã cao hơn nữ quan bình thường, càng cao hơn huynh trưởng Thẩm Việt thi trượt khoa cử của ta gấp trăm lần.

44

Ta được ban cho phủ đệ ở kinh thành, gần nhà cô cô.

Ám vệ trong cung vì tiêu diệt thế lực cuối cùng của thái tử trước đây nên đã tổ chức ăn mừng rầm rộ trong bộ.

Ta không tránh khỏi uống nhiều hơn một chút, để Nhậm Do Chi đưa ta hồi phủ.

Cũng may có hắn.

Trên đường đi, Lữ Tiến Trung phục kích, sai nhiều sát thủ ám sát ta, đều bị Nhậm Do Chi tiêu diệt.

Lữ Tiến Trung bị một chưởng đánh vỡ tim, hấp hối nằm ở góc phố.

Y nhìn chằm chằm ta, nói: "Hồng nhan họa thủy, lúc trước ta không nên cứu ngươi, để ngươi chết đuối mới tốt."

Ta trầm ngâm nói: "Ngươi vốn là lương thần, sao lại làm giặc."

Lữ Tiến Trung cười thảm: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử mới là chính pháo, đáng hận là bị ngươi kéo xuống..."

Nhậm Do Chi cười khẩy.

"Chính phái? Để nữ tử mình yêu vào thanh lâu làm nội gián, hắn làm nam nhân, ta cũng thấy xấu hổ thay hắn."

Lữ Tiến Trung nói: "Nhậm Do Chi, ngươi vì ả nữ nhân này mà phản bội thái tử?"

Nhậm Do Chi thờ ơ nói: "Đừng nói với ta về trung hiếu tiết nghĩa, ngươi trung thành như thế, thái tử vô dụng kia có nghe ngươi nói mấy câu?"

"Hôm đó, ngươi ngăn cản Thẩm Quỳnh tự sát, ta sớm nên nhìn ra..."

"Nhìn cái đầu ngươi!"

Ta cúi xuống, nghiêm túc nói với y: "Lữ khanh phò tá quân vương là trung, ta phò tá quân vương là vì dân. Đại cục đã định, mong khanh an nghỉ."

"Thái tử, thần đến đây."

Lữ Tiến Trung đâm một nhát dao vào ngực mình.

Ta sai người chôn cất hậu hĩnh cho Lữ Tiến Trung.

Thực ra, y không phải là người xấu.

Nhưng chuyện trên đời này, nào chỉ có tốt xấu.

45

Đêm đó, trăng sáng sao thưa

Ta vừa vào cửa, đã thấy mẫu thân ta mặt đầy tức giận, muốn tìm ta gây sự.

Mẫu thân ta bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay ta, lớn tiếng nói:

"Con đã về rồi, mau theo ta đến nha môn, cứu huynh trưởng con ra."

Phụ thân ta ở bên cạnh, cúi đầu thở dài liên tục.

Phải nhờ lão bộc nói vài câu mới nói rõ đầu đuôi sự việc.

Thẩm Việt lại một lần nữa thi trượt, tự thấy xấu hổ, liền trốn vào phố đèn đỏ giải sầu.

Đi đi lại lại, thế mà lại quỳ dưới váy của một kỹ nữ nào đó ở Phượng Hoàng Lâu.

Lần này Phượng Hoàng Lâu bị điều tra, huynh trưởng của ta bị liên lụy vào vụ mưu phản của tiền thái tử.

Hừ, đúng là không làm mà chết.

Bên này, mẫu thân ta không chịu buông tha, nói:

"Bây giờ con là nữ trung sứ, không phải là cận thần của thiên tử sao, mau bảo nha môn thả người ngay!"

Ta hừ lạnh một tiếng.

"Quốc gia có quốc pháp, gia môn có gia quy, mẫu thân muốn ta công khai làm trái quốc pháp?"
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 21



Nhậm Do Chi không nhịn được, cầm kiếm tiến lên một bước.

Thân hình cao lớn của hắn khiến mẫu thân ta không khỏi buông ta ra, lùi lại một chút.

"Con cũng không thể mặc kệ huynh trưởng của con!"

Mẫu thân ta khóc lóc om sòm.

"Nếu huynh ấy không liên quan đến vụ án phản nghịch, tra rõ rồi sẽ được thả ra."

Nói xong, ta định về phòng trước.

Mẫu thân ta không chịu, lại ầm ĩ chuyện hôn sự của ta.

"Con làm nữ trung sứ này, lạnh lùng vô tình. Xem ra không thể xuất giá được, giờ lại liên lụy đến huynh trưởng của con tự thấy xấu hổ mới phạm phải sai lầm lớn, sau này sợ sẽ liên lụy đến duyên phận của muội con, phải làm sao!"

Có lẽ là do rượu ngấm, lại có lẽ là do mẫu thân ta nói cùn, thực sự rất khó chịu.

Ta kéo tay Nhậm Do Chi bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, cố ý giơ lên cho mẫu thân xem.

"Xuất giá thôi mà, đây có sẵn nam nhi, có sẵn con rể đấy thôi! Mẫu thân, hãy nhìn cho kỹ, không cần ba mối sáu lễ, đêm nay Thẩm Quỳnh ta sẽ lấy xuất giá!"

Ta không quan tâm đến việc phụ mẫu kinh ngạc đến rớt cả cằm, kéo Nhậm Do Chi về phòng.

Về đến phòng, khuôn mặt tuấn tú của Nhậm Do Chi đã đỏ như than hồng, lắp bắp nói với ta:

"Đại nhân... Ta có nên gọi đại nhân là phu nhân không?"

"..."

Sao thế, dễ bảo như vậy, không phản kháng một chút nào sao?

46

Nhậm Do Chi là cô nhi, lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà ở chợ, tình cờ học võ với một cao thủ võ lâm, mười sáu, mười bảy tuổi đã là cao thủ nhất nhì giang hồ.

Ngày trước, tiền thái tử đã bỏ ra rất nhiều tiền để chiêu mộ hắn, Nhậm Do Chi vì tiền nên đã đi.

Sau đó nghe nói Trần Vương chiêu mộ môn khách, hắn gạt tiền thái tử, ăn cơm hai nhà.

Bây giờ đã thành thân, hắn đem hết gia sản ra, quả thật rất nhiều.

"Phu nhân, người là nữ trung sứ, chức quan của ta không làm cũng được. Sau khi thành thân, ta có cần quản lý việc nội trợ, sinh con đẻ cái không..."

Giọng nói của Nhậm Do Chi ngày càng nhỏ.

"Quản lý việc nội trợ thì được, sinh con đẻ cái... hình như ngươi không thể sinh con."

Nhậm Do Chi do dự một lúc, mặt đỏ lên, nói: "Vậy thì vi phu sẽ cố gắng."

"???"

47

Sau khi thành thân, Nhậm Do Chi chính thức bước vào nhà.

Phụ mẫu có ý phản đối nhưng không thể làm khó được.

Cô cô nghe nói, liền đích thân đến dạy dỗ phụ mẫu một trận thay ta.

"Thẩm Quỳnh từ trước đến nay luôn suy nghĩ sâu xa. Nếu ngày trước nghe theo sự sắp xếp của hai người, chỉ gả cho một Huyện Lệnh ở đất Thục thì giờ đây chỉ là một phu nhân của tri phủ, bị giam trong hậu cung, khó mà thi triển hoài bão. Làm sao có được quan cao lộc hậu, gia đình hiển hách như ngày hôm nay..."

Mẫu thân ta không phục, tranh cãi: "Nhưng con bé là nữ tử..."

Cô cô lạnh lùng hỏi:

"Tẩu tẩu, nhi tử chị sinh ra có giỏi hơn Thẩm Quỳnh không? Tỷ trách con bé không nâng đỡ huynh trưởng, sao lại không trách Thẩm Việt là kẻ vô dụng?”

"Bây giờ ngay cả Thẩm Trân cũng là nữ quan thất phẩm, còn Thẩm Việt thì bị giam trong ngục. Tẩu tẩu có biết tội mưu phản một khi điều tra ra sẽ liên lụy đến cả nhà không, Thẩm Việt thật sự tốt lắm, đừng để hắn liên lụy đến Thẩm Quỳnh và Thẩm Trân nữa..."

Nghe đến liên lụy đến cả nhà, phụ thân ta vốn chỉ biết than thở, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Thẩm Việt liên quan đến tội mưu phản sao? Sau này nó còn có thể thi cử không?"

Cô cô mỉm cười.

"Người tầm hoa vấn liễu, tự thấy mình phong lưu thì không ít, nhưng người vì phong lưu mà liên lụy đến tội mưu phản được nhiêu? Huynh trưởng cảm thấy, sau này có thể có bao nhiêu tiền đồ?"

Phụ thân ta nhịn một lúc, cầu xin hỏi cô cô:

"Vậy thì muội, muội nói xem phải làm sao?"

"Dễ thôi. Thẩm Việt số tốt, nhờ có tiểu muội và cô phụ của hắn, nha môn sẽ không làm khó hắn, chỉ cần mất chút thời gian là có thể đưa hắn ra ngoài. Đã không thể thi cử, không bằng về ngoại ô kinh thành, thú thê sinh con, làm một thân hào nông thôn ẩn cư, cũng tốt hơn là ở lại kinh thành uổng phí thời gian."

Mẫu thân ta còn muốn nói gì đó, cô cô lập tức nói:

"Tẩu tẩu trách Thẩm Quỳnh nhưng lại không biết thúc giục Thẩm Việt? Nếu sớm bắt hắn thành gia, hắn làm sao có thể để mắt đến kỹ nữ trong lầu xanh."
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 22



Phụ thân ta cũng nói: "Chuyện đã đến nước này, đành phải nghe theo muội."

Thẩm Việt đã sớm qua tuổi đôi mươi, ở lại kinh thành đã bảy năm, gia đình vì để hắn thi cử ở kinh thành, đã phải bán ruộng bán đất, tốn rất nhiều tiền.

Phụ mẫu sớm đã không chu cấp nổi, nghe nói huynh trưởng đã mất tư cách thi cử, đến ngày Thẩm Việt ra tù, liền lập tức cùng nhau lên xe ngựa rời khỏi kinh thành.

48

Những năm sau đó, ta với tư cách là trung sứ, đã tìm kiếm khắp mọi miền đất nước.

Các phủ nha địa phương nhận lệnh của hoàng đế, tích cực dán cáo thị tìm kiếm người xuyên không.

Đối với những người xuyên không này, trước là tiếp đãi nồng hậu, sau là từng bước thăm dò, rồi tiếp tục đánh giá giá trị của họ... Cuối cùng, tất nhiên là giam cầm tù đày.

Nữ tử xuyên không đầu tiên vẫn bị giam giữ trong cung và mọi người vẫn truyền bá về thế giới của nàng, về mọi thứ mới lạ kỳ quái, siêu phàm thoát tục.

Lúc đầu nghe như chuyện thần thoại nhưng qua nhiều năm, mọi người phát hiện ra rằng mình cũng dần dần đạt được những điều trong câu chuyện thần thoại: Triều đại của ta mở cảng, căng buồn ra khơi, chào đón thời đại hàng hải mới.

Giang Nam thành công trồng lúa, từ một vụ một năm, dần dần chuyển sang một năm hai vụ, thậm chí ba vụ.

Các nơi trong triều đại của ta buôn bán qua lại thường xuyên, công nghiệp theo đó mà hưng khởi, trung tâm thiên hạ dần hình thành hai kinh đô ở phía nam và phía bắc.

Nền kinh tế tiểu nông thúc đẩy mầm mống của chủ nghĩa tư bản.

Phong nhã của sĩ đại phu Giang Nam vô tình thúc đẩy tư tưởng Nho giáo mới: học hỏi cái hay của bách gia, dung nạp mọi thứ, lấy dân là gốc, thiên hạ đại đồng.

Các phủ nha ở các châu trên cả nước, ngoài việc mở trường nữ học, còn lập riêng các loại học đường: nông học, y học, dệt học, thậm chí cả thương học.

Hoàng đế và hoàng hậu ân ái, dần bãi bỏ hậu cung, cải cách lễ pháp, giám sát chế độ một phu một thê.

...

Xã hội hiện đại và xã hội phong kiến có thực sự khác biệt lớn không?

Nghe nữ tử xuyên không đầu tiên kể lại, họ từ thời đại chưa từng có sự thay đổi lớn trong ba nghìn năm đến cuộc cách mạng công nghệ lần thứ tư, thời gian thực hiện cũng chỉ vỏn vẹn hơn một trăm năm.

Từng dấu mốc lịch sử cũng dần trùng khớp, các tiến bộ trong văn minh cũng dần đạt được.

49

Năm nhi tử và nữ nhi ta vào nội các, Nhậm Do Chi qua đời.

Sự nghiệp mà ta theo đuổi cả đời, bắt đầu có sự đảo ngược.

Từ lời khai của những người xuyên không bị bắt gần đây, ta biết được thời đại mà những người xuyên không đang sống đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng văn minh mới.

Thế giới đó, xã hội đã chuyển sang nền văn minh cao độ, trí tuệ nhân tạo AI chiếm lĩnh mọi mặt của xã hội loài người.

Trò chơi xuyên không càng phổ biến, mọi người càng thích đắm chìm trong thế giới trò chơi do AI thiết kế, để trốn tránh sự cạnh tranh khắc nghiệt của xã hội thực.

Một khi con người lười biếng, đắm chìm vào đó, họ sẽ mất đi tính bản năng.

Trong hàng chục năm dán cáo thị bắt những người xuyên không, nghe lời khai của từng người xuyên không.

Hóa ra ở một thế giới khác, AI đã phân loại thế giới song song của chúng ta là thế giới phó bản có hệ số nguy hiểm cao nhất.

Từ phó bản của trò chơi giải trí loại C là thiên kim thật giả, từng chút một nâng lên cấp S.

Thế giới của phó bản trò chơi này có sức hút cao nhất trong suốt nhiều năm.

Là phó bản trò chơi săn người sói gay cấn và k*ch th*ch nhất.

Là kiểu trò chơi có đi không có về.

Điều đáng cười là, những người xuyên không không nhận ra rằng, chúng ta là thế giới song song với sự trỗi dậy của công nghệ.

Họ bị AI nuôi nhốt, tư duy logic dần dần thoái hóa thành những sinh vật tầm thường và đơn giản.

Chỉ một mực theo đuổi sự k*ch th*ch về mặt giác quan nhưng lại quên mất quyền chủ đạo về công nghệ của loài người, đã dần dần bị AI hạn chế hoặc nói cách khác là thay thế.

Mặc dù AI tuyên bố, khi vào trò chơi thế giới của chúng ta, cần phải ký giấy sinh tử.

Nhưng vẫn có những người xuyên không không sợ chết, nối tiếp nhau lao vào, trở thành "phân bón hóa học" để toàn bộ thế giới của chúng ta đổi mới và lặp lại.

Ta vô cùng tự tin.

Triều đại ta đã được cải cách từ trên xuống dưới, bách tính hăng hái, quần thần ra sức, đuổi kịp thời đại công nghệ mà nữ tử xuyên không đang sống, chỉ là vấn đề thời gian.

Đến lúc đó, có lẽ là một cuộc "giao lưu" giữa nền văn minh chúng ta với một nền văn minh khác.

Ha, xuyên không à, đúng là một trò chơi hấp dẫn và k*ch th*ch.

- Hoàn -
 
Back
Top Bottom