Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPfYqzZuHOSk1njEI_nHGsbCIaqT7uOH_pPeJ9Uo23h4NL9e-07TnsPpXNS-wpUhbZxroZRDaeP8XC2Buw00QXSC8_CltrnOpEt-DDj3sNIS7efVWh419reHKVH8hRfmS5k1BWmFV3JVC9j9hjEgSr2=w215-h322-s-no-gm

Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Tác giả: Hôm nay tôi gội đầu chưa
Thể loại: Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hôm nay tôi gội đầu chưa

Thể loại: Hệ Thống, HE, Xuyên Sách

Team dịch: Mưa mùa hè

Giới thiệu

"Bạch nguyệt quang của anh đã trở lại, đến lúc em phải nhường chỗ rồi."

Tôi cúi đầu, bờ vai hơi run rẩy, nhéo mạnh vào đùi mình.

Không được.

Trong tình huống nghiêm túc như thế này, không thể cười được.

"Hừ, nữ nhân, hôm nay em lại biết giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa đấy."

Ông chồng giàu có Yến Minh Thanh liếc mắt ba phần giễu cợt, ba phần lạnh lùng, bốn phần hờ hững nhìn tôi.

"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

Tôi không biết phải đáp gì cho hợp lí: "À… ờ…"

Yến Minh Thanh cắt ngang lời tôi: "Lần sau em đổi sang chiêu nào mới mẻ hơn đi."

"Cái đó…"

"Tôi không mắc bẫy của em đâu."

Tôi thật sự không thể nhịn nổi nữa: "Chồng à, anh có thể đứng lên khỏi tấm ván giặt quần áo trước được không?!"

"Tôi là chủ gia đình, tôi thích quỳ ở đâu là việc của tôi! Em quản được chắc?!"​
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 1: Chương 1



1

Tôi xuyên không rồi, tỉnh dậy trên giường của trùm phản diện.

Ông trời ơi, Còn gì tuyệt vọng hơn!!!

Tôi mới chỉ yêu đương với tám cậu trai nhỏ thôi mà.

"Hu hu hu, chó con ngoan ngoãn của tôi, chó sói nhỏ, daddy bảo bối của tôi…huhuhuhu"

"Hửm?"

Trùm phản diện lật người đè tôi xuống: "Em còn đang nhớ nhung con mèo con ch.ó nào nữa đấy?!"

Không hổ danh là trùm phản diện.

Thể lực tốt thật.

Cái eo của tôi chính thức "bỏ nhà ra đi" luôn rồi.

Kệ tôi đi, ha ha.

Tôi lần nữa tỉnh lại, đã ba giờ chiều hôm sau.

Nhìn lên trần nhà, tôi bất lực tiếp nhận ký ức không thuộc về mình.

Tôi đã xuyên không rồi, xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

Tối qua là đêm tân hôn của tôi và trùm phản diện.

Tôi chính là nữ phụ độc ác aka người vợ liên hôn của trùm phản diện Yến Minh Thanh.

Bởi vì tôi không thích trùm phản diện, người mà tôi thích chính là nam chính Văn Thiều.

Trong khi đó Yến Minh Thanh cũng chẳng thích tôi, trong lòng người ta đã có bạch nguyệt quang tên Thẩm Doanh đang du học ở nước ngoài.

Tôi và Yến Minh Thanh đơn thuần chỉ vì gia tộc mà cưới nhau thôi.

"Tỉnh rồi?"

Tôi quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Yến Minh Thanh ngồi trên sofa, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh ấy, khiến người trước mặt này trông dịu dàng hơn vài phần.

Tôi nuốt nước bọt.

Nguyên chủ còn trẻ mà mắt kém quá vậy?

Có ông chồng đẹp trai chói lóa thế này mà cũng không động lòng sao?

"Dậy ăn cơm."

Yến Minh Thanh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Muốn tôi bế em dậy không?"

Lao động miễn phí chỉ có đồ ngốc mới không dùng.

Tôi giơ tay ôm lấy cổ anh ấy.

Yến Minh Thanh bế tôi vào phòng tắm, còn giúp tôi bóp kem đánh răng, rót nước: "Đánh răng nhanh lên, miệng em hôi quá."

Tôi: …

Hứ, anh ngửi thấy mùi hay không thì cứ để trong lòng thôi, nói ra làm gì?

Tôi vừa tỉnh dậy không bao lâu, trời lại tối rồi.

Thấy Yến Minh Thanh lại phát tín hiệu quen thuộc, tôi lập tức nhảy xa ba thước, cách xa anh ấy: "Anh đừng có mơ!"

"Em đang nói gì thế?"

Yến Minh Thanh khó hiểu, vẫy vẫy đ ĩa phim trên tay: "Tôi chỉ muốn hỏi em có muốn xem phim kinh dị không."

À, xem phim à.

Thế thì không sao.

Tôi cùng Yến Minh Thanh ngồi trên sofa.

Tôi còn đặc biệt tắt đèn, kéo rèm cửa, cố gắng tạo bầu không khí kinh dị.

Tôi ôm chặt gối ôm trong tay, lén liếc nhìn Yến Minh Thanh bên cạnh.

Mặt không đổi sắc, mắt nhìn thẳng.

Đỉnh thật.

Hiệu ứng rùng rợn đột nhiên vang lên, trên màn hình TV lóe lên gương mặt trắng bệch ố dề.

Tôi không nhịn được hét lên: "A!!!"

"A a a a a a!!!"

Chiếc gối ôm trong tay đột nhiên bị ai đó ném đi.

Ngay sau đó, đột nhiên có thứ gì đó chui vào lòng tôi.

Tôi: ?

Cái gì vậy?

Yến Minh Thanh ôm chặt eo tôi, vùi mặt vào n.g.ự.c tôi không dám ngẩng đầu.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng anh ấy, dỗ như dỗ con nít: "Ngoan ngoan, Không sợ, không sợ."

Suốt cả bộ phim, hai chúng tôi đều xem trong tư thế kỳ quặc này.

Phu nhân tổng tài bá đạo và chồng yêu nhỏ bé của cô ấy?

Yến Minh Thanh bật dậy khỏi lòng tôi, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, thực ra cũng không đáng sợ lắm, em thấy sao?"

Tôi nhịn cười: "Em cũng thấy vậy. Lần sau, mình xem cái đáng sợ hơn nhé?"

Nụ cười của Yến Minh Thanh lập tức đông cứng, anh ấy cầm điện thoại nhanh chân chui vào nhà vệ sinh.

Ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng gào giận dữ: "Tháng này cậu đừng mơ tiền thưởng nữa!"

Tôi chợt nhớ ra kết cục của bản thân trong tiểu thuyết này.

Tôi sẽ ch.ết.

Ch.ết rất thảm.

Tôi cắn mạnh một miếng bánh mì trong tay, trầm tư nhìn về phía Yến Minh Thanh đang đổi giày ở cửa.

Theo lời kể của đương sự Yến Minh Thanh: Lúc ấy, anh ấy vô cùng sợ hãi.

Bởi vì cô vợ bé nhỏ của Yến Minh Thanh đang nhìn anh ấy với ánh mắt sáng quắc, nhìn đến mức sống lưng Yến Minh Thanh lạnh toát.

"Sao… sao thế?"

Yến Minh Thanh nuốt nước bọt, vô thức ôm chặt cặp tài liệu trước ngực.
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 2: Chương 2



2

"Chồng ơi…"

Tôi nở nụ cười "vợ hiền", tiện thể nháy mắt đưa tình nhìn chồng yêu: "Nhớ về sớm nhé."

Ôm đùi trùm phản diện là không bao giờ sai.

Sau này cái mạng nhỏ của tôi còn trông chờ vào anh ấy.

Yến Minh Thanh nghiêm túc đi tới, đặt tay lên trán tôi: "Hình như không bị sốt mà?"

Tôi im lặng.

Tôi cạn lời.

Tôi trợn trắng mắt.

Tôi cố gắng nhịn cơn buồn nôn, cố gắng làm nũng: "Ai ya, người ta chỉ sợ anh vất vả quá thôi mà…"

"Nói chuyện đàng hoàng."

Tôi ôm lấy tay anh ấy, chớp chớp mắt: "Chồng nói gì vậy, em không hiểu gì hết à."

Yến Minh Thanh giơ ba ngón tay lên: "Một, hai…"

Tôi lập tức buông tay: "Anh mau đi làm kiếm tiền đi!"

"Thoải mái thật."

Yến Minh Thanh vui vẻ xoa đầu tôi: "Anh sẽ về sớm."

Cuối cùng cũng tiễn được vị Đại Phật này đi, tôi lập tức nằm dài trên sofa, mở Taobao.

Cuộc sống phú bà của tôi chính thức bắt đầu rồi.

"Đúng rồi, em…"

Yến Minh Thanh vừa đi được mấy phút lại quay lại.

Chưa kịp hạ chân khỏi lưng ghế sofa, tôi đã đối mặt với ánh mắt ngỡ ngàng của anh ấy.

Bốn mắt giao nhau, chỉ còn cảm giác ngượng ngùng bao trùm không gian.

Tôi từ từ thu chân lại, ngồi thẳng dậy: "Hé lô?"

Yến Minh Thanh mím môi, lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Tôi: …

Tôi hận.

Tôi phải ra ngoài.

Gửi tài liệu cho chồng yêu của tôi.

"Phu nhân, mời phu nhân ngồi, tổng giám đốc sắp quay lại rồi."

Trợ lý dẫn tôi vào văn phòng Yến Minh Thanh.

"Phu nhân, chị có khát không? Cà phê, nước trái cây, nước khoáng, chị muốn uống gì?"

"Tôi không khát, cảm ơn."

"Thế bánh quy, bánh mì, bánh ngọt, chị có muốn dùng chút không?"

"Tôi cũng không đói, cảm ơn."

"Vậy chị…"

Tôi cắt ngang: "Cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi đúng không?"

Trợ lý gãi đầu cười ngại ngùng: "Phu nhân thật thấu tình đạt lý, chuyện gì cũng không qua mắt được chị."

"Dừng, dừng, dừng. Cậu nói thẳng luôn đi, đừng nịnh tôi nữa."

"Chuyện là…"

Trợ lý chắp hai tay trước ngực: "Chị có thể nói tốt vài câu về em trước mặt tổng giám đốc không? Đừng để ngài ấy trừ tiền thưởng của em nữa."

Thì ra người xui xẻo bị trừ thưởng tối qua chính là cậu ta.

"Sao cậu lại bị trừ thưởng?"

"Em cũng không biết. Tổng giám đốc hỏi em có cách nào để tăng cường tình cảm vợ chồng không, em liền nói cho ngài ấy cả đống cách, thế mà tối về lại nhận được thông báo bị trừ tiền thưởng."

Vậy thì tôi biết lý do rồi.

"Cậu yên tâm."

Tôi vỗ vai trợ lí: "Tôi sẽ cố gắng giúp cậu nói vài câu."

Còn có tác dụng hay không thì tôi không chắc đâu nhé.

"Cảm ơn phu nhân!"

Trợ lý ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: "Phu nhân à, em kể chị nghe nhé, tổng giám đốc ngoài đời ấy, thực ra buồn cười lắm."

Chuyện này tôi có hứng thú nha! "Nói ngay, nói ngay cho chị nghe nào!"

Vừa bước vào văn phòng, Yến Minh Thanh đã thấy tôi dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh ấy.

"Lại có chuyện gì nữa?"

Tôi cười bí hiểm, ngước lên nhìn trần nhà, giả vờ đau thương:

"Cô độc, chính là biệt danh của tôi. Muốn ngồi ở một vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được. Có lẽ đây chính là cái giá tôi phải trả để sở hữu vô vàn tài sản mà bao nhiêu người thèm khát."

Yến Minh Thanh sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng.

Sau này anh ấy kể lại với tôi, khoảnh khắc ấy, xấu hổ đến mức mọi d.ục vọng trần thế của Yến Minh Thanh đều tan biến, thậm chí anh ấy còn nghĩ ra cả pháp danh để xuất gia luôn rồi.

Không thể giận tôi, Yến Minh Thanh bèn trút hết lửa giận lên trợ lý: " Tháng sau cậu không có tiền thưởng nhé!"

Trợ lý: …

Tôi hận.

Yến Minh Thanh bảo tối nay anh ấy có tiệc xã giao, tôi cứ ngủ trước, không cần đợi cửa.

Thế mà hơn mười một giờ đêm, anh ấy lại gọi tôi???

Nhắm mắt, tôi đưa điện thoại lên tai: "Alo?"

"Cứu mạng với vợ ơi! Mau đến cứu anh!"

Giọng Yến Minh Thanh đầy lo lắng.

Tôi bật dậy ngay lập tức: "Anh sao thế?!"

"Cứu… cứu anh… A!"

Bên kia vang lên tiếng lộn xộn rất to.

Còn có giọng phụ nữ nũng nịu: "Yến tổng, mau lại đây nào~"

Yến Minh Thanh thở thoi thóp gửi định vị cho tôi: "Cứu… anh…"

3

Điện thoại bị cúp rồi.

Tôi vội vàng khoác áo chạy như bay đến địa điểm mà Yến Minh Thanh gửi.

Tôi báo với lễ tân.

Cô ấy cũng không dám ngăn cản, lập tức đưa tôi đến phòng riêng của Yến Minh Thanh.

Vừa mở cửa ra, tôi lập tức ngây người trước cảnh tượng bên trong.
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 3: Chương 3



TRỜI ĐẤT ƠI!!!(▽д▽)

Hơn mười người phụ nữ đang vây quanh Yến Minh Thanh.

Bọn họ chia thành hai nhóm, mỗi bên giữ chặt một cánh tay anh ấy.

Thậm chí còn có một người phụ nữ đang ngồi trên đùi anh ấy nữa.

Yến Minh Thanh vùng vẫy phản kháng, hai cái chân dài không ngừng vẫy đạp loạn xạ.

"Mấy người kia, tôi báo cảnh sát đấy nhá!!!"

Tôi giơ điện thoại lên: " Nhìn thế nào các người cũng giống đang giao dịch phi pháp đấy!!!"

Hơn mười người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau hội ý, sau đó lập tức bỏ cong chân bỏ chạy tán loạn.

"Nếu vợ còn không đến, trong sạch của anh mất hết rồi!"

Yến Minh Thanh rơi hai giọt nước mắt, thảm thương vô cùng: "Mấy lão già đó, làm ăn không thành liền giở trò với anh!"

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Em còn cười!"

Yến Minh Thanh như mèo xù lông dựng hết lông cả người lên: "Anh đã thảm thế này rồi mà em còn cười anh!"

"Anh đừng có mà học theo họ đấy nhé."

Tôi vừa cười vừa xoa đầu anh ấy: "Yến Minh Thanh, anh phải làm người tốt nhé."

"Anh vốn dĩ là người tốt mà."

Yến Minh Thanh đắc ý vô cùng: "Em mới quen anh ngày đầu tiên à?"

Tôi chỉ cười cười không nói.

Yến Minh Thanh, làm người tốt đi.

Người thú vị như anh, nhất định phải sống lâu trăm tuổi.

Gặp nam chính Văn Thiều hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Để làm vợ hiền đúng chuẩn, tôi đặc biệt mang cơm trưa đến công ty cho chồng yêu.

Trùng hợp làm sao, tôi và Văn Thiều đến đàm phán hợp tác, lại bước vào cùng một thang máy.

Càng trùng hợp hơn, khi thang máy đến tầng lầu cần đến thì đột nhiên rung lắc dữ dội, Văn Thiều liền đưa tay đỡ lấy tôi.

Lại càng trùng hợp hơn nữa, ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Yến Minh Thanh và trợ lý của anh ấy đang đứng ngay bên ngoài.

Tám con mắt nhìn nhau, chỉ có sự im lặng vô tận bao trùm.

Yến Minh Thanh đưa tay ấn giữ nút mở cửa, sau đó quay đầu hỏi trợ lý:

"Cậu nhìn thấy gì rồi?"

Trợ lý lập tức rụt cổ lại, sợ hãi đáp:

"Dạ em nên nói là thấy hay không thấy đây?"

Yến Minh Thanh giơ tay chỉ l3n đỉnh đầu mình:

"Cậu có thấy trên đầu tôi phát ra ánh sáng màu xanh không? Hoặc có cảm giác nó hơi lạnh lạnh? Hay nói cách khác, tôi bị cắm sừng rồi?"

" Yến Minh Thanh, anh đừng có mà quá đáng."

Tôi giơ hộp cơm trong tay lên: "Em đến đưa cơm cho anh đấy. Do cái thang máy này đột nhiên rung lắc, người ta chỉ tiện tay đỡ em một cái thôi."

"Yến tổng, anh hiểu lầm rồi."

Văn Thiều lập tức giữ khoảng cách với tôi: "Tôi chỉ đơn giản đỡ chị nhà một chút thôi."

Yến Minh Thanh liếc Văn Thiều một cái: "Anh là?"

"Xin chào, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Văn thị, Văn Thiều."

Thì ra anh ta chính là nam chính.

Tôi không nhịn được nhìn anh ta lâu thêm hai lần.

Yến Minh Thanh nghiến răng nghiến lợi, kéo tôi về bên cạnh mình: "Đừng nhìn."

Khi bàn đến công việc, Yến Minh Thanh lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Văn thị đã ký kết thành công.

" Văn tổng, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi tiễn Văn Thiều đi, tôi lập tức gọi Yến Minh Thanh lại:

"Anh mau ăn cơm đi, cơm sắp nguội hết rồi."

Thế nhưng Yến Minh Thanh lại không thèm để ý đến tôi, ngồi thẳng vào bàn làm việc, cặm cụi viết gì đó.

Xì, đúng là không biết quý trọng tấm lòng của vợ hiền mà.

Thôi, tôi tự ăn vậy.

Cơm còn chưa kịp nuốt xuống, Yến Minh Thanh đã đưa cho tôi tờ giấy.

Tôi cầm lên xem.

"Bảng so sánh ưu khuyết điểm giữa Yến Minh Thanh/Văn Thiều."

"Cái gì đây?"

Yến Minh Thanh tự tin vuốt tóc:

"Anh biết là có một người chồng hoàn hảo như anh thì em sẽ rất khó để để mắt đến người khác. Nhưng anh vẫn cần phải để em biết, chồng của em ưu tú thế nào."

Tôi: …

Chồng ơi, anh dầu mỡ quá rồi đấy.

Trời ngày càng lạnh, tôi cũng ngày càng lười nhúc nhích.

"Con sâu lười." Yến Minh Thanh véo mũi tôi, "Mau dậy đi."

Tôi quấn chặt chăn, trở mình: "Cho em ngủ thêm một lát nữa mà…"

"Đã mười hai giờ rồi, phải dậy ăn trưa thôi."

Không nói lời nào, Yến Minh Thanh trực tiếp bế cả tôi lẫn chăn vào lòng, vò vò mặt tôi, ép tôi mở mắt.

"Ưm ưm ưm… dậy rồi mà…"
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 4: Chương 4



4

Yến Minh Thanh dường như nghiện trò này rồi.

"Ưm ưm ưm! Mặt em không phải bột đâu!"

Anh ấy lưu luyến buông tay: "Mau đi rửa mặt. Anh đợi em dưới nhà."

Bụng tôi đã réo ầm ĩ từ lâu.

Tôi nhanh chóng rửa mặt xong, ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang.

"Chồng, có gì ngon không thế?"

Yến Minh Thanh bưng bát canh lên bàn, liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Đã mặc quần giữ nhiệt chưa?"

"Em mặc nhiều thế này rồi… với lại còn bật điều hòa nữa mà…"

"Không được, mau đi mặc vào."

Tôi còn muốn lí lẽ cãi lại: "Anh mặc chưa mà suốt ngày bảo em!"

Yến Minh Thanh mặt không biểu cảm, kéo ống quần lên, lộ ra một đoạn quần giữ nhiệt đỏ chói.

"…Tổng tài bá đạo như anh cũng mặc quần giữ nhiệt à?"

"Em nên bổ túc kiến thức phổ thông rồi: Tổng tài bá đạo giàu nhưng đâu có n.gu."

Dưới sự ép buộc của ai đó, cuối cùng tôi cũng phải mặc quần giữ nhiệt.

Tôi ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ăn vặt vừa xem phim.

"Em đang xem gì vậy?"

Tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Yến Minh Thanh bỗng lù lù xuất hiện sau lưng: "Anh xong việc rồi à?"

"Ừm."

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "‘Chân Hoàn Truyện’?"

Chắc Yến Minh Thanh không thích xem thể loại này, tôi đưa điều khiển TV cho anh ấy:

"Nếu anh không thích thì đổi kênh đi…"

"Em xem ‘Chân Hoàn Truyện’ mà không gọi anh gì cả?"

Yến Minh Thanh giật lấy gói khoai tây chiên trong tay tôi: "Đoạn nào rồi? Là đoạn vương gia phong lưu và ni cô xinh đẹp phải không? Anh ghét nhất đoạn đó."

Tôi…: "Không phải, là đoạn Chân Hoàn rời cung."

"Anh thích đoạn này!"

Ba phút sau, tôi lặng lẽ đưa cho tổng tài bá đạo ngồi sát bên một gói khăn giấy mới.

"Cảm ơn."

Yến Minh Thanh sắp khóc đến nơi: "Chân Hoàn thật đáng thương, động lòng với đàn ông chính là bước chân đầu tiên dẫn đến bất hạnh mà."

Sau đó, anh ấy nước mắt lưng tròng quay sang nhìn tôi, bổ sung thêm một câu: "Nhưng thích anh lại là bước đầu tiên để gặp may mắn đấy."

Tôi lầm bầm: "Em không thích anh mà…"

"Làm gì có chuyện đó!"

Yến Minh Thanh lớn tiếng phản bác, hừ một tiếng: "Chắc chắn em thích anh."

Tôi: …

"…Miễn anh vui là được."

Không ngờ, tôi không ốm, nhưng Yến Minh Thanh cẩn thận giữ ấm nhất lại bệnh rồi.

Tôi lấy nhiệt kế trong miệng anh ấy ra, nhìn con số trên đó: "Ba mươi chín độ, anh không được đến công ty."

Yến Minh Thanh cố gắng ngồi dậy: "Anh không sao…"

Tôi ấn chặt anh ấy xuống giường: "Nằm yên. Em nói không được đi là không được đi!"

Mắt Yến Minh Thanh mơ màng, khó chịu r3n rỉ.

Tôi thở dài, vào phòng tắm lấy khăn ướt đắp lên trán anh ấy.

Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi, giọng lẩm bẩm: "Mẹ… Mẹ ơi, con muốn ăn cháo gà xé sợi…"

Tôi nhớ mẹ của Yến Minh Thanh đã qua đời từ khi anh ấy còn rất nhỏ.

Tai nạn xe.

Ngay trước mặt Yến Minh Thanh.

Tôi xót xa vỗ nhẹ tay anh ấy: "Được rồi, em đi nấu cho anh."

Trong nhà toàn do Yến Minh Thanh nấu ăn, tôi chưa từng bước vào bếp.

Tôi mở mạng tìm công thức, cẩn thận làm từng bước một.

Tôi đúng là ngốc.

Thật sự.

Là cái gì khiến tôi tự tin ảo tưởng mình biết nấu ăn chứ?

Cứ hết cắt trúng tay, lại bật bếp quá lớn.

Sau một hồi gà bay chó chạy, cuối cùng tôi cũng làm xong một bát cháo gà xé.

Tôi nhìn vết bỏng đỏ chói trên đầu ngón tay.

Nếu Yến Minh Thanh dám ỏng eo chê dở, tôi nhất định nhét hết cả bát cháo vào mồm anh ấy cho xem.

"Yến Minh Thanh? Yến Minh Thanh?"

Tôi ngồi bên giường, đỡ anh ấy dậy, để Yến Minh Thanh dựa vào lòng mình, từng thìa từng thìa đút cháo cho anh ấy.

Yến Minh Thanh nheo mắt nhìn tôi, như thể đang cố nhận diện tôi là ai.

"Ngốc hả? Còn nhớ em không?"

"Em là Lăng Hoan, là vợ anh."

"Cũng chưa ngốc lắm."

Tôi múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đút cho anh ấy: "A…"

Yến Minh Thanh bỗng đưa tay ấn sau gáy tôi, hôn lên môi tôi:

"Cảm ơn em, Hoan Hoan."

5.

Rõ ràng đêm tân hôn còn làm những chuyện thân mật hơn, vậy mà bây giờ tôi lại đỏ mặt tim đập loạn vì một nụ hôn của Yến Minh Thanh.

"Anh, anh, anh làm gì thế?!"

Tôi đặt bát cháo lên tủ đầu giường: "Em, em, em đi trước đây!"

"Đừng đi."

Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi, chớp mắt tội nghiệp: "Anh khó chịu lắm."

Ôi trời ơi.

Sao tôi có thể từ chối đây?

Tôi thở dài: "Được rồi, em không đi."

"Cháo của em… giống hệt cháo mẹ anh nấu."

Yến Minh Thanh mỉm cười: "Không ngon, nhưng rất ấm áp."

"Không ngon thì vẫn phải ăn hết cho em!"

Tôi tiếp tục đút cho anh ấy hai thìa cháo to.

"Có đau không?" Yến Minh Thanh nhìn thấy vết bỏng trên ngón tay tôi.

Tôi lắc đầu: "Không đau."

Yến Minh Thanh cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi: "Từ sau khi mẹ anh mất, không còn ai chịu nấu cháo gà xé cho anh nữa. Cảm ơn em."

"Anh thích thì sau này em nấu tiếp."

Dù sao cũng chỉ là nấu cháo, coi như đáp lại sự quan tâm của anh ấy với tôi vậy.

Tôi đặt bát không xuống, sờ thử khăn trên trán anh ấy rồi vào phòng tắm lấy khăn lạnh mới: "Anh ngủ một lát đi."

"Ừ, em cũng nghỉ một chút đi."

"Em không mệt, em ngồi đây trông anh."
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 5: Chương 5



Tôi kéo chăn đắp lại cho anh ấy: "Hay là em hát ru anh ngủ nhé?"

Yến Minh Thanh chớp mắt: "Được."

Tôi khe khẽ ngâm nga một bài hát ru quen thuộc. Yến Minh Thanh nhắm mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh ấy lúc ngủ trông cũng đáng yêu phết.

Tôi xoa nhẹ tóc Yến Minh Thanh: "Ngủ ngon nhé."

Bệnh đến như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ.

Mỗi ngày dỗ Yến Minh Thanh uống thuốc là việc khiến tôi đau đầu nhất.

"Yến Minh Thanh!"

Tôi thở hổn hển, dừng bước, trừng mắt nhìn anh chồng đang chơi trò đuổi bắt với tôi quanh bàn làm việc:

"Uống thuốc ngay!"

Mặt Yến Minh Thanh buồn hiu như bánh bao chiều, đau khổ giơ tay tạo thành chữ X trước ngực: "Không uống!"

Tôi nhướng mày khiêu khích: "Anh sợ đắng à?"

Yến Minh Thanh sờ sờ mũi: "Đàn ông ai lại sợ thứ này?"

"Thế sao anh không uống?"

"Em biết không, trong mấy gói thuốc bột này không biết người ta cho thêm cái gì đâu, chuyên gia nói rồi, thuốc có ba phần là độc…"

Tôi vô cảm nhìn anh ấy.

Tiếp tục đi, xem anh bịa được bao lâu.

Yến Minh Thanh cũng biết mình không bịa được nữa: "Dù sao anh cũng không uống."

"Được thôi. Anh không uống, thì tối nay cút ra ngủ ở thư phòng đi."

"Không được!"

Yến Minh Thanh nhắm mắt bịt mũi, một hơi uống hết chén thuốc: "Đời này không bao giờ có chuyện ngủ riêng!"

"Ngoan."

Tôi dọn dẹp rác, vô tình nhìn thấy hợp đồng trên bàn, theo phản xạ chỉ ra vài lỗi sai trong đó.

Yến Minh Thanh lập tức có hứng thú: "Em nói tiếp đi."

Nói đến chuyện này thì tôi hăng lắm.

Dù gì tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá cơ mà.

Tôi phân tích vấn đề từ bốn góc độ khác nhau, đưa ra các giải pháp cụ thể.

Nói hăng say quá, tôi còn kéo bảng trắng lại, viết ví dụ cụ thể để chứng minh.

"Tóm lại, dùng phương án của em, trong điều kiện hợp pháp có thể kiếm thêm ít nhất 20% lợi nhuận."

Yến Minh Thanh lặng lẽ nhìn tôi, sau đó vỗ tay.

Tôi ngượng ngùng: "Em chỉ đưa ra gợi ý thôi… Còn làm thế nào là do anh quyết định."

"Không có thương nhân nào không thích kiếm tiền cả."

Yến Minh Thanh chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Lúc nãy trông em rất đẹp."

"Hả?"

"Lăng Hoan."

Yến Minh Thanh đứng dậy, ôm tôi vào lòng: "Em sinh ra là phải tỏa sáng."

Cho đến khi trở thành thư ký của Yến Minh Thanh, ngồi trong văn phòng, đầu tôi vẫn còn mơ màng.

Cái quái gì thế này?

Sao tôi lại bắt đầu làm việc nữa rồi?

Tôi không thể làm một phú bà nhỏ sống an nhàn vui vẻ được sao?!

6

"Phu… Thư ký Lăng, đây là bảng số liệu cần chị kiểm tra."

Trợ lý đưa cho tôi một tập báo cáo.

"Được rồi."

Nói đến công việc, tôi vẫn rất nghiêm túc.

Dù sao thì Yến Minh Thanh trả lương quá cao rồi.

"Thư ký Lăng, hai giờ chiều tổng giám đốc Văn sẽ đến bàn về chi tiết hợp tác, phiền chị tiếp đón nhé."

"Được, tôi biết rồi."

Hai giờ đúng, Văn Thiều xuất hiện ở cửa thang máy.

Sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ xinh đẹp.

Thấy tôi, anh ta trông có vẻ ngạc nhiên:

" Yến phu nhân?"

"Bây giờ tôi là thư ký của tổng giám đốc. Văn tổng cứ gọi tôi là thư ký Lăng."

Tôi dẫn anh ta vào văn phòng: "Mời vào trong, Văn tổng."

Văn Thiều theo Yến Minh Thanh vào bên trong bàn chuyện hợp tác.

Tôi cùng cô gái xinh đẹp kia ngồi ngoài chờ.

Tôi rót cho cô ấy một cốc nước: "Em ngồi chờ một lát đi."

"Cảm ơn."

Cô ấy quan sát tôi: "Thì ra chị và Yến tổng cũng là vợ chồng cùng làm việc à."

"Cũng?"

Cô ấy cười cười, chỉ vào bên trong: "Em cũng vậy. Em là thư ký kiêm vợ của Văn tổng, Giản Hoa."

Giản Hoa?

Đây chẳng phải nữ chính sao?

Tôi nuốt nước bọt.

Đúng là nữ chính có khác.

Khuôn mặt này, vòng eo này, đôi chân này…

Lời này… lời này tôi không dám nói nốt.

Tên Văn Thiều này lời to rồi!

"Xin chào, chị là Lăng Hoan."

Tôi cực kỳ háo sắc sờ sờ tay Giản Hoa: "Ui chu choa, em gái ơi, em đẹp quá trời luôn á!"

Giản Hoa cười khúc khích: "Chị thú vị thật đấy."

Đến khi hai tổng giám đốc đi ra, tôi và Giản Hoa vẫn còn cười cười nói nói, kề vai áp má tám chuyện.

Hai người vốn đang vui vẻ bàn chuyện làm ăn kia bỗng dưng biến sắc.

Đồng loạt kéo vợ mình về, trừng mắt nhìn đối phương.

Yến Minh Thanh: "Quản vợ của cậu cho tốt vào!"

Văn Thiều: "Anh cũng thế!"

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau, cùng trợn trắng mắt.

Giản Hoa đưa tay vặn tai Văn Thiều: "Anh ngốc hả? Nếu em thích phụ nữ anh nghĩ anh còn đến lượt được không?"

Hai người họ vừa đi vừa cãi nhau chí chóe.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Yến Minh Thanh đã lên tiếng trước:

"Tôi biết, chắc chắn em thích tôi."

Anh ấy kiêu ngạo hừ một tiếng: "Người đàn ông hoàn hảo như tôi, ai mà không thích chứ?"

Tôi: …

Tự luyến đỉnh thật đấy.
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 6: Chương 6



Tôi và Giản Hoa nhanh chóng kết bạn với nhau.

Bình thường rảnh rỗi còn hẹn nhau đi chơi nữa.

"Em Giản!"

Chúng tôi khoác tay dính chặt nhau.

Giản Hoa chọc chọc trán tôi: "Đi làm móng không?"

"Đi!"

Tôi ôm lấy cánh tay cô ấy, như mèo con làm nũng cọ cọ.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng xì xào.

Không phải do tai chúng tôi thính, mà do họ nói chuyện quá lộ liễu.

"Cậu có thể bảo vợ cậu đừng cười với vợ tôi nữa được không!"

Tôi day trán: "Là Yến Minh Thanh."

"Anh cũng đừng nói nữa! Vợ anh cứ ôm vợ tôi là thế nào?"

Giản Hoa cũng day trán: "Là Văn Thiều."

Nhìn hai người họ lại sắp cãi nhau lần hai.

Yến Minh Thanh: "Hừ, Văn tổng, cậu có phải đàn ông không đấy? Đến vợ mình còn không quản nổi?"

Văn Thiều: "Anh thì khá hơn chắc? Không phải anh cũng quản không nổi à?"

"Tôi đây là tôn trọng vợ mình! Cho vợ không gian riêng!"

"Chỉ có anh có vợ chắc? Tôi không có chắc?"

Tôi và Giản Hoa từ từ đi về phía họ.

Hai tên tổng giám đốc mà cộng lại chưa được sáu tuổi này lại chẳng hề hay biết gì.

"Khụ khụ."

Hai người họ ngồi xổm dưới đất, đồng loạt ngẩng đầu.

"Ha ha, sao mà trùng hợp ghê."

Yến Minh Thanh lập tức bắt tay làm hòa với Văn Thiều, khoác vai anh ta: "Anh và Văn Tổng đang đi chơi, vừa hay gặp hai người."

"Ồ, trùng hợp vậy à. Vậy đúng lúc, đi cùng bọn em luôn nhé."

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau, nở nụ cười gian.

Yến Minh Thanh nuốt nước bọt, quay sang người anh em đồng cảnh ngộ bên cạnh:

"Sao tôi cứ có linh cảm chẳng lành."

Văn Thiều cũng nuốt nước bọt:

"Đồng ý."

7

Mười lăm phút sau, Yến Minh Thanh và Văn Thiều mặt cá ch.ết, giơ hai bàn tay được sơn móng lòe loẹt lên.

Tôi và Giản Hoa lại cực kỳ nghiêm túc chọn lựa màu sắc ưng ý.

"Em Giản, màu trên ngón áp út tay phải của Yến Minh Thanh đẹp quá, em thấy sao?"

"Ừm, em thấy màu trên ngón trỏ tay trái của Văn Thiều cũng đẹp lắm."

"Hay mình xem thêm chút nữa?"

"Được!"

Sau năm vòng chọn lựa, cuối cùng chúng tôi chốt được màu móng ưng ý.

Trong khi tôi cùng Giản Hoa làm nail, Yến Minh Thanh và Văn Thiều ngoan ngoãn ngồi cạnh nhìn.

Tôi nhét điện thoại vào tay Yến Minh Thanh: "Em muốn xem phim, anh cầm giùm đi."

"Ờ."

Yến Minh Thanh ngoan ngoãn chọn phim cho tôi xem.

Hừ, tổng tài bá đạo ghê gớm cỡ nào, vợ đi làm nail vẫn phải ngoan ngoãn làm giá đỡ điện thoại thôi!AHAHAHAHHA…

Anh ấy cứ chăm chú nhìn động tác của thợ nail, thi thoảng lại hỏi công dụng của từng dụng cụ.

Tôi nhìn Yến Minh Thanh nghiêm túc như vậy, không nhịn được hỏi: "Anh hỏi mấy cái này làm gì thế?"

"Học để sau này tự làm cho em."

Yến Minh Thanh xoa đầu tôi: "Chỉ cần em thích, anh sẽ học. Chỉ cần em vui, anh cái gì cũng làm."

Tim tôi đập nhanh quá.

Hình như… có chút rung động rồi.

Làm việc ở Yến thị tròn một tháng, tôi nhận được khoản lương đầu tiên.

Tôi sung sướng nhìn dãy số trong tài khoản ngân hàng.

Một, mười, trăm, nghìn, vạn, chục vạn…

Tôi ôm chặt điện thoại vào ngực, cố gắng trấn tĩnh lại.

Hai trăm nghìn tệ!

Hẳn là hai trăm nghìn!

Tự mình kiếm tiền đúng là cảm giác khác hẳn.

Đây là tiền của tôi.

Nên dùng số tiền này để làm gì đây?

Tôi hẹn Giản Hoa đi ăn một bữa hoành tráng, sau đó hai chúng tôi lượn shopping.

Bộ vest xanh đậm trong tủ kính rất hợp ý tôi.

Trông có vẻ hợp với Yến Minh Thanh đấy chứ.

Anh ấy mặc vào chắc chắn sẽ đẹp trai lắm.

Giản Hoa thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cửa kính thì kéo tôi vào cửa hàng:

"Chào chị, nhờ chị lấy bộ vest kia ra cho chúng tôi xem."

Nhân viên cửa hàng đưa bộ đồ đến tay chúng tôi.

Vải rất tốt.

Đường may cũng tinh tế.

Yến Minh Thanh chắc chắn sẽ thích.

Tôi hỏi: "Bộ vest này bao nhiêu tiền vậy?"

Nhân viên ấn máy tính: "Sau khi giảm giá, còn 85.764 tệ."

"Cái gì?!"

Tôi trừng lớn mắt.

Nuôi một người như Yến Minh Thanh đúng là tốn kém mà.

Tôi nghiến răng, đau lòng rút thẻ lương ra: "Quẹt thẻ."

Lúc nhân viên quẹt thẻ, tim tôi như nhỏ máu.

Lương của tôi...

Giản Hoa ôm vai tôi: "Thôi nào chị, dù sao cũng là tiền của Yến tổng mà."

"Không, là tiền lương của chị."

Giản Hoa sửng sốt: "Chị chịu chi thật đấy."

"Quà tặng anh ấy, sao có thể dùng tiền của anh ấy mà mua?"

Nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Yến Minh Thanh khi nhận được quà, tôi lại cười:

"Hơn nữa, không phải đồ tốt thì sao xứng với anh ấy chứ?"

Làm sao để tặng quà lại trở thành một vấn đề khó nhằn rồi đây.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang giúp tôi sơn móng chân, vẻ mặt rối rắm.

Phải nói sao với anh ấy đây?

"Sao nhìn anh ghê thế?"

Yến Minh Thanh có chút bất an: "Anh làm không đẹp à?"

Tôi lắc đầu: "Không, đẹp lắm."

Tôi nói thật lòng.

Sau lần trước bảo sẽ học để làm nail cho tôi, Yến Minh Thanh thật sự đi đăng ký một khóa học chuyên nghiệp.

Giờ kỹ thuật của anh ấy giỏi đến mức có thể mở tiệm nail luôn rồi.

"Có chuyện gì sao? Nói anh nghe đi, biết đâu anh có cách giải quyết."

"Cái này… cái này…"

Tôi lúng túng lấy túi quà từ phía sau ra, tai nóng bừng: "Cho anh này."

"Cho anh?"

Yến Minh Thanh lau tay, nhận lấy túi quà, mở ra xem, sau đó ôm chặt tôi vào lòng.

"Cảm ơn em, anh thích lắm."

Tôi lầm bầm: "Em không có cố ý mua cho anh đâu…"

"Ừ, anh biết mà."

Anh ấy suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Em dùng thẻ lương của mình mua à? Anh không nhận được tin nhắn thẻ phụ."

"Tặng quà cho anh, sao có thể dùng tiền của anh mua chứ?"

Yến Minh Thanh vào phòng thay bộ vest mới.

"Đẹp không?"

Giống hệt những gì tôi tưởng tượng.

Vai rộng, eo thon, chân dài.

Khí chất cao quý, trông càng trưởng thành chững chạc.

Tôi gật đầu, ánh mắt lấp lánh kinh diễm: "Đẹp."

Yến Minh Thanh bế bổng tôi lên:

"Vậy tối nay, em nhất định phải ngắm thật kỹ nhé."
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 7: Chương 7



8.

Nếu không phải vì Yến Minh Thanh nhận được cuộc điện thoại nước ngoài, tôi suýt nữa đã quên mất sự tồn tại của "bạch nguyệt quang".

Hôm đó, tôi đến văn phòng đưa tài liệu, đúng lúc Yến Minh Thanh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Về rồi à?"

"Được, hôm nào gặp."

"Lần này còn đi nữa không?"

"Không vấn đề, lần sau hẹn."

"Thế nhé, cúp máy đây."

Giọng điệu quen thuộc này khiến tôi có chút khó chịu.

Ai lại có thể khiến anh ấy quan t@m đến vậy?

Yến Minh Thanh quay người thấy tôi: "Em vào lúc nào thế? Sao không lên tiếng? Đứng đó lâu chưa, mau ngồi nghỉ đi."

Hừ, chắc sợ tôi làm phiền "chuyện tốt" của anh ấy chứ gì.

"Em đến đưa tài liệu."

Tôi vẫy xấp tài liệu trên tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"

Yến Minh Thanh hứng thú nhìn tôi cười: "Em đang thẩm vấn anh hả?"

"Không nói thì thôi..."

"Đừng giận mà."

Anh ấy nắm lấy tay tôi: "Là một người bạn cũ, Thẩm Doanh. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, chuẩn bị định cư trong nước."

Thẩm Doanh!

Bạch nguyệt quang của Yến Minh Thanh!

Tôi vô thức siết chặt xấp tài liệu trong tay.

Thời gian qua, quả thực tôi đã thực sự muốn cùng Yến Minh Thanh sống thật tốt quảng đời còn lại.

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Doanh đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của tôi.

Tôi có thể thắng được bạch nguyệt quang của anh ấy không?

Tôi chỉ mất cả buổi chiều để điều chỉnh lại tâm trạng.

Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng sự tồn tại của thứ gọi là "bạch nguyệt quang" này.

Ly hôn!

Phải ly hôn ngay!

Chia đôi Yến thị!

Giữa tình cảm và tiền bạc, tôi ít nhất cũng phải giành được một thứ!

Thế là, tôi quyết định nói thẳng với Yến Minh Thanh.

"Bạch nguyệt quang của anh đã trở lại, đến lúc em phải nhường chỗ rồi."

Nghĩ đến việc sắp được sống những ngày rung đùi tiền vẫn từ trên trời rơi xuống, tôi không kìm được mà bật cười.

Tôi cúi đầu, vai khẽ run rẩy, giơ tay cấu mạnh vào đùi mình.

Không được.

Tình huống nghiêm túc thế này, không thể cười!

"Bạch nguyệt quang?"

Yến Minh Thanh nhíu mày: "Em nói ai?"

Tôi cố gắng ép ra hai giọt nước mắt: "Thẩm Doanh."

Yến Minh Thanh im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cười lạnh:

"Hừ, hôm nay em lại định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à?"

Ánh mắt anh ấy ba phần chế nhạo, ba phần lạnh lùng, bốn phần thờ ơ.

Yến Minh Thanh lặng lẽ dịch bước: "Nữ nhân, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy."

Tôi ngẩng đầu, nhìn tình huống trước mắt, không biết nên nói gì: "Ờ..."

Yến Minh Thanh cắt ngang lời tôi: "Lần sau em đổi trò nào mới lạ hơn đi."

"À thì..."

"Tôi không mắc bẫy đâu."

Tôi thực sự không nhịn nổi nữa: "Anh có thể đứng lên khỏi tấm ván giặt đồ trước được không?!"

Yến Minh Thanh nghển cổ, lớn tiếng quát:

"Tôi là chủ gia đình, tôi thích quỳ ở đâu thì quỳ! Em quản được chắc?!"

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Yến Minh Thanh giận dữ gọi hơn chục cuộc điện thoại cho Thẩm Doanh.

"Đại ca, anh nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?" Giọng nói đầy bất lực của Thẩm Doanh vang lên từ bên kia đầu dây. "Tôi còn phải ngủ để dưỡng da nữa đấy."

"Giờ cô đến nhà tôi ngay. Khu Ngự Thủy Uyển." Giọng điệu của Yến Minh Thanh nghiêm túc. "Ngay bây giờ, lập tức, có ngồi tên lửa cũng phải đến cho tôi."

"Vội thế đại ca? Có chuyện gì à?"

Thẩm Doanh thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi đến ngay."

Yến Minh Thanh cúp máy, vẫn quỳ trên tấm giặt đồ không chịu đứng dậy, còn tỏ vẻ lấy lòng: "Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ chứng minh sự trong sạch của mình ngay bây giờ."

Tôi rất muốn biết anh ấy định chứng minh thế nào.

Khi Thẩm Doanh đến, cô ấy chào tôi trước:

"Chị dâu đúng không? Chào chị, tôi là Thẩm Doanh, lần đầu gặp mặt có chút thất lễ. Chị với Minh Thanh có chuyện gì vậy?"

Minh Thanh.

Tôi chua chát nghĩ, gọi thân mật thật đấy.

Yến Minh Thanh đứng phía sau tôi: "Vợ tôi nói..."

Anh ấy nhìn Thẩm Doanh một cái, rồi không phụ sự mong đợi…ói ra.

Tôi: ???

Thẩm Doanh: ???

"Vợ anh nói... ọe... nói... cô là... ọe..."

Rõ ràng, Thẩm Doanh lúc này rất muốn đánh chồng tôi một trận tơi tả.
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 8: Chương 8



9.

Thẩm Doanh nở nụ cười giả trân, giơ ngón giữa:

"Chà, có thai à? Nửa đêm gọi tôi đến để khoe đấy hả?"

Yến Minh Thanh vẫy tay, cố nặn ra một câu hoàn chỉnh:

"Vợ anh nói... ọe... cô là... ọe... bạch nguyệt quang của anh... ọe..."

Nghe xong, Thẩm Doanh cũng…ói ra.

"Oẹ... bạch nguyệt quang... oẹ..."

Tôi lúc này trở nên vô cùng lạc lõng: "Vậy bây giờ tôi cũng nên ói theo hai người chứ?"

Thẩm Doanh lau miệng, xoa xoa da gà nổi đầy tay, quay mặt đi tránh nhìn Yến Minh Thanh:

"Chị dâu, chị đừng làm tôi buồn nôn nữa. Tôi là bạch nguyệt quang của anh ta á? Không không không, buồn nôn quá."

"Đúng đó, vợ ơi."

Yến Minh Thanh ôm vai tôi: "Anh với Thẩm Doanh thực sự chỉ là huynh đệ cùng lớn lên thôi. Hơn nữa, cô ấy là lét biên."

Tôi sững sờ.

Khoan đã, kịch bản tôi có đâu có thế này?

"Đúng đó, chị dâu."

Thẩm Doanh cười tiến tới, sờ tay tôi: "So với anh ta, tôi có khi còn thích chị hơn đấy."

"Đừng có lợi dụng vợ tôi."

Yến Minh Thanh hất tay cô ấy ra: "Không còn chuyện của cô nữa, đi đi."

Thẩm Doanh lại giơ ngón giữa: "Được lắm, qua cầu rút ván hả?"

"Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về."

"Thế còn tạm được."

Trước khi đi, Thẩm Doanh gửi tôi một nụ hôn gió: "Chị dâu, tôi đi đây nha!"

Yến Minh Thanh ôm lấy tôi, dỗ tôi về phòng.

"Vợ ơi," anh ấy xà nẹo làm nũng, "em vu oan cho anh đấy."

Tôi xoa đầu anh ấy: "Xin lỗi mà."

Yến Minh Thanh cúi xuống hôn tôi.

Trong khoảnh khắc ý loạn tình m3, tôi nghe thấy anh ấy khẽ thì thầm bên tai:

"Chỉ có em, từ trước đến nay luôn là em."

Thẩm gia tổ chức tiệc chào mừng chào đón Thẩm Doanh trở về.

Tất nhiên, tôi và Yến Minh Thanh cũng nằm trong danh sách khách mời.

"Chị dâu, hai người đến rồi."

Thẩm Doanh giơ tay định ôm tôi một cái.

Nhưng Yến Minh Thanh đã chắn ngay giữa chúng tôi: "Vợ tôi chỉ ôm tôi là đủ rồi."

"Keo kiệt quá đó nha."

Thẩm Doanh lách người qua anh ấy, nháy mắt với tôi: "Chị dâu, sau này mình hẹn nhau ra ngoài chơi nhé? Không dẫn anh ta theo đâu."

Yến Minh Thanh nở một nụ cười thân thiện: "Bây giờ cô không chạy là đang đợi tôi đánh cô à?"

Thẩm Doanh nhân cơ hội sờ tay tôi một cái rồi sau đó nhanh chóng nhanh chân bỏ chạy: "Tôi không tiếp hai người nữa đâu, chơi vui nhé!"

Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi, ôm vào khuỷu tay anh ấy: " Yến phu nhân, em nhớ theo sát tôi đấy nhé."

"Ừm."

Anh ấy nắm chặt tay, dẫn tôi chào hỏi đối tác.

Tôi cứ thế ngẩn người nhìn Yến Minh Thanh.

Bóng dáng người đàn ông ấy cao lớn, bao bọc lấy tôi. Những câu nói tưởng chừng như tùy ý thốt ra, thật ra đều đã được tính toán cẩn thận. Trong tiếng cụng ly rôm rả, Yến Minh Thanh ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác.

Yến Minh Thanh cười ngông cuồng, chẳng thèm che giấu tham vọng của mình, tràn đầy tính toán chắc chắn.

Người đàn ông như vậy… thật sự khiến tôi mê như điếu đổ.

"Hoan Hoan? Hoan Hoan?"

"Hả?"

Tôi giật mình hoàn hồn: "Sao vậy?"

"Câu này đáng lẽ anh phải hỏi em mới đúng."

Yến Minh Thanh ẩn ý cười: "Sao em cứ nhìn anh mãi thế? Bị anh mê hoặc rồi đúng không?"

"Đúng vậy, bị anh mê hoặc rồi."

Có lẽ không ngờ tôi lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Lỗ tai anh ấy đỏ ửng, gượng gạo đổi chủ đề: "Khụ khụ, em muốn nhảy không?"

"Em nhảy không giỏi đâu."

Tôi đảo mắt nhìn quanh, kiễng chân thì thầm vào tai anh ấy: "Hơn nữa em không thích mấy buổi tiệc như thế này, cười đến mức mặt cũng cứng đờ luôn rồi."

Yến Minh Thanh chìa tay ra trước mặt tôi: "Vậy thì, Yến phu nhân, em có muốn cùng tôi bỏ trốn không?"

Tôi đặt tay vào tay anh ấy: "Được."

Chúng tôi lách qua đám đông, dắt tay nhau chạy băng qua khu vườn, đến khi tìm được một góc khuất mới thở hồng hộc dừng lại.

Yến Minh Thanh bế tôi lên, đặt ngồi lên lan can.

Như vậy tôi cao hơn anh ấy một chút, vừa vặn anh ấy có thể tựa đầu lên vai tôi.

Tôi ngẩng đầu ngắm trăng tròn vành vạnh trên bầu trời: "Đẹp quá."

"Em từng nghe câu này chưa?"

Yến Minh Thanh ngước lên nhìn tôi: "Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim."

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, trong đó dường như đang phản chiếu duy nhất bóng hình tôi.

Thật lâu sau, tôi bật cười: "Nói rất đúng, người trước mắt chính là người trong tim. Hoặc có lẽ, đổi một cách nói khác sẽ chính xác hơn…Em thích anh. Em muốn nói là, em thích anh."

"Anh biết."

Lần này, Yến Minh Thanh nghiêm túc siết chặt mười ngón tay tôi:

"Anh cũng thích em."
 
Phản Diện Đáng Yêu Của Tôi
Chương 9: Chương 9



10

Người mình thích cũng thích mình.

Thật tốt.

Nhưng tôi lại không nhịn được mà nảy ra một suy nghĩ khác.

Yến Minh Thanh đã thích tôi từ khi nào?

Anh ấy đã từng thích "Lăng Hoan" trước đây chưa?

"Yến Minh Thanh."

Tôi nghĩ có chuyện thì nên nói rõ ràng: "Anh thích em của trước đây hay là em của bây giờ?"

"Lại suy nghĩ linh tinh gì rồi hả?"

Yến Minh Thanh bế tôi ngồi lên đùi anh ấy: "Là em vào thời điểm nào quan trọng sao? Em chính là em mà."

Tôi rất muốn nói rằng không giống nhau.

Nhưng tôi lại không biết phải nói thế nào.

Dù có nói ra, tôi cũng không biết giải thích làm sao.

Tôi ủ rũ: "Ừm."

Trạng thái thẫn thờ của tôi kéo dài đến tận khi tan làm.

Trước đây tôi luôn tan làm cùng với Yến Minh Thanh, nhưng tối nay anh ấy lại nói có việc nên đi trước.

Tôi đành đợi tài xế khác đến đón.

Về đến nhà, nhà cửa tối om.

Có chút buồn bực, tôi giơ tay lần mò tìm công tắc trên tường.

Đèn bật sáng.

"Bốp!"

Dải ruy băng pháo giấy rơi xuống người tôi.

Thẩm Doanh, Giản Hoa và cả Văn Thiều đều đang vỗ tay cười rộ lên.

Yến Minh Thanh ôm một bó hồng lớn bước đến trước mặt tôi, quỳ một gối, đưa lên chiếc nhẫn:

"Anh nghĩ, nên bù đắp cho em một màn cầu hôn thật lãng mạn. Trước đây anh chỉ xem em là vợ mình, chỉ xem đó là trách nhiệm của anh, vì vậy anh muốn cùng em sống thật tốt, ít nhất cũng không phải như hai người xa lạ."

"Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh không chỉ xem em là vợ của anh, mà còn là người anh yêu, là người trong lòng anh. Anh muốn nghiêm túc ở bên em, nghiêm túc thể hiện tình cảm với em."

"Anh cũng không biết mình đã thích em từ khi nào. Có lẽ là lúc anh ốm, em cho anh hơi ấm. Cũng có thể là khi em đứng trong văn phòng, tự tin trình bày dự án của mình. Nói chung, từng khoảnh khắc của em đều khiến anh say đắm."

"Lăng Hoan, em đồng ý gả cho anh không?"

Tôi cố nén xúc động muốn rơi nước mắt: "Em đồng ý."

Yến Minh Thanh trịnh trọng đeo nhẫn vào tay tôi, hôn nhẹ lên bàn tay tôi.

Thẩm Doanh khoác vai tôi: "Chị dâu, hôm nay bọn em đều bị gọi đến làm lao động khổ sai đấy. Yến tổng muốn sai gì là sai nấy, nhưng trang trí đều là tự tay anh ấy làm đó, bóng bay cũng là anh ấy tự thổi luôn."

"Đừng có mách lẻo."

Yến Minh Thanh lườm cô ấy một cái: "Anh có bắt mấy đứa làm không công đâu. Vài hôm nữa mời mọi người đi ăn."

Anh ấy nắm tay tôi, kéo tôi chạy ra vườn: "Đi theo anh!"

"Anh lại chuẩn bị gì nữa đây?"

"Anh thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết em đọc, nam chính đều b.ắ.n pháo hoa cho nữ chính xem, nên anh cũng chuẩn bị cho em một màn pháo hoa."

Tôi không biết phải dùng lời nào để miêu tả bữa tiệc pháo hoa ấy.

Đẹp.

Ngoài từ đẹp ra, với vốn từ vựng hạn hẹp tôi chẳng tìm được từ nào thích hợp hơn nữa cả.

Yến Minh Thanh hôn lên trán tôi: "Hoan Hoan, anh muốn cùng em xây dựng tổ ấm."

"Được."

Yến Minh Thanh quyết định đưa tôi đi miền Nam hưởng tuần trăng mật.

Nhưng hai ngày trước khi khởi hành, anh ấy lại vướng vào một thương vụ quan trọng.

"Không sao đâu, để lần sau đi cũng được mà."

Thấy được sự do dự trong mắt anh ấy, tôi chủ động nhường trước.

" Hoan Hoan, xin lỗi em."

Yến Minh Thanh ôm tôi, tựa vào vai tôi đầy ủ rũ: "Anh đã nhờ Giản Hoa đi cùng em rồi, chơi vui nhé. Lần sau anh sẽ bù cho em."

Ngày lên đường, khi đến tiễn tôi ở sân bay Văn Thiều tỏ ra vô cùng bất mãn.

"Không phải tôi nói chứ, Yến Minh Thanh, anh không thể đi cùng vợ mình thì thôi, lại còn lôi cả vợ tôi theo là sao?"

"Bớt càm ràm đi."

Yến Minh Thanh khoác vai anh ấy: "Vợ cậu đi với vợ tôi, cậu đi với tôi, vậy là công bằng rồi còn gì."

"Công bằng cái đầu anh! Lần này tôi phải kiếm ít nhất một điểm lợi thế!"

"Được, được, được."

Tôi bật cười, ra hiệu cho Yến Minh Thanh cúi xuống, sau đó hôn lên má anh ấy: "Em đi đây, chồng yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Em cũng vậy."

Yến Minh Thanh luyến tiếc nắm lấy tay tôi: "Anh sẽ nhớ em lắm."

"Em cũng vậy."

11.

Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên, tôi và Giản Hoa vẫy tay chào hai người đàn ông cô đơn phía sau, để lại cho họ bóng lưng đầy phong thái.

Khí hậu miền Nam vô cùng dễ chịu, phong cảnh lại độc đáo hữu tình, lẩu cũng vô cùng ngon. Tôi đặc biệt thích cảm giác cay đến mức toát mồ hôi, vừa đau vừa sảng khoái.

Tôi nghĩ, nếu không có trận động đất ấy, chuyến du lịch này của tôi sẽ rất tuyệt.

Đó là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Tôi và Giản Hoa đang ăn buffet sáng trong khách sạn.

"Giản Hoa."

Tôi nhíu mày, tập trung cảm nhận: "Em có cảm thấy tòa nhà này đang rung không?"

Giản Hoa nhìn chén súp trong tay, thấy từng gợn sóng lăn tăn, phản ứng cực nhanh kéo tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: "Động đất rồi! Chạy mau!"

Cả đám đông nháo nhào, ai cũng tranh nhau chạy ra đường lớn trước khách sạn.

Lúc tôi và Giản Hoa vừa kịp lao ra ngoài, ngay lập tức sau đó, khách sạn vang lên một tiếng nổ lớn rồi đổ sập.

"May quá… may quá…"

Giọng tôi run run, mang theo nỗi sợ hãi khi vừa thoát ch.ết.

Mặt đất dưới chân vẫn đang rung chuyển.

May mà trước khách sạn là một khoảng sân rộng, xung quanh ngoài tòa nhà vừa sập thì không còn công trình cao tầng nào khác, tạm thời vẫn an toàn.

Tôi và Giản Hoa tìm một chỗ trống để chờ cơn địa chấn qua đi.

Trận động đất kéo dài hơn hai mươi giây.

Chẳng bao lâu sau, đội cứu hộ đã có mặt tại hiện trường.

Chúng tôi may mắn không bị thương, nhưng vẫn bị đưa đến bệnh viện để kiểm tra.

Chúng tôi buộc phải ở lại bệnh viện, theo y tá làm xét nghiệm.

Lúc này, đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi trận động đất xảy ra.

Chắc Yến Minh Thanh đã thấy tin tức rồi nhỉ?

Phải gọi điện báo bình an cho anh ấy mới được.

Nhưng điện thoại của tôi và Giản Hoa đều bỏ lại trong khách sạn, bây giờ chắc đã "tan thành tro bụi" rồi.

Chúng tôi ngồi trong sảnh bệnh viện chờ kết quả kiểm tra.

Từng người sống sót, m.á.u me đầm đìa, lần lượt được đẩy vào.

Có người r3n rỉ, có người gào khóc.

Trước sức mạnh của mẹ thiên nhiên, con người bỗng trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

Giản Hoa nắm lấy tay tôi, trấn an: "Chúng ta đã rất may mắn."

"Ừm."

Trên màn hình tivi trong bệnh viện đang phát trực tiếp tình hình cứu nạn.

Tôi chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Khi phóng viên đến phỏng vấn, tôi mới nghe rõ những gì người đó nói:

"Làm ơn… vợ tôi có thể đang ở trong đó. Cô ấy chắc chắn rất sợ hãi. Hãy để tôi tham gia cứu hộ được không?"

Đôi mắt Yến Minh Thanh đỏ hoe, điên cuồng đào bới từng đống đổ nát, hai bàn tay đã rách, m.áu me be bét.

Văn Thiều ôm chặt lấy anh ấy: "Bình tĩnh đi Yến Minh Thanh! Đừng gây thêm rắc rối cho đội cứu hộ nữa!"

Yến Minh Thanh quỳ sụp xuống đất, ôm mặt, khóc nức nở.

Văn Thiều cũng chẳng khá hơn, đôi mắt ngấn nước, cúi gập người cầu xin đội cứu hộ: "Xin các anh, hãy cho chúng tôi tham gia tìm kiếm!"

Bệnh viện cách khách sạn không xa.

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau, không chút do dự lao ra khỏi bệnh viện, chạy về phía khách sạn.

"Yến Minh Thanh!"

Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất sững người, khó tin quay đầu lại.

Anh ấy chạy như bay đến bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng: "May quá… may mà em không sao… may quá…"

"Em không sao."

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy: "Em ở đây mà."

Yến Minh Thanh siết chặt vai tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"

Tôi lắc đầu: "Chúng em chạy nhanh nên không sao. Em muốn gọi cho anh báo bình an, nhưng điện thoại của em và Giản Hoa đều để trong khách sạn rồi, giờ chắc nằm dưới đống đổ nát kia rồi."

"Anh nghe tin là đặt ngay vé máy bay sớm nhất bay đến đây. Gọi cho em không ai bắt máy, em không biết anh đã sợ đến mức nào đâu…"

"Tay anh… chúng ta đi bệnh viện trước đã."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, kéo anh ấy đi về phía bệnh viện.

"Hoan Hoan."

"Em đây."

"Hoan Hoan."

"Em đây."

Yến Minh Thanh, em ở đây.

Anh yên tâm, em luôn ở đây.
 
Back
Top Bottom