Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phạm Ân Thượng Tiên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,726
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOqzlqMpciHBXWYqJkGdNoq0tBlb8qXBYFAn5R9v5gXYs3rnt52dH2Dkvj3ZkA8prU9hnWSOsonG-BdZ9tCyhUu5tWBuJ0RZFUSmFHnhxt2sp_Gkv8UdNhIK8ca8b-C8eVgV5XEMp1qeX9x7oWvdaLl=w215-h322-s-no-gm

Phạm Ân Thượng Tiên
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc Thượng Thần moi tiên cốt của ta, m///áu đã văng tung tóe khắp người hắn.

Mà ta thì đã sớm uống đan dược chặn cảm giác đau rồi.

Không những chẳng đau chút nào mà thậm chí còn tranh thủ liếc mắt nhìn nữ chính đang hau háu chờ được thay tiên cốt.

Nhìn ánh mắt chắc như bắp của bọn họ, ta bật cười.

Tiên cốt này cần nguyên chủ băng thanh ngọc khiết mới có tác dụng.

Phụt, không phải chứ, không phải chứ, bọn họ thật sự nghĩ ta vì nam chính mà thủ thân như ngọc ư?

Sự thật là, con trong bụng ta đã được ba tháng rồi! Có giỏi thì đến mà moi đi!!!!​
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 1: Chương 1



Lúc Thượng Thần moi tiên cốt của ta, m///áu đã văng tung tóe khắp người hắn.

Mà ta thì đã sớm uống đan dược chặn cảm giác đau rồi.

Không những chẳng đau chút nào mà thậm chí còn tranh thủ liếc mắt nhìn nữ chính đang hau háu chờ được thay tiên cốt.

Nhìn ánh mắt chắc như bắp của bọn họ, ta bật cười.

Tiên cốt này cần nguyên chủ băng thanh ngọc khiết mới có tác dụng.

Phụt, không phải chứ, không phải chứ, bọn họ thật sự nghĩ ta vì nam chính mà thủ thân như ngọc ư?

Sự thật là, con trong bụng ta đã được ba tháng rồi! Có giỏi thì đến mà moi đi!!!!

1

Ta, đường đường là Phạm Âm Thượng Tiên, cảm ứng được thanh âm của trời đất vạn vật mà giáng thế.

Sinh ra đã là Thượng Thần nắm giữ thanh vận và âm luật thế gian.

Thần tiên bẩm sinh như vậy, nhìn khắp tiên giới cũng chỉ có lèo tèo vài người.

Huống hồ ta sinh ra đã có Lưu Ly Tiên Cốt.

Tiên cốt này không chỉ khiến thân thể ta trong như lưu ly, mà còn trong ngoài thông suốt.

Nếu có ngày tu luyện đến cực hạn, tiên thân càng không bị tổn thương, không bị hủy diệt, sống cùng trời đất.

Đây là sự tôn quý, là vinh dự biết nhường nào.

Vậy mà tối qua, ta lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, một người tôn quý như ta lại phải làm nền cho một phàm nữ.

Không chỉ vị hôn phu bị cướp mất, quyền hành nắm giữ âm luật thiên hạ rơi vào tay kẻ khác, cuối cùng còn bị mọi người xa lánh, bị chính tay vị hôn phu rút mất tiên cốt trời sinh.

… Sau đó, trơ mắt nhìn phàm nữ kia thay tiên cốt của ta, khoác tay người đàn ông của ta, ngồi lên bảo tọa Thiên Hậu tôn quý.

Còn ta cuối cùng chỉ có thể tức đến hộc m///áu mà chếc?

"Ta nhổ vào!" Lúc tỉnh dậy từ trong mơ, ta vẫn còn tức điên, không kiềm được mà chửi thành tiếng.

Dường như cảm nhận được cơn giận từ chủ nhân, Tư Âm Điện của ta cũng khẽ rung lên trong phút chốc.

"Ối ối ối, tổ tông của ta ơi, lại sao nữa rồi?"

Tỷ muội ở cùng là Cầm Ngữ xông vào, ôm chầm lấy ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta.

Gương mặt người trước mắt thật sống động, vòng tay thật ấm áp.

Ta không kìm được, suýt nữa thì đỏ hoe mắt.

Giọng nghèn nghẹn nói: "Ta mơ thấy mọi người đều chếc cả rồi…"

Cầm Ngữ đảo mắt khinh bỉ, kéo ta ra khỏi ng//ực nàng ấy,

"Cái miệng nhỏ này của ngươi nói lời xui xẻo gì thế, chẳng lẽ quên hôm nay là ngày Trạch Việt Thượng Thần lịch kiếp trở về sao?"

Sau một giấc mơ dài, đột nhiên nghe lại cái tên này, ta chợt thấy hơi hoảng hốt.

Mối hận bị rút xương trong mơ dường như vẫn chưa tan.

Lúc này nghe lại cái tên này, ta chẳng còn vui mừng mong đợi như thường lệ nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Biết rồi."

Cầm Ngữ lộ vẻ mặt kinh ngạc như mặt trời mọc đằng tây,

"Ta không nghe nhầm chứ? Trạch Việt Thượng Thần mà ngươi ngày đêm mong nhớ về rồi đấy?"

"Chỉ có phản ứng thế thôi à?"

"Đêm qua ngươi còn luôn miệng gọi Trạch Việt ca ca thân mật lắm cơ mà~"

Nghe ra sự trêu chọc trong lời Cầm Ngữ, ta tặng nàng một cái lườm.

Sau một hồi suy nghĩ, ta giữ tay Cầm Ngữ đang giục ta trang điểm lại, nghiêm mặt nói:

"Cầm Ngữ, gọi Tỳ Bà Ca, Nguyên Tiêu, Mộng Sênh và các tỷ muội khác đến đây, ta có chuyện muốn nói với mọi người."

Trong giấc mơ tối qua, các tỷ muội ở Tư Âm Điện chỉ vì bênh vực ta, cứu ta lúc nguy nan mà bị gán cho cái danh "chó săn của nữ phụ độc ác", lần lượt bỏ mạng.

Nếu giấc mơ đó là trời cao thương xót, cho ta một lời gợi ý.

Vậy thì lần này, ta quyết không thể để các tỷ muội đánh trận mà không chuẩn bị gì trong tay.
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 2: Chương 2



2

Trong chính điện của Tư Âm Điện, các mỹ nhân đủ loại đang ngồi quây thành vòng tròn.

Họ đang lắng nghe Điện chủ ngồi trên chiếc giường lớn giữa điện, kể lể trong nước mắt.

Nói đến cuối cùng, ta khô cả họng, cầm lấy ly tiên lộ Cầm Ngữ đưa tới uống cạn sạch.

Các tỷ muội cuối cùng cũng hoàn hồn, ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa tức giận,

"Hắn dám vu oan cho ngươi!"

"Hắn dám làm nh//ục ngươi!"

"Ả ta dám hãm hại ngươi!"

"Hắn dám rút tiên cốt của ngươi!"

Mấy giọng nói vang lên cùng lúc, Cầm Ngữ và mấy người khác nhìn nhau, đồng thanh nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hai kẻ tiện nhân này!"

Thấy cảnh này, lòng ta bất giác ấm lại.

Các tỷ muội của ta, dù chỉ là một giấc mơ, họ vẫn kiên định đứng về phía ta.

Nếu giấc mơ đó là thật, dù có phải liều mạng đến cùng, ta cũng nhất định phải bảo toàn tính mạng cho các tỷ muội.

Ta và các tỷ muội chụm đầu bàn bạc đối sách, cuối cùng nhất trí quyết định, đến Đăng Tiên Đài xem trước đã.

Đăng Tiên Đài là nơi mọi chuyện bắt đầu.

Trong mơ, Trạch Việt Thượng Thần lịch kiếp trở về, mang theo nữ chính mà hắn quen biết ở phàm gian.

Chúng ta vừa hay cùng đi xem thử, xác minh độ tin cậy của giấc mơ này đúng khoảng bao nhiêu.

Lúc chúng ta đến nơi, Đăng Tiên Đài đã tỏa sáng rực rỡ.

Cùng với tiên khí bốc lên nghi ngút, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt chúng ta.

Các tiên nhân xung quanh đều hành lễ với bóng người đó, đồng thanh chúc mừng:

"Cung nghênh Trạch Việt Thượng Thần quy vị."

Đợi ánh sáng tan hết, gương mặt đã xa cách từ lâu này lại xuất hiện trước mắt ta.

Mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, trên người mặc bộ áo giáp đen hoa văn phức tạp, để lộ Chiến Thần Pháp Tướng.

Dù ở tiên giới đầy rẫy mỹ nam mỹ nữ, vóc dáng và dung mạo này cũng thuộc hàng đỉnh của chóp.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Oa, đây là tiên giới à."

Đồng tử ta co rút mạnh, chỉ thấy một cái đầu ló ra từ sau bộ giáp đen.

Nữ tử đó mặc một bộ váy dài màu xanh kiểu học giả, dung mạo thanh tú, vẻ mặt vừa tò mò vừa rụt rè.

Bắt gặp ánh mắt của ta, lại như bị bỏng, rụt về sau lưng Trạch Việt.

Trạch Việt nhíu mày rậm, không vui nhìn ta.

Mà ta lại chẳng có phản ứng gì, cho đến khi một cơn đau nhói trên tay mới đột ngột hoàn hồn.

Hóa ra không biết từ lúc nào, ta đã siết chặt mười ngón tay, suýt nữa làm rách lòng bàn tay.

Ta và các tỷ muội nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề trao đổi cùng một thông tin:

"Giấc mơ này, chín phần mười là thật rồi."

3

Giữa ta và Trạch Việt cách nhau khoảng năm mét.

Thấy ta không có phản ứng gì, vẻ không vui giữa hai hàng lông mày của Trạch Việt càng đậm hơn.

Hắn trầm giọng mở lời: "Phạm Âm, sao không hành lễ."

Trong lòng ta tức muốn chết.

Còn hành lễ? Nếu không phải đánh không lại ngươi, ta hận không thể đạp ngươi xuống Đăng Tiên Đài ngay bây giờ!

Ta chỉ hơi khuỵu gối, hành lễ một cách qua loa lấy lệ: "Cung nghênh Thượng Thần quy vị."

Đôi mắt đen của Trạch Việt nhìn ta chăm chăm, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi.

Giây tiếp theo, nét mặt hắn giãn ra, vẻ mặt vốn lạnh lùng cứng rắn lại thoáng chút dịu dàng.

Sau đó hắn vòng tay kéo nữ tử trốn sau lưng ra, cúi đầu nhìn nàng ta chăm chú, nhưng lời nói lại là nói cho các tiên nhân nghe:

"Vị cô nương này tên là Thanh Chi, gặp ta lúc lịch kiếp ở phàm gian."

"Nhờ nàng ấy giúp đỡ, ta mới có thể lịch kiếp thành công trở về, ta đã từng hứa sẽ đưa nàng ấy về thiên đình."

Thanh Chi đứng trước mặt mọi người có vẻ hơi ngượng ngùng, hai má nhanh chóng ửng hồng, lại muốn rúc vào lòng Trạch Việt.

Trạch Việt vòng tay hờ quanh người nàng ta tỏ vẻ bảo vệ, dẫn nàng ta về phía ta,

"Phạm Âm, Tư Âm Điện của ngươi có nhiều tiên nữ, Thanh Chi cứ vào điện của ngươi trước đi."

Thanh Chi ngẩng đầu liếc trộm ta, ta còn chưa kịp tỏ thái độ, nàng ta đã nhanh chân thụp một tiếng, quỳ xuống trước mặt ta,

"Phạm Âm tỷ tỷ, đa tạ tỷ có thể nhận muội. Ở thiên đình này muội không nơi nương tựa, nếu được tỷ tỷ giúp đỡ, Thanh Chi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm!"

Nói rồi, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài.

Một phàm nữ không nơi nương tựa, thật đáng thương làm sao!

Vậy ta phải làm kẻ ngốc chịu thiệt à?

Sau lưng, Cổ Sắt, tỷ muội nóng tính nhất của ta, đã tức giận lên tiếng: "Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi gọi Điện chủ là tỷ tỷ?"

Ánh mắt Trạch Việt như đuốc, chiếu thẳng về phía Cổ Sắt.

Mà ta thấy vậy, nghiêng người chắn trước mặt Cổ Sắt.

"Phạm Âm, ngươi có ý gì?"

Ta nhếch môi cười lạnh: "Cổ Sắt nói sai sao? Thanh Chi cô nương này là cái thá gì mà có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ?"
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 3: Chương 3



Cảnh tượng này trong mơ, cũng là khung cảnh y hệt.

Ta vì nóng lòng gặp Trạch Việt, thần quang còn chưa tan đã sáp lại gần gọi hắn là Trạch Việt ca ca một cách thân mật.

Hắn đề nghị ta sắp xếp chỗ ở cho Thanh Chi, ta lại không nỡ làm hắn mất mặt trước các tiên nhân, nên không nói gì đã đồng ý.

Nhưng bây giờ, ai thèm quan tâm hắn có mặt mũi hay không, ta cứ nói thẳng đấy!

Ta bước lên phía trước, chỉ cách Thanh Chi đang quỳ trên đất lau nước mắt chưa đầy hai bước chân.

Thanh Chi này đột nhiên rụt người lại, run lẩy bẩy.

Chậc, ta thầm lắc đầu trong lòng, diễn sâu thật, cũng chỉ lừa được mấy tên ngốc thôi.

Ta không đến gần thêm, mà hơi dịch bước chân, chậm rãi đi vòng quanh nàng ta.

Vừa đi vừa đánh giá, ra vẻ xem xét.

Thanh Chi dần dần không giữ được bình tĩnh, cuối cùng không run được nữa,

"Ngươi làm gì thế!"

Trạch Việt tiến lên, định chắn lại, nhưng ta lại đưa tay ngăn động tác của hắn.

"Chẳng phải Thượng Thần bảo ta thu nhận Thanh Chi cô nương vào điện sao, vậy ta đương nhiên phải khảo nghiệm một phen trước, xem Thanh Chi cô nương… là cái thá gì?"

Ta không dừng bước, tiếp tục xem xét Thanh Chi: "Thanh Chi cô nương lúc ở phàm gian, bái sư môn phái nào, dựa vào đâu mà nhập đạo, tu hành bao nhiêu năm rồi?"

Thanh Chi cúi đầu nhíu mày, giọng lí nhí như muỗi kêu: "...Chưa từng tu hành..."

Nghe vậy, ta không khỏi nhướng mày, nói lớn:

"Chưa từng tu hành? Ồ~ Vậy ta biết rồi. Hay Thanh Chi cô nương là người có công đức lớn? Từng cứu vớt hàng vạn người khỏi nước sôi lửa bỏng?"

Thanh Chi ấp úng không nói nên lời, cuối cùng cắn chặt môi dưới, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Trạch Việt, vẻ mặt cầu cứu.

Trạch Việt quả nhiên đứng ra, quanh người nổi gió lốc, giọng nói như sấm sét nổ bên tai:

"Phạm Âm! Ngươi hỗn xược!"

"Là ta muốn thực hiện lời hứa đưa Thanh Chi về thiên đình, sao ngươi không chất vấn ta đi!"

Trạch Việt dùng vị thế Thượng Thần, Chiến Thần Pháp Tướng ép về phía ta.

Ta là thần Tư Âm, không giỏi chiến đấu, nhưng lúc này trong lòng không hề có một chút sợ hãi.

"Trạch Việt! Ngươi mới hỗn xược!"

Ta không lùi mà tiến, bước lên một bước, chân thân pháp tướng ứng triệu hiện ra.

Một bộ pháp y lộng lẫy xen lẫn vàng đỏ, dải lụa đỏ hiện ra quanh cổ tay ta.

Trong phút chốc, tiếng loan phượng hòa ca vang vọng, tiên âm vang dội.

"Trạch Việt, trong thiên đình này Đế Quân vẫn còn đó, dù ngài ấy trọng thương chưa tỉnh, cũng còn mấy vị Thượng Thần ẩn cư, còn có cả thần tiên bẩm sinh! Chưa đến lượt ngươi dạy dỗ ta!"

Nói rồi, ta tiến thêm một bước, tiếp tục:

"Tiên giới quy định, phàm nhân muốn đăng tiên, cần khổ tu mấy chục năm, hoặc tích lũy công đức lớn."

"Dù là sinh ra ở tiên giới này, cũng phải bắt đầu từ vị trí thấp, cần mẫn mấy trăm năm mới đổi được cơ hội độ kiếp thăng cấp."

"Thần tiên bẩm sinh, mỗi người một chức trách, nếu không có cơ duyên, cả đời không thể tiến cấp."

"Mà ngươi vì tư lợi cá nhân, đưa một phàm nhân vừa không tu hành, vừa không công đức lên trời, vậy ngươi đặt những người tu hành chăm chỉ ở đâu!"

"Hay là Trạch Việt Thượng Thần ngươi vĩ lực vô biên, có may mắn cùng ngươi độ một kiếp là có thể một bước lên trời?"

"Nếu đã như vậy, sao ngươi không đưa cha mẹ ruột, anh em huynh đệ phàm thân của ngươi đến? Hay là họ không xứng?"

Giọng ta dõng dạc, có sức nặng, trong cơ thể dâng trào một luồng sức mạnh mãnh liệt, khiến ta dù đứng dưới uy áp của Trạch Việt cũng không lùi nửa bước.

Luồng sức mạnh vô hình này lan tỏa ra xung quanh.

Đối với Bạc Xuyên, Phù Lĩnh, những người bạn cũ của Trạch Việt, cũng là các Thượng Tiên chiến thần, lời nói của ta như tiếng chuông cảnh tỉnh bên tai, phá tan mê hoặc, khiến họ lập tức tỉnh táo.

Rất nhiều thông tin vốn bị hợp lý hóa, bị bỏ qua nay lại hiện rõ mồn một.

Bạc Xuyên, Phù Lĩnh như bừng tỉnh cơn mơ, lập tức cũng hiện ra Chiến Thần Pháp Tướng, đứng hai bên trái phải của ta, trầm giọng nói:

"Trạch Việt Thượng Thần, tự ý đưa phàm nhân đăng tiên, vốn đã không hợp lẽ."

"Ngươi dùng Võ Thần Pháp Tướng định dùng sức mạnh áp chế Phạm Âm Thượng Tiên, càng khiến người ta khinh thường."

"Nếu hôm nay thật sự phải động thủ, thì đừng trách hai người bọn ta không nể tình!"

Nghe những lời này, nét mặt ta hơi thay đổi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Phù, hai người này đứng về phía ta, chuyện này trong mơ có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Ta trong mơ dù không đến mức bị người người chỉ trích, nhưng cũng chẳng khác là bao.

Nay có sự thay đổi này, chứng tỏ tình tiết thật sự có thể thay đổi.
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 4: Chương 4



Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng Trạch Việt là người thu lại pháp tướng trước, xem như hai bên đã ngừng chiến.

Đôi mắt Trạch Việt nhìn ta chăm chú, cảm xúc quá phức tạp, ta không thể phân biệt được, cũng không muốn phân biệt.

Im lặng một lát, Trạch Việt kéo Thanh Chi đang co ro trên đất dậy, nói:

"Việc này là do ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng ta đã lập lời hứa, không thể dễ dàng hủy bỏ."

Trạch Việt lại im lặng một lúc, dường như đã hạ quyết tâm,

"Truyền thuyết kể rằng Tử Vân Tiên Ông ẩn cư năm đó khi nhìn thấu thiên đạo phi thăng, thương xót gà chó trong sân không ai chăm sóc, đã tự nguyện chia sẻ công đức, mang cả gà chó trong sân nhỏ lên trời."

"Hôm nay ta sẽ noi gương Tiên Ông, nguyện chia trăm năm công đức cho Thanh Chi cô nương."

Nghe lời này, ta không nhịn được mà mỉa mai: "Hờ, trăm năm công đức, tưởng đăng tiên là cải trắng ngoài chợ chắc."

Trạch Việt nghe vậy, nhìn sâu vào mắt ta một cái: "Sau này Thanh Chi sẽ do ta đưa về điện của ta, ta sẽ tự mình dạy nàng ấy tu tiên."

Trạch Việt đã quyết tâm giữ Thanh Chi ở lại tiên giới.

Tuy không thể đuổi Thanh Chi xuống phàm gian, nhưng xét tình hình hiện tại, ta cũng xem như tạm hài lòng.

Chỉ cần Thanh Chi không đến điện của ta, rất nhiều tình tiết trong mơ sẽ không thể diễn ra, coi như bước đầu thành công.

Thế là ta mở lời:

"Tùy ngươi, chỉ cần Trạch Việt Thượng Thần nhớ kỹ, mọi chi phí ăn mặc, tài nguyên tu hành của Thanh Chi cô nương đều do một mình ngươi gánh vác, nàng ta cũng không được nhận tiên chức, không có vị trí. Đừng chiếm dụng tài nguyên của người khác, cũng đừng chiếm mất suất phi thăng."

Nói xong ta quay người bỏ đi, dứt khoát gọn gàng.

Kể từ chuyện ở Đăng Tiên Đài, đã mấy tháng trôi qua yên bình.

Nữ chính không đến Tư Âm Điện của ta, quả nhiên là tránh được không ít phiền phức.

Hôm đó, ta và các tỷ muội đang đùa giỡn trong sân.

Tỳ Bà Ca hoạt bát đang đứng giữa sân, vẻ mặt nghiêm nghị bắt chước dáng vẻ anh hùng của ta hôm đó.

Chỉ thấy nàng ấy chau mày liễu, quát lớn: "Trạch Việt, ngươi mới hỗn xược!"

A a a cứu mạng, lúc đó ta đâu có diễn lố như vậy chứ!

Tỳ Bà Ca vỗ tay liên tục: "Ta mặc kệ, dù sao cũng siêu ngầu đúng không, sướng c.h.ế.t ai rồi?"

Mộng Sênh nói: "Sướng c.h.ế.t ta rồi đây này."

Nguyên Tiêu nói: "Ngươi xem vẻ mặt kinh ngạc của Trạch Việt lúc đó kìa, ta hận không thể vẽ lại để ngắm đi ngắm lại."

Cổ Sắt nói: "Đúng đó Điện chủ, bình thường người chiều hắn quá rồi, hắn tưởng Tư Âm Điện chúng ta dễ bắt nạt chắc. Nhìn cái bộ dạng hắn ra lệnh cho người lúc đó, thật muốn véo cái miệng hắn xuống rồi giẫm bẹp."

Cầm Ngữ tiếp lời: "Còn phải móc mắt hắn ra băm nhỏ nữa, dù sao mọc trên mặt hắn cũng chỉ để làm cảnh thôi."

Các tỷ muội năm ba câu đã "xử lý" xong Trạch Việt.

Sau một trận cười đùa ầm ĩ, ta kiếm cớ đuổi các tỷ muội đi, vơ lấy cái tay nải đã lén lút thu dọn mấy ngày nay, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng xuống phàm gian.

Các tỷ muội, xin hãy tha thứ cho quyết định tùy hứng này của ta.

Đã chứng kiến cảnh thê thảm trong mơ, ta không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Trong mơ ta bị moi tiên cốt, làm lợi cho nữ chính.

Còn bây giờ, Lưu Ly Cốt này ta hủy chắc rồi, để xem cuối cùng các ngươi moi ra được cái gì!

4

Phàm gian đúng là không tệ nha, phải biết lần trước ta hạ phàm... cũng là lần trước rồi.

Thời gian thoáng cái đã qua ba tháng.

"Phạm Âm, ngươi đang làm gì thế, đừng có hưởng lạc nữa! Đừng quên mục đích xuống phàm lần này!"

Ta thầm nhắc nhở bản thân.

Lại là một ngày hưởng lạc.

Ta uể oải ngồi trên tầng mây, mặc cho gió nhẹ thổi đưa, đẩy ta đến một quốc gia phàm trần tiếp theo.

Không phải ta không đủ cố gắng, mà là gu thẩm mỹ của ta thật sự hơi cao cấp.

Dù sao muốn phá bỏ cái gọi là Lưu Ly Tiên Cốt "băng thanh ngọc khiết" này, phải tìm một phàm nhân cùng nhau hoàn thành.

Đối phương mà trông không vừa mắt, thật sự không xuống tay nổi.

Gần đây ta cũng xem như đã ngắm hết mỹ nam nhân gian, nhưng họ đẹp thì đẹp thật đấy, mà ta cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Gió ngừng thổi, ta nhảy xuống khỏi tầng mây, đến một thành phố.

Trên đường phố hàng quán, người bán rong, náo nhiệt vô cùng.

Ta cũng theo lệ thường, đi thẳng đến thanh lâu sầm uất nhất.

Còn chưa đến cổng chính, chợt nghe một đoạn nhạc đàn, tiếng đàn khô khốc chói tai, không thể nghe nổi.

Kinh ngạc đến mức ta lập tức dừng bước, mặt đầy vẻ không thể tin được,
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 5: Chương 5



Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Tư Âm Điện của ta hàng trăm năm nay gieo rắc âm luật, nhạc khúc xuống nhân gian, sao lại có kẻ mù tịt về nhạc lý thế này chứ!

「Trời ơi tía má ơi, lại đứa trời đánh nào bắt Cố công tử chơi đàn thế không biết nữa, rốt cuộc là đang hành hạ cậu ấy hay hành hạ chúng ta đây!」

Một bà dì bán hàng rong bên đường vừa bịt tai vừa cằn nhằn.

Ta tiện đà ghé lại hỏi: 「Cố công tử là ai vậy ạ?」

Bà dì không dám bỏ tay bịt tai xuống, chỉ bĩu môi, hất hàm chỉ lên cửa sổ một căn phòng trên tầng hai,

「Phòng đó đó, chỗ ở của Cố công tử đấy, ta nói cậu ta... Ủa? Người đâu rồi?」

Ta phi thẳng lên phòng ở tầng hai, để xem rốt cuộc là kẻ nào!

Thân hình lóe lên đã đến tầng hai, chưa kịp hành động gì thêm, cửa phòng đã bật mở từ bên trong.

Chỉ thấy trong phòng, mấy gã đàn ông mặc gấm vóc đang vây quanh người ngồi trên ghế đàn.

Một tên trong đó túm lấy người kia kéo khỏi ghế đàn, rồi dùng sức quăng mạnh xuống đất.

「Tiểu Hầu gia nhà họ Cố của chúng ta năm xưa cũng là tài tử số một kinh thành, văn võ song toàn, ba tuổi biết làm thơ cơ mà. Sao sa cơ vào thanh lâu cả năm trời rồi mà một khúc nhạc con con cũng không học nổi thế hả?」

Người ngã dưới đất chỉ cúi đầu không nói lời nào, mái tóc đen rủ xuống che khuất biểu cảm.

Tên vừa nói thấy mãi không có ai đáp lại, có chút thẹn quá hóa giận, tiến lên giẫm chân lên ngón tay người kia, day đi day lại.

Hắn túm tóc đen của người kia, ép ngẩng đầu lên.

「Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc à!」

Khi người đó để lộ gương mặt thật, ta bất giác hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy người đó áo trắng tóc đen, gương mặt tựa bạch ngọc, đôi mắt phượng khẽ nhếch, con ngươi đen láy, tựa như không còn chút thần sắc nào.

Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi hoàn hảo hơi tái nhợt, ánh lên sắc hồng nhàn nhạt.

Gã đàn ông áo gấm nhìn thẳng vào đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm kia, vậy mà lại có chút sợ hãi,

Hắn đột ngột giật mạnh tóc người đàn ông ra, mặt lộ vẻ ghen ghét, vớ lấy cốc rượu trên bàn, tạt thẳng vào mặt người kia.

「Hừ, mày cũng chỉ còn mỗi cái mặt là dùng được, thảo nào phải lấy sắc hầu hạ người ta!」

Người đàn ông bị tạt rượu đầy mặt, theo phản xạ nghiêng đầu, để lộ góc nghiêng thần thánh.

Hàng mi như chiếc quạt nhỏ rủ xuống, rượu làm ướt gương mặt, nhỏ giọt tí tách.

Chẳng hiểu sao, trong lòng ta lại tự lồ ng tiếng cho hắn:

「A, lạnh quá đi~」

Nhưng thực tế người đàn ông không hề lên tiếng, từ đầu đến cuối chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng không hề phát ra âm thanh gì.

Như thể người bị bắt nạt, sỉ nhục không phải là hắn vậy.

Bình thản như một người ngoài cuộc.

Ta cảm thấy má mình dần nóng lên, có tiếng nói trong lòng bảo ta rằng,

「Chuẩn vị rồi, chính là cảm giác này, chính là người đàn ông này!」

「Mỹ cường thảm!」

5

Ta vuốt lại tóc cực nhanh, khẽ nhích bước, tiến về phía người đàn ông dưới đất,

「Ấy, vị công tử này, sao lại thảm hại thế này, mau đứng dậy đi.」

Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Ta vờ như không cảm nhận được bầu không khí trong phòng, tiến hành theo kế hoạch bắt chuyện ba bước đã định.

Bước một, chủ động tấn công.

Lúc này, gã đàn ông áo gấm đã hoàn hồn, giọng điệu không tốt lành gì: 「Con điên nào đây, dám chạy đến trước mặt ông mày...」

Nụ cười hoàn hảo trên mặt ta không hề thay đổi, chỉ khẽ nghiêng đầu, môi hé mở, thốt ra một chữ,

「Cút.」

Sau đó tiếp tục cười tủm tỉm nhìn người đàn ông dưới đất.

Người đàn ông: 「...」

Lời của Tư Âm Thượng Tiên, phàm nhân đương nhiên sẽ ngoan ngoãn tuân lệnh.

Đám đàn ông áo gấm kia ngẩn người một lúc, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Ta trấn tĩnh lại, bắt đầu bước thứ hai, kéo gần khoảng cách.

「Thảo nào hôm nay ra đường đã nghe chim khách kêu, thì ra là có duyên tình cờ gặp được công tử. Chẳng hay Cố công tử quý tính là gì?」

Ái chà, mình đang nói cái gì thế này.

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đen thẳm nhìn ta, đầu mày dường như khẽ nhướng lên,

「Tình cờ gặp? Ở thanh lâu?」

...Câu này ta không biết đỡ kiểu gì, đành cười gượng hai tiếng,

「Haha, gặp gỡ là có duyên mà.」

「Ngưỡng mộ đại danh Cố công tử đã lâu, không biết nên xưng hô với Cố công tử thế nào?」
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 6: Chương 6



Nguồn không có chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 7: Chương 7



Ái chà, lại lỡ lời lần nữa.

Lần này ta nhìn rõ ràng, đầu mày Cố công tử giật rõ một cái.

「...Cố Phỉ.」

「Gọi ta... ờ... Âm Âm là được rồi.」

Vừa dứt lời, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa hai người.

Mặt Cố Phỉ chỉ thiếu điều viết rõ mấy chữ 「Cô rốt cuộc muốn làm gì」 lên đó.

Hết cách, nói chuyện nhạt nhẽo đúng là không phải sở trường của ta.

Ta cũng đành tung ra bước ba – át chủ bài, thể hiện ưu thế.

Ta nhìn quanh một lượt, chỉ vào cửa sổ nói: 「Cố công tử, hóa ra ngài không mở cửa sổ, trời hôm nay hơi nóng nhỉ.」

「Xoạt xoạt」, là tiếng xấp ngân phiếu phe phẩy giữa các ngón tay ta, luồng gió nhỏ quạt ra cũng mang theo mùi tiền.

Cố công tử, ngài hiểu ý ta chứ.

Ai ngờ, sau khi Cố Phỉ nhìn rõ thứ trong tay ta, sắc mặt lập tức sa sầm, khiến ta biết thì ra mặt thối còn có thể thối hơn.

Trong mắt hắn lộ vẻ giễu cợt, khóe miệng nhếch lên nhưng không hề có ý cười,

「Quý nhân giá cao, Cố mỗ không đảm đương nổi, mời tìm người khác.」

「Rầm!」 một tiếng, cửa phòng đóng sập ngay trước mặt ta.

6

Ra quân bất lợi là điều ta không ngờ tới.

Thử hỏi xem ai có thể từ chối ta, đệ nhất mỹ nhân tiên giới, hội tụ cả nhan sắc và tài năng chứ?

Đáp án là không một ai.

Có lẽ do ta thất thần quá lộ liễu, trên đường về đột nhiên bị người ta gọi lại.

「Cô nương, ban nãy cô đi nhanh thật đấy, nhoáng cái đã không thấy đâu, gặp được Cố công tử chưa?」

Là bà dì bán hàng rong ban nãy, đang vẫy tay với ta.

Ta lon ton chạy qua, 「Gặp rồi ạ.」

「Sao nào? Cố công tử đó có đẹp trai không?」

À cái này... không hay lắm đâu nhỉ, bàn tán ngoại hình người ta ngay dưới cửa sổ nhà họ.

Thế là ta rất dè dặt gật đầu.

「Ối chà~ Cô bé ngại ngùng kìa~ Đừng thấy dì bây giờ thế này, hồi trẻ cũng là siêu mê trai đấy!」

「Rồi sao nữa? Gặp Cố công tử rồi sao nữa?」

Chỉ vài câu nói, trong lòng ta đã bị bà dì nhét đầy bánh ngọt, hai tay cũng không còn chỗ trống.

Nhìn ánh mắt mong đợi của bà dì, ta khô khốc đáp: 「Hắn từ chối cháu rồi.」

Khiến bà dì đau lòng một hồi, 「Ôi trời, đừng buồn, Cố công tử tính tình nó thế đấy.」

「Đến công chúa đương triều tới, cậu ta cũng chẳng nể mặt đâu.」

Bà dì được dịp mở máy, kể hết cho ta nghe những chuyện bà nghe được về Cố Phỉ.

Cố Phỉ vốn là con trai Hầu tước, bản thân lại tài năng xuất chúng, cuộc đời vốn là một con đường rộng mở.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Cố Phỉ vừa đến tuổi nhược quán, cả Hầu phủ đột nhiên mắc tội.

Cây đổ bầy khỉ tan, phủ đệ cao sang ngày xưa, giờ chỉ còn lại một mầm non độc nhất,

Ở thanh lâu chịu nhục, sống không bằng chết.

Ta chớp chớp mắt, 「Vậy nên, đến chuộc thân cho hắn cũng không được ạ?」

「Chứ sao nữa!」 Bà dì cố tình hạ giọng, thần bí chỉ lên trên, 「Người trên chỉ thị, chính là muốn xem đứa con độc nhất nhà họ Cố này chịu nhục, chậc chậc chậc, tạo nghiệp quá.」

Ta chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa, 「Hóa ra là vậy, bảo sao hắn lại từ chối ngân phiếu của cháu.」

「Haizz! Cô vừa đến đã đưa tiền? Tục! Cố công tử người ta là đại tài tử, người đọc sách đều thấy tiền thối lắm!」

「Cô đưa cậu ta bao nhiêu tiền?」

Ta thuận miệng nói, 「Chắc khoảng ba mươi vạn lượng.」

「Cái gì?!」 Bà dì đột nhiên đập đùi, hét lên, 「Bao nhiêu? Ba mươi vạn?」

Ta vội ra hiệu cho bà dì nói nhỏ chút, đừng để Cố Phỉ nghe thấy, lại tưởng ta đang sỉ nhục hắn ta.

Bà dì bình tĩnh lại, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc,

「Cô nương, là ta nghĩ sai rồi, nếu là ba mươi vạn lượng, vậy chắc chắn là Cố công tử không biết điều.」

「Đúng vậy, hắn ta thật sự rất không biết điều, nhưng mà người ta là cực phẩm mỹ cường thảm đó.」

Vẻ mặt bà dì dần trở nên khó hiểu, sau đó tự mình lý giải,

「Ta hiểu rồi, cứu vớt phong trần chứ gì, cái này ta rành lắm. Cô nương chắc là cực kỳ thích Cố công tử rồi.」

Ta trịnh trọng gật đầu, 「Đúng vậy, vừa gặp đã thích.」

「Muốn đôi mắt lạnh lùng nhìn thấu mọi sự kia phủ một tầng hơi nước, muốn đôi môi nhạt màu kia...」

Ta còn chưa nói hết, phía trên đột nhiên có tiếng động, một cánh cửa sổ đang đóng chặt bỗng bật mở.

Lực quá mạnh, cây sào tre chống cửa sổ rơi xuống.

Mà hai tay ta toàn là đồ, không kịp đỡ, vừa hay bị đập trúng đầu.

Bóng người trong cửa sổ trên lầu thoáng qua, nhìn sâu vào ta một cái, rồi lại 「rầm」 một tiếng đóng cửa sổ lại.

「Á——」 Bà dì thấy vậy hét lên đầy kích động.

「Cái sào tre này, tình tiết này, ta rành quá mà! Cô nương, mau lên, Cố công tử gọi cô lên lầu đó!」

「Haizz, còn đứng ngẩn ra đó làm gì, tin dì của cô là đúng rồi!」

Ta do dự, vừa đi lên lầu vừa ngoái đầu lại liên tục, sau lưng bà dì đang cổ vũ,

「Cố lên! Tây Môn Đại Quan Nhân~」
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 8: Chương 8



7

Ta đứng trước cửa phòng Cố Phỉ, hơi do dự.

Tay định gõ cửa còn chưa giơ lên, cửa phòng đã đột ngột mở ra.

Trước mặt là Cố Phỉ, so với nửa giờ trước, lúc này trông hắn có vẻ có sức sống hơn hẳn, gò má láng mịn và cả vành tai đều nhuốm một tầng hồng nhạt.

Ta còn chưa nghĩ ra lời mở đầu, Cố Phỉ đã lên tiếng trước, giọng trầm thấp, ngữ khí khá bình tĩnh:

「Âm Âm cô nương, giữa thanh thiên bạch nhật, đừng nói những lời... ph óng đãng ngoài đường.」

Ta thậm chí chẳng cần suy nghĩ, buột miệng nói luôn, 「Có gì mà phó ng đãng chứ? Chuyện này còn chưa bằng một phần mười những gì ta nghĩ trong lòng đâu.」

「Một phần mười... Cô!」 Gò má Cố Phỉ đỏ bừng lên trông thấy, giọng điệu cuối cùng cũng mất bình tĩnh.

「Vậy cô cũng không nên nói với Trương đại nương, chuyện này có khác gì đứng trên cổng thành hô hào cho cả thiên hạ biết đâu?」

Nghe vậy, ta cong cong mắt cười, 「Được rồi, vậy sau này ta chỉ nói cho một mình ngài nghe thôi.」

Cố Phỉ đột ngột quay người đi, nhìn bờ vai phập phồng của hắn, chắc là đang hít sâu.

Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, Cố Phỉ quay lại mặt đã bình thường, chỉ có đầu tai là còn đỏ như sắp nhỏ máu.

「Âm Âm cô nương, tại hạ có một chuyện không rõ, mong cô nương giải đáp.」

Đôi mắt đen của Cố Phỉ nhìn ta, tràn đầy vẻ dò xét,

「Âm Âm cô nương, cô rốt cuộc là ai?」

Ta thầm thở dài trong lòng.

Haizz, quả nhiên vẫn bị chỉ ra rồi.

Theo thiên quy, tiên nhân hạ phàm du ngoạn không được phép thi triển tiên pháp trước mặt người phàm.

Nhưng ban nãy ta nhất thời không để ý, đã dùng lời nói ra lệnh cho đám người kia rời đi.

Chắc hẳn trong mắt Cố Phỉ, việc đám người kia ngoan ngoãn nghe lệnh chính là điểm đáng ngờ lớn nhất rồi.

Đáng sợ nhất là, bây giờ ta không nghĩ ra được lý do nào để lấp l.i.ế.m cả!

Thấy ta im lặng không nói, Cố Phỉ lại không có ý định hỏi tới cùng.

Trên gương mặt thanh tú của hắn đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt,

「Âm Âm cô nương đừng để ý, tại hạ không có ác ý.」

「Cố mỗ bằng lòng vì cô nương mà nhắm mắt lại, bịt tai lại, che miệng lại.」

Ta nghe vậy, đầu mày khẽ động, 「Vì ta?」

Cố Phỉ đối diện bị chính lời nói của mình làm cho xấu hổ, mặt lại đỏ thêm mấy phần.

「Đương nhiên, lúc Cố mỗ chịu nhục, cô nương đã đứng ra bảo vệ, khiến Cố mỗ vừa nhìn đã vô cùng yêu thích.」

A hắn học theo ta! Nhưng trái tim nhỏ bé của ta hình như lại bị b.ắ.n trúng rồi.

Cố Phỉ đột nhiên tiến lên hai bước, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trên người hắn.

「Chỉ là thân phận Cố mỗ hèn mọn, ba mươi vạn lượng quả thực quá đắt, hay là đổi thành thứ khác?」

Ta ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau với Cố Phỉ, lúc này mới xuyên qua màu mắt sâu thẳm của hắn, nhìn rõ sự điên cuồng và hận thù ngút trời ẩn sâu bên trong.

Ta khẽ hỏi, 「Đổi thành gì?」

「Cô nương có thể làm những việc người thường không thể, chuyện Cố mỗ cầu xin, đối với cô nương chắc hẳn vô cùng đơn giản.」

「Chỉ là mạng của vài kẻ đáng c.h.ế.t thôi, cô nương có đồng ý không?」

Cố Phỉ sợ ta từ chối thẳng, đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta cảm nhận được sự run rẩy từ đầu ngón tay hắn, rồi trơ mắt nhìn tay mình bị ấn lên lồ ng n.g.ự.c hắn...

Đầu ngón tay vừa chạm vào, ngược lại thân thể Cố Phỉ lại run lên mãnh liệt.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của ta, Cố Phỉ cố tỏ ra bình tĩnh nói:

「Chỉ cần cô nương đồng ý, Cố mỗ xin lấy thân báo đáp, cùng bất cứ thứ gì cô nương muốn. Dương khí? Trái tim? Máu thịt? Cố mỗ nguyện hai tay dâng lên.」

Đối với chuyện này, ta thật sự cạn lời.

Thật không biết cái tên này mang bộ mặt thông minh mà trong đầu đang tự não bổ ra cái gì nữa.

8

Bàn tay ta đang đặt trên n.g.ự.c Cố Phỉ co duỗi hai lần, thành công khiến thân thể Cố Phỉ lại run lên một trận.

Ta nhón mũi chân, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, môi đỏ chỉ cách má hắn vài milimet.

Cảm nhận được Cố Phỉ cứng đờ trong giây lát, ta không nhịn được cười thầm trong lòng hai tiếng, miệng nói với hắn,

「Thứ nhất, ta không phải yêu ma tà vật gì như ngài nghĩ đâu, suy nghĩ tôn trọng chút đi.」

「Thứ hai, Cố công tử, những lời ngài vừa nói là thật chứ?」

Mắt Cố Phỉ sáng lên, lập tức nói, 「Lời ta nói câu nào cũng là thật...」

「Ta phải tự mình nghe thử mới được.」

Không đợi Cố Phỉ nói xong, ta đã khẽ nghiêng đầu, áp tai lên bàn tay đang đặt trên n.g.ự.c hắn.

Trong khoảnh khắc, như có tiếng trống dồn dập vang lên bên tai ta.

「Thình thịch thình thịch」, tiếng trống ngày càng dồn dập, ngày càng lớn.

Da thịt dưới tay nóng rẫy, cách lớp áo mà vẫn thấy bỏng.

Ta ngẩng đầu khỏi lồ ng n.g.ự.c hắn, má Cố Phỉ đã đỏ bừng, vẻ điên cuồng kia đã biến mất.

Giọng Cố Phỉ hơi khàn, 「Kết quả thế nào?」

Ta hơi híp mắt, đưa một ngón tay chỉ vào n.g.ự.c hắn, 「Giả.」
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 9: Chương 9



Sắc mặt Cố Phỉ biến đổi, đang định giải thích gì đó, ta lại lật tay giữ chặt cổ tay hắn.

Men theo đường chỉ tay, ngón tay ta lướt qua lòng bàn tay rộng lớn khô ráp của hắn, lướt qua những ngón tay thon dài còn lưu vết thương bị giày vò, cuối cùng dừng lại ở đầu ngón tay hắn, khẽ xoa nhẹ.

Mu bàn tay Cố Phỉ nổi gân xanh, hơi thở khẽ run.

Hắn theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại không thoát khỏi lòng bàn tay ta,

「Cố công tử mệt rồi sao?」

「Cá... cái gì?」

Ta cúi đầu, nắm lấy bàn tay Cố Phỉ,

「Ta thấy mười đầu ngón tay Cố công tử đều có vết chai mỏng, hẳn là cực kỳ giỏi cầm nghệ. Nhưng ban nãy, Cố công tử thà chịu đòn chứ không chịu đàn một khúc cho đám người kia.」

「Người như vậy, sao lại bằng lòng lấy sắc hầu hạ người khác chứ?」

「Ta có nghe qua chuyện Hầu phủ, cơ ngơi sụp đổ trong một đêm, chỉ còn mình ngài sống sót trên đời. Ngài chắc chắn đã phải chịu ấm ức tột cùng, mới nghĩ ra cách thức đập nồi dìm thuyền như vậy.」

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Phỉ, 「Cố công tử, nếu cảm thấy mệt rồi, thì cứ tạm gác gánh nặng xuống nghỉ ngơi đi.」

「Nếu ta thật sự là yêu ma như ngài nghĩ, lấy tim gan của ngài, diệt kẻ thù cho ngài, chẳng lẽ người thân đã khuất của ngài sẽ vui vì điều đó sao?」

Bàn tay Cố Phỉ đột nhiên siết chặt, bao trọn lấy tay ta.

Khóe mắt hắn hoe đỏ, cánh tay đột nhiên dùng sức, kéo ta vào lòng.

Hai tay Cố Phỉ ôm chặt lấy ta, như người c.h.ế.t đuối vớ được khúc gỗ.

Ta cảm giác có những giọt chất lỏng nóng bỏng rơi vào hõm cổ mình.

Không biết qua bao lâu, Cố Phỉ nhẹ nhàng buông ta ra, lùi lại hai bước.

「Mong Âm Âm cô nương lượng thứ, là Cố mỗ đường đột rồi.」

Cố Phỉ lại trở về dáng vẻ giữ lễ.

Ta giậm chân trong lòng.

Chết tiệt, bản thân sắp bị moi tiên cốt đến nơi rồi, mà vẫn không nỡ nhìn người khác sa vào vực thẳm ngay trước mắt mình.

Cái trái tim bác ái thương người của ta ơi!

Giọng ta hơi buồn bực, 「Không sao, đã vậy thì ta đi đây.」

Ta quay người cầm lấy chỗ bánh ngọt mang đến, chợt thấy tay áo bị kéo lại.

Quay lại, chỉ thấy Cố Phỉ đang níu lấy mép tay áo ta, vẻ mặt lại có chút ngượng ngùng,

「Khụ khụ, đã... đã lâu không ăn bánh đậu xanh rồi. Hay là cô nương cứ để bánh lại đây, hôm khác Cố mỗ mời cô nương nếm thử bánh phù dung.」

Nghe vậy ta bất giác mở to mắt,

Hửm?

Hửm??

Hắn cố tình kiếm cớ hẹn mình?

9

Hôm khác cái gì mà hôm khác, ta sắp c.h.ế.t vì sốt ruột đây này.

Thế là tối hôm đó, ta đã xuất hiện trong phòng của Cố Phỉ.

Cố Phỉ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta, khoảnh khắc đó, cái biểu cảm của hắn ta có thể cười cả năm.

"Cố công tử, ta đến để thực hiện lời hẹn bánh phu dung."

Cố Phỉ đờ mặt ra, "Bánh phu dung... ta vẫn chưa làm... Lúc đó ta nói hôm khác mà..."

Ta cắt ngang lời hắn luôn, "Bây giờ đã qua giờ Tý*(1 giờ đêm) rồi, chẳng phải là hôm khác sao."

Cố Phỉ: "..."

Ta cúi đầu nén cảm xúc, rồi ngẩng lên, khuôn mặt đã mang vẻ đáng thương tội nghiệp.

Theo đúng kịch bản, ta kể lể chuyện mình mới đến, không nơi nương tựa, hy vọng Cố Phỉ có thể cho ta ở nhờ.

Kết quả đúng như ta dự đoán, Cố Phỉ vừa thấy ta đã lập tức đỏ mặt.

Ha! Bị ta đẹp làm cho ngẩn người rồi chứ gì.

Hắn vậy mà chẳng từ chối nhiều, đã chấp nhận đề nghị của ta.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ đến.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nam nữ đơn chiếc ở chung một phòng, vậy thì đương nhiên...

Một lát sau, ta bị quấn trong chăn, mặt đầy kinh ngạc nhìn lên màn giường.

Cố Phỉ ngồi trên chiếc chiếu trải tạm dưới đất, "Ngủ đi thôi, Âm Âm cô nương không phải nói đã ba ngày không ngủ rồi sao."

Làm ơn đi, đó là ta nói bừa để lấy lòng thương hại của huynh thôi mà!

Cố Phỉ cầm ngọn nến, ánh đèn vàng ấm áp dường như làm mềm đi những đường nét góc cạnh của hắn, đôi mắt nhìn ta chứa đựng ý cười chân thật.

"Tắt nến đây."

Aaaa tức c.h.ế.t mất, sao lại thế này!

Ta hừ nhẹ một tiếng, sau đó dưới giường lại vang lên tiếng cười trầm thấp cố nén.

A, tức quá, mai ngủ dậy ta đi luôn.

Ngày hôm sau, ta vừa mở mắt, Cố Phỉ đã dậy từ lúc nào và dọn dẹp xong xuôi mọi thứ.

Bộ bạch y giản dị hôm qua đã được thay bằng trường bào màu xanh chàm thêu hoa văn dây leo, mái tóc đen được búi gọn bằng ngọc quan, độ đẹp trai tăng vọt một bậc. Thấy ta tỉnh, hắn liền gọi:

"Âm Âm cô nương, tối qua là Cố mỗ thất hứa, sáng nay đặc biệt làm bánh phu dung, mời cô nương nếm thử."
 
Back
Top Bottom