Chương 1
Dịch: CP88Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!***Giữa mùa hè, bên trong khuôn viên trường WK, Phương Trầm mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình chạy tới chạy lui như một con ong chăm chỉ, trên ngực áo in dòng chữ "Super Pizza".
Đây là áo đồng phục được tiệm phát cho, mọi người đều chê xấu, thế là một mình Phương Trầm ôm hết.Trời nóng thì mặc một cái.Trời lạnh thì chồng hai.Toà số 5 phòng 301.Phương Trầm cúi đầu tìm tên trong tờ đơn giao đồ ăn dài ngoằng, sau đó đứng ngoài cửa phòng gọi vào trong, "Mikan!
Mikan!"
"Gọi gì đấy?
Tìm tôi?”
Một giọng nam trầm khàn vang lên ngay trên đầu.Phương Trầm giật bắn mình ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một gã đàn ông cao to, tóc đầu đinh, đang khoanh tay đứng đó cau mày nhìn cậu.Phương Trầm lặng lẽ ước lượng thử, cảm thấy có khi đùi mình mới chỉ to bằng bắp tay của anh ta.Cậu lặng lẽ rụt lại hai bước, nâng hộp pizza trong tay lên, giọng nói cứng đờ, "Giao đồ ăn."
Hộp pizza khá dày, ba hộp xếp chồng lên nhau che gần hết người cậu, chỉ còn thấy mấy ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh bám vào mép hộp.Mikan dễ dàng dùng một tay nhấc lên, "Rồi, nhận rồi."
"Chờ, chờ đã!"
Phương Trầm vội lên tiếng, đối diện với thân hình cao lớn mang theo áp lực vô hình khiến lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi, nói chuyện cũng lắp bắp, "Xin cho chúng tôi một... một..."
Đáng chết, cái từ "đánh giá tốt" này tiếng Anh nói thế nào vậy.Phương Trần càng cuống càng chẳng nhớ ra nổi, đầu óc trống rỗng, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ trong phòng truyền ra, "Mikan, mày còn lề mề gì đấy?"
Chủ nhân của giọng nói này dường như còn cao hơn cả Mikan, rõ ràng là đang hướng về phía cửa này đi đến.
Người ra đến nơi, cái thân của anh ta thoáng chốc che đi toàn bộ ánh sáng từ trong phòng, Phương Trầm lập tức ngậm miệng, ôm mấy hộp đồ ăn còn lại quay đầu chạy biến.Sith dừng chân ở cửa, giọng nói mất kiên nhẫn, "Đến muộn nửa tiếng, mọi người đều phải đợi mày, giờ còn đứng đây tán gẫu?"
Trong lúc nói chuyện, anh ta liếc mắt, thoáng thấy một góc áo phông trắng rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên ở góc cầu thang, ánh nắng hắt vào, chiếu ra một thân hình mảnh khảnh vụt nhanh đi.Sắc mặt anh ta càng lạnh hơn.Mikan nổi tiếng lăng nhăng, một tuần có thể quen tới bảy tám cô bạn gái."
Nếu mày vội lên giường như thế thì hôm nay khỏi cần tới nữa."
Mikan vội kêu oan, nhấc hộp đồ ăn trong tay lên, "Tao ra lấy đồ ăn thôi, thật đấy."
Sith lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi quay vào trong, Mikan vội vàng theo sau, "Nãy mày mà ra sớm thì tốt rồi, nhân viên giao hàng vừa nãy là một thằng nhóc rất xinh đẹp, nói không chừng mày sẽ thích..."
Lời chưa nói hết đã nghẹn lại vì bị ánh mắt âm u của Sith chiếu tới, Mikan vội vàng che miệng.Thời gian trước Sith bị làm phiền quá nhiều bởi thư tình và những người tìm mình tỏ tình ngẫu nhiên ở khắp nơi, bèn dứt khoát tuyên bố mình thích con trai.Anh gằn từng chữ, giọng nói lạnh như băng, "Mày muốn cút đi luôn bây giờ đúng không?"
Mikan cười hề hề lấy lòng, "Tao sai rồi, Sith, từ giờ phút này tao nhất định sẽ quản tốt cái miệng của mình."
Anh ta thật không dám chọc giận Sith, nếu không chỉ sợ đến mai là bị WK đuổi học.Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chân bước vào lớp, đổi giọng hồ hởi, "Hey tụi bay, nay tao đặt pizza của quán nổi tiếng kia, ăn trước rồi làm báo cáo nha."*Đơn cần giao đã giao xong hết, chạy một vòng lớn quanh trường trong cái nóng gay gắt, Phương Trầm vừa về đến tiệm là ngồi phịch xuống ghế, hận không thể lè lưỡi mà thở hồng hộc như con chó trắng nhỏ trong quán."
Tiểu Trầm, vừa có đơn ở tòa nhà số 5 là ông giao hả?!”
Nhân viên tiệm tên Jaymin chạy lại, nắm tay Phương Trầm mà lắc như điên."
Ông có thấy Sith không?
Nghe đồn gần đây ảnh hay họp nhóm ở toà số 5 đó!"
"Ai cơ?"
Phương Trầm dùng sức rút tay về, “Tôi chỉ biết Fascist(*), mà chắc ổng chẳng gọi pizza đâu.”(*) phát xít ấy 🙂))"Ôi là trời, ông không biết Sith?
Sith Bolton!
Ông có phải sinh viên của WK không vậy!"
Nghe đến câu cuối, Phương Trầm chột dạ một tích tắc, sợ bị người khác nhận ra cái thân thể này đã bị thay thế, vội ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng, "Người ta là tân sinh viên mà, à mà hình như tôi nhớ ra rồi, có phải cái tên có dáng người rất được đó không?"
Có thể trở thành người nổi tiếng ở trường đại học, hoặc là đẹp trai, hoặc là dáng người đẹp.Nhưng nếu là người được gã gay trước mắt này để ý thì chắc chắn phải là eo chó săn, cơ bụng tám múi."
Đâu chỉ có thế!!"
Hai mắt Jaymin phát sáng, "Sith Bolton ba năm đều là quán quân giải giải boxing liên trường, là người có hy vọng nhất giành được đai vàng ICK!
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ảnh còn là người của gia tộc Bolton!
Gia tộc quyền thế nhất vùng Tây Bắc!”
Jaymin thao thao bất tuyệt như súng liên thanh.
Phương Trầm vốn đã yếu tiếng Anh, nghe chẳng hiểu mấy, chỉ miễn cưỡng bắt được vài từ mấu chốt.Boxing, quý tộc.Cứ như đang điền chỗ trống của bài thi cấp 6.Phương Trầm "Ồ" một tiếng.Đánh quyền ấy hả.Cậu lại nhớ đến gã đàn ông cao to hôm nay gặp lúc giao pizza, cơ bắp cuồn cuộn khiến cậu nhìn mà hoa cả mắt.Thế mà cũng gọi là dáng đẹp á?Cậu thờ ơ đáp, "Không thấy."
Jaymin thoáng cái ỉu xìu, nhưng cũng chỉ mất hai giây, cậu ta lại hào hứng trở lại, tay nắm lại thành nắm đấm, "Trận đấu liên trường tháng sau tôi nhất định phải đi xem, tí nữa sẽ đi mua thêm mấy bịch snack khoai tây!"
"...
Cái đó với chuyện mua snack khoai tây thì có liên quan gì đến nhau?"
"Xin đó, ông có biết vé vào xem giải đấu liên trường bao nhiêu tiền không?
Ba ngàn đô!"
Jaymin dựng thẳng ba ngón tay, vẻ mặt cực kỳ khoa trương, "Ông bán tôi đi cũng không mua nổi."
"Nhưng mà hãng snack khoai tây PLL là nhà tài trợ lần này, loạt snack khoai tây sản xuất mới nhất có thẻ cào bên trong, hạng nhất chính là vé xem trận đấu."
Phương Trầm cạn lời, "Xác suất này khác gì trúng xổ số đâu?"
"Ê nha, ai cũng có quyền mơ mộng mà."
Phương Trầm phất tay, không tán gẫu với cậu ta nữa, nghỉ đủ rồi bèn đứng lên tiếp tục đi giao pizza.Dù sao cũng là tiền công tính theo đơn, để tháng sau không bị đói chết, cậu chỉ đành cắn răng mà tiếp tục kiên trì.Xuyên sách chó má!Số phận chó má!Nước ngoài chó má!Cậu đúng là xui tận mạng mà!Vâng, Phương Trầm xuyên sách tới đây.Trước khi xuyên đến cậu cũng chỉ là một thằng sinh viên bình thường, vì chơi game làm đổ nước lên dây điện rồi bị giật, giây tiếp theo đã được nhẹ nhàng đưa đến nơi này.Lúc tỉnh lại cậu đang ở trên máy bay, một đống ký ức hỗn loạn tràn đến.Cậu nhập vào nhân vật cùng tên trong một quyển tiểu thuyết từng đọc, một pháo hôi(*) với thân phận thiếu gia giả chuyên gây rối, không ngừng tìm đường chết.(*) vật hy sinh để thúc đẩy tuyến tình cảm của cặp chính hoặc tình tiết truyệnPhương Trầm ban đầu cũng khá lạc quan, cha mẹ ngoài đời của cậu đã mất, chẳng có gì vướng bận.
Xuyên thì xuyên thôi, coi như trải nghiệm một cuộc đời khác.Phương Trầm thậm chí có cảm giác háo hức mong chờ.Không sao cả!
Xem cậu xoay chuyển Càn Khôn đây!Để cậu xem xem, là xuyên đến đầu truyện cần thu phục vị thiếu gia thật, hay là đến phần cao trào cần làm vài chuyện quan trọng của một pháo hôi?Kết quả nhìn quanh bốn phía, Phương Trầm ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trên máy bay, trong tay còn nắm lọ thuốc ngủ rỗng tuếch.Cái quái gì đây, xuyên thẳng đến đại kết cục.Pháo hôi đã bị tống ra nước ngoài cho tự sinh tự diệt, không ngờ cậu ta vẫn còn khá có khí phách, lựa chọn ba chấm ba chấm ngay trên máy bay.Khi đã load xong tình cảnh của bản thân, trước mặt Phương Trầm tối sầm, hận không thể đào đâu ra thêm một lọ thuốc ngủ hốc hết luôn cho rồi.Cứu với huhu.Cậu còn chưa thi qua tiếng Anh cấp 6 nữa.Cuộc đời thảm thương của du học sinh, vừa mở màn đã sụp đổ.Thế nhưng càng thảm hơn còn ở phía sau.Bởi vì pháo hôi Phương Trầm làm đủ chuyện ngu xuẩn, nhà họ Phương đóng học phí xong thì cắt đứt mọi liên lạc, thẳng tay kéo cậu vào danh sách đen.Phương Trầm nhìn chuỗi icon chấm than đỏ trong khung thoại mà muốn phát điên.Không phải chứ, cho thăm hỏi một câu cũng không được à???Có thể cho thêm một cơ hội quay đầu không??Hiện tại cậu đã cải tà quy chính thật rồi mà!Nổi điên vô dụng, cuối cùng chỉ có thể đi bán sức lao động.Chờ sắp xếp mọi việc tạm ổn, Phương Trầm bắt đầu ra ngoài tìm việc, cậu vừa mở phần mềm phiên dịch, vừa cầm từ điển nỗ lực học từ đơn.Trước đây mà cậu cũng nỗ lực thế này, đừng nói cấp 6, cấp 60 cũng qua được.Rốt cuộc vẫn là hoàn cảnh xô đẩy, con người ai cũng phải trưởng thành.Ít nhất bây giờ cậu đã miễn cưỡng coi là có thể giao tiếp với mọi người.Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm nhân viên giao đồ ăn.Đến khi trời tối đen, giao xong đơn cuối cùng, Phương Trầm đói muốn lả, cảm giác bản thân sẽ xỉu ra giữa đường trước khi về tới ký túc xá để gặm bánh mì khô cứng, cậu bèn dừng lại trước một máy bán tự động.Vốn chỉ định mua một gói bánh quy lót dạ trước, nhưng ngón tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng lại bấm vào bịch snack khoai tây PLL.Không phải cậu muốn mua xổ số đâu, chỉ là tự nhiên thèm snack khoai tây thôi!!!Phương Trầm vừa đi vừa xé miệng túi.Một chiếc thẻ cào rơi ra.Cậu dùng chìa khóa cạo ra, hé mắt nhìn.Khoan khoan...Phương Trầm bỗng khựng lại.Đèn đường kéo cái bóng của cậu thật dài, thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, căng thẳng đến nỗi ngón tay cũng run run.Mau, mau tra từ điển.Grand Prize!!Là phần thưởng hạng nhất!!Phương Trầm suýt thì nhảy cẫng lên, cậu nắm chặt tấm thẻ, tim đập thình thịch.
Đó đã nói rồi mà, cậu xuyên sách vào đây, làm gì có chuyện không có bàn tay vàng cơ chứ.Vận may chẳng phải đã đến rồi đây sao!*Ngày hôm sau đến tiệm pizza, nhân lúc không có khách, Phương Trầm lặng lẽ kéo Jaymin ra một góc."
Tôi có một cái đồng hồ hàng hiệu, ông biết bán ở đâu an toàn mà được giá không?"
Tấm vé này hot như vậy, để tránh rắc rối không cần thiết, Phương Trầm định bụng sẽ giấu nó đi trước."
Ebay hay Mercari đều được."
Tối qua Jaymin đi bar quẩy, bây giờ vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái, "Nhưng tôi khuyên ông tìm một tên thiếu gia nhà giàu nào đó tiền trao cháo múc, như vậy giá cũng sẽ cao hơn."
"Cám ơn nhé, trưa mời ông ăn hamburger bò."
Phương Trầm vỗ vai Jaymin, lại tự lẩm bẩm một mình, "Thôi chắc đăng lên mạng bán đi, mình cũng không quen đám con nhà giàu."
"Đi dự buổi party tối nay đi!"
Jaymin sực nhớ ra, "Party toàn trường đấy, đám nghiên cứu sinh hầu như là con nhà giàu, chắc chắn ông sẽ bán được giá hời!"
Hàng năm sau ngày khai giảng WK đều tổ chức Back to School Party, trùng hợp chính là vào tối nay, lúc trước đúng là cậu từng nghe Jaymin nhắc đến chuyện này, nhưng khi đó Phương Trầm đang bận kiếm tiền, hoàn toàn không có hứng thú dự tiệc.Phương Trầm còn do dự, Jaymin đã phấn khích túm tay cậu, "Đúng rồi, ông đi với tôi đi, ông đáng yêu như thế, để tôi hoá trang cho!"
Ngày đầu tiên gặp Phương Trầm, Jaymin đã luôn miệng nói cậu đáng yêu, treo cái từ "cute boy" trên miệng nguyên một ngày hôm đó, cuối cùng Phương Trầm thật sự không chịu nổi nữa, bắt cậu ta ngậm miệng.Nghe Jaymin nói vậy, Phương Trầm càng do dự hơn, "Chắc là thôi, để tôi đăng lên..."
"Không không không, ông nhất định phải đi với tôi."
Jaymin nắm chặt tay Phương Trầm, "Tôi sẽ giới thiệu cho ông mấy tên nhà giàu, tôi thề đó, ít nhất ông cũng phải lời thêm hai trăm đô so với bán trên mạng!"
Đây là bữa tiệc hoá trang chủ đề động vật, Jaymin đã nghĩ tới đủ loại, não chạy hết công suất, phải cho Phương Trầm mặc thành kiểu gì đây, thỏ con?
Hay là cừu non đây.-"Mấy thứ tiệc tùng nhàm chán."
Sith lười nhác ngồi trên ghế sô pha, chân dài bắt chéo, đôi ủng da gác trên mặt bàn."
Làm ơn mà, Sith vĩ đại, quý ngài Bolton, phát thiện tâm một lần này thôi mà~"Joey vẻ mặt đau khổ, "Party lần này là cô em họ của tao tổ chức, nó lệnh cho tao nhất định phải mời được mày đến."
"Đây là năm cuối làm nghiên cứu sinh của mày rồi, mày không muốn tạo một kỷ niệm đẹp sau còn nhớ lại à?"
Đối với lời của Joey, vẻ mặt của người đàn ông vẫn lạnh nhạt, "Tao sẽ không lãng phí thời gian vào mấy cái hoạt động ngớ ngẩn."
Joey gấp đến mức đầu óc rối bời.Thấy người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn, Joey bỗng nhớ ra một chuyện, bèn vỗ mạnh lên đùi một cái, "Seth, mày có biết chuyện có người làm vé giả trận đấu không?"
Người đàn ông cuối cùng cũng nâng mắt lên, sắc mặt âm trầm, "Sao cơ?"
Joey thuộc bộ phận hậu cần, nắm bắt tin tức rất nhanh, "Đã có hơn chục người bị lừa, số tiền không nhỏ.
Tao xem tấm vé giả đó rồi, làm rất giống thật."
Sắc mặt Seth lạnh hẳn xuống: "Không ai báo cảnh sát à?
Đám người làm công tác tổ chức kia toàn một đám vô dụng sao?"
"Đương nhiên là báo công an rồi."
Joey vội đáp, "Kẻ này có biệt danh là "Chuột mỡ", từng phạm tội hình sự nhiều lần, trước mắt cảnh sát cũng không có cách nào, nhưng mà tao nghĩ nó nhất định sẽ đến bữa tiệc lần này.
Dù sao thì bán ở đây sẽ được giá hơn."
Joey lại nói, "Sith, có kẻ dám giở trò ở giải đấu của mày, mày không định xử nó à?"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy, vuốt lại cổ tay áo, "Chiêu khích tướng khá đấy."
Không nhìn dáng vẻ nôn nóng của Joey, Sith cầm áo khoác lên, nhấc chân đi về phía cửa, chưa đi được hai bước đã dừng lại."
Nhưng tao sẽ đi buổi party này, chuột đúng không?
Tao rất chờ mong được tự mình giẫm chết nó đấy."
--- Lời tác giả ---Mở hố rồi!Một vài điều quan trọng:1.
Chênh lệch chiều cao: 175 vs 1952.
Chênh lệch tuổi: 19 vs 243.
Chênh lệch hình thể: cừu non vs sói xám Bắc Mỹ4.
Cặp tình lữ dính nhau như samTruyện ngọt!
Ngọt!
Ngọt!!***88: Chắc bên đó cả truyện cũng quy định không được để tên tiếng Anh hay sao ấy, chuyển mấy cái tên của bả sang tiếng Anh mà muốn khùm :>>À, share cho mấy bồ tên mà tác giả để trong bản gốc hahaJaymin là Kiệt MinhJoey là Kiều YMikan là Mạch KhẳngĐoán xem Sith Bolton là gì nạ, ai đáp đúng sẽ được tui thay ngài Bolton tặng một chiếc hôn gió~Ngoài ra thì còn party là phái đối, humburger là hán bảoTính ra nghe mấy cái này cũng hay hay, như kiểu bên mình gọi gu chì luôn vui tươi eo vì, rồi Tâm với Gia Huy ấy kkk